-
Chương 3166-3170
Chương 3166: Ta cũng biết ông ấy không được
"Nghĩa phụ, người thật sự muốn đi?"
Tần Ninh vẫn không nỡ.
"Ừ, ta và cha con quen biết nhiều năm, đã quen rồi, nhiều năm qua ông ấy không có ở đây, ta cũng cảm thấy rất khó khăn".
Ừ... Cha không có ở đây, nghĩa phụ khó chịu, Cửu Thiên Vân Minh đều nói Tạ Thanh là phu nhân của phụ thân thật đúng là không sai! Tần Ninh tùy tiện nói: "Ờm… người có thể đi ra ngoài được sao?"
"...", "Còn nữa, người chắc chắn không phải đi ra ngoài để trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?"
"...", "Vả lại, mẹ nuôi và Y Tuyền có thể đồng ý sao?"
"...", ba câu hỏi này khiến Tạ Thanh trầm mặc.
"Ninh Nhi...", "Dạ?"
"Lấy lực lượng còn sót lại của nghĩa phụ bây giờ, con nói xem... Có thể đánh chết con được không?"
"...", Tạ Thanh đột nhiên cười haha nói: "Được rồi, không kéo dài thời gian nữa, những năm gần đây ta cũng đã âm thầm thử nghiệm, nếu như muốn rời đi thì cũng đã nắm chắc rồi, nhưng không thể để mẹ nuôi con và Y Tuyền biết được".
"Nhóc con, con cũng đừng gấp gáp, thế giới này không sập được, mẹ con không chịu nổi thì vẫn còn có hai vị kia của lão Mục gia con mà, không loạn được, cho dù có rối loạn, tất cả vẫn nằm trong khả năng khống chế".
"Mục Thanh Vũ, Diệp Vũ Thi, Lục Thanh Phong, có ai mà không phải là tay già đời đâu?
Cũng chỉ có nghĩa phụ của con là tương đối thẳng thắn thôi".
Lúc này, Tạ Thanh đứng dậy, tùy tiện nói: "Vảy rồng này của ta ẩn chứa một phần lực lượng bản nguyên, mặc dù làm thịt đám Tiên Nhân kia sẽ phải hao tốn cực lớn, nhưng vẫn còn sót lại một chút sức mạnh, để cho con hay cho đồ đệ con đây?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Con không cần, cho Thạch Đầu đi".
Nghe nói như vậy, Tạ Thanh đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lắc đầu nói: "Cho hắn ta thật sự đáng tiếc...", Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ, nói: "Ta sẽ cố gắng thành thiên tài, chắc chắn sau này sẽ rất lợi hại".
"Hắn lừa ngươi đó!"
Tạ Thanh lại nói: "Cố gắng thành thiên tài, chỉ là ngốc nghếch, ngươi bị hắn lừa rồi".
Thạch Cảm Đương lười để ý đến Tạ Thanh.
Cho dù vị này là nghĩa phụ của sư phụ thì cũng không thể nói sư phụ được.
"Vậy thì cho ngươi".
Tạ Thanh điểm ngón tay một cái vào giữa trán Thạch Cảm Đương.
Một giây sau, cả người Thạch Cảm Đương run lên, sắc mặt cổ quái, ngay sau đó, trong cơ thể như có lực lượng cuồn cuộn ngút trời tràn ngập.
Cho dù một miếng vảy rồng của Tạ Thanh chỉ là thần khí ẩn chứa lực lượng căn nguyên, nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, cũng đã mênh mông như biển rồi, chứ đừng nói đến là đối với Thạch Cảm Đương.
Những tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi như sấm động.
Dần dần, trong cơ thể Thạch Cảm Đương như có long khí vô tận gầm thét.
Mà ngay sau đó, cả người hắn ta không có cách nào chịu đựng được lực lượng mênh mông như vậy, bên ngoài đã sinh ra từng vảy rồng màu xanh nhạt.
Chỉ trong chốc lát, cả người Thạch Cảm Đương cứ như đã biến thành một con rồng hình người, từ trên xuống dưới phủ đầy vảy, thậm chí trên đầu cũng mọc ra sừng rồng.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nghĩa phụ, người...", "Là con nói cho hắn ta mà".
Lúc này thân thể Tạ Thanh đã vô cùng ảm đạm, cứ như lúc nào cũng có thể bể tan tành.
"Tiểu Tần Tử".
Tạ Thanh tiếp tục nói: "Phần lực lượng này là ta lén lút để lại trước khi con lịch kiếp, bây giờ cũng coi như giúp con một lần, nhưng sau này ngàn vạn lần không được mạo hiểm như thế nữa, có thể thích ứng, nhưng nếu thật sự khiến mình chết thì sẽ là chuyện lớn thật đấy!"
"Con cũng đừng cho rằng con đã sống chín đời thì sẽ không thể chết được ở đại lục Vạn Thiên thế giới Cửu Thiên".
"Dẫu sao cho dù là mẹ con hay sư phụ con đều không cân nhắc sâu xa như nghĩa phụ ta, biết chuẩn bị sớm".
Tần Ninh gãi đầu một cái nói: "Con luôn cảm thấy có lẽ sư phụ và mẹ suy tính nhiều hơn người...", "Nói vớ vẩn!"
Tạ Thanh mắng một câu, thân thể tán loạn.
Tần Ninh vội vàng nói: "Nghĩa phụ, giúp con nói lời hay với Y Tuyền nhé".
"Nói cái con khỉ!"
Giờ phút này, Tạ Thanh hoàn toàn biến mất không thấy.
Tần Ninh ngồi tại chỗ, trong phút chốc vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Chẳng qua là sau đó, một câu nói của Tạ Thanh lại chui vào trong tai Tần Ninh, làm cho hắn hơi sững sờ, đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương ở một bên... Vân Giới Cửu Thiên Vân Minh! Nơi đó có người nhà, bạn bè hắn quen thuộc nhất, mà đời này đi tới bước này đã cách nơi đó rất gần rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, Tần Ninh vẻ mặt hướng tới, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Y Tuyền, sư phụ, con... sắp trở về rồi".
Chẳng qua là dần dần, Tần Ninh đưa mắt nhìn bầu trời, sắc mặt càng ngày càng cổ quái, cho đến cuối cùng đến khi nhìn lại bầu trời lần nữa đã hoàn toàn ngây người.
"Sao vậy?
Sư phụ?"
Khúc Phỉ Yên hiếu kỳ nói.
Tần Ninh chỉ lên bầu trời, mắng: "Lão rồng già, ta cũng biết ông ấy không được, nhưng lại cứ muốn khoe tài".
Không được?
Không được cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi nhìn xem, không gian thay đổi rồi!"
"Thế giới Thương Mang mênh mông này đều đã được cha ta năm xưa định lại rõ lần nữa, quy tắc không gian này đều là cha ta tạo ra, cha ta là Vô Thượng Thần Đế, là người đứng đầu các vị Thần Đế, quy tắc không gian mà ông ấy để lại, người ngoài không động vào được".
"Lần này Diệp Chi Vấn có thể mở ra lối đi giữa Thượng Tam Thiên và Trung Tam Thiên, để cho một ít Tiên Nhân hạ xuống, đơn giản là lấy chỗ sơ hở của không gian để xuống tay".
"Lão rồng lại cứ muốn sửa đổi, ngươi nhìn nơi đó kìa, không gian đã thay đổi rồi!"
Khúc Phỉ Yên không hiểu nói: "Thay đổi thì sao chứ, dù sao các Tiên Nhân không xuống được là được...", "Các tiên nhân không xuống được, nhưng chúng ta... cũng không lên nổi!"
Nghe thấy lời này, đôi mắt Khúc Phỉ Yên dần dần sáng ngời.
Không lên nổi?
Vậy cũng sẽ không có cách nào phi thăng thành tiên?
Điều này... Quá tốt! Cứ như vậy, nàng sẽ có thể sớm chiều sống chung với sư phụ, lâu ngày sinh tình.
Thấy Khúc Phỉ Yên không những không lo lắng mà còn rất vui vẻ, Tần Ninh cạn lời.
"Cả đời cũng không lên nổi sao?"
Khúc Phỉ Yên hỏi lại.
"Cũng không phải...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Nếu ví dụ thế giới Thương Mang là một thùng nước, dòng nước chảy ở giữa là khác biệt, giữa Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có những tấm ván cản trở, những tấm ván này sẽ tương tự với vách ngăn không gian".
"Chỉ là thời gian lâu dài, cha ta lại không có ở đây, những tấm ván này sẽ có sơ hở hoặc nhiều hoặc ít".
"Vừa rồi lão rồng đã sửa chữa nho nhỏ cho chỗ sơ hở này, nhưng mà... Vốn là tấm ván xây dựng để ngăn cách, ông ấy lại dùng sắt thép, điều này sẽ khiến không gian xuất hiện tính chất không dung hợp, một khi không dung hợp, quy tắc không gian sẽ phải tự biến hóa để dần dần dung hợp".
"Đây là điều cần có thời gian... Ngắn thì ngàn năm, lâu thì vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm...", Khúc Phỉ Yên nghe nói như vậy thì vô cùng hưng phấn.
Quá tốt! Nói cách khác, ít nhất trong ngàn năm nữa, nàng và sư phụ sẽ được sống chung sớm chiều.
Quá tốt! Trong lòng Tần Ninh cực kỳ mệt mỏi, lười để ý đến Khúc Phỉ Yên.
Tạ Thanh quá không đáng tin cậy.
Lúc này, một bàn tay lại đưa ra đẩy Tần Ninh.
"Sư phụ...", Thạch Cảm Đương khóc lóc: "Con phải làm gì đây?"
Lúc này cả người Thạch Cảm Đương mọc ra toàn vảy rồng, nhìn giống như một con xuyên sơn giáp vậy, mặc một bộ quần áo vảy rồng, đứng lên cũng tốn sức.
"Ngươi...", Tần Ninh vỗ bả vai Thạch Cảm Đương một cái, chỉ cảm thấy vảy rồng đâm vào tay nhoi nhói, khuyên giải: "Không có chuyện gì đâu, bây giờ ngươi có thực lực Biến Cảnh, những thứ này đều là lực lượng không có cách nào hấp thu dẫn đến, chờ ngươi có thể từ từ hấp thu thì sẽ có thể thay đổi".
"Nghĩa phụ ta là vua của vạn long, Long Đế duy nhất của thế giới Thương Mang, đây là chuyện cực kỳ tốt đối với ngươi, đừng sợ".
Thạch Cảm Đương vô cùng buồn khổ.
Tần Ninh lại nhìn đệ tử mình, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Chương 3167: Chiêm Viễn
Câu nói kia của Tạ Thanh là ý gì?
Trong lòng Tần Ninh vô cùng tò mò.
Thạch Cảm Đương cũng không phải là thiên tài, mà là một người bình thường bị hắn lừa giỏi lên.
Nhưng sự thật lại có vẻ không phải như vậy.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật ư?
"Thạch Đầu...", "Dạ?"
Thạch Cảm Đương đang nghịch vảy rồng cả người mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ninh.
"Trong lúc ngươi tu luyện có cảm thấy có cái gì không đúng, chính là...", Tần Ninh cân nhắc cách dùng từ, ngừng một chút rồi mới nói: "Chính là ví dụ như rõ ràng rất bình thường, nhưng lại có lúc biến hóa rất quỷ dị?"
Thạch Cảm Đương sửng sốt một chút, tùy tiện nói: "Người xuất sắc như con tại sao có thể có lúc bình thường được chứ?"
"...", Tần Ninh nhìn kỹ Thạch Cảm Đương, xác định là người không có cách nào nói chuyện được bình thường thì không nói gì nữa.
"Ngươi đừng cảm thấy sư phụ lừa ngươi, sau này có thể ngươi sẽ không giống người khác thật".
Vừa dứt lời, Tần Ninh giãy giụa đứng dậy.
Khúc Phỉ Yên vội vàng đỡ Tần Ninh lên, thầy trò ba người rời khỏi nơi đây.
Mà ngay lúc này, những tiếng xé gió vang lên, một bóng người mặc đồ đỏ nhanh chóng rơi xuống, thấy Tần Ninh thì hô lớn: "Tần gia, Tần gia...", "Lão đạo sĩ áo đỏ, lại là ngươi!"
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ áo đỏ, cười tủm tỉm nói: "Lúc đại chiến ngươi không có mặt, bây giờ ngươi mới tới?"
Lão đạo sĩ áo đỏ lúng túng cười một tiếng, nhưng lại vội vàng nói: "Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, đây là người nào?"
"Dịch Nhi!"
Tần Ninh ngẩn ra.
Từ khi tiến vào trong di tích tiên cung đã không biết tung tích của Thần Tinh Dịch.
Chín người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều bị cuộc tuyển chọn Tiên Nhân đưa đi.
Mà Chiêm Ngưng Tuyết đã phi thăng thành tiên.
Chỉ có Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương còn ở bên cạnh hắn.
Ngoài ra chính là Thần Tinh Dịch.
Không thể không nói, Tần Ninh đúng là đã quên mất đệ tử này... Lúc này cả người Thần Tinh Dịch tràn đầy vết thương, nhìn gần giống như đã chết.
"Hắn ta sao vậy?"
Lão đạo sĩ áo đỏ vội vàng nói: "Ta cũng vô tình gặp được hắn ta thôi, Chu Tước phủ chủ Chu Viện đã chết, hắn ta lại bị người ta cắt đứt kinh mạch và tim, đánh vỡ hồn phách, nhưng mà... lại không chết... Ta liền đưa theo...", "Lúc trước thấy đại chiến mãnh liệt nên ta không dám tới...", Tần Ninh nói: "Trở về rồi nói sau".
"Ặc...", lão đạo sĩ áo đỏ không khỏi nói: "Ờm... Không nhanh chóng cứu chữa, liệu có chết hay không?"
Nhìn Thần Tinh Dịch, Tần Ninh chậm rãi nói: "Bây giờ ta cũng không cứu được...", không cứu được?
Quần áo đỏ đạo sĩ quỷ dị nhìn Tần Ninh.
"Đúng là không cứu được".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi đã nhìn thấy đại chiến lúc trước rồi đúng không?
Ta cũng bị đánh gần chết".
Mặc dù Tạ Thanh đã đưa tinh khí thần do một vị Địa Tiên hóa thành vào trong cơ thể Tần Ninh, nhưng thọ nguyên hao tổn là hao tổn đối với căn cơ, bây giờ Tần Ninh nhìn thì vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên thực tế chẳng khác gì một bãi bùn nát chất đống một chỗ.
Mà điều này cũng cần thời gian để khôi phục.
"Vậy hắn ta... Vậy hắn ta chết thì sao?"
Đạo sĩ áo đỏ kỳ quái nói.
"Nếu dễ chết như vậy thì sẽ không phải đồ đệ ta".
Đạo sĩ áo đỏ vô cùng ngạc nhiên.
"Về Phong Thiên Tông trước đi!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ rất kỳ quái.
"Nên đi xem một chút".
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Chiêm Viễn, tỷ tỷ ngươi đã phi thăng rồi, ngươi còn ẩn núp làm cái gì?"
Hắn vừa dứt lời, đạo sĩ áo đỏ ngẩn ngơ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi...", đạo sĩ áo đỏ ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết... Ta... Ta đã...", Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên nâng đỡ, vừa đi vừa nói chuyện: "Năm xưa ngươi chết trong ngôi miếu đổ nát kia, không ngoài dự đoán thì là Ma tộc cứu ngươi".
"Chắc hẳn ngươi cũng giống Huyền Diệp đúng không?
Bị người của Ma tộc nắm trong tay, nhưng mà cuối cùng cường giả Ma tộc nuốt mất hồn phách của ngươi đã bị ngươi cắn nuốt ngược lại rồi đúng không?"
"Ta nghe Tuyết Nhi nói, năm đó sau khi ta tọa hóa, đệ đệ nàng Chiêm Viễn đã trở lại, lúc đó Tuyết Nhi rất vui vẻ, còn giữ ngươi ở Phong Thiên Tông, dạy dỗ ngươi trận pháp".
"Chẳng qua là sau đó có vẻ ngươi rất để ý đến thân xác của ta, Tuyết Nhi dần dần cảm thấy không đúng, cho nên mới mai phục, dụ ngươi cắn câu, ngươi bại lộ, Tuyết Nhi không đành lòng giết ngươi nên mới để ngươi còn sống".
Chuyện này là Chiêm Ngưng Tuyết kể cho Tần Ninh.
"Mà lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở Thượng Nguyên Thiên, trận văn ngươi thi triển ra có hiệu quả y như Tuyết Nhi, ta đã nghi ngờ ngươi có liên quan đến Phong Thiên Tông rồi".
"Càng về sau, mỗi lần thấy ngươi, ngươi đều rất không bình thường".
"Cho đến một lần tình cờ có cơ hội, ta cảm nhận được khí tức của Chiêm Viễn từ trên người ngươi, nhưng lại có gì đó không giống".
"Huyền Diệp bị Ma tộc ăn mòn hồn phách, cũng là sau khi cảnh giới của ta cao hơn hắn ta mới phát hiện ra, lần này có thể giúp Huyền Diệp tróc ra đúng là may mắn".
"Mà trên người ngươi có khí tức của Ma tộc, nhưng lại cũng không có, ta vẫn luôn rất tò mò".
"Lần này trước khi đến đây, Tuyết Nhi đã nói chuyện về ngươi với ta, hơn nữa hy vọng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết".
Nghe nói như vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ vô cùng ảm đạm.
"Ta... Đúng là Chiêm Viễn".
Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương vô cùng ngạc nhiên, bàn tay đang nghịch vảy rồng không chú ý một cái, trực tiếp rút ra một miếng, đau đến mức gào khóc kêu loạn.
Khúc Phỉ Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này đúng là khiến người ta không có một chút chuẩn bị nào.
Hoàn toàn không lường trước được.
Chiêm Viễn khổ sở nói: "Năm xưa chết ở bên trong ngôi miếu đổ nát, không biết vì sao ta vẫn còn sống, luôn cảm thấy trong đầu có một ta khác đang tranh đấu với ta thật...", "Cho tới sau này, ta thật ngủ li bì, ta khác đã chiến thắng".
"Nhưng sau đó ta mới biết, là thập nhị hoàng tử Ô Thanh Ô Linh tộc bỏ mình, dung nhập vào trong cơ thể ta".
"Ta nhìn Ô Thanh tiến vào Phong Thiên Tông, nhận nhau với tỷ tỷ, sớm chiều ở chung với tỷ tỷ, còn không ngừng thăm dò tin tức thân xác đời thứ bảy của ngươi".
"Cho tới sau này, tỷ tỷ đã biết ta cũng không phải là ta, vào giây phút cuối cùng muốn giết ta vẫn không xuống tay được, chỉ làm ta bị thương nặng, rời khỏi Bắc Tuyết Thiên, du đãng ở bên trong chín đại thiên, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Ta vốn cho rằng mình sẽ chết, kết quả đi nhầm vào trong một vùng đất cổ, được lực sinh mệnh mạnh mẽ bồi bổ, không chỉ đoạt lại thân thể mình, tiêu diệt hồn phách của Ô Thanh, thực lực còn tăng lên rất nhiều...", Tần Ninh liền hỏi: "Vì sao không trở về tìm tỷ tỷ ngươi?"
"Nàng... vẫn luôn rất nhớ ngươi...", Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Viễn.
Giống như hắn và Hứa Huyền Diệp vậy.
Sau khi biết Hứa Huyền Diệp bị Ma tộc khống chế, Tần Ninh vẫn giả vờ như không biết, thậm chí trong lòng không ngừng tự trách.
Cho dù Ô Minh Viêm làm hắn bị thương nặng, hắn cũng không xuống tay được.
Chiêm Ngưng Tuyết cũng giống như hắn vậy.
Lúc này Chiêm Viễn cười khổ nói: "Tỷ tỷ đang yên ổn trấn giữ Bắc Tuyết Thiên, gặp nhau không bằng nhớ nhung, cũng rất tốt...", "Năm đó thân xác suýt nữa đã bị Ô Thanh thuận lợi lấy đi, Ma tộc điều động không ít người, ta cũng suýt nữa làm hại tỷ tỷ bỏ mạng đạo tiêu, nhiều năm qua, ta vẫn không có cách nào đối mặt với nàng...", Tần Ninh nghe vậy thì yên lặng không nói gì.
Chương 3168: Dẫn Thiên Trì
Không thể không nói, từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên rồi đến Trung Tam Thiên, Tần Ninh vẫn luôn cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều.
Sự chuẩn bị của Ma tộc càng ngày càng đầy đủ, thậm chí đã sớm mở ra một cái lưới lớn.
Lần này nếu không phải có biện pháp năm đó nghĩa phụ để lại, có lẽ hắn sẽ chết thật.
Thật sự không biết sau này đến Thượng Tam Thiên sẽ còn có chuyện gì nữa! Lúc này, Chiêm Viễn cõng Thần Tinh Dịch đã ngất đi, Khúc Phỉ Yên đỡ Tần Ninh, Thạch Cảm Đương thì đi phía sau không ngừng nghịch vảy rồng của mình.
"Những năm gần đây, ta cũng phát hiện ra tung tích của không ít Ma tộc, bọn họ có sức thích ứng rất mạnh, có thể thích ứng hoàn cảnh ở Trung Tam Thiên là điều không phải bàn".
"Đồng thời, bọn họ còn có liên lạc với ngoài thế giới".
Chiêm Viễn nghiêm túc nói: "Nếu như kế hoạch thất bại, có lẽ những người đó sẽ không chừa thủ đoạn nào để vùng lên...", "Mấy năm nay ta đã thấy thế lực khắp nơi đều quá lơ là với Ma tộc, nếu thực lực bản thân chưa đủ thì cũng không có cách nào".
Vừa đi, Chiêm Viễn vừa kể lại những gì mình đã trải qua mấy năm nay.
Cho đến cuối cùng, năm người đi tới Phong Thiên Tông bên trong Bắc Tuyết Thiên.
Bây giờ không có ai mà không biết đến tên tuổi của Tần Ninh, đệ tử trông giữ Phong Thiên Tông thấy Tần Ninh trở về thì rối rít mở sơn môn ra nghênh đón tiến vào.
Đợi đến khi đi vào trong Phong Thiên Tông không bao lâu, một bóng người đã xuất hiện.
"Tỷ phu!"
Chiêm Tuyền Vũ mặc một bộ váy màu xanh chạy vào từ bên ngoài.
"Ừm...", Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ, nói: "Đây là Chiêm Viễn!"
"Chiêm Viễn?"
Chiêm Tuyền Vũ nhìn về phía Chiêm Viễn, khó hiểu nói: "Ngươi... sao ngươi lại thành bộ dáng này?"
Chiêm Viễn xuất hiện ở trước mặt Chiêm Ngưng Tuyết lần nữa là sau khi đời thứ bảy của Tần Ninh kết thúc, mà khi đó Chiêm Tuyền Vũ đã ở bên trong Phong Thiên Tông rồi.
Cô ta cũng biết chuyện năm đó.
Cô ta và Chiêm Ngưng Tuyết cũng không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng vẫn nói với bên ngoài hai người là tỷ muội. Nhưng Chiêm Tuyền Vũ biết Chiêm Ngưng Tuyết còn có một đệ đệ.
"Năm đó ngươi trông rất ngọc thụ lâm phong, đây là... chuyện gì xảy ra vậy?"
Đạo sĩ áo đỏ cũng chính là Chiêm Viễn, bây giờ nhìn lại đúng là có vẻ ăn mặc không chỉnh tề, lôi thôi lếch thếch.
Chiêm Viễn cười khổ nói: "Nói ra thì rất dài dòng".
"Chiêm Tuyền Vũ, mở Dẫn Thiên Trì của Phong Thiên Tông ra đi, Thần Tinh Dịch bị thương, cần Dẫn Thiên Trì".
Tần Ninh nói thẳng.
Chiêm Tuyền Vũ nhìn Thần Tinh Dịch trên lưng Chiêm Viễn, không khỏi nói: "Đã lâu không nhìn thấy người này, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vừa nói, Chiêm Tuyền Vũ vừa dẫn mấy người đi thẳng tới phía sau Phong Thiên Tông.
Phong Thiên Tông được xây dựng như một thành trì băng tuyết, còn khu vực trung tâm thật sự của Phong Thiên Tông thì ở phía sau thành trì này.
Mấy người đi dọc theo một con đường lớn được trải đá băng màu xanh nhạt đi về hướng chỗ sâu Phong Thiên Tông.
Trên đường đi cũng không thấy có nhiều đệ tử tông môn lắm, một trận đại chiến mới vừa kết thúc, Ma tộc chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, bây giờ các thế lực khắp nơi đều đang bận rộn xử lý chuyện này.
Đi sâu vào con đường đó, cuối cùng đi tới đỉnh một ngọn núi tuyết, mấy người mới dừng lại.
Chiêm Tuyền Vũ mở miệng nói: "Dẫn Thiên Trì vẫn do tỷ tỷ ta quản lý, ta chưa từng thử mở ra bao giờ, cho nên không biết pháp môn".
"Cứ cố gắng thử một chút xem sao!"
Tần Ninh nhìn thấy một màn này thì nói: "Để ta đi".
"Ngươi?"
Chiêm Tuyền Vũ sửng sốt, vội vàng nói: "Tỷ phu, ngươi bị thương nặng như vậy...", "Mở Dẫn Thiên Trì không phức tạp như vậy!"
Tần Ninh nắm chặt tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra mười hai trận văn.
Trận văn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt giống như hóa thành mười hai đạo phù bao trùm xung quanh đỉnh núi.
Mà ngay sau đó, đỉnh núi này vốn là một vùng đất bằng phẳng, từng viên đá trên mặt đất đột nhiên vỡ vụn.
Bên dưới những tảng đá có nước chảy, bắt đầu lăn tăn, bắt đầu bùng nổ.
Khí thế lạnh lẽo uy nghiêm lan truyền ra bốn phía.
Khí thế lạnh lẽo như băng kia khiến người ta cảm thấy dường như cả người đều bị đông cứng, hồn phách không nhịn được run rẩy.
"Thật là lạnh...", Thạch Cảm Đương chà xát vảy rồng khắp người mình, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Bên dưới Dẫn Thiên Trì nối liền với Bắc Tuyết Thiên, bên dưới núi băng có một địa mạch, có thể nói là chỗ lạnh nhất toàn bộ Trung Tam Thiên, chẳng qua là khí tức lạnh lẽo này sau khi leo lên đỉnh núi đã dung hợp làm một với khí thiêm viêm, ban ngày là ánh mặt trời hội tụ, tinh khí tụ tập, ban đêm là tinh khí mặt trăng tụ tập, hai thứ đối nhau hội tụ ở giữa đỉnh núi này".
"Vốn dĩ tinh khí mặt trời và mặt trăng vốn không có cách nào hiện ra được, nhưng dưới tác dụng của khí tức cực kỳ lạnh này, hai thứ lại có thể hòa hợp, hiện ra".
Tần Ninh tỏ ý Chiêm Viễn thả Thần Tinh Dịch vào trong hồ.
Khi cả người Thần Tinh Dịch tiến vào bên trong hồ nước, khí lạnh đang chuyển động trong nháy mắt đã khiến bên ngoài cơ thể Thần Tinh Dịch ngưng tụ ra băng sương.
Thậm chí chỉ trong chốc lát, băng sương đã bao trùm khiến cơ thể Thần Tinh Dịch dần dần thành một cái kem.
Thạch Cảm Đương ngẩn người: "Sư phụ, sẽ chết rét đấy...", "Không đâu".
Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên mép hồ, chậm rãi nói: "Dịch Nhi là Huyền Hoàng Thần Thể, tự có ảo diệu, đóng băng tâm mạch hồn phách có thể tạm hoãn quá trình chết đi, đợi đến khi ta khôi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ta!"
Nói xong những lời này, nhìn Tần Ninh có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Tuyền Vũ...", "Hả?"
"Ngươi nói cho các cha mẹ ta, còn có Huyền Diệp biết, tạm thời đừng đuổi tận giết tuyệt Ma tộc, ta còn có một số việc cần tìm hiểu rõ".
"Được".
Chiêm Tuyền Vũ rời đi.
Tần Ninh nhìn Chiêm Viễn một chút, cười nói: "Ngươi cũng đi đi, mấy ngày nữa ta sẽ lại đi tìm ngươi, bây giờ quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút...", "Được!"
Lúc này, Tần Ninh tựa vào tảng đá băng cứng rắn, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Khúc Phỉ Yên ngồi xuống, tựa vào bên người Tần Ninh, ôm hắn vào lòng.
"Sư phụ cứ dựa vào con cho thoải mái chút...", thấy một màn này, Thạch Cảm Đương lại không có việc gì ngồi ở bên cạnh bờ hồ kỳ cọ vảy rồng mọc ra trên người mình.
Những vảy rồng này cũng không phải là vảy thần long thực thụ, mà giống như do lực lượng mạnh mẽ hóa thành hơn.
Thạch Cảm Đương căn bản không có cách nào hấp thu hoàn toàn những lực lượng này ngay lập tức được.
Bây giờ trong cơ thể Tần Ninh đang vô cùng hỗn loạn, đủ loại sức mạnh tụ tập chung một chỗ cực kỳ lộn xộn.
Tạ Thanh gắng gượng dung nhập khí huyết của một vị Địa Tiên vào trong cơ thể mình, đúng là đã giúp mình giữ được tính mạng, nhưng cũng khiến cho lực lượng mạnh mẽ đó gần như chấn vỡ kinh mạch hồn phách của mình.
Vị nghĩa phụ kia của mình cho rằng mình có thể hoàn toàn tiêu hóa được sức mạnh này, cho nên không để ý đến điều gì khác.
Nếu như lần này là sư phụ hạ xuống thì tốt rồi.
Tuy bình thường trong phương diện tu luyện, yêu cầu của sư phụ đối với mình rất nghiêm khắc, nhưng đúng là cũng rất yêu thương mình.
Lực lượng hỗn loạn kia bùng nổ ở trong người khiến Tần Ninh không có cách nào ngăn cản, liền dứt khoát không để ý, để thân thể mình tự chống cự.
Hắn thật sự là quá mệt mỏi, nằm trên đùi Khúc Phỉ Yên, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thật say... Khúc Phỉ Yên nhìn Tần Ninh thiếp đi, trên khuôn mặt quyến rũ có mấy phần đau lòng.
Tuy bình thường ở trước mặt Tần Ninh, nàng chính là một vị đệ tử muốn ngủ với sư phụ mình, nhưng sự kính yêu dành cho Tần Ninh từ tận đáy lòng vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Nhiều năm qua ở Trung Tam Thiên, bất kỳ Biến Cảnh nào, thậm chí là Hư Tiên biểu đạt tình yêu với Đại Tiên Sư như nàng, kết quả đều bị nàng đánh cho một trận tơi bời.
Tất cả đàn ông trên đời này, cho dù nàng có thể hiện ra mặt quyến rũ nhất của mình thì đó cũng là dành cho sư phụ! Thoáng một cái ba ngày đã trôi qua, Tần Ninh cũng ngủ tận ba ngày mới tỉnh lại.
Lực lượng hỗn loạn trong cơ thể vẫn không hề cải thiện.
Tần Ninh biết muốn dựa vào thân xác mình để làm dịu đi là điều không thể nào.
Chính vì thế hắn gọi Chiêm Viễn tới.
"Lúc trước ngươi nói ngươi bị Ô Thanh chiếm đoạt thân thể, sau đó đã tới nơi nào để đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể mình?"
Tần Ninh hỏi.
"Tự Tại Thiên, núi Bất Tự Tại!"
Chiêm Viễn nghiêm túc nói.
Chương 3169: Núi Bất Tự Tại
Núi Bất Tự Tại?
Tần Ninh ngạc nhiên.
"Lại là nơi đó... Đúng là ta không nghĩ tới...", nghe nói như vậy, Chiêm Viễn lại có vẻ vô cùng tò mò.
Núi Bất Tự Tại, cái tên này rất kỳ quái.
Trên thực tế, núi Bất Tự Tại ở Tự Tại Thiên vốn có tên là núi Tự Tại, bởi vì năm đó có một nhân vật cổ xưa chỉ còn nửa bước nữa là thành Tiên Nhân ở Trung Tam Thiên đã chôn xương trong núi, cho nên mọi người mới gọi đó là dãy núi Tự Tại.
Chẳng qua là không biết năm ấy có một tên khốn kiếp nào ở đó đã để lại bốn chữ to trên đỉnh núi cao hùng vĩ nhất của núi Tự Tại.
Núi Bất Tự Tại! Cứ như vậy, cái tên này dần dần được lưu truyền xuống.
Tần Ninh tùy tiện nói: "Đã như vậy thì đi núi Bất Tự Tại".
"Bây giờ?"
Khúc Phỉ Yên sửng sốt.
"Ừ".
Tần Ninh nhìn Thần Tinh Dịch bên trong Dẫn Thiên Trì đã đông thành tượng đá, nói: "Nếu ta không thể khôi phục, Dịch Nhi sẽ không có cách nào hồi phục, càng nhanh càng tốt, có vài chuyện ta cần hiểu rõ".
Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn rời khỏi Phong Thiên Tông theo Tần Ninh, đi từ Bắc Tuyết Thiên đến Tự Tại Thiên.
Bây giờ, nói không khoa trương chứ có thể nói thực lực của Khúc Phỉ Yên đã là mạnh nhất Trung Tam Thiên rồi.
Mặc dù toàn bộ Trung Tam Thiên vẫn còn một số Hư Tiên không rời đi, nhưng có thể chạm tới trình độ độ kiếp như Khúc Phỉ Yên thì lại không có.
Một nhóm bốn người đi đến Tự Tại Thiên.
Chẳng qua là vừa vào Tự Tại Thiên không lâu, trên hư không đã có từng khí tức đi theo.
Mấy người ngồi trên con Bắc Tuyết Vân Bằng - Vân Thượng, một đường đều không có nguy hiểm gì, lúc này Khúc Phỉ Yên bất mãn nói: "Đi theo làm gì, cút ra đây!"
Khúc Phỉ Yên vừa dứt lời, mấy bóng người đã đi ra khỏi hư không.
Chẳng qua là mấy người vừa xuất hiện đã lập tức cùng nhau đi tới, nhìn Bắc Tuyết Vân Bằng, vẻ mặt nhún nhường.
"Nghiêm Tinh Duẫn!"
"Thiên Sơn lão tổ!"
"Huyền Vân Hồng!"
Khúc Phỉ Yên nhíu đôi mày thanh tú lại, hừ một tiếng nói: "Lén lén lút lút làm gì?"
Ba người này đều tầm trên bảy mươi tuổi, mang đến cho người ta cảm giác rất cổ xưa, cứ như đã sống mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm vậy.
Còn chưa đợi ba người trả lời, Khúc Phỉ Yên đã nhìn Tần Ninh, nói: "Sư phụ, ba người này là lão tổ của Phi Tinh Tông - Nghiêm Tinh Duẫn, Thiên Sơn lão tổ của Thiên Sơn Cốc, còn có Huyền Vân Hồng lão tổ của Huyền Vân thế gia".
Tần Ninh liếc ba người một cái.
Thiên Sơn lão tổ kia mặc một bộ áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng vẻ gầy gò già nua, lúc này khom người, nịnh nọt nói: "Không biết Tần đại nhân đại giá đến chơi, bọn ta không tiếp đón từ xa, mong rằng tha thứ".
Huyền Vân Hồng lập tức tiếp lời nói: "Mấy ngày nay, bọn ta đã điều động toàn bộ con em môn hạ tiêu diệt Ma tộc, chỉ cần bên trong Tự Tại Thiên xuất hiện một Ma tộc, bọn ta sẽ tiêu diệt tên đó".
"Còn có người hợp tác với Ma tộc, tất cả đều giết không tha".
Huyền Vân Hồng rất sợ có sơ hở gì, tiếp tục nói: "Cháu trai của lão hủ, tộc trưởng Huyền Vân Mạc của Huyền Vân thế gia lại cấu kết với Linh Bạt tộc, lão hủ đã giết, phơi thây trước cửa gia tộc, mượn điều này để cảnh cáo con em gia tộc".
Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy thì hừ một tiếng nói: "Lúc sư phụ ta chém giết với cường giả đỉnh phong của Ma tộc, không thấy các ngươi kiên quyết muốn tiêu diệt Ma tộc như vậy, lúc sư phụ ta đánh nhau với các Tiên Nhân cũng không thấy các ngươi thề chân thành muốn quyết sống chết với Ma tộc như thế, bây giờ lại thi nhau nhảy ra hiến ân tình?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Huyền Vân Hồng, Nghiêm Tinh Duẫn, Thiên Sơn lão tổ trắng bệch, không dám trả lời.
Thực lực của Thạch Cảm Đương không hề yếu, ba người bọn họ đều là cảnh giới thập nhị biến, nhưng thập nhị biến… nhằm nhò gì! Tần Ninh còn giết sạch cả Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên, Địa Tiên trên trời, thậm chí Thiên Tiên cũng bị giết.
Bây giờ thế lực khắp nơi trong toàn bộ Trung Tam Thiên đều đang tìm kiếm Ma tộc, có thể nói là thần hồn nát thần tính.
Trước kia ai hợp tác cùng Ma tộc, bây giờ đang rối rít bắt đầu đuổi giết đám Ma tộc trước kia từng hợp tác với mình để giết người diệt khẩu.
Người nào không hợp tác với Ma tộc thì lại liều mạng đi tìm chỗ ẩn thân của Ma tộc.
Bây giờ Ma tộc chính là đối tượng người người đánh giết.
Tần Ninh khoát tay, bây giờ hắn không có tâm trạng quan tâm những thứ này, mà chỉ nói: "Núi Bất Tự Tại ở nơi nào, dẫn đường đi!"
Thiên Sơn lão tổ lập tức khom người nói: "Thiên Sơn Cốc chúng ta ở ngay bên ngoài núi Bất Tự Tại, lão hủ sẽ dẫn Tần đại nhân đi...", "Ừ".
Tần Ninh ngậm miệng không nói đến chuyện của Ma tộc, ba người cũng không biết vì sao, chẳng qua là bây giờ vẫn phải phục vụ tốt vị gia này.
Trong vùng đất Trung Tam Thiên mênh mông này có chín đại thiên, mà nay Tần Ninh có thể nói là nhân vật không tầm thường trong truyền thuyết thần thoại.
Nhân vật trong truyền thuyết này quả thật quá đáng sợ.
Nếu như nói trước kia cảm thấy Tần Ninh là người chuyển thế bốn đời, trong lòng mọi người đều vô cùng sợ hãi, cảm thấy đây là một nhân vật có chiến lực đứng đầu Trung Tam Thiên, vậy bây giờ... Tần Ninh còn không phải là người.
Là thần! Thiên Sơn lão tổ không dám khinh thường, mang mấy người đi đến Thiên Sơn Cốc.
Dọc theo đường đi, ba vị cường giả thập nhị biến dẫn đầu, cũng có mười mấy cường giả Biến Cảnh của ba đại tông môn gia tộc đi theo.
Những nhân vật này đều là bá chủ nói một không hai ở trong Tự Tại Thiên, nhưng bây giờ trong lòng ai nấy đều vô cùng thấp thỏm, rất sợ khiến Tần Ninh không vui.
"Đến, đến, Tần đại nhân, đến rồi...", Thiên Sơn lão tổ đậu đứng ở giữa không trung, chỉ về phía dãy núi trước mặt, nói: "Nơi này chính là núi Bất Tự Tại".
"Núi Bất Tự Tại cũng là một tuyệt địa của Tự Tại Thiên chúng ta, Thiên Sơn Cốc chúng ta thành lập ở bên mép núi Bất Tự Tại, cũng thường xuyên bị thiên nguyên thú trong núi Bất Tự Tại xâm nhập ảnh hưởng, khổ không thể tả...", Tần Ninh nghe mà thấy phiền não trong lòng, khoát khoát tay.
"Các ngươi nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi!"
Thạch Cảm Đương lập tức hiểu ý của sư phụ, mở miệng nói: "Không cần các ngươi tiếp tục dẫn đường nữa".
Từ trước đến giờ Thạch Cảm Đương rất thích loại cảm giác cáo mượn oai hùm này.
Lúc này mọi người mới như được đại xá, rối rít rút đi.
Tần Ninh nhìn dãy núi vô tận, lại nhìn Chiêm Viễn.
Chiêm Viễn gật đầu một cái, đi phía trước dẫn đường.
Mấy người đi vòng vèo một lát vào sâu bên trong dãy núi, dọc đường gặp được thiên nguyên thú tìm chết, tất cả đều bị Khúc Phỉ Yên lần lượt giải quyết.
Cho đến cuối cùng đã tiến vào chỗ sâu, vào bên trong một dãy núi thấp nhỏ, Chiêm Viễn mới dừng lại.
"Chính là chỗ này".
Chiêm Viễn cười khổ nói: "Trên thực tế cũng là trùng hợp, năm đó ta bị một con thiên nguyên thú nuốt nhưng lại không chết, gắng gượng giằng co ba tháng trong bụng nó, dày vò nó đến chết, ta mới ra ngoài được, kết quả lại đi tới nơi này một cách khó hiểu, sau đó ngã xuống dưới chân núi".
Vừa nói, mấy người đã leo lên trên đỉnh một ngọn núi cao mấy trăm trượng, nhìn ra xung quanh, tuy ngọn núi này không cao, nhưng cúi đầu nhìn chỉ thấy vách núi thẳng đứng kéo dài xuống dưới chân núi.
Nhìn một cái đúng là sâu không lường được.
Khúc Phỉ Yên tùy tiện nói: "Sư phụ, con đi xem một chút trước".
"Ừ".
Không lâu sau, Khúc Phỉ Yên đã trở lại.
Lấy cấp bậc thực lực coi như bán tiên của nàng bây giờ, đúng là không có ai có thể chống lại, cũng đúng là trong Trung Tam Thiên này không có nơi nào mà Khúc Phỉ Yên không thể đi.
"Sư phụ, phía dưới chính là một mảnh đất hoang vu...", Khúc Phỉ Yên cau mày lại.
"Không thể nào!"
Chiêm Viễn vội vàng nói: "Năm đó ta rơi xuống dưới chân núi, phía dưới nhất định là một thế giới mới, chim hót hoa nở, trong không khí tràn đầy khí tức sinh mệnh, ta liền nằm ở phía dưới mấy tháng, mỗi ngày lấy thân xác bản thân làm chiến trường để đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh".
"Nếu không phải nơi này có khí tức sinh mệnh đậm đà thì ta đã sớm chết rồi, căn bản không thể đánh đến cuối cùng với Ô Thanh được".
Tần Ninh cười nói: "Một mảnh đất hoang vu, vậy thì đúng rồi".
Chương 3170: Rễ cây dưới đất
"Đi xuống xem một chút!"
Vừa nói, Khúc Phỉ Yên liền dẫn ba người Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn xuống dưới vách núi.
Qua nửa khắc đồng hồ, mấy người mới rơi xuống đất.
Nhìn một cái, đáy vực này một màu đen nhánh, mắt không thể thấy đường.
Tần Ninh nhìn xung quanh, Khúc Phỉ Yên vung tay lên, từng thanh trường kiếm, bay vùn vụt ra bốn phía.
Trường kiếm tản ra ánh sáng chói lóa khiến đáy vực này cũng trở nên rộng rãi sáng tỏ.
Nhìn kỹ lại, bốn phía đáy vực có từng cái khe rải rác lung tung, lan tràn đến chỗ sâu.
Mấy người đi dọc theo một cái khe lớn nhất, càng đi vào bên trong, cái khe càng thêm rộng rãi, nhìn qua giống như một con đường vô tận vậy.
"Tiếp tục...", Tần Ninh đi ở phía trước, mấy người không nhanh không chậm theo sau, dần dần không biết đã đi xuống vị trí sâu bao nhiêu rồi.
Cho đến cuối cùng, mấy bóng người đã xuất hiện ở vùng đất trung tâm những cái khe đó.
Thay vì nói nơi này là vùng đất trung tâm, không bằng nói nhìn như một đại lục vậy.
Khúc Phỉ Yên sử dụng hơn mười ngàn thanh đao kiếm, tản ra ánh sáng xung quanh phạm vi mười mấy dặm, nhưng ở giữa vùng đất trống rộng lớn mênh mông lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Lúc này Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.
"Cái này... Lúc trước ta đến cũng không thấy lớn như vậy...", Tần Ninh nói: "Trước đây ngươi chỉ thấy một phần đất nhỏ, nơi này đã từng tràn đầy vô số rễ cây...", "Đúng, đúng đúng đúng...", Chiêm Viễn đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Đúng là rễ cây, lúc ấy ta đã cảm thấy không đúng, những thứ thô to trong đất bùn núi đá kia không phải đá, không phải vàng, nhưng nhìn cũng không giống như là cây cối, nhưng bây giờ nghĩ lại... quả thật là như thế..."
Những thứ kia chính là rễ cây! Chẳng qua là Chiêm Viễn khẳng định cả đời này mình chưa bao giờ nhìn thấy rễ cây cường tráng như vậy.
"Đúng là thần kỳ...", Thạch Cảm Đương nói: "Rễ cây, rốt cuộc là cây gì?
Rễ cây to như vậy, còn rậm rạp chằng chịt, vậy thân cây trên mặt đất phải cao lớn che khuất bầu trời như thế nào chứ?"
"Sai rồi".
Tần Ninh lại nói: "Rễ cây dưới đất chằng chịt, truyền ra hàng ngàn hàng vạn dặm, nhưng nhìn trên mặt đất có thể chỉ là một bụi cây nhỏ thôi...", Tần Ninh cười nói: "Xem ra, ta có thể thấy lão già kia rồi!"
Lão già kia?
Tần Ninh vừa nói vừa đi tới trước mặt Thạch Cảm Đương, trực tiếp rút ra từng miếng vảy rồng.
"Đau...", Thạch Cảm Đương kêu thảm.
"Không chết được".
Tần Ninh cũng không để ý, sau khi rút khoảng trên trăm miếng vảy rồng hư ảo mới dừng tay.
Tần Ninh đi tới bãi đất trống, xếp những vảy rồng kia lên trên đất, bày thành hình dáng một con thần long.
Tần Ninh đứng yên ở đầu rồng, nắm chặt bàn tay lại, hồn phách rời khỏi thân thể mình, bám lên trên từng miếng vảy rồng.
Ngay sau đó, một cái bóng thần long hư ảo bay lên.
Chỉ là một con rồng nhỏ dài hơn một thước không ngừng bay lượn trong trời đất mênh mông này.
Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang làm cái gì.
Hồi lâu sau, trong trời đất mờ tối có những ánh sáng xanh lấp lánh lóe lên.
Mà ngay sau đó, ba người Khúc Phỉ Yên đã nghe được tiếng động lạ thường.
Loại cảm giác đó cứ như là tiếng chặt đổ một thân cây vậy, ban đầu còn rất yếu ớt, nhưng theo thời gian qua đi, âm thanh đó càng ngày càng vang dội.
Cho đến cuối cùng, đơn giản là đất rung núi chuyển.
Rất nhanh trong thế giới mênh mông này đã xuất hiện một đoạn rễ cây, rễ cây khuếch tán ra, mang theo những tiếng làm người ta sợ hãi.
"Đậu má!"
Thạch Cảm Đương không khỏi kinh ngạc hô lên.
Thật đúng là cây! Rễ cây kia cứ như là mọc lên tận trời, quanh co khúc khuỷu, bề ngoài còn có mùi thơm của đất bùn.
Rất nhanh cả vùng trời đất mênh mông này đã trở thành thế giới do rễ cây tạo ra, thậm chí ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều cảm thấy, ở trong rễ cây này, bọn họ cứ như con kiến hôi vậy.
Thậm chí ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Mà lúc này, bóng người Tần Ninh chậm rãi rơi xuống.
"Tới rồi!"
Ánh sáng của vảy rồng tán loạn, hồn phách Tần Ninh trở về bản thể, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này ở giữa trời đất mênh mông có một đống rễ cây mọc lên chằng chịt, thô to không diễn tả được, khiến người ta nhìn qua, căn bản không có cách nào kết luận.
Mà Tần Ninh nhìn về phía ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn, nói: "Phá vỡ những rễ cây này, uống một hớp dịch cây, ít nhất có thể sống lâu mấy chục năm".
Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp bổ một chưởng về phía một đoạn rễ cây.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, Thạch Cảm Đương ngây người đứng tại chỗ, hoàn toàn bối rối.
"Sư phụ, người đùa con sao...", rễ cây không nứt ra, mà tay của Thạch Cảm Đương đã sưng thành móng heo.
Tần Ninh cười một tiếng, đi tới chỗ một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất, vỗ một cái, cười nói: "Lão già kia, đừng tính toán chi li như vậy chứ".
Tần Ninh vừa dứt lời, một giọng già nua khổ sở đột nhiên vang lên: "Tiểu gia, thật sự không phải lão già ta tính toán chi li, người đừng bắt nạt lão già ta một thân một mình chứ...", một giọng nói vang lên, nhưng mấy người lại không nhìn thấy ai cả.
Ở vị trí rễ cây mà Tần Ninh ngồi, vỏ cây lại rụng, hóa ra một khuôn mặt già nua mặt.
"Lão già kia, có thể gây tổn thương đến gân cốt gì của ngươi chứ?"
Tần Ninh cười mắng: "Uống chút dịch căn nguyên sinh mệnh thôi, vấn đề không lớn".
Thạch Cảm Đương nhìn rễ cây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền nói ngay: "Cây Thế Giới?"
Cây Thế Giới! Trụ cột của cả Thương Mang! Sư phụ đã từng nói, năm đó cha hắn khai sáng ra thế giới mới, kỷ nguyên mới, lập ra quy tắc thế giới, mà cây Thế Giới lại giống như sống lưng của thế giới này vậy.
Trong thế giới Thương Mang rộng lớn mênh mông, cho dù là các Thần Đế đứng đầu chuyển kiếp xuống các thiên địa thời không cũng sẽ phải chịu không gian tàn phá, sống chết khó biết trước, thứ duy nhất có thể cùng ở trong Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên, đại lục Vạn Thiên chỉ có cây Thế Giới thôi.
Năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, sư phụ đã từng gặp cây Thế Giới, hình như lúc đó đã gọi cây Thế giới là lão cây?
Hay là cái gì nhỉ?
Lúc này Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống đất cầm một đoạn thân cây đưa lên miệng cắn, nhưng lại không cắn được.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, bi thương nói: "Sư phụ, người bảo ông ta cho con ăn một miếng đi mà!"
Tần Ninh vỗ xuống rễ cây, cười nói: "Chịu chút đi, không sao đâu".
"Haiz...", trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không biết làm sao.
Thạch Cảm Đương cắn một cái nữa, mặt ngoài rễ cây tan vỡ, chảy ra chất dịch long lanh trong suốt màu xanh.
Thạch Cảm Đương uống một hớp, cả người gần như muốn bay.
"Thoải mái, quá đã...", đôi mắt Thạch Cảm Đương lóe ra ánh sáng, hoàn toàn bối rối.
Đây chính là dịch sinh mạng căn nguyên đó sao?
Đơn giản là còn thần kỳ hơn cả tiên đan! Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Viễn, cười nói: "Ngươi đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh, thân xác bị thương mới thành dáng vẻ này, ngươi cũng uống một chút đi".
Chiêm Viễn cười một tiếng, có chút ngượng ngùng.
Nhưng một giây sau đã nhoài người lên một thân cây gặm cắn.
Không ăn thì quá uổng.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Khúc Phỉ Yên.
Khúc Phỉ Yên xấu hổ nói: "Con không muốn, gặm rễ cây mất mặt lắm!"
"Nghĩa phụ, người thật sự muốn đi?"
Tần Ninh vẫn không nỡ.
"Ừ, ta và cha con quen biết nhiều năm, đã quen rồi, nhiều năm qua ông ấy không có ở đây, ta cũng cảm thấy rất khó khăn".
Ừ... Cha không có ở đây, nghĩa phụ khó chịu, Cửu Thiên Vân Minh đều nói Tạ Thanh là phu nhân của phụ thân thật đúng là không sai! Tần Ninh tùy tiện nói: "Ờm… người có thể đi ra ngoài được sao?"
"...", "Còn nữa, người chắc chắn không phải đi ra ngoài để trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?"
"...", "Vả lại, mẹ nuôi và Y Tuyền có thể đồng ý sao?"
"...", ba câu hỏi này khiến Tạ Thanh trầm mặc.
"Ninh Nhi...", "Dạ?"
"Lấy lực lượng còn sót lại của nghĩa phụ bây giờ, con nói xem... Có thể đánh chết con được không?"
"...", Tạ Thanh đột nhiên cười haha nói: "Được rồi, không kéo dài thời gian nữa, những năm gần đây ta cũng đã âm thầm thử nghiệm, nếu như muốn rời đi thì cũng đã nắm chắc rồi, nhưng không thể để mẹ nuôi con và Y Tuyền biết được".
"Nhóc con, con cũng đừng gấp gáp, thế giới này không sập được, mẹ con không chịu nổi thì vẫn còn có hai vị kia của lão Mục gia con mà, không loạn được, cho dù có rối loạn, tất cả vẫn nằm trong khả năng khống chế".
"Mục Thanh Vũ, Diệp Vũ Thi, Lục Thanh Phong, có ai mà không phải là tay già đời đâu?
Cũng chỉ có nghĩa phụ của con là tương đối thẳng thắn thôi".
Lúc này, Tạ Thanh đứng dậy, tùy tiện nói: "Vảy rồng này của ta ẩn chứa một phần lực lượng bản nguyên, mặc dù làm thịt đám Tiên Nhân kia sẽ phải hao tốn cực lớn, nhưng vẫn còn sót lại một chút sức mạnh, để cho con hay cho đồ đệ con đây?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Con không cần, cho Thạch Đầu đi".
Nghe nói như vậy, Tạ Thanh đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lắc đầu nói: "Cho hắn ta thật sự đáng tiếc...", Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ, nói: "Ta sẽ cố gắng thành thiên tài, chắc chắn sau này sẽ rất lợi hại".
"Hắn lừa ngươi đó!"
Tạ Thanh lại nói: "Cố gắng thành thiên tài, chỉ là ngốc nghếch, ngươi bị hắn lừa rồi".
Thạch Cảm Đương lười để ý đến Tạ Thanh.
Cho dù vị này là nghĩa phụ của sư phụ thì cũng không thể nói sư phụ được.
"Vậy thì cho ngươi".
Tạ Thanh điểm ngón tay một cái vào giữa trán Thạch Cảm Đương.
Một giây sau, cả người Thạch Cảm Đương run lên, sắc mặt cổ quái, ngay sau đó, trong cơ thể như có lực lượng cuồn cuộn ngút trời tràn ngập.
Cho dù một miếng vảy rồng của Tạ Thanh chỉ là thần khí ẩn chứa lực lượng căn nguyên, nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, cũng đã mênh mông như biển rồi, chứ đừng nói đến là đối với Thạch Cảm Đương.
Những tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi như sấm động.
Dần dần, trong cơ thể Thạch Cảm Đương như có long khí vô tận gầm thét.
Mà ngay sau đó, cả người hắn ta không có cách nào chịu đựng được lực lượng mênh mông như vậy, bên ngoài đã sinh ra từng vảy rồng màu xanh nhạt.
Chỉ trong chốc lát, cả người Thạch Cảm Đương cứ như đã biến thành một con rồng hình người, từ trên xuống dưới phủ đầy vảy, thậm chí trên đầu cũng mọc ra sừng rồng.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nghĩa phụ, người...", "Là con nói cho hắn ta mà".
Lúc này thân thể Tạ Thanh đã vô cùng ảm đạm, cứ như lúc nào cũng có thể bể tan tành.
"Tiểu Tần Tử".
Tạ Thanh tiếp tục nói: "Phần lực lượng này là ta lén lút để lại trước khi con lịch kiếp, bây giờ cũng coi như giúp con một lần, nhưng sau này ngàn vạn lần không được mạo hiểm như thế nữa, có thể thích ứng, nhưng nếu thật sự khiến mình chết thì sẽ là chuyện lớn thật đấy!"
"Con cũng đừng cho rằng con đã sống chín đời thì sẽ không thể chết được ở đại lục Vạn Thiên thế giới Cửu Thiên".
"Dẫu sao cho dù là mẹ con hay sư phụ con đều không cân nhắc sâu xa như nghĩa phụ ta, biết chuẩn bị sớm".
Tần Ninh gãi đầu một cái nói: "Con luôn cảm thấy có lẽ sư phụ và mẹ suy tính nhiều hơn người...", "Nói vớ vẩn!"
Tạ Thanh mắng một câu, thân thể tán loạn.
Tần Ninh vội vàng nói: "Nghĩa phụ, giúp con nói lời hay với Y Tuyền nhé".
"Nói cái con khỉ!"
Giờ phút này, Tạ Thanh hoàn toàn biến mất không thấy.
Tần Ninh ngồi tại chỗ, trong phút chốc vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Chẳng qua là sau đó, một câu nói của Tạ Thanh lại chui vào trong tai Tần Ninh, làm cho hắn hơi sững sờ, đưa mắt nhìn về phía Thạch Cảm Đương ở một bên... Vân Giới Cửu Thiên Vân Minh! Nơi đó có người nhà, bạn bè hắn quen thuộc nhất, mà đời này đi tới bước này đã cách nơi đó rất gần rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, Tần Ninh vẻ mặt hướng tới, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Y Tuyền, sư phụ, con... sắp trở về rồi".
Chẳng qua là dần dần, Tần Ninh đưa mắt nhìn bầu trời, sắc mặt càng ngày càng cổ quái, cho đến cuối cùng đến khi nhìn lại bầu trời lần nữa đã hoàn toàn ngây người.
"Sao vậy?
Sư phụ?"
Khúc Phỉ Yên hiếu kỳ nói.
Tần Ninh chỉ lên bầu trời, mắng: "Lão rồng già, ta cũng biết ông ấy không được, nhưng lại cứ muốn khoe tài".
Không được?
Không được cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi nhìn xem, không gian thay đổi rồi!"
"Thế giới Thương Mang mênh mông này đều đã được cha ta năm xưa định lại rõ lần nữa, quy tắc không gian này đều là cha ta tạo ra, cha ta là Vô Thượng Thần Đế, là người đứng đầu các vị Thần Đế, quy tắc không gian mà ông ấy để lại, người ngoài không động vào được".
"Lần này Diệp Chi Vấn có thể mở ra lối đi giữa Thượng Tam Thiên và Trung Tam Thiên, để cho một ít Tiên Nhân hạ xuống, đơn giản là lấy chỗ sơ hở của không gian để xuống tay".
"Lão rồng lại cứ muốn sửa đổi, ngươi nhìn nơi đó kìa, không gian đã thay đổi rồi!"
Khúc Phỉ Yên không hiểu nói: "Thay đổi thì sao chứ, dù sao các Tiên Nhân không xuống được là được...", "Các tiên nhân không xuống được, nhưng chúng ta... cũng không lên nổi!"
Nghe thấy lời này, đôi mắt Khúc Phỉ Yên dần dần sáng ngời.
Không lên nổi?
Vậy cũng sẽ không có cách nào phi thăng thành tiên?
Điều này... Quá tốt! Cứ như vậy, nàng sẽ có thể sớm chiều sống chung với sư phụ, lâu ngày sinh tình.
Thấy Khúc Phỉ Yên không những không lo lắng mà còn rất vui vẻ, Tần Ninh cạn lời.
"Cả đời cũng không lên nổi sao?"
Khúc Phỉ Yên hỏi lại.
"Cũng không phải...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Nếu ví dụ thế giới Thương Mang là một thùng nước, dòng nước chảy ở giữa là khác biệt, giữa Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có những tấm ván cản trở, những tấm ván này sẽ tương tự với vách ngăn không gian".
"Chỉ là thời gian lâu dài, cha ta lại không có ở đây, những tấm ván này sẽ có sơ hở hoặc nhiều hoặc ít".
"Vừa rồi lão rồng đã sửa chữa nho nhỏ cho chỗ sơ hở này, nhưng mà... Vốn là tấm ván xây dựng để ngăn cách, ông ấy lại dùng sắt thép, điều này sẽ khiến không gian xuất hiện tính chất không dung hợp, một khi không dung hợp, quy tắc không gian sẽ phải tự biến hóa để dần dần dung hợp".
"Đây là điều cần có thời gian... Ngắn thì ngàn năm, lâu thì vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm...", Khúc Phỉ Yên nghe nói như vậy thì vô cùng hưng phấn.
Quá tốt! Nói cách khác, ít nhất trong ngàn năm nữa, nàng và sư phụ sẽ được sống chung sớm chiều.
Quá tốt! Trong lòng Tần Ninh cực kỳ mệt mỏi, lười để ý đến Khúc Phỉ Yên.
Tạ Thanh quá không đáng tin cậy.
Lúc này, một bàn tay lại đưa ra đẩy Tần Ninh.
"Sư phụ...", Thạch Cảm Đương khóc lóc: "Con phải làm gì đây?"
Lúc này cả người Thạch Cảm Đương mọc ra toàn vảy rồng, nhìn giống như một con xuyên sơn giáp vậy, mặc một bộ quần áo vảy rồng, đứng lên cũng tốn sức.
"Ngươi...", Tần Ninh vỗ bả vai Thạch Cảm Đương một cái, chỉ cảm thấy vảy rồng đâm vào tay nhoi nhói, khuyên giải: "Không có chuyện gì đâu, bây giờ ngươi có thực lực Biến Cảnh, những thứ này đều là lực lượng không có cách nào hấp thu dẫn đến, chờ ngươi có thể từ từ hấp thu thì sẽ có thể thay đổi".
"Nghĩa phụ ta là vua của vạn long, Long Đế duy nhất của thế giới Thương Mang, đây là chuyện cực kỳ tốt đối với ngươi, đừng sợ".
Thạch Cảm Đương vô cùng buồn khổ.
Tần Ninh lại nhìn đệ tử mình, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Chương 3167: Chiêm Viễn
Câu nói kia của Tạ Thanh là ý gì?
Trong lòng Tần Ninh vô cùng tò mò.
Thạch Cảm Đương cũng không phải là thiên tài, mà là một người bình thường bị hắn lừa giỏi lên.
Nhưng sự thật lại có vẻ không phải như vậy.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật ư?
"Thạch Đầu...", "Dạ?"
Thạch Cảm Đương đang nghịch vảy rồng cả người mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ninh.
"Trong lúc ngươi tu luyện có cảm thấy có cái gì không đúng, chính là...", Tần Ninh cân nhắc cách dùng từ, ngừng một chút rồi mới nói: "Chính là ví dụ như rõ ràng rất bình thường, nhưng lại có lúc biến hóa rất quỷ dị?"
Thạch Cảm Đương sửng sốt một chút, tùy tiện nói: "Người xuất sắc như con tại sao có thể có lúc bình thường được chứ?"
"...", Tần Ninh nhìn kỹ Thạch Cảm Đương, xác định là người không có cách nào nói chuyện được bình thường thì không nói gì nữa.
"Ngươi đừng cảm thấy sư phụ lừa ngươi, sau này có thể ngươi sẽ không giống người khác thật".
Vừa dứt lời, Tần Ninh giãy giụa đứng dậy.
Khúc Phỉ Yên vội vàng đỡ Tần Ninh lên, thầy trò ba người rời khỏi nơi đây.
Mà ngay lúc này, những tiếng xé gió vang lên, một bóng người mặc đồ đỏ nhanh chóng rơi xuống, thấy Tần Ninh thì hô lớn: "Tần gia, Tần gia...", "Lão đạo sĩ áo đỏ, lại là ngươi!"
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ áo đỏ, cười tủm tỉm nói: "Lúc đại chiến ngươi không có mặt, bây giờ ngươi mới tới?"
Lão đạo sĩ áo đỏ lúng túng cười một tiếng, nhưng lại vội vàng nói: "Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, đây là người nào?"
"Dịch Nhi!"
Tần Ninh ngẩn ra.
Từ khi tiến vào trong di tích tiên cung đã không biết tung tích của Thần Tinh Dịch.
Chín người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc đều bị cuộc tuyển chọn Tiên Nhân đưa đi.
Mà Chiêm Ngưng Tuyết đã phi thăng thành tiên.
Chỉ có Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương còn ở bên cạnh hắn.
Ngoài ra chính là Thần Tinh Dịch.
Không thể không nói, Tần Ninh đúng là đã quên mất đệ tử này... Lúc này cả người Thần Tinh Dịch tràn đầy vết thương, nhìn gần giống như đã chết.
"Hắn ta sao vậy?"
Lão đạo sĩ áo đỏ vội vàng nói: "Ta cũng vô tình gặp được hắn ta thôi, Chu Tước phủ chủ Chu Viện đã chết, hắn ta lại bị người ta cắt đứt kinh mạch và tim, đánh vỡ hồn phách, nhưng mà... lại không chết... Ta liền đưa theo...", "Lúc trước thấy đại chiến mãnh liệt nên ta không dám tới...", Tần Ninh nói: "Trở về rồi nói sau".
"Ặc...", lão đạo sĩ áo đỏ không khỏi nói: "Ờm... Không nhanh chóng cứu chữa, liệu có chết hay không?"
Nhìn Thần Tinh Dịch, Tần Ninh chậm rãi nói: "Bây giờ ta cũng không cứu được...", không cứu được?
Quần áo đỏ đạo sĩ quỷ dị nhìn Tần Ninh.
"Đúng là không cứu được".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi đã nhìn thấy đại chiến lúc trước rồi đúng không?
Ta cũng bị đánh gần chết".
Mặc dù Tạ Thanh đã đưa tinh khí thần do một vị Địa Tiên hóa thành vào trong cơ thể Tần Ninh, nhưng thọ nguyên hao tổn là hao tổn đối với căn cơ, bây giờ Tần Ninh nhìn thì vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên thực tế chẳng khác gì một bãi bùn nát chất đống một chỗ.
Mà điều này cũng cần thời gian để khôi phục.
"Vậy hắn ta... Vậy hắn ta chết thì sao?"
Đạo sĩ áo đỏ kỳ quái nói.
"Nếu dễ chết như vậy thì sẽ không phải đồ đệ ta".
Đạo sĩ áo đỏ vô cùng ngạc nhiên.
"Về Phong Thiên Tông trước đi!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ rất kỳ quái.
"Nên đi xem một chút".
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Chiêm Viễn, tỷ tỷ ngươi đã phi thăng rồi, ngươi còn ẩn núp làm cái gì?"
Hắn vừa dứt lời, đạo sĩ áo đỏ ngẩn ngơ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi...", đạo sĩ áo đỏ ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết... Ta... Ta đã...", Tần Ninh được Khúc Phỉ Yên nâng đỡ, vừa đi vừa nói chuyện: "Năm xưa ngươi chết trong ngôi miếu đổ nát kia, không ngoài dự đoán thì là Ma tộc cứu ngươi".
"Chắc hẳn ngươi cũng giống Huyền Diệp đúng không?
Bị người của Ma tộc nắm trong tay, nhưng mà cuối cùng cường giả Ma tộc nuốt mất hồn phách của ngươi đã bị ngươi cắn nuốt ngược lại rồi đúng không?"
"Ta nghe Tuyết Nhi nói, năm đó sau khi ta tọa hóa, đệ đệ nàng Chiêm Viễn đã trở lại, lúc đó Tuyết Nhi rất vui vẻ, còn giữ ngươi ở Phong Thiên Tông, dạy dỗ ngươi trận pháp".
"Chẳng qua là sau đó có vẻ ngươi rất để ý đến thân xác của ta, Tuyết Nhi dần dần cảm thấy không đúng, cho nên mới mai phục, dụ ngươi cắn câu, ngươi bại lộ, Tuyết Nhi không đành lòng giết ngươi nên mới để ngươi còn sống".
Chuyện này là Chiêm Ngưng Tuyết kể cho Tần Ninh.
"Mà lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở Thượng Nguyên Thiên, trận văn ngươi thi triển ra có hiệu quả y như Tuyết Nhi, ta đã nghi ngờ ngươi có liên quan đến Phong Thiên Tông rồi".
"Càng về sau, mỗi lần thấy ngươi, ngươi đều rất không bình thường".
"Cho đến một lần tình cờ có cơ hội, ta cảm nhận được khí tức của Chiêm Viễn từ trên người ngươi, nhưng lại có gì đó không giống".
"Huyền Diệp bị Ma tộc ăn mòn hồn phách, cũng là sau khi cảnh giới của ta cao hơn hắn ta mới phát hiện ra, lần này có thể giúp Huyền Diệp tróc ra đúng là may mắn".
"Mà trên người ngươi có khí tức của Ma tộc, nhưng lại cũng không có, ta vẫn luôn rất tò mò".
"Lần này trước khi đến đây, Tuyết Nhi đã nói chuyện về ngươi với ta, hơn nữa hy vọng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết".
Nghe nói như vậy, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ vô cùng ảm đạm.
"Ta... Đúng là Chiêm Viễn".
Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương vô cùng ngạc nhiên, bàn tay đang nghịch vảy rồng không chú ý một cái, trực tiếp rút ra một miếng, đau đến mức gào khóc kêu loạn.
Khúc Phỉ Yên cũng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này đúng là khiến người ta không có một chút chuẩn bị nào.
Hoàn toàn không lường trước được.
Chiêm Viễn khổ sở nói: "Năm xưa chết ở bên trong ngôi miếu đổ nát, không biết vì sao ta vẫn còn sống, luôn cảm thấy trong đầu có một ta khác đang tranh đấu với ta thật...", "Cho tới sau này, ta thật ngủ li bì, ta khác đã chiến thắng".
"Nhưng sau đó ta mới biết, là thập nhị hoàng tử Ô Thanh Ô Linh tộc bỏ mình, dung nhập vào trong cơ thể ta".
"Ta nhìn Ô Thanh tiến vào Phong Thiên Tông, nhận nhau với tỷ tỷ, sớm chiều ở chung với tỷ tỷ, còn không ngừng thăm dò tin tức thân xác đời thứ bảy của ngươi".
"Cho tới sau này, tỷ tỷ đã biết ta cũng không phải là ta, vào giây phút cuối cùng muốn giết ta vẫn không xuống tay được, chỉ làm ta bị thương nặng, rời khỏi Bắc Tuyết Thiên, du đãng ở bên trong chín đại thiên, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Ta vốn cho rằng mình sẽ chết, kết quả đi nhầm vào trong một vùng đất cổ, được lực sinh mệnh mạnh mẽ bồi bổ, không chỉ đoạt lại thân thể mình, tiêu diệt hồn phách của Ô Thanh, thực lực còn tăng lên rất nhiều...", Tần Ninh liền hỏi: "Vì sao không trở về tìm tỷ tỷ ngươi?"
"Nàng... vẫn luôn rất nhớ ngươi...", Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Viễn.
Giống như hắn và Hứa Huyền Diệp vậy.
Sau khi biết Hứa Huyền Diệp bị Ma tộc khống chế, Tần Ninh vẫn giả vờ như không biết, thậm chí trong lòng không ngừng tự trách.
Cho dù Ô Minh Viêm làm hắn bị thương nặng, hắn cũng không xuống tay được.
Chiêm Ngưng Tuyết cũng giống như hắn vậy.
Lúc này Chiêm Viễn cười khổ nói: "Tỷ tỷ đang yên ổn trấn giữ Bắc Tuyết Thiên, gặp nhau không bằng nhớ nhung, cũng rất tốt...", "Năm đó thân xác suýt nữa đã bị Ô Thanh thuận lợi lấy đi, Ma tộc điều động không ít người, ta cũng suýt nữa làm hại tỷ tỷ bỏ mạng đạo tiêu, nhiều năm qua, ta vẫn không có cách nào đối mặt với nàng...", Tần Ninh nghe vậy thì yên lặng không nói gì.
Chương 3168: Dẫn Thiên Trì
Không thể không nói, từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên rồi đến Trung Tam Thiên, Tần Ninh vẫn luôn cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều.
Sự chuẩn bị của Ma tộc càng ngày càng đầy đủ, thậm chí đã sớm mở ra một cái lưới lớn.
Lần này nếu không phải có biện pháp năm đó nghĩa phụ để lại, có lẽ hắn sẽ chết thật.
Thật sự không biết sau này đến Thượng Tam Thiên sẽ còn có chuyện gì nữa! Lúc này, Chiêm Viễn cõng Thần Tinh Dịch đã ngất đi, Khúc Phỉ Yên đỡ Tần Ninh, Thạch Cảm Đương thì đi phía sau không ngừng nghịch vảy rồng của mình.
"Những năm gần đây, ta cũng phát hiện ra tung tích của không ít Ma tộc, bọn họ có sức thích ứng rất mạnh, có thể thích ứng hoàn cảnh ở Trung Tam Thiên là điều không phải bàn".
"Đồng thời, bọn họ còn có liên lạc với ngoài thế giới".
Chiêm Viễn nghiêm túc nói: "Nếu như kế hoạch thất bại, có lẽ những người đó sẽ không chừa thủ đoạn nào để vùng lên...", "Mấy năm nay ta đã thấy thế lực khắp nơi đều quá lơ là với Ma tộc, nếu thực lực bản thân chưa đủ thì cũng không có cách nào".
Vừa đi, Chiêm Viễn vừa kể lại những gì mình đã trải qua mấy năm nay.
Cho đến cuối cùng, năm người đi tới Phong Thiên Tông bên trong Bắc Tuyết Thiên.
Bây giờ không có ai mà không biết đến tên tuổi của Tần Ninh, đệ tử trông giữ Phong Thiên Tông thấy Tần Ninh trở về thì rối rít mở sơn môn ra nghênh đón tiến vào.
Đợi đến khi đi vào trong Phong Thiên Tông không bao lâu, một bóng người đã xuất hiện.
"Tỷ phu!"
Chiêm Tuyền Vũ mặc một bộ váy màu xanh chạy vào từ bên ngoài.
"Ừm...", Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ, nói: "Đây là Chiêm Viễn!"
"Chiêm Viễn?"
Chiêm Tuyền Vũ nhìn về phía Chiêm Viễn, khó hiểu nói: "Ngươi... sao ngươi lại thành bộ dáng này?"
Chiêm Viễn xuất hiện ở trước mặt Chiêm Ngưng Tuyết lần nữa là sau khi đời thứ bảy của Tần Ninh kết thúc, mà khi đó Chiêm Tuyền Vũ đã ở bên trong Phong Thiên Tông rồi.
Cô ta cũng biết chuyện năm đó.
Cô ta và Chiêm Ngưng Tuyết cũng không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng vẫn nói với bên ngoài hai người là tỷ muội. Nhưng Chiêm Tuyền Vũ biết Chiêm Ngưng Tuyết còn có một đệ đệ.
"Năm đó ngươi trông rất ngọc thụ lâm phong, đây là... chuyện gì xảy ra vậy?"
Đạo sĩ áo đỏ cũng chính là Chiêm Viễn, bây giờ nhìn lại đúng là có vẻ ăn mặc không chỉnh tề, lôi thôi lếch thếch.
Chiêm Viễn cười khổ nói: "Nói ra thì rất dài dòng".
"Chiêm Tuyền Vũ, mở Dẫn Thiên Trì của Phong Thiên Tông ra đi, Thần Tinh Dịch bị thương, cần Dẫn Thiên Trì".
Tần Ninh nói thẳng.
Chiêm Tuyền Vũ nhìn Thần Tinh Dịch trên lưng Chiêm Viễn, không khỏi nói: "Đã lâu không nhìn thấy người này, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vừa nói, Chiêm Tuyền Vũ vừa dẫn mấy người đi thẳng tới phía sau Phong Thiên Tông.
Phong Thiên Tông được xây dựng như một thành trì băng tuyết, còn khu vực trung tâm thật sự của Phong Thiên Tông thì ở phía sau thành trì này.
Mấy người đi dọc theo một con đường lớn được trải đá băng màu xanh nhạt đi về hướng chỗ sâu Phong Thiên Tông.
Trên đường đi cũng không thấy có nhiều đệ tử tông môn lắm, một trận đại chiến mới vừa kết thúc, Ma tộc chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, bây giờ các thế lực khắp nơi đều đang bận rộn xử lý chuyện này.
Đi sâu vào con đường đó, cuối cùng đi tới đỉnh một ngọn núi tuyết, mấy người mới dừng lại.
Chiêm Tuyền Vũ mở miệng nói: "Dẫn Thiên Trì vẫn do tỷ tỷ ta quản lý, ta chưa từng thử mở ra bao giờ, cho nên không biết pháp môn".
"Cứ cố gắng thử một chút xem sao!"
Tần Ninh nhìn thấy một màn này thì nói: "Để ta đi".
"Ngươi?"
Chiêm Tuyền Vũ sửng sốt, vội vàng nói: "Tỷ phu, ngươi bị thương nặng như vậy...", "Mở Dẫn Thiên Trì không phức tạp như vậy!"
Tần Ninh nắm chặt tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra mười hai trận văn.
Trận văn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt giống như hóa thành mười hai đạo phù bao trùm xung quanh đỉnh núi.
Mà ngay sau đó, đỉnh núi này vốn là một vùng đất bằng phẳng, từng viên đá trên mặt đất đột nhiên vỡ vụn.
Bên dưới những tảng đá có nước chảy, bắt đầu lăn tăn, bắt đầu bùng nổ.
Khí thế lạnh lẽo uy nghiêm lan truyền ra bốn phía.
Khí thế lạnh lẽo như băng kia khiến người ta cảm thấy dường như cả người đều bị đông cứng, hồn phách không nhịn được run rẩy.
"Thật là lạnh...", Thạch Cảm Đương chà xát vảy rồng khắp người mình, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Bên dưới Dẫn Thiên Trì nối liền với Bắc Tuyết Thiên, bên dưới núi băng có một địa mạch, có thể nói là chỗ lạnh nhất toàn bộ Trung Tam Thiên, chẳng qua là khí tức lạnh lẽo này sau khi leo lên đỉnh núi đã dung hợp làm một với khí thiêm viêm, ban ngày là ánh mặt trời hội tụ, tinh khí tụ tập, ban đêm là tinh khí mặt trăng tụ tập, hai thứ đối nhau hội tụ ở giữa đỉnh núi này".
"Vốn dĩ tinh khí mặt trời và mặt trăng vốn không có cách nào hiện ra được, nhưng dưới tác dụng của khí tức cực kỳ lạnh này, hai thứ lại có thể hòa hợp, hiện ra".
Tần Ninh tỏ ý Chiêm Viễn thả Thần Tinh Dịch vào trong hồ.
Khi cả người Thần Tinh Dịch tiến vào bên trong hồ nước, khí lạnh đang chuyển động trong nháy mắt đã khiến bên ngoài cơ thể Thần Tinh Dịch ngưng tụ ra băng sương.
Thậm chí chỉ trong chốc lát, băng sương đã bao trùm khiến cơ thể Thần Tinh Dịch dần dần thành một cái kem.
Thạch Cảm Đương ngẩn người: "Sư phụ, sẽ chết rét đấy...", "Không đâu".
Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên mép hồ, chậm rãi nói: "Dịch Nhi là Huyền Hoàng Thần Thể, tự có ảo diệu, đóng băng tâm mạch hồn phách có thể tạm hoãn quá trình chết đi, đợi đến khi ta khôi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ta!"
Nói xong những lời này, nhìn Tần Ninh có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Tuyền Vũ...", "Hả?"
"Ngươi nói cho các cha mẹ ta, còn có Huyền Diệp biết, tạm thời đừng đuổi tận giết tuyệt Ma tộc, ta còn có một số việc cần tìm hiểu rõ".
"Được".
Chiêm Tuyền Vũ rời đi.
Tần Ninh nhìn Chiêm Viễn một chút, cười nói: "Ngươi cũng đi đi, mấy ngày nữa ta sẽ lại đi tìm ngươi, bây giờ quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút...", "Được!"
Lúc này, Tần Ninh tựa vào tảng đá băng cứng rắn, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Khúc Phỉ Yên ngồi xuống, tựa vào bên người Tần Ninh, ôm hắn vào lòng.
"Sư phụ cứ dựa vào con cho thoải mái chút...", thấy một màn này, Thạch Cảm Đương lại không có việc gì ngồi ở bên cạnh bờ hồ kỳ cọ vảy rồng mọc ra trên người mình.
Những vảy rồng này cũng không phải là vảy thần long thực thụ, mà giống như do lực lượng mạnh mẽ hóa thành hơn.
Thạch Cảm Đương căn bản không có cách nào hấp thu hoàn toàn những lực lượng này ngay lập tức được.
Bây giờ trong cơ thể Tần Ninh đang vô cùng hỗn loạn, đủ loại sức mạnh tụ tập chung một chỗ cực kỳ lộn xộn.
Tạ Thanh gắng gượng dung nhập khí huyết của một vị Địa Tiên vào trong cơ thể mình, đúng là đã giúp mình giữ được tính mạng, nhưng cũng khiến cho lực lượng mạnh mẽ đó gần như chấn vỡ kinh mạch hồn phách của mình.
Vị nghĩa phụ kia của mình cho rằng mình có thể hoàn toàn tiêu hóa được sức mạnh này, cho nên không để ý đến điều gì khác.
Nếu như lần này là sư phụ hạ xuống thì tốt rồi.
Tuy bình thường trong phương diện tu luyện, yêu cầu của sư phụ đối với mình rất nghiêm khắc, nhưng đúng là cũng rất yêu thương mình.
Lực lượng hỗn loạn kia bùng nổ ở trong người khiến Tần Ninh không có cách nào ngăn cản, liền dứt khoát không để ý, để thân thể mình tự chống cự.
Hắn thật sự là quá mệt mỏi, nằm trên đùi Khúc Phỉ Yên, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thật say... Khúc Phỉ Yên nhìn Tần Ninh thiếp đi, trên khuôn mặt quyến rũ có mấy phần đau lòng.
Tuy bình thường ở trước mặt Tần Ninh, nàng chính là một vị đệ tử muốn ngủ với sư phụ mình, nhưng sự kính yêu dành cho Tần Ninh từ tận đáy lòng vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Nhiều năm qua ở Trung Tam Thiên, bất kỳ Biến Cảnh nào, thậm chí là Hư Tiên biểu đạt tình yêu với Đại Tiên Sư như nàng, kết quả đều bị nàng đánh cho một trận tơi bời.
Tất cả đàn ông trên đời này, cho dù nàng có thể hiện ra mặt quyến rũ nhất của mình thì đó cũng là dành cho sư phụ! Thoáng một cái ba ngày đã trôi qua, Tần Ninh cũng ngủ tận ba ngày mới tỉnh lại.
Lực lượng hỗn loạn trong cơ thể vẫn không hề cải thiện.
Tần Ninh biết muốn dựa vào thân xác mình để làm dịu đi là điều không thể nào.
Chính vì thế hắn gọi Chiêm Viễn tới.
"Lúc trước ngươi nói ngươi bị Ô Thanh chiếm đoạt thân thể, sau đó đã tới nơi nào để đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể mình?"
Tần Ninh hỏi.
"Tự Tại Thiên, núi Bất Tự Tại!"
Chiêm Viễn nghiêm túc nói.
Chương 3169: Núi Bất Tự Tại
Núi Bất Tự Tại?
Tần Ninh ngạc nhiên.
"Lại là nơi đó... Đúng là ta không nghĩ tới...", nghe nói như vậy, Chiêm Viễn lại có vẻ vô cùng tò mò.
Núi Bất Tự Tại, cái tên này rất kỳ quái.
Trên thực tế, núi Bất Tự Tại ở Tự Tại Thiên vốn có tên là núi Tự Tại, bởi vì năm đó có một nhân vật cổ xưa chỉ còn nửa bước nữa là thành Tiên Nhân ở Trung Tam Thiên đã chôn xương trong núi, cho nên mọi người mới gọi đó là dãy núi Tự Tại.
Chẳng qua là không biết năm ấy có một tên khốn kiếp nào ở đó đã để lại bốn chữ to trên đỉnh núi cao hùng vĩ nhất của núi Tự Tại.
Núi Bất Tự Tại! Cứ như vậy, cái tên này dần dần được lưu truyền xuống.
Tần Ninh tùy tiện nói: "Đã như vậy thì đi núi Bất Tự Tại".
"Bây giờ?"
Khúc Phỉ Yên sửng sốt.
"Ừ".
Tần Ninh nhìn Thần Tinh Dịch bên trong Dẫn Thiên Trì đã đông thành tượng đá, nói: "Nếu ta không thể khôi phục, Dịch Nhi sẽ không có cách nào hồi phục, càng nhanh càng tốt, có vài chuyện ta cần hiểu rõ".
Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn rời khỏi Phong Thiên Tông theo Tần Ninh, đi từ Bắc Tuyết Thiên đến Tự Tại Thiên.
Bây giờ, nói không khoa trương chứ có thể nói thực lực của Khúc Phỉ Yên đã là mạnh nhất Trung Tam Thiên rồi.
Mặc dù toàn bộ Trung Tam Thiên vẫn còn một số Hư Tiên không rời đi, nhưng có thể chạm tới trình độ độ kiếp như Khúc Phỉ Yên thì lại không có.
Một nhóm bốn người đi đến Tự Tại Thiên.
Chẳng qua là vừa vào Tự Tại Thiên không lâu, trên hư không đã có từng khí tức đi theo.
Mấy người ngồi trên con Bắc Tuyết Vân Bằng - Vân Thượng, một đường đều không có nguy hiểm gì, lúc này Khúc Phỉ Yên bất mãn nói: "Đi theo làm gì, cút ra đây!"
Khúc Phỉ Yên vừa dứt lời, mấy bóng người đã đi ra khỏi hư không.
Chẳng qua là mấy người vừa xuất hiện đã lập tức cùng nhau đi tới, nhìn Bắc Tuyết Vân Bằng, vẻ mặt nhún nhường.
"Nghiêm Tinh Duẫn!"
"Thiên Sơn lão tổ!"
"Huyền Vân Hồng!"
Khúc Phỉ Yên nhíu đôi mày thanh tú lại, hừ một tiếng nói: "Lén lén lút lút làm gì?"
Ba người này đều tầm trên bảy mươi tuổi, mang đến cho người ta cảm giác rất cổ xưa, cứ như đã sống mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm vậy.
Còn chưa đợi ba người trả lời, Khúc Phỉ Yên đã nhìn Tần Ninh, nói: "Sư phụ, ba người này là lão tổ của Phi Tinh Tông - Nghiêm Tinh Duẫn, Thiên Sơn lão tổ của Thiên Sơn Cốc, còn có Huyền Vân Hồng lão tổ của Huyền Vân thế gia".
Tần Ninh liếc ba người một cái.
Thiên Sơn lão tổ kia mặc một bộ áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng vẻ gầy gò già nua, lúc này khom người, nịnh nọt nói: "Không biết Tần đại nhân đại giá đến chơi, bọn ta không tiếp đón từ xa, mong rằng tha thứ".
Huyền Vân Hồng lập tức tiếp lời nói: "Mấy ngày nay, bọn ta đã điều động toàn bộ con em môn hạ tiêu diệt Ma tộc, chỉ cần bên trong Tự Tại Thiên xuất hiện một Ma tộc, bọn ta sẽ tiêu diệt tên đó".
"Còn có người hợp tác với Ma tộc, tất cả đều giết không tha".
Huyền Vân Hồng rất sợ có sơ hở gì, tiếp tục nói: "Cháu trai của lão hủ, tộc trưởng Huyền Vân Mạc của Huyền Vân thế gia lại cấu kết với Linh Bạt tộc, lão hủ đã giết, phơi thây trước cửa gia tộc, mượn điều này để cảnh cáo con em gia tộc".
Thạch Cảm Đương nghe thấy vậy thì hừ một tiếng nói: "Lúc sư phụ ta chém giết với cường giả đỉnh phong của Ma tộc, không thấy các ngươi kiên quyết muốn tiêu diệt Ma tộc như vậy, lúc sư phụ ta đánh nhau với các Tiên Nhân cũng không thấy các ngươi thề chân thành muốn quyết sống chết với Ma tộc như thế, bây giờ lại thi nhau nhảy ra hiến ân tình?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Huyền Vân Hồng, Nghiêm Tinh Duẫn, Thiên Sơn lão tổ trắng bệch, không dám trả lời.
Thực lực của Thạch Cảm Đương không hề yếu, ba người bọn họ đều là cảnh giới thập nhị biến, nhưng thập nhị biến… nhằm nhò gì! Tần Ninh còn giết sạch cả Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên, Địa Tiên trên trời, thậm chí Thiên Tiên cũng bị giết.
Bây giờ thế lực khắp nơi trong toàn bộ Trung Tam Thiên đều đang tìm kiếm Ma tộc, có thể nói là thần hồn nát thần tính.
Trước kia ai hợp tác cùng Ma tộc, bây giờ đang rối rít bắt đầu đuổi giết đám Ma tộc trước kia từng hợp tác với mình để giết người diệt khẩu.
Người nào không hợp tác với Ma tộc thì lại liều mạng đi tìm chỗ ẩn thân của Ma tộc.
Bây giờ Ma tộc chính là đối tượng người người đánh giết.
Tần Ninh khoát tay, bây giờ hắn không có tâm trạng quan tâm những thứ này, mà chỉ nói: "Núi Bất Tự Tại ở nơi nào, dẫn đường đi!"
Thiên Sơn lão tổ lập tức khom người nói: "Thiên Sơn Cốc chúng ta ở ngay bên ngoài núi Bất Tự Tại, lão hủ sẽ dẫn Tần đại nhân đi...", "Ừ".
Tần Ninh ngậm miệng không nói đến chuyện của Ma tộc, ba người cũng không biết vì sao, chẳng qua là bây giờ vẫn phải phục vụ tốt vị gia này.
Trong vùng đất Trung Tam Thiên mênh mông này có chín đại thiên, mà nay Tần Ninh có thể nói là nhân vật không tầm thường trong truyền thuyết thần thoại.
Nhân vật trong truyền thuyết này quả thật quá đáng sợ.
Nếu như nói trước kia cảm thấy Tần Ninh là người chuyển thế bốn đời, trong lòng mọi người đều vô cùng sợ hãi, cảm thấy đây là một nhân vật có chiến lực đứng đầu Trung Tam Thiên, vậy bây giờ... Tần Ninh còn không phải là người.
Là thần! Thiên Sơn lão tổ không dám khinh thường, mang mấy người đi đến Thiên Sơn Cốc.
Dọc theo đường đi, ba vị cường giả thập nhị biến dẫn đầu, cũng có mười mấy cường giả Biến Cảnh của ba đại tông môn gia tộc đi theo.
Những nhân vật này đều là bá chủ nói một không hai ở trong Tự Tại Thiên, nhưng bây giờ trong lòng ai nấy đều vô cùng thấp thỏm, rất sợ khiến Tần Ninh không vui.
"Đến, đến, Tần đại nhân, đến rồi...", Thiên Sơn lão tổ đậu đứng ở giữa không trung, chỉ về phía dãy núi trước mặt, nói: "Nơi này chính là núi Bất Tự Tại".
"Núi Bất Tự Tại cũng là một tuyệt địa của Tự Tại Thiên chúng ta, Thiên Sơn Cốc chúng ta thành lập ở bên mép núi Bất Tự Tại, cũng thường xuyên bị thiên nguyên thú trong núi Bất Tự Tại xâm nhập ảnh hưởng, khổ không thể tả...", Tần Ninh nghe mà thấy phiền não trong lòng, khoát khoát tay.
"Các ngươi nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi!"
Thạch Cảm Đương lập tức hiểu ý của sư phụ, mở miệng nói: "Không cần các ngươi tiếp tục dẫn đường nữa".
Từ trước đến giờ Thạch Cảm Đương rất thích loại cảm giác cáo mượn oai hùm này.
Lúc này mọi người mới như được đại xá, rối rít rút đi.
Tần Ninh nhìn dãy núi vô tận, lại nhìn Chiêm Viễn.
Chiêm Viễn gật đầu một cái, đi phía trước dẫn đường.
Mấy người đi vòng vèo một lát vào sâu bên trong dãy núi, dọc đường gặp được thiên nguyên thú tìm chết, tất cả đều bị Khúc Phỉ Yên lần lượt giải quyết.
Cho đến cuối cùng đã tiến vào chỗ sâu, vào bên trong một dãy núi thấp nhỏ, Chiêm Viễn mới dừng lại.
"Chính là chỗ này".
Chiêm Viễn cười khổ nói: "Trên thực tế cũng là trùng hợp, năm đó ta bị một con thiên nguyên thú nuốt nhưng lại không chết, gắng gượng giằng co ba tháng trong bụng nó, dày vò nó đến chết, ta mới ra ngoài được, kết quả lại đi tới nơi này một cách khó hiểu, sau đó ngã xuống dưới chân núi".
Vừa nói, mấy người đã leo lên trên đỉnh một ngọn núi cao mấy trăm trượng, nhìn ra xung quanh, tuy ngọn núi này không cao, nhưng cúi đầu nhìn chỉ thấy vách núi thẳng đứng kéo dài xuống dưới chân núi.
Nhìn một cái đúng là sâu không lường được.
Khúc Phỉ Yên tùy tiện nói: "Sư phụ, con đi xem một chút trước".
"Ừ".
Không lâu sau, Khúc Phỉ Yên đã trở lại.
Lấy cấp bậc thực lực coi như bán tiên của nàng bây giờ, đúng là không có ai có thể chống lại, cũng đúng là trong Trung Tam Thiên này không có nơi nào mà Khúc Phỉ Yên không thể đi.
"Sư phụ, phía dưới chính là một mảnh đất hoang vu...", Khúc Phỉ Yên cau mày lại.
"Không thể nào!"
Chiêm Viễn vội vàng nói: "Năm đó ta rơi xuống dưới chân núi, phía dưới nhất định là một thế giới mới, chim hót hoa nở, trong không khí tràn đầy khí tức sinh mệnh, ta liền nằm ở phía dưới mấy tháng, mỗi ngày lấy thân xác bản thân làm chiến trường để đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh".
"Nếu không phải nơi này có khí tức sinh mệnh đậm đà thì ta đã sớm chết rồi, căn bản không thể đánh đến cuối cùng với Ô Thanh được".
Tần Ninh cười nói: "Một mảnh đất hoang vu, vậy thì đúng rồi".
Chương 3170: Rễ cây dưới đất
"Đi xuống xem một chút!"
Vừa nói, Khúc Phỉ Yên liền dẫn ba người Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn xuống dưới vách núi.
Qua nửa khắc đồng hồ, mấy người mới rơi xuống đất.
Nhìn một cái, đáy vực này một màu đen nhánh, mắt không thể thấy đường.
Tần Ninh nhìn xung quanh, Khúc Phỉ Yên vung tay lên, từng thanh trường kiếm, bay vùn vụt ra bốn phía.
Trường kiếm tản ra ánh sáng chói lóa khiến đáy vực này cũng trở nên rộng rãi sáng tỏ.
Nhìn kỹ lại, bốn phía đáy vực có từng cái khe rải rác lung tung, lan tràn đến chỗ sâu.
Mấy người đi dọc theo một cái khe lớn nhất, càng đi vào bên trong, cái khe càng thêm rộng rãi, nhìn qua giống như một con đường vô tận vậy.
"Tiếp tục...", Tần Ninh đi ở phía trước, mấy người không nhanh không chậm theo sau, dần dần không biết đã đi xuống vị trí sâu bao nhiêu rồi.
Cho đến cuối cùng, mấy bóng người đã xuất hiện ở vùng đất trung tâm những cái khe đó.
Thay vì nói nơi này là vùng đất trung tâm, không bằng nói nhìn như một đại lục vậy.
Khúc Phỉ Yên sử dụng hơn mười ngàn thanh đao kiếm, tản ra ánh sáng xung quanh phạm vi mười mấy dặm, nhưng ở giữa vùng đất trống rộng lớn mênh mông lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Lúc này Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.
"Cái này... Lúc trước ta đến cũng không thấy lớn như vậy...", Tần Ninh nói: "Trước đây ngươi chỉ thấy một phần đất nhỏ, nơi này đã từng tràn đầy vô số rễ cây...", "Đúng, đúng đúng đúng...", Chiêm Viễn đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Đúng là rễ cây, lúc ấy ta đã cảm thấy không đúng, những thứ thô to trong đất bùn núi đá kia không phải đá, không phải vàng, nhưng nhìn cũng không giống như là cây cối, nhưng bây giờ nghĩ lại... quả thật là như thế..."
Những thứ kia chính là rễ cây! Chẳng qua là Chiêm Viễn khẳng định cả đời này mình chưa bao giờ nhìn thấy rễ cây cường tráng như vậy.
"Đúng là thần kỳ...", Thạch Cảm Đương nói: "Rễ cây, rốt cuộc là cây gì?
Rễ cây to như vậy, còn rậm rạp chằng chịt, vậy thân cây trên mặt đất phải cao lớn che khuất bầu trời như thế nào chứ?"
"Sai rồi".
Tần Ninh lại nói: "Rễ cây dưới đất chằng chịt, truyền ra hàng ngàn hàng vạn dặm, nhưng nhìn trên mặt đất có thể chỉ là một bụi cây nhỏ thôi...", Tần Ninh cười nói: "Xem ra, ta có thể thấy lão già kia rồi!"
Lão già kia?
Tần Ninh vừa nói vừa đi tới trước mặt Thạch Cảm Đương, trực tiếp rút ra từng miếng vảy rồng.
"Đau...", Thạch Cảm Đương kêu thảm.
"Không chết được".
Tần Ninh cũng không để ý, sau khi rút khoảng trên trăm miếng vảy rồng hư ảo mới dừng tay.
Tần Ninh đi tới bãi đất trống, xếp những vảy rồng kia lên trên đất, bày thành hình dáng một con thần long.
Tần Ninh đứng yên ở đầu rồng, nắm chặt bàn tay lại, hồn phách rời khỏi thân thể mình, bám lên trên từng miếng vảy rồng.
Ngay sau đó, một cái bóng thần long hư ảo bay lên.
Chỉ là một con rồng nhỏ dài hơn một thước không ngừng bay lượn trong trời đất mênh mông này.
Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang làm cái gì.
Hồi lâu sau, trong trời đất mờ tối có những ánh sáng xanh lấp lánh lóe lên.
Mà ngay sau đó, ba người Khúc Phỉ Yên đã nghe được tiếng động lạ thường.
Loại cảm giác đó cứ như là tiếng chặt đổ một thân cây vậy, ban đầu còn rất yếu ớt, nhưng theo thời gian qua đi, âm thanh đó càng ngày càng vang dội.
Cho đến cuối cùng, đơn giản là đất rung núi chuyển.
Rất nhanh trong thế giới mênh mông này đã xuất hiện một đoạn rễ cây, rễ cây khuếch tán ra, mang theo những tiếng làm người ta sợ hãi.
"Đậu má!"
Thạch Cảm Đương không khỏi kinh ngạc hô lên.
Thật đúng là cây! Rễ cây kia cứ như là mọc lên tận trời, quanh co khúc khuỷu, bề ngoài còn có mùi thơm của đất bùn.
Rất nhanh cả vùng trời đất mênh mông này đã trở thành thế giới do rễ cây tạo ra, thậm chí ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều cảm thấy, ở trong rễ cây này, bọn họ cứ như con kiến hôi vậy.
Thậm chí ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Mà lúc này, bóng người Tần Ninh chậm rãi rơi xuống.
"Tới rồi!"
Ánh sáng của vảy rồng tán loạn, hồn phách Tần Ninh trở về bản thể, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này ở giữa trời đất mênh mông có một đống rễ cây mọc lên chằng chịt, thô to không diễn tả được, khiến người ta nhìn qua, căn bản không có cách nào kết luận.
Mà Tần Ninh nhìn về phía ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn, nói: "Phá vỡ những rễ cây này, uống một hớp dịch cây, ít nhất có thể sống lâu mấy chục năm".
Nghe thấy vậy, Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp bổ một chưởng về phía một đoạn rễ cây.
Ầm... Một tiếng nổ vang lên, Thạch Cảm Đương ngây người đứng tại chỗ, hoàn toàn bối rối.
"Sư phụ, người đùa con sao...", rễ cây không nứt ra, mà tay của Thạch Cảm Đương đã sưng thành móng heo.
Tần Ninh cười một tiếng, đi tới chỗ một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất, vỗ một cái, cười nói: "Lão già kia, đừng tính toán chi li như vậy chứ".
Tần Ninh vừa dứt lời, một giọng già nua khổ sở đột nhiên vang lên: "Tiểu gia, thật sự không phải lão già ta tính toán chi li, người đừng bắt nạt lão già ta một thân một mình chứ...", một giọng nói vang lên, nhưng mấy người lại không nhìn thấy ai cả.
Ở vị trí rễ cây mà Tần Ninh ngồi, vỏ cây lại rụng, hóa ra một khuôn mặt già nua mặt.
"Lão già kia, có thể gây tổn thương đến gân cốt gì của ngươi chứ?"
Tần Ninh cười mắng: "Uống chút dịch căn nguyên sinh mệnh thôi, vấn đề không lớn".
Thạch Cảm Đương nhìn rễ cây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền nói ngay: "Cây Thế Giới?"
Cây Thế Giới! Trụ cột của cả Thương Mang! Sư phụ đã từng nói, năm đó cha hắn khai sáng ra thế giới mới, kỷ nguyên mới, lập ra quy tắc thế giới, mà cây Thế Giới lại giống như sống lưng của thế giới này vậy.
Trong thế giới Thương Mang rộng lớn mênh mông, cho dù là các Thần Đế đứng đầu chuyển kiếp xuống các thiên địa thời không cũng sẽ phải chịu không gian tàn phá, sống chết khó biết trước, thứ duy nhất có thể cùng ở trong Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên, đại lục Vạn Thiên chỉ có cây Thế Giới thôi.
Năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, sư phụ đã từng gặp cây Thế Giới, hình như lúc đó đã gọi cây Thế giới là lão cây?
Hay là cái gì nhỉ?
Lúc này Thạch Cảm Đương không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống đất cầm một đoạn thân cây đưa lên miệng cắn, nhưng lại không cắn được.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, bi thương nói: "Sư phụ, người bảo ông ta cho con ăn một miếng đi mà!"
Tần Ninh vỗ xuống rễ cây, cười nói: "Chịu chút đi, không sao đâu".
"Haiz...", trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không biết làm sao.
Thạch Cảm Đương cắn một cái nữa, mặt ngoài rễ cây tan vỡ, chảy ra chất dịch long lanh trong suốt màu xanh.
Thạch Cảm Đương uống một hớp, cả người gần như muốn bay.
"Thoải mái, quá đã...", đôi mắt Thạch Cảm Đương lóe ra ánh sáng, hoàn toàn bối rối.
Đây chính là dịch sinh mạng căn nguyên đó sao?
Đơn giản là còn thần kỳ hơn cả tiên đan! Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Viễn, cười nói: "Ngươi đánh nhau với hồn phách của Ô Thanh, thân xác bị thương mới thành dáng vẻ này, ngươi cũng uống một chút đi".
Chiêm Viễn cười một tiếng, có chút ngượng ngùng.
Nhưng một giây sau đã nhoài người lên một thân cây gặm cắn.
Không ăn thì quá uổng.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Khúc Phỉ Yên.
Khúc Phỉ Yên xấu hổ nói: "Con không muốn, gặm rễ cây mất mặt lắm!"
Bình luận facebook