• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3176-3180

Chương 3176: Người không dậy ạ?

Y phục màu xanh, khoác trường bào ở ngoài, gương mặt tuấn dật phi phàm ấy khiến người ta vừa nhìn thôi đã thấy thư thái.

"Lục đại nhân!"

"Lục đại nhân!"

Hai người Mục Tử Huyên và Tạ Y Tuyền đồng loạt cúi người hành lễ.

Vị này chính là Lục đại nhân Lục Thanh Phong tiếng tăm lẫy lừng trong Thương Mang Vân Giới, cũng là sư tôn của Tần Ninh.

Hai vị Lục đại nhân và Mục đại nhân vốn là sư huynh đệ, quan hệ giữa hai người vô cùng khăng khít.

"Ừm...", Lục Thanh Phong gật đầu, sắc mặt ông ta trông có chút mệt mỏi.

"Sao thế?"

"Có biến rồi".

Lục Thanh Phong đi thẳng vào vấn đề: "Thiên tộc ở ngoại vực đã tấn công!"

Ông ta vừa thốt câu này Tần Mộng Dao nhướng mày.

"Nhưng trước mắt chỉ phát hiện một con đường không gian đánh vào Vân giới, ta đã cho người bảo vệ nơi đó rồi".

Lục Thanh Phong tiếp lời: "Theo lý mà nói, dù Mục Vân không có ở đây thì người đứng đầu thế giới này vẫn là Mục Vân. Nếu bọn chúng muốn đánh tan thế giới này thì đáng ra đã làm từ lâu rồi, nhưng từ đó đến giờ chẳng chịu hành động thì chắc chắn phải có nguyên nhân gì cầm chân chúng lại".

Linh hồn của thế giới bị tiêu diệt là chuyện không thể xảy ra.

Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ninh Nhi bảo bọn chúng vào đây là để tìm kiếm một thứ gì đó".

"Ngươi gặp Ninh Nhi rồi sao?"

Lục Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.

Tần Mộng Dao gật đầu.

Lục Thanh Phong hỏi tiếp: "Giờ thằng bé sao rồi?"

"Y chang cha nó!"

Hả?

Y chang cha nó?

Nghĩa là sao?

Lục Thanh Phong không đi sâu về vấn đề này mà nói tiếp: "Nếu như vì tìm kiếm một món đồ thì xem ra Mục Vân đã biết gì đó, cho nên hắn mới rời đi. Những kẻ Thiên tộc kia không tìm được hắn thì không thể hoàn toàn đổ bộ vào trong thế giới Thương Mang".

"Mà thứ bọn chúng muốn tìm ở ngay trong thế giới Thương Mang, vì vậy... Bọn chúng sẽ không hủy diệt ngay thế giới Thương Mang mà sai người lũ lượt tiến vào...", Lục Thanh Phong chắp tay đi đến bên cửa sổ, từ tốn cất lời: "Nói như vậy tức là, Mục Vân nhất định đã biết chuyện gì rồi".

Tần Mộng Dao cũng gật đầu.

"Tạm thời gác chuyện này sang một bên, nếu người của Thiên tộc hạ xuống thì chúng ta hãy nhìn xem rốt cuộc bọn chúng định giở trò quỷ gì".

Tần Mộng Dao tiếp lời: "Thông báo cho các phe trong Cửu Thiên Vân Minh đến đại điện nghị sự đi!"

"Ừm".

...Thoáng cái đã năm trăm năm trôi qua tại Trung Tam Thiên.

Trong năm trăm năm này, khắp nơi trên Trung Tam Thiên đã nổ ra một trận chiến thanh trừng Ma tộc kinh thiên động địa.

Thế lực khắp nơi có thể nói là vận dụng toàn bộ sức mạnh và lực lượng để tìm kiếm Ma tộc, đuổi tận giết tuyệt bọn chúng.

Cửu Đại Thiên của Trung Tam Thiên, bao gồm Thương Vân Thiên, Bắc Tuyết Thiên, Tự Tại Thiên, Vô Tương Thiên, Bắc Đấu Thiên, Tây Hoa Thiên, Xích Tiêu Thiên, Tứ Tượng Thiên thậm chí Thượng Nguyên Thiên cũng gia nhập cuộc chiến.

Năm trăm năm trôi qua, cuộc thanh trừng Ma tộc vẫn chưa kết thúc.

Có điều những chuyện này không liên quan gì tới Tần Ninh.

Suốt năm trăm năm ấy.

Linh hồn của Tần Ninh luôn lìa khỏi thân xác, hôn mê bất tỉnh.

Khúc Phỉ Yên đã triệu tập rất nhiều đan sư trên khắp Trung Tam Thiên đến đây nhưng không một ai tìm ra được nguyên nhân.

Không còn cách nào khác, Khúc Phỉ Yên đành đưa Tần Ninh trở về Xích Tiêu Thiên, cư ngụ tại Đại Tiên Sư Cung.

Mà trong năm trăm năm này, mỗi ngày Thạch Cảm Đương đều ra ngoài chém giết.

Đành chịu thôi, nhận được sức mạnh bản nguyên từ một chiếc vảy rồng của Tạ Thanh, cộng thêm nuốt quá nhiều dịch sinh mệnh bản nguyên làm cho toàn thân Thạch Cảm Đương mọc vảy rồng và chạc cây, không thể nào hao mòn nổi. Hắn ta phải dựa vào chiến đấu để thăng cấp, hao mòn những sức mạnh này.

Tại Xích Tiêu Thiên.

Đại Tiên Sư Cung.

Trong cung có vô số bục cao được xây dựng, những cái bục này cao đến trăm trượng, phía trên có một tòa cung điện vuông vức, hùng vĩ.

Nơi này chính là chỗ ở của đại tiên sư Khúc Phỉ Yên.

Cả cung điện khổng lồ được các cây cột ngọc chống đỡ.

Trong cung điện có những căn phòng không xây tường ngăn cách, trông vô cùng rộng rãi.

Những tấm rèm trong đại điện nhẹ nhàng phất phơ theo gió.

Lúc này, sâu trong cung điện, Tần Ninh đang nằm yên trên giường.

Khúc Phỉ Yên trong bộ váy dài xinh xắn, động lòng người ngồi bên mép giường.

"Sư tôn, khi nào người mới tỉnh lại đây...", Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, càm ràm: "Người mà không tỉnh lại nữa thì Yên Nhi sẽ phi thăng đó!"

Tuy nhiên, Tần Ninh đang nằm trên giường lại chẳng hề quan tâm.

Khúc Phỉ Yên kìm lòng không đặng nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc ngà đến, vuốt ve gương mặt của Tần Ninh.

Năm trăm năm qua, mặc dù sư tôn ngủ say nhưng lại thành ra nàng có thể sống cùng với sư tôn mỗi ngày, thế nên nàng cũng rất vui.

Cơ mà giá như sư tôn có thể tỉnh lại, tiến tới làm những chuyện sung sướng với nàng thì càng tốt.

Chẳng hạn như... dạy nàng luyện khí.

Thấy Tần Ninh vẫn nằm yên như cũ, Khúc Phỉ Yên cất bước rời khỏi đại điện.

Một mình Tần Ninh bình yên ngủ say trong đại điện vắng vẻ.

Lúc này, quả thật trong đầu hắn đang rối loạn vô cùng.

Năm trăm năm qua, hồn phách của Tần Ninh luôn rơi vào trạng thái bị cuốn đi.

Và trạng thái này không phải tới từ bản thân Tần Ninh mà tới từ... phía trên thiên địa.

Tinh Thần lực! Vạn Cổ Tinh Thần Quyết! Đây là một môn võ quyết mà năm xưa phụ thân Mục Vân để lại cho hắn. Phụ thân nói ông không tu luyện được môn võ quyết này nên giao lại cho hắn.

Xưa kia, khi chưa bắt đầu chuyển thế, Tần Ninh đã từng bắt tay vào tu luyện, kết quả... suýt thì chết.

Có điều lần này, sau khi chuyển thế, Tần Ninh tu luyện lại từ đầu, từ Cửu Linh Tinh Thần Quyết đến Cửu Đế Tinh Thần Quyết. Khi tu luyện nội dung của năm cuốn này đều không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng bây giờ lại có.

Giờ đây, trong biển hồn phách của Tần Ninh, nhìn thoáng qua không hề tràn đầy hồn lực mà là Tinh Thần lực.

Những Tinh Thần lực kia lóe sáng như dải ngân hà vô tận trên trời đêm.

Mà hồn phách của Tần Ninh thì bị những Tinh Thần lực này lôi cuốn, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Năm trăm năm qua, mỗi ngày Tần Ninh đều thử dung nạp những Tinh Thần lực kia nhưng lần nào cũng thất bại.

Gần đây, cuối cùng cũng có tiến triển.

Những đốm sáng ngôi sao kia dường như đã bắt đầu dung hợp với khí tức hồn phách của hắn.

Điều này khiến Tần Ninh tưởng như mây mù xua tan, nhường chỗ cho bầu trời quang đãng vậy, thậm chí hắn còn cảm động đến nỗi muốn khóc.

Năm trăm năm.

Quãng thời gian không một tiếng động, không một âm thanh như biến thành người mù, kẻ điếc này thật sự khiến Tần Ninh rất uất ức.

Ban đêm, trong đại điện rất yên tĩnh.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Khúc Phỉ Yên mặc một bộ váy sam mỏng bằng lụa màu hồng nhạt, bên dưới váy sam ấy là làn da trắng không tì vết.

Mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm, tất cả kết hợp lại với nhau tạo nên vẻ e lệ của nàng.

Đi đến bên chiếc giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên lên giường, tới gần Tần Ninh một cách thân mật, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, Yên Nhi qua nằm với người đây...", mấy năm qua, Khúc Phỉ Yên có thể nói là đã nghiện việc nằm cạnh Tần Ninh, ngày nào cũng kề bên hắn.

Chẳng qua là Tần Ninh đang ngủ say nên chẳng hay biết gì.

Khúc Phỉ Yên nằm xuống giường, cười ngọt ngào rồi nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau.

Tần Ninh cảm thấy mình đã có thể mở mắt ra được. Mà ngay sau đó, hắn cảm giác hình như hai tay mình đang nắm thứ gì mềm mại.

Cúi đầu nhìn, Tần Ninh sững sờ trợn mắt.

Đúng lúc này, Khúc Phỉ Yên trên chiếc giường nhỏ cũng tỉnh dậy, vươn vai ngồi dậy, còn hai tay Tần Ninh đang đặt ở đâu thì nàng không thèm để ý chút nào.

"Sư tôn, con xuống giường trước nhé".

Khúc Phỉ Yên nở nụ cười ngọt ngào.

"Ờ..."

Giọng nói thản nhiên lại cất lên.

Khúc Phỉ Yên cười hỏi theo thói quen: "Người không dậy ạ?"

"Ta không dậy nổi".

Khi câu nói này vang lên, Khúc Phỉ Yên ngây ra như phỗng.
Chương 3177: Đừng đè ta

"Sư tôn!"

Quay ngoắt sang nhìn Tần Ninh, trên gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Người... người tỉnh rồi!"

Trong lúc nhất thời, Khúc Phỉ Yên vô cùng kích động. Nàng bổ nhào lên người Tần Ninh, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng vùi đầu vào ngực Tần Ninh rồi ngẩng đầu lên, nói với vẻ trong veo và tội nghiệp: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"

Tần Ninh nằm trên giường, mở mắt ra, thều thào hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Được khoảng năm trăm năm rồi".

Khoảng năm trăm năm! Tần Ninh ngỡ ngàng, muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy hồn phách của mình không thể nào điều khiển được thân xác! "Đừng đè... đè ta...", Tần Ninh nói một cách khó khăn: "Ngươi đè ta không thở được!"

Khúc Phỉ Yên nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên, chống hai tay ở hai bên hông Tần Ninh rồi nói với vẻ không vui: "Yên Nhi có đè sư tôn đâu!"

"Đang đè kia kìa...", Tần Ninh liếc mắt nhìn thứ nặng trĩu đang đè lên ngực mình, bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy câu này, Khúc Phỉ Yên cũng không thèm để ý, cười nói: "Sư tôn, người tỉnh rồi, để con đi tìm bọn hắn".

"Ừm...", trong vòng chưa tới mười ngày, núi Đại Tiên Sư trở nên náo nhiệt cả lên.

Hai người Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn trở về trước, thấy Tần Ninh tỉnh lại thì vô cùng hào hứng.

Phu phụ Ngụy Hiên và Lý Ngọc Tinh.

Phu phụ Hứa Vân Đỉnh và Cổ Ôn Uyển.

Phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.

Sáu người thấy Tần Ninh tỉnh lại đều kích động đến bật khóc.

Hứa Huyền Diệp cũng đứng sau lưng cha mẹ nhìn đại ca bằng đôi mắt đỏ hoe.

"Trần Nhi, con có thấy khó chịu ở đâu không?"

Cố Ôn Uyển vội vàng hỏi.

Ngụy Hiên cũng ân cần hỏi han: "Đúng đấy, đúng đấy, mấy ngày nay con thấy sao rồi?"

Lâm Uyên cũng mỉm cười: "Có đói bụng không, cha nấu ăn cho con nhé?"

Nhìn những ánh mắt đầy ân cần kia, Tần Ninh bất đắc dĩ trả lời: "Cha, mẹ, con không sao, người chỉ hơi yếu chút thôi, do bị công pháp ảnh hưởng ấy mà, qua một thời gian là ổn rồi ạ".

Thế là mấy ngày tiếp theo, ba cặp cha mẹ thay nhau chăm sóc Tần Ninh.

Tần Ninh cũng có thời gian rảnh rỗi hiếm có, nhắc lại rất nhiều chuyện với các cha mẹ.

Mặc dù đã năm trăm năm trôi qua nhưng đến tận hôm nay Trung Tam Thiên vẫn chưa bốn bề yên ổn. Chuyện của Ma tộc thì giải quyết rất nhanh, nhưng thế lực các nơi trong các đại thiên cạnh tranh lẫn nhau thì chưa bao giờ dừng.

Quan trọng nhất là, Tần Ninh đã ngủ mê man năm trăm năm.

Mà không có sự hiện diện của một người nổi tiếng là tàn nhẫn như Tần Ninh thì không ít người đều bắt đầu rục rịch.

Suy cho cùng, quyền uy mà Tần Ninh thể hiện ra trong cuộc chiến với Tiên Nhân ngày ấy đã làm tất cả mọi người rúng động. Thế nhưng Tần Ninh đã hôn mê, cho dù thực lực của Khúc Phỉ Yên rất mạnh thì cũng không thể nào làm mọi người run sợ.

Thế giới của võ giả chính là như vậy.

Tranh chấp sẽ không bao giờ kết thúc.

Thật ra Tần Ninh không cảm thấy ghét hay phản cảm với những mâu thuẫn này, hắn chỉ hy vọng khi Ma tộc ở ngoại vực kéo tới, tất cả mọi người sẽ đồng lòng đối phó với bọn Ma tộc kia.

"Song Nhi...", hôm nay, Tần Ninh đang ngồi trên ghế xích đu trên bậc thang ngoài cung điện thì Lý Ngọc Tinh và mấy người mang đồ ăn ngon đến.

"Nếm thử xem nào".

Chẳng mấy chốc mọi người đã dọn chén bát ra.

Tần Ninh vội vàng nịnh nọt: "Cơm mẹ nấu ngon nhất trần trời!"

"Nói nhiều quá, ăn nhanh lên".

"Dạ...", Tần Ninh không chút khách sáo, ăn ngốn nghiến như thể trở về với kiếp thứ bảy, khi đó hắn là Ngụy Vô Song cũng như thế... Lý Ngọc Tinh day dứt nói: "Năm trăm năm qua, ta và cha con cũng đã phát triển Bắc Thương Môn rồi. Ban đầu con một thân một mình đối đầu với Tiên Nhân, cha mẹ chẳng giúp được gì cho con cả..." "Mẹ!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Người nấu cơm đã là trợ giúp lớn nhất cho con rồi đấy ạ".

"Con không cần mẹ và cha thay đổi gì cả, hai người muốn sống thế nào thì sống thế đó. Con mong hai người luôn là chính hai người, luôn sống vui vẻ".

Đôi mắt Lý Ngọc Tinh đỏ hoe.

"Sao lại khóc...", Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Khóc là xấu lắm đó, coi chừng ngày nào đó cha tìm cô nào trẻ trung, xinh đẹp về đó nha".

"Chàng ấy dám!"

Lý Ngọc Tinh nghiêm túc nói.

"Sư tôn, Lý bá mẫu!"

Đúng lúc đó, Khúc Phỉ Yên điều khiển một thanh trường kiếm bay xuống.

"Thơm quá...", nhìn những món ngon được bày ra, Khúc Phỉ Yên không thể không nói: "Những năm qua thỉnh thoảng ta mới có cơ hội nếm tay nghề của Lý bá mẫu thôi, ta thèm lắm rồi đây này".

"Thích thì ngươi cứ ăn nhiều hơn nhé".

"Vậy ta không khách sáo nha".

Thấy hai thầy trò ăn ngấu nghiến, Lý Ngọc Tinh càng vui mừng hơn.

Nhìn Khúc Phỉ Yên, Lý Ngọc Tinh cũng rất hài lòng. Cô gái này cũng là học trò của con trai bà ấy như Chiêm Ngưng Tuyết.

Nhưng tính cách của hai cô gái lại rất khác nhau.

Khúc Phỉ Yên trông hoạt bát, giỏi giang, biết cư xử lịch sự khi tiếp đón người khác.

Mặc dù Chiêm Ngưng Tuyết cũng vậy nhưng nàng ta không giỏi mấy chuyện này.

"Con trai!"

Lý Ngọc Tinh đột nhiên truyền âm.

"Dạ?"

"Đứa bé Ngưng Tuyết đó hợp với con lắm, ta cũng thấy Yên Nhi hợp với con nữa, con cũng đã có ba bốn phu nhân rồi, thêm hai người nữa chắc không sao chứ?"

Nghe thấy câu này, mặt Tần Ninh tối sầm.

Mẹ cũng bắt đầu hành nghề mai mối rồi hả?

Cơ mà mẹ truyền âm trước mặt một đại năng Hư Tiên, thế khác gì nói thẳng trước mặt luôn đâu?

Một bên khác, mặc dù Khúc Phỉ Yên đã nghe thấy câu này nhưng vẫn không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ yên lặng ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, lúc này Khúc Phỉ Yên mới lên tiếng: "Sư tôn, người bảo con tìm cho người thiên tài địa bảo có tác dụng chữa trị hồn phách, con đã tìm ra rồi, có điều do đệ tử không phải đan sư nên không biết dùng, người có cần con tìm vài đan sư đến cho người không?"

"Không cần đâu".

Tần Ninh cười nói: "Ta hiểu vấn đề của cơ thể mình, những thiên tài địa bảo kia không cần đến luyện đan đâu".

Lý Ngọc Tinh nghe vậy mới nói: "Hai đứa nói chuyện đi nhé, ta đi trước đây".

"Mấy ngày này bọn ta bận bịu lắm, Yên Nhi, ngươi chăm sóc Song Nhi thật tốt nhé".

"Vâng, thưa bá mẫu".

Đưa mắt nhìn theo Lý Ngọc Tinh rời đi, bấy giờ Tần Ninh mới thở hắt ra nhìn Khúc Phỉ Yên, nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, mẹ ta hay như thế lắm".

Khúc Phỉ Yên gần gũi ngồi gần Tần Ninh hơn, cười nói: "Sư tôn, con luôn nghĩ nhiều đó!"

Lại nữa rồi! Tần Ninh nghiêm túc nói: "Về trong điện đi!"

"Dạ".

Vào đại điện, xung quanh cung điện trống không hiện lên từng đạo trận văn.

Đại trận này đều là Tần Ninh bảo Chiêm Viễn bố trí để hắn chữa trị cho bản thân.

"Lấy hết toàn bộ dược liệu dùng để chữa trị lực hồn phách mà ngươi tìm được ra đi".

"Rõ".

Khúc Phỉ Yên vung tay lên, từng đóa hoa quả lạ, nhân sâm linh căn chất chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ trong đại điện.

Tần Ninh hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Tiếp theo ngươi hãy hộ pháp cho ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần đại điện nửa bước".

"Rõ".

Tần Ninh cũng không nói nhiều, bắt đầu ngay,

Thần Tinh Dịch vẫn còn đang bị đóng băng, hắn phải mau chóng hồi phục để cứu hắn ta.

Lúc này, Tần Ninh nội thị vào hồn hải của mình. Trong hồn hải chứa đầy những đốm sáng ngôi sao đếm không hết. Những đốm sáng sao này là Tinh Thần lực, nhưng lại không thể dung hợp lực hồn phách vào được.

Trong năm trăm năm qua, Tần Ninh luôn thử dung hợp, cuối cùng cũng dung hợp thành công.

Nhưng muốn hoàn toàn dung hợp với những Tinh Thần lực này thì hắn cần một lượng lớn lực hồn phách, thế nên hắn mới bảo Khúc Phỉ Yên tìm nhiều thiên tài địa bảo bồi bổ hồn phách như vậy tới.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Tần Ninh cầm một khóm hoa sen đen chín cánh lên. Hoa sen đen chín cánh này có tên gọi là Cửu Nguyên Quy Tâm Liên, là trân bảo có tác dụng tẩm bổ hồn phách tuyệt hảo, một cánh sen thôi đã đủ để biến biển hồn phách cạn kiệt của một võ giả trở nên dồi dào trong nháy mắt.

Tần Ninh nuốt xuống bụng không chút do dự... Còn Khúc Phỉ Yên đang đứng bên cạnh thì không nói nên lời.
Chương 3178: Lần này là một cơ hội

Phải biết rằng, một cánh của hoa sen đen chín cánh thôi cũng đủ để giúp biển hồn phách của một vị cường giả thập nhị biến viên mãn, vậy mà Tần Ninh lại một hơi nuốt cả một gốc hoa sen, nghĩa là mười tám cánh hoa sen.

Hắn không sợ ăn no căng chết hả?

Vào khoảnh khắc Tần Ninh ăn một gốc hoa sen đen chín cánh kia, trong biển hồn phách lập tức có một lực hồn phách dời núi lấp biển rít gào bay ra.

Tần Ninh lập tức điều khiển để lực hồn phách dung hợp với từng tia sáng tinh thần.

Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát.

Tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế, Tần Ninh không ngừng nuốt chửng thiên tài địa bảo, không ngừng dung hợp.

Hắn vừa dung hợp lực hồn phách với Tinh Thần lực, vừa nuốt chửng những thiên tài địa bảo để bổ sung lực hồn phách. Dần dần, toàn thân Tần Ninh được ánh sao bao phủ hệt như Thánh Nhân Thiên Địa đang ngồi xếp bằng giữa một bầu trời đầy sao, mênh mông và hùng vĩ.

Ở bên cạnh, Khúc Phỉ Yên nhìn cảnh tượng này với đôi mắt sáng ngời.

Sư tôn là thật! Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Tần Ninh cũng dừng lại.

"Yên Nhi!"

Tần Ninh gọi nhưng không ai trả lời.

"Yên Nhi...", giọng Tần Ninh có chút yếu ớt.

"A, sư tôn!"

Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới dứt khỏi ảo tưởng, vội vàng tiến lên.

"Đỡ ta đứng dậy".

Tần Ninh thều thào nói.

Khúc Phỉ Yên hối hả đỡ Tần Ninh lên, đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ.

"Sư tôn, người sao rồi?"

"Vẫn ổn".

Tần Ninh thở hổn hển nói: "Đợi thêm vài ngày nữa, dung hợp hết một thể những thiên tài địa bảo có tác dụng bồi bổ hồn phách này là có thể giải quyết vấn đề của ta, đến lúc đó...", đến lúc đó sẽ như thế nào, Tần Ninh cũng không chắc.

Sẽ thế nào nếu hồn phách chứa đựng những đốm sáng tinh thần?

Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Sư tôn đừng lo, con sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo khác".

"Ừm".

Hao phí quá nhiều lực hồn phách làm cho Tần Ninh trông yếu ớt hơn cả khi mới tỉnh lại.

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, trình độ dung hợp của hắn đã được tăng cường. Tần Ninh cảm thấy mức độ kiểm soát cơ thể của mình càng ngày càng thuần thục, ít nhất hắn không cần phải ngồi trên xe lăn nữa.

Có điều khi đi đường, hắn cứ run cầm cập như người già bảy tám mươi tuổi vậy.

Hôm nay, màn đêm buông xuống, Khúc Phỉ Yên lại quay về.

"Sư tôn ơi, người xem...", Khúc Phỉ Yên lấy một loạt thiên tài địa bảo ra, đều là những thứ vô cùng bổ ích đối với hồn phách.

Tần Ninh lại nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, chiếc váy dài của nàng đã bị rách vài chỗ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

"Ngươi vào cấm địa à?"

Trong Trung Tam Thiên có rất nhiều cấm địa, kể cả Hư Tiên đi vào cũng là cửu tử nhất sinh.

"Đúng rồi ạ!"

Khúc Phỉ Yên nói như chuyện đương nhiên.

"Có bị thương gì không?"

Nghe hắn hỏi vậy, Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Không có gì đáng ngại, sư tôn đừng lo lắng".

"Con đi rửa mặt súc miệng đã".

Dứt lời, Khúc Phỉ Yên rời đi.

Tần Ninh cười chua xót, nằm trên giường liên tục thử kiểm soát cơ thể, không lâu sau hắn lại chìm vào mê man.

Đột nhiên một giây phút nào đó, Tần Ninh cứng người choàng tỉnh, cảm thấy người cứ ngứa ngáy làm sao.

"Yên Nhi!"

Thấy Khúc Phỉ Yên chỉ mặc một chiếc áo mỏng bằng lụa đang ngồi trên người mình, Tần Ninh ngây ra như phỗng.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, làn da Khúc Phỉ Yên mong manh như thể chỉ cần bóp nhẹ là rách, mái tóc còn hơi ẩm, trông vừa quyến rũ vừa hoạt bát đáng yêu.

"Sư tôn... Người mệt lắm không ạ?"

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Để con mát xa cho sư tôn nhé!"

Tần Ninh cạn lời.

"Không cấm mát xa nhưng mát xa thì đi xuống đi chứ!"

"Con không thích".

Trong đại điện, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, những chiếc rèm bay lên theo gió.

Một lát sau, Khúc Phỉ Yên bỗng nhiên đỏ mặt nhìn về phía Tần Ninh, không kìm được cười hỏi: "Sư tôn, người có thích Yên Nhi không?"

"Thích".

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi là đệ tử của ta, làm gì có sư tôn nào mà không thích đệ tử của mình?"

"Mà sao?"

Khúc Phỉ Yên tiến lại gần Tần Ninh, đắc chí nói: "Sư tôn, lần này là một cơ hội đấy ạ".

"Cơ hội?"

"Đúng vậy!"

Khúc Phỉ Yên cười nói: "Lúc trước con thấy sư tôn mệt nhọc quá, nhưng mà mấy ngày nay hình như sư tôn khá hơn nhiều rồi nên đây là cơ hội của Yên Nhi!"

Tần Ninh có dự cảm không lành.

"Nhiều năm qua, đến tận trong mơ Yên Nhi cũng muốn sống cùng với sư tôn thật hạnh phúc".

"Bây giờ cũng hạnh phúc đấy thôi!"

"Nhưng con có thể làm sư tôn hạnh phúc hơn mà".

"Yên Nhi à, ngươi tỉnh táo lại đi..." "Con đang rất tỉnh táo...", Khúc Phỉ Yên vung tay lên, những dải khăn lụa trải đầy ra, chúng trói hai tay và hai chân Tần Ninh lại, vững vàng trói hắn vào giường.

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm cởi đồ Tần Ninh ra rồi trút váy sam của mình xuống...

"Sư tôn, người không muốn sao?"

"Không muốn!"

"Nhưng cơ thể của người đã bán đứng người rồi!"

"...", một đêm trôi qua trong tĩnh lặng.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Phỉ Yên mơ màng tỉnh lại, trên gương mặt xinh đẹp ẩn chứa sự rạng rỡ kỳ lạ.

Bên cạnh là Tần Ninh với khuôn mặt uể oải vô cùng, dáng vẻ như không thiết sống nữa.

"A!"

Khúc Phỉ Yên trần truồng đột nhiên bật dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên hỏi: "Sư tôn, người sao vậy?"

"Ta...", Tần Ninh giơ tay lên, thoi thóp khiển trách: "Ngươi muốn hại chết ta à!"

Khúc Phỉ Yên nằm sấp trên người Tần Ninh, bất mãn nói: "Chỉ là làm chuyện giường chiếu thôi mà, con nghe sư huynh nói sư tôn giỏi lắm đó".

Tần Ninh càng không nói nên lời.

"Ngươi... Cho dù ngươi muốn cưỡng bức ta... thì cũng phải nghĩ tới thân thể xương cốt già cỗi bây giờ của sư tôn chứ?"

Mình mẩy Tần Ninh chẳng còn chút sức nào, hắn uể oải than vãn: "Bảy lần! Bộ ngươi tưởng bây giờ sư tôn là thần hả?"

Khúc Phỉ Yên cười ranh mãnh: "Con không cần biết".

Dứt lời, Khúc Phỉ Yên mặc váy sam vào, nhẹ nhàng bay tung tăng trong đại điện tựa một con bươm bướm nhẹ bẫng.

Quay đầu lại cười, nhìn Tần Ninh đang nằm trên giường nhỏ, Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Con mặc kệ sư tôn không thích con. Từ hôm nay trở đi, con chính là người phụ nữ của sư tôn, người không phản đối được đâu".

Tần Ninh cười cay đắng.

Cái này là lợi dụng lúc người ta bị bệnh muốn lấy mạng người ta rồi!

"Từ nay về sau ngươi đừng gọi sư tôn nữa!"

Hắn vừa dứt lời thì bóng người Khúc Phỉ Yên lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, vui vẻ hỏi: "Thế gọi gì ạ?"

"Ninh ca ca?"

"Ninh lang?"

"Hay là phu quân?"

Khúc Phỉ Yên vô cùng mừng rỡ.

Chỉ cần gạo nấu thành cơm là chuyện gì cũng trơn tru trót lọt.

"Gọi ta là Tần Ninh như Viên Viên, Sương Nhi thôi".

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ngươi... hủy hoại thanh danh cả đời ta rồi!"

Khúc Phỉ Yên bất mãn nói: "Con đâu có! Do sư tôn bị thương nặng mà vẫn không kìm giữ được cơ thể người mà, sao lại trách con được?"

"..." "Sư tôn... Không đúng, lang quân...", Khúc Phỉ Yên lê giọng rõ dài, vô cùng quyến rũ và mềm mại. Nàng cười tủm tỉm nói: "Thêm lần nữa đi ạ..." "...", mấy ngày nay, Tần Ninh không chết trong tay Ma tộc, không chết trong tay Tiên Nhân, cũng không chết vì bị Vạn Cổ Tinh Thần Quyết phản phệ mà suýt chết trong tay Khúc Phỉ Yên.

Kể từ khi Khúc Phỉ Yên trở thành đệ tử của hắn đến nay, mỗi ngày nàng đều nghĩ về hai chuyện.

Một, làm sao để lên giường với hắn! Hai, làm sao để trở thành phu nhân của hắn! Bây giờ, nha đầu này chơi luôn trò cưỡng bức! Mà nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh cảm thấy chỉ có một vấn đề: Hắn có thể giữ lời hứa với Chiêm Ngưng Tuyết được không?

Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, giờ lại thêm Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, trong Vân Giới còn có một vị Tạ Y Tuyền đang chờ... Bảy người! Chẳng lẽ câu nói "Phụ thân ta có chín phu nhân, ta nhất định phải có mười phu nhân" mà hắn nói lúc còn nhỏ sẽ... một lời thành sấm thật ư!
Chương 3179: Ngươi không nhìn ra được sao?

Đau nhức cũng khiến Tần Ninh thoải mái, cuối cùng đã được Khúc Phỉ Yên tha thứ, có thể xuống giường tiếp tục cắn nuốt chí bảo lực hồn phách để dung hợp những điểm sáng tinh thần kia.

Chỉ là bình thường, ngoại trừ cắn nuốt những thiên tài địa bảo bổ sung lực hồn phách ra, Tần Ninh vẫn cần bồi bổ một chút dược liệu khác.

Hắn thật sự sợ mình bị Khúc Phỉ Yên trực tiếp ép chết! Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt đã qua hai năm... Trong hai năm này, Tần Ninh không biết đã cắn nuốt bao nhiêu chí bảo khôi phục lực hồn phách, lần lượt dung hợp hồn phách bản thân với những điểm sáng tinh thần kia.

Đương nhiên, đồng thời hắn cũng lần lượt bị Khúc Phỉ Yên áp chế... Ngày hôm đó, bên trong đại điện, quanh người Tần Ninh có ánh sáng tinh thần nồng đậm vờn quanh, gần như quay xung quanh Tần Ninh thành một ngôi sao chân chính.

Mà bên trong biển hồn phách, lực hồn phách còn thừa đã hoàn toàn dung hợp từng điểm sáng tinh thần.

Hồn phách của Tần Ninh hợp nhất với điểm sáng tinh thần.

Hồn phách không còn là màu xanh âm u nữa, mà đã tản ra khí tức thần thánh mênh mông.

Trong lúc Tần Ninh hô hấp, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên, Tần Ninh nắm bàn tay lại, khí tức kinh khủng bộc phát, không gian trước người đổ sụp, lực hồn phách ngưng tụ, càng có vô tận lực tinh thần tụ tập..."Cái này...", cho dù Tần Ninh có kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng phải ngây ra.

Sau khi hồn phách dung hợp với điểm sáng tinh thần, lực lượng bộc phát đã tăng cường không chỉ gấp mười lần.

Đây là hồn phách tăng lên, mà hồn phách bá đạo tăng lên sẽ phóng xạ ra thân xác!

Đây là chuyện cực kỳ tốt! "Vạn Cổ Tinh Thần Quyết...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Pháp quyết này, dung hợp tinh thần lực... Phụ thân năm đó vẫn không có cách nào tu hành, nên mới... đặc biệt cho ta...", tinh thần lực, Tần Ninh cảm thấy nó có liên quan đến ngoài thế giới hoặc nhiều hoặc ít.

Không phải là phụ thân đã sớm biết điều gì đó nên mới giao phong thần châu, Vạn Cổ Tinh Thần Quyết cho mình, cũng là để chuẩn bị cái gì?

"Lão cha à lão cha... Nếu người thật sự vì con, trực tiếp nói cho con không phải tốt hơn sao... Dù sao năm đó con cũng đã dựa vào mình để trở thành Nguyên Hoàng Thần Đế mà...", lúc này Tần Ninh thở ra một hơi.

Cảnh giới Hư Tiên, hắn cảm thấy mình đã đủ để đến cảnh giới Tiên Nhân chân chính rồi.

Chỉ là không gian vách ngăn của Trung Tam Thiên bởi vì được nghĩa phụ tu sửa một chút nên đã không còn dung hợp với quy tắc không gian phụ thân để lại năm đó nữa, bây giờ... không đưa ra tiên kiếp được.

Đây cũng là lí do vì sao mấy trăm năm qua, rõ ràng Khúc Phỉ Yên có thể đột phá, lại vẫn chưa phi thăng thành tiên.

Không phải là không muốn, mà là không cảm ứng được tiên kiếp.

Trong lòng Tần Ninh có cảm giác, chỉ sợ ít nhất cần hơn ngàn năm, không gian vách ngăn mà nghĩa phụ tu bổ mới có thể hoàn toàn dung nhập vào bên trong quy tắc không gian mà phụ thân lập ra năm đó... Cho nên tiếp theo, hắn không còn chuyện gì để làm, chỉ có thể chờ đợi.

Màn đêm buông xuống.

Khúc Phỉ Yên trở về, mang theo rất nhiều thiên tài địa bảo khôi phục hồn phách.

Mặc dù mệt nhọc, thế nhưng trong lòng Khúc Phỉ Yên vô cùng vui vẻ.

Ban đêm tĩnh mịch lại khiến Khúc Phỉ Yên không kịp chờ đợi... Bên cạnh đại điện, trong một gian phòng, Khúc Phỉ Yên ngồi trong thùng tắm, nghĩ lại cả ngày lẫn đêm những ngày qua, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Nàng có thể cảm giác được từ khi gạo nấu thành cơm, Tần Ninh đối với mình càng ngày càng không giống trước.

Chỉ là đột nhiên, gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên biến đổi.

"Ai?"

"Ta!"

Một bóng người xông vào trong phòng.

Tần Ninh đưa tay ôm Khúc Phỉ Yên vào lòng, cười tủm tỉm nói: "Thời gian qua tra tấn ta rất vui vẻ đúng không?

Kể từ hôm nay, sư phụ ở trên, đệ tử ở dưới".

"Người... Khôi phục rồi?"

"Đương nhiên!"

"Quá tốt rồi!"

Khúc Phỉ Yên nghe nói như thế thì điểm tay một cái, từng thanh đao kiếm gần như hóa thành lồng giam, bao vây lấy toàn bộ đại điện.

Lúc này Khúc Phỉ Yên mới nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không đi ra, ai cũng đừng hòng tiến vào!"

"...", chuyện này... không giống Tần Ninh dự đoán lắm.

Thời gian trôi qua từng ngày một.

Hôm đó, Tần Ninh nghĩ đến lời phụ thân đã từng nói.

"Con trai à, đừng thấy ông đây bên ngoài phong quang vô hạn, trên thực tế mỗi lúc trời tối ông đây đều mệt gần chết".

"Con trai à, con phải lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng ham muốn cái sảng khoái nhất thời!"

"Con trai à...", lúc ấy Tần Ninh chỉ cảm thấy lão cha yếu đuối, nếu là hắn, cho dù có ngàn vạn người thì sao chứ?

Thế nhưng bây giờ, Khúc Phỉ Yên thật sự khiến Tần Ninh cảm nhận được cái gì gọi là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn! Chỉ chớp mắt, nửa năm nữa đã trôi qua.

Ngày hôm đó, cuối cùng phong ấn cung điện đã được cởi bỏ.

Mà sau khi phong ấn cung điện được cởi bỏ, lập tức có một bóng người đi đến.

Thạch Cảm Đương.

Bây giờ, mấy trăm năm đã trôi qua, vảy rồng trên người Thạch Cảm Đương cuối cùng đã không còn mọc ra như chồi non nữa, Thạch Cảm Đương hấp thu lực lượng thần thánh kia bây giờ đã bước vào cảnh giới Hư Tiên, khí tức trên người mạnh mẽ đến đáng sợ.

"Sư phụ!"

Thạch Cảm Đương nhìn thấy Tần Ninh, liền nói ngay: "Người làm sao vậy?

Sao lại phong ấn nửa năm?

Người không sao chứ?"

Tần Ninh mặc một bộ áo trắng, vạt áo khắc tranh sơn thủy, khoác một cái áo choàng màu trắng, đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không có việc gì".

"Vâng!"

Chỉ chốc lát sau, Chiêm Viễn cũng đi đến.

Nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Khúc Phỉ Yên một chút, trong lòng Chiêm Viễn lập tức hiểu ra.

Vị tỷ phu này của mình lại tăng thêm cho tỷ tỷ mình một vị tỷ muội rồi! Thạch Cảm Đương lúc này mới nói: "Sư phụ, Thần Tinh Dịch sư huynh còn đang đóng băng...", nghe thấy lời này, Tần Ninh sững sờ.

Thạch Cảm Đương không khỏi nói: "Không phải là người... quên hắn ta chứ?"

Tần Ninh xụ mặt, ho khan một cái nói: "Làm sao có thể, chỉ là gần đây ta vừa khôi phục, bây giờ sẽ đi giải cứu Dịch nhi ngay!"

"Vâng vâng...", Thạch Cảm Đương muốn rời đi theo Tần Ninh.

Chiêm Viễn lại giữ chặt Thạch Cảm Đương.

"Ngươi kéo ta làm gì?"

Thạch Cảm Đương khó hiểu nói: "Sư phụ và Phỉ Yên sư tỷ đều đi...", Chiêm Viễn không khỏi cười nói: "Ngươi là ngốc thật hay là ngốc giả vậy?"

"Cái gì?"

"Ngươi không nhìn ra được sao?"

"Hả?"

Thạch Cảm Đương khẽ giật mình.

"Ngươi không cảm giác được Khúc Phỉ Yên không giống trước sao?"

Không giống?

Thạch Cảm Đương đưa mắt nhìn, lập tức nói: "Hình như là thế, trước kia chỉ cảm thấy Phỉ Yên sư tỷ quyến rũ tự nhiên, rất xinh đẹp, mặc dù bình thường nhìn có vẻ hận không thể nuốt sư phụ xuống, thế nhưng đối với những người khác thì cũng không có gì đặc biệt".

"Ngoại trừ dáng vẻ hận không thể dán vào sư phụ không xuống ra, đối với người khác thì lại rất bình thường...", "Cho nên mới mang đến cho người ta cảm giác bề ngoài mị hoặc lòng người, trên thực tế vẫn là rất ngượng ngùng, nhưng bây giờ xem ra, hình như không còn sự thẹn thùng kia nữa?"

"Cho nên... Thế nào?"

Thạch Cảm Đương không hiểu.

"Còn thế nào nữa!"

Chiêm Viễn im lặng nói: "Ngươi nói thế nào?

Chính là từ một cô gái trưởng thành thành một người phụ nữ".

Thạch Cảm Đương bừng tỉnh hiểu ra, vỗ đầu một cái nói: "Ta bảo sao, thấy thế nào cũng không giống trước, trông càng thêm quyến rũ hơn, hóa ra mấy trăm năm qua, tuổi tác tăng lên, càng ngày càng trưởng thành!"

Chiêm Viễn ngơ ngác nhìn Thạch Cảm Đương.

Tên này là ngốc thật! Cuối cùng, Chiêm Viễn vỗ vỗ Thạch Cảm Đương, tận tình khuyên bảo: "Bắt đầu từ hôm nay, sư tỷ của ngươi đã thiếu đi một vị, nhưng sư nương lại nhiều thêm một vị!"

Cho đến giờ phút này, Thạch Cảm Đương mới bừng tỉnh! Sư phụ... ngủ đệ tử của mình!

"Đậu má!"

Đột nhiên, Thạch Cảm Đương kinh ngạc kêu lên, vội vàng che quần áo mình, nhìn về phía Chiêm Viễn, ngạc nhiên nói: "Vậy chẳng phải là ta rất nguy hiểm sao?"

Mẹ nó! Chiêm Viễn không nhịn được muốn mắng chửi người, đệ tử của Tần Ninh toàn là đồ dở hơi gì vậy?
Chương 3180: Thần Tinh Dịch thức tỉnh

Một nhóm bốn người rời khỏi Xích Tiêu Thiên, đi về phía Bắc Tuyết Thiên.

Trên đường, Tần Ninh điều khiển Vân Thượng, Khúc Phỉ Yên thân mật kéo tay Tần Ninh, thỉnh thoảng còn có những tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Chiêm Viễn và Thạch Cảm Đương thì đứng ở phía sau.

Cuối cùng Thạch Cảm Đương không nhịn được, nói: "Ta cảm thấy Phỉ Yên sư tỷ thành sư nương cũng không có gì cả...", "Sư phụ vốn có chín đệ tử, Chiêm Ngưng Tuyết sư tỷ, sư phụ đã đồng ý sẽ cưới người ta làm vợ, bây giờ Khúc Phỉ Yên lại lắc mình biến hoá thành sư nương trước".

"Ngươi nhìn đi, lúc đầu sư phụ có chín đệ tử, cộng thêm ta và Lý Nhàn Ngư chính là mười một người, bây giờ có thêm hai phu nhân, thiếu đi hai đệ tử".

"Vậy vẫn là chín đệ tử".

Thạch Cảm Đương lập tức cười hì hì nói: "Rất tốt rất tốt, ta không lỗ, sư tỷ sư nương không quan trọng, ngược lại thiếu đi hai người sư tỷ, cạnh tranh tình yêu thương của sư phụ với tám sư huynh đệ khác càng dễ!"

Đậu má, nhân tài.

Chiêm Viễn thật sự cảm thấy Thạch Cảm Đương đầu óc không được ổn lắm, rất không giống người bình thường.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu mạch não của Thạch Cảm Đương giống người bình thường, chắc hẳn Tần Ninh cũng sẽ không nhìn trúng vị đệ tử này.

Thạch Cảm Đương lại lập tức nói tiếp: "Ta cảm thấy sư phụ tìm thêm nhiều sư nương nữa cũng được".

"Tạ Y Tuyền, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, lại thêm Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết sau này nữa cũng mới chỉ có bảy người đi?

Một ngày một người thì cũng mới có bảy ngày!"

Thạch Cảm Đương nghiêm túc nói phét: "Theo ta nghĩ, tìm ba trăm sáu mươi lăm người, một năm một lần, như thế mới phù hợp với thân phận Nguyên Hoàng Thần Đế của sư phụ".

"Ngươi thật sự không sợ sư phụ ngươi đánh chết ngươi sao?"

Chiêm Viễn lập tức nói: "Không phải lần trước ngươi cũng đã nhìn thấy mẹ của sư phụ ngươi hung dữ thế nào à?

Suýt nữa đánh chết sư phụ ngươi!"

Thạch Cảm Đương lại nói: "Đây là điều ta nên quan tâm sao?"

"Việc này là điểu mà sư phụ nên quan tâm!"

Chiêm Viễn lập tức im lặng.

Thế nhưng nghĩ lại kỹ càng thì hình như cũng đúng! Bây giờ bốn người có thực lực nổi bật, tốc độ cũng rất nhanh, từ Xích Tiêu Thiên đến Bắc Tuyết Thiên chỉ mất nửa ngày.

Phong Thiên Tông, Dẫn Thiên Trì.

Tần Ninh đứng ở bên cạnh Dẫn Thiên Trì nhìn băng tuyết bao trùm trong hồ.

Hai tay chậm rãi kết ấn, khí tức kinh khủng bộc phát ra, những tiếng ầm ầm vang vọng trong ngoài Phong Thiên Tông.

Dẫn Thiên Trì lúc này liền sôi trào lên lần nữa.

Một cột băng chậm rãi nổi lên trong hồ.

Ba người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn, Thạch Cảm Đương đứng ở một bên.

Bỗng nhiên, lực sinh mệnh kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Tần Ninh.

"Đậu má".

Thạch Cảm Đương không nhịn được xổ ra một câu thô tục.

Năm đó bốn người bọn họ ở dưới mặt đất hấp thu dịch sinh mệnh bản nguyên, dịch sinh mệnh bản nguyên thần kỳ kia không ngừng bù đắp lực sinh mệnh của bốn người.

Thậm chí Thạch Cảm Đương bởi vì nuốt quá nhiều nên trên người còn mọc ra cành cây.

Thế nhưng bây giờ, Tần Ninh cũng cắn nuốt rất nhiều để bù đắp vào lực sinh mệnh thiếu thốn của mình, lại ẩn giấu nhiều như vậy.

Từng dịch sinh mệnh bản nguyên gần như hóa thành một dòng sông, lơ lửng bên trên cột băng.

Hai tay Tần Ninh không ngừng bấm niệm pháp quyết, tuy cơ thể đang đứng yên tại chỗ, thế nhưng là hồn phách lại thoát ra khỏi cơ thể, chui vào bên trong cột băng.

Giờ phút này, hồn phách của Tần Ninh tràn vào bên trong cột băng, vào trong cơ thể của Thần Tinh Dịch đang bị đóng băng.

Ầm... Những tiếng vang trầm thấp vang lên.

Một giây sau, Tần Ninh chỉ cảm thấy mình đang ở giữa một vùng trời đất nhợt nhạt.

Đây là biển hồn phách của Thần Tinh Dịch.

Mà ở sâu trong biển hồn phách, bản thể hồn phách của Thần Tinh Dịch bị đông thành cột băng đứng vững ở nơi đó.

Tần Ninh cũng không sốt ruột, đi đến phía trước hồn phách của Thần Tinh Dịch, nhìn thể hồn phách của hắn ta.

"Trúng thuật...", Tần Ninh nhìn đôi mắt tan rã của thể hồn phách, khẽ giật mình.

Năm đó lịch kiếp chín đời, đời thứ chín của hắn ở Thượng Tam Thiên chuyên tu luyện Hồn Thuật.

"Huyễn Cảnh Hồn Thuật...", Tần Ninh nhíu mày lại, nhảy lên thể hồn phách, biến mất bên trong đôi mắt của Thần Tinh Dịch.

Mà ngay sau đó, Tần Ninh nhìn thấy mình đang ở giữa một vùng trời đất mênh mông, bốn phía lờ mờ, trên trời chỉ có một vầng trăng máu.

"A Tị Địa Ngục...", Tần Ninh nắm bàn tay lại, trời đất mờ tối bốn phía dần dần đổ sụp.

Ánh sáng phun trào, từng luồng khí tức bắn ra.

Đây cũng không phải là A Tị Địa Ngục thật sự, mà là khung cảnh khi người ngoài sử dụng huyễn thuật ở trong đầu Thần Tinh Dịch.

Tần Ninh đi lại trong huyễn thuật này, cảnh tượng A Tị Địa Ngục xung quanh dần dần sụp đổ.

"Huyễn thuật như thế này... đúng là rất có tác dụng với Thần Tinh Dịch, thế nhưng đối với ta... vẫn không đủ...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Là ai lại sử dụng huyễn thuật với Thần Tinh Dịch...", "A Tị Địa Ngục... Xem ra lại phải đi một chuyến".

Khi bóng người Tần Ninh đi trong toàn bộ ảo cảnh rộng lớn một lần, thể hồn phách bị đóng băng của Thần Tinh Dịch lúc này mơ hồ bắt đầu động đậy.

Một giây sau, Tần Ninh lao vùn vụt ra, tiếp theo rời khỏi cơ thể của Thần Tinh Dịch, trở lại trong cơ thể mình.

Dịch sinh mệnh bản nguyên kia tràn mạnh vào trong cơ thể của Thần Tinh Dịch như một dòng sông, tưới tiêu khắp thân thể của hắn ta.

Những tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai không dứt.

Rắc rắc rắc... Lớp băng bao trùm ở bên ngoài cơ thể Thần Tinh Dịch dần dần vỡ vụn ra.

"Vậy là được?"

Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Dịch nhi bị huyễn thuật nhốt, thương thế của bản thân cũng không trí mạng, những dịch sinh mệnh bản nguyên mạnh mẽ này đủ để giúp hắn ta khôi phục ý thức bản thân và vết thương trên cơ thể".

Nếu như không có những dịch sinh mạng bản nguyên này, chỉ sợ Tần Ninh sẽ phải hao phí không ít công sức để luyện chế không ít thiên nguyên đan chữa thương cho Thần Tinh Dịch.

Không lâu sau, lớp băng dần dần tan ra.

Trong thân thể Thần Tinh Dịch như có một con thú dữ thượng cổ nằm im, lúc đôi mắt hắn ta mở ra, ánh mặt vô cùng lạnh lẽo.

"Tỉnh rồi?"

Tần Ninh mở miệng nói.

"Sư phụ...", Thần Tinh Dịch nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt có chút mơ hồ.

"Khúc sư tỷ... Thạch sư đệ...", Thạch Cảm Đương tùy tiện tiến lên, vỗ vỗ bả vai Thần Tinh Dịch, cười hì hì nói: "Thần sư huynh, nói ta là sư đệ không sai, thế nhưng Khúc sư tỷ đã là Khúc sư nương...", "Hả?"

Thần Tinh Dịch vô cùng ngạc nhiên, lại nhìn Khúc Phỉ Yên, đúng là không còn khí chất của một cô gái lúc trước nữa, mà có thêm vài phần phong thái khác biệt.

Thần Tinh Dịch đã đi qua trăm khóm hoa, hiểu biết trong chuyện phụ nữ còn nhiều hơn cả sư phụ Tần Ninh.

"Chào sư nương".

Thần Tinh Dịch chắp tay.

Khúc Phỉ Yên mỉm cười xinh đẹp động lòng người.

Nàng nằm mơ cũng mong đến ngày này.

Bây giờ thành công leo lên, ngày nào cũng thấy vô cùng vui vẻ.

"Sư phụ, con bị một nhân vật cực mạnh hạ chú...", "Ta đã biết".

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Thần Tinh Dịch, tiếp theo nói: "Bây giờ còn không biết rốt cuộc Ma tộc đến từ chỗ nào, xem ra cần phải đi A Tị Địa Ngục một lần".

Thần Tinh Dịch liền nói ngay: "Đúng đúng đúng, phải đi một lần, nhưng nhỡ may chúng ta tiến vào, Ma tộc lại xông ra đánh thì làm sao?"

Lúc này Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn, Khúc Phỉ Yên mới nhớ tới Thần Tinh Dịch còn không tham gia đại chiến, hơn nữa đã ngủ say mấy trăm năm, căn bản không tình hình biết bây giờ là gì.

Thạch Cảm Đương kéo Thần Tinh Dịch qua một bên bắt đầu giảng giải chuyện các cường giả Ma tộc xuất hiện, Tiên Nhân hàng thế, sự tích Tần Ninh giết tiên sáng chói.

Đương nhiên nếu là Thạch Cảm Đương kể ra thì sẽ phóng đại lúc Tần Ninh thể hiện thần uy gấp mười gấp trăm lần.

Sau khi Thần Tinh Dịch nghe xong tất cả, chỉ cảm thấy... một giấc ngủ này đã khiến hắn ta bỏ qua rất nhiều chuyện!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom