• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 171-175

Chương 171: Thế khó xử

Cái gì?

Bàng thiếu ngây người, cho rằng mình nghe lầm rồi.

Không thể bắt?

Vì sao không thể bắt?

Tạm thời không nói đến chuyện thằng nhãi họ Diệp đánh mình thành thế này, chỉ nói đến chuyện cho dù không có người quen là Hoa Quốc Đống, thì một khi mình đi báo án bình thường thôi, cũng sẽ có người quản.

Huống chi, mối quan hệ giữa mình và Hoa Quốc Đống khá tốt. Mọi người đều có cùng xuất thân, cha của hai bên qua lại ngang hàng, muốn bắt người nào cũng chỉ là một câu thôi mà?

“Quốc Đống, cậu xem vết thương trên đầu tôi này, chính là thằng nhãi kia dùng chai rượu đập!”

Bàng thiếu cho rằng Hoa Quốc Đống chưa biết rõ ràng tình huống, vậy nên kiên nhẫn giải thích rõ ràng lại lần nữa.

“Mau, cho người của tôi đánh tàn thằng nhãi kia trước, rồi cho người của cậu đi bắt thằng nhãi kia lại nhốt vào trong tù!”

Đáp lại sự chờ đợi của Bàng thiếu lại là một lần thất bại.

“Văn Hiên, cậu đừng nói nữa.” Hoa Quốc Đống tiếp tục kiên trì nói: “Tôi nói rồi, tôi không thể bắt anh ta, cậu cũng không được động đến anh ta!”

Cái gì?

Hai lần “không thể bắt” liên tiếp, cộng thêm thái độ của Hoa Quốc Đống lần sau kiên quyết hơn lần trước.

Bàng thiếu cực kì giật mình, sau đó là giận dữ.

“Vì sao hả?”

“Anh ta đánh tôi thành dáng vẻ này, vì sao không thể bắt được hả?”

“Cậu mẹ nó rốt cuộc là đứng về phía ai hả?”

Hoa Quốc Đống hít sâu một hơi, nói ra lời rất chấn động: “Bởi vì… anh ta là sư phụ của tôi!”

Ồ!

Nghe vậy, toàn bộ hiện trường đều ồn ào lên.

Mọi người đều sôi nổi nhìn về phía Hoa Quốc Đống với ánh mắt ngạc nhiên. Chuyện này chấn động không kém gì chuyện Diệp Lâm dám dùng chai rượu đập lên đầu Bàng thiếu.

Mọi người đều nghĩ rằng thằng nhãi họ Diệp kia điên rồi, chẳng lẽ Hoa thiếu cũng điên rồi?

Tạm thời không nói tới chuyện tuổi tác hai người tương đương nhau.

Chỉ nói về thân phận giữa hai người, cách xa như trời và đất.

Diệp Lâm là một tên phạm nhân mới vừa ra tù, có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của Hoa Quốc Đống?

Con mẹ nó thật sự là không thể tin nổi mà!

Mọi người thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, cũng không dám tin tưởng câu nói lúc nãy của Hoa Quốc Đống.

“Sư… sư phụ?”

“Cậu mẹ nó nói chơi cái gì vậy?”

Bàng thiếu vừa sốt ruột vừa tức giận.

Đã tới lúc nào rồi mà Hoa Quốc Đống còn nói đùa với mình nữa chứ?

Cố ý coi mình xấu mặt hả?

“Cậu uống say hả?”

Hoa Quốc Đống lắc đầu, tỏ vẻ mình không say.

Sau đó, anh ta đi lại gần Diệp Lâm, cung kính mà lại áy náy nói: “Sư phụ, ngại quá, tôi đến muộn rồi.”

Anh ta vốn định mời sư phụ đến quán bar mình mở uống một cốc để thả lỏng tâm trạng, nhân tiện kéo gần mối quan hệ.

Kết quả là lại xảy ra loại chuyện này, khiến Hoa Quốc Đống cảm thấy đau đầu và khó xử lý.

“Ừ.” Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh, không vì chút chuyện nhỏ này mà giận chó đánh mèo Hoa Quốc Đống.

“Anh đi sang một bên đi.”

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không có liên quan gì đến anh.”

“Nhưng…” Hoa Quốc Đống có chút khó xử.

Một bên là sư phụ mình vừa nhận.

Một bên là người bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn.

Dù là bên nào thì Hoa Quốc Đống cũng không muốn đắc tội, nhưng mà cũng không thể mặc kệ.

“Sư phụ, có thể tạm thời bỏ qua chuyện này không…” Hoa Quốc Đống khó khăn mà mở miệng cầu xin.

Anh ta biết rõ thực lực đáng sợ của Diệp Lâm, nếu lát nữa thật sự có đánh nhau, thì đám vệ sĩ của Bàng thiếu sẽ chẳng có tác dụng gì cả, người chịu thiệt cuối cùng cũng sẽ là Bàng thiếu.

Đồng thời, anh ta cũng biết rõ thế lực khổng lồ của nhà họ Bàng. Dù hôm nay Bàng thiếu chết hay bị thương, thì nhà họ Bàng đều sẽ không bỏ qua.

Nhà họ Bàng và Diệp Lâm đánh nhau, kết quả sẽ là hai bên cùng có hại.

Hoa Quốc Đống cảm thấy vẫn nên cố gắng biến chiến tranh thành tơ lụa, để giữ mặt mũi cho hai bên thì tốt hơn.

Lúc này, nghe được cuộc đối thoại của hai người, rồi thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn, còn Hoa Quốc Đống thì khom lưng đứng bên cạnh, mở miệng ngậm miệng đều gọi sư phụ, giống như là đồ đệ thăm hỏi sư phụ, sư phụ dạy dỗ đồ đệ vậy, mọi người đều cực kì giật mình.

Bọn họ nghĩ: Chẳng lẽ đầu óc Hoa thiếu thật sự có vấn đề? Coi thằng nhãi kia là sư phụ của mình thật hả?

“Quốc Đống!”

“Cậu mẹ nó uống lộn thuốc hả?”

“Coi thằng nhãi kia là sư phụ thật hả?”

Bàng thiếu cũng vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi.

Một màn trước mắt thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!

“Văn Hiên!”

Hoa Quốc Đống quay người lại nhìn Bàng thiếu lần nữa, nghiêm túc nói: “Diệp tiên sinh thật sự là sư phụ của tôi!”

“Cậu hãy nể mặt tôi một lần, bỏ qua chuyện này đi. Tôi cũng sẽ cầu xin sư phụ tha cho cậu.”

Nghe vậy, Bàng thiếu tức giận đến mức bật cười.

“Bỏ qua? Con mẹ nó… anh ta đánh tôi, lấy chai rượu đập lên đầu tôi, mà cậu bảo tôi bỏ qua cho anh ta?”

“Còn nữa… cậu vừa nói cái gì cơ? Cầu xin anh ta tha cho tôi hả? Ha ha… tôi không nghe lầm chứ?”

“Hiện giờ mẹ nó là tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta có tư cách gì không bỏ qua cho tôi?”

“Đừng tưởng rằng có tên đồ đệ hờ là cậu là có thể đấu với tôi!”

“Tôi mẹ nó bực lên, ngay cả cậu tôi cũng đánh!”

Bàng thiếu càng nói càng tức giận, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải vì mối quan hệ nhiều năm qua với Hoa Quốc Đống và không muốn xé rách mặt, thì anh ta đã không phải nói nhiều, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ lên đánh người rồi.

“Quốc Đống, cậu tránh ra cho tôi!”

“Cậu không bắt người thì thôi!”

“Tôi sẽ cho người của tôi làm chết thằng nhãi kia rồi nói sau!”

Dù không có sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên thì Bàng thiếu cũng có rất nhiều cách để xử lý đối phương.

Có điều, Hoa Quốc Đống đã thấy thì sao có thể dễ dàng lui bước.

“Văn Hiên, tôi lặp lại lần nữa, anh ta là sư phụ của tôi!”

“Có tôi ở đây, cậu không thể động đến anh ta được!”

Ngay sau đó, không khí hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mọi người không ngờ hai người vốn dĩ cùng phe lại vì thằng nhãi Diệp Lâm mà lại đối chọi gay gắt với nhau.

“Quốc Đống, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, mau tránh ra cho tôi!” Bàng thiếu nghiến răng nghiến lợi quát.

“Tôi cũng nói một lần cuối cùng, cậu không thể động đến anh ta!” Hoa Quốc Đống đứng yên tại chỗ, nói với thái độ kiên quyết.

“Cậu…” Bàng thiếu sắp tức điên luôn rồi: “Tình cảm bao năm giữa tôi và cậu, cậu lại vì thằng nhãi kia mà đối đầu với tôi hả?”

“Ngại quá, Văn Hiên.” Hoa Quốc Đống lắc đầu: “Tôi làm vậy là vì tốt cho cậu.”

Bàng thiếu lập tức nổi điên lên.

Tôi bị đánh, muốn đánh trả lại. Cậu không cho tôi đánh, còn nói là vì tốt cho tôi?

Mẹ nó cậu đang nói tiếng người hả?

“Mẹ nó!”

“Hoa Quốc Đống, là cậu đang buộc tôi đấy!”

“Được rồi, cậu không cho tôi đánh anh ta hả, tôi đánh luôn cả cậu!”

Dứt lời, Bàng thiếu mặc kệ tình cảm hay không tình cảm, lập tức chỉ huy bọn vệ sĩ lao lên đánh người.

“Tôi xem ai dám đánh!”

Chỉ là Hoa Quốc Đống đứng ngay đó, bọn vệ sĩ và bọn tay đấm đều rất kiêng dè.

Rốt cuộc thì thân phận của Hoa Quốc Đống cũng hiển hách không kém, loại người có thân phận như bọn họ không dám động đến.

Chỉ cần động nhẹ vào thôi thì chắc là hậu quả sẽ giống như Diệp Lâm.

“Cậu…” Bàng thiếu thấy Hoa Quốc Đống thật sự muốn đối đầu đến cùng với mình thì chỉ muốn vén tay áo lên tự mình ra đánh.

Có điều, anh ta sao là đối thủ của bên kia?

“Bàng thiếu, hãy bớt giận đi!”

“Hay là tạm thời bỏ qua đi!”

“Dù sao lát nữa đại tỷ sẽ đến!”

“Khi đó tính sổ với bọn họ cũng không muộn!”

Cái gì? Đại tỷ đến?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt.
Chương 172: Chị cả

Vừa nghe thấy “chị cả”, Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt.

Cái xưng hô này thuộc về một sự tồn tại mạnh nhất trong giới bọn họ.

Một đám ăn chơi trác táng bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều không sợ trời không sợ đất, ngoài người lớn trong nhà ra thì không ai quản được bọn họ.

Có điều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở trong giới bọn họ, cũng có một tiểu ma đầu chơi đẹp bọn họ, khiến bọn họ thật lòng thật dạ nhận làm lão đại.

Lão đại là một cô gái, từ nhỏ đã trở thành chị cả của bọn họ.

“Chị cả sắp đến?” Hoa Quốc Đống căng thẳng hỏi lại.

“Đúng vậy! Chị cả mới vừa đến Yến Kinh!” Bàng thiếu cười lạnh: “Hôm nay tôi đến đây để mở tiệc chào đón chị cả!”

“Cậu cảm thấy lát nữa chị cả đến đây, thấy tôi bị người ngoài đánh thành như vậy, với cái tính tình nóng như lửa của chị ấy, là sẽ đứng về phía tôi hay đứng về phía cậu?”

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Quốc Đống lại thay đổi.

Chị cả sở dĩ có thể trở thành lão đại trong giới của bọn họ, ngoài thực lực ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là rất có tình nghĩa.

Chỉ cần người phe mình bị ức hiếp là chị cả sẽ không nói nhiều lời đi đánh trả lại.

Dần dần, mọi người đều vây quanh chị cả, rất tin tưởng khâm phục chị cả.

“Hừ, Hoa Quốc Đống, tuy rằng hôm nay tôi không biết cậu nổi điên cái gì, nhưng mà tôi tin chắc rằng chị cả sẽ đứng về phía tôi!” Bàn thiếu nói với vẻ đầy tự tin: “Chờ lát nữa chị cả đến, để tôi xem cậu còn dám kiên cường như vậy không?”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống nghẹn lời, thậm chí bắt đầu có ý định rút lui.

Anh ta biết rõ tính tình và năng lực của chị cả.

Mà chuyện mình bái sư, chỉ nói trong vài câu là không rõ ràng.

Khi ấy, chỉ sợ là ngay cả mình cũng không trốn được một trận đòn.

Lúc này, mọi người xung quanh nghe cuộc đối thoại, đều tò mò bàn tán, rốt cuộc chị cả trong miệng Bàng thiếu là thần thánh phương nào.

“Sao tôi chưa từng nghe nói đến chị cả gì thế?”

“Chắc là chị cả ở trong giới của bọn họ?”

“Với thân phận như bọn họ mà lại chịu nhận một cô gái làm chị cả? E là thân phận lai lịch của cái cô chị cả kia cũng rất không bình thường!”

Ở trong mắt người ngoài, xuất thân lai lịch của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đã đủ khủng bố rồi.

Vậy thì chị cả trong miệng hai người họ sẽ đến mức nào đây?

Lúc hai người đang giằng co, Bàng Văn Hiên lấy lui làm tiến, tạm thời dừng tay, thì bên ngoài quán bar đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Ông chủ ở đâu? Mau dọn quán cho tôi! Đêm nay tôi bao nơi này!”

“Tôi muốn ở đây uống rượu với đàn em của mình, không muốn bị người ngoài làm phiền!”

Ông chủ quán bar vội vàng đi ra ngoài, cung kính đáp: “Vâng, Hàn đại tiểu thư!”

Nghe vậy, Bàng thiếu lập tức vui vẻ, cười nói: “Chị cả đến rồi!”

Bàng thiếu giống như là đã tìm được chỗ dựa, vội vàng đi ra ngoài đón người.

Sắc mặt Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi, không ngờ Bàng Văn Hiên không có nói mạnh miệng, chị cả thật sự tới Yến Kinh.

Lần này phiền phức to rồi!

Thế nào Bàng Văn Hiên cũng sẽ dặm mắm thêm muối châm ngòi, với cái tính tình nóng như lửa của chị cả, chắc chắn là chỉ chạm nhẹ thôi cũng bùng nổ.

Cho dù thân thủ của sư phụ mình không tệ, thì cũng chưa chắc có phần thắng khi đối mặt với chị cả.

“Chị cả! Chị đến rồi!”

Bàng thiếu được mọi người đỡ đi ra ngoài.

“Chị phải trả thù cho em đấy! Em bị người ta đánh này!”

Nghe vậy, cô gái bật cười: “Tiểu Hiên Tử, cậu thật là càng lớn càng vô dụng, đã lớn thế này rồi mà còn để cho người ta đánh thành như vậy nữa hả! Cậu không biết đánh trả lại sao? Vệ sĩ của cậu đâu?”

“Em cũng muốn đánh trả lại mà!” Bàng thiếu kể khổ: “Nhưng hôm nay thằng nhãi Hoa Quốc Đống kia không biết uống lộn thuốc gì mà cứ ngăn cản không cho em đánh.”

Cái gì?

Cô gái nhíu mày, không ngờ đàn em trong giới của mình lại không nói tình nghĩa như thế, người một nhà bị đánh mà còn dám đứng về phía người ngoài nữa hả?

“Tiểu Đống Tử đâu?” Cô ấy hỏi.

“Bọn họ đang ở bên trong đấy!” Thấy chị cả tức giận, Bàng thiếu mừng thầm trong lòng.

“Ừ, dẫn chị đi gặp bọn họ, để chị nhìn xem Tiểu Đống Tử có dám cản chị hay không!”

Lúc nói chuyện, Bàng thiếu dẫn đám người phần phật quay lại bên trong.

Mọi người thấy vậy thì sôi nổi nhường đường, nhất là khi thấy cô gái trẻ tuổi dẫn đầu kia, đều giật mình lùi ra sau.

“Cô ấy là chị cả hả?

“Trời ạ, là Hàn đại tiểu thư đây mà!”

“Con gái của Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu hả? Thảo nào có thể trở thành chị cả trong giới bọn họ!”

“Cô ấy chính là con gái của chiến thần đấy! Nghe nói hiện giờ cô ấy đã trở thành trợ thủ đắc lực cho cha mình, và rất có thể sẽ thành vị nữ chiến thần đầu tiên trong tương lai!"

“Lần này thằng nhãi họ Diệp chết chắc rồi, dù cho có Hoa thiếu ở đây thì cũng không bảo vệ anh ta được!”
Chương 173: Nợ ân tình

Thấy Bàng thiếu nghênh ngang dẫn đám người chị cả quay lại, Hoa Quốc Đống lập tức hoảng sợ.

Anh ta không ngờ chị cả đến nhanh như vậy.

Chuyện đã đến nước này rồi, Hoa Quốc Đống chỉ có thể căng da đầu đi lên chào hỏi.

“Chị Hàn…” Hoa Quốc Đống gọi.

“Ừ.” Cô gái gật đầu, hỏi ngược lại: “Nghe Tiểu Hiên Tử nói cậu đứng về phía người ngoài, giúp đỡ người đánh cậu ấy?”

“Em…” Hoa Quốc Đống ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào.

Bàng Văn Hiên thấy vậy thì cười lạnh liên tục, thầm nghĩ quả nhiên chị cả ra mặt là chuyện gì cũng dễ nói, nhìn Hoa Quốc Đống sợ tới mức chẳng dám nói lời nào kìa.

Rốt cuộc thì trong giới bọn họ, có người nào chưa từng ăn nắm đấm của chị cả? Ai cũng biết chỗ lợi hại của chị cả hết.

Hoa Quốc Đống cảm thấy cực kì áp lực khi đứng trước mặt cô gái.

Ngoài cảm nhận áp lực tương tự từ trên người cha mình ra, thì cô ấy chính là người duy nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi khiến anh ta cảm thấy áp lực như thế.

“Được rồi, cậu tránh sang một bên đi!” Cô gái khoát tay, ý bảo Hoa Quốc Đống nhường đường.

Nhưng mà Hoa Quốc Đống cứ đứng yên tại chỗ, không biết nên đi lên hay đi xuống.

“Tiểu Hiên Tử, ai là người đánh cậu?” Cô gái vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Khi chạm vào ánh mắt của cô, mọi người đều cúi đầu xuống. Cái loại ánh mắt sắc bén như kim kia khiến người ta giật nảy mình.

Bàng thiếu lập tức đi lên chỉ về phía Diệp Lâm đang ngồi: “Chị cả, chính là thằng nhãi kia!”

Cô gái tập trung nhìn kỹ rồi giật mình: “Diệp… Diệp tiên sinh?”

“Sao lại là anh?”

Lúc nhìn thấy cô gái kia, Diệp Lâm cũng khá là ngạc nhiên.

Anh thầm nghĩ thế giới nhỏ thật, không ngờ hai người lại gặp lại nhau.

Đúng vậy, cô gái chính là Hàn Anh, con gái của Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu.

Lần này cô trở lại Yến Kinh để gặp gỡ bạn bè chơi từ nhỏ.

Kết quả là lại gặp được Diệp Lâm.

“Đúng vậy” Diệp Lâm cười: “Thật là trùng hợp!”

Mấy tiếng trước, lúc mình ra khỏi cao ốc Long Môn đã bị Kim Lũ Y dẫn người chặn đường.

May là có Hàn Anh ra mặt giúp đỡ Diệp Lâm.

Có điều, cho tới tận bây giờ, Diệp Lâm vẫn chưa hiểu ra sao.

Bởi vì anh không hề quen biết Hàn Anh, không hiểu tại sao cô cứ giúp đỡ mình?

Thấy Diệp Lâm và Hàn Anh quen biết nhau, thậm chí Hàn Anh còn gọi đối phương một tiếng “Diệp tiên sinh”, trong quán bar lập tức trở nên yên lặng.

Phải biết rằng ngay cả người có thân phận như Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng bị Hàn Anh quát là Tiểu Hiên Tử, Tiểu Đống Tử.

Còn Diệp Lâm, một tên từng ngồi tù, thậm chí sau khi ra tù còn bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, thì có tài đức gì mà có thể làm cho Hàn Anh – con gái chiến thần cung kính gọi một tiếng “Diệp tiên sinh”?

Đám người vốn định xem trò cười của Diệp Lâm, thậm chí cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi, đều ngây người ra hết.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

“Đầu tiên là Hoa nha nội, kế tiếp là Hàn đại tiểu thư, sao người nào anh ta cũng quen biết hết vậy?”

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là thần thánh phương nào vậy? Anh ta thật sự đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ hay sao?”

Mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, sôi nổi bàn tán.

Và người cảm thấy chấn động nhất, chính là em trai cùng cha khác mẹ Diệp Trạch của Diệp Lâm.

Vừa rồi thấy Diệp Lâm quen biết Hoa Quốc Đống, còn khiến Hoa Quốc Đống chống lưng cho Diệp Lâm, cũng đã khiến cậu ta đủ giật mình rồi.

Đến bây giờ, ngay cả con gái của chiến thần Thanh Châu cũng quen biết Diệp Lâm nữa?

Nó khiến cho Diệp Trạch mở rộng tầm mắt.

“Sao có thể chứ?” Diệp Trạch không tin nổi, còn cực kì ghen ghét.

“Tên chó nhà có tang kia sao có thể quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy chứ?”

Phải biết rằng Diệp Trạch có thể quen biết loại công tử cấp bậc như Bàng Văn Hiên cũng đã đủ để cậu ta cảm thấy mình ghê gớm cực kì.

Còn người mà Diệp Lâm quen biết, không một ai thua kém với Bàng Văn Hiên cả.

Vậy nên Diệp Trạch khó lòng tiếp thu được tất cả những chuyện này.

Nếu nói là nhận lầm người, một Hoa Quốc Đống nhận lầm người cũng được đi, nhưng nếu thêm một Hàn Anh cũng nhận lầm người nữa thì sao có thể chứ?

“Sư phụ?”

Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.

Không ngờ các mối quan hệ của sư phụ lại rộng đến mức ngoài dự đoán của mình.

Ngay cả chị cả trong giới bọn họ cũng cung kính gọi một tiếng tiên sinh với sư phụ mình.

Lần này mình xem như uổng công lo lắng rồi.

“Sư phụ đúng là trâu bò mà!”

Hoa Quốc Đống lại nghĩ đến năng lực của sư phụ, chị cả coi trọng cũng là chuyện bình thường thôi.

Rốt cuộc thì người có quyền cao chức nặng cũng phải gặp các vấn đề như sinh lão bệnh tử, còn sư phụ của mình thì lại có năng lực làm người chết thành người sống.

Chỉ với điểm này cũng đủ để toàn bộ cao tầng Đại Hạ coi trọng Diệp Lâm.

“Chị… chị cả…”

Giờ phút này, Bàng Văn Hiên cũng dần hồi hồn từ trong cơn ngạc nhiên.

Anh ta vốn tưởng rằng chị cả sẽ chống lưng trả thù cho mình.

Kết quả tuyệt đối không ngờ rằng… thằng nhãi kia ngay cả chị cả cũng quen biết?

Hơn nữa, Bàng Văn Hiên chưa từng thấy một mặt nho nhã lễ độ như thế của chị cả.

Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Mình đang làm ác mộng hả?

“Tiểu Hiên Tử, cậu nói là Diệp tiên sinh đánh cậu?”

Hàn Anh quay đầu nhìn về phía Bàng Văn Hiên.

Chỉ là một cái liếc mắt, lại khiến Bàng Văn Hiên sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

Tuy rằng anh ta còn chưa hiểu mối quan hệ giữa Diệp Lâm và Hàn Anh, nhưng mà cục diện trước mắt đã rất rõ ràng.

Chị cả Hàn Anh sẽ không ra mặt trả thù cho mình nữa.

“Vâng…” Bàng Văn Hiên gật đầu như khúc gỗ.

“Ừ.” Hàn Anh cũng gật đầu: “Diệp tiên sinh muốn đánh thì cứ đánh.”

“Tiểu Hiên Tử, nể mặt chị, chuyện này dừng ở đây đi.”

Vừa nghe vậy, mọi người xung quanh đều ồ lên.

Bọn họ thật sự không thể tin nổi là chỗ dựa mới đến của Bàng Văn Hiên lại đi thiên vị phía đối địch.

Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng khi nghe Hàn Anh tự mình nói ra lời, Bàng Văn Hiên vẫn cảm thấy có chút không thể tiếp thu được.

“Vì… vì sao vậy?” Bàng Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh ta đánh em thành như vậy, vì sao phải bỏ qua chứ?”

Tuy rằng Bàng Văn Hiên tôn trọng chị cả Hàn Anh, nhưng mà anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn tức được.

Thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!

Huống chi, hiện nay đang ở trước mắt bao người, mình tốt xấu gì cũng là con trai của phó viện trưởng viện kiểm sát.

Hôm nay lại bị một kẻ bị nhà họ Diệp vứt bỏ đánh thành thế này, nếu cứ bỏ qua thì sau này Bàng Văn Hiên anh ta làm sao còn chơi bời ở Yến Kinh được nữa, rồi làm sao còn mặt mũi đi gặp ai nữa?

“Không vì sao cả!” Hàn Anh lạnh lùng trả lời: “Nếu cậu cứ đòi lý do cho được thì coi như là Hàn Anh chị muốn bảo vệ Diệp tiên sinh đi!”

“Nhà họ Hàn chị thiếu anh ta một ân tình. Chị cần có chị ở đây, thì các cậu đều không được động đến Diệp tiên sinh.”

Ân tình?

Nghe vậy, mọi người đều không hiểu ra sao.

Rốt cuộc là loại nợ ân tình nào mà có thể khiến cho Hàn Anh làm được đến mức này?

Thật ra thì không chỉ có người khác khó hiểu, mà ngay cả Diệp Lâm cũng khó hiểu.

Anh cảm thấy buồn bực, không nhịn được hỏi: “Hàn tiểu thư, xin hỏi chúng ta quen biết nhau sao? Rốt cuộc là cô nợ tôi ân tình gì? Sao tôi không nhớ vậy?”

Ồ!

Lại là một trận ồ ầm ĩ.

Lúc này, Bàng Văn Hiên suýt nữa tức giận hộc máu.

Anh ta thầm nghĩ: Hôm nay chị cả cũng uống lộn thuốc nữa hả? Chị đi dốc sức bảo vệ người ta, trong khi người ta không hề quen biết chị!
Chương 174: Em không phục!

Diệp Lâm hỏi điều mình muốn hỏi, cũng hỏi ra điều khó hiểu của mọi người.

Hơn nữa, Diệp Lâm vừa hỏi, mọi người đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Thầm nghĩ có khi nào là nhận lầm người rồi không?

“Tôi biết ngay mà!”

Lúc này, thấy chuyện đột nhiên có chuyển biến, Diệp Trạch lập tức mừng như điên.

“Anh ta ngồi tù năm năm, sao có thể làm cho nhà họ Hàn nợ ân tình được?”

Theo Diệp Trạch biết, Diệp Lâm chưa từng đi Thanh Châu, cũng chưa từng quen biết người nhà họ Hàn gì đó.

“Hóa ra là nhận lầm người!”

“Ha ha, buồn cười là tên anh trai rác rưởi của tôi lại ngu ngốc đi nói ra!”

Nếu đổi lại là Diệp Trạch, thì cậu ta tất nhiên sẽ nhân cơ hội cáo mượn oai hùm.

Diệp Trạch thầm cười lạnh, chờ sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, Bàng thiếu chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Giờ phút này, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía Hàn Anh, dường như đang đợi cô nhận người một lần cuối cùng.

“Ha ha…”

Hàn Anh không nhịn được mà bật cười, rồi chợt nhận ra một vấn đề.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở cao ốc Long Môn.

Có điều, lúc ấy Diệp Lâm có chuyện gấp cần đi, Hàn Anh còn chưa kịp làm quen anh, nói tiếng cảm ơn anh, là đã tách ra rồi.

Vậy nên cho đến tận bây giờ, Diệp Lâm còn chưa biết chuyện gì cả.

Anh không biết rằng đan dược mà mình cầm đi xét nghiệm đã cứu mạng mẹ của Hàn Anh, khiến cho nhà họ Hàn nợ Diệp Lâm một ân tình cực lớn.

“Cứ cho là tôi có nhận lầm người, chẳng lẽ ông Khổng cũng nhận lầm người nữa hả?” Hàn Anh nói với Diệp Lâm.

Nhắc tới Khổng Hữu Vi, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, còn mơ hồ đoán được một vài phần.

Ngay trước mặt người ngoài, Hàn Anh cũng không tiện nói thẳng. Chuyện mẹ bị bệnh, cha đi Yến Kinh tìm bác sĩ chữa bệnh, đều được tiến hành trong âm thầm.

“Được rồi.” Hàn Anh vẫy tay với ông chủ quán bar: “Cơ bản là giải quyết xong rồi. Dọn quán đi!”

Hàn Anh muốn có một hoàn cảnh yên tĩnh để nói chuyện, không muốn bị người ngoài làm phiền.

“Vâng!” Ông chủ quán bar lập tức đi làm việc, sắp xếp cho nhân viên mời khách ra về, miễn phí toàn bộ hóa đơn.

Vậy là xong rồi hả?

Thấy vậy, mọi người vẫn không hiểu ra sao. Có điều, thấy Hàn Anh ra lệnh đuổi khách, mọi người cũng không dám dây dưa ở lại.

Có điều, bọn họ trước khi đi vẫn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc thì Hàn Anh và Diệp Lâm có quen biết nhau hay không, mối quan hệ giữa bọn họ là gì, Bàng thiếu có bỏ qua hay không?

“Bàng thiếu… tôi…” Diệp Trạch đứng ở một bên, còn chưa chịu từ bỏ ý định, mong chờ người ở đây ra tay dạy dỗ Diệp Lâm.

Có điều, Bàng Văn Hiên vừa mới nghe Hàn Anh nhắc tới ông Khổng, chợt nhận ra rằng mối quan hệ dây mơ rễ má bên trong đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của mình rồi.

Ông Khổng chính là bộ trưởng bộ tài chính, chức quan rất cao, cao hơn cả cha mình nữa.

Dù là ông Khổng hay là Hàn chiến thần, chỉ cần Diệp Lâm có mối quan hệ với bất cứ ai, thì nhà họ Bàng bọn họ đều không thể dễ dàng đắc tội.

“Cút!” Bàng thiếu gào lên đuổi Diệp Trạch đi.

Nếu không phải vì cậu ta thì sao mình lại vô duyên vô cớ đi rước một phiền phức lớn về cho mình chứ?

Đợi mọi người đi hết rồi, Diệp Lâm, Hàn Anh, Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và một số ít công tử trong giới ngồi cùng với nhau.

Hàn Anh tìm hiểu sơ qua về mâu thuẫn giữa Diệp Lâm và Bàng Văn Hiên, rồi nói một cách công bằng: “Vậy là Tiểu Hiên Tử cậu tin vào lời nói bậy, ỷ thế hiếp người, tùy tiện đuổi Diệp tiên sinh? Cậu làm không đúng rồi.”

“Lại đây, xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”

Cái gì?

Bàng Văn Hiên nghe vậy thì tức điên lên.

Cho dù là mình có sai trước, mình chủ động gây chuyện với đối phương, thì mình cũng đã bị ăn một trận đòn, vỡ đầu chảy máu rồi, sao bây giờ còn phải đi xinm lỗi đối phương nữa?

Bàng Văn Hiên trừng Diệp Lâm. Bởi vì không biết rõ bối cảnh của đối phương, cho nên anh ta không biết là nên chủ động chịu thua hay là cứng đầu đến cùng.

“Sao hả, Tiểu Hiên Tử, cậu lớn rồi, ngay cả chị cũng không muốn nể mặt hả?” Thấy vậy, Hàn Anh nhíu đôi mày đẹp lại, lạnh giọng trách mắng.

“Chị cả, không phải là em không muốn nể mặt chị, em chỉ là…” Nói đến đây, Bàng Văn Hiên lại trừng Diệp Lâm một cái: “Em không phục!”

Sự tự tôn ở trong lòng và sự kiêu ngạo về thân phận khiến Bàng Văn Hiên khó có thể mở miệng xin lỗi.

“Bỏ đi.” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản: “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh thay tôi làm một chuyện thôi.”

“Thay anh làm một chuyện?” Bàng Văn Hiên vẫn rất tức giận bất bình, thầm nghĩ anh cũng biết được nước lấn tới lắm, bắt đầu sai tôi làm việc hả?

“Chuyện gì vậy?” Hàn Anh tò mò hỏi, nghĩ nếu là chuyện không khó thì mình rất vui đi giúp đỡ.

Diệp Lâm nói: “Tôi muốn anh thay tôi đi viện kiểm sát tìm hồ sơ vụ án năm xưa của tôi.”

Cái gì?

Anh vừa dứt lời, mọi người ở đây đều giật mình.

Nhất là Bàng Văn Hiên, anh ta vừa giật mình vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Anh bảo tôi đi trộm hồ sơ hả? Một khi bại lộ là phải bị chém đầu! Ngay cả cha tôi cũng không bảo vệ được tôi nữa!”

Bàng Văn Hiên thà rằng dập đầu xin lỗi Diệp Lâm, cũng không dám làm ra loại chuyện phạm pháp ấy.

Huống chi, vụ án là vụ án năm năm trước, anh ta đi đâu tìm ra hồ sơ liên quan?

Cho dù có thể tìm được, thì anh ta cũng không dám tự mình mang đi.

“Anh tha cho tôi đi!” Bàng Văn Hiên hừ lạnh: “Tôi không giúp được anh đâu!”

“Vụ án năm xưa gì?” Hàn Anh tò mò hỏi.

Bởi vì năm nào cô cũng đi theo cha mình ở Thanh Châu, cho nên không biết một vài chuyện xảy ra ở Yến Kinh.

Hoa Quốc Đống kể lại chuyện năm xưa một cách đơn giản.

“Ồ…” Hàn Anh mơ hồ nhớ rõ tin tức liên quan, thậm chí còn quen biết một người trong cuộc.

Ngay sau đó, Hàn Anh giật mình hỏi: “Diệp tiên sinh muốn tìm đọc hồ sơ, chẳng lẽ là vì muốn lật lại bản án?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi bị oan. Lần này ra tù, tôi đương nhiên là phải điều tra rõ chuyện năm xưa, trả lại sự trong sạch cho mình.”

Hàn Anh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, sau đó đi hỏi Bàng Văn Hiên: “Cậu có thể tìm cha cậu giúp đỡ không?”

“Không được!” Bàng Văn Hiên lập tức lắc đầu, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì: “Nếu anh muốn lật lại bản án thì phải đi theo quy trình bình thường. Anh muốn đi cửa sau từ chỗ tôi, thậm chí muốn tôi giúp anh trộm hồ sơ hả? Tôi không làm được!”

Tuy rằng Bàng Văn Hiên là một tên ăn chơi trác táng, bình thường không làm chuyện đàng hoàng, nhưng mà anh ta cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì ngay cả chạm vào cũng không thể chạm vào.

“Hừm…” Hàn Anh nghĩ nghĩ, cũng biết chuyện này liên quan đến bộ tư pháp, tòa án nhân dân và viện kiểm sát, rất khó lật lại bản án.

Bởi vì một khi lật lại bản án, thì sẽ có không biết bao nhiêu người không giữ được cái ghế dưới mông, thậm chí là cái đầu trên cổ.

Vậy nên sẽ không ai sẵn lòng đắc tội với người để lôi ra chuyện cũ.

Cho dù là cha của Hàn Anh cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào loại chuyện này, để tránh rơi vào rồi khó thoát ra.

“Nhắc đến chuyện năm xưa.” Hàn Anh cười dời đề tài: “Tôi có mời một người trong cuộc đến đây, chắc là cô ấy sắp đến rồi.”

Cô còn chưa nói xong, thì đã nghe ông chủ quán bar đứng ở cửa hô lên: “Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy? Thật là không may, hôm nay quán bar chúng tôi được bao hết rồi…”

“Tôi có hẹn ở đây!” Dứt lời, Kim Lũ Y đi vào bên trong.
Chương 175: Dám không?

“Kim Lũ Y?”

Thấy Kim Lũ Y không mời mà tự đến, đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đều rất giật mình.

“Ồ, hóa ra là Hàn đại tiểu thư mời ngài hả? Vậy Kim đại nhân cứ tự nhiên đi thôi…” Ông chủ quán bar nói xong thì đi ra.

Tối nay Kim Lũ Y mặc đồ bình thường. Dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, cái vẻ xinh đẹp lạnh nhạt thần bí của cô càng thêm nổi bật hơn nữa.

Cô giống như Hàn Anh, đều là những cô gái tài năng, đồng thời có được khuôn mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa, mỗi một hành động đều có thể kích thích hormone đàn ông.

Tiếc là cả hai cô đều là hoa hồng có gai, chỉ có thể đứng ngắm từ xa, chứ không có ai dám chủ động đi trêu chọc.

Đi cùng Kim Lũ Y là phó quan Ân Hồng Trang của cô.

Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang đều có xuất thân bình dân. Bọn họ lần đầu tiên đi vào nơi ăn chơi đàng điếm thế này, hiển nhiên là không hề hợp với nơi đây.

Đồng thời, ở trong mắt bọn họ, đám phú nhị đại trước mắt đều là những kẻ chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ khinh thường làm bạn.

“Mọi người đừng sợ.” Hàn Anh cười nói: “Là tôi mời Kim Lũ Y đến đây.”

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên tò mò vì sao chị cả lại đi mời một người ở ngoài giới đến đây?

Chẳng lẽ là vì để vạch trần vụ án năm xưa của Diệp Lâm hay sao?

Diệp Lâm cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được Kim Lũ Y ở đây.

Anh có lòng muốn tránh né, nhưng lại không có chỗ nào để tránh né. Trong sảnh rộng rãi, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy anh ngay.

Lúc này, hai người Kim Lũ Y cũng không ngồi xuống, mà đứng ở xa xa, giữ một khoảng cách với đám người Hàn Anh.

Ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng.

Kim Lũ Y nhìn lướt qua mọi người, tất nhiên cũng thấy được Diệp Lâm.

Cô thầm khó hiểu, sao anh ta cũng ở đây?

Chẳng lẽ cô nàng ngốc Hàn Anh còn chưa phát hiện mình nhận lầm người hay sao?

Có điều, Kim Lũ Y thấy Diệp Lâm còn dám dùng thân phận giả trà trộn vào trong giới của Hàn Anh thì càng thêm khinh thường Diệp Lâm.

Quả nhiên là đồ hết thuốc chữa rồi!

Kim Lũ Y có ý định vạch trần Diệp Lâm, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy giấy mãi mãi không gói được lửa.

Dù sao thì Hàn Anh cũng không phải đồ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chân tướng mà thôi.

Còn mình thì lại không tiện nhúng tay vào chuyện trong giới của bọn họ.

“Hàn Anh, đã muộn thế này rồi, cô còn gọi tôi đến đây để làm gì?” Kim Lũ Y chủ động đến buổi hẹn để xem mục đích thật sự của Hàn Anh.

“Không có chuyện gì lớn cả.” Hàn Anh lười nhát cười nói: “Chỉ là nhiều năm không gặp cô rồi, có chút ngứa tay, muốn đánh giao lưu một trận với cô.”

Đánh giao lưu?

Nghe vậy, Kim Lũ Y hơi nhíu mày, không ngờ lần này Hàn Anh mời mình là vì muốn khiêu chiến với mình?

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên ở bên cạnh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, còn có chút chờ mong.

Một người là con gái của chiến thần Thanh Châu, năm nào cũng ở trong quân rèn luyện, thực lực đã vượt xa sức tưởng tượng.

Một người là con gái nuôi của chiến thần U Châu, được truyền hết bản lĩnh, thống lĩnh toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh.

Hai người đi đánh nhau, giống như là sao hỏa đâm trái đất, chắc chắn là cực kì xuất sắc.

Cái loại đại chiến khó gặp này, sao có thể không khiến người ta mong chờ?

“Cô muốn đánh nhau với tôi hả?” Kim Lũ Y hỏi lại.

“Đúng vậy!” Hàn Anh nhướng mày, nói với giọng điệu khiêu khích: “Cô dám ứng chiến không?”

“Nhàm chán!” Kim Lũ Y lạnh lùng từ chối: “Hiện giờ tôi là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Yến Kinh, chứ không phải giống như lưu manh đường phố, tùy tiện đi đánh nhau.”

“Đừng lấy cớ như vậy.” Hàn Anh hừ lạnh: “Cô chỉ cần nói cô có dám hay không là được rồi!”

“Cô đừng nói với tôi là may mắn lên được chức chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh rồi không dám đánh nhau nữa?”

Hàn Anh vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện năm xưa mình thua trong tay Kim Lũ Y. Vậy nên cứ có cơ hội là cô liền muốn đánh thắng lại.

Đối mặt với giọng điệu khiêu khích của Hàn Anh, Kim Lũ Y sắc mặt âm trầm, còn phó quan Ân Hồng Trang thì không nhịn nổi nữa.

“To gan!”

“Đại nhân chúng tôi là dựa vào bản lĩnh của mình mới lên chức chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, không hề giống với đám nhị đại dùng quan hệ gia đình các người chút nào!”

“Hiện nay Kim đại nhân vì nước vì dân, có trách nhiệm trong người, tất nhiên không thể tùy tiện đánh nhau với các người rồi!”

“Nếu các người thật sự muốn đánh nhau thì tôi có thể đánh với các người!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom