• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 156-160

Chương 156: Bái sư

Sau khi nghe được câu trả lời của Diệp Lâm.

Phản ứng đầu tiên của Hoa Quốc Đống là đối phương đang nói đùa.

"Anh hùng!"

“Chuyện này không thể đùa được đâu!”

"Đây là một võ cổ giả đấy!"

Hoa Quốc Đống hạ giọng, không dám nói lớn.

"Thì sao chứ?" Diệp Lâm thản nhiên nói: "Không phải chỉ là giết chết một võ cổ giả thôi sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu?"

Nhìn thấy Diệp Lâm không có vẻ như đang nói đùa, Hoa Quốc Đống căng thẳng nuốt nước miếng.

"Anh hùng..."

"Anh... Thật sự đã giết người này?"

Diệp Lâm bật cười: "Thì sao?"

"Anh cũng biết, người chết là một võ cổ giả đấy."

"Ngoài tôi ra, anh nghĩ còn ai ở đây có thể giết được anh ta nào?"

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống giật mình, thầm nghĩ cũng phải.

Đây là một võ cổ giả.

Người bình thường dù muốn giết cũng không có năng lực.

"Anh hùng... Anh đúng là..."

Sắc mặt Hoa Quốc Đống còn khó coi hơn là khóc.

Anh ta thực sự không biết nên mừng hay nên lo cho Diệp Lâm nữa.

Suy cho cùng, việc có thể giết chết một võ cổ giả cũng chứng tỏ sức mạnh khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể gánh chịu hậu quả khi giết một võ cổ giả!

"Võ cổ không thể bị xúc phạm đâu!"

Hoa Quốc Đống gặp khó khăn nói ra quy tắc bất thành văn kia.

"Ngay cả phủ Thuận Thiên của chúng tôi cũng phải nể các võ cổ giả ba phần."

"Anh hùng, chuyện anh làm lần này thực sự..."

Hoa Quốc Đống lắc đầu thở dài.

"Việc tôi làm tôi tự chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến người khác, anh sợ cái gì?"

Diệp Lâm bình tĩnh cười nói: "Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần nên tôi tính, sau chuyện này sẽ nhận anh làm đệ tử, chỉ dạy cho anh đôi chút."

"Nhưng bây giờ xem ra, cho dù tôi có đồng ý thu nhận anh, anh cũng không dám làm nhận tôi làm thầy rồi?"

Lời nói của Diệp Lâm không phải là nói đùa.

Thấy Hoa Quốc Đống lúc nào cũng quấn lấy anh, đòi bái sư học nghệ, Diệp Lâm mới nể tình mà chỉ dạy cho anh ta đôi chút.

Tuy nhiên, nếu anh đắc tội với nhà họ Tần, e rằng Hoa Quốc Đống sẽ bị liên lụy, chắc hẳn sẽ có phần kiêng dè, thậm chí từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách cùng anh, đúng chứ?

"Anh hùng? Anh nghiêm túc đấy à?" Hoa Quốc Đống lại ngạc nhiên.

Không ngờ lúc này anh hùng lại bằng lòng nhận anh làm đệ tử.

Đây không phải là một bài kiểm tra cho anh ta đấy chứ?

"Lời của tôi có khi nào không thật không?" Diệp Lâm nói: "Tuy nhiên, anh có địa vị đặc biệt, tốt nhất nên giữ khoảng cách với tôi, tôi sẽ không trách anh."

Thế nhưng, anh còn chưa dứt lời, Hoa Quốc Đống đã quỳ xuống, làm lễ bái sư.

"Sư phụ, xin hãy nhận của đệ tử một lạy!"

Vừa nói, Hoa Quốc Đống vừa cúi lạy mấy lần.

Mọi người xung quanh đều bị ngạc nhiên đến không thể khép miệng lại.

Đặc biệt là đám cảnh vệ của phủ Thuận Thiên, họ không thể tin vào mắt mình.

Đây vẫn là cảnh vệ trưởng độc đoán hàng ngày của họ đó sao?

Giờ đây anh ta lại đang đi bái lạy một người chạc tuổi mình?

Đùa chắc?

Đương nhiên Hoa Quốc Đống không quan tâm đến chuyện này. Sở dĩ anh ta nóng lòng như vậy là vì sợ Diệp Lâm sẽ đổi ý.

Anh ta kính trọng Diệp Lâm và ghen tị với sức mạnh khó lường của anh.

Nếu có một phần mười năng lực đó, anh ta đã có thể ngẩng cao đầu trước mặt cha mình rồi.

Càng không nói đến việc bị người ngoài chỉ trích sau lưng, bị nói là hổ phụ sinh cẩu tử.

Hoa Quốc Đống có một người cha tài giỏi và quyền lực nên phải chịu áp lực rất lớn. Sau này, vì quá chán nản, anh ta lựa chọn buông bỏ, trở thành một tay ăn chơi sa đọa.

Tuy nhiên, kể từ khi gặp Diệp Lâm, ngọn lửa nhỏ mang tên “phấn đấu” trong lòng Hoa Quốc Đống dường như đã được nhen nhóm trở lại.

Chẳng ai muốn mình là người tầm thường suốt đời cả.

Hoa Quốc Đống cũng muốn đánh cược một phen!

"Anh không sợ chuyện của nhà họ Tần sẽ ảnh hưởng tới anh sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại.

"Sợ cái quái gì!" Hoa Quốc Đống nói: "Võ cổ giả không thể xúc phạm, vậy chẳng lẽ phủ Thuận Thiên chúng tôi dễ động vào chắc? Bọn họ cứ thử động vào tôi xem, xem có biết cha tôi là ai không?"

"Anh hùng, nếu như anh bằng lòng thu tôi làm đệ tử, phủ Thuận Thiên sẽ là chỗ dựa của anh! Đến lúc đó, nhà họ Tần muốn đối phó anh cũng phải suy nghĩ kỹ càng!"

"Ha ha!" Diệp Lâm bật cười vui vẻ, bị sự lạc quan và chân thành của Hoa Quốc Đống làm cho cảm động: "Được rồi, nêu anh đã thành tâm bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ nhận anh làm học trò."

"Tuy nhiên, tôi không cần phủ Thuận Thiên các anh làm chỗ dựa, bởi vì tôi đã là chỗ dựa lớn nhất rồi!"

"Nếu như nhà họ Tần dám tới đây thì bọn họ sẽ giống như Tần Hạo ngày hôm nay, vĩnh viễn không trở lại!"

Lúc nói lời này, khắp người Diệp Lâm tỏa ra khí thế sự kiêu ngạo ngất trời.

Khiến Hoa Quốc Đống bị mê hoặc.

Dám khinh thường võ cổ giả như vậy, e rằng chỉ có anh hùng mới có sự tự tin và năng lực này.

Một người một ngựa, khí phách ngang tàng.

Đúng là ngầu quá đi!

Đây mới là sư phụ trong lòng của mình!

"Sư phụ, đệ tử nguyện sát cánh cùng sư phụ." Hoa Quốc Đống nói: "Võ cổ không thể bị khinh thường, sư phụ càng không thể!"

"Chúng tôi cũng nguyện ý sát cánh với Long Vương!" Lúc này, đám người Hắc Long cũng bày tỏ lập trường: "Chúng ta sẽ cùng nhau chống lại nhà họ Tần!"

"Thật đáng tiếc, tôi đã mất đi cánh tay, trở thành một kẻ tàn phế." Lam Long có hơi thất vọng, nói: "Nếu không, tôi cũng có thể giúp ngài rồi, Long Vương."

Thực lực của Lam Long vốn là mạnh nhất trong nhóm người này, đồng thời cũng là được Diệp Lâm coi trọng nhất, định nâng đỡ làm trợ thủ đắc lực cho mình.

Nhưng khi bị mất một cánh tay, sức mạnh của anh ta giảm đi rất nhiều, thậm chí còn yếu hơn nhiều so với Hắc Long và những người khác.

“Ai nói anh là kẻ tàn phế?” Diệp Lâm sai người đi thu hồi cánh tay gãy của Lam Long.

Sau đó, anh đặt nó lên vai của Lam Long.

"Long Vương?" Lam Long lấy làm khó hiểu.

Nhưng sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Khe hở giữa cánh tay và vai đã được chữa lành một cách kỳ diệu thông qua những chuyển động của ngón tay Diệp Lâm.

Trong nháy mắt, không những không có vết sẹo nào mà thậm chí cơn đau nhức ở bả vai cũng đã tan biến.

Ngay sau đó, năm ngón tay của Lam Long khẽ cử động.

Cánh tay bị cắt đứt thực sự đã hồi phục lại cảm giác, có thể tự do cử động.

"Cái này..." Nhóm Thanh Long đều ngơ ngác, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Diệp Lâm một lần nữa lại khiến mọi người mở mang tầm mắt.

"Ha ha..." Chỉ có Hoa Quốc Đống là cười nói: "Sư phụ của tôi còn có thể cứu được người chết, gãy tay có đáng là gì!"
Chương 157: Bắt thóp

Trước sự chứng kiến của mọi người, Diệp Lâm đã khôi phục cánh tay bị gãy của Lan Long trong chớp mắt.

Đây là một cánh tay bị cắt đứt trực tiếp đấy!

Việc này còn khó hơn việc nối xương cho Hắc Long lần trước gấp trăm lần.

“Y thuật của Long Vương đại nhân... Thật không thể tưởng tượng nổi!” Hắc Long cảm thán nói: “Chúng tôi bái phục!”

Sau cú sốc, Lam Long không khỏi vui mừng khôn siết.

Đối với Lam Long mà nói, có lại được cánh tay không khác gì được hồi sinh.

Lam Long vội vàng quỳ xuống, bày tỏ lòng biết ơn đối với Diệp Lâm, thề trung thành với Diệp Lâm, cả đời không hối hận.

Bạch Long cũng bí mật lấy điện thoại di động ra, thông báo cho các lãnh đạo lãnh đạo các châu khác chưa đến, khuyên họ nhanh chóng đến cao ốc Long Môn ở Yến Kinh để gặp và xin lỗi tân Long Vương.

Đây là một vị thần có thể tùy ý giết chết võ cổ giả, thậm chí có thể thay đổi sinh tử của con người!

Có được một Long Vương như vậy, Long Môn nhất định sẽ thịnh vượng!

Lúc này, Hắc Long mới bước ra để ổn định tinh thần mọi người.

Anh ta nói lớn: "Mọi người đều đã thấy rồi đó!"

"Long Vương của chúng ta có thể tùy ý giết một võ cổ giả, cũng có thể chữa lành gãy cánh tay của Lam Long! Ngài ấy chính là thần hộ mệnh của Long Môn chúng ta!"

"Cho dù chúng ta có đắc tội với nhà họ Tần thì có sao?"

"Chỉ cần có Long Vương ở đây, võ cổ giả cũng không còn đáng sợ nữa!"

"Giết được một người thì có thể giết hai người!"

"Nếu nhà họ Tần dám tới khiêu chiến, Long Môn chúng ta sẽ đấu với họ đến cùng!"

Nghe xong lời này, mọi người ở Long Môn đưa mắt nhìn nhau.

Tuy là vậy, nhưng dù có mạnh đến đâu thì Long Vương cũng chỉ có một người.

Còn đằng sau nhà họ Tần là toàn bộ giới võ cổ, ba ngọn núi, năm môn phái và bảy gia tộc.

Đây có thể là thứ mà tổ chức ngầm nhỏ bé như Long Môn của họ có thể chống lại sao?

"Mọi người đừng lo lắng."

Lúc này Diệp Lâm cũng chủ động đứng lên, bình tĩnh nói.

"Việc tôi làm tôi tự chịu trách nhiệm, sẽ không để nhà họ Tần làm hại đến mọi người."

"Đương nhiên, nếu có người lo lắng bị liên lụy thì có thể rời khỏi Long Môn bất cứ lúc nào. Nếu muốn ra ngoài tránh nạn, Long Môn cũng sẽ cung cấp phí hỗ trợ, mọi người có thể tự do quyết định."

Những lời này vừa nói ra, hiện trường tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.

Mọi người đều không ngờ rằng tân Long Vương lại rộng lượng như vậy, không những cho phép bọn họ rời đi mà thậm chí còn cho họ tiền.

Đúng lúc mọi người còn đang nghi ngờ.

Diệp Lâm lại tiếp tục nói: "Tôi cho các anh ba ngày để ra quyết định cuối cùng."

"Trong ba ngày này, các anh có thể rời đi bất cứ lúc nào!"

"Nhưng sau ba ngày, ai ở lại mà suy nghĩ lại thì đừng trách tôi vô tình!"

Diệp Lâm cho phép họ tùy ý rời đi cũng là để thanh lọc đội ngũ.

Để đám người không có lập trường đó rời đi càng sớm càng tốt, tránh những điều không hay sau này.

Tuy nhiên, nếu còn ở lại, bọn họ sẽ không được phép có bất kỳ suy nghĩ bất trung nào với Long Môn, càng không thể tùy ý chạy trốn.

Điều Diệp Lâm cần là một đội gồm những người có thể dựa vào nhau và hỗ trợ lẫn nhau.

"Chúng tôi nguyện ý đi theo Long Vương đến chết!"

Ngay sau đó, hầu hết những người có mặt đều bày tỏ mong muốn ở lại.

Chỉ một số ít người chưa quyết định vẫn đang cân nhắc xem có nên nhân cơ hội này để lấy một khoản tiền và rửa tay gác kiếm hay không.

Thấy việc cũng đã xong xuôi, Diệp Lâm giao phần còn lại cho Hắc Long và những người khác.

“Nếu có động tĩnh hay tin tức gì của nhà họ Tần, hãy báo cho tôi biết.”

Nói xong, Diệp Lâm chuẩn bị rời đi.

"Anh hùng, đợi tôi hộ tống những người này về phủ Thuận Thiên xong sẽ quay lại tìm anh." Hoa Quốc Đống còn việc phải làm, đành tạm thời ở lại, không đi cùng Diệp Lâm.

"Long Vương đi cẩn thận!"

Lan Long và những người khác hộ tống Diệp Lâm ra ngoài tòa nhà Long Môn rồi mới quay lại.

Từ nay trở đi, Yến Kinh sẽ không còn Liên minh Võ đạo Thiên Hạ nữa.

Tất cả các thành viên của Liên minh võ đạo, dù còn sống hay đã chết, đều bị kết án và bỏ tù.

Long Môn cũng vì thế mà vang danh khắp nơi.

Tại thời điểm này.

Diệp Lâm vừa rời khỏi tòa nhà Long Môn.

Cách đó không xa, một cô gái trẻ mặc đồ xanh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Lâm, so sánh với ảnh chụp trong điện thoại, lẩm bẩm.

"Anh ta là Diệp Lâm sao?"

“Người đã chế ra viên thuốc cứu mạng mẹ mình?”

Không sai.

Cô gái mặc áo xanh không ai khác chính là Hàn Anh, con gái của chiến thần Thanh Châu.

Cô ấy nghe cha mình nói là không gặp được Diệp Lâm, chủ sở hữu của đan dược ở Bộ Tài chính, nghe nói rằng anh đã đến cao ốc Long Môn.

Thế là Hàn Anh bèn tìm đến, tình cờ nhìn thấy Diệp Lâm ở ngoài cổng.

Hàn Anh vừa định bước tới chào hỏi và cảm ơn anh đã cứu mẹ mình.

Nhưng đúng lúc này, một nhóm cận vệ mặc giáp cầm kiếm đã bước tới trước.

"Diệp Lâm!"

"Sao anh lại ở đây?"

"Chẳng lẽ anh đã gia nhập nhóm tội phạm ngầm này sao?"

Lúc này, Kim Lũ Y đang dẫn đầu đội cận vệ Yến Kinh làm nhiệm vụ duy trì trật tự thì nhìn thấy Diệp Lâm đi ra khỏi cao ốc Long Môn.

Nhìn thấy Diệp Lâm tự đo ra vào Long Môn hai lần, Kim Lũ Y bắt đầu nghi ngờ rằng anh có liên quan đến băng nhóm tội phạm ở đây.

Cứ như thể bắt được điểm yếu của Diệp Lâm.

Kim Lũ Y lập tức đưa người tới điều tra.
Chương 158: Bảo kê

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Ngay khi Diệp Lâm rời khỏi tòa nhà Long Môn thì đã bị Kim Lũ Y chặn lại.

“Bảo sao sau khi ra tù anh lại không làm gì, cũng không tìm một công việc nghiêm túc.”

"Hóa ra là anh đã tham gia tổ chức ngầm Long Môn?"

"Đúng là đã từng vào tù thì vẫn chỉ có thể lựa chọn con đường phạm tội mà thôi!"

Kim Lũ Y trừng mắt nhìn Diệp Lâm, chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

Cứ như thể họ đã gặp nhau và trò chuyện cách đây không lâu vậy.

Thế nhưng, Kim Lũ Y nhớ rõ rằng lần cuối cùng cô gặp Diệp Lâm là ngày anh được ra tù.

Chớp mắt đã gần một tuần rồi.

Tại sao người trước mặt này lại cho cô cảm giác quen thuộc vậy nhỉ?

Thậm chí sau khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Diệp Lâm, phần lớn sự tức giận không tên trong lòng Kim Lũ Y đã tiêu tan.

Kim Lũ Y khẽ giật mình, cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Là cô à?"

Diệp Lâm không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy Kim Lũ Y.

Bởi vì đêm qua, dưới chân núi Phong Hoa, hai người đã có một cuộc trao đổi ngắn ngủi.

Tuy nhiên, khi đó Diệp Lâm lại sử dụng một thân phận khác tên là Diệp Côn Luân.

Lúc đó, Kim Lũ Y không hề hay biết, thậm chí còn cảm ơn và mời anh đến nhà chơi.

Haiz, bây giờ trở lại thân phận thật.

Kim Lũ Y lại tỏ vẻ hung dữ với anh, thậm chí còn cố tình gây chuyện, mong đưa anh trở lại nhà tù.

Nếu biết tối qua Diệp Côn Luân chính là Diệp Lâm thì cô sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

"Diệp Lâm!"

"Tôi hỏi anh một lần nữa!"

Kim Lũ Y nghiêm khắc hỏi.

"Anh đã gia nhập Long Môn hay chưa?"

"Nói!"

Gia nhập Long Môn?

Nói vậy thì cũng không sai.

"Nếu tôi gia nhập rồi thì sao? Mà nếu không gia nhập thì sao?"

Diệp Lâm thầm nghĩ, tôi không chỉ gia nhập Long Môn, thậm chí còn chỉ huy toàn bộ Long Môn đấy.

“Chúng tôi vừa nhận được báo cáo.”

"Người của Long Môn và liên minh võ đạo đang tụ tập đánh nhau."

"Nếu anh là người Long Môn thì không thể tùy tiện rời đi nơi này, phải phối hợp chúng tôi điều tra!"

Không phải Kim Lũ Y cố tình gây khó dễ, mà là cảnh vệ của phủ Thuận Thiên đang ở bên trong Long Môn, còn cận vệ Yến Kinh đang phối hợp bên ngoài tòa nhà để duy trì trật tự.

Tòa nhà Long Môn đã tạm thời bị phong tỏa, không ai được phép ra vào.

Diệp Lâm đang định nói.

Lúc này, điện thoại chợt rung lên.

Là một dãy số lạ.

Diệp Lâm không muốn trả lời.

Nhưng vừa cúp máy, anh lập tức nhận được một cuộc gọi khác từ Susan.

Thấy vậy, Diệp Lâm khẽ nhíu mày, mơ hồ có dự cảm gì đó.

Đường dây được kết nối.

Quả nhiên, bên kia có giọng nói u ám của một người đàn ông.

"Cậu là Diệp Lâm, Diệp Côn Luân sao?"

Đối phương tiết lộ toàn bộ hai thân phận của anh?

"Ông là ai?" Diệp Lâm ngạc nhiên hỏi.

"Khà, khà, cậu không cần biết tôi là ai..." Lúc này, tiếng kêu cứu của Susan bỗng phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Diệp Lâm... Cứu tôi... Ưm umw... Giúp tôi gọi cảnh sát... Tôi…”

Sau đó, tiếng cười sắc bén của người đàn ông lại vang lên: "Nếu muốn cô ta sống, hãy ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói!"

Diệp Lâm nghe được lời này thì vô cùng tức giận.

Họ đã bắt cóc Susan để uy hiếp mình?

Là người nhà họ Trương Phụng Thiên sao?

Hay là người của chợ đen Đông Hải?

“Đừng chạm vào cô ấy.” Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: “Có chuyện gì thì nhắm vào tôi!”

"Cậu có nửa giờ, lập tức tới đây ngay!" Người đàn ông nói ra một địa chỉ: “Nhưng cậu chỉ có thể tới đây một mình, đừng hòng giở trò gì!"

"Nếu dám báo cảnh sát thì cứ chờ đến nhặt xác của con bé này đi!"

Nói xong, không đợi Diệp Lâm trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.

"Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!" Lúc này, Kim Lũ Y ở đối diện nghiêm nghị nói: "Đừng giả vờ nghe điện thoại nữa! Trả lời lời tôi đi!"

"Anh có phải người của Long Môn không?"

Diệp Lâm không rảnh phí lời với cô, phải tới cứu Susan càng sớm càng tốt.

Thực ra, những người kia đã nghĩ nhiều rồi, đã có anh rồi thì còn cần báo quan làm gì?

Nghĩ rồi, anh lại nhìn Kim Lũ Y trước mặt, nếu cô tham gia vào, có khi lại còn xảy ra chuyện không hay.

“Tránh ra!” Diệp Lâm đi về phía trước: “Tôi có chuyện gấp.”

"Nếu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời đi!" Kim Lũ Y cũng mất bình tĩnh, không chịu nhượng bộ.

Hai bên đối đầu trong vài giây.

Diệp Lâm lạnh lùng nhìn đối phương: "Đừng ép tôi ra tay."

Nếu là người khác, Diệp Lâm đã sớm tiến lên đánh văng ra rồi, mấy cận vệ sao có thể ngăn cản được anh?

Tuy nhiên, Diệp Lâm thực sự không muốn động tay với Kim Lũ Y.

"Anh còn dám ra tay?" Kim Lũ Y lập tức cảnh báo: "Tôi khuyên anh đừng giãy giụa vô ích! Nơi này đã bị đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi bao vây, anh không thể chạy trốn được đâu!"

Cô còn chưa nói xong, cận vệ Yến Kinh xung quanh đã nhìn thấy tình hình bên này, nhanh chóng tiến lại gần, rút kiếm bao vây anh.

"Tôi nói rồi, đừng ép tôi!" Diệp Lâm lại tiến lên một bước, chuẩn bị xông ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Lũ Y không khỏi lùi lại một bước.

Bước đi nhỏ này ngay cả bản thân Kim Lũ Y cũng ngạc nhiên.

Phải biết Kim Lũ Y luôn can đảm tiến về phía trước, không dễ dàng lùi bước bao giờ.

Nhưng vừa rồi, có lẽ theo phản xạ tự nhiên, cô đã lùi lại.

Cứ như thể nếu không lùi bước thì sẽ gặp nguy hiểm vậy.

Sao lại thế nhỉ?

Kim Lũ Y rất ngạc nhiên.

Làm thế nào mà anh chàng trước mặt lại có thể đe dọa được cô?

Cô đang sợ cái gì?

"Tránh ra!" Diệp Lâm cảnh cáo lần nữa.

Keng!

Kim Lũ Y cũng rút đao ở thắt lưng ra, sẵn sàng chiến đấu.

"Nếu anh dám tiến thêm một bước, đừng trách chúng tôi không khách sáo!"

Kim Lũ Y cũng đưa ra cảnh báo cuối cùng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Không khí tại hiện trường đột nhiên ngưng tụ.

Không khí lúc này như đông cứng lại.

Vào thời điểm quan trọng này.

"Kim Lũ Y, làm chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh đúng là oai quá nhỉ!"

"Nhiệm vụ của cận vệ Yến Kinh là bảo vệ dân chúng, không phải để các cô tùy tiện hù dọa người khác!"

Trong lúc họ đang nói chuyện, một cô gái trẻ mặc đồ màu xanh đi tới với nụ cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

Các cận vệ xung quanh định ngăn cô ấy lại.

Kết quả, cô gái áo xanh thẻ công tác của mình ra.

Khi thấy đó là chiến khu Thanh Châu, tất cả đều nhường bước.

"Là cô?" Kim Lũ Y quay lại và cau mày khi nhìn thấy cô gái bằng tuổi mình: “Hàn Anh, tại sao cô lại ở đây?"

Không sai, người tới không ai khác chính là Hàn Anh, con gái của chiến thần Thanh Châu, Hàn Sơn Hà.

"Yến Kinh cũng đâu phải của cô, vì sao tôi không thể tới đây chứ?" Hàn Doanh hung hăng hỏi.

"Đội cận vệ Yến Kinh đang thi hành công vụ, xin cô đừng gây rắc rối ở đây!" Kim Lũ Y cảnh báo.

"Ái chà, oai quá nhỉ!" Hàn Anh đi thẳng đến trước mặt Diệp Lâm, sau đó quay lại đối mặt với Kim Lũ Y: “Tôi không quan tâm cô đang làm gì, nhưng anh Diệp đây đã được nhà họ Hàn chúng tôi bảo kê rồi!"
Chương 159: Nhận lầm người rồi

"Cái gì? Cô bảo vệ anh ta?"

Những lời này vừa nói ra.

Không chỉ Kim Lũ Y bị sốc, mà ngay cả bản thân Diệp Lâm cũng có hơi bối rối.

Anh thầm nghĩ, mình thậm chí còn không biết cô gái trước mặt là ai.

Hàn Anh?

Diệp Lâm nhìn cô gái này mấy lần, nhưng anh thật sự không có ấn tượng gì.

Nhưng cô ấy có thể nói ra họ của anh, như thể biết rất rõ về anh vậy.

Tuy nhiên, lúc này, cô ấy ra mặt giúp anh.

Điều này cũng tăng thêm hảo cảm của Diệp Lâm.

"Cô bảo vệ anh ta?"

"Cô biết anh ta sao?"

Kim Lũ Y tin rằng Hàn Anh không thể quen biết Diệp Lâm được.

Dù sao Diệp Lâm mới ra tù chưa đầy một tuần, Hàn Anh lại theo cha ở doanh trại Thanh Châu quanh năm.

Cả hai không thể có bất kỳ giao điểm nào cả.

“Tôi cần cô dạy chắc?” Hàn Anh khiêu khích nói: “Giữa đường gặp chuyện bất bình, tôi không đành lòng nhìn cô bắt nạt người khác, không được hay sao?”

Kim Lũ Y tức giận nói: "Hàn Anh, cô cố ý gây chuyện, phải không?"

"Hay là anh vẫn còn oán giận thất bại dưới tay tôi lần trước nên muốn tìm mọi cách chống đối tôi?"

Hàn Anh và Kim Lũ Y từng có duyên gặp mặt nhưng vì điều này mà họ đã đối đầu với nhau.

Nguyên nhân là do chức vụ chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh.

Vốn dĩ, Hàn Sơn Hà hy vọng con gái mình có thể nắm giữ vị trí này.

Kết quả là Hàn Anh đã bị Kim Lũ Y đánh bại trong cuộc đấu võ, bất lực nhìn Kim Lũ Y trở thành nữ chỉ huy sứ đầu tiên trong lịch sử.

Theo Hàn Anh, nếu Kim Lũ Y không xuất hiện thì bây giờ cô ấy hẳn đã là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh rồi.

Trong quân đội, nữ tướng vốn đã hiếm rồi.

Sẽ không sao nếu Hàn Anh thua người khác, nhưng thất bại trước Kim Lũ Y, cũng là một phụ nữ, khiến cô ấy không cam lòng, luôn muốn đánh bại Kim Lũ Y.

Vì vậy, khi trở lại doang trại Thanh Châu, Hàn Anh đã chăm chỉ tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.

Hôm nay, gặp lại Kim Lũ Y trong vai trò chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, oai phòng ngất trời.

Hàn Anh vốn đã ghen tị, lại nhìn thấy Kim Lũ Y dẫn đầu đám đông vây quanh Diệp Lâm nên cố tình gây khó dễ.

Thù cũ hận mới kết hợp khiến Hàn Anh không khỏi đứng ra bảo vệ Diệp Lâm, đối đầu với Kim Lũ Y.

"Tôi đã nói rồi!"

"Tôi không quan tâm cô làm gì."

"Nhưng hôm nay, anh Diệp đây đã được nhà chúng tôi bảo kê rồi!"

"Cho dù cha tôi có ở đây thì cũng sẽ không bao giờ để cô chạm vào anh ấy đâu!"

Nhắc đến Hàn Sơn Hà, Kim Lũ Y chợt sửng sốt.

"Chiến thần cũng ở đây sao?"

Mặc dù Kim Lũ Y và Hàn Anh có mâu thuẫn, nhưng Kim Lũ Y vẫn tôn trọng Hàn chiến thần.

Hơn nữa, cha nuôi của cô cũng là chiến thần, hai cha vốn là bạn bè thân thiết.

“Đúng vậy.” Hàn Anh nói: “Cha tôi đang ở bệnh viện Trung ương.”

"Nếu cô vẫn không chịu thả người, tôi sẽ gọi cho cha tôi!"

Nói xong, Hàn Anh lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ có thể gọi điện bất cứ lúc nào.

Kim Lũ Y cau mày, vẫn còn bối rối.

Sao nhà họ Hàn lại quen biết Diệp Lâm, một tù nhân vừa mới ra tù cơ chứ?

Hơn nữa, Kim Lũ Y cũng nhận thấy rằng trong mắt Diệp Lâm cũng đầy vẻ bối rối.

Rõ ràng hai người không hề quen biết nhau.

“Rốt cuộc cô có thả người không?” Hàn Anh thúc giục: “Nếu cô không thả thì tôi sẽ gọi điện đấy!”

Kim Lũ Y do dự một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được rồi! Hôm nay tôi sẽ nể mặt chiến thần!"

"Đi thôi!" Nói xong, Kim Lũ Y lại trừng mắt nhìn Diệp Lâm: “Dù sao thì chỉ cần anh còn ở Yến Kinh thì không thể chạy trốn được! Nếu anh dám phạm tội, tôi sẽ bắt anh bất cứ lúc nào!"

Hàn Anh thấy vậy thì nhướng mày, mỉm cười với Diệp Lâm: "Được rồi, không phải anh có việc gấp sao? Đi nhanh đi!"

"Nếu như gặp phải phiền toái gì thì cứ nhắc đến nhà họ Hàn ở Thanh Châu, dù là ai ở Đại Hạ thì cũng đều phải nể mặt cả!"

Nghe vậy, Diệp Lâm cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

Mặc dù không rõ vì sao người trước mặt lại bảo vệ mình.

Nhưng nếu người ta đã có ý tốt thì Diệp Lâm cũng sẽ không để phụ lòng được.

Anh nói: “Cảm ơn cô Hàn, tôi đang có việc gấp phải làm, hôm khác lại nói tiếp nhé!”

Nói xong, Diệp Lâm chắp tay rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng Diệp Lâm đi xa dần, Kim Lũ Y vừa bất lực, vừa bối rối.

Vì hình như cô đã từng nhìn thấy bóng lưng kia ở đâu đó trước đây.

Làm sao có thể?

Ngay lập tức, Kim Lũ Y xua đuổi ý nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu.

Ngoài việc cùng họ ra thì họ không thể có điểm giao nhau nào cả.

Hơn nữa, hai người vừa mới gặp nhau tối qua.

Người đàn ông đó là cao thủ cả về võ đạo và y thuật, là rồng là phượng.

Làm sao có thể giống như tên tù nhân vừa mới ra tù trước mặt được?

"Kim Lũ Y!" Lúc này, lời nói của Hàn Anh đưa Kim Lũ Y từ trong suy nghĩ của cô trở lại hiện thực: “Tôi không quan tâm cô có thù oán cá nhân gì với anh Diệp, nhưng hãy nhớ rằng, anh Diệp là ân nhân của nhà nhà họ Hàn chúng tôi. Từ nay về sau, cô không được phép gây sự với anh ấy nữa!”

Nói xong, Hàn Anh xoay người rời đi.

"Chiến Thần Hàn đang ở bệnh viện Trung ương, chẳng lẽ đang bị thương sao?"

"Tại sao Hàn Anh vừa nói Diệp Lâm là ân nhân của nhà họ Hàn?"

"Diệp Lâm và nhà họ Hàn có quan hệ như thế nào?"

Nghĩ đến đây, trong đầu Kim Lũ Y lóe lên một ý nghĩ, dường như kết nối mọi thứ lại với nhau.

"Chẳng lẽ nhà họ Hàn có người bị thương tới Yến Kinh chữa bệnh, vừa hay được Diệp Côn Luân cứu giúp."

"Thì ra anh Diệp là ám chỉ Diệp Côn Luân! Nhưng Hàn Anh ngốc kia lại nhận lầm Diệp Lâm với Diệp Côn Luân!"

Ngay cả Kim Lũ Y cũng suýt nhận lầm bóng lưng của hai người, huống chi là Hàn Anh, người vừa mới đến Yến Kinh.

Kim Lũ Y âm thầm gật đầu, nghĩ rằng điều này rất có lý.

Chắc hẳn Hàn Anh đã nhận nhầm người rồi.

"Hừ! Diệp Lâm, hôm nay anh xem như anh may mắn! Tôi tạm thời tha cho anh!"

"Lần sau anh sẽ không may mắn như vậy đâu!"
Chương 160: Thuốc Sinh Tử

Cùng lúc đó.

Ở ngoại ô Yến Kinh, trong một công viên ngập nước hoang vắng.

Ba nhà Hồ, Hoàng, Bạch tụ tập cùng nhau.

Tuy nhiên, so với vẻ mặt hưng phấn và tự tin tối qua.

Lúc này, những người đứng đầu của ba gia tộc lớn đều có vẻ mặt u ám và nghiêm nghị.

Chỉ vừa mới đêm qua thôi, nhà họ Khôi đã bị đuổi cùng giết tận!

Kết quả này hoàn toàn vượt xa dự đoán của họ.

Thậm chí, họ còn tính trước rằng sẽ có nhiều tình huống bất ngờ xảy ra.

Nhưng ngay cả tình huống xấu nhất mà họ nghĩ ra cũng không tồi tệ hơn điều này.

Ở Phụng Thiên, năm đại gia tộc gần như có thể hô mưa gọi gió, làm gì được đó.

Chưa từng gặp phải tổn thất lớn như vậy.

Hai gia đình lần lượt gặp rắc rối ở Yến Kinh.

Một lần thì có thể nói là một tai nạn.

Nhưng lần hai thậm chí còn bị đuổi giết.

Điều này tuyệt đối không phải tai nạn nữa rồi.

"Tình hình không được ổn cho lắm..." Hồ Đại Tiên trầm ngâm nói: "Xem ra tình báo là sai, suýt chút nữa giết chết chúng ta rồi!"

"Diệp Lâm chính là Diệp Côn Luân, gần đây rất nổi tiếng ở Yến Kinh."

"Nghe nói cậu ta là một cao thủ cả về y học và võ đạo! Là một kẻ khó xơi đấy!"

"Tối hôm qua, Khôi Lão tự ý hành động, rơi vào trong tay cậu ta, coi như xui xẻo!"

Do tình huống bất ngờ tối qua, họ nhận ra rằng mọi chuyện có thể không đơn giản như họ nghĩ.

Ngoài ra, hầu như không có thông tin gì về người này.

Vì vậy, họ bắt đầu thắc mắc liệu Diệp Côn Luân này có phải là bí danh hay không?

Để tìm hiểu tình hình và thông tin chi tiết về Diệp Côn Luân càng sớm càng tốt.

Hồ Đại Tiên, tộc trưởng của tộc họ Hồ, đã sử dụng phương pháp thông linh trong bói toán, ngay lập tức nhìn rõ mọi thứ về Diệp Côn Luân, đồng thời kết nối với danh tính thực sự của mình Diệp Lâm.

Khi phát hiện ra bí mật này, hõ đã vô cùng ngạc nhiên.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc có nên chấm dứt nhiệm vụ và quay trở lại Phụng Thiên hay không.

Suy cho cùng, từ trong thông linh cho thấy, Diệp Lâm là người được cho là có sức mạnh phi thường, có lẽ không dễ đối phó.

Họ muốn quay trở lại và thực hiện những kế hoạch dài hạn.

Tuy nhiên, Hoàng Tam Gia nhà họ Hoàng lại không muốn ra về như vậy, nghĩ rằng họ vẫn còn cơ hội.

"Một người dù mạnh đến đâu thì vẫn có điểm yếu!"

Hoàng Tam Gia nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ phía sau, nơi Susan mà ông ta bắt cóc đang ở bên trong.

"Nếu tin tức lần này là chính xác, con bé này hẳn là thanh mai trúc mã của tên nhóc họ Diệp kia!"

"Để cứu cô ta, cậu ta nhất định sẽ tới và ngoan ngoãn nghe theo lời chúng ta!"

Nói xong, Hoàng Tam Gia nhìn về phía bà Bạch.

"Hy vọng đến lúc đó thuốc Sinh Tử của bà sẽ có tác dụng!"

Bà Bạch gật đầu: "Đúng vậy, thuốc Sinh Tử, một niệm sinh, một niệm tử!"

“Nếu tên nhóc họ Diệp không chịu uống thuốc này thì sẽ đành phải trơ mắt nhìn con bé kia chết thảm!”

"Tuổi trẻ hiếu thắng, chắc chắn cậu ta sẽ không làm con rùa rụt cổ đâu!"

Hồ Đại Tiên nhắc nhở: "Đừng quên, người này là cao thủ y võ! Y thuật của cậu cũng rất tài giỏi đấy..."

"Vậy thì có giỏi hơn nhà họ Bạch chúng tôi không!" Bà Bạch kiêu ngạo nói: "Nhà họ Bạch chúng tôi có dòng máu vu y ngàn năm! Dù y thuật của tên nhóc này có mạnh đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ giỏi hơn vu y được!”

Bà Bạch rất tự hào và tự tin về tài y thuật của mình.

Chính vì tin tưởng nhà họ Bạch nên Hoàng Tam Gia mới đề xuất dàn dựng cảnh này để có thể dụ Diệp Lâm vào bẫy.

Thấy vậy, Hồ Đại Tiên lắc đầu, hy vọng mọi việc sẽ diễn ra như ý muốn.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng gió rít!

Ở giữa đồng bằng đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, khiến mọi người phải nheo mắt lại, gần như không thể mở ra được.

"Gió lạ từ đâu đến vậy?" Hoàng Tam Gia liên tục xua tay.

Ông ta còn thổi còi để ra hiệu cho các cao thủ đang phục kích xung quanh mình hãy cảnh giác.

“Có người tới!” Hồ Đại Tiên giật mình, loại linh cảm thấy cái gì đó.

Bây giờ, ông ta càng hối hận vì trốn thoát sớm hơn, nếu bây giờ muốn chạy trốn thì có lẽ đã muộn.

"Là tên nhóc họ Diệp!" Bà Bạch cũng hít một hơi thật sâu, dường như ngửi thấy khí tức đặc trưng của Diệp Lâm.

Lời còn chưa dứt, gió còn chưa dừng.

Từ xa, họ đã thấy một chàng trai trẻ cao lớn, trông như một bóng ma, đang sải bước về phía mình.

"Là cậu ta!"

Hồ Đại Tiên đột nhiên mở to mắt.

Người trước mặt giống hệt người ông ta nhìn thấy trong ảo cảnh.

"Chính là cậu ta!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã bay tới.

Như thể từ trên trời rơi xuống, cao thủ của ba gia tộc được bố trí xung quanh đều không hề hay biết.

Lúc này, tộc trưởng của ba gia tộc cũng có hơi sợ hãi trước khí thế của Diệp Lâm.

"Người đâu?"

Diệp Lâm lạnh lùng liếc nhìn ba người, cuối cùng ánh mắt rơi vào một căn nhà gỗ nhỏ cách họ không xa.

Vừa định bước tới kiểm tra.

“Đợi đã!” Hoàng Tam Gia hét lên.

Diệp Lâm nhận là giọng nói trong điện thoại vừa rồi.

"Con bé chúng tôi bắt đã uống một nửa lọ thuốc Sinh Tử!"

"Nếu không muốn con bé ấy chết thảm thì hãy ngoan ngoãn uống nửa còn lại đi!"

Nói xong, Hoàng Tam Gia ném một bình thuốc tinh xảo cho Diệp Lâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom