-
Chương 3056-3060
Chương 3056: Một tên cũng không thể chạy
"Vân Sinh!"
Thoáng chốc, tiếng gào thê thảm của Đạo Minh Tu vang vọng ra.
"A...", âm thanh đau thấu tim gan vang lên, Đạo Minh Tu nhìn về phía Tần Ninh, giận dữ hét: "Ta giết ngươi, giết ngươi".
Cả người ông ta lao xuống trong nháy mắt, trực tiếp xông về hướng Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà thấy thế thì biến sắc, muốn ra ngăn cản.
Nhưng lúc này Đạo Minh Tu đang đau đớn vì mất đi con trai, đã sử dụng hết thực lực của bản thân, hai người lại không thể ngăn Đạo Minh Tu được.
Cho dù trực tiếp chém từng kiếm khí lên trên người Đạo Minh Tu, ông ta căn bản không rảnh để ý, mà cứ lao hẳn xuống.
Lúc này, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đều biến sắc.
Nhưng Tần Ninh chỉ đứng tại chỗ nhìn Đạo Minh Tu đánh tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt.
Vô Hữu sư phụ bỏ mình! Thượng Môn Đạo và Ma tộc cấu kết.
Thân là một trong sáu đại trưởng lão quyền cao chức trọng, Đạo Minh Tu không có khả năng không biết.
Mà ở trong mắt Tần Ninh, bất kỳ người nào hợp tác với Ma tộc sẽ chỉ có một kết cục, chết! Kiếm Độ Sinh.
Đao Tuyệt Hoàng.
Đao kiếm đều lấy ra.
Tần Ninh trực tiếp chém một đao về phía thi thể Đạo Vân Sinh, khiến cả người hắn ta vỡ vụn.
Đạo Minh Tu thấy cảnh này hoàn toàn nổi điên.
"Ngươi chết đi, a a a a...", chỉ là một giây sau, lúc Đạo Minh Tu xông tới trước người Tần Ninh, khí tức ngưng tụ trong cơ thể hắn.
Đao và kiếm đồng thời chém ra.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể của Tần Ninh, Thiên Văn Thể Thuật ngưng tụ, gần vạn long phượng văn ở bên ngoài thân thể Tần Ninh, ngay sau đó bao trùm lên trên kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng.
Đao! Kiếm! Khí thế càng sâu.
"Chết đi!"
Một câu, đao kiếm chém ra.
Ầm... Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tần Ninh chém đao kiếm ra, một đao một kiếm lao tới trước người Đạo Minh Tu.
Đao khí và kiếm khí kinh khủng kia mang theo đao thế và kiếm thế vô cùng mạnh mẽ, phóng ra cùng một lúc.
Phập phập! Phập phập! Một đao một kiếm trực tiếp chém cả người Đạo Minh Tu thành bốn cánh.
Chỉ trong phút chốc, xung quanh hoàn toàn im ắng.
Mà giờ phút này, Tần Ninh thu hồi kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng, cười cười nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà".
"Có!"
"Có!"
Tần Ninh nói thẳng: "Hai người các ngươi trấn giữ chỗ này, không để cho một người nào trong Thượng Môn Đạo chạy!"
"Rõ!"
Tần Ninh lại nhìn về phía Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi, cười nói: "Thanh Vân, Hiến Chi, những người này giao cho hai người các ngươi, để vi sư nhìn xem những năm gần đây tu vi của các ngươi ra sao rồi".
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lập tức xông ra.
Đám cường giả đi theo Đạo Minh Tu đến đây có cả cảnh giới tứ biến, ngũ biến, nhưng lúc này Tần Ninh vẫn giao cho hai vị đệ tử.
Sau đó hắn lại nhìn Dương Thiên Nghi, cười nói: "Về phần các ngươi, bảo vệ tốt cư dân thành Cửu Dương là đủ".
Giờ phút này, Dương Thiên Nghi nào còn dám nói cái gì, chỉ có thể sai người chia nhau ra đứng trên các nóc nhà trong thành, lập ra từng vòng nguyên lực bảo hộ, ngăn cản dao động của cuộc chiến trên không.
Tần Ninh đứng phía dưới, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lao vào trong đám người, sử dụng các tuyệt kỹ của mình.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khi thì nhíu mày lại, khi thì giãn ra.
Qua khoảng nửa canh giờ, trận chiến trên bầu trời đã kết thúc.
Cả người Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân tràn ngập sát khí, đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Cũng không tệ lắm".
Tần Ninh lập tức gật đầu nói.
Lúc này, Dương Thiên Nghi cũng tiến tới góp mặt, Tần Ninh cười nói: "Dương Thiên Nghi, nơi này giao cho ngươi thu dọn".
"Vâng, cảm ơn Tần công tử".
"Khách khí".
Tần Ninh cười nói: "Ta đã đồng ý với phụ thân ngươi Dương Đỉnh Vân sẽ chăm sóc nhà họ Dương các ngươi, đương nhiên là sẽ làm được".
Dương Thiên Nghi vội vàng gật đầu.
Đây quả thật là gặp được quý nhân mà! "Ờm, Tần công tử...", Dương Thiên Nghi lại tiếp tục nói: "Hôm nay có rất nhiều người ở trong thành Cửu Dương đã nhìn thấy ngươi ra tay, có cần tạm thời đóng cửa thành Cửu Dương, không cho ra vào không?"
"Chuyện bé xé ra to...", Tần Ninh cười nói: "Ta còn đang muốn nói ngươi hãy mau chóng thả những người đó ra, để bọn họ đi truyền tin tức kìa".
"Hả?"
Dương Thiên Nghi lập tức ngây ra tại chỗ.
"Không có chuyện gì, nhớ kỹ, đừng nói ra tên và thân phận của ta với người ngoài là được".
"Vâng".
Dương Thiên Nghi không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ cái gì, thế nhưng hiển nhiên nhà họ Dương đi đến một bước này, Đạo Minh Tu sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dương.
Hoặc là nhà họ Dương sẽ bị Đạo Minh Tu diệt.
Hoặc là bây giờ Đạo Minh Tu chết rồi, nhà họ Dương sẽ đắc tội với Thượng Môn Đạo, khiến nhân vật càng lợi hại hơn đến đây.
Thế nhưng hiển nhiên, cho dù là trường hợp nào thì đều không phải kết quả không tốt.
Bây giờ Tần Ninh xuất hiện, là cây cỏ cứu mạng của nhà họ Dương, cho dù là đẩy nhà họ Dương vào vực sâu thì sao chứ?
Bản thân nhà họ Dương đã ở mép vực sâu rồi! Thế là, trận chiến vừa kết thúc, thành Cửu Dương không chỉ có không đóng cửa thành mà còn buông lỏng việc canh gác trong ngoài thành trì.
Điều này khiến không ít dân chúng sợ mất mật, không hỏi rõ mọi việc, đã lập tức rời khỏi thành Cửu Dương.
Lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo đã đánh tới.
Lần này có thể bị giết chết.
Thế nhưng lần sau thì sao?
Lần sau sẽ như thế nào?
Nơi này không thể ở được nữa.
Trên tường thành, Dương Thiên Nghi nhìn võ giả bốn phía chạy trốn khỏi thành Cửu Dương, trong lòng chua xót không nói ra được.
"Cha...", bên cạnh ông ta, con trai Dương Nguyên Đông mở miệng nói: "Người đừng khổ sở".
"Ta không phải đang khổ sở!"
Dương Thiên Nghi quát khẽ: "Ta đang giận dữ, bởi vì Thượng Môn Đạo không thèm nói đạo lý".
"Lúc đầu, hôn sự của Doanh Doanh và Đạo Vân Sinh chính là Đạo Minh Tu cưỡng ép".
"Đạo Vân Sinh kia ở trong Thượng Môn Đạo, ỷ vào phụ thân là lục trưởng lão, không biết đã vừa dụ dỗ vừa lừa lọc, ra tay với bao nhiêu cô gái rồi, căn bản không phải loại tốt lành gì".
"Nhà họ Dương chúng ta đã liên tục khúm núm, nhường nhịn, gả Doanh Doanh cho hắn ta, thế nhưng tên này lại còn nhắm đến cả Uyển Uyển".
Dương Thiên Nghi giận dữ quát: "Ngày đó nếu ta ở đấy, sao chỉ có thể thiến hắn ta không được chứ, ta sẽ trực tiếp giết tên súc sinh Đạo Vân Sinh kia".
Dương Nguyên Đông vội vàng trấn an: "Phụ thân, được rồi, Đạo Minh Tu và Đạo Vân Sinh đều đã chết".
"Đúng vậy, đều đã chết...", Dương Thiên Nghi xì hơi ra như quả bóng da, bờ môi run rẩy, chậm rãi nói: "Thế nhưng nhà họ Dương ta cũng sắp diệt vong".
"Phụ thân".
Dương Nguyên Đông vội vàng nói: "Tần Ninh kia không đơn giản, là tới giúp chúng ta".
"Hắn chỉ là tam biến, có thể giết lục biến, ta cũng đã nhìn thấy, thế nhưng bên trong Thượng Môn Đạo không chỉ có một mình Đạo Minh Tu là cảnh giới lục biến, ngũ trưởng lão Trương Vân Thượng, tứ trưởng lão Lập Mệnh Vẫn đều là cường giả cảnh giới thất biến...", giờ phút này sắc mặt Dương Nguyên Đông cũng vô cùng khó coi, nhưng vẫn an ủi: "Phụ thân, Tần Ninh công tử đã giúp chúng ta, sẽ không vô duyên vô cớ chịu chết, hai vị bên cạnh hắn không phải Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà sao?
Bọn họ là tứ cung chủ ngũ cung chủ của Phi Tiên Cung".
"Tần công tử dám làm như thế, nhất định là đã nắm chắc".
Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Cho dù là như vậy, nhưng giao tính mạng của mình vào trong tay người khác vẫn khiến người ta khó mà chấp nhận".
Một bên khác, bên trong quán nhỏ của thành Cửu Dương.
Quán rượu này cũng không tính là lớn, thế nhưng tồn tại đã lâu, đằng sau quán rượu còn có một cái sân nhỏ.
Lúc này, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đang đứng canh gác trước quán rượu, mà Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi thì ngồi trong sân nhỏ.
Chương 3057: Phải là Thần gia gia
Tần Ninh nằm trên ghế, vẻ mặt thảnh thơi, chậm rãi nói: "Võ quyết của Thanh Vân hơi kém một chút, võ quyết này không tốt, ta sẽ chọn cho ngươi mấy chưởng pháp, quyền pháp, kiếm pháp khác, tự ngươi xem rồi chọn".
"Về phần Hiến Chi... Ngự thú sư, không phải nói là thực lực bản thân không quan trọng, ngược lại thực lực bản thân phải đủ mạnh, mới có thể phù hợp hơn với thú cưỡi của mình!"
Tần Ninh nói rồi điểm ngón tay ra, từng ấn ký ngưng tụ, hội tụ thành một đồ án vuông vức, mơ hồ hóa thành bóng dáng con quỳ ngưu.
Tiếp theo, Tần Ninh tùy ý nắm tay lại, đồ án hóa thành hình tròn, hội tụ lại cùng một chỗ.
Sát khí kinh khủng bộc phát.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên.
"Sư phụ, con còn tưởng rằng Ngự Thú thuật của người là đỉnh cao ở Hạ Tam Thiên, không nghĩ tới đến Trung Tam Thiên vẫn mạnh như vậy!"
"Ít nói nhảm, tiếp tục luyện đi!"
Tần Ninh khoát tay nói: "Nhớ lấy, không thể chủ quan, đạo ngự thú cực kì phức tạp, còn phức tạp hơn cả luyện khí, luyện đan, trận pháp".
"Ta cũng không có khả năng dạy bảo ngươi cả một đời, rất nhiều phù văn, ấn ký ngự thú đều cần ngươi tự mình nắm lấy".
"Vâng".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, bàn tay đặt ở một bên, vuốt ve lông của Phệ Thiên Giảo, cực kì thoải mái.
"Đã qua ba ngày... Thượng Môn Đạo phải biết Đạo Minh Tu bị giết, hẳn là sắp tới...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Ta cũng chờ đến sốt ruột rồi".
Ôn Hiến Chi lại nói: "Sư phụ, trực tiếp đến đó là được".
Dương Thanh Vân cười nói: "Ngươi thì biết cái gì, sư phụ đang câu cá".
Câu cá?
Ôn Hiến Chi gãi đầu.
Cứ trực tiếp làm là được, câu cá có ý nghĩa gì! Trong nháy mắt, ba ngày nữa lại trôi qua, người Thượng Môn Đạo không đến, ngược lại là một đám người nhà họ Dương từ thành Nguyên Dương lũ lượt tiến vào bên trong quán rượu.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người thon dài, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú.
Tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn! Dương Thiên Sơn nhìn về phía mấy người Tần Ninh ở sau đình viện, lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứ đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì.
"Vào đi".
Trong đình viện, giọng nói của Tần Ninh vang lên, cười nói: "Sợ cái gì, ta lại không ăn thịt người".
Lúc này, Dương Thiên Sơn mới dẫn mấy người sau lưng lần lượt đi đến.
"Tại hạ là tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn, bái kiến quý nhân".
"Đừng gọi quý nhân gì, ta và ngươi cũng có quen biết, chỉ là ngươi không nhớ ra ta thôi".
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta gặp được phụ thân ngươi ở trong A Tị Địa Ngục, đã đồng ý với phụ thân ngươi sẽ trông nom nhà họ Dương, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời".
"Phụ thân...", Dương Thiên Sơn lại nhìn Tần Ninh, dò hỏi: "Ngươi... Thật là Thông Thiên Đại Đế, Lâm Thần đại nhân sao?"
"Ừm".
Dương Thiên Sơn lập tức có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Vậy Lâm đại nhân còn nhớ, khi ta còn bé ngươi còn từng ôm ta không...", "Ta đã từng ôm ngươi?"
Tần Ninh lại cười nói: "Đừng thăm dò, ta chưa ôm ngươi bao giờ cả, nhưng đã đánh ngươi không ít lần".
"Nhớ có một lần ta đã ném ngươi vào trong Vạn Thú Quật, suýt nữa khiến ngươi bị một con Ma Viên Hổ cắn chết, vẫn còn để lại dấu răng trên mông ngươi".
Nghe nói như thế, Dương Thiên Sơn lập tức quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, kích động nói: "Thần thúc!"
Lúc này, đám người còn lại nhà họ Dương cũng thi nhau quỳ rạp xuống đất.
"Đứng lên đi, đứng lên đi".
Tần Ninh cười nói: "Có đôi khi ta không muốn nhận nhau với các ngươi cũng là bởi vì điều này, sau khi biết ta là ai, động một chút lại quỳ hoặc là khóc".
Vừa mới nói xong, Dương Thiên Sơn đã lau nước mắt, vui vẻ nói: "Chất nhi thất lễ!"
Không thể không nói, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi như Dương Thiên Sơn gọi một thanh niên tầm hai mươi tuổi như Tần Ninh là thúc thúc rất khó chịu.
"Cha ngươi đã chết, theo lý mà nói, ta cũng nên bảo vệ các ngươi".
Tần Ninh lập tức nói: "Được rồi, đừng khóc, nhìn thấy ta thì nên vui mới đúng".
"Vâng vâng vâng...", Tần Ninh lập tức nói: "Ta biết đại khái chân tướng mọi chuyện, Đạo Minh Tu chết rồi, Đạo Vân Sinh cũng đã chết, chắc người của Thượng Môn Đạo sẽ không dừng tay".
Nghe thấy lời này, Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, chuyện này...", "Sao?
Nói thẳng".
Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, năm đó Đạo Vô Hữu tiền bối và Tiên Thái Nhất tiền bối là sư phụ của ngươi, chủ nhân bây giờ của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên là con ruột của sư phụ ngươi, cũng là sư huynh của ngươi, nếu vì nhà họ Dương chúng ta mà trở mặt với Thượng Môn Đạo không tốt lắm đâu...", "Chất nhi lo lắng Thần thúc khó xử...", Tần Ninh cười cười nói: "Khó xử sao… Không khó xử".
"Được rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta".
Dương Thiên Sơn biết tính cách của Tần Ninh không thích dài dòng, nói cái gì chính là cái đó, lúc này cũng không phản bác nữa.
Nhìn hai cô con gái bên cạnh, Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, hai người này là con gái của ta, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển, mấy ngày nay Thần thúc ở trong thành Cửu Dương, ta cũng biết Thần thúc không thích bị người khác quấy rầy, cứ để hai người bọn họ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Thần thúc đi!"
Tần Ninh rất có thâm ý nhìn thoáng qua Dương Thiên Sơn.
Ông ta vội vàng nói: "Chất nhi cũng không có ý gì khác, chỉ là... chỉ là...", "Được rồi, ta đã biết".
Tần Ninh khoát tay, đưa mắt nhìn về phía Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển.
Tỷ muội hai người đúng là có tám, chín phần tương tự, giống như là sinh đôi vậy.
Điều này đúng là hấp dẫn trí mạng với tên háo sắc Đạo Vân Sinh kia.
Dương Thiên Sơn lập tức ra hiệu cho hai cô gái tiến lên.
"Bái kiến Tần công tử".
Hai cô gái khom người hành lễ, khách khí nói.
Thế nhưng lại đang đánh giá Tần Ninh.
Không thể không nói, Tần Ninh đúng là rất đẹp trai, nhưng lại có vẻ lão luyện chín chắn nhiều hơn, cảm giác sâu xa thâm thúy khiến người ta có chút e ngại.
"Gọi Tần công tử cái gì, phải là Thần gia gia!"
"Phụt!"
Dương Thiên Sơn vừa mới nói xong, Ôn Hiến Chi đứng bên cạnh Tần Ninh vừa uống xong một ngụm nước, trực tiếp phun ra khắp đầu Tần Ninh.
"Sư phụ, a...", Ôn Hiến Chi biến sắc.
Tần Ninh lau quần áo, lúc này mới nói: "Gọi gia gia, cũng mệt cho ngươi nghĩ ra, cứ gọi ta là Tần Ninh là được rồi".
Dương Thiên Sơn lập tức chắp tay.
"Nếu đã như vậy, Thần thúc nghỉ ngơi trước, ta sẽ đi bố trí trong ngoài thành Cửu Dương".
"Ừm".
Đám người rời đi, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển ở lại.
"Tần công tử, chúng ta… có thể làm cái gì?"
Khuôn mặt Dương Doanh Doanh mang theo vài phần quyến rũ, giọng nói cũng vô cùng êm tai, có chút e ngại nói.
"Không cần làm gì, đấm bóp lưng, pha trà cho ta là được rồi".
Nghe thấy vậy, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển lập tức bắt đầu bận rộn.
Chỉ là nhìn thấy hai cô gái luống cuống tay chân, Tần Ninh cũng là không khỏi thở dài.
Thế này sao có thể là tới hầu hạ hắn được.
Đây là mang đến thêm phiền phức cho hắn thì có! Vẫn là Sương Nhi và Viên Viên tốt, bàn tay ngọc ngà kia giống như bóc hành, sức lực vừa đủ.
Chỉ là lúc trong lòng Tần Ninh đang nhớ đến hai vị giai nhân kia, trên bầu trời thành Cửu Dương đột nhiên bị mây đen bao phủ, gió lớn ập đến, từng khí tức vô cùng kinh khủng bỗng nhiên lao tới...
Chương 3058: Ta chỉ hỏi là ai
Giờ phút này, toàn bộ cư dân thành Cửu Dương đều cảm giác được khí tức kinh khủng đó cứ như muốn nuốt hết tất cả mọi người.
Tần Ninh cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ tối.
"Tới rồi...", người đang chờ cuối cùng cũng đã đến! Đạo Trung Thiên! Ta coi ngươi là huynh, coi Đạo Vô Hữu sư phụ là cha, thế nhưng ngươi... vì sao lại hợp tác với Ma tộc giết cha chứ! Tần Ninh nhìn bầu trời kia, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ không để ngươi chết thoải mái như thế đâu...", mà giờ phút này, đám người Dương Thiên Sơn, Dương Thiên Nghi vừa rời khỏi quán rượu không xa ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng biến sắc.
Người của Thượng Môn Đạo đã tới.
Khí thế kinh khủng này, ngoại trừ Thượng Môn Đạo ra thì còn có thể là ai?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trong đám mây đen bao phủ trên không, những tiếng gió rít gào, từng phi cầm với cơ thể to lớn chậm rãi giáng xuống độ cao mấy trăm thước, ngừng lại.
Đó là từng thiên nguyên thú - Quyển Phong Thiên Ô Ưng.
Thiên nguyên thú chân chính, tọa kỵ thực lực Biến Cảnh! Quyển Phong Thiên Ô Ưng xòe hai cánh dài chừng mấy trăm trượng.
Lúc này bọn chúng dừng lại giữa không trung, trên sống lưng là từng tòa lầu các đứng sừng sững.
Mỗi một con Quyển Phong Thiên Ô Ưng đều có khí phong nhận kinh khủng, đầu mọc độc giác, trong mơ hồ hình như có tiếng gió nghẹn ngào vang vọng.
Nhìn một cái, trên trăm con Quyển Phong Thiên Ô Ưng hoàn toàn che mất ánh nắng, khiến cho thành Cửu Dương âm u như địa ngục.
Trên đỉnh lầu các ở sống lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng kia, từng lá cờ lớn bay lên theo gió, mỗi một lá cờ đều viết ba chữ to, cho dù cách rất xa cũng có thể thấy rõ.
"Thượng Môn Đạo!"
Giờ phút này, sắc mặt Dương Thiên Sơn vô cùng khó coi.
Nếu không phải là Tần Ninh đang ở trong thành Cửu Dương, lúc này Dương Thiên Sơn hận không thể lập tức rời đi.
Quá kinh khủng! Đây chính là khí phách, khí thế mạnh mẽ của Thượng Môn Đạo.
Lấy thiên nguyên thú cảnh giới nhất biến, nhị biến làm thú cưỡi.
Trên lưng hơn trăm con Quyển Phong Thiên Ô Ưng là từng vị võ giả đứng vững, ngoài ra còn có rất nhiều vị cường giả Biến Cảnh.
Giờ phút này, chỉ thấy một con thiên nguyên thú ở giữa tản ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, bộ lông rậm rạp, dáng vẻ kiêu ngạo.
Thiên nguyên thú, Tử Kim Vũ Bằng! Phi cầm này ít nhất phải là cảnh giới tam biến.
Chỉ là con Tử Kim Vũ Bằng này thôi cũng đã có thực lực mạnh hơn Dương Thiên Sơn rồi.
Lúc này có hai bóng người đang đứng trên đầu Tử Kim Vũ Bằng.
Hai người kia đều mặc trường bào, khí thế liên tục tỏa ra, mang đến cho người ta một loại cảm giác trời đất đều phải theo ý ta.
Lúc này, hai người nhìn xuống phía dưới.
Một người bên trái thản nhiên nói: "Dương Thiên Sơn, ngươi ở chỗ này sao?"
Giọng nói kia vừa vang lên, Dương Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lẫm liệt.
Lập Mệnh Vẫn.
Tứ trưởng lão Thượng Môn Đạo.
Dương Thiên Sơn lập tức mở miệng nói: "Đại nhân của Thượng Môn Đạo đến thăm, không tiếp đón được từ xa".
Lúc này, tứ trưởng lão Lập Mệnh Vẫn kia mặc một bộ trường bào, khuôn mặt có vài phần cao ngạo, nhìn về phía Dương Thiên Sơn, thản nhiên nói: "Là ai giết Đạo Minh Tu trưởng lão?"
"Nói ra, thành Cửu Dương sẽ bị diệt".
"Không nói, thành Nguyên Dương cũng sẽ bị diệt!"
Lời nói lạnh nhạt lại lộ ra thần uy vô thượng.
Thượng Môn Đạo ở vùng đất tây vực, có thể nói là bá chủ chân chính bên trong Thương Vân Thiên, chỉ là một nhà họ Dương, căn bản không đáng để bọn họ nhìn thẳng.
Lúc này, Dương Thiên Sơn vội vàng nói: "Lập Mệnh Vẫn trưởng lão, Đạo Minh Tu trưởng lão thật sự là quá ngông cuồng, nhà họ Dương ta đã cùng...", "Bản tọa tới để nghe ngươi nói nguyên nhân sao?"
Lập Mệnh Vẫn trực tiếp ngắt lời, nói: "Bản tọa chỉ hỏi rốt cuộc là ai dám giết lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta!"
Đạo Minh Tu không chỉ là lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo, còn là người cùng tộc với chủ nhân Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên.
Có thể nói là có thân phận địa vị quyền cao chức trọng trong toàn bộ Thượng Môn Đạo.
Người như vậy mà bị giết, Thượng Môn Đạo biết để mặt mũi vào đâu?
Lập Mệnh Vẫn nói: "Ta chỉ hỏi là ai!"
"Thượng Môn Đạo đúng là kiêu ngạo thật!"
Một giọng nói uể oải vang lên, cười nói: "Chẳng lẽ người của Thượng Môn Đạo có thể bắt nạt người khác, người khác sẽ phải chịu bị bắt nạt sao?"
"Không hỏi thị phi, không hỏi nguyên nhân đã trực tiếp đến nhà tuyên bố muốn diệt thành, chắc nghĩ rằng Thượng Môn Đạo đã là chủ nhân của thiên hạ này rồi sao?"
"Theo ta biết, bá chủ của Thương Vân Thiên nên là Thương Thiên Tông mới đúng chứ?"
"Còn nữa, trong Trung Tam Thiên lớn như vậy, Bắc Đẩu tông ở Bắc Đấu Thiên, Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên, Xích Tiêu điện ở Xích Tiêu Thiên và Tứ Tượng Thần Phủ ở Tứ Tượng Thiên đều mạnh hơn Thượng Môn Đạo của ngươi chứ nhỉ?
Nhưng ta cũng không thấy bọn họ kiêu căng như thế!"
Giờ phút này, Tần Ninh đi ra từng bước một, đứng vững trên đỉnh một lầu các, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Đạo Minh Tu là ta giết".
Lúc này, Lập Mệnh Vẫn và người đàn ông bên cạnh đều đổ dồn ánh mắt lên trên người Tần Ninh.
"Giết trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta là tội đáng chết".
Lập Mệnh Vẫn còn chưa mở miệng, trưởng lão bên cạnh đã nói: "Là người nào sai sử ngươi?"
Bọn họ nhìn một cái đã nhận ra Tần Ninh chỉ là cảnh giới Tinh Thần Biến tam biến, cảnh giới như thế tuyệt đối không dám ra tay với trưởng lão của Thượng Môn Đạo.
Chắc chắn là có người sai sử!
"Là ai sai sử ư?"
Tần Ninh mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đạo Trung Thiên!"
"Nói hươu nói vượn!"
Một vị trưởng lão khác chính là ngũ trưởng lão Trương Vân Thượng của Thượng Môn Đạo.
Trương Vân Thượng có dáng vẻ khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, lúc này quát: "Chủ thượng đã không quan tâm đến chuyện trong tông môn nhiều năm rồi, ngươi ư?"
"Ta làm sao?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Lúc Thượng Môn Đạo mới bắt đầu thành lập chỉ có một mục đích là phát triển bản thân lớn mạnh, lên Thiên Chi Môn, là khai tông lập phái vì võ giả".
"Thượng Môn Đạo có huấn lệnh đúng không?
Không được bắt nạt nhỏ yếu!"
Nghe nói như thế, Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng đều biến sắc.
Đúng là có huấn lệnh.
Nhưng đó chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Ở trong Thương Vân Thiên này, không, đừng nói là trong Thương Vân Thiên, cho dù là toàn bộ Trung Tam Thiên, chỗ nào mà không phải vũ lực làm chủ! Nắm tay người nào lớn, lời nói của người đó sẽ có trọng lượng.
Gia tộc nào, tông môn nào mà không có cái gọi là huấn lệnh, giúp đỡ chính nghĩa, đỡ yếu chế mạnh! Nhưng có ai tuân thủ đâu?
Đây cũng chỉ là cái để giữ thể diện mà mọi người hiểu trong lòng thôi.
Lập Mệnh Vẫn trưởng lão liền nói: "Bắt nạt nhỏ yếu?
Ta thấy nhà họ Dương cũng không tính là nhỏ yếu, còn có cao nhân không rõ lai lịch như ngươi giúp đỡ cơ mà!"
"Nếu ngươi đã thừa nhận giết trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta, vậy hãy theo ta về tông môn nhận tội đi!"
"Nhận tội?"
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, đứng chắp tay.
"Nên nhận tội chính là bọn ngươi".
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói: "Nếu như bây giờ các ngươi nhận tội, ta sẽ tha cho các ngươi không chết, nếu không...", "Hôm nay, ta sẽ tự chủ trương một lần, thay thế Đạo Trung Thiên thi hành môn quy, giết hai người các ngươi ở chỗ này".
Nghe thấy vậy, trong mắt hai người Lập Mệnh Vẫn cùng Trương Vân Thượng lập tức bộc phát sát khí.
Kẻ này quá mức ngông cuồng! "Hừ!"
Lập Mệnh Vẫn hét lên một câu, từng bóng người trên lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng lần lượt đáp xuống.
Mà lúc này, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lập tức xông ra.
"Hai nhị biến?
Muốn chết!"
Mười vị võ giả Thượng Môn Đạo xông ra kia đều là cường giả cảnh giới tam biến, chỉ là hai tên nhóc nhị biến mà cũng dám ngăn cản?
Chương 3059: Ông đây còn chưa nói hết đâu
Ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa lúc này vang vọng ra, những tiếng ầm ầm không ngừng bộc phát.
Chỉ thấy hai người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lùi về sau, mười vị cường giả Thượng Môn Đạo cũng thi nhau dừng lại.
Lập Mệnh Vẫn nói thẳng: "Tiêu diệt".
Mười người lại xông ra trong nháy mắt.
Nhưng Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân lại hoàn toàn không sợ.
Phía dưới, Dương Thiên Sơn và Dương Thiên Nghi cũng muốn lao ra ngay lập tức.
"Không cần".
Tần Ninh nói thẳng: "Cứ nhìn là được".
Lúc này, mười hai người đánh nhau, khí thế cuồng bạo.
Lập Mệnh Vẫn thấy cảnh này, lại hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên.
Lập tức có bốn vị cường giả cảnh giới tứ biến đáp xuống, trực tiếp lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Nếu Tần Ninh đã không muốn bó tay chịu trói, vậy thì chịu chết đi! Bốn vị cường giả cảnh giới lục biến trực tiếp xông ra, sát khí kinh khủng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà phía dưới đang muốn ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang vọng.
"Khốn kiếp, các ngươi cũng xứng ư?"
Giọng nói vang vọng, chỉ thấy hai bóng người bỗng xuất hiện trong hư không, gần như trong nháy mắt, một đao một kiếm ẩn chứa đao thế và kiếm thế kinh khủng đã vạch ra ngàn vạn đao khí kiếm khí, lao thẳng tới chỗ bốn vị cường giả lục biến.
Ầm ầm ầm ầm... Chỉ trong nháy mắt, cơ thể bốn vị cường giả lục biến đã trực tiếp nổ tung, ngay cả hài cốt cũng vỡ vụn, hồn phách lập tức bị đánh nát.
Giờ phút này, Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng đều thay đổi sắc mặt.
Ai?
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một người mặc đồ xanh và một người mặc đồ trắng, tay cầm đao kiếm ngạo nghễ đứng giữa không trung.
Hai vị cường giả cảnh giới ngũ biến! Thế mà vừa ra tay đã trực tiếp giết chết bốn vị cường giả cảnh giới lục biến.
Lập Mệnh Vẫn đưa mắt nhìn thẳng hai người, giận dữ hét: "Khốn kiếp, các ngươi là ai?"
Hai người kia sải bước ra, nhếch miệng cười một tiếng.
"Lý Huyền Đạo!"
"Diệp Nam Hiên!"
Khí thế kinh khủng bộc phát ra, quanh thân hai người hình như có đao khí và kiếm khí vô tận hội tụ, trong mơ hồ có vẻ như muốn ra tay với hai cường giả cảnh giới thất biến.
"Chuyện của Thượng Môn Đạo mà các ngươi cũng dám nhúng tay?"
Trương Vân Thượng giận dữ quát: "Kẻ này có quan hệ như thế nào với các ngươi?
Các ngươi có biết, đắc tội Thượng Môn Đạo ta chắc chắn sẽ phải chết không".
"Vớ vẩn!"
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng.
Mà ngay sau đó, Trương Vân Thượng chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói kia vang lên ở ngay bên tai, ngay sau lưng mình.
Có người đã đi đến sau lưng thần không biết quỷ không hay, thế mà mình lại không phát hiện ra.
Trương Vân Thượng chậm rãi xoay người lại, nhìn thanh niên tuấn mỹ đến mức không thể bắt bẻ trước mắt, sắc mặt biến đổi.
"Chắc chắn sẽ phải chết?
Ngươi cũng xứng nói?"
Thanh niên nắm tay lại, từng luồng khí Huyền Hoàng trong nháy mắt đã tuôn ra cuồn cuộn, bao vây hai người Trương Vân Thượng và Lập Mệnh Vẫn ở bên trong.
"Đồ không biết trời cao đất rộng".
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hai người rơi từ trên trời xuống ầm ầm, lăn xuống phía trước lầu các mà Tần Ninh đang đứng định, hai đầu gối quỳ xuống đất, xương cốt vỡ vụn, không ngừng kêu la thảm thiết.
Thấy cảnh này, đám cao thủ cường giả của của Thượng Môn Đạo thi nhau biến sắc, trực tiếp bay lên không, xông ra từ trên lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng.
Nhưng vào lúc này.
Một người mặc váy dài màu xanh như tiên tử tung bay, hai tay nắm lại, phóng ra khí thế bá đạo, từng lực lượng huyền diệu lập tức lan ra.
Ầm ầm ầm... Từng con Quyển Phong Thiên Ô Ưng to lớn trực tiếp nổ tung.
Từng vị cường giả Biến Cảnh của Thượng Môn Đạo bị xuyên thủng thân thể, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, lần lượt rơi xuống đất.
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia vững vàng dừng lại, khuôn mặt như hoa sen, khí chất như tiên tử, khí tức hỗn độn quay xung quanh người khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, không có cách nào điều tra được tu vi.
Mà lúc này, đôi mắt đẹp của cô gái lóe lên, nhìn về phía Tần Ninh áo trắng đứng trên đỉnh lầu các trong thành.
Nhưng vào lúc này, lại có khí tức dao động bên cạnh Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lại lập tức căng thẳng, cẩn thận phòng bị.
Chỉ là hai bóng người vừa mới xuất hiện kia lại nhìn Tần Ninh, trong đôi mắt mang theo tình cảm nhớ nhung vô tận.
"Chàng...", "Đã trở về".
Hai cô gái có khí chất và dung nhan giống như tiên tử, khiến cho Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà hiểu được hai người này cũng không phải đến để hại Tần đại nhân.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía hai người, vươn tay ra nắm chặt bàn tay của hai người, nói: "Ta đã trở về".
Giờ phút này, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nép vào trong lòng Tần Ninh.
Lúc này, ở giữa đất trời bốn phía, từng phi cầm khổng lồ phá không lao tới.
Trên lưng phi cầm có từng vị võ giả ăn mặc giống nhau, sát khí tràn ngập xung quanh toàn bộ thành Cửu Dương.
Chỉ thấy một con phi cầm dẫn đầu chính là Thánh Thiên Kim Bằng.
Mà trên đỉnh đầu cao lớn của Thánh Thiên Kim Bằng, một thanh niên mặc đan bào đứng chắp tay, khí chất ưu nhã, khuôn mặt ôn hòa nhìn bốn phía, ho khan một cái.
"Bàn tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta...", "Sư phụ!"
Chỉ là thanh niên kia còn chưa nói xong, thanh niên áo xám bên cạnh đã hưng phấn nâng tay lên, kích động hô: "Sư phụ...", giờ phút này, thanh niên kia nhướng mày nhìn thanh niên áo xám bên cạnh, bất mãn nói: "Nhàn Ngư sư đệ, ta còn chưa nói hết mà".
"A, Trần sư huynh, vậy ngươi tiếp tục...", Trần Nhất Mặc hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Bàn tay cầm âm dương định càn khôn, cửu trọng thiên địa ta vi tôn, chân đạp nhật nguyệt trấn thương khung, Thương Mang Vân Giới ta xưng...", "Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Chỉ là lời nói của Trần Nhất Mặc lại bị gián đoạn lần nữa, một vị cường giả tứ biến của Thượng Môn Đạo quát: "Đắc tội Thượng Môn Đạo ta, các ngươi sẽ bị trả thù".
Trần Nhất Mặc nghe vậy, nhíu mày lại nói: "Ông đây còn chưa nói hết mà!"
"Đệ tử Nguyên Hoàng Tông nghe lệnh, tất cả mọi người đều đánh cho ta, đánh hắn ta, đánh mạnh vào, đánh chết tên chó chết đó!"
Sau một tiếng ra lệnh, từng bóng người lập tức xông ra... Giờ phút này, võ giả trong thành Cửu Dương hoàn toàn sợ choáng váng.
Đám người Dương Thiên Sơn, Dương Thiên Nghi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên Hoàng Tông! Thế lực mạnh mẽ mới vươn lên trong gần ngàn năm qua ở Vô Tương Thiên - Nguyên Hoàng Tông! Những người này... đều là người của Nguyên Hoàng Tông?
Bọn họ chỉ nghe nói gần ngàn năm qua ở Vô Tương Thiên, ngoại trừ Kim Quang Tự và Vô Tương Phật Tự ra thì còn có một thế lực mới vươn lên tên là Nguyên Hoàng Tông, có địa vị ngang hàng với Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự, thế nhưng cũng không biết Nguyên Hoàng Tông mạnh như thế nào.
Hôm nay gặp được mới hiểu ra.
Chỉ là cũng quá kinh khủng đi! Gần như là trong nháy mắt, võ giả, phi cầm thanh thế cực lớn của Thượng Môn Đạo đã bị giết, bị bắt giữ.
Trong đám võ giả của Nguyên Hoàng Tông không thiếu cảnh giới nhất biến nhị biến tam biến.
Mà nhất là mấy vị cường giả đứng đầu, trong mắt mỗi người lúc nhìn về phía Tần Ninh đều có vẻ tôn kính, mừng rỡ, không có cách nào che giấu được.
Những người này đều đến vì Thần đại nhân!
Chương 3060: Kiếm Huyền Thiên Nguyên
Lúc này, một bóng người áo trắng rơi xuống đất, đứng bên cạnh Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng vẫn còn đang quỳ dưới đất kia.
"Sư phụ!"
Thanh niên áo trắng chắp tay, vui vẻ cười nói.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, cười nói: "Dịch nhi, nhiều năm không gặp, tiến bộ cũng khá nhanh đấy."
Thanh niên áo trắng này có dáng người và dung nhan hoàn mỹ không một tì vết, không phải Thần Tinh Dịch thì có thể là ai.
Hắn ta cười ha ha nói: "Có chút tiến bộ, có chút tiến bộ."
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn về phía hai vị trưởng lão, cười nói: "Lão già Thượng Môn Đạo, cũng dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt sư phụ sao?
Trực tiếp giết?"
"Không cần vội, còn có người đến nữa!"
Tần Ninh cười nói: "Cha mẹ ta đâu?"
"Hai người đang ở trên đường, chắc cũng sắp đến rồi."
Thần Tinh Dịch lập tức cười nói: "Không chỉ như vậy, lần này còn mang đến cho sư phụ một người bất ngờ nữa."
"Ồ?"
Lúc này, đám võ giả Thượng Môn Đạo đã hoàn toàn bị khống chế.
Mấy người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cũng lần lượt đi đến.
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
"Sương Nhi ngoan, thật lợi hại."
Tần Ninh cười nói: "Ta đã sớm nói với nàng, tương lai nàng sẽ càng lúc càng tiến bộ nhanh hơn, không lừa nàng đúng không?"
Vân Sương Nhi ngại ngùng cười một tiếng.
Ba vị phu nhân, bảy vị đệ tử lần lượt tụ tập.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mà không lâu sau, chỉ thấy lại có phi cầm chậm rãi hạ xuống tới.
Bên trên phi cầm kia, hai bóng người lập tức rơi xuống, bay thẳng về hướng Tần Ninh.
"Thần nhi!"
Một tiếng gọi vang lên, Sở Vân Nhân nhanh chóng phi đến, hai tay ôm lấy mặt Tần Ninh, vội vàng nói: "Con không sao chứ?"
"Mẹ..." Tần Ninh cười nói: "Con có thể có chuyện gì được!"
"Ờ ờ ờ, con có thể có chuyện gì được chứ, đúng đúng đúng..."
Sở Vân Nhân không kìm nén được sự mừng rỡ, hết nhìn bên trên lại nhìn xuống dưới, có vẻ vô cùng kích động.
Lâm Uyên cũng xuất hiện bên cạnh Sở Vân Nhân, dù sao cũng là người làm cha, nhìn hơi có vẻ tỉnh táo, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc này hắn ta mới coi như hoàn toàn yên tâm.
A Tị Địa Ngục! Một nơi có vào không có ra.
Đây là kết quả mà bao nhiêu năm qua, võ giả bên trong Trung Tam Thiên dùng mạng sống để nghiệm chứng.
Dù Tần Ninh có lợi hại thế nào, nhưng bọn họ làm cha mẹ vẫn sẽ lo lắng.
Mà đi cùng vợ chồng Lâm Uyên và Sở Vân Nhân còn có một thanh niên.
Thanh niên kia mặc một bộ áo lam, đứng cách đó không xa, chỉ nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, lại không nói một lời.
Thế nhưng Tần Ninh đảo mắt nhìn qua thanh niên lại hơi sững sờ, bóng người rơi xuống đất, đi từng bước một đến trước người thanh niên, không tự chủ được mà vươn tay nhéo mặt thanh niên kia.
"Huyền Diệp!"
Tần Ninh ngẩn ngơ.
"Hả?"
Lúc này thanh niên kia cũng ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta?"
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch tiến lên, cười ha ha nói: "Sư phụ, năm đó người lừa bọn con đi Xích Tiêu Thiên tìm Khúc Phỉ Yên sư muội, thế nhưng bọn con còn chẳng vào được cửa Đại Tiên Sư Cung."
"Lại trùng hợp gặp được Hứa Huyền Diệp thúc thúc, hắn ta cũng không tin bọn con, nhưng mà mấy năm nay Nguyên Hoàng Tông của bọn con vẫn luôn có liên hệ với Xích Tiêu Thiên bên kia."
"Cho nên sau khi biết được người trở về, bọn con đã liên hệ với Hứa Huyền Diệp, để hắn ta đến nhận người!"
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn về phía Hứa Huyền Diệp, cười nói: "Huyền Diệp thúc thúc, mau nói đi!"
Lúc này Tần Ninh chỉ không ngừng vuốt ve khuôn mặt của thanh niên, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Huyền Diệp, đệ đã trưởng thành."
"Không!"
Hứa Huyền Diệp vội vàng lui ra phía sau mấy bước, nói: "Ngươi đừng lừa gạt ta, ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, Thông Thiên Đại Đế chuyển thế, còn có thể là ca ta được ư?"
"Yên nhi đâu?"
Tần Ninh lại cười nói: "Yên nhi cũng tới?"
Trần Nhất Mặc tiến lên, vội vàng nói: "Khúc Phỉ Yên đang ở Đại Tiên Sư Cung, bọn con căn bản không gặp được, nàng chỉ gặp người nhà họ Hứa, cực kì kiêu ngạo."
"Còn kiêu ngạo hơn cả con nữa!"
Trần Nhất Mặc bổ sung một câu.
Hứa Huyền Diệp lại nói: "Cũng không thể trách Phỉ Yên, những năm này con bé đã bị quá nhiều người lừa gạt, cho nên mới lười ra ngoài."
Tần Ninh tới gần Hứa Huyền Diệp, lại đưa tay nhéo mặt hắn ta, nói: "Tên nhóc này, đúng là đã trưởng thành không ít."
Bị Tần Ninh bóp mặt nhiều lần, Hứa Huyền Diệp cũng không nhịn được, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đám đệ tử phu nhân của ngươi đều nói ngươi là ca ta, ngươi lấy chứng cứ ra xem nào!"
Tần Ninh lại vẫy vẫy tay với Hứa Huyền Diệp.
"Làm gì?"
Hứa Huyền Diệp nói.
"Lấy kiếm ra đây."
Tần Ninh cười nói: "Đệ muốn ta chứng minh thì phải lấy kiếm mà ta đưa cho đệ ra đã."
Tần Ninh đưa tay vỗ đầu Hứa Huyền Diệp, vui vẻ nói: "Tên nhóc thối, lấy kiếm Huyền Thiên Nguyên ra đây, năm đó ta tự tay luyện chế cho đệ, có để lại một cấm chế ở trên đó, còn nói với đệ sau này có một ngày chúng ta gặp lại, ta sẽ giải phong ấn của kiếm này ra, để đệ và ta cùng nhau kiểm chứng!"
"Nhanh lên!"
Hứa Huyền Diệp ngây người.
Đậu má! Là thật sao?
Trên thế gian này chỉ có đại ca và hắn ta biết kiếm Huyền Thiên Nguyên tồn tại, qua nhiều năm như vậy, hắn ta chưa hề lấy kiếm Huyền Thiên Nguyên ra cho ai xem cả, ngay cả cha mẹ cũng không biết.
Hứa Huyền Diệp bán tín bán nghi, hai tay dần dần kết ấn.
Một lần kết ấn này kéo dài nửa canh giờ.
Ấn ký tản ra, một thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ.
Chỉ là nhìn thấy trường kiếm kia xuất hiện, mọi người đều ngẩn ngơ.
Một khí tức mạnh mẽ bá đạo đến cực hạn phóng ra, kiếm dài ba thước bảy tấc, ở cuối chuôi kiếm là một cái miệng rồng há to, để lộ rõ khí tức thần thánh.
Trên thân kiếm còn có hoa văn thiên địa vô cùng huyền diệu.
"Thiên nguyên khí Vương cấp!"
Giờ phút này Thần Tinh Dịch cũng ngẩn ngơ.
Đối với võ giả Biến Cảnh chân chính mà nói, bình thường đã rất khó nhìn thấy thiên nguyên khí Binh cấp và Tướng cấp rồi, đến Vương cấp thì càng thưa thớt đáng thương.
Thế mà Hứa Huyền Diệp lại trực tiếp lấy ra một thanh thiên nguyên khí Vương cấp! Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng.
Dù sao sư phụ đời thứ sáu là Luyện Thiên Đại Đế, biên soạn cuốn sách vạn khí, tài năng luyện khí vô địch, chỉ sợ không chỉ là thiên nguyên khí Vương cấp, cho dù là Hoàng cấp cũng có thể... Tần Ninh nắm chặt trường kiếm, lại nhìn Hứa Huyền Diệp, cười nói: "Nhỏ máu."
"Nhanh lên."
"Ờm."
Hứa Huyền Diệp sững sờ, vội vàng nhỏ máu.
Lúc này Tần Ninh cũng nhỏ một giọt máu xuống.
Hai giọt máu tươi dung hợp vào trong kiếm Huyền Thiên Nguyên, ngay lập tức, hồn phách của hai người dường như dung hợp làm một thể, cùng nhau xuất hiện, tràn vào trong kiếm Huyền Thiên Nguyên.
Giờ phút này, thể hồn phách của huynh đệ hai người xuất hiện trong một vùng trời đất rộng lớn ở trong kiếm Huyền Thiên Nguyên.
Ngay sau đó, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa.
Tần Ninh nhìn Hứa Huyền Diệp bên cạnh, cười nói: "Cánh cửa này chính là phong ấn, bây giờ ta giải phong ấn ra sẽ có thể chứng minh thân phận của ta."
"Nhớ kỹ lời vi huynh đã nói với đệ, cho dù ta đã thay đổi, thế nhưng bản chất hồn phách vẫn không thay đổi, phong ấn mà ta để lại có cùng bản chất với hồn phách của ta, trừ ta ra, không ai có thể giải được."
Hứa Huyền Diệp mờ mịt gật đầu.
Tần Ninh cũng không nói nhảm, trực tiếp sải bước ra, trong lòng bàn tay lập tức vang lên những tiếng núi kêu biển gầm, hàng vạn phù ấn xuất hiện, bám lên trên cửa lớn trước người.
"Vân Sinh!"
Thoáng chốc, tiếng gào thê thảm của Đạo Minh Tu vang vọng ra.
"A...", âm thanh đau thấu tim gan vang lên, Đạo Minh Tu nhìn về phía Tần Ninh, giận dữ hét: "Ta giết ngươi, giết ngươi".
Cả người ông ta lao xuống trong nháy mắt, trực tiếp xông về hướng Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà thấy thế thì biến sắc, muốn ra ngăn cản.
Nhưng lúc này Đạo Minh Tu đang đau đớn vì mất đi con trai, đã sử dụng hết thực lực của bản thân, hai người lại không thể ngăn Đạo Minh Tu được.
Cho dù trực tiếp chém từng kiếm khí lên trên người Đạo Minh Tu, ông ta căn bản không rảnh để ý, mà cứ lao hẳn xuống.
Lúc này, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đều biến sắc.
Nhưng Tần Ninh chỉ đứng tại chỗ nhìn Đạo Minh Tu đánh tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt.
Vô Hữu sư phụ bỏ mình! Thượng Môn Đạo và Ma tộc cấu kết.
Thân là một trong sáu đại trưởng lão quyền cao chức trọng, Đạo Minh Tu không có khả năng không biết.
Mà ở trong mắt Tần Ninh, bất kỳ người nào hợp tác với Ma tộc sẽ chỉ có một kết cục, chết! Kiếm Độ Sinh.
Đao Tuyệt Hoàng.
Đao kiếm đều lấy ra.
Tần Ninh trực tiếp chém một đao về phía thi thể Đạo Vân Sinh, khiến cả người hắn ta vỡ vụn.
Đạo Minh Tu thấy cảnh này hoàn toàn nổi điên.
"Ngươi chết đi, a a a a...", chỉ là một giây sau, lúc Đạo Minh Tu xông tới trước người Tần Ninh, khí tức ngưng tụ trong cơ thể hắn.
Đao và kiếm đồng thời chém ra.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể của Tần Ninh, Thiên Văn Thể Thuật ngưng tụ, gần vạn long phượng văn ở bên ngoài thân thể Tần Ninh, ngay sau đó bao trùm lên trên kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng.
Đao! Kiếm! Khí thế càng sâu.
"Chết đi!"
Một câu, đao kiếm chém ra.
Ầm... Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tần Ninh chém đao kiếm ra, một đao một kiếm lao tới trước người Đạo Minh Tu.
Đao khí và kiếm khí kinh khủng kia mang theo đao thế và kiếm thế vô cùng mạnh mẽ, phóng ra cùng một lúc.
Phập phập! Phập phập! Một đao một kiếm trực tiếp chém cả người Đạo Minh Tu thành bốn cánh.
Chỉ trong phút chốc, xung quanh hoàn toàn im ắng.
Mà giờ phút này, Tần Ninh thu hồi kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng, cười cười nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà".
"Có!"
"Có!"
Tần Ninh nói thẳng: "Hai người các ngươi trấn giữ chỗ này, không để cho một người nào trong Thượng Môn Đạo chạy!"
"Rõ!"
Tần Ninh lại nhìn về phía Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi, cười nói: "Thanh Vân, Hiến Chi, những người này giao cho hai người các ngươi, để vi sư nhìn xem những năm gần đây tu vi của các ngươi ra sao rồi".
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lập tức xông ra.
Đám cường giả đi theo Đạo Minh Tu đến đây có cả cảnh giới tứ biến, ngũ biến, nhưng lúc này Tần Ninh vẫn giao cho hai vị đệ tử.
Sau đó hắn lại nhìn Dương Thiên Nghi, cười nói: "Về phần các ngươi, bảo vệ tốt cư dân thành Cửu Dương là đủ".
Giờ phút này, Dương Thiên Nghi nào còn dám nói cái gì, chỉ có thể sai người chia nhau ra đứng trên các nóc nhà trong thành, lập ra từng vòng nguyên lực bảo hộ, ngăn cản dao động của cuộc chiến trên không.
Tần Ninh đứng phía dưới, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lao vào trong đám người, sử dụng các tuyệt kỹ của mình.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khi thì nhíu mày lại, khi thì giãn ra.
Qua khoảng nửa canh giờ, trận chiến trên bầu trời đã kết thúc.
Cả người Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân tràn ngập sát khí, đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Cũng không tệ lắm".
Tần Ninh lập tức gật đầu nói.
Lúc này, Dương Thiên Nghi cũng tiến tới góp mặt, Tần Ninh cười nói: "Dương Thiên Nghi, nơi này giao cho ngươi thu dọn".
"Vâng, cảm ơn Tần công tử".
"Khách khí".
Tần Ninh cười nói: "Ta đã đồng ý với phụ thân ngươi Dương Đỉnh Vân sẽ chăm sóc nhà họ Dương các ngươi, đương nhiên là sẽ làm được".
Dương Thiên Nghi vội vàng gật đầu.
Đây quả thật là gặp được quý nhân mà! "Ờm, Tần công tử...", Dương Thiên Nghi lại tiếp tục nói: "Hôm nay có rất nhiều người ở trong thành Cửu Dương đã nhìn thấy ngươi ra tay, có cần tạm thời đóng cửa thành Cửu Dương, không cho ra vào không?"
"Chuyện bé xé ra to...", Tần Ninh cười nói: "Ta còn đang muốn nói ngươi hãy mau chóng thả những người đó ra, để bọn họ đi truyền tin tức kìa".
"Hả?"
Dương Thiên Nghi lập tức ngây ra tại chỗ.
"Không có chuyện gì, nhớ kỹ, đừng nói ra tên và thân phận của ta với người ngoài là được".
"Vâng".
Dương Thiên Nghi không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ cái gì, thế nhưng hiển nhiên nhà họ Dương đi đến một bước này, Đạo Minh Tu sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dương.
Hoặc là nhà họ Dương sẽ bị Đạo Minh Tu diệt.
Hoặc là bây giờ Đạo Minh Tu chết rồi, nhà họ Dương sẽ đắc tội với Thượng Môn Đạo, khiến nhân vật càng lợi hại hơn đến đây.
Thế nhưng hiển nhiên, cho dù là trường hợp nào thì đều không phải kết quả không tốt.
Bây giờ Tần Ninh xuất hiện, là cây cỏ cứu mạng của nhà họ Dương, cho dù là đẩy nhà họ Dương vào vực sâu thì sao chứ?
Bản thân nhà họ Dương đã ở mép vực sâu rồi! Thế là, trận chiến vừa kết thúc, thành Cửu Dương không chỉ có không đóng cửa thành mà còn buông lỏng việc canh gác trong ngoài thành trì.
Điều này khiến không ít dân chúng sợ mất mật, không hỏi rõ mọi việc, đã lập tức rời khỏi thành Cửu Dương.
Lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo đã đánh tới.
Lần này có thể bị giết chết.
Thế nhưng lần sau thì sao?
Lần sau sẽ như thế nào?
Nơi này không thể ở được nữa.
Trên tường thành, Dương Thiên Nghi nhìn võ giả bốn phía chạy trốn khỏi thành Cửu Dương, trong lòng chua xót không nói ra được.
"Cha...", bên cạnh ông ta, con trai Dương Nguyên Đông mở miệng nói: "Người đừng khổ sở".
"Ta không phải đang khổ sở!"
Dương Thiên Nghi quát khẽ: "Ta đang giận dữ, bởi vì Thượng Môn Đạo không thèm nói đạo lý".
"Lúc đầu, hôn sự của Doanh Doanh và Đạo Vân Sinh chính là Đạo Minh Tu cưỡng ép".
"Đạo Vân Sinh kia ở trong Thượng Môn Đạo, ỷ vào phụ thân là lục trưởng lão, không biết đã vừa dụ dỗ vừa lừa lọc, ra tay với bao nhiêu cô gái rồi, căn bản không phải loại tốt lành gì".
"Nhà họ Dương chúng ta đã liên tục khúm núm, nhường nhịn, gả Doanh Doanh cho hắn ta, thế nhưng tên này lại còn nhắm đến cả Uyển Uyển".
Dương Thiên Nghi giận dữ quát: "Ngày đó nếu ta ở đấy, sao chỉ có thể thiến hắn ta không được chứ, ta sẽ trực tiếp giết tên súc sinh Đạo Vân Sinh kia".
Dương Nguyên Đông vội vàng trấn an: "Phụ thân, được rồi, Đạo Minh Tu và Đạo Vân Sinh đều đã chết".
"Đúng vậy, đều đã chết...", Dương Thiên Nghi xì hơi ra như quả bóng da, bờ môi run rẩy, chậm rãi nói: "Thế nhưng nhà họ Dương ta cũng sắp diệt vong".
"Phụ thân".
Dương Nguyên Đông vội vàng nói: "Tần Ninh kia không đơn giản, là tới giúp chúng ta".
"Hắn chỉ là tam biến, có thể giết lục biến, ta cũng đã nhìn thấy, thế nhưng bên trong Thượng Môn Đạo không chỉ có một mình Đạo Minh Tu là cảnh giới lục biến, ngũ trưởng lão Trương Vân Thượng, tứ trưởng lão Lập Mệnh Vẫn đều là cường giả cảnh giới thất biến...", giờ phút này sắc mặt Dương Nguyên Đông cũng vô cùng khó coi, nhưng vẫn an ủi: "Phụ thân, Tần Ninh công tử đã giúp chúng ta, sẽ không vô duyên vô cớ chịu chết, hai vị bên cạnh hắn không phải Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà sao?
Bọn họ là tứ cung chủ ngũ cung chủ của Phi Tiên Cung".
"Tần công tử dám làm như thế, nhất định là đã nắm chắc".
Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Cho dù là như vậy, nhưng giao tính mạng của mình vào trong tay người khác vẫn khiến người ta khó mà chấp nhận".
Một bên khác, bên trong quán nhỏ của thành Cửu Dương.
Quán rượu này cũng không tính là lớn, thế nhưng tồn tại đã lâu, đằng sau quán rượu còn có một cái sân nhỏ.
Lúc này, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà đang đứng canh gác trước quán rượu, mà Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi thì ngồi trong sân nhỏ.
Chương 3057: Phải là Thần gia gia
Tần Ninh nằm trên ghế, vẻ mặt thảnh thơi, chậm rãi nói: "Võ quyết của Thanh Vân hơi kém một chút, võ quyết này không tốt, ta sẽ chọn cho ngươi mấy chưởng pháp, quyền pháp, kiếm pháp khác, tự ngươi xem rồi chọn".
"Về phần Hiến Chi... Ngự thú sư, không phải nói là thực lực bản thân không quan trọng, ngược lại thực lực bản thân phải đủ mạnh, mới có thể phù hợp hơn với thú cưỡi của mình!"
Tần Ninh nói rồi điểm ngón tay ra, từng ấn ký ngưng tụ, hội tụ thành một đồ án vuông vức, mơ hồ hóa thành bóng dáng con quỳ ngưu.
Tiếp theo, Tần Ninh tùy ý nắm tay lại, đồ án hóa thành hình tròn, hội tụ lại cùng một chỗ.
Sát khí kinh khủng bộc phát.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên.
"Sư phụ, con còn tưởng rằng Ngự Thú thuật của người là đỉnh cao ở Hạ Tam Thiên, không nghĩ tới đến Trung Tam Thiên vẫn mạnh như vậy!"
"Ít nói nhảm, tiếp tục luyện đi!"
Tần Ninh khoát tay nói: "Nhớ lấy, không thể chủ quan, đạo ngự thú cực kì phức tạp, còn phức tạp hơn cả luyện khí, luyện đan, trận pháp".
"Ta cũng không có khả năng dạy bảo ngươi cả một đời, rất nhiều phù văn, ấn ký ngự thú đều cần ngươi tự mình nắm lấy".
"Vâng".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, bàn tay đặt ở một bên, vuốt ve lông của Phệ Thiên Giảo, cực kì thoải mái.
"Đã qua ba ngày... Thượng Môn Đạo phải biết Đạo Minh Tu bị giết, hẳn là sắp tới...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Ta cũng chờ đến sốt ruột rồi".
Ôn Hiến Chi lại nói: "Sư phụ, trực tiếp đến đó là được".
Dương Thanh Vân cười nói: "Ngươi thì biết cái gì, sư phụ đang câu cá".
Câu cá?
Ôn Hiến Chi gãi đầu.
Cứ trực tiếp làm là được, câu cá có ý nghĩa gì! Trong nháy mắt, ba ngày nữa lại trôi qua, người Thượng Môn Đạo không đến, ngược lại là một đám người nhà họ Dương từ thành Nguyên Dương lũ lượt tiến vào bên trong quán rượu.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người thon dài, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú.
Tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn! Dương Thiên Sơn nhìn về phía mấy người Tần Ninh ở sau đình viện, lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứ đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì.
"Vào đi".
Trong đình viện, giọng nói của Tần Ninh vang lên, cười nói: "Sợ cái gì, ta lại không ăn thịt người".
Lúc này, Dương Thiên Sơn mới dẫn mấy người sau lưng lần lượt đi đến.
"Tại hạ là tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn, bái kiến quý nhân".
"Đừng gọi quý nhân gì, ta và ngươi cũng có quen biết, chỉ là ngươi không nhớ ra ta thôi".
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta gặp được phụ thân ngươi ở trong A Tị Địa Ngục, đã đồng ý với phụ thân ngươi sẽ trông nom nhà họ Dương, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời".
"Phụ thân...", Dương Thiên Sơn lại nhìn Tần Ninh, dò hỏi: "Ngươi... Thật là Thông Thiên Đại Đế, Lâm Thần đại nhân sao?"
"Ừm".
Dương Thiên Sơn lập tức có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Vậy Lâm đại nhân còn nhớ, khi ta còn bé ngươi còn từng ôm ta không...", "Ta đã từng ôm ngươi?"
Tần Ninh lại cười nói: "Đừng thăm dò, ta chưa ôm ngươi bao giờ cả, nhưng đã đánh ngươi không ít lần".
"Nhớ có một lần ta đã ném ngươi vào trong Vạn Thú Quật, suýt nữa khiến ngươi bị một con Ma Viên Hổ cắn chết, vẫn còn để lại dấu răng trên mông ngươi".
Nghe nói như thế, Dương Thiên Sơn lập tức quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, kích động nói: "Thần thúc!"
Lúc này, đám người còn lại nhà họ Dương cũng thi nhau quỳ rạp xuống đất.
"Đứng lên đi, đứng lên đi".
Tần Ninh cười nói: "Có đôi khi ta không muốn nhận nhau với các ngươi cũng là bởi vì điều này, sau khi biết ta là ai, động một chút lại quỳ hoặc là khóc".
Vừa mới nói xong, Dương Thiên Sơn đã lau nước mắt, vui vẻ nói: "Chất nhi thất lễ!"
Không thể không nói, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi như Dương Thiên Sơn gọi một thanh niên tầm hai mươi tuổi như Tần Ninh là thúc thúc rất khó chịu.
"Cha ngươi đã chết, theo lý mà nói, ta cũng nên bảo vệ các ngươi".
Tần Ninh lập tức nói: "Được rồi, đừng khóc, nhìn thấy ta thì nên vui mới đúng".
"Vâng vâng vâng...", Tần Ninh lập tức nói: "Ta biết đại khái chân tướng mọi chuyện, Đạo Minh Tu chết rồi, Đạo Vân Sinh cũng đã chết, chắc người của Thượng Môn Đạo sẽ không dừng tay".
Nghe thấy lời này, Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, chuyện này...", "Sao?
Nói thẳng".
Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, năm đó Đạo Vô Hữu tiền bối và Tiên Thái Nhất tiền bối là sư phụ của ngươi, chủ nhân bây giờ của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên là con ruột của sư phụ ngươi, cũng là sư huynh của ngươi, nếu vì nhà họ Dương chúng ta mà trở mặt với Thượng Môn Đạo không tốt lắm đâu...", "Chất nhi lo lắng Thần thúc khó xử...", Tần Ninh cười cười nói: "Khó xử sao… Không khó xử".
"Được rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta".
Dương Thiên Sơn biết tính cách của Tần Ninh không thích dài dòng, nói cái gì chính là cái đó, lúc này cũng không phản bác nữa.
Nhìn hai cô con gái bên cạnh, Dương Thiên Sơn lập tức nói: "Thần thúc, hai người này là con gái của ta, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển, mấy ngày nay Thần thúc ở trong thành Cửu Dương, ta cũng biết Thần thúc không thích bị người khác quấy rầy, cứ để hai người bọn họ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Thần thúc đi!"
Tần Ninh rất có thâm ý nhìn thoáng qua Dương Thiên Sơn.
Ông ta vội vàng nói: "Chất nhi cũng không có ý gì khác, chỉ là... chỉ là...", "Được rồi, ta đã biết".
Tần Ninh khoát tay, đưa mắt nhìn về phía Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển.
Tỷ muội hai người đúng là có tám, chín phần tương tự, giống như là sinh đôi vậy.
Điều này đúng là hấp dẫn trí mạng với tên háo sắc Đạo Vân Sinh kia.
Dương Thiên Sơn lập tức ra hiệu cho hai cô gái tiến lên.
"Bái kiến Tần công tử".
Hai cô gái khom người hành lễ, khách khí nói.
Thế nhưng lại đang đánh giá Tần Ninh.
Không thể không nói, Tần Ninh đúng là rất đẹp trai, nhưng lại có vẻ lão luyện chín chắn nhiều hơn, cảm giác sâu xa thâm thúy khiến người ta có chút e ngại.
"Gọi Tần công tử cái gì, phải là Thần gia gia!"
"Phụt!"
Dương Thiên Sơn vừa mới nói xong, Ôn Hiến Chi đứng bên cạnh Tần Ninh vừa uống xong một ngụm nước, trực tiếp phun ra khắp đầu Tần Ninh.
"Sư phụ, a...", Ôn Hiến Chi biến sắc.
Tần Ninh lau quần áo, lúc này mới nói: "Gọi gia gia, cũng mệt cho ngươi nghĩ ra, cứ gọi ta là Tần Ninh là được rồi".
Dương Thiên Sơn lập tức chắp tay.
"Nếu đã như vậy, Thần thúc nghỉ ngơi trước, ta sẽ đi bố trí trong ngoài thành Cửu Dương".
"Ừm".
Đám người rời đi, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển ở lại.
"Tần công tử, chúng ta… có thể làm cái gì?"
Khuôn mặt Dương Doanh Doanh mang theo vài phần quyến rũ, giọng nói cũng vô cùng êm tai, có chút e ngại nói.
"Không cần làm gì, đấm bóp lưng, pha trà cho ta là được rồi".
Nghe thấy vậy, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển lập tức bắt đầu bận rộn.
Chỉ là nhìn thấy hai cô gái luống cuống tay chân, Tần Ninh cũng là không khỏi thở dài.
Thế này sao có thể là tới hầu hạ hắn được.
Đây là mang đến thêm phiền phức cho hắn thì có! Vẫn là Sương Nhi và Viên Viên tốt, bàn tay ngọc ngà kia giống như bóc hành, sức lực vừa đủ.
Chỉ là lúc trong lòng Tần Ninh đang nhớ đến hai vị giai nhân kia, trên bầu trời thành Cửu Dương đột nhiên bị mây đen bao phủ, gió lớn ập đến, từng khí tức vô cùng kinh khủng bỗng nhiên lao tới...
Chương 3058: Ta chỉ hỏi là ai
Giờ phút này, toàn bộ cư dân thành Cửu Dương đều cảm giác được khí tức kinh khủng đó cứ như muốn nuốt hết tất cả mọi người.
Tần Ninh cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ tối.
"Tới rồi...", người đang chờ cuối cùng cũng đã đến! Đạo Trung Thiên! Ta coi ngươi là huynh, coi Đạo Vô Hữu sư phụ là cha, thế nhưng ngươi... vì sao lại hợp tác với Ma tộc giết cha chứ! Tần Ninh nhìn bầu trời kia, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ không để ngươi chết thoải mái như thế đâu...", mà giờ phút này, đám người Dương Thiên Sơn, Dương Thiên Nghi vừa rời khỏi quán rượu không xa ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng biến sắc.
Người của Thượng Môn Đạo đã tới.
Khí thế kinh khủng này, ngoại trừ Thượng Môn Đạo ra thì còn có thể là ai?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trong đám mây đen bao phủ trên không, những tiếng gió rít gào, từng phi cầm với cơ thể to lớn chậm rãi giáng xuống độ cao mấy trăm thước, ngừng lại.
Đó là từng thiên nguyên thú - Quyển Phong Thiên Ô Ưng.
Thiên nguyên thú chân chính, tọa kỵ thực lực Biến Cảnh! Quyển Phong Thiên Ô Ưng xòe hai cánh dài chừng mấy trăm trượng.
Lúc này bọn chúng dừng lại giữa không trung, trên sống lưng là từng tòa lầu các đứng sừng sững.
Mỗi một con Quyển Phong Thiên Ô Ưng đều có khí phong nhận kinh khủng, đầu mọc độc giác, trong mơ hồ hình như có tiếng gió nghẹn ngào vang vọng.
Nhìn một cái, trên trăm con Quyển Phong Thiên Ô Ưng hoàn toàn che mất ánh nắng, khiến cho thành Cửu Dương âm u như địa ngục.
Trên đỉnh lầu các ở sống lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng kia, từng lá cờ lớn bay lên theo gió, mỗi một lá cờ đều viết ba chữ to, cho dù cách rất xa cũng có thể thấy rõ.
"Thượng Môn Đạo!"
Giờ phút này, sắc mặt Dương Thiên Sơn vô cùng khó coi.
Nếu không phải là Tần Ninh đang ở trong thành Cửu Dương, lúc này Dương Thiên Sơn hận không thể lập tức rời đi.
Quá kinh khủng! Đây chính là khí phách, khí thế mạnh mẽ của Thượng Môn Đạo.
Lấy thiên nguyên thú cảnh giới nhất biến, nhị biến làm thú cưỡi.
Trên lưng hơn trăm con Quyển Phong Thiên Ô Ưng là từng vị võ giả đứng vững, ngoài ra còn có rất nhiều vị cường giả Biến Cảnh.
Giờ phút này, chỉ thấy một con thiên nguyên thú ở giữa tản ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, bộ lông rậm rạp, dáng vẻ kiêu ngạo.
Thiên nguyên thú, Tử Kim Vũ Bằng! Phi cầm này ít nhất phải là cảnh giới tam biến.
Chỉ là con Tử Kim Vũ Bằng này thôi cũng đã có thực lực mạnh hơn Dương Thiên Sơn rồi.
Lúc này có hai bóng người đang đứng trên đầu Tử Kim Vũ Bằng.
Hai người kia đều mặc trường bào, khí thế liên tục tỏa ra, mang đến cho người ta một loại cảm giác trời đất đều phải theo ý ta.
Lúc này, hai người nhìn xuống phía dưới.
Một người bên trái thản nhiên nói: "Dương Thiên Sơn, ngươi ở chỗ này sao?"
Giọng nói kia vừa vang lên, Dương Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lẫm liệt.
Lập Mệnh Vẫn.
Tứ trưởng lão Thượng Môn Đạo.
Dương Thiên Sơn lập tức mở miệng nói: "Đại nhân của Thượng Môn Đạo đến thăm, không tiếp đón được từ xa".
Lúc này, tứ trưởng lão Lập Mệnh Vẫn kia mặc một bộ trường bào, khuôn mặt có vài phần cao ngạo, nhìn về phía Dương Thiên Sơn, thản nhiên nói: "Là ai giết Đạo Minh Tu trưởng lão?"
"Nói ra, thành Cửu Dương sẽ bị diệt".
"Không nói, thành Nguyên Dương cũng sẽ bị diệt!"
Lời nói lạnh nhạt lại lộ ra thần uy vô thượng.
Thượng Môn Đạo ở vùng đất tây vực, có thể nói là bá chủ chân chính bên trong Thương Vân Thiên, chỉ là một nhà họ Dương, căn bản không đáng để bọn họ nhìn thẳng.
Lúc này, Dương Thiên Sơn vội vàng nói: "Lập Mệnh Vẫn trưởng lão, Đạo Minh Tu trưởng lão thật sự là quá ngông cuồng, nhà họ Dương ta đã cùng...", "Bản tọa tới để nghe ngươi nói nguyên nhân sao?"
Lập Mệnh Vẫn trực tiếp ngắt lời, nói: "Bản tọa chỉ hỏi rốt cuộc là ai dám giết lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta!"
Đạo Minh Tu không chỉ là lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo, còn là người cùng tộc với chủ nhân Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên.
Có thể nói là có thân phận địa vị quyền cao chức trọng trong toàn bộ Thượng Môn Đạo.
Người như vậy mà bị giết, Thượng Môn Đạo biết để mặt mũi vào đâu?
Lập Mệnh Vẫn nói: "Ta chỉ hỏi là ai!"
"Thượng Môn Đạo đúng là kiêu ngạo thật!"
Một giọng nói uể oải vang lên, cười nói: "Chẳng lẽ người của Thượng Môn Đạo có thể bắt nạt người khác, người khác sẽ phải chịu bị bắt nạt sao?"
"Không hỏi thị phi, không hỏi nguyên nhân đã trực tiếp đến nhà tuyên bố muốn diệt thành, chắc nghĩ rằng Thượng Môn Đạo đã là chủ nhân của thiên hạ này rồi sao?"
"Theo ta biết, bá chủ của Thương Vân Thiên nên là Thương Thiên Tông mới đúng chứ?"
"Còn nữa, trong Trung Tam Thiên lớn như vậy, Bắc Đẩu tông ở Bắc Đấu Thiên, Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên, Xích Tiêu điện ở Xích Tiêu Thiên và Tứ Tượng Thần Phủ ở Tứ Tượng Thiên đều mạnh hơn Thượng Môn Đạo của ngươi chứ nhỉ?
Nhưng ta cũng không thấy bọn họ kiêu căng như thế!"
Giờ phút này, Tần Ninh đi ra từng bước một, đứng vững trên đỉnh một lầu các, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Đạo Minh Tu là ta giết".
Lúc này, Lập Mệnh Vẫn và người đàn ông bên cạnh đều đổ dồn ánh mắt lên trên người Tần Ninh.
"Giết trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta là tội đáng chết".
Lập Mệnh Vẫn còn chưa mở miệng, trưởng lão bên cạnh đã nói: "Là người nào sai sử ngươi?"
Bọn họ nhìn một cái đã nhận ra Tần Ninh chỉ là cảnh giới Tinh Thần Biến tam biến, cảnh giới như thế tuyệt đối không dám ra tay với trưởng lão của Thượng Môn Đạo.
Chắc chắn là có người sai sử!
"Là ai sai sử ư?"
Tần Ninh mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đạo Trung Thiên!"
"Nói hươu nói vượn!"
Một vị trưởng lão khác chính là ngũ trưởng lão Trương Vân Thượng của Thượng Môn Đạo.
Trương Vân Thượng có dáng vẻ khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, lúc này quát: "Chủ thượng đã không quan tâm đến chuyện trong tông môn nhiều năm rồi, ngươi ư?"
"Ta làm sao?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Lúc Thượng Môn Đạo mới bắt đầu thành lập chỉ có một mục đích là phát triển bản thân lớn mạnh, lên Thiên Chi Môn, là khai tông lập phái vì võ giả".
"Thượng Môn Đạo có huấn lệnh đúng không?
Không được bắt nạt nhỏ yếu!"
Nghe nói như thế, Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng đều biến sắc.
Đúng là có huấn lệnh.
Nhưng đó chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Ở trong Thương Vân Thiên này, không, đừng nói là trong Thương Vân Thiên, cho dù là toàn bộ Trung Tam Thiên, chỗ nào mà không phải vũ lực làm chủ! Nắm tay người nào lớn, lời nói của người đó sẽ có trọng lượng.
Gia tộc nào, tông môn nào mà không có cái gọi là huấn lệnh, giúp đỡ chính nghĩa, đỡ yếu chế mạnh! Nhưng có ai tuân thủ đâu?
Đây cũng chỉ là cái để giữ thể diện mà mọi người hiểu trong lòng thôi.
Lập Mệnh Vẫn trưởng lão liền nói: "Bắt nạt nhỏ yếu?
Ta thấy nhà họ Dương cũng không tính là nhỏ yếu, còn có cao nhân không rõ lai lịch như ngươi giúp đỡ cơ mà!"
"Nếu ngươi đã thừa nhận giết trưởng lão của Thượng Môn Đạo ta, vậy hãy theo ta về tông môn nhận tội đi!"
"Nhận tội?"
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, đứng chắp tay.
"Nên nhận tội chính là bọn ngươi".
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói: "Nếu như bây giờ các ngươi nhận tội, ta sẽ tha cho các ngươi không chết, nếu không...", "Hôm nay, ta sẽ tự chủ trương một lần, thay thế Đạo Trung Thiên thi hành môn quy, giết hai người các ngươi ở chỗ này".
Nghe thấy vậy, trong mắt hai người Lập Mệnh Vẫn cùng Trương Vân Thượng lập tức bộc phát sát khí.
Kẻ này quá mức ngông cuồng! "Hừ!"
Lập Mệnh Vẫn hét lên một câu, từng bóng người trên lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng lần lượt đáp xuống.
Mà lúc này, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lập tức xông ra.
"Hai nhị biến?
Muốn chết!"
Mười vị võ giả Thượng Môn Đạo xông ra kia đều là cường giả cảnh giới tam biến, chỉ là hai tên nhóc nhị biến mà cũng dám ngăn cản?
Chương 3059: Ông đây còn chưa nói hết đâu
Ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa lúc này vang vọng ra, những tiếng ầm ầm không ngừng bộc phát.
Chỉ thấy hai người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi lùi về sau, mười vị cường giả Thượng Môn Đạo cũng thi nhau dừng lại.
Lập Mệnh Vẫn nói thẳng: "Tiêu diệt".
Mười người lại xông ra trong nháy mắt.
Nhưng Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân lại hoàn toàn không sợ.
Phía dưới, Dương Thiên Sơn và Dương Thiên Nghi cũng muốn lao ra ngay lập tức.
"Không cần".
Tần Ninh nói thẳng: "Cứ nhìn là được".
Lúc này, mười hai người đánh nhau, khí thế cuồng bạo.
Lập Mệnh Vẫn thấy cảnh này, lại hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên.
Lập tức có bốn vị cường giả cảnh giới tứ biến đáp xuống, trực tiếp lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Nếu Tần Ninh đã không muốn bó tay chịu trói, vậy thì chịu chết đi! Bốn vị cường giả cảnh giới lục biến trực tiếp xông ra, sát khí kinh khủng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà phía dưới đang muốn ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang vọng.
"Khốn kiếp, các ngươi cũng xứng ư?"
Giọng nói vang vọng, chỉ thấy hai bóng người bỗng xuất hiện trong hư không, gần như trong nháy mắt, một đao một kiếm ẩn chứa đao thế và kiếm thế kinh khủng đã vạch ra ngàn vạn đao khí kiếm khí, lao thẳng tới chỗ bốn vị cường giả lục biến.
Ầm ầm ầm ầm... Chỉ trong nháy mắt, cơ thể bốn vị cường giả lục biến đã trực tiếp nổ tung, ngay cả hài cốt cũng vỡ vụn, hồn phách lập tức bị đánh nát.
Giờ phút này, Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng đều thay đổi sắc mặt.
Ai?
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một người mặc đồ xanh và một người mặc đồ trắng, tay cầm đao kiếm ngạo nghễ đứng giữa không trung.
Hai vị cường giả cảnh giới ngũ biến! Thế mà vừa ra tay đã trực tiếp giết chết bốn vị cường giả cảnh giới lục biến.
Lập Mệnh Vẫn đưa mắt nhìn thẳng hai người, giận dữ hét: "Khốn kiếp, các ngươi là ai?"
Hai người kia sải bước ra, nhếch miệng cười một tiếng.
"Lý Huyền Đạo!"
"Diệp Nam Hiên!"
Khí thế kinh khủng bộc phát ra, quanh thân hai người hình như có đao khí và kiếm khí vô tận hội tụ, trong mơ hồ có vẻ như muốn ra tay với hai cường giả cảnh giới thất biến.
"Chuyện của Thượng Môn Đạo mà các ngươi cũng dám nhúng tay?"
Trương Vân Thượng giận dữ quát: "Kẻ này có quan hệ như thế nào với các ngươi?
Các ngươi có biết, đắc tội Thượng Môn Đạo ta chắc chắn sẽ phải chết không".
"Vớ vẩn!"
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng.
Mà ngay sau đó, Trương Vân Thượng chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói kia vang lên ở ngay bên tai, ngay sau lưng mình.
Có người đã đi đến sau lưng thần không biết quỷ không hay, thế mà mình lại không phát hiện ra.
Trương Vân Thượng chậm rãi xoay người lại, nhìn thanh niên tuấn mỹ đến mức không thể bắt bẻ trước mắt, sắc mặt biến đổi.
"Chắc chắn sẽ phải chết?
Ngươi cũng xứng nói?"
Thanh niên nắm tay lại, từng luồng khí Huyền Hoàng trong nháy mắt đã tuôn ra cuồn cuộn, bao vây hai người Trương Vân Thượng và Lập Mệnh Vẫn ở bên trong.
"Đồ không biết trời cao đất rộng".
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hai người rơi từ trên trời xuống ầm ầm, lăn xuống phía trước lầu các mà Tần Ninh đang đứng định, hai đầu gối quỳ xuống đất, xương cốt vỡ vụn, không ngừng kêu la thảm thiết.
Thấy cảnh này, đám cao thủ cường giả của của Thượng Môn Đạo thi nhau biến sắc, trực tiếp bay lên không, xông ra từ trên lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng.
Nhưng vào lúc này.
Một người mặc váy dài màu xanh như tiên tử tung bay, hai tay nắm lại, phóng ra khí thế bá đạo, từng lực lượng huyền diệu lập tức lan ra.
Ầm ầm ầm... Từng con Quyển Phong Thiên Ô Ưng to lớn trực tiếp nổ tung.
Từng vị cường giả Biến Cảnh của Thượng Môn Đạo bị xuyên thủng thân thể, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, lần lượt rơi xuống đất.
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia vững vàng dừng lại, khuôn mặt như hoa sen, khí chất như tiên tử, khí tức hỗn độn quay xung quanh người khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, không có cách nào điều tra được tu vi.
Mà lúc này, đôi mắt đẹp của cô gái lóe lên, nhìn về phía Tần Ninh áo trắng đứng trên đỉnh lầu các trong thành.
Nhưng vào lúc này, lại có khí tức dao động bên cạnh Tần Ninh.
Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lại lập tức căng thẳng, cẩn thận phòng bị.
Chỉ là hai bóng người vừa mới xuất hiện kia lại nhìn Tần Ninh, trong đôi mắt mang theo tình cảm nhớ nhung vô tận.
"Chàng...", "Đã trở về".
Hai cô gái có khí chất và dung nhan giống như tiên tử, khiến cho Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà hiểu được hai người này cũng không phải đến để hại Tần đại nhân.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía hai người, vươn tay ra nắm chặt bàn tay của hai người, nói: "Ta đã trở về".
Giờ phút này, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nép vào trong lòng Tần Ninh.
Lúc này, ở giữa đất trời bốn phía, từng phi cầm khổng lồ phá không lao tới.
Trên lưng phi cầm có từng vị võ giả ăn mặc giống nhau, sát khí tràn ngập xung quanh toàn bộ thành Cửu Dương.
Chỉ thấy một con phi cầm dẫn đầu chính là Thánh Thiên Kim Bằng.
Mà trên đỉnh đầu cao lớn của Thánh Thiên Kim Bằng, một thanh niên mặc đan bào đứng chắp tay, khí chất ưu nhã, khuôn mặt ôn hòa nhìn bốn phía, ho khan một cái.
"Bàn tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta...", "Sư phụ!"
Chỉ là thanh niên kia còn chưa nói xong, thanh niên áo xám bên cạnh đã hưng phấn nâng tay lên, kích động hô: "Sư phụ...", giờ phút này, thanh niên kia nhướng mày nhìn thanh niên áo xám bên cạnh, bất mãn nói: "Nhàn Ngư sư đệ, ta còn chưa nói hết mà".
"A, Trần sư huynh, vậy ngươi tiếp tục...", Trần Nhất Mặc hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Bàn tay cầm âm dương định càn khôn, cửu trọng thiên địa ta vi tôn, chân đạp nhật nguyệt trấn thương khung, Thương Mang Vân Giới ta xưng...", "Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Chỉ là lời nói của Trần Nhất Mặc lại bị gián đoạn lần nữa, một vị cường giả tứ biến của Thượng Môn Đạo quát: "Đắc tội Thượng Môn Đạo ta, các ngươi sẽ bị trả thù".
Trần Nhất Mặc nghe vậy, nhíu mày lại nói: "Ông đây còn chưa nói hết mà!"
"Đệ tử Nguyên Hoàng Tông nghe lệnh, tất cả mọi người đều đánh cho ta, đánh hắn ta, đánh mạnh vào, đánh chết tên chó chết đó!"
Sau một tiếng ra lệnh, từng bóng người lập tức xông ra... Giờ phút này, võ giả trong thành Cửu Dương hoàn toàn sợ choáng váng.
Đám người Dương Thiên Sơn, Dương Thiên Nghi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên Hoàng Tông! Thế lực mạnh mẽ mới vươn lên trong gần ngàn năm qua ở Vô Tương Thiên - Nguyên Hoàng Tông! Những người này... đều là người của Nguyên Hoàng Tông?
Bọn họ chỉ nghe nói gần ngàn năm qua ở Vô Tương Thiên, ngoại trừ Kim Quang Tự và Vô Tương Phật Tự ra thì còn có một thế lực mới vươn lên tên là Nguyên Hoàng Tông, có địa vị ngang hàng với Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự, thế nhưng cũng không biết Nguyên Hoàng Tông mạnh như thế nào.
Hôm nay gặp được mới hiểu ra.
Chỉ là cũng quá kinh khủng đi! Gần như là trong nháy mắt, võ giả, phi cầm thanh thế cực lớn của Thượng Môn Đạo đã bị giết, bị bắt giữ.
Trong đám võ giả của Nguyên Hoàng Tông không thiếu cảnh giới nhất biến nhị biến tam biến.
Mà nhất là mấy vị cường giả đứng đầu, trong mắt mỗi người lúc nhìn về phía Tần Ninh đều có vẻ tôn kính, mừng rỡ, không có cách nào che giấu được.
Những người này đều đến vì Thần đại nhân!
Chương 3060: Kiếm Huyền Thiên Nguyên
Lúc này, một bóng người áo trắng rơi xuống đất, đứng bên cạnh Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng vẫn còn đang quỳ dưới đất kia.
"Sư phụ!"
Thanh niên áo trắng chắp tay, vui vẻ cười nói.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, cười nói: "Dịch nhi, nhiều năm không gặp, tiến bộ cũng khá nhanh đấy."
Thanh niên áo trắng này có dáng người và dung nhan hoàn mỹ không một tì vết, không phải Thần Tinh Dịch thì có thể là ai.
Hắn ta cười ha ha nói: "Có chút tiến bộ, có chút tiến bộ."
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn về phía hai vị trưởng lão, cười nói: "Lão già Thượng Môn Đạo, cũng dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt sư phụ sao?
Trực tiếp giết?"
"Không cần vội, còn có người đến nữa!"
Tần Ninh cười nói: "Cha mẹ ta đâu?"
"Hai người đang ở trên đường, chắc cũng sắp đến rồi."
Thần Tinh Dịch lập tức cười nói: "Không chỉ như vậy, lần này còn mang đến cho sư phụ một người bất ngờ nữa."
"Ồ?"
Lúc này, đám võ giả Thượng Môn Đạo đã hoàn toàn bị khống chế.
Mấy người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cũng lần lượt đi đến.
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
"Sương Nhi ngoan, thật lợi hại."
Tần Ninh cười nói: "Ta đã sớm nói với nàng, tương lai nàng sẽ càng lúc càng tiến bộ nhanh hơn, không lừa nàng đúng không?"
Vân Sương Nhi ngại ngùng cười một tiếng.
Ba vị phu nhân, bảy vị đệ tử lần lượt tụ tập.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mà không lâu sau, chỉ thấy lại có phi cầm chậm rãi hạ xuống tới.
Bên trên phi cầm kia, hai bóng người lập tức rơi xuống, bay thẳng về hướng Tần Ninh.
"Thần nhi!"
Một tiếng gọi vang lên, Sở Vân Nhân nhanh chóng phi đến, hai tay ôm lấy mặt Tần Ninh, vội vàng nói: "Con không sao chứ?"
"Mẹ..." Tần Ninh cười nói: "Con có thể có chuyện gì được!"
"Ờ ờ ờ, con có thể có chuyện gì được chứ, đúng đúng đúng..."
Sở Vân Nhân không kìm nén được sự mừng rỡ, hết nhìn bên trên lại nhìn xuống dưới, có vẻ vô cùng kích động.
Lâm Uyên cũng xuất hiện bên cạnh Sở Vân Nhân, dù sao cũng là người làm cha, nhìn hơi có vẻ tỉnh táo, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc này hắn ta mới coi như hoàn toàn yên tâm.
A Tị Địa Ngục! Một nơi có vào không có ra.
Đây là kết quả mà bao nhiêu năm qua, võ giả bên trong Trung Tam Thiên dùng mạng sống để nghiệm chứng.
Dù Tần Ninh có lợi hại thế nào, nhưng bọn họ làm cha mẹ vẫn sẽ lo lắng.
Mà đi cùng vợ chồng Lâm Uyên và Sở Vân Nhân còn có một thanh niên.
Thanh niên kia mặc một bộ áo lam, đứng cách đó không xa, chỉ nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, lại không nói một lời.
Thế nhưng Tần Ninh đảo mắt nhìn qua thanh niên lại hơi sững sờ, bóng người rơi xuống đất, đi từng bước một đến trước người thanh niên, không tự chủ được mà vươn tay nhéo mặt thanh niên kia.
"Huyền Diệp!"
Tần Ninh ngẩn ngơ.
"Hả?"
Lúc này thanh niên kia cũng ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta?"
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch tiến lên, cười ha ha nói: "Sư phụ, năm đó người lừa bọn con đi Xích Tiêu Thiên tìm Khúc Phỉ Yên sư muội, thế nhưng bọn con còn chẳng vào được cửa Đại Tiên Sư Cung."
"Lại trùng hợp gặp được Hứa Huyền Diệp thúc thúc, hắn ta cũng không tin bọn con, nhưng mà mấy năm nay Nguyên Hoàng Tông của bọn con vẫn luôn có liên hệ với Xích Tiêu Thiên bên kia."
"Cho nên sau khi biết được người trở về, bọn con đã liên hệ với Hứa Huyền Diệp, để hắn ta đến nhận người!"
Thần Tinh Dịch lập tức nhìn về phía Hứa Huyền Diệp, cười nói: "Huyền Diệp thúc thúc, mau nói đi!"
Lúc này Tần Ninh chỉ không ngừng vuốt ve khuôn mặt của thanh niên, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Huyền Diệp, đệ đã trưởng thành."
"Không!"
Hứa Huyền Diệp vội vàng lui ra phía sau mấy bước, nói: "Ngươi đừng lừa gạt ta, ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, Thông Thiên Đại Đế chuyển thế, còn có thể là ca ta được ư?"
"Yên nhi đâu?"
Tần Ninh lại cười nói: "Yên nhi cũng tới?"
Trần Nhất Mặc tiến lên, vội vàng nói: "Khúc Phỉ Yên đang ở Đại Tiên Sư Cung, bọn con căn bản không gặp được, nàng chỉ gặp người nhà họ Hứa, cực kì kiêu ngạo."
"Còn kiêu ngạo hơn cả con nữa!"
Trần Nhất Mặc bổ sung một câu.
Hứa Huyền Diệp lại nói: "Cũng không thể trách Phỉ Yên, những năm này con bé đã bị quá nhiều người lừa gạt, cho nên mới lười ra ngoài."
Tần Ninh tới gần Hứa Huyền Diệp, lại đưa tay nhéo mặt hắn ta, nói: "Tên nhóc này, đúng là đã trưởng thành không ít."
Bị Tần Ninh bóp mặt nhiều lần, Hứa Huyền Diệp cũng không nhịn được, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đám đệ tử phu nhân của ngươi đều nói ngươi là ca ta, ngươi lấy chứng cứ ra xem nào!"
Tần Ninh lại vẫy vẫy tay với Hứa Huyền Diệp.
"Làm gì?"
Hứa Huyền Diệp nói.
"Lấy kiếm ra đây."
Tần Ninh cười nói: "Đệ muốn ta chứng minh thì phải lấy kiếm mà ta đưa cho đệ ra đã."
Tần Ninh đưa tay vỗ đầu Hứa Huyền Diệp, vui vẻ nói: "Tên nhóc thối, lấy kiếm Huyền Thiên Nguyên ra đây, năm đó ta tự tay luyện chế cho đệ, có để lại một cấm chế ở trên đó, còn nói với đệ sau này có một ngày chúng ta gặp lại, ta sẽ giải phong ấn của kiếm này ra, để đệ và ta cùng nhau kiểm chứng!"
"Nhanh lên!"
Hứa Huyền Diệp ngây người.
Đậu má! Là thật sao?
Trên thế gian này chỉ có đại ca và hắn ta biết kiếm Huyền Thiên Nguyên tồn tại, qua nhiều năm như vậy, hắn ta chưa hề lấy kiếm Huyền Thiên Nguyên ra cho ai xem cả, ngay cả cha mẹ cũng không biết.
Hứa Huyền Diệp bán tín bán nghi, hai tay dần dần kết ấn.
Một lần kết ấn này kéo dài nửa canh giờ.
Ấn ký tản ra, một thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ.
Chỉ là nhìn thấy trường kiếm kia xuất hiện, mọi người đều ngẩn ngơ.
Một khí tức mạnh mẽ bá đạo đến cực hạn phóng ra, kiếm dài ba thước bảy tấc, ở cuối chuôi kiếm là một cái miệng rồng há to, để lộ rõ khí tức thần thánh.
Trên thân kiếm còn có hoa văn thiên địa vô cùng huyền diệu.
"Thiên nguyên khí Vương cấp!"
Giờ phút này Thần Tinh Dịch cũng ngẩn ngơ.
Đối với võ giả Biến Cảnh chân chính mà nói, bình thường đã rất khó nhìn thấy thiên nguyên khí Binh cấp và Tướng cấp rồi, đến Vương cấp thì càng thưa thớt đáng thương.
Thế mà Hứa Huyền Diệp lại trực tiếp lấy ra một thanh thiên nguyên khí Vương cấp! Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng.
Dù sao sư phụ đời thứ sáu là Luyện Thiên Đại Đế, biên soạn cuốn sách vạn khí, tài năng luyện khí vô địch, chỉ sợ không chỉ là thiên nguyên khí Vương cấp, cho dù là Hoàng cấp cũng có thể... Tần Ninh nắm chặt trường kiếm, lại nhìn Hứa Huyền Diệp, cười nói: "Nhỏ máu."
"Nhanh lên."
"Ờm."
Hứa Huyền Diệp sững sờ, vội vàng nhỏ máu.
Lúc này Tần Ninh cũng nhỏ một giọt máu xuống.
Hai giọt máu tươi dung hợp vào trong kiếm Huyền Thiên Nguyên, ngay lập tức, hồn phách của hai người dường như dung hợp làm một thể, cùng nhau xuất hiện, tràn vào trong kiếm Huyền Thiên Nguyên.
Giờ phút này, thể hồn phách của huynh đệ hai người xuất hiện trong một vùng trời đất rộng lớn ở trong kiếm Huyền Thiên Nguyên.
Ngay sau đó, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa.
Tần Ninh nhìn Hứa Huyền Diệp bên cạnh, cười nói: "Cánh cửa này chính là phong ấn, bây giờ ta giải phong ấn ra sẽ có thể chứng minh thân phận của ta."
"Nhớ kỹ lời vi huynh đã nói với đệ, cho dù ta đã thay đổi, thế nhưng bản chất hồn phách vẫn không thay đổi, phong ấn mà ta để lại có cùng bản chất với hồn phách của ta, trừ ta ra, không ai có thể giải được."
Hứa Huyền Diệp mờ mịt gật đầu.
Tần Ninh cũng không nói nhảm, trực tiếp sải bước ra, trong lòng bàn tay lập tức vang lên những tiếng núi kêu biển gầm, hàng vạn phù ấn xuất hiện, bám lên trên cửa lớn trước người.
Bình luận facebook