-
Chương 181-185
Chương 181: Tính toán của nhà họ Tần
Bên kia.
Cổ võ, nhà họ Tần.
Sau khi biết con trai bị giết, chi nhánh của Thiên Hạ Võ Minh ở Yến Kinh bị dọn.
Cả nhà họ Tần đều cực kì tức giận.
Cổ võ không thể chịu nhục!
Một vị công tử dòng chính nhà họ Tần chết một cách không rõ ràng tại thế giới người thường.
Thân là Tần Thị - một trong bảy dòng họ lớn của cổ võ làm sao có thể nhịn được chứ?
Mọi người lập tức xin ra trận đi thế giới người thường san bằng Long Môn.
“Đợi đã!”
Một ông cụ uy nghiêm nhìn thi thể của cháu trai, nhìn kỹ một lát rồi không nhịn được hít hà một hơi.
Trên người Tần công tử không có một chút vết thương bên ngoài, nhưng mà mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân đều bị thương nặng, khó có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Giống như là có người cầm một cây kim mảnh như sợi chỉ đâm vào lỗ chân lông, đâm cùng lúc 48.000 lỗ chân lông trên khắp cơ thể, khiến người chết ngay lập tức.
“Người dùng kiếm hả? Trên đời này có loại kiếm thuật thế này sao?”
Gia chủ nhà họ Tần cũng dùng kiếm, nhưng vẫn khó có thể làm ra được như thế, đúng là càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
“Các cậu… kể lại chi tiết tình hình chiến đấu khi ấy xem!”
Đám hạ nhân nhà họ Tần chạy trốn về đây, anh một lời tôi một lời, kể lại mọi thứ đã xảy ra lúc đó.
Gần như là tái hiện lại toàn bộ quá trình chiến đấu.
“Hộp kiếm Vô Tẫn?”
Mọi người trong nhà họ Tần đều chú ý tới chi tiết này.
“Thằng nhãi kia thế mà lại có thể dùng hộp kiếm Vô Tẫn?”
Ông cụ cũng hoảng hốt.
Đám hạ nhân gật đầu: “Không biết sao mà có ba thanh kiếm ngắn bay ra từ trong hộp kiếm không kia. Dường như là ba thanh kiếm ngắn kia đã giết chết công tử!”
“Sau đó, thanh kiếm Kinh Hồng trong tay công tử cũng bị hộp kiếm thu vào bên trong luôn rồi!”
Hộp kiếm Vô Tẫn không thế mà lại bắt đầu thu kiếm?
Mọi người trong nhà họ Tần nghe vậy đều cảm thấy cạn lời.
Nhất là những người lớn tuổi, đã từng trải qua sự kiện lớn năm xưa, sắc mặt đều trở nên nặng nề.
Tất cả dường như là một vòng luân hồi.
Hộp kiếm Vô Tẫn hiện thế lần nữa!
“Tại sao lại như vậy chứ?”
Gia chủ nhà họ Tần ngồi bệt xuống chỗ ngồi, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Sao thằng nhãi kia có thể khống chế hộp kiếm Vô Tẫn được vậy?”
“Chẳng lẽ là con cháu của bọn họ?”
“Không… không thể nào!”
Gia chủ nhà họ Tần nghĩ đến một loại khả năng xấu nhất, rồi lại tự mình phủ định.
Có điều, người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Cái từ “con cháu” lập tức khiến đám quản lý nhà họ Tần đều ồ lên.
“Hộp kiếm Vô Tẫn nhận chủ!”
“Chẳng lẽ là con cháu của nhà kia đã trở lại!”
“Năm xưa người kia từng nói: Lúc hộp kiếm Vô Tẫn đi đoạt danh kiếm trong thiên hạ, chính là lúc đi diệt ba sơn năm môn bảy thị!”
Cổ võ đã từng bao gồm một tiên ba sơn năm môn bảy thị.
Một tiên chính là kiếm tiên lục địa!
Có điều, đã từng xảy ra một chuyện khiến cho một tiên ngã xuống, danh kiếm trong hộp kiếm Vô Tẫn cũng bị ba sơn năm môn bảy thị chia cắt.
Những năm qua, dường như chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã âm thầm xảy ra.
“Không thể nào!”
“Một tiên đã bị diệt môn, sao có thể còn có con cháu được chứ?”
Gia chủ nhà họ Tần lập tức phủ định loại khả năng này.
“Gia chủ!”
“Dù thằng nhãi kia là ai thì chúng ta đều phải nhổ cỏ tận gốc!”
Mọi người sôi nổi đề nghị giết người để tránh họa về sau.
Nhưng mà gia chủ nhà họ Tần lại có suy nghĩ khác.
“Tạm thời phái một người đi tiếp cận cậu ta, để xem cậu ta vì sao có thể khống chế hộp kiếm Vô Tẫn trước đi.”
“Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng bí mật bên trong thì sẽ rất có lợi cho nhà họ Tần chúng ta!"
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý, thậm chí nảy sinh lòng tham lam.
Ba sơn năm môn bảy thị bọn họ đã từng nghiên cứu hộp kiếm kia, nhưng lại không có một người nào có thể phá giải bí mật, khống chế hộp kiếm.
Hộp kiếm Vô Tẫn chính là chí bảo. Một khi nó đoạt lại danh kiếm trong thiên hạ, thì khó mà tưởng tượng nổi uy lực của nó.
Uy lực bùng nổ cùng lúc của vạn kiếm có thể phá hủy thế giới giống như là bom hạt nhân.
Nếu nhà họ Tần bọn họ có thể khống chế bí mật bên trong, lần nữa đoạt lại danh kiếm, thì nhà họ Tần bọn họ sẽ vô địch khắp thiên hạ, áp đảo quần hùng cổ võ.
Đến khi ấy, bên trong cổ võ, cái tên một tiên sẽ hoàn toàn được thay thế bằng “Đại Tần”.
“Nên phái ai đi đây?”
Gia chủ nhà họ Tần nhìn một vòng quanh tộc nhân.
Cuối cùng, ông ta dừng tầm mắt trên người một thiếu nữ có ngoại hình cực kì xinh đẹp, nổi bật giữa đám người, giống như là đóa hoa mọc từ trong bùn lại không nhiễm bùn.
“Tuyết Dung, là cháu!”
Cách nhanh nhất để hiểu biết một người đàn ông là sự tiếp cận của một người phụ nữ.
Nhất là một người phụ nữ xinh đẹp!
Tần Tuyết Dung là người xinh đẹp nhất nhà họ Tần, tất nhiên là cái trách nhiệm này sẽ rơi trên người cô ta.
Chương 182: Phản quang sát
Ngày hôm sau.
Diệp Lâm cùng Bạch Vi Vi vừa đi đến gần công ty thì chợt dừng bước lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lên.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Vi Vi tò mò hỏi.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bố cục xung quanh cao ốc, từ trong ra ngoài đều là sát khí dày đặc.
“Hay cho một cái tử cục!”
Diệp Lâm chỉ nhìn sơ qua là thấy rõ ràng sự thay đổi bên trong.
“Là sao hả?” Bạch Vi Vi không hiểu ra sao.
“Người muốn hại cô vào tối qua, hôm nay lại bày trận pháp tụ âm gần công ty cô để tiếp tục hại cô.” Diệp Lâm trả lời đúng sự thật.
Cái gì?
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lập tức thay đổi sắc mặt.
Có điều, Bạch Vi Vi nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện công ty hôm nay có khác gì với hôm qua.
“Vì sao nói vậy?” Bạch Vi Vi cũng dừng bước, tò mò hỏi.
“Cô xem đi.” Diệp Lâm kiên nhẫn giải thích cho cô nghe về bố cục của năm tòa nhà.
Bốn tòa nhà của nhà họ Chu cộng thêm một tòa nhà của nhà họ Bạch, vốn dĩ có thể hình thành cách cục phong thủy ngũ cốc được mùa, có thể nói là cùng thắng.
Chỉ là nhà họ Chu quá tham lam, xây bốn tòa nhà của bọn họ cao hơn hẳn tòa nhà của nhà họ Bạch.
Không chỉ có khiến tòa nhà nhà họ Bạch thấp hơn một đầu, mà còn hủy diệt cục diện song thắng ngũ cốc được mùa.
“Đến những chuyện xảy ra sau này thì cô cũng biết rồi.” Diệp Lâm không nói thêm nữa, chuyện cần nói đã nói vào hôm qua rồi.
Nhà họ Chu dùng đại trận khốn long hại nhà họ Bạch suýt nữa cửa nát nhà tan.
“Bây giờ…” Diệp Lâm chỉ vào tòa nhà đã bị thiêu hủy, nói: “Một tòa nhà bị thiêu hủy, nó trở thành tử cục.”
“Nhà họ Chu lợi dụng tử cục, kết hợp với ba tòa nhà còn lại, tạo thành thế vây kín, bày ra tụ âm đại trận, khiến âm khí liên tục lao về phía nhà họ Bạch các cô.”
“Tụ âm đại trận tàn nhẫn hơn khốn long đại trận, hiệu quả cũng đáng sợ hơn nữa.”
“Khốn long chỉ là tạm thời bao vây nhà họ Bạch các cô. Còn tụ âm thì là đuổi dương, để lâu rồi sẽ có nguy hiểm về tánh mạng.”
“Hôm qua, hắn muốn phá vỡ sự cân bằng âm dương trong cơ thể cô, để tăng nhanh hiệu quả của tụ âm đại trận.”
Bạch Vi Vi càng nghe càng thấy sợ hãi.
Nếu không có Diệp Lâm nói cho mình biết mọi thứ thì chắc là mình đến chết cũng không biết chết như thế nào.
“Vậy… phải làm sao bây giờ?”
Nghe Diệp Lâm nói xong, Bạch Vi Vi sợ tới mức không dám đến công ty nữa.
Đồng thời, cô còn lo lắng các đồng nghiệp trong công ty có bị liên lụy hay không.
“Muốn phá giải cũng không khó.”
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Chỉ là cần hơi nhiều đồ vật thôi.”
“Rốt cuộc là cần cái gì? Dù là bao nhiêu đi nữa, tôi cũng sẽ ra giá gấp mười lần để mua ngay!” Bạch Vi Vi vội hỏi.
“Không cần thêm tiền, đồ vật cần đều có giá rẻ lắm.” Diệp Lâm nói thẳng: “Chính là gương mà ngày thường chúng ta hay dùng.”
Gương?
Bạch Vi Vi nghe vậy thì lập tức ngây người. Không ngờ phương pháp phá giải lại là một thứ bình thường như thế?
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Trước mỗi một cửa sổ đều đặt một tấm gương quay qua bên ngoài để hình thành thế phản chiếu.”
Dứt lời, Diệp Lâm nhìn thoáng qua tòa nhà cao ngất trong mây.
Anh thầm tính toán, ít nhất cũng phải dùng vài nghìn tấm gương.
Vậy nên Diệp Lâm mới nói, đồ vật thì dễ kiếm, chỉ là số lượng hơi nhiều.
“Mỗi một cửa sổ đều cần hả?” Bạch Vi Vi nghe vậy thì giật mình, đồng thời hiểu được ý của Diệp Lâm.
“Đúng vậy, mỗi một cửa sổ đều cần.” Diệp Lâm giải thích: “Bởi vì phải phản chiếu toàn bộ âm khí lao đến.”
“Tuy rằng phương pháp phá cục khá là rườm rà, nhưng mà nó chính là phương pháp hữu hiệu nhất.”
Bạch Vi Vi nghe hiểu, lập tức gọi điện thoại cho người đi làm.
“Bây giờ chúng ta còn đi công ty nữa không?” Bạch Vi Vi nói chuyện điện thoại xong, vẫn còn có chút sợ hãi hỏi: “Hay là cho mọi người nghỉ một ngày đi?”
“Không cần.” Diệp Lâm nói: “Trận tụ âm không phải xong ngay trong một sớm một chiều. Mới có một ngày thôi, còn chưa thành được cái gì đâu. Cô đừng lo lắng. Huống chi còn có tôi ở đây nữa mà?”
“Ừ!” Nghe Diệp Lâm bảo đảm, Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Sau đó, hai người đi vào trong công ty.
Tới giữa trưa, người ở bộ phận mua sắm cuối cùng cũng mua được hơn một nghìn tấm gương trong toàn bộ thành phố, đồng thời bắt đầu sắp xếp đúng vị trí trong cả công ty.
Người trong công ty không hiểu ra sao. Nhưng vì hôm qua tận mắt nhìn thấy cái gọi là phong thủy, nên đa số người đều tỏ vẻ thông cảm.
“Anh Phong!”
Diệp Lâm đang đứng trên sân thượng tòa nhà, định đi bày trận phối hợp với nghìn gương để đánh trả đối phương.
Lúc này, Bạch Vi Vi đột nhiên đi lên, bên cạnh còn có một người quen đi theo.
“Bạn học của anh tới công ty chúng ta xin việc. Tôi dẫn cô ấy đến cho anh.”
Bạch Vi Vi biết cô ấy là bạn học kiêm bạn thân của Diệp Lâm, lại thêm mối quan hệ không bình thường giữa hai người. Vậy nên Bạch Vi Vi không dám tự quyết định, đành phải dẫn người lên chỗ Diệp Lâm để Diệp Lâm sắp xếp.
“Cậu…” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình.
“Tôi đã từ chức bên tập đoàn Triệu Thị rồi.” Susan mỉm cười: “Tôi đến đây để nương nhờ cậu. Cậu sẽ không đuổi tôi đi đâu nhỉ?”
“Haizz…” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hóa ra là Susan không nghe lọt một chữ nào về những lời mình nói vào hôm qua. Cô không chỉ không cách xa mình, mà còn chủ động đi lại gần mình nữa.
“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Diệp Lâm nói: “Đi gần với tôi sẽ có nguy hiểm.”
“Tôi không sợ!” Susan bướng bỉnh nói.
Càng là như vậy thì cô càng muốn ở bên cạnh Diệp Lâm, đấu tranh với thế lực tàn ác kia, tuyệt đối sẽ không lùi bước.
“Cậu cần gì phải làm thế chứ?” Diệp Lâm đang buồn rầu làm sao để khuyên nhủ Susan.
Lúc này, Bạch Vi Vi chủ động nói giúp: “Anh Phong, anh vừa lúc đang thiếu một thư ký ở công ty. Nếu để người ngoài làm thì anh sẽ không tin tưởng. Hay là cứ để cho bạn học anh làm đi.”
Nghe vậy, Susan biết ơn mà nhìn Bạch Vi Vi, không ngờ cô ấy lại nói chuyện giúp mình.
Cô còn đang lo lắng cô nàng tổng giám đốc xinh đẹp kia sẽ là tình địch của mình nữa đấy.
“Được rồi.” Diệp Lâm thấy vậy thì cũng nhường bước: “Vậy thì cậu cứ làm việc tại đây đi.”
Thấy Susan bướng bỉnh như thế, Diệp Lâm thầm nghĩ cứ để cô ở bên cạnh anh, để anh tiện trông nom, tránh xảy ra ngoài ý muốn rồi không đi cứu kịp.
Sau khi sắp xếp công việc cho Susan xong, Diệp Lâm tiếp tục đi bố trí trận pháp.
“Anh chủ, anh đang làm gì vậy?” Susan cười hỏi, đổi xưng hô với Diệp Lâm.
“Bày trận!” Diệp Lâm giải thích một cách đơn giản.
Nghe vậy, Susan giật mình: “Mơ hồ như vậy sao?”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười khẽ: “Nếu cậu tiếp tục ở bên cạnh tôi thì sau này sẽ gặp nhiều chuyện mơ hồ hơn nữa. Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, để tránh bị dọa ngất xỉu đấy!”
Lúc nói chuyện, Diệp Lâm đã bày trận xong.
Trên sân thượng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp góc cạnh.
Diệp Lâm mượn khí chí dương trên đây đi bảo vệ cả tòa nhà, làm giảm hiệu quả của tụ âm trận, sau đó thông qua các lớp gương hình thành cách cục phản quang sát.
“Tiếp theo chỉ cần đợi đối phương đánh trả!”
Gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, gậy ông đập lưng ông thôi.
Chương 183: Tự tìm chết
“Ha ha…”
Nhìn thấy Diệp Lâm và Bạch Vi Vi tự nhiên đi vào công ty, Tề Phong Bình và Chu Chính Hào nhìn nhau cười, giống như là gian kế sắp thành công rồi vậy.
“Tề đại sư, tiếp theo liền phải xem ông biểu diễn rồi.” Chu Chính Hào có chút sốt ruột nói.
“Lúc nãy đến đây, tôi đã chính thức mở ra Tam Dương Tụ Âm trận.” Tề Phong Bình kiêu ngạo nói: “Đi, chúng ta đi lên sân thượng xem.”
“Lát nữa tôi sẽ bố trí thêm một trận pháp, hấp thu hết dương khí của tòa nhà bọn họ lại đây, khiến cho tòa nhà nhà họ Bạch trở nên âm trầm như ngôi mộ.”
“Hừ, tối qua con nhóc nhà họ Bạch kia tránh thoát được một kiếp thì sao chứ? Hôm nay tôi sẽ làm cho cô ta trả giá nặng nề hơn nữa!”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến sân thượng trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Tề Phong Bình bấm tay tính toán: “Không đến một ngày, nhân viên tập đoàn Bạch Thị sẽ có ít nhất một nửa đột nhiên bị bệnh, ra khỏi công ty.”
“Còn con nhóc nhà họ Bạch kia thì sao?” Chu Chính Hào chỉ quan tâm người nhà họ Bạch thôi, còn sự sống chết của các nhân viên khác thì không thèm quan tâm.
“Ha ha…” Tề Phong Bình cười lạnh nói: “Tốt nhất là cô ta đừng ra khỏi công ty. Bởi vì tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô ta phải chịu đau đớn nhiều hơn, nguy hiểm lớn hơn nữa.”
Tề Phong Bình vừa nói chuyện vừa niệm trận, bày ra năng lực thật sự của đại sư phong thủy.
Mỗi một hành động lời nói đều mang phong thái đại sư.
Chu Chính Hào đứng bên cạnh giật mình lùi ra sau, không dám nói tiếng nào.
Lúc này, Chu Chính Hào phát hiện có một dãy xe tải đỗ bên ngoài tòa nhà nhà họ Bạch, dường như là đang dỡ thứ gì đó.
“Hả? Nhà họ Bạch đang làm cái quỷ gì vậy?” Chu Chính Hào khó hiểu.
Nhưng thấy Tề đại sư đang tập trung bày trận, ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Một lát sau, trận pháp hình thành.
Tề Phong Bình chạm nhẹ một ngón tay, một tia sáng vô hình lập tức bắn về phía tòa nhà tập đoàn Bạch Thị ở phía đối diện.
“Ha ha, một lát nữa…” Tề Phong Bình nói với giọng điệu chắc chắn: “Tập đoàn Bạch Thị chắc chắn sẽ gặp tai họa, và rất có thể tai họa sẽ dừng trên người con nhóc họ Bạch kia.”
Bởi vì lúc nãy Tề Phong Bình lẩm bẩm bày trận, đã nhân tiện lẩm bẩm luôn ngày tháng năm sinh của Bạch Vi Vi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì số kiếp sẽ đến như dự kiến.
Trừ khi trong công ty còn có nhân viên khác có cùng ngày tháng năm sinh với Bạch Vi Vi.
“Tề đại sư, ông xem kìa!” Lúc này, Chu Chính Hào cuối cùng cũng có thể nói chuyện, chỉ vào dãy xe tải đang dỡ hàng dưới lầu, nói: “Dường như nhà họ Bạch mua rất nhiều đồ vật.”
“Hả?” Thấy vậy, Tề Phong Bình hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy đối phương đang có tính toán gì đó: “Mau phái người đi hỏi thăm xem phía đối diện đang làm cái quỷ gì vậy?”
“Ừ!” Chu Chính Hào vội vàng gọi điện thoại phái nhân viên lén đi tìm hiểu tin tức.
Mấy phút sau là có câu trả lời.
“Là gương! Tập đoàn Bạch Thị mua hơn một nghìn tấm gương!”
Chu Chính Hào nghe vậy thì cười ha ha: “Con nhóc họ Bạch kia bị ma ám rồi hả? Mua nhiều gương như vậy để làm gì?”
“Cái gì? Gương hả?”
Tề Phong Bình đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Gương? Phản quang?”
Ông ta tập trung nhìn kỹ tòa nhà đối diện, quả nhiên thấy trước mỗi một cửa sổ đều có bày gương.
Gương phản quang, phản hết mọi thứ về phía bốn tòa nhà của nhà họ Chu ở đối diện.
“Không ổn rồi!”
“Đối phương thế mà lại bày phản quang sát!”
Sau khi nhận ra điểm này, Tề Phong Bình lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng gì thì một tia sáng bị ông ta bắn về phía cao ốc đối diện lúc nãy cũng bị phản chiếu trở lại.
“A!!!”
Tề Phong Bình hét thảm thiết một tiếng, bụm hai mắt của mình lại, kết quả là chẳng thấy cái gì cả.
Đồng thời, số kiếp ác độc do ông ta bày ra, cũng chiếu hết lên người ông ta.
“Đừng… đừng lại đây!”
“Các người đừng lại đây!”
Tề Phong Bình vừa bụm hai mắt của mình lại, vừa quơ chân múa tay, giống như là muốn xua tan thứ gì đó.
Trong tiềm thức của ông ta, có vô số yêu ma quỷ quái quấn quanh người ông ta, khiến ông ta cực kì sợ hãi.
“Tề đại sư!” Chu Chính Hào thấy vậy thì giật nảy mình, không biết trong khoảnh khắc vừa rồi Tề Phong Bình bị làm sao vậy?
Ông ta giống như là bị quỷ ám, thấp thỏm lo âu lảo đảo qua lại, rồi lùi ra sau liên tục.
Tại sao lại như vậy?
Đã nói là con nhóc họ Bạch kia khó thoát một kiếp mà?
Sao bây giờ lại giống như là Tề đại sư chạy trời không khỏi nắng vậy?
Thấy cục diện dường như đã mất khống chế, Chu Chính Hào hô lên: “Tề đại sư, cẩn thận!”
Đây chính là sân thượng đấy!
Thấy Tề Phong Bình cứ như ruồi bọ không đầu đâm lung tung, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh sân thượng.
Chu Chính Hào sợ tới mức trợn mắt há mồm ra nhìn, muốn giơ tay kéo lại nhưng mà không kịp.
“A…”
Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tề Phong Bình dẫm hụt chân, rơi thẳng xuống bên dưới.
Chương 184: Đi hướng suy bại
“Nhảy lầu!”
“Chết người rồi!”
“Tòa nhà nhà họ Chu ở đối diện có người nhảy xuống từ sân thượng tầng cao nhất!”
Tin tức nhanh chóng được lan truyền.
Các tập đoàn xung quanh đều ồn ào lên.
Bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng cực kì khiếp sợ.
“Anh Phong, chẳng lẽ là…” Bạch Vi Vi nghe thấy tin tức cũng rất giật mình.
“Hừ! Ác giả ác báo!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì có hiệu quả phản quang, cho nên dù đối diện làm bất cứ động tác gì thì cũng sẽ bị bắn ngược lại.
Diệp Lâm biết rõ đối phương chết nhanh như vậy là vì mới vừa bày cục dồn Bạch Vi Vi vào chỗ chết.
Vậy nên cuối cùng mới trả hết lên người chính mình.
Cơ bản là không cần đồng tình về cái chết của đối phương, tất cả chỉ là gieo gió gặt bão thôi, chết thì cứ chết đi.
“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem!”
Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và Susan cùng đi ra ngoài, đi về phía địa điểm xảy ra sự kiện.
Anh dẫn Susan đi xem cái cảnh máu tanh kia, là vì để cô có một quá trình thích ứng.
Rốt cuộc nếu ngay cả loại trường hợp nhỏ này cũng không chịu nổi, thì sau này sao có thể chịu nổi sóng gió lớn hơn nữa?
“Cậu đã nói là không sợ, thì lát nữa cũng đừng sợ hét to lên.” Diệp Lâm nhắc nhở.
Ba chữ “tôi không sợ” nói ra thì dễ, làm được thì lại rất khó.
Đây chính là đạo lý nói dễ hơn làm.
“Tôi không sợ!” Susan hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho mình.
Cô biết đây là một lần thử thách của Diệp Lâm dành cho mình.
Nếu mình không chịu nổi, thì chẳng cần Diệp Lâm nói gì, cô cũng sẽ tự giác bỏ đi.
Ba người đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh hiện trường.
Bọn họ nhìn kỹ thì thấy là Tề Phong Bình, nằm úp mặt xuống đất, tai mắt mũi miệng chảy máu, dưới thân loang lỗ máu tươi, dáng vẻ thê thảm chết không nhắm mắt.
“A!” Rất nhiều người không nhìn được cái cảnh máu me đó, sôi nổi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí có người còn bị dọa đến mức hét ầm lên.
“Ông ta là người ngầm hại tôi bấy lâu nay hả?” Bạch Vi Vi cực kì bình tĩnh: “Đầu sỏ hại nhà họ Bạch chúng tôi?”
“Có thể nói là vậy.” Diệp Lâm gật đầu.
Dù là đại trận khốn long trước đây hay là trận tụ âm hiện giờ thì đều đến từ tay của ông ta.
Bạch Vi Vi thấy đầu sỏ gây tội đã chết thì có loại cảm giác sung sướng khi báo được thù.
“Anh, anh thấy chưa? Kẻ luôn hại nhà họ Bạch chúng ta đã chết rồi!”
“Thiên Đạo tuần hoàn, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ông ta!”
Diệp Lâm lại nhìn về phía Susan, thấy cô sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng kiềm nén lòng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết, còn chết với dáng vẻ thê thảm… Dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn bị ám ảnh.
Bạch Vi Vi mang theo thù hận đi nhìn mọi thứ trước mắt, tất nhiên là có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.
Còn Susan là người ngoài cuộc. Cô không may mắn như vậy, chỉ có thể đối mặt với sợ hãi trước mắt.
“Nhìn vài lần là quen rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Rốt cuộc thì sau này cô muốn đi theo bên cạnh mình, tử vong cũng sẽ như bóng với hình.
“Ừ…” Susan hít sâu một hơi, khó khăn mà gật đầu.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đối diện, đang nhìn Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bằng ánh mắt thù hận.
“Là các người ngầm giở trò quỷ hả?”
Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: “Là các người hại chết Tề đại sư!”
Ông ta vốn định xem nhà họ Bạch gà chó không yên, nào ngờ chỉ chưa đến một tiếng, mọi chuyện đã thay đổi bất ngờ, Tề đại sư lại chết thảm ngay trước mặt mình.
Chu Chính Hào là nhân chứng đầu tiên, thấy rõ ràng các loại phản ứng kỳ lạ của Tề đại sư trước khi chết.
Tuy rằng ông ta không biết lý do cụ thể, nhưng mà cũng không khó đoán là có liên quan đến hai người trước mắt.
“Chắc chắn là các người rồi!” Chu Chính Hào tức giận đến run rẩy cả người. Mất đi Tề đại sư, giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay, không còn người đáng tin, trong nhất thời không biết phải làm sao.
“Nếu ông ta không có lòng hại người thì sao lại rơi vào kết cục như thế?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tất cả đều do các người tự tìm thôi!”
“Tiếp theo, tất cả hiệu quả đến từ trận tụ âm do các người bày ra, đều sẽ bắn ngược lên nhà họ Chu các người!”
“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Chu các người sẽ rơi vào vòng xoáy suy thoái, mãi cho đến khi hoàn toàn suy vong.”
“Nếu ông không muốn chết thảm giống như ông ta, thì tôi khuyên ông tốt nhất là nhanh chóng xử lý ba tòa nhà kia. Bằng không thì trận tụ âm sẽ làm nhà họ Chu các ông cửa nát nhà tan!”
Diệp Lâm không phải nói quá lên, mà là đang nói sự thật. Chu Chính Hào cũng từng nghe Tề đại sư nói về hiệu quả đáng sợ của trận tụ âm.
“Cái gì? Không…” Chu Chính Hào bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ông ta biết rõ điểm lợi hại bên trong. Nhưng mà bây giờ, Tề đại sư bày ra trận đã chết rồi.
Ông ta thậm chí không biết Tề đại sư bố trí trận pháp ở đâu, muốn cho tạm dừng cũng không được.
Chu Chính Hào nhìn mọi thứ trước mắt, chợt nhận ra rằng đối phương nói không sai.
Cái chết của Tề đại sư mới chỉ là bắt đầu.
Kế tiếp là đến toàn bộ nhà họ Chu bọn họ.
Rốt cuộc thì trong cuộc đối đầu thẳng mặt, đại sư phong thủy bên mình thua xa người ta, bị nghiền áp chết thảm.
Không khó để tưởng tượng trong thời gian sắp tới, đối phương chỉ cần tùy tiện bố cục, cũng có thể khiến cho nhà họ Chu bọn họ bị bắt chẹt, không có một chút sức phản kháng.
“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi!” Lúc này, có nhân viên đến báo tin.
“Có lẽ là bị sự kiện nhảy lầu ảnh hưởng, có rất nhiều nhân viên trong công ty bắt đầu chóng mặt, buồn nôn, sôi nổi xin nghỉ, thậm chí nộp đơn từ chức, trong đó có khá nhiều nhân viên nòng cốt của công ty.”
Cái gì?
Chu Chính Hào nghe vậy thì giật mình.
Hiệu quả tiêu cực của trận tụ âm dường như đã bắt đầu hiện ra.
Chẳng lẽ nhà họ Chu bọn họ không thể thoát khỏi số kiếp suy bại hay sao?
“Đều do bọn mày!”
“Đều do bọn mày làm hại!”
Chu Chính Hào hồi hồn lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.
“Bọn mày muốn nhà họ Chu tao chết, tao đây liền chết cùng bọn mày trước!”
Dứt lời, Chu Chính Hào giống như phát điên, bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Lâm…
Chương 185: Nắm tay mới là đạo lý thép
Khoảnh khắc Chu Chính Hào nổi điên lao lên liều mạng…
“Đủ rồi!”
Lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
“Con thấy chưa đủ mất mặt hả? Còn không mau cút về cho cha?”
Mọi người nghe vậy đều sôi nổi quay đầu lại nhìn, thì thấy một ông cụ mặc tây trang, cả người nghiêm nghị, mặt mày lạnh lẽo, giọng nói như chuông đồng, đứng ngay cửa tòa nhà nhà họ Chu.
“Cha?”
Chu Chính Hào thấy ông ta thì cũng giật mình.
“Sao cha lại tới đây?”
Nhìn thấy cha mình, Chu Chính Hào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh từ trong cơn thất thố và điên cuồng lúc nãy.
“Hừ!” Chu Di Kiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu cha không tới thì công ty bị con làm sụp đổ luôn rồi!”
Đám nhân viên tập đoàn Chu Thị nhìn ra thì thấy là lão chủ tịch đến.
Cục diện vốn dĩ có chút hỗn loạn lập tức ổn định lại.
Rốt cuộc thì ở trong nhận thức của đa số nhân viên, lão chủ tịch giống như là trụ cột khiến người ta tin cậy.
Hiện giờ mọi thứ hỗn loạn, sự xuất hiện kịp thời của lão chủ tịch có tác dụng ổn định nhân tâm.
“Còn không mau quay lại?”
Chu Di Kiên lại quát lớn một câu, gọi con trai trở về.
Chu Chính Hào không dám nhiều lời, ủ rũ quay trở về.
Cuối cùng, Chu Di Kiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Lâm, nói: “Nhãi ranh họ Diệp, đúng là lợi hại mà!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin nổi một thằng nhóc mới vừa ra tù lại có thể buộc nhà họ Chu bọn họ lên bước đường cùng?
Sau khi nói xong, Chu Di Kiên ra lệnh cho tất cả nhân viên đi làm việc, mọi thứ đều khôi phục bình thường.
“Ông ta là ai vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Là lão chủ tịch nhà họ Chu.” Bạch Vi Vi giới thiệu một cách đơn giản: “Chu Di Kiên – cha của Chu Chính Hào. Nhà họ Chu xem như là một tay ông ta chế tạo thành, hiện nay đã rút về phía sau, rất ít khi đến công ty.”
“Xem ra phiền phức đợt này của nhà họ Chu đã tới tai lão chủ tịch!”
Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý gật đầu.
Dù sao thì nhà họ Chu suy bại đã là chuyện ván đóng thuyền. Đừng nói là lão chủ tịch quay lại, cho dù là lão tổ tông sống lại, thì cũng không thể nào thay đổi được.
“Cha!”
Sau khi trở lại công ty, Chu Chính Hào quỳ gối trước mặt cha nhận phạt.
Bởi vì mọi thứ đều do ông ta làm hỏng.
Hiện giờ Tề đại sư đã chết, ông ta lại không thể hủy bỏ trận pháp do Tề đại sư bày ra.
Công ty nhà họ Chu đang đứng trước nguy cơ lớn.
Ông ta nói ra hết mọi chuyện với cha mình.
“Hừ! Đúng là đồ rác rưởi!”
Nghe xong, Chu Di Kiên lại mắng một câu.
“Cha nói với con rồi, huyền học phong thủy chẳng là cái thứ gì cả!”
“Trên thế giới này, chỉ có nắm tay mới là đạo lý thép!”
“Nhà họ Chu chúng ta có thể có quy mô và địa vị như ngày hôm nay, đều dựa vào một đôi quyền sắt, dám đánh dám đua, chứ không phải là cái loại đường ngang ngõ tắt như con!”
“Bây giờ con biết chưa, biết cái đường kia của con là không đi được chưa?”
Nghe vậy, Chu Chính Hào mồ hôi ướt đẫm, dập đầu nhận sai: “Con biết sai rồi,!”
Về lý niệm kinh doanh công ty, hai cha con từng xảy ra mâu thuẫn.
Chu Chính Hào thuộc thế hệ mới, từng đi du học, tầm mắt mở mang, an nhàn sung sướng, coi thường kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp bằng cách đánh đánh giết giết của bậc cha chú.
So ra thì các thủ đoạn huyền học phong thủy này nọ hợp thời hơn.
Sau này Chu Chính Hào quen biết đại sư Tề Phong Bình. Hai người hợp tác với nhau giúp đỡ công ty nhà họ Chu phát triển mạnh mẽ, còn trở thành chủ lực trong việc thành công vặn ngã tập đoàn Bạch Thị.
Chuyện này khiến Chu Chính Hào nâng cao địa vị trong gia tộc, nắm quyền, trở thành ứng cử viên cho thế hệ tộc trưởng tiếp theo.
Chu Chính Hào vinh quang một thời, hôm nay lại vấp phải đá cứng, hiểu rằng dù là trong giới phong thủy, thì cũng có đạo lý núi này cao hơn núi khác.
Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể đảm bảo thắng mãi không thua.
Lần này có cha của Chu Chính Hào là Chu Di Kiên kịp thời ra mặt ổn định cục diện.
“Chỉ là một vị phong thủy sư chết mà thôi, có cái gì ghê gớm lắm đâu? Chẳng lẽ còn có thể làm cho bầu trời nhà họ Chu sập xuống hả?”
Mặt mày Chu Di Kiên tràn đầy vẻ khinh thường.
Sau đó, ông ta đổi giọng, sắc mặt âm trầm: “Cha đã báo với tộc nhân Ninh Thị rồi, bọn họ sẽ đi dạy dỗ thằng nhãi họ Diệp kia!”
“Nhà họ Diệp muốn nhà họ Chu chúng ta phá sản hả? Vậy cha sẽ làm cho nhà họ Diệp bọn họ cửa nát nhà tan trước!”
Chu Chính Hào vừa nghe đến tộc nhân Ninh Thị liền thay đổi sắc mặt.
Ông ta tin tưởng loại thuật sĩ giang hồ như Tề đại sư, chủ yếu là vì không muốn giao tiếp với người của Ninh Thị, thậm chí là thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thị.
Bây giờ xem ra, nhà họ Chu mãi không thể thoát khỏi Ninh Thị, thậm chí còn phải đi cầu xin Ninh Thị.
“Nghe nói hôm nay nhà họ Diệp sẽ mở một buổi tiệc long trọng, nhưng lại không mời nhà họ Chu chúng ta.”
“Vậy thì làm người nhà họ Ninh đi dự tiệc, nhân tiện làm ầm ĩ một trận, để nhà họ Diệp biết sự lợi hại của nhà họ Chu chúng ta!”
Nhà họ Chu định đi khoe cơ bắp của mình trong buổi tiệc nhà họ Diệp!
Bên kia.
Cổ võ, nhà họ Tần.
Sau khi biết con trai bị giết, chi nhánh của Thiên Hạ Võ Minh ở Yến Kinh bị dọn.
Cả nhà họ Tần đều cực kì tức giận.
Cổ võ không thể chịu nhục!
Một vị công tử dòng chính nhà họ Tần chết một cách không rõ ràng tại thế giới người thường.
Thân là Tần Thị - một trong bảy dòng họ lớn của cổ võ làm sao có thể nhịn được chứ?
Mọi người lập tức xin ra trận đi thế giới người thường san bằng Long Môn.
“Đợi đã!”
Một ông cụ uy nghiêm nhìn thi thể của cháu trai, nhìn kỹ một lát rồi không nhịn được hít hà một hơi.
Trên người Tần công tử không có một chút vết thương bên ngoài, nhưng mà mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân đều bị thương nặng, khó có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Giống như là có người cầm một cây kim mảnh như sợi chỉ đâm vào lỗ chân lông, đâm cùng lúc 48.000 lỗ chân lông trên khắp cơ thể, khiến người chết ngay lập tức.
“Người dùng kiếm hả? Trên đời này có loại kiếm thuật thế này sao?”
Gia chủ nhà họ Tần cũng dùng kiếm, nhưng vẫn khó có thể làm ra được như thế, đúng là càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
“Các cậu… kể lại chi tiết tình hình chiến đấu khi ấy xem!”
Đám hạ nhân nhà họ Tần chạy trốn về đây, anh một lời tôi một lời, kể lại mọi thứ đã xảy ra lúc đó.
Gần như là tái hiện lại toàn bộ quá trình chiến đấu.
“Hộp kiếm Vô Tẫn?”
Mọi người trong nhà họ Tần đều chú ý tới chi tiết này.
“Thằng nhãi kia thế mà lại có thể dùng hộp kiếm Vô Tẫn?”
Ông cụ cũng hoảng hốt.
Đám hạ nhân gật đầu: “Không biết sao mà có ba thanh kiếm ngắn bay ra từ trong hộp kiếm không kia. Dường như là ba thanh kiếm ngắn kia đã giết chết công tử!”
“Sau đó, thanh kiếm Kinh Hồng trong tay công tử cũng bị hộp kiếm thu vào bên trong luôn rồi!”
Hộp kiếm Vô Tẫn không thế mà lại bắt đầu thu kiếm?
Mọi người trong nhà họ Tần nghe vậy đều cảm thấy cạn lời.
Nhất là những người lớn tuổi, đã từng trải qua sự kiện lớn năm xưa, sắc mặt đều trở nên nặng nề.
Tất cả dường như là một vòng luân hồi.
Hộp kiếm Vô Tẫn hiện thế lần nữa!
“Tại sao lại như vậy chứ?”
Gia chủ nhà họ Tần ngồi bệt xuống chỗ ngồi, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Sao thằng nhãi kia có thể khống chế hộp kiếm Vô Tẫn được vậy?”
“Chẳng lẽ là con cháu của bọn họ?”
“Không… không thể nào!”
Gia chủ nhà họ Tần nghĩ đến một loại khả năng xấu nhất, rồi lại tự mình phủ định.
Có điều, người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Cái từ “con cháu” lập tức khiến đám quản lý nhà họ Tần đều ồ lên.
“Hộp kiếm Vô Tẫn nhận chủ!”
“Chẳng lẽ là con cháu của nhà kia đã trở lại!”
“Năm xưa người kia từng nói: Lúc hộp kiếm Vô Tẫn đi đoạt danh kiếm trong thiên hạ, chính là lúc đi diệt ba sơn năm môn bảy thị!”
Cổ võ đã từng bao gồm một tiên ba sơn năm môn bảy thị.
Một tiên chính là kiếm tiên lục địa!
Có điều, đã từng xảy ra một chuyện khiến cho một tiên ngã xuống, danh kiếm trong hộp kiếm Vô Tẫn cũng bị ba sơn năm môn bảy thị chia cắt.
Những năm qua, dường như chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã âm thầm xảy ra.
“Không thể nào!”
“Một tiên đã bị diệt môn, sao có thể còn có con cháu được chứ?”
Gia chủ nhà họ Tần lập tức phủ định loại khả năng này.
“Gia chủ!”
“Dù thằng nhãi kia là ai thì chúng ta đều phải nhổ cỏ tận gốc!”
Mọi người sôi nổi đề nghị giết người để tránh họa về sau.
Nhưng mà gia chủ nhà họ Tần lại có suy nghĩ khác.
“Tạm thời phái một người đi tiếp cận cậu ta, để xem cậu ta vì sao có thể khống chế hộp kiếm Vô Tẫn trước đi.”
“Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng bí mật bên trong thì sẽ rất có lợi cho nhà họ Tần chúng ta!"
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lý, thậm chí nảy sinh lòng tham lam.
Ba sơn năm môn bảy thị bọn họ đã từng nghiên cứu hộp kiếm kia, nhưng lại không có một người nào có thể phá giải bí mật, khống chế hộp kiếm.
Hộp kiếm Vô Tẫn chính là chí bảo. Một khi nó đoạt lại danh kiếm trong thiên hạ, thì khó mà tưởng tượng nổi uy lực của nó.
Uy lực bùng nổ cùng lúc của vạn kiếm có thể phá hủy thế giới giống như là bom hạt nhân.
Nếu nhà họ Tần bọn họ có thể khống chế bí mật bên trong, lần nữa đoạt lại danh kiếm, thì nhà họ Tần bọn họ sẽ vô địch khắp thiên hạ, áp đảo quần hùng cổ võ.
Đến khi ấy, bên trong cổ võ, cái tên một tiên sẽ hoàn toàn được thay thế bằng “Đại Tần”.
“Nên phái ai đi đây?”
Gia chủ nhà họ Tần nhìn một vòng quanh tộc nhân.
Cuối cùng, ông ta dừng tầm mắt trên người một thiếu nữ có ngoại hình cực kì xinh đẹp, nổi bật giữa đám người, giống như là đóa hoa mọc từ trong bùn lại không nhiễm bùn.
“Tuyết Dung, là cháu!”
Cách nhanh nhất để hiểu biết một người đàn ông là sự tiếp cận của một người phụ nữ.
Nhất là một người phụ nữ xinh đẹp!
Tần Tuyết Dung là người xinh đẹp nhất nhà họ Tần, tất nhiên là cái trách nhiệm này sẽ rơi trên người cô ta.
Chương 182: Phản quang sát
Ngày hôm sau.
Diệp Lâm cùng Bạch Vi Vi vừa đi đến gần công ty thì chợt dừng bước lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lên.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Vi Vi tò mò hỏi.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bố cục xung quanh cao ốc, từ trong ra ngoài đều là sát khí dày đặc.
“Hay cho một cái tử cục!”
Diệp Lâm chỉ nhìn sơ qua là thấy rõ ràng sự thay đổi bên trong.
“Là sao hả?” Bạch Vi Vi không hiểu ra sao.
“Người muốn hại cô vào tối qua, hôm nay lại bày trận pháp tụ âm gần công ty cô để tiếp tục hại cô.” Diệp Lâm trả lời đúng sự thật.
Cái gì?
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lập tức thay đổi sắc mặt.
Có điều, Bạch Vi Vi nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện công ty hôm nay có khác gì với hôm qua.
“Vì sao nói vậy?” Bạch Vi Vi cũng dừng bước, tò mò hỏi.
“Cô xem đi.” Diệp Lâm kiên nhẫn giải thích cho cô nghe về bố cục của năm tòa nhà.
Bốn tòa nhà của nhà họ Chu cộng thêm một tòa nhà của nhà họ Bạch, vốn dĩ có thể hình thành cách cục phong thủy ngũ cốc được mùa, có thể nói là cùng thắng.
Chỉ là nhà họ Chu quá tham lam, xây bốn tòa nhà của bọn họ cao hơn hẳn tòa nhà của nhà họ Bạch.
Không chỉ có khiến tòa nhà nhà họ Bạch thấp hơn một đầu, mà còn hủy diệt cục diện song thắng ngũ cốc được mùa.
“Đến những chuyện xảy ra sau này thì cô cũng biết rồi.” Diệp Lâm không nói thêm nữa, chuyện cần nói đã nói vào hôm qua rồi.
Nhà họ Chu dùng đại trận khốn long hại nhà họ Bạch suýt nữa cửa nát nhà tan.
“Bây giờ…” Diệp Lâm chỉ vào tòa nhà đã bị thiêu hủy, nói: “Một tòa nhà bị thiêu hủy, nó trở thành tử cục.”
“Nhà họ Chu lợi dụng tử cục, kết hợp với ba tòa nhà còn lại, tạo thành thế vây kín, bày ra tụ âm đại trận, khiến âm khí liên tục lao về phía nhà họ Bạch các cô.”
“Tụ âm đại trận tàn nhẫn hơn khốn long đại trận, hiệu quả cũng đáng sợ hơn nữa.”
“Khốn long chỉ là tạm thời bao vây nhà họ Bạch các cô. Còn tụ âm thì là đuổi dương, để lâu rồi sẽ có nguy hiểm về tánh mạng.”
“Hôm qua, hắn muốn phá vỡ sự cân bằng âm dương trong cơ thể cô, để tăng nhanh hiệu quả của tụ âm đại trận.”
Bạch Vi Vi càng nghe càng thấy sợ hãi.
Nếu không có Diệp Lâm nói cho mình biết mọi thứ thì chắc là mình đến chết cũng không biết chết như thế nào.
“Vậy… phải làm sao bây giờ?”
Nghe Diệp Lâm nói xong, Bạch Vi Vi sợ tới mức không dám đến công ty nữa.
Đồng thời, cô còn lo lắng các đồng nghiệp trong công ty có bị liên lụy hay không.
“Muốn phá giải cũng không khó.”
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Chỉ là cần hơi nhiều đồ vật thôi.”
“Rốt cuộc là cần cái gì? Dù là bao nhiêu đi nữa, tôi cũng sẽ ra giá gấp mười lần để mua ngay!” Bạch Vi Vi vội hỏi.
“Không cần thêm tiền, đồ vật cần đều có giá rẻ lắm.” Diệp Lâm nói thẳng: “Chính là gương mà ngày thường chúng ta hay dùng.”
Gương?
Bạch Vi Vi nghe vậy thì lập tức ngây người. Không ngờ phương pháp phá giải lại là một thứ bình thường như thế?
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Trước mỗi một cửa sổ đều đặt một tấm gương quay qua bên ngoài để hình thành thế phản chiếu.”
Dứt lời, Diệp Lâm nhìn thoáng qua tòa nhà cao ngất trong mây.
Anh thầm tính toán, ít nhất cũng phải dùng vài nghìn tấm gương.
Vậy nên Diệp Lâm mới nói, đồ vật thì dễ kiếm, chỉ là số lượng hơi nhiều.
“Mỗi một cửa sổ đều cần hả?” Bạch Vi Vi nghe vậy thì giật mình, đồng thời hiểu được ý của Diệp Lâm.
“Đúng vậy, mỗi một cửa sổ đều cần.” Diệp Lâm giải thích: “Bởi vì phải phản chiếu toàn bộ âm khí lao đến.”
“Tuy rằng phương pháp phá cục khá là rườm rà, nhưng mà nó chính là phương pháp hữu hiệu nhất.”
Bạch Vi Vi nghe hiểu, lập tức gọi điện thoại cho người đi làm.
“Bây giờ chúng ta còn đi công ty nữa không?” Bạch Vi Vi nói chuyện điện thoại xong, vẫn còn có chút sợ hãi hỏi: “Hay là cho mọi người nghỉ một ngày đi?”
“Không cần.” Diệp Lâm nói: “Trận tụ âm không phải xong ngay trong một sớm một chiều. Mới có một ngày thôi, còn chưa thành được cái gì đâu. Cô đừng lo lắng. Huống chi còn có tôi ở đây nữa mà?”
“Ừ!” Nghe Diệp Lâm bảo đảm, Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Sau đó, hai người đi vào trong công ty.
Tới giữa trưa, người ở bộ phận mua sắm cuối cùng cũng mua được hơn một nghìn tấm gương trong toàn bộ thành phố, đồng thời bắt đầu sắp xếp đúng vị trí trong cả công ty.
Người trong công ty không hiểu ra sao. Nhưng vì hôm qua tận mắt nhìn thấy cái gọi là phong thủy, nên đa số người đều tỏ vẻ thông cảm.
“Anh Phong!”
Diệp Lâm đang đứng trên sân thượng tòa nhà, định đi bày trận phối hợp với nghìn gương để đánh trả đối phương.
Lúc này, Bạch Vi Vi đột nhiên đi lên, bên cạnh còn có một người quen đi theo.
“Bạn học của anh tới công ty chúng ta xin việc. Tôi dẫn cô ấy đến cho anh.”
Bạch Vi Vi biết cô ấy là bạn học kiêm bạn thân của Diệp Lâm, lại thêm mối quan hệ không bình thường giữa hai người. Vậy nên Bạch Vi Vi không dám tự quyết định, đành phải dẫn người lên chỗ Diệp Lâm để Diệp Lâm sắp xếp.
“Cậu…” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình.
“Tôi đã từ chức bên tập đoàn Triệu Thị rồi.” Susan mỉm cười: “Tôi đến đây để nương nhờ cậu. Cậu sẽ không đuổi tôi đi đâu nhỉ?”
“Haizz…” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hóa ra là Susan không nghe lọt một chữ nào về những lời mình nói vào hôm qua. Cô không chỉ không cách xa mình, mà còn chủ động đi lại gần mình nữa.
“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Diệp Lâm nói: “Đi gần với tôi sẽ có nguy hiểm.”
“Tôi không sợ!” Susan bướng bỉnh nói.
Càng là như vậy thì cô càng muốn ở bên cạnh Diệp Lâm, đấu tranh với thế lực tàn ác kia, tuyệt đối sẽ không lùi bước.
“Cậu cần gì phải làm thế chứ?” Diệp Lâm đang buồn rầu làm sao để khuyên nhủ Susan.
Lúc này, Bạch Vi Vi chủ động nói giúp: “Anh Phong, anh vừa lúc đang thiếu một thư ký ở công ty. Nếu để người ngoài làm thì anh sẽ không tin tưởng. Hay là cứ để cho bạn học anh làm đi.”
Nghe vậy, Susan biết ơn mà nhìn Bạch Vi Vi, không ngờ cô ấy lại nói chuyện giúp mình.
Cô còn đang lo lắng cô nàng tổng giám đốc xinh đẹp kia sẽ là tình địch của mình nữa đấy.
“Được rồi.” Diệp Lâm thấy vậy thì cũng nhường bước: “Vậy thì cậu cứ làm việc tại đây đi.”
Thấy Susan bướng bỉnh như thế, Diệp Lâm thầm nghĩ cứ để cô ở bên cạnh anh, để anh tiện trông nom, tránh xảy ra ngoài ý muốn rồi không đi cứu kịp.
Sau khi sắp xếp công việc cho Susan xong, Diệp Lâm tiếp tục đi bố trí trận pháp.
“Anh chủ, anh đang làm gì vậy?” Susan cười hỏi, đổi xưng hô với Diệp Lâm.
“Bày trận!” Diệp Lâm giải thích một cách đơn giản.
Nghe vậy, Susan giật mình: “Mơ hồ như vậy sao?”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười khẽ: “Nếu cậu tiếp tục ở bên cạnh tôi thì sau này sẽ gặp nhiều chuyện mơ hồ hơn nữa. Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, để tránh bị dọa ngất xỉu đấy!”
Lúc nói chuyện, Diệp Lâm đã bày trận xong.
Trên sân thượng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp góc cạnh.
Diệp Lâm mượn khí chí dương trên đây đi bảo vệ cả tòa nhà, làm giảm hiệu quả của tụ âm trận, sau đó thông qua các lớp gương hình thành cách cục phản quang sát.
“Tiếp theo chỉ cần đợi đối phương đánh trả!”
Gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, gậy ông đập lưng ông thôi.
Chương 183: Tự tìm chết
“Ha ha…”
Nhìn thấy Diệp Lâm và Bạch Vi Vi tự nhiên đi vào công ty, Tề Phong Bình và Chu Chính Hào nhìn nhau cười, giống như là gian kế sắp thành công rồi vậy.
“Tề đại sư, tiếp theo liền phải xem ông biểu diễn rồi.” Chu Chính Hào có chút sốt ruột nói.
“Lúc nãy đến đây, tôi đã chính thức mở ra Tam Dương Tụ Âm trận.” Tề Phong Bình kiêu ngạo nói: “Đi, chúng ta đi lên sân thượng xem.”
“Lát nữa tôi sẽ bố trí thêm một trận pháp, hấp thu hết dương khí của tòa nhà bọn họ lại đây, khiến cho tòa nhà nhà họ Bạch trở nên âm trầm như ngôi mộ.”
“Hừ, tối qua con nhóc nhà họ Bạch kia tránh thoát được một kiếp thì sao chứ? Hôm nay tôi sẽ làm cho cô ta trả giá nặng nề hơn nữa!”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến sân thượng trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Tề Phong Bình bấm tay tính toán: “Không đến một ngày, nhân viên tập đoàn Bạch Thị sẽ có ít nhất một nửa đột nhiên bị bệnh, ra khỏi công ty.”
“Còn con nhóc nhà họ Bạch kia thì sao?” Chu Chính Hào chỉ quan tâm người nhà họ Bạch thôi, còn sự sống chết của các nhân viên khác thì không thèm quan tâm.
“Ha ha…” Tề Phong Bình cười lạnh nói: “Tốt nhất là cô ta đừng ra khỏi công ty. Bởi vì tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô ta phải chịu đau đớn nhiều hơn, nguy hiểm lớn hơn nữa.”
Tề Phong Bình vừa nói chuyện vừa niệm trận, bày ra năng lực thật sự của đại sư phong thủy.
Mỗi một hành động lời nói đều mang phong thái đại sư.
Chu Chính Hào đứng bên cạnh giật mình lùi ra sau, không dám nói tiếng nào.
Lúc này, Chu Chính Hào phát hiện có một dãy xe tải đỗ bên ngoài tòa nhà nhà họ Bạch, dường như là đang dỡ thứ gì đó.
“Hả? Nhà họ Bạch đang làm cái quỷ gì vậy?” Chu Chính Hào khó hiểu.
Nhưng thấy Tề đại sư đang tập trung bày trận, ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Một lát sau, trận pháp hình thành.
Tề Phong Bình chạm nhẹ một ngón tay, một tia sáng vô hình lập tức bắn về phía tòa nhà tập đoàn Bạch Thị ở phía đối diện.
“Ha ha, một lát nữa…” Tề Phong Bình nói với giọng điệu chắc chắn: “Tập đoàn Bạch Thị chắc chắn sẽ gặp tai họa, và rất có thể tai họa sẽ dừng trên người con nhóc họ Bạch kia.”
Bởi vì lúc nãy Tề Phong Bình lẩm bẩm bày trận, đã nhân tiện lẩm bẩm luôn ngày tháng năm sinh của Bạch Vi Vi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì số kiếp sẽ đến như dự kiến.
Trừ khi trong công ty còn có nhân viên khác có cùng ngày tháng năm sinh với Bạch Vi Vi.
“Tề đại sư, ông xem kìa!” Lúc này, Chu Chính Hào cuối cùng cũng có thể nói chuyện, chỉ vào dãy xe tải đang dỡ hàng dưới lầu, nói: “Dường như nhà họ Bạch mua rất nhiều đồ vật.”
“Hả?” Thấy vậy, Tề Phong Bình hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy đối phương đang có tính toán gì đó: “Mau phái người đi hỏi thăm xem phía đối diện đang làm cái quỷ gì vậy?”
“Ừ!” Chu Chính Hào vội vàng gọi điện thoại phái nhân viên lén đi tìm hiểu tin tức.
Mấy phút sau là có câu trả lời.
“Là gương! Tập đoàn Bạch Thị mua hơn một nghìn tấm gương!”
Chu Chính Hào nghe vậy thì cười ha ha: “Con nhóc họ Bạch kia bị ma ám rồi hả? Mua nhiều gương như vậy để làm gì?”
“Cái gì? Gương hả?”
Tề Phong Bình đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Gương? Phản quang?”
Ông ta tập trung nhìn kỹ tòa nhà đối diện, quả nhiên thấy trước mỗi một cửa sổ đều có bày gương.
Gương phản quang, phản hết mọi thứ về phía bốn tòa nhà của nhà họ Chu ở đối diện.
“Không ổn rồi!”
“Đối phương thế mà lại bày phản quang sát!”
Sau khi nhận ra điểm này, Tề Phong Bình lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng gì thì một tia sáng bị ông ta bắn về phía cao ốc đối diện lúc nãy cũng bị phản chiếu trở lại.
“A!!!”
Tề Phong Bình hét thảm thiết một tiếng, bụm hai mắt của mình lại, kết quả là chẳng thấy cái gì cả.
Đồng thời, số kiếp ác độc do ông ta bày ra, cũng chiếu hết lên người ông ta.
“Đừng… đừng lại đây!”
“Các người đừng lại đây!”
Tề Phong Bình vừa bụm hai mắt của mình lại, vừa quơ chân múa tay, giống như là muốn xua tan thứ gì đó.
Trong tiềm thức của ông ta, có vô số yêu ma quỷ quái quấn quanh người ông ta, khiến ông ta cực kì sợ hãi.
“Tề đại sư!” Chu Chính Hào thấy vậy thì giật nảy mình, không biết trong khoảnh khắc vừa rồi Tề Phong Bình bị làm sao vậy?
Ông ta giống như là bị quỷ ám, thấp thỏm lo âu lảo đảo qua lại, rồi lùi ra sau liên tục.
Tại sao lại như vậy?
Đã nói là con nhóc họ Bạch kia khó thoát một kiếp mà?
Sao bây giờ lại giống như là Tề đại sư chạy trời không khỏi nắng vậy?
Thấy cục diện dường như đã mất khống chế, Chu Chính Hào hô lên: “Tề đại sư, cẩn thận!”
Đây chính là sân thượng đấy!
Thấy Tề Phong Bình cứ như ruồi bọ không đầu đâm lung tung, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh sân thượng.
Chu Chính Hào sợ tới mức trợn mắt há mồm ra nhìn, muốn giơ tay kéo lại nhưng mà không kịp.
“A…”
Lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tề Phong Bình dẫm hụt chân, rơi thẳng xuống bên dưới.
Chương 184: Đi hướng suy bại
“Nhảy lầu!”
“Chết người rồi!”
“Tòa nhà nhà họ Chu ở đối diện có người nhảy xuống từ sân thượng tầng cao nhất!”
Tin tức nhanh chóng được lan truyền.
Các tập đoàn xung quanh đều ồn ào lên.
Bên phía tập đoàn Bạch Thị cũng cực kì khiếp sợ.
“Anh Phong, chẳng lẽ là…” Bạch Vi Vi nghe thấy tin tức cũng rất giật mình.
“Hừ! Ác giả ác báo!” Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì có hiệu quả phản quang, cho nên dù đối diện làm bất cứ động tác gì thì cũng sẽ bị bắn ngược lại.
Diệp Lâm biết rõ đối phương chết nhanh như vậy là vì mới vừa bày cục dồn Bạch Vi Vi vào chỗ chết.
Vậy nên cuối cùng mới trả hết lên người chính mình.
Cơ bản là không cần đồng tình về cái chết của đối phương, tất cả chỉ là gieo gió gặt bão thôi, chết thì cứ chết đi.
“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem!”
Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và Susan cùng đi ra ngoài, đi về phía địa điểm xảy ra sự kiện.
Anh dẫn Susan đi xem cái cảnh máu tanh kia, là vì để cô có một quá trình thích ứng.
Rốt cuộc nếu ngay cả loại trường hợp nhỏ này cũng không chịu nổi, thì sau này sao có thể chịu nổi sóng gió lớn hơn nữa?
“Cậu đã nói là không sợ, thì lát nữa cũng đừng sợ hét to lên.” Diệp Lâm nhắc nhở.
Ba chữ “tôi không sợ” nói ra thì dễ, làm được thì lại rất khó.
Đây chính là đạo lý nói dễ hơn làm.
“Tôi không sợ!” Susan hít sâu một hơi, thầm cổ vũ cho mình.
Cô biết đây là một lần thử thách của Diệp Lâm dành cho mình.
Nếu mình không chịu nổi, thì chẳng cần Diệp Lâm nói gì, cô cũng sẽ tự giác bỏ đi.
Ba người đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh hiện trường.
Bọn họ nhìn kỹ thì thấy là Tề Phong Bình, nằm úp mặt xuống đất, tai mắt mũi miệng chảy máu, dưới thân loang lỗ máu tươi, dáng vẻ thê thảm chết không nhắm mắt.
“A!” Rất nhiều người không nhìn được cái cảnh máu me đó, sôi nổi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí có người còn bị dọa đến mức hét ầm lên.
“Ông ta là người ngầm hại tôi bấy lâu nay hả?” Bạch Vi Vi cực kì bình tĩnh: “Đầu sỏ hại nhà họ Bạch chúng tôi?”
“Có thể nói là vậy.” Diệp Lâm gật đầu.
Dù là đại trận khốn long trước đây hay là trận tụ âm hiện giờ thì đều đến từ tay của ông ta.
Bạch Vi Vi thấy đầu sỏ gây tội đã chết thì có loại cảm giác sung sướng khi báo được thù.
“Anh, anh thấy chưa? Kẻ luôn hại nhà họ Bạch chúng ta đã chết rồi!”
“Thiên Đạo tuần hoàn, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ông ta!”
Diệp Lâm lại nhìn về phía Susan, thấy cô sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng kiềm nén lòng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết, còn chết với dáng vẻ thê thảm… Dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn bị ám ảnh.
Bạch Vi Vi mang theo thù hận đi nhìn mọi thứ trước mắt, tất nhiên là có thể chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng.
Còn Susan là người ngoài cuộc. Cô không may mắn như vậy, chỉ có thể đối mặt với sợ hãi trước mắt.
“Nhìn vài lần là quen rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Rốt cuộc thì sau này cô muốn đi theo bên cạnh mình, tử vong cũng sẽ như bóng với hình.
“Ừ…” Susan hít sâu một hơi, khó khăn mà gật đầu.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đối diện, đang nhìn Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bằng ánh mắt thù hận.
“Là các người ngầm giở trò quỷ hả?”
Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: “Là các người hại chết Tề đại sư!”
Ông ta vốn định xem nhà họ Bạch gà chó không yên, nào ngờ chỉ chưa đến một tiếng, mọi chuyện đã thay đổi bất ngờ, Tề đại sư lại chết thảm ngay trước mặt mình.
Chu Chính Hào là nhân chứng đầu tiên, thấy rõ ràng các loại phản ứng kỳ lạ của Tề đại sư trước khi chết.
Tuy rằng ông ta không biết lý do cụ thể, nhưng mà cũng không khó đoán là có liên quan đến hai người trước mắt.
“Chắc chắn là các người rồi!” Chu Chính Hào tức giận đến run rẩy cả người. Mất đi Tề đại sư, giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay, không còn người đáng tin, trong nhất thời không biết phải làm sao.
“Nếu ông ta không có lòng hại người thì sao lại rơi vào kết cục như thế?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tất cả đều do các người tự tìm thôi!”
“Tiếp theo, tất cả hiệu quả đến từ trận tụ âm do các người bày ra, đều sẽ bắn ngược lên nhà họ Chu các người!”
“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Chu các người sẽ rơi vào vòng xoáy suy thoái, mãi cho đến khi hoàn toàn suy vong.”
“Nếu ông không muốn chết thảm giống như ông ta, thì tôi khuyên ông tốt nhất là nhanh chóng xử lý ba tòa nhà kia. Bằng không thì trận tụ âm sẽ làm nhà họ Chu các ông cửa nát nhà tan!”
Diệp Lâm không phải nói quá lên, mà là đang nói sự thật. Chu Chính Hào cũng từng nghe Tề đại sư nói về hiệu quả đáng sợ của trận tụ âm.
“Cái gì? Không…” Chu Chính Hào bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ông ta biết rõ điểm lợi hại bên trong. Nhưng mà bây giờ, Tề đại sư bày ra trận đã chết rồi.
Ông ta thậm chí không biết Tề đại sư bố trí trận pháp ở đâu, muốn cho tạm dừng cũng không được.
Chu Chính Hào nhìn mọi thứ trước mắt, chợt nhận ra rằng đối phương nói không sai.
Cái chết của Tề đại sư mới chỉ là bắt đầu.
Kế tiếp là đến toàn bộ nhà họ Chu bọn họ.
Rốt cuộc thì trong cuộc đối đầu thẳng mặt, đại sư phong thủy bên mình thua xa người ta, bị nghiền áp chết thảm.
Không khó để tưởng tượng trong thời gian sắp tới, đối phương chỉ cần tùy tiện bố cục, cũng có thể khiến cho nhà họ Chu bọn họ bị bắt chẹt, không có một chút sức phản kháng.
“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi!” Lúc này, có nhân viên đến báo tin.
“Có lẽ là bị sự kiện nhảy lầu ảnh hưởng, có rất nhiều nhân viên trong công ty bắt đầu chóng mặt, buồn nôn, sôi nổi xin nghỉ, thậm chí nộp đơn từ chức, trong đó có khá nhiều nhân viên nòng cốt của công ty.”
Cái gì?
Chu Chính Hào nghe vậy thì giật mình.
Hiệu quả tiêu cực của trận tụ âm dường như đã bắt đầu hiện ra.
Chẳng lẽ nhà họ Chu bọn họ không thể thoát khỏi số kiếp suy bại hay sao?
“Đều do bọn mày!”
“Đều do bọn mày làm hại!”
Chu Chính Hào hồi hồn lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.
“Bọn mày muốn nhà họ Chu tao chết, tao đây liền chết cùng bọn mày trước!”
Dứt lời, Chu Chính Hào giống như phát điên, bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Lâm…
Chương 185: Nắm tay mới là đạo lý thép
Khoảnh khắc Chu Chính Hào nổi điên lao lên liều mạng…
“Đủ rồi!”
Lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
“Con thấy chưa đủ mất mặt hả? Còn không mau cút về cho cha?”
Mọi người nghe vậy đều sôi nổi quay đầu lại nhìn, thì thấy một ông cụ mặc tây trang, cả người nghiêm nghị, mặt mày lạnh lẽo, giọng nói như chuông đồng, đứng ngay cửa tòa nhà nhà họ Chu.
“Cha?”
Chu Chính Hào thấy ông ta thì cũng giật mình.
“Sao cha lại tới đây?”
Nhìn thấy cha mình, Chu Chính Hào đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh từ trong cơn thất thố và điên cuồng lúc nãy.
“Hừ!” Chu Di Kiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu cha không tới thì công ty bị con làm sụp đổ luôn rồi!”
Đám nhân viên tập đoàn Chu Thị nhìn ra thì thấy là lão chủ tịch đến.
Cục diện vốn dĩ có chút hỗn loạn lập tức ổn định lại.
Rốt cuộc thì ở trong nhận thức của đa số nhân viên, lão chủ tịch giống như là trụ cột khiến người ta tin cậy.
Hiện giờ mọi thứ hỗn loạn, sự xuất hiện kịp thời của lão chủ tịch có tác dụng ổn định nhân tâm.
“Còn không mau quay lại?”
Chu Di Kiên lại quát lớn một câu, gọi con trai trở về.
Chu Chính Hào không dám nhiều lời, ủ rũ quay trở về.
Cuối cùng, Chu Di Kiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Lâm, nói: “Nhãi ranh họ Diệp, đúng là lợi hại mà!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin nổi một thằng nhóc mới vừa ra tù lại có thể buộc nhà họ Chu bọn họ lên bước đường cùng?
Sau khi nói xong, Chu Di Kiên ra lệnh cho tất cả nhân viên đi làm việc, mọi thứ đều khôi phục bình thường.
“Ông ta là ai vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Là lão chủ tịch nhà họ Chu.” Bạch Vi Vi giới thiệu một cách đơn giản: “Chu Di Kiên – cha của Chu Chính Hào. Nhà họ Chu xem như là một tay ông ta chế tạo thành, hiện nay đã rút về phía sau, rất ít khi đến công ty.”
“Xem ra phiền phức đợt này của nhà họ Chu đã tới tai lão chủ tịch!”
Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý gật đầu.
Dù sao thì nhà họ Chu suy bại đã là chuyện ván đóng thuyền. Đừng nói là lão chủ tịch quay lại, cho dù là lão tổ tông sống lại, thì cũng không thể nào thay đổi được.
“Cha!”
Sau khi trở lại công ty, Chu Chính Hào quỳ gối trước mặt cha nhận phạt.
Bởi vì mọi thứ đều do ông ta làm hỏng.
Hiện giờ Tề đại sư đã chết, ông ta lại không thể hủy bỏ trận pháp do Tề đại sư bày ra.
Công ty nhà họ Chu đang đứng trước nguy cơ lớn.
Ông ta nói ra hết mọi chuyện với cha mình.
“Hừ! Đúng là đồ rác rưởi!”
Nghe xong, Chu Di Kiên lại mắng một câu.
“Cha nói với con rồi, huyền học phong thủy chẳng là cái thứ gì cả!”
“Trên thế giới này, chỉ có nắm tay mới là đạo lý thép!”
“Nhà họ Chu chúng ta có thể có quy mô và địa vị như ngày hôm nay, đều dựa vào một đôi quyền sắt, dám đánh dám đua, chứ không phải là cái loại đường ngang ngõ tắt như con!”
“Bây giờ con biết chưa, biết cái đường kia của con là không đi được chưa?”
Nghe vậy, Chu Chính Hào mồ hôi ướt đẫm, dập đầu nhận sai: “Con biết sai rồi,!”
Về lý niệm kinh doanh công ty, hai cha con từng xảy ra mâu thuẫn.
Chu Chính Hào thuộc thế hệ mới, từng đi du học, tầm mắt mở mang, an nhàn sung sướng, coi thường kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp bằng cách đánh đánh giết giết của bậc cha chú.
So ra thì các thủ đoạn huyền học phong thủy này nọ hợp thời hơn.
Sau này Chu Chính Hào quen biết đại sư Tề Phong Bình. Hai người hợp tác với nhau giúp đỡ công ty nhà họ Chu phát triển mạnh mẽ, còn trở thành chủ lực trong việc thành công vặn ngã tập đoàn Bạch Thị.
Chuyện này khiến Chu Chính Hào nâng cao địa vị trong gia tộc, nắm quyền, trở thành ứng cử viên cho thế hệ tộc trưởng tiếp theo.
Chu Chính Hào vinh quang một thời, hôm nay lại vấp phải đá cứng, hiểu rằng dù là trong giới phong thủy, thì cũng có đạo lý núi này cao hơn núi khác.
Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể đảm bảo thắng mãi không thua.
Lần này có cha của Chu Chính Hào là Chu Di Kiên kịp thời ra mặt ổn định cục diện.
“Chỉ là một vị phong thủy sư chết mà thôi, có cái gì ghê gớm lắm đâu? Chẳng lẽ còn có thể làm cho bầu trời nhà họ Chu sập xuống hả?”
Mặt mày Chu Di Kiên tràn đầy vẻ khinh thường.
Sau đó, ông ta đổi giọng, sắc mặt âm trầm: “Cha đã báo với tộc nhân Ninh Thị rồi, bọn họ sẽ đi dạy dỗ thằng nhãi họ Diệp kia!”
“Nhà họ Diệp muốn nhà họ Chu chúng ta phá sản hả? Vậy cha sẽ làm cho nhà họ Diệp bọn họ cửa nát nhà tan trước!”
Chu Chính Hào vừa nghe đến tộc nhân Ninh Thị liền thay đổi sắc mặt.
Ông ta tin tưởng loại thuật sĩ giang hồ như Tề đại sư, chủ yếu là vì không muốn giao tiếp với người của Ninh Thị, thậm chí là thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thị.
Bây giờ xem ra, nhà họ Chu mãi không thể thoát khỏi Ninh Thị, thậm chí còn phải đi cầu xin Ninh Thị.
“Nghe nói hôm nay nhà họ Diệp sẽ mở một buổi tiệc long trọng, nhưng lại không mời nhà họ Chu chúng ta.”
“Vậy thì làm người nhà họ Ninh đi dự tiệc, nhân tiện làm ầm ĩ một trận, để nhà họ Diệp biết sự lợi hại của nhà họ Chu chúng ta!”
Nhà họ Chu định đi khoe cơ bắp của mình trong buổi tiệc nhà họ Diệp!
Bình luận facebook