• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2961-2965

Chương 2961: Quỳ thoải mái hơn

Vào giờ phút này, Thể Thư dựng thẳng dưới chân Tần Ninh, hào quang chiếu rọi bốn phía, từng đạo kiếm khí bằng gỗ ngưng tụ.

Ngàn vạn đạo kiếm khí hóa thành sát khí khủng bố, trong nháy mắt, khuếch tán rộng ra.

Thân thể của hàng ngàn hàng vạn võ giả cảnh giới Vô Ngã, Vong Ngã và Chân Ngã của nhà họ Hoa ở xung quanh đều đang chịu sự trói buộc, dường như chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là kiếm khí sẽ xé nát cơ thể bọn họ ngay lập tức.

Mặc dù nhà họ Hoa có hơn mười vị lão tổ, có rất nhiều trưởng lão nòng cốt, thượng trưởng lão và trưởng lão nhưng vào giây phút này bọn họ cũng không dám cử động một li nào.

Gào… Một tiếng gầm thét vang lên.

Ở trên không trung, một vầng hào quang vàng nhạt từ từ giáng xuống, bao phủ cả đất trời.

Một tiếng trống vang dội xuất hiện, âm thanh khủng bố lan truyền trong không gian.

Bọn họ nhìn thấy mặt đất nứt ra, từng tòa nhà sập xuống.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều ổn định tầm mắt, bọn họ nhìn thấy Thần Tinh Dịch đạp lên một cái thi thể, từ trên trời giáng xuống.

Đó chính là Hoa Độc Nhất! Vào giờ phút này, Thần Tinh Dịch chậm rãi đứng dậy, khí Thương Hoàng vờn quanh cơ thể Thần Tinh Dịch, hắn ta nhếch môi cười.

“Biến Cảnh sao, cũng chỉ có như vậy mà thôi!”

Thần Tinh Dịch phủi tay, hắn ta vừa định nói khoác một phen thì lại nhìn thấy tất cả võ giả nhà họ Hoa đều đã bị bắt, vẻ mặt của đám người đó vô cùng thê thảm và tàn tạ.

“Ơ…”, Thần Tinh Dịch ngơ ngác.

Hắn ta mới vừa chiến đấu với Hoa Thiên Dạ, Hoa Độc Nhất và mười vị trưởng lão nòng cốt nhà họ Hoa một lát thôi, mà sao… sao bọn họ lại thành ra như vậy?

“Sư tôn?”

“Ừ?”

Thần Tinh Dịch nhìn Tần Ninh, hắn ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được.

Sao mới chỉ chớp mắt một cái thôi, sư tôn đã tiến tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy luôn rồi vậy?

Sao không giống hắn ta một chút nào vậy?

Sao có thể như vậy được! Tần Ninh không quan tâm đến nỗi lòng của đồ đệ mình, hắn nhìn về phía đám người Hoa Đăng Vân rồi nói: “Từ nay về sau, nhà họ Hoa…”

“Khoan đã”.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

Ngay sau đó, hơn mười bóng người, chạy như bay tới, bọn họ nhanh chóng đáp xuống mặt đất.

Người cầm đầu là một nữ tử, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, để lộ ra dáng người yểu điệu khiến kẻ khác phải rung hồn động phách, trên mặt cô ấy chứa vài phần lo lắng.

Mái tóc dài bị gió thổi qua, bay phấp phới.

“Mỹ nữ!”

Hai mắt Thần Tinh Dịch nhìn nàng chằm chằm, sau đó hắn ta bị Thánh Linh Lung dẫm lên chân, nhưng mà khi nhìn về phía cô ấy, Thánh Linh Lung cũng cảm thấy cô gái ấy phiêu dật xuất trần, không thể diễn tả được.

Chỉ trong nháy mắt, Thần Tinh Dịch đã xuất hiện bên cạnh nữ tử kia, hắn ta chà hai lòng bàn tay vào nhau, lắc đầu tóc dài, cười nói với cô ấy rằng: “Mỹ nữ, ta tên là Thần Tinh Dịch, là đồ đệ yêu quý của Thông Thiên Đại Đế, hân hạnh được gặp nàng!”

“Dịch Nhi!”

Vào giờ phút này, giọng nói của Tần Ninh lại vang lên.

“Sư tôn?”

Thần Tinh Dịch quay đầu lại nhìn Tần Ninh.

“Ngươi lại đây”.

“Sao vậy sư tôn?”

Thần Tinh Dịch nhảy nhót tới trước mặt Tần Ninh.

“Đưa tay cho ta!”

“Vâng”.

Thần Tinh Dịch vươn tay, tỏ vẻ bỡn cợt: “Sư tôn, việc truyền công khi nào làm chẳng được, đây là mỹ nữ đó, chính là đại mỹ nữ đó!”

Rầm… Bỗng nhiên, Tần Ninh cầm lấy một cánh tay Thần Tinh Dịch, sau đó quăng hắn ta xuống mặt đất.

Qua trái một lần, qua phải một lần, khoảng sau một trăm lần như vậy, Tần Ninh thở hổn hển, hít một hơi thật sâu, buông Thần Tinh Dịch ra, hắn sửa sang lại quần áo rồi mới nói: “Vị này chính là sư nương của ngươi, Vân Sương Nhi!”

“Hả?”

Lúc này, Thần Tinh Dịch quỳ rạp trên mặt đất, mặt hắn ta sưng như đầu một con heo, mắt to mắt nhỏ, hắn ta nức nở nói với Tần Ninh: “Sư tôn, con sai rồi…”, Thánh Linh Lung thấy vậy liền rất hả hê: “Đáng đời”.

Nhưng mà vừa mới nói xong Thánh Linh Lung lại đau lòng: “Không biết có đau lắm không…”, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh bọn họ, hắn ta không biết phải nói gì.

Lúc này, Vân Sương Nhi đạp không trung bay đến, cô ấy dừng lại trước mặt Tần Ninh.

“Chàng… chàng có bị làm sao không?”

Trong khoảnh khắc này, Vân Sương Nhi đứng trước mặt Tần Ninh, cô ấy có chút ngại ngùng.

Rõ ràng trong lòng cô ấy nhớ hắn rất nhiều nhưng bây giờ lại cảm thấy thật xấu hổ.

Tần Ninh thản nhiên dang rộng vòng tay.

Vân Sương Nhi tiến lại, hai má cô ấy ửng hồng, nhào vào lòng Tần Ninh, cảm nhận hơi thở trên người người đàn ông của mình, trong lòng Vân Sương Nhi cảm thấy thật bình yên.

“Ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ”.

Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Vân Sương Nhi, hắn cười nói: “Là bọn họ xảy ra chuyện”.

Vân Sương Nhi vội vàng nhìn Tần Ninh, cô ấy nói: “Chàng có thể… buông tha cho bọn họ…”

“Hử?”

“Nguyệt Ngâm bà bà rất quan tâm chăm sóc ta, Võ bà bà cũng vậy, đối xử với ta rất tốt, ta… ta…”, Tần Ninh mỉm cười, hắn nói: “Được, ta hiểu rồi”.

Vân Sương Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy sốt ruột chạy tới đây không phải vì lo rằng Tần Ninh sẽ gặp nguy hiểm, cô ấy biết rằng hắn sẽ không xảy ra chuyện.

Điều mà cô ấy lo lắng là Tần Ninh sẽ tiêu diệt nhà họ Hoa.

Dựa theo tính cách của Tần Ninh, hắn nhất định sẽ làm như vậy.

Lúc này, Tần Ninh cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Vân Sương Nhi, Thần Tinh Dịch quỳ gối ở bên cạnh, nâng cái đầu sưng như heo của mình lên mà nhìn hai người bọn họ.

“Con chào sư nương”.

Giọng Thần Tinh Dịch nghẹn ngào, nghe không rõ lời: “Con tên là Thần Tinh Dịch, là đệ tử của sư tôn lúc người còn là Thông Thiên Đại Đế”.

Vân Sương Nhi gật đầu, cô ấy nói: “Còn quỳ ở đó làm gì, mau đứng dậy đi”.

Thần Tinh Dịch nhìn thoáng qua Tần Ninh đang đứng bên cạnh Vân Sương Nhi, hắn ta xoa hai đầu gối của mình rồi nói: “Con vẫn nên quỳ ở đây thôi, quỳ thoải mái hơn”.

“…”, vào lúc này, một đạo lực hồn phách từ trong người Tần Ninh tiến vào trong cơ thể Vân Sương Nhi, hắn cười bảo: “Đã đạt tới cảnh giới Vô Ngã tầng ba rồi sao? Không tồi”.

“Nàng vẫn tu luyện hỗn độn thể theo cách mà ta đã nói với nàng chứ?”

“Vâng…”, Vân Sương Nhi nói một cách nghiêm túc: “Nếu không nhờ vậy thì ta cũng sẽ không thể tiến bộ nhanh như thế được”.

Tần Ninh dùng ngón tay véo nhẹ chóp mũi của Vân Sương Nhi, cười rồi nói rằng: “Nàng yên tâm đi, sau này sẽ còn nhanh hơn nữa”.

Vân Sương Nhi cười ngượng ngùng.

Sau đó, Tần Ninh nhìn về phía đám người đi theo Vân Sương Nhi tới đây.

“Tần tiên sinh”.

Lâu Tiêu nhìn Tần Ninh, cung kính hành lễ với hắn.

Bây giờ, cường giả nhà họ Hoa đều đã bị bắt, không cần nói cũng biết là do Tần Ninh làm.

Tất nhiên là trước khi tới đây, bọn họ cũng đã trải qua một trận chiến lớn.

“Trưởng lão Vương Xử!”

Tần Ninh nhìn về phía trưởng lão Vương Xử của học viện Thánh Hoàng, cười mà nói rằng: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Vào giờ phút này, Vương Xử chắp tay nói: “Vân cô nương vừa mới xuất quan là bọn ta đã đưa cô ấy đến gặp Tần công tử ngay”.

“Phải không?”

Lúc này, hai tay Tần Ninh nắm chặt, chỉ trong nháy mắt, Thể Thư tỏa ra hào quang rực rỡ, một thanh kiếm dài cả trăm trượng phá không mà đến, mũi kiếm dừng lại trước mặt Vương Xử không tới một tấc.

“Ngươi, thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”

Sống lưng Vương Xử lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta chỉ cảm thấy rằng, nếu Tần Ninh muốn giết ông ta thì thanh kiếm này chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, ông ta nhất định sẽ không trốn thoát được.

Lúc này, đám người Thánh Viễn Sơn và Thánh Vân Phong cũng tiến tới, sắc mặt bọn họ nghiêm trọng.

Đang yên đang lành, còn chưa giải quyết nhà họ Hoa, sao Tần Ninh lại rút kiếm chĩa vào Vương Xử chứ?

Tần Ninh nắm lấy tay Vân Sương Nhi, đặt lên ngực của mình, hắn thản nhiên nói: “Người phụ nữ của ta, dù lúc bình thường dạy nàng tu luyện, ta cũng sẽ không đành lòng mà nhìn nàng chịu khổ, tại sao vừa xuất quan ở học viện Thánh Hoàng, nàng đã bị kẻ khác đánh bị thương?”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Vương Xử thay đổi.

Xong đời rồi! Tần Ninh đã phát hiện ra! Sao có thể như vậy được?

Ông ta đã cho Vân Sương Nhi dùng thần đan diệu dược, Vân Sương Nhi hẳn là đã khôi phục rồi, sao Tần Ninh lại phát hiện ra được chứ?
Chương 2962: Đây mà là việc nhỏ à?

Tần Ninh tiện thể hỏi luôn: “Sao nào? Ngươi nghĩ rằng cho nàng dùng một viên phách đan Nhuận Tinh Ích Huyết Đan, khiến nàng khôi phục như lúc ban đầu thì ta sẽ không phát hiện ra được sao?”

“Ngươi cho rằng chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế chỉ là hư danh thôi sao?”

Lúc này, Thánh Viễn Sơn nhìn về phía Vương Xử, ông ta quát lên: “Rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?”

Vương Xử đành phải thẳng thắn: “Tần công tử hiểu lầm rồi, lúc Vân cô nương xuất quan, cô ấy có xảy ra mâu thuẫn với Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân, chỉ có điều là Vân cô nương không chỉ xinh đẹp, khí chất vô song mà thiên phú cũng rất mạnh, tuy chỉ mới có cảnh giới Vô Ngã tầng ba nhưng dễ dàng đánh bại một võ giả cảnh giới Vô Ngã tầng năm như Thánh Thiên Việt, mà sau đó, trưởng lão Thánh Kha xuất hiện… hợp lực với vài vị trưởng lão thiên viện làm Vân cô nương bị thương…”

“Nhưng ta và Lý Đạo Nhiên đuổi tới kịp nên đã ngăn bọn họ lại, hơn nữa còn phạt hai người Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân diện bích tự kiểm điểm hơn trăm năm, không được phép rời khỏi học viện Thánh Hoàng nửa bước, đồng thời giam giữ những vị trưởng lão kia và trưởng lão Thánh Kha ở Chấp Pháp Đường”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Thánh Viễn Sơn, Thánh Vân Phong và Khương Dực đều trở nên khó coi.

Hai tên Lý Đạo Nhiên và Vương Xử này đang làm cái gì vậy.

Lúc bọn họ không ở đó, học viện Thánh Hoàng được giao cho hai người này quản lý, sao bây giờ lại xảy ra những chuyện như vậy.

Trước khi đi, bọn họ đã căn dặn ngàn vạn lần phải chăm sóc Vân Sương Nhi thật tốt!

“Đáng giận!”

Thần Tinh Dịch vừa nói xong liền đứng bật dậy, mắng bọn họ: “Sư nương của ta là ai chứ? Đó chính là bảo bối được sư tôn ta nâng niu trong lòng bàn tay, là máu trên đầu quả tim sư tôn, vậy mà các ngươi cũng dám động vào? Đúng là làm càn mà, thật quá đáng!”

Tần Ninh liếc Thần Tinh Dịch đang thừa dịp nổi giận mà đứng dậy.

Khuôn mặt sưng húp của Thần Tinh Dịch vội bày ra dáng vẻ tươi cười, hắn ta nói: “Sư tôn, là do bọn họ làm càn”.

Tần Ninh không nói gì.

Thần Tinh Dịch lại thành thật quỳ gối bên cạnh hắn.

“Thần công tử nói đúng”.

Vào lúc này, Thánh Vân Phong bước ra, ông ta nói to: “Hai người các ngươi xử phạt quá nhẹ, phạt trưởng lão Thánh Kha và những vị trưởng lão kia hủy bỏ chức vị trưởng lão thiên viện, đưa tới phổ viện làm giảng sư một trăm năm, à không, một ngàn năm!”

“Còn Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân ỷ vào thân phận của mình mà tự cao tự đại, sao chỉ giam giữ một trăm năm được chứ? Năm trăm năm, không, một ngàn năm, nhốt bọn họ vào Tiên Hoàng Tháp Ma tu luyện ngàn năm, trong vòng một ngàn năm không được phép trở ra”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của những người đang đứng ở đây đều thay đổi.

Tiên Hoàng Tháp Ma chính là nơi rèn luyện đệ tử của học viện Thánh Hoàng, nơi đó là chiến trường chết chóc, bình thường, các đệ tử đều không vượt qua được một năm rưỡi, nếu như giam giữ một ngàn năm… đó chính là muốn lấy mạng bọn họ.

Vương Xử nhịn không được bèn nói: “Như vậy… có phải là phạt quá nặng…”

“Đây còn xem như là nhẹ rồi đó, không biết trời cao đất dày là gì, phải phạt!”

Thánh Vân Phong không hề nương tay.

Trong lúc nói chuyện, ông ta còn tranh thủ quan sát Tần Ninh.

Không phạt?

Không phạt mà được à! Tần Ninh ở trong nhà họ Hoa, giống như đang diễn ảo thuật, chỉ trong ba ngày, từ cảnh giới Chân Ngã tầng sáu đã biến thành cảnh giới Vô Ngã tầng một, sau đó lại lợi dụng trận pháp sát phạt của nhà họ Hoa mà thăng lên tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy.

Bây giờ, chắc là Tần Ninh chỉ cần dùng một tay thôi là đã có thể giết chết cường giả cấp bậc Biến Cảnh nhất biến rồi.

Còn Nhị Biến, Tam Biến, nếu như vận dụng Thể Thư, thì chắc là cũng không phải vấn đề đâu nhỉ?

Người này tiến vào Tây Hoa Thiên là để tìm Vân Sương Nhi, vừa nãy hắn điều tra ra được Vân Sương Nhi đã từng bị thương thì ngay lập tức ra tay muốn lấy mạng Vương Xử.

Nếu như không chịu phạt hai đứa con trai, con gái của mình thật nặng thì e rằng ngay cả mạng cũng không nhặt lại được! Dựa theo tình thế hiện tại, nếu Tần Ninh muốn giết Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân, thì ngay cả viện trưởng, Thái Thượng trưởng lão cũng sẽ giúp Tần Ninh ra tay.

Nhà họ Hoa đã dùng máu tươi để chứng minh rồi, sự kiêu ngạo vốn dĩ vô dụng khi ở trước mặt Tần Ninh! Ngươi càng cứng đầu thì hắn sẽ càng đánh giết tới khi ngươi không thể cứng đầu nổi nữa.

“Ta…”, Tần Ninh vừa muốn mở miệng thì Vân Sương Nhi đã nắm lấy tay hắn: “Được rồi, chỉ là việc nhỏ thôi, ta cũng đã khôi phục…”

“Đây mà là việc nhỏ à?”

Tàn Ninh nói một cách nghiêm túc: “Nếu như thực lực của nàng không đủ mạnh thì e rằng nàng đã bị bọn họ làm hại rồi, nếu như không phải vì ta, sợ rằng bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng, người như vậy…”

“Không sao cả… Bọn họ cũng chỉ là cậy mạnh nhất thời mà thôi”.

Nhìn thấy trong đôi mắt long lanh của Vân Sương Nhi có vài phần năn nỉ, Tần Ninh đành phải phất tay nói: “Thôi bỏ đi, phạt như thế nào là tùy các ngươi, nhưng nếu có lần sau…”

“Nếu có lần sau thì Thánh Vân Phong ta sẽ tự ra tay giết chúng!”

Thánh Vân Phong vội vàng nói.

Tần Ninh lắc đầu.

Lúc này, trong lòng Thần Tinh Dịch cũng cảm thấy bất mãn.

Nên giết mới đúng.

Từ khi nào mà sư tôn lại mềm lòng như vậy?

Quả nhiên có phụ nữ rồi thì sẽ không giống như xưa nữa.

Vào lúc này, Thánh Viễn Sơn và Thánh Vân Phong thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ vốn đi theo Bằng đại nhân tới xem vấn đề giữa Tần Ninh và nhà họ Hoa, vậy mà suýt chút nữa là cháy sân sau nhà mình.

Hai người nhìn nhau.

Sau khi trở về, bọn họ nhất định sẽ dạy dỗ lại hai đứa oắt con kia mới được.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Ngâm, rồi nói: “Năm xưa, chính là nhà họ Hoa các ngươi đã đưa phu nhân Vân Sương Nhi của ta từ Thượng Nguyên Thiên tới nhà họ Hoa để chăm sóc nàng, ta nhận lấy phần tình nghĩa này, cho nên, ta mới cho các ngươi cơ hội hết lần này tới lần khác”.

“Nếu không phải vì thế thì nhà họ Hoa ở thành Thiên Đô lúc này đã là một mảnh đất hoang rồi”.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía tộc trưởng Hoa Thiên Tuyệt, hắn nói tiếp: “Con của ngươi còn muốn cưới người phụ nữ của ta sao?”

Hoa Thiên Tuyệt không nói gì, sắc mặt ông ta rất khó coi.

Tần Ninh lại nhìn Hoa Nguyệt Ngâm rồi nói: “Lúc ở nhà họ Hoa, ngươi đã chăm sóc cho Sương Nhi rất tốt, ta không thể giết ngươi”.

Hoa Nguyệt Ngâm liền nói ngay: “Nếu như ngươi muốn tiêu diệt nhà họ Hoa, vậy thì hãy giết luôn ta đi”.

“Có khí phách”.

Tần Ninh tỏ vẻ tán thưởng: “Ta rất thích những người giống như ngươi, Sương Nhi, ta đã cho bà ta cơ hội…”, lúc này, Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Nguyệt Ngâm bà bà, Tần Ninh nói đúng, ta cũng đã từng nói với bà bà rồi, Ma tộc không hề tầm thường, từ khi ở đại lục Vạn Thiên cho tới Hạ Tam Thiên, Ma tộc tồn tại ở khắp mọi nơi, đối với thế giới Cửu Thiên của chúng ta, Ma tộc vẫn luôn nung nấu ý định tiêu diệt tộc ta”.

Hoa Nguyệt Ngâm cười mà nói rằng: “Đứa bé ngoan, ta biết, nhưng việc đã đến nước này rồi, ta là một thành viên nhà họ Hoa…”, Vân Sương Nhi nóng nảy.

Cô ấy không biết phải làm gì vào lúc này.

Cô ấy không muốn Tần Ninh giết Hoa Nguyệt Ngâm, nhưng bản thân Hoa Nguyệt Ngâm lại muốn chết.

Cô ấy biết rằng Tần Ninh nói đúng, dám hợp tác với Ma tộc thì chắc chắn phải nhận lấy cái chết, phải tru sát Ma tộc, nếu không sớm muộn gì Trung Tam Thiên cũng sẽ trở thành biển máu nhân gian.

Đúng vào lúc này, Tần Ninh nhìn về phía thành Thiên Đô, hắn khẽ nhíu mày.

Chỉ thấy ở nơi đó, gió thổi mây phun, dường như có một loại hơi thở khủng bố đang tiến tới từ phương xa.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ấy, một bóng người từ từ tiến lại gần, dừng lại trước mặt bọn họ.

“Tần công tử, hãy tạm dừng tay lại được không?”

Một giọng nói già nua hiền từ vang lên.

Mà giờ phút này, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía vị lão giả mặc bộ quần áo màu trắng, đầu bạc mi trắng, thân thẳng như tùng bách kia, tất cả đều sững sờ.

Đó là lão tổ nhà họ Hoa của Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên và Hoa Nguyệt Ngâm.

Sắc mặt của Hoa Thiên Tuyệt, Hoa Thiên Dạ, Hoa Vân Y và nhiều vị trưởng lão nòng cốt, thượng trưởng lão và trưởng lão khác đều thay đổi.

Cho dù là những vị trưởng lão tới từ học viện Thánh Hoàng như Hình Kha, Quang Đầu lão giả, Võ bà bà, Tô lão, Thánh Viễn Sơn, Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, Ô Tử Linh cũng nhìn lão giả bằng vẻ mặt nghiêm trang.

Chỉ có Thánh Thiên Kim Bằng là liếc mắt nhìn lão giả một cái rồi cũng chẳng nói gì.

Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn lão giả kia, hắn mỉm cười.
Chương 2963: Tin gì?

“Tới giờ phút này rồi ngươi mới nhảy ra, bảo ta dừng tay lại?”

Tần Ninh cười nhạo: “Hoa Huyên, ngươi chắc chắn là ngươi không chọc ta chơi đó chứ?”

Lão giả tóc trắng nhìn Tần Ninh, cười khổ rồi nói: “Ta cũng vừa mới nhận được tin nên vội vàng trở về, không ngờ rằng đã muộn mất rồi, là do bọn họ không hiểu chuyện, ngươi đại nhân đại lượng, sao phải so đo với đám tiểu bối làm gì?”

Tần Ninh đáp lại: “Tính cách của ta ngươi cũng không phải là không biết, ta thích tính toán chi li”.

Hoa Huyên đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Thật sự xin lỗi, là do ta hấp tấp”.

“Cho nên bây giờ ngươi muốn ta thả người sao?”

Hoa Huyên nhìn Tần Ninh, ông ta lại nói: “Như vậy đi, ngươi muốn giết ai thì cứ giết, nhưng mà tốt xấu gì cũng để lại cho nhà họ Hoa ta một vài tên Biến Cảnh và một ít võ giả cảnh giới Tam Ngã, được không?”

Nghe thấy vậy, những nhân vật nòng cốt như lão tổ Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên và Hoa Thiên Tuyệt đều thay đổi sắc mặt.

Lão tổ tông Hoa Huyên có thể được xem như là cường giả thế hệ xa xưa của nhà họ Hoa, thân phận và địa vị của ông ta, không ai dám đụng chạm tới.

Bọn họ vốn nghĩ rằng lão tổ Hoa Huyên hiện thân thì bọn họ sẽ không phải chết.

Nhưng mà lão tổ Hoa Huyên lại nói như vậy…

“Lão tổ tông!”

Sắc mặt của Hoa Thiên Tuyệt lúc này rất khó coi: “Không thể được!”

Bốp! Hoa Thiên Tuyệt vừa dứt lời, bỗng nhiên có một bàn tay đánh lên mặt ông ta, trên mặt ngay lập tức xuất hiện một cái dấu tát.

Hoa Thiên Tuyệt sửng sốt, vẻ mặt ông ta đầy hoảng sợ.

Hoa Huyên lại nhìn Tần Ninh, cười rồi nói: “Thông Thiên Đại Đế và Cửu Nguyên Đan Đế đều là người vô địch ở thế gian, ta biết, cho dù có là chuyển thế đi chăng nữa thì cái cảnh giới Vạn Nguyên Biến tứ biến này của lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi”.

“Nếu như ngươi muốn giết, vậy thì cứ giết đi, lão phu biết không thể khuyên can ngươi được, chỉ có điều hi vọng ngươi xem xét lại mối giao tình năm xưa giữa ta và ngươi, đừng giết sạch…”, lúc này, Tần Ninh nhìn Hoa Huyên, hắn không nói gì.

“Ta biết Tần công tử không phải là kẻ lạm sát người vô tội, chi bằng như vậy đi?”

Thấy Tần Ninh không nói gì, Hoa Huyên vội vàng nói: “Những người này, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình dạy dỗ, những người của nhà họ Hoa từng hợp tác với Ma tộc, ta sẽ điều tra rõ ràng, cho bọn họ cơ hội lấy công chuộc tội, làm không được thì cứ để ta giết”.

“Đồng thời ta sẽ để cho người nhà họ Hoa ở khắp Tây Hoa Thiên điều tra rõ những thế lực và võ giả liên quan tới Ma tộc, từ nay trở đi, nhà họ Hoa chính là một lưỡi dao sắc bén giúp Tần công tử diệt ma, cho đến khi Tần công tử nguôi giận mới thôi”.

Hoa Huyên lại nói tiếp: “Hơn nữa, lão phu lấy một tin tức để khiến cho Tần công tử bớt giận, công tử thấy sao?”

“Ồ? Đó là tin tức gì?”

Tần Ninh nhìn Hoa Huyên.

Lúc này, toàn thân Hoa Huyên không hề thoải mái, ông ta nhìn Tần Ninh rồi nói: “Mong rằng sau khi biết được tin tức này, Tần công tử hãy bảo trọng, chớ có bi thương quá độ”.

Tần Ninh cau mày.

Thần Tinh Dịch quỳ gối bên cạnh nói: “Lão Huyên kia, muốn nói thì nói nhanh đi, đừng có mà thừa nước đục thả câu”.

Hoa Huyên nói: “Những năm gần đây, lão phu không ở Tây Hoa Thiên, sự vụ nhà họ Hoa ta cũng không biết nhiều ít, mới để xảy ra sai lầm ngày hôm nay”.

“Những năm gần đây, ta du lịch khắp nơi ở Trung Tam Thiên, đi qua các thiên vực, gặp rất nhiều chuyện, hiểu biết của ta về Thông Thiên Đại Đế cũng nhiều hơn”.

“Cửu Nguyên Đan Đế, Phong Không Chí Thánh, Luyện Thiên Đại Đế và Thông Thiên Đại Đế là bốn vị anh tài kiệt xuất nhất trong bốn vạn năm qua”.

“Tần công tử có thể dùng thực lực của bản thân, chiếm lấy hai vị trí quả thật là khó lường”.

Nghe tới chuyện này, Thần Tinh Dịch cũng nói: “Lão Huyên kia, đừng có vội nịnh nọt, bọn ta làm đệ tử đều biết nói mấy lời này, ông nên câm miệng đi”.

Hoa Huyên nhìn về phía Tần Ninh, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ta… nếu như ta nói ra, hi vọng Tần công tử hãy tha thứ cho nhà họ Hoa”.

Lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Hoa Huyên, hắn nói: “Hoa Huyên, ngươi và ta quen biết nhau đã lâu, chỉ cần nhà họ Hoa làm theo những gì ngươi vừa nói, tiêu diệt Ma tộc, ta sẽ không tận diệt nhà họ Hoa, tin tức mà ngươi sắp nói ra, nếu như nó đáng giá, ta tuyệt đối sẽ dừng tay lại!”

“Được”.

Lúc này, đôi mắt của Hoa Huyên nhìn thẳng Tần Ninh, ông ta nói: “Những năm qua ta đi qua các đại vực, nghe ngóng được không ít chuyện, cách đây không lâu, ta ở Vô Tướng Thiên biết được một tin tức”.

“Đôi vợ chồng được xưng là Vân Uyên Song Đạo, Lâm Uyên và Sở Vân Nhân bị ba vị Phật Đà và chín vị Đại Bồ Tát của Vô Tướng Phật Tự hợp lực với nhau bắt giữ, hơn nữa… Sở Vân Nhân bị giết, Lâm Uyên bị phế…”, chỉ trong nháy mắt, đất trời dường như chìm vào tĩnh lặng.

Thần Tinh Dịch đứng dậy, khuôn mặt sưng húp của hắn ta nhìn Hoa Huyên, hắn ta quát lớn: “Ngươi nói hươu nói vượn, có tin là lão tử làm thịt ngươi không?”

Hoa Huyên lại nói tiếp: “Việc này, e rằng không lâu nữa sẽ truyền ra ngoài”.

“Tin tức không hề sai lầm… Bởi vì… lúc Sở Vân Nhân bị giết, ta tận mắt chứng kiến”.

Lúc này Thần Tinh Dịch thở dốc, hắn ta không thốt nên lời.

Thần Tinh Dịch nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta vội vàng nói: “Sư tôn, nhất định là giả đó, lão đầu Hoa Huyên nói bậy nói bạ”.

Lúc này, Tần Ninh đứng trên Thể Thư, vẻ mặt hắn bình tĩnh.

Nhưng vào giờ phút này, sắc mặt của nhiều vị Thái Thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng đã thay đổi.

Thánh Linh Lung đứng bên cạnh Lý Nhàn Ngư, nhịn không được bèn nói: “Lâm Uyên và Sở Vân Nhân là ai? Sao ta lại không biết? Có quan hệ gì với sư tôn của ngươi vậy?”

Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm: “Ta cũng không biết, nhưng mà… lúc sư tôn còn là Thông Thiên Đại Đế, người tên là… Lâm Thần…”, vào giây phút ấy, Bằng đại nhân đứng trên vai Hình Kha, nghe thấy vậy, hai mắt nó long sòng sọc.

“Xong rồi, xong thật rồi…”, Thánh Thiên Kim Bằng lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi…”, Vân Sương Nhi đứng bên cạnh Tần Ninh, cô ấy chợt cảm thấy người đàn ông từ trước đến nay chưa từng sợ hãi bất kỳ điều gì vào lúc này lại giống như mất hết can đảm.

Thần Tinh Dịch quỳ rạp trước mặt Tần Ninh, giữ chặt lấy bàn tay hắn, vội vàng nói: “Sư tôn, mắt thấy mới là thật, chúng ta không thấy chính là giả, đừng nghe lão già Hoa Huyên kia nói bậy”.

Nhưng mà vào lúc này, Tần Ninh lại tiến từng bước về phía trước, hắn bỗng nhiên lảo đảo, té ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí trong đó còn xen lẫn một ít mảnh vỡ nội tạng.

“Sư tôn”.

“Tần Ninh”.

Vân Sương Nhi và Thần Tinh Dịch bị dọa cho choáng váng.

“Nôn…”, hai tay Tần Ninh tái xanh, Vân Sương Nhi và Thần Tinh Dịch đứng ở hai bên nâng hắn dậy, nhưng mà hắn vẫn không ngừng nôn ra, máu tươi trộn lẫn với nội tạng, chảy ra không ngớt.

Vào giờ phút này, Thần Tinh Dịch sốt ruột đến mức chảy nước mắt: “Sư tôn, đó là giả mà, người không thể tin…”, lúc này, Vân Sương Nhi cũng đã hiểu ra.

Ở kiếp thứ tám, Tần Ninh tên là Lâm Thần, hai người Lâm Uyên và Sở Vân Nhân này… E rằng chính là cha mẹ ở kiếp thứ tám của hắn! Vân Sương Nhi đã từng nhìn thấy Tần Ninh mê mang như vậy.

Tần Hâm Hâm, Tần Kinh Mặc, Linh Thư, vợ chồng Lý Thanh Huyên, chỉ có những người cùng một nhịp thở với hắn mấy đời mới có thể khiến hắn bi thương đến vậy.

Tần Ninh ngay lập tức bắt lấy cánh tay Thần Tinh Dịch, nắm chặt tới mức chảy máu, giọng hắn khàn khàn, máu thấm vào quần áo, hắn gằng giọng: “Đi, đi điều tra, mau đi điều tra!”

Vào giờ phút này, Thần Tinh Dịch nhìn thấy hai mắt sư tôn tràn đầy tơ máu, thậm chí có cả huyết lệ chảy ra, vô cùng đáng sợ.

“Đi thăm dò thử!”

Vừa dứt câu, Tần Ninh bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn trời, hai mắt nhắm lại, hắn chết ngất đi…
Chương 2964: Ngọc Long Cốc

"Sư phụ!"

Lúc này Thần Tinh Dịch vội vàng cõng Tần Ninh lên, nhìn về phía Hoa Huyên, quát: "Lấy Ngọc Long Cốc của nhà họ Hoa các ngươi ra cho ta".

Sắc mặt Hoa Huyên cũng biến đổi.

Ông ta không nghĩ tới Tần Ninh nghe được tin tức này sẽ... đáng sợ như vậy.

Lại trực tiếp ngất đi.

Hoa Huyên quát lên: "Hoa Đăng Vân, Hoa Nguyệt Ngâm, lập tức mở Ngọc Long Cốc".

Hai người nghe được mệnh lệnh, vội vàng nói: "Lão tổ, Ngọc Long Cốc quan trọng...", chẳng qua là khi hai người thấy Hoa Huyên trừng mắt tới thì lại vội vàng im miệng.

Giờ phút này Hoa Thiên Dạ đứng dậy, nhìn về phía Hoa Huyên, vội vàng nói: "Lão tổ, Tần Ninh đã ngất đi, chúng ta...", nhưng Hoa Thiên Dạ mới nói được một nửa, đột nhiên Hoa Huyên nắm chặt bàn tay lại, cả người Hoa Thiên Dạ không thể khống chế bay tới trước người ông ta.

Những tiếng xương nứt răng rắc vang lên, cơ thể Hoa Thiên Dạ không ngừng gãy xương, máu tươi thấm qua da, chảy xuống từ mắt, cuối cùng cả người ngưng tụ lại nhỏ bằng nắm đấm, bị Hoa Huyên trực tiếp ném lên trời cao.

Ầm... tiếng nổ rung động trời đất vang lên.

Hoa Thiên Dạ! Cao thủ Biến Cảnh.

Trực tiếp bị Hoa Huyên lão tổ tông bóp nát!

"Còn ai có ý đồ khác nữa, giết không tha".

Hoa Huyên mắng: "Lập tức mở Ngọc Long Cốc".

Giờ phút này, tất cả mọi người nhà họ Hoa đều sợ hãi bối rối.

Nếu như nói tộc trường nhà họ Hoa - Hoa Thiên Tuyệt là tâm phúc của người trong tộc, thì các lão tổ chính là núi dựa của nhà họ Hoa.

Mà lão tổ tông Hoa Huyên chính là trụ cột chống trời của nhà họ Hoa.

Hoa Thiên Dạ mới chỉ nói một câu mà lại bị Hoa Huyên lão tổ tông bóp chết! Giờ phút này, tất cả mọi người nhà họ Hoa cũng đã biết, cho dù Tần Ninh đã ngất đi cũng không được có suy nghĩ bất chính nào.

Hoa Đăng Vân, Hoa Nguyệt Ngâm lập tức đứng dậy, chạy như bay về hướng nhà họ Hoa.

Thần Tinh Dịch ôm lấy Tần Ninh, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, khóc lóc: "Sư phụ, người đừng dọa con, đừng dọa con, sư phụ...", giờ phút này, trong nhà họ Hoa ở thành Thiên Đô, Hoa Thiên Tuyệt đứng dậy.

"Tất cả con cháu nhà họ Hoa lập tức trở về, ai làm việc của người nấy, bắt đầu xử lý hết tất cả các chuyện có liên quan đến Ma tộc".

"Ai hợp tác với Ma tộc thì lập tức bắt Ma tộc hợp tác với mình về, chết hay sống không thành vấn đề, đưa về trong tộc, nếu có người dám tiếp tục giấu giếm thì giết chết không tha".

Chuyện đã đến nước này, tôn nghiêm mặt mũi gì đó của nhà họ Hoa cũng đã không còn quan trọng nữa.

Hoa Huyên lão tổ tông cũng đã lên tiếng, không có gì phải nói nữa, lập tức làm theo là được.

Tần Ninh đã dùng nắm đấm nói cho nhà họ Hoa bọn họ, nói phải trái với hắn chính là tự tìm cái chết.

Giờ phút này, nhà họ Hoa bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Mà lúc này, Thánh Viễn Sơn nhìn về phía Thánh Thiên Kim Bằng, vội vàng nói: "Bằng đại nhân, chúng ta cũng trở về đi".

"Ta không về".

Thánh Thiên Kim Bằng lại nói: "Tần Ninh đang gặp nguy hiểm, ta sẽ ở nơi này trông nom hắn, các ngươi trở về đi, dọn dẹp sạch sẽ bên trong học viện, không phải Chiến Thần Lâu và nhà họ Triệu đang đối phó với Linh Tiêu Sơn sao?

Các ngươi cũng đi giúp đỡ, nếu còn chậm trễ... Ta sợ Tần Ninh tỉnh lại, sẽ đạp bằng học viện Thánh Hoàng".

"Dạ dạ dạ...", Thánh Viễn Sơn dẫn tất cả trưởng lão vội vàng rời đi.

Mà đồng thời, đám người Tô lão, Vũ bà bà cũng ở lại nhà họ Hoa.

Bên kia, Hoa Huyên dẫn Hoa Nguyệt Ngâm, Hoa Đăng Vân mở ra Ngọc Long Cốc của nhà họ Hoa.

Ngọc Long Cốc! Một trong những nơi quan trọng của nhà họ Hoa.

Không, nói một cách chính xác thì không có từ “một trong”.

Đây là nơi nòng cốt nhất của nhà họ Hoa, Ngọc Long Cốc này chính là năm xưa tổ tiên nhà họ Hoa vô tình gặp được một di cốt thánh long, mở đại trận ra làm lễ rửa tội cả ngày lẫn đêm mới dần dần ngưng tụ thành một thánh địa tu hành.

Bên trong Ngọc Long Cốc, không nói đến việc tu luyện ít được thành quả nhiều, hơn nữa còn có thể bồi bổ hồn phách, khí lực của người ta, rất có ích lợi cho tu hành võ đạo, hơn nữa... còn giống như thần đan diệu dược vậy, có thể tái tạo lại xương thịt, để người trọng thương khôi phục như ban đầu.

Tóm lại sau khi di cốt thần long được lan truyền, Ngọc Long Cốc đã được liệt thành một thánh địa.

Chẳng qua là cho dù là nhà họ Hoa cũng không được mở, nhà họ Hoa có truyền thừa dài tận vạn năm đến bây giờ cũng mới chỉ mở ra vài ba lần thôi.

Di cốt thần long kia mới chỉ là một đoạn mà các tổ tiên nhà họ Hoa liều mạng lấy được, mặc dù di cốt thần long nuôi dưỡng thánh địa Ngọc Long Cốc, nhưng dù sao long khí ẩn chứa trong di cốt cũng có hạn, cho nên chỉ khi nhà họ Hoa có thiên tài đặc biệt xuất sắc xuất hiện mới có thể mở Ngọc Long Cốc ra.

Nhưng bây giờ, Hoa Huyên lại ra lệnh mở, nhà họ Hoa không dám không theo.

Giờ phút này, Thần Tinh Dịch ôm Tần Ninh tiến vào bên trong Ngọc Long Cốc.

Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư cũng vội vàng đi vào theo.

Thánh Linh Lung cũng muốn đi vào, nhưng lại bị Hoa Huyên ngăn lại.

"Càng nhiều người tiến vào Ngọc Long Cốc thì long khí sẽ càng bị chia nhỏ, mấy người bọn họ đi vào được rồi, năm đó Tần Ninh và Thần Tinh Dịch cũng đã từng tiến vào, mọi người chờ ở bên ngoài đi".

Thánh Linh Lung bĩu môi một cái, đứng ở bên ngoài.

Đưa mắt nhìn Hoa Huyên, Thánh Linh Lung cũng không có vẻ sợ hãi, hỏi: "Hoa Huyên lão tiền bối, Lâm Uyên và Sở Vân Nhân kia...", "Là cha mẹ của Tần Ninh đời trước, lúc còn là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần".

"Ruột?"

"Ừ...", Thánh Linh Lung lập tức hiểu ra.

Khó trách... Tần Ninh lại đột nhiên bùng nổ như vậy.

"Ngươi mới vừa nói... Vân Uyên Song Đạo?"

"Ừm...", Hoa Huyên từ từ nói: "Ta cũng không biết rõ chi tiết, chỉ biết là hai người Lâm Uyên và Sở Vân Nhân vô cùng ân ái, năm xưa sinh ra Lâm Thần, vợ chồng hai người cực kỳ yêu thương đứa bé này, sau đó hình như bởi vì chuyện gì đó nên vợ chồng hai người mới dẫn Lâm Thần rời khỏi nhà họ Lâm, chuyển đến Thương Vân Thiên...", "Trên thực tế Thông Thiên Đại Đế năm đó vươn lên ở trong Thương Vân Thiên, có thể có nguồn gốc là ở bên trong Vô Tương Thiên, tổ tiên là Lâm tộc!"

"Còn về hai người Lâm Uyên và Sở Vân Nhân... Tuy là đạo tặc, nhưng theo ta biết, hai người này có danh tiếng cực tốt, nhưng cụ thể vì sao bị bắt, vì sao bị giết thì ta còn chưa kịp thăm dò, bởi vì ta nhận được tin tức nhà họ Hoa đã vội vàng về...", Thánh Linh Lung nghe vậy, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Khó trách, khó trách Tần Ninh lại đột nhiên ngất đi.

Ngay sau đó Thánh Linh Lung nhìn về phía Hoa Huyên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Tiền bối đúng là lắm thủ đoạn, như vậy chỉ sợ Tần Ninh sẽ đến Vô Tương Thiên ngay, nhà họ Hoa cũng coi như được giải trừ nguy hiểm".

Nghe thấy vậy, Hoa Huyên lại lạnh nhạt nói: "Ngươi thì biết cái gì, nhà họ Hoa hóa giải được nguy hiểm không phải nhờ cung cấp tin tức".

"Ta và Tần Ninh quen biết từ năm xưa, nếu nhà họ Hoa chịu cúi đầu, ta bảo đảm Tần Ninh sẽ không lạm sát".

"Di chuyển sự chú ý?

Ta không cần phải làm thế".

Hoa Huyên tiếp tục nói: "Cô nhóc, ngươi không biết năm đó Thông Thiên Đại Đế rốt cuộc kinh khủng thế nào đâu, cha ngươi còn không hiểu rõ cơ mà".

"Chỉ có mấy người Hình Kha, Tô tiểu tử mới biết chút ít, ngươi cho rằng Thánh Thiên Kim Bằng cam nguyện xuất hiện theo Tần Ninh là vì mơ ước máu tươi của hắn thôi sao?

Nó sợ!"

"Ở trong Trung Tam Thiên này, không ai là không sợ".

Thánh Linh Lung hơi ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Nhưng dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa, hắn là người chuyển thế, cũng không phải là Thông Thiên Đại Đế thật".

"Đúng vậy, nhưng thế thì sao chứ?

Không phải lúc trước nhà họ Hoa cũng nghĩ như vậy, cho nên không muốn cúi đầu, để rồi bị đánh cho tơi bời sao?"

Nghe thấy lời này, Thánh Linh Lung lập tức sửng sốt.
Chương 2965: Đây là một cơ hội cuối cùng

Hoa Huyên nói không sai, nhà họ Hoa căn bản không nghĩ tới Tần Ninh chỉ là người chuyển thế mà lại có thể ép nhà họ Hoa bọn họ đến bước đường cùng.

Hoa Huyên tùy tiện nói: "Ngươi nói cũng không sai, đúng là ta có mục đích riêng, muốn Tần Ninh nương tay, nhưng ta và hắn vốn là bạn cũ, ta không biết tin tức này thì thôi, nhưng nếu ta đã biết... thì phải nói cho hắn!"

Hoa Huyên nhìn về phía Ngọc Long Cốc, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy ta có mục đích riêng cũng dễ hiểu, chẳng qua là lần này, cho dù Tần Ninh có bỏ qua cho nhà họ Hoa thì ta vẫn phải xử lý một số người".

Vừa nói xong, Hoa Huyên rời khỏi nơi đây.

Thánh Linh Lung đứng ở cửa cốc, lẳng lặng chờ đợi.

Cùng lúc đó, bên kia, trong phủ đệ nhà họ Hoa.

Hoa Thiên Tuyệt đứng ở trước bảo tọa của tộc trưởng, nhìn xuống đám tộc lão, trưởng lão nòng cốt của nhà họ Hoa phía dưới.

"Lần này, nhà họ Hoa chúng ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi, chẳng qua là không có mặt mũi vẫn tốt hơn là chết, chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy lửa giận của Hoa Huyên lão tổ tông".

Cũng bởi vì Hoa Thiên Dạ lắm chuyện mà đã bị Hoa Huyên lão tổ tông bóp chết.

Một màn này đã khắc vào trong trái tim mỗi một vị cường giả nhà họ Hoa cực kỳ sâu sắc.

Hoa Thiên Tuyệt tiếp tục nói: "Ai hợp tác cùng Ma tộc, cho dù là hợp tác qua người trung gian thì cũng phải nói ra người trung gian là ai, hợp tác với Ma tộc nào, Ma tộc đó ẩn núp ở nơi nào, đều nói ra hết toàn bộ, bây giờ tự mình nói sẽ được xử phạt nhẹ hơn!"

"Nếu để bị tra được mới chịu nói, vậy thì đừng trách ta không khách khí".

Hoa Thiên Tuyệt lạnh lùng nói.

Mọi người phía dưới xì xào bàn tán, sắc mặt đều rất khó nhìn.

"Đừng tưởng rằng ta không biết đa số các ngươi đều từng tiếp xúc với Ma tộc, lấy vật đổi vật, thậm chí là đổi lấy tin tức, lần này lão tổ tông nổi giận, ta cũng không giữ được các ngươi".

"Lúc trước vì bảo vệ các ngươi mà ta đã lui bước một bước, nguyện ý nói xin lỗi với Tần Ninh, nhưng nếu không điều tra thì còn chết bao nhiêu người nữa?

Bây giờ, các ngươi còn không muốn tự mình nhận sai sao?"

Giờ phút này, vẫn không có ai đi ra.

"Nếu đã như thế, vậy thì đi điều tra, tra được người nào thì giết cả nhà người đó!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Bên ngoài đại sảnh, chỉ thấy Hoa Huyên lão tổ tông dẫn theo Hoa Đăng Vân, Hoa Nguyệt Ngâm và mấy vị lão tổ nòng cốt lần lượt đi đến.

Hoa Thiên Tuyệt lập tức đi xuống bậc thang, tiến lên đón.

Hoa Huyên cũng không để ý tới, trực tiếp vượt qua Hoa Thiên Tuyệt, đi vào bên trong đại sảnh, tới trước bảo tọa của tộc trưởng mà ngồi xuống.

"Lão phu cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không tự mình thẳng thắn, một khi tra ra, cả nhà sẽ đều phải nhận lấy cái chết, nếu đồng ý thẳng thắn thì sẽ được lập công chuộc tội, đây là một cơ hội cuối cùng".

"Các ngươi cho rằng lão phu không làm, Tần Ninh kia sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?

Các ngươi cũng đã thấy được hắn căm ghét Ma tộc như thế nào rồi đấy, không chỉ muốn tiêu diệt Ma tộc, mà còn muốn tiêu diệt tất cả những người hợp tác cùng Ma tộc!"

Hoa Huyên lão tổ tông đã không ở trong nhà họ Hoa nhiều năm, nhưng vẫn có địa vị không ai bằng ở nhà họ Hoa.

"Hoa Dận nhận tội, những năm gần đây Hoa Dận có hợp tác với người của Ma tộc Quỷ Nhãn để đổi lấy Thạch Thiên Cân của Ma tộc...", "Hoa Trình nhận tội, ta được người khác giới thiệu, mua không ít Huyết Linh Ngọc từ trong tay Ma tộc...", "Hoa Sướng nhận sai...", lúc này, từng vị quản lý nhà họ Hoa đi ra.

Hoa Huyên lão tổ tông thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống.

"Hoa Thiên Tuyệt!"

"Có đệ tử".

Hoa Thiên Tuyệt là người đứng đầu một tộc, lúc này vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.

"Đây chính là nhà họ Hoa mà ngươi quản lý đấy".

Hoa Huyên lão tổ tông liền nói: "Từ hôm nay trở đi, Hoa Thiên Tuyệt không còn là tộc trưởng nhà họ Hoa nữa, vị trí tộc trưởng sẽ do Hoa Vân Y đảm nhiệm".

Chỉ trong phút chốc, bên trong đại sảnh yên tĩnh như chết.

Nhà họ Hoa muốn tuyển chọn tộc trưởng cần bảy mươi hai vị thượng trưởng lão, mười tám vị tộc lão nòng cốt đồng ý, nhưng cần sự đồng ý của các lão tổ hơn.

Mà bãi nhiệm một vị tộc trưởng cũng như vậy.

Nhưng Hoa Huyên lão tổ tông cao cao tại thượng, một câu nói của ông ta, muốn bãi nhiệm một vị tộc trưởng, sắc phong một vị tộc trưởng, ai dám không nghe?

"Hoa Vân Y".

"Có đệ tử".

"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tộc trưởng nhà họ Hoa, Tô Tử Thương, ngươi là con rể nhà họ Hoa, cũng thật lòng suy nghĩ cho nhà họ Hoa, bắt đầu từ hôm nay, vợ chồng các ngươi cùng nhau quản lý nhà họ Hoa".

Hoa Huyên lão tổ tông nói: "Nếu như hai người các ngươi đủ tận tâm tận lực, sau này Tô Nguyên Thanh cũng có thể tiếp nhận vị trí tộc trưởng".

Lời này làm kinh động lòng người, khiến đám người bên trong đại sảnh hoàn toàn chấn động.

Hoa Huyên lão tổ tông đứng dậy, nói: "Tại sao lại hồ đồ như vậy chứ?

Thân phận của Tần Ninh đã rõ ràng như vậy rồi, vì sao cứ phải u mê không tỉnh đấu với hắn chứ?"

Hoa Huyên cảm thán, thở dài nói: "Bởi vì nhiều năm qua, nhà họ Hoa có địa vị bá chủ ở Tây Hoa Thiên, khiến các ngươi đánh mất bản thân, đánh mất sự sợ hãi. Năm xưa Thông Thiên Đại Đế ở chín đại thiên có uy danh cái thế, cho dù là người chuyển thế cũng tuyệt đối không phải là người mà nhà họ Hoa ta có thể trêu chọc, cho dù là ta, tứ biến vạn nguyên biến, lúc đối mặt với hắn bây giờ cũng không hề có chút lòng tin dám chiến nào cả, các ngươi đúng là... hồ đồ...", lúc này, mọi người bên trong đại sảnh đều yên lặng.

"Bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu của nhà họ Hoa chính là quét sạch những người trong tộc có hợp tác với Ma tộc, đợi đến khi dọn dẹp sạch sẽ rồi thì lập tức truy tìm tung tích của Ma tộc ở trong Tây Hoa Thiên, nếu có người không nghe theo cứ giết không tha, không chỉ mình phải chết mà cả người nhà sẽ cùng chết".

"Hoa Đăng Vân, Hoa Nguyệt Ngâm, hai người các ngươi giúp đỡ Hoa Vân Y, ai dám không nghe lệnh thì cứ trực tiếp tiêu diệt, không cần nhiều lời".

"Thời điểm đặc biệt thì phải có thủ đoạn đặc biệt, nhà họ Hoa cần phải vấp ngã một lần, khôn lên một chút".

Hoa Huyên tuyên bố xong những chuyện này thì đứng dậy rời đi, rất nhiều tộc lão nhà họ Hoa đều rối rít quỳ xuống lễ bái.

Lúc này tâm trạng của Hoa Thiên Tuyệt vô cùng phức tạp.

Hận sao?

Giận sao?

Không có.

Chẳng qua là hối hận, nếu không phải vì mặt mũi nhà họ Hoa thì sao phải làm thế chứ! Nếu không phải cuối cùng lão tổ tông tới kịp lúc, chỉ sợ hôm nay nhà họ Hoa... đã bị diệt.

Mà lúc này, bên trong Ngọc Long Cốc của nhà họ Hoa.

Thần Tinh Dịch nhẹ nhàng đặt Tần Ninh vào bên trong một đầm nước ở Ngọc Long Cốc, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi, giải thích: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, sư phụ chỉ là quá đau buồn, quá chấn động nên mới ngất đi thôi, không chết được, Ngọc Long Cốc là chỗ tốt, sư phụ nghỉ ngơi rồi sẽ tốt thôi, nghỉ ngơi rồi sẽ tốt thôi...", lời này như để an ủi Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi, nhưng có vẻ cũng là để an ủi mình vậy.

Lý Nhàn Ngư hỏi: "Vậy Lâm Uyên và Sở Vân Nhân là... cha mẹ đời thứ tám của sư phụ?"

Thần Tinh Dịch gật đầu một cái, ngâm mặt vào trong đầm nước, một lát sau mới ngẩng đầu lên, cái mặt sưng vù như mặt heo cũng đã khôi phục thành dung nhan tuấn tú tuyệt thế.

Lúc này Thần Tinh Dịch mới nói: "Sư phụ đến từ Lâm tộc ở Vô Tương Thiên, đó là một nơi vô cùng mạnh mẽ giống như Kim Quang Tự, Vô Tương Phật Tự...", "Mà năm xưa, hai người Lâm Uyên và Sở Vân Nhân chính là mạch nòng cốt của Lâm tộc, sư phụ vốn là con của hai người, sẽ có tư cách đấu võ để trở thành thiếu tộc trưởng, nhưng sau đó đã xảy ra một số chuyện, sư phụ suýt chút nữa bị giết, sau đó vợ chồng Lâm Uyên và Sở Vân Nhân mới đưa sư phụ rời khỏi Lâm tộc, lúc này mới đến Thương Vân Thiên định cư".

"Về sau nữa...", Thần Tinh Dịch buồn bã nhìn Tần Ninh trong đầm nước, tiếp tục giải thích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom