-
Chương 151-155
Chương 151: Chỉ như con kiến
Lam Long liên tiếp tung ra ba đòn Thần Long Bải Vỹ.
Cuối cùng, anh ta đã đánh bại hoàn toàn miên chưởng của Mạc Viễn Sơn một cách dễ dàng.
Dứt điểm trong một lần đánh.
Bùm!
Mạc Viễn Sơn nặng nề ngã xuống đất, nửa trên người tê dại, không thể cử động.
Mạc Viễn Sơn nằm trên mặt đất, lòng như tro tàn.
Gã không thể chấp nhận sự thật phũ phàng là mình đã thua trận.
"Không thể nào!"
"Điều này là không thể!"
"Làm sao mình có thể thua được!"
“Làm sao mình có thể thua tên đó được…”
Mạc Viễn Sơn vô cùng tức giận, đồng thời đưa ra hàng trăm lý do biện minh cho chính mình.
Chắc chắn có ai đó đã âm thầm giúp tên đó phá vỡ miên chưởng của mình!
Nếu không mình sẽ không bao giờ thua tên đó!
Khi Mạc Viễn Sơn thất bại ngã xuống đất, hiện trường đột nhiên chìm vào im lặng.
Đặc biệt là những người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ, họ vô cùng thất vọng và hoảng sợ.
"Không... Không thể nào! Làm sao… Làm sao minh chủ đại nhân có thể bị đánh bại được?"
"Mơ... Chắc chắn là tôi đang mơ! Ai đó đánh thức tôi dậy đi!"
"Liên minh võ đạo của chúng ta thực sự đã bị đánh bại hoàn toàn sao?"
Các thành viên của liên minh võ đạo vốn luôn kiêu ngạo, không thể chấp nhận nổi hiện thực thất bại thảm hại này.
Cho dù có ý định cùng nhau chống lại Long Môn.
Nhưng đối mặt với một tông sư cấp bốn mạnh mẽ mà ngay cả minh chủ cũng không phải là đối thủ, điều này khiến mọi người trong liên minh võ đạo đều cảm thấy rụt rè.
Nên tiến hay lên lùi đây?
Đây là một lựa chọn khó khăn mà các thành viên của liên minh võ đạo.
Họ nên làm gì đây?
Có nên đưa minh chủ đang bị thương chạy trốn không?
Nhưng trong trường hợp này, Liên minh Võ đạo Thiên Hạ sẽ không còn chỗ đứng ở Yến Kinh nữa!
Các thành viên của liên minh võ đạo đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Người Long Môn thấy vậy bèn xông vào, bao vây các thành viên của liên minh võ đạo, đảo ngược hoàn toàn tình thế bất lợi.
"Lam Long đại nhân giỏi quá!"
"Ta biết Long Môn của chúng ta sẽ không bị đánh bại đâu mà!"
"Có tân Long Vương rồi, Long Môn của chúng ta không còn như xưa nữa!"
"Để xem từ nay Liên minh Võ đạo Thiên Hạ có còn dám coi thường chúng ta nữa hay không?"
Trong chốc lát, công thủ thay đổi, Long Môn nắm quyền kiểm soát tình thế.
Cho dù lúc này, mọi người trong liên minh võ đạo đều không có ý định chiến đấu, muốn rút lui, nhưng họ đang bị nhốt ở tầng trên cùng, muốn trốn cũng đâu có dễ?
"Haha, Lão Lam, anh giỏi thật đấy!"
Hắc Long không nhịn được bước tới, vỗ một cái bốp lên lưng Lam Long.
Kết quả là khiến Lam Long suýt thì ngã xuống đất!
Lam Long loạng choạng, nhưng may thay có Bạch Long ở bên cạnh đưa tay ra đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.
Lúc này, mọi người mới nhận ra Lam Long gần như đã kiệt sức.
Chiêu Long Quyền cuối cùng vừa rồi đã là giới hạn của cơ thể anh ta.
Nếu vẫn không thể phá vỡ được miên chưởng của đối phương thì thật sự sẽ phải nhắm mắt chờ chết.
May mắn thay, Lam Long đã đặt cược đúng và giành chiến thắng.
Diệp Lâm gật đầu tán thưởng.
Đúng như dự đoán, anh không nhìn lầm người.
Viên Tụ Khí Đan đó không hề lãng phí.
Lam Long đã đáp ứng được sự mong đợi, đạt được những tiến bộ đáng ngạc nhiên.
Nếu sau này được dẫn dắt, chắc chắn sẽ có thể đạt đến đỉnh cao tông sư cấp ba!
Lúc này, Thanh Long vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên trở nên đề phòng.
Vừa rồi, sức mạnh của anh ta đã tăng lên rất nhiều, tiến vào cảnh giới cấp bốn. Ngũ quan của anh ta cũng đã mở rộng ra toàn bộ tòa nhà, có thể cảm nhận được tất cả khí tức mạnh yếu bên trong.
Nhưng lúc này, Lam Long lại cảm nhận được có một luồng khí tức mạnh mẽ với cấp độ thần bí mà ngay cả anh ta cũng không thể chạm tới, đang ở trong thang máy và lao thẳng lên trên này.
"Ồ? Lại một người nữa à?"
Diệp Lâm cũng cảm nhận được một vị cao thủ thần bí khác cũng theo sát phía sau.
"Thú vị đấy."
Diệp Lâm đã đoán được, trước sự trỗi dậy nhanh chóng của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ, không thể chỉ có một tông sư cấp bốn đơn thuần được.
Đặc biệt tại khu vực quan trọng như Yến Kinh, chắc hẳn sẽ có càng nhiều cao thủ thần bí trấn thủ hơn.
Trước thất bại của Mạc Viễn Sơn, những người chống đỡ liên minh võ đạo cuối cùng cũng không thể ngồi yên được rồi.
"Tới rồi!"
"Chẳng lẽ là..."
Mạc Viễn Sơn đang nằm trên mặt đất cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ quen thuộc.
Còn chưa kịp gọi ra thành tiếng.
Gã nghe thấy tiếng cười lớn và chửi bới bên ngoài, từ xa đến gần.
"Mạc Viễn Sơn, tên vô dụng!"
"Không phải anh nói hôm nay Long Môn sẽ bị hủy diệt sao?"
"Đây chính là kết quả anh muốn cho tôi xem à? Cảnh anh bị đánh ngã xuống đất sao?"
"Mặt mũi của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đã bị anh hủy hoại cả rồi!"
Cùng với tiếng chửi bới, một thanh niên tự nhiên bước vào như không chốn không người.
"Anh là ai?"
Nhóm cấp dưới ở cửa muốn ngăn anh ta lại.
"Tránh ra!" Lam Long nhanh chóng quát lên, cố gắng giải tán đám đông để tránh những hy sinh không cần thiết.
Kết quả là từ mắt, mũi, miệng, tai của những người chặn đường ở cửa lập tức chảy máu và họ lần lượt ngã xuống.
Ồ!
Trong phút chốc, mọi người ngoài cửa đều giải tán, không dám ngăn cản anh ta.
Thanh niên cười khinh thường: "Một lũ kiến mà cũng dám ngăn cản tôi sao?"
"Tần công tử... Thuộc hạ bất tài!"
Nhìn thấy người tới, Mạc Viễn Sơn vừa sợ vừa xấu hổ, chật vật đứng dậy đối mặt với người đó, cúi đầu giống như người hầu đang nhìn thấy chủ nhân của mình vậy.
“Biết mình bất tài là tốt! Hửm?”
Chàng trai vừa bước vào cửa vẫn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt.
Đã thấy Lam Long lao về phía mình như một mũi tên tuột khỏi dây cung!
Lam Long biết rõ.
Có lẽ anh ta chỉ có một cơ hội này thôi!
Người này mạnh hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Một khi đối phương ổn định được tình hình, anh ta sẽ không có cơ hội hành động nữa.
Tuy nhiên, Lam Long vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Vút!
Người đàn ông chỉ vẫy nhẹ một cái.
Thanh kiếm sắc bén phía sau anh ta đã lao vút đi như có cảm ứng!
Long Quyền của Lam Long dừng lại giữa không trung.
Sau đó… một tiếng bộp vang lên!
Toàn bộ cánh tay phải của Lam Long bị cắt đứt rơi xuống đất.
"Chỉ là một con kiến mà cũng dám tấn công tôi sao?"
Chàng trai mỉm cười khinh thường, thậm chí không thèm để ý đến kẻ thù trước mặt.
Chương 152: Gia tộc võ cổ nhà họ Tần
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả những người có mặt tại đó phải sững sờ.
Đây là tông sư cấp bốn đấy!
Cánh tay của Lam Long đã bị thanh niên không rõ nguồn gốc kia chặt đứt chỉ với một nhát kiếm, biến anh ta trở thành một kẻ tàn phế.
Mặc dù không khó để mọi người đoán ra thân phận cao quý của người này thông qua thái độ khiêm tốn của Mạc Viễn Sơn.
Nhưng không ai nghĩ rằng người này còn trẻ và mạnh mẽ đến vậy.
Đường đường là một tông sư cấp bốn, nhưng đứng trước mặt anh ta lại giống như một con gà chờ bị làm thịt, không có sức đánh trả.
"Người này là ai? Thật đáng sợ!"
"Mạc minh chủ gọi anh ta là Tần công tử? Yến Kinh còn có người như vậy sao?"
"Chẳng lẽ đây chính là người đứng sau liên minh võ đạo của chúng ta? Vậy chẳng phải... Anh ta đến từ..."
Trong lúc nhất thời, các thành viên của liên minh võ đạo đã mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ vô hình.
"Lão Lam?"
Phía Long Môn, đám Hắc Long cũng bị sốc.
Không ngờ tình thế lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Tình hình vừa mới được kiểm soát bỗng nhiên bị một kẻ ngoài cuộc làm gián đoạn.
Người này là ai?
Có thể cắt đứt cánh tay của Lam Long một cách dễ dàng.
Vậy thì sức mạnh của người này chắc hẳn đã vượt xa những gì Hắc Long và những người khác có thể tưởng tượng.
"Ha ha ha..."
Lúc này, chính là Mạc Viễn Sơn lại không khỏi bật cười.
Những người khác đương nhiên không biết gì về Tần công tử, có lẽ chỉ có Mạc Viễn Sơn là biết tất cả.
"Đúng là không biết lượng sức mình!"
"Dám tấn công Tần công tử?"
"Một tông sư cấp bốn như anh mà cũng dám?"
"Anh có biết Tần công tử là ai không?"
Mọi người nhìn về phía Mạc Viễn Sơn, yên lặng chờ đợi gã tuyên bố đáp án.
Mặc dù trong lòng rất nhiều người đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Mạc Viễn Sơn xác nhận.
"Tần công tử xuất thân từ gia tộc cổ võ!" Mạc Viễn Sơn kiêu ngạo nói: "Người đừng đằng sau Liên minh Võ đạo Thiên Hạ của bọn tôi chính là gia tộc võ cổ nhà họ Tần!"
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức náo động!
Gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
"Thật sự là võ cổ giả sao? Khó trách lại đáng sợ như vậy, trong nháy mắt giết chết một tông sư cấp bốn!"
"Gia tộc võ cổ nhà họ Tần! Hóa ra người chống lưng cho liên minh võ đạo của chúng tôi là gia tộc võ cổ nhà họ Tần! Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói!"
"Vậy Tần công tử này mạnh đến mức nào? Ít nhất cũng phải cấp ba trở lên ấy nhỉ?"
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đều ngạc nhiên, tuy nhìn thấy người phe mình xuất hiện nhưng họ không dám lơ là, trong lòng tràn đầy kính sợ.
Ngược lại, người của Long Môn lại hoàn toàn tuyệt vọng.
"Gia tộc võ cổ... Nhà họ Tần?"
Hắc Long không khỏi nuốt nước bọt, khiếp đảm đến suýt chút nữa mất đi cảm giác.
Đây không còn là cấp độ mà những người bình thường như họ có thể chống lại nữa rồi!
Bất kỳ võ cổ giả nào cũng có khả năng tung hoàng khắp nơi, bất khả chiến bại.
Lam Long bị một võ cổ giả chặt đứt cánh tay cũng không có gì là lạ.
Không bị giết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên, lúc này, Lam Long lại vô cùng ngạc nhiên và tức giận.
Anh ta không quan tâm đến võ cổ giả gì hết.
Điều anh ta quan tâm chính là cánh tay của mình.
Vừa bước vào cấp bốn, con đường tu luyện trong tương lai có vẻ sẽ suôn sẻ.
Không ngờ lại rơi xuống vực thẳm nhanh đến vậy.
Mất đi một cánh tay đồng nghĩa với việc bị tàn phế hoàn toàn, không còn tương lai.
Anh ta không cam tâm!
Anh ta đang vô cùng căm phẫn!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi!
"Võ cổ giả gì chứ... Nhà họ Tần cái gì!"
"Tôi sẽ giết anh! Tôi sẽ liều mạng với anh!"
Đôi mắt của Lam Long đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận.
Anh ta nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ đang tỏ vẻ mỉa mai trước mặt, nụ cười của đối phương kia càng khiến lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương.
Ngay sau đó, ôm quyết tâm đồng quy vu tận, Lam Long gắng hết sức vung cánh tay còn lại duy nhất của mình lao về phía Tần công tử.
"Ha ha... một con thiêu thân lao vào lửa, đúng là tự tìm đường chết!"
Nhìn thấy hành vi bất thường này của Lam Long, mọi người xung quanh đều bị sốc.
Nhưng đồng thời lộ ra vẻ mặt hả hê.
Dường như muốn xem anh ta chết như thế nào.
Tần công tử hơi nhướng mày, không ngờ rằng đối phương đang kéo lê một cánh tay bị gãy lại dám lao tới khiêu chiến với mình?
Quả nhiên những kẻ ngu dốt thường không biết sợ là gì.
Thậm chí còn không biết chết là như thế nào!
"Tốt thôi!"
“Nếu anh đã muốn chết."
"Kiến con à! Tôi sẽ giúp anh!"
Tần công tử một lần điều khiển thanh kiếm trong tay.
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ đó là một thần khí.
"Được Kinh Hồng Kiếm của tôi ban cho cái chết là vinh hạnh của anh đấy!"
Đối với Tần công tử mà nói, việc này chẳng khác nào dùng dao mổ bò để giết gà cả.
Ngay cả trong các gia tộc võ cổ, Kinh Hồng Kiếm cũng là một thanh bảo kiếm hàng đầu.
Dùng nó để giết một con kiến, xem như con kiến đó may mắn.
Trong khoảnh khắc, Kinh Hồng Kiếm phóng ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hướng về phía Lam Long.
Tuy nhiên, vì đã quyết tâm nên Lam Long không hề né tránh mà xông lên trực diện.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, dù có chết cũng phải khiến đối phương trọng thương!
Người thường một khi tức giận cũng phải khiến xung quanh đổ máu.
Huống hồ anh ta còn là một tông sư cấp bốn!
"Lão Lam, đừng kích động!"
"Anh Lam, quay lại đi!"
Thấy Lam Long xông lên, Hắc Long và những người khác vô cùng sợ hãi, tất cả đều hét lên để ngăn cản anh ta, nhưng đã quá muộn.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.
Một bóng đen lóe lên trước mắt mọi người.
Trông giống như một bóng ma đứng giữa hai người họ.
"Long Vương?"
Nhìn thấy Diệp Lâm lập bất ngờ xuất hiện, Hắc Long không khỏi vui mừng.
Nhưng sau đó, anh ta lại trở nên lo lắng.
Suy cho cùng, thứ mà họ phải đối mặt lần này đã không còn là Liên minh Võ đạo Thiên Hạ nữa, mà là một võ cổ giả đáng sợ và thần bí!
Ngay sau đó.
Diệp Lâm tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Lam Long.
Lam Long cảm thấy như có một bức tường an toàn xuất hiện trước mặt, cắt đứt mọi sợ hãi và áp lực trong lòng mình.
Ngay sau đó, Diệp Lâm giơ tay đẩy nhẹ.
Lam Long vừa bay lên đã bị đẩy lùi về phía đám Hắc Long.
Cùng lúc đó.
Thanh kiếm trong tay Tần công tử cũng đã chém xuống.
Đối phương không chút do dự.
Dù là giết một người hay hai người.
Đối với Tần công tử thì không có gì khác biệt.
Điều này cũng giống với việc một người chẳng quan tâm bước đi của mình giẫm chết bao nhiêu con kiến vậy.
Diệp Lâm không né tránh mà lao ra như một tia chớp, dùng tay không đỡ lấy thanh kiếm.
Bộp!
Trong phút chốc.
Kinh Hồng Kiếm rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Lâm.
Diệp Lâm bắt lấy nó, giữ trong tay.
Đột nhiên, một dòng nước ấm chạy qua lòng bàn tay anh.
Đó là máu tươi đang nhỏ giọt.
"Kiếm tốt!"
Diệp Lâm không khỏi cảm thán.
Một thanh kiếm có thể làm anh bị thương rõ ràng không phải hạng tầm thường.
"Đỡ hay!"
Tần công tử cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta vốn nghĩ rằng thanh kiếm của mình sẽ có thể dễ dàng cắt đứt bàn tay của đối thủ.
Không ngờ lưỡi kiếm của anh ta lại rơi thẳng vào lòng bàn tay đối phương.
Chỉ cắt sâu vào được một chút mà thôi.
Dù có cố chém xuống lần nữa cũng không thể cử động được.
Bùm!
Ngay sau đó, Diệp Lâm hất tay, đánh bật Tần công tử ra sau.
Bộp, bộp, bộp!
Tần công tử không cầm chắc nên đã bỏ kiếm và lùi lại vài bước, sau đó mới lấy lại được thăng bằng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta đột nhiên phát hiện kiếm của mình đã rơi vào trong tay của Diệp Lâm.
Chương 153: Kiếm ý Vô Tẫn
Đỡ kiếm bằng tay không?
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho tất cả những người có mặt phải sững sờ.
Từ việc Diệp Lâm xuất hiện đến khi anh đoạt lấy thanh kiếm từ tay Tần công tử.
Tất cả quá trình chỉ có một hai giây.
Nhanh như chớp.
Thậm chí, nhiều người có mặt còn chưa kịp phản ứng hoặc thậm chí nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi họ định thần lại.
Kinh Hồng Kiếm vốn nằm trong tay Tần công tử, không hiểu sao đã rơi vào tay Diệp Lâm.
"Chuyện... Chuyện gì vậy? Tôi đang mơ sao?"
"Tên nhóc đó là ai? Sao có thể đỡ được đường kiếm của Tần công tử, thậm chí còn lấy được thanh kiếm từ tay Tần công tử nữa?"
"Mẹ ơi! Điều này không thể nào là sự thật được! Đừng nói với tôi, chàng trai trẻ đó... Cũng là một võ cổ giả đấy nhé?"
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên náo động, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Sự bí ẩn và sức mạnh của Diệp Lâm đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người có mặt.
Người của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ khó hiểu thì không nói.
Thế nhưng, ngay cả người dân ở Long Môn cũng phải choáng váng.
Sức mạnh thâm sâu của Diệp Lâm một lần nữa làm mới nhận thức của Hắc Long và những người khác.
Thậm chí họ còn cảm thấy rằng, đối mặt với võ cổ giả mạnh mẽ này, cho dù lão Long Vương có ở đây thì có lẽ cũng không làm được những gì họ đang thấy.
"Long Vương? Cậu ta thật sự là Long Vương sao?"
Sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, Mạc Viễn Sơn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Gã nhận ra rằng mình đã sai, hơn nữa còn là một sai lầm khủng khiếp.
Thật không ngờ!
Người mà ban đầu gã phớt lờ, thậm chí còn lầm tưởng là con rối, không ngờ lại là con át chủ bài thực sự của Long Môn!
Long Vương của Long Môn... Quả nhiên đã trở lại!
Hơn nữa, người này thậm chí còn giỏi hơn cả Lão Long Vương ngày xưa!
Nghĩ tới đây, Mạc Viễn Sơn chợt cảm thấy sợ hãi, toàn thân không khỏi run rẩy.
Gã có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, lần này gã xông vào Long Môn cũng chính là bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Mặc dù phía sau gã có con trai thứ ba nhà họ Tần chống đỡ.
Nhưng tình hình bây giờ vẫn không lạc quan chút nào!
Cán cân thắng bại dường như một lần nữa nghiêng về phía Long Môn.
Vốn dĩ Mạc Viễn Sơn rất tin tưởng vào người nhà họ Tần, độ tin cậy lên đến 120%.
Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Lâm dùng tay không đoạt kiếm vừa rồi đã khiến Mạc Viễn Sơn chấn động.
Đột nhiên, gã lại trở nên mất tự tin.
"Anh, anh..."
Lúc này, Tần công tử cũng rất sốc và tức giận.
Lần này, anh ta không chỉ đánh hụt.
Mà thậm chí còn bị mất luôn thanh kiếm?
Đối với một kiếm khách mà nói, vũ khí trên tay chính là mạng sống thứ hai.
Bị lấy đi vũ khí là điều nhục nhã nhất.
Huống chi, thanh kiếm đó còn là bảo vật quý giá nhất của gia tộc và là món quà được cha anh ta tặng cho trong lễ trưởng thành.
Anh ta vốn muốn dùng thanh kiếm này để loại bỏ những kẻ ngáng đường, thậm chí tranh giành vị trí tộc trưởng trong tương lai.
Nhưng hôm nay, thanh kiếm đó lại bị một tên nhóc tầm thường cướp mất?
Đây chính xác là một sự sỉ nhục!
“Trả lại thanh kiếm… Cho tôi!”
Tần công tử nhục nhã đưa tay ra yêu cầu Diệp Lâm.
Diệp Lâm búng vào thân kiếm, thanh kiếm lập tức vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
"Kiếm tốt!" Diệp Lâm lại khen ngợi.
Đột nhiên, như thể có cảm ứng.
Một hộp kiếm bỗng dưng xuất hiện.
Trong số đó, có một vị trí vô cùng vừa vặn.
Và thanh kiếm cứ thế rơi vào hộp kiếm.
"Hộp kiếm Vô Tẫn?"
Nhìn thấy cảnh này, Tần công tử không khỏi sửng sốt.
Không ngờ hộp kiếm Vô Tẫn huyền thoại lại xuất hiện trong tay Diệp Lâm.
"Anh... Rốt cuộc anh là ai?"
Có thể đoạt lấy thanh kiếm của anh ta, đồng thời còn mang theo hộp kiếm Vô Tẫn bên người?
Tần công tử càng ngày càng cảm thấy người trước mặt chắc hẳn phải là hậu duệ của một gia tộc võ cổ nào đó.
Tuy nhiên, anh ta vốn xuất thân từ một gia đình võ cổ, nhưng lại chưa bao giờ gặp người nào như vậy trước đây.
"Ồ? Anh cũng biết hộp kiếm Vô Tẫn sao?" Diệp Lâm cũng có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, chẳng lẽ hộp kiếm này là di vật của một gia tộc võ cổ sao?
Dù chỉ là một chiếc hộp rỗng nhưng nó vẫn vô cùng phi thường.
"Hộp kiếm Vô Tẫn này được cho là có thể thu thập tất cả những thanh kiếm nổi tiếng trên thế giới!" Tần công tử nói: “Theo truyền thuyết, Kinh Hồng Kiếm của tôi cũng đến từ hộp kiếm Vô Tẫn."
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là truyền thuyết được truyền miệng.
Khi cha đưa thanh kiếm cho anh ta, có thuận miệng nhắc đến nó.
Người ta nói rằng, những thanh kiếm nổi tiếng trong hộp kiếm Vô Tẫn đã được các gia tộc võ cổ lớn lấy đi.
Nhà họ Tần lấy được hai thanh kiếm từ nó.
Một trong số đó là Kinh Hồng Kiếm trong tay anh ta.
Nhưng lúc này, Kinh Hồng Kiếm tựa hồ đã trở về vị trí ban đầu, vững vàng đáp xuống hộp kiếm Vô Tẫn.
Điều này dường như càng khẳng định tính xác thực của truyền thuyết.
"Ồ? Hộp kiếm Vô Tẫn? Có thể thu thập tất cả những thanh kiếm nổi tiếng trên thế giới?"
Diệp Lâm đặt tay lên hộp kiếm.
Khi Kinh Hồng Kiếm trở về vị trí cũ.
Trong khoảnh khắc, hộp kiếm dường như xuất hiện một loại phản ứng dây chuyền nào đó, trên bề mặt xuất hiện một làn sóng.
Lòng bàn tay của Diệp Lâm men theo đó đến chính giữa!
Vù!
Diệp Lâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như bị có thứ gì đó chui vào người.
Kiếm ý Vô Tẫn?
Còn chưa kịp hiểu ra, Diệp Lâm đã cảm thấy thân thể mình như bị ngàn vạn nhát kiếm xé nát.
Phụt.
Anh mở miệng và phun ra một ngụm máu.
Thấy vậy.
Tần công tử vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng hiển nhiên đối phương đã gặp phải phản ứng phản phệ!
Tần công tử nghĩ thầm, chẳng lẽ chính Kinh Hồng Kiếm của mình đã khiến anh ta bị thương sao?
Nếu vậy, bây giờ không đoạt lại kiếm thì còn đợi đến khi nào?
"Tôi không quan tâm anh là ai!"
"Mau… Trả kiếm lại cho tôi!"
Vừa dứt lời, Tần công tử đã chớp lấy cơ hội thoáng qua này, lao về phía Diệp Lâm như một tia chớp.
Cùng lúc đó, trong mắt anh ta cũng hiện lên một tia tham lam.
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, đoạt cả kiếm lẫn hộp kiếm.
Nếu trong tương lai, nhà họ Tần có thể dùng hộp kiếm này để thu hồi lại toàn bộ thanh kiếm danh tiếng đã thất lạc thì họ nhất định sẽ vang danh thiên hạ!
Chương 154: Ai mới là kiến
Ngay sau đó.
Diệp Lâm vô thức cảm nhận được trong hộp kiếm ẩn chứa một kiếm ý Vô Tẫn thần kì nào đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh bị kiếm ý phản phệ và bị thương nặng.
Tần công tử cũng chớp lấy cơ hội này để tấn công Diệp Lâm.
Bùm!
Chỉ với một chưởng đã dễ dàng đánh bay Diệp Lâm.
Ngay sau đó, anh ta quay tay đoạt lấy hộp kiếm Vô Tẫn và Kinh Hồng Kiếm bên trong.
"Ha ha ha..."
Tần công tử đã lấy lại được thanh kiếm, thậm chí còn lấy được hộp kiếm nơi cất giữ thanh kiếm ban đầu, vui mừng đến mức không khỏi bật cười điên cuồng.
"Kiến thì chỉ là kiến mà thôi!"
“Cho dù anh có may mắn giật được thanh kiếm từ tay tôi thì sao?”
“Phẩm chất không đủ, ắt sẽ bị tổn hại nặng nề!”
"Chẳng phải anh cũng bị kiếm của tôi tấn công đó sao?"
Tần công tử khinh thường nhìn Diệp Lâm, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Mặc dù anh ta vẫn chưa xác định được đối phương là ai và lấy được Hộp Kiếm Vô Tẫn ở đâu ra.
Nhưng hôm nay, anh ta đã đoạt được hộp kiếm của đối phương, nếu không diệt cỏ tận gốc, tương lai sẽ có vô số tai họa.
Hơn nữa, tình thế mà hai người đang đối mặt với nhau là tình thế sinh tử, chỉ một người trong số họ có thể sống sót rời khỏi đây mà thôi.
Tần công tử đã quyết định sẽ loại bỏ hoàn toàn một kẻ thù tiềm tàng như Diệp Lâm.
"Đi chết đi!"
Tần công tử vung thanh kiếm trong tay, chuẩn bị dồn hết sức vào một đòn để giết anh.
Nhìn thấy tình thế lại đảo ngược trước mắt, Mạc Viễn Sơn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá rồi!"
"Nếu Tần công tử nghiêm túc thì trong thế tục vẫn không có ai có thể địch lại cậu ấy!"
"Tên nhóc kia vừa rồi chỉ ăn may mà thôi! Ừm... Chắc chắn là như vậy!"
Mạc Viễn Sơn cho rằng "vết thương" của Diệp Lâm là do Tần công tử tạo ra.
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa tôi sợ chết khiếp... Còn tưởng rằng tên nhóc đó cũng là một cổ võ giả chứ!"
Trong lúc đó, mọi người ở Long Môn cũng bàng hoàng khi thấy Diệp Lâm bị thương không rõ nguyên nhân và đang gặp nguy hiểm.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên rất xa, đối phương lại ra tay rất nhanh.
Rõ ràng họ muốn giúp đỡ cũng không kịp.
"Long Vương đại nhân... Cẩn thận!"
Đám Hắc Long hét lớn, muốn nhắc nhở Diệp Lâm mau tránh đi.
Lúc này, đối mặt với thanh Kinh Hồng Kiếm đang lao tới, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn đờ đẫn và choáng váng.
Bởi vì vào lúc đó, kiếm ý Vô Tẫn mà anh nhận được, dù chỉ là một ý nghĩ thôi cũng khiến người ta nhìn thấu tất cả.
Giống như đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa toàn cảnh vậy.
"Hóa ra là vậy!"
Sắc mặt Diệp Lâm thay đổi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Anh chậm rãi vung tay lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một luồng năng lượng tự nhiên.
"Nhất Khí Hóa Tam Kiếm!"
Đột nhiên.
Hộp kiếm Vô Tẫn dường như đã nhận được một loại lệnh triệu tập nào đó.
Cùng với một tiếng nổ.
Nó bung ra nhanh chóng như con công xòe đuôi.
Tần công tử bên cạnh giật mình.
Ngay lập tức.
Ba thanh kiếm nhỏ phát sáng bắn ra.
Giống như pháo hoa bay lên trời, vô cùng chói mắt.
Phi Tinh! Lưu Thái! Hoa Đĩnh!
Diệp Lâm lại vẫy tay một lần nữa.
Cùng với kiếm ý Vô Tẫn và Nhất Khí Hóa Tam Kiếm, một kiếm trận được phóng ra từ không trung.
Lúc này, Tần công tử đang đứng cạnh hộp kiếm Vô Tẫn, tình cờ rơi vào kiếm trận.
Xung quanh dường như bị nuốt chửng bởi cơn mưa kiếm, khiến anh ta hoảng sợ.
"Cái... Cái gì thế này?"
Tần công tử cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được bắt đầu từ xung quanh cơ thể và lan ra toàn thân.
Đương nhiên là anh ta không thể nhận ra bằng mắt thường.
Nhưng anh ta có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần.
"Mẹ nó!"
Lúc này, đã quá muộn để rút kiếm để chống cự.
Tần công tử nghiến răng nghiến lợi, định dốc toàn lực tiếp tục tấn công Diệp Lâm.
Hiển nhiên, những thay đổi xung quanh anh ta đều có quan hệ mật thiết với Diệp Lâm trước mặt.
Chỉ cần hạ gục Diệp Lâm, mọi nguy hiểm và ẩn số sẽ được giải quyết ngay lập tức.
"Con kiến kia! Mau chết đi!"
Tần công tử hét lớn.
Vung kiếm chém thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Lâm.
Đường kiếm này của anh ta có thể xẻ đôi cả một ngọn núi.
Kèm theo một kiếm khí đáng sợ, lao thẳng tới.
"Anh nói… Ai là kiến cơ?"
Diệp Lâm cũng lập tức đáp trả.
Kiếm ý Vô Tẫn kết hợp với ba thanh kiếm nhỏ, giống như sông Trường Giang ôm lấy sông Hoàng Hà.
Cuồn cuộn quét sạch mọi thứ.
"Ah!"
Khi chìm sâu vào đó, Tần công tử giống như bị đuối nước, cố gắng vùng vẫy cũng vô ích.
Trong nháy mắt!
Kiếm ý Vô Tẫn dường như biến thành bốn vạn tám nghìn thanh kiếm, tấn công vào từng lỗ chân lông của đối phương.
Kinh Hồng Kiếm đột nhiên dừng lại cách trán Diệp Lâm chỉ một ngón tay.
Giây tiếp theo, Tần công tử đứng sững tại chỗ.
Thân thể anh ta bất động giống như bị điểm huyệt.
Hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Khi Diệp Lâm nhẹ nhàng đẩy ra và rút Kinh Hồng Kiếm khỏi tay đối thủ.
Tần công tử toàn thân run rẩy, bất giác ngã về phía sau.
Vẫn như một khúc gỗ, anh nặng nề ngã xuống đất mà không hề có phản ứng gì.
Mạc Viễn Sơn lấy hết can đảm lại gần quan sát.
Chợt hít vào một hơi lạnh!
"Tần công tử..."
Không còn thở nữa!
Chương 155: Võ cổ không thể bị xúc phạm
"Tần công tử... Đã chết rồi?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Mạc Viễn Sơn trở nên khiếp đảm, giống như rơi vào hầm băng.
Có cảm giác tai họa sắp ập tiowis.
Đây là con trai thứ ba của gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
Bây giờ anh ta đột nhiên chết ở đây.
Nhà họ Tần chắc chắn sẽ tức giận.
Tất cả mọi người có mặt bao gồm cả bản thân Mạc Viễn Sơn, cũng như toàn bộ Liên minh Võ đạo Thiên Hạ rất có thể sẽ khó tránh khỏi cái chết!
"Cậu... Sao cậu dám giết Tần công tử?"
"Cậu điên rồi sao?"
Mạc Viễn Sơn phục hồi tinh thần, nhìn Diệp Lâm với vẻ vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.
So với cách Diệp Lâm giết chết một võ cổ giả, Mạc Viễn Sơn càng hoảng sợ trước hậu quả nghiêm trọng của vụ việc này hơn.
"Cậu biết rõ rằng Tần công tử là một võ cổ giả mà!"
"Sao cậu dám ra tay mạnh như vậy?"
"Đây chẳng phải là… Sỉ nhục võ cổ sao?"
Đại Hạ có những quy tắc đặt ra với võ cổ để hạn chế hành vi của họ.
Tương tự như vậy, võ cổ chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với thế giới bên ngoài.
Nói cách khác, đó là một quy luật bất thành văn.
Đó là võ cổ không thể bị xúc phạm!
Từ vương tôn quý tộc cho đến thương nhân hay người lao động, ai gặp võ cổ giả đều không được bất kính!
Và nếu dám giết võ cổ giả thì hậu quả sẽ còn thảm khốc hơn!
Tất nhiên, chuyện điên rồ như giết chết một võ cổ giả chưa từng xảy ra trước đây.
Cho dù có ý định thì người bình thường cũng không thể làm được.
Giữa võ cổ và mọi người có một sự khác biệt tự nhiên.
Nhưng một khi ranh giới này bị phá vỡ, không ai có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của võ cổ.
"Ba ngọn núi, năm giáo phái và bảy gia tộc, họ đại diện cho toàn bộ giới võ cổ. Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên là một trong bảy gia tộc đó!"
"Cậu đã giết một người trực hệ của nhà họ Tần!"
"Khi nhà họ Tần nổi giận, tất cả những người có mặt hôm nay sẽ bị chôn cùng!"
Mạc Viễn Sơn tuyệt vọng gầm lên với Diệp Lâm.
Bây giờ Diệp Lâm đã phá vỡ quy tắc này, không có người nào có mặt sẽ được tha thứ!
Hả?
Đột nhiên.
Mọi người ở hiện trường đều náo động!
Theo tiếng gầm của Mạc Viễn Sơn, mọi người đột nhiên tỉnh táo lại sau cú sốc và nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Vốn dĩ mọi người đều khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Lâm có thể giết chết một võ cổ giả, thậm chí còn có chút kính sợ.
Chưa kể đến người của Long Môn tôn sùng Diệp Lâm như thế nào.
Ngay cả các thành viên của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng phải tâm phục khẩu phục trước vị Long Vương mới này.
Tuy nhiên, lời nói của Mạc Viễn Sơn giống như một gáo nước lạnh, đánh thức tất cả mọi người.
Đối thủ là một võ cổ giả.
Mà võ cổ thì không thể bị xúc phạm!
Bây giờ, trước mắt mọi người, Diệp Lâm đã giết chết một võ cổ giả cao quý.
Chỉ sợ những người khác cũng không thoát khỏi liên lụy!
"Xong rồi, xong rồi! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
"Nghe minh chủ nói thì sự việc rất nghiêm trọng! Gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta!"
"Làm sao bây giờ? Tôi còn chưa muốn chết! Đây là lỗi của Long Môn, liên quan gì đến liên minh võ đạo chứ?"
Các thành viên của liên minh võ đạo đều sợ hãi và phẫn uất với Diệp Lâm.
Trên thực tế, không chỉ những người trong liên minh võ đạo, mà cả những người ở Long Môn cũng không hài lòng với Diệp Lâm sau khi biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho rằng hành động của anh là quá bốc đồng.
Đã biết đối phương không nên động vào mà vẫn là một chiêu chém chết anh ta.
Điều này chẳng phải sẽ khiến toàn bộ Long Môn bị chôn vùi cùng với tân Long Vương sao?
Mọi người tới đây làm việc, tuy rủi ro rất cao nhưng họ cũng không muốn dấn thân vào con đường không thể quay lại như vậy!
Đương nhiên, các thủ lĩnh do Hắc Long dẫn đầu đều đứng về phía Diệp Lâm.
Dù Diệp Lâm có quyết định thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không phàn nàn gì cả, sẵn sàng cùng nhau gánh chịu mọi hậu quả.
Cho dù là kẻ thù của toàn bộ giới võ cổ, họ cũng sẵn sàng chết cùng tân Long Vương.
Cùng lúc đó.
Khác với nỗi sợ hãi của mọi người, Diệp Lâm vẫn ung dung, bình tĩnh.
Võ cổ thì sao?
Cùng lắm cũng chỉ là tông sư cấp ba mà thôi.
Đừng nói là một cậu chủ nhà họ Tần chỉ mới đạt đến tông sư cấp ba.
Cho dù vừa rồi là một tông sư cấp một thì Diệp Lâm vẫn tự tin có thể giết chết kẻ đó.
Không thể động tới võ cổ?
Vậy thì Diệp Lâm này sẽ là người mà võ cổ các người không thể động tới!
"Cậu chết chắc rồi!"
"Nhà họ Tần sẽ không buông tha cậu đâu!"
"Toàn bộ giới võ cổ sẽ không tha cho cậu!"
Lúc này, Mạc Viễn Sơn vẫn đang lớn tiếng mắng Diệp Lâm.
Dường như cái chết của một võ cổ giả đối với gã còn khó chịu hơn là chết cha chết mẹ.
"Anh nói xong chưa?"
Diệp Lâm bình tĩnh đi về phía gã.
"Chưa đâu!"
"Tôi vẫn muốn nói…"
Mạc Viễn Sơn vẫn rơi vào trạng thái điên loạn, không thể kiểm soát được bản thân.
"Nếu cái chết của một võ cổ giả khiến anh đau lòng như vậy."
"Vậy thì anh hãy cùng đi chết với anh ta đi!"
Nói rồi, Diệp Lâm bước ra.
Đâm thẳng vào tim Mạc Viễn Sơn.
Đột nhiên, trái tim của Mạc Viễn Sơn đông cứng lại.
Sau đó nổ tung.
Mạc Viễn Sơn nằm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm và khó tin.
"Phụt!"
Hiện trường lại đột nhiên tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.
Mọi người khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Một đòn quyết đoán như như quỷ Tu La, khiến người ta phải rùng mình.
Mọi người trong liên minh võ đạo sợ hãi lùi về sau.
Thay vì lo lắng về sự trả thù của nhà họ Tần trong tương lai, kẻ khát máu trước mặt dường như mới là điều đáng lo ngại hơn vào lúc này.
Lập tức, Diệp Lâm lớn tiếng nói với tất cả mọi người có mặt trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ.
"Người của nhà họ Tần bị giết, các anh sẽ không bị liên lụy!"
Nghe vậy, mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chẳng lẽ người này muốn độc chiếm quyền lực?
"Bởi vì từ nay về sau Liên minh Võ đạo Thiên Hạ sẽ biến mất ở Yến Kinh, còn các anh…"
Lời còn chưa nói xong.
Đột nhiên có một nhóm vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
"Người của liên minh võ đạo không được phép di chuyển!"
"Bỏ vũ khí! Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"
"Bắt tất cả những người từ liên minh võ đạo về quy án!"
"Ai trái lệnh sẽ bị giết ngay tại chỗ!"
Hoa Quốc Đống dẫn đầu đội cảnh vệ phủ Thuận Thiên tiến vào hiện trường để kiểm soát tình hình.
Đồng thời bắt giữ nhưng người thuộc liên minh võ đạo.
Lúc này, Liên minh Võ đạo Thiên Hạ chi nhánh Yến Kinh đã bị Diệp Lâm và phủ Thuận Thiên cùng nhau tóm gọn.
"Anh hùng, tôi không đến muộn chứ?" Hoa Quốc Đống đi tới Diệp Lâm trước mặt, mỉm cười chào hỏi.
Hóa ra Diệp Lâm đã gọi cho Hoa Quốc Đống trong lúc đang đợi người của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đến.
Diệp Lâm có thể giết chết kẻ cầm đầu lầ Mạc Viễn Sơn.
Còn về phần những con kiến còn lại trong liên minh võ đạo, Diệp Lâm cũng lười ra tay, muốn giao cho cho phủ Thuận Thiên.
Hoa Quốc Đống nhiệt tình đồng ý, bày tỏ sự sẵn sàng giúp đỡ.
Bình thường anh ta đã muốn có cơ hội để bắt hết bọn chúng, hôm nay tình cờ lại có cơ hội tốt như vậy, có thể coi là lập được một chiến công lớn, cũng tránh việc cha anh ta suốt ngày nói anh ta không làm được việc gì nên hồn.
Trong đám côn đồ này, có lẽ chẳng có ai sạch sẽ cả, bị bắt giam vài năm sẽ giúp xã hội yên bình hơn.
"Cảnh vệ trưởng!"
Lúc này, một cấp dưới hoảng sợ chạy đến báo cáo.
"Một võ cổ giả được tìm thấy tại hiện trường... Đã chết rồi ạ!"
Cái...cái gì?
Nghe vậy, Hứa Quốc Đông lập tức sửng sốt.
“Cậu đã kiểm tra kĩ chưa?”
Anh cảnh vệ kia giơ tấm bài đeo ở thắt lưng của Tần công tử ra: “Các võ cổ giả đều mang theo những vật đặc biệt… Tôi không nhận lầm đâu ạ.”
"Tần Hạo?" Hoa Quốc Đống lấy ra tấm bài ra, trên đó có khắc tên của người chết và huy hiệu của gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
"Người của nhà họ Tần trong bảy gia tộc võ cổ sao?"
Hoa Quốc Đống khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã giết anh ta."
Lam Long liên tiếp tung ra ba đòn Thần Long Bải Vỹ.
Cuối cùng, anh ta đã đánh bại hoàn toàn miên chưởng của Mạc Viễn Sơn một cách dễ dàng.
Dứt điểm trong một lần đánh.
Bùm!
Mạc Viễn Sơn nặng nề ngã xuống đất, nửa trên người tê dại, không thể cử động.
Mạc Viễn Sơn nằm trên mặt đất, lòng như tro tàn.
Gã không thể chấp nhận sự thật phũ phàng là mình đã thua trận.
"Không thể nào!"
"Điều này là không thể!"
"Làm sao mình có thể thua được!"
“Làm sao mình có thể thua tên đó được…”
Mạc Viễn Sơn vô cùng tức giận, đồng thời đưa ra hàng trăm lý do biện minh cho chính mình.
Chắc chắn có ai đó đã âm thầm giúp tên đó phá vỡ miên chưởng của mình!
Nếu không mình sẽ không bao giờ thua tên đó!
Khi Mạc Viễn Sơn thất bại ngã xuống đất, hiện trường đột nhiên chìm vào im lặng.
Đặc biệt là những người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ, họ vô cùng thất vọng và hoảng sợ.
"Không... Không thể nào! Làm sao… Làm sao minh chủ đại nhân có thể bị đánh bại được?"
"Mơ... Chắc chắn là tôi đang mơ! Ai đó đánh thức tôi dậy đi!"
"Liên minh võ đạo của chúng ta thực sự đã bị đánh bại hoàn toàn sao?"
Các thành viên của liên minh võ đạo vốn luôn kiêu ngạo, không thể chấp nhận nổi hiện thực thất bại thảm hại này.
Cho dù có ý định cùng nhau chống lại Long Môn.
Nhưng đối mặt với một tông sư cấp bốn mạnh mẽ mà ngay cả minh chủ cũng không phải là đối thủ, điều này khiến mọi người trong liên minh võ đạo đều cảm thấy rụt rè.
Nên tiến hay lên lùi đây?
Đây là một lựa chọn khó khăn mà các thành viên của liên minh võ đạo.
Họ nên làm gì đây?
Có nên đưa minh chủ đang bị thương chạy trốn không?
Nhưng trong trường hợp này, Liên minh Võ đạo Thiên Hạ sẽ không còn chỗ đứng ở Yến Kinh nữa!
Các thành viên của liên minh võ đạo đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Người Long Môn thấy vậy bèn xông vào, bao vây các thành viên của liên minh võ đạo, đảo ngược hoàn toàn tình thế bất lợi.
"Lam Long đại nhân giỏi quá!"
"Ta biết Long Môn của chúng ta sẽ không bị đánh bại đâu mà!"
"Có tân Long Vương rồi, Long Môn của chúng ta không còn như xưa nữa!"
"Để xem từ nay Liên minh Võ đạo Thiên Hạ có còn dám coi thường chúng ta nữa hay không?"
Trong chốc lát, công thủ thay đổi, Long Môn nắm quyền kiểm soát tình thế.
Cho dù lúc này, mọi người trong liên minh võ đạo đều không có ý định chiến đấu, muốn rút lui, nhưng họ đang bị nhốt ở tầng trên cùng, muốn trốn cũng đâu có dễ?
"Haha, Lão Lam, anh giỏi thật đấy!"
Hắc Long không nhịn được bước tới, vỗ một cái bốp lên lưng Lam Long.
Kết quả là khiến Lam Long suýt thì ngã xuống đất!
Lam Long loạng choạng, nhưng may thay có Bạch Long ở bên cạnh đưa tay ra đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.
Lúc này, mọi người mới nhận ra Lam Long gần như đã kiệt sức.
Chiêu Long Quyền cuối cùng vừa rồi đã là giới hạn của cơ thể anh ta.
Nếu vẫn không thể phá vỡ được miên chưởng của đối phương thì thật sự sẽ phải nhắm mắt chờ chết.
May mắn thay, Lam Long đã đặt cược đúng và giành chiến thắng.
Diệp Lâm gật đầu tán thưởng.
Đúng như dự đoán, anh không nhìn lầm người.
Viên Tụ Khí Đan đó không hề lãng phí.
Lam Long đã đáp ứng được sự mong đợi, đạt được những tiến bộ đáng ngạc nhiên.
Nếu sau này được dẫn dắt, chắc chắn sẽ có thể đạt đến đỉnh cao tông sư cấp ba!
Lúc này, Thanh Long vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên trở nên đề phòng.
Vừa rồi, sức mạnh của anh ta đã tăng lên rất nhiều, tiến vào cảnh giới cấp bốn. Ngũ quan của anh ta cũng đã mở rộng ra toàn bộ tòa nhà, có thể cảm nhận được tất cả khí tức mạnh yếu bên trong.
Nhưng lúc này, Lam Long lại cảm nhận được có một luồng khí tức mạnh mẽ với cấp độ thần bí mà ngay cả anh ta cũng không thể chạm tới, đang ở trong thang máy và lao thẳng lên trên này.
"Ồ? Lại một người nữa à?"
Diệp Lâm cũng cảm nhận được một vị cao thủ thần bí khác cũng theo sát phía sau.
"Thú vị đấy."
Diệp Lâm đã đoán được, trước sự trỗi dậy nhanh chóng của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ, không thể chỉ có một tông sư cấp bốn đơn thuần được.
Đặc biệt tại khu vực quan trọng như Yến Kinh, chắc hẳn sẽ có càng nhiều cao thủ thần bí trấn thủ hơn.
Trước thất bại của Mạc Viễn Sơn, những người chống đỡ liên minh võ đạo cuối cùng cũng không thể ngồi yên được rồi.
"Tới rồi!"
"Chẳng lẽ là..."
Mạc Viễn Sơn đang nằm trên mặt đất cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ quen thuộc.
Còn chưa kịp gọi ra thành tiếng.
Gã nghe thấy tiếng cười lớn và chửi bới bên ngoài, từ xa đến gần.
"Mạc Viễn Sơn, tên vô dụng!"
"Không phải anh nói hôm nay Long Môn sẽ bị hủy diệt sao?"
"Đây chính là kết quả anh muốn cho tôi xem à? Cảnh anh bị đánh ngã xuống đất sao?"
"Mặt mũi của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đã bị anh hủy hoại cả rồi!"
Cùng với tiếng chửi bới, một thanh niên tự nhiên bước vào như không chốn không người.
"Anh là ai?"
Nhóm cấp dưới ở cửa muốn ngăn anh ta lại.
"Tránh ra!" Lam Long nhanh chóng quát lên, cố gắng giải tán đám đông để tránh những hy sinh không cần thiết.
Kết quả là từ mắt, mũi, miệng, tai của những người chặn đường ở cửa lập tức chảy máu và họ lần lượt ngã xuống.
Ồ!
Trong phút chốc, mọi người ngoài cửa đều giải tán, không dám ngăn cản anh ta.
Thanh niên cười khinh thường: "Một lũ kiến mà cũng dám ngăn cản tôi sao?"
"Tần công tử... Thuộc hạ bất tài!"
Nhìn thấy người tới, Mạc Viễn Sơn vừa sợ vừa xấu hổ, chật vật đứng dậy đối mặt với người đó, cúi đầu giống như người hầu đang nhìn thấy chủ nhân của mình vậy.
“Biết mình bất tài là tốt! Hửm?”
Chàng trai vừa bước vào cửa vẫn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt.
Đã thấy Lam Long lao về phía mình như một mũi tên tuột khỏi dây cung!
Lam Long biết rõ.
Có lẽ anh ta chỉ có một cơ hội này thôi!
Người này mạnh hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Một khi đối phương ổn định được tình hình, anh ta sẽ không có cơ hội hành động nữa.
Tuy nhiên, Lam Long vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Vút!
Người đàn ông chỉ vẫy nhẹ một cái.
Thanh kiếm sắc bén phía sau anh ta đã lao vút đi như có cảm ứng!
Long Quyền của Lam Long dừng lại giữa không trung.
Sau đó… một tiếng bộp vang lên!
Toàn bộ cánh tay phải của Lam Long bị cắt đứt rơi xuống đất.
"Chỉ là một con kiến mà cũng dám tấn công tôi sao?"
Chàng trai mỉm cười khinh thường, thậm chí không thèm để ý đến kẻ thù trước mặt.
Chương 152: Gia tộc võ cổ nhà họ Tần
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả những người có mặt tại đó phải sững sờ.
Đây là tông sư cấp bốn đấy!
Cánh tay của Lam Long đã bị thanh niên không rõ nguồn gốc kia chặt đứt chỉ với một nhát kiếm, biến anh ta trở thành một kẻ tàn phế.
Mặc dù không khó để mọi người đoán ra thân phận cao quý của người này thông qua thái độ khiêm tốn của Mạc Viễn Sơn.
Nhưng không ai nghĩ rằng người này còn trẻ và mạnh mẽ đến vậy.
Đường đường là một tông sư cấp bốn, nhưng đứng trước mặt anh ta lại giống như một con gà chờ bị làm thịt, không có sức đánh trả.
"Người này là ai? Thật đáng sợ!"
"Mạc minh chủ gọi anh ta là Tần công tử? Yến Kinh còn có người như vậy sao?"
"Chẳng lẽ đây chính là người đứng sau liên minh võ đạo của chúng ta? Vậy chẳng phải... Anh ta đến từ..."
Trong lúc nhất thời, các thành viên của liên minh võ đạo đã mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ vô hình.
"Lão Lam?"
Phía Long Môn, đám Hắc Long cũng bị sốc.
Không ngờ tình thế lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Tình hình vừa mới được kiểm soát bỗng nhiên bị một kẻ ngoài cuộc làm gián đoạn.
Người này là ai?
Có thể cắt đứt cánh tay của Lam Long một cách dễ dàng.
Vậy thì sức mạnh của người này chắc hẳn đã vượt xa những gì Hắc Long và những người khác có thể tưởng tượng.
"Ha ha ha..."
Lúc này, chính là Mạc Viễn Sơn lại không khỏi bật cười.
Những người khác đương nhiên không biết gì về Tần công tử, có lẽ chỉ có Mạc Viễn Sơn là biết tất cả.
"Đúng là không biết lượng sức mình!"
"Dám tấn công Tần công tử?"
"Một tông sư cấp bốn như anh mà cũng dám?"
"Anh có biết Tần công tử là ai không?"
Mọi người nhìn về phía Mạc Viễn Sơn, yên lặng chờ đợi gã tuyên bố đáp án.
Mặc dù trong lòng rất nhiều người đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Mạc Viễn Sơn xác nhận.
"Tần công tử xuất thân từ gia tộc cổ võ!" Mạc Viễn Sơn kiêu ngạo nói: "Người đừng đằng sau Liên minh Võ đạo Thiên Hạ của bọn tôi chính là gia tộc võ cổ nhà họ Tần!"
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức náo động!
Gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
"Thật sự là võ cổ giả sao? Khó trách lại đáng sợ như vậy, trong nháy mắt giết chết một tông sư cấp bốn!"
"Gia tộc võ cổ nhà họ Tần! Hóa ra người chống lưng cho liên minh võ đạo của chúng tôi là gia tộc võ cổ nhà họ Tần! Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói!"
"Vậy Tần công tử này mạnh đến mức nào? Ít nhất cũng phải cấp ba trở lên ấy nhỉ?"
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đều ngạc nhiên, tuy nhìn thấy người phe mình xuất hiện nhưng họ không dám lơ là, trong lòng tràn đầy kính sợ.
Ngược lại, người của Long Môn lại hoàn toàn tuyệt vọng.
"Gia tộc võ cổ... Nhà họ Tần?"
Hắc Long không khỏi nuốt nước bọt, khiếp đảm đến suýt chút nữa mất đi cảm giác.
Đây không còn là cấp độ mà những người bình thường như họ có thể chống lại nữa rồi!
Bất kỳ võ cổ giả nào cũng có khả năng tung hoàng khắp nơi, bất khả chiến bại.
Lam Long bị một võ cổ giả chặt đứt cánh tay cũng không có gì là lạ.
Không bị giết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên, lúc này, Lam Long lại vô cùng ngạc nhiên và tức giận.
Anh ta không quan tâm đến võ cổ giả gì hết.
Điều anh ta quan tâm chính là cánh tay của mình.
Vừa bước vào cấp bốn, con đường tu luyện trong tương lai có vẻ sẽ suôn sẻ.
Không ngờ lại rơi xuống vực thẳm nhanh đến vậy.
Mất đi một cánh tay đồng nghĩa với việc bị tàn phế hoàn toàn, không còn tương lai.
Anh ta không cam tâm!
Anh ta đang vô cùng căm phẫn!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi!
"Võ cổ giả gì chứ... Nhà họ Tần cái gì!"
"Tôi sẽ giết anh! Tôi sẽ liều mạng với anh!"
Đôi mắt của Lam Long đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận.
Anh ta nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ đang tỏ vẻ mỉa mai trước mặt, nụ cười của đối phương kia càng khiến lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương.
Ngay sau đó, ôm quyết tâm đồng quy vu tận, Lam Long gắng hết sức vung cánh tay còn lại duy nhất của mình lao về phía Tần công tử.
"Ha ha... một con thiêu thân lao vào lửa, đúng là tự tìm đường chết!"
Nhìn thấy hành vi bất thường này của Lam Long, mọi người xung quanh đều bị sốc.
Nhưng đồng thời lộ ra vẻ mặt hả hê.
Dường như muốn xem anh ta chết như thế nào.
Tần công tử hơi nhướng mày, không ngờ rằng đối phương đang kéo lê một cánh tay bị gãy lại dám lao tới khiêu chiến với mình?
Quả nhiên những kẻ ngu dốt thường không biết sợ là gì.
Thậm chí còn không biết chết là như thế nào!
"Tốt thôi!"
“Nếu anh đã muốn chết."
"Kiến con à! Tôi sẽ giúp anh!"
Tần công tử một lần điều khiển thanh kiếm trong tay.
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ đó là một thần khí.
"Được Kinh Hồng Kiếm của tôi ban cho cái chết là vinh hạnh của anh đấy!"
Đối với Tần công tử mà nói, việc này chẳng khác nào dùng dao mổ bò để giết gà cả.
Ngay cả trong các gia tộc võ cổ, Kinh Hồng Kiếm cũng là một thanh bảo kiếm hàng đầu.
Dùng nó để giết một con kiến, xem như con kiến đó may mắn.
Trong khoảnh khắc, Kinh Hồng Kiếm phóng ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hướng về phía Lam Long.
Tuy nhiên, vì đã quyết tâm nên Lam Long không hề né tránh mà xông lên trực diện.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, dù có chết cũng phải khiến đối phương trọng thương!
Người thường một khi tức giận cũng phải khiến xung quanh đổ máu.
Huống hồ anh ta còn là một tông sư cấp bốn!
"Lão Lam, đừng kích động!"
"Anh Lam, quay lại đi!"
Thấy Lam Long xông lên, Hắc Long và những người khác vô cùng sợ hãi, tất cả đều hét lên để ngăn cản anh ta, nhưng đã quá muộn.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.
Một bóng đen lóe lên trước mắt mọi người.
Trông giống như một bóng ma đứng giữa hai người họ.
"Long Vương?"
Nhìn thấy Diệp Lâm lập bất ngờ xuất hiện, Hắc Long không khỏi vui mừng.
Nhưng sau đó, anh ta lại trở nên lo lắng.
Suy cho cùng, thứ mà họ phải đối mặt lần này đã không còn là Liên minh Võ đạo Thiên Hạ nữa, mà là một võ cổ giả đáng sợ và thần bí!
Ngay sau đó.
Diệp Lâm tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Lam Long.
Lam Long cảm thấy như có một bức tường an toàn xuất hiện trước mặt, cắt đứt mọi sợ hãi và áp lực trong lòng mình.
Ngay sau đó, Diệp Lâm giơ tay đẩy nhẹ.
Lam Long vừa bay lên đã bị đẩy lùi về phía đám Hắc Long.
Cùng lúc đó.
Thanh kiếm trong tay Tần công tử cũng đã chém xuống.
Đối phương không chút do dự.
Dù là giết một người hay hai người.
Đối với Tần công tử thì không có gì khác biệt.
Điều này cũng giống với việc một người chẳng quan tâm bước đi của mình giẫm chết bao nhiêu con kiến vậy.
Diệp Lâm không né tránh mà lao ra như một tia chớp, dùng tay không đỡ lấy thanh kiếm.
Bộp!
Trong phút chốc.
Kinh Hồng Kiếm rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Lâm.
Diệp Lâm bắt lấy nó, giữ trong tay.
Đột nhiên, một dòng nước ấm chạy qua lòng bàn tay anh.
Đó là máu tươi đang nhỏ giọt.
"Kiếm tốt!"
Diệp Lâm không khỏi cảm thán.
Một thanh kiếm có thể làm anh bị thương rõ ràng không phải hạng tầm thường.
"Đỡ hay!"
Tần công tử cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta vốn nghĩ rằng thanh kiếm của mình sẽ có thể dễ dàng cắt đứt bàn tay của đối thủ.
Không ngờ lưỡi kiếm của anh ta lại rơi thẳng vào lòng bàn tay đối phương.
Chỉ cắt sâu vào được một chút mà thôi.
Dù có cố chém xuống lần nữa cũng không thể cử động được.
Bùm!
Ngay sau đó, Diệp Lâm hất tay, đánh bật Tần công tử ra sau.
Bộp, bộp, bộp!
Tần công tử không cầm chắc nên đã bỏ kiếm và lùi lại vài bước, sau đó mới lấy lại được thăng bằng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta đột nhiên phát hiện kiếm của mình đã rơi vào trong tay của Diệp Lâm.
Chương 153: Kiếm ý Vô Tẫn
Đỡ kiếm bằng tay không?
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho tất cả những người có mặt phải sững sờ.
Từ việc Diệp Lâm xuất hiện đến khi anh đoạt lấy thanh kiếm từ tay Tần công tử.
Tất cả quá trình chỉ có một hai giây.
Nhanh như chớp.
Thậm chí, nhiều người có mặt còn chưa kịp phản ứng hoặc thậm chí nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi họ định thần lại.
Kinh Hồng Kiếm vốn nằm trong tay Tần công tử, không hiểu sao đã rơi vào tay Diệp Lâm.
"Chuyện... Chuyện gì vậy? Tôi đang mơ sao?"
"Tên nhóc đó là ai? Sao có thể đỡ được đường kiếm của Tần công tử, thậm chí còn lấy được thanh kiếm từ tay Tần công tử nữa?"
"Mẹ ơi! Điều này không thể nào là sự thật được! Đừng nói với tôi, chàng trai trẻ đó... Cũng là một võ cổ giả đấy nhé?"
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên náo động, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Sự bí ẩn và sức mạnh của Diệp Lâm đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người có mặt.
Người của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ khó hiểu thì không nói.
Thế nhưng, ngay cả người dân ở Long Môn cũng phải choáng váng.
Sức mạnh thâm sâu của Diệp Lâm một lần nữa làm mới nhận thức của Hắc Long và những người khác.
Thậm chí họ còn cảm thấy rằng, đối mặt với võ cổ giả mạnh mẽ này, cho dù lão Long Vương có ở đây thì có lẽ cũng không làm được những gì họ đang thấy.
"Long Vương? Cậu ta thật sự là Long Vương sao?"
Sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, Mạc Viễn Sơn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Gã nhận ra rằng mình đã sai, hơn nữa còn là một sai lầm khủng khiếp.
Thật không ngờ!
Người mà ban đầu gã phớt lờ, thậm chí còn lầm tưởng là con rối, không ngờ lại là con át chủ bài thực sự của Long Môn!
Long Vương của Long Môn... Quả nhiên đã trở lại!
Hơn nữa, người này thậm chí còn giỏi hơn cả Lão Long Vương ngày xưa!
Nghĩ tới đây, Mạc Viễn Sơn chợt cảm thấy sợ hãi, toàn thân không khỏi run rẩy.
Gã có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, lần này gã xông vào Long Môn cũng chính là bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Mặc dù phía sau gã có con trai thứ ba nhà họ Tần chống đỡ.
Nhưng tình hình bây giờ vẫn không lạc quan chút nào!
Cán cân thắng bại dường như một lần nữa nghiêng về phía Long Môn.
Vốn dĩ Mạc Viễn Sơn rất tin tưởng vào người nhà họ Tần, độ tin cậy lên đến 120%.
Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Lâm dùng tay không đoạt kiếm vừa rồi đã khiến Mạc Viễn Sơn chấn động.
Đột nhiên, gã lại trở nên mất tự tin.
"Anh, anh..."
Lúc này, Tần công tử cũng rất sốc và tức giận.
Lần này, anh ta không chỉ đánh hụt.
Mà thậm chí còn bị mất luôn thanh kiếm?
Đối với một kiếm khách mà nói, vũ khí trên tay chính là mạng sống thứ hai.
Bị lấy đi vũ khí là điều nhục nhã nhất.
Huống chi, thanh kiếm đó còn là bảo vật quý giá nhất của gia tộc và là món quà được cha anh ta tặng cho trong lễ trưởng thành.
Anh ta vốn muốn dùng thanh kiếm này để loại bỏ những kẻ ngáng đường, thậm chí tranh giành vị trí tộc trưởng trong tương lai.
Nhưng hôm nay, thanh kiếm đó lại bị một tên nhóc tầm thường cướp mất?
Đây chính xác là một sự sỉ nhục!
“Trả lại thanh kiếm… Cho tôi!”
Tần công tử nhục nhã đưa tay ra yêu cầu Diệp Lâm.
Diệp Lâm búng vào thân kiếm, thanh kiếm lập tức vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
"Kiếm tốt!" Diệp Lâm lại khen ngợi.
Đột nhiên, như thể có cảm ứng.
Một hộp kiếm bỗng dưng xuất hiện.
Trong số đó, có một vị trí vô cùng vừa vặn.
Và thanh kiếm cứ thế rơi vào hộp kiếm.
"Hộp kiếm Vô Tẫn?"
Nhìn thấy cảnh này, Tần công tử không khỏi sửng sốt.
Không ngờ hộp kiếm Vô Tẫn huyền thoại lại xuất hiện trong tay Diệp Lâm.
"Anh... Rốt cuộc anh là ai?"
Có thể đoạt lấy thanh kiếm của anh ta, đồng thời còn mang theo hộp kiếm Vô Tẫn bên người?
Tần công tử càng ngày càng cảm thấy người trước mặt chắc hẳn phải là hậu duệ của một gia tộc võ cổ nào đó.
Tuy nhiên, anh ta vốn xuất thân từ một gia đình võ cổ, nhưng lại chưa bao giờ gặp người nào như vậy trước đây.
"Ồ? Anh cũng biết hộp kiếm Vô Tẫn sao?" Diệp Lâm cũng có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, chẳng lẽ hộp kiếm này là di vật của một gia tộc võ cổ sao?
Dù chỉ là một chiếc hộp rỗng nhưng nó vẫn vô cùng phi thường.
"Hộp kiếm Vô Tẫn này được cho là có thể thu thập tất cả những thanh kiếm nổi tiếng trên thế giới!" Tần công tử nói: “Theo truyền thuyết, Kinh Hồng Kiếm của tôi cũng đến từ hộp kiếm Vô Tẫn."
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là truyền thuyết được truyền miệng.
Khi cha đưa thanh kiếm cho anh ta, có thuận miệng nhắc đến nó.
Người ta nói rằng, những thanh kiếm nổi tiếng trong hộp kiếm Vô Tẫn đã được các gia tộc võ cổ lớn lấy đi.
Nhà họ Tần lấy được hai thanh kiếm từ nó.
Một trong số đó là Kinh Hồng Kiếm trong tay anh ta.
Nhưng lúc này, Kinh Hồng Kiếm tựa hồ đã trở về vị trí ban đầu, vững vàng đáp xuống hộp kiếm Vô Tẫn.
Điều này dường như càng khẳng định tính xác thực của truyền thuyết.
"Ồ? Hộp kiếm Vô Tẫn? Có thể thu thập tất cả những thanh kiếm nổi tiếng trên thế giới?"
Diệp Lâm đặt tay lên hộp kiếm.
Khi Kinh Hồng Kiếm trở về vị trí cũ.
Trong khoảnh khắc, hộp kiếm dường như xuất hiện một loại phản ứng dây chuyền nào đó, trên bề mặt xuất hiện một làn sóng.
Lòng bàn tay của Diệp Lâm men theo đó đến chính giữa!
Vù!
Diệp Lâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như bị có thứ gì đó chui vào người.
Kiếm ý Vô Tẫn?
Còn chưa kịp hiểu ra, Diệp Lâm đã cảm thấy thân thể mình như bị ngàn vạn nhát kiếm xé nát.
Phụt.
Anh mở miệng và phun ra một ngụm máu.
Thấy vậy.
Tần công tử vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng hiển nhiên đối phương đã gặp phải phản ứng phản phệ!
Tần công tử nghĩ thầm, chẳng lẽ chính Kinh Hồng Kiếm của mình đã khiến anh ta bị thương sao?
Nếu vậy, bây giờ không đoạt lại kiếm thì còn đợi đến khi nào?
"Tôi không quan tâm anh là ai!"
"Mau… Trả kiếm lại cho tôi!"
Vừa dứt lời, Tần công tử đã chớp lấy cơ hội thoáng qua này, lao về phía Diệp Lâm như một tia chớp.
Cùng lúc đó, trong mắt anh ta cũng hiện lên một tia tham lam.
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, đoạt cả kiếm lẫn hộp kiếm.
Nếu trong tương lai, nhà họ Tần có thể dùng hộp kiếm này để thu hồi lại toàn bộ thanh kiếm danh tiếng đã thất lạc thì họ nhất định sẽ vang danh thiên hạ!
Chương 154: Ai mới là kiến
Ngay sau đó.
Diệp Lâm vô thức cảm nhận được trong hộp kiếm ẩn chứa một kiếm ý Vô Tẫn thần kì nào đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh bị kiếm ý phản phệ và bị thương nặng.
Tần công tử cũng chớp lấy cơ hội này để tấn công Diệp Lâm.
Bùm!
Chỉ với một chưởng đã dễ dàng đánh bay Diệp Lâm.
Ngay sau đó, anh ta quay tay đoạt lấy hộp kiếm Vô Tẫn và Kinh Hồng Kiếm bên trong.
"Ha ha ha..."
Tần công tử đã lấy lại được thanh kiếm, thậm chí còn lấy được hộp kiếm nơi cất giữ thanh kiếm ban đầu, vui mừng đến mức không khỏi bật cười điên cuồng.
"Kiến thì chỉ là kiến mà thôi!"
“Cho dù anh có may mắn giật được thanh kiếm từ tay tôi thì sao?”
“Phẩm chất không đủ, ắt sẽ bị tổn hại nặng nề!”
"Chẳng phải anh cũng bị kiếm của tôi tấn công đó sao?"
Tần công tử khinh thường nhìn Diệp Lâm, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Mặc dù anh ta vẫn chưa xác định được đối phương là ai và lấy được Hộp Kiếm Vô Tẫn ở đâu ra.
Nhưng hôm nay, anh ta đã đoạt được hộp kiếm của đối phương, nếu không diệt cỏ tận gốc, tương lai sẽ có vô số tai họa.
Hơn nữa, tình thế mà hai người đang đối mặt với nhau là tình thế sinh tử, chỉ một người trong số họ có thể sống sót rời khỏi đây mà thôi.
Tần công tử đã quyết định sẽ loại bỏ hoàn toàn một kẻ thù tiềm tàng như Diệp Lâm.
"Đi chết đi!"
Tần công tử vung thanh kiếm trong tay, chuẩn bị dồn hết sức vào một đòn để giết anh.
Nhìn thấy tình thế lại đảo ngược trước mắt, Mạc Viễn Sơn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá rồi!"
"Nếu Tần công tử nghiêm túc thì trong thế tục vẫn không có ai có thể địch lại cậu ấy!"
"Tên nhóc kia vừa rồi chỉ ăn may mà thôi! Ừm... Chắc chắn là như vậy!"
Mạc Viễn Sơn cho rằng "vết thương" của Diệp Lâm là do Tần công tử tạo ra.
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa tôi sợ chết khiếp... Còn tưởng rằng tên nhóc đó cũng là một cổ võ giả chứ!"
Trong lúc đó, mọi người ở Long Môn cũng bàng hoàng khi thấy Diệp Lâm bị thương không rõ nguyên nhân và đang gặp nguy hiểm.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên rất xa, đối phương lại ra tay rất nhanh.
Rõ ràng họ muốn giúp đỡ cũng không kịp.
"Long Vương đại nhân... Cẩn thận!"
Đám Hắc Long hét lớn, muốn nhắc nhở Diệp Lâm mau tránh đi.
Lúc này, đối mặt với thanh Kinh Hồng Kiếm đang lao tới, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn đờ đẫn và choáng váng.
Bởi vì vào lúc đó, kiếm ý Vô Tẫn mà anh nhận được, dù chỉ là một ý nghĩ thôi cũng khiến người ta nhìn thấu tất cả.
Giống như đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa toàn cảnh vậy.
"Hóa ra là vậy!"
Sắc mặt Diệp Lâm thay đổi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Anh chậm rãi vung tay lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một luồng năng lượng tự nhiên.
"Nhất Khí Hóa Tam Kiếm!"
Đột nhiên.
Hộp kiếm Vô Tẫn dường như đã nhận được một loại lệnh triệu tập nào đó.
Cùng với một tiếng nổ.
Nó bung ra nhanh chóng như con công xòe đuôi.
Tần công tử bên cạnh giật mình.
Ngay lập tức.
Ba thanh kiếm nhỏ phát sáng bắn ra.
Giống như pháo hoa bay lên trời, vô cùng chói mắt.
Phi Tinh! Lưu Thái! Hoa Đĩnh!
Diệp Lâm lại vẫy tay một lần nữa.
Cùng với kiếm ý Vô Tẫn và Nhất Khí Hóa Tam Kiếm, một kiếm trận được phóng ra từ không trung.
Lúc này, Tần công tử đang đứng cạnh hộp kiếm Vô Tẫn, tình cờ rơi vào kiếm trận.
Xung quanh dường như bị nuốt chửng bởi cơn mưa kiếm, khiến anh ta hoảng sợ.
"Cái... Cái gì thế này?"
Tần công tử cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được bắt đầu từ xung quanh cơ thể và lan ra toàn thân.
Đương nhiên là anh ta không thể nhận ra bằng mắt thường.
Nhưng anh ta có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần.
"Mẹ nó!"
Lúc này, đã quá muộn để rút kiếm để chống cự.
Tần công tử nghiến răng nghiến lợi, định dốc toàn lực tiếp tục tấn công Diệp Lâm.
Hiển nhiên, những thay đổi xung quanh anh ta đều có quan hệ mật thiết với Diệp Lâm trước mặt.
Chỉ cần hạ gục Diệp Lâm, mọi nguy hiểm và ẩn số sẽ được giải quyết ngay lập tức.
"Con kiến kia! Mau chết đi!"
Tần công tử hét lớn.
Vung kiếm chém thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Lâm.
Đường kiếm này của anh ta có thể xẻ đôi cả một ngọn núi.
Kèm theo một kiếm khí đáng sợ, lao thẳng tới.
"Anh nói… Ai là kiến cơ?"
Diệp Lâm cũng lập tức đáp trả.
Kiếm ý Vô Tẫn kết hợp với ba thanh kiếm nhỏ, giống như sông Trường Giang ôm lấy sông Hoàng Hà.
Cuồn cuộn quét sạch mọi thứ.
"Ah!"
Khi chìm sâu vào đó, Tần công tử giống như bị đuối nước, cố gắng vùng vẫy cũng vô ích.
Trong nháy mắt!
Kiếm ý Vô Tẫn dường như biến thành bốn vạn tám nghìn thanh kiếm, tấn công vào từng lỗ chân lông của đối phương.
Kinh Hồng Kiếm đột nhiên dừng lại cách trán Diệp Lâm chỉ một ngón tay.
Giây tiếp theo, Tần công tử đứng sững tại chỗ.
Thân thể anh ta bất động giống như bị điểm huyệt.
Hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Khi Diệp Lâm nhẹ nhàng đẩy ra và rút Kinh Hồng Kiếm khỏi tay đối thủ.
Tần công tử toàn thân run rẩy, bất giác ngã về phía sau.
Vẫn như một khúc gỗ, anh nặng nề ngã xuống đất mà không hề có phản ứng gì.
Mạc Viễn Sơn lấy hết can đảm lại gần quan sát.
Chợt hít vào một hơi lạnh!
"Tần công tử..."
Không còn thở nữa!
Chương 155: Võ cổ không thể bị xúc phạm
"Tần công tử... Đã chết rồi?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Mạc Viễn Sơn trở nên khiếp đảm, giống như rơi vào hầm băng.
Có cảm giác tai họa sắp ập tiowis.
Đây là con trai thứ ba của gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
Bây giờ anh ta đột nhiên chết ở đây.
Nhà họ Tần chắc chắn sẽ tức giận.
Tất cả mọi người có mặt bao gồm cả bản thân Mạc Viễn Sơn, cũng như toàn bộ Liên minh Võ đạo Thiên Hạ rất có thể sẽ khó tránh khỏi cái chết!
"Cậu... Sao cậu dám giết Tần công tử?"
"Cậu điên rồi sao?"
Mạc Viễn Sơn phục hồi tinh thần, nhìn Diệp Lâm với vẻ vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.
So với cách Diệp Lâm giết chết một võ cổ giả, Mạc Viễn Sơn càng hoảng sợ trước hậu quả nghiêm trọng của vụ việc này hơn.
"Cậu biết rõ rằng Tần công tử là một võ cổ giả mà!"
"Sao cậu dám ra tay mạnh như vậy?"
"Đây chẳng phải là… Sỉ nhục võ cổ sao?"
Đại Hạ có những quy tắc đặt ra với võ cổ để hạn chế hành vi của họ.
Tương tự như vậy, võ cổ chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với thế giới bên ngoài.
Nói cách khác, đó là một quy luật bất thành văn.
Đó là võ cổ không thể bị xúc phạm!
Từ vương tôn quý tộc cho đến thương nhân hay người lao động, ai gặp võ cổ giả đều không được bất kính!
Và nếu dám giết võ cổ giả thì hậu quả sẽ còn thảm khốc hơn!
Tất nhiên, chuyện điên rồ như giết chết một võ cổ giả chưa từng xảy ra trước đây.
Cho dù có ý định thì người bình thường cũng không thể làm được.
Giữa võ cổ và mọi người có một sự khác biệt tự nhiên.
Nhưng một khi ranh giới này bị phá vỡ, không ai có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của võ cổ.
"Ba ngọn núi, năm giáo phái và bảy gia tộc, họ đại diện cho toàn bộ giới võ cổ. Nhà họ Tần ở Lũng Xuyên là một trong bảy gia tộc đó!"
"Cậu đã giết một người trực hệ của nhà họ Tần!"
"Khi nhà họ Tần nổi giận, tất cả những người có mặt hôm nay sẽ bị chôn cùng!"
Mạc Viễn Sơn tuyệt vọng gầm lên với Diệp Lâm.
Bây giờ Diệp Lâm đã phá vỡ quy tắc này, không có người nào có mặt sẽ được tha thứ!
Hả?
Đột nhiên.
Mọi người ở hiện trường đều náo động!
Theo tiếng gầm của Mạc Viễn Sơn, mọi người đột nhiên tỉnh táo lại sau cú sốc và nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Vốn dĩ mọi người đều khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Lâm có thể giết chết một võ cổ giả, thậm chí còn có chút kính sợ.
Chưa kể đến người của Long Môn tôn sùng Diệp Lâm như thế nào.
Ngay cả các thành viên của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng phải tâm phục khẩu phục trước vị Long Vương mới này.
Tuy nhiên, lời nói của Mạc Viễn Sơn giống như một gáo nước lạnh, đánh thức tất cả mọi người.
Đối thủ là một võ cổ giả.
Mà võ cổ thì không thể bị xúc phạm!
Bây giờ, trước mắt mọi người, Diệp Lâm đã giết chết một võ cổ giả cao quý.
Chỉ sợ những người khác cũng không thoát khỏi liên lụy!
"Xong rồi, xong rồi! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
"Nghe minh chủ nói thì sự việc rất nghiêm trọng! Gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta!"
"Làm sao bây giờ? Tôi còn chưa muốn chết! Đây là lỗi của Long Môn, liên quan gì đến liên minh võ đạo chứ?"
Các thành viên của liên minh võ đạo đều sợ hãi và phẫn uất với Diệp Lâm.
Trên thực tế, không chỉ những người trong liên minh võ đạo, mà cả những người ở Long Môn cũng không hài lòng với Diệp Lâm sau khi biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho rằng hành động của anh là quá bốc đồng.
Đã biết đối phương không nên động vào mà vẫn là một chiêu chém chết anh ta.
Điều này chẳng phải sẽ khiến toàn bộ Long Môn bị chôn vùi cùng với tân Long Vương sao?
Mọi người tới đây làm việc, tuy rủi ro rất cao nhưng họ cũng không muốn dấn thân vào con đường không thể quay lại như vậy!
Đương nhiên, các thủ lĩnh do Hắc Long dẫn đầu đều đứng về phía Diệp Lâm.
Dù Diệp Lâm có quyết định thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không phàn nàn gì cả, sẵn sàng cùng nhau gánh chịu mọi hậu quả.
Cho dù là kẻ thù của toàn bộ giới võ cổ, họ cũng sẵn sàng chết cùng tân Long Vương.
Cùng lúc đó.
Khác với nỗi sợ hãi của mọi người, Diệp Lâm vẫn ung dung, bình tĩnh.
Võ cổ thì sao?
Cùng lắm cũng chỉ là tông sư cấp ba mà thôi.
Đừng nói là một cậu chủ nhà họ Tần chỉ mới đạt đến tông sư cấp ba.
Cho dù vừa rồi là một tông sư cấp một thì Diệp Lâm vẫn tự tin có thể giết chết kẻ đó.
Không thể động tới võ cổ?
Vậy thì Diệp Lâm này sẽ là người mà võ cổ các người không thể động tới!
"Cậu chết chắc rồi!"
"Nhà họ Tần sẽ không buông tha cậu đâu!"
"Toàn bộ giới võ cổ sẽ không tha cho cậu!"
Lúc này, Mạc Viễn Sơn vẫn đang lớn tiếng mắng Diệp Lâm.
Dường như cái chết của một võ cổ giả đối với gã còn khó chịu hơn là chết cha chết mẹ.
"Anh nói xong chưa?"
Diệp Lâm bình tĩnh đi về phía gã.
"Chưa đâu!"
"Tôi vẫn muốn nói…"
Mạc Viễn Sơn vẫn rơi vào trạng thái điên loạn, không thể kiểm soát được bản thân.
"Nếu cái chết của một võ cổ giả khiến anh đau lòng như vậy."
"Vậy thì anh hãy cùng đi chết với anh ta đi!"
Nói rồi, Diệp Lâm bước ra.
Đâm thẳng vào tim Mạc Viễn Sơn.
Đột nhiên, trái tim của Mạc Viễn Sơn đông cứng lại.
Sau đó nổ tung.
Mạc Viễn Sơn nằm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm và khó tin.
"Phụt!"
Hiện trường lại đột nhiên tràn ngập những tiếng kêu ngạc nhiên.
Mọi người khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Một đòn quyết đoán như như quỷ Tu La, khiến người ta phải rùng mình.
Mọi người trong liên minh võ đạo sợ hãi lùi về sau.
Thay vì lo lắng về sự trả thù của nhà họ Tần trong tương lai, kẻ khát máu trước mặt dường như mới là điều đáng lo ngại hơn vào lúc này.
Lập tức, Diệp Lâm lớn tiếng nói với tất cả mọi người có mặt trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ.
"Người của nhà họ Tần bị giết, các anh sẽ không bị liên lụy!"
Nghe vậy, mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chẳng lẽ người này muốn độc chiếm quyền lực?
"Bởi vì từ nay về sau Liên minh Võ đạo Thiên Hạ sẽ biến mất ở Yến Kinh, còn các anh…"
Lời còn chưa nói xong.
Đột nhiên có một nhóm vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
"Người của liên minh võ đạo không được phép di chuyển!"
"Bỏ vũ khí! Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"
"Bắt tất cả những người từ liên minh võ đạo về quy án!"
"Ai trái lệnh sẽ bị giết ngay tại chỗ!"
Hoa Quốc Đống dẫn đầu đội cảnh vệ phủ Thuận Thiên tiến vào hiện trường để kiểm soát tình hình.
Đồng thời bắt giữ nhưng người thuộc liên minh võ đạo.
Lúc này, Liên minh Võ đạo Thiên Hạ chi nhánh Yến Kinh đã bị Diệp Lâm và phủ Thuận Thiên cùng nhau tóm gọn.
"Anh hùng, tôi không đến muộn chứ?" Hoa Quốc Đống đi tới Diệp Lâm trước mặt, mỉm cười chào hỏi.
Hóa ra Diệp Lâm đã gọi cho Hoa Quốc Đống trong lúc đang đợi người của Liên minh Võ đạo Thiên Hạ đến.
Diệp Lâm có thể giết chết kẻ cầm đầu lầ Mạc Viễn Sơn.
Còn về phần những con kiến còn lại trong liên minh võ đạo, Diệp Lâm cũng lười ra tay, muốn giao cho cho phủ Thuận Thiên.
Hoa Quốc Đống nhiệt tình đồng ý, bày tỏ sự sẵn sàng giúp đỡ.
Bình thường anh ta đã muốn có cơ hội để bắt hết bọn chúng, hôm nay tình cờ lại có cơ hội tốt như vậy, có thể coi là lập được một chiến công lớn, cũng tránh việc cha anh ta suốt ngày nói anh ta không làm được việc gì nên hồn.
Trong đám côn đồ này, có lẽ chẳng có ai sạch sẽ cả, bị bắt giam vài năm sẽ giúp xã hội yên bình hơn.
"Cảnh vệ trưởng!"
Lúc này, một cấp dưới hoảng sợ chạy đến báo cáo.
"Một võ cổ giả được tìm thấy tại hiện trường... Đã chết rồi ạ!"
Cái...cái gì?
Nghe vậy, Hứa Quốc Đông lập tức sửng sốt.
“Cậu đã kiểm tra kĩ chưa?”
Anh cảnh vệ kia giơ tấm bài đeo ở thắt lưng của Tần công tử ra: “Các võ cổ giả đều mang theo những vật đặc biệt… Tôi không nhận lầm đâu ạ.”
"Tần Hạo?" Hoa Quốc Đống lấy ra tấm bài ra, trên đó có khắc tên của người chết và huy hiệu của gia tộc võ cổ nhà họ Tần!
"Người của nhà họ Tần trong bảy gia tộc võ cổ sao?"
Hoa Quốc Đống khiếp đảm nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã giết anh ta."
Bình luận facebook