• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3071-3075

Chương 3171: Ta đi xem thằng bé thế nào

Nghe thấy câu này, Tần Ninh gõ vào thân cái cây già một cái.

Biểu cảm của khuôn mặt già cỗi trên thân cây trông càng đau khổ hơn.

Đúng lúc này, một cây non mọc ra từ đoạn rễ cây bên cạnh Khúc Phỉ Yên.

Cây con lớn lên rất nhanh, chạc cây kéo dài, từ từ đến kích thước trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng.

Cành lá xum xuê! Cả Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương lẫn Chiêm Viễn đều ngây ra như phỗng.

Bọn họ chưa thấy cái cây nào to như vậy bao giờ.

Thật sự là quá to, quá cao.

Hệt như một ngọn núi dài bất tận, như một vùng biển rộng mênh mông không thấy điểm cuối vậy.

Đúng lúc này, những cây mây và dây leo buông thõng xuống từ trong tàng cây không thấy nổi chóp đỉnh kia như hàng liễu đang phất phơ trong gió.

Một loạt cây mây và dây leo lũ lượt kéo đến, thế giới dưới lòng đất vốn tối om này dường như bỗng trở thành bồng lai tiên cảnh dưới trần gian.

Cây mây và dây leo rủ xuống, ánh lên từng đốm sáng nhỏ li ti.

Bấy giờ Tần Ninh mới cười nói: "Những đốm sáng này đều là khí sinh mệnh bản nguyên, hấp thu trực tiếp luôn là được".

Khúc Phỉ Yên gật đầu.

Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn thì cảm thấy vô cùng xấu mặt.

Phải nói sớm chứ! Hại hai người họ nhai vỏ cây cả buổi trời, nhìn quê biết mấy! Ba người cùng nhau tiếp nhận sự gột rửa của sức sống, cảm thấy toàn thân lâng lâng như đang ở trên mây. Cảm giác sung sướng ấy thật sự rất khó có thể diễn tả thành lời.

Lúc này, Tần Ninh cũng bắt đầu hấp thu sức sống, rưới lên cơ thể với trăm ngàn lỗ thủng của mình.

Còn gương mặt già cỗi của lão cây chỉ hiện ra trên thân cây, không nói không rằng.

Nhưng đúng lúc đó, trong Thương Mang Vân Giới, khu vực trung tâm chân chính của thế giới Thương Mang cách thế giới dưới lòng đất này hàng vạn dặm.

Trong lúc ngân hà rơi xuống chín tầng trời, vì sao Hoa Cái tỏa ánh sáng thánh thần khí ngự càn khôn, trong dãy cung điện trên bầu trời có một giống cây non mọc ngọn cỏ anh trên đầu hóa thành một tia sáng màu xanh lúc tiến vào một đại điện trong các cung điện này.

Rầm... Cây con chạm phải cấm chế của đại điện nên ngã nhào xuống đất, la oai oái không ngừng.

Mà lúc này, một ngón tay thon dài, ngọc ngà chìa ra từ trong cung điện nắm lấy giống cây non trong tay.

Chủ nhân của bàn tay trắng nõn như ngọc ấy có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng muốt, đôi mắt sáng ngời, toát lên một khí chất có phần hoạt bát, mặc một bộ váy đầm dài màu xanh ngát trên người trông cực kỳ linh động.

"Ơ, là ngươi!"

Nữ tử nọ nhìn giống cây non trong tay, cười hỏi: "Lão gia gia, sao ngươi lại tới đây?

Muốn gặp mẹ hai của ta sao?"

Cây non chóng mặt nhìn nữ tử đang đỡ mình trong lòng bàn tay, lập tức khách sáo chào hỏi: "Tử Huyên tiểu thư, lâu rồi không gặp".

Nữ tử trước mắt chính là người con thứ bảy của Vô Thượng Thần Đế tiếng tăm lừng lẫy - Mục Tử Huyên.

Có thể nói tại Thương Mang Vân Giới này, thân phận của Mục Tử Huyên là một công chúa thực thụ.

Từ nhỏ, Mục Tử Huyên rất được Diệp Vũ Thi - mẹ của Vô Thượng Thần Đế yêu thương.

Trong chín người con của Vô Thượng Thần Đế, Mục Tử Huyên được chiều chuộng và yêu quý hơn cả.

Cây non nhanh chóng báo tin: "Ta bắt gặp Tần tiểu gia. Lần trước Tần đại nhân bảo nếu gặp lại Tần tiểu gia thì phải báo cho bà ấy ngay!"

"Đại ca hả?"

Nghe thấy câu này, vẻ hoạt bát tuyệt đẹp của nữ tử càng thêm sống động, nàng ấy cười: "Huynh ấy ở đâu?

Đại ca kết thúc quá trình lịch kiếp rồi sao?

Đã gần mười vạn năm trôi qua, đúng là đã đến lúc đại ca nên về rồi!"

Cây non nói tiếp: "Đại thiếu gia đang ở Trung Tam Thiên đó!"

"Trung Tam Thiên?"

Mục Tử Huyên ngẩn người, trong đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực: "Tại sao lại ở Trung Tam Thiên?"

Đúng lúc này, một giọng nói thanh tao mà trong trẻo, lạnh lùng từ tốn truyền ra từ trong cung điện như trung tâm của thiên địa ở đằng trước: "Tử Huyên, dẫn ông ấy vào đây rồi nói".

"Dạ, thưa mẹ hai".

Mục Tử Huyên nâng cây non đi thẳng vào trong điện, không hề gặp trở ngại gì.

Nàng ấy vào đại điện, hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng đi tới trước một tòa lầu các.

Mục Tử Huyên đi vào lầu các, lên tầng hai rồi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Tại đó là một thác nước ngân hà như tranh vẽ, đẹp đến mức khiến người ngắm nhìn gần như quên thở.

"Phong cảnh ở chỗ mẹ hai vẫn đẹp như vậy".

Mục Tử Huyên đặt cây con xuống rồi lại gần cửa sổ, thân mật ôm lấy nữ tử y phục trắng đang đứng bên cửa sổ và đưa lưng về phía mình.

"Mẹ hai, mẹ có nhớ con không?"

Mục Tử Huyên cười tươi rói, hỏi.

"Nhớ con thì con có tới gặp ta không?"

Nữ tử váy trắng trước cửa sổ chậm rãi xoay người lại, mỉm cười hỏi.

Nữ tử mặc một bộ váy trắng làm tôn lên dáng người cao ráo mà yểu điệu của bà, mái tóc dài xõa ra tự nhiên, ba ngàn tóc xanh suôn mượt như suối.

Làn da nữ tử như sương như tuyết, khuôn mặt thì càng khuynh nước khuynh thành.

Trên thế gian có người giai nhân, đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc! Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành, ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước.

Tựu trung lại là vậy.

Chỉ là, toàn thân nữ tử lại toát lên khí chất lạnh như băng, trông chỉ khoảng hai mươi tám tuổi, đôi mắt lạnh lùng như thể đã nhìn thấu tất thảy sự đời.

Chỉ khi nhìn nữ tử váy xanh trước mắt thì đôi mắt ấy mới trở nên dịu dàng hơn, bà hỏi: "Mẹ con khỏe không?"

"Mẹ con vẫn khỏe, bà ấy dặn con tới đây để thăm mẹ hai nè!"

Mục Tử Huyên cười tít mắt thành hình trăng lưỡi liềm, reo lên giòn giã: "Mẹ hai, đây là quà mẹ con bảo con đem tới cho mẹ đó".

Dứt lời, Mục Tử Huyên lấy một chiếc hộp gấm ra.

Nữ tử váy trắng mở hộp ra, bật cười: "Có tâm quá".

Mục Tử Huyên nhanh nhảu đáp: "Mẹ nói ngày nào mẹ hai cũng phải phản hồi với Cửu Thiên Vân Minh, là người vất vả nhất nên xứng đáng nhận món quà này".

Tại Vân Giới mênh mông của thế giới Thương Mang này, Mục tộc là thế lực bá chủ, cầm đầu Cửu Thiên Vân Minh.

Năm xưa, một thế hệ thiên kiêu Vô Thượng Thần Đế đã sáng lập ra thế giới Thương Mang hiện tại, xây dựng nên Cửu Thiên Vân Minh, đồng thời đưa Mục tộc trở thành đệ nhất đại tộc trên khắp thiên địa mênh mông rộng lớn này.

Và cả đời vị Vô Thượng Thần Đế Mục Vân này có chín vị phu nhân, mỗi vị phu nhân đều sinh con đẻ cái cho ông.

Mục Tử Huyên là cô con gái thứ bảy của Vô Thượng Thần Đế.

Mẹ của nàng ấy là Bích Thanh Ngọc - một trong chín phu nhân của Vô Thượng Thần Đế, cũng là một vị Thần Đế uy danh hiển hách trong Thương Mang Vân Giới này.

Nữ tử váy trắng trước mắt nàng ấy chính là Băng Hoàng Thần Đế Tần Mộng Dao, người đứng đầu Cửu Thiên Vân Minh hiện nay, đồng thời cũng là một người vô cùng nổi trội trong số chín vị phu nhân của Vô Thượng Thần Đế.

Bên cạnh đó, Băng Hoàng Thần Đế Tần Mộng Dao còn là mẹ của Tần Ninh.

Lúc này, Tần Mộng Dao cất hộp gấm vào rồi nhìn cây con dưới đất, mở miệng hỏi: "Có tin tức về Ninh Nhi rồi sao?"

"Đúng vậy!"

Cây Thế Giới vội vàng nói: "Ở Trung Tam Thiên đó, hình như sắp tới cảnh giới Tiên Nhân rồi. Cơ mà hình như đại thiếu gia bị thương nặng, tuổi thọ bị hao hụt rất nhiều, đang uống máu ta đó...", nghe thấy câu này, Tần Mộng Dao nhìn về phía cây con.

Cây Thế Giới nói thật nhanh: "Được Tần tiểu gia uống máu của lão đầu tử, đương nhiên rất hân hạnh rồi!"

Tần Mộng Dao lại hỏi: "Tuổi thọ bị hao hụt..." "Cơ mà Tần đại nhân đừng quá lo lắng, ta cảm nhận được khí tức của Tạ đại nhân trên người Tần tiểu gia, có thể Tạ đại nhân biết được gì đó".

"Tạ Thanh?"

Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Năm xưa Ninh Nhi phải lịch kiếp, chúng ta đều đã thống nhất không được ai nhúng tay vào vì đây là số mệnh vốn có của nó, nó phải tự mình vượt qua cửa ải này mà, thế mà Tạ Thanh nhúng tay à?"

"Cái này lão đầu tử không biết...", thấy Tần Mộng Dao có vẻ giận dữ, cây Thế Giới thầm than, ngàn vạn lần xin Tạ đại nhân đừng biết, nếu không cái thân già của ông ta sẽ bị giày vò nữa mất.

"Ta đi xem thằng bé thế nào!"

Tần Mộng Dao cất tiếng.

"Hả?"

Chiếc lá xanh trên đầu cây con do linh hồn của cây Thế Giới biến thành càng xanh lè hơn.

Ông ta sợ vỡ mật luôn rồi!

"Tần đại nhân, tuyệt đối không được đâu, Mục đại nhân đã vạch rõ quy tắc không gian cho thế giới này rồi, thực lực của người không bằng Mục đại nhân, nếu tự ý xâm phạm quy tắc của thế giới này thì sẽ bị quy tắc phản phệ đấy..." "Hửm?"

Tần Mộng Dao nhíu hàng mày thanh tú lại, lườm cây con một cái sắc lẻm.

Trong lòng cây Thế Giới đau khổ vô cùng.

Ta nói không sai mà, cả thiên địa thế giới Thương Mang có ai mạnh hơn Mục đại nhân đâu... Mặc dù cả hai đều là Thần Đế như nhau.

Nhưng Mục đại nhân là Vô Thượng Thần Đế, là sự tồn tại duy nhất trên thế gian này mà.

"Ta có cách riêng của ta!"

Tần Mộng Dao lên tiếng: "Nhưng trước lúc đó, ta phải hỏi Tạ Thanh cho rõ chuyện gì đang xảy ra đã!"

Dứt lời, Tần Mộng Dao bấm đốt ngón tay rồi điểm ra, một chiếc lông chim mang sắc trắng xanh của băng trong lòng bàn tay bà xuyên qua không khí, biến mất tăm.
Chương 3172: Con bị sao thế?

Cùng lúc đó, hàng loạt long cung mọc lên tại một địa vực cách Cửu Thiên Vân Minh xa xôi nghìn trùng.

Trên khuôn mặt yêu dị mà tà mị của Tạ Thanh trong y phục xanh hiện lên đôi phần sầu muộn.

"Liệu Tần Mộng Dao có biết không nhỉ?"

"Chắc là không đâu?"

"Chắc chắn là không!"

Tạ Thanh đứng trên đỉnh một ngọn núi đi qua đi lại, nét mặt đầy hoảng hốt.

"Cha ơi...", một tia sáng từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Tạ Thanh.

Đó là một nữ tử có dáng người trang nhã, phong thái vô song, bờ vai vuông vức như được đẽo gọt, vòng eo thon gọn như tấm lụa trắng, chân mày tựa lông chim trả, làn da trắng như tuyết.

Cô ấy mặc cung y màu xanh nhạt, khoác chiếc áo mỏng bằng lụa màu xanh biển. Một làn gió khẽ thổi qua, chiếc áo lụa phấp phới, toàn thân toát lên linh khí mờ nhạt.

"Con gái ngoan!"

Nhìn thiếu nữ vừa đến, Tạ Thanh cười hí hửng nói: "Con tới đúng lúc lắm, cha có một chuyện cần giao cho con đây!"

"Cha ơi, Tần đại nhân tìm cha đấy".

Tạ Thanh vừa nghe thấy câu này thì mặt mày tối sầm lại.

"Cô ấy... cô ấy tìm ta làm gì?"

Tạ Y Tuyền thấy biểu hiện này của phụ thân thì đôi mắt bồ câu cũng ngớ ra.

"Cha, cha đã làm gì vậy?"

"Ta?

Ta thì làm gì được chứ?"

Tạ Thanh lập tức nói: "Khụ khụ, thôi, con đi đi, ta không gặp đâu, con cứ nói ta không khỏe là được".

Không khỏe?

Lừa ma hay gì?

"Nhưng mà cha ơi, Tần đại nhân đã chỉ đích danh bảo người...", Tạ Y Tuyền chưa kịp nói hết lời thì bóng dáng Tạ Thanh đã biến mất, chẳng biết ông ấy đã chạy đi đâu.

Tạ Y Tuyền ngây ra như phỗng.

Nhưng rồi không lâu sau, cô ấy lại tỏ ra không hề gì.

Cha... thần kinh như vậy nào giờ rồi.

Nên cô ấy cũng đã quen! Bóng người chợt lóe, Tạ Y Tuyền biến mất, không lâu sau cô ấy lại xuất hiện trong Cửu Thiên Vân Minh.

"Y Tuyền?"

Tần Mộng Dao thấy Tạ Y Tuyền xuất hiện thì ngờ vực hỏi: "Phụ thân con đâu?"

"Cha con bảo... ông ấy không khỏe nên không đến được, sao thế ạ?

Tần đại nhân?"

Tạ Y Tuyền trả lời.

Nghe thấy xưng hô Tần đại nhân này, Tần Mộng Dao sừng sộ lên, mắng: "Con bé này, suốt ngày cứ dì Dao với Tần đại nhân, gọi ta là mẹ thì có làm sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Tạ Y Tuyền ửng hồng, cô ấy nói: "Mẹ là người đứng đầu Cửu Thiên Vân Minh, mọi người đều gọi mẹ là Tần đại nhân mà".

"Tẩu tử ngượng kìa!"

Lúc này, Mục Tử Huyên chắp tay lại sau lưng rồi nhón chân tới gần Tạ Y Tuyền, không kìm được trêu ghẹo cô ấy: "Tẩu tử đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, đại ca có phúc thật đó!"

"Tử Huyên...", lúc này, Tần Mộng Dao khoát tay rồi nói: "Năm xưa Ninh Nhi trải qua thiên mệnh, ta, phụ thân con và Lục Thanh Phong đã thống nhất với nhau rằng không ai được nhúng tay vào, nhưng lần này có vẻ phụ thân con đã ra tay rồi".

Nghe thấy câu này, Tạ Y Tuyền sửng sốt, hỏi ngay: "Tần Ninh sao thế ạ?"

"Đại thiếu gia không sao cả!"

Cây con do cây Thế Giới biến thành ở bên cạnh cười hí hửng trả lời: "Đại thiếu gia vẫn khỏe lắm, đại thiếu gia đang ở Trung Tam Thiên đó".

Tần Mộng Dao nói ngay: "Thôi, ta đưa các con đi gặp nó vậy".

Câu vừa dứt, Tạ Y Tuyền vội vàng can ngăn: "Mẹ à, nếu tự ý phá hủy không gian của thế giới thì sẽ bị không gian phản phệ...", Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta biết, ta không xuống đó thật đâu, chỉ mượn cây Thế Giới chia một luồng hồn niệm xuống dưới xem thông qua năng lực nối liền với tam giới của ông ấy thôi".

"Chuyện này...", Tạ Y Tuyền và Mục Tử Huyên ngẩn người.

Thế vẫn rất nguy hiểm.

Bởi vì một khi một luồng hồn niệm bị thời không phát hiện, nhận ra đó không phải thứ nên thuộc về thời không của nó thì sẽ bị thời không đuổi theo, truy sát đến cùng.

Cho dù Tần Mộng Dao chỉ dùng một luồng hồn niệm của bản thân để tiến vào Trung Tam Thiên thông qua thân thể cây Thế giới thì chỉ cần sơ sẩy chút thôi là có thể hồn phách sẽ bị thương nặng ngay.

Người đứng đầu thế giới Thương Mang này là Vô Thượng Thần Đế, là Mục Vân, mà thực lực của Mục đại nhân đã vượt xa vạn cổ, cho dù tất cả Thần Đế trong thế giới Thương Mang đoàn kết lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Mục đại nhân.

Vô Thượng Thần Đế! Trước ta không còn một ai! Nếu như nói phần lớn những người là Thần Đế trong thế giới Thương Mang chỉ có thể được gọi là Thần Đế đại nhân vì bọn họ chỉ có thể đến cấp bậc Thần Đế.

Thì Mục đại nhân được gọi là Thần Đế là vì ông sáng lập ra cảnh giới sau Thần Đế.

Hai bên khác nhau hoàn toàn! Tần Mộng Dao tiếp lời: "Dù sao cũng phải xem thằng nhóc này ra sao rồi chứ. Chín kiếp thất bại rồi, chắc chắn kiếp thứ mười này không giống như trong kế hoạch nữa".

"Vâng".

Tạ Y Tuyền gật đầu.

Mục Tử Huyên cũng mỉm cười: "Con cũng muốn gặp đại ca!"

Lúc này, thấy ba nữ tử nghiêng nước nghiêng thành quyết định một cách chóng vánh như thế, ngọn lá xanh trên đầu cây con càng xanh hơn.

Mượn cơ thể của lão hủ để đưa hồn niệm xuyên qua gặp Tần Ninh, thế người không hỏi được lấy một câu lão hủ có đồng ý không hả?

Chuyện này không chỉ nguy hiểm với người mà cũng là nguy cơ ngập trời đối với lão hủ đó! Lỡ sơ sẩy cái là cơ thể bị sét đánh chết một nhánh đó biết không!

Cây Thế Giới là cột sống của thế giới, là trụ chống trời cho tam giới mà! Chuyện này làm cây non vô cùng ấm ức.

Trước kia, lúc Mục đại nhân còn ở đây, ông ta được xem như bảo bối của cả thiên địa mênh mông này, thân thể của cây Thế Giới dù có là bộ phận bị mục rữa thì cũng là chất liệu tuyệt vời để chế tạo thần khí.

Chất dịch của cây Thế Giới thì càng là thần đan diệu dược.

Khi đó ai mà không tỏ ra khúm núm với ông ta chứ?

Nhưng bây giờ, Tần đại nhân nắm giữ vị trí tối cao, hễ có điều không hợp ý chút thôi là đòi đánh đòi mắng.

Ai khóc nỗi đau này! Cùng lúc đó, dưới lòng đất Trung Tam Thiên.

Đã vài tháng trôi qua, mỗi ngày Tần Ninh đều hấp thu dịch sinh mệnh bản nguyên để chữa trị vết thương của bản thân, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.

Ba người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn và Thạch Cảm Đương cũng thu hoạch được rất nhiều.

Sự quyến rũ toát ra từ Khúc Phỉ Yên thoạt trông như càng ăn sâu vào máu nàng hơn, quần áo và trang sức rất khó để che đậy một vài nơi trên người nàng, da thịt lộ ra ngoài như muốn hút hồn người ta.

Người có sự thay đổi lớn nhất Chiêm Viễn.

Chiêm Viễn vốn trông chẳng khác gì một ông đạo sĩ già trung niên gầy xác xơ đầy chán chường, nhưng nay gương mặt đã trở nên thanh tú tạo ấn tượng tao nhã, lịch sự cho người nhìn.

Chỉ có điều bộ đạo bào cũ kỹ mặc trên người đã phá hỏng sự tuấn mỹ ấy.

Còn Thạch Cảm Đương... Cơ thể Thạch Cảm Đương vốn mọc vảy khắp người vì được bồi bổ bằng khí tức một chiếc vảy rồng của Tạ Thanh, hôm nay lại dùng thêm dịch sinh mệnh bản nguyên nên giữa các khe vảy rồng trên toàn bộ cơ thể mọc ra những cành cây non.

Những cành cây con kia gãy rồi lại mọc ra, cuồn cuộn không dứt.

Ba người lặng lẽ chờ.

Cuối cùng Tần Ninh cũng tỉnh lại.

"Sư tôn...", thấy Tần Ninh đã tỉnh, Thạch Cảm Đương vội vàng hỏi: "Con sao thế này?"

Lúc trước mọc vảy rồng thì thôi, giờ còn mọc cành cây ra nữa.

Dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này nhìn gớm chết đi được.

Tần Ninh an ủi: "Không sao đâu, những năm nay ngươi lo tập trung hấp thu là được. Khi đã đến cảnh giới Hư Tiên, hấp thu hết những sức mạnh này rồi thì tự nhiên sẽ ổn lại thôi".

Thạch Cảm Đương tỏ ra không tin.

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn thân cây thô to, cười nói: "Lão già kia, làm phiền ngươi rồi".

Một gương mặt già nua hiện ra trên thân cây Thế Giới, khóc thút thít nói: "Lỗ chết ta rồi".

"Cái này có đáng là gì đối với bản thể của ngươi đâu, bớt ở đây khóc than đi".

Tần Ninh lập tức nói: "Rồi một ngày nào đó cha ta cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, ngươi sẽ lại là công thần của tam giới, hễ cha ta lấy được thứ gì hay ho là sẽ bồi bổ cho ngươi, được quá còn gì?"
Chương 3173: Biết lỗi chưa?

Cây Thế Giới không hề thấy vui vẻ gì khi nghe Tần Ninh nói vậy.

Bây giờ, ông ta thật sự hy vọng Mục Vân mau mau trở lại, nếu không thì ông ta sẽ bị bóc lột đến sức cùng lực kiệt tại thế giới Thương Mang này mất.

Trong Thương Mang rộng lớn này.

Đại lục Vạn Thiên được xem như một thể thống nhất.

Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, ba thiên hợp lại được gọi chung là thế giới Cửu Thiên.

Thương Mang Vân Giới cũng là một giới! Ông ta là cột sống thế giới của cả tam giới, nếu ông ta tiêu đời thì thế giới Thương Mang sẽ sụp đổ.

Nhưng một người đóng vai trò cực kỳ quan trọng như ông ta lại chẳng hề được người ta nâng niu chút nào.

Tần Ninh nói tiếp: "Phiền ngươi chuyển lời cho mẹ ta, ta vẫn ổn, chẳng mấy nữa sẽ trở về nên bà ấy đừng lo lắng quá".

Cây Thế Giới nghe thấy câu này thì sắc mặt trở nên kỳ lạ, không lâu sau, ông ta nói: "Thôi người nói thẳng với bà ấy đi ạ..." "Hả?"

Tần Ninh ngây ra.

Mà đúng lúc này, thân hình cây Thế Giới bỗng run rẩy dữ dội. Ngay sau đó, cả mặt đất cũng chấn động mãnh liệt, từng rễ cây nổ tan tành.

Trong nháy mắt, dường như cả mảnh trời nơi đây sắp sửa sụp đổ hoàn toàn.

Khí tức kinh khủng ấy như muốn nuốt chửng cả bốn người Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn.

"Có chuyện gì vậy?"

Thạch Cảm Đương sợ hãi thốt: "Chao ôi, lão cây tức điên lên rồi à?"

Ầm ầm... Không lâu sau, cây cối xung quanh nổ tung, khắp thiên địa bắt đầu chấn động.

Tần Ninh đứng trên rễ cây to nhất, ngẩn người.

Thật lâu sau, mọi thứ trở về với yên tĩnh, chỉ thấy ba bóng người đang đứng ở phía trước.

Tần Ninh nhìn về phía ba bóng người kia, đứng sững như trời trồng.

Ở đằng sau, ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.

Trong ba nữ tử, người ở giữa mặc váy đầm dài chấm đất màu trắng, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu đỏ và xanh, trên cánh tay khoác một dải lụa màu tím khói dài khoảng mười thước.

Vòng eo thon thả của đối phương buộc một chiếc đai lưng thổ cẩm màu ngọc bích viền tím.

Mái tóc đen nhánh được buộc lên bằng một sợi ruy băng màu tím nhạt, vài sợi tóc thanh nhã rủ xuống hai vai làm tôn lên làn da trắng ngần tưởng chừng chỉ cần búng một cái là rách da.

Mặt không hề tô son điểm phấn nhưng lại tinh tế và tuyệt vời đến mức khiến người ta cảm thấy... không dám xâm phạm như thần nữ vậy.

Tuổi tác của người ấy trông không quá hai mươi tám tuổi nhưng đôi mắt lại gợi cho người người ta ấn tượng chúng đã nhuốm màu thời gian dài vô tận.

Bên trái nữ tử ở giữa là một nữ tử trông có vẻ trẻ hơn, cũng có dung mạo khiến người ta khó thở. Người đó mặc bộ váy sam khéo léo mà đoan trang. Tuy nữ tử ở giữa đẹp tuyệt trần nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo đẩy người ta ra thật xa, còn nữ tử này thì toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh làm người ta xốn xang một cách lạ lùng.

Nữ tử bên phải thì dáng người yểu điệu, có thêm vài phần hoạt bát và thanh tú, mặc váy sam màu xanh ngọc trông cực kỳ năng động và đáng yêu.

Ba nữ tử này đi cùng nhau thật sự đã khiến cho vùng đất sụp đổ, tan nát này trở nên rạng rỡ, đẹp đẽ hơn.

Cho dù trai thẳng như Thạch Cảm Đương cũng thấy ba người đẹp tuyệt vời.

Khúc Phỉ Yên tự nhân bản thân là người có sắc đẹp không ai bằng, tuy nhóm Chiêm Ngưng Tuyết, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Vân Sương Nhi đều thuộc dạng tuyệt sắc nhưng mỗi người đều có khí chất riêng, không ai thua ai.

Nhưng trước mắt, khi nhìn nữ tử ở giữa, Khúc Phỉ Yên lại thấp thoáng cảm thấy tự ti, mặc cảm.

Không bàn đến ngoại hình, chỉ riêng khí chất thôi thì nữ tử ở giữa đã hoàn toàn áp đảo nàng rồi! Lúc này, Tần Ninh đứng cách ba nữ tử mười trượng, ngây ra như phỗng nhìn bọn họ.

Hắn nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào nữ tử ở giữa, gãi mặt, cúi đầu xuống, run rẩy nói: "Mẹ, sao mẹ lại...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói xong thì nữ tử ở giữa đã bước ra khỏi thân cây rồi phất tay một cái, Tần Ninh bị tát bay ra mười mấy dặm.

"Cút về đây".

Không lâu sau, Tần Ninh quay về với gò má sưng phù.

Nữ tử váy trắng một lần nữa ra tay, lần này là một loạt cú tát liên hoàn. Tiếng bốp bốp bốp vang lên, Tần Ninh bị vả lăn quay ra đất, nửa người chôn vào trong đất.

Thấy cảnh này, ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Viễn quên béng chuyện phải xông ra cản, đứng sững như trời trồng.

Trước đây bọn họ đã được một phen sang chấn khi thấy Tạ Thanh đánh Tần Ninh một trận tơi tả rồi.

Còn bây giờ, thấy nữ tử xinh đẹp nhường này đánh Tần Ninh tơi bời như thế, họ chết lặng.

Thế này thì... khủng khiếp quá.

Lọ mọ bò dậy, thấy nữ tử váy trắng định giơ tay lên đánh tiếp, Tần Ninh vội vàng gào lên: "Sao hai người không khuyên bà ấy lại thế hả?"

"Mẹ hai, đừng đánh nữa mà...", bấy giờ nữ tử váy xanh mới nói: "Thôi nào, lâu lắm mới gặp đại ca...", Tần Ninh nhìn gương mặt lạnh như tiền của nữ tử váy trắng trước mắt, chỉ biết cười xởi lởi chứ không dám nói gì.

Mẹ ác quá!

"Biết lỗi chưa?"

Thật lâu sau, nữ tử váy trắng hờ hững hỏi.

"Mẹ..."

"Ta hỏi con, con đã biết sai chưa?"

"Con biết sai rồi..."

"Sai ở đâu?"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả?"

Giờ thì Tần Ninh đực mặt ra.

Con nào biết con sai ở đâu đâu chứ!

Tần Ninh vội vàng giải thích: "Mẹ à, con cũng đâu ngờ sẽ có bất trắc xảy ra, làm chậm trễ nhiều năm như vậy đâu, nhưng đối với người đó chỉ là một cái chớp mắt thôi mà..."

"Ta nói cái này à?"

Đến lúc này, cuối cùng ba người Khúc Phỉ Yên cũng bừng tỉnh.

Rối rắm cả buổi, hóa ra người hành hung sư tôn là... mẹ ruột của sư tôn?

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tạ Y Tuyền ở bên cạnh với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Tạ Y Tuyền lườm Tần Ninh một cách cáu kỉnh rồi tiến lên kéo tay Tần Ninh, nhìn Tần Mộng Dao, can ngăn: "Mẹ à, khó khăn lắm mới có một lần gặp nhau, đừng đánh huynh ấy nữa mà...", Tần Mộng Dao hừ lạnh, đi sang bên cạnh rồi vung tay lên, một cái ghế được tạo ra từ lông vũ hiện ra trước mặt, bà ngồi vào đó.

Giờ phút này, Tần Mộng Dao cao cao tại thượng chẳng khác gì một vị nữ hoàng.

Tần Ninh đi tới trước mặt Tần Mộng Dao rồi quỳ xuống đàng hoàng.

Tần Mộng Dao nghiêng người về phía trước, chìa bàn tay ngọc ngà ra nắm lấy cằm Tần Ninh, lạnh lùng mắng: "Cái bản mặt quỷ tha ma bắt gì thế này!"

Tần Ninh bật cười: "Mẹ à, mặt này của con vẫn đẹp trai lắm mà...", Tần Mộng Dao đanh mặt lại, Tần Ninh ngay lập tức không dám ho he gì nữa.

Ba người Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn ở đằng sau cũng chỉ biết theo dõi tình hình, không nói không rằng.

Vì bọn họ không dám! Khí thế của Tần Mộng Dao quá mạnh! Không lâu sau, Tần Mộng Dao nhìn lướt qua ba người.

"Ngươi là phu nhân của Tần Ninh à?"

Tần Mộng Dao thẳng thừng hỏi.

Khúc Phỉ Yên tiến lên, cúi người trả lời: "Ta là Khúc Phỉ Yên, đệ tử của sư tôn ạ".

Nét mặt của Tần Mộng Dao dịu lại thấy rõ.

Lúc này, toàn thân Thạch Cảm Đương toàn là vảy với chạc cây, hắn ta tiến lên nhìn Tần Mộng Dao, cười hì hì nói: "Đệ tử Thạch Cảm Đương, cũng là đồ đệ của sư tôn!"

Chiêm Viễn quỳ xuống đất, cung kính nói: "Còn ta là đệ đệ của đệ tử Tần đại nhân!"

Tần Mộng Dao nhìn ba người rồi quay sang nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Để ta xem mấy vị phu nhân kia của con là thần thánh phương nào mà khiến con xiêu lòng!"

Bạo lực gia đình một hồi, cuối cùng hóa ra Tần Mộng Dao đang trách Tần Ninh có mấy vị phu nhân mà chưa được sự đồng ý của bà...
Chương 3174: Cái này gọi là cha nào con nấy

Tần Ninh cười mà răng run cầm cập: "Thưa mẹ, các nàng ấy không có ở đây..."

"Các nàng ấy thật đấy à?"

Tần Mộng Dao lập tức lạnh lùng chất vấn: "Mấy người!"

Tần Ninh ton hót đáp lời: "Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, bốn người ạ...", Tạ Y Tuyền ở bên cạnh nghe vậy thì trừng Tần Ninh một cái.

"Ta đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, học cái gì ở cha con cũng được nhưng chỉ có chuyện này là phải học tập ông nội con, học tập sư tôn con!"

"Sư tôn con dạy dỗ con bao nhiêu năm, vậy mà con lại đi học cái này với cha con là sao?"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Cái này gọi là cha nào con nấy đấy ạ!"

"Hửm?"

"Mẹ...", Tần Ninh lê đầu gối nhích lại gần Tần Mộng Dao, cười hỏi: "Sao mẹ tới đây?

Nguy hiểm thế mà...", bấy giờ sắc mặt của Tần Mộng Dao mới dịu đi, bà không nhắc tới chuyện vừa nãy nữa.

"Ta mượn thân thể của lão cây miễn cưỡng tách một luồng hồn niệm ra, đưa Tử Huyên và Y Tuyền đến thăm con".

Tần Mộng Dao hờ hững nói.

Một luồng hồn niệm.

Mới chỉ là một luồng hồn niệm thôi mà đã gây sức ép mạnh mẽ thế rồi ư?

Ba người Thạch Cảm Đương ở bên cạnh không dám ho he tiếng nào.

Tần Mộng Dao hỏi tiếp: "Chuyện của con là sao đây?"

Tần Ninh bất đắc dĩ trả lời: "Đáng ra con sẽ trở về sau khi kiếp thứ chín kết thúc nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị kẻ khác cắt ngang nên con chỉ đành tiếp tục kiếp thứ mười".

"Nên là đáng lẽ con đã về rồi, có điều do bị chậm trễ thời gian..."

"Ai làm?"

Giọng điệu Tần Mộng Dao lạnh lẽo vô cùng.

Con trai của Tần Mộng Dao bà, bà đánh bà mắng thế nào cũng được, phạt hay giết cũng được nốt, nhưng người khác thì không!

"Con cũng không biết nữa...", Tần Ninh vội vàng giải thích: "Nhưng trong quãng thời gian con từ đại lục Vạn Thiên đến thế giới Cửu Thiên, luôn có một kẻ tự xưng là Diệp Chi Vấn bám theo con không dứt. Hắn ta có vẻ muốn giết con nhưng cũng không phải, con cũng chẳng hiểu rốt cuộc hắn ta muốn làm gì!"

"Mẹ, mẹ về điều tra giúp con nhé?

Trong Thương Mang quanh đi quẩn lại chỉ có chừng đó Thần Đế, chắc chắn có liên quan tới Thần Đế đấy ạ".

"Ta biết rồi!"

Tần Mộng Dao hỏi tiếp: "Tạ Thanh từng tới à?"

"Vâng, nghĩa phụ đã cứu con một mạng, ông ấy để lại cho con một hồn niệm bản nguyên trước khi con lịch kiếp, khi con kề cận với cái chết, tình cảnh đó đã thôi thúc luồng hồn niệm bản nguyên kia trỗi dậy".

Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Đã nói là không nhúng tay rồi mà..."

"Cha con cũng giúp con đấy ạ!"

Tần Ninh nói ngay: "Hình như ở ngoại vực cha sống tốt lắm, đi chỗ này chỗ nọ, con có gặp ông ấy hai lần, lần nào trông ông ấy cũng thong dong lắm!"

"Vậy à?"

Tần Mộng Dao lạnh lùng hỏi: "Có tìm mẹ cho con không?"

"Con không biết nữa, nhìn kiểu của ông ấy không khéo có cũng nên".

"Hừ!"

Tần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, băng sương hiện lên đại địa đổ nát xung quanh... Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài thườn thượt một cách bất đắc dĩ.

Lão cha à, người không san sẻ lửa giận của mẹ với con thì sao mà được, đúng không?

Làm cha thì phải chịu thiệt thòi một chút!

"Chàng ấy dám!"

Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta thấy cha con không phải thong dong gì đâu, biết đâu được lại bị người ta truy đuổi chạy khắp thế giới cũng nên!"

Tần Ninh không dám nói gì.

Nhìn về phía Mục Tử Huyên ở bên cạnh, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thất muội, nhiều năm không gặp, muội càng ngày càng xinh ra. Khi nào về, ca sẽ tìm cho muội một lang quân như ý nhé!"

Mục Tử Huyên chắp tay ra sau lưng, cúi người nhoẻn môi cười: "Muội không cần đại ca tìm đâu, đại ca tự lo cho bản thân đi thì hơn!"

"Con bé này...", Mục Tử Huyên lém lỉnh lè lưỡi.

Tần Ninh lại nhìn sang Tạ Y Tuyền ở bên kia, đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy rồi nhẹ nhàng vuốt ve vài lọn tóc của Tạ Y Tuyền, cười hỏi: "Mấy năm qua nàng có khỏe không?"

Tạ Y Tuyền làm mặt lạnh, không trả lời.

"Tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở về nhé".

Tần Ninh mỉm cười hứa hẹn: "Đến lúc đó, ta sẽ dẫn nàng đi thăm thú thiên địa ngoài kia!"

Nhìn đôi mắt ôn hòa của Tần Ninh, cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn không tỏ ra lạnh nhạt được, nói với giọng ai oán: "Khi nào về?"

"Sắp rồi, sắp rồi...", Tần Ninh cầm lấy hai tay của Tạ Y Tuyền, cười bảo: “Yên tâm chờ ta nhé, ta không sao đâu”.

“Ừm…”, Tần Ninh vòng hai tay ôm lấy Tạ Y Tuyền, an ủi: "Đừng lo...", so ra thì, vì tính tình Tần Mộng Dao lạnh lùng sẵn có, cộng thêm bà xuất thân từ dòng dõi Băng Hoàng của thần tộc Băng Hoàng nên cho người ta cảm giác rất thanh cao và băng giá.

Còn Tạ Y Tuyền là người điềm tĩnh, chẳng qua do ở bên Tần Mộng Dao đã lâu nên lúc nào cũng vờ như thanh cao và băng giá theo.

Thế nhưng Tần Ninh biết vị phu nhân này của mình hay nói năng chua ngoa vậy thôi chứ thực chất rất dễ mềm lòng, hay nói chính xác hơn còn chẳng phải là chua ngoa.

Giải quyết xong rồi!

"Ta đã cho con đứng lên chưa?"

Có điều, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.

Tần Ninh thành thật quỳ lại.

Tạ Y Tuyền thấy Tần Ninh phải quỳ dưới đất bèn kéo cánh tay Tần Mộng Dao, năn nỉ: "Mẹ ơi, thôi mà..." "Thôi?"

Tần Mộng Dao hừ lạnh: "Con tha thứ cho nó dễ dàng như thế, không chừng đến khi nó về Cửu Thiên Vân Minh thì mang về cho con bao nhiêu là tỷ muội đấy. Cha nó chẳng ra gì, thằng con cũng không hề kém cạnh!"

Tạ Y Tuyền cắn môi, tuy trong lòng vô cùng tức giận thói trăng hoa của Tần Ninh nhưng cũng đau lòng không muốn hắn bị mắng.

Tần Mộng Dao quay sang nhìn Tần Ninh, hừ lạnh: "Đừng tưởng con học được từ cha con là giỏi. Bản lĩnh cha con thế nào, còn của con thì sao hả?"

"Hồi bé con chịu nhiều khổ cực nhưng có là gì so với ông nội, so với cha con?"

"Trong thế giới Thương Mang hiện nay, bao nhiêu người gọi con là con của Vô Thượng Thần Đế, bao nhiêu người gọi con là Nguyên Hoàng Thần Đế?"

Tần Ninh im lặng, không nói gì.

Khoan nói đến biệt hiệu Nguyên Hoàng Thần Đế của hắn, đến Băng Hoàng Thần Đế mà người ngoài cũng gọi là phu nhân của Vô Thượng Thần Đế cơ mà! Dù sao chăng nữa, đó vẫn là con trai của mình, Tần Mộng Dao dịu giọng lại lần nữa, nói: "Để ta xem mấy năm qua con tu hành ra sao rồi".

Dứt lời, bà giơ tay lên, một bàn tay của Tần Ninh không tự chủ được được nâng lên lơ lửng.

Tần Mộng Dao từ từ nhíu mày, hỏi: "Đã cấm con không được tu luyện Vạn Cổ Tinh Thần Quyết rồi mà, sao lại giai đoạn đầu rồi?"

Tần Ninh phản bác: "Mẹ, Vạn Cổ Tinh Thần Quyết này liên quan tới rất nhiều lĩnh vực, vô cùng ảo diệu, đây là công pháp cha cho con đấy ạ. Con thấy năm xưa không thể tu luyện thành công thì bây giờ tu luyện lại từ đầu, nhất định sẽ thành công mà!"

"Tu luyện tới tầng mấy rồi?"

"Con xong Cửu Linh Tinh Thần Quyết, Cửu Thiên Tinh Thần Quyết, Cửu Thần Tinh Thần Quyết, Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết rồi, giờ đến Cửu Đế Tinh Thần Quyết..." "Năm cuốn...", Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Con đừng quên năm xưa con đã suýt chết vì tu luyện pháp quyết này. Cha con không tu luyện mà đưa con, rồi con luyện luôn?"

Tần Ninh haha cười khan.

"Sao cha con không cho bọn Huyền Phong, Huyền Thần, Thiên Diễm tu luyện?"

Tần Ninh vội vàng giải thích: "Bởi vì con là con trai trưởng!"

"Hơn nữa, thiên phú của con là tốt nhất!"

"Haha!"

Tần Mộng Dao khịt mũi coi thường.

Tần Ninh hỏi tiếp: "Mẹ ơi, mấy đứa đệ đệ, muội muội của con có khỏe không?"

"Vũ Đạm, Vũ Yên muội muội, Huyền Phong, Huyền Thần, Thiên Diễm, cả Sơ Tuyết và Viễn Phàm, bọn nó đều khỏe chứ?"

Lúc này, Mục Tử Huyên cười nói: "Đều khỏe cả, nhưng ai cũng nhớ đại ca hết".

Tần Ninh tỏ ra đắc chí: "Cũng phải thôi, ta là đại ca mà!"

"Muốn con về để xin xỏ giúp tụi nó khỏi bị chịu trận đấy!"

Tần Mộng Dao giội ngay một gáo nước lạnh: "Con tự lo thân mình đi, nếu chết tại thế giới Cửu Thiên là do con vô dụng thôi!"
Chương 3175: Ta không đi nhanh như vậy đâu

"Ta nói cho con biết, Tạ Thanh giúp con lần một, cha con giúp con lần hai, nhưng ta sẽ không giúp con đâu!"

Tần Mộng Dao nói như đinh đóng cột.

"Con biết rồi ạ.. Mẹ ơi..."

"Gì?"

Tần Ninh cầm lấy hai tay của mẹ, dặn dò: "Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng vất vả quá, chờ con về rồi sẽ giúp mẹ một tay".

"Xem như con còn chút lương tâm, đáng ra con phải là người chịu trách nhiệm cho Cửu Thiên Vân Minh này ấy. Minh chủ vắng mặt thì đương nhiên là thiếu minh chủ đứng ra quản lý rồi, ta chỉ làm đại diện tạm thời thôi!"

Tần Mộng Dao day mi tâm, nói: "Chờ con về rồi truyền lại chức vị minh chủ cho con, ta cũng muốn ra ngoài thăm thú".

"Dạ?

Người cũng muốn đi chơi ạ?"

"Không phải ta thì còn ai?"

Tần Mộng Dao nhìn về phía Tần Ninh với vẻ ngờ vực.

"Không... Không phải, do hồi trước con nghe lão già kia nói người và mẹ tám cãi nhau gay lắm mà...", ngoài mặt Tần Mộng Dao cười xòa nhưng lại thầm siết chặt tay.

"Chao ôi, chao ôi, Tần đại nhân, người tha cho ta đi mà, lão đầu tử ta có nói vậy đâu!"

Một gương mặt già nua gần như nhăn dúm dó hiện ra trên thân cây khô cằn, đó chính là cây Thế Giới.

"Ta và mẹ tám của con có gây nhau thế nào đi nữa thì cũng là chuyện trong nhà, không gay gắt mấy đâu".

Tần Mộng Dao hạ giọng xuống: "Không phải ta không đồng ý với việc cô ấy ra ngoại vực tìm phụ thân con, chỉ là không đồng ý đi ngay lúc này thôi. Hiện tại Vân Giới cũng chẳng phải yên ổn gì".

"Ở ngoại vực có Ma tộc ạ?"

"Ừm...", Tần Mộng Dao chậm rãi nói: "Gần đây sư tôn con đang điều tra chuyện này, mẹ tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi. Bọn họ tự xưng là Thiên tộc... Thôi, nói mấy chuyện này với con cũng không có ý nghĩa gì, trước mắt con đang ở tại thế giới Cửu Thiên, vậy thì con hãy xử lý những kẻ đến từ ngoại vực thế giới Cửu Thiên đi".

"Còn chuyện ở Thương Mang Vân Giới thì đã có bọn ta rồi".

Tần Ninh đáp ngay: "Vâng".

Nói đến đây, cơ thể ba người Tần Mộng Dao, Tạ Y Tuyền và Mục Tử Huyên mờ dần.

Dường như sức mạnh của một luồng hồn niệm đã sắp tiêu hao hết.

Tần Mộng Dao tiếp tục dặn dò: "Còn Diệp Chi Vấn mà con nói, ta sẽ về điều tra. Phụ thân con không có ở đây nên một số kẻ xấu đã bắt đầu rục rịch rồi".

"Còn một chuyện nữa".

"Mẹ, người nói đi ạ!"

Tần Mộng Dao lạnh lùng nói: "Còn dám rước thêm cho ta đứa con dâu nữa thì cẩn thận ta làm thịt con đấy!"

Dứt lời, Tần Mộng Dao vung tay lên, bóng người tan biến.

Lúc này, Mục Tử Huyên cũng tiến lên hí hửng cười: "Đại ca, mẹ hai không nỡ làm thịt huynh đâu. Cơ mà nhiều tẩu tử quá, muội nhận cũng rắc rối lắm".

"Đi đi đi, muội thì biết cái gì".

Tần Ninh lập tức nói: "Thay ta chào hỏi với mẹ chín nhé".

"Muội biết rồi".

Mục Tử Huyên phất tay, bóng người cũng tan biến.

Tạ Y Tuyền đứng trước mặt Tần Ninh, trông cô ấy như giai nhân bước ra từ trong tranh vậy.

"Chàng... Chàng phải cẩn thận đó...", cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn quan tâm đến sự an toàn của Tần Ninh, nhắn nhủ: "Ta ở Vân Giới chờ chàng trở lại".

"Ừm".

Tần Ninh thoải mái tiến lên phía trước ôm giai nhân vào lòng. Cảm nhận được mùi thơm ấy, Tần Ninh mỉm cười: "Nàng cũng phải chờ ta về nhé".

"Biết rồi".

Giai nhân trong ngực biến mất tăm.

Giờ thì khắp thiên địa không còn sức ép kinh khủng khiến người ta hãi hùng đó nữa.

Cái cây già cũng chậm rãi chìm xuống đất, ngay lúc ông ta sắp biến mất.

"Lão già kia!"

Tần Ninh mắng: "Lần sau còn dám mách lẻo mà ăn nói linh tinh về ta, cẩn thận ta đào thụ tâm của ngươi lên đấy!"

Gương mặt già cỗi của cây Thế giới khóc thét, cuối cùng rời đi... Thế giới dưới lòng đất trống rỗng hoàn toàn trở về với yên tĩnh.

Nhưng bây giờ, ba người Chiêm Viễn, Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương lại nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt kỳ quặc.

"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"

Tần Ninh không thể không hỏi.

Thạch Cảm Đương lập tức đi tới, cảm xúc dâng trào: "Sư tôn à, con cứ đinh ninh từ trước đến giờ người đều không sợ trời không sợ đất, chỉ có người khác quỳ với người chứ người không bao giờ quỳ với người khác chứ!"

"Nói thừa, đó là mẹ của ta mà!"

"Không không không...", Thạch Cảm Đương nghiêm túc nói: "Con cảm thấy không chỉ đơn giản là mẹ của sư tôn thôi đâu. Sư tôn à, người sợ bà ấy đúng không!"

"Ha ha!"

Tần Ninh sửa sang lại quần áo, giễu cợt nói: "Vi sư chính là Nguyên Hoàng Thần Đế của Vân Giới, bà ấy cũng là Thần Đế, chẳng qua là vì bà ấy là mẹ ta nên ta mới sợ bà ấy thôi, hơn nữa, cái này gọi là nhường chứ không phải là sợ!"

"Ngươi có hiểu không?

Ngươi có hiểu...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói hết lời thì bỗng có một cú đấm từ xa phóng như bay tới, đấm vào mặt Tần Ninh làm hắn ngã văng ra ngoài.

"Mẹ...", Tần Ninh nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi khó coi vô cùng.

"Ta không đi nhanh như vậy đâu".

Giọng nói của Tần Mộng Dao vang lên rồi không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

Lúc này, Tần Ninh giãy giụa muốn thoát ra khỏi mặt đất nhưng có làm sao cũng không đứng lên nổi.

Thạch Cảm Đương đứng bên cạnh phá lên cười sặc sụa không chút kiêng dè.

Hiếm lắm mới thấy sư tôn không cãi lại được nên hắn ta không nhịn nổi, quả thật là... sung sướng chết mất.

Khúc Phỉ Yên chạy như bay tới, đỡ Tần Ninh lên.

Nhưng không lâu sau, Khúc Phỉ Yên nhận ra không ngờ Tần Ninh lại không đứng lên nổi.

"Sư tôn, người...", sắc mặt của Tần Ninh cũng trở nên hoảng hốt.

"Chết tiệt!"

Sau khi chửi thề một câu, Tần Ninh ngất đi... Giờ thì cả ba người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn và Thạch Cảm Đương đều sững sờ.

Đây không phải chuyện đùa, có vấn đề thật rồi.

Thạch Cảm Đương lập tức cõng Tần Ninh đã rơi vào cơn mê man lên. Ba người rời khỏi nơi này, đi tới Bắc Tuyết Thiên... Trở lại Phong Thiên Tông, đi tới một tòa sơn cốc yên ắng, Thạch Cảm Đương đặt Tần Ninh lên chiếc giường nhỏ trong căn nhà gỗ tại sơn cốc, hắn ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì thế này?"

Thạch Cảm Đương bàng hoàng thốt: "Lẽ nào... bị mẹ của sư tôn đấm bay màu rồi?"

"Chắc chắn không phải đâu".

Chiêm Viễn nói ngay: "Nhìn có vẻ là cơ thể Tần đại nhân xảy ra vấn đề gì thì đúng hơn đấy...", xảy ra vấn đề?

Sư tôn thì xảy ra vấn đề gì?

Đúng lúc này, hàng tỉ tia sáng tỏa ra từ cơ thể Tần Ninh, cả tòa sơn cốc, thậm chí toàn bộ Phong Thiên Tông, Bắc Tuyết Thiên dường như đều hóa thành một dải ngân hà.

Khúc Phỉ Yên nói ngay: "Chẳng lẽ là..."

"Là cái gì?"

"Bộ ngươi không nghe hồi nãy sư tôn và vị Băng Hoàng Thần Đế kia nói chuyện à?

Đồ óc heo!"

Khúc Phỉ Yên nhanh chóng nói: "Vạn Cổ Tinh Thần Quyết!"

Giờ thì Thạch Cảm Đương thật sự hoảng hốt.

"Ta đi tìm Trần Nhất Mặc".

"Tìm con khỉ, hắn phi thăng rồi!"

Thạch Cảm Đương vỗ đầu một cái, mắng: "Tên khốn kiếp này, còn chưa tới Chân Tiên nữa mà, phi thăng con khỉ gì!"

Khúc Phỉ Yên không thèm tranh cãi với Thạch Cảm Đương.

Vốn dĩ đầu óc tên này đã không được bình thường.

Chiêm Viễn lập tức nói: "Bây giờ ta sẽ đi tìm các nguyên đan sư trong Trung Tam Thiên để khám bệnh cho Tần đại nhân".

"Được".

Trên chiếc giường nhỏ, dường như Tần Ninh đang rơi vào trạng thái kỳ ảo nào đó, không một chút động tĩnh như đã đi vào cõi thần tiên vậy.

Cùng lúc đó.

Trong Cửu Thiên Vân Minh.

Tần Mộng Dao trở về, phun một ngụm máu tươi.

"Mẹ!"

"Mẹ hai!"

Tạ Y Tuyền và Mục Tử Huyên ở bên cạnh hoảng sợ giật mình.

"Không sao...", Tần Mộng Dao thở ra một hơi, nói: "Tên Mục Vân chết tiệt!"

Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, cả đời ông có rất nhiều truyền kỳ, thực lực ngút trời, bất khả xâm phạm.

Thế giới Thương Mang này do ông tạo ra, tất cả mọi thứ trong thiên địa đều do ông làm chủ. Mà vách ngăn thời gian cũng do Vô Thượng Thần Đế để lại năm xưa, cho dù Tần Mộng Dao có là Băng Hoàng Thần Đế, làn này chỉ mượn cây Thế Giới để truyền đạt một luồng hồn niệm xuống nhưng vẫn bị quy tắc không gian truy đuổi, làm cho bị thương!

"Tên nhóc thối tha Tần Ninh này, chẳng chịu nghe lời ta gì hết, chỉ biết nghe cha nó thôi. Vạn Cổ Tinh Thần Quyết... sao mà tự ý tu luyện được...", nét mặt Tần Mộng Dao đầy lo âu.

Đúng lúc này, một bóng người lóe lên ngoài cung điện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom