-
Chương 3006-3010
Chương 3006: Con sử dụng bí pháp gì thế hả?
"Hơ... không phải".
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Thất bại rồi ạ, tới kiếp thứ chín rồi mà cuối cùng vẫn bị kẻ khác hãm hại, không thể công thành viên mãn, kết quả là phải trở lại".
"Đây xem như kiếp thứ mười...", Tần Ninh nói với vẻ hơi ảm đạm: "Ở kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba, kiếp thứ tư, có lẽ do số phận của con mà cha mẹ đều chết sớm, con toàn mồ côi cha mẹ mà lớn lên".
"Kể từ kiếp thứ năm trở đi, cha mẹ con đều còn sống, là hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên. Lần này con trở về, đến Cửu Nguyên Vực của Thượng Nguyên Thiên nhưng bọn họ đã bị Ma tộc sát hại..." "Sau đó đi Tây Hoa Thiên, kết quả ở Tây Hoa Thiên nghe được tin tức của hai người, bi thương quá độ nên hộc máu, suýt chút nữa đã làm phu nhân và đệ tử của con bị dọa sợ".
Lâm Uyên nghe đến đây thì nhìn Tần Ninh, nói: "Xin lỗi, do cha mẹ không tốt".
"Cha mẹ xin lỗi gì chứ?"
Tần Ninh lại nói: "Số con chắc là khắc cha khắc mẹ đấy, hai người không sao là phúc lớn mạng lớn rồi".
"Thằng ranh này..." "Con đùa thôi, con đùa thôi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cơ mà quay trở lại vấn đề, cha không cần kiểm tra ám hiệu với con mà đã biết con là con trai của cha, con đã trở lại rồi ư?"
"Do trực giác mách bảo thôi".
Lâm Uyên cười nói: "Trực giác là một thứ gì đó rất chuẩn xác".
Trực giác! Lâm Uyên không nói nhiều về chuyện này, hỏi tiếp: "Vậy còn kiếp thứ sáu, kiếp thứ bảy thì sao?"
"Con cũng chưa biết nữa, con mới từ Thượng Nguyên Thiên đến Tây Hoa Thiên, xử lý xong vài chuyện của Ma tộc thì hay tin của hai người, nên con chạy đến đây luôn đây”.
"Còn kiếp thứ sáu và kiếp thứ bảy, bọn hắn... chắc sẽ không sao đâu!"
"Dẫu sao Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng đáng tin...", nói tới đây, Lâm Uyên lập tức hỏi: "Dịch Nhi thì sao?"
"Tiểu tử thúi kia bị người ta phong ấn, đến tận bây giờ vẫn không biết là ai làm, cơ mà đã phá giải phong ấn rồi, chỉ có điều thực lực yếu hơn chút thôi ạ".
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi".
Lâm Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu tử kia khôn khéo lanh lợi, con thu nó làm đệ tử cũng là phúc phận của con đấy!"
"Gì cơ?"
Tần Ninh sửng sốt.
Phúc phận của ta?
"Ôi cha ơi là cha, cha bị nhốt tới ngu người luôn rồi à?"
Tần Ninh lập tức phản bác: "Tiểu tử thúi kia là đứa không đáng tin cậy nhất đấy ạ!"
"Con đã trải qua chín đời cơ mà, nói cho cùng, người đáng tin nhất vẫn là đệ tử đầu tiên của con".
Lâm Uyên hỏi ngay: "Là Dương Thanh Vân con từng kể đấy sao?"
Năm xưa, Tần Ninh có giấu giếm hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên vài chuyện.
Đến cuối cùng, hắn mới thú nhận hết tất cả với phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.
Kể cả Thần Tinh Dịch cũng không biết hắn đã trải qua chín kiếp.
Không phải hắn cố ý nói ra, mà là cha mẹ ở kiếp thứ tám này có trực giác quá bén nhạy, hắn cũng muốn giấu giếm lắm chứ, nhưng lại bị phát hiện ra có điều khác lạ.
Ngẫm lại kiếp thứ tám của hắn, ban đầu là một kẻ tầm thường, ra ngoài rèn luyện thì thức tỉnh huyết mạch trở thành thiên tài. Sau này bị tách lột huyết mạch ra, lúc sắp chết không những hồi sinh trở lại mà còn nhớ ra ký ức năm xưa, thiên phú bùng nổ.
Lâm Uyên và Sở Vân Nhân vừa nhìn đã thấy ngay đầu mối, còn tưởng hắn bị đoạt xác.
Không còn cách nào khác, Tần Ninh mới quanh co kể lại ngọn nguồn cho họ biết.
"Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch thì con từng nói rằng trong tám người này, con cảm thấy Dương Thanh Vân vừa ý con nhất, trong tương lai sẽ truyền đạo chính thống của con cho nó".
"Mà hình như con còn định cho nó thừa kế y bát của con, tiếp nhận vị trí đứng đầu vạn giới này nữa mà đúng không?"
Tần Ninh cười ha ha: "Lão cha vẫn còn nhớ luôn sao?"
"Hỏi thừa".
Lâm Uyên lập tức nói: "Ta không quan tâm trước đây con là con của ai, sau này là con của ai, con vĩnh viễn là con trai ta".
"Trước đây, ta còn bảo mẹ con làm thêm một phát, sinh thêm đứa nữa, đến lúc đó nói không chừng con sẽ thích nó hơn, và nó sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của con".
Lâm Uyên nói với gương mặt đầy mong đợi: "Vô Thượng Thần Đế đánh xuống giang sơn truyền lại cho con nhưng con lại không cần, nếu để lại cho đệ đệ, muội muội con thì chẳng phải sau này ta và mẹ con sẽ là..." "Khụ khụ".
Lâm Uyên lập tức sửa lời: "Chỉ tiếc là bị mẹ con chửi cho một trận, phản đối rồi".
Tần Ninh chê bai ngay tức khắc: "Cha tham lam quá đấy. Lão cha à, người còn băn khoăn về tài sản của nhà họ Mục cũ chúng ta sao?"
"Nói thừa, đứng đầu cả Thương Mang Vân Giới cơ mà, đương nhiên là ta nhớ rồi".
Hai cha con nhìn nhau, bỗng chốc phá lên cười to.
Tần Ninh cất lời: "Con không chỉ có tám vị đệ tử thôi đâu, còn có đứa đệ tử thứ chín ở Thượng Tam Thiên ạ. Con còn thu hai...", hắn bắt đầu kể lại những chuyện hắn đã trải qua trong những năm qua.
Lâm Uyên gật gù, tập trung lắng nghe.
Không biết hai người trò chuyện với nhau đã bao lâu, Tần Ninh cười nói: "Thôi, tạm thời không nói những chuyện này nữa, bây giờ cha đã bị phế rồi, phải nghĩ cách chữa thương cho cha mới được".
"Nếu không thì lúc tiến vào A Tị Địa Ngục, một kẻ chỉ mới cảnh giới nhất biến như con bảo vệ người quá khó khăn".
Lâm Uyên lập tức hiếu kỳ hỏi: "Là làm gì cơ?"
"Đơn giản thôi ạ".
Tần Ninh mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Uyên.
Vào lúc này, Đại Sách Mệnh Thuật đốt cháy thọ nguyên, ngưng tụ thành từng đạo sức mạnh trời đất.
Tần Ninh chẳng mấy khi thi triển bí thuật này, trừ khi không còn lựa chọn nào khác.
Hôm nay chính là thời điểm hắn rơi vào bước đường cùng ấy.
Một lúc sau, tuổi thọ của Tần Ninh bị đốt cháy, sức mạnh ngưng tụ giữa thiên địa rồi hội tụ trong cơ thể của Lâm Uyên.
Những năm vạn năm tuổi thọ hóa thành sức mạnh trời đất tinh thuần, chảy vào trong thân thể của Lâm Uyên.
Mà lúc này, hai bên tóc mai của Tần Ninh bị nhuốm màu bạc.
Lâm Uyên vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy đã tái hết cả mặt.
"Tiểu tử thúi, con sử dụng bí pháp gì thế hả?"
Tần Ninh mỉm cười đáp lời: "Chỉ là bí pháp đổi mạng với trời thôi ạ, cũng không có gì to tát".
"Con con con...", nét mặt Lâm Uyên trở nên bàng hoàng.
"Vô liêm sỉ!"
Lâm Uyên giận dữ quát mắng không ngừng: "Vô liêm sỉ, quá là vô liêm sỉ!"
"Lão cha à...", Tần Ninh nói với vẻ ngán ngẩm: "Cha cáu kỉnh như thế làm gì?"
"Con muốn chết à?"
"Ta không muốn chết, nhưng cái kiểu tự làm tiêu hao tuổi thọ này của con, con con con...", Tần Ninh lập tức an ủi: "Không sao đâu ạ, cha cứ yên tâm".
"Con chưa nói cho cha về chuyện này mà nhỉ? Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, cha của Nguyên Hoàng Thần Đế, là người đứng đầu Thương Mang Vân Giới này đấy. Mặc dù hiện tại vị chủ nhân này không có ở đây nhưng cha cũng đừng lo lắng gì cả, lỡ con gặp chuyện không may thì chắc chắn ông ấy sẽ xuất hiện thôi".
"Những năm gần đây, Ma tộc tàn sát bừa bãi cả Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, rất nhiều người muốn giết con, chẳng qua là do không có nhân vật nào đủ hùng mạnh để chống lại cả Ma tộc xuất hiện nên bọn chúng mới chưa động thủ thôi, chính nguyên nhân này đã cầm chân bọn chúng".
"Người phụ thân Vô Thượng Thần Đế ấy của con đỉnh lắm, tốn chút tuổi thọ này cũng không sao đâu".
Nét mặt Lâm Uyên buồn bã thấy rõ.
"Thần Nhi..." "Dạ?"
"Năm đó cha mẹ đã không thể bảo vệ được con, bây giờ lại cần con bảo vệ bọn ta, xin lỗi con".
"Hơ...", trên khuôn mặt Tần Ninh đầy vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Từ đó đến giờ cha mặt dày lắm mà?
Sao tự dưng lại nói vậy!"
Lâm Uyên nhất thời nổi giận mắng: "Thì cũng phải làm dáng một chút chứ!"
"Cũng phải...", Tần Ninh cũng phá lên cười: "Lão cha yên tâm đi, mọi chuyện đã có con lo, con không lo được thì vẫn còn có lão phụ thân con mà!"
"Ông ấy nợ con đó!"
"Hửm?
Chuyện này hồi xưa con chưa kể bao giờ".
Lâm Uyên vô cùng tò mò.
Tần Ninh thì ha ha cười to: "Có chuyện này cha chưa biết, năm đó con và phụ thân con có cùng số mệnh, lão mẫu thân, lão sư tôn, lão nãi nãi của con đều muốn giết trưởng tử trưởng tôn nhà họ Mục là con, tàn khốc lắm. Khi đó, ngày nào con cũng lo lắng mình sẽ bị làm thịt. Tất cả đều là do lão phụ thân làm hại, bây giờ ông ấy phải đền đáp lại cho con chứ?"
"Có cả chuyện hài hước này nữa à!"
Lâm Uyên tò mò thúc giục: "Kể ta nghe nhanh lên".
Chương 3007: Không có ngoại lệ?
Hai cha con vừa gặp nhau là như cái máy hát được bật, huyên thuyên mãi không dừng lại được.
Tần Ninh kể từ chín kiếp cho tới những gì mà Nguyên Hoàng Thần Đế đã trải qua ở đời trước, kể chuyện Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, thời điểm phân chia thế giới đầy huy hoàng một lần nữa.
Cuộc trò chuyện đang ngày một sôi nổi thì đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy, phủi đồ rồi cười nói: "Thôi, lão cha, lên đường thôi nào!"
Lên đường?
Lâm Uyên hơi sửng sốt nhìn Tần Ninh.
"Ta..." "Sao vậy ạ?"
Tần Ninh thấy vẻ mặt của Lâm Uyên có gì đó kỳ lạ bèn hỏi: "Có phải cha vẫn còn nghĩ cha là gánh nặng không?"
"Đúng vậy".
"Làm gì có chuyện đó!"
Tần Ninh mỉm cười an ủi: "Bây giờ lão cha đã là cường giả Hồn Phách Biến tam biến hàng thật giá thật rồi mà".
Lúc này, Lâm Uyên kiểm tra thân thể mình, phải mất một lúc sau ông ấy mới phản ứng kịp, nhìn Tần Ninh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ta... thương thế của ta... đã lành lại rồi?"
Lành lặn hoàn toàn rồi ư?
Giờ đây, Lâm Uyên vẫn còn thấy có hơi khó tin.
Sao chuyện này có thể xảy ra?
Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tần Ninh cười sảng khoái: "Cha con chúng ta xông vào A Tị Địa Ngục một lần đi, để xem bây giờ rốt cuộc mẹ con ra sao rồi!"
"Tốt, tốt lắm!"
Lâm Uyên bật cười tự hào: "Vậy thì còn gì bằng".
Tần Ninh nhìn thoáng qua bên trong tháp Vô Tương, ở chính giữa thân ngọn tháp này có một cột trụ đâm thẳng lên bầu trời.
Xung quanh cây cột có một chiếc cầu thang lượn vòng lên, trông giống hệt nối liền với Cửu U Địa Ngục, không trung một màu đen kịt khiến người ta hoảng sợ.
Tần Ninh không do dự nhiều, tiến lên một bước.
Lúc này, Lâm Uyên nhìn bóng lưng của con trai mình, nở nụ cười đầy vui mừng.
Dù là khi nào, dù là Lâm Thần hay Tần Ninh, dù đã trải qua mấy đời người thì người thanh niên này đều là con trai của ông ấy, là niềm kiêu hãnh của ông ấy.
Hai bóng người đi lên cầu thang, cho đến cuối cùng, bóng người biến mất khỏi tháp Vô Tương, không còn truyền ra một chút khí tức nào nữa.
Giây lát sau, bóng dáng hai cha con xuất hiện tại một mảnh thiên địa mênh mông bát ngát.
Nhìn lướt qua, bốn phía xung quanh đều bị che phủ trong bóng tối mờ mịt vô tận, bầu trời trên đỉnh đầu không có mặt trời, chỉ có một mặt trăng máu chiếu rọi khắp nơi.
Nhìn mặt trăng máu, Tần Ninh lẩm bẩm: "A Tị Địa Ngục, mặt trăng máu trên trời, ác quỷ hoành hành. Nơi này là một khía cạnh khác của thế giới, khía cạnh âm u, khía cạnh địa ngục".
Lâm Uyên kìm lòng không được mà lên tiếng: "Con trai ngoan, nơi này..." "Mặt trăng máu này chính là cơ sở để ghi chép thời gian ở đây, từ lúc trăng tròn đến lúc trăng bị che khuất, rồi đến lúc trăng tròn lại chính là một tháng".
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: "Lão cha, con cảnh giới nhất biến, cha thì cảnh giới tam biến, chỉ cần không bắt gặp những tồn tại cấp bậc quỷ vương, quỷ hoàng ở đây thì sẽ không sao cả".
"Quỷ vương?
Quỷ hoàng?"
Lâm Uyên chẳng hiểu gì.
Tần Ninh vừa đi vừa giải thích: "A Tị Địa Ngục này đã hấp thu quá nhiều khí vong linh trong Trung Tam Thiên, là vùng đất của ác quỷ, cảnh tượng của địa ngục".
"Vị diện ở đây tồn tại chủ yếu ba loại sinh vật, đó là quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh. Ba loại sinh vật này... có sự khác biệt nhất định".
"Cơ mà tất cả đều tràn trề khí sát phạt, không một ngoại lệ. Sau khi mỗi một vị võ giả chết đi luôn tràn đầy oán hận, phiền não, hối hận cùng với rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Những cảm xúc này sẽ tràn ngập trong đầu, làm cách nào cũng không thể xua tan".
"Không có ngoại lệ sao?"
Lâm Uyên không khỏi hỏi.
"Có ạ".
Tần Ninh tiếp tục giảng giải: "Dù là quỷ mị, quỷ linh hay quỷ binh đều có thực lực ít nhất là nằm trong ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã. Chưa đến các cảnh giới này thì không thể phát triển trí tuệ tại bên trong A Tị Địa Ngục này, có điều trí tuệ của chúng cũng rất thấp".
"Cũng không phải tất cả võ giả sau khi chết đi đều bị cảm xúc tiêu cực chi phối, cũng có một số ít sau khi chết có thể chi phối cảm xúc tiêu cực, đó chính là cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương, quỷ hoàng!"
"Có thể chi phối cảm xúc của bản thân thì có thể chiếm đoạt những quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh khác, mượn cơ hội này phát triển sức mạnh của bản thân".
"Những tồn tại cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương, quỷ hoàng chính là có thực lực cảnh giới Biến Cảnh".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cơ mà, trong số những cấp bậc này, nhiều khả năng chúng ta sẽ gặp phải quỷ tướng, bởi vì chúng ta là người sống, khí huyết có sức hấp dẫn rất lớn đối với các sinh vật dưới địa ngục nơi đây. Nhưng chúng ta người thì cảnh giới nhất biến, người thì cảnh giới tam biến, chỉ có sức hút đối với quỷ tướng, có thể sẽ thu hút quỷ tướng gần đó đến đây".
"Còn cấp bậc quỷ vương và quỷ hoàng sẽ không nhắm vào chúng ta, nói trắng ra là... chướng mắt".
Lâm Uyên lại hỏi: "Thế còn những nhân vật máu mặt được bảo là đã bước một chân vào hàng ngũ Tiên Nhân thì sao?
Sao bọn họ lại chết ở chỗ này?"
"Đó là vì trong A Tị Địa Ngục này có một sinh vật đứng trên đỉnh cao... Quỷ tiên!"
Quỷ tiên! Tần Ninh tiếp lời: "Cái gọi là quỷ tiên cũng tương tự với Tiên Nhân nhưng lại không phải tiên chân chính. Tại Trung Tam Thiên không tồn tại tiên nhân, đây là quy tắc của thiên địa, chuyện đó không thể nào xảy ra".
"Tuy nhiên, giống như mấy người tiến vào nơi này lúc trước... chắc là bán tiên rồi. Bọn họ chết tại đây không hề kỳ lạ, bởi một khi bọn họ xuất hiện, lũ quỷ hoàng, quỷ vương, quỷ tướng kia đều sẽ điên cuồng, bởi vì khí huyết bọn họ vô cùng ngon miệng đối với những sinh vật kia, giống y hệt đan dược tuyệt thế, khiến cho những sinh vật kia lao tới tranh giành bằng mọi giá như thiêu thân lao đầu vào lửa".
"Dĩ nhiên, bọn quỷ hoàng, quỷ vương cũng không thể làm gì các cường giả đã bước một bước vào hàng ngũ Tiên Nhân, nhưng quỷ tiên ở đây cũng sẽ tới... Một quỷ tiên không giết chết được thì hai ba tên cùng lên...", Lâm Uyên nghe thấy câu này thì cảm thấy A Tị Địa Ngục này cứ như một thế giới khác vậy.
"Thật ra, A Tị Địa Ngục chính là khía cạnh tối tăm của Trung Tam Thiên, là thế giới không thể nhìn thấy được ánh mặt trời. Cũng giống như khi con giết một võ giả cảnh giới Vô Ngã, người bị con giết kia sẽ hồn phách tán loạn, nhưng sẽ có một luồng linh hồn không có ý thức, không có chốn về, lang thang khắp nơi. Trên thực tế, rất nhiều linh hồn của võ giả là gốc rễ, cuối cùng có thể hội tụ về thế giới này, trở thành một phần sức mạnh của thế giới. Nhưng cũng có ngoại lệ… Ngoại lệ chính là linh hồn hội tụ về vùng đất âm u, hóa thành một mảnh không gian u ám, và khi những không gian này tập trung lại một chỗ thì A Tị Địa Ngục xuất hiện".
"Tại đây, có rất nhiều linh hồn va chạm với nhau và sinh ra quỷ. Những con quỷ này không phải như sản phẩm của trí tưởng tượng trong thế tục, những thứ linh hồn kia sẽ va chạm lẫn nhau, chiếm đoạt lẫn nhau, có thể sẽ sinh ra linh trí, tiếp đó trở thành một sinh vật mới".
"Hóa ra A Tị Địa Ngục đã hình thành như thế...", Lâm Uyên gật đầu nói: "Ta cứ tưởng là Vô Tương Phật Tự độ hóa ma không được nên phong ấn hết tại nơi này chứ".
"Cái đó là tin đồn lung tung về quỷ đấy ạ".
Tần Ninh mỉm cười đáp lời: "Về cơ bản, Vô Tương Phật Tự hoàn toàn không phải Phật gia, bọn chúng chỉ là hạng treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, Phật chân chính... mênh mông vô biên, có đại trí tuệ chân chính, Phật pháp chân chính".
"Vậy chúng ta tìm kiếm mẹ con bằng cách nào?"
Lâm Uyên nhìn cả vùng đất mênh mông, thế giới âm u tại đây, hỏi một cách bất lực.
"Bắt vài tên quỷ tướng để hỏi xem sao".
Bắt quỷ tướng?
Hỏi xem sao?
Lâm Uyên ngạc nhiên hỏi: "Thần Nhi, con còn biết... tiếng quỷ nữa à?"
"Không đúng không đúng, không phải con nói con chưa từng tới A Tị Địa Ngục sao?
Sao biết nhiều về nơi này thế?"
Lâm Uyên chất vấn.
Chương 3008: Không ngờ lại nói tiếng quỷ
Tần Ninh cười hỏi: "Lão cha à, cha già rồi hả?"
"Con chưa tới A Tị Địa Ngục bao giờ nhưng Trung Tam Thiên có bề dày lịch sử lâu đời, rất nhiều ghi chép liên quan đến A Tị Địa Ngục mà".
"Hơn nữa tiếng quỷ mà cha nói... Trong A Tị Địa Ngục này nào phải chỉ có sinh linh trong Vô Tương Thiên ở Trung Tam Thiên đâu, mà có cả các sinh linh trong thế giới bao la hơn mà".
"Thế giới này lắm điều kỳ quái, chuyện khó tin nhiều lắm ạ".
Lâm Uyên hỏi tiếp: "Chỉ là, ta thấy A Tị Địa Ngục mênh mông rộng lớn, mặt trăng máu chiếu rọi xuống, cha con chúng ta chẳng biết gì về nơi này, làm sao tìm được?"
"Làm sao tìm được?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua cách đó không xa, cười nói: "Chúng ta đâu cần đi tìm làm gì!"
Sau khi Tần Ninh dứt lời, đằng xa có một trận âm phong rít gào giận dữ cuốn tới trong màn sương dày đặc.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy màn sương dày đặc kia che khuất bầu trời, không lâu sau, nó hóa thành từng khí tức kinh khủng. Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh thẫm xuất hiện trước mắt hai cha con.
Những bóng dáng kia lơ lửng trên bầu trời, toàn bộ thân thể đều tối đen như mực, tụ tập lại một chỗ giống như một làn sương.
Hơn nữa, nhìn kỹ hơn thì thấy nó còn phân hóa ra tứ chi cực kỳ đơn sơ, khuôn mặt cũng mơ hồ không rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt là tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm hết sức rõ ràng.
"Chết tiệt!"
Lúc này, Lâm Uyên vận chuyển khí tức trỗi lên.
"Những thứ này đều là quỷ mị".
Tần Ninh lại không hề tỏ ra sốt ruột hay nôn nóng, cất tiếng: "Chúng ta chính là thuốc đại bổ trong mắt chúng, chỉ cần còn đứng tại đây, bọn chúng sẽ ồ ạt kéo nhau đi tìm chúng ta không ngừng".
Lúc này, một toán quỷ mị ùn ùn kéo đến, bao vây cha con hai người.
"Cha, giết bọn quỷ mị này cũng có ích đấy ạ. Sau khi chết đi, bọn chúng sẽ hóa thành cội nguồn hồn phách tinh thuần nhất. Những cội nguồn này con cũng khó giải thích được là gì nhưng rất có lợi trong việc tu hành, nhất là ở cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến của cha. Cha hấp thu nhiều vào, nói không chừng có thể đến cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến đấy".
"Hiểu rồi".
Lúc này, Lâm Uyên nắm chặt hai tay lại, lượng khí huyết bàng bạc trong cơ thể bộc phát ra.
"Mấy ngày qua bị tra tấn đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ, ta sắp phát điên luôn rồi".
Lâm Uyên gầm lên một tiếng, nói: "Tên nhãi nhà con đã vứt bỏ tuổi thọ để chữa thương cho ta, bây giờ nghỉ ngơi một lát cho khỏe, mọi chuyện cứ để ta lo".
Nói xong, ông ấy cất bước, sát khí trong cơ thể ngưng tụ.
Vào lúc này, khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên khắp nơi.
Với cảnh giới tam biến, Lâm Uyên đối đầu những quỷ mị có cấp bậc ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã này hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào.
"Mộc Hoàng Quyết!"
Gầm lên một tiếng, từng đạo khí tức sinh mệnh tràn trề sức sống bùng nổ xung quanh cơ thể Lâm Uyên, trong nháy mắt đã hóa thành ngàn vạn xúc tu tóm lấy một con quỷ mị, bóp nát không chút nương tình.
Sau khi con quỷ mị kia nổ tung, thân thể nó hóa thành một luồng sáng màu xanh dung nhập vào xúc tu.
Khi ánh sáng xanh ấy đi vào cơ thể, Lâm Uyên lập tức cảm nhận được hồn phách của mình dồi dào hơn đáng kể, thậm chí thấp thoáng còn giúp hồn phách thể của ông ấy trở nên phấn chấn tinh thần hơn, khiến cho ông ấy cảm thấy cả trong lẫn ngoài cơ thể đều hết sức thoải mái.
"Đã thật!"
Lâm Uyên cười một cách sảng khoái, xông ra.
Hàng ngàn hàng vạn quỷ mị không sợ chết, liều mạng bay tới trước mặt ông ấy như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đối với những con quỷ mị này mà nói, Lâm Uyên chính là món ăn tuyệt vời mà bọn hắn khát vọng nhất.
Ầm ầm ầm... Dưới bầu trời màu đỏ như máu, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên không ngừng.
Trong cơn chấn động dữ dội ấy, giữa đất trời rốt cuộc có những khí tức càng mạnh mẽ hơn dần dần tiến gần đến nơi này.
Xa xa, ở phía chân trời, chỉ thấy từng bóng người đi tới.
Tổng cộng có sáu bóng người sánh vai nhau mà đi.
Trong sáu bóng dáng này có bốn cái bóng như con người, hai bóng dáng còn lại thì một con như hổ, một con như chim ưng.
Bốn người và hai con thú.
Hơn nữa, khác với những con quỷ mị này, mặc dù toàn thân sáu bóng người kia vẫn như một làn sương dày đặc nhưng đã thực thể hóa.
Nhìn kỹ lại thì dáng vẻ bọn chúng giống hệt như khi còn sống, chẳng qua là toàn thân từ trên xuống dưới đều bị che phủ trong màn sương dày đặc, mặc dù ngũ quan rõ ràng nhưng lại tối đen như mực.
Cứ như thể được nhúng trong thùng thuốc nhuộm màu đen vậy.
Thấy hình ảnh ấy, Tần Ninh thở ra một hơi.
Quỷ tướng! Quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh đều có hình hài hư ảo, chỉ khi đến cấp bậc quỷ tướng, sở hữu trí tuệ không kém cạnh gì con người thì mới là quỷ tướng chân chính.
Quỷ tướng chẳng qua cũng chỉ có thực lực cảnh giới Biến Cảnh, thông thường đều là cấp bậc cảnh giới nhất biến, nhị biến hoặc tam biến.
Lúc này, sáu bóng dáng gồm bốn người, một hổ, một chim ưng kia khiến cho Tần Ninh rất bất ngờ.
Thông thường mà nói, cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương và quỷ hoàng sẽ dễ thành công hơn nếu là con người sau khi chết đi, rất hiếm khi thấy thú vật.
Lúc này, sáu bóng dáng kia đi tới nơi cách trận chiến trăm trượng, nói tiếng quỷ.
"Không ngờ lại có người xông vào?"
"Chưa chắc là xông vào đâu, có khi lại là vào từ bên Vô Tương Phật Tự đấy".
"Còn có người chủ động vào A Tị Địa Ngục cơ à?
Đúng là chán sống mà”.
"Ai mà biết được...", lúc này, bóng con hổ cũng nói tiếng quỷ: "Khà khà, chúng ta có đến sáu người nhưng con mồi lại chỉ có hai, nên chia thế nào đây?"
"Càn Hổ, nói ý kiến của ngươi nghe xem nào?"
Một người trong đó lên tiếng: "Đương nhiên là ai giết thì thuộc về người đó rồi".
"Chơi luôn!"
Lúc này, bốn người, một hổ, một chim ưng chuẩn bị xuất thủ.
"Lại là?"
Một giọng nói tiếng quỷ vang lên, cười hỏi: "Lại là là sao?
Nói cách khác, các ngươi đã gặp người khác trước khi bọn ta vào à?"
Giọng nói ấy vang lên rất đột ngột, bốn người một hổ một ưng nghe rất quen thuộc.
Ai thế?
Nhưng không lâu sau, sáu bóng dáng đồng thời nhìn vào Tần Ninh.
Là người trẻ tuổi này.
"Ngươi... ngươi là người cơ mà... sao lại nói được tiếng quỷ cơ chứ?"
Giờ phút này, Càn Hổ sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh nói với vẻ ngán ngẩm: "Là người mà lại nói tiếng quỷ... sao nghe cứ như ngươi đang mắng ta thế nhỉ...", nghe tiếng quỷ thốt ra từ miệng Tần Ninh, cả sáu bóng dáng đều sởn cả tóc gáy.
Bọn họ là linh hồn, sau khi chết đi hóa thành những thứ như quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh, phát triển trí tuệ, chiếm đoạt những quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh khác và không ngừng tiến hóa đến cấp bậc quỷ tướng. Sống dưới một hình thái khác nên bọn chúng có hệ thống ngôn ngữ trao đổi riêng.
Nhưng không ngờ... Tần Ninh lại biết nói tiếng quỷ.
"Các ngươi thành thật chút đi!"
Tần Ninh tiếp tục chất vấn: "Trước khi gặp bọn ta, có phải các ngươi đã gặp một nữ tử không?"
Nói rồi Tần Ninh di đầu ngón tay ra xung quanh, phác họa một bức tranh sống động như thật.
Nữ tử trong hình mắt ngọc mày ngài, thoạt trông hơn ba mươi tuổi, phong thái vừa đẹp vừa cao sang, là mày liễu nhưng toát lên khí thế không thua kém gì cánh mày râu.
"Gặp bà ấy chưa?"
Tần Ninh nhắc lại câu hỏi.
"Rốt cuộc ngươi là ai?
Là người sao lại biết nói tiếng quỷ!"
Một người trong đó hỏi lại lần nữa.
"Mạnh Huân! Đừng nhiều lời với hắn, bắt lại thẩm vấn trước đã!"
"Ờ".
Lúc này, bốn người, một hổ, một ưng quyết đoán xông tới.
Sáu bóng người lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh tượng ấy, hắn cũng không nói nhiều nữa.
Kiếm Độ Sinh.
Đao Tuyệt Hoàng.
Đao kiếm xuất hiện ở trong hai tay Tần Ninh, phút chốc vung lên...
Chương 3009: Có chút giao tình
Ầm... Sáu cái bóng đều thi triển võ quyết nắm trong tay khi còn sống, uy lực cực kì mạnh mẽ.
Mà sau khi đánh nhau được một lát, Tần Ninh cũng đã phát hiện ra trong sáu cái bóng này, con hổ và ưng kia có thực lực mạnh nhất.
Cấp bậc nhị biến Tinh Thần Biến.
Chỉ là đối mặt với sáu vị cường giả Biến Cảnh, Tần Ninh lại không có một chút e ngại nào.
Khí tức cực nóng ngưng tụ quanh người, Thiên Văn Thể Thuật bộc phát trong nháy mắt.
Từng long phượng văn trực tiếp bao trùm bên ngoài cơ thể.
Tần Ninh nắm kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng trong tay, nhìn về phía sáu người, nhanh chân bước ra, trực tiếp xông đến.
"Cút!"
Một kiếm chém ra, kiếm ảnh ngàn trượng gào thét, dường như có một phượng ảnh cũng lao ra theo kiếm, xông thẳng về phía một người trong đó.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, một kiếm kia chém người trước mắt thành hai khúc.
Một kiếm này vừa xuất hiện, năm người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
"Tên nhóc này... Không thích hợp...", một người mở miệng nói: "Rút lui!"
Một kiếm đã giết được một vị cường giả nhất biến, đây không phải là một con người cảnh giới Biến Cảnh bình thường nữa.
"Bây giờ muốn chạy?
Hơi trễ!"
Tần Ninh ngưng tụ Thiên Văn Thể Thuật, tay trái cầm đao Tuyệt Hoàng, tay phải cầm kiếm Độ Sinh, hai tay nắm lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Không lâu sau, lại có thêm một vị quỷ tướng nữa chết dưới đao của Tần Ninh.
Những quỷ tướng này đều là sinh linh, không có khả năng bất tử bất diệt.
Sáu vị quỷ tướng, trong chớp mắt chỉ còn lại bốn người.
Tần Ninh cũng không tiếp tục giết nữa, mà chém một đao một kiếm ra khống chế bốn vị quỷ tướng.
Đao kiếm vung ra, Tần Ninh nhìn bốn bóng người trước mắt, cười nói: "Có thể nói chuyện được chưa?"
"Có thể có thể".
Giờ phút này Càn Hổ vội vàng nói: "Ngươi... Ngươi muốn biết cái gì...", Tần Ninh lập tức hỏi: "Có phải lúc trước từng nhìn thấy một người phụ nữ không?"
"Đúng đúng!"
Càn Hổ nói: "Nhưng chúng ta tới chậm, người phụ nữ kia đã bị một vị quỷ tướng khác tên là Ngô Huyên đưa đi rồi".
Ngô Huyên! Tần Ninh lập tức nói: "Mỗi một vị quỷ tướng các ngươi cũng giống như vương hầu ở đế quốc trên thế tục, đều có lãnh thổ của riêng mình, chắc hẳn bốn người các ngươi đều phải biết nơi ở của Ngô Huyên chứ?"
"Dẫn ta đi là được, ta sẽ không giết các ngươi, nếu như dám tính kế chơi trò mưu trí khôn ngoan gì đó, ta sẽ để cho bốn người các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết".
Càn Hổ nhìn ba vị quỷ tướng bên cạnh một chút, bốn người không hẹn mà cùng gật đầu.
"Cha, đi thôi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, Lâm Uyên liền đi đến, hưng phấn nói: "Thần nhi, lợi hại quá, giết đám quỷ mị quỷ linh quỷ binh này thật sự có thể trợ giúp cô đọng hồn hải".
"Hả?
Mấy người này là... quỷ tướng?"
Lâm Uyên nhìn bốn vị quỷ tướng, nói: "Cấp bậc Biến Cảnh?
Muốn giết sao?"
Nghe nói như thế, bốn vị quỷ tướng Càn Hổ, Mạnh Huân lập tức biến sắc, không nhịn được lui lại mấy bước.
"Không giết".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cần nhờ bọn họ dẫn chúng ta đi tìm mẹ".
"Hỏi ra tin tức rồi?"
"Ừm, mặc dù A Tị Địa Ngục rất rộng lớn, nhưng cũng không có nhiều cấp bậc quỷ tướng, những quỷ tướng này thống lĩnh hàng vạn quỷ linh quỷ mị quỷ binh, đương nhiên sẽ biết được rất nhiều tin tức".
"Càn Hổ, Mạnh Huân, bốn người các ngươi dẫn đường đi".
"Vâng vâng vâng...", lúc này, quỷ linh quỷ mị quỷ binh bốn phía đều rút lui giống như thủy triều, biến mất không thấy gì nữa.
Bốn vị quỷ tướng dẫn hai cha con Lâm Uyên và Tần Ninh đi dọc theo con đường huyết sắc vô tận... Trên đường, Tần Ninh thuận miệng nói: "Bây giờ ở trong A Tị Địa Ngục có bao nhiêu quỷ tiên?"
Nghe nói như thế, Càn Hổ hóa thành một con hổ cao hơn một thước đáp: "Mấy người chúng ta không thể biết được điều này".
"Quỷ tiên ở đây cũng giống như bán tiên trong Trung Tam Thiên, mấy người mới vào Biến Cảnh như chúng ta có thể biết được về bán tiên trong Trung Tam Thiên sao?"
"Cũng đúng".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Vậy trong lĩnh vực quỷ tướng các ngươi, ai là thống soái quỷ vương?"
"Dương Đỉnh Vân!"
Càn Hổ còn chưa mở miệng, Mạnh Huân lại nói: "Một vị tộc lão đến từ nhà họ Dương ở Tự Tại Thiên".
"Ông ta ư!"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Ngươi biết à?"
Mạnh Huân vô ý thức hỏi.
"Có chút giao tình!"
Nghe nói như thế, đương nhiên bốn người Mạnh Huân cũng hiểu ra Tần Ninh nói có chút giao tình là có giao tình với Dương Đỉnh Vân khi còn sống.
"Ngô Huyên bắt người phụ nữ kia không giết sao?"
Tần Ninh hỏi lần nữa.
"Không".
Mạnh Huân kỳ quái nhìn Tần Ninh, nói: "Thật ra những quỷ tướng như chúng ta cũng không phải có thể trực tiếp giết được người sống tiến vào nơi này, mà sẽ cắn nuốt khí huyết của người sống để tăng thực lực lên".
"Phần lớn thời gian đều cần phải báo cáo, nếu khiến quỷ vương không vui, chết cũng không biết chết như thế nào".
Lúc này Càn Hổ cũng nói: "Đúng vậy, bên trong A Tị Địa Ngục này còn kinh khủng hơn cả Trung Tam Thiên, phân chia cấp bậc rõ ràng, không nói đến đám quỷ tiên, hư vô mờ mịt, không biết tung tích, những quỷ hoàng, quỷ vương kia, mỗi một vị khi còn sống đều là nhân vật lớn, sau khi chết cũng là người không tầm thường, đám quỷ tướng như chúng ta cũng chỉ mạnh hơn quỷ linh quỷ mị quỷ binh một chút thôi...", "Tất cả mọi người đều sống một cuộc sống có hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, cho nên ai nấy đều nghĩ đủ cách để làm tăng thực lực lên".
"Nếu như có thể trở thành quỷ vương thì sẽ có khả năng có một chút hy vọng sống".
Hiển nhiên, giống như Mạnh Huân và Càn Hổ nói, tranh đấu ở đây còn hung ác kinh khủng hơn ở Trung Tam Thiên.
Như thế, bốn vị quỷ tướng dẫn hai cha con đi tiếp khoảng chừng mấy vạn dặm mới dừng lại.
Phía trước là một vùng núi, những ngọn núi trụi lủi nối liền với nhau.
Mà ở phía trước dãy núi có một ngọn núi khá nổi bật, trên vách núi khắc một chữ to.
"Ngô!"
Càn Hổ lúc này nói: "Nơi này chính là đại bản doanh của Ngô Huyên, Ngô Huyên kia là một vị quỷ tướng cấp bậc tam biến, đã sắp đạt đến cấp bậc quỷ vương, chắc hẳn hắn ta sẽ cẩn thận chuẩn bị cho người phụ nữ kia".
Lâm Uyên lại nói: "Chuẩn bị cái gì?"
"Chuẩn bị để trở thành vật đại bổ cho mình, trợ giúp mình tăng lên, trở thành quỷ vương!"
Càn Hổ nói bằng vẻ mặt đương nhiên.
Nhiều năm qua, thỉnh thoảng lại có người tiến vào bên trong A Tị Địa Ngục, thế nhưng cơ bản đều chết hết.
Nơi này là thế giới quỷ, không phải thế giới người.
Ở chỗ này, quỷ là chủ nhân, người sống chỉ là thuốc bổ mà thôi.
Lâm Uyên nghe nói như thế thì lập tức gấp gáp.
"Thần nhi, chúng ta mau đi xem một chút đi...", Tần Ninh lại nói: "Chúng ta đã tới quá trễ rồi, nếu như Ngô Huyên kia ra tay với mẹ thì có lẽ mẹ đã chết, nếu như chưa ra tay thì mẹ vẫn còn sống, vậy mẹ còn sống, không cần phải vội vã".
"Chuyện này...", Lâm Uyên còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía trước dãy núi có một làn khói đen sì cuồn cuộn lao tới giống như sóng to gió lớn.
Mà ở phía trước màn khói đen sì kia có một bóng người cao lớn ngạo nghễ đứng.
Cũng không phải là cả người đen sì, mà là có mấy khí tức và dáng vẻ của người sống.
Như quỷ linh, quỷ mị, quỷ binh thì phần lớn đều đã có được hình người đại khái, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Mà đạt tới cấp bậc quỷ tướng, hình thái sẽ rõ ràng hơn, nhưng cả người vẫn đen như mực, nhìn không rõ được khuôn mặt.
Hiển nhiên người có khuôn mặt gần như rõ ràng này đã vượt qua cấp bậc quỷ tướng.
Chương 3010: Là Thần nhi sao?
Giờ phút này, bốn người Càn Hổ và Mạnh Huân nhìn thấy bóng người kia đều run lẩy bẩy.
Càn Hổ vội vàng nói: "Vị gia này, người kia chính là thống soái ở lãnh địa này của chúng ta, Dương Đỉnh Vân, một quỷ vương chân chính".
"Bình thường Ngô Huyên và Dương Đỉnh Vân có quan hệ vô cùng tốt, là chó săn của Dương Đỉnh Vân, chắc lần này gọi Dương Đỉnh Vân tới cũng là để chia sẻ người phụ nữ kia".
"Vị gia này, chúng ta đã dẫn ngươi đến theo lời ngươi rồi, ngươi xem chúng ta...", "Đi đi".
"Cảm ơn cảm ơn".
Nói rồi bốn người Càn Hổ, Mạnh Huân vội vàng rối rít cảm ơn rời đi.
Lâm Uyên nhìn thấy bốn quỷ ảnh lóe lên rồi biến mất, không khỏi nói: "Cứ thả bọn họ đi sao?"
"Không có việc gì, quỷ vương còn mạnh hơn quỷ tướng, mấy tên này muốn tránh né Dương Đỉnh Vân kia còn không kịp".
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Vậy kế tiếp, chúng ta...", "Trực tiếp đi!"
Tần Ninh nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Quỷ vương đã có được trí tuệ không khác chúng ta chút nào, năm đó con cũng biết Dương Đỉnh Vân này".
Lâm Uyên không khỏi cảm thán: "Quả nhiên, trải qua mấy đời, khắp nơi đều là bạn bè".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ giật mình.
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Con trai ngoan, rốt cuộc làm thế nào để chuyển thế sống lại, đầu thai làm người vậy?
Con nói cho cha một chút coi!"
"Hả?"
Tần Ninh khẽ giật mình, không nhịn được nói: "Sao vậy?
Chẳng lẽ cha cũng nghĩ chuyển thế làm con trai của người khác sao?
Vậy chẳng phải con sẽ phải làm cháu à?"
"Ặc... Khụ khụ...", hai cha con cứ đi vào sâu bên trong dãy núi.
Chỉ là vừa vào trong dãy núi, phía trước đột nhiên xuất hiện vô số quỷ mị quỷ linh quỷ binh.
"Lớn mật!"
Một quỷ linh dẫn đầu quát: "Dám xông vào địa bàn của Ngô đại nhân, muốn chết?"
Lâm Uyên chỉ cảm thấy quỷ linh này nói chuyện líu nha líu nhíu, căn bản nghe không hiểu.
Còn Tần Ninh thì cười nói: "Ngô Huyên ở đâu?"
"Làm càn!"
Quỷ linh kia quát: "Người như ngươi mà cũng có thể gọi thẳng tên của đại nhân sao?"
"Phiền phức".
Tần Ninh nắm bàn tay lại, đấm ra một quyền.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, mấy chục mấy trăm quỷ mị quỷ linh quỷ binh ngăn cản phía trước thi nhau phát ra những tiếng kêu thảm, bóng dáng hoàn toàn tán loạn.
"Hừ".
Mà vào lúc này, bên trong dãy núi, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy được vô số quỷ ảnh mênh mông cuồn cuộn kéo đến, một người dẫn đầu toàn thân đen nhánh, tràn ngập sát khí vô cùng kinh khủng.
Bóng người kia đáp xuống, nhìn thấy một màn trước mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Giờ phút này Tần Ninh cũng nhìn về phía bóng người kia, cười nói: "Ngô Huyên?"
Người cầm đầu nhìn thẳng Tần Ninh, khí tức mạnh mẽ cứ như muốn lột da hắn vậy.
"Người sống!"
Người đàn ông kia cất tiếng nói: "Thế mà còn có người sống dám đi vào A Tị Địa Ngục?"
"Người sống lúc trước đâu?"
Tần Ninh nói thẳng: "Chúng ta đến để tìm đến bà ấy".
Nghe nói như thế, người đàn ông cười ha ha nói: "Người phụ nữ kia sao?
Đã bị ta làm thịt rồi!"
"Ngươi muốn chết".
Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Uyên lập tức giận dữ, sát khí lan ra, bay thẳng về phía Ngô Huyên.
Hắn ta này cũng là cấp bậc quỷ tướng, nhưng lại mạnh hơn mấy vị quỷ tướng Mạnh Huân, Càn Hổ nhiều.
Cảnh giới tam biến.
Bây giờ Lâm Uyên cũng là cảnh giới tam biến, hoàn toàn không sợ.
Ầm... Hai người va vào nhau, khí thế kinh khủng.
Mà từng vị quỷ linh quỷ mị quỷ binh thì căn bản không dám tới gần.
Tần Ninh nhìn Lâm Uyên và Ngô Huyên đánh nhau, bước chân ra đi vào bên trong dãy núi.
Mà đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn cản trước mặt hắn.
"Dương Đỉnh Vân".
Tần Ninh nhìn bóng người vừa xuất hiện kia.
"Hả?"
Mà vị quỷ vương đã hiện ra rõ một ít hình dáng người sống đưa mắt nhìn Tần Ninh, lại có chút kinh ngạc.
"Tộc trưởng nhà họ Dương ở Tự Tại Thiên - Dương Đỉnh Vân, ta không nghĩ tới thế mà ngươi đã chết".
Tần Ninh mở miệng nói: "Dương Đỉnh Vân, ngươi có biết ta là ai không?"
Giờ phút này, Dương Đỉnh Vân mở miệng nói tiếng quỷ: "Ngươi tiến vào A Tị Địa Ngục, thế mà lại còn nói được tiếng quỷ!"
"Ngươi là ai, có liên quan gì đến ta?"
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục nói: "Sở Vân Nhân là mẫu thân của Thông Thiên Đại Đế, ngươi phải biết chứ?"
Sắc mặt Dương Đỉnh Vân thần sắc xiết chặt, mang theo mấy phần đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi là ai?"
"Vừa rồi không phải ngươi còn nói ta là ai có liên quan gì tới ngươi sao?"
Tần Ninh cười.
Dương Đỉnh Vân nói: "Nếu như ngươi có ý đồ gì, ta không ngại... làm thịt ngươi ở chỗ này đâu".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh chỉ mỉm cười, cũng không tức giận.
"Dương huynh đệ, sao vậy?"
Giờ phút này, một bóng người chậm rãi bước ra từ bên trong dãy núi, khó hiểu hỏi.
Một bộ váy màu tím khói phấn ngọc, một đôi trâm bạc cài hai bên tóc mai.
Mái tóc đen như mực dài đến eo ôm lấy khuôn mặt trắng như sen.
Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, mái tóc dài tản ra, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp có vài phần tái nhợt, cả người nhìn rất suy yếu, đã phá hủy khí chất đoan trang hiền từ của người phụ nữ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng ngây ngẩn, cứ đứng ở nơi đó không biết nên khóc hay nên cười, dần dần hai mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy xuống.
"Phu nhân!"
Lâm Uyên sao còn quan tâm đến việc đánh nhau với Ngô Huyên nữa, ông ấy bỏ Ngô Huyên qua một bên, đi đến phía trước.
Chỉ là còn chưa tới gần người phụ nữ đã bị Dương Đỉnh Vân đẩy ra.
"Dừng tay, dừng tay".
Người phụ nữ vội vàng nói: "Dương huynh đệ, vị này là phu quân của ta".
Dương Đỉnh Thiên tò mò nhìn Lâm Uyên.
"Phu nhân".
Lúc này Lâm Uyên vội vàng tiến đến, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt ửng đỏ, nói: "Phu nhân, nàng không sao chứ?
Đám quỷ quái này có gây khó dễ cho nàng không?
Có ăn thịt của nàng, uống máu của nàng không?
Xin lỗi xin lỗi, ta tới chậm".
Người phụ nữ lại tức giận nói: "Nếu đã ăn thịt uống máu của ta, chàng còn có thể nhìn thấy ta sao?"
"Vâng vâng vâng...", Lâm Uyên vỗ đầu một cái, cười ha ha nói: "Đúng đúng đúng, ta đúng là vui đến hồ đồ rồi".
Lâm Uyên lập tức nắm chặt hai tay phu nhân, nói: "Phu nhân, nàng nhìn đi, nàng xem là ai tới, nàng xem tên nhóc thối này là ai đi".
Nói rồi Lâm Uyên nhìn Tần Ninh.
Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía hắn với ánh mắt như nước, dò xét từ trên xuống dưới.
Ngay sau đó liền nhẹ nhàng mỉm cười một cái, trong mắt toàn là vẻ từ ái, nói: "Là Thần nhi sao?"
Tần Ninh nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt chảy xuống, đưa tay vén trường sam lên quỳ rạp xuống đất.
"Là con, mẹ".
Hiển nhiên người phụ nữ này chính là Sở Vân Nhân còn chưa chết.
Lúc này, Sở Vân Nhân đi ra từng bước một, đến trước mặt Tần Ninh, nhẹ nhàng nâng hai tay lên sờ mặt hắn, cười nói: "Nhìn qua không khỏe mạnh bằng lúc trước, gầy đi chút, nhưng lại trắng lên không ít".
Tần Ninh đột nhiên bắt lấy hai tay Sở Vân Nhân, nở nụ cười.
"Mẹ còn có thể nhận ra con sao?"
"Có một số chuyện, cho dù con đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất thì mẹ vẫn có thể cảm giác được".
Sở Vân Nhân nói: "Con trai ngoan, mau dậy đi".
"Hơ... không phải".
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Thất bại rồi ạ, tới kiếp thứ chín rồi mà cuối cùng vẫn bị kẻ khác hãm hại, không thể công thành viên mãn, kết quả là phải trở lại".
"Đây xem như kiếp thứ mười...", Tần Ninh nói với vẻ hơi ảm đạm: "Ở kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba, kiếp thứ tư, có lẽ do số phận của con mà cha mẹ đều chết sớm, con toàn mồ côi cha mẹ mà lớn lên".
"Kể từ kiếp thứ năm trở đi, cha mẹ con đều còn sống, là hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên. Lần này con trở về, đến Cửu Nguyên Vực của Thượng Nguyên Thiên nhưng bọn họ đã bị Ma tộc sát hại..." "Sau đó đi Tây Hoa Thiên, kết quả ở Tây Hoa Thiên nghe được tin tức của hai người, bi thương quá độ nên hộc máu, suýt chút nữa đã làm phu nhân và đệ tử của con bị dọa sợ".
Lâm Uyên nghe đến đây thì nhìn Tần Ninh, nói: "Xin lỗi, do cha mẹ không tốt".
"Cha mẹ xin lỗi gì chứ?"
Tần Ninh lại nói: "Số con chắc là khắc cha khắc mẹ đấy, hai người không sao là phúc lớn mạng lớn rồi".
"Thằng ranh này..." "Con đùa thôi, con đùa thôi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cơ mà quay trở lại vấn đề, cha không cần kiểm tra ám hiệu với con mà đã biết con là con trai của cha, con đã trở lại rồi ư?"
"Do trực giác mách bảo thôi".
Lâm Uyên cười nói: "Trực giác là một thứ gì đó rất chuẩn xác".
Trực giác! Lâm Uyên không nói nhiều về chuyện này, hỏi tiếp: "Vậy còn kiếp thứ sáu, kiếp thứ bảy thì sao?"
"Con cũng chưa biết nữa, con mới từ Thượng Nguyên Thiên đến Tây Hoa Thiên, xử lý xong vài chuyện của Ma tộc thì hay tin của hai người, nên con chạy đến đây luôn đây”.
"Còn kiếp thứ sáu và kiếp thứ bảy, bọn hắn... chắc sẽ không sao đâu!"
"Dẫu sao Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng đáng tin...", nói tới đây, Lâm Uyên lập tức hỏi: "Dịch Nhi thì sao?"
"Tiểu tử thúi kia bị người ta phong ấn, đến tận bây giờ vẫn không biết là ai làm, cơ mà đã phá giải phong ấn rồi, chỉ có điều thực lực yếu hơn chút thôi ạ".
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi".
Lâm Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu tử kia khôn khéo lanh lợi, con thu nó làm đệ tử cũng là phúc phận của con đấy!"
"Gì cơ?"
Tần Ninh sửng sốt.
Phúc phận của ta?
"Ôi cha ơi là cha, cha bị nhốt tới ngu người luôn rồi à?"
Tần Ninh lập tức phản bác: "Tiểu tử thúi kia là đứa không đáng tin cậy nhất đấy ạ!"
"Con đã trải qua chín đời cơ mà, nói cho cùng, người đáng tin nhất vẫn là đệ tử đầu tiên của con".
Lâm Uyên hỏi ngay: "Là Dương Thanh Vân con từng kể đấy sao?"
Năm xưa, Tần Ninh có giấu giếm hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên vài chuyện.
Đến cuối cùng, hắn mới thú nhận hết tất cả với phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.
Kể cả Thần Tinh Dịch cũng không biết hắn đã trải qua chín kiếp.
Không phải hắn cố ý nói ra, mà là cha mẹ ở kiếp thứ tám này có trực giác quá bén nhạy, hắn cũng muốn giấu giếm lắm chứ, nhưng lại bị phát hiện ra có điều khác lạ.
Ngẫm lại kiếp thứ tám của hắn, ban đầu là một kẻ tầm thường, ra ngoài rèn luyện thì thức tỉnh huyết mạch trở thành thiên tài. Sau này bị tách lột huyết mạch ra, lúc sắp chết không những hồi sinh trở lại mà còn nhớ ra ký ức năm xưa, thiên phú bùng nổ.
Lâm Uyên và Sở Vân Nhân vừa nhìn đã thấy ngay đầu mối, còn tưởng hắn bị đoạt xác.
Không còn cách nào khác, Tần Ninh mới quanh co kể lại ngọn nguồn cho họ biết.
"Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch thì con từng nói rằng trong tám người này, con cảm thấy Dương Thanh Vân vừa ý con nhất, trong tương lai sẽ truyền đạo chính thống của con cho nó".
"Mà hình như con còn định cho nó thừa kế y bát của con, tiếp nhận vị trí đứng đầu vạn giới này nữa mà đúng không?"
Tần Ninh cười ha ha: "Lão cha vẫn còn nhớ luôn sao?"
"Hỏi thừa".
Lâm Uyên lập tức nói: "Ta không quan tâm trước đây con là con của ai, sau này là con của ai, con vĩnh viễn là con trai ta".
"Trước đây, ta còn bảo mẹ con làm thêm một phát, sinh thêm đứa nữa, đến lúc đó nói không chừng con sẽ thích nó hơn, và nó sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của con".
Lâm Uyên nói với gương mặt đầy mong đợi: "Vô Thượng Thần Đế đánh xuống giang sơn truyền lại cho con nhưng con lại không cần, nếu để lại cho đệ đệ, muội muội con thì chẳng phải sau này ta và mẹ con sẽ là..." "Khụ khụ".
Lâm Uyên lập tức sửa lời: "Chỉ tiếc là bị mẹ con chửi cho một trận, phản đối rồi".
Tần Ninh chê bai ngay tức khắc: "Cha tham lam quá đấy. Lão cha à, người còn băn khoăn về tài sản của nhà họ Mục cũ chúng ta sao?"
"Nói thừa, đứng đầu cả Thương Mang Vân Giới cơ mà, đương nhiên là ta nhớ rồi".
Hai cha con nhìn nhau, bỗng chốc phá lên cười to.
Tần Ninh cất lời: "Con không chỉ có tám vị đệ tử thôi đâu, còn có đứa đệ tử thứ chín ở Thượng Tam Thiên ạ. Con còn thu hai...", hắn bắt đầu kể lại những chuyện hắn đã trải qua trong những năm qua.
Lâm Uyên gật gù, tập trung lắng nghe.
Không biết hai người trò chuyện với nhau đã bao lâu, Tần Ninh cười nói: "Thôi, tạm thời không nói những chuyện này nữa, bây giờ cha đã bị phế rồi, phải nghĩ cách chữa thương cho cha mới được".
"Nếu không thì lúc tiến vào A Tị Địa Ngục, một kẻ chỉ mới cảnh giới nhất biến như con bảo vệ người quá khó khăn".
Lâm Uyên lập tức hiếu kỳ hỏi: "Là làm gì cơ?"
"Đơn giản thôi ạ".
Tần Ninh mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Uyên.
Vào lúc này, Đại Sách Mệnh Thuật đốt cháy thọ nguyên, ngưng tụ thành từng đạo sức mạnh trời đất.
Tần Ninh chẳng mấy khi thi triển bí thuật này, trừ khi không còn lựa chọn nào khác.
Hôm nay chính là thời điểm hắn rơi vào bước đường cùng ấy.
Một lúc sau, tuổi thọ của Tần Ninh bị đốt cháy, sức mạnh ngưng tụ giữa thiên địa rồi hội tụ trong cơ thể của Lâm Uyên.
Những năm vạn năm tuổi thọ hóa thành sức mạnh trời đất tinh thuần, chảy vào trong thân thể của Lâm Uyên.
Mà lúc này, hai bên tóc mai của Tần Ninh bị nhuốm màu bạc.
Lâm Uyên vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy đã tái hết cả mặt.
"Tiểu tử thúi, con sử dụng bí pháp gì thế hả?"
Tần Ninh mỉm cười đáp lời: "Chỉ là bí pháp đổi mạng với trời thôi ạ, cũng không có gì to tát".
"Con con con...", nét mặt Lâm Uyên trở nên bàng hoàng.
"Vô liêm sỉ!"
Lâm Uyên giận dữ quát mắng không ngừng: "Vô liêm sỉ, quá là vô liêm sỉ!"
"Lão cha à...", Tần Ninh nói với vẻ ngán ngẩm: "Cha cáu kỉnh như thế làm gì?"
"Con muốn chết à?"
"Ta không muốn chết, nhưng cái kiểu tự làm tiêu hao tuổi thọ này của con, con con con...", Tần Ninh lập tức an ủi: "Không sao đâu ạ, cha cứ yên tâm".
"Con chưa nói cho cha về chuyện này mà nhỉ? Vô Thượng Thần Đế Mục Vân, cha của Nguyên Hoàng Thần Đế, là người đứng đầu Thương Mang Vân Giới này đấy. Mặc dù hiện tại vị chủ nhân này không có ở đây nhưng cha cũng đừng lo lắng gì cả, lỡ con gặp chuyện không may thì chắc chắn ông ấy sẽ xuất hiện thôi".
"Những năm gần đây, Ma tộc tàn sát bừa bãi cả Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, rất nhiều người muốn giết con, chẳng qua là do không có nhân vật nào đủ hùng mạnh để chống lại cả Ma tộc xuất hiện nên bọn chúng mới chưa động thủ thôi, chính nguyên nhân này đã cầm chân bọn chúng".
"Người phụ thân Vô Thượng Thần Đế ấy của con đỉnh lắm, tốn chút tuổi thọ này cũng không sao đâu".
Nét mặt Lâm Uyên buồn bã thấy rõ.
"Thần Nhi..." "Dạ?"
"Năm đó cha mẹ đã không thể bảo vệ được con, bây giờ lại cần con bảo vệ bọn ta, xin lỗi con".
"Hơ...", trên khuôn mặt Tần Ninh đầy vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Từ đó đến giờ cha mặt dày lắm mà?
Sao tự dưng lại nói vậy!"
Lâm Uyên nhất thời nổi giận mắng: "Thì cũng phải làm dáng một chút chứ!"
"Cũng phải...", Tần Ninh cũng phá lên cười: "Lão cha yên tâm đi, mọi chuyện đã có con lo, con không lo được thì vẫn còn có lão phụ thân con mà!"
"Ông ấy nợ con đó!"
"Hửm?
Chuyện này hồi xưa con chưa kể bao giờ".
Lâm Uyên vô cùng tò mò.
Tần Ninh thì ha ha cười to: "Có chuyện này cha chưa biết, năm đó con và phụ thân con có cùng số mệnh, lão mẫu thân, lão sư tôn, lão nãi nãi của con đều muốn giết trưởng tử trưởng tôn nhà họ Mục là con, tàn khốc lắm. Khi đó, ngày nào con cũng lo lắng mình sẽ bị làm thịt. Tất cả đều là do lão phụ thân làm hại, bây giờ ông ấy phải đền đáp lại cho con chứ?"
"Có cả chuyện hài hước này nữa à!"
Lâm Uyên tò mò thúc giục: "Kể ta nghe nhanh lên".
Chương 3007: Không có ngoại lệ?
Hai cha con vừa gặp nhau là như cái máy hát được bật, huyên thuyên mãi không dừng lại được.
Tần Ninh kể từ chín kiếp cho tới những gì mà Nguyên Hoàng Thần Đế đã trải qua ở đời trước, kể chuyện Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, thời điểm phân chia thế giới đầy huy hoàng một lần nữa.
Cuộc trò chuyện đang ngày một sôi nổi thì đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy, phủi đồ rồi cười nói: "Thôi, lão cha, lên đường thôi nào!"
Lên đường?
Lâm Uyên hơi sửng sốt nhìn Tần Ninh.
"Ta..." "Sao vậy ạ?"
Tần Ninh thấy vẻ mặt của Lâm Uyên có gì đó kỳ lạ bèn hỏi: "Có phải cha vẫn còn nghĩ cha là gánh nặng không?"
"Đúng vậy".
"Làm gì có chuyện đó!"
Tần Ninh mỉm cười an ủi: "Bây giờ lão cha đã là cường giả Hồn Phách Biến tam biến hàng thật giá thật rồi mà".
Lúc này, Lâm Uyên kiểm tra thân thể mình, phải mất một lúc sau ông ấy mới phản ứng kịp, nhìn Tần Ninh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ta... thương thế của ta... đã lành lại rồi?"
Lành lặn hoàn toàn rồi ư?
Giờ đây, Lâm Uyên vẫn còn thấy có hơi khó tin.
Sao chuyện này có thể xảy ra?
Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tần Ninh cười sảng khoái: "Cha con chúng ta xông vào A Tị Địa Ngục một lần đi, để xem bây giờ rốt cuộc mẹ con ra sao rồi!"
"Tốt, tốt lắm!"
Lâm Uyên bật cười tự hào: "Vậy thì còn gì bằng".
Tần Ninh nhìn thoáng qua bên trong tháp Vô Tương, ở chính giữa thân ngọn tháp này có một cột trụ đâm thẳng lên bầu trời.
Xung quanh cây cột có một chiếc cầu thang lượn vòng lên, trông giống hệt nối liền với Cửu U Địa Ngục, không trung một màu đen kịt khiến người ta hoảng sợ.
Tần Ninh không do dự nhiều, tiến lên một bước.
Lúc này, Lâm Uyên nhìn bóng lưng của con trai mình, nở nụ cười đầy vui mừng.
Dù là khi nào, dù là Lâm Thần hay Tần Ninh, dù đã trải qua mấy đời người thì người thanh niên này đều là con trai của ông ấy, là niềm kiêu hãnh của ông ấy.
Hai bóng người đi lên cầu thang, cho đến cuối cùng, bóng người biến mất khỏi tháp Vô Tương, không còn truyền ra một chút khí tức nào nữa.
Giây lát sau, bóng dáng hai cha con xuất hiện tại một mảnh thiên địa mênh mông bát ngát.
Nhìn lướt qua, bốn phía xung quanh đều bị che phủ trong bóng tối mờ mịt vô tận, bầu trời trên đỉnh đầu không có mặt trời, chỉ có một mặt trăng máu chiếu rọi khắp nơi.
Nhìn mặt trăng máu, Tần Ninh lẩm bẩm: "A Tị Địa Ngục, mặt trăng máu trên trời, ác quỷ hoành hành. Nơi này là một khía cạnh khác của thế giới, khía cạnh âm u, khía cạnh địa ngục".
Lâm Uyên kìm lòng không được mà lên tiếng: "Con trai ngoan, nơi này..." "Mặt trăng máu này chính là cơ sở để ghi chép thời gian ở đây, từ lúc trăng tròn đến lúc trăng bị che khuất, rồi đến lúc trăng tròn lại chính là một tháng".
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: "Lão cha, con cảnh giới nhất biến, cha thì cảnh giới tam biến, chỉ cần không bắt gặp những tồn tại cấp bậc quỷ vương, quỷ hoàng ở đây thì sẽ không sao cả".
"Quỷ vương?
Quỷ hoàng?"
Lâm Uyên chẳng hiểu gì.
Tần Ninh vừa đi vừa giải thích: "A Tị Địa Ngục này đã hấp thu quá nhiều khí vong linh trong Trung Tam Thiên, là vùng đất của ác quỷ, cảnh tượng của địa ngục".
"Vị diện ở đây tồn tại chủ yếu ba loại sinh vật, đó là quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh. Ba loại sinh vật này... có sự khác biệt nhất định".
"Cơ mà tất cả đều tràn trề khí sát phạt, không một ngoại lệ. Sau khi mỗi một vị võ giả chết đi luôn tràn đầy oán hận, phiền não, hối hận cùng với rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Những cảm xúc này sẽ tràn ngập trong đầu, làm cách nào cũng không thể xua tan".
"Không có ngoại lệ sao?"
Lâm Uyên không khỏi hỏi.
"Có ạ".
Tần Ninh tiếp tục giảng giải: "Dù là quỷ mị, quỷ linh hay quỷ binh đều có thực lực ít nhất là nằm trong ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã. Chưa đến các cảnh giới này thì không thể phát triển trí tuệ tại bên trong A Tị Địa Ngục này, có điều trí tuệ của chúng cũng rất thấp".
"Cũng không phải tất cả võ giả sau khi chết đi đều bị cảm xúc tiêu cực chi phối, cũng có một số ít sau khi chết có thể chi phối cảm xúc tiêu cực, đó chính là cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương, quỷ hoàng!"
"Có thể chi phối cảm xúc của bản thân thì có thể chiếm đoạt những quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh khác, mượn cơ hội này phát triển sức mạnh của bản thân".
"Những tồn tại cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương, quỷ hoàng chính là có thực lực cảnh giới Biến Cảnh".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cơ mà, trong số những cấp bậc này, nhiều khả năng chúng ta sẽ gặp phải quỷ tướng, bởi vì chúng ta là người sống, khí huyết có sức hấp dẫn rất lớn đối với các sinh vật dưới địa ngục nơi đây. Nhưng chúng ta người thì cảnh giới nhất biến, người thì cảnh giới tam biến, chỉ có sức hút đối với quỷ tướng, có thể sẽ thu hút quỷ tướng gần đó đến đây".
"Còn cấp bậc quỷ vương và quỷ hoàng sẽ không nhắm vào chúng ta, nói trắng ra là... chướng mắt".
Lâm Uyên lại hỏi: "Thế còn những nhân vật máu mặt được bảo là đã bước một chân vào hàng ngũ Tiên Nhân thì sao?
Sao bọn họ lại chết ở chỗ này?"
"Đó là vì trong A Tị Địa Ngục này có một sinh vật đứng trên đỉnh cao... Quỷ tiên!"
Quỷ tiên! Tần Ninh tiếp lời: "Cái gọi là quỷ tiên cũng tương tự với Tiên Nhân nhưng lại không phải tiên chân chính. Tại Trung Tam Thiên không tồn tại tiên nhân, đây là quy tắc của thiên địa, chuyện đó không thể nào xảy ra".
"Tuy nhiên, giống như mấy người tiến vào nơi này lúc trước... chắc là bán tiên rồi. Bọn họ chết tại đây không hề kỳ lạ, bởi một khi bọn họ xuất hiện, lũ quỷ hoàng, quỷ vương, quỷ tướng kia đều sẽ điên cuồng, bởi vì khí huyết bọn họ vô cùng ngon miệng đối với những sinh vật kia, giống y hệt đan dược tuyệt thế, khiến cho những sinh vật kia lao tới tranh giành bằng mọi giá như thiêu thân lao đầu vào lửa".
"Dĩ nhiên, bọn quỷ hoàng, quỷ vương cũng không thể làm gì các cường giả đã bước một bước vào hàng ngũ Tiên Nhân, nhưng quỷ tiên ở đây cũng sẽ tới... Một quỷ tiên không giết chết được thì hai ba tên cùng lên...", Lâm Uyên nghe thấy câu này thì cảm thấy A Tị Địa Ngục này cứ như một thế giới khác vậy.
"Thật ra, A Tị Địa Ngục chính là khía cạnh tối tăm của Trung Tam Thiên, là thế giới không thể nhìn thấy được ánh mặt trời. Cũng giống như khi con giết một võ giả cảnh giới Vô Ngã, người bị con giết kia sẽ hồn phách tán loạn, nhưng sẽ có một luồng linh hồn không có ý thức, không có chốn về, lang thang khắp nơi. Trên thực tế, rất nhiều linh hồn của võ giả là gốc rễ, cuối cùng có thể hội tụ về thế giới này, trở thành một phần sức mạnh của thế giới. Nhưng cũng có ngoại lệ… Ngoại lệ chính là linh hồn hội tụ về vùng đất âm u, hóa thành một mảnh không gian u ám, và khi những không gian này tập trung lại một chỗ thì A Tị Địa Ngục xuất hiện".
"Tại đây, có rất nhiều linh hồn va chạm với nhau và sinh ra quỷ. Những con quỷ này không phải như sản phẩm của trí tưởng tượng trong thế tục, những thứ linh hồn kia sẽ va chạm lẫn nhau, chiếm đoạt lẫn nhau, có thể sẽ sinh ra linh trí, tiếp đó trở thành một sinh vật mới".
"Hóa ra A Tị Địa Ngục đã hình thành như thế...", Lâm Uyên gật đầu nói: "Ta cứ tưởng là Vô Tương Phật Tự độ hóa ma không được nên phong ấn hết tại nơi này chứ".
"Cái đó là tin đồn lung tung về quỷ đấy ạ".
Tần Ninh mỉm cười đáp lời: "Về cơ bản, Vô Tương Phật Tự hoàn toàn không phải Phật gia, bọn chúng chỉ là hạng treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, Phật chân chính... mênh mông vô biên, có đại trí tuệ chân chính, Phật pháp chân chính".
"Vậy chúng ta tìm kiếm mẹ con bằng cách nào?"
Lâm Uyên nhìn cả vùng đất mênh mông, thế giới âm u tại đây, hỏi một cách bất lực.
"Bắt vài tên quỷ tướng để hỏi xem sao".
Bắt quỷ tướng?
Hỏi xem sao?
Lâm Uyên ngạc nhiên hỏi: "Thần Nhi, con còn biết... tiếng quỷ nữa à?"
"Không đúng không đúng, không phải con nói con chưa từng tới A Tị Địa Ngục sao?
Sao biết nhiều về nơi này thế?"
Lâm Uyên chất vấn.
Chương 3008: Không ngờ lại nói tiếng quỷ
Tần Ninh cười hỏi: "Lão cha à, cha già rồi hả?"
"Con chưa tới A Tị Địa Ngục bao giờ nhưng Trung Tam Thiên có bề dày lịch sử lâu đời, rất nhiều ghi chép liên quan đến A Tị Địa Ngục mà".
"Hơn nữa tiếng quỷ mà cha nói... Trong A Tị Địa Ngục này nào phải chỉ có sinh linh trong Vô Tương Thiên ở Trung Tam Thiên đâu, mà có cả các sinh linh trong thế giới bao la hơn mà".
"Thế giới này lắm điều kỳ quái, chuyện khó tin nhiều lắm ạ".
Lâm Uyên hỏi tiếp: "Chỉ là, ta thấy A Tị Địa Ngục mênh mông rộng lớn, mặt trăng máu chiếu rọi xuống, cha con chúng ta chẳng biết gì về nơi này, làm sao tìm được?"
"Làm sao tìm được?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua cách đó không xa, cười nói: "Chúng ta đâu cần đi tìm làm gì!"
Sau khi Tần Ninh dứt lời, đằng xa có một trận âm phong rít gào giận dữ cuốn tới trong màn sương dày đặc.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy màn sương dày đặc kia che khuất bầu trời, không lâu sau, nó hóa thành từng khí tức kinh khủng. Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh thẫm xuất hiện trước mắt hai cha con.
Những bóng dáng kia lơ lửng trên bầu trời, toàn bộ thân thể đều tối đen như mực, tụ tập lại một chỗ giống như một làn sương.
Hơn nữa, nhìn kỹ hơn thì thấy nó còn phân hóa ra tứ chi cực kỳ đơn sơ, khuôn mặt cũng mơ hồ không rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt là tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm hết sức rõ ràng.
"Chết tiệt!"
Lúc này, Lâm Uyên vận chuyển khí tức trỗi lên.
"Những thứ này đều là quỷ mị".
Tần Ninh lại không hề tỏ ra sốt ruột hay nôn nóng, cất tiếng: "Chúng ta chính là thuốc đại bổ trong mắt chúng, chỉ cần còn đứng tại đây, bọn chúng sẽ ồ ạt kéo nhau đi tìm chúng ta không ngừng".
Lúc này, một toán quỷ mị ùn ùn kéo đến, bao vây cha con hai người.
"Cha, giết bọn quỷ mị này cũng có ích đấy ạ. Sau khi chết đi, bọn chúng sẽ hóa thành cội nguồn hồn phách tinh thuần nhất. Những cội nguồn này con cũng khó giải thích được là gì nhưng rất có lợi trong việc tu hành, nhất là ở cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến của cha. Cha hấp thu nhiều vào, nói không chừng có thể đến cấp bậc Vạn Nguyên Biến tứ biến đấy".
"Hiểu rồi".
Lúc này, Lâm Uyên nắm chặt hai tay lại, lượng khí huyết bàng bạc trong cơ thể bộc phát ra.
"Mấy ngày qua bị tra tấn đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ, ta sắp phát điên luôn rồi".
Lâm Uyên gầm lên một tiếng, nói: "Tên nhãi nhà con đã vứt bỏ tuổi thọ để chữa thương cho ta, bây giờ nghỉ ngơi một lát cho khỏe, mọi chuyện cứ để ta lo".
Nói xong, ông ấy cất bước, sát khí trong cơ thể ngưng tụ.
Vào lúc này, khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên khắp nơi.
Với cảnh giới tam biến, Lâm Uyên đối đầu những quỷ mị có cấp bậc ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã này hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào.
"Mộc Hoàng Quyết!"
Gầm lên một tiếng, từng đạo khí tức sinh mệnh tràn trề sức sống bùng nổ xung quanh cơ thể Lâm Uyên, trong nháy mắt đã hóa thành ngàn vạn xúc tu tóm lấy một con quỷ mị, bóp nát không chút nương tình.
Sau khi con quỷ mị kia nổ tung, thân thể nó hóa thành một luồng sáng màu xanh dung nhập vào xúc tu.
Khi ánh sáng xanh ấy đi vào cơ thể, Lâm Uyên lập tức cảm nhận được hồn phách của mình dồi dào hơn đáng kể, thậm chí thấp thoáng còn giúp hồn phách thể của ông ấy trở nên phấn chấn tinh thần hơn, khiến cho ông ấy cảm thấy cả trong lẫn ngoài cơ thể đều hết sức thoải mái.
"Đã thật!"
Lâm Uyên cười một cách sảng khoái, xông ra.
Hàng ngàn hàng vạn quỷ mị không sợ chết, liều mạng bay tới trước mặt ông ấy như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đối với những con quỷ mị này mà nói, Lâm Uyên chính là món ăn tuyệt vời mà bọn hắn khát vọng nhất.
Ầm ầm ầm... Dưới bầu trời màu đỏ như máu, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên không ngừng.
Trong cơn chấn động dữ dội ấy, giữa đất trời rốt cuộc có những khí tức càng mạnh mẽ hơn dần dần tiến gần đến nơi này.
Xa xa, ở phía chân trời, chỉ thấy từng bóng người đi tới.
Tổng cộng có sáu bóng người sánh vai nhau mà đi.
Trong sáu bóng dáng này có bốn cái bóng như con người, hai bóng dáng còn lại thì một con như hổ, một con như chim ưng.
Bốn người và hai con thú.
Hơn nữa, khác với những con quỷ mị này, mặc dù toàn thân sáu bóng người kia vẫn như một làn sương dày đặc nhưng đã thực thể hóa.
Nhìn kỹ lại thì dáng vẻ bọn chúng giống hệt như khi còn sống, chẳng qua là toàn thân từ trên xuống dưới đều bị che phủ trong màn sương dày đặc, mặc dù ngũ quan rõ ràng nhưng lại tối đen như mực.
Cứ như thể được nhúng trong thùng thuốc nhuộm màu đen vậy.
Thấy hình ảnh ấy, Tần Ninh thở ra một hơi.
Quỷ tướng! Quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh đều có hình hài hư ảo, chỉ khi đến cấp bậc quỷ tướng, sở hữu trí tuệ không kém cạnh gì con người thì mới là quỷ tướng chân chính.
Quỷ tướng chẳng qua cũng chỉ có thực lực cảnh giới Biến Cảnh, thông thường đều là cấp bậc cảnh giới nhất biến, nhị biến hoặc tam biến.
Lúc này, sáu bóng dáng gồm bốn người, một hổ, một chim ưng kia khiến cho Tần Ninh rất bất ngờ.
Thông thường mà nói, cấp bậc quỷ tướng, quỷ vương và quỷ hoàng sẽ dễ thành công hơn nếu là con người sau khi chết đi, rất hiếm khi thấy thú vật.
Lúc này, sáu bóng dáng kia đi tới nơi cách trận chiến trăm trượng, nói tiếng quỷ.
"Không ngờ lại có người xông vào?"
"Chưa chắc là xông vào đâu, có khi lại là vào từ bên Vô Tương Phật Tự đấy".
"Còn có người chủ động vào A Tị Địa Ngục cơ à?
Đúng là chán sống mà”.
"Ai mà biết được...", lúc này, bóng con hổ cũng nói tiếng quỷ: "Khà khà, chúng ta có đến sáu người nhưng con mồi lại chỉ có hai, nên chia thế nào đây?"
"Càn Hổ, nói ý kiến của ngươi nghe xem nào?"
Một người trong đó lên tiếng: "Đương nhiên là ai giết thì thuộc về người đó rồi".
"Chơi luôn!"
Lúc này, bốn người, một hổ, một chim ưng chuẩn bị xuất thủ.
"Lại là?"
Một giọng nói tiếng quỷ vang lên, cười hỏi: "Lại là là sao?
Nói cách khác, các ngươi đã gặp người khác trước khi bọn ta vào à?"
Giọng nói ấy vang lên rất đột ngột, bốn người một hổ một ưng nghe rất quen thuộc.
Ai thế?
Nhưng không lâu sau, sáu bóng dáng đồng thời nhìn vào Tần Ninh.
Là người trẻ tuổi này.
"Ngươi... ngươi là người cơ mà... sao lại nói được tiếng quỷ cơ chứ?"
Giờ phút này, Càn Hổ sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh nói với vẻ ngán ngẩm: "Là người mà lại nói tiếng quỷ... sao nghe cứ như ngươi đang mắng ta thế nhỉ...", nghe tiếng quỷ thốt ra từ miệng Tần Ninh, cả sáu bóng dáng đều sởn cả tóc gáy.
Bọn họ là linh hồn, sau khi chết đi hóa thành những thứ như quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh, phát triển trí tuệ, chiếm đoạt những quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh khác và không ngừng tiến hóa đến cấp bậc quỷ tướng. Sống dưới một hình thái khác nên bọn chúng có hệ thống ngôn ngữ trao đổi riêng.
Nhưng không ngờ... Tần Ninh lại biết nói tiếng quỷ.
"Các ngươi thành thật chút đi!"
Tần Ninh tiếp tục chất vấn: "Trước khi gặp bọn ta, có phải các ngươi đã gặp một nữ tử không?"
Nói rồi Tần Ninh di đầu ngón tay ra xung quanh, phác họa một bức tranh sống động như thật.
Nữ tử trong hình mắt ngọc mày ngài, thoạt trông hơn ba mươi tuổi, phong thái vừa đẹp vừa cao sang, là mày liễu nhưng toát lên khí thế không thua kém gì cánh mày râu.
"Gặp bà ấy chưa?"
Tần Ninh nhắc lại câu hỏi.
"Rốt cuộc ngươi là ai?
Là người sao lại biết nói tiếng quỷ!"
Một người trong đó hỏi lại lần nữa.
"Mạnh Huân! Đừng nhiều lời với hắn, bắt lại thẩm vấn trước đã!"
"Ờ".
Lúc này, bốn người, một hổ, một ưng quyết đoán xông tới.
Sáu bóng người lao thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh tượng ấy, hắn cũng không nói nhiều nữa.
Kiếm Độ Sinh.
Đao Tuyệt Hoàng.
Đao kiếm xuất hiện ở trong hai tay Tần Ninh, phút chốc vung lên...
Chương 3009: Có chút giao tình
Ầm... Sáu cái bóng đều thi triển võ quyết nắm trong tay khi còn sống, uy lực cực kì mạnh mẽ.
Mà sau khi đánh nhau được một lát, Tần Ninh cũng đã phát hiện ra trong sáu cái bóng này, con hổ và ưng kia có thực lực mạnh nhất.
Cấp bậc nhị biến Tinh Thần Biến.
Chỉ là đối mặt với sáu vị cường giả Biến Cảnh, Tần Ninh lại không có một chút e ngại nào.
Khí tức cực nóng ngưng tụ quanh người, Thiên Văn Thể Thuật bộc phát trong nháy mắt.
Từng long phượng văn trực tiếp bao trùm bên ngoài cơ thể.
Tần Ninh nắm kiếm Độ Sinh và đao Tuyệt Hoàng trong tay, nhìn về phía sáu người, nhanh chân bước ra, trực tiếp xông đến.
"Cút!"
Một kiếm chém ra, kiếm ảnh ngàn trượng gào thét, dường như có một phượng ảnh cũng lao ra theo kiếm, xông thẳng về phía một người trong đó.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, một kiếm kia chém người trước mắt thành hai khúc.
Một kiếm này vừa xuất hiện, năm người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
"Tên nhóc này... Không thích hợp...", một người mở miệng nói: "Rút lui!"
Một kiếm đã giết được một vị cường giả nhất biến, đây không phải là một con người cảnh giới Biến Cảnh bình thường nữa.
"Bây giờ muốn chạy?
Hơi trễ!"
Tần Ninh ngưng tụ Thiên Văn Thể Thuật, tay trái cầm đao Tuyệt Hoàng, tay phải cầm kiếm Độ Sinh, hai tay nắm lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Không lâu sau, lại có thêm một vị quỷ tướng nữa chết dưới đao của Tần Ninh.
Những quỷ tướng này đều là sinh linh, không có khả năng bất tử bất diệt.
Sáu vị quỷ tướng, trong chớp mắt chỉ còn lại bốn người.
Tần Ninh cũng không tiếp tục giết nữa, mà chém một đao một kiếm ra khống chế bốn vị quỷ tướng.
Đao kiếm vung ra, Tần Ninh nhìn bốn bóng người trước mắt, cười nói: "Có thể nói chuyện được chưa?"
"Có thể có thể".
Giờ phút này Càn Hổ vội vàng nói: "Ngươi... Ngươi muốn biết cái gì...", Tần Ninh lập tức hỏi: "Có phải lúc trước từng nhìn thấy một người phụ nữ không?"
"Đúng đúng!"
Càn Hổ nói: "Nhưng chúng ta tới chậm, người phụ nữ kia đã bị một vị quỷ tướng khác tên là Ngô Huyên đưa đi rồi".
Ngô Huyên! Tần Ninh lập tức nói: "Mỗi một vị quỷ tướng các ngươi cũng giống như vương hầu ở đế quốc trên thế tục, đều có lãnh thổ của riêng mình, chắc hẳn bốn người các ngươi đều phải biết nơi ở của Ngô Huyên chứ?"
"Dẫn ta đi là được, ta sẽ không giết các ngươi, nếu như dám tính kế chơi trò mưu trí khôn ngoan gì đó, ta sẽ để cho bốn người các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết".
Càn Hổ nhìn ba vị quỷ tướng bên cạnh một chút, bốn người không hẹn mà cùng gật đầu.
"Cha, đi thôi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, Lâm Uyên liền đi đến, hưng phấn nói: "Thần nhi, lợi hại quá, giết đám quỷ mị quỷ linh quỷ binh này thật sự có thể trợ giúp cô đọng hồn hải".
"Hả?
Mấy người này là... quỷ tướng?"
Lâm Uyên nhìn bốn vị quỷ tướng, nói: "Cấp bậc Biến Cảnh?
Muốn giết sao?"
Nghe nói như thế, bốn vị quỷ tướng Càn Hổ, Mạnh Huân lập tức biến sắc, không nhịn được lui lại mấy bước.
"Không giết".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cần nhờ bọn họ dẫn chúng ta đi tìm mẹ".
"Hỏi ra tin tức rồi?"
"Ừm, mặc dù A Tị Địa Ngục rất rộng lớn, nhưng cũng không có nhiều cấp bậc quỷ tướng, những quỷ tướng này thống lĩnh hàng vạn quỷ linh quỷ mị quỷ binh, đương nhiên sẽ biết được rất nhiều tin tức".
"Càn Hổ, Mạnh Huân, bốn người các ngươi dẫn đường đi".
"Vâng vâng vâng...", lúc này, quỷ linh quỷ mị quỷ binh bốn phía đều rút lui giống như thủy triều, biến mất không thấy gì nữa.
Bốn vị quỷ tướng dẫn hai cha con Lâm Uyên và Tần Ninh đi dọc theo con đường huyết sắc vô tận... Trên đường, Tần Ninh thuận miệng nói: "Bây giờ ở trong A Tị Địa Ngục có bao nhiêu quỷ tiên?"
Nghe nói như thế, Càn Hổ hóa thành một con hổ cao hơn một thước đáp: "Mấy người chúng ta không thể biết được điều này".
"Quỷ tiên ở đây cũng giống như bán tiên trong Trung Tam Thiên, mấy người mới vào Biến Cảnh như chúng ta có thể biết được về bán tiên trong Trung Tam Thiên sao?"
"Cũng đúng".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Vậy trong lĩnh vực quỷ tướng các ngươi, ai là thống soái quỷ vương?"
"Dương Đỉnh Vân!"
Càn Hổ còn chưa mở miệng, Mạnh Huân lại nói: "Một vị tộc lão đến từ nhà họ Dương ở Tự Tại Thiên".
"Ông ta ư!"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Ngươi biết à?"
Mạnh Huân vô ý thức hỏi.
"Có chút giao tình!"
Nghe nói như thế, đương nhiên bốn người Mạnh Huân cũng hiểu ra Tần Ninh nói có chút giao tình là có giao tình với Dương Đỉnh Vân khi còn sống.
"Ngô Huyên bắt người phụ nữ kia không giết sao?"
Tần Ninh hỏi lần nữa.
"Không".
Mạnh Huân kỳ quái nhìn Tần Ninh, nói: "Thật ra những quỷ tướng như chúng ta cũng không phải có thể trực tiếp giết được người sống tiến vào nơi này, mà sẽ cắn nuốt khí huyết của người sống để tăng thực lực lên".
"Phần lớn thời gian đều cần phải báo cáo, nếu khiến quỷ vương không vui, chết cũng không biết chết như thế nào".
Lúc này Càn Hổ cũng nói: "Đúng vậy, bên trong A Tị Địa Ngục này còn kinh khủng hơn cả Trung Tam Thiên, phân chia cấp bậc rõ ràng, không nói đến đám quỷ tiên, hư vô mờ mịt, không biết tung tích, những quỷ hoàng, quỷ vương kia, mỗi một vị khi còn sống đều là nhân vật lớn, sau khi chết cũng là người không tầm thường, đám quỷ tướng như chúng ta cũng chỉ mạnh hơn quỷ linh quỷ mị quỷ binh một chút thôi...", "Tất cả mọi người đều sống một cuộc sống có hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, cho nên ai nấy đều nghĩ đủ cách để làm tăng thực lực lên".
"Nếu như có thể trở thành quỷ vương thì sẽ có khả năng có một chút hy vọng sống".
Hiển nhiên, giống như Mạnh Huân và Càn Hổ nói, tranh đấu ở đây còn hung ác kinh khủng hơn ở Trung Tam Thiên.
Như thế, bốn vị quỷ tướng dẫn hai cha con đi tiếp khoảng chừng mấy vạn dặm mới dừng lại.
Phía trước là một vùng núi, những ngọn núi trụi lủi nối liền với nhau.
Mà ở phía trước dãy núi có một ngọn núi khá nổi bật, trên vách núi khắc một chữ to.
"Ngô!"
Càn Hổ lúc này nói: "Nơi này chính là đại bản doanh của Ngô Huyên, Ngô Huyên kia là một vị quỷ tướng cấp bậc tam biến, đã sắp đạt đến cấp bậc quỷ vương, chắc hẳn hắn ta sẽ cẩn thận chuẩn bị cho người phụ nữ kia".
Lâm Uyên lại nói: "Chuẩn bị cái gì?"
"Chuẩn bị để trở thành vật đại bổ cho mình, trợ giúp mình tăng lên, trở thành quỷ vương!"
Càn Hổ nói bằng vẻ mặt đương nhiên.
Nhiều năm qua, thỉnh thoảng lại có người tiến vào bên trong A Tị Địa Ngục, thế nhưng cơ bản đều chết hết.
Nơi này là thế giới quỷ, không phải thế giới người.
Ở chỗ này, quỷ là chủ nhân, người sống chỉ là thuốc bổ mà thôi.
Lâm Uyên nghe nói như thế thì lập tức gấp gáp.
"Thần nhi, chúng ta mau đi xem một chút đi...", Tần Ninh lại nói: "Chúng ta đã tới quá trễ rồi, nếu như Ngô Huyên kia ra tay với mẹ thì có lẽ mẹ đã chết, nếu như chưa ra tay thì mẹ vẫn còn sống, vậy mẹ còn sống, không cần phải vội vã".
"Chuyện này...", Lâm Uyên còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía trước dãy núi có một làn khói đen sì cuồn cuộn lao tới giống như sóng to gió lớn.
Mà ở phía trước màn khói đen sì kia có một bóng người cao lớn ngạo nghễ đứng.
Cũng không phải là cả người đen sì, mà là có mấy khí tức và dáng vẻ của người sống.
Như quỷ linh, quỷ mị, quỷ binh thì phần lớn đều đã có được hình người đại khái, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Mà đạt tới cấp bậc quỷ tướng, hình thái sẽ rõ ràng hơn, nhưng cả người vẫn đen như mực, nhìn không rõ được khuôn mặt.
Hiển nhiên người có khuôn mặt gần như rõ ràng này đã vượt qua cấp bậc quỷ tướng.
Chương 3010: Là Thần nhi sao?
Giờ phút này, bốn người Càn Hổ và Mạnh Huân nhìn thấy bóng người kia đều run lẩy bẩy.
Càn Hổ vội vàng nói: "Vị gia này, người kia chính là thống soái ở lãnh địa này của chúng ta, Dương Đỉnh Vân, một quỷ vương chân chính".
"Bình thường Ngô Huyên và Dương Đỉnh Vân có quan hệ vô cùng tốt, là chó săn của Dương Đỉnh Vân, chắc lần này gọi Dương Đỉnh Vân tới cũng là để chia sẻ người phụ nữ kia".
"Vị gia này, chúng ta đã dẫn ngươi đến theo lời ngươi rồi, ngươi xem chúng ta...", "Đi đi".
"Cảm ơn cảm ơn".
Nói rồi bốn người Càn Hổ, Mạnh Huân vội vàng rối rít cảm ơn rời đi.
Lâm Uyên nhìn thấy bốn quỷ ảnh lóe lên rồi biến mất, không khỏi nói: "Cứ thả bọn họ đi sao?"
"Không có việc gì, quỷ vương còn mạnh hơn quỷ tướng, mấy tên này muốn tránh né Dương Đỉnh Vân kia còn không kịp".
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Vậy kế tiếp, chúng ta...", "Trực tiếp đi!"
Tần Ninh nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Quỷ vương đã có được trí tuệ không khác chúng ta chút nào, năm đó con cũng biết Dương Đỉnh Vân này".
Lâm Uyên không khỏi cảm thán: "Quả nhiên, trải qua mấy đời, khắp nơi đều là bạn bè".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ giật mình.
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Con trai ngoan, rốt cuộc làm thế nào để chuyển thế sống lại, đầu thai làm người vậy?
Con nói cho cha một chút coi!"
"Hả?"
Tần Ninh khẽ giật mình, không nhịn được nói: "Sao vậy?
Chẳng lẽ cha cũng nghĩ chuyển thế làm con trai của người khác sao?
Vậy chẳng phải con sẽ phải làm cháu à?"
"Ặc... Khụ khụ...", hai cha con cứ đi vào sâu bên trong dãy núi.
Chỉ là vừa vào trong dãy núi, phía trước đột nhiên xuất hiện vô số quỷ mị quỷ linh quỷ binh.
"Lớn mật!"
Một quỷ linh dẫn đầu quát: "Dám xông vào địa bàn của Ngô đại nhân, muốn chết?"
Lâm Uyên chỉ cảm thấy quỷ linh này nói chuyện líu nha líu nhíu, căn bản nghe không hiểu.
Còn Tần Ninh thì cười nói: "Ngô Huyên ở đâu?"
"Làm càn!"
Quỷ linh kia quát: "Người như ngươi mà cũng có thể gọi thẳng tên của đại nhân sao?"
"Phiền phức".
Tần Ninh nắm bàn tay lại, đấm ra một quyền.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, mấy chục mấy trăm quỷ mị quỷ linh quỷ binh ngăn cản phía trước thi nhau phát ra những tiếng kêu thảm, bóng dáng hoàn toàn tán loạn.
"Hừ".
Mà vào lúc này, bên trong dãy núi, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy được vô số quỷ ảnh mênh mông cuồn cuộn kéo đến, một người dẫn đầu toàn thân đen nhánh, tràn ngập sát khí vô cùng kinh khủng.
Bóng người kia đáp xuống, nhìn thấy một màn trước mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Giờ phút này Tần Ninh cũng nhìn về phía bóng người kia, cười nói: "Ngô Huyên?"
Người cầm đầu nhìn thẳng Tần Ninh, khí tức mạnh mẽ cứ như muốn lột da hắn vậy.
"Người sống!"
Người đàn ông kia cất tiếng nói: "Thế mà còn có người sống dám đi vào A Tị Địa Ngục?"
"Người sống lúc trước đâu?"
Tần Ninh nói thẳng: "Chúng ta đến để tìm đến bà ấy".
Nghe nói như thế, người đàn ông cười ha ha nói: "Người phụ nữ kia sao?
Đã bị ta làm thịt rồi!"
"Ngươi muốn chết".
Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Uyên lập tức giận dữ, sát khí lan ra, bay thẳng về phía Ngô Huyên.
Hắn ta này cũng là cấp bậc quỷ tướng, nhưng lại mạnh hơn mấy vị quỷ tướng Mạnh Huân, Càn Hổ nhiều.
Cảnh giới tam biến.
Bây giờ Lâm Uyên cũng là cảnh giới tam biến, hoàn toàn không sợ.
Ầm... Hai người va vào nhau, khí thế kinh khủng.
Mà từng vị quỷ linh quỷ mị quỷ binh thì căn bản không dám tới gần.
Tần Ninh nhìn Lâm Uyên và Ngô Huyên đánh nhau, bước chân ra đi vào bên trong dãy núi.
Mà đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn cản trước mặt hắn.
"Dương Đỉnh Vân".
Tần Ninh nhìn bóng người vừa xuất hiện kia.
"Hả?"
Mà vị quỷ vương đã hiện ra rõ một ít hình dáng người sống đưa mắt nhìn Tần Ninh, lại có chút kinh ngạc.
"Tộc trưởng nhà họ Dương ở Tự Tại Thiên - Dương Đỉnh Vân, ta không nghĩ tới thế mà ngươi đã chết".
Tần Ninh mở miệng nói: "Dương Đỉnh Vân, ngươi có biết ta là ai không?"
Giờ phút này, Dương Đỉnh Vân mở miệng nói tiếng quỷ: "Ngươi tiến vào A Tị Địa Ngục, thế mà lại còn nói được tiếng quỷ!"
"Ngươi là ai, có liên quan gì đến ta?"
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục nói: "Sở Vân Nhân là mẫu thân của Thông Thiên Đại Đế, ngươi phải biết chứ?"
Sắc mặt Dương Đỉnh Vân thần sắc xiết chặt, mang theo mấy phần đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi là ai?"
"Vừa rồi không phải ngươi còn nói ta là ai có liên quan gì tới ngươi sao?"
Tần Ninh cười.
Dương Đỉnh Vân nói: "Nếu như ngươi có ý đồ gì, ta không ngại... làm thịt ngươi ở chỗ này đâu".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh chỉ mỉm cười, cũng không tức giận.
"Dương huynh đệ, sao vậy?"
Giờ phút này, một bóng người chậm rãi bước ra từ bên trong dãy núi, khó hiểu hỏi.
Một bộ váy màu tím khói phấn ngọc, một đôi trâm bạc cài hai bên tóc mai.
Mái tóc đen như mực dài đến eo ôm lấy khuôn mặt trắng như sen.
Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, mái tóc dài tản ra, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp có vài phần tái nhợt, cả người nhìn rất suy yếu, đã phá hủy khí chất đoan trang hiền từ của người phụ nữ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng ngây ngẩn, cứ đứng ở nơi đó không biết nên khóc hay nên cười, dần dần hai mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy xuống.
"Phu nhân!"
Lâm Uyên sao còn quan tâm đến việc đánh nhau với Ngô Huyên nữa, ông ấy bỏ Ngô Huyên qua một bên, đi đến phía trước.
Chỉ là còn chưa tới gần người phụ nữ đã bị Dương Đỉnh Vân đẩy ra.
"Dừng tay, dừng tay".
Người phụ nữ vội vàng nói: "Dương huynh đệ, vị này là phu quân của ta".
Dương Đỉnh Thiên tò mò nhìn Lâm Uyên.
"Phu nhân".
Lúc này Lâm Uyên vội vàng tiến đến, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt ửng đỏ, nói: "Phu nhân, nàng không sao chứ?
Đám quỷ quái này có gây khó dễ cho nàng không?
Có ăn thịt của nàng, uống máu của nàng không?
Xin lỗi xin lỗi, ta tới chậm".
Người phụ nữ lại tức giận nói: "Nếu đã ăn thịt uống máu của ta, chàng còn có thể nhìn thấy ta sao?"
"Vâng vâng vâng...", Lâm Uyên vỗ đầu một cái, cười ha ha nói: "Đúng đúng đúng, ta đúng là vui đến hồ đồ rồi".
Lâm Uyên lập tức nắm chặt hai tay phu nhân, nói: "Phu nhân, nàng nhìn đi, nàng xem là ai tới, nàng xem tên nhóc thối này là ai đi".
Nói rồi Lâm Uyên nhìn Tần Ninh.
Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía hắn với ánh mắt như nước, dò xét từ trên xuống dưới.
Ngay sau đó liền nhẹ nhàng mỉm cười một cái, trong mắt toàn là vẻ từ ái, nói: "Là Thần nhi sao?"
Tần Ninh nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt chảy xuống, đưa tay vén trường sam lên quỳ rạp xuống đất.
"Là con, mẹ".
Hiển nhiên người phụ nữ này chính là Sở Vân Nhân còn chưa chết.
Lúc này, Sở Vân Nhân đi ra từng bước một, đến trước mặt Tần Ninh, nhẹ nhàng nâng hai tay lên sờ mặt hắn, cười nói: "Nhìn qua không khỏe mạnh bằng lúc trước, gầy đi chút, nhưng lại trắng lên không ít".
Tần Ninh đột nhiên bắt lấy hai tay Sở Vân Nhân, nở nụ cười.
"Mẹ còn có thể nhận ra con sao?"
"Có một số chuyện, cho dù con đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất thì mẹ vẫn có thể cảm giác được".
Sở Vân Nhân nói: "Con trai ngoan, mau dậy đi".
Bình luận facebook