• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 161-165

Chương 161: Đừng uống

“Vu dược?”

Diệp Lâm ngửi thử, rồi lập tức đoán được cái gọi là thuốc Sinh Tử chính là một loại thuốc được luyện từ Vu thuật.

Và nhà họ Bạch xuất thân từ Vu Hịch, còn có một cách gọi khác là Tát Mãn ở bên Phụng Thiên.

“Nhãi ranh, xem ra mày cũng có một chút kiến thức!”

Nghe Diệp Lâm một lời nói thẳng ra xuất thân Vu Hịch của mình, Bạch Nãi Nãi có chút ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ mày cũng hiểu về Vu thuật?”

Bạch Nãi Nãi chợt nhớ đến chuyện Diệp Lâm tu luyện cả y lẫn võ, có danh thần y trong dân gian. Chẳng lẽ là cậu ta cũng có truyền thừa Vu y?

“Vu thuật?”

Diệp Lâm cười ha ha. Vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình từng là đại vu sư nổi tiếng Tây Nam.

Nếu anh nói tên ông ra thì chắc bà cụ trước mắt sẽ biết ngay.

“Mày cười cái gì?” Bạch Nãi Nãi bị tiếng cười của anh chọc giận.

Người ta cứ nghe đến chữ Vu thôi là đã sợ xanh mặt rồi.

Thế mà thằng nhãi này biết mình là Vu y rồi còn cười được nữa hả?

“Tôi cười các người ngây thơ.”

“Định dùng cái thứ đồ chơi trẻ con này để khống chế tôi đấy hả?”

Diệp Lâm lắc lắc lọ thuốc Sinh Tử trong tay, bên môi nở nụ cười lạnh lùng khinh thường.

“Hừ!” Bạch Nãi Nãi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám nói vu dược do tao tự mình luyện chế là đồ chơi trẻ con hả?”

“Mày dám uống cái loại thuốc đồ chơi trẻ con này không?”

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng cười lạnh xen mồm: “Nếu mày không ăn thì con nhóc kia chỉ có một đường chết thôi!”

“Có cái gì không dám chứ?” Thân thể hiện giờ của Diệp Lâm có thể kháng bất cứ mầm bệnh hay chất độc nào.

Một cái loại vu dược bình thường làm sao có thể gây tổn thương cho anh được?

Dứt lời, Diệp Lâm ngửa đầu uống hết.

Đám người Hoàng Tam Gia thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Giống như Diệp Lâm đã là một con dê đang chờ làm thịt.

“Đừng uống!”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ nơi xa.

Hóa ra là Liễu Như Yên nhà họ Liễu.

Cô không ra khỏi Yến Kinh, mà tiếp tục ở lại, ngầm quan sát hướng đi của vài nhà, hy vọng có thể giúp đỡ được một vài phần cho Diệp Lâm.

Thấy bọn họ bắt cóc Susan, cô lặng lẽ lẻn vào nhà gỡ, thành công cứu được Susan.

Kết quả…

Liễu Như Yên mặt mày lo lắng, cho rằng mình đã tới chậm một bước.

Diệp Lâm thế mà lại đi uống thuốc độc do nhà họ Bạch tự tay điều chế.

Liễu Như Yên biết các loại thuốc do nhà họ Bạch điều chế, không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể hại người.

Phần lớn các loại thuốc đều có thể điều khiển nhân tâm, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.

“Như Yên?”

Đám người Hoàng Tam Gia đều ngạc nhiên khi thấy người của nhà họ Liễu cũng ở đây.

Tới lúc nhìn thấy con nhóc Liễu Như Yên thế mà lại đứng về phía người ngoài, đi cứu con tin mà bọn họ khó lắm mới bắt được, thì rất là tức giận.

“Sao mày lại ở đây?”

“Mày đang làm gì vậy? Nó là con tin do bọn tao bắt được!”

“Mày đừng quên thằng nhãi kia đã giết bà ngoại mày! Bọn tao đang báo thù cho nhà họ Liễu bọn mày!”

Liễu Như Yên không quan tâm đến lời quát tháo của vài vị ông bà đến từ ba nhà kia.

Cô lo lắng nhìn Diệp Lâm, tốt bụng nhắc nhở: “Mau nhả ra đi! Thuốc Sinh Tử không thể uống được! Một khi uống rồi thì chỉ có một trong hai người các người có thể sống sót!”

Sau khi nghe Liễu Như Yên nói vậy, Susan lập tức hiểu ra cái loại thuốc mà đám người kia buộc mình uống lúc nãy thế mà lại lợi hại như vậy!

“Diệp Lâm… là tôi hại cậu… đều tại tôi…”

Susan nước mắt lưng tròng, cho rằng mình đã liên lụy đến Diệp Lâm, hại anh cũng bị buộc uống cái loại thuốc kì lạ kia.

Rồi nghĩ đến Diệp Lâm vì cứu mình, thế mà lại không tiếc đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm, đi uống thuốc độc, Susan liền cực kì cảm động.

Cô thầm quyết tâm, đợi qua chuyện này, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ là người của Diệp Lâm.

Nếu anh vì thuốc độc mà tàn tật, thì cô sẽ chăm sóc anh cả đời.

Còn nếu anh vì thuốc độc mà chết, thì cô sẽ chết theo anh, tuyệt đối không sống một mình.

“Hừ, dù có thả con nhóc kia ra cũng vô dụng thôi!”

Bạch Nãi Nãi cười lạnh: “Hai người họ đều uống thuốc Sinh Tử rồi, chỉ có một người sống được thôi.”

“Vậy để tôi chết đi!” Susan không chút do dự nói.

Nhưng mà Bạch Nãi Nãi lại cứ nhìn chằm chằm Diệp Lâm, dường như muốn nghe đáp án từ trong miệng anh.

Rốt cuộc thì ở trong mắt bà ta, Susan chỉ là một viên cờ, sự chết sống của cô không hề quan trọng.

Quan trọng là có thể lợi dụng cô để áp chế Diệp Lâm.

“Tên họ Diệp kia, nếu mày muốn sống thì hãy quỳ xuống cầu xin tao đi!”

“Có khi tao sẽ nổi lòng lương thiện tha cho mày một mạng, để mày trở thành nô bộc nhà họ Bạch tao!”

Hoàng Tam Gia cười lạnh nói: “Bắt sống cũng được, dẫn người về Phụng Thiên cho nhà họ Trương xử lý!”

Chỉ có Hồ Đại Tiên là vẫn cẩn thận mà nhìn chằm chằm Diệp Lâm vì sợ xảy ra vấn đề.

Nhưng mà Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh như lúc ban đầu, giống như chẳng hề bị gì cả.

“Bà cho rằng chỉ với chút Vu thủy này của bà là có thể đẩy tôi vào chỗ chết hả?”

Bạch Nãi Nãi nhíu mày: “Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng hả?”

“Được thôi, tao sẽ thành toàn cho mày, tặng cho mày cái chết!”

“Mang thi thể mày trở về bàn giao nhiệm vụ cũng được!”

Nói đến đây, Bạch Nãi Nãi bắt đầu bấm tay niệm chú, trong miệng lẩm bẩm, như điên như khùng.

Không khí tại hiện trường cũng trở nên quỷ dị.

Liễu Như Yên thì vậy thì rùng mình, thầm nghĩ xong rồi, Diệp Lâm chết chắc rồi.

“Đừng mà!” Susan hét lên một tiếng, nhào lên định ngăn cản.

Nhưng cô lại bị Liễu Như Yên đứng bên cạnh giữ chặt lại.

“Cô đi qua cũng vô dụng thôi. Diệp Lâm đã hy sinh chính mình, cô cũng đừng hy sinh vô ích nữa!”

Susan chảy nước mắt nói: “Đừng mà! Để tôi chết thay cậu ấy! Đừng giết cậu ấy…”

Có điều, dù Susan có gào khóc thế nào, Bạch Nãi Nãi dường như đã quyết tâm dùng thuốc Sinh Tử lấy mạng Diệp Lâm.

“Ha ha ha ha…” Hoàng Tam Gia hoàn toàn yên lòng, không ngờ chuyện lại thuận lợi thế này.

Đáng tiếc là nhà họ Khôi đã chết sạch rồi… Ai bảo một nhà bọn họ tự ý hành động làm chi!

“Thật sự là thuận lợi như thế sao?” Hiện trường chỉ có Hồ Đại Tiên là mang lòng nghi ngờ, nhìn chằm chằm Diệp Lâm.

Một lát sau, Bạch Nãi Nãi mặt mày dữ tợn, giọng nói càng lúc càng lớn, giống như là bị ma nhập.

Cuối cùng, bà ta chỉ một ngón tay về phía Diệp Lâm, trong miệng phát ra tiếng rít chói tai.

Susan sợ tới mức nhắm chặt mắt, bụm kín lỗ tai, không dám xem nữa.

“Xong rồi…” Liễu Như Yên cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Cô đã từng thấy người nhà họ Bạch phát uy, sử dụng Vu thuật khiến người ta chết đến không thể chết hơn được nữa.

Và nó đã trở thành bóng ma thời thơ ấu của cô.

Lúc mọi người đều cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi thì…

Một lúc lâu sau, Diệp Lâm vẫn cứ khoanh tay mà đứng, chẳng có vấn đề gì.

“Sao… sao lại thế này?” Bạch Nãi Nãi cảm thấy chấn động.

Vì sao thuốc Sinh Tử lại không phát tác trong cơ thể của thằng nhãi kia?

Không thể nào!

Loại tình huống này chưa từng xảy ra!

Ngay sau đó, Bạch Nãi Nãi lại chỉ trỏ Diệp Lâm, đọc chú thuật ác độc hơn nữa.

Nhưng vẫn không có hiệu quả.

Thấy vậy, mọi người đều giật mình.

“Ha ha, tôi nói rồi mà, đôi ba cái trò trẻ con này mà muốn khống chế tôi hả?”

“Ngây thơ!”

Dứt lời, Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía bà ta, nói: “Tôi sẽ để cho bà thấy cái gì mới là Vu thuật thật sự!”
Chương 162: Đại vu

Ngay sau đó, không khí xung quanh trở nên quỷ dị hơn nữa.

Mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như là đang ở trong địa ngục.

Còn bà cụ nhà họ Bạch, khi Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía bà ta, bà ta lập tức phun ra một ngụm máu đen, liên tục lùi ra phía sau.

“Đây… đây là…” Bạch Nãi Nãi bụm ngực mình, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ khó tin.

“Tôi đã gieo chú Sinh Tử trên người bà!” Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Hiện giờ, sống chết của bà phụ thuộc vào một suy nghĩ của tôi!”

Cái gì?

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Nãi Nãi lập tức trở nên trắng bệnh.

Dù bà ta đã loáng thoáng đoán được, nhưng khi nghe đáp án vẫn cứ như bị sét đánh.

“Sao có thể chứ?”

“Tuyệt đối không thể nào!”

Bà ta vốn cho rằng mình gây chú thuật lên người đối phương, để điều khiển sống chết của đối phương, không ngờ đến cuối cùng người trúng chú lại là mình.

Bạch Nãi Nãi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đẩy mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, không thể tự cứu vớt được.

Là một người Vu y Tát Mãn, bà ta hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào về sự lợi hại của chú Sinh Tử.

Khoảnh khắc trúng chú, bà ta đã cảm ứng được trái tim mình… bà ta chỉ là không dám tin tưởng mà thôi.

Giờ phút này, không chỉ Bạch Nãi Nãi mang vẻ mặt cực kì hoảng sợ, mà mọi người xung quanh đều rất là ngạc nhiên.

Dù là ai cũng không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là thế này.

Thật sự là một sự thay đổi 180°.

“Tôi biết ngay mà… sẽ không thuận lợi như thế mà…” Hồ Đại Tiên giẫm chân than thở, nảy sinh suy nghĩ bỏ đi.

Thật ra thì khoảnh khắc nhà họ Khôi bị giết, ông ta đã có ý định rút lui, nhưng lại bị nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch giữ chân lại.

Đúng là một bước sai, bước nào cũng sai!

Đối với năm đại gia tộc bọn họ mà nói, cục diện trước mắt chẳng khác gì thua hết cả ván cờ.

“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thằng nhãi kia… không uống thuốc Sinh Tử?”

Cho đến lúc này, Hoàng Tam Gia vẫn còn ôm lòng may mắn, không nhận ra được chỗ lợi hại của Diệp Lâm.

Thậm chí còn xem không rõ bằng Liễu Như Yên: “Chẳng lẽ… Diệp tiên sinh cũng hiểu Vu thuật?”

Nếu không thì sao chỉ với một lóng tay đã đánh ngược lại Bạch Nãi Nãi được?

“Có phải là không sao rồi không?” Susan mở mắt ra, thấy Diệp Lâm không sao thì tạm thời yên tâm.

Lúc này, cô thấy phản ứng kỳ lạ của mọi người, vội vàng nhỏ giọng hỏi Liễu Như Yên bên cạnh.

“Ừ!” Liễu Như Yên gật đầu: “Thực lực của Diệp tiên sinh… vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.”

Vừa rồi cô tốn công lo lắng rồi. Đồng thời, cô có chút may mắn khi lần hành động này không có sự tham gia của nhà họ Liễu bọn họ.

Nếu không thì với cục diện hiện giờ, cả nhà họ Liễu đều phải rơi vào cảnh nguy hiểm.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?” Bạch Nãi Nãi giật mình nhìn về phía Diệp Lâm: “Cậu cũng hiểu Vu thuật?”

Hơn nữa, xem cách thi pháp một ngón tay của đối phương, có thể thấy năng lực Vu thuật của đối phương vượt xa chính mình.

Rốt cuộc thì khi Bạch Nãi Nãi muốn dùng Vu thuật với người khác, trước tiên là phải có môi giới… Ví dụ như lúc nãy, bà ta phải buộc Diệp Lâm uống thuốc Sinh Tử trước, nội ứng ngoại hợp, mới có thể thể thi chú.

Còn Diệp Lâm thì chẳng dùng cái gì cả, trực tiếp thi chú là được rồi.

Đây không phải là cấp bậc mà Vu sư bình thường có thể đạt đến.

Đây là cấp bậc mà chỉ có Đại vu mới có được.

“Rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào vậy?”

Bạch Nãi Nãi thấy Diệp Lâm trẻ tuổi như thế, nghĩ thầm có khi nào là tên quái vật nào đó từ già hóa trẻ hay không?

Nếu không thì sao lại có được năng lực Vu thuật mạnh đến như thế?

“Tôi hả…” Diệp Lâm hơi khựng lại rồi nói: “Tôi nói ra tên tuổi sư phụ tôi, chắc là bà sẽ biết.”

“Sư phụ?” Bạch Nãi Nãi hiểu ra, thầm nghĩ với cái loại năng lực Vu thuật như thế, chắc chắn là đệ tử của một vị Đại vu nào đó rồi: “Sư phụ của cậu là ai?”

“Vu Khải!” Diệp Lâm nói ra tên của vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình.

Vu Khải đương nhiên không phải là tên thật, nhưng người có thể tự xưng Vu, vốn đã nói lên thực lực và địa vị của hắn.

“Vu Khải?” Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ run cả người: “Đại vu Tây Nam… Vu Khải?”

“Sư phụ tôi nói, trên thế gian này, số người có tư cách dùng tên Vu có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Ngoài ông ấy ra, còn có ai dám tự xưng là Vu Khải?”

“Vu Khải còn sống hả? Ông ta là sư phụ của cậu hả?” Bạch Nãi Nãi liên tục lắc đầu, không thể tin nổi.

Cái tin tức nặng kí này còn khiến bà ta chấn động hơn cả việc Diệp Lâm thi chú Sinh Tử trên người bà ta.

“Vu Khải là ai vậy?” Hoàng Tam Gia hiểu biết rất ít về tộc Vu, luôn cho rằng Bạch Thị đã là lợi hại lắm rồi.

Ông ta chưa từng thấy Bạch Nãi Nãi có hành động khác lạ như thế.

Tiếp theo, một màn khác lạ và chấn động hơn nữa xuất hiện.

Bạch Nãi Nãi quỳ hai đầu gối xuống đất, làm đại lễ với Diệp Lâm, cung kính nói: “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, thế mà lại đi đắc tội với cao đồ của đại năng Vu Khải, xin hãy tha tội!”
Chương 163: Muốn chết hay muốn sống?

Có lẽ ở trong mắt người ngoài, cái tên đại vu Tây Nam – Vu Khải cực kì xa lạ.

Nhưng ở trong giới Vu nhỏ hẹp, Vu Khải là một sự tồn tại giống như thần, thậm chí có thể xem như nằm trong top 3 đại vu đương thời.

Còn nhà họ Bạch ở Phụng Thiên bọn họ, năng lực vu thuật kém rất nhiều so với đại vu thật sự.

Khi biết Diệp Lâm là cao đồ của đại vu, cộng thêm bản thân mình còn trúng chú Sinh Tử, Bạch Nãi Nãi không thể không quỳ, không thể không xin lỗi.

Bà ta biết đắc tội với loại thế lực như đại vu mang ý nghĩa gì.

Đó là một con quái vật khổng lồ mà nhà họ Bạch nho nhỏ của bà ta không thể chạm vào…

Giống như Diệp Lâm chỉ cần dùng một ngón tay là có thể gieo chú Sinh Tử trên người bà ta vậy.

Ở trước mặt đại vu, người ta chỉ cần búng tay một cái là có thể diệt sạch nhà họ Bạch.

“Bà Bạch, bà…”

Hoàng Tam Gia thấy vậy thì giật hết cả mình.

Không ngờ tới nhà họ Bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy!

Vậy vậy vậy… vậy phải làm sao bây giờ?

Đầu tiên là bà xà nhà họ Liễu bị giết, sau đó là nhà họ Khôi bị diệt, bây giờ ngay cả nhà họ Bạch cũng quỳ chịu thua.

Diệp Lâm chỉ có một người, thế mà lại dễ như trở bàn tay áp chế sự hợp tác của năm nhà bọn họ rồi tiêu diệt từng nhà một.

Đúng là không thể tin nổi mà!

Hồ Đại Tiên lắc đầu thở dài, cho rằng đã không còn hy vọng nữa rồi.

Bây giờ chỉ với hai nhà Hồ, Hoàng bọn họ là khó có thể xoay chuyển cục diện được.

“Đại vu?” Liễu Như Yên cũng giật nảy mình nhìn về phía Diệp Lâm.

Không ngờ anh còn có một thân phận như thế nữa!

Anh là cao đồ của đại vu?

Tuy rằng cô không hiểu nhiều về tộc vu, nhưng khi thấy Bạch Nãi Nãi quỳ xuống nhận lỗi, cô cũng biết sư phụ của đối phương lợi hại cỡ nào.

“A…” Susan cũng giật mình không khép miệng lại được.

Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin nổi một màn trước mắt.

Cô có cảm giác như là mình đang ở trong phim, bởi vì mọi thứ trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Bạn học cấp ba của mình, vừa tốt nghiệp liền đi tù năm năm, thế mà lại thành đồ đệ của đại vu gì gì đó?

Rốt cuộc năm năm trong tù, Diệp Lâm đã phải trải qua những gì?

Tuy rằng có chút khó tin, nhưng nghĩ đến chuyện bà nội mình cũng được Diệp Lâm cứu, thì cũng không khó hiểu khi Diệp Lâm hiểu vu thuật và là đồ đệ của đại vu.

“Là tôi đáng chết, tôi đáng chết, không biết Diệp tiên sinh chính là cao đồ của đại vu…” Bạch Nãi Nãi dập đầu liên tục, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

“Bà muốn chết hay muốn sống?” Diệp Lâm lạnh giọng hỏi.

“Đương nhiên là muốn sống… muốn sống!” Bạch Nãi Nãi tiếp tục dập đầu liên tục giống như gà mổ thóc.

“Nếu bà muốn sống, thì sau này cả nhà họ Bạch của bà phải nghe theo lệnh của tôi.” Diệp Lâm nói: “Lần này ai bảo các người tới đối phó tôi, khi về các người đều phải dùng thủ đoạn tương tự trả lại.”

“Bà hiểu chưa?”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi run rẩy cả người.

Dùng thủ đoạn tương tự trả lại?

Vậy chẳng phải là bảo nhà họ Bạch bọn họ trở thành kẻ địch với nhà họ Trương ở Phụng Thiên?

Hậu quả của việc đắc tội nhà họ Trương không kém gì hậu quả đắc tội cao đồ đại vu!

Trong nhất thời, Bạch Nãi Nãi còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc thì đắc tội với bên nào sẽ nặng hơn một chút.

“Sao hả? Bà không đồng ý hả?” Thấy đối phương im lặng suy nghĩ, Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ lấy mạng của bà ngay!”

“Đồng ý! Đồng ý!” Bạch Nãi Nãi hồi hồn lại, sợ tới mức dập đầu liên tục: “Lời nói của Diệp tiên sinh là thánh chỉ, tôi không dám không nghe. Có điều…”

Nói tới đây, Bạch Nãi Nãi khó xử nói: “Lần này là nhà họ Trương ở Phụng Thiên muốn trả thù Diệp tiên sinh.”

“Ở Phụng Thiên, nhà họ Trương có thế lực khổng lồ và nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nhà họ Bạch chúng tôi cũng phải dựa vào nhà họ Trương mà sống.”

“Bảo nhà họ Bạch chúng tôi trở thành kẻ địch với nhà họ Trương chính là chín chết một sống!”

Diệp Lâm không muốn nghe bà ta giải thích: “Nhưng nếu là kẻ địch với tôi thì sẽ là chín chết không sống!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Bà đừng tìm cớ. Nếu là chuyện đơn giản thì tôi cần gì phải giao cho bà đi làm?”

“Tôi cho bà thời gian một tuần. Hết một tuần, tôi sẽ tự mình đi Phụng Thiên. Đến lúc ấy, nếu nhà họ Trương còn tồn tại thì tôi sẽ đi diệt nhà họ Trương, sau đó sẽ đi lấy mạng nhỏ của bà.”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ tới mức nghẹn lời, bên ngoài dập đầu nói vâng liên tục, bên trong thì đau khổ.

Thấy Diệp Lâm dùng nhà họ Bạch đi đánh nhà họ Trương, Liễu Như Yên âm thầm khâm phục.

Bạch Nãi Nãi bị trúng chú Sinh Tử, chắc là không thể không nghe theo.

Lúc này, nhà họ Trương không chỉ tổn thất một viên cờ, sắp tới có lẽ sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.

Mà nhà họ Liễu bọn họ, nếu có thể nhân cơ hội thoát khỏi nhà họ Trương, thì cũng là chuyện tốt.

“Bà Bạch!” Hoàng Tam Gia lại hét lên một tiếng, giận dữ chất vấn: “Bà thế mà lại đi chịu thua thằng nhãi kia, còn muốn làm kẻ địch với nhà họ Trương nữa? Bà điên rồi sao?”

Bạch Nãi Nãi có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể im lặng đáp trả.

“Hay lắm, đầu tiên là nhà họ Liễu ngầm giúp đỡ thằng nhãi kia. Bây giờ ngay cả nhà họ Bạch bà cũng phản nữa hả?”

Hoàng Tam Gia cười lạnh, nói: “Chờ lúc trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ báo với nhà họ Trương, để xem nhà họ Trương xử lý nhà họ Bạch bà thế nào!”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Đại Tiên vẫn cứ im lặng nãy giờ.

“Lão Hồ, hai anh ta hợp tác đánh với thằng nhãi kia một trận đi!”

“Tôi không tin thằng nhãi kia mạnh đến mức có thể một mình đánh năm nhà chúng ta?”

Hoàng Tam Gia gọi liên tục vài tiếng. Kết quả là vị Hồ Đại Tiên kia cứ như người câm, không nói tiếng nào, còn như người gỗ, không hề nhúc nhích.

“Ơ?” Hoàng Tam Gia ngây người, giận dữ nói: “Lão Hồ, ông bị dọa ngu người rồi hả? Sao không nói lời nào vậy?”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia giơ tay túm Hồ Đại Tiên, kết quả không túm được gì.

Sau đó, ông ta dùng sức kéo mạnh một cái, lại kéo ra một tấm lông cáo rất lớn, bên trong đều là rơm rạ.

Đây thế mà lại là một người giả!

“Mẹ nó!”

Hoàng Tam Gia giật mình, tức giận chửi ầm lên.

“Lão Hồ ông chơi đẹp quá đi!”

“Chạy cũng không báo một tiếng nữa!”
Chương 164: Hoàng Đại Tiên

Hoàng Tam Gia cảm thấy sụp đổ.

Lúc đi là bốn nhà cùng đi, đi một cách tràn đầy khí phách và tin tưởng!

Kết quả có ai ngờ được là đến bây giờ, chết chết, thua thua, trốn trốn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoàng Tam Gia ông ta.

Đây là một kết quả thê lương biết bao nhiêu.

“Mẹ nó!”

“Một đám ăn cây táo rào cây sung, đến giây phút mấu chốt, không một ai đáng tin!”

“Uổng cho tôi tin tưởng các người, cho rằng năm nhà chúng ta tình như anh chị em!”

Bạch Nãi Nãi thở dài: “Hoàng tam ca, trước khác nay khác, tôi cũng chẳng có cách nào…”

Rốt cuộc thì nhà họ Bạch bọn họ không dám làm kẻ địch với cao đồ đại vu.

Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia và nhìn hướng đi của cao thủ nhà họ Hoàng.

“Ông chịu thua hay không?” Diệp Lâm lạnh nhạt hỏi.

“Thua con mẹ mày chứ thua!” Hoàng Tam Gia rất có khí phách, cho dù một cây làm chẳng nên non cũng vẫn kiên trì với lập trường ban đầu.

“Nhà họ Trương đối xử không tệ với tao. Sao tao có thể lấy oán trả ơn, phản bội chủ gia được chứ?”

“Nhãi ranh, hôm nay Hoàng Tam Gia tao sẽ liều mạng với mày!”

Thấy Hoàng Tam Gia như vậy, Diệp Lâm cũng chiều theo ý ông ta.

“Vậy thì ông đi tìm chết đi!”

Thấy Diệp Lâm định ra tay, Hoàng Tam Gia lập tức lùi ra sau vài bước, mặt mày trở nên dữ tợn.

“Muốn giết tao hả?”

“Không dễ vậy đâu!”

“Để tao cho mày thấy năng lực của tao!”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia bấm tay niệm thần chú, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị.

“Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, nhà ta có con chồn, nhiều thế hệ cung phụng là đại tiên, xin đại tiên nhập thân!”

Ông ta còn chưa dứt lời, đã thấy khuôn mặt ông ta giống như là phản tổ, mọc ra lông tóc màu vàng, thậm chí khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn, không còn giống mặt người, mà giống như đầu một con vật.

Thân hình bắt đầu cong cong, đôi tay lỏa lồ ở bên ngoài cũng bị lông tóc bao phủ, biến thành một đôi móng vuốt bén nhọn.

“Hoàng Đại Tiên nhập thân!”

Thấy cái cảnh kia, Liễu Như Yên lập tức giật mình.

Đây cũng là một cảnh ám ảnh tuổi thơ của cô, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả vu thuật nhà họ Bạch.

Khác với nhà họ Bạch có vu thuật thần bí khó lường, cũng khác với nhà họ Liễu có rắn thần nuôi dưỡng nhiều thế hệ, đại tiên mà nhà họ Hoàng cung phụng chính là chồn sóc, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lúc xuất hiện, nó sẽ như một bóng ma vô hình bám lên người người kêu gọi, hiện lên trước mặt mọi người.

Mà người bị nó bám vào, không chỉ có tính tình thay đổi, ngoại hình cũng sẽ thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất theo.

Nói tóm lại là thay đổi càng lớn, càng giống Hoàng Đại Tiên thì lực lượng mượn được sẽ càng mạnh.

Ví dụ như Hoàng Tam Gia trước mắt, thật sự là rất giống Hoàng Đại Tiên chuyển thế, hoàn toàn không còn dáng vẻ con người nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Tam Gia đã biến thành Hoàng Đại Tiên mà ông ta cung phụng, phải nói là giống nhau như đúc.

“Khặc khặc khặc…”

Lúc này, Hoàng Tam Gia phát ra tiếng cười quỷ dị âm hiểm.

Tuy rằng tiếng cười phát ra từ miệng Hoàng Tam Gia, nhưng ngoài tiếng cười ra thì còn có tiếng con vật âm trầm khủng bố.

Dường như là đang có một người một thú cùng nhau nói chuyện vậy.

“Đại Tiên, tôi giao thằng nhãi này cho ngài đối phó!”

“Tam Gia cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình xét nát hắn!”

Hoàng Tam Gia giống như một người đóng hai vai, tự nói chuyện với chính mình, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.

“Diệp tiên sinh cẩn thận!” Bạch Nãi Nãi nhìn thấy cảnh này cũng hơi run run: “Hoàng Tam Ca đã hoàn toàn bị Hoàng Đại Tiên bám vào người rồi. Hơn nữa, lần bám vào người này có độ hoàn thành cực kì cao, khiến ông ta trở nên rất khó xử lý.”

Đây là lần đầu tiên Bạch Nãi Nãi nhìn thấy Hoàng Tam Gia hoàn toàn biến thành dáng vẻ Hoàng Đại Tiên, gần như không còn một chút hình người nào.

Đây cũng là một hành động rất nguy hiểm.

Bởi vì phản tổ hoàn toàn rất có thể không biến lại hình người được nữa.

Có thể thấy là Hoàng Tam Gia vì đối phó với Diệp Lâm, gần như là không hề giữ lại mà hiến hết mình ra ngoài.

Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hoàng Tam Gia đã hoàn toàn thay đổi, cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

Rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên anh thấy năng lực phản tổ bám vào người.

Không biết đạo hạnh của vị Hoàng Đại Tiên kia thế nào nữa.

Hoàng Tam Giang chợt bay vụt qua, giống như quỷ mị, biến mất trong bóng đêm.

Lúc xuất hiện lần nữa, nó giống như là một con sói đơn độc lao ra khỏi bóng tối.

Nó lao về phía Diệp Lâm từ sau lưng.

Bộ mặt dữ tợn, mặt mũi hung tợn.

Năm ngón tay xòe ra giống như đao thép sắc bén có thể xé nát mọi thứ.

Lúc Hoàng Tam Gia hiện thân, Diệp Lâm cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.

Đối phương thế mà lại đi vận dụng một loại lực lượng ảo thuật nào đó mê hoặc tinh thần mình.

Đồng thời, bên trong đầu còn vang lên tiếng nói mang tính mê hoặc của Hoàng Đại Tiên.

“Nhãi ranh, mày thấy tao giống người hay giống tiên?”

Nếu đổi làm người khác, khi đối mặt với vấn đề này, dù có trả lời thế nào thì tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là bị tấn công, kết quả sẽ rơi sâu vào trong ảo giác, đứng yên giống người gỗ, để mặc cho Hoàng Tam Gia tấn công.

Nhưng Diệp Lâm sao có thể bị cái loại ảo giác này mê hoặc được!

“Tao thấy mày không giống người, cũng không giống tiên, mà giống một con chồn!”

“Nghiệt súc, dám làm ra vẻ ngay trước mặt tao hả!”

“Còn khôn mau hiện nguyên hình!”

Diệp Lâm nheo mắt, lập tức tránh thoát được sự khống chế về tinh thần của đối phương.

Sau đó, anh quát lớn một tiếng.

Lúc Hoàng Tam Gia nhào vào trước mặt anh, anh nhẹ nhàng giơ tay lên phía trước…

Răng rắc!

Cái cổ nhỏ yếu của Hoàng Tam Gia thế mà lại bị Diệp Lâm bóp chặt trong lòng bàn tay.

Giống như là Tử Thần bóp chặt cổ họng, không dám nhúc nhích một chút nào.

Trong chớp mắt, sau lưng Hoàng Tam Gia toát mồ hôi lạnh.

Ông ta thậm chí không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, thì đã bị đối phương bóp cổ họng rồi.

Huống chi, ảo cảnh mà ông ta thi triển, hoàn toàn không có hiệu quả.

Thằng nhãi này… sao lại mạnh thế chứ?

Dù có đạo hạnh như Hoàng Đại Tiên, thì cũng có vẻ không hề có sức phản kháng trước Diệp Lâm.

“Đại thần… tha… tha mạng đi…” Hoàng Đại Tiên thấy mình đánh không lại thì lập tức chịu thua xin tha: “Tôi không dám xen vào chuyện của người khác nữa… Chuyện này không liên quan đến tôi… đừng giết tôi… đừng hủy đạo hạnh của tôi… thả tôi đi…”
Chương 165: Mềm và cứng

Khác với Hoàng Tam Gia kiên cường, Hoàng Đại Tiên bám lên người Hoàng Tam Gia dường như coi trọng đạo hạnh và mạng sống của mình hơn.

Vừa thấy tình huống không ổn là nó liền chịu thua xin tha.

Hoàng Tam Gia vẫn còn một chút ý thức lập tức lên tiếng chất vấn: “Đại tiên, ngài có ý gì vậy?”

“Tam Gia, thằng nhãi này khó chơi lắm, cần gì phải thế hả?”

“Vậy ngài cũng đừng nên cúi đầu chịu thua chứ?”

“Chứ phải làm sao? Tôi khó lắm mới tu thành chính quả, chẳng lẽ phải chết ngay đây vì nhà họ Hoàng các ông? Không đáng giá chút nào!”

“Đại tiên… ngài…”

Hoàng Tam Gia tức điên lên rồi.

Không ngờ đại tiên mà nhà bọn họ cung phụng nhiều năm lại là một cái thứ nhát gan sợ chết như thế!

Uổng công ngày thường mình coi như người nhà, giúp đỡ đủ điều.

Thấy vậy, Diệp Lâm ném mạnh Hoàng Tam Gia xuống đất.

Hoàng Tam Gia ngã lăn ngã lốc, suýt nữa ngất xỉu luôn.

Còn Hoàng Đại Tiên thì cũng bị một cái ném kia ném ra nguyên hình.

Một con chồn lông vàng tách ra từ trong cơ thể Hoàng Tam Gia, cao khoảng một người, quỳ rạp xuống mặt đất, run bần bật.

“Hít…”

Đây là lần đầu tiên Hoàng Đại Tiên thần bí hiện nguyên hình.

Đám người Bạch Nãi Nãi, Liễu Như Yên giật mình mở to mắt ra nhìn.

“Đây… đây là Hoàng Đại Tiên mà nhà Tam Gia cung phụng hả?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con chồn lớn như thế!”

Chồn thấy mình hiện nguyên hình, định nhân cơ hội chạy trốn.

Thấy vậy, Diệp Lâm đi lên, một chân dẫm xuống đầu Hoàng Đại Tiên.

“Tao cho mày đi rồi hả?” Diệp Lâm lạnh lùng nói.

“Đại thần còn có gì dạy bảo ạ?” Hoàng Bì Tử nói với giọng điệu lấy lòng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng lúc nãy nữa.

“Hoàng Bì Tử, hôm nay mày rơi vào trong tay tao, mày phải nhận tao làm chủ!” Dứt lời, Diệp Lâm tăng lớn sức lực, dẫm mạnh xuống nữa: “Mày có đồng ý hay không?”

Hoàng Bì Tử bị dẫm đau đến mức gào to lên, cảm thấy xương cột sống mình sắp bị dẫm gãy luôn rồi.

Nó đâu còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải nói liên tục: “Đồng ý… đồng ý, tôi đồng ý nhận đại thần làm chủ, sau này nghe theo lời của đại thần!”

Nhìn chung thì lời nói của Hoàng Bì Tử cực kì đáng tin.

Hoàng Bì Tử trời sinh tính tình có thù tất báo.

Nếu nó muốn hại người, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ làm kẻ thù không có ngày yên bình.

Nhưng nếu nó chịu nhận chủ, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ đi theo chủ, tuyệt đối không nuốt lời.

Có điều, Diệp Lâm sợ nó phục miệng không phục lòng, sẽ ghi hận mình, thậm chí tìm cơ hội báo thù mình.

Vậy nên, anh bấm tay niệm quyết, gieo chú Sinh Tử lên trái tim của Hoàng Bì Tử.

“Tao đã gieo chú Sinh Tử lên trái tim mày. Hiện giờ, sự sống chết của mày phụ thuộc hết vào một suy nghĩ của tao.”

“Nếu mày có gan mang lòng khác, thì tao chắc chắn sẽ làm mày chết không có chỗ chôn!”

Dứt lời, Diệp Lâm túm không một cái, Hoàng Bì Tử liền cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó túm chặt, khiến cả người run rẩy, dòng máu chảy ngược.

Nó lập tức nhận ra được rằng đây là uy lực của chú Sinh Tử.

Trái tim của mình, mạng nhỏ của mình, đều nằm trong lòng bàn tay của con người kia.

“Đại thần tha mạng!”

“Tiểu nhân tuyệt đối không có hai lòng!”

“Tiểu nhân sẽ vĩnh sinh vĩnh thế thờ phụng ngài và tộc nhân của ngài!”

Lúc này, Diệp Lâm mới buông tay ra, dời bước sang bên khác.

Hoàng Bì Tử đứng dậy, lập tức khom người bái bái với Diệp Lâm, sau đó nằm bò bên chân Diệp Lâm, có vẻ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

“Con mẹ nó!”

Hoàng Tam Gia ở bên cạnh thấy vậy thì cực kì tức giận.

Đây chính là đại tiên mà nhà họ Hoàng bọn họ đã cung phụng nhiều thế hệ đấy!

Bọn họ cho ăn ngon uống ngon, nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm.

Bây giờ lại cứ dễ dàng bị đối phương thu phục được…

Loại cảm giác này, có lẽ người khác không biết, nhưng mà Liễu Như Yên cũng từng có tổn thất tương tự.

Rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ cung phụng, cũng bị Diệp Lâm bắt đi.

Trong nhất thời, trong năm đại gia tộc ở Phụng Thiên, có hai tiên vật của hai nhà cung phụng, đều bị Diệp Lâm đoạt được.

Mọi người rất tức giận, cho rằng Diệp Lâm chính là tai họa của năm nhà bọn họ.

“Tên họ Hoàng kia, bây giờ ông có phục chưa?”

Cuối cùng, Diệp Lâm dời tầm mắt lên người Hoàng Tam Gia.

Vừa nãy mới bị Diệp Lâm ném mạnh một cái rồi rơi xuống đất, Hoàng Tam Gia đã bị gãy một chân, cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.

“Tam Gia, đừng mạnh miệng nữa, mau nhận thua với chủ nhân đi!”

Lúc này, Hoàng Bì Tử quỳ rạp trên mặt đất chủ động khuyên Hoàng Tam Gia đầu hàng.

“Mày cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Mày câm miệng cho tao!”

“Là tao bị mù, uổng công nuôi dưỡng mày nhiều năm như thế!”

Hoàng Bì Tử cười âm hiểm: “Kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi!”

“Mạnh miệng là điều kiêng kị nhất trong sinh tồn.”

“Tôi có được đạo hạnh thế này và sống đến ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào không biết xấu hổ!”

“Phụt…”

Hoàng Tam Gia sắp bị tức chết rồi.

Lần đầu ông ta thấy có thứ nói lời vô sỉ lại nói ra đường hoàng như thế.

Có điều nghĩ lại cũng đúng, súc sinh chính là súc sinh.

Nói tôn nghiêm với nó khác gì đàn gảy tai trâu.

“Haizz…”

Chuyện đã đến nước này rồi, Hoàng Tam Gia nặng nề mà thở dài ra.

“Hoàng Tam Gia tôi… thua rồi!”

“Nhãi ranh, cậu muốn giết muốn chém gì thì tùy cậu!”

“Chỉ xin cậu tha cho tộc nhân của tôi, để bọn họ quay về Phụng Thiên đi. Nhà họ Hoàng tôi thề sẽ không trở thành kẻ địch của cậu, gây chuyện với cậu nữa.”

Nghe vậy, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng: “Các người có tư cách gì là kẻ địch của tôi?"

“Ơ…” Hoàng Tam Gia lập tức nghẹn lời.

Ông ta thầm nghĩ đúng vậy, nhà họ Hoàng bọn họ làm sao dám trở thành kẻ địch của Diệp Lâm, gây chuyện với Diệp Lâm nữa chứ?

Bọn họ trốn còn không kịp nữa đấy chứ!

“Chỗ tôi không phải là nơi các người muốn tới thì tới muốn đi thì đi!”

“Huống chi, các người dám bắt cóc người của tôi, tôi càng sẽ không dễ dàng tha cho các người!”

Nói tới đây, Diệp Lâm lạnh giọng nói tiếp: “Vẫn là câu nói cũ… hôm nay ai đồng ý chịu thua thì sẽ tha cho một mạng!”

“Còn nếu không chịu thua thì cũng đừng trách tôi không nương tay!”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi lập tức triệu tập tộc nhân nhà họ Bạch đang mai phục ở xung quanh đến đây đầu hàng Diệp Lâm.

“Nhà họ Liễu chúng tôi cũng đồng ý nghe theo lệnh của Diệp tiên sinh!” Liễu Như Yên cũng vội vàng tỏ thái độ.

Lúc nãy cô thấy Diệp Lâm có thể dễ như trở bàn tay mà đánh tan nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng, đánh cho bọn họ không thể nào xoay người được.

Cho dù là nhà họ Liễu bọn họ, thì cũng khó có thể đánh lại, chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Còn Hoàng Tam Gia thì cứ do dự không biết nên làm như thế nào cho đúng.

Ông ta có thể kiên cường, thà chết cũng không đầu hàng.

Nhưng mà ông ta lại không muốn thấy cảnh mấy chục tộc nhân mà ông ta dẫn đến chết ngay nơi đây.

Lúc này, Hoàng Bì Tử lại thần không biết quỷ không hay mà bám lên người Hoàng Tam Gia lần nữa.

Nó hô lên một tiếng, khiến đám người họ Hoàng đang mai phục xung quanh sôi nổi hiện thân.

“Từ nay về sau, nhà họ Hoàng chúng tôi cũng nghe theo lệnh của Diệp tiên sinh!”

“Chúng tôi sẽ thoát khỏi nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chuyển về dưới trướng Diệp tiên sinh!”

Thấy Hoàng Tam Gia nói vậy, các tộc nhân nhà họ Hoàng cũng sôi nổi quỳ xuống đất tỏ vẻ đồng ý trung thành.

“Con mẹ nó! Ai bảo mày bám vào người tao để ra lệnh vậy?”

Lúc này, khi thấy mình nói ra vài lời trái lương tâm kia, Hoàng Tam Gia mới nhận ra rằng mình bị Hoàng Đại Tiên chủ động bám vào người, cáo mượn oai hùm đi ra lệnh, khiến cho tộc nhân mình sôi nổi thần phục, nước đổ khó hốt.

“Tam Gia, tôi chỉ vì tốt cho ông, vì cứu nhà họ Hoàng ông thôi mà!”

“Ông nói không ra lời những lời kia, vậy thì để tôi nói thay ông. Không cần cảm ơn tôi đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom