• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3061-3065

Chương 3061: Núi Thiên Nguyên Thánh Thủy

Vào lúc này, tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.

Cửa ra vào chậm rãi mở ra, Tần Ninh kéo Hứa Huyền Diệp vào trong.

Ngay sau đó, một luồng khí bàng bạc phả vào mặt hai người.

Tần Ninh cười nói: "Thật ra bản thân kiếm Huyền Thiên Nguyên này là thiên nguyên khí Hoàng cấp, cơ mà do năm đó đệ mới ở mấy cấp bậc ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, để lại cho đệ thì ta sợ đệ bay quá nên đặt mấy tầng phong ấn lên đó".

"Bây giờ, để ta xem đệ đã mấy biến rồi?"

Hứa Huyền Diệp ngẩn người, trả lời: "Bát biến!"

Tần Ninh càng sững sờ hơn, nói: "Tiểu tử này, được phết nhờ".

"Có phải huynh đang chửi khéo ta không đấy?"

Hứa Huyền Diệp thẳng thừng nói: "Đến Khúc Phỉ Yên cũng vượt qua cảnh giới Biến Cảnh rồi mà ta mới bát biến, kém cỏi quá trời còn gì?"

Đã bao nhiêu năm kể từ khi kiếp thứ sáu của hắn kết thúc đến bây giờ?

Hơn ba vạn năm! Vậy mà hắn ta mới bát biến! "Thế cũng được mà...", Tần Ninh an ủi: "Dù sao thiên phú của đệ cũng chẳng tốt mấy".

"...", dứt lời, Tần Ninh nói tiếp: "Đã như vậy thì tạm thời ta sẽ không giải phong ấn cho đệ, chưa đến cửu biến thì đệ không dùng thiên nguyên khí Hoàng cấp được đâu".

"Nhưng ta có thể cho đệ biết cách phá vỡ phong ấn để sau này đệ tự giải quyết nó".

"Được thôi!"

Sau khi Tần Ninh nói xong, hai người tiến vào thế giới đằng sau cánh cửa, một loạt ngọn núi hiện ra trước mắt bọn họ.

Tần Ninh cười nói: "Thấy không, đây là một ngọn núi Thiên Nguyên Thánh Thủy mà ta đã phong ấn vào năm xưa đấy!"

Ngọn núi cao chừng vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, toàn thân trong veo như nước nhưng lại tồn tại dưới dạng một ngọn núi, sừng sững không ngã.

"Ta... bà nó...", Hứa Huyền Diệp không nhịn được mà chửi thề một câu.

"Sao hồi xưa ta lại không biết chứ!"

Hứa Huyền Diệp nhìn ngọn núi Thiên Nguyên Thánh Thủy cao vạn trượng kia, bồi hồi hỏi: "Cái này là cho đệ sao?"

"Đừng có mà mơ".

Tần Ninh vẫy tay một cái, trong thoáng chốc, ngọn núi Thiên Nguyên Thánh Thủy cao lớn kia biến mất tăm.

"Đâu rồi, đâu rồi, đâu rồi?"

Hứa Huyền Diệp tức thì lo sốt vó cả lên.

Tần Ninh lại là cười nói: "Ta cất đi rồi. Cho đệ á? Làm như đệ có thể diện lắm ấy".

Hứa Huyền Diệp lập tức xin xỏ: "Ca à, cho đệ đi mà, xin ca đó. Thiên Nguyên Thánh Thủy uống một ngụm thôi cũng đã có công dụng thần kỳ rồi. Núi Thiên Nguyên Thánh Thủy cao vạn trượng của huynh đủ cho đệ uống ít nhất trăm năm đó. Khi nào uống cạn nó, đệ sẽ có thể thành tiên".

"Thế thì lãng phí quá".

Tần Ninh lại bước lên một bước, ngọn núi khổng lồ biến mất, một tấm bia đá xuất hiện.

Mà lúc này, trên bia đá khắc sáu chữ to.

Hứa Huyền Trần! Hứa Huyền Diệp! Sáu chữ to ấy rồng bay phượng vũ.

Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Được rồi, mỗi người dung nhập một đạo hồn phách bản nguyên vào thử xem!"

"Được".

Hứa Huyền Diệp tiến lên phía trước, bao trùm một đạo ấn ký hồn phách căn nguyên lên tên của mình.

Giờ phút này, Tần Ninh cũng hành động.

Ấn ký hồn phách căn nguyên bao trùm lên.

Ngay lúc đó, sáu chữ lớn chợt lóe sáng. Tiếp đó, khí tức khiến người ta sợ hãi tràn ngập ra khắp nơi.

Mà một khắc sau, ánh sáng hội tụ xung quanh sáu chữ lớn kia và hóa thành từng bức họa.

Trong bức tranh, một thiếu niên áo trắng đang dạy một đứa trẻ sáu bảy tuổi tu hành.

"Huyền Diệp, vận chuyển sức mạnh trong cơ thể hội tụ vào trong biển hồn phách, thừa thế xông lên, thế như hổ dữ, chưa vào núi Nam thì tuyệt đối không được quay đầu lại".

"Trời đất ơi, sao đệ lại đần thế hả? Ta đã nói đệ hãy thừa thế xông lên rồi mà".

"Ca à, đệ thừa thế xông lên rồi nhưng sức lực không đủ mà".

"Nên ta mới nói đệ đần đấy!"

Hai bóng người một cao một thấp, thiếu niên không ngừng khiển trách đứa bé.

Hình ảnh chuyển sang một khung cảnh khác.

"Huyền Diệp, Cực Cảnh Cực Cảnh, đây là cảnh giới theo đuổi trình độ cao nhất, đệ còn chưa đạt tới cực hạn nữa".

"Ca, đệ thấy đệ tới rồi á".

"Cút bà đệ đi!"

"Hầy...", tiếp nối ngay sau đó là một vùng núi sông mênh mông.

Sóng nổi cuồn cuộn trên con sông lớn.

"Ca, chúng ta tới đây để làm gì thế?"

"Để đệ đột phá giới hạn của bản thân".

Hứa Huyền Trần trong y phục trắng đẩy một phát, Hứa Huyền Diệp lập tức rơi xuống sông.

Một khắc sau, từng bóng đen dài trăm trượng xuất hiện trên dòng sông gợn sóng bơi về phía Hứa Huyền Diệp.

"A...", một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hứa Huyền Diệp vùng vẫy, kêu la thảm thiết giữa sông: "Ca ơi, ca hại đệ đấy hả! Nếu đệ chết thì cha mẹ đệ sẽ giết ca đó".

"Xùy...", Hứa Huyền Trần đứng trên sông, giễu cợt nói: "Lo mà tu luyện cho đàng hoàng vào".

Khung cảnh thay đổi liên tục, lần nào cũng là cảnh Hứa Huyền Trần hành hạ ngược đãi Hứa Huyền Diệp bắt hắn ta tu luyện, mỗi lần đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết lẫn tiếng kêu rên của Hứa Huyền Diệp.

Thật lâu sau, hình ảnh biến mất.

Tần Ninh lại nhìn sang Hứa Huyền Diệp, cười tủm tỉm hỏi: "Giờ thì đệ tin rồi chứ?"

"Tin rồi, tin rồi".

Hứa Huyền Diệp cười hí hửng: "Ca, ca về thật rồi. Sao huynh không đến tìm đệ sớm chứ!"

"Ra ngoài đã rồi nói".

Bóng dáng hai huynh đệ biến mất khỏi thế giới mờ mịt này.

Một khắc sau, hai người đồng loạt mở mắt ra.

Hứa Huyền Diệp reo lên một cách vô cùng kích động: "Ca!"

"Ừm".

"Huynh không biết đâu, mấy năm qua cha mẹ nhớ huynh lắm".

Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười theo, đáp: "Ta biết mà".

"Sao huynh về rồi mà không đi tìm đệ thế?"

Hứa Huyền Diệp trách cứ.

"Do ta bận quá".

"Xùy, huynh thì bận cái gì?

Bận thu đồ đệ, bận tìm tẩu tử cho đệ chắc?"

Tần Ninh lườm Hứa Huyền Diệp một cái, hắn ta lập tức rụt cổ lại.

Đành chịu thôi, ai bảo hồi trước đại ca mạnh quá làm gì.

Luyện Thiên Đại Đế.

Vô địch hậu thế.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đều bị ca ca treo ngược lên đánh, luôn ép hắn ta tu luyện, cha mẹ thì tràn trề mong đợi nên hoàn toàn không quan tâm.

Hứa Huyền Diệp nhìn về phía mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, hỏi: "Mấy đứa nó đều là đồ đệ của huynh à?"

"Ừm...", Hứa Huyền Diệp quan sát mấy người họ, cười khà khà: "Xấu hổ quá, xấu hổ quá, hồi trước cứ hoài nghi bọn họ mãi, nhưng đệ thật sự không còn cách nào, những năm qua có quá nhiều người giả mạo ca ca của đệ..."

Tần Ninh hỏi ngay: "Cha mẹ có khỏe không?"

"Khỏe lắm, khỏe lắm".

Hứa Huyền Diệp hướng mắt sang hai phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân, lập tức thấp giọng nói: "Ca, huynh có nhiều đệ tử với phu nhân ghê, cha mẹ cũng không ít..." "Chẳng đứng đắn chút nào!"

Hứa Huyền Diệp nhìn hai người Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng, hỏi lại lần nữa: "Ca, huynh làm gì mà đấu đá nhau với người của Thượng Môn Đạo thế?"

"Nhưng không sao, Hứa tộc bọn đệ không sợ Thượng Môn Đạo đâu, thêm con bé Phỉ Yên kia bây giờ nền tảng cũng vững chắc rồi".

Hứa Huyền Diệp lập tức nói: "Thế thì sẽ đi thông báo cho cha mẹ biết ngay".

"Không cần đâu".

Tần Ninh lại ngăn cản hắn ta: "Sau khi giải quyết chuyện ở đây xong, ta sẽ đi Xích Tiêu Thiên gặp cha mẹ".

"Hớ hớ, rồi rồi, biết ca hiếu thảo rồi, đệ chắc kèo là huynh đi gặp cha mẹ chứ đời nào chịu để cha mẹ tới gặp huynh".

Trong lúc nói chuyện, Hứa Huyền Diệp nhướng mày nhìn về nơi xa xăm, cười ha ha nói: "Ca, thứ rắc rối hơn tới nữa rồi kìa".

"Ta đang chờ đây".

Tần Ninh lập tức mỉm cười trả lời: "Bọn hắn không đến, ta còn thất vọng nữa là đằng khác...", sau đó, Tần Ninh nhìn về phía Hứa Huyền Diệp, nói: "Giờ đệ đừng gọi ta là ca ca, làm như bạn cũ là được".

"Hả?"

"Ca muốn diễn một vở kịch, đệ chỉ cần xem thôi".

Lúc này, Tần Ninh bước lên một bước, mắt nhìn về Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng, vui vẻ lên tiếng: "Xem ra người mạnh hơn của Thượng Môn Đạo đã tới, hai vị được cứu rồi".

Lập Mệnh Vẫn lập tức quát tháo: "Tần Ninh, ngươi sẽ chết không toàn thây!"

"Vậy sao?"

Tần Ninh lại giễu cợt: "Vậy hai người các ngươi chờ xem thế nào?"
Chương 3062: Vậy ngươi có biết ta là ai không?

Vừa dứt lời, Tần Ninh phất tay một cái.

Thần Tinh Dịch lập tức hiểu ý, cắt phăng cổ hai người Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng.

Hứa Huyền Diệp vô cùng sững sờ trước cảnh tượng đó.

Đại ca muốn làm gì?

Người của Thượng Môn Đạo đã tới rồi mà đại ca còn làm thịt hai trưởng lão của Thượng Môn Đạo quyền cao chức trọng này ngay và luôn ư?

Nhưng vào lúc này, hàng loạt bóng người kéo nhau tới, khí tức kinh khủng kia gần như bao trùm toàn bộ thiên địa khiến vô số người trố mắt nghẹn họng nhìn về phương xa.

Tất cả võ giả của nhà họ Dương cũng ngây ra như phỗng.

Có mơ bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến nước này.

Không thể tin được vô số cường giả của Thượng Môn Đạo đã đích thân tới đây.

Giờ phút này, toán người kia ùn ùn kéo đến, khoảng chừng một trăm vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh ở hàng đầu tiên đều tỏa ra uy áp cái thế, cuốn lấy chư thiên.

Những con thiên nguyên thú với hình dáng khác nhau vỗ cánh bay cao, dừng lại trên bầu trời, con nào con nấy đều cao cấp hơn cả Quyển Phong Thiên Ô Ưng.

Chỉ thấy một con thiên nguyên thú cầm đầu có vóc người vạm vỡ, đầu khá giống với Thần Long, cánh chim khi mở rộng dài mấy trăm trượng, tràn đầy khí tức nóng như lửa.

Thiên Diễm Á Long là một loại thiên nguyên thú mạnh mẽ nghe nói sở hữu huyết mạch Thần Long trong người, dù là thời kỳ thơ ấu cũng đã có thực lực cảnh giới Biến Cảnh từ nhất biến đến tam biến.

Khi nó trưởng thành thực thụ, tu vi của nó thậm chí còn gần chạm đến cấp bậc cửu biến.

Lúc này, có mấy bóng người đang đứng trên sống lưng của Thiên Diễm Á Long, ba bóng người cầm đầu vô cùng thu hút sự chú ý.

Cả ba người nọ đều mặc một bộ đạo bào giống nhau, gồm hai nam và một nữ, hiển nhiên người cầm đầu là nữ tử có gương mặt quyến rũ, dáng người đầy đặn ở giữa.

Giờ phút này, nữ tử liếc xuống, nhìn thành Cửu Dương rộng bao la.

"Dương Thiên Sơn!"

Nữ tử cất giọng, giọng bà ta tựa như thiên âm muốn hớp hồn người ta.

"Dám giết lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta, nhà họ Dương của ngươi đúng là gan to bằng trời".

Giờ phút này, giọng bà ta truyền đi mười mấy dặm, ai nấy đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này, Dương Thiên Sơn bay vùn vụt tới rồi đứng ở độ cao trăm trượng, nói với giọng lịch sự: "Chư vị trưởng lão Thượng Môn Đạo, ta nghĩ các ngươi có lẽ đều đã biết đầu đuôi câu chuyện rồi".

"Đạo Minh Tu trưởng lão khinh người quá đáng, tuy nhà họ Dương ta không phải đối thủ của Thượng Môn Đạo nhưng bị áp bức đến mức độ này, bọn ta đâu còn cách nào khác đâu chứ?"

Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh: "Lập Mệnh Vẫn, Trương Vân Thượng!"

Tiếng quát của bà ta vang lên nhưng lại không có ai đáp lại.

Nét mặt nữ tử trở nên hoảng hốt, bà ta quát lên: "Dương Thiên Sơn, hai vị trưởng lão Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng đâu?"

"Ở đây này!"

Chỉ là, Dương Thiên Sơn còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một người ở phía dưới ném hai xác chết vào thẳng trước người Thiên Diễm Á Long.

Nữ tử siết chặt tay lại, hai thi thể xuất hiện trước mặt bà ta và lặng lẽ lơ lửng giữa trời.

Sắc mặt của hai người đứng hai bên bà ta càng khó coi hơn.

"Lập Mệnh Vẫn!"

"Trương Vân Thượng!"

Cả tứ trưởng lão lẫn ngũ trưởng lão của Thượng Môn Đạo đều đã bị giết! "Ngươi chán sống rồi!"

Nữ tử kia nhìn xuống phía dưới, nhắm ngay vào bóng dáng thanh niên mặc y phục trắng ở giữa.

Tần Ninh! Lúc này, hắn bước lên một bước rồi nhìn về phía ba người, cười hỏi: "Thượng Môn Đạo chính là danh môn đại tông của Thương Vân Thiên, làm việc phải công minh chứ?"

"Con trai của Đạo Minh Tu, Đạo Vân Sinh có hôn ước với đại tiểu thư nhà họ Dương Dương Doanh Doanh nhưng vẫn háo sắc, quấy rối muội muội của Dương Doanh Doanh là Dương Uyển Uyển, tộc trưởng nhà họ Dương giận dữ ra tay phế huynh đệ của Đạo Vân Sinh, ta cảm thấy không sai".

"Còn Thượng Môn Đạo các ngươi lại làm ầm lên, lúc thì kêu đánh kêu giết, lúc thì đến tận nơi để trả thù, cậy thế khinh người, chuyện rõ rành rành ra đó",

Khi lời này được nói ra, nữ tử kia nói thẳng: "Ngươi có biết bổn tọa là ai không?"

"Không biết".

"Ta là đại trưởng lão của Thượng Môn Đạo, Đạo Minh Nguyệt!"

Nghe thấy câu này, Tần Ninh cười cợt hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

Đạo Minh Nguyệt ngẩn người.

Tần Ninh nói tiếp: "Thôi, ta làm chuyện này xem như thanh lý môn hộ cho Đạo Trung Thiên vậy. Bây giờ, ba người các ngươi dập đầu xin lỗi ta đi, ta sẽ cân nhắc không giết các ngươi nữa".

Câu này vừa vang lên, ba vị trưởng lão đều tỏa sát khí đằng đằng, các cường giả Thượng Môn Đạo đi theo đang đứng xung quanh thì như chỉ muốn giết người ngay lập tức.

Tần Ninh thấy cảnh tượng này nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

"Không chịu à?"

Tần Ninh giễu cợt: "Không chịu thì chết đi".

Vù... Sau khi hắn dứt lời, chỉ thấy có ba bóng người bay lên trời.

Thần Tinh Dịch.

Vân Sương Nhi.

Cùng với Hứa Huyền Diệp.

Ba người xông ra đồng thời bộc lộ khí tức kinh khủng của mình.

Năm xưa, lúc ở bên cạnh Tần Ninh, Vân Sương Nhi đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng ba, tiến bộ nhiều hơn so với Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, hiện tại cũng là cường giả Hư Không Biến thất biến.

Còn Thần Tinh Dịch thì đã đến bát biến.

Bây giờ Hứa Huyền Diệp cũng có cảnh giới bát biến.

Thấy ba người xông tới, Đạo Minh Nguyệt cùng với trưởng lão Đạo Phi Khả, trưởng lão Đạo Vô Tuyên đứng bên cạnh bùng nổ sát khí từ trong cơ thể.

Đạo Minh Nguyệt cũng có cảnh giới bát biến, mà Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên, cũng là cường giả thất biến.

Trong phút chốc, sáu bóng người chạm trán với nhau. Khoảng không phía trên thành Cửu Dương nhất thời dấy lên bụi bặm, bao phủ khắp nơi.

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cùng với hai phu phụ Lâm Uyên, Sở Vân Nhân đều đứng ở dưới nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

Một điều chắc chắn rằng người ngoài không có tư cách tham dự trận giao chiến cấp bậc này.

Lúc này, Tần Ninh nhìn chằm chằm vào Vân Sương Nhi.

Cảnh giới của Vân Sương Nhi càng cao, uy lực của hỗn độn thể sẽ càng mạnh.

Tuy nhiên, những năm gần đây, không biết cảnh giới của Vân Sương Nhi tăng lên, căn cơ có ổn định hay không nên Tần Ninh cũng không yên tâm cho lắm.

Có điều sau khi cuộc chiến nổ ra, khí tức trong người Vân Sương Nhi bùng nổ mạnh mẽ, áp chế Đạo Vô Tuyên đang giao thủ với mình không tài nào thở nổi.

Trận chiến vẫn còn đang tiếp tục, sát khí khủng khiếp bùng nổ không ngừng.

Sáu vị cường giả cảnh giới thất biến, bát biến đánh nhau, khí thế hung mãnh truyền đi xa, có thể tưởng tượng được kinh khủng dường nào.

Tần Ninh bình tĩnh nhìn cảnh tượng ấy, nhưng trong tay dần dần xuất hiện một cây côn gỗ.

Thể thư! Hắn nắm chặt Thể thư dài hơn một thước. Giờ phút này, Thể thư dần dần hóa thành một mũi tên gỗ được Tần Ninh nắm trong tay.

Theo từng luồng sức mạnh được rót vào, tràn ngập, mũi tên gỗ kia như phát ra tiếng sấm rền vang, tụ tập áp súc, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tần Ninh nhắm chuẩn xác vào Đạo Vô Tuyên đang giao thủ với Vân Sương Nhi, thả lỏng tay ra. Giờ phút này, mũi tên gỗ xé tan không khí, bay đến thật nhanh.

Tiếng xẹt xẹt vang lên, mũi tên gỗ tựa sao băng từ trên trời giáng xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bay tới sau lưng Đạo Vô Tuyên.

Lúc tưởng chừng mũi tên gỗ đâm xuyên qua người Đạo Vô Tuyên, đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở đằng sau Đạo Vô Tuyên như u linh quỷ mị, tung chưởng.

Ầm... Ánh sáng trên mũi tên gỗ trở nên ảm đạm, lệch khỏi quỹ đạo và bay lên trời.

Ầm... Một khắc sau, mũi tên gỗ phi thẳng về phía không trung, toàn bộ bầu trời nổ tung. Tiếng nổ đùng đoàng kia còn đáng sợ hơn cả trận giao chiến của sáu vị cường giả cảnh giới Biến Cảnh.

Giờ phút này, một bóng người mặc đạo bào màu đen vung tay lên, sáu vị cao thủ cảnh giới Biến Cảnh tức thì tản ra.

Tất cả mọi người đều bị người áo đen này thu hút sự chú ý.

Khí tức mà người này bộc lộ ra còn khủng khiếp và khiến người ta khiếp đảm hơn cả sáu người Thần Tinh Dịch, Đạo Minh Nguyệt trước đó.
Chương 3063: Đạo Trung Nghiệp

Mà lúc này, ba vị cao thủ hàng đầu cảnh giới bát biến, thất biến Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên đều nhìn về phía người vừa đến, sững sờ, lập tức cúi người hành lễ.

"Trung Nghiệp đại nhân!"

Ánh mắt của ba người không chỉ chứa đựng sự tôn sùng mà nhiều hơn còn là nỗi kính sợ.

Ở phía dưới, đám người Dương Thiên Sơn, Dương Thiên Nghi nghe thấy danh xưng ấy thì sắc mặt xấu đi trông thấy.

Trung Nghiệp... Đạo Trung Nghiệp! Đệ đệ ruột của chủ thượng Thượng Môn Đạo Đạo Trung Thiên, Đạo Trung Nghiệp! Hiện tại, ông ta là nhân vật dưới một người, trên hàng vạn người đúng nghĩa trong cả Thượng Môn Đạo.

Mà thực lực của ông ta chính là cường giả Hư Thiên Biến cửu biến đáng sợ.

Không ngờ vị từ trước đến giờ như Thần Long thấy đầu chẳng thấy đuôi này cũng xuất hiện tại đây.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như nói cảnh giới Biến Cảnh lục biến đổ về trước được gọi là cao thủ hay cường giả tại Thương Vân Thiên khổng lồ này, thì cấp bậc thất biến, bát biến, cửu biến là ông trùm chân chính.

Hư Không Biến thất biến.

Liệt Đạo Biến bát biến.

Hư Thiên Biến cửu biến.

Ba cấp độ này, mỗi một cấp đều vô cùng kỳ diệu.

Hư Thiên Biến cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy tại Thương Vân Thiên nơi đây.

Một người như thế đang đứng trước mặt bọn họ.

Hàng vạn võ giả, cư dân khắp thành Cửu Dương đều tỏ ra sợ hãi, không dám thốt một lời nào.

Đại cường giả cửu biến chân chính mà nổi cơn nóng giận, tàn sát thì dễ như trở bàn tay.

Mà lúc này, Thể thư biến thành mũi tên gỗ bay trở về trong tay Tần Ninh, hắn cầm côn gỗ trên tay, nhìn bóng người giữa không trung kia.

Đó là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh thẫm, từng cử chỉ đều toát lên khí thế hư vô mờ mịt, gương mặt ông ta thì vô cùng anh tuấn.

Giờ phút này, nam tử kia cũng nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Ánh mắt hai người chạm nhau rất lâu.

Tần Ninh bước lên một bước, nhìn về phía bóng người trên cao.

Mà lúc này, Đạo Trung Nghiệp vừa xuất hiện cũng đạp không đi xuống, từ từ tới gần Tần Ninh.

Hai bóng người nhìn nhau cười. Một khắc sau, Tần Ninh cười phá lên, Đạo Trung Nghiệp cũng cười thật sảng khoái. Hai người lại gần nhau hơn rồi dang rộng hai tay ôm chầm lấy nhau.

Cảm giác ấy cứ như cuộc hội ngộ của hai người bạn tri kỷ sau nhiều năm không gặp.

Tất cả lời nói cũng không bằng một cái ôm.

Nhưng lúc này, những người xung quanh lại trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng.

Tần Ninh... và Đạo Trung Nghiệp... ôm nhau?

Ngay cả đám người Thần Tinh Dịch, Dương Thanh Vân cũng vô cùng ngạc nhiên.

Mới một giây trước thôi Tần Ninh còn ra tay không chút nương tình với người của Thượng Môn Đạo cơ mà, ấy vậy mà giờ lại ôm người ta rồi.

Thế nghĩa là sao?

"Thần ca!"

"Trung Nghiệp".

Một hồi lâu sau, hai người tách ra. Đạo Trung Nghiệp nhìn Tần Ninh, hỏi với vẻ vừa kính trọng vừa ngỡ ngàng: "Là ngươi thật này, ngươi từ bên trong A Tị Địa Ngục đi ra sao?"

"Đúng vậy".

Tần Ninh gật đầu, vỗ vỗ vào vai Đạo Trung Nghiệp rồi cười hỏi: "Trên đất Trung Tam Thiên này có nơi giam giữ ta được sao?"

"Cũng phải".

Đạo Trung Nghiệp cực kỳ kích động, nói: "Thần ca, ngươi, ngươi trở lại, tới Thương Vân Thiên, tại sao không gọi ta!"

Đạo Trung Nghiệp nhìn bốn phía xung quanh, hỏi lại lần nữa: "Có chuyện gì thế?"

Lúc này, Tần Ninh cười nói: "Ta cũng là đệ tử của sư tôn Đạo Vô Hữu, xem như một nửa đệ tử Thượng Môn Đạo chứ?"

Nghe thấy câu này, Đạo Trung Nghiệp nói ngay: "Ngươi thì sao là đệ tử được, ngươi làm đạo chủ của Thượng Môn Đạo bọn ta luôn cũng được nữa là".

"Đạo chủ là Đạo Trung Thiên mà, ta không làm đâu".

Tần Ninh lập tức đi vào vấn đề: "Chuyện này phải hỏi các trưởng lão Thượng Môn Đạo các ngươi đấy...", giờ đây, ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên sững sờ nhìn Tần Ninh và Đạo Trung Nghiệp đang thân thiết trò chuyện với nhau như người một nhà, đứng sững ra như trời trồng.

Đạo Trung Nghiệp lập tức nhìn về phía ba vị trưởng lão.

Giờ phút này, ba trưởng lão mới nãy còn thể hiện ưu thế vượt trội lúc này đồng loạt ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đạo Trung Nghiệp, đứng yên.

"Các ngươi không biết hắn là ai à?"

Đạo Trung Nghiệp chất vấn.

Ba người trố mắt nhìn nhau.

Đạo Trung Nghiệp hừ lạnh, nói: "Tần Ninh, chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần đấy. Vị này là sư đệ của đại ca ta - đạo chủ Đạo Trung Thiên của Thượng Môn Đạo và cũng là sư huynh ta, ta xem huynh ấy như huynh đệ ruột thịt".

"Huynh ấy lại còn là đệ tử cuối cùng của phụ thân ta, là đệ tử mà ông ấy thương yêu nhất".

"Ba người các ngươi ăn gan hùm mật báo à?"

Trong lúc nhất thời, mặt mày ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên tràn ngập nỗi sợ hãi.

Tần Ninh! Người này là Tần Ninh! Đạo Minh Nguyệt lập tức biện bạch: "Đại nhân, nếu bọn ta biết ngài ấy là Tần công tử thì nào dám động thủ chứ, nếu Tần công tử hắn..." "Câm miệng!"

Đạo Trung Nghiệp răn dạy: "Ta thấy ba người các ngươi bình thường cao cao tại thượng quen rồi đấy".

Tần Ninh giữ chặt tay Đạo Trung Nghiệp lại, cười nói: "Thôi nào, Trung Nghiệp, đừng tức giận làm gì".

"Đúng thật là do ta đã không nói rõ thân phận của mình trước. Sau khi trở về từ A Tị Địa Ngục, ta lập tức xuất hiện ở trong Thương Vân Thiên, tình cờ gặp phải chuyện của nhà họ Dương với Đạo Minh Tu. Ta vốn đinh ninh rằng Đạo Minh Tu là một trong lục đại trưởng lão của Thượng Môn Đạo, không thể nào ỷ thế khinh người, bôi nhọ Thượng Môn Đạo được nên ta không định xen vào chuyện của người khác ở thành Cửu Dương này".

Nghe Tần Ninh nói vậy, Đạo Trung Nghiệp vội vàng giải thích: "Thần ca, làm gì có chuyện gọi là ngươi xen vào chuyện của người khác chứ? Bất kỳ kẻ nào trong Thượng Môn Đạo làm sai, ngươi có thể phê bình, giáo huấn theo ý ngươi muốn, kể cả ta mà".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Vốn dĩ ta cũng muốn chấn chỉnh lại đấy, kết quả Đạo Minh Tu ỷ vào thân phận ở Thượng Môn Đạo nên hành xử quá đáng, không kiêng dè ai, nên ta vượt chức vụ giết ông ta..." "Cứ tưởng sẽ chẳng có gì xảy ra, ai ngờ việc đó lại kéo cả Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng vào. Các đệ tử của ta biết ta đã về nên chạy từ Vô Tương Thiên tới đây, ra tay không biết kiểm soát nặng nhẹ nên giết luôn...", Đạo Trung Nghiệp nghe những lời hắn kể xong thì cười xòa: "Thần ca, ngươi đừng nói nữa, ba vị trưởng lão chết chưa hết tội, còn nhà họ Dương... Thượng Môn Đạo ta vĩnh viễn sẽ không bước vào lãnh địa nhà họ Dương một bước."

Tần Ninh phá lên cười: "Thế mới phải chứ!”

Lúc này, Tần Ninh giữ chặt tay Đạo Trung Nghiệp lại, nói: "Trung Nghiệp, qua đây, qua đây, để ta giới thiệu với ngươi".

"Mấy vị này là đệ tử của ta, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư...", Tần Ninh tỏ ra rất cởi mở, nói: "Còn Dịch Nhi thì ngươi cũng biết rồi...", Đạo Trung Nghiệp nhìn về phía Thần Tinh Dịch, cười nói: "Tinh Dịch, con đã tới Liệt Đạo Biến bát biến rồi à, sợ tiếp theo sẽ vượt qua ta mất".

"Trung Nghiệp thúc".

Thần Tinh Dịch cười hí hửng.

Tần Ninh tiếp tục giới thiệu: "Ba vị này là phu nhân của ta, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc..."

Đạo Trung Nghiệp lập tức cung kính chào hỏi: "Chào các tẩu tử".

Tần Ninh nhìn về phía phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân, còn chưa kịp lên tiếng thì Đạo Trung Nghiệp đã hấp tấp sửa sang lại áo quần, tiến lên, cúi gập người chín mươi độ rồi chắp tay nói: "Chào Lâm thúc thúc, Sở bá mẫu ạ".

Lâm Uyên và Sở Vân Nhân cũng vui vẻ trao đổi với Đạo Trung Nghiệp.

Mà lúc này, Ôn Hiến Chi lại kéo vạt áo đại sư huynh Dương Thanh Vân, ngơ ngác hỏi: "Sư tôn Đạo Vô Hữu của sư tôn bị Đạo Trung Thiên giết mà, không phải sư tôn muốn trả thù sao?

Còn giờ... sao vẫn thân thiết như huynh đệ ruột thịt với Đạo Trung Nghiệp thế này?"
Chương 3064: Tự khen ngợi bản thân

Dương Thanh Vân nghe hắn ta hỏi vậy thì truyền âm trả lời: "Chắc là... sư tôn cố ý đấy...", Ôn Hiến Chi gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Dương Thanh Vân lười giải thích cho tên khờ khạo này hiểu.

Nếu như có chuyện gì Ôn Hiến Chi hiểu được thì cả thế giới này chẳng có chuyện gì bí ẩn cả.

Tuy nhiên, trong lòng hắn ta lại sáng như gương.

Sư tôn xuất hiện trở lại, người vừa thấy hắn ta và Ôn Hiến Chi thì đã kể lại những gì người đã trải qua trong A Tị Địa Ngục.

Đạo Vô Hữu giữ vị trí đạo chủ thế hệ trước của Thượng Môn Đạo, khi không còn đảm nhiệm chức đạo chủ nữa đã truyền cho con trai của mình là Đạo Trung Thiên.

Đạo Trung Thiên, không chỉ là con trai mà còn là đệ tử của Đạo Vô Hữu.

Thế nhưng chính tay người đệ tử kiêm con trai này đã giết sư tôn, phụ thân của mình.

Chỉ để câu kết với Ma tộc.

Mà Dương Thanh Vân thừa biết với tính tình của sư tôn, thủ đoạn gậy ông đập lưng ông mới là thủ đoạn phù hợp sư tôn.

Hắn muốn Đạo Trung Thiên trả giá, muốn cho Thượng Môn Đạo trả giá, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không xông đến tận nơi và tàn sát toàn bộ Thượng Môn Đạo.

Mà là tra tấn Thượng Môn Đạo, giày xé Đạo Trung Thiên bằng tất cả thủ đoạn, cho đến cái ngày... hai bên hoàn toàn trở mặt.

Bây giờ, nhìn thì hắn gần gũi, cười vui vẻ thế thôi nhưng có lẽ thực chất trong lòng hắn đang ngập tràn sát khí.

Giờ phút này, sau khi giới thiệu mọi người xong, Tần Ninh kéo Đạo Trung Nghiệp đi vào một tửu lâu nhỏ trong thành Cửu Dương, dáng vẻ thân thiết như huynh đệ ruột thịt.

Tần Ninh vui vẻ hỏi: "Trung Nghiệp, ngươi còn nhớ tửu lâu nhỏ này không?"

"Dĩ nhiên là nhớ rồi!"

Đạo Trung Nghiệp đáp ngay: "Hồi trước có lần phụ thân khảo nghiệm chúng ta, kết quả chỉ có ngươi và đại ca qua ải, còn ta thì bị phạt giam, sau đó Thần ca ngươi dẫn ta tới nơi này. Rượu ở đây có hương vị rất riêng".

"Phải!"

Tần Ninh cởi mở cười nói: "Nào nào nào, hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về".

"Được".

Giờ phút này, các võ giả Thượng Môn Đạo và nhà họ Lăng ở trên trời đều trố mắt nhìn nhau.

Nét mặt ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả, Đạo Vô Tuyên trở nên u sầu.

"Không ngờ hắn đã rơi vào A Tị Địa Ngục rồi mà vẫn sống sót thoát ra được".

Đạo Minh Nguyệt không thể nào tưởng tượng nổi: "Sao có thể..."

Đạo Phi Khả bảo: "Hắn là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần cơ mà, hơn nữa nghe nói còn là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần nữa đấy..."

Đạo Vô Tuyên ở bên cạnh hỏi với vẻ khó hiểu: "Cửu Nguyên Đan Đế, Thông Thiên Đại Đế đều là nhân vật truyền kỳ, đang yên đang lành chuyển thế làm gì?"

Khuôn mặt Đạo Phi Khả đầy khinh bỉ, nói: "Ngươi thì biết cái gì, đến trình độ như bọn họ thì tất cả đều đã thành tiên, có thể bọn họ cảm thấy võ đạo của mình vẫn chưa viên mãn, không thể nghịch chuyển được nên chọn chuyển thế, tu luyện lại từ đầu đấy..."

"Thế Lập Mệnh Vẫn, Trương Vân Thượng và Đạo Minh Tu chết vô ích rồi còn gì?"

Đạo Vô Tuyên tỏ ra bất đắc dĩ.

Lúc này, Đạo Minh Nguyệt hừ lạnh, chế giễu: "Ngươi thì biết cái đách gì mà nói?

Năm xưa, tên Tần Ninh này chính là thiên kiêu của nhà họ Lâm ở Vô Tương Thiên, bọn ngốc nghếch nhà họ Lâm lại tróc gỡ huyết mạch ra. Mà lão đạo chủ Đạo Vô Hữu của Thượng Môn Đạo chúng ta đã cùng với lão môn chủ Tiên Thái Nhất của Thái Nhất Môn nhận hắn làm đệ tử".

"Hai vị kia rất thích Lâm Thần lúc bấy giờ. Thời đó, đạo chủ Đạo Trung Thiên, đại nhân Đạo Trung Nghiệp và cả môn chủ đương nhiệm Tiên Phong Cốt của Thái Nhất Môn đều… thân thiết với Lâm Thần như máu mủ ruột rà".

"Giả sử ba người chúng ta bị giết thì đại nhân Đạo Trung Nghiệp cũng không hề tính toán chứ đừng nói là ba người họ bị Tần Ninh giết".

Đạo Vô Tuyên lập tức cảm thán: "May quá, may quá...", trong tửu lâu nhỏ, hai người Tần Ninh và Đạo Trung Nghiệp nâng cốc nói chuyện vui vẻ với nhau, uống rượu đến tận rạng sáng.

Ở bên ngoài thành Cửu Dương, các võ giả của Thượng Môn Đạo, Nguyên Hoàng Tông và nhà họ Dương đều sốt ruột chờ cả một đêm, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mấy ngày liên tiếp như thế, cả trong lẫn ngoài thành Cửu Dương toàn là cường giả cảnh giới Biến Cảnh hay nhân vật cấp bậc cảnh giới Vô Ngã làm cho cư dân trong thành Cửu Dương thấp thỏm bất an.

Đối với họ, mỗi một vị cảnh giới Biến Cảnh kia đều là nhân vật tầm cỡ, ấy vậy mà giờ đây những nhân vật tầm cỡ này đều đang cung kính chờ đợi.

Điều này gây ra áp lực quá lớn cho bọn họ.

Hôm nay, giây phút màn đêm buông xuống, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Thần Tinh Dịch cùng với Hứa Huyền Diệp, có cả Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tụ tập trong một tửu lâu đứng tên nhà họ Dương.

"Sư tôn đỉnh của chóp, uống rượu với Đạo Trung Nghiệp đó liên tù tì ba ngày luôn!"

Ôn Hiến Chi bĩu môi nói.

Hắn ta vừa nói câu này thì nhận lại mấy cái nhìn chằm chằm từ mấy người đang có mặt tại đây.

Ôn Hiến Chi sửng sốt, không nhịn được nói: "Ta nói sai gì sao?"

"Thôi, bỏ qua chuyện đó đi".

Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Đại sư huynh, các ngươi gặp sư tôn đầu tiên, có biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?"

"Ta thấy sư tôn ra tay với người của Thượng Môn Đạo tàn nhẫn lắm, sao vừa thấy Đạo Trung Nghiệp đã như gặp huynh đệ ruột thịt thế kia?"

Dương Thanh Vân nhìn về phía Thần Tinh Dịch, hỏi: "Chắc là bát sư đệ biết chút chuyện về điểm này đấy..."

Lúc này, Thần Tinh Dịch thấy ai nấy đều nhìn mình thì nói ngay: "Các ngươi biết chuyện của sư tôn ở nhà họ Lâm năm xưa cả rồi mà nhỉ? Sau đó, huyết mạch của người bị tước đoạt, người đã đến Thương Vân Thiên, được Đạo Vô Hữu và Tiên Thái Nhất cứu. Hai người đó cũng là sư tôn của sư tôn, tính ra chúng ta phải gọi một tiếng sư gia đấy".

"Sau khi Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu từ chức môn chủ và đạo chủ, hai người họ chết bất đắc kỳ tử một cách kỳ lạ. Năm xưa chuyện này rầm rộ lắm”.

"Lúc thấy sư tôn, ta không dám nói...", Thần Tinh Dịch lập tức chất vấn: "Đại sư huynh và nhị sư huynh đều biết rồi sao?"

"Sư tôn kể cho bọn ta biết".

Thần Tinh Dịch vội vàng hỏi: "Thế sư tôn có nhắc tới ta không?"

"Nhắc tới ngươi làm gì?"

Dương Thanh Vân khó hiểu nói.

Thần Tinh Dịch cười hí hửng, trả lời: "Không có gì đâu, không có gì đâu..."

Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư lên tiếng: "Thần sư huynh đang lo lắng sư tôn sẽ khiển trách hắn vì chuyện này. Đại sư huynh, ngươi không biết đâu, Thần sư huynh..."

"Tiểu Nhàn Ngư, ta thấy ngươi nói nhiều quá đấy, muốn trải nghiệm quyền cước của ta thế nào à?"

Lý Nhàn Ngư bĩu môi.

Dương Thanh Vân tiếp tục nói: "Nói như vậy thì đúng rồi, sư tôn chắc chắn sẽ trừng trị Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn. Cơ mà không phải bằng cách xông đến tận nơi đâu...", mọi người đồng loạt gật đầu.

Thần Tinh Dịch cười hì hì: "Ta đã nghe Lý sư huynh và Diệp sư huynh kể từ lâu rồi, rằng đại sư huynh là một người tuấn tú lễ độ, rất được lòng sư tôn, hôm nay gặp quả nhiên thấy không khác chút nào".

"Cơ mà ta lại khác, từ trước đến giờ sư tôn luôn ghen tị ta, ghen tị với ngoại hình tuấn tú và duyên với nữ nhân của ta nên không thích ta...", Trần Nhất Mặc nghe thấy câu này thì nói ngay: "Sư tôn thì luôn ghen tị khi ta hiển linh, thể hiện sự vĩ đại với người khác".

Diệp Nam Hiên tiếp lời: "Sư tôn thì ghen tị với đao của ta! Luyện đao là nghề của ta mà".

"Sư tôn ghen tị với kiếm của ta!"

Lý Huyền Đạo lập tức nói.

Ba người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi và Lý Nhàn Ngư tròn mắt nhìn nhau.

Đang nói chuyện bình thường cơ mà, sao tự dưng bắt đầu tự khen ngợi bản thân thế?

Hơn nữa, bốn người các ngươi có chắc sư tôn sẽ ghen tị với các ngươi thật không?

Nói tới đây, Dương Thanh Vân đưa mắt nhìn sang Hứa Huyền Diệp giữ im lặng nãy giờ, chắp tay nói: "Huyền Diệp thúc, bọn ta vẫn chưa gặp lục đệ tử của sư tôn Khúc Phỉ Yên đâu, cô ấy là một người thế nào?"
Chương 3065: Vậy thì đừng để cho hắn biết

Hứa Huyền DiệHứa Huyền Diệp lập tức khoát tay nói: "Thúc cái gì mà thúc, ta có già đâu, gọi ta Huyền Diệp là được rồi".

"Phỉ Yên ấy à...", Hứa Huyền Diệp trầm ngâm chốc lát, còn chưa kịp nói gì thì Thần Tinh Dịch đã chen miệng vào: "Lục sư tỷ là luyện khí sư danh tiếng lẫy lừng của Xích Tiêu Thiên, có phải tay chân cao lớn thô kệch không?"

"Đương nhiên là không rồi..."

"Thế là xinh đẹp động lòng người, tuyệt đại vô song rồi đúng không?"

Hai mắt của Thần Tinh Dịch gần như phát sáng.

Hứa Huyền Diệp hắng giọng, nói: "Cái này thì là thật... Dung mạo của Khúc Phỉ Yên quả thật là tuyệt diễm vô song, tính tình cũng khá nhẫn nại, có điều bình thường trông không nghiêm túc mấy..."

Thần Tinh Dịch xùy một tiếng, nói bâng quơ: "Đệ tử của sư tôn có ai nghiêm túc đâu chứ?"

Chỉ là hắn ta vừa dứt lời thì đã bị mấy ánh mắt giết người phóng tới.

Thần Tinh Dịch nhà ngươi tự nói bản thân thôi, tự dưng lôi cả bọn ta vào làm gì?

Thần Tinh Dịch lại không thèm để ý.

Những năm qua, trong lúc ở bên cạnh Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc và Lý Nhàn Ngư, hắn ta đã thấy mấy vị sư huynh sư đệ này không được bình thường rồi.

Diệp Nam Hiên là một người thẳng như ruột ngựa, thấy nữ nhân cứ như thấy cọp cái. Nữ nhân thơm như vậy, ngọt như vậy, đắc tội gì với hắn ta chứ?

Còn Lý Huyền Đạo... nhìn vẻ bề ngoài thì bình thường nhưng suốt ngày hóng chuyện, hôm nay hỏi bí mật của người này, ngày mai hỏi cái kia.

Trần Nhất Mặc... thì càng khỏi phải nói, hắn ta đích thị là con hổ! Cứ nghĩ bản thân là đệ nhất thiên hạ, toàn bộ đan sư của Nguyên Hoàng Tông đều bị hắn ta lừa phỉnh, nghe lời răm rắp, ngày nào người này cũng tỏ ra như thần côn... Người duy nhất xem như bình thường chút chỉ có Lý Nhàn Ngư, khổ nỗi quá ngây thơ, đần độn.

Nhìn hết một lượt các vị đệ tử, chỉ có Thần Tinh Dịch hắn ta là xem như còn bình thường.

Lúc này, Hứa Huyền Diệp tiếp tục kể: "Trước đây Khúc Phỉ Yên cũng từng có cuộc sống rất cực khổ, đại ca tình cờ gặp phải nên mang theo bên người, sau đó phát hiện thuật luyện khí của Khúc Phỉ Yên rất lợi hại, thu Phỉ Yên làm đệ tử".

"Có lẽ do từ nhỏ đến lớn đều đi theo đại ca nên Khúc Phỉ Yên khá dựa dẫm vào đại ca...", nói tới đây, Hứa Huyền Diệp lén lút liếc ba vị tẩu tử mấy lần.

Hình như nói câu này không ổn lắm.

Tẩu tử còn ở đây cơ mà! Nhưng đang lúc Hứa Huyền Diệp cân nhắc nên dùng từ thế nào cho đúng, Thần Tinh Dịch đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn một cái rồi la lên: "Đậu má, sư tỷ Khúc Phỉ Yên thích sư phụ à?"

Giờ thì những ai có mặt trong căn phòng đều trừng mắt há hốc mồm.

Hứa Huyền Diệp không nói nên lời.

Ta không nói.

Là ngươi nói đấy.

Thần Tinh Dịch chậm rãi ngồi xuống, thở dài thườn thượt, nói: "Sư phụ có đẹp trai bằng ta đâu chứ...", Hứa Huyền Diệp khụ khụ, nói tiếp: "Cơ mà thuật luyện khí của Phỉ Yên quả thật hết sức lợi hại, trong Trung Tam Thiên hiện nay chắc hẳn không có ai giỏi về thuật luyện khí hơn con bé đâu. Hồi các ngươi cần thiên nguyên khí gì có thể nhờ nó, dù sao các ngươi đều là sư huynh đệ đồng môn..."

"Luyện đao có tốt không ạ?"

Diệp Nam Hiên thẳng thừng hỏi.

Nghe thấy câu này, trên mặt Thần Tinh Dịch đầy vẻ cạn lời.

Tên ngu si ngốc nghếch này, chỉ biết đao đao đao, đao là thằng nhỏ à?

Lúc này, Lý Huyền Đạo nói: "Huyền Diệp thúc, ngươi nói tiếp đi chứ, Khúc Phỉ Yên thích sư tôn ta thật à?"

Vẻ mặt của những người khác vô cùng kỳ lạ.

Khi nào Lý Huyền Đạo mới đổi được thói xấu này đây?

Nhìn những người trẻ tuổi xung quanh, Hứa Huyền Diệp chán nản vô cùng.

Sao đại ca toàn nhận mấy đứa đồ đệ tính nết kỳ cục thế! Nhưng tìm phu nhân thì quá tuyệt vời, khí chất và dung mạo của Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều là hàng đầu, tính cách cũng tốt nữa.

Chỉ là nếu Khúc Phỉ Yên biết thì có lẽ sẽ đau lòng lắm đây.

Vài ngày tới, mọi người vẫn dừng chân tại thành Cửu Dương.

Cho đến sáng một hôm, Tần Ninh xuất hiện.

"Thanh Vân, Hiến Chi".

Tần Ninh gọi mấy vị đệ tử tới, đưa ra mệnh lệnh: "Các ngươi phái người sắp xếp bên Thanh Viêm Tông đâu vào đấy đi, loan tin chuyện phía Tây Nam thống nhất luôn".

"Dịch Nhi".

"Có con".

Tần Ninh lập tức dặn dò: "Phía Nguyên Hoàng Tông... cũng không được ở đây hết, ai nên về thì về đi, khi nào ta quay lại tiện đường tiêu diệt Vô Tương Phật Tự luôn, còn Kim Quang Tự... tới đó tính sau".

"Rõ".

"Mấy người các ngươi tới Thượng Môn Đạo với ta đi!"

Tần Ninh cười nói: "Thượng Môn Đạo là một nơi tốt lắm đấy".

Nghe thấy câu này, mắt ai nấy đều sáng rực.

Đương nhiên Thượng Môn Đạo là một nơi tốt rồi.

Nắm vai trò là thế lực lớn nhất Tây Vực của Thương Vân Thiên, nền tảng và danh tiếng của Thượng Môn Đạo được lan truyền rất rộng rãi.

Tần Ninh cũng muốn đi thăm hỏi sức khỏe Hứa phu phụ.

"Cha, mẹ, hai người về trước đi, con cần đến Thượng Môn Đạo để giải quyết một vài chuyện".

"Không lâu đâu, con sẽ trở về Vô Tương Thiên ngay, con phải tính sổ với bọn Vô Tương Phật Tự nữa".

Sở Vân Nhân trấn an: "Con trai ngoan, con phải cẩn thận đấy, làm việc đừng nóng vội".

"Mẹ yên tâm đi ạ".

Tần Ninh khẽ mỉm cười.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, Tần Ninh dẫn ba vị phu nhân Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cùng với bảy vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư điều khiển Cửu Anh rời khỏi thành Cửu Dương.

Còn võ giả của Thượng Môn Đạo thì theo sau đoàn người dưới sự dẫn dắt của Đạo Trung Nghiệp.

Giờ phút này, người của Thượng Môn Đạo ngồi trên phi cầm, Đạo Trung Nghiệp đang ngồi an nhiên trong đại điện ở lầu các.

Trước mặt ông ta là ba người Đạo Minh Nguyệt, Đạo Phi Khả và Đạo Vô Tuyên đang khom người đứng.

Lúc này, Đạo Minh Nguyệt lên tiếng: "Thưa đại nhân, bọn ta đều không biết hắn chính là Tần Ninh, hắn cũng đâu nói rõ thân phận của mình..."

"Ta không trách các ngươi".

Đạo Trung Nghiệp chậm rãi đặt ly trà xuống, day mi tâm.

Mấy ngày nay, việc uống rượu với Tần Ninh cả ngày lẫn đêm làm ông ta hơi choáng váng.

Đạo Phi Khả lập tức nói: "Đại nhân, trưởng lão Lập Mệnh Vẫn, trưởng lão Trương Vân Thượng, trưởng lão Đạo Minh Tu đều đã chết rồi, chuyện này..."

"Hửm?"

Đạo Trung Nghiệp lại nhếch môi cười: "Ngươi vẫn còn muốn tìm Tần Ninh để đòi lại công bằng à?"

Đạo Phi Khả im lặng không nói gì.

Đạo Trung Nghiệp giễu cợt nói: "Đừng mơ hão nữa".

"Năm xưa, phụ thân ta cùng với môn chủ Tiên Thái Nhất của Thái Nhất quan tâm đến Tần Ninh hết mực, xem hắn như con trai ruột thịt. Ở Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo, địa vị của Tần Ninh không thua gì thiếu môn chủ và thiếu đạo chủ".

"Rồi sau này, Tần Ninh trở thành Thông Thiên Đại Đế, thế là giữ cả vị trí khách khanh của Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo, ai dám trêu vào hắn?"

"Vả lại, đại ca ta và Tiên Phong Cốt, hai người đó với hắn có thể nói là thân thiết như huynh đệ ruột thịt, quan hệ của ba người vô cùng tốt, tốt đến nỗi các ngươi không tưởng tượng nổi đâu".

"Đừng nói là giết ba người Lập Mệnh Vẫn, cho dù giết ba người các ngươi thì đại ca cũng không khiển trách Tần Ninh chuyện đó dù chỉ một chút, biết chưa?"

Câu này vừa vang lên, cả ba người đều tái hết cả mặt.

Mà lúc này, Đạo Vô Tuyên lại mở miệng: "Đại nhân, chuyện lần này... có chút kỳ lạ... Mấy ngày nay, bọn ta cũng đang trong quá trình điều tra. Sau khi Tần Ninh trở về, hắn đã tỏ thái độ vô cùng căm ghét Ma tộc, chỉ muốn dồn chúng vào chỗ chết để thỏa mối hận. Thượng Môn Đạo chúng ta có mối quan hệ hợp tác mật thiết với Ma tộc, có khi nào Tần Ninh biết nên mới cố ý giết ba vị trưởng lão không... Hơn nữa, lão đạo chủ Đạo Vô Hữu đã chết rồi, nếu hắn biết là... Thượng Môn Đạo chúng ta xuất thủ thì sợ rằng... hai bên sẽ trở mặt mất".

Đạo Trung Nghiệp nghe thấy những lời này thì nhướng mày.

"Vậy thì đừng để cho hắn biết!"

Đạo Trung Nghiệp nói tiếp: "Trong tông môn, ngoài ta, đại ca, ba người các ngươi và các thái thượng trưởng lão ra thì không còn ai biết chuyện này. Nếu ba người các ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, các ngươi thừa biết... sẽ thế nào rồi đấy..."

Ba người lập tức khom người nói: "Vâng".

Bản thân Thượng Môn Đạo vốn do lão tổ Đạo gia sáng lập nên, thành phần cốt lõi hiện nay chiếm nhiều nhất là người họ Đạo.

Chuyện này là liên quan đến Thượng Môn Đạo, liên quan đến sự phát triển của Đạo gia nên đương nhiên bọn họ sẽ không trộn lẫn với người họ khác.

"Đại nhân, vậy lần này Tần Ninh đến Thượng Môn Đạo chúng ta...", nghe thấy câu này, Đạo Trung Nghiệp từ tốn đáp: "Mọi chuyện đã có đại ca quyết định, nếu Tần Ninh biết phụ thân bị chúng ta giết chết, thì... chỉ đành tiêu diệt hắn luôn thôi".

p lập tức khoát tay nói
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom