-
Chương 2956-2960
Chương 2956: Vậy tới đây giết ta đi
Tần Ninh chỉ mới tới cảnh giới Vô Ngã tầng một thật sao?
Biến Cảnh vậy mà không chịu nổi một chiêu thật ư?
Giờ khắc này đây, người nhà họ Hoa đều im lặng.
"Bảo vệ tộc trưởng!"
Chính vào lúc ấy, một tiếng quát vang lên.
Ngay sau đó, người người bốn phía lao ra.
Bảy mươi hai vị thượng trưởng lão của nhà họ Hoa đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã, lúc này đều lao tới tấn công Tần Ninh.
Thấy bọn chúng lao tới, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như thường.
Vấn Tự quyết, Cầu Tự quyết và Tác Tự quyết bay lên cao rồi xông ra, khí tức khủng bố bùng nổ.
Bảy mươi hai vị thượng trưởng lão đồng loạt tấn công, sát khí khủng bố dâng cao ngút trời.
Rầm... Lúc này, từng người từng người bị tự quyết đánh bay.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt.
Nhà họ Hoa xưa giờ luôn tự đề cao bản thân, ngay tại thời khắc này lòng tự cao ấy đã bị Tần Ninh nghiền nát, bọn họ đánh mất danh dự, đánh mất vị thế bá chủ của mình.
"Rút!"
Lúc này, tiếng rống giận vang lên, ánh mắt Hoa Thiên Tuyệt tràn đầy tức giận nhìn về phía thượng trưởng lão nào đó.
Thực lực của ông ta là Tinh Thần Biến nhị biến mà còn không ngăn cản được Cửu Tự quyết của Tần Ninh, thì sao những cường giả cảnh giới Vô Ngã đó có thể chống lại chứ?
Bây giờ mà lao đầu ra thì chỉ có nước chịu chết.
Mà điều này khớp với những gì Tần Ninh nghĩ.
"Lọng Thiên Hoa!"
Hoa Thiên Tuyệt nói xong, tay nắm chặt, khí tức khủng bố lại bùng lên, một cái lọng xuất hiện bao phủ trên đỉnh đầu ông ta.
Ánh sáng thần thánh ngưng tụ xung quanh lọng, người người cảm thấy như bản thân đang đắm chìm trong vầng ánh sáng thần thánh kia, họ chỉ cảm thấy lòng thật thoải mái.
Tam đại chí bảo của nhà họ Hoa.
Lọng Thiên Hoa! Đỉnh Thiên Hoa! Kiếm Vấn Thiên! Ba món thần binh này đều vô cùng mạnh mẽ, tuy nói chúng là phách khí, nhưng thật ra cấp bậc của ba món binh khí kia chắc có thể sánh với thiên nguyên khí! Võ giả cảnh giới Tam Ngã sử dụng mệnh khí, hồn khí, phách khí, còn thứ được gọi là thiên nguyên khí chính là binh khí mà cường giả cảnh giới Biến Cảnh mới có tư cách sử dụng.
Nhà họ Hoa đã ngạo nghễ đứng vững tại vùng đất Tây Hoa Thiên nhiều năm, hiển nhiên sẽ có được pháp bảo mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, lọng Thiên Hoa ngưng tụ ra từng vầng sáng thần thánh phủ lên người Hoa Thiên Tuyệt, khiến cho Hoa Thiên Tuyệt mới lúc nãy như ma như quỷ giờ trông xuất trần tựa như thần tiên.
Trong tay ông ta dần xuất hiện một thanh kiếm dài khoảng tầm ba thước.
Kiếm Vấn Thiên! Đó là thần binh lợi khí còn tốt hơn kiếm Khảm Nguyên nhiều.
"Rút hết đi!"
Hoa Thiên Tuyệt hiểu rõ rằng những kẻ chưa tới Biến Cảnh mà lao tới chỗ Tần Ninh chẳng khác nào chịu chết.
Hơn mười vị thưởng trưởng lão đều đồng loạt lùi về sau hơn mười dặm.
Hoa Thiên Tuyệt cầm kiếm Vấn Thiên, lọng Thiên Hoa trên đỉnh đầu như thánh nhân, như thần linh, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, sát khí lại tụ về.
"Lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên...", Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nghe nói thứ có thể chống đỡ được lưỡi kiếm của kiếm Vấn Thiên chỉ có đỉnh Hoa Thiên!"
"Đỉnh Hoa Thiên ở ngay chỗ ta".
Lúc này, Tần Ninh đưa tay đẩy ra, đỉnh Hoa Thiên vừa trượt tới trước vừa xoay tròn, biến cao ba trượng lơ lửng trước mặt Tần Ninh.
"Đỉnh Hoa Thiên!"
Hoa Thiên Tuyệt thấy cảnh đó thì sửng sốt tột độ.
Cái đỉnh này là một trong những vũ khí của nhà họ Hoa, do năm huynh đệ tỷ muội của ông ta thay phiên nhau canh giữ, hiện tại, nó hẳn phải ở trong tay Hoa Vân Y, làm thế quái nào lại tới tay Tần Ninh rồi?
"Hoa Vân Y".
Hoa Thiên Tuyệt không thể tin nhìn vào muội muội của mình.
Tần Ninh nói: "Các ngươi vô duyên vô cớ bắt ta đợi ba ngày, ta mượn đỉnh Hoa Thiên của nhà họ Hoa các ngươi dùng tý chắc không sao đâu nhỉ?"
"Hiện tại, đỉnh Hoa Thiên dùng ổn áp lắm, trả cho các ngươi nè!"
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt tay, đỉnh Hoa Thiên thu nhỏ lại, rồi bay tới trước mặt Hoa Vân Y.
"Ta bảo mượn đỡ ba ngày thôi nên hôm nay trả lại cho nhà họ Hoa các ngươi đấy".
Hoa Vân Y kinh ngạc đón lấy đỉnh Hoa Thiên.
Kiếm Vấn Thiên sắc bén hiếm có trên đời, thế mà Tần Ninh lại không dùng đỉnh Hoa Thiên để đỡ, mà trả lại cho bà ta! Tần Ninh cười bảo: "Ta nói là mượn!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Hoa Thiên Tuyệt, lặp lại lần nữa: "Lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên, kiếm tăng lọng uy, lọng đề kiếm khí, phối hợp với nhau lại càng thêm mạnh".
"Thế nhưng, nếu dùng kiếm này để giết ta thì vẫn chưa đủ đâu".
Hoa Thiên Tuyệt nghe vậy, không nói gì cả, ông ta chỉ bước ra, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, rồi từ từ tới gần Tần Ninh.
"Không tin sao?"
Tần Ninh cười cợt, tay nắm chặt lại.
"Minh Tự quyết!"
"Tâm Tự quyết!"
"Đạt Tự quyết!"
Ngay sau đó, ba tự quyết phóng đại đến nghìn trượng, trên bầu trời thành Thiên Đồ dường như chỉ còn lại sức mạnh thần thánh của ba tự quyết.
Sắc mặt Hoa Thiên Tuyệt trầm xuống, nhưng bây giờ ông ta vẫn không hề do dự mà lao tới tấn công Tần Ninh.
"Chấn!"
Dứt lời thì ba tự quyết giáng xuống.
Rầm rầm rầm... Uy lực khủng khiếp của ba tự quyết bùng nổ, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Khí tức khủng bố tỏa ra.
Ba tự quyết chẳng mấy chốc đã khiến Hoa Thiên Tuyệt khiếp hãi.
Thế nhưng, lọng Thiên Hoa rực rỡ ánh sáng thần thánh vẫn có thể chống đỡ được sức mạnh của tự quyết, còn Hoa Thiên Tuyệt cầm kiếm Vấn Thiên, chém ra hàng vạn kiếm khí ngăn cản được bước tiến của Tần Ninh.
Sức mạnh của lọng Thiên Hoa và kiếm Vấn Thiên không lường được, tăng cường thực lực cho Hoa Thiên Tuyệt, điều này khiến Tần Ninh không thể tiếp tục áp chế ông ta.
Thấy thế, mãi đến giờ phút này, người nhà họ Hoa mới thoáng thở ra một hơi.
Nếu tộc trưởng không thể ngăn được cái tên không sợ trời không sợ đất Tần Ninh kia thì từ sau ngày hôm nay, uy nghiêm của nhà họ Hoa tại Tây Hoa Thiên chắc chắn sẽ như từ trời xuống đất.
Thế nhưng, võ giả nhà họ Hoa vui vẻ chưa được bao lâu thì vầng sáng thần thánh trên lọng Thiên Hoa đã bị Minh Tự quyết nghiền nát.
Còn kiếm khí của kiếm Vấn Thiên cũng bị Tâm Tự quyết chấn nhiếp.
Cuối cùng Đạt Tự quyết giáng xuống.
Ầm ầm, tiếng nứt vỡ đâm vào tai người nghe.
Đạt Tự quyết kia giáng thẳng xuống người Hoa Thiên Tuyệt, đè ép cả người ông ta, Hoa Thiên Tuyệt rơi xuống, ngã rầm trên mặt đất, bụi bay mịt mù, toàn bộ thành Thiên Đô giờ run lên.
Ngay lập tức, biểu cảm trên mặt võ giả nhà họ Hoa biến đổi từ vui vẻ đến sợ hãi.
Cường giả nhị biến đã bị Tần Ninh đánh bại.
Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm Khảm Nguyên, chín cuốn đan điển lơ lửng quanh hắn, hắn đi từng bước tới trước người Hoa Thiên Tuyệt.
Tần Ninh nâng tay lên, chĩa mũi kiếm xuống đất, phụt, lưỡi kiếm cắm vào ngực Hoa Thiên Tuyệt, gắn chặt ông ta xuống đất.
Thấy cảnh đó, đối với võ giả nhà họ Hoa mà nó, nó chính sự sỉ nhục chưa bao giờ có từ hàng ngàn hàng vạn qua.
Quá đỗi nhục nhã! Tần Ninh đi tới chỗ Hoa Thiên Tuyệt, dùng một chân giẫm lên lưng ông ta, rồi liếc mắt nhìn qua võ giả nhà họ Hoa một lượt, chậm rãi nói: "Kiếm cắm trong ngực tộc trưởng nhà họ Hoa các ngươi, chân giẫm nát người tộc trưởng nhà họ Hoa các ngươi, các ngươi có thấy nhục không?
Không cam lòng chứ gì?
Vậy thì tới giết ta đi".
Tiếng nói vang vọng hơn mười dặm.
Ngay lập tức, mỗi một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã của nhà họ Hoa rống giận, tất cả đều liều chết xông tới chỗ Tần Ninh.
"Dừng tay".
Nhưng đúng vào lúc đó, giữa không gian, một âm thanh hùng dũng truyền tới.
Chốc lát đã thấy hơn mười người từ trời đáp xuống quanh Tần Ninh.
Hơn mười người kia, mỗi một người đều trông như ông lão bà lão gần đất xa trời, trên người họ tràn ngập khí tức từng trải qua những thăng trầm cuộc đời.
Lão tổ của nhà họ Hoa xuất hiện rồi!
Chương 2957: Hư Linh Tru Tiên trận
Bây giờ, chân Tần Ninh đang giẫm lên người Hoa Thiên Tuyệt vẫn không động đậy, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mười người kia.
Lúc này, trong hơn mười ông lão kia có một người đi ra, người đó có vóc dáng khôi ngô, mái tóc bạc trắng, trên làn da đã có nếp nhăn, trông vô cùng già nua, nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ mạnh mẽ.
"Cớ sao lại đến nước này, cớ sao lại đến nước này...", ông lão thấy thi thể la liệt khắp mặt đất, vẻ mặt thương tiếc nói: "Tần Ninh dừng tay lại đi".
Hắn nhìn về phía ông lão kia, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
"Hoa Đăng Vân!"
Giọng điệu Tần Ninh lạnh nhạt.
Hoa Đăng Vân nhìn vào Tần Ninh, ánh mắt ông ta rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang nghĩ gì lại không ai đoán được.
"Ngươi nhận ra ta không?"
Chân Tần Ninh thoáng dùng sức, cả người Hoa Thiên Tuyệt run rẩy, rồi lại bất động.
"Tần Ninh, mau dừng tay".
Hoa Đăng Vân nói: "Cớ sao lại tới mức này?"
"Cớ sao lại tới mức này?"
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, rồi cười nhạo nói: "Ta chỉ dùng lễ trước binh sau đối xử với nhà họ Hoa ngươi thôi, tiếc rằng người nhà họ Hoa ngươi không thiết tha mấy".
"Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, yêu cầu của ta có thể đạt được hay không?"
Sắc mặt Tần Ninh hững hờ.
"Có gì từ từ nói, còn thương lượng được, ngươi thả Thiên Tuyệt ra trước đi...", Hoa Đăng Vân nói tiếp: "Chuyện này không phải một vị lão tổ có thể quyết định được, phải xem các lão tổ của nhà họ Hoa đồng ý không đã...", "Thương lượng được chứ?"
Tần Ninh cười bảo: "Được!"
Tần Ninh đá bay Hoa Thiên Tuyệt ra, còn kèm theo cả tiếng xương cốt nứt vỡ.
Hoa Đăng Vân vội vã đón lấy Hoa Thiên Tuyệt.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, cười nói: "Hoa Đăng Vân, ta cho các ngươi bàn bạc với nhau, đây là cơ hội thứ hai Tần Ninh ta cho nhà họ Hoa".
Lúc này, từng người bay tới bên người Hoa Đăng Vân.
Hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa nhìn vào tộc trưởng nhà họ Hoa, nhìn vào thành trì đổ nát không chịu được, sắc mặt bọn họ trầm xuống.
"Đăng Vân...", một ông lão tóc trắng xóa, người hơi mập, nhỏ giọng nói: "Đây là đánh vào mặt mũi nhà họ Hoa chúng ta rồi!"
Sắc mặt vài vị lão tổ còn lại đều rét lạnh.
Hoa Đăng Vân nói: "Các ngươi thấy đó, đến Thiên Tuyệt không phải là đối thủ của hắn thì các ngươi làm gì được?"
Ông lão vừa lên tiếng kia đáp ngay: "Nhưng chúng ta có Hư Linh Tru Tiên trận!"
Ông ta vừa thốt ra lời ấy, sắc mặt Hoa Đăng Vân hơi đổi.
"Đỉnh Thiên!"
Hoa Đăng Vân nhìn vào ông già kia, nói tiếp: "Ngươi nên biết rằng, nếu như Hư Linh Tru Tiên trận khởi động, thì đến cảnh giới tứ biến, ngũ biến cũng đều có thể bị giết chết, hơn nữa còn cần hơn chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa chúng ta xuất trận, vả lại, một khi thi triển nó, trong vòng nửa năm chúng ta không thể động thủ nữa, nhưng nếu không thể giết chết hắn...", năm đó, Hoa Đăng Vân quen biết Thông Thiên Đại Đế, ông ta biết xưa kia Thông Thiên Đại Đế kinh khủng đến nhường nào.
"Hắn có thể đỡ được sao?"
Một ông lão già nua tóc ngắn: "Hắn không đỡ được đâu".
"Cho dù trong vòng nửa năm không thể ra tay thì Tây Hoa Thiên cung với học viện Thánh Hoàng cũng chẳng dám làm gì!"
"Hoa Vô Sinh, ngươi có biết lời ngươi nó có nghĩa gì không?
Đó là đặt cược tất cả mọi thứ của nhà họ Hoa chúng ta!"
Hoa Đăng Vân nói tiếp.
Lúc này, các lão tổ đứng đầu khe khẽ to nhỏ.
Tần Ninh đứng giữa không trung, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng quan sát mọi người.
Mãi một lúc sau.
Bên phía lão tổ nhà họ Hoa có bốn người đi ra.
Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên, Hoa Vô Sinh và Hoa Nguyệt Ngâm.
Trong bốn vị lão tổ, thực lực Hoa Đăng Vân là mạnh nhất, là cường giả cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến.
Giờ khắc này, Hoa Đăng Vân nhìn vào Tần Ninh, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
"Đã bàn bạc xong chưa?"
Tần Ninh hỏi.
"Hoa Đăng Vân, niệm tình ngươi có chút giao tình với ta năm xưa, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi đây là cơ hội cuối cùng, nếu nhà họ Hoa chọn sai, hôm nay chính là ngày nhà họ Hoa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục".
Nghe xong, Hoa Đăng Vân cười chua xót.
Bên cạnh ông ta, Hoa Đỉnh Thiên từ từ bước ra, quát to: "Tần Ninh, nhà họ Hoa đứng sừng sững nơi đây, danh dự không thể bị xâm phạm, nhận lỗi với ngươi à, ngươi nằm mơ đi, còn về phần điều tra nội bộ, nếu nhà họ Hoa ta nghe lời ngươi làm vậy thì tương lai nào còn chỗ cho chúng ta sống yên ổn ở Tây Hoa Thiên chứ?"
Hoa Vô Sinh cũng quát lên: "Đúng vậy, nhận lỗi là không thể nào, điều tra nội bộ càng không thể!"
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn vào hai người họ.
"Nói vậy là quyết định xong rồi?"
Tần Ninh chê cười nói: "Vậy rất tốt, xem ra các ngươi định khởi động Hư Linh Tru Tiên trận để giết ta nhỉ?"
Hắn vừa thốt ra câu ấy, ngay lập tức, hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa đều biến sắc.
Đến cả Hư Linh Tru Tiên trận của nhà họ Hoa mà Tần Ninh cũng biết nốt sao?
"Đến đây nào!"
Tần Ninh giang hai tay, nhìn vào mười mấy người kia, cười bảo: "Các vị nên biết rằng, nếu Hư Linh Tru Tiên trận kia không giết nổi Tần Ninh ta thì hôm nay, tất cả lão tổ các ngươi đều sẽ bị ta giết...", chuyện tới nước này rồi, Hoa Thiên Tuyệt vốn định lùi bước, đồng ý nhận lỗi, nhưng bây giờ các lão tổ xuất hiện không định hòa giải, còn chuyện tự điều tra thì sao?
Càng là điều không thể! Một khi đã vậy, nếu nhà họ Hoa không có trở ngại gì thì mới là khó hiểu! Bây giờ, Tần Ninh cũng đã nhận ra một chút manh mối.
"Hoa Đăng Vân, ta không định giết ngươi, nhưng nếu đến ngươi cũng cho rằng ta không có khả năng diệt nhà họ Hoa, thì hôm nay ngươi cũng phải chết!"
Vào giờ phút đó, cuối cùng Tần Ninh đã hạ quyết tâm.
Gương mặt Hoa Đăng Vân thoáng lên vài phần bất đắc dĩ, ông ta từ tốn bước ra.
"Tần Ninh, ta chỉ có thể đại diện chính ta thôi, không thể đại diện cho cả nhà họ Hoa được!"
Trong lòng ông ta cũng muốn dừng tay tại đây, nhưng nhà họ Hoa không phải do mình ông ta định đoạt.
Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, không nói một lời.
Hoa Đăng Vân bỗng đứng dậy, tay nắm chặt, một văn ấn ngưng tụ.
Ngay khoảnh khắc ấy, ba phách khí đứng đầu lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên và đỉnh Hoa Thiên ầm ầm bay thẳng lên chín tầng mây.
Âm thay khủng khiếp vang lên.
Lúc này đây, cả thành Thiên Đồ đều bộc phát ra luồng khí thế nghiêng trời lệch đất.
Cùng lúc đó, thấy vị trí nơi nhà họ Hoa, ba món phách khí hùng mạnh kia sừng sững ở đó, lớn ra khoảng chừng vạn trượng.
Khi tiếng ầm ầm vang lên, từ nhà họ Hoa tỏa ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng bay thẳng lên trời.
Vào giờ khắc này, cả thành Thiên Đô tựa như hàng ngàn hàng vạn trận văn chạy thẳng về phía chân trời.
Từng đường trận văn ngưng tụ lại, trong nháy mắt, hàng vạn người dân thành Thiên Đô cảm giác được luồng khí tức khủng khiếp che lấp cả mặt trời trồi lên từ mặt đất.
Tần Ninh vẫn đứng giữa không trung, nhìn về phía xa xăm.
Lúc này, hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa tản ra, hóa thành từng tia sáng lấp lánh bay bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, mỗi nơi trong thành Thiên Đô đều xuất hiện một lão tổ của nhà họ Hoa.
Hồn Phách Biến tam biến, Tinh Thần Biến nhị biến, Khí Huyết Biến nhất biến và cường giả đứng đầu cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, tất cả có khoảng tầm mười chín người, bọn họ đều bay lên cao.
Vào thời khắc ấy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mười chín người kia.
Mười chín người họ, mỗi một người đều là nhân vân xứng danh với chữ thần.
Tại đất Tây Hoa Thiên này, cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong, nhất biến, nhị biến, tam biến chẳng khác nào thần linh.
Lúc này, khoảng tầm chín mươi chín người chia nhau ra, bắt đầu khởi động đại trận.
Đại trận thứ nhất mà nhà họ Hoa lưu truyền muôn đời, lay động khắp nơi, và cũng là sát trận đầu tiên.
Hư Linh Tru Tiên trận! Khởi động!
Chương 2958: Thể Thư? Một đoạn gỗ?
Ngay lập tức, chín mươi chín vị lão tổ, chín mươi chín tia sáng tạo thành chín mươi chín hàng đơn.
Trong đó lấy Hoa Đăng Vân cầm đầu.
Lúc này, Hoa Đăng Vân đã hạ quyết tâm.
Chỉ với một mình ông ta thì không thể cãi lời tất cả các lão tổ được.
Một khi đã thế, ông ta chỉ còn cách đối đầu với Tần Ninh mà thôi.
Hư Linh Tru Tiên trận! Tần Ninh thấy đại trận khởi động, trên không chậm rãi xuất hiện một thanh hư kiếm, thân kiếm dài vạn trượng, trông như chém được cả trời phá được cả đất, diệt sạch mọi gian ác.
Toàn thân thanh kiếm được bao phủ bởi phù ấn, như là huyết phù, vô cùng phức tạp, lại ẩn chứa khí tức tang thương, khiến người ta mới liếc mắt đã cảm thấy tâm thần đã bị ảnh hưởng, đánh mất bản thân mình.
Đây là trung tâm Hư Linh Tru Tiên trận.
Hư Linh Tru Tiên Kiếm! Thanh kiếm này được ngưng tụ từ sức mạnh của Hư Linh Tru Tiên trận, có thêm chín mươi chín vị cường giả siêu cấp cùng nhau hợp sức ngưng tụ thành một.
Nhà họ Hoa đứng sừng sững bao năm không ngã tại Tây Hoa Thiên thì sao lại không có gì đặc biệt chứ?
Lúc này đây, các lão tổ của nhà họ Hoa đều bắt đầu khởi động toàn bộ lực lượng của mình.
Cho dù có là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế thì có là gì?
Tại nhà họ Hoa, không ai được phép giẫm đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Hoa! Ai cũng không được! "Giết!"
Trong nháy mắt, Hư Linh Tru Tiên Kiếm dài cả vạn trượng kia nhấc lên cao rồi chém xuống.
Bấy giờ, Tần Ninh bình tĩnh nhìn vào Hư Linh Tru Tiên Kiếm.
"Ngu ngốc!"
Tay Tần Ninh tung ra một chiêu, Thánh Thiên Kim Bằng xuất hiện trên đầu vai hắn.
"Tần lão ca, ngươi đừng hãm hại ta nha".
Thánh Thiên Kim Bằng vội vã nói: "Lúc nãy ngươi đánh vui lắm mà, vốn dĩ ta có thể ra tay giúp ngươi, thịt lão tổ, nhưng ngươi giết vui cực, bây giờ lại không đỡ được nên sai ta à?"
"Hư Linh Tru Tiên Kiếm tập hợp từ tam đại phách khí, lại thêm vào một thiên trận, thêm tiếp sức mạnh của chín mươi chín vị lão tổ nữa, ta không đỡ được đâu!"
"Trừ phi là thần thú Huyền Vũ!"
Đôi mắt Thánh Thiên Kim Bằng sáng ngời nói: "Trừ phi là ta dung hợp máu của Huyền Vũ!"
"Cút!"
Tần Ninh nói: "Bớt mơ mộng hão huyền lại đi, máu Huyền Vũ à?
Ngươi tưởng ta với ngươi có thể thành long thành phượng, còn trở thành Huyền Vũ Bạch Hổ nữa hả?
Ngươi coi ta là cái gì?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Không bảo ngươi đỡ, chẳng qua nhờ ngươi giúp ta đỡ một phần nào đó thôi".
Đỡ hả?
Đỡ kiểu quái gì?
"Không phải chỉ đỡ không!"
Tần Ninh nói tiếp: "Tam đại phách khí không là gì, mà đại trận sát phạt khí cũng không là gì, vấn đề là ở sức mạnh khí huyết mà chín mươi chín vị lão tổ ngưng tụ tạo thành một sát chiêu, phát ra công kích cực mạnh kia, nhưng mà ta có thể chuyển ngược khí huyết kia cho mình sử dụng!"
"Nếu chỉ chống đỡ bình thường thì thật lãng phí sức mạnh khí huyết của bọn họ, nhưng nếu có thế chuyển ngược lại cho bản thân ta, thì có lẽ ta sẽ bước chân đến Vô Ngã đỉnh phong, thậm chí là Biến Cảnh".
Nghe vậy, Thánh Thiên Kim Bằng ngơ ngác.
Người ta nghĩ làm sao để giết Tần Ninh, vậy mà hắn lại không nghĩ đến việc chống đỡ làm sao, mà nghĩ làm cách nào có thể cắn nuốt sát chiêu của người khác làm thành của riêng! Đồ điên! Tên này điên mẹ rồi! "Sao ngươi làm được hả?"
"Đơn giản thôi".
Tần Ninh nắm chặt tay lại, một vầng hào quang bay thẳng lên trời.
Nhìn thoáng qua vầng sáng kia trông như một cuốn trục, nhưng sau khi ánh sáng tan biến, thứ xuất hiện trong tay Tần Ninh là một cây gậy.
Một cây gậy dài khoảng bằng tay trẻ con, thân gậy như gỗ, như sắt, như thép vậy, không chỉ có mỗi chất liệu là gỗ.
Tần Ninh bấm hai tay niệm thần chú, cây gậy dài một trượng kia không ngừng lớn lên, thấy thấy cây gậy to ra hóa thành một cây trụ khổng lồ.
Nó rộng trăm trượng, cao nghìn trượng, bên ngoài có khắc rất nhiều chữ viết phức tạp.
"Thể Thư!"
Lúc này, trên mặt đất, Thánh Linh Lung đang bảo vệ Lý Nhàn Ngư vô cùng kinh ngạc.
"Thể Thư sao?
Sao ngươi biết thế?"
Lý Nhàn Ngư cực kỳ bất ngờ.
Thánh Linh Lung giải thích: "Ta nghe Dịch lang nói rằng, Thể Thư không phải là một cuốn sách, hay là tấm ngọc gì cả, mà là một khúc gỗ, lớn nhỏ tùy thích, trên mặt nó điêu khắc tâm huyết cả đời của sư phụ ngươi, ghi lại hàng vạn thuật luyện thể trong Trung Tam Thiên!"
Một khúc gỗ?
Gỗ nào mà mạnh vậy?
Lý Nhàn Ngư ngẩn ngơ.
Hắn ta biết Cửu Nguyên Đan Điển là do sư phụ trong lúc du ngoạn, đã dùng vô vàn thiên tài địa bảo tạo nên nó, ba cuốn trước ở Cửu Nguyên Vực, ba cuốn giữa là ở Thượng Nguyên Thiên, còn ba cuốn cuối được tạo ra sau khi rời khỏi Thượng Nguyên Thiên.
Nhưng mà lúc ấy, sư phụ vẫn chưa có suy nghĩ lấy Cửu Nguyên Đan Điển làm vũ khí, tuy hiện tại sức mạnh Cửu Nguyên Đan Điển bùng nổ rất lớn, nhưng để sư phụ tăng cấp đến cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong đã tới giới hạn của đan điển.
Nhưng Thể Thư này lại khác.
Chắc là ở đời thứ năm, sư phụ dồn nhiều công sức một chút, không chỉ làm Thể Thư thành bảo điển lưu danh đời đời, mà còn thành thần binh tuyệt thế nhỉ?
Hơn nữa, ở đời thứ tám, sư phụ là Thông Thiên Đại Đế, chuyên tu luyện thuật luyện thể, chắc là yêu cầu binh khí thuận tay nữa.
Lý Nhàn Ngư nhớ rõ trước kia sư phụ chưa từng dùng gậy làm vũ khí.
Tuy kiếm thuật của sư phụ rất mạnh, đao thuật, thương thuật cũng tinh thông một chút, nhưng hình như sư phụ cũng có chút yêu thích gậy.
"Thuật luyện thể đã xuất hiện, sư phụ ngươi liệu có thể ngăn cản được Hư Linh Tru Tiên Kiếm được hay không?"
Lý Nhàn Ngư hỏi: "Hư Linh Tru Tiên Kiếm mạnh lắm sao?"
"Ngươi nói thử xem?"
Thánh Linh Lung chỉ cảm thấy vị sư đệ của Thần Tinh Dịch thật thiếu hiểu biết, nếu tên ngốc này không phải là sư đệ của Thần Tinh Dịch, thì nàng ta mới lười giải thích cho hắn ta.
"Hư Linh Tru Tiên trận lấy tam đại phách khí mạnh nhất của nhà họ Hoa làm vật dẫn, lấy đại trận sát phạt để công kích, lấy khí huyết của chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa để bùng nổ, ba thứ đó hợp nhất với nhau, cho dù có là cường giả biến thứ tư của Biến Cảnh là Vạn Nguyên Biến, biến thứ năm Quy Nhất Biến cũng không thể cản được".
"Ồ... Vậy thì cũng không tệ lắm,...", "...", Thánh Linh Lung chẳng biết nói gì, không đếm xỉa tới Lý Nhàn Ngư nữa.
Cũng không tệ lắm hả?
Một tên cảnh giới Chân Ngã nho nhỏ như Lý Nhàn Ngư chỉ sợ chẳng biết gì về cảnh giới Biến Cảnh.
Tứ biến! Ngũ biến! Ở Tây Hoa Thiên chỉ tồn tại rất ít.
Mà ở cả Trung Tam Thiên lẫn Cửu Đại Thiên, bọn họ đều thuộc hàng cường giả.
Từ nhất biến đến tam biến, Khí Huyết Biến, Tinh Thần Biến, Hồn Phách Biến là sự lột xác của bản thân võ giả.
Còn Vạn Nguyên Biến và Quy Nhất Biến, tuy tên tương tự với Vạn Nguyên Cảnh, Quy Nhất Cảnh, thế nhưng... chúng khác hoàn toàn.
Phương Nguyên Biến là trải qua ba biến là Khí Huyết, Tinh Thần, Hồn Phách, cường giả cảnh giới Biến Cảnh lấy lực lượng Vạn Nguyên để cất chứa thân mình.
Còn Quy Nhất Biến lại chứa đến mấy lần lực lượng Vạn Nguyên, hóa thành một thể duy nhất.
Hai cảnh giới này quá khó rồi! Người không biết không sợ, Lý Nhàn Ngư không biết thì nói ra cũng như không.
Thế như, Thánh Linh Lung đâu biết Lý Nhàn Ngư đang nghĩ gì?
Hắn ta nghe Thánh Linh Lung nói vậy, cho rằng Hư Linh Tru Tiên trận có thể giết tứ biến, ngũ biến, thậm chí là lục biến, thất biến.
Sư phụ mới tới cảnh giới Vô Ngã, nhờ vào đan điển mà thực lực mới tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, lại thêm thuật luyện thể, không chắc là đỡ được.
Nhưng sau khi nghe Thánh Linh Lung nói rằng có thể giết tứ biến ngũ biến thì Lý Nhàn Ngư cảm thấy sư phụ mình có thể đỡ được đòn đó!
Chương 2959: Tên nhãi kia điên rồi
Lúc này, giữa không trung, Thánh Thiên Kim Bằng đậu trên vai Tần Ninh, nghe hắn giảng giải, vẻ mặt nó đầy nghi ngờ nói: "Tần lão ca, tuy trước ta vì để uống máu ngươi mà lừa ngươi vài lần, nhưng ngươi đừng lấy thứ này gạt ta nha!"
"Ngươi chắc chắn làm vậy là được hả?
Ngươi có chắc là ta sẽ không bị một kiếm chém chết không?"
"Không đâu!"
Tần Ninh cam đoan nói: "Vậy đi, ngươi giúp ta lần này, ta cho ngươi mười giọt máu!"
"Chơi luôn!"
Thánh Thiên Kim Bằng gật đầu nói.
Lúc này, Hư Linh Tru Tiên Kiếm chém xuống.
Tốc độ chém xuống của thanh kiếm khổng lồ kia không nhanh, thế nhưng một kiếm kia nhắm thẳng mục tiêu vào Tần Ninh, mặc kệ Tần Ninh trốn ở đâu, nó vẫn luôn chuyển động theo hắn, mãi đến khi kiếm chém lên người Tần Ninh mới dừng lại được.
Giờ đây, thể thư hóa một cái trụ rộng đến trăm trượng, cao nghìn trượng, cắm thẳng trên mặt đất, Tần Ninh dẫn theo Thánh Thiên Kim Bằng đáp xuống Thể Thư.
Một người một chim đứng giữa trời.
"Chuẩn bị xong chưa!"
"Rồi!"
"Ngon".
Tần Ninh nắm chặt tay lại, ngay lập tức, hồn phách trong cơ thể hắn hóa ra ba.
Một cái là hồn phách của người.
Một hồn phách của rồng.
Hồn phách còn lại là phượng.
Hồn phách người bay lên, rồi đi vào cơ thể Tần Ninh.
Hồn phách rồng và hồn phách phượng một trái một phải bay lên, đi vào cơ thể của Thánh Thiên Kim Bằng.
Lúc này, hai tay Tần Ninh kết ấn, máu nhỏ xuống tí tách, một phù ấn được ngưng tụ trước mặt hắn, máu tươi nhỏ xuống phù ấn.
Một Ngự Thú phù được ngưng tụ.
Ngự Thú phù chẳng mấy chốc đã đi vào mi tâm của Thánh Thiên Kim Bằng rồi biến mất không thấy.
Ngay sau đó, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng run lên.
"Ui mẹ ơi... thoải mái... thích quá...", Thánh Thiên Kim Bằng vỗ cánh bay cao.
Nó bay vút lên cao, cơ thể khoảng tầm bàn tay hóa to cả trăm trượng, nghìn trượng, đôi cánh dang rộng khoảng tầm nghìn trượng, sáng rực bốn phía.
Cánh chim màu vàng dang rộng, khiến cho từ trong ra ngoài thành Thiên Đô đều có thể nhìn thấy hàng vạn tia sáng vàng rực kia.
Vào giờ phút đó, ngoài thành Thiên Đô, các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng biến sắc.
"Bằng đại nhân đã ra tay, đi mau".
Ngay sau đó, lời vừa dứt thì đã có hơn mười người lao về phía thành Thiên Đô.
Cùng lúc ấy, cơ thể cao lớn của Thánh Thiên Kim Bằng lượn trên không, phô bày ra hình thái thật sự của mình, tầm vóc to lớn, mạnh mẽ không khác gì thần thú.
Bỗng nhiên, cả người Thánh Thiên Kim Bằng lại tỏa sáng lần nữa.
Bên ngoài cánh chim màu vàng và thân hình khổng lồ màu xanh biếc kia xuất hiện một tầng ánh sáng màu lam.
Ánh sáng màu lam tụ lại tựa như một cái áo giáp, phủ lên người Thánh Thiên Kim Bằng.
Sau khi ánh sáng màu lam kia ngưng tụ xong, một ánh sáng màu vàng khác như một tấm thành trì bao phủ bên ngoài tầng sáng màu lam.
Hai ánh sáng như hai tấm áo giáp bảo vệ cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng.
Lúc này, trong hồn hải của Thánh Thiên Kim Bằng xuất hiện một bóng dáng tao nhã, đây là thể hồn phách.
Ở hai bên sườn trái phải của Thánh Thiên Kim Bằng, một bên là bóng một con kim long lượn quanh, một bên là bóng một con băng hoàng dang cánh bay lượn.
Chính vào giời khắc ấy, thể hồn phách của Thánh Thiên Kim Bằng lạnh run, không dám động đậy.
Thế nhưng, nó có thể cảm giác được hồn phách thể rồng phượng của Tần Ninh tiến vào trong hồn hải của mình, cảm giác sung sướng lan ra khắp người.
"Ư... thoải mái... sướng quá...", Thánh Thiên Kim Bằng bày ra dáng vẻ kệch cỡm, miệng phun ra đủ loại âm thanh.
"Câm miệng".
Tần Ninh không chịu nổi nửa, thân thể hồn rồng, rống lên một tiếng, vầng sáng màu vàng khuếch tán trong hồn hải Thánh Thiên Kim Bằng.
Nhưng điều đó lại khiến Thánh Thiên Kim Bằng càng cảm thấy sung sướng.
Lúc này, cơ thể cao lớn nghìn trượng dang cánh bay cao khiến người nhìn phải thót tim.
Nhưng vào đúng lúc đó, Hư Linh Tru Tiên Kiếm đã sắp chém xuống.
Thân kiếm hướng thẳng vào Tần Ninh, đồng thời, Thánh Thiên Kim Bằng đã che chở Tần Ninh trong người, Hư Linh Tru Tiên Kiếm phải chém xuyên qua Thánh Thiên Kim Bằng mới có thể chạm đến chỗ Tần Ninh.
"Tần lão ca, mạng của ta đều cho ngươi cả".
"Yên tâm đi, không sao đâu".
Tần Ninh đứng trên Thể Thư, tay nắm chặt lại.
Thân hình khổng lồ của Thánh Thiên Kim Bằng đáp xuống, bao phủ tất cả, Hư Linh Tru Tiên Kiếm cũng đã chém xuống.
Rầm...
Thanh kiếm khổng lồ kia chém thẳng vào người Thánh Thiên Kim Bằng.
"Ai da, Bằng đại nhân".
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng tới rồi, thấy Thánh Thiên Kim Bằng bị kiếm chém qua, lòng bọn họ lạnh xuống.
Cùng lúc đó, trong thành Thiên Đô, cả người chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa như bị ai đó hút cạn lực lượng, bọn họ đều ngã xuống đất.
Lúc này, thanh kiếm dài kia vẫn chém xuống chỗ Thánh Thiên Kim Bằng, chưa có dấu hiệu dừng lại, mãi đến khi nó biến mất hoàn toàn trong cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng.
Các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Bằng đại nhân sẽ không chết đâu nhỉ?
Trong nháy mắt, khi thanh kiếm khổng lồ khảm sâu vào cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng, tiếng răng rắc như sấm rền vang lên không ngớt.
Âm thanh khủng bố truyền tới, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng dường như sắp nổ tung.
Nhưng đúng lúc này.
Thân gỗ của Thể Thư như bị khí huyết nhuộm đỏ, từng chữ viết cổ xưa bỗng bùng nổ.
Lúc này, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng bỗng thu nhỏ lại trăm lần, trở lại tầm bàn tay, rồi bay lên.
Một hồn rồng, một hồn phượng của Tần Ninh lại trở về cơ thể.
Thánh Thiên Kim Bằng phe phẩy cánh, rồi đáp xuống đầu một ông lão đầu trọc lóc.
"Bằng đại nhân, người...", đám Tô lão vội vàng ghé vào xem xét Thánh Thiên Kim Bằng .
"Ta không sao...", Thánh Thiên Kim Bằng đắc ý nói: "Nhận được không ít chỗ tốt đó, đáng giá lắm".
"Vậy Tần Ninh...", Hình Kha tò mò nói.
"Tên nhãi kia điên rồi!"
Thánh Thiên Kim Bằng cười khanh khách nói: "Tam đại khách khí lẫn sát khí của trận pháp đều do ta đỡ rồi, tên nhãi kia định chuyển ngược công kích từ khí huyết từ chín mươi chín lão tổ nhà họ Hoa thành khí huyết để cắn nuốt rồi trở thành Biến Cảnh".
Nó vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Không phải giỡn chứ?
Bằng đại nhân không giỡn đâu nhỉ?
Chuyển khí huyết trong công kích để cắn nuốt, từ đó làm bản thân mạnh lên ư?
Tần Ninh không sợ bị nổ tung sao?
"Ta cũng chưa từng thấy cách này, nhưng hắn muốn làm gì thì làm, không liên quan tới ta...", Thánh Thiên Kim Bằng nói, rồi nhìn vào Tần Ninh đang đứng trên Thể Thư.
Thực tế mà nói, lực lượng từ Hư Linh Tru Tiên Kiếm tám phần là tới từ khí huyết của chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa.
Chỉ có hai phần là từ tam đại phách khí và Hư Linh Tru Tiên trận mà thôi, vốn không có khả năng giết tam biến, mà thực lực của Thánh Thiên Kim Bằng lại không chỉ có tam biến.
Còn nữa, hai phần lực lượng kia không phải do tự thân Thánh Thiên Kim Bằng chống đỡ, mà là thêm vào hồn rồng và hồn phượng của Tần Ninh dung nhập vào, tăng lực phong ngự lên gấp mấy lần.
Lực lượng còn lại đi hết vào trong Thể Thư.
Lúc này, xung quanh Thể Thư rộng trăm trượng, cao nghìn trượng là những tự phù, dung hợp luồng khí huyết công kích cuồng bạo kia, sau đó rút sát khí khủng bố trong đó ra, thế là chỉ còn lại lực lượng thuần khiết nhất, rồi từng chút từng chút một tụ về dưới chân Tần Ninh...
Chương 2960: Còn dám chống lại ta sao?
Vào giờ phút này, Tần Ninh đã ngưng tụ Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn của mình, hợp chúng lại làm một, khai thông kinh mạch và khí huyết trong cơ thể, sau đó hắn lại tiếp tục triệu hồi Nguyên Thuỷ Long Phượng Thể, ảo ảnh của Long Phượng vờn quanh cơ thể hắn, ra sức hấp thu lượng khí huyết tinh thuần vừa được chuyển hóa kia.
Kết quả là sắc mặt của đám lão tổ học viện Thánh Hoàng tái nhợt, bọn họ trợn tròn mắt nhìn Tần Ninh, đám lão tổ của nhà họ Hoa còn đang nằm trên mặt đất, những cường giả cảnh giới Tam Ngã của nhà họ Hoa và cả những người dân vô tri của thành Thiên Đô đều cảm thấy kinh hãi, không thể thốt nên lời, bọn họ nhìn Tần Ninh đứng trên Thể Thư Mộc Trụ, ngoài chín Mệnh Hoàn và ba Hồn Hoàn của Tần Ninh ra thì còn có thêm một Phách Hoàn vừa mới xuất hiện.
Sau đó là Phách Hoàn thứ hai… từ một thành chín, chín Phách Hoàn hợp nhất… Phách Hoàn thứ ba… Phách Hoàn thứ tư… thứ năm… thứ sáu… thứ bảy… Bảy Phách Hoàn hợp lại làm một.
Mà vào giờ phút này, khí huyết tuôn ra cuồn cuộn, thậm chí cho đến lúc bị cơ thể Tần Ninh hấp thu hoàn toàn, khí huyết vẫn tiếp tục tràn ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy cơ thể của hắn đột ngột bùng nổ, khí huyết lan tràn trong trời đất.
Không lâu sau đó, khí huyết lại bắt đầu ngưng tụ.
“Khí Huyết Biến …”, Tô lão trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc.
Sau khi ngưng tụ sáu Phách Hoàn tiếp theo, vậy mà Tần Ninh lại tiến vào Khí Huyết Biến.
Nhưng vào thời khắc mà tất cả mọi người còn đang vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, Tần Ninh đang trải qua giai đoạn Khí Huyết Biến thì bỗng dưng ngừng lại.
Từng dòng khí huyết kia hóa thành dòng nước, chảy vào trong thân thể của Long Phượng bên cạnh Tần Ninh.
“Không thăng cấp được…”, Tô lão thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vào lúc này, ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh, sau khi Long Phượng thể hấp thu một lượng khí huyết khổng lồ thì bất ngờ dung hợp lại thành một thể.
Ngay sau đó, Long Phượng dung hợp ở sau lưng Tần Ninh, hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ rực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và ngọn lửa nóng rát, đốt cháy nhà cửa, thành trì trong phạm vi mười dặm quanh đó
“Không hay rồi…”, vào lúc này, ánh mắt Hình Kha thay đổi, ông ta trợn mắt: “Cái tên khốn này, hắn không lựa chọn dựa vào thứ hơi thở mạnh mẽ này để vượt qua Khí Huyết Biến, tiến vào cảnh giới Khí Huyết Biến mà lựa chọn lấy khí huyết hòa vào trong cơ thể mình, đưa Thực Nhật Nguyên Thuỷ Thể Thuật của hắn thăng lên tới cấp bậc cuối cùng!”
“Tầng cuối cùng… đó chính là Thân Nhật Thể!”
Hình Kha mắng xong một câu liền vội vàng ngậm miệng lại, ông ta dùng ánh mắt để uy hiếp những người bên cạnh, tựa như muốn chứng minh rằng ta không hề mắng chửi hắn, các ngươi đừng có đi đồn bậy.
Vào giờ phút này, Tần Ninh còn đang đứng trên Thể Thư, trong cơ thể hắn, từng đạo hơi thở không ngừng biến hóa, dường như đang có một loại hơi thở khủng bố liên tục được ngưng tụ.
Đến cuối cùng, một tiếng vang lớn phát ra, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn lóe lên ánh hào quang rực rỡ.
Hai bàn tay hắn từ từ nâng lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một loại hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Từ cảnh giới Vô Ngã tầng một nhảy lên tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy! So với việc dung hợp truyền thừa của kiếp thứ tám thì lần thăng cấp này có vẻ khoa trương hơn nhiều.
Đương nhiên là hắn sẽ không hấp thu toàn bộ lực lượng của truyền thừa ở kiếp thứ tám, hắn đã để lại một lượng lớn.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên Thể Thư, nhìn quanh bốn phía.
Rất nhiều võ giả của học viện Thánh Hoàng và nhà họ Hoa nhìn người thanh niên áo trắng kia, trong lòng bọn họ không khỏi chấn động.
Đó chính là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế và Cửu Nguyên Đan Đế! Thật sự là… không thể xem thường! Lúc này, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, trong ánh mắt hắn có vài phần lạnh nhạt và vô tình.
“Hoa Đăng Vân”.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía người vừa được gọi tên.
Lúc này, sắc mặt Hoa Đăng Vân đang tái nhợt vì thiếu hụt khí huyết.
“Ta đã cho nhà họ Hoa của các ngươi một cơ hội, nhưng các ngươi không biết quý trọng!”
Tần Ninh vừa nói xong, lão tổ nhà họ Hoa, Hoa Vô Sinh đã quát lên: “Tần Ninh, ngươi chẳng màng đến lý lẽ, sẽ có ngày phải chịu…”
Xoẹt! Nhưng mà Hoa Vô Sinh còn chưa kịp nói xong, Tần Ninh chỉ động ngón tay một chút là Thể Thư còn đang sừng sững dưới chân hắn đã ngưng tụ ra những mũi tên bằng gỗ, những mũi tên màu xanh lục kia xé gió mà tới, đâm xuyên qua người Hoa Vô Sinh, nhanh chóng biến ông ta thành một con nhím.
Thân thể ông ta nhanh chóng vỡ nát.
Một vị lão tổ Biến Cảnh nhị biến đã chết như vậy.
Tất cả người nhà họ Hoa đều trợn mắt kinh ngạc.
“Đã tới giờ phút này rồi mà vẫn còn chống đối lại ta sao?”
Tần Ninh cười nhạo: “Con người của ta vốn không sợ đối thủ cứng đầu, càng cứng đầu thì ta càng thích”.
“Đã cho một cơ hội để nhận lỗi rồi mà còn không chịu nhận lỗi, vậy thì thôi”.
“Ngay cả việc tự điều tra trong gia tộc có người kề vai sát cánh với Ma tộc hay không mà các người cũng không bằng lòng, vậy thì chỉ sợ rằng việc mờ ám giữa Ma tộc và nhà họ Hoa, chuyện của Hoa Vân Thịnh chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm mà thôi, vậy thì tiêu diệt nhà họ Hoa cũng chẳng oan ức là mấy!”
Vào giờ phút này, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Nếu có người dám phản bác lại thì sẽ chết chắc.
Vào lúc này, Hoa Đăng Vân đứng dậy, thất tha thất thểu, rồi nhìn về phía Tần Ninh đang đứng trên trời cao mà nói một cách bất đắc dĩ: “Tần Ninh, đây là việc nằm ngoài ý muốn của ta, thật sự liên lụy rất rộng”.
“Trận đại chiến năm đó, Ma tộc bại trận, nhân tộc thắng lớn, từ đó về sau, Ma tộc liền khép nép mà kéo dài hơi tàn, sau đó, bọn chúng lại dần dần làm giao dịch với con người, ở cả Tây Hoa Thiên và Trung Tam Thiên có rất nhiều người đã giao dịch với bọn chúng!”
“Dù ngươi có muốn giết thì cũng không thể giết sạch bọn họ được!”
“Hơn nữa…”, Hoa Đăng Vân lại nói tiếp: “Tuy rằng Ma tộc có ý đồ tàn sát Trung Tam Thiên nhưng mà bọn chúng đã thất bại”.
“Việc này có thể chứng minh rằng, Trung Tam Thiên có thể diệt ma, bọn chúng giống như là các chủng tộc thiên nguyên thú khác tồn tại trong các đại thiên của Trung Tam Thiên vậy, mặc dù chúng rất mạnh nhưng lại không phải là đối thủ của tộc ta, vậy thì việc gì chúng ta phải đuổi tận giết tuyệt chứ?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cau mày.
“Thì ra các ngươi đều nghĩ vậy!”
Tần Ninh cười một cách lạnh lùng: “Ma tộc bại trận…”
“Thật buồn cười!”
“Ta có thể dùng danh dự của bản thân mà đảm bảo với ngươi rằng Ma tộc nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, thề không bỏ qua”.
“Còn những lời mà ngươi vừa nói, giết không hết sao… Ta cảm thấy rằng ta có thể giết sạch bọn chúng”.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, sau đó hắn lại nói: “Trên con đường mà ta đã đi qua, những điều mà ta đã thấy và đã biết được cho thấy rằng Ma tộc sẽ không từ bỏ ý định, đợi đến lúc bọn chúng ngóc đầu lên lại chính là thời khắc tai nạn ập xuống Trung Tam Thiên”.
Tần Ninh nhìn lướt qua toàn bộ võ giả cảnh giới Vô Ngã, Vong Ngã và Chân Ngã của nhà họ Hoa bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đã tới giờ phút này rồi thì ta cũng chẳng mong chờ nhà họ Hoa các ngươi có thể chống lại Ma tộc, chỉ có điều ở trong Trung Tam Thiên không chỉ có nhà họ Hoa mà còn có Tây Hoa Thiên Cung, còn có học viện Thánh Hoàng”.
“Thánh Viễn Sơn, hôm nay, có ngươi ở đây, ta nói rõ cho ngươi biết rằng”.
Giọng Tần Ninh đầy hờ hững: “Từ hôm nay trở đi, học viện Thánh Hoàng phải bắt dầu điều tra chính mình, nếu có kẻ nào hợp tác với Ma tộc, cho dù là ai thì cũng giết không tha”.
“Nếu như để ta biết được có người hợp tác với Ma tộc mà học viện Thánh Hoàng của các ngươi mặc kệ không đoái hoài tới, vậy thì kết cục của học viện Thánh Hoàng sẽ giống như nhà họ Hoa”.
“Tây Hoa Thiên Cung cũng vậy”.
Trong lời nói của Tần Ninh tràn ngập tính chân thật.
Hắn quay qua nhìn Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên và Hoa Nguyệt Ngâm, lạnh lẽo nói: “Hôm nay, ta sẽ giết gà dọa khỉ, tiêu diệt cường giả nhà họ Hoa để lấy làm ví dụ cho Tây Hoa Thiên, cho dù là kẻ nào đi chăng nữa, chỉ cần hợp tác với Ma tộc đều phải chết!”
“Bây giờ, ta cho tất cả những người từng hợp tác với Ma tộc một cơ hội, tự mình giết chết tên Ma tộc mà mình từng hợp tác, mang đầu bọn chúng tới để chuộc tội, nếu như không thể làm được… vậy thì ta không chỉ giết mỗi kẻ đó, mà ta sẽ diệt toàn tộc!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, truyền tới tứ phương.
Tần Ninh chỉ mới tới cảnh giới Vô Ngã tầng một thật sao?
Biến Cảnh vậy mà không chịu nổi một chiêu thật ư?
Giờ khắc này đây, người nhà họ Hoa đều im lặng.
"Bảo vệ tộc trưởng!"
Chính vào lúc ấy, một tiếng quát vang lên.
Ngay sau đó, người người bốn phía lao ra.
Bảy mươi hai vị thượng trưởng lão của nhà họ Hoa đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã, lúc này đều lao tới tấn công Tần Ninh.
Thấy bọn chúng lao tới, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như thường.
Vấn Tự quyết, Cầu Tự quyết và Tác Tự quyết bay lên cao rồi xông ra, khí tức khủng bố bùng nổ.
Bảy mươi hai vị thượng trưởng lão đồng loạt tấn công, sát khí khủng bố dâng cao ngút trời.
Rầm... Lúc này, từng người từng người bị tự quyết đánh bay.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt.
Nhà họ Hoa xưa giờ luôn tự đề cao bản thân, ngay tại thời khắc này lòng tự cao ấy đã bị Tần Ninh nghiền nát, bọn họ đánh mất danh dự, đánh mất vị thế bá chủ của mình.
"Rút!"
Lúc này, tiếng rống giận vang lên, ánh mắt Hoa Thiên Tuyệt tràn đầy tức giận nhìn về phía thượng trưởng lão nào đó.
Thực lực của ông ta là Tinh Thần Biến nhị biến mà còn không ngăn cản được Cửu Tự quyết của Tần Ninh, thì sao những cường giả cảnh giới Vô Ngã đó có thể chống lại chứ?
Bây giờ mà lao đầu ra thì chỉ có nước chịu chết.
Mà điều này khớp với những gì Tần Ninh nghĩ.
"Lọng Thiên Hoa!"
Hoa Thiên Tuyệt nói xong, tay nắm chặt, khí tức khủng bố lại bùng lên, một cái lọng xuất hiện bao phủ trên đỉnh đầu ông ta.
Ánh sáng thần thánh ngưng tụ xung quanh lọng, người người cảm thấy như bản thân đang đắm chìm trong vầng ánh sáng thần thánh kia, họ chỉ cảm thấy lòng thật thoải mái.
Tam đại chí bảo của nhà họ Hoa.
Lọng Thiên Hoa! Đỉnh Thiên Hoa! Kiếm Vấn Thiên! Ba món thần binh này đều vô cùng mạnh mẽ, tuy nói chúng là phách khí, nhưng thật ra cấp bậc của ba món binh khí kia chắc có thể sánh với thiên nguyên khí! Võ giả cảnh giới Tam Ngã sử dụng mệnh khí, hồn khí, phách khí, còn thứ được gọi là thiên nguyên khí chính là binh khí mà cường giả cảnh giới Biến Cảnh mới có tư cách sử dụng.
Nhà họ Hoa đã ngạo nghễ đứng vững tại vùng đất Tây Hoa Thiên nhiều năm, hiển nhiên sẽ có được pháp bảo mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, lọng Thiên Hoa ngưng tụ ra từng vầng sáng thần thánh phủ lên người Hoa Thiên Tuyệt, khiến cho Hoa Thiên Tuyệt mới lúc nãy như ma như quỷ giờ trông xuất trần tựa như thần tiên.
Trong tay ông ta dần xuất hiện một thanh kiếm dài khoảng tầm ba thước.
Kiếm Vấn Thiên! Đó là thần binh lợi khí còn tốt hơn kiếm Khảm Nguyên nhiều.
"Rút hết đi!"
Hoa Thiên Tuyệt hiểu rõ rằng những kẻ chưa tới Biến Cảnh mà lao tới chỗ Tần Ninh chẳng khác nào chịu chết.
Hơn mười vị thưởng trưởng lão đều đồng loạt lùi về sau hơn mười dặm.
Hoa Thiên Tuyệt cầm kiếm Vấn Thiên, lọng Thiên Hoa trên đỉnh đầu như thánh nhân, như thần linh, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, sát khí lại tụ về.
"Lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên...", Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nghe nói thứ có thể chống đỡ được lưỡi kiếm của kiếm Vấn Thiên chỉ có đỉnh Hoa Thiên!"
"Đỉnh Hoa Thiên ở ngay chỗ ta".
Lúc này, Tần Ninh đưa tay đẩy ra, đỉnh Hoa Thiên vừa trượt tới trước vừa xoay tròn, biến cao ba trượng lơ lửng trước mặt Tần Ninh.
"Đỉnh Hoa Thiên!"
Hoa Thiên Tuyệt thấy cảnh đó thì sửng sốt tột độ.
Cái đỉnh này là một trong những vũ khí của nhà họ Hoa, do năm huynh đệ tỷ muội của ông ta thay phiên nhau canh giữ, hiện tại, nó hẳn phải ở trong tay Hoa Vân Y, làm thế quái nào lại tới tay Tần Ninh rồi?
"Hoa Vân Y".
Hoa Thiên Tuyệt không thể tin nhìn vào muội muội của mình.
Tần Ninh nói: "Các ngươi vô duyên vô cớ bắt ta đợi ba ngày, ta mượn đỉnh Hoa Thiên của nhà họ Hoa các ngươi dùng tý chắc không sao đâu nhỉ?"
"Hiện tại, đỉnh Hoa Thiên dùng ổn áp lắm, trả cho các ngươi nè!"
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt tay, đỉnh Hoa Thiên thu nhỏ lại, rồi bay tới trước mặt Hoa Vân Y.
"Ta bảo mượn đỡ ba ngày thôi nên hôm nay trả lại cho nhà họ Hoa các ngươi đấy".
Hoa Vân Y kinh ngạc đón lấy đỉnh Hoa Thiên.
Kiếm Vấn Thiên sắc bén hiếm có trên đời, thế mà Tần Ninh lại không dùng đỉnh Hoa Thiên để đỡ, mà trả lại cho bà ta! Tần Ninh cười bảo: "Ta nói là mượn!"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Hoa Thiên Tuyệt, lặp lại lần nữa: "Lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên, kiếm tăng lọng uy, lọng đề kiếm khí, phối hợp với nhau lại càng thêm mạnh".
"Thế nhưng, nếu dùng kiếm này để giết ta thì vẫn chưa đủ đâu".
Hoa Thiên Tuyệt nghe vậy, không nói gì cả, ông ta chỉ bước ra, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, rồi từ từ tới gần Tần Ninh.
"Không tin sao?"
Tần Ninh cười cợt, tay nắm chặt lại.
"Minh Tự quyết!"
"Tâm Tự quyết!"
"Đạt Tự quyết!"
Ngay sau đó, ba tự quyết phóng đại đến nghìn trượng, trên bầu trời thành Thiên Đồ dường như chỉ còn lại sức mạnh thần thánh của ba tự quyết.
Sắc mặt Hoa Thiên Tuyệt trầm xuống, nhưng bây giờ ông ta vẫn không hề do dự mà lao tới tấn công Tần Ninh.
"Chấn!"
Dứt lời thì ba tự quyết giáng xuống.
Rầm rầm rầm... Uy lực khủng khiếp của ba tự quyết bùng nổ, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Khí tức khủng bố tỏa ra.
Ba tự quyết chẳng mấy chốc đã khiến Hoa Thiên Tuyệt khiếp hãi.
Thế nhưng, lọng Thiên Hoa rực rỡ ánh sáng thần thánh vẫn có thể chống đỡ được sức mạnh của tự quyết, còn Hoa Thiên Tuyệt cầm kiếm Vấn Thiên, chém ra hàng vạn kiếm khí ngăn cản được bước tiến của Tần Ninh.
Sức mạnh của lọng Thiên Hoa và kiếm Vấn Thiên không lường được, tăng cường thực lực cho Hoa Thiên Tuyệt, điều này khiến Tần Ninh không thể tiếp tục áp chế ông ta.
Thấy thế, mãi đến giờ phút này, người nhà họ Hoa mới thoáng thở ra một hơi.
Nếu tộc trưởng không thể ngăn được cái tên không sợ trời không sợ đất Tần Ninh kia thì từ sau ngày hôm nay, uy nghiêm của nhà họ Hoa tại Tây Hoa Thiên chắc chắn sẽ như từ trời xuống đất.
Thế nhưng, võ giả nhà họ Hoa vui vẻ chưa được bao lâu thì vầng sáng thần thánh trên lọng Thiên Hoa đã bị Minh Tự quyết nghiền nát.
Còn kiếm khí của kiếm Vấn Thiên cũng bị Tâm Tự quyết chấn nhiếp.
Cuối cùng Đạt Tự quyết giáng xuống.
Ầm ầm, tiếng nứt vỡ đâm vào tai người nghe.
Đạt Tự quyết kia giáng thẳng xuống người Hoa Thiên Tuyệt, đè ép cả người ông ta, Hoa Thiên Tuyệt rơi xuống, ngã rầm trên mặt đất, bụi bay mịt mù, toàn bộ thành Thiên Đô giờ run lên.
Ngay lập tức, biểu cảm trên mặt võ giả nhà họ Hoa biến đổi từ vui vẻ đến sợ hãi.
Cường giả nhị biến đã bị Tần Ninh đánh bại.
Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm Khảm Nguyên, chín cuốn đan điển lơ lửng quanh hắn, hắn đi từng bước tới trước người Hoa Thiên Tuyệt.
Tần Ninh nâng tay lên, chĩa mũi kiếm xuống đất, phụt, lưỡi kiếm cắm vào ngực Hoa Thiên Tuyệt, gắn chặt ông ta xuống đất.
Thấy cảnh đó, đối với võ giả nhà họ Hoa mà nó, nó chính sự sỉ nhục chưa bao giờ có từ hàng ngàn hàng vạn qua.
Quá đỗi nhục nhã! Tần Ninh đi tới chỗ Hoa Thiên Tuyệt, dùng một chân giẫm lên lưng ông ta, rồi liếc mắt nhìn qua võ giả nhà họ Hoa một lượt, chậm rãi nói: "Kiếm cắm trong ngực tộc trưởng nhà họ Hoa các ngươi, chân giẫm nát người tộc trưởng nhà họ Hoa các ngươi, các ngươi có thấy nhục không?
Không cam lòng chứ gì?
Vậy thì tới giết ta đi".
Tiếng nói vang vọng hơn mười dặm.
Ngay lập tức, mỗi một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã của nhà họ Hoa rống giận, tất cả đều liều chết xông tới chỗ Tần Ninh.
"Dừng tay".
Nhưng đúng vào lúc đó, giữa không gian, một âm thanh hùng dũng truyền tới.
Chốc lát đã thấy hơn mười người từ trời đáp xuống quanh Tần Ninh.
Hơn mười người kia, mỗi một người đều trông như ông lão bà lão gần đất xa trời, trên người họ tràn ngập khí tức từng trải qua những thăng trầm cuộc đời.
Lão tổ của nhà họ Hoa xuất hiện rồi!
Chương 2957: Hư Linh Tru Tiên trận
Bây giờ, chân Tần Ninh đang giẫm lên người Hoa Thiên Tuyệt vẫn không động đậy, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mười người kia.
Lúc này, trong hơn mười ông lão kia có một người đi ra, người đó có vóc dáng khôi ngô, mái tóc bạc trắng, trên làn da đã có nếp nhăn, trông vô cùng già nua, nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ mạnh mẽ.
"Cớ sao lại đến nước này, cớ sao lại đến nước này...", ông lão thấy thi thể la liệt khắp mặt đất, vẻ mặt thương tiếc nói: "Tần Ninh dừng tay lại đi".
Hắn nhìn về phía ông lão kia, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
"Hoa Đăng Vân!"
Giọng điệu Tần Ninh lạnh nhạt.
Hoa Đăng Vân nhìn vào Tần Ninh, ánh mắt ông ta rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang nghĩ gì lại không ai đoán được.
"Ngươi nhận ra ta không?"
Chân Tần Ninh thoáng dùng sức, cả người Hoa Thiên Tuyệt run rẩy, rồi lại bất động.
"Tần Ninh, mau dừng tay".
Hoa Đăng Vân nói: "Cớ sao lại tới mức này?"
"Cớ sao lại tới mức này?"
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, rồi cười nhạo nói: "Ta chỉ dùng lễ trước binh sau đối xử với nhà họ Hoa ngươi thôi, tiếc rằng người nhà họ Hoa ngươi không thiết tha mấy".
"Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, yêu cầu của ta có thể đạt được hay không?"
Sắc mặt Tần Ninh hững hờ.
"Có gì từ từ nói, còn thương lượng được, ngươi thả Thiên Tuyệt ra trước đi...", Hoa Đăng Vân nói tiếp: "Chuyện này không phải một vị lão tổ có thể quyết định được, phải xem các lão tổ của nhà họ Hoa đồng ý không đã...", "Thương lượng được chứ?"
Tần Ninh cười bảo: "Được!"
Tần Ninh đá bay Hoa Thiên Tuyệt ra, còn kèm theo cả tiếng xương cốt nứt vỡ.
Hoa Đăng Vân vội vã đón lấy Hoa Thiên Tuyệt.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, cười nói: "Hoa Đăng Vân, ta cho các ngươi bàn bạc với nhau, đây là cơ hội thứ hai Tần Ninh ta cho nhà họ Hoa".
Lúc này, từng người bay tới bên người Hoa Đăng Vân.
Hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa nhìn vào tộc trưởng nhà họ Hoa, nhìn vào thành trì đổ nát không chịu được, sắc mặt bọn họ trầm xuống.
"Đăng Vân...", một ông lão tóc trắng xóa, người hơi mập, nhỏ giọng nói: "Đây là đánh vào mặt mũi nhà họ Hoa chúng ta rồi!"
Sắc mặt vài vị lão tổ còn lại đều rét lạnh.
Hoa Đăng Vân nói: "Các ngươi thấy đó, đến Thiên Tuyệt không phải là đối thủ của hắn thì các ngươi làm gì được?"
Ông lão vừa lên tiếng kia đáp ngay: "Nhưng chúng ta có Hư Linh Tru Tiên trận!"
Ông ta vừa thốt ra lời ấy, sắc mặt Hoa Đăng Vân hơi đổi.
"Đỉnh Thiên!"
Hoa Đăng Vân nhìn vào ông già kia, nói tiếp: "Ngươi nên biết rằng, nếu như Hư Linh Tru Tiên trận khởi động, thì đến cảnh giới tứ biến, ngũ biến cũng đều có thể bị giết chết, hơn nữa còn cần hơn chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa chúng ta xuất trận, vả lại, một khi thi triển nó, trong vòng nửa năm chúng ta không thể động thủ nữa, nhưng nếu không thể giết chết hắn...", năm đó, Hoa Đăng Vân quen biết Thông Thiên Đại Đế, ông ta biết xưa kia Thông Thiên Đại Đế kinh khủng đến nhường nào.
"Hắn có thể đỡ được sao?"
Một ông lão già nua tóc ngắn: "Hắn không đỡ được đâu".
"Cho dù trong vòng nửa năm không thể ra tay thì Tây Hoa Thiên cung với học viện Thánh Hoàng cũng chẳng dám làm gì!"
"Hoa Vô Sinh, ngươi có biết lời ngươi nó có nghĩa gì không?
Đó là đặt cược tất cả mọi thứ của nhà họ Hoa chúng ta!"
Hoa Đăng Vân nói tiếp.
Lúc này, các lão tổ đứng đầu khe khẽ to nhỏ.
Tần Ninh đứng giữa không trung, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng quan sát mọi người.
Mãi một lúc sau.
Bên phía lão tổ nhà họ Hoa có bốn người đi ra.
Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên, Hoa Vô Sinh và Hoa Nguyệt Ngâm.
Trong bốn vị lão tổ, thực lực Hoa Đăng Vân là mạnh nhất, là cường giả cảnh giới Hồn Phách Biến tam biến.
Giờ khắc này, Hoa Đăng Vân nhìn vào Tần Ninh, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
"Đã bàn bạc xong chưa?"
Tần Ninh hỏi.
"Hoa Đăng Vân, niệm tình ngươi có chút giao tình với ta năm xưa, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi đây là cơ hội cuối cùng, nếu nhà họ Hoa chọn sai, hôm nay chính là ngày nhà họ Hoa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục".
Nghe xong, Hoa Đăng Vân cười chua xót.
Bên cạnh ông ta, Hoa Đỉnh Thiên từ từ bước ra, quát to: "Tần Ninh, nhà họ Hoa đứng sừng sững nơi đây, danh dự không thể bị xâm phạm, nhận lỗi với ngươi à, ngươi nằm mơ đi, còn về phần điều tra nội bộ, nếu nhà họ Hoa ta nghe lời ngươi làm vậy thì tương lai nào còn chỗ cho chúng ta sống yên ổn ở Tây Hoa Thiên chứ?"
Hoa Vô Sinh cũng quát lên: "Đúng vậy, nhận lỗi là không thể nào, điều tra nội bộ càng không thể!"
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn vào hai người họ.
"Nói vậy là quyết định xong rồi?"
Tần Ninh chê cười nói: "Vậy rất tốt, xem ra các ngươi định khởi động Hư Linh Tru Tiên trận để giết ta nhỉ?"
Hắn vừa thốt ra câu ấy, ngay lập tức, hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa đều biến sắc.
Đến cả Hư Linh Tru Tiên trận của nhà họ Hoa mà Tần Ninh cũng biết nốt sao?
"Đến đây nào!"
Tần Ninh giang hai tay, nhìn vào mười mấy người kia, cười bảo: "Các vị nên biết rằng, nếu Hư Linh Tru Tiên trận kia không giết nổi Tần Ninh ta thì hôm nay, tất cả lão tổ các ngươi đều sẽ bị ta giết...", chuyện tới nước này rồi, Hoa Thiên Tuyệt vốn định lùi bước, đồng ý nhận lỗi, nhưng bây giờ các lão tổ xuất hiện không định hòa giải, còn chuyện tự điều tra thì sao?
Càng là điều không thể! Một khi đã vậy, nếu nhà họ Hoa không có trở ngại gì thì mới là khó hiểu! Bây giờ, Tần Ninh cũng đã nhận ra một chút manh mối.
"Hoa Đăng Vân, ta không định giết ngươi, nhưng nếu đến ngươi cũng cho rằng ta không có khả năng diệt nhà họ Hoa, thì hôm nay ngươi cũng phải chết!"
Vào giờ phút đó, cuối cùng Tần Ninh đã hạ quyết tâm.
Gương mặt Hoa Đăng Vân thoáng lên vài phần bất đắc dĩ, ông ta từ tốn bước ra.
"Tần Ninh, ta chỉ có thể đại diện chính ta thôi, không thể đại diện cho cả nhà họ Hoa được!"
Trong lòng ông ta cũng muốn dừng tay tại đây, nhưng nhà họ Hoa không phải do mình ông ta định đoạt.
Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, không nói một lời.
Hoa Đăng Vân bỗng đứng dậy, tay nắm chặt, một văn ấn ngưng tụ.
Ngay khoảnh khắc ấy, ba phách khí đứng đầu lọng Thiên Hoa, kiếm Vấn Thiên và đỉnh Hoa Thiên ầm ầm bay thẳng lên chín tầng mây.
Âm thay khủng khiếp vang lên.
Lúc này đây, cả thành Thiên Đồ đều bộc phát ra luồng khí thế nghiêng trời lệch đất.
Cùng lúc đó, thấy vị trí nơi nhà họ Hoa, ba món phách khí hùng mạnh kia sừng sững ở đó, lớn ra khoảng chừng vạn trượng.
Khi tiếng ầm ầm vang lên, từ nhà họ Hoa tỏa ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng bay thẳng lên trời.
Vào giờ khắc này, cả thành Thiên Đô tựa như hàng ngàn hàng vạn trận văn chạy thẳng về phía chân trời.
Từng đường trận văn ngưng tụ lại, trong nháy mắt, hàng vạn người dân thành Thiên Đô cảm giác được luồng khí tức khủng khiếp che lấp cả mặt trời trồi lên từ mặt đất.
Tần Ninh vẫn đứng giữa không trung, nhìn về phía xa xăm.
Lúc này, hơn mười vị lão tổ của nhà họ Hoa tản ra, hóa thành từng tia sáng lấp lánh bay bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, mỗi nơi trong thành Thiên Đô đều xuất hiện một lão tổ của nhà họ Hoa.
Hồn Phách Biến tam biến, Tinh Thần Biến nhị biến, Khí Huyết Biến nhất biến và cường giả đứng đầu cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, tất cả có khoảng tầm mười chín người, bọn họ đều bay lên cao.
Vào thời khắc ấy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mười chín người kia.
Mười chín người họ, mỗi một người đều là nhân vân xứng danh với chữ thần.
Tại đất Tây Hoa Thiên này, cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong, nhất biến, nhị biến, tam biến chẳng khác nào thần linh.
Lúc này, khoảng tầm chín mươi chín người chia nhau ra, bắt đầu khởi động đại trận.
Đại trận thứ nhất mà nhà họ Hoa lưu truyền muôn đời, lay động khắp nơi, và cũng là sát trận đầu tiên.
Hư Linh Tru Tiên trận! Khởi động!
Chương 2958: Thể Thư? Một đoạn gỗ?
Ngay lập tức, chín mươi chín vị lão tổ, chín mươi chín tia sáng tạo thành chín mươi chín hàng đơn.
Trong đó lấy Hoa Đăng Vân cầm đầu.
Lúc này, Hoa Đăng Vân đã hạ quyết tâm.
Chỉ với một mình ông ta thì không thể cãi lời tất cả các lão tổ được.
Một khi đã thế, ông ta chỉ còn cách đối đầu với Tần Ninh mà thôi.
Hư Linh Tru Tiên trận! Tần Ninh thấy đại trận khởi động, trên không chậm rãi xuất hiện một thanh hư kiếm, thân kiếm dài vạn trượng, trông như chém được cả trời phá được cả đất, diệt sạch mọi gian ác.
Toàn thân thanh kiếm được bao phủ bởi phù ấn, như là huyết phù, vô cùng phức tạp, lại ẩn chứa khí tức tang thương, khiến người ta mới liếc mắt đã cảm thấy tâm thần đã bị ảnh hưởng, đánh mất bản thân mình.
Đây là trung tâm Hư Linh Tru Tiên trận.
Hư Linh Tru Tiên Kiếm! Thanh kiếm này được ngưng tụ từ sức mạnh của Hư Linh Tru Tiên trận, có thêm chín mươi chín vị cường giả siêu cấp cùng nhau hợp sức ngưng tụ thành một.
Nhà họ Hoa đứng sừng sững bao năm không ngã tại Tây Hoa Thiên thì sao lại không có gì đặc biệt chứ?
Lúc này đây, các lão tổ của nhà họ Hoa đều bắt đầu khởi động toàn bộ lực lượng của mình.
Cho dù có là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế thì có là gì?
Tại nhà họ Hoa, không ai được phép giẫm đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Hoa! Ai cũng không được! "Giết!"
Trong nháy mắt, Hư Linh Tru Tiên Kiếm dài cả vạn trượng kia nhấc lên cao rồi chém xuống.
Bấy giờ, Tần Ninh bình tĩnh nhìn vào Hư Linh Tru Tiên Kiếm.
"Ngu ngốc!"
Tay Tần Ninh tung ra một chiêu, Thánh Thiên Kim Bằng xuất hiện trên đầu vai hắn.
"Tần lão ca, ngươi đừng hãm hại ta nha".
Thánh Thiên Kim Bằng vội vã nói: "Lúc nãy ngươi đánh vui lắm mà, vốn dĩ ta có thể ra tay giúp ngươi, thịt lão tổ, nhưng ngươi giết vui cực, bây giờ lại không đỡ được nên sai ta à?"
"Hư Linh Tru Tiên Kiếm tập hợp từ tam đại phách khí, lại thêm vào một thiên trận, thêm tiếp sức mạnh của chín mươi chín vị lão tổ nữa, ta không đỡ được đâu!"
"Trừ phi là thần thú Huyền Vũ!"
Đôi mắt Thánh Thiên Kim Bằng sáng ngời nói: "Trừ phi là ta dung hợp máu của Huyền Vũ!"
"Cút!"
Tần Ninh nói: "Bớt mơ mộng hão huyền lại đi, máu Huyền Vũ à?
Ngươi tưởng ta với ngươi có thể thành long thành phượng, còn trở thành Huyền Vũ Bạch Hổ nữa hả?
Ngươi coi ta là cái gì?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Không bảo ngươi đỡ, chẳng qua nhờ ngươi giúp ta đỡ một phần nào đó thôi".
Đỡ hả?
Đỡ kiểu quái gì?
"Không phải chỉ đỡ không!"
Tần Ninh nói tiếp: "Tam đại phách khí không là gì, mà đại trận sát phạt khí cũng không là gì, vấn đề là ở sức mạnh khí huyết mà chín mươi chín vị lão tổ ngưng tụ tạo thành một sát chiêu, phát ra công kích cực mạnh kia, nhưng mà ta có thể chuyển ngược khí huyết kia cho mình sử dụng!"
"Nếu chỉ chống đỡ bình thường thì thật lãng phí sức mạnh khí huyết của bọn họ, nhưng nếu có thế chuyển ngược lại cho bản thân ta, thì có lẽ ta sẽ bước chân đến Vô Ngã đỉnh phong, thậm chí là Biến Cảnh".
Nghe vậy, Thánh Thiên Kim Bằng ngơ ngác.
Người ta nghĩ làm sao để giết Tần Ninh, vậy mà hắn lại không nghĩ đến việc chống đỡ làm sao, mà nghĩ làm cách nào có thể cắn nuốt sát chiêu của người khác làm thành của riêng! Đồ điên! Tên này điên mẹ rồi! "Sao ngươi làm được hả?"
"Đơn giản thôi".
Tần Ninh nắm chặt tay lại, một vầng hào quang bay thẳng lên trời.
Nhìn thoáng qua vầng sáng kia trông như một cuốn trục, nhưng sau khi ánh sáng tan biến, thứ xuất hiện trong tay Tần Ninh là một cây gậy.
Một cây gậy dài khoảng bằng tay trẻ con, thân gậy như gỗ, như sắt, như thép vậy, không chỉ có mỗi chất liệu là gỗ.
Tần Ninh bấm hai tay niệm thần chú, cây gậy dài một trượng kia không ngừng lớn lên, thấy thấy cây gậy to ra hóa thành một cây trụ khổng lồ.
Nó rộng trăm trượng, cao nghìn trượng, bên ngoài có khắc rất nhiều chữ viết phức tạp.
"Thể Thư!"
Lúc này, trên mặt đất, Thánh Linh Lung đang bảo vệ Lý Nhàn Ngư vô cùng kinh ngạc.
"Thể Thư sao?
Sao ngươi biết thế?"
Lý Nhàn Ngư cực kỳ bất ngờ.
Thánh Linh Lung giải thích: "Ta nghe Dịch lang nói rằng, Thể Thư không phải là một cuốn sách, hay là tấm ngọc gì cả, mà là một khúc gỗ, lớn nhỏ tùy thích, trên mặt nó điêu khắc tâm huyết cả đời của sư phụ ngươi, ghi lại hàng vạn thuật luyện thể trong Trung Tam Thiên!"
Một khúc gỗ?
Gỗ nào mà mạnh vậy?
Lý Nhàn Ngư ngẩn ngơ.
Hắn ta biết Cửu Nguyên Đan Điển là do sư phụ trong lúc du ngoạn, đã dùng vô vàn thiên tài địa bảo tạo nên nó, ba cuốn trước ở Cửu Nguyên Vực, ba cuốn giữa là ở Thượng Nguyên Thiên, còn ba cuốn cuối được tạo ra sau khi rời khỏi Thượng Nguyên Thiên.
Nhưng mà lúc ấy, sư phụ vẫn chưa có suy nghĩ lấy Cửu Nguyên Đan Điển làm vũ khí, tuy hiện tại sức mạnh Cửu Nguyên Đan Điển bùng nổ rất lớn, nhưng để sư phụ tăng cấp đến cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong đã tới giới hạn của đan điển.
Nhưng Thể Thư này lại khác.
Chắc là ở đời thứ năm, sư phụ dồn nhiều công sức một chút, không chỉ làm Thể Thư thành bảo điển lưu danh đời đời, mà còn thành thần binh tuyệt thế nhỉ?
Hơn nữa, ở đời thứ tám, sư phụ là Thông Thiên Đại Đế, chuyên tu luyện thuật luyện thể, chắc là yêu cầu binh khí thuận tay nữa.
Lý Nhàn Ngư nhớ rõ trước kia sư phụ chưa từng dùng gậy làm vũ khí.
Tuy kiếm thuật của sư phụ rất mạnh, đao thuật, thương thuật cũng tinh thông một chút, nhưng hình như sư phụ cũng có chút yêu thích gậy.
"Thuật luyện thể đã xuất hiện, sư phụ ngươi liệu có thể ngăn cản được Hư Linh Tru Tiên Kiếm được hay không?"
Lý Nhàn Ngư hỏi: "Hư Linh Tru Tiên Kiếm mạnh lắm sao?"
"Ngươi nói thử xem?"
Thánh Linh Lung chỉ cảm thấy vị sư đệ của Thần Tinh Dịch thật thiếu hiểu biết, nếu tên ngốc này không phải là sư đệ của Thần Tinh Dịch, thì nàng ta mới lười giải thích cho hắn ta.
"Hư Linh Tru Tiên trận lấy tam đại phách khí mạnh nhất của nhà họ Hoa làm vật dẫn, lấy đại trận sát phạt để công kích, lấy khí huyết của chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa để bùng nổ, ba thứ đó hợp nhất với nhau, cho dù có là cường giả biến thứ tư của Biến Cảnh là Vạn Nguyên Biến, biến thứ năm Quy Nhất Biến cũng không thể cản được".
"Ồ... Vậy thì cũng không tệ lắm,...", "...", Thánh Linh Lung chẳng biết nói gì, không đếm xỉa tới Lý Nhàn Ngư nữa.
Cũng không tệ lắm hả?
Một tên cảnh giới Chân Ngã nho nhỏ như Lý Nhàn Ngư chỉ sợ chẳng biết gì về cảnh giới Biến Cảnh.
Tứ biến! Ngũ biến! Ở Tây Hoa Thiên chỉ tồn tại rất ít.
Mà ở cả Trung Tam Thiên lẫn Cửu Đại Thiên, bọn họ đều thuộc hàng cường giả.
Từ nhất biến đến tam biến, Khí Huyết Biến, Tinh Thần Biến, Hồn Phách Biến là sự lột xác của bản thân võ giả.
Còn Vạn Nguyên Biến và Quy Nhất Biến, tuy tên tương tự với Vạn Nguyên Cảnh, Quy Nhất Cảnh, thế nhưng... chúng khác hoàn toàn.
Phương Nguyên Biến là trải qua ba biến là Khí Huyết, Tinh Thần, Hồn Phách, cường giả cảnh giới Biến Cảnh lấy lực lượng Vạn Nguyên để cất chứa thân mình.
Còn Quy Nhất Biến lại chứa đến mấy lần lực lượng Vạn Nguyên, hóa thành một thể duy nhất.
Hai cảnh giới này quá khó rồi! Người không biết không sợ, Lý Nhàn Ngư không biết thì nói ra cũng như không.
Thế như, Thánh Linh Lung đâu biết Lý Nhàn Ngư đang nghĩ gì?
Hắn ta nghe Thánh Linh Lung nói vậy, cho rằng Hư Linh Tru Tiên trận có thể giết tứ biến, ngũ biến, thậm chí là lục biến, thất biến.
Sư phụ mới tới cảnh giới Vô Ngã, nhờ vào đan điển mà thực lực mới tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, lại thêm thuật luyện thể, không chắc là đỡ được.
Nhưng sau khi nghe Thánh Linh Lung nói rằng có thể giết tứ biến ngũ biến thì Lý Nhàn Ngư cảm thấy sư phụ mình có thể đỡ được đòn đó!
Chương 2959: Tên nhãi kia điên rồi
Lúc này, giữa không trung, Thánh Thiên Kim Bằng đậu trên vai Tần Ninh, nghe hắn giảng giải, vẻ mặt nó đầy nghi ngờ nói: "Tần lão ca, tuy trước ta vì để uống máu ngươi mà lừa ngươi vài lần, nhưng ngươi đừng lấy thứ này gạt ta nha!"
"Ngươi chắc chắn làm vậy là được hả?
Ngươi có chắc là ta sẽ không bị một kiếm chém chết không?"
"Không đâu!"
Tần Ninh cam đoan nói: "Vậy đi, ngươi giúp ta lần này, ta cho ngươi mười giọt máu!"
"Chơi luôn!"
Thánh Thiên Kim Bằng gật đầu nói.
Lúc này, Hư Linh Tru Tiên Kiếm chém xuống.
Tốc độ chém xuống của thanh kiếm khổng lồ kia không nhanh, thế nhưng một kiếm kia nhắm thẳng mục tiêu vào Tần Ninh, mặc kệ Tần Ninh trốn ở đâu, nó vẫn luôn chuyển động theo hắn, mãi đến khi kiếm chém lên người Tần Ninh mới dừng lại được.
Giờ đây, thể thư hóa một cái trụ rộng đến trăm trượng, cao nghìn trượng, cắm thẳng trên mặt đất, Tần Ninh dẫn theo Thánh Thiên Kim Bằng đáp xuống Thể Thư.
Một người một chim đứng giữa trời.
"Chuẩn bị xong chưa!"
"Rồi!"
"Ngon".
Tần Ninh nắm chặt tay lại, ngay lập tức, hồn phách trong cơ thể hắn hóa ra ba.
Một cái là hồn phách của người.
Một hồn phách của rồng.
Hồn phách còn lại là phượng.
Hồn phách người bay lên, rồi đi vào cơ thể Tần Ninh.
Hồn phách rồng và hồn phách phượng một trái một phải bay lên, đi vào cơ thể của Thánh Thiên Kim Bằng.
Lúc này, hai tay Tần Ninh kết ấn, máu nhỏ xuống tí tách, một phù ấn được ngưng tụ trước mặt hắn, máu tươi nhỏ xuống phù ấn.
Một Ngự Thú phù được ngưng tụ.
Ngự Thú phù chẳng mấy chốc đã đi vào mi tâm của Thánh Thiên Kim Bằng rồi biến mất không thấy.
Ngay sau đó, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng run lên.
"Ui mẹ ơi... thoải mái... thích quá...", Thánh Thiên Kim Bằng vỗ cánh bay cao.
Nó bay vút lên cao, cơ thể khoảng tầm bàn tay hóa to cả trăm trượng, nghìn trượng, đôi cánh dang rộng khoảng tầm nghìn trượng, sáng rực bốn phía.
Cánh chim màu vàng dang rộng, khiến cho từ trong ra ngoài thành Thiên Đô đều có thể nhìn thấy hàng vạn tia sáng vàng rực kia.
Vào giờ phút đó, ngoài thành Thiên Đô, các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng biến sắc.
"Bằng đại nhân đã ra tay, đi mau".
Ngay sau đó, lời vừa dứt thì đã có hơn mười người lao về phía thành Thiên Đô.
Cùng lúc ấy, cơ thể cao lớn của Thánh Thiên Kim Bằng lượn trên không, phô bày ra hình thái thật sự của mình, tầm vóc to lớn, mạnh mẽ không khác gì thần thú.
Bỗng nhiên, cả người Thánh Thiên Kim Bằng lại tỏa sáng lần nữa.
Bên ngoài cánh chim màu vàng và thân hình khổng lồ màu xanh biếc kia xuất hiện một tầng ánh sáng màu lam.
Ánh sáng màu lam tụ lại tựa như một cái áo giáp, phủ lên người Thánh Thiên Kim Bằng.
Sau khi ánh sáng màu lam kia ngưng tụ xong, một ánh sáng màu vàng khác như một tấm thành trì bao phủ bên ngoài tầng sáng màu lam.
Hai ánh sáng như hai tấm áo giáp bảo vệ cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng.
Lúc này, trong hồn hải của Thánh Thiên Kim Bằng xuất hiện một bóng dáng tao nhã, đây là thể hồn phách.
Ở hai bên sườn trái phải của Thánh Thiên Kim Bằng, một bên là bóng một con kim long lượn quanh, một bên là bóng một con băng hoàng dang cánh bay lượn.
Chính vào giời khắc ấy, thể hồn phách của Thánh Thiên Kim Bằng lạnh run, không dám động đậy.
Thế nhưng, nó có thể cảm giác được hồn phách thể rồng phượng của Tần Ninh tiến vào trong hồn hải của mình, cảm giác sung sướng lan ra khắp người.
"Ư... thoải mái... sướng quá...", Thánh Thiên Kim Bằng bày ra dáng vẻ kệch cỡm, miệng phun ra đủ loại âm thanh.
"Câm miệng".
Tần Ninh không chịu nổi nửa, thân thể hồn rồng, rống lên một tiếng, vầng sáng màu vàng khuếch tán trong hồn hải Thánh Thiên Kim Bằng.
Nhưng điều đó lại khiến Thánh Thiên Kim Bằng càng cảm thấy sung sướng.
Lúc này, cơ thể cao lớn nghìn trượng dang cánh bay cao khiến người nhìn phải thót tim.
Nhưng vào đúng lúc đó, Hư Linh Tru Tiên Kiếm đã sắp chém xuống.
Thân kiếm hướng thẳng vào Tần Ninh, đồng thời, Thánh Thiên Kim Bằng đã che chở Tần Ninh trong người, Hư Linh Tru Tiên Kiếm phải chém xuyên qua Thánh Thiên Kim Bằng mới có thể chạm đến chỗ Tần Ninh.
"Tần lão ca, mạng của ta đều cho ngươi cả".
"Yên tâm đi, không sao đâu".
Tần Ninh đứng trên Thể Thư, tay nắm chặt lại.
Thân hình khổng lồ của Thánh Thiên Kim Bằng đáp xuống, bao phủ tất cả, Hư Linh Tru Tiên Kiếm cũng đã chém xuống.
Rầm...
Thanh kiếm khổng lồ kia chém thẳng vào người Thánh Thiên Kim Bằng.
"Ai da, Bằng đại nhân".
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng tới rồi, thấy Thánh Thiên Kim Bằng bị kiếm chém qua, lòng bọn họ lạnh xuống.
Cùng lúc đó, trong thành Thiên Đô, cả người chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa như bị ai đó hút cạn lực lượng, bọn họ đều ngã xuống đất.
Lúc này, thanh kiếm dài kia vẫn chém xuống chỗ Thánh Thiên Kim Bằng, chưa có dấu hiệu dừng lại, mãi đến khi nó biến mất hoàn toàn trong cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng.
Các thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Bằng đại nhân sẽ không chết đâu nhỉ?
Trong nháy mắt, khi thanh kiếm khổng lồ khảm sâu vào cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng, tiếng răng rắc như sấm rền vang lên không ngớt.
Âm thanh khủng bố truyền tới, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng dường như sắp nổ tung.
Nhưng đúng lúc này.
Thân gỗ của Thể Thư như bị khí huyết nhuộm đỏ, từng chữ viết cổ xưa bỗng bùng nổ.
Lúc này, cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng bỗng thu nhỏ lại trăm lần, trở lại tầm bàn tay, rồi bay lên.
Một hồn rồng, một hồn phượng của Tần Ninh lại trở về cơ thể.
Thánh Thiên Kim Bằng phe phẩy cánh, rồi đáp xuống đầu một ông lão đầu trọc lóc.
"Bằng đại nhân, người...", đám Tô lão vội vàng ghé vào xem xét Thánh Thiên Kim Bằng .
"Ta không sao...", Thánh Thiên Kim Bằng đắc ý nói: "Nhận được không ít chỗ tốt đó, đáng giá lắm".
"Vậy Tần Ninh...", Hình Kha tò mò nói.
"Tên nhãi kia điên rồi!"
Thánh Thiên Kim Bằng cười khanh khách nói: "Tam đại khách khí lẫn sát khí của trận pháp đều do ta đỡ rồi, tên nhãi kia định chuyển ngược công kích từ khí huyết từ chín mươi chín lão tổ nhà họ Hoa thành khí huyết để cắn nuốt rồi trở thành Biến Cảnh".
Nó vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Không phải giỡn chứ?
Bằng đại nhân không giỡn đâu nhỉ?
Chuyển khí huyết trong công kích để cắn nuốt, từ đó làm bản thân mạnh lên ư?
Tần Ninh không sợ bị nổ tung sao?
"Ta cũng chưa từng thấy cách này, nhưng hắn muốn làm gì thì làm, không liên quan tới ta...", Thánh Thiên Kim Bằng nói, rồi nhìn vào Tần Ninh đang đứng trên Thể Thư.
Thực tế mà nói, lực lượng từ Hư Linh Tru Tiên Kiếm tám phần là tới từ khí huyết của chín mươi chín vị lão tổ của nhà họ Hoa.
Chỉ có hai phần là từ tam đại phách khí và Hư Linh Tru Tiên trận mà thôi, vốn không có khả năng giết tam biến, mà thực lực của Thánh Thiên Kim Bằng lại không chỉ có tam biến.
Còn nữa, hai phần lực lượng kia không phải do tự thân Thánh Thiên Kim Bằng chống đỡ, mà là thêm vào hồn rồng và hồn phượng của Tần Ninh dung nhập vào, tăng lực phong ngự lên gấp mấy lần.
Lực lượng còn lại đi hết vào trong Thể Thư.
Lúc này, xung quanh Thể Thư rộng trăm trượng, cao nghìn trượng là những tự phù, dung hợp luồng khí huyết công kích cuồng bạo kia, sau đó rút sát khí khủng bố trong đó ra, thế là chỉ còn lại lực lượng thuần khiết nhất, rồi từng chút từng chút một tụ về dưới chân Tần Ninh...
Chương 2960: Còn dám chống lại ta sao?
Vào giờ phút này, Tần Ninh đã ngưng tụ Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn của mình, hợp chúng lại làm một, khai thông kinh mạch và khí huyết trong cơ thể, sau đó hắn lại tiếp tục triệu hồi Nguyên Thuỷ Long Phượng Thể, ảo ảnh của Long Phượng vờn quanh cơ thể hắn, ra sức hấp thu lượng khí huyết tinh thuần vừa được chuyển hóa kia.
Kết quả là sắc mặt của đám lão tổ học viện Thánh Hoàng tái nhợt, bọn họ trợn tròn mắt nhìn Tần Ninh, đám lão tổ của nhà họ Hoa còn đang nằm trên mặt đất, những cường giả cảnh giới Tam Ngã của nhà họ Hoa và cả những người dân vô tri của thành Thiên Đô đều cảm thấy kinh hãi, không thể thốt nên lời, bọn họ nhìn Tần Ninh đứng trên Thể Thư Mộc Trụ, ngoài chín Mệnh Hoàn và ba Hồn Hoàn của Tần Ninh ra thì còn có thêm một Phách Hoàn vừa mới xuất hiện.
Sau đó là Phách Hoàn thứ hai… từ một thành chín, chín Phách Hoàn hợp nhất… Phách Hoàn thứ ba… Phách Hoàn thứ tư… thứ năm… thứ sáu… thứ bảy… Bảy Phách Hoàn hợp lại làm một.
Mà vào giờ phút này, khí huyết tuôn ra cuồn cuộn, thậm chí cho đến lúc bị cơ thể Tần Ninh hấp thu hoàn toàn, khí huyết vẫn tiếp tục tràn ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy cơ thể của hắn đột ngột bùng nổ, khí huyết lan tràn trong trời đất.
Không lâu sau đó, khí huyết lại bắt đầu ngưng tụ.
“Khí Huyết Biến …”, Tô lão trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc.
Sau khi ngưng tụ sáu Phách Hoàn tiếp theo, vậy mà Tần Ninh lại tiến vào Khí Huyết Biến.
Nhưng vào thời khắc mà tất cả mọi người còn đang vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, Tần Ninh đang trải qua giai đoạn Khí Huyết Biến thì bỗng dưng ngừng lại.
Từng dòng khí huyết kia hóa thành dòng nước, chảy vào trong thân thể của Long Phượng bên cạnh Tần Ninh.
“Không thăng cấp được…”, Tô lão thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vào lúc này, ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh, sau khi Long Phượng thể hấp thu một lượng khí huyết khổng lồ thì bất ngờ dung hợp lại thành một thể.
Ngay sau đó, Long Phượng dung hợp ở sau lưng Tần Ninh, hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ rực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và ngọn lửa nóng rát, đốt cháy nhà cửa, thành trì trong phạm vi mười dặm quanh đó
“Không hay rồi…”, vào lúc này, ánh mắt Hình Kha thay đổi, ông ta trợn mắt: “Cái tên khốn này, hắn không lựa chọn dựa vào thứ hơi thở mạnh mẽ này để vượt qua Khí Huyết Biến, tiến vào cảnh giới Khí Huyết Biến mà lựa chọn lấy khí huyết hòa vào trong cơ thể mình, đưa Thực Nhật Nguyên Thuỷ Thể Thuật của hắn thăng lên tới cấp bậc cuối cùng!”
“Tầng cuối cùng… đó chính là Thân Nhật Thể!”
Hình Kha mắng xong một câu liền vội vàng ngậm miệng lại, ông ta dùng ánh mắt để uy hiếp những người bên cạnh, tựa như muốn chứng minh rằng ta không hề mắng chửi hắn, các ngươi đừng có đi đồn bậy.
Vào giờ phút này, Tần Ninh còn đang đứng trên Thể Thư, trong cơ thể hắn, từng đạo hơi thở không ngừng biến hóa, dường như đang có một loại hơi thở khủng bố liên tục được ngưng tụ.
Đến cuối cùng, một tiếng vang lớn phát ra, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn lóe lên ánh hào quang rực rỡ.
Hai bàn tay hắn từ từ nâng lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một loại hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Từ cảnh giới Vô Ngã tầng một nhảy lên tới cảnh giới Vô Ngã tầng bảy! So với việc dung hợp truyền thừa của kiếp thứ tám thì lần thăng cấp này có vẻ khoa trương hơn nhiều.
Đương nhiên là hắn sẽ không hấp thu toàn bộ lực lượng của truyền thừa ở kiếp thứ tám, hắn đã để lại một lượng lớn.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên Thể Thư, nhìn quanh bốn phía.
Rất nhiều võ giả của học viện Thánh Hoàng và nhà họ Hoa nhìn người thanh niên áo trắng kia, trong lòng bọn họ không khỏi chấn động.
Đó chính là chuyển thế của Thông Thiên Đại Đế và Cửu Nguyên Đan Đế! Thật sự là… không thể xem thường! Lúc này, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, trong ánh mắt hắn có vài phần lạnh nhạt và vô tình.
“Hoa Đăng Vân”.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía người vừa được gọi tên.
Lúc này, sắc mặt Hoa Đăng Vân đang tái nhợt vì thiếu hụt khí huyết.
“Ta đã cho nhà họ Hoa của các ngươi một cơ hội, nhưng các ngươi không biết quý trọng!”
Tần Ninh vừa nói xong, lão tổ nhà họ Hoa, Hoa Vô Sinh đã quát lên: “Tần Ninh, ngươi chẳng màng đến lý lẽ, sẽ có ngày phải chịu…”
Xoẹt! Nhưng mà Hoa Vô Sinh còn chưa kịp nói xong, Tần Ninh chỉ động ngón tay một chút là Thể Thư còn đang sừng sững dưới chân hắn đã ngưng tụ ra những mũi tên bằng gỗ, những mũi tên màu xanh lục kia xé gió mà tới, đâm xuyên qua người Hoa Vô Sinh, nhanh chóng biến ông ta thành một con nhím.
Thân thể ông ta nhanh chóng vỡ nát.
Một vị lão tổ Biến Cảnh nhị biến đã chết như vậy.
Tất cả người nhà họ Hoa đều trợn mắt kinh ngạc.
“Đã tới giờ phút này rồi mà vẫn còn chống đối lại ta sao?”
Tần Ninh cười nhạo: “Con người của ta vốn không sợ đối thủ cứng đầu, càng cứng đầu thì ta càng thích”.
“Đã cho một cơ hội để nhận lỗi rồi mà còn không chịu nhận lỗi, vậy thì thôi”.
“Ngay cả việc tự điều tra trong gia tộc có người kề vai sát cánh với Ma tộc hay không mà các người cũng không bằng lòng, vậy thì chỉ sợ rằng việc mờ ám giữa Ma tộc và nhà họ Hoa, chuyện của Hoa Vân Thịnh chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm mà thôi, vậy thì tiêu diệt nhà họ Hoa cũng chẳng oan ức là mấy!”
Vào giờ phút này, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Nếu có người dám phản bác lại thì sẽ chết chắc.
Vào lúc này, Hoa Đăng Vân đứng dậy, thất tha thất thểu, rồi nhìn về phía Tần Ninh đang đứng trên trời cao mà nói một cách bất đắc dĩ: “Tần Ninh, đây là việc nằm ngoài ý muốn của ta, thật sự liên lụy rất rộng”.
“Trận đại chiến năm đó, Ma tộc bại trận, nhân tộc thắng lớn, từ đó về sau, Ma tộc liền khép nép mà kéo dài hơi tàn, sau đó, bọn chúng lại dần dần làm giao dịch với con người, ở cả Tây Hoa Thiên và Trung Tam Thiên có rất nhiều người đã giao dịch với bọn chúng!”
“Dù ngươi có muốn giết thì cũng không thể giết sạch bọn họ được!”
“Hơn nữa…”, Hoa Đăng Vân lại nói tiếp: “Tuy rằng Ma tộc có ý đồ tàn sát Trung Tam Thiên nhưng mà bọn chúng đã thất bại”.
“Việc này có thể chứng minh rằng, Trung Tam Thiên có thể diệt ma, bọn chúng giống như là các chủng tộc thiên nguyên thú khác tồn tại trong các đại thiên của Trung Tam Thiên vậy, mặc dù chúng rất mạnh nhưng lại không phải là đối thủ của tộc ta, vậy thì việc gì chúng ta phải đuổi tận giết tuyệt chứ?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cau mày.
“Thì ra các ngươi đều nghĩ vậy!”
Tần Ninh cười một cách lạnh lùng: “Ma tộc bại trận…”
“Thật buồn cười!”
“Ta có thể dùng danh dự của bản thân mà đảm bảo với ngươi rằng Ma tộc nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, thề không bỏ qua”.
“Còn những lời mà ngươi vừa nói, giết không hết sao… Ta cảm thấy rằng ta có thể giết sạch bọn chúng”.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Hoa Đăng Vân, sau đó hắn lại nói: “Trên con đường mà ta đã đi qua, những điều mà ta đã thấy và đã biết được cho thấy rằng Ma tộc sẽ không từ bỏ ý định, đợi đến lúc bọn chúng ngóc đầu lên lại chính là thời khắc tai nạn ập xuống Trung Tam Thiên”.
Tần Ninh nhìn lướt qua toàn bộ võ giả cảnh giới Vô Ngã, Vong Ngã và Chân Ngã của nhà họ Hoa bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đã tới giờ phút này rồi thì ta cũng chẳng mong chờ nhà họ Hoa các ngươi có thể chống lại Ma tộc, chỉ có điều ở trong Trung Tam Thiên không chỉ có nhà họ Hoa mà còn có Tây Hoa Thiên Cung, còn có học viện Thánh Hoàng”.
“Thánh Viễn Sơn, hôm nay, có ngươi ở đây, ta nói rõ cho ngươi biết rằng”.
Giọng Tần Ninh đầy hờ hững: “Từ hôm nay trở đi, học viện Thánh Hoàng phải bắt dầu điều tra chính mình, nếu có kẻ nào hợp tác với Ma tộc, cho dù là ai thì cũng giết không tha”.
“Nếu như để ta biết được có người hợp tác với Ma tộc mà học viện Thánh Hoàng của các ngươi mặc kệ không đoái hoài tới, vậy thì kết cục của học viện Thánh Hoàng sẽ giống như nhà họ Hoa”.
“Tây Hoa Thiên Cung cũng vậy”.
Trong lời nói của Tần Ninh tràn ngập tính chân thật.
Hắn quay qua nhìn Hoa Đăng Vân, Hoa Đỉnh Thiên và Hoa Nguyệt Ngâm, lạnh lẽo nói: “Hôm nay, ta sẽ giết gà dọa khỉ, tiêu diệt cường giả nhà họ Hoa để lấy làm ví dụ cho Tây Hoa Thiên, cho dù là kẻ nào đi chăng nữa, chỉ cần hợp tác với Ma tộc đều phải chết!”
“Bây giờ, ta cho tất cả những người từng hợp tác với Ma tộc một cơ hội, tự mình giết chết tên Ma tộc mà mình từng hợp tác, mang đầu bọn chúng tới để chuộc tội, nếu như không thể làm được… vậy thì ta không chỉ giết mỗi kẻ đó, mà ta sẽ diệt toàn tộc!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, truyền tới tứ phương.
Bình luận facebook