• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3051-3055

Chương 3051: Đúng là tuấn tú lịch sự

Lúc này người đàn ông kia mới nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp theo lại nhìn Tần Ninh, nói: "Hắn ta là đồ đệ của ngươi?"

"Ừm".

"Nhìn có chút đần độn...", Tần Ninh mỉm cười, lúc này mới nói: "Hiến Chi, vị này là Thương Vấn Đạo, là một vị tiền bối có danh tiếng rất lớn ở trong Thương Vân Thiên".

Ôn Hiến Chi chắp tay nói: "Chào Thương tiền bối".

Thương Vấn Đạo mỉm cười.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Thương Vấn Đạo tiền bối là một vị phong chủ của Thương Thiên Tông, thân phận địa vị cực cao, hơn nữa cũng có thiên phú rất cao".

"Được rồi, ngươi đừng nhục nhã ta nữa!"

Thương Vấn Đạo cười ha hả nói: "Nếu ta có thiên phú cực cao, sao bây giờ vẫn chỉ là cảnh giới thất biến?"

Tần Ninh cười nói: "Dù sao năm đó ta rời đi, ngươi vẫn chỉ là cảnh giới Tam Ngã mà!"

"Ngươi lại chế giễu ta?"

"Được rồi được rồi, không dám không dám, bây giờ ngươi là một trong những phong chủ quyền cao chức trọng của Thương Thiên Tông, ta cũng không dám".

"Ngươi...", "Ha ha ha ha...", Ôn Hiến Chi đứng ở một bên, cũng đã nhìn ra được sư phụ và vị Thương Vấn Đạo tiền bối này có quan hệ vô cùng tốt.

Dù sao đã rất lâu không thấy sư phụ thoải mái như vậy.

"Ngươi chuẩn bị đi Thanh Viêm Tông sao?"

Thương Vấn Đạo nói: "Ta ở trung vực cũng đã nghe nói qua về Thanh Viêm Tông, trong ngàn năm qua đã phát triển rất tốt, là hắn ta làm?"

Thương Vấn Đạo nhìn Ôn Hiến Chi.

"Không phải".

Tần Ninh nói thẳng: "Là đại đồ đệ Dương Thanh Vân của ta, tuấn tú lịch sự, cực kỳ hiếm thấy".

Ôn Hiến Chi đứng ở một bên, nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.

Cho dù có thiên vị cũng không cần thiên vị như thế chứ?

"Ồ?"

Thương Vấn Đạo lập tức cười nói: "Vậy ở trong Vô Tương Thiên thì sao?"

"Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, mấy người này đều là đệ tử của ngươi?"

"Đúng thế...", Thương Vấn Đạo cười ha ha nói: "Lâm Thần, ngươi trở thành Tần Ninh, làm sao lại thích nhận đồ đệ rồi?"

"Không phải đã nói với ngươi, năm đó ta là đời thứ tám, phía trước còn có bảy đồ đệ sao!"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

Ôn Hiến Chi nghe nói như thế thì sững sờ.

Ngay cả chuyện này mà sư phụ cũng nói với Thương Vấn Đạo.

Xem ra quan hệ của hai người không chỉ đơn giản là rất tốt thôi đâu.

Nói chung mỗi một đời của sư phụ sẽ chỉ nói cho đệ tử mình đã trải qua mấy đời, tiếp theo sẽ chuyển thế, ngoại lệ chút cũng chỉ là cha mẹ mỗi một đời cũng sẽ biết.

Nhưng ngoài ra, căn bản không còn ai khác biết nữa.

Thương Vấn Đạo tiếp tục nói: "Được rồi, ta cũng đã nhìn qua, đúng là đều có thiên phú, ngươi rất biết cách nhìn người đấy!"

"Cảm ơn đã khen".

"Vậy ba vị phu nhân của ngươi thì sao?"

Thương Vấn Đạo nói: "Ta nhớ trước kia ngươi không thích nữ sắc mà".

"Hơn nữa không phải ngươi nói, ngươi có một vị phu nhân sao?

Đời này chỉ thích một mình nàng, những người phụ nữ khác so sánh với nàng thì đều là phàm tục?"

Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh, không hề đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Ngươi không thể trách ta được, có trách chỉ có thể trách phụ thân ta làm một tấm gương xấu!"

"Ha ha, đúng là đồ đàn ông đểu mà!"

Thương Vấn Đạo lập tức nói: "Ta nghe nói còn có một người nữa tên là Cốc Tân Nguyệt?"

"Không sai".

"Quả nhiên là cặn bã!"

"...", sau khi trò chuyện thật lâu, hai người đều không đợi Thanh Diễm Điêu mà trực tiếp ngự không rời đi, tiến về phía Thanh Viêm Tông.

Thanh Viêm Tông cách nơi đây cũng không xa.

Trên đường, Tần Ninh và Thương Vấn Đạo vẫn luôn trò chuyện, thi thoảng còn truyền ra những tiếng cười ha ha, điều này khiến Ôn Hiến Chi hiểu ra Thương Vấn Đạo này thật sự là tri kỷ của sư phụ! Cứ như vậy, cuối cùng đám người đã đến bên ngoài Thanh Viêm Tông.

Liễu Tinh Tinh, Nguyên Lục Tiên đã dẫn người chờ đợi từ lâu.

"Tần đại nhân".

Nhìn thấy Tần Ninh đến, Nguyên Lục Tiên cười nói: "Chậm hơn dự kiến một chút...", "Trên đường bị chặn giết".

Tần Ninh khoát tay nói: "Được rồi, Thanh Vân đâu?"

"Dương tông chủ ở trong điện, có chút...", "Không sao cả, ta đi xem một chút".

Nghe được những lời này, Ôn Hiến Chi bĩu môi.

Nếu đổi thành những đệ tử khác không ra đón, chắc chắn sẽ bị trách móc, cũng chỉ có Dương Thanh Vân... Mấy người đi vào bên trong Thanh Viêm Tông.

"Nhiều người vậy?"

Tần Ninh nhíu mày nói.

Liễu Tinh Tinh đáp: "Nhà họ Hồ, nhà họ Cố bên kia đã đưa không ít đệ tử tới, hơn nữa cũng có một vài cao thủ của nhà họ Cố nhà họ Hồ đến Thanh Viêm Tông nhậm chức".

"Thì ra là thế...", Tần Ninh hỏi: "Có thành thật không?"

"Còn dám không thành thật ư...", Liễu Tinh Tinh cười nói: "Có Tần đại nhân ở đây, không ai dám làm càn".

"Hơn nữa Dương tông chủ là đồ đệ của Tần đại nhân, Tần đại nhân có thân phận cao quý, nhà họ Cố nhà họ Hồ cũng coi như là trèo cao, nghĩ đến về sau có thể trở thành bá chủ số một trong Trung Tam Thiên, ai nấy đều kích động...", mọi người đều như thế cả! Nếu ngươi là người bình thường, người khác sẽ bắt nạt ngươi.

Nhưng nếu ngươi đủ mạnh mẽ, người khác đừng nói đến việc bắt nạt ngươi, ngay cả nịnh nọt ngươi còn cảm thấy mình không xứng.

Một nụ cười đến từ cường giả đối với kẻ yếu mà nói, có lẽ đều phải mừng rỡ như nắng hạn gặp mưa rào.

Mấy người đi đến bên ngoài đại điện Thanh Viêm Tông, đi vào cửa hông, nhìn vào bên trong điện.

Tần Ninh và Thương Vấn Đạo đứng phía trước nhìn đám người bên trong đại điện.

Dương Thanh Vân mặc một bộ áo trắng, tuấn tú phi phàm, khí chất nho nhã hiền hoà.

Thương Vấn Đạo nhỏ giọng nói: "Đây chính là Dương Thanh Vân?"

"Ừm, đại đệ tử đời thứ nhất của ta, không tệ chứ?"

"Đúng là tuấn tú lịch sự".

Thương Vấn Đạo cười nói: "Ta ở trung vực cũng đã được nghe qua về tên tuổi của hắn ta, là nhân tài hiếm có, không nói đến thiên phú, năng lực làm việc đúng là rất nổi tiếng".

"Đương nhiên rồi, ngươi cũng không nhìn xem là đồ đệ của ai".

"Ngươi cứ dán thiếp vàng lên mặt mình đi...", hai người ngươi một lời ta một câu, nhìn Dương Thanh Vân đang ra lệnh ở trong đại điện.

Ôn Hiến Chi đứng ở một bên nhíu mày, gãi gãi mặt.

Không cần thiết chứ?

Người còn có một đệ tử đứng ở chỗ này nè! Thật sự coi con là không khí sao?

Còn như vậy nữa con sẽ tức giận đấy! Thật lâu sau, Dương Thanh Vân ở bên trong đại điện mở miệng nói: "Được rồi, tạm thời cứ làm theo bộ quy tắc này đi, nhà họ Cố, nhà họ Hồ cũng không cần cảm thấy gánh nặng gì cả, gộp các ngươi vào bên trong Thanh Viêm Tông cũng không phải là vì tiêu diệt các ngươi, đây cũng là muốn cho các ngươi kỳ ngộ!"

"Tây nam vực có thể nói là phe yếu nhất trong tám đại vực của Thương Vân Thiên, mọi người đoàn kết lại, tương lai chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn".

Cố Dương tộc trưởng liền nói: "Dương tông chủ nói đúng lắm".

"Dương tông chủ nói rất đúng".

Hồ Tông Nghĩa cũng cười nói.

Dương Thanh Vân khoát tay, đám người lần lượt rời đi.

"Không tồi không tồi, có phong thái quản lý Thanh Ninh các năm đó".

Lúc này Tần Ninh xuất hiện, tán thưởng: "Mới có một tháng mà đã rất tốt rồi".

"Sư phụ".

Dương Thanh Vân tiến lên, cười nói: "Thật ra cũng bởi vì những người này kiêng kị uy danh của sư phụ và Phi Tiên Cung, không được tính là thật lòng phục tùng".

"Muốn thật lòng thì cũng cần thời gian để mời chào mà!"

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: "Không có chuyện gì, cứ chậm thôi ".

Dương Thanh Vân nói: "Sư phụ, nhà họ Ngọc bên kia, Ngọc Ngâm Tuyết bảo phụ thân Ngọc Minh Hoàng tới, cũng đã bàn bạc với con rồi, nhà họ Ngọc sẽ thành đồng minh với Thanh Viêm Tông chúng ta, con đã đồng ý".

"Được".

"Chỉ là... Nhà họ Dương bên kia lại có chuyện không tốt...", nhà họ Dương?

Xảy ra chuyện gì?
Chương 3052: Ta nói sai sao?

Dương Thanh Vân nói: "Sư phụ không biết, lúc trước con vẫn luôn chú ý đến nhà họ Cố cùng nhà họ Hồ nên cũng không biết".

"Gần nhất, nhà họ Dương bên kia xuất hiện nguy hiểm...", "Nghe nói là con trai của một trưởng lão trong Thượng Môn Đạo ở khu vực lân cận đã xảy ra một chút tranh chấp với nhà họ Dương, việc này khiến Thượng Môn Đạo rất tức giận, có lòng muốn trừng trị nhà họ Dương...", "Mà hết lần này tới lần khác, tộc trưởng Dương Thiên Sơn của nhà họ Dương thế hệ này lại là một người nóng tính, không chịu khuất phục, chuyện này càng lúc càng lớn, đã chết hơn mấy chục người..."

Tần Ninh nhíu mày lại nói: "Thượng Môn Đạo...", "Nếu đã như vậy, ngày mai ta và ngươi đến nhà họ Dương một chuyến, vừa vặn... cũng nên giao lưu với Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn".

Thương Vấn Đạo ở bên cạnh cười nói: "Vị sư huynh Tiên Phong Cốt kia của ngươi là môn chủ Thái Nhất Môn, còn có vị sư huynh Đạo Trung Thiên kia...", "Sư huynh?"

Tần Ninh cười nói: "Lần này ta trở về chính là muốn giết hai vị sư huynh kia...", giết!

Thương Vấn Đạo khẽ giật mình.

Hắn ta biết tất cả mọi chuyện của Tần Ninh đời thứ tám.

Môn chủ đời trước của Thái Nhất Môn - Tiên Thái Nhất là sư phụ của Tần Ninh, đệ tử Tiên Phong Cốt cũng là đệ tử đắc ý của Tiên Thái Nhất, có thể nói là xưng huynh gọi đệ với Lâm Thần thời điểm đó.

Mà chủ nhân hiện nay của Thượng Môn Đạo - Đạo Trung Thiên, chính là con ruột của Đạo Vô Hữu, cũng là người mà năm đó Tần Ninh coi là đại ca.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh lại muốn giết bọn họ!

"Tần Ninh, ngươi...", nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Thương Vấn Đạo, Tần Ninh cười nói: "Hai vị sư phụ của ta chết rồi, ngươi có biết không?"

"Ừm...", Tần Ninh cười nhạo nói:

"Rất khéo, ta đã gặp được hai vị sư phụ trở thành quỷ hoàng ở trong A Tị Địa Ngục...", quỷ hoàng!

A Tị Địa Ngục là một nơi mà người sống không thể sinh tồn, ở nơi đó đều là quỷ linh quỷ mị quỷ binh.

Võ giả sau khi chết, hồn phách hoặc là trực tiếp tan biến trong trời đất, hoặc là sẽ vô tình tụ tập, bị cuốn vào bên trong A Tị Địa Ngục, trở thành quỷ quái.

Ở nơi đó tối tăm không có ánh mặt trời!

"Chẳng lẽ là...", Thương Vấn Đạo giật mình.

"Ừm...", Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Không chỉ như vậy, Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn còn có rất nhiều quan hệ với Ma tộc".

"Chuyện này tạm thời không cần nói ra ngoài, ngươi ở trong Thương Thiên Tông cũng coi như không biết là được, ta sẽ thăm hỏi hai vị sư huynh thật tốt".

Nói đến đây, trên mặt Tần Ninh xuất hiện một nụ cười.

Chỉ là nụ cười kia lại rất lạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh dẫn theo Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân rời khỏi Thanh Viêm Tông.

Vốn dĩ cũng không định dẫn ai theo, chỉ là hai huynh muội Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lại không cho Tần Ninh rời đi một mình, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Lần này chỉ có năm người.

Tần Ninh cũng thoải mái gọi Cửu Anh ra.

Hung thú Cửu Anh.

Bây giờ lân giáp màu đỏ sẫm bên ngoài Cửu Anh không chỉ hiện ra màu đỏ sậm, mà còn có cả ánh sáng mạ vàng, cánh chim giang ra, bên ngoài lớp thịt còn loáng thoáng có khí kim loại sắc bén.

Đồng thời, chín cái đầu, mỗi một cái nhìn qua đều giống như đầu rồng, tràn đầy khí thế mạnh mẽ uy nghiêm.

So với lúc trước, có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Tên này cả ngày bị phong ấn trong cơ thể Tần Ninh, dựa vào khí huyết của hắn, đồng thời lại có Tịnh Ma Châu Đan mà Tần Ninh đoạt được nuôi nấng, thực lực bản thân đã không thua kém cường giả cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến rồi.

Ôn Hiến Chi ngồi trên lưng Cửu Anh, cái lưng trước kia vẫn luôn cứng rắn giống như vảy đá, bây giờ lại vô cùng mềm mại.

"Cửu Anh biến hóa thật lớn!"

Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Sư phụ, khi đó người từ bỏ Phệ Thiên Giảo, lựa chọn Cửu Anh, có phải bởi vì Cửu Anh là hung thú thượng cổ, có thành tựu cao hơn Phệ Thiên Giảo không?"

Phệ Thiên Giảo ở bên cạnh nghe nói như thế thì nhe răng trợn mắt trừng Ôn Hiến Chi.

Tên Ôn Hiến Chi này suốt ngày ghét bỏ nó, không biết là đang tính toán cái gì?

"Hung thú không giống thiên nguyên thú, tiên thú, thần thú, không bị huyết mạch hạn chế, điều này cũng giống Thạch Đầu...", Tần Ninh nhắc đến Thạch Cảm Đương, cười cười nói: "Trên thực tế năm đó, Thanh Vân nhận Thạch Đầu làm đồ đệ, Thạch Đầu có thiên phú bình thường, chỉ là nghị lực lại mạnh kinh người thôi".

"Mà đối với võ giả mà nói, nghị lực mạnh mẽ cũng là điều bất phàm".

"Chỉ là về sau, đúng là Thạch Đầu đã không ngừng mang đến bất ngờ cho ta, thiên tài cố gắng luôn đi được rất xa, chỉ là ta không nghĩ tới Thạch Đầu thật có thể phá vỡ lẽ thường".

Ôn Hiến Chi liền nói ngay: "Sư phụ đã lừa Thạch Cảm Đương sư đệ, khiến sư đệ tin là thật, kết quả sư đệ đã thật sự làm được?"

Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, hầm hừ.

Ôn Hiến Chi sững sờ.

Hả?

Con nói sai sao?

Không phải ý của người là ban đầu đã lừa Thạch Cảm Đương, kết quả không lừa được người ta mà còn khiến người ta thành một người có nghị lực, trở thành thiên tài chân chính ư?

Lúc này Dương Thanh Vân cũng là bất đắc dĩ nhìn Ôn Hiến Chi.

Đứa bé Ôn Hiến Chi ngay thẳng này! Ngay từ đầu, Dương Thanh Vân đã cảm thấy Ôn Hiến Chi ngay thẳng như thế... thật ra chính là ngốc, sở dĩ ngốc như thế rất có thể là do Ôn Hiến Chi tiếp xúc quá nhiều với thú tộc.

Nhưng về sau, qua mấy năm tiếp xúc với Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân vô cùng khẳng định và xác định... cho dù là những nguyên thú, thiên nguyên thú kia cũng không ngốc bằng Ôn Hiến Chi.

Đây chính là vấn đề của chính hắn ta.

Bẩm sinh đã thế.

Cứ như vậy, năm người ngồi trên người Cửu Anh bay về hướng tây, một đường đi ngang qua núi cao trùng điệp, sông núi hùng vĩ, cảnh sắc khắp nơi vô cùng đẹp đẽ.

Cho đến cuối cùng, Dương Thanh Vân mở miệng nói: "Sư phụ, phía trước chính là thành Cửu Dương, nơi nhà họ Dương vươn lên chính là thành Cửu Dương!"

"Đi trước nhìn xem!"

"Vâng".

Cửu Anh biến mất, năm bóng người rơi xuống.

Thành Cửu Dương.

Nơi nhà họ Dương vùng lên, bây giờ tổng bộ của nhà họ Dương đang ở thành Nguyên Dương cách nơi đây mấy trăm dặm.

Mà thành Nguyên Dương cũng là một thành trì lớn vô cùng nổi tiếng trong toàn bộ tây nam vực, số người hơn ngàn vạn.

Lúc này, mấy người đi đến cửa thành thành Cửu Dương, chỉ thấy một nhóm hộ vệ đang đứng trước chín cửa thành, kiểm tra võ giả lui tới.

"Nghiêm ngặt như vậy?"

Ôn Hiến Chi hiếu kỳ nói.

Dương Thanh Vân giải thích: "Lúc đầu cũng không có, chỉ là gần đây người nhà họ Dương có xung đột với Thượng Môn Đạo, thành Cửu Dương này lại là nguyên quán của nhà họ Dương, cho nên mới phải nghiêm ngặt như thế".

"Thành Cửu Dương này chỉ có mấy chục vạn người, cũng không lớn, nhưng nhà họ Dương cực kỳ coi trọng, đệ đệ của tộc trưởng nhà họ Dương bây giờ - Dương Thiên Nghi cũng đóng quân ở đây lâu dài".

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước cửa thành.

"Lấy chứng minh thân phận của các ngươi ra".

Một vị đội trưởng dẫn đầu nhìn về phía mấy người, nói thẳng.

Lúc này Sở Kiếm Thanh đi ra phía trước, lấy một lệnh bài ra nói thẳng: "Ta chính là tứ cung chủ Sở Kiếm Thanh của Phi Tiên Cung, không thể vào sao?"

Đội trưởng kia nhìn lệnh bài của Phi Tiên Cung, lập tức cung kính chắp tay nói: "Phi Tiên Cung đại nhân, đắc tội".

Sở Kiếm Thanh nói: "Trước kia bản tọa cũng đã từng đến thành Cửu Dương, đâu có thấy nhiều quy củ như vậy..."
Chương 3053: Chúng ta cũng bao hết

Đội trưởng kia lại càng thêm cung kính.

Tứ cung chủ của Phi Tiên Cung, đương nhiên sẽ có thực lực tu vi mạnh hơn tộc trưởng nhà mình, hắn ta cũng không dám tùy ý đắc tội!

"Đại nhân có điều không biết, nhà họ Dương chúng ta gần đây có chút phiền phức, tổ địa từ đường từng bị người có mục đích đến muốn phá hỏng, cho nên phải điều tra nghiêm khắc chút".

Đội trưởng giải thích: "Nhưng mà đại nhân của Phi Tiên Cung thì đương nhiên không cần".

Phi Tiên Cung chính là bá chủ ở đông nam vực, nếu bọn họ muốn làm gì với nhà họ Dương, vậy nhà họ Dương căn bản không có khả năng chống cự.

Đương nhiên, đối mặt với Thượng Môn Đạo, nhà họ Dương bọn họ cũng không có sức lực ngăn cản, thế nhưng chẳng biết tại sao, lần này tộc trưởng đối mặt với Thượng Môn Đạo lại không nhún nhường chút nào.

Trên thực tế Thượng Môn Đạo mạnh hơn Phi Tiên Cung, nếu thật sự chọc giận Thượng Môn Đạo, nhà họ Dương cũng không có kết quả tốt gì.

Chỉ là việc này không có liên quan gì đến người của Phi Tiên Cung.

Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà dẫn mấy người Tần Ninh là lượt tiến vào bên trong thành Cửu Dương.

Chỉ là tin tức này cũng đã truyền tới Dương phủ trong thành Cửu Dương rất nhanh.

"Phi Tiên Cung?"

Lúc này, bên trong thành Cửu Dương, phủ đệ nhà họ Dương.

Phủ đệ này chiếm diện tích cũng không tính rất lớn, trông có vẻ rất cổ kính.

Thành Cửu Dương là nơi vươn lên của nhà họ Dương, nơi này chính là tổ trạch ban đầu của nhà họ Dương.

Bây giờ người tọa trấn tổ trạch chính là đệ đệ của tộc trưởng Dương Thiên Sơn nhà họ Dương - Dương Thiên Nghi.

Dương Thiên Nghi trông tầm ba mươi mấy tuổi, ôn hòa như ngọc, khí chất nội liễm, lúc này nghe được tin tức thì khó hiểu nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, đây chính là tứ cung chủ, ngũ cung chủ của Phi Tiên Cung, bây giờ đến địa bàn của nhà họ Dương chúng ta làm cái gì?"

Lập tức có người tiến lên, chắp tay nói: "Tứ gia, lúc trước nghe nói Phi Tiên Cung âm thầm ủng hộ nhà họ Hồ, nhà họ Cố, có ý muốn thống nhất tây nam vực chúng ta, hoàn toàn khống chế hai đại vực đông tây ở trong tay mình, lần này tới có phải...", "Haiz...", Dương Thiên Nghi nghe thấy lời này thì thở dài.

Phiền toái với Thượng Môn Đạo còn chưa giải trừ, bây giờ lại có thêm một Phi Tiên Cung.

Thật đúng là thời buổi rối loạn.

Dương Thiên Nghi lập tức nói: "Bọn họ ở đâu?

Cho dù Phi Tiên Cung có mục đích gì, dù sao cũng đã đi vào địa bàn của nhà họ Dương chúng ta, tóm lại vẫn phải thể hiện một chút tình nghĩa của chủ nhà".

"Vâng".

Một bên khác, mấy người Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi bọn đang đi dạo trong thành Cửu Dương.

"Tất cả vẫn không thay đổi...", Tần Ninh đột nhiên nói.

"Sư phụ, người từng tới thành Cửu Dương?"

"Ừm".

Tần Ninh gật đầu nói: "Năm đó là Thông Thiên Đại Đế, ta đã quen biết Dương Đỉnh Vân ở trong thành Cửu Dương, ở trong A Tị Địa Ngục cũng gặp được Dương Đỉnh Vân, ta đã đồng ý với ông ta sẽ để ý đến nhà họ Dương một chút".

Mấy người lập tức hiểu ra.

Khó trách Tần Ninh muốn tới địa bàn nhà họ Dương xem.

"Ta nhớ trong thành Cửu Dương có một quán rượu, mùi vị vô cùng tốt".

Tần Ninh cười nói: "Đi nếm thử, tiện thể mang về cho Thanh Trúc một ít".

Thời Thanh Trúc thích uống rượu, nhiều năm đã thành thói quen, không sửa được.

Mấy người đi theo Tần Ninh, vòng vo một lát đã đi vào trong một cái hẻm nhỏ, tìm tới một quán rượu.

"Vẫn còn ở đó".

Tần Ninh có chút bất ngờ.

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Tần Ninh cười nói: "Tuy mùi vị thức ăn ở nơi này không hoàn hảo lắm, nhưng lại mang đến cho người ta dư vị vô tận, rượu thì lại càng đặc biệt".

Vừa nói xong, thấy tiểu nhị tiến lên, Tần Ninh nhìn danh sách món ăn, gọi hơn mười món.

Không lâu sau, thịt rượu đã được đưa lên.

Tần Ninh cầm chén rượu lên ngửi một cái, cười nói: "Vẫn là mùi vị đó".

"Tiểu nhị, trong quán của các ngươi có bao nhiêu rượu này, ta muốn bấy nhiêu".

Tiểu nhị nghe thấy vậy thì lập tức nói: "Khách quan, rượu này rất đắt... Là bảo bối của quán chúng ta...", Dương Thanh Vân ở bên cạnh lấy ra rất nhiều thiên nguyên thạch, đặt vào trong tay tiểu nhị.

"Vâng vâng, ta sẽ đi chuẩn bị rượu cho mấy người!"

Thấy cảnh này, Ôn Hiến Chi thầm mắng mình ngu xuẩn.

Nhìn Dương Thanh Vân người ta kìa, có thể không được sư phụ thích sao?

Bên này vừa muốn rượu, bên kia đi trả tiền.

Đệ tử tri kỷ như thế, đổi lại là Ôn Hiến Chi hắn ta, hắn ta cũng thích.

Mấy người bắt đầu ăn uống.

Ôn Hiến Chi vẫn không có hình tượng như trước, há to mồm ăn uống thả cửa với Phệ Thiên Giảo bên cạnh.

Không lâu sau, có mấy bóng người đi vào trong quán nhỏ.

Hai người dẫn đầu những người kia, quần áo lộng lẫy, khí chất mang đến cho người ta cảm giác có xuất thân bất phàm, cực kì kiêu ngạo.

"Tiểu nhị!"

"Đến đây!"

Tiểu nhị vội vàng tiến lên.

Một người đàn ông trong đó mở miệng nói: "Chúng ta bao hết cái quán này!"

"Những người khác, cút!"

Tiểu nhị nghe nói như thế thì lộ vẻ khó xử.

"Hả?

Không hiểu sao?"

Nói rồi, người đàn ông hất tay lên, từng viên thiên nguyên thạch tản ra khí tức tinh khiết rơi vào trong tay tiểu nhị.

"Vâng vâng!"

Tiểu nhị bắt đầu khuyên từng vị khách hàng rời đi, đợi đến khi đi đến trước bàn của Tần Ninh, tiểu nhị cũng khách khí nói: "Khách quan, nơi này đã được bao hết, thật sự rất xin lỗi".

"Không cần xin lỗi".

Tần Ninh cười nói.

Tiểu nhị nghe nói như thế thì chuẩn bị thu dọn bàn.

Tần Ninh lại trực tiếp bắt lấy tay của tiểu nhị, cười nói: "Chúng ta cũng bao hết, bọn họ ra bao nhiêu tiền, chúng ta ra gấp đôi".

"Chuyện này...", sắc mặt tiểu nhị lập tức khó coi hẳn xuống.

Có thể bao cả cái quán, khách hàng đó không phú thì quý, không quan tâm đến thiên nguyên thạch, chứng tỏ bối cảnh thật sự không đơn giản.

"Đi đi".

Dương Thanh Vân cười nói: "Bọn họ bao hết, chúng ta cũng muốn bao, ai ra nhiều tiền thì người đó được!"

Mà lúc này, mấy người vừa đi đến kia đã nghe được lời nói của bàn Tần Ninh.

"Ăn nói hùng hồn thật đấy".

Thanh niên dẫn đầu nói: "Thằng nhãi kia, nhân lúc chúng ta còn chưa tức giận thì xéo đi nhanh lên".

Tần Ninh lại cười ha hả nói: "Nhân lúc ta còn chưa tức giận thì xéo đi nhanh lên".

"Ngươi muốn chết".

Ngay lập tức, một nhóm sáu người, thi nhau ngưng tụ sát khí trong cơ thể, nhìn chằm chằm mấy người Tần Ninh.

Tiểu nhị thấy cảnh này, lập tức sợ hãi choáng váng, vội vàng lùi sang một bên, sợ bị liên lụy.

Lúc này, Sở Kiếm Thanh khẽ giật mình, thấp giọng nói: "Đệ tử Thượng Môn Đạo".

Ở trong Thương Vân Thiên, các thế lực lớn bồi dưỡng đệ tử cũng sẽ có không ít thiên nguyên thuật thuộc về các môn các phái.

Dù sao Sở Kiếm Thanh cũng là cường giả Tụ Thiên Biến lục biến, nhìn một chút đã nhận ra sự khác biệt trong khí tức bộc phát từ trong cơ thể mấy người kia.

"Ồ?"

Tần Ninh nhíu mày lại.

Thành Cửu Dương kiểm tra nghiêm ngặt như thế mà những đệ tử Thượng Môn Đạo này còn trà trộn vào được?

Thú vị.

Lúc này, sáu người bị nói ra thân phận đều thay đổi sắc mặt.

Người phụ nữ dẫn đầu lạnh lùng nói: "Đúng là tinh mắt, chỉ là đầu óc hơi ngu ngốc chút, nếu đã biết chúng ta là đệ tử Thượng Môn Đạo, vậy hãy ngoan ngoãn cút đi".

"Nếu bây giờ còn không cút, vậy thì đừng đi nữa".

Vừa dứt lời, ngay sau đó có một vị đệ tử nắm chặt tay lại, từng trận văn ngưng tụ, toàn bộ quán nhỏ lập tức bị một thiên trận bao phủ.

Sáu người này có thân phận địa vị tuyệt đối không đơn giản.

Có thể tùy tiện bố trí ra một thiên trận, đó chính là thiên trận sư, cường giả cấp bậc Biến Cảnh! Lúc này thanh niên cầm đầu cười nhạo nói: "Chúng ta tới thành Cửu Dương cũng không muốn bị bất kỳ kẻ nào biết, nếu các ngươi đã biết, vậy ta sẽ tiễn các ngươi lên đường!"

Nghe nói như thế, Ôn Hiến Chi nghĩ, cơ hội thể hiện mình đã đến rồi!
Chương 3054: Thiến?

Ôn Hiến Chi bước chân ra, bàn tay nắm lại, sát khí kinh khủng trong nháy mắt bộc phát, vọt thẳng ra.

"Hiến Chi!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Để lại người sống!"

"Vâng".

Giờ phút này, Dương Thanh Vân đứng ở bên cạnh Tần Ninh, ngăn cản dao động của trận chiến.

Ôn Hiến Chi trực tiếp ra tay.

Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà thì cẩn thận nhìn xung quanh.

Trong quán nhỏ, những tiếng ầm ầm vang vọng.

Không lâu sau, sáu bóng người đã ngã chồng chất lên nhau ở trước mặt Tần Ninh.

Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: "Sáu cảnh giới nhất biến, không đơn giản".

Cấp bậc Biến Cảnh, cho dù là ở trong Thương Vân Thiên cũng thuộc về cấp bậc cường giả hiếm có.

Một lần có sáu người đi vào thành Cửu Dương cũng không đơn giản.

Tần Ninh nhìn thanh niên và cô gái cầm đầu, cười nói: "Các ngươi đến thành Cửu Dương làm cái gì?"

Thanh niên biết đụng phải kẻ khó chơi, lúc này quát: "Ta chính là đệ tử nòng cốt của Thượng Môn Đạo - Sở Tiếu, ngươi dám đụng đến ta, ngươi biết ngươi đã đắc tội người nào không?"

"Không sao cả, nếu không nói, ta giết các ngươi cũng không ai biết".

Tần Ninh thản nhiên nói.

Nghe thấy thế, cô gái kia biến sắc, vội vàng nói: "Chúng ta là đệ tử Thượng Môn Đạo, phụng lệnh của lục trưởng lão, đặc biệt đến thành Cửu Dương ẩn núp, chờ đợi tin tức".

"Ồ?"

Tần Ninh lập tức nói: "Lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo bây giờ là ai?"

"Đạo Minh Tu trưởng lão!"

Đạo Minh Tu... Tần Ninh không biết.

"Cho nên, Thượng Môn Đạo chuẩn bị đánh nhau với nhà họ Dương?"

"Vâng".

"Vì cái gì?"

Tần Ninh trực tiếp hỏi.

Cô gái kia tiếp tục nói: "Vốn dĩ con trai của lục trưởng lão là Đạo Vân Sinh có hôn ước với con gái cả của tộc trưởng nhà họ Dương Dương Thiên Sơn - Dương Doanh Doanh!"

"Thế nhưng ai ngờ được Đạo Vân Sinh công tử ở lại nhà họ Dương một khoảng thời gian, đột nhiên Thượng Môn Đạo chúng ta nhận được tin tức, Đạo Vân Sinh công tử bị... bị thiến!"

Thiến?

Mấy người sững sờ.

"Lục trưởng lão giận dữ, Thượng Môn Đạo chúng ta liền hoàn toàn trở mặt với nhà họ Dương, những ngày qua đã đánh nhau không ít lần, hai bên đều có tử thương".

Tần Ninh lại nói: "Lấy nội tình và thực lực của Thượng Môn Đạo các ngươi, diệt nhà họ Dương cũng không phải việc khó nhỉ?"

"Đúng là như thế, chỉ là lần này là việc tư của lục trưởng lão, Thượng Môn Đạo sẽ không quan tâm, chỉ có người của lục trưởng lão ở Thượng Môn Đạo giúp đỡ ra tay...", "Sáu người chúng ta năm đó đều được lục trưởng lão dạy bảo, lần này cũng đến để điều tra tin tức, chờ đợi Lục trưởng lão ra lệnh".

"Thì ra là thế".

Tần Ninh cười nói: "Nói như thế thì chắc là nhà họ Dương không đúng, làm sao lại thiến con rể tương lai của mình chứ?"

"Chẳng lẽ không nên nịnh nọt Thượng Môn Đạo cho tốt sao?"

Hắn vừa dứt lời, Sở Tiếu và cô gái kia đều trầm mặc không nói gì.

"Nói thật".

Ôn Hiến Chi đá một cái, quát.

Hai người vẫn không nói.

Ôn Hiến Chi cũng không nói nhảm, nhấc một người lên, trực tiếp bóp nát cổ, vứt xuống đất.

Thấy cảnh này, Sở Tiếu và cô gái kia hoàn toàn sợ choáng váng.

Mấy người kia không hề e ngại Thượng Môn Đạo! Sở Tiếu liền nói ngay: "Là Đạo Vân Sinh công tử, là hắn ta nhòm ngó muội muội của Dương Doanh Doanh, ra tay với muội muội của Dương Doanh Doanh - Dương Uyển Uyển, bị Dương Thiên Sơn phát hiện, dưới cơn nóng giận đã trực tiếp thiến hắn ta".

"Ta đã nói rồi mà!"

Tần Ninh cười nói: "Nhà họ Dương biết mình không phải là đối thủ của Thượng Môn Đạo, dù chỉ là một lục trưởng lão của Thượng Môn Đạo thì cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội, làm sao lại vô duyên vô cớ ra tay với Đạo Vân Sinh chứ".

"Nhưng mà Đạo Vân Sinh này còn muốn cả chị lẫn em, đúng là tham lam".

Nghe thấy lời này, Sở Tiếu lập tức nói: "Việc này Lục trưởng lão biết mình không có lý, thế nhưng không nuốt trôi được cơn tức này, cho nên ở trong Thượng Môn Đạo cũng không gióng trống khua chiêng đối phó với nhà họ Dương, chỉ là ma sát lẫn nhau thôi".

Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía Sở Tiếu, tiếp theo chuyển sang Ôn Hiến Chi, khiển trách: "Hiến Chi, ngươi quá bộp chộp rồi, sao có thể tùy ý giết người chứ?"

Ôn Hiến Chi chắp tay nói: "Con sai rồi".

Thấy cảnh này, sắc mặt năm vị đệ tử còn lại vô cùng khó coi.

"Như vậy đi!"

Tần Ninh lập tức nói: "Ta có quan hệ cá nhân với lão tộc trưởng Dương Đỉnh Vân của nhà họ Dương, ta cũng không giết năm người các ngươi, trở về nói cho lục trưởng lão Đạo... Đạo cái gì?"

"Đạo Minh Tu".

Sở Tiếu vội vàng nói.

"Đúng, trở về nói cho ông ta biết, nể mặt ta, chuyện này coi như xong".

Tần Ninh cười ha hả nói: "Rút hết người của Thượng Môn Đạo các ngươi sắp xếp trong thành Cửu Dương, sắp xếp trong thành Nguyên Dương, nể mặt ta một lần".

"Vâng vâng vâng, chúng ta nhất định sẽ chuyển lời lại".

"Được".

Tần Ninh cười nói: "Hiến Chi, thả bọn họ đi".

Ôn Hiến Chi lần lượt đá năm người ra ngoài cửa.

Mà Tần Ninh lại nói: "Đã tới nửa ngày, xem náo nhiệt cũng lâu rồi, ra đi".

Lúc này, từng bóng người lần lượt đi đến từ bên ngoài quán nhỏ.

Người dẫn đầu chính là Dương Thiên Nghi của nhà họ Dương tọa trấn thành Cửu Dương.

"Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"

Dương Thiên Nghi khách khí nói.

Ông ta đã thấy rõ cảnh vừa rồi.

Tần Ninh còn không sợ cả người của Thượng Môn Đạo, tuyệt đối không phải thân phận bình thường.

Tần Ninh cười nói: "Ta là ai không quan trọng".

"Mấy đệ tử này trở về, Đạo Minh Tu chắc chắn sẽ nổi giận, hẳn là sẽ trực tiếp tới thành Cửu Dương, người nhà họ Dương các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi".

Tần Ninh nói thẳng: "Chuẩn bị kỹ càng, đừng để bị thương".

"Những chuyện khác giao cho ta xử lý là được rồi".

Dương Thiên Nghi nghe thấy mấy câu này thì ngây ra.

Ngay cả Tần Ninh là ai ông ta cũng không biết, càng đừng nói đến biết được vì sao Tần Ninh lại trợ giúp nhà họ Dương.

Tần Ninh cười nhạt nói: "Ta đúng là bạn cũ với lão tộc trưởng Dương Đỉnh Vân nhà họ Dương các ngươi, lần này tới cũng là vì ông ta".

"Phụ thân ta... đã chết".

"Ta biết".

Tần Ninh lại nói: "Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền phức của nhà họ Dương các ngươi!"

"Đúng rồi, vị này là Dương Thanh Vân, tông chủ Thanh Viêm Tông, về sau nhà họ Dương ở trong tây nam vực này mà có phiền phức gì thì cứ đi tìm hắn ta!"

"Nhưng nếu như nhà họ Dương các ngươi ỷ thế hiếp người, bị ta biết, ta cũng sẽ không quan tâm đến các ngươi đâu".

"Vâng vâng vâng!"

Dương Thiên Nghi vội vàng nói: "Đại ơn của công tử suốt đời khó quên, nếu đã tới thành Cửu Dương thì hãy vào nhà họ Dương chúng ta nghỉ ngơi đi".

"Không cần".

Tần Ninh khoát tay nói: "Ta sẽ ở ngay chỗ này".

"Điều này...", "Yên tâm đi, ngươi cứ quản lý tốt người nhà họ Dương các ngươi là được rồi".

Cuối cùng, Dương Thiên Nghi lo lắng rời đi.

Mấy người Tần Ninh vẫn ở lại trong quán nhỏ.

"Tiểu nhị, tìm mấy phòng khách đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ ở lại đây".

Lúc này tiểu nhị và chưởng quỹ mới dám xuất hiện.

Những nhân vật lớn này động một ngón tay đã có thể bóp chết bọn họ, mâu thuẫn của các nhân vật lớn, bọn họ không thể nhúng tay vào được.

Chỉ chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.

Ngày hôm đó, ở trước từng ngọn núi cách thành Cửu Dương trăm dặm, từng bóng người đứng xếp hàng.

Nhìn qua có khoảng trên trăm người, hơn mười người dẫn đầu đều là cường giả cấp bậc Biến Cảnh, hơn mười người đứng sau thì là cảnh giới Vô Ngã.

Những người này đều mặc trường sam võ phục của Thượng Môn Đạo, hai bên vai trái phải đều khắc một chữ Đạo.

"Sở Tiếu, Lý Ngân Tuyết, các ngươi xác định năm người kia đều là cấp bậc Biến Cảnh?"

Một người đàn ông trung niên cầm đầu có khí chất lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, lúc này quát lạnh.
Chương 3055: Vậy ngươi còn sống để làm gì?

"Đệ tử xác định!"

Sở Tiếu không còn dáng vẻ khúm núm ba ngày trước đó nữa, lúc này trong mắt toàn là hận ý, khẽ nói: "Thanh niên kia tên là Hiến Chi, là cấp bậc Tinh Thần Biến nhị biến, gọi thanh niên cầm đầu là sư phụ".

"Ba người khác không ra tay, thế nhưng có một cặp là huynh muội, mang đến cho người ta cảm giác mạnh nhất".

Nghe nói như thế, Đạo Minh Tu nhíu mày lại.

"Giúp đỡ nhà họ Dương sao?"

Đạo Minh Tu khẽ nói: "Tộc trưởng đời trước của nhà họ Dương - Dương Đỉnh Vân chỉ là cảnh giới tứ biến thôi, thuộc hạ của ông ta cũng chỉ là cấp bậc tứ biến ngũ biến, có thể mạnh bao nhiêu chứ?"

"Nhà họ Dương thật sự cho rằng Thượng Môn Đạo không ra mặt, chỉ là một mình Đạo Minh Tu ta tìm bọn họ tính sổ, là lại dám can đảm đối đầu với ta sao?"

"Phụ thân".

Ở bên cạnh Đạo Minh Tu, một thanh niên sắc mặt trắng bệch, cả người hơi cong lại, vẻ mặt căm hận nói: "Phụ thân, lần này nhất định phải giết Dương Thiên Sơn, Dương Doanh Doanh và Dương Uyển Uyển kia cũng nhất định không thể bỏ qua, con muốn sống!"

Đạo Minh Tu nhìn con mình, cười nói: "Vân Sinh, yên tâm đi, vất vả lắm ta mới tìm được đại sư trong Thượng Môn Đạo chúng ta nối liền bảo bối lại cho con, cha sẽ giữ tỷ muội hai người này lại cho con, nhưng con phải đồng ý với cha, nhất định phải chờ khỏi hẳn mới có thể động vào bọn họ!"

"Vâng!"

Trong mắt Đạo Vân Sinh lóe lên ánh sáng dâm tà một cái rồi biến mất, chỉ là nhà họ Dương thôi mà cũng dám khiến hắn ta bị thương, muốn chết! Lúc này, từng bóng người đang tiến về phía thành Cửu Dương, đợi đến khi chỉ cách thành Cửu Dương gần mười dặm, sắc mặt Đạo Minh Tu lạnh lẽo hẳn xuống, khẽ nói: "Võ giả nhà họ Dương, một tên cũng không được để sót".

"Vâng".

Ngay lập tức, từng bóng người lần lượt vọt thẳng ra.

Từng vị cao thủ cảnh giới Vô Ngã thi nhau đáp xuống trên bầu trời thành Cửu Dương.

Mà lúc này, khi từng bóng người kia xuất hiện, Đạo Minh Tu dẫn theo Đạo Vân Sinh cùng với hơn mười vị cường giả Biến Cảnh bên cạnh, thi nhau đạp không tới.

"Dương Thiên Nghi, ra đây nhận lấy cái chết đi".

Một tiếng quát vang lên, khí tức kinh khủng lan tràn ra.

Giờ phút này, võ giả bên trong toàn bộ thành Cửu Dương đều cảm giác được lực áp bách kinh khủng, khiến trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi, hô hấp khó khăn.

Cường giả Biến Cảnh! Hơn nữa tuyệt đối không phải cường giả cảnh giới nhất biến, nhị biến, tam biến.

Giờ phút này, bên trong thành, từng bóng người bay lên không, hơn mười vị cao thủ cảnh giới Vô Ngã dẫn theo trên trăm vị võ giả cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Chân Ngã lập trận sẵn sàng đón quân địch.

Mà trong đám người, một bóng người bay lên trên không.

"Đạo Minh Tu!"

Dương Thiên Nghi xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía người trước mặt, không nhịn được quát: "Thượng Môn Đạo của ngươi đúng là bá chủ bên trong Thương Vân Thiên, thế nhưng cũng không thể ỷ thế hiếp người đến mức này được!"

"Ta ỷ thế hiếp người?"

Đạo Minh Tu cười nhạo nói: "Tộc trưởng nhà họ Dương các ngươi làm con ta bị thương như thế, nếu Đạo Minh Tu ta không nói câu nào mà nuốt cơn tức này xuống thì mới gọi là mất mặt xấu hổ".

"Vì sao lại làm hắn ta bị thương, ngươi không biết sao?"

"Bản tọa không biết!"

"Thật sao?"

Dương Thiên Nghi cười nhạo nói: "Con của ngươi làm ra chuyện khốn kiếp đó, ngươi định quỵt nợ ư?"

Nghe thấy vậy, trong mắt Đạo Minh Tu hiện ra sát khí.

"Dương Thiên Nghi, nghe nói nhà họ Dương các ngươi gọi được cứu binh đến, bảo vị cao nhân đó ra đi, bản tọa muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại gan to bằng trời như thế!"

Nghe thấy vậy, Dương Thiên Nghi đột nhiên trầm mặc.

"Ta đây!"

Mà đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, cười tủm tỉm nói: "Tại hạ chính là bạn bè của nhà họ Dương".

Đám người nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy được trên đường phố phía dưới, mấy bóng người lần lượt đi ra.

Một thanh niên cầm đầu mặc quần áo trắng, chắp tay đi, ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói: "Các vị, nể mặt ta một lần được không?"

Đạo Minh Tu nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn thẳng xuống phía dưới.

Có tổng cộng năm người, hiển nhiên là thanh niên áo trắng cầm đầu.

Hai người trẻ tuổi phía sau không đáng để lo, chỉ là một nam một nữ đằng sau lại mang đến cho ông ta một cảm giác không nhìn thấu.

Thế nhưng sau khi ánh mắt ông ta dừng lại trên người hai người kia chốc lát, Đạo Minh Tu đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nói: "Sở Kiếm Thanh, Sở Mộng Hà, tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"

Lúc này Sở Kiếm Thanh chỉ nhìn Đạo Minh Tu một chút, cũng không mở miệng.

Vì sao bọn họ ở chỗ này, không cần phải giải thích với Đạo Minh Tu.

Tần Ninh cười nói: "Đạo Minh Tu trưởng lão, có thể nể mặt ta được không?"

"Nể mặt ngươi, ngươi thì là cái thá gì chứ?"

Đạo Minh Tu hừ lạnh nói: "Nhà họ Dương đối địch với ta, hôm nay ta tới, trước tiên là đập phá thành Cửu Dương, sau đó là đập phá thành Nguyên Dương, tiêu diệt nhà họ Dương".

"Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó".

"Nhóc con, chuyện gì không nên nhúng tay thì tốt nhất đừng để ý đến".

Tần Ninh cười nói: "Con người của ta chỉ thích xen vào chuyện bao đồng, không kiềm chế được".

"Vậy thì chết đi!"

Đạo Minh Tu hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đáp xuống.

Ông ta cũng muốn nhìn xem người trẻ tuổi này rốt cuộc lấy sức mạnh đâu ra.

Ầm... Một tiếng nổ vang vọng trước người Đạo Minh Tu, Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lần lượt cầm kiếm xông ra.

"Sở Kiếm Thanh!"

"Sở Mộng Hà!"

Đạo Minh Tu quát lên một tiếng chói tai.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Chỉ là Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà cũng không để ý tới, trực tiếp xông đến trước người Đạo Minh Tu.

Mà lúc này, từng bóng người cũng đáp xuống.

Dương Thiên Nghi thấy cảnh này, hạ lệnh ra tay.

Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi nắm tay lại, sát khí trong cơ thể bộc phát, trực tiếp xông ra.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía dưới, đưa mắt nhìn trên không.

"Đạo Vân Sinh!"

Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Đạo Vân Sinh.

"Ngươi cút đi!"

Nhìn thấy Tần Ninh đi tới, lại là khí tức Biến Cảnh, Đạo Vân Sinh lập tức hoảng sợ.

"Tới tâm sự đi".

Tần Ninh lại trực tiếp bắt lấy Đạo Vân Sinh, cười nói: "Dù sao cũng là con trai của lục trưởng lão Thượng Môn Đạo, cũng nên có chút khí phách chứ?"

Đạo Vân Sinh bị Tần Ninh bắt lấy, lại không thể phản kháng được, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp rơi xuống đất.

Bịch một tiếng, hắn ta đã bị Tần Ninh ném xuống đất.

"Thằng oắt con, dám đụng đến ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn".

Lúc này, Đạo Minh Tu bị hai người Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà áp chế lập tức luống cuống.

Con trai chính là mạng sống của ông ta!

"Dừng lại!"

Tần Ninh ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Đạo Vân Sinh, hắn ta lập tức run lên.

"Đó là cha ruột của ngươi hả?"

"Phải...", "Có phải là ngươi đã làm chuyện xấu xa với hai đứa con gái của tộc trưởng nhà họ Dương không?"

Đạo Vân Sinh vội vàng nói: "Không, không phải, là nhà họ Dương nói xấu ta".

"Ồ?

Thật sao?"

Tần Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn xuống giữa háng Đạo Vân Sinh, cười nói: "Nói thật đi!"

Đạo Vân Sinh lập tức căng thẳng, mồ hôi chảy đầy mặt, liền nói ngay: "Vâng vâng vâng, là thật, là thật...", "Ta háo sắc, ngấp nghé Dương Uyển Uyển, là ta bị trừng phạt đúng tội".

Tần Ninh nghe nói như thế, chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Mới thế mà đã thừa nhận?

Ngươi đúng là không có tiền đồ".

"Cho nên nói đến cùng, là ngươi làm ra chuyện khốn nạn, chịu trừng phạt, cha ngươi không phục nên mới ra mặt vì ngươi!"

Lúc này sắc mặt Đạo Vân Sinh vô cùng khó coi.

"Nếu đã như vậy...", Tần Ninh vừa dứt lời liền mỉm cười nhìn về phía Đạo Vân Sinh, nói: "Vậy ngươi còn sống để làm gì?"

"Cái gì?"

Ầm... Một giây sau, Tần Ninh trực tiếp đạp một cú xuống.

Đầu Đạo Vân Sinh lập tức nổ tung ra giống như dưa hấu, chết oan chết uổng...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom