• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 166-170

Chương 166: Ba nhà cúi đầu

"Vậy cả họ nhà tôi cảm ơn ngài!"

"Mẹ kiếp, tên khốn nạn đó!"

"Toàn bộ danh tiếng của tôi đã bị cậu ta hủy hoại rồi!"

Hoàng Tam Gia khí phách cả một đời.

Cuối cùng lại phải đầu hàng một chàng trai trẻ.

Hơn nữa, ông ta còn bị vị đại tiên mà mình tôn thờ đã điều khiển cơ thể, làm ra những chuyện nực cười như vậy.

Hoàng Tam Gia cảm thấy mình sắp mất hết mặt mũi rồi.

"Tam gia..."

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Hoàng Tam Gia đang nói chuyện một mình, những người trong nhà họ Hoàng đều bối rối.

Vậy là có đầu hàng hay không đây?

"Haiz!"

Nhìn thấy vậy, Hoàng Tam Gia bất lực thở dài.

"Hoàng Tam tôi nói lời giữ lời."

Vừa rồi, Hoàng Đại Tiên đã dùng thủ đoạn chiếm hữu cơ thể, hãm hại ông ta.

Nhưng lời nói đó lại phát ra từ chính miệng ông ta.

Vậy thì Hoàng Tam Gia không còn cách nào khác đành phải thừa nhận.

"Nhà họ Hoàng đã bại trận, đồng ý đầu hàng!"

Lúc này, trong năm gia tộc bí ẩn ở Phụng Thiên, ngoại trừ nhà họ Hồ đã trốn thoát và nhà họ Khôi gần như đã bị tiêu diệt.

Các nhà họ Hoàng, Bạch, Liễu đều đã đầu hàng Diệp Lâm.

Nhà họ Trương ở Phụng Thiên sẽ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng những người họ cử đi đã tuân theo mệnh lệnh của bên kia, chẳng khác nào đưa đao cho đối thủ đâm ngược lại mình.

"Nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã đối địch với tôi nhiều lần, sao tôi có thể dung thứ cho họ được!"

"Các người trở về trước, dùng thủ đoạn đối phó với nhà họ Trương đi."

Diệp Lâm ra lệnh cho ba gia tộc hợp sức, quay lại chiến đấu chống lại nhà họ Trương.

Yêu cầu này thực sự khó khăn đối với ba nhà bọn họ.

"Nhà họ Trương không phải một gia tộc bình thường." Hoàng Tam Gia hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi có thể làm trung gian giúp cậu hòa giải, bắt tay làm hòa."

"Nếu còn tiếp tục đối đầu, chỉ sợ cậu sẽ không chịu nổi!"

Không phải là họ chưa điều tra Diệp Lâm.

Ở Yến Kinh, nhà họ Diệp tuy không nhỏ, thậm chí có thể xếp vào top mười gia tộc giàu có.

Nhưng Diệp Lâm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, sống cô độc một mình.

Vậy thì anh sẽ lấy cái gì để gây chiến với nhà họ Trương, gia tộc giàu nhất Phụng Thiên đây?

Bà Bạch cũng trầm ngâm gật đầu, cho rằng lời nói của Hoàng Tam Gia có lý.

"Anh Hoàng Gia, ông nói phải."

"Cậu Diệp, xin hãy suy nghĩ kỹ lại, làm kẻ thù của nhà họ Trương là không khôn ngoan chút nào!"

Nhưng Liễu Như Yên lại không dám nói gì.

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi thì lại càng vui mừng vì mình không chủ động bày tỏ quan điểm.

"Tôi không thương lượng, mà là đang ra lệnh cho các người!"

"Các người có tư cách gì mà dạy tôi phải làm thế nào?"

Anh còn chưa nói xong, một luồng áp lực từ hư không xuất hiện, giống như một ngọn núi, treo lơ lửng trên đầu Hoàng Tam Gia và bà Bạch.

Hai người lập tức bị ép quỳ xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

"Các người nghĩ tôi tha mạng cho các người để làm gì?"

"Nếu không dám làm thì các người còn có ích lợi gì?"

"Tốt nhất là xử ngay thì hơn!"

Những lời này khiến hai người sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Hoàng Đại Tiên nhập trong người cũng nhanh chóng lên tiếng: "Cậu Diệp, xin cậu yên tâm. Khi nào trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ quậy tung họ Nhà họ Trương lên!"

Bà Bạch cũng hít một hơi, lẩm bẩm: “Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của cậu Diệp!”

"Ông bà cứ đi làm việc đi, dù có thành công hay không, một tuần nữa cũng tôi sẽ đích thân đến thăm Phụng Thiên!"

Đương nhiên, Diệp Lâm không hy vọng ba gia tộc này có thể tiêu diệt nhà họ Trương, chỉ là cảnh cáo bọn họ trước một chút mà thôi.

Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ đích thân đến Phụng Thiên để tính sổ với nhà họ Trương!

"Được rồi, mọi người quay về đi!"

Diệp Lâm xua tay.

Như thể mọi người được ân xá, họ lập tức biến mất không dấu vết.

Trong chớp mắt, xung quanh im lặng như tờ, các tòa nhà trống rỗng.

Hiện trường chỉ còn lại Diệp Lâm và Susan đang ngơ ngác.

Lúc này, Susan nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đây có phải là... Diệp Lâm mà cô biết không?

"Cậu đã thấy hết rồi sao?" Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi không còn là Diệp Lâm như trước nữa."

"Ừm..." Susan gật đầu, cô cũng nhận ra những thay đổi to lớn ở Diệp Lâm.

"Cho nên, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa." Diệp Lâm trầm tư nói.

“Tại sao?” Susan ngạc nhiên.

“Bởi vì ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm và phiền toái.” Diệp Lâm nói: “Ở bên tôi, cậu sẽ gặp xui xẻo.”

Khi Diệp Lâm chưa có đủ sức mạnh và quyền lực, anh sẽ còn gặp rắc rối dài dài.

Susan là ký ức tốt đẹp duy nhất mà Diệp Lâm lưu giữ trong lòng, anh không muốn cô gặp nguy hiểm.

Susan nghe vậy thì cắn môi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bướng bỉnh nói: "Tôi không sợ!"
Chương 167: Tình cờ gặp ở quán bar

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Susan, Diệp Lâm bất lực mỉm cười.

Anh của hiện tại phải gánh vác quá nhiều thứ.

Anh có hơn một trăm sư phụ, trên người cũng gánh hơn một trăm ân oán.

Hôm nay, anh có thể lợi dụng năng lực và danh tiếng của vị sư phụ thứ hai mươi chín để trấn áp nhà họ Bạch ở Phụng Thiên.

Rồi ngày mai, có lẽ kẻ thù của sư phụ thứ hai mươi chín sẽ đến thăm.

Thế giới nguy hiểm, lòng người khó lường.

Bây giờ, mọi thứ đã bắt đầu liên lụy đến những người xung quanh anh.

Diệp Lâm thậm chí còn cảm thấy có hơi hối hận. Nếu biết trước như vậy, đáng ra anh không nên gặp lại họ mà chỉ yên lặng ở phía sau bảo vệ họ thì tốt hơn.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về trước..."

Diệp Lâm đưa Susan về nhà an toàn.

Ngay sau đó, Diệp Lâm nhận được một cuộc gọi khác từ Hoa Quốc Đống.

Về liên minh võ đạo ở Yến Kinh, anh ta đã lo liệu xong mọi việc.

“Liên minh võ đạo có năm cứ điểm lớn nhỏ ở Yến Kinh, chúng tôi đều đã triệt phá hết rồi.”

“Thêm nữa, phủ Thuận Thiên của chúng tôi cũng đã đưa ra thông báo sẽ cấm vô thời hạn việc liên minh võ đạo thế giới xin mở võ quán ở Yến Kinh.”

Kể từ khi Diệp Lâm nhận anh ta làm đệ tử, Hoa Quốc Đống rất quan tâm đến chuyện này.

Theo yêu cầu của Diệp Lâm, Yến Kinh sẽ không còn tổ chức liên minh võ đạo nữa.

"Được, anh đã vất vả rồi." Diệp Lâm hài lòng gật đầu.

"Không có gì, được làm việc cho sư phụ là vinh hạnh của tôi!" Hoa Quốc Đống đắc ý nói.

Sau đó, hai người trò chuyện một lúc.

Hoa Quốc Đống tiếp tục mời: "Sư phụ, bây giờ anh rảnh không? Có muốn ra ngoài ngồi không?"

"Anh đã chính thức nhận tôi làm đệ tử, tôi còn chưa mời rượu anh. Vừa hay tôi và bạn cùng nhau mở quán bar. Sư phụ, nếu bây giờ anh rảnh rỗi, tôi sẽ đưa anh đi uống một ly, anh thấy sao?"

"Được." Diệp Lâm đồng ý.

Nhưng khi nghe địa chỉ quán bar thì tình cờ lại ở gần đây.

Vì thế Diệp Lâm cũng không kêu anh ta tới đón mà tự mình đi tới.

Quán bar Đại Dương Xanh.

Đây là quán bar mà một số bạn bè của Hoa Quốc Đống ở Yến Kinh góp tiền mở ra lúc buồn chán.

Dần dần, nó trở thành nơi để những người trong giới của họ thường xuyên tụ tập.

Vì phục vụ cho những anh chàng thượng lưu, tiêu tiền như nước nên việc kinh doanh của quán bar vô cùng phát đạt.

Diệp Lâm tiến vào.

Liếc nhìn khung cảnh sôi động bên trong, không thấy Hoa Quốc Đống đâu.

Đoán anh ta đang trên đường tới đây.

Diệp Lâm tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, sau đó gọi một ly rượu.

Đồ uống vừa được đưa lên.

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên và quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Anh cả?"

"Làm sao anh lại ở đây?"

Diệp Lâm không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người xuất hiện phía sau chính là em trai cùng cha khác mẹ của mình, Diệp Trạch.

Đồng thời, Diệp Lâm cũng nảy ra một nghi vấn, sao anh lại gặp Diệp Trạch ở đây?

Diệp Trạch cũng đã tham gia vào nhóm này sao?

"Là anh thật sao?"

Lúc này Diệp Trạch đi tới trước mặt anh, nhìn kỹ hơn, quả nhiên nhìn thấy Diệp Lâm đang cầm ly rượu, vẻ mặt ung dung, nhàn nhã.

Nghĩ đến những điều khó chịu xảy ra lần cuối họ gặp nhau.

Diệp Lâm không chỉ đánh cậu ta mà còn dám ra tay với cả mẹ cậu ta.

Hơn nữa, chú Báo và những người bảo vệ cậu ta gần như cũng bị anh giết chết.

Thù cũ hận mới khiến sắc mặt Diệp Trạch dần trở nên hung dữ.

"Sao anh lại tới đây?" Diệp Trạch không vui hỏi lại.

"Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Diệp Lâm lười trả lời đối phương, nhưng đối phương lại không ngừng hỏi, thế là anh bình tĩnh hỏi lại: "Quán bar này là do cậu mở ra sao?"

“Anh?” Một câu khiến Diệp Trạch không nói nên lời.

Làm sao cậu ta có đủ tư cách để mở một quán bar ở cấp độ này? Địa vị của mọi cổ đông ở đây đều rất nổi bật, không phải một cậu chủ nhà giàu bình thường như cậu ta có thể so sánh.

Lúc này, những người bạn đi cùng Diệp Trạch đều tò mò hỏi: "Diệp thiếu gia, người này là ai? Tại sao vừa rồi cậu lại gọi anh ta là anh trai? Tôi có nghe nhầm không?"

"Hừ!" Diệp Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta chính là người mà tôi kể cho các cậu đó, tên anh trai dùng xe tông chết người, bị bắt giam, tuần trước vừa mới được thả ra!"

“Ồ!” Đám cậu chủ này nghe vậy thì đều nhận ra: “Thì ra là anh ta!”

Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lâm bắt đầu trở nên không thiện cảm, thậm chí tràn đầy khinh thường.

Bởi vì bình thường, khi Diệp Trạch nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lời nói của cậu ta cũng vô cùng mỉa mai.

Bị ảnh hưởng bởi điều này, nhóm bạn này đương nhiên sẽ không coi trọng Diệp Lâm.

Huống chi, họ còn nghe Diệp Trạch nói anh trai là nỗi ô nhục của gia tộc, sau khi ra tù lại bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, trở thành kẻ vô dụng.

Một chú chó hoang phải ngồi tù năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.

Mọi người càng khinh thường Diệp Lâm.

“Quán bar này là nơi mà các công tử đứng đầu Yến Kinh thường tụ tập.”

"Anh ta vẫn tưởng mình là cậu cả của nhà họ Diệp chắc? Anh ta còn mặt mũi đến nơi như thế này sao?"

"Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Mọi người thi nhau bàn tán, lời nói đầy sự bài xích và chế nhạo.

Diệp Trạch cũng lạnh lùng nói với Diệp Lâm: "Anh không có tư cách đi tới những nơi như vậy đâu!"

Mặc dù quán bar này mở cho mọi người.

Nhưng vì những người hay lui tới tụ tập phần lớn đều là những cô cậu chủ ở trong giới nhà giàu nên theo thời gian, người bình thường cũng biết mình không thể hòa nhập nên không dám chủ động tới đây nữa.

Ngay cả Diệp Trạch cũng vì mấy năm gần đây quen biết một nhà đầu tư của quán bar, một cậu chủ hàng đầu ở Yến Kinh nên mới vào được, không hề dễ dàng.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy Diệp Lâm công khai xuất hiện ở đây, Diệp Trạch vừa tức giận vừa buồn cười.

"Anh nhìn lại chính mình đi!"

"Anh có tư cách gì mà ngồi ở đây?"

"Anh chỉ là con chó hoang mà thôi!"

Diệp Trạch bắt đầu nói những lời khó nghe với Diệp Lâm.

Xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Suy cho cùng, đây là một vòng tròn quan hệ cố định, những người trong đó đều rất nổi bật và quen biết lẫn nhau nên ít xảy ra xung đột.

Sau khi nghe tin người ngồi đó là một kẻ sát nhân đã lái xe tông chết người, nhiều vị khách bắt đầu có ác ý với Diệp Lâm, thậm chí còn hò hét đuổi anh ra khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Sắc mặt Diệp Trạch dần dần trở nên đắc ý và ngạo mạn.

Đây là điều cậu ta mong muốn.

Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ xấu hổ cụp đuôi rời đi.

Không ngờ Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Như thể những lời bàn tán xung quanh không phải đang nói về anh vậy.

"Anh?" Diệp Trạch cũng bị chọc giận.

"Nói xong chưa?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi.

"Hả?" Diệp Trạch giật mình, sau đó cười nhạo nói: "Nể tình anh đã là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đã rất lịch sự rồi, sao anh còn không mau cút khỏi đây?"

"Cậu mới là người nên cút đấy!" Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã rót hết rượu trong ly lên mặt Diệp Trạch, lạnh lùng nói: "Cút khỏi đây cho tôi!"
Chương 168: Đánh chó phải ngó mặt chủ

Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột.

Đột nhiên, khung cảnh rơi vào sự im lặng.

Không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm, một cậu chủ hết thời lại dám đổ rượu vào mặt em trai mình là Diệp Trạch ở nơi công cộng?

Bây giờ, mọi người càng thêm hứng thú, muốn xem Diệp Trạch sẽ làm gì để lấy lại mặt mũi.

Nếu ngay cả một người anh trai bị đuổi ra khỏi nhà mà cũng không đối phó, sau này Diệp Trạch cũng đừng hòng ở lại trong giới này được nữa, bởi vì từ nay về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

"Chết tiệt! Sao anh dám đổ rượu lên mặt tôi?"

Diệp Trạch vừa mới khôi phục lại sau cú sốc, vội lau rượu trên mặt, lúc này mới nhận ra đây là sự thật, điều này càng khiến cậu ta tức giận hơn.

"Nếu cậu còn tiếp tục làm ồn, cậu có tin tôi đánh cho cậu một trận không?" Diệp Lâm nói.

Nghe vậy, Diệp Trạch sợ đến mức không dám hó hé gì, như phản xạ có điều kiện.

Suy cho cùng, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ sợi dây thừng.

Nghĩ đến cảnh tượng Diệp Lâm đánh bay mình mấy ngày trước, Diệp Trạch vẫn còn sợ hãi.

Dù sao thì người anh này đã ở tù được năm năm, dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhiều năm trôi qua, cuộc sống sa đọa của Diệp Trạch đã bào mòn cơ thể cậu ta, cậu ta cũng tự cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh trai.

"Anh… Anh..."

Diệp Trạch lùi lại mấy bước, sợ Diệp Lâm ra tay thật.

Cậu ta định quay lại gọi bảo vệ.

Nhưng đúng lúc này.

"Gì vậy?"

"Sao bên đó ồn ào thế?"

"Xảy ra chuyện gì à?"

Trước cửa quán bar, một cậu chủ ăn mặc sang trọng bước vào, được một nhóm vệ sĩ hộ tống.

Khi nhìn thấy điều này, các nhân viên xung quanh và khách của quán đều đứng dậy chào hỏi.

"Bàng thiếu gia!"

"Bàng thiếu gia! Chào buổi tối!"

Diệp Trạch nghe vậy thì quay người lại, vui mừng khôn xiết.

Bàng thiếu gia đó là đại ca mới của anh ta, chính nhờ đi theo Bàng thiếu mà Diệp Trạch mới có cơ hội hòa nhập vào giới này, nhất thời cảm thấy như cá gặp nước.

Tóm lại, Diệp Trạch là người của Bàng thiếu.

"Bàng thiếu! Ở đây có người đang gây rối!"

Lúc này, có người có thiện ý đã miêu tả ngắn gọn tình huống ở đây.

Nghe vậy, Bàng thiếu thản nhiên mỉm cười: “Ai mà to gan vậy, dám gây chuyện ở chỗ của tôi?”

Quán bar này cũng được anh đầu tư rất lớn, anh ta và Hoa Quốc Đống đều được mệnh danh là tứ đại công tử Yến Kinh.

Cha anh ta là Phó Viện trưởng Viện kiểm sát, ngang hàng với cha của Hoa Quốc Đống, đều là quan chức cấp ba.

Vì có gia thế hiển hách nên đi đến đâu Bàng thiếu cũng luôn được người khác kính trọng, tính tình cực kỳ kiêu ngạo, không ai dám đụng tới.

"Bàng thiếu gia!" Diệp Trạch chen vào trước mặt Bàng thiếu gia, cúi đầu chào hỏi.

"Ồ, là Tiểu Dạ Tử!" Bàng thiếu tùy ý gật đầu.

Trong mắt Bàng thiếu, những công tử con nhà giàu cố gắng hết sức để lấy lòng anh ta như Diệp Trạch không khác gì đám cún con.

Rảnh rỗi sẽ mang theo cho vui.

Xung quanh anh ta không thiếu những con cún con như vậy.

Những vị trí này dù người bình thường có muốn cũng không có tư cách mà làm.

"Bàng thiếu gia, trước tiên tôi phải xin lỗi anh." Diệp Trạch lại cúi đầu, nói: "Người gây chuyện ở đây chính là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi."

Cái gì?

Nghe vậy, sắc mặt của Bàng thiếu hơi thay đổi.

Anh ta thầm nghĩ, người nhà họ Diệp to gan thật, sao dám gây chuyện trên địa bàn của mình?

"Nhưng anh ta không còn là anh trai của tôi nữa, anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà sau khi ra tù."

Diệp Trạch tiếp tục giải thích.

"Tôi vừa nhìn thấy anh ta đến đây uống rượu một mình, tôi sợ anh ta sẽ làm ô uế quán bar của anh. Người như anh ta làm sao có tư cách ở lại đây được?"

"Cho nên tôi muốn đuổi anh ta ra ngoài. Nhưng tên nhóc đó không những không chịu đi mà còn hất rượu vào mặt tôi!"

"Mọi người xung quanh tôi đều đã làm chứng, mọi điều tôi nói đều là sự thật!"

Nghe vậy, vẻ mặt của Bàng thiếu cũng dịu đi một chút.

Vốn tưởng rằng Diệp Trạch cậy có chính mình chống lưng nên để cho người nhà mình vào đây gây náo loạn.

Không ngờ chính người gây rắc rối lại là anh trai của cậu ta.

"Ừm... Diệp Lâm, phải không? Người này tôi có nghe nói qua!"

Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là người của Viện kiểm sát.

Viện Kiểm sát, Bộ Tư pháp và Tòa án nhân dân tối cao được gọi chung là ba cơ quan pháp quyền.

Khi đó, vụ án Diệp Lâm tông xe quá tốc độ gây chấn động một thời gian, cha anh ta cũng tham gia điều tra.

Vì vậy, Bàng thiếu vẫn có chút ấn tượng với Diệp Lâm.

"Cậu nói đúng, một kẻ vào tù ra tội như anh trai cậu không đủ tư cách đến một nơi như thế này!"

"Đừng nói anh ta đã vào tù, cho dù anh ta chưa vào tù, nếu không có sự đồng ý của tôi, anh cũng không có tư cách ngồi ở đây!"

Ánh mắt Bàng thiếu trở nên lạnh lùng, theo hướng Diệp Trạch chỉ tay, nhìn thấy Diệp Lâm đang uống rượu một mình.

Nghe vậy, Diệp Trạch vui mừng khôn xiết.

Có Bàng thiếu gia chống lưng, tối nay cậu ta nhất định phải khiến cho Diệp Lâm nếm mùi đau khổ.

Lúc này, Bàng thiếu đã dẫn đầu đám đông đến chỗ Diệp Lâm.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên nghiêm trọng.

Diệp Lâm ngồi cũng trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Những người xung quanh, có người hả hê trước sự xui xẻo của anh, cũng có người lo lắng cho anh.

Suy cho cùng, nếu xúc phạm thiếu gia nhà họ Bàng thì sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp.

Có lẽ, đêm nay anh sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

"Anh là Diệp Lâm sao?"

Bàng thiếu lạnh lùng nhìn Diệp Lâm.

"Mặc dù Diệp Trạch là em trai của anh, nhưng bây giờ cậu ta cũng là người của tôi!"

“Đánh chó phải nhìn chủ!”

"Anh dám đổ rượu vào mặt cậu ta, cũng có nghĩa là không nể mặt tôi!"

Nói xong, Bàng thiếu phất tay.

Những người pha chế xung quanh hiểu ý, lập tức xếp ra mười chai rượu.

Bàng thiếu chỉ vào những chai rượu và nói tiếp: "Bây giờ, anh hãy quỳ xuống, dùng đầu đập vỡ tất cả những chai rượu này, sau đó liếm sạch rượu đổ trên mặt đất, tôi có thể để anh đi!"

"Nếu không, tôi đảm bảo, tối nay anh sẽ không thể đứng mà bước ra khỏi cánh cửa này đâu!"
Chương 169: Gia pháp

Những lời này vừa nói ra.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên ồn ào trở lại.

Những người biết rõ hơn bắt đầu hét lên: "Đây là gia pháp!"

Cái gọi là gia pháp chẳng qua là là một phương pháp tàn nhẫn để trừng phạt những người ngoài giới của họ.

Lúc đầu, có một số tên loai choai dám gây rối ở đây.

Tất cả buộc phải dùng đầu đập vỡ chai bia cho đến khi ngất xỉu.

Theo thời gian, phương pháp trừng phạt này ở đây được gọi đùa là gia pháp.

Tuy nhiên, sau khi sử dụng cách này một hai lần, không ai dám gây rắc rối ở đây nhóm công tử nhà giàu có mặt nữa.

Lúc này, Bàng thiếu lại sử dụng đến gia pháp, điều này đột nhiên khuấy động bầu không khí của hiện trường lên cực độ.

Hầu hết mọi người đều trông thích thú như đang xem một vở kịch hay.

Thậm chí còn có người công khai đặt cược xem Diệp Lâm sẽ đập vỡ được bao nhiêu chai rượu.

Diệp Trạch nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi vui sướng.

Giờ đây, cậu ta không chỉ có thể trả thù cho nỗi nhục nhã ngày hôm nay mà còn có thể trả thù việc Diệp Lâm đánh mình và mẹ vào tuần trước.

Diệp Trạch thầm cười nhạo: “Đêm nay, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!”

Nếu không phải có Bàng thiếu ở đây, Diệp Trạch đã chủ động dùng chai rượu đánh vào đầu Diệp Lâm rồi.

Tuy nhiên, so với việc để người khác làm, Bàng thiếu lại thích việc để họ tự làm hơn.

"Diệp Lâm!"

"Nể mặt em trai anh, tôi sẽ không làm khó anh, chỉ chuẩn bị mười chai rượu thôi."

Nghe vậy, Diệp Trạch vội vàng nói: "Không cần nể mặt tôi, cứ cho thêm..."

Còn chưa nói xong, Bàng thiếu chỉ liếc đã lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Diệp Trạch sợ đến mức nhanh chóng im bặt, không dám nói thêm nữa.

Hàm ý của cái nhìn đó dường như muốn nói: “Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao?”

Quyết định của Bàng thiếu giống như là thánh chỉ, một nhân vật nhỏ bé như Diệp Trạch sao có thể tùy ý thay đổi?

Diệp Lâm vẫn thờ ơ ngồi đó.

Bàng thiếu lại cười nhạo: “Nếu anh không tự mình làm thì đừng trách tôi không khách sáo!”

"Tôi cam đoan nếu như người của tôi ra tay, anh sẽ phải chịu gấp mười, gấp trăm lần!"

Vừa dứt lời, một nhóm đàn ông cao to vạm vỡ xung quanh Bàng thiếu đã lần lượt bước tới, háo hức muốn ra tay.

Trong số đó có những vệ sĩ xung quanh Bàng thiếu và những tên tay sai được quán bar thuê.

Tất cả họ đều muốn thể hiện trước mặt Bàng thiếu để nhận được phần thưởng.

Và một khi họ ra tay, họ sẽ không bao giờ thương xót cho bất kì ai.

Đúng như Bàng thiếu đã nói, bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là dùng mười chai rượu đập vào đầu nữa.

Tự mình làm?

Hay để những người xung quanh Bàng thiếu ra tay?

Mặc dù đây là câu hỏi lựa chọn nhưng có vẻ như không có lựa chọn nào khác.

Chỉ cần não không hỏng thì ai cũng biết nên chọn cái nào.

Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Lâm, chờ đợi anh đưa ra lựa chọn cuối cùng.

"Ồ, tên nhóc này thật đúng là tự rước họa vào thân, nếu như nghe lời em trai rời đi thì đã không có chuyện gì rồi."

“Rơi vào tay Bàng thiếu, coi như anh ta xui xẻo!”

"Xem ra đêm nay sẽ phải đổ máu rồi đây, nếu không sẽ cũng không thể thỏa mãn nổi Bàng thiếu đâu."

"Haiz, mười chai rượu, cắn răng thì cũng qua được!"

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy một chai rượu chưa mở.

Đám đông lập tức hò reo hoan hô.

Như thế vở kịch hay sắp diễn ra vậy.

"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch không khỏi bật cười thành tiếng.

Ngày ra tù, chẳng phải anh ngông cuồng lắm sao?

Để xem tối nay anh còn dám nữa không!

Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, Diệp Trạch vô cùng hả hê.

Cậu ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp cảnh tiếp theo gửi cho mẹ, để bà ta vui sướng một phen.

"Anh họ Bàng sao? Cha anh là người của Viện kiểm sát, đúng không?" Diệp Lâm vẫn còn nhớ cái họ này.

"Không sai!" Bàng thiếu kiêu ngạo gật đầu.

Với địa vị nổi bật như vậy, ở Yến Kinh, số người có thể động tới anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bàng thiếu gia nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ, sau khi biết được danh tính của mình, đối phương sẽ ngoan ngoãn vâng lời.

Thế là, anh ta chờ đợi anh chủ động dùng chai rượu đập vào đầu mình.

Nhưng kết quả thật bất ngờ.

Diệp Lâm cầm chai rượu đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Vụ án oan của tôi nắm đó, nhà họ Bàng các người cũng có một phần trách nhiệm!"

Nói xong, Bàng thiếu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Chai rượu trong tay Diệp Lâm đã vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung.

Đập mạnh vào đầu Bàng thiếu.

Choang!

Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp quán bar.

Lúc này, rượi đã hòa với máu, chảy xuống từ đầu Bàng thiếu.

Bàng thiếu sững sờ đứng đó, mãi vẫn không phản ứng lại.

Khung cảnh rơi vào im lặng trong giây lát.

Mọi người đều nhìn Diệp Lâm như thể nhìn một tên điên.

Không có người dám nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của Diệp Lâm chính là đập chai rượu vào đầu Thiệu Bàng.

"Oh my God! Thằng nhóc này điên rồi sao? Nó dám đập đầu Bàng thiếu à?"

"Xem ra tối nay sắp có án mạng! Tên nhóc này chết chắc rồi!"
Chương 170: Anh cũng có phần

Cùng với hành động của Diệp Lâm.

Hiện trường cũng trở nên náo động.

“Anh làm cái quái gì…”

Diệp Trạch bên cạnh sợ hãi đến mức hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại trong giây lát.

Vốn dĩ cậu ta muốn nhìn thấy Diệp Lâm chịu nhục, nhưng cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới tên điên Diệp Lâm này lại dám đánh người?

Ở nhà anh ta đánh mình và mẹ rồi, ra ngoài còn dám tấn công Bàng thiếu gia sao?

Hơn nữa, anh ta còn dùng chai rượu đập thẳng vào đầu Bàng thiếu thiếu gia!

Lúc này, Diệp Trạch không dám nhìn mặt Bàng thiếu.

Cậu ta thậm chí không dám tưởng tượng rằng tiếp sau đây Bàng thiếu sẽ nổi cơn thịnh nộ kinh khủng như thế nào!

Có lẽ, cả nhà họ Diệp của họ cũng sẽ bị liên lụy theo.

Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là Phó viện trưởng Viện kiểm sát!

Một quan chức cấp ba!

Đánh con trai Phó viện trưởng Viện kiểm sát thì sao có thể yên thân được?

Xong rồi, xong đời rồi!

Diệp Trạch vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.

Có lẽ lần này, nhà họ Diệp sẽ tiêu tùng mất!

Tên khốn này!

Tên điên này!

Diệp Trạch hung ác trừng mắt nhìn Diệp Lâm, như thể đang nhìn kẻ thù của giết cha.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta chỉ muốn băm vằm Diệp Lâm thành trăm mảnh để cho nhà họ Bàng một lời giải thích.

"Bàng thiếu gia... Nghe tôi giải thích... Tên này... đã bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp gia rồi... Không liên quan gì đến nhà chúng tôi hết..."

"Bàng thiếu gia..."

Diệp Trạch lại hoảng sợ, đứng sang một bên, cúi đầu giải thích với Bàng thiếu, cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Diệp Lâm.

"Cậu biến đi cho tôi!"

Trong cơn tức giận, Bàng thiếu thiếu gia đâu còn quan tâm tới điều gì khác?

Anh ta vung tay tát một cái, khiến Diệp Trạch ngã nhào xuống đất.

Sau khi bị đánh, Diệp Trạch che mặt ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng xin lỗi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, Bàng thiếu đột nhiên tỉnh lại sau cơn đau.

Anh ta kêu lên và che trán nhưng máu vẫn chảy xuống không thể kiểm soát.

Một người được nuông chiều từ nhỏ như anh chưa từng phải chịu đau đớn đến mức như vậy.

Trong chốc lát, tầm nhìn của anh ta bị mờ đi bởi máu.

Điều này khiến anh ta vừa sợ hãi, vừa tức giận.

"Bàng thiếu, anh ổn chứ?"

"Mau lên! Có bác sĩ không?"

"Mau đến cầm máu cho Bàng thiếu đi!"

Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu chạy đến giúp Bàng thiếu cầm máu và chữa trị vết thương.

Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng Bàng thiếu gia vẫn cảm thấy hơi choáng váng, không biết có bị tổn thương đến não hay không.

Sau khi được băng bó sơ qua.

Bàng thiếu mới hoàn toàn bình phục sau cảm giác bối rối, sững sờ và tức giận vừa rồi.

"Anh... Anh dám đánh tôi?"

Bàng thiếu nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm với vẻ khó tin.

Anh ta vốn dùng gia pháp với tên nhóc này, nhưng không ngờ đối phương lại lấy chai rượu đập thẳng vào đầu anh ta?

Tên này điên rồi sao?

"Tôi đánh anh đấy, thì sao?"

Diệp Lâm tỏ vẻ thờ ơ.

"Nhà họ Bàng các anh đã hại tôi phải ngồi tù năm năm!"

"Tôi đánh anh một cái mà anh đã không chịu nổi rồi sao?"

Việc Diệp Lâm bị buộc tội và bỏ tù oan phần lớn trách nhiệm là do Viện Kiểm sát.

Diệp Lâm không tin bọn họ không tìm ra được chân tướng.

Họ không muốn điều tra?

Hay cố ý làm vậy?

Tóm lại, vụ án này có liên quan mật thiết đến nhà họ Bàng.

"Đây chỉ mới là khởi đầu thôi!"

“Nhà họ Bàng các anh đã bắt tôi phải ngồi tù năm năm.”

"Vậy tôi cứ đập năm chai rượu vào đầu anh rồi tính tiếp!"

Nói rồi, Diệp Lâm đưa tay cầm lấy một chai rượu khác lên.

Trong khoảnh khắc, hiện trường lại trở nên náo động.

Không ai ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đánh Bàng thiếu để trút giận vì sự việc năm năm trước?

"Tên này điên thật rồi!"

"Năm đó chính anh ta lái xe đâm chết người mà, anh ta còn tỉnh táo không vậy?"

"Sau khi ra tù, anh ta còn dám trả thù thiếu gia nhà họ Bàng? Đúng là ngang ngược!"

Nghe vậy, Bàng thiếu lập tức sửng sốt.

Cha anh ta đã xử lý vô số vụ án, nhưng không có tù nhân nào dám kiêu ngạo như Diệp Lâm, sau khi ra tù lại dám báo thù?

"Mẹ nó, anh muốn chết, phải không?"

Bàng thiếu vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.

"Tôi sẽ cho anh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó sẽ đưa anh vào tù. Cả đời anh sẽ không bao giờ thoát ra được đâu!"

Vừa nói, Bàng thiếu vừa vẫy tay, các vệ sĩ và tay sai xung quanh anh ta lập tức lao về phía trước.

Đối mặt với sự bao vây và trấn áp của một đám người to lớn, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh ngồi đó, thản nhiên ném chai bia vừa nhặt được thẳng về phía trước.

Vút!

Chai bia dễ dàng xuyên qua nhóm vệ sĩ và đập chính xác vào đầu Bàng thiếu.

Choang!

Cái chai vỡ tan!

Đầu của Bàng thiếu vừa được băng bó xong lại chảy máu.

Cú va chạm khiến anh ta choáng váng, đầu óc ong ong.

Lúc này, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, há hốc mồm.

Tất cả đều mắt chữ A, mồm chữ O, lộ ra vẻ không thể tin được.

"Điên rồi!"

"Tên nhóc họ Diệp đó điên thật rồ!"

Sắp chết đến nơi mà còn dám dùng chai rượu đánh Bàng thiếu?

Đúng là không biết chứ “chết” viết như thế nào!

"Ah!"

Bàng thiếu ôm đầu hét lớn.

Sau đó, anh ta tức giận gầm lên: "Giết anh ta! Giết anh cho tôi!"

Lúc này, Diệp Trạch cũng từ dưới đất đứng dậy, cùng đám vệ sĩ và tay sai xông tới.

Như thể vì đại nghĩa diệt thân, lập công chuộc tội, ra tay trước để cầu xin sự tha thứ của Bàng thiếu.

"Dừng lại!"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh lớn.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đám người đang xem náo nhiệt lập tức tản ra.

Một thanh niên cao lớn bước ra ngăn chặn vụ việc.

"Hoa thiếu gia!"

"Thì ra là cảnh vệ trưởng!"

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều nhường bước và gật đầu chào hỏi.

Đúng vậy, người tới không ai khác chính là Hoa Quốc Đống.

Anh ta cũng là một trong những nhà đầu tư của quán bar này.

Khi nhìn thấy Hoa Quốc Đống, tất cả mọi người đều nghĩ: “Xong rồi, tên nhóc họ Diệp này tiêu đời rồi!”

Dù sao Hoa Quốc Đống cũng là người của phủ Thuận Thiên!

Cộng thêm mối quan hệ giữa Hoa Quốc Đống và Bàng thiếu, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc này.

"Quốc Đống, cậu đến rồi sao?"

Như thể nhìn thấy người giúp đỡ, Bàng thiếu vội vàng nói: "Mau! Cậu mau gọi người của phủ Thuận Thiên đến đây!"

“Tôi phải đánh chết cho tên nhóc này một trận, sau đó nhốt anh ta vào tù!”

Hoa Quốc Đống liếc nhìn cái đầu đầy máu của Bàng thiếu, lắc đầu bất lực.

Sau đó, anh ta nghiêm túc nói: "Văn Hiên, xin lỗi cậu, tôi thể bắt người này được!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom