• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 281-285

Chương 281: Còn không mau cút đi!

Tôi muốn toàn bộ nhà họ Trương!

Nghe vậy, không chỉ có gia chủ Trương Văn Viễn, mà ngay cả mọi người trong nhà họ Trương đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm vừa mở miệng ra là đòi hết nhà họ Trương!

“Ơ kìa…” Trương Văn Viễn trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì cho đúng.

Đưa cả nhà họ Trương cho cậu, vậy người làm gia chủ như tôi là cái gì?

Trương Văn Viễn cảm thấy khủng hoảng khi mà vị trí gia chủ của mình có thể mất đi bất cứ lúc nào.

“Diệp… Diệp tiên sinh… xin cậu giơ cao đánh khẽ!”

Trương Văn Viễn đột nhiên dập đầu liên tục, đau khổ cầu xin Diệp Lâm.

“Cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu, sau này cũng sẵn lòng làm việc cho cậu! Cậu đòi toàn bộ nhà họ Trương, thì tôi đây phải làm sao hả? Tiếp theo tôi biết ăn nói thế nào với tộc nhân, sau khi chết biết ăn nói thế nào với tổ tiên?”

Trương Văn Viễn khóc lóc thảm thiết, chỉ mong Diệp Lâm có thể tha cho mình, dù có trả giá thế nào cũng được.

“Một nửa! Tôi đồng ý chia một nửa nhà họ Trương cho cậu! Cầu xin cậu đừng cướp thêm một nửa còn lại của tôi!”

Đối mặt với cảnh Trương Văn Viễn đau khổ cầu xin, Diệp Lâm không dao động một chút nào.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Nếu đổi lại là mình thua thì nhà họ Trương cũng sẽ không dễ dàng tha cho mình!

“Tôi có thể tha cho ông một mạng là tốt lắm rồi. Vậy mà bây giờ ông còn muốn cò kè mặc cả với tôi hả?”

Dứt lời, Diệp Lâm dùng một chân đá ông ta ra ngoài: “Cút đi!”

Trương Văn Viễn bị đá văng ra cửa, hét thảm thiết một tiếng, rồi vẫn mặt dày bò trở về.

Ông ta nhìn các tộc nhân xung quanh, dường như muốn huy động sức mạnh quần chúng.

“Nhà họ Trương chúng ta đã kéo dài trăm năm, thế mà bây giờ lại sắp rơi vào trong tay một người khác họ, trên xấu hổ với tổ tiên dưới xấu hổ với con cháu. Mọi người đều là người họ Trương, mọi người nói một câu đi!”

“Chẳng lẽ các người cứ để mặc cho người xâu xé như vậy sao?”

Trương Văn Viễn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hừ!”

Lúc này, có người đi lên liền mắng: “Ông là chủ một nhà mà lại không phân rõ tốt xấu, gây ra phiền phức lớn cho gia tộc, bây giờ còn có mặt mũi la hét nữa hả?”

“Chẳng phải cục diện hiện nay của gia tộc đều do một tay ông tạo thành hay sao?”

“Đúng vậy!” Lại có người lên tiếng phụ họa: “Trước đây chúng tôi đã khuyên ông rồi, đừng có đi gây chuyện ở bên ngoài, nhất là một nơi đầy rẫy người tài như Yến Kinh, ông không chịu nghe, ông kiên quyết làm theo ý mình!”

“Hiện giờ rơi vào tình cảnh thế này, chỉ có thể trách bản thân ông thôi!”

Cuối cùng, đám trưởng lão nhà họ Trương cũng sôi nổi đứng ra, nghiêm mặt nói: “May mắn khi Diệp tiên sinh là một người dẫn đầu sáng suốt, không so đo hiềm khích trước đây, chỉ đuổi ông đi thôi, chứ không làm khó đám người chúng tôi.”

“Chúng tôi đồng ý để Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ Trương, trở thành gia chủ mới của nhà họ Trương!”

Nghe vậy, mọi người còn lại đều phụ họa: “Đúng vậy! Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy tài năng của Diệp tiên sinh! Ngay cả chiến thần Thanh Châu cũng kết nghĩa anh em với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh đúng là nhân tài!”

“Tài năng của Diệp tiên sinh vượt xa Trương Văn Viễn ông hàng trăm lần! Diệp tiên sinh có tư cách trở thành chủ một nhà hơn ông!”

“Dưới sự dẫn dắt của Diệp tiên sinh, nhà họ Trương chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước trong tương lai!”

Trong nhất thời, tiếng ủng hộ Diệp Lâm vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Tất cả đều là vì thực lực của Diệp Lâm, không chỉ có thể khiến cho Hàn Sơn Hà coi trọng, mà còn khiến cho mọi người trong nhà họ Trương khâm phục thật lòng, lòng mang kính sợ.

Tuy rằng anh là người khác họ, nhưng năng lực của anh lại mạnh hơn tộc trưởng cùng họ hàng trăm lần. Xét về mặt lợi ích, không ai bị tổn thất cái gì, tất nhiên là sẽ dốc sức ủng hộ.

Thấy các tộc nhân sôi nổi làm phản đứng về phía Diệp Lâm, khiến mình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, tuyệt đối không ngờ mình lại là người bị bỏ đá xuống giếng.

“Hay lắm… một đám ăn cây táo rào cây sung các người… Gia tộc gặp nạn, các người không nghĩ cách giải quyết, mà lại cùng nhau đuổi tôi đi? Thật sự là tức chết tôi rồi!”

“Ông lải nhải cái gì hoài vậy!” Hoàng Tam Gia đi lên đá thêm một chân, đá Trương Văn Viễn bay ra đại sảnh: “Diệp tiên sinh bảo ông cút đi… còn không mau cút đi!”
Chương 282: Thay đổi thất thường

Trương Văn Viễn lại bị đuổi đi lần nữa.

Có điều, đối mặt với gia nghiệp lớn như thế, ông ta sao có thể dễ dàng bỏ được?

“Diệp tiên sinh, cậu đừng đối xử như vậy với tôi! Cậu làm như vậy là không hợp pháp!”

“Nếu cậu cứ đòi cướp đoạt gia nghiệp của tôi cho được, thì tôi sẽ đi phủ Phụng Thiên kiện cậu!”

Trương Văn Kiện đã bất chấp tất cả rồi, rốt cuộc thì đoạt đi toàn bộ gia nghiệp của ông ta, chẳng khác gì giết ông ta cả.

Vậy nên ông ta dứt khoát tranh thủ đến cùng, cho dù là đắc tội Diệp Lâm thì cũng muốn lên tiếng.

“Đừng quên cậu chỉ là một người ngoài!”

“Một khi tôi đi kiện cậu, thì người nhà họ Trương sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn ủng hộ cậu!”

“Nếu cậu không tin thì cứ chờ xem!”

Trương Văn Viễn cho rằng hiện giờ mọi người sôi nổi quy thuận Diệp Lâm chỉ là vì bắt buộc phải làm như thế.

Vậy nên khi nào ông ta đi kiện Diệp Lâm, sẽ có đa số người nhà họ Trương ủng hộ ông ta.

“Ồ? Thế hả?” Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh lùng.

Nếu đối phương không biết điều…

“Chắc là ông không có cơ hội đó đâu!”

Vừa dứt lời, mặt đất có tiếng ầm ầm vang lên giống như là động đất.

Ngay sau đó, chỗ mà Trương Văn Viễn đang đứng nhô lên, giống như là núi lửa phun trào.

Một con rắn khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, xốc bay Trương Văn Viễn ra ngoài, sau đó ngửa đầu, nuốt trọn Trương Văn Viễn.

Cuối cùng, nó chui vào trong đất, xung quanh đều yên tĩnh trở lại, dường như chưa từng xảy ra gì cả.

Yên tĩnh!

Hiện trường yên tĩnh như chết!

Thấy người nhà họ Trương hoảng loạn, Diệp Lâm đành phải trấn an bọn họ.

“Các vị đừng lo lắng, mọi thứ ở nhà họ Trương đều sẽ như cũ! Chỉ cần các vị nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không bạc đãi các vị!”

“Tôi sẽ làm cho sản nghiệp vốn có của các vị lớn hơn gấp mười lần trăm lần. Khi ấy, tôi có lợi, mọi người cũng có lợi!”

Nghe vậy, mọi người đều lên tiếng ủng hộ: “Chúc mừng Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ Trương! Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Diệp tiên sinh! Tuyệt đối sẽ không phản bội!”

Lúc nghe câu “tuyệt đối sẽ không phản bội, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia, cười lạnh nói: “Hoàng Tam Gia, trước đây ông thề trung thành với tôi, tôi thả ông về Phụng Thiên, ông quay sang nhờ cậy nhà họ Trương, cuối cùng còn nịnh bợ Tọa Sơn Điêu nữa!”

“Ông học công phu nhảy qua nhảy lại này của ai vậy?”

“Ông đúng là vận dụng nguyên tắc ‘người nào thắng thì giúp người đó’ đến mức tận cùng mà!”

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia sợ tới mức dập đầu liên tục: “Diệp tiên sinh tha mạng! Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi! Tôi chỉ thật sự trung thành với cậu, còn những người khác đều là giả!”

“Hừ!” Diệp Lâm tất nhiên là sẽ không tin tưởng lời nói bậy bạ của ông ta!

Hoàng Tam Gia tiếp tục nói: “Lúc nãy tôi đã thành công cứu được nhà họ Liễu và nhà họ Bạch. Năm nhà chúng tôi đều đang chờ ở bên ngoài!”

“Bảo bọn họ vào đi!”

Rất nhanh sau đó, tộc trưởng năm tộc Hồ Hoàng Bạch Liễu Khôi đi vào trong đại sảnh gặp Diệp Lâm.

“Chào Diệp tiên sinh!”

“Chúng tôi đã cố hết sức làm chuyện mà cậu giao cho rồi. Bên cạnh Trương Văn Viễn có rất nhiều cao thủ, chúng tôi thật sự hết cách rồi, cuối cùng còn phải ngồi tù nữa.”

Bạch Nãi Nãi – tộc trưởng nhà họ Bạch dẫn đầu báo cáo với Diệp Lâm.

“Sau khi chúng tôi thua trong cuộc đấu trí đấu dũng với Trương Văn Viễn, Hoàng Tam Gia là người đầu tiên làm phản.” Lúc này, Liễu Như Yên nhà họ Liễu lập tức mách lẻo.

“Ây da, Như Yên, đừng nói như vậy chứ!” Hoàng Tam Gia hoảng sợ giải thích: “Đó chỉ là kế sách tạm thời thôi! Chẳng lẽ cứ để toàn quân bị diệt hả? Lúc nãy tôi đã cứu mọi người hết rồi mà?”

Liễu Như Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đó là vì ông thấy Diệp tiên sinh lại có phần thắng, Tọa Sơn Điêu thua, nên mới nhảy qua bên đây nữa!”

“Như Yên, cô nói như vậy là oan cho tôi lắm!” Hoàng Tam Gia bày ra dáng vẻ ấm ức: “Trời đất chứng giám cho lòng trung thành của tôi với Diệp tiên sinh!”

Ầm!

Lúc này, bên ngoài không có mưa, vậy mà lại có tiếng sấm sét vang lên.

Hoàng Tam Gia sợ tới mức giật nảy mình, vùi đầu vào đôi tay, dường như là thiên kiếp đang đến vậy.

“Hì hì!” Liễu Như Yên bật cười thành tiếng: “Ông xem, lời thề của ông ngay cả ông trời cũng không tin, cho sét đánh cảnh cáo ông kìa!”

Lúc này, Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía Hoàng Tam Gia.

Một tia sáng chợt lóe qua, đi thẳng vào sau lưng ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái.

“Hoàng Tam Gia, tôi có thể tha chết cho ông, nhưng phải có trừng phạt!”

“Tôi lại gieo thêm một huyết chú trên người ông. Sau này, mỗi khi trời mưa sấm sét, ông sẽ bị sét đánh, như đánh thẳng vào đầu, cực kì đau đớn.”

“Đây là sự trừng phạt của tôi dành cho cái tính thay đổi thất thường của ông!”

“Ông có phục hay không?”
Chương 283: Ngành công nghiệp dược phẩm

Nghe thấy sự trừng phạt dành cho mình, Hoàng Tam Gia cực kì sợ hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Có thể tha chết, nhưng phải trừng phạt!

Mỗi khi trời mưa sấm sét, sẽ như bị sét đánh!

Hoàng Tam Gia còn muốn ngụy biện, nhưng nghĩ đến Trương Văn Viễn bị con rắn khổng lồ nuốt chửng thì không dám nhiều lời nữa.

Ông ta dập đầu liên tục, nói: “Phục! Phục! Phục! Tôi phục rồi! Tôi không dám nữa!”

Có câu giết gà dọa khỉ, người trong năm tộc thấy vậy đều cực kì sợ hãi.

Hiện giờ đại cục đã định, bọn họ nào dám có hai lòng.

“Nếu nhà họ Trương và năm tộc còn người nào không phục thì có thể đi trong hôm nay. Tôi sẽ không làm khó ai cả.”

Diệp Lâm tiếp tục nói: “Nhưng nếu qua hôm nay mà còn dám mang lòng phản bội thì cũng đừng trách tôi không nương tay.”

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đồng thanh tỏ thái độ.

“Sẵn lòng làm việc cho Diệp tiên sinh!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cục diện cơ bản là ổn định.

Sau đó, anh bảo người quản lý nhà họ Trương giới thiệu sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Trương và kiểm tra sổ sách.

Nhà họ Trương là gia tộc số một Phụng Thiên, là đầu sỏ bản địa, sản nghiệp trải rộng toàn tỉnh, chủ yếu là dược phẩm, khai thác mỏ, bất động sản, lũng đoạn thị trường tuyệt đối.

Năm tộc tương đương với tay đấm của nhà họ Trương. Mỗi tộc phụ trách một sản nghiệp dựa theo chuyên môn của mình.

Ví dụ như nhà họ Hoàng phụ trách khai thác mỏ, nhà họ Khôi phụ trách bất động sản, nhà họ Bạch phụ trách dược phẩm.

Sau khi kiểm tra sổ sách công ty, mọi người phát hiện Trương Văn Viễn là gia chủ, thế mà lại nhiều lần tham ô công khoản, chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của mình và tài khoản nước ngoài.

Đây là chuyện mà các tộc nhân chưa từng biết.

Con số tham ô lớn đến mức khiến người ta phải trợn tròn mặt, cực kì giận dữ.

“Không ngờ những năm qua Trương Văn Viễn tham ô nhiều tiền như vậy!”

“Thì ra năm nào công ty cũng mắc nợ, thu không đủ chi, hỏi thì cứ bảo là tình hình kinh tế không tốt, khó có thể chuyển hình, hóa ra là vào trong túi ông ta hết rồi.”

“Xem ra ông ta chết còn chưa hết tội! Diệp gia chủ đã giết một con sâu làm sầu nồi canh cho nhà họ Trương chúng ta!”

Trong nhất thời, người nhà họ Trương đều quát mắng Trương Văn Viễn.

Ngay cả tộc nhân một mạch Trương Văn Viễn âm thầm trách cứ Diệp Lâm tùy tiện giết chết Trương Văn Viễn, lúc này cũng sôi nổi thay đổi thái độ, cho rằng Diệp Lâm diệt trừ tai họa cho nhà họ Trương.

Sau một đợt điều tra thẩm vấn kẻ thân tín của Trương Văn Viễn, cuối cùng cũng điều tra ra được một tài khoản ở nước ngoài của Trương Văn Viễn.

Tài khoản được quản lý bởi một công ty quản lý quỹ thần bí. Muốn biết nhiều tin tức hơn thì cần phải đến tận công ty để điều tra.

Sau khi biết trong tài khoản có một số tiền khổng lồ, Diệp Lâm đã ra lệnh là cần phải đòi lại số tiền trong tài khoản.

Vậy nên, anh phái vài nhân viên phụ trách giao dịch nước ngoài đi tới công ty kia để điều tra rồi lên kế hoạch tiếp theo.

“Quy mô sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương thế nào?”

Sau khi nghe giới thiệu xong, Diệp Lâm cảm thấy rất hứng thú với sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương.

Rốt cuộc thì sắp tới mình định tiến quân vào ngành dược phẩm, có khi nhà họ Trương có thể giúp đỡ mình phần nào.

Nói đến hạng mục do nhà mình phụ trách, nhà họ Bạch đứng dậy giới thiệu.

“Sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương rất hoàn thiện, có đủ trung y lẫn tây y, xem như là tập đoàn dược phẩm lớn nhất phương bắc, mỗi năm thu vào hàng chục tỷ, thuộc 500 công ty đứng đầu Đại Hạ.”

Diệp Lâm nói: “Nói kỹ hơn về trung y dược đi.”

Bạch Nãi Nãi tự mình giới thiệu: “Trung y dược có tên là Tế Thế Đường, là công ty sản xuất, nghiên cứu phát triển và kinh doanh trung dược lớn nhất phương bắc. Nguyên nhân chủ yếu là vì có kho dược liệu thiên nhiên núi Trường Bạch.”

“Công ty có 5 cơ sở sản xuất và 65 dây chuyền sản xuất, có thể sản xuất hơn 30 dạng bào chế và hơn 1000 dạng sản phẩm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế.”

Nghe vậy, Diệp Lâm rất vui mừng.

5 cơ sở sản xuất, 65 dây chuyền sản xuất.

Đây chính là những thứ mà anh đang cần.

“Hay lắm!” Diệp Lâm lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, 5 cơ sở sản xuất đều ngừng sản xuất để sửa sang lại.”
Chương 284: Cố gắng thuyết phục

Cái gì?

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, Bạch Nãi Nãi lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng hết 5 cơ sở sản xuất và hơn 60 dây chuyền sản xuất?”

“Có nhiều quá hay không?”

“Nếu dừng hết trong một lần thì sẽ ảnh hưởng đến các vấn đề kinh doanh tiếp theo!”

Bạch Nãi Nãi không biết tại sao Diệp Lâm làm như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì, cũng không biết cái gọi là sửa sang trong miệng anh là sao.

Người ta đang vận hành bình thường, có cần phải sửa sang lại hay không?

Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề sao đây mà!

Trong nhất thời, những người phụ trách sản nghiệp liên quan trung y dược của nhà họ Trương đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng có nhiều điều muốn nói, chỉ là không dám nói ra.

Bọn họ thầm cho rằng vị gia chủ mới này muốn thể hiện chính mình, có điều cách thể hiện có chút không ổn.

Đáng buồn là bắt đầu bằng mảng trung y dược của bọn họ, bọn họ tức giận mà không dám nói gì.

“Có cái gì tốt mà sản xuất? Một đống rác rưởi thôi mà!”

Thứ mà Diệp Lâm muốn sản xuất chính là thuốc thần có thể làm tăng khả năng miễn dịch của con người và chữa khỏi mọi bệnh tật.

Dùng nó đi so sánh với các loại trung dược bình thường đang sản xuất và mua bán, tất nhiên là một đống trung dược kia có thể phân loại thành rác rưởi.

“Rác rưởi?”

Nghe Diệp Lâm đánh giá như thế, nhà họ Trương cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng dậy giải thích.

“Gia chủ, cậu đừng bị bên ngoài ảnh hưởng, cho rằng trung dược là lừa người.”

“Trung dược do chúng ta sản xuất được bày bán khắp trong ngoài nước. Nó thật sự là thuốc hay có thể trị bệnh cứu người.”

Ông cụ thấy Diệp Lâm tuổi trẻ kiến thức nông cạn, hiểu lầm rằng anh có thành kiến với trung y dược giống như đám người trẻ tuổi tôn sùng tây y.

Vậy nên, ông ta nghiêm túc mà giới thiệu vài loại thuốc được công ty sản xuất nhiều nhất và bán chạy nhất.

“Ví dụ như Ngưu Hoàng Hoàn có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trấn kinh an thần, là một trong những lựa chọn tốt nhất để điều trị sốt cao đột ngột.”

“Thanh Tâm Hoàn có tác dụng thanh tâm tiêu đàm, trấn kinh khử gió, rất có hiệu quả trong việc trị các chứng do khí huyết bất túc, đàm nhiệt thượng nhiễu.”

“Và cả Hoạt Lạc Đan làm nên tên tuổi công ty chúng ta nữa. Năm nào cũng bán được hàng trăm triệu viên Hoạt Lạc Đan, có thể khử gió, dãn gân, hoạt lạc, trừ thấp, ngoài ra còn có thể ngăn ngừa, thậm chí là chữa trị triệu chứng trúng gió tê liệt, miệng oai mắt nghiêng, cứu vớt vô số người bệnh.”

“Cậu có biết là nếu dừng dây chuyền sản xuất lại, nghĩa là những người bệnh đang uống thuốc phải dừng uống thuốc, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không?”

Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Lâm, càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn mắng thẳng mặt.

“Gia chủ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu không hiểu trung y dược, tốt nhất là đừng nhúng tay vào mảng do chúng tôi phụ trách!”

Bạch Nãi Nãi nghe vậy thì sợ Diệp Lâm tức giận, bèn vội vàng giải thích với Diệp Lâm.

“Ông Miêu là người quản lý việc nghiên cứu phát minh của Tế Thế Đường, đa số trung dược đang buôn bán bên ngoài đều đến từ các phương thuốc cổ truyền do tổ tiên ông ấy để lại.”

“Ngoài ra, ông ấy còn là phó hội trưởng hiệp hội trung y dược, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Bệnh viện trung ương từng nhiều lần mời ông ấy, thậm chí là ra giá trên trời mua sắm phương thuốc, nhưng đều bị chúng tôi từ chối.”

Nghe vậy, ông Miêu kiêu ngạo đứng thẳng, vuốt ve chòm râu.

Một người có tài như ông ta, dù là khi đối mặt với gia chủ, thì cũng có tư cách thuyết phục đến cùng.

Trước đây Trương Văn Viễn rất cung kính ông ta.

Bây giờ đối mặt với một Diệp Lâm tính tình quyết đoán, ông ta cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ dùng chuyên môn của mình đi đánh giá Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm không dám làm gì ông ta.

“Ai nói tôi không hiểu trung y?” Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười nói: “Ông Miêu, ông nói Thanh Tâm Hoàn, Hoạt Lạc Đan gì đó đều là phương thuốc cổ truyền nhà ông hả?”

“Đúng vậy!” Ông Miêu nói: “Lấy ra một ít cho gia chủ xem!”

Rất nhanh sau đó, có người lấy vài lọ sứ nhỏ bày ra trước mặt Diệp Lâm.

Ông Miêu dám chắc rằng Diệp Lâm là người ngoài nghề, cố ý hỏi: “Gia chủ, cậu nói cậu hiểu trung y, vậy cậu có biết trong thuốc này dùng bao nhiêu dược liệu không?"
Chương 285: Đều là rác rưởi!

Diệp Lâm ngửi thử một cái rồi lập tức trả lời: “Nó được luyện chế từ hơn năm mươi thảo dược, hiệu quả tốt hơn Hoạt Lạc Đan trên thị trường.”

“Ơ kìa…” Ông Miêu nghe vậy, lập tức giật nảy mình, không ngờ Diệp Lâm lại trả lời chính xác như vậy.

Chẳng lẽ là đoán bừa?

Nhìn thấu vẻ nghi ngờ trong mắt ông Miêu, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Bạch hoa xà, ô sao xà, uy linh tiên, lưỡng đầu tiêm… tùng chi các 15 gam, ngưu hoàng, băng phiến 5 gam, nhân sâm 90 gam! Tổng cộng là 55 thảo dược!”

“Ông Miêu, tôi đoán bừa chính xác không?”

Nghe vậy, ông Miêu giật mình, trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ.

“Cậu… cậu lén xem phương thuốc của tôi hả?” Ông Miêu không thể tin nổi, Diệp Lâm dường như là nhìn phương thuốc mà đọc thành tiếng.

Thực tế thì Diệp Lâm chỉ cần ngửi thử một lần là có thể đoán được phương thuốc chính xác, khiến cho ông Miêu cực kì chấn động.

Cái mũi gì vậy?

Nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, thì các phương thuốc gia truyền của nhà họ Miêu bọn họ đã bị truyền ra ngoài rồi.

Ông Miêu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng vài lời để chỉnh vị gia chủ ngoài nghề là Diệp Lâm kia, kết quả lại là Diệp Lâm có thể nói chính xác phương thuốc, thậm chí chính xác đến từng số gam.

Ông ta cực kì xấu hổ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Đám người phụ trách mảng trung y dược coi ông Miêu là dẫn đầu cũng rất giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là người ngoài nghề, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

“Ha ha…” Lúc này, người biết rõ y thuật của Diệp Lâm là Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chỉ mới có vậy mà bất ngờ cái gì?”

“Các người còn chưa thấy bản lĩnh cứu sống người chết, cho xương mọc thịt của sư phụ tôi nữa kìa!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, không biết Hoa Quốc Đống đang nói dối hay nói thật.

Cứu sống người chết, cho xương mọc thịt? Nói quá lên rồi đấy!

Ông Miêu hơi khựng lại, còn muốn thử thêm Diệp Lâm.

“Vậy gia chủ nhìn xem lọ Thanh Tâm Đan này của tôi dùng bao nhiêu thảo dược?”

Thấy vậy, Diệp Lâm lười tiếp tục dong dài với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, phất hết lọ thuốc rơi xuống đất.

Lọ thuốc lập tức rơi nát đầy đất.

“Đều là rác rưởi hết, bảo tôi đi phân tích phương thuốc rác rưởi của một đống thuốc kia làm gì?"

“Ơ…” Thấy Diệp Lâm đập nát đan dược truyền thừa của gia tộc mình, thậm chí coi phương thuốc là rác rưởi, ông Miêu vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Gia chủ, đây là đan dược được tổ tiên tôi truyền lại hàng trăm năm rồi, có hiệu quả tốt hơn trên thị trường nhiều, có nghìn vàng cũng không mua được, ai muốn mua cũng không bán!”

“Vậy thì sao?” Diệp Lâm nhướng mày: “Rác rưởi chính là rác rưởi, dù có đóng gói xinh đẹp thì cũng vẫn là rác rưởi! Mấy cái thuốc do ông sản xuất, không đáng một đồng nào!”

Ông Miêu nghe vậy thì lập tức giận dữ. Nếu không phải vì đối phương là gia chủ, thì ông ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Ông ta nhịn nhịn rồi vẫn không nhịn được, giận dữ nói: “Gia chủ, cậu có biết ông nội tôi là ai không?”

Diệp Lâm lắc đầu. Anh tất nhiên là không biết rồi.

Bạch Nãi Nãi vội vàng nói với vẻ tôn kính: “Tổ tiên của ông Miêu xuất thân từ Dược Vương Cốc, là đồ đệ của Dược Vương!”

Dược Vương Cốc đã từng là nơi khó cầu một thuốc, nổi tiếng với khả năng chữa mọi chứng bệnh, cứu sống người chết.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Dược Vương Cốc chỉ còn trong truyền thuyết.

“Ồ? Ông nội của ông là đồ đệ của Dược Vương hả?”

Ông Miêu vốn tưởng rằng sau khi Diệp Lâm biết được thân thế của mình, chỉ cần Diệp Lâm có một chút hiểu biết về Dược Vương Cốc thôi là sẽ kính nể mình.

Nào ngờ Diệp Lâm lại nói ra một câu cực kì bất ngờ: “Vậy thì dựa theo bối phận, ông phải gọi tôi là sư thúc tổ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom