• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 286-290

Chương 286: Hỗn Nguyên Đan

Cái gì?

Sư thúc tổ?

Nghe Diệp Lâm nói vậy, ông Miêu tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu.

Làm gì nhục nhã người ta dữ vậy?

Mình tốt xấu gì cũng là một ông già hơn sáu mươi tuổi, tương đương với ông nội của cậu ta.

Cậu ta là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà lại dám tự xưng là sư thúc tổ của mình?

Cho dù đối phương là tân gia chủ, thì cũng không thể ức hiếp người ta như vậy chứ?

Mọi người xung quanh nghe vậy đều không hiểu ra sao.

Bọn họ không hiểu vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như thế?

Chẳng lẽ là vì cố ý chèn ép ông Miêu?

“Gia chủ, câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!” Ông Miêu tức điên lên: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vui lòng đừng nói cái loại chuyện cười nhàm chán ấy!”

“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả?” Diệp Lâm hỏi rồi lấy một viên đan dược ra: “Ông biết nó là gì không?”

Ông Miêu cầm đan dược lên, nhìn kỹ rồi thì rất là sốc, lắp bắp: “Đây là… là…”

“Ông nói là tổ tiên mình xuất thân từ Dược Vương Cốc, vậy chắc là ông cũng biết viên đan dược này hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói.

“Đây là Hỗn Nguyên Đan… một trong ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc?”

Ông Miêu từng nghe cha nhắc tới chuyện Dược Vương Cốc có ba viên đan dược trấn cốc. Một là Hoàn Dương Đan có thể cứu chết thành sống. Hai là Trúc Cơ Đan có thể giúp người thường tu luyện. Ba là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi loại bệnh.

Hỗn Nguyên Đan còn có tên khác là Nhất Khí Hỗn Nguyên, đan dược vừa vào miệng là có một dòng khí xuyên xỏ khai thông kinh lạc toàn thân, chữa hết các loại bệnh tật khó chữa.

Ông Miêu thấy đan dược trước mắt giống hệt với đan dược được miêu tả trong ghi chép của ông nội.

“Không thể nào! Sao có thể chứ?” Ông Miêu nhớ rõ ba viên đan dược có một không hai kia là bí mật của Dược Vương Cốc.

Ngay cả ông nội của ông ta là đệ tử của Dược Vương, cũng chưa từng thấy phương thuốc, mà chỉ mới may mắn uống thử một viên thôi.

“Sao cậu lại có Hỗn Nguyên Đan?” Ông Miêu ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Là thật hay giả vậy? Do cậu luyện chế hả?”

Diệp Lâm gật đầu: “Bảo đảm là thật! Do tôi luyện chế!”

“Hít…”

Nghe vậy, ông Miêu lại rất chấn động, hít hà một hơi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai hả?”

Người nào mà có được Hỗn Nguyên Đan, còn luyện chế được Hỗn Nguyên Đan nữa?

Hay là vị tân gia chủ này cũng xuất thân từ Dược Vương Cốc? Thậm chí địa vị cao hơn cả ông nội của mình?

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dược Vương cũng là sư phụ tôi. Nếu ông nội của ông là đệ tử Dược Vương, thì ông ấy chính là sư huynh của tôi, cha ông nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.”

“Tôi nói tôi là sư thúc tổ của ông, không phải là nói đùa!”

“Ơ kìa…” Ông Miêu giật mình, nói: “Không thể nào! Nếu ông nội tôi còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi… Sao cậu có thể là đệ tử Dược Vương được?”

Ở trong mắt người thường, Dược Vương đã qua đời lâu lắm rồi.

“Ha ha!” Diệp Lâm xúc động cười: “Sư phụ tôi là Dược Vương, tri thức y học cao siêu, tuổi thọ đã vượt qua cực hạn của thân thể nhân loại, sao có thể nói là không thể nào? Có thể nói ông ấy chính là Bành Tổ sống, tuổi thọ dài lâu.”

Nghe vậy, ông Miêu vừa chấn động lại vừa kích động, nói: “Vậy là Dược Vương đại nhân còn sống hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong ngục giam số 0 chính là sư phụ Dược Vương.

“Dược Vương thế mà lại còn sống? Sư tổ còn sống! Ha ha…” Nghe thấy tin tức này, ông Miêu lập tức kích động đến mức huơ chân múa tay.

Ngay sau đó, ông Miêu quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm, cung kính hành lễ, nói: “Sư thúc tổ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin hãy nhận một bái của tiểu đồ!”

Diệp Lâm xúc động nhận một bái của ông ta rồi nói: “Tôi muốn dừng dây chuyền sản xuất là vì để sản xuất Hỗn Nguyên Đan. Tôi nói đống đan dược của ông đều là rác rưởi có gì sai sao?”

Ông Miêu lắc đầu liên tục: “Không sai không sai, so với ba loại thuốc thần của Dược Vương Cốc thì đống đan dược mà tôi sản xuất đúng là rác rưởi, không đáng nhắc tới!”
Chương 287: Thiên hạ không bệnh tật

Thấy cảnh ông Miêu mới vừa dùng năng lực và thân phận của mình lên mặt với Diệp Lâm, lúc này lại mở miệng gọi sư thúc tổ và quỳ xuống đất…

Một tin tức chấn động khác là Diệp Lâm chính là đồ đệ của Dược Vương!

“Trời ạ! Đúng là khó tin mà! Theo tôi biết thì Dược Vương trong truyền thuyết chính là cao nhân thế hệ ông nội tôi!”

“Nếu Dược Vương có thể sống đến bây giờ, thì chắc cũng hai ba trăm tuổi rồi? Đúng là Bành Tổ chuyển thế đây mà!”

“Ông Miêu là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chắc là sẽ không nhận sai! Không ngờ tân gia chủ của chúng ta lại là đồ đệ của Dược Vương Cốc! Xem ra là cậu ta có thể dẫn dắt toàn tộc chúng ta nâng cao một bước!”

Sau khi biết thêm một thân phận của Diệp Lâm, người nhà họ Trương đều kính sợ Diệp Lâm hơn nữa, ai nấy cũng khát khao về một tương lai hoàn toàn mới.

“Thảo nào y thuật của sư phụ lại cao siêu đến thế! Hóa ra là đệ tử của Dược Vương!”

Chỉ có Hoàng Tiềm là vừa bất ngờ vừa khó hiểu, thầm nghĩ: Long Vương đại nhân là đồ đệ của lão Long Vương cơ mà? Sao lại thành đồ đệ của Dược Vương rồi?

Rốt cuộc thì Long Vương đại nhân có bao nhiêu sư phụ vậy?

“Đứng lên đi!” Diệp Lâm nói.

“Cảm ơn sư thúc tổ!” Ông Miêu bò dậy từ trên mặt đất, vội vàng sắp xếp: “Mau làm theo lời của sư thúc tổ, dừng hết các dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường để sửa sang lại!”

Diệp Lâm lấy giấy bút ra ghi nhanh ý tưởng của mình.

Mọi thứ về kế hoạch và thiết bị trong suy nghĩ của anh đều được ghi rõ ràng lên giấy.

Tuy rằng anh vẽ tay, nhưng hiệu ứng khi vẽ lại giống như là dùng công cụ chuyên nghiệp trên máy tính để vẽ.

“Sư thúc tổ ghê gớm quá đi!” Ông Miêu đứng bên cạnh xem mà rất là giật mình.

Sau khi vẽ xong toàn bộ dây chuyền sản xuất, Diệp Lâm đưa bản vẽ cho ông Miêu.

Diệp Lâm vốn định đi tìm một nơi xây nhà xưởng, bây giờ thì có sẵn rồi, đỡ phải tốn sức lực và thời gian.

“Ông hãy dựa theo bản vẽ của tôi để quy hoạch lại dây chuyền sản xuất.” Diệp Lâm dặn dò: “Cần phải cải tiến và nâng cấp toàn bộ cơ sở sản xuất!”

“Sửa hết hả?” Nghe vậy, ông Miêu giật mình hỏi: “Chẳng lẽ sau này sẽ dùng hết năm cơ sở sản xuất và các dây chuyền sản xuất đi sản xuất Hỗn Nguyên Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Dốc hết sức đi sản xuất Hỗn Nguyên Đan, sau đó tung ra thị trường!”

Nghe vậy, ông Miêu lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nhắc nhở: “Sư thúc tổ, cậu có biết làm như vậy có ý nghĩa gì không?”

“Đó chính là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi bệnh đấy!”

Ông Miêu vốn cho rằng Diệp Lâm nhiều lắm là sửa một cơ sở sản xuất để sản xuất một ít Hỗn Nguyên Đan, đầu cơ kiếm lợi, cung cấp riêng cho một bộ phận người.

Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại muốn dùng toàn bộ dây chuyền sản xuất để sản xuất Hỗn Nguyên Đan, lại còn muốn mở rộng khắp thị trường.

Nếu làm vậy thì chẳng phải là lật đổ thế cục dược phẩm hiện nay hay sao?

Đây sẽ là một sự thay đổi lớn đối với toàn bộ xã hội, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ!

“Đúng vậy! Tôi muốn làm như thế đấy!”

Diệp Lâm đứng dậy, ngạo nghễ nói.

“Đây cũng là ý của sư phụ Dược Vương!”

“Mở rộng Hỗn Nguyên Đan, làm cho thiên hạ không bệnh!”

Thiên hạ không bệnh!

Đây chính là lý tưởng cao nhất của người bác sĩ.

Chỉ là ở trong hiện thực là rất khó để làm được.

Rào cản cần vượt qua đầu tiên chính là con người.

Thiên hạ nhốn nháo chỉ vì lợi ích.

Chỉ cần ngành y tế vẫn còn có lợi nhuận, thì sẽ không có ai chịu từ bỏ.

Huống chi, Diệp Lâm làm như vậy chẳng khác gì lũng đoạn thị trường, một người có lợi, thiên hạ không đường đi.

“Sư thúc tổ, cậu cũng biết là sẽ rất khó khăn để làm như vậy, đúng không?” Ông Miêu buồn rầu nói: “Ngay cả Dược Vương đại nhân cũng không làm được nữa mà!”

“Vậy nên ông ấy mới giao phương thuốc cho tôi, để tôi tiếp tục hoàn thành hoài bão lớn lao mà năm xưa ông ấy không thể hoàn thành!”
Chương 288: Quyết tâm thực hiện

Nếu làm theo ý tưởng ban đầu của Dược Vương.

Đó là quảng bá cả ba phương thuốc.

Nếu làm được điều đó, mọi người đều có thể luyện võ, thiên hạ sẽ không còn bệnh tật và tuổi thọ sẽ được kéo dài.

Khi đó, người Đại Hạ ai cũng giống như rồng như hổ, vươn lên đứng đầu thế giới.

Thế nhưng, lý tưởng tuy đẹp nhưng thực hiện lại rất khó.

Nếu bắt tay vào làm thì đừng nói đến việc nhân rộng hết ba phương thuốc đó, cho dù chỉ muốn quảng bá một loại thôi cũng đã khó khăn rồi.

Dược Vương Cốc vốn nổi tiếng khắp thế giới, nhưng khi Dược Vương công bố những gì mình sắp làm, những bệnh nhân được Dược Vương cứu sống, thậm chí cả những vị khách và những người ủng hộ Dược Vương Cốc, tất cả đều đứng ra phản đối.

Dược Vương trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, cùng họ lưới rách cá chết, cuối cùng phải chôn thân trong tù, thật đáng buồn.

Người ta thường nói, người cầm ngọc trong tay là có tội!

Dược Vương nắm giữ thứ có thể thay đổi thế giới, khiến tất cả mọi người sửng sốt và sợ hãi.

Nhưng Dược Vương không có sức mạnh tuyệt đối để thay đổi và chống lại tất cả những điều này.

Kết cục cuối cùng là Dược Vương Cốc bị đóng cửa, còn bản thân Dược Vương cũng bị mắc kẹt trong ngục giam số 0. Đây vừa là cách giúp ông ấy suy nghĩ lại mọi chuyện, vừa là cách để trốn tránh tai họa.

Bây giờ, ba đơn thuốc đó.

Trúc Cơ Đan cho phép mọi người đều có thể luyện võ vẫn còn ở Dược Vương Cốc.

Hoàn Dương Đan có khả năng khiến người chết sống lại vẫn đang nằm trong tay Dược Vương.

Chỉ có Hỗn Nguyên Đan có thể chữa khỏi mọi bệnh tật là được Diệp Lâm mang ra ngoài mà thôi.

So với Trúc Cơ Đan và Hoàn Dương Đan, hai loại đan dược có thể lật đổ thiên hạ, Dược Vương muốn để Diệp Lâm quảng bá Hỗn Nguyên Đan, giúp thế giới không còn bệnh tật trước rồi tính tiếp.

Bước đi này rất khó khăn.

Nhưng luôn có những người muốn thử thực hiện.

Dược Vương từng thử, nhưng kết quả lại không như ý, giống như giữa đường bị ai đó đánh gãy chân, khó có thể tạo ra thay đổi.

Nhưng bây giờ, Diệp Lâm không chỉ có được kiến thức của Dược Vương mà anh thậm chí còn trẻ hơn và giỏi hơn cả Dược Vương trước đây.

Diệp Lâm quyết định sẽ thực hiện nó.

Dù có hàng nghìn người ngăn cản thì anh vẫn sẽ làm!

"Ông Miêu, ông có sợ phải làm những việc này không?" Diệp Lâm hỏi.

Ông Miêu ngẫm nghĩ, quả thực có hơi lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, cảm giác khắp nơi đều có vật cản.

Trước hết, điều họ phải đối mặt là toàn bộ ngành dược phẩm.

Nếu họ làm như vậy, tương đương với việc vi phạm quy tắc của ngành này và trở thành kẻ thù của công chúng!

Có câu, cướp mất con đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ mình.

Hậu quả không khó để tưởng tượng.

“Ha ha!” Ông Miêu nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười nói: “Tôi đã hơn sáu mươi tuổi, đã sống đủ lâu rồi, còn gì phải sợ nữa cơ chứ?”

"Có thể sống sót để chứng kiến tâm nguyện bấy lâu của sư tổ thành hiện thực, nếu bản thân tôi có thể giúp được gì đó, cho dù có chết tôi cũng sẽ không từ nan!"

Diệp Lâm thấy ông Miêu nghiêm túc, không hề đạo đức giả nên yên tâm giao mọi việc cho ông ta.

"Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ giao toàn bộ việc sản xuất đan dược cho ông!"

"Ông cứ yên tâm làm việc đi, mọi rắc rối tôi sẽ giải quyết!"

Nếu bình thường có người nói ra những lời này, có lẽ ông Miêu còn có phần do dự và lo lắng.

Nhưng hôm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Lâm đã giết Tọa Sơn Điêu và buộc võ cổ giả núi Trường Bạch phải trở về, một tay lật đổ toàn bộ nhà họ Trương và chiếm lấy toàn bộ quyền lực.

Thủ đoạn và sức mạnh như vậy thực sự khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.

"Tôi sẽ làm ngay! Cậu cứ chờ tin vui của tôi đi!" Ông Miêu nhận lệnh rồi rời đi.

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đặc biệt là sau khi thấy lúc ông Miêu rời đi dường như có một cảm giác bi tráng đến lạ, mọi người xung quanh đều có chút bối rối.

Không phải chỉ là sản xuất một viên thuốc thôi sao?

Chẳng lẽ sự biến mất của Dược Vương và việc Dược Vương Cốc đóng cửa đều có liên quan đến những viên thuốc này?
Chương 289: Vết thương không thể chữa

"Cậu Diệp, việc sản xuất đan dược này thực sự rắc rối và nguy hiểm đến vậy sao?"

Là một vu y, đương nhiên bà Bạch cũng thuộc về ngành y, nhưng bà ta chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới cái lý tưởng rằng một ngày nào đó trên thế giới sẽ không có bệnh tật.

Suy cho cùng, nó chẳng qua là một lý tưởng không bao giờ có thể thực hiện được.

Dù là một vu y nhưng bà Bạch lại có một suy nghĩ đầy mâu thuẫn và phức tạp, bà ta hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân nhưng cũng không muốn không còn bệnh nhân nữa.

Suy cho cùng, nếu không có bệnh tật thì vu y hay bác sĩ đâu cần tồn tại.

Có thể hình dung rằng nếu tương lai thực sự không có bệnh tật thì sẽ có bao nhiêu ngành nghề bị liên lụy và ảnh hưởng.

“Cũng tương đối.” Diệp Lâm bình tĩnh đáp: “Nhưng các người không cần lo lắng, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu!”

Lúc này, Giang Lãng vốn đang im lặng quan sát đột nhiên hỏi: "Anh Diệp, đan dược của anh thật sự thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật sao?"

"Tôi không dám nói 100%, nhưng về cơ bản, nó có thể chữa được hơn 90% bệnh tật." Diệp Lâm đáp: "Dù sao thì bệnh lý của hầu hết các bệnh đều giống nhau, chỉ có những bệnh khó và phức tạp mới cần phối hợp các phương pháp điều trị khác, chẳng hạn như châm cứu, v.v.”

Nghe vậy, Giang Lãng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vậy xin hãy giúp anh Diệp hãy chữa bệnh giúp ông nội tôi.”

"Ông nội anh bị bệnh gì?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Ông ấy cũng từng là một quân nhân, sau đó bị thương nên xuất ngũ, để lại một vết đen lớn trên lưng.” Giang Lãng nhớ lại, không khỏi rùng mình: “Đó là một căn bệnh tiềm ẩn, không bao giờ có thể chữa khỏi được!"'

"Ông nội tôi đã giữ bí mật về vết thương ở lưng này và không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy vẫn đã phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua."

Vừa nói, Giang Lãng vừa thở dài: “Tôi thường nghe thấy ông nội tôi rên rỉ đau đớn trong phòng lúc đêm khuya. Cũng một phần do ông nội tôi là quân nhân, ý chí kiên cường, nếu là người khác thì chắc đã sớm phát điên hoặc tự sát rồi!”

Lúc này, bà Bạch ở bên cạnh cũng nói thêm: “Tôi đã tới khám vết thương ở lưng của ông Giang ba lần rồi, nhưng đều không có kết quả, nó giống như một lời nguyền hơn là một vết thương!”

"Lời nguyền?" Diệp Lâm giật mình, lập tức tò mò về vết thương mà hai người miêu tả.

“Giống như lời nguyền mà cậu đã gắn lên người Hoàng Tam Gia vậy.” Bà Bạch suy luận: “Vết thương ở lưng của ông Giang sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, ông ấy sẽ phải chịu đau đớn suốt đời!”

Lúc này, Giang Lãng vội quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Diệp, nếu anh là truyền nhân của Dược Vương, xin hãy ra tay cứu ông nội tôi! Ông ấy chinh chiến cả một đời, nhưng những năm cuối đời vẫn phải chịu đựng loại tra tấn đau đớn này, ngày đêm không thể sống yên ổn.”

"Tôi vừa nghe nói anh Diệp đã ấp ủ mong muốn một thế giới không còn bệnh tật. Tôi rất khâm phục anh! Là người nhà của một bệnh nhân, sao tôi lại không mong như vậy cơ chứ?"

"Anh Diệp, cho dù anh có thể chữa khỏi vết thương của ông nội tôi hay không, thì phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ đứng ra bảo vệ tất cả các nhà máy dược phẩm của anh ở đây. Cho dù bên ngoài có phản đối thế nào, phủ Phụng Thiên cũng nguyện góp một phần công sức!"

Giang Lãng rất thông minh, lập tức bày tỏ lập trường của mình, sẵn sàng toàn lực ủng hộ Diệp Lâm để có thể cứu được ông nội.

"Ừm..." Diệp Lâm gật đầu: “Theo miêu tả của anh, vết thương này quả thực khá kì lạ. Tôi sợ rằng dùng Hỗn Nguyên Đan không thể chữa khỏi."

"Thôi vậy, tuy sư phụ của tôi đã ra quy tắc phải giết một người để cứu một người, nhưng nể tình ông Giang đã từng là một người lính, tôi sẽ phá lệ tới khám cho ông ấy!"

"Đi thôi, tới phủ Phụng Thiên!"
Chương 290: Tài không đợi tuổi

Thấy rằng sự việc ở đây gần như đã được giải quyết.

Diệp Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp, để mọi việc trong nhà họ Trương tiếp tục như thường lệ.

Về phần mình, anh dẫn theo nhóm Hoa Quốc Đống đi theo Giang Lãng đến phủ Phụng Thiên.

Khi đến nơi, Giang Lãng lại nhắc nhở: “Tính tình của ông nội tôi có chút quái đản và cố chấp, hơn nữa nhiều năm qua bị vết thương ở lưng hành hạ nên cũng có phần lạnh lùng.”

“Bởi vì mấy năm nay tôi đã mấy lần mời vô số thầy thuốc, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, nhưng đều không khỏi bệnh. Cho nên ông nội không thích nhắc đến vết thương đó, thậm chí còn không chịu để người khác tới khám, dù sao cũng không thể chữa được..."

Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Ông cụ tính cách mạnh mẽ, cho dù có bị tra tấn cũng một mình gánh chịu, không muốn người khác thương hại mình, cho nên mới không để người khác tùy tiện nhắc tới.”

"Sự kiên cường này thật đáng khâm phục! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho ông ấy!"

Nghe vậy, Giang Lãng vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp! Phủ Phụng Thiên tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu!"

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào được phủ Phụng Thiên.

Bên trong rất náo nhiệt.

Suy cho cùng, họ vừa hợp tác với hai chiến thần để trấn áp bọn cướp, thu hoạch được rất nhiều.

Hôm nay, hầu như toàn bộ người trong phủ Phụng Thiên đều có mặt để sắp xếp và xử lý công việc sau đó.

"Cha!" Giang Lãng dẫn nhóm Diệp Lâm đến gặp cha mình.

Đó chính là Giang Hải Đào, thống đốc của phủ Phụng Thiên.

"Cháu chào chú Giang!" Cha của Hoa Quốc Đống cũng là thống đốc như Giang Hải Đào, họ cũng đã nhiều lần hợp tác, đương nhiên Hoa Quốc Đống không còn xa lạ gì với ông ta, vừa gặp đã chào hỏi một cách thân thiết.

"Ồ, Quốc Đống, cháu không sao chứ?" Tưởng Hải Đào cũng mỉm cười, vỗ vai Hoa Quốc Đống: “Vừa rồi cha cháu mới đích thân gọi điện thoại cho chú cầu cứu, làm chú hết hồn."

"Tên nhóc này, tới Phụng Thiên sao không đến chỗ của chú, có chuyện gì bàn bạc trước với chú. Cũng may là cháu không sao, nếu cháu xảy ra chuyện gì ở đây, chú biết giải thích thế nào với cha cháu đây?"

Hoa Quốc Đống mitm cười gãi đầu, nói không muốn làm phiền Giang Hải Đào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dây mơ rễ má như vậy, không kết thúc dễ dàng như anh ta tưởng.

"Cha, đây chính là Diệp Lâm!" Sau đó, Giang Lãng trịnh trọng giới thiệu Diệp Lâm với cha mình.

"Ồ?" Giang Hải Đào quay đầu lại, tò mò nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên sự tò mò và ngạc nhiên: “Đúng là tài không đợi tuổi mà!"

"Vừa rồi Hàn chiến thần khen ngợi cậu hết lời! Nghe nói chính cậu đã giết chết Tọa Sơn Điêu, đúng chứ? Để lát nữa tôi sẽ tính xem sẽ phải thưởng cho cậu bao nhiêu? Tiền truy nã trong những năm qua cũng phải lên tới gần hàng trăm triệu rồi ấy chứ!”

"Cha, tạm thời gác chuyện tiền thưởng sang một bên đi." Giang Lãng vội vàng nói: "Anh Diệp đến đây không phải để nhận phần thưởng mà là để chữa bệnh cho ông nội!"

Sau đó, Giang Lãng giới thiệu ngắn gọn với cha, rằng Diệp Lâm không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn được cao nhân truyền lại y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cũ của ông nội.

Hoa Quốc Đống cũng cười nói: "Y thuật của sư phụ cháu rất cao siêu!"

"Thật sao?" Nghe vậy, Giang Hải Đào vui mừng khôn xiết: "Vậy thì mau đi theo tôi!"

Giang Hải Đào không dám chậm trễ, lập tức đặt công việc trong tay xuống, tự mình dẫn đường đến sân sau.

"Cha! Hôm nay con dẫn học trò của Dược Vương tới chữa bệnh cho cha đây!"

Giang Hải Đào hào hứng chạy đến khu nhà sau.

Nhưng vừa bước vào nơi ở của ông Giang.

Đột nhiên, nhanh như chớp!

Một ngọn giáo tua đỏ xuyên qua đám đông và hướng thẳng về phía Diệp Lâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom