• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3001-3005

Chương 3001: Hứa Huyền Diệp

Nam tử cầm đầm Đại Tiên Sư Cung kia hỏi lại lần nữa: "Vẫn chưa chết luôn sao?"

Nhìn về phía Thần Tinh Dịch, nam tử cười nói: "Ngươi đúng là có chút bản lĩnh thật, thông thường kể cả có là cảnh giới Biến Cảnh tầng ba thì chống chịu cỡ đó cũng chết chắc".

"Mau đi đi, nếu không thì ngươi sẽ chết thật đấy".

Lúc này, sắc mặt của đám người Linh Thược, Thời Thanh Trúc đều trở nên vô cùng khó coi.

Điều bọn họ lo lắng đã xảy ra.

Lỡ thế lực của Khúc Phỉ Yên quá mạnh thì mấy người bọn họ còn không có tư cách thấy mặt nàng nữa chứ nói gì là đi đưa tin.

Thần Tinh Dịch cảnh giới nhất biến, Linh Thược cảnh giới nhị biến, nhưng đứng trước mặt Đại Tiên Sư Cung này thì đến tư cách bước vào cung cũng không có.

Điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất lực.

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Mặc dù Trần Nhất Mặc tự phụ nhưng hắn ta chỉ tự phụ về thuật luyện đan.

Giờ đây, hắn ta cũng rất muốn hiển linh cho người ta biết mặt, nhưng mà… hắn ta không làm được.

"Còn làm sao nữa?

Xông lên thôi!"

Thần Tinh Dịch nhe răng cười: "Không mời được Khúc Phỉ Yên thì sư tôn sẽ bị Vô Tương Phật Tự kìm kẹp, nếu như Khúc Phỉ Yên xuất thủ thì ta dám chắc sẽ không thành vấn đề!"

"Nhưng bây giờ…", Trần Nhất Mặc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Cứ xông lên thôi!"

Thần Tinh Dịch gầm lên một tiếng rồi đứng dậy.

"Chư vị, ta khuyên các ngươi nên bình tĩnh lại đã".

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy mấy bóng người cùng nhau đi tới trước cửa cung của Đại Tiên Sư Cung.

Người cầm đầu mặc một bộ trường sam màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, hai tay chắp sau lưng, đôi môi rất mỏng khiến cho người này trông có chút nghiêm khắc.

Nhưng bỏ qua dáng môi kia thì thanh niên này thoạt trông chỉ có khoảng hai mươi mấy tuổi, quả thật có thể xem như tuấn mỹ.

"Ngươi là người phương nào?"

Mấy người Thời Thanh Trúc, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Thần Tinh Dịch, Linh Thược đều nhìn chằm chằm vào người này.

"Láo xược!"

Giờ phút này, đệ tử gác cổng kia chắp tay lại, nói: "Vị này chính là Hứa Huyền Diệp, công tử của nhà họ Hứa ở Xích Tiêu Thiên!"

Hứa Huyền Diệp?

Không biết.

Thấy mấy người không hề có phản ứng gì, tên đệ tử canh cổng kia lập tức tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ: "Các ngươi không biết công tử ư?"

Mấy người càng ngơ ngác hơn.

"Bởi mới nói mấy người các ngươi là quân lừa đảo".

Đệ tử kia nói tiếp: "Nếu Luyện Thiên Đại Đế Hứa Huyền Trần bảo các ngươi tới đây đưa tin thì vì sao các ngươi lại không biết vị Hứa Huyền Diệp này chính là đệ đệ của đại nhân Luyện Thiên Đại Đế?"

Hả?

Gì cơ?

Đệ đệ?

Giờ thì bọn họ càng hoang mang hơn.

Tần Ninh có đệ đệ ở kiếp thứ sáu sao?

Bọn họ biết Tần Ninh ở kiếp thứ sáu tên là Hứa Huyền Trần, nhưng lại không hay biết gì về lai lịch của Hứa Huyền Trần.

"Ngươi là đệ đệ của sư tôn thật sao?"

Giờ phút này, Hứa Huyền Diệp cũng chẳng hiểu mô tê gì trước câu hỏi của mấy người.

Sư tôn?

Lý Nhàn Ngư nói ngay: "Ngươi có biết Hứa Huyền Trần không chết mà là chuyển thế không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Huyền Diệp tức thì thay đổi, trong mắt hiện lên sát khí nhàn nhạt.

"Làm sao các ngươi biết?"

"Bởi vì điều bọn ta nói là sự thật!"

Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Hứa Huyền Trần chuyển thế trở thành Tần Ninh hiện tại, đang ở ngay trong Vô Tương Thiên, bây giờ sư tôn đang cần Khúc Phỉ Yên trợ giúp nên tới nơi này bảo bọn ta tìm Khúc Phỉ Yên".

"Có chứng cứ gì không?"

Chứng cứ?

Thời Thanh Trúc do dự một lúc rồi lấy một bức thư ra, đáp: "Đây là bức thư Tần Ninh giao cho bọn ta, Khúc Phỉ Yên xem tự khắc biết thôi".

Hứa Huyền Diệp do dự nhận lấy thư.

Chỉ là, sau khi đọc nội dung trong bức thư xong, sắc mặt Hứa Huyền Diệp lại trở nên kỳ lạ.

"Sao vậy?"

"Các ngươi tự xem đi".

Lúc này, Hứa Huyền Diệp mở bức thư ra, chỉ thấy bên trên trống không, chẳng có lấy một chữ nào.

Không có chữ?

Sao có thể?

Nhưng vào lúc này, gương mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc lại trở nên hoảng hốt, nàng lập tức la lên: "Chàng ấy lừa gạt chúng ta!"

Trong lúc nhất thời, Lý Nhàn Ngư, Trần Nhất Mặc và Thần Tinh Dịch đột nhiên tỉnh ngộ.

Nói gì mà quân cứu viện, mời Khúc Phỉ Yên xuất thủ chứ, đều là Tần Ninh lừa gạt bọn hắn cả.

Thôi xong! Giờ thì đâu có chứng cứ gì trong tay, bọn họ càng không thể gặp mặt Khúc Phỉ Yên được.

Hứa Huyền Diệp nhìn bức thư trống không rồi lại nhìn sang mấy người, hỏi: "Khúc đại sư bận rộn cả ngày, các ngươi không gặp con bé được đâu, nếu có thể thì các ngươi đến Hứa phủ đợi mấy ngày nhé, thế nào?"

Thời Thanh Trúc suy tư trong chốc lát rồi gật đầu.

Nàng biết, cho dù bây giờ trở lại Vô Tương Thiên thì chắc chắn tất cả mọi chuyện cũng đã xong xuôi cả rồi.

Chuyến đi này dài hơn hai mươi ngày, Tần Ninh muốn làm gì thì chắc chắn hắn đã làm xong hết rồi.

Hứa Huyền Diệp bật cười, phẩy tay một cái, một con chim đại bàng màu xanh lớn trăm trượng lập tức vỗ cánh bay từ sâu trong dãy núi từ từ rơi xuống.

"Đi thôi".

Hứa Huyền Diệp khẽ mỉm cười.

Mấy người đi lên chim đại bàng xanh rồi đồng loạt ngồi xuống, ai nấy đều chẳng nói chẳng rằng.

Tần Ninh đã lừa họ.

Thế bây giờ Tần Ninh thế nào rồi?

Thần Tinh Dịch biết rằng, cho dù bản thân có cảnh giới nhất biến thì khi rơi vào trận chiến chân chính cũng không giúp được gì cho sư tôn.

Cửu tôn Bồ Tát và tam đại Phật Đà ở Vô Tương Phật Tự kia cực kỳ khó đối phó.

Đáng lý ra sư tôn không hề nao núng với năng lực của người.

Tuy nhiên, Lâm Uyên lại nằm trong tay bọn chúng! Hứa Huyền Diệp vốn cảm thấy cho dù mấy người này là bọn lừa đảo thì cũng không có khả năng bịa ra lời lừa đảo ngu xuẩn như vậy, chỉ thấy tò mò nên mới mang mấy người từ Xích Hỏa Thiên Sơn trở về nhà họ Hứa.

Nhưng dọc đường đi, mấy người này đều tỏ ra nặng nề, cũng không hé răng lấy một lời, điều này làm hắn cảm thấy thật bất ngờ.

Đi được nửa đường thì bóng một con phi hạc ngậm một quyển trục trong miệng bay đến. Hứa Huyền Diệp vẫy tay, quyển trục rơi xuống.

Nhìn qua một lát, sắc mặt Hứa Huyền Diệp bỗng thay đổi.

"Ta nghĩ các ngươi không cần trở về Vô Tương Thiên nữa đâu".

Gì cơ?

Lời này vừa nói ra, mấy cặp mắt đều nhìn sang hắn ta.

"Bên Vô Tương Thiên truyền tin tức đến, một người thanh niên tên là Tần Ninh, chuyển thế của cả Cửu Nguyên Đan Đế lẫn Thông Thiên Đại Đế một mình đi tới Vô Tương Phật Tự, tiến vào tháp Vô Tương, bị trấn áp trong A Tị Địa Ngục".

Hứa Huyền Diệp vừa dứt lời, Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư và Trần Nhất Mặc đều vẫn bình tĩnh như cũ nhưng Thần Tinh Dịch lại mặt mày tái mét.

"A Tị Địa Ngục!"

Thần Tinh Dịch lẩm bẩm: "Sao có thể..." "Cụ thể thế nào vẫn chưa biết, chỉ là... Từ xưa đến nay, bất kỳ nhân vật tuyệt thế nào tiến vào A Tị Địa Ngục trong tháp Vô Tương đều không một ai sống sót đi ra, trong đó cũng bao gồm... những tồn tại đã bước nửa bước vào cấp bậc Tiên Nhân kia, không chống trả nổi suốt mấy chục vạn năm, suốt trăm vạn năm qua không một ai là ngoại lệ..." Không một ai là ngoại lệ... Thời Thanh Trúc nhìn về phía Thần Tinh Dịch, lập tức hỏi: "Là thật ư?"

Thần Tinh Dịch gật đầu với sắc mặt khó coi.

"Năm xưa, chính miệng sư tôn đã nói với ta rằng, kể cả người ở thời điểm đó mà lỡ sa chân vào A Tị Địa Ngục thì cũng có khi sẽ... chạy không thoát".

"A Tị Địa Ngục kia cũng không phải được Vô Tương Phật Tự ngưng tụ ra mà do thần binh tháp Vô Tương này tạo ra một lối đi kết nối với một không gian ở thế giới khác, bên trong là thiên đường của ác ma, là vùng cấm của thần linh".

Vẻ mặt Thần Tinh Dịch càng ngày càng nhăn lại.

Thế phải làm sao đây! Hứa Huyền Diệp tiếp tục nói: "A Tị Địa Ngục... Trong Trung Tam Thiên hiện nay, những nhân vật máu mặt đã chạm đến trình độ cao nhất của cảnh giới Biến Cảnh, gần như trở thành Tiên Nhân bất hủ cũng có lòng kiêng kỵ, không dám tiến vào nơi đó...", Thần Tinh Dịch vội vàng hỏi: "Ngươi là Hứa Huyền Diệp đúng chứ?

Những gì bọn ta đã nói đều là thật. Mặc dù không thể chứng minh nhưng nếu ngươi là đệ đệ trước đây của sư tôn thì chắc chắn sư tôn đã từng nói với ngươi rằng người sẽ trở lại".

"Nếu như nhà họ Hứa và Đại Tiên Sư Cung liên thủ với nhau, các cường giả cảnh giới Biến Cảnh tiến vào thì chưa chắc đã không thể cứu sư tôn ra được".

Hứa Huyền Diệp lại nói: "Những gì các ngươi nói... ta không thể nào tin nổi, trừ khi các ngươi có gì để chứng minh".
Chương 3002: Diệp thúc?

Chứng minh?

Biết chứng minh thế nào đây! Cho dù bản thân Tần Ninh có mặt tại đây cũng phải tốn công tốn sức, dùng một ít thủ đoạn để chứng minh thân phận của mình chứ đừng nói là bọn họ.

Lấy Trần Nhất Mặc và Thần Tinh Dịch làm ví dụ, hai người họ là đồ đệ ở kiếp thứ năm và kiếp thứ tám của Tần Ninh, trong trường hợp này, hắn đều có cách xác minh đối với đồ đệ mỗi một kiếp của mình. Mà ở kiếp thứ năm, kiếp thứ tám, người quen thuộc với hai người này nhất đương nhiên là Tần Ninh.

Nhưng còn những gì Tần Ninh đã trải qua ở những kiếp khác... bọn họ nào có biết gì?

Hứa Huyền Diệp nói tiếp: "Quả thật năm xưa đại ca đã nói sẽ trở lại, hơn nữa sẽ trở lại với vẻ ngoài hoàn toàn khác!"

"Tin tức này chỉ có một số ít người trong nội bộ nhà họ Hứa bọn ta biết nhưng tin tức ấy vẫn bị tuồn ra ngoài. Những năm gần đây, cứ một thời gian lại có người đi vào núi Đại Tiên Sư muốn lừa gạt Khúc Phỉ Yên, cũng không ít người đến nhà họ Hứa lừa gạt bọn ta".

Hứa Huyền Diệp cười khẩy: "Nếu thật sự là đại ca thì huynh ấy nhất định có thể làm bọn ta nhận ra huynh ấy".

Đúng vậy.

Nếu như Tần Ninh có ở đây thì nhất định hắn có cách làm người của nhà họ Hứa và Khúc Phỉ Yên nhận ra mình.

Nhưng về cơ bản, mấy người bọn họ hoàn toàn không biết Tần Ninh đã trải qua những gì ở kiếp thứ sáu.

Trong khi Tần Ninh chỉ nhắc tới Khúc Phỉ Yên, chỉ bảo họ tới đây đưa tin mà thôi.

"Đáng lý ta phải nhận ra sớm hơn...", lúc này, Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Chỉ với một bức thư thì dù Khúc Phỉ Yên chịu đọc cũng không tin tưởng".

"Chàng ấy cố ý bảo chúng ta rời khỏi Vô Tương Thiên vì chàng ấy đã suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn cứu phụ thân của chàng ấy thì chỉ có thể tiến vào trong tháp Vô Tương, tiến vào A Tị Địa Ngục".

Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư siết chặt hai quả đấm, tức giận gầm lên: "Nói cho cùng, vẫn là do chúng ta quá yếu...", câu này vừa vang lên, nét mặt của ba người Thời Thanh Trúc, Trần Nhất Mặc và Thần Tinh Dịch cũng đượm buồn.

Phải.

Do bọn họ quá yếu, không giúp được gì cho Tần Ninh.

"Chết tiệt!"

Thần Tinh Dịch nắm hai quả đấm thật chặt, cúi gằm mặt, hai mắt long lên sòng sọc, mười ngón tay đâm ghì vào lòng bàn tay, máu tươi tí tách rơi xuống.

Tại hắn ta cả! Đến tận bây giờ mà mới đến cảnh giới Biến Cảnh, giá như hắn ta đến cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong, trở thành người vô địch giống như Tiên Nhân thì đã không có chuyện gì xảy ra lúc sư tôn trở về rồi.

Lôi Sơn Minh sẽ không chết.

Sư tôn cũng sẽ không rơi vào cảnh này.

"Chúng ta về thôi".

Qua một lúc thật lâu, Thần Tinh Dịch mới cất tiếng.

"Trở về làm gì?"

Trần Nhất Mặc nghiêm túc chất vấn: "Chắc bây giờ người trong Vô Tương Thiên ước gì chúng ta cuốn gói về lắm đấy?

Sư tôn tiến vào A Tị Địa Ngục, đúng lúc cho bọn chúng quét sạch chúng ta... Trở về ư... với thực lực hiện tại của chúng ta thì khác nào chịu chết!"

"Thế thì phải làm sao bây giờ?"

Lúc này, Hứa Huyền Diệp chỉ lặng lẽ nhìn mấy người, không nói một lời.

Linh Thược cất lời: "Ta phải đi về, dù gì Linh Vân Các cũng có nền tảng khá vững chắc, Vô Tương Phật Tự không dám làm ẩu đâu. Dù sao chăng nữa cũng phải đi hỏi thăm tin tức đã".

"Ừ".

Thời Thanh Trúc cũng tán thánh: "Vậy việc khẩn cấp trước mắt đối với bốn người chúng ta chính là tăng thực lực".

"Đúng vậy".

Lý Nhàn Ngư gật đầu chắc nịch.

Nhìn vẻ mặt kiên định của họ, Hứa Huyền Diệp lập tức cười nói: "Vùng đất Cửu Đại Thiên mênh mông vô bờ, nếu các ngươi không trở về Vô Tương Thiên thì có thể ở lại Xích Tiêu Thiên".

"Trong Xích Tiêu Thiên này có rất nhiều cấm địa và tuyệt địa, ta có thể giới thiệu một vài nơi cho các ngươi, muốn tăng thực lực thì chắc chắn phải trải qua nguy hiểm rồi".

"Không biết các ngươi có dám không?"

Thần Tinh Dịch nhìn về phía Hứa Huyền Diệp, nói: "Nếu ngươi là đệ đệ của sư tôn ta thì bọn ta cũng phải gọi ngươi một tiếng Diệp thúc mới hợp lý".

Diệp thúc?

Khóe môi Hứa Huyền Diệp co rúm.

Thần Tinh Dịch tiếp tục cất lời: "Ta biết bây giờ ngươi vẫn không tin bọn ta, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ biết thôi".

"Vị Thời Thanh Trúc này là sư nương của bọn ta, cũng là chị dâu của ngươi đấy. Nếu bọn ta ở lại Xích Tiêu Thiên thật thì ta, Nhất Mặc, Nhàn Ngư, ba người bọn ta thì không sao nhưng sư nương thì ngươi phải tiếp đãi cho đàng hoàng".

"Cho dù không tin bọn ta nhưng tốt nhất là ngươi đừng tỏ ra có ác ý với bọn ta, ít nhất trong tương lai ngươi sẽ không phải hối hận”.

Hứa Huyền Diệp không nói không rằng.

Đương nhiên hắn ta không thể nào bị thuyết phục chỉ với dăm ba câu của mấy người này rồi.

"Nếu như các ngươi thật sự đáng tin thì có thể sau này ta sẽ cho các ngươi gặp mặt Khúc Phỉ Yên, có lẽ con bé sẽ hỏi được vài điều, có lẽ các ngươi sẽ lấy được sự tín nhiệm của nó".

Hứa Huyền Diệp thú thật: "Thành thật mà nói, những năm gần đây không ít người giả mạo ca ca ta trở về đâu, có đến mấy người nhà họ Hứa bọn ta đều không phân biệt được nhưng Khúc Phỉ Yên lại có thể nhìn thấu".

"Là đệ tử của huynh trưởng ta, giữa con bé và huynh trưởng... có một bí mật mà người ngoài không thể nào biết".

Thần Tinh Dịch và Trần Nhất Mặc gật đầu, Lý Nhàn Ngư cũng định gật đầu nhưng đột nhiên khựng lại.

Tự nhiên hắn gật đầu làm gì?

Chắc chắn Thần Tinh Dịch và Trần Nhất Mặc cảm thông sâu sắc với câu nói vừa nãy của Hứa Huyền Diệp, hắn ta có đâu mà gật?

Bên Thời Thanh Trúc, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch và Lý Nhàn Ngư không thành công. Một bên khác, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên cùng với mấy người Phong Vô Khuyết cũng không thất bại.

Thành công ư?

Không! Là ngay cả việc Phong Thiên Tông ở đâu cũng không tìm được! Bắc Tuyết Thiên nằm ở cực bắc của vùng đất Cửu Đại Thiên, khí hậu rét lạnh hơn các Thiên Vực họ từng đi rất nhiều.

Mà Phong Thiên Tông lại nằm ở cực bắc của vùng đất Bắc Tuyết Thiên, quả thật là lạnh đến đóng băng.

Lúc này, tại vùng bắc của Bắc Tuyết Thiên, từng con sông băng và núi tuyết trải dài khắp mặt đất, nơi đâu cũng một màu trắng tinh khôi của tuyết, là một phong cảnh đẹp đến nỗi người ta phải trầm trồ nhưng cũng khiến họ run lẩy bẩy vì lạnh lẽo.

Giữa một dãy núi băng có mấy bóng người đi cùng nhau.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy đầm dài nhung màu trắng, làn da trắng muốt như tuyết càng hiện rõ giữa tiết trời nơi đây.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng mặc nhung y dày cộm.

Không mặc dày không được! Lạnh run người! Không mặc dày thế này thì kể cả những người nằm trong nhóm ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã như họ cũng thấy lạnh.

Lúc này, bóng dáng Phong Vô Khuyết chạy từ phía trước trở về, cầm bản đồ với gương mặt đầy lo lắng.

"Sao thế?"

Lý Huyền Đạo tiến lên hỏi.

Phong Vô Khuyết lắc đầu.

"Kể từ lúc tiến vào Bắc Tuyết Thiên, chúng ta đã mua không dưới mấy chục tấm bản đồ nhưng đều không tìm được chỗ của Phong Thiên Tông".

Phong Vô Khuyết nói một cách khổ sở: "Gia bảo chúng ta đến đây tìm người, nhưng bây giờ ngay cả tông môn cũng không tìm được..." "Chiêm Ngưng Tuyết được gọi là tiên tử Bắc Tuyết, thánh nữ Tuyết Chi, lại còn là thần của cấp bậc Trận Tiên, ta vốn cho rằng chỉ gặp trở ngại khi gặp nàng ấy thôi, không ngờ… đến Phong Thiên Tông mà cũng không thể tìm được".

Lúc này, Vân Sương Nhi thở dài.

Những ngày qua, bọn hắn đã đi giữa cái nơi ngập trong băng tuyết này không biết bao nhiêu vòng, gặp không biết bao nhiêu là khó khăn, đã thế còn đụng phải vô số tuyết thú có sức chiến đấu rất cao. Nếu không có vị cường giả cảnh giới nhị biến Phong Vô Khuyết này thì không khéo mấy người họ đã chết đi sống lại mấy lần luôn quá.

Hơn nữa, lúc trước sau khi tiến vào Bắc Tuyết Thiên và dò la tin tức, bọn hắn mới phát hiện ra một điều.

Tên tuổi của Chiêm Ngưng Tuyết tại Bắc Tuyết Thiên này quả thật không khác gì thần linh, cao cao tại thượng.

Điều này làm cho bọn họ thấy việc gặp mặt Chiêm Ngưng Tuyết trở nên khó hơn bao giờ hết.

"Hay là...", giờ phút này, Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Chúng ta mở thư ra xem trước thử?

Biết đâu sư tôn lường trước chúng ta sẽ gặp khó khăn nên đưa ra chỉ thị cho chúng ta trong bức thư thì sao!"

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy đều chậm rãi gật đầu.

Ngay lập tức, Diệp Viên Viên lấy bức thư ra và cởi bỏ phong ấn, nhưng ngay khi nhìn vào bức thư, Diệp Viên Viên lại hơi sửng sốt, ngẩn ra tại chỗ.
Chương 3003: Bị ai lừa gạt?

"Sao vậy?"

Sau khi Vân Sương Nhi nhận lấy bức thư cũng sửng sốt, thì thào: "Không ngờ lại... trống không?"

"Không thể nào!"

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng tiến lên xem nội dung trên bức thư, cả hai người đều cực kỳ thảng thốt.

Bức thư trống không thật! Giờ phút này, Diệp Viên Viên như nghĩ đến điều gì, mặt mũi bỗng trở nên hoảng hốt.

"Về mau!"

Nghe thấy lời này của Diệp Viên Viên, ai nấy đều sửng sốt.

"Lập tức trở về!"

Diệp Viên Viên lại cất tiếng: "Bị chàng ấy lừa rồi!"

Bị lừa rồi?

Giờ phút này, sắc mặt của ba người Vân Sương Nhi, Lý Huyền Đạo và Phong Vô Khuyết cũng khó coi thấy rõ.

"Chết tiệt!"

Lý Huyền Đạo thầm mắng một tiếng.

"Đi mau!"

Mấy người không nói hai lời, lập tức vòng về lại.

Diệp Nam Hiên cầm đao đứng tại chỗ, nét mặt đờ đẫn.

Họ bị lừa rồi?

Bị ai lừa?

Sư tôn sao?

Lừa gạt cái gì?

Vậy ra... nữ nhân toàn rắc rối, nói cũng không nói rõ ràng thật sao?

"Ơ kìa, này, các ngươi đợi ta với, bị ai lừa chứ, sao vậy hả?"

Diệp Nam Hiên la toáng lên, đuổi theo mấy người, cũng rời đi.

Có điều, vào lúc này, núi tuyết bốn phía chìm trong tiếng gió rét gào thét.

Thoáng chốc, có một luồng sát khí kinh khủng bộc phát ra.

Giữa núi tuyết trắng xóa, chỉ thấy từng con mãnh thú cao hơn mười trượng, toàn thân được che phủ trong bộ lông trắng, đôi mắt đỏ như máu xuất hiện.

"Tuyết Lang Thú!"

Lúc này, Phong Vô Khuyết đứng chắn trước mặt những người còn lại.

Trước đó bọn họ cũng từng gặp Tuyết Lang Thú, đừng nhìn chúng chỉ cao có mười trượng, mặc dù thể trạng của bọn sói này không phải kiểu hở tí là mãnh thú cao mấy chục trượng, hơn trăm trượng nhưng thực lực của loại Tuyết Lang Thú này về cơ bản không thua gì cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong.

Phong Vô Khuyết lập tức cảnh báo: "Các ngươi ra sau lưng ta, cẩn thận chút, để ta giết...", chỉ là, đang nói giữa chừng thì sắc mặt Phong Vô Khuyết bỗng trở nên khó coi.

Giữa các ngọn núi bốn phía xung quanh, số lượng Tuyết Lang Thú xuất hiện không phải chỉ có một hai con hay mười mấy con, mà là... mấy trăm con.

Mấy trăm con! Cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong!

Lực lượng này đủ để xé xác một võ giả cảnh giới nhị biến như hắn ta.

Vả lại, cho dù hắn ta bỏ chạy được thì... mấy người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lại chạy không thoát.

Phong Vô Khuyết đanh mặt lại

Hắn ta không thể chạy!

"Các ngươi đi trước đi!"

Phong Vô Khuyết gào lên: "Ta đã không thể bảo vệ được cha mẹ của gia rồi, nếu như đến các ngươi mà cũng không bảo vệ được nữa thì...", Phong Vô Khuyết nói với vẻ mặt đầy kiên định: "Đi đi".

Lý Huyền Đạo gượng cười đáp lời: "Ta cũng muốn đi lắm chứ, nhưng chạy đi đâu cho thoát".

Nói rồi hắn ta lấy trường kiếm ra.

Lúc này, Diệp Nam Hiên cũng phá lên cười, nói: "Sợ cái đầu ngươi, tới bao nhiêu con, chém bấy nhiêu con".

Sắc mặt Phong Vô Khuyết càng khó coi hơn.

Bây giờ Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo chỉ mới đến cấp bậc cảnh giới Chân Ngã đỉnh phong mà thôi, đối đầu với một con Tuyết Lang Thú là đã quá sức rồi, biết lấy gì mà đánh đây?

"Ơ?"

Đúng lúc này, một giọng nói bán tín bán nghi vang lên.

Trong lúc nhất thời, mấy người thấy một một tia sáng đỏ lóe lên, bên cạnh bỗng có một người hiện ra.

Kẻ nọ mặc một bộ đạo bào màu đỏ, mái tóc dài rối bời, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng nhung cũng màu đỏ nhưng trông cực kỳ lôi thôi.

"Lão đạo sĩ áo đỏ!"

Diệp Viên Viên vừa nhìn thấy bóng người áo đỏ kia thì lập tức sửng sốt.

"Là các ngươi à?"

Đạo sĩ áo đỏ cười to, quơ tay múa chân hô lên: "Trùng hợp thật, tình cờ quá nhỉ!"

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Mấy người đều lấy làm kỳ lạ.

"Bọn ta tới Bắc Tuyết Thiên là để tìm tông chủ Chiêm Ngưng Tuyết của Phong Thiên Tông".

Nghe thấy ba từ Chiêm Ngưng Tuyết, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ ảm đạm đi đôi phần.

Nhưng đạo sĩ áo đỏ nhanh chóng giấu nhẹm sự buồn bã ấy đi một cách hoàn hảo, ông ta cười hỏi: "Phong Thiên Tông sao?

Đó là nơi được võ giả Bắc Tuyết Thiên gọi là đất nước của thần mà, các ngươi tìm ở đâu được?"

Giờ phút này, Phong Vô Khuyết chen ngang: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện đâu".

Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua đám Tuyết Lang Thú xung quanh, cười nói: "Không sao, không sao".

Sau khi nói xong, đạo sĩ áo đỏ bấm tay bắn ra, từng đạo trận văn ngưng tụ, trong giây lát hàng loạt trận văn đã ùn ùn kéo đến và được thi triển, khuếch tán ra.

Giữa lúc đó, từng đạo trận văn đâm vào tuyết. Những người khác nhìn thấy nền tuyết trắng ngần bất chợt trỗi dậy, hóa thành một người tuyết khổng lồ cao mười trượng tung quyền cước xông tới.

Những con Tuyết Lang Thú né tránh một cách chật vật, hoặc bị giết, hoặc tháo chạy khắp nơi.

Thấy cảnh tượng này, bốn người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều ngạc nhiên ra mặt.

Trước đây họ đâu thấy lão đạo sĩ lợi hại như vậy! "Ngươi... sao ngươi lại mạnh thế này?"

Lý Huyền Đạo bật thốt một cách khó tin.

"Ta vốn đã rất mạnh rồi mà!"

Đạo sĩ áo đỏ bĩu môi trả lời: "Lúc gặp phải tên kia, suýt thì bị làm thịt ở Thượng Nguyên Thiên, khi đó ta có đang trong trạng thái đỉnh phong đâu".

"Bây giờ thì phải à?"

"Bây giờ vẫn không phải".

Đạo sĩ áo đỏ lắc đầu, nói tiếp: "Mụ nội nó, phải giữ hình tượng thần bí chứ, ta thấy công tử Tần Ninh thần bí nhìn đỉnh quá chừng!"

Nói đến đây, đạo sĩ áo đỏ lại hỏi: "Sao các ngươi lại chạy đến đây?"

" Tần Ninh bảo các ngươi đi à?"

"Ờ".

"Thảo nào, thảo nào".

Đạo sĩ áo đỏ bảo: "Xem ra tên kia một mình đi vào Vô Tương Phật Tự, tiến vào tháp Vô Tương, bị phong cấm trong A Tị Địa Ngục là để các ngươi tránh xa thị phi, không phải chết".

Cái gì! Lúc này, mặt mày Phong Vô Khuyết trở nên trắng bệch.

"A Tị Địa Ngục... Gia... vào A Tị Địa Ngục...", Phong Vô Khuyết ngồi chết trân dưới đất, con ngươi mở to, trông hắn ta vô cùng thẫn thờ.

Thấy phản ứng của bọn họ, đạo sĩ áo đỏ hỏi: "Các ngươi không biết à?"

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Diệp Viên Viên hỏi.

Đạo sĩ áo đỏ lập tức kể lại chuyện đã xảy ra trong Vô Tương Thiên.

"A Tị Địa Ngục?

Là nơi nào?"

Lý Huyền Đạo cau mày chất vấn.

"Là địa ngục chứ gì nữa!"

Phong Vô Khuyết nói như nức nở: "Nói thế này cho ngươi hiểu vậy, kể cả những người tai to mặt lớn đã đến bán bộ Tiên Nhân, sắp độ tiên kiếp vào A Tị Địa Ngục cũng chỉ có đường chết thôi!"

Câu vừa dứt, bốn người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lập tức đều hoảng hốt ra mặt.

"À thì...", đạo sĩ áo đỏ phản bác: "Đối với người ngoài là địa ngục nhưng đối với công tử Tần Ninh thì có phải cũng vậy đâu?"

"Dù sao hắn cũng thuộc dạng đặc biệt mà, vừa là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp vừa là Thông Thiên Đại Đế chuyển kiếp, sở hữu cả Cửu Nguyên Đan Điển lẫn Thể thư, lại còn có nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như vậy".

Đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo và hai người còn lại, hỏi: "Hắn lợi hại như thế mà các ngươi không biết hả?

Ta thì không nghĩ công tử Tần Ninh sẽ không thoát ra ngoài được đâu".

Đúng vậy! Tần Ninh lợi hại như thế mà, sao có thể bị cầm chân tại A Tị Địa Ngục chứ! Đạo sĩ áo đỏ tiếp lời: "Từ khi ta gặp công tử Tần Ninh đến nay, lần nào hắn cũng làm ta có một cái nhìn khác về hắn, thế giới quan của ta sụp đổ luôn rồi, thế mà các ngươi còn không tin hắn có thể thoát ra à?"

"Đương nhiên là ta tin rồi!"

Diệp Nam Hiên lập tức nói: "Trên thế gian này, dù có là địa ngục thì sư tôn ta cũng phải đâm ra một cái lỗ thủng để thoát ra ngoài".

"Đúng quá rồi còn gì!"

Đạo sĩ áo đỏ cười hỏi: "Các ngươi tới Bắc Tuyết Thiên theo lệnh của công tử Tần Ninh à?"

Lý Huyền Đạo giành nói: "Sư tôn cố ý kêu bọn ta đi để tránh khỏi người đấy".

"Vậy các ngươi tìm Phong Thiên Tông làm gì?"

"Chẳng là do năm xưa sư tôn có giao tình với Chiêm Ngưng Tuyết người đứng đầu Phong Thiên Tông ấy mà".

Giao tình?

Đạo sĩ áo đỏ ngẩn người.

Sao ông ta chẳng biết gì thế này?
Chương 3004: Không có tư cách nói chuyện với ta

Tuy nhiên, cẩn thận nghĩ lại, vị tiên tử Bắc Tuyết kia biết ai, biết khi nào, ông ta không biết cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

"Đừng tìm nữa, các ngươi không tìm được Phong Thiên Tông đâu".

Đạo sĩ áo đỏ lập tức phản đối: "Chiêm Ngưng Tuyết được gọi là Trận Tiên cũng không phải là gọi không. Phong Thiên Tông... từ trước đến giờ toàn được người đời tìm thấy chỉ khi tự động xuất hiện mà thôi, nếu không thì các ngươi sẽ không tìm được với thực lực của các ngươi đâu".

"Trừ khi đã đến cảnh giới Hư Không Biến - cảnh giới Biến Cảnh thất biến thì còn có cơ may lĩnh ngộ đạo biến hóa không gian của Trung Tam Thiên này, có thế mới tìm được Phong Thiên Tông".

"Hơn nữa, cho dù tìm ra thì có thể các ngươi cũng không vào được đâu, kể cả cường giả cảnh giới Biến Cảnh Liệt Đạo Biến bát biến tìm được Phong Thiên Tông mà muốn đi vào thì cũng chỉ có nước chết mà thôi".

"Phong Thiên Tông có thể nói là nơi kiên cố nhất toàn bộ Trung Tam Thiên, không gì có thể phá vỡ nổi".

"Hàng ngàn hàng vạn thiên trận tụ tập cơ mà, không phải chuyện đùa đâu".

Lão đạo sĩ nói tiếp: "Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên được mệnh danh là tuyệt đại song kiêu của Trung Tam Thiên không phải nói ngoa đâu".

"Người là bậc thầy về trận, người là chuyên gia về khí, đều là những nhân vật đứng đầu cả".

"Nghe nói cuốn sách vạn khí của Luyện Thiên Đại Đế và Trận tích của Phong Không Chí Thánh năm xưa đều đang nằm trong tay hai nữ tử này. Mấy vạn năm qua, không ít người muốn cướp về nhưng đều đã chết".

Nghe đến đây, sắc mặt ai nấy cũng xanh như tàu lá chuối.

Nói vậy thì tỉ lệ họ tìm được Chiêm Ngưng Tuyết gần như bằng không.

Trong khi Tần Ninh đã vào A Tị Địa Ngục.

Vậy tiếp theo họ nên làm gì đây?

Lý Huyền Đạo lấy lại bình tĩnh, cất tiếng: "Đã như vậy thì chúng ta đi Xích Tiêu Thiên tìm bọn Trần Nhất Mặc và Thần Tinh Dịch trước đi".

"Trước mắt, nhóm chúng ta không thể tách ra nữa".

"Ừm".

Diệp Viên Viên cũng nói: "Với thực lực của chúng ta lúc này, dù có trở lại Vô Tương Thiên thì cũng là chịu chết thôi, việc khẩn cấp trước mắt là... trở nên mạnh hơn, lấy áp lực từ bên ngoài cho đến Vô Tương Phật Tự trong Vô Tương Thiên làm động lực để phấn đấu".

Lão đạo sĩ nhìn bọn họ, trong lòng vô cùng khen ngợi.

Nếu là những người khác thì chắc đã bộp chộp lao về Vô Tương Thiên chịu chết rồi.

Mặc dù mấy người này có mối quan hệ khăng khít với Tần Ninh nhưng bây giờ vẫn không bị thù hận làm đầu óc mụ mẫm.

Vả lại... Ông ta thật sự cảm thấy A Tị Địa Ngục là cấm địa, là chỗ chết, là nơi có đi mà không có về, nhưng mà... bao giờ Tần Ninh cũng khiến cho người ta bất ngờ cả.

Nếu quả thật tiến vào A Tị Địa Ngục sẽ không ra được thì Tần Ninh còn vào đó làm gì?

...Chẳng mấy chốc, chuyện ở Vô Tương Phật Tự tại Vô Tương Thiên đã được truyền đi khắp nơi.

Một thế hệ nhân vật tuyệt thế Cửu Nguyên Đan Đế, cùng với Thông Thiên Đại Đế chuyển thế trùng sinh, trở thành Tần Ninh của hiện tại, chuyện này đã làm chấn động toàn bộ Trung Tam Thiên.

Điều làm mọi người thảng thốt đến mức sắp rớt cả cằm là vị chuyển kiếp vô cùng mạnh mẽ này đã tiến vào tháp Vô Tương, vào A Tị Địa Ngục.

Hành động đó chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, ấy vậy mà Tần Ninh lại làm! Không một ai biết chuyện gì sẽ lại xảy ra tiếp theo.

Không ít thế lực lập tức xuất phát đến Vô Tương Thiên.

Hôm nay, trong Vô Tương Thiên, ở phía trước Vô Tương Phật Tự có một nam tử mặc y phục xanh đang đứng chắp tay chậm rãi đi đây, nhìn bảng hiệu Vô Tương Phật Tự, im lặng chẳng nói gì.

Vào lúc này, một sa di nhỏ tiến lên, chắp tay trước ngực và cung kính nói: "Thí chủ, gần đây chùa đang đóng cửa, không mở cho ai vào".

"Ta tới đây không phải để thắp hương, mà là giết Phật!"

Nam tử y phục xanh chậm rãi hỏi: "Ba lão già chó chết kia đâu?"

Nghe thấy câu này, sa di nhỏ lập tức tái mặt.

Nam tử y phục xanh nói tiếp: "Đừng sợ, ta không phải loại cuồng sát đâu, chỉ chọn giết mấy người mạnh mạnh thôi".

Nam tử y phục xanh nói câu ấy rồi bóng người chợt lóe, biến mất tăm.

Lúc xuất hiện lần nữa thì nam tử y phục xanh đã đứng ở bên trong Vô Tương Phật Tự.

Mà giờ phút này, một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng nhạt hiện ra trước mặt nam tử y phục xanh.

"Thí chủ, nơi này là thánh địa Phật gia, không phải nơi thích vào là vào đâu".

"Thánh địa Phật gia?"

Nam tử y phục xanh nhìn hòa thượng ở phía đối diện, giễu cợt: "Nhưng mà chuyện thánh địa làm lại khiến người ta buồn nôn quá đấy".

"Tháp Vô Tương ở đâu?

Tam tôn Phật Đà đâu rồi?"

"Ngươi không tư cách nói chuyện với ta".

Hòa thượng kia nói ngay: "Thí chủ, xin hãy tự trọng!"

"Tự trọng?

Là thế này phải không?"

Nam tử y phục xanh nắm chặt bàn tay lại, hòa thượng tức khắc mặt mày trắng bệch, trán rướm mồ hôi như bị bóp cổ.

"Dừng tay!"

Nhưng vào lúc này, bảy bóng người phá không bay tới, đi đầu là tam tôn Bồ Tát Dận Nhiên, Dận Nhân và Dận Quả.

"Thả Dận Hôn ra!"

Giờ phút này, sắc mặt Dận Nhiên vô cùng căng thẳng.

Nam tử y phục xanh cười khẩy: "Cửu tôn Bồ Tát của Vô Tương Phật Tự cũng chỉ có thế".

Nam tử vừa nói câu này xong thì nắm chặt tay lại.

Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, đầu của Dận Hôn nổ tung, khí tức tán loạn.

"Dận Hôn!"

"Dận Hôn!"

Bảy vị Bồ Tát lập tức mặt cắt không còn một giọt máu.

"Các ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Vãng Phật Đà, Kim Phật Đà, Vị Phật Đà đâu?"

Nam tử nói thẳng: "Tưởng Thông Thiên Đại Đế dễ bắt thế à?"

Nghe thấy câu này, trong lòng mấy người Dận Nhiên thầm giật mình.

Người này đến vì Tần Ninh.

"A di đà Phật!"

Một giọng nói chậm rãi vang lên giữa không trung.

Chỉ thấy ba bóng người cao trăm trượng chậm rãi ngưng tụ ra.

Kim Phật Đà ở giữa chắp tay trước ngực, mở miệng nói: "Thí chủ, Tần Ninh tiến vào tháp Vô Tương đâu phải do bọn ta ép buộc, là hắn tự nguyện mà!"

"Tự nguyện?

Buồn cười".

Nam tử y phục xanh giễu cợt nói: "Vậy ta cũng nhét ba người các ngươi vào đó rồi nói các ngươi tự nguyện nhé?"

"Còn nữa, đã nói chuyện với ta thì đừng có làm cái hành động giấu đầu lòi đuôi như thế! Cút ra đây!"

Nam tử y phục xanh gầm lên lại giống như tiếng hổ gầm rồng rú, tiếng thét truyền đi cả trong lẫn ngoài Vô Tương Phật Tự.

Ùng ùng... Trong lúc nhất thời, mặt đất trong Vô Tương Phật Tự sụp đổ, những ngôi chùa lần lượt đổ xuống, một loạt bức tượng Phật Tổ bị ngã, vỡ tan.

Không những thế, các sa di nhỏ ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã cũng thất khiếu chảy máu, chết thảm tại chỗ.

Trong số bảy vị Bồ Tát cường giả cảnh giới Biến Cảnh đang đứng trước mặt nam tử y phục xanh cũng có mấy người mặt mũi trắng bệch, khóe môi ứa máu.

Bóng dáng tam tôn Phật Đà ầm ầm nổ tung, ba bóng người xuất hiện ở bầu trời, ngồi xếp bằng, nhìn nam tử y phục xanh ở đối diện với gương mặt đầy thảng thốt.

"Ngươi là người phương nào?"

Vị Phật Đà mở miệng chất vấn.

"Ngươi không cần biết".

Nam tử y phục xanh chậm rãi nói: "Ta đã tới đây thì thả Tần Ninh đi mau. Nếu không, hôm nay, Vô Tương Phật Tự trong Vô Tương Thiên sẽ bị xóa sổ giống như nhà họ Lâm!"

Đi Phật Đà nói ngay: "Tự Tần Ninh vào tháp Vô Tương, vào A Tị Địa Ngục chứ có phải do bọn ta ép đâu!"

"Thế à?"

Nam tử y phục xanh nói xong thì nắm chặt bàn tay lại, thoáng chốc có bóng ba con mãnh hổ khổng lồ cao trăm trượng rơi từ trên trời xuống, bao phủ lên bóng người tam tôn Phật Đà.

Giờ phút này, tam tôn Phật Đà biến sắc, đồng loạt hướng lòng bàn tay lên trên hòng ngưng tụ từng đạo Vạn Tự Chân Ngôn của Phật gia.

Vạn Tự Chân Ngôn Phật gia kia xông thẳng lên trời, ngăn cản sự cắn xé của mãnh hổ.

"Ồ?"

Thấy cảnh tượng này, nam tử y phục xanh nhướng mày, bàn tay lại nắm chặt lần nữa.

Đùng đùng đùng... tiếng nổ trầm thấp lại vang lên vào lúc này.
Chương 3005: Có phải con vì cứu người đâu

Vào lúc này, Vạn Tự Chân Ngôn Phật gia đồng loạt tán loạn, mãnh hổ há cái miệng to tướng ra cắn ngay vào đầu vai của tam tôn Phật Đà và chế ngự bọn họ.

"Giao hắn ra đây!"

"Nếu không, ta sẽ giết các ngươi".

Giờ phút này, Kim Phật Đà lên tiếng, mặt mày tái mét: "Giết bọn ta?

Thế thì tháp Vô Tương sẽ tự nổ tung, cửa vào duy nhất của A Tị Địa Ngục sẽ biến mất".

Nam tử y phục xanh nghe thấy câu này thì nhướng mày.

"Tin hay không thì tùy ngươi!"

Ánh mắt của Kim Phật Đà vô cùng bình tĩnh.

"Vậy trước tiên ta sẽ giết một tên để thử xem thế nào".

Nam tử y phục xanh vừa dứt lời thì nắm chặt bàn tay lại.

Vù vù... Đúng lúc này, tiếng gió hú vù vù vang lên khắp nơi.

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người xuất hiện trên bầu trời, khí tức kinh khủng bộc phát ra từ bàn tay đang nắm chặt, hóa thành một luồng khí hùng hậu bay tới nghiền ép.

Bành... Tiếng nổ dữ dội vang khắp bốn phương tám hướng.

Thân thể của con mãnh hổ kia đã biến mất.

Trong chốc lát, một bóng người ngưng tụ ra giữa không trung.

Đầu trọc, mặc áo cà sa, tay cầm một cây pháp trượng, ông ta đứng đó nhìn xuống dưới bằng đôi mắt đầy từ bi.

"Ngươi là ai?"

Thấy người nọ, nam tử y phục xanh hỏi.

"Thương Vấn Đạo, dù sao nơi này cũng là Vô Tương Thiên chứ không phải là Thương Vân Thiên, làm việc nên khiêm tốn một chút thì hơn".

Hòa thượng đầu trọc mỉm cười.

"Con lừa trọc của Kim Quang Tự đấy sao?"

Nam tử y phục xanh tiếp lời: "Nếu ngươi đã biết ta là Thương Vấn Đạo thì chắc cũng biết lí do vì sao ta tới nơi này chứ?"

"Mấy con lừa trọc già khú đế này ép buộc Tần Ninh không thể không vào tháp Vô Tương và dấn thân vào A Tị Địa Ngục, nếu như không thể đưa Tần Ninh ra ngoài, ta muốn giết bọn hắn thì ngươi định cản ta à?"

Nghe thấy câu này, lão hòa thượng cầm pháp trượng trên tay gật đầu.

Mà giờ phút này, Kim Phật Đà mở miệng nói: "Chủ trì Tương Viễn, đa tạ".

Chủ trì Tương Viễn! Chính là chủ trì của Kim Quang Tự.

Chỉ là, ở trong Vô Tương Thiên này, ba phe thế lực nhà họ Lâm, Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự từ trước đến giờ đã đứng ở thế chân vạc, quan hệ giữa ba bên luôn luôn căng như dây đàn.

Việc chủ trì Tương Viễn xuất hiện tại đây cũng nằm ngoài dự đoán của tam tôn Phật Đà.

"Ta cũng không chỉ vì trợ giúp các ngươi đâu".

Chủ trì Tương Viễn cười cười nói: "Mặc dù Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đều được truyền thừa Phật pháp, theo các giáo lý khác nhau nhưng dù gì chúng ta cũng đều là đệ tử Phật gia".

"Đệ tử Phật gia?"

Lúc này, Thương Vấn Đạo phá lên cười sặc sụa.

"Chỉ bằng các ngươi mà dám tự xưng là đệ tử Phật gia sao?

Buồn cười chết mất!"

Thế rồi Thương Vấn Đạo nhìn về phía chủ trì Tương Viễn, cười cợt thách thức: "Nếu ngươi muốn cản ta thì hãy lấy thực lực của ngươi ra mà cản".

Nghe thấy câu này, Tương Viễn ủng hộ chắp tay trước ngực, thấp giọng gọi tên Phật rồi lập tức nói: "Từ trước đến giờ, bất kì ai tiến vào A Tị Địa Ngục đều không đi ra được, cần gì phải làm vậy chứ?"

"Người ngoài không đi ra được nhưng ta lại cảm thấy có lẽ hắn có thể, không, là chắc chắn có thể".

Thương Vấn Đạo nói tiếp theo nói: "Ta lặn lội từ Thương Vân Thiên đến Vô Tương Thiên không phải để nghe các ngươi nói không được gặp Tần Ninh, Vô Tương Phật Tự phải bị tiêu diệt".

"Ngươi... mê muội quá rồi đấy".

Chủ trì Tương Viễn nói xong bèn nắm chặt bàn tay lại. Trong lúc nhất thời, có vô tận Chân Ngôn Phật gia ùn ùn kéo đến, ngưng tụ ra, hội tụ tại mảnh thiên địa này.

Ngay sau đó, chỉ thấy sau lưng chủ trì Tương Viễn có khí tức kinh khủng ngưng tụ, hóa thành một bức tượng Phật.

"Pháp thân Vô Tương!"

Thương Vấn Đạo không nhịn được bật cười: "Ta cứ tưởng pháp thân Vô Tương là của Vô Tương Phật Tự mới đúng, sao lại thành của Kim Quang Tự nhà ngươi rồi?"

"Đã vậy thì ta sẽ đấu với chủ trì nhà ngươi một trận để xem thử".

Ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đi khắp nơi, hai bóng người bay lên hư không mà chém giết.

Không một ai biết kết quả của trận chiến này sẽ ra sao.

...Có thể nói rằng, toàn bộ Trung Tam Thiên đều chấn động trước tin tức người cùng là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế lẫn Thông Thiên Đại Đế, khắp nơi đều đang rỉ tai nhau tin tức ấy.

Còn Tần Ninh đang ở trong tháp Vô Tương không hay biết gì mấy chuyện này.

Trên thực tế, hắn cũng có thể đoán được nếu mình tiến vào trong tháp Vô Tương thì đương nhiên tin tức này sẽ được truyền ra ngoài.

Mà với sự thông minh của mấy người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch và Lý Nhàn Ngư, thể nào bọn họ cũng nhận ra hắn cố ý cho họ đi.

Và có thể khẳng định họ sẽ không trở về Vô Tương Thiên, la hét đòi báo thù cho hắn một cách thiếu suy nghĩ.

Đồng thời, có lẽ hành động nhảy vào hố lửa này của hắn sẽ đả kích không ít người, để cho bọn họ rõ ràng chỉ khi bản thân nắm giữ thực lực thì mới là đứng trên tất cả.

Trong thân tháp tối om của tháp Vô Tương.

Hai bóng người đang ngồi xếp bằng.

Tần Ninh nhìn nam tử trung niên trước mắt, cười hỏi: "Cha, người đã nhìn con lâu lắm rồi mà vẫn muốn ngắm tiếp à?"

Ngồi đối diện hắn chính là Lâm Uyên.

Chỉ là lúc này, xương cốt cả tay lẫn chân của Lâm Uyên đều bị biến dạng, khí tức trong cơ thể thì hỗn loạn vô cùng.

"Tiểu tử thúi, nhìn con thì đã sao?"

Lâm Uyên muốn giơ tay lên sờ đầu Tần Ninh một cái, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy nổi.

Tần Ninh nhoẻn môi cười, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của phụ thân.

"Không cho con vào, con lại cứ đòi vào đây bằng được".

Lâm Uyên cười mắng: "Giờ thì hay rồi, đi vào cũng có làm gì được đâu?

Nơi này và A Tị Địa Ngục nối liền với nhau, rồi cả hai cha con ta cũng sẽ bị hút vào bị A Tị Địa Ngục thôi".

"Có phải con vì cứu người đâu".

Tần Ninh đính chính lại: "Con tới đây là để cứu mẹ mà".

"Con...", Tần Ninh ngắt lời ông ấy: "Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, rốt cuộc cha và nương đã xảy ra chuyện gì thế?

Vì sao lại bị Vô Tương Phật Tự bắt?

Ăn trộm chí bảo à?

Gan to thật đó".

Lâm Uyên tức giận trừng Tần Ninh một cái, nói: "Nói bậy nói bạ, hình như ba con lừa trọc già kia thỏa thuận với ai đó đấy".

"Ta và mẹ con đều bị lừa gạt".

"Lúc trước nhận được tin tức nói con đã trở lại, đang ở ngay trong Vô Tương Thiên, ta và mẹ con lập tức chạy từ Thương Vân Thiên tới Vô Tương Thiên, kết quả là... bị bắt".

"Bây giờ nhìn lại, chắc chắn tất cả đều là mưu kế".

Lâm Uyên nói với vẻ bất lực: "Sau khi bắt ta, chúng truyền tin tức ra ngoài, nói rằng hai bọn ta người thì bị bắt, kẻ thì bị giết, con chắc chắn sẽ chạy tới, rồi bọn chúng dụ con vào tháp Vô Tương để cứu ta, ép con buộc phải vào A Tị Địa Ngục để đi tìm mẹ con".

Tần Ninh gật đầu đáp lời: "Quả thật là... hết âm mưu này đến âm mưu khác..." "Nếu biết người và nương vẫn chưa chết thì con đã bớt hộc máu lại rồi".

"Tiểu tử thúi này, giờ này còn giỡn được hả?"

Tần Ninh cười ha ha: "Có phải lúc nào con cũng như vậy đâu, trước mặt người ngoài, con là Thông Thiên Đại Đế, nhưng trước mặt cha và mẹ thì con chỉ là con trai của hai người thôi".

"Điểm này không bao giờ thay đổi, chẳng qua là... con hơi nhiều cha mẹ chút thôi".

Nghe thấy câu này, Lâm Uyên cũng phá lên cười.

"Xem ra, cái này khác với lời con từng nói với bọn ta hồi trước. Bây giờ con có cảnh giới Biến Cảnh sơ kỳ nhưng lại khác một trời một vực so với những gì con nói khi xưa".

Lâm Uyên nói móc: "Ta còn nhớ năm đó, lúc con đi chuyển thế đã nói với bọn ta rằng, lần sau gặp lại, con chính là Thần Đế của chư thiên thế giới, nắm trong tay thần chỉ sinh tử của muôn vàn sinh linh, nhưng bây giờ... có đúng tí nào đâu!"

"Còn nữa, bộ dạng bây giờ của con chính là dáng vẻ làm Nguyên Hoàng Thần Đế mà hồi đó con nói đấy hả?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom