-
Chương 141-145
Chương 141: Gây sự chú ý
“Tỉnh rồi!”
Lúc vợ của Hàn Sơn Hà từ từ tỉnh dậy, cả người biếng nhác, giống như là mới ngủ một giấc thức dậy, làm gì có chút dấu hiệu bệnh hoạn nào?
“Hết bệnh thật hả?”
“Đúng là thần dược có thể chữa mọi bệnh tật mà!”
Thấy cái cảnh kỳ tích kia, Hàn Sơn Hà và con gái Hàn Anh vui mừng đến mức ôm nhau khóc.
“Sơn Hà… em đang nằm mơ hả?” Người vợ tỉnh táo lại, chợt nhật ra rằng mình vốn bị bệnh nặng, thế mà như có kỳ tích rồi khỏi hẳn.
Đây không phải là nằm mơ! Đây là hiện thực!
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ơ kìa…”
Bên kia, giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy.
Cái thứ đan dược không rõ lai lịch kia thế mà lại chữa khỏi chứng bệnh kỳ lạ của vợ Hàn chiến thần?
Ông ta vốn định nhân cơ hội kéo Bộ Tài chính vào để chia sẻ trách nhiệm!
Không ngờ lại bị Bộ Tài chính đoạt hết công lao, khiến cho bệnh viện trung ương bọn họ có vẻ vô dụng.
“Haizz…”
Giám đốc Khang Thành Đan cảm thấy hối hận.
Nếu sớm biết như thế thì lúc nãy Bộ Tài chính đưa đan dược đến, ông ta đã không la lên rồi.
Vậy thì công lao chữa khỏi bệnh cho vợ của Hàn chiến thần sẽ bị bệnh viện trung ương bọn họ giành hết.
Thấy vợ mình không sao, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại và ăn cơm, Hàn Sơn Hà dặn dò: “Anh Nhi, con ở đây chăm sóc mẹ, cha đi một lát rồi quay lại ngay!”
“Cha muốn đi đâu vậy?” Hàn Anh buồn bực hỏi.
“Đương nhiên là đi Bộ Tài chính gặp anh bạn cũ, nhân tiện cảm ơn bọn họ kịp thời đưa thần dược chữa khỏi bệnh lạ của mẹ con.”
Hàn Sơn Hà tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi phòng bệnh.
Một đám bác sĩ đang chờ ở bên ngoài chưa biết tình hình bên trong, thấy vậy thì lập tức giật mình, lo lắng có phải là người bệnh đã chết rồi hay không.
Gã nhân viên Bộ Tài chính đứng bên kia sợ tới mức cả người run rẩy.
Có điều, sợ cái gì thì cái đó đến.
Hàn Sơn Hà đi qua đám đông, đi thẳng về phía gã.
Thấy vậy, gã sợ tới mức sắp tiểu tại chỗ.
“Hàn chiến thần… tôi…” Gã sắp khóc luôn rồi. Gã chỉ là một tên chạy chân thôi mà, có muốn báo thù thì cũng đừng đến tìm gã chứ?
“Dẫn tôi đi Bộ Tài chính!” Hàn Sơn Hà kéo gã nhân viên Bộ Tài chính kia đi ra ngoài.
“Hàn chiến thần, đan dược không có liên quan gì đến Bộ Tài chính chúng tôi cả!” Gã nhân viên vội vàng giải thích, muốn phủi sạch quan hệ cho Bộ Tài chính.
“Tôi biết chứ, Bộ Tài chính các cậu không có bản lĩnh đấy!” Hàn Sơn Hà cười ha ha: “Tôi chỉ muốn đi gặp chủ nhân thật sự của đan dược thôi!”
Cùng lúc đó, trong bệnh viện trung ương, tin tức viên đan dược mà Bộ Tài chính đưa đến đã chữa khỏi bệnh lạ của vợ Hàn Sơn Hà nhanh chóng truyền đi.
Đám bác sĩ vừa cảm thấy chấn động vừa cảm thấy xấu hổ.
Một đám bác sĩ danh tiếng là bọn họ thế mà lại không chữa khỏi bệnh. Cuối cùng chỉ cần uống một viên đan dược không biết tên là có thể khỏi bệnh?
“Rốt cuộc là vị thần y nào luyện chế ra viên đan dược kia vậy? Chẳng lẽ thật sự có loại thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật?”
“Trong sách cổ cũng có ghi lại, nhưng tất cả đều là đơn thuốc cổ đã thất truyền, không ai có thể luyện chế thành công được!”
“Chẳng lẽ là chó ngáp phải ruồi sao? Có điều cũng cảm ơn trời đất, vì vậy mà vợ Hàn chiến thần được cứu, bệnh viện trung ương chúng ta cũng xem như được cứu, đỡ phải bị truy cứu trách nhiệm.”
Lúc đám bác sĩ đang bàn tán xôn xao, giám đốc Khang Thành Đan gọi một cấp dưới tin cậy đi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cậu mau đi sang Bộ Tài chính hỏi thăm xem viên đan dược kia là sao, do ai luyện chế, có đơn thuốc hay không…”
“Hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện liên quan đến đan dược rồi về nói cho tôi biết. Mau đi đi!”
“Ngoài ra, mọi chuyện xảy ra ở đây vào ngày hôm nay, đều không được truyền ra ngoài!”
Khang Thành Đan biết rằng viên đan dược kia không hề bình thường.
Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra thì người xin thuốc chắc chắn sẽ nhiều đến mức đạp vỡ ngạch cửa.
Ông ta cần phải nắm giữ đơn thuốc trước khi thần dược ra đời.
Nếu đan dược thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, cứu sống người chết, thì đan dược đủ sức ghi vào sách sử.
Vậy nên, Khang Thành Đan cần phải liên kết đan dược và bệnh viện trung ương lại với nhau bằng bất cứ giá nào.
Bên kia, Diệp Lâm đi xe riêng của Bộ Tài chính về tới tập đoàn Bạch Thị.
Bạch Vi Vi dẫn đầu đám người ngồi trong phòng tiệc, nôn nóng chờ đợi tin tức từ phía Bộ Tài chính.
Phòng tiệc vốn dĩ cực kì náo nhiệt, lúc này lại trở nên lặng ngắt như tờ.
“Diệp tiên sinh quay lại rồi!”
Lúc thấy Diệp Lâm bình yên trở về, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chưa có người nào kịp nói gì, thì gã nhân viên Bộ Tài chính kia đã cười làm lành nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Bộ Tài chính chúng tôi đã thu hồi mọi lệnh ban ra.”
“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Bạch Thị làm ăn bình thường, không hề có ảnh hưởng gì cả. Và số cổ phiếu mà các người thu mua trước đó vẫn còn giá trị.”
“Lúc nãy bọn tôi có điều chưa ổn, mong các vị cùng bao dung.”
Gã nhân viên cầm đầu lúc nãy cực kì kiêu ngạo, tới khi Diệp Lâm đi theo gã một chuyến đến Bộ Tài chính, lúc trở về đây thì gã như thay đổi thành một người khác.
Đám người Bạch Vi Vi thấy vậy thì rất chấn động.
Không biết Diệp Lâm đã làm gì mà khiến cho Bộ Tài chính thay đổi thái độ lớn như vậy?
“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Diệp Lâm tuyên bố ngay trước mặt mọi người.
“Tiếp theo, tôi muốn trong vòng ba ngày, triệu tập đại hội cổ đông tập đoàn Diệp Thị, cách chức toàn bộ thành viên nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị.”
Nhà họ Diệp!
Diệp Lâm tôi đã trở lại!
Chương 142: Nguy cơ đang đến
Giờ phút này, nhà họ Diệp, một đám người đang chìm đắm trong vui vẻ, làm những chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện vào ngày mai, thì có một cuộc gọi đến cắt ngang mọi thứ.
Ông cụ Diệp xem thì thấy là vị đại lão kia gọi.
Tuy rằng cách điện thoại, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn kính sợ khom lưng.
“Khổng đại nhân, làm sao dám làm phiền ngài gọi điện thoại đến cho tôi.”
“Vô cùng cảm ơn ngài vì những chuyện đã làm cho nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài.”
“Vừa lúc tối mai nhà họ Diệp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, không biết…”
Ông cụ Diệp nói nói rồi nhân cơ hội mời Khổng Hữu Vi.
Cho dù Khổng Hữu Vi không đến dự, chỉ tùy tiện phái một người đi dự, thì cũng đủ để bọn họ nở mày nở mặt rồi.
Lỡ như may mắn Khổng Hữu Vi tự mình đến, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ thấy được chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, để xem sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Diệp bọn họ nữa hay không.
“Tôi không đi!” Giọng điệu lạnh nhạt của Khổng Hữu Vi truyền qua điện thoại.
“Tôi gọi điện thoại cho ông, không vì chuyện gì cả, chỉ là vì muốn báo với ông một tiếng thôi.”
Nghe vậy, trái tim ông cụ Diệp đập thình thịch lên, dường như có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.
“Từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp các ông nữa, tôi cũng sẽ rút lại hết mọi hứa hẹn trước đây với ông.”
“Các ông tự giải quyết cho tốt đi!”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ Diệp giống như là bị sét đánh trúng đầu, ngây ngẩn tại chỗ.
Sao chỉ trong một đêm mà thái độ của ông Khổng lại thay đổi nhiều như vậy?
Hôm qua lúc ông ta đi thăm hỏi, thái độ của ông Khổng không phải như thế mà?
Ông cụ Diệp vội nói: “Khổng đại nhân, ngài đang nói đùa với tôi hả?”
“Ông thấy tôi là người thích nói đùa sao?” Khổng Hữu Vi hừ lạnh một tiếng.
Khổng Hữu Vi là một người cuồng công việc, trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi đi nói đùa với người khác.
“Tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, xin Khổng đại nhân nói rõ giúp tôi.” Ông cụ Diệp nài nỉ, giống như là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, phải vẫy đuôi lấy lòng.
Ông ta biết rất rõ rằng một khi mất đi sự che chở của ông Khổng thì có nghĩa là nhà họ Diệp sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, tương lai coi như xong rồi.
Vậy nên, ông ta phải mượn sức ông Khổng dù cho phải trả giá lớn thế nào đi nữa.
“Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì nhà họ Diệp chúng tôi thật sự xong rồi.” Ông cụ Diệp nài nỉ lần nữa.
Khổng Hữu Vi lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, nhà họ Diệp sẽ không xong đâu. Chỉ có người nhà họ Diệp ông mới có thể cứu được nhà họ Diệp. Chẳng bao lâu nữa, nhà họ Diệp các ông sẽ được cứu giúp.”
Khổng Hữu Vi không nói rõ ràng ra, ý ngầm của ông ấy là Diệp Lâm trở lại nhà họ Diệp, thành chủ nhân của nhà họ Diệp.
Có điều, ông cụ Diệp nghe thế thì hoàn toàn không hiểu gì cả.
Ông ta không hiểu rốt cuộc ông Khổng đang nói cái gì.
Chỉ có người nhà họ Diệp ông mới có thể cứu được nhà họ Diệp là sao đây?
Cứu giúp nhà họ Diệp là cái thứ gì?
Không đợi ông cụ Diệp mở miệng hỏi tiếp, Khổng Hữu Vi đã cắt điện thoại.
Ông cụ Diệp hơi do dự, cuối cùng cũng không có gan gọi lại.
Ông ta nghĩ đợi thêm vài ngày nữa, tìm cơ hội tự mình đi thăm, xem có còn đường cứu vãn hay không.
“Ông Diệp, ai gọi điện thoại đến vậy?”
“Chẳng lẽ là vị đại lão mà hôm qua ông đi thăm hỏi?”
“Tối mai vị đại lão kia cũng đến dự tiệc nhà họ Diệp chúng ta nữa hả?”
Mọi người xung quanh còn chưa nhận ra được rằng nguy cơ đang đến. Bọn họ còn đang chìm đắm trong sự yên bình của năm tháng, thậm chí mơ mộng rằng ngày mai vị đại nhân vật kia sẽ đến nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp nở mày nở mặt.
Lúc này, ông cụ Diệp cả người uể oải, không còn sức đi giải thích với mọi người nữa.
Thế mà ông ta còn như kiểu nhà dột gặp mưa cả đêm!
“Cha ơi, không ổn rồi!”
Diệp Nguyên Cát đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hoảng loạn.
“Con vừa nhận được tin tức là tập đoàn Bạch Thị vừa bị niêm phong, đã được cho phép buôn bán bình thường lại.”
“Bộ Tài chính nói là điều tra xong rồi, tài chính của tập đoàn Bạch Thị rất bình thường.”
Nghe vậy, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn thấy giật mình, trái tim đau nhói.
Ông ta vội vàng uống một viên Bảo Tâm Hoàn mới hoãn lại.
Lúc này, Diệp Nguyên Hanh hoang mang rối loạn chạy vào.
“Cha ơi, xảy ra chuyện rồi!”
“Không phải cha đã nói là chuẩn bị ổn thỏa hết rồi sao? Cổ phiếu mà tập đoàn Bạch Thị đã thu mua của chúng ta không còn giá trị mà?”
“Nhưng mà, mới vừa rồi, tập đoàn Bạch thị hợp tác với năm đại gia tộc khác tuyên bố là sẽ triệu tập đại hội cổ đông trong vòng ba ngày, hơn nữa cách chức tất cả các thành viên nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị ngay tại đại hội.”
“Sáu nhà cộng lại với nhau được hơn 30% cổ phần, nhiều hơn nhà họ Diệp chúng ta!”
“Một khi bọn họ cách chức, thì nhà họ Diệp chúng ta cũng xong rồi!”
Ông cụ Diệp nghe vậy, trái tim lại bắt đầu đau quặn lên.
Sau cơn vui mừng là cơn đau buồn, giống như chơi tàu lượn siêu tốc.
Ông cụ Diệp đã già rồi, đâu chịu nổi cảm xúc thất thường như thế?
Ông ta lập tức hôn mê.
Nhà họ Diệp loạn hết cả lên.
Sau buổi cấp cứu loạn lạc, ông cụ Diệp từ từ tỉnh lại, mái tóc bạc trắng, giống như già đi mười tuổi.
“Mau… phân phó…”
“Đi mời nhà họ Bạch… và thành viên năm đại gia tộc khác tham gia bữa tiệc ngày mai… nhất định phải mời bọn họ đến.”
Chỉ có khi gặp mặt trực tiếp sáu đại gia tộc, mới có cơ hội làm hòa.
Nói cách khác, một khi bọn họ hợp tác cách chức, thì nhà họ Diệp bọn họ chắc là sẽ bị sáu nhà kia ăn lên từng chút một cho đến khi hết sạch sẽ.
Lúc này, ông cụ Diệp chợt nhớ lại mấy lời nói là lạ của ông Khổng lúc nãy: Chỉ có người nhà họ Diệp mới có thể cứu được nhà họ Diệp.
Nhìn đám con cháu nhà họ Diệp trước giường bệnh.
Ông cụ Diệp không biết trong đám nhỏ kia, có người nào có thể xoay chuyển cục diện trong bữa tiệc tối mai hay không?
Chương 143: Thiên Địa Võ Minh
Sau khi xử lý xong chuyện của tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm vừa đi ra khỏi cao ốc, phía sau lập tức có hai tầm mắt chứa vẻ ghen ghét dõi theo anh.
“Tề đại sư, chuyện này là sao vậy? Mới vừa rồi tập đoàn Bạch Thị còn xui xẻo bị Bộ Tài chính niêm phong, sao chỉ một lát là hết số xui xẻo rồi?”
Chu Chính Hào vừa giật mình vừa tức giận.
Ông ta mới vừa vui vẻ có vài phút thôi thì thấy nguy cơ nhà họ Bạch đã được gỡ bỏ, thậm chí ngay cả nhân viên Bộ Tài chính cũng tự mình đến xin lỗi.
“Chẳng lẽ thằng nhãi họ Diệp kia cũng cục bố trí phong thủy để hóa giải mọi thứ?”
“Rùng rợn thật đấy! Chẳng phải cậu ta từng ở trong ngục vài năm sao, sao bây giờ ra ngục lại trở nên hiểu phong thủy vậy?”
Nghe vậy, Tề đại sư khinh thường nói: “Cậu ta biết phong thủy gì chứ? Chắc là do chó ngáp phải ruồi, đốt một tòa nhà mới có thể bình thường hóa giải được đại trận Khốn Long.”
“Nói đi phải nói lại, thiên đạo thường thay đổi, tức nước ắt vỡ bờ. Chúng ta dùng đại trận Khốn Long áp nhà họ Bạch đã nhiều năm rồi, dù không có người can thiệp thì đã cũng đến lúc tự nhiên tan mất rồi.
Giống như bất cứ thứ gì đều có hạn sử dụng, bố cục phong thủy cũng giống như vậy, chỉ cần tới lúc là sẽ tự động hóa giải.
“Nhà họ Bạch có thể biến dữ thành lành, chắc chắn là vì mượn số phận đã thay đổi khi đại trận Khốn Long bị phá hỏng. Tất cả đều là tình huống bình thường.”
Nghe vậy, Chu Chính Hào cũng cảm thấy có lý: “Vậy thì bọn họ chiếm hời rồi.”
“Đúng vậy. Có điều không sao cả, đợi đêm nay tôi bố trí xong Tam Dương Tụ Âm thì cơn ác mộng nhà họ Bạch sẽ chính thức bắt đầu…” Tề đại sư cười lạnh nói.
Nghe vậy, Chu Chính Hào vui mừng cảm ơn: “Tề đại sư vất vả rồi!”
“Không có chuyện vất vả hay không vất vả.” Tề đại sư cười nhắc nhở: “Chu tổng đồng quên điều kiện đã đồng ý với tôi.”
“Sau khi chuyện thành công, tôi muốn ba phần cổ phần nhà họ, Chu tổng nhớ đừng nuốt lời!”
Người chết vì tiền chim chết vì mồi!
Tề đại sư dùng âm đức của mình đi giúp đỡ nhà họ Chu, không chỉ đơn giản là vì báo thù cho đồ đệ, mà còn vì kiếm một số lớn cuối cùng, từ đây bắt đầu sống cuộc sống hàng tỷ và cuộc sống về hưu xa xỉ.
Chu Chính Hào cắn chặt răng, nói: “Không thành vấn đề, tôi không hề dám nuốt lời với đại sư.”
Chu Chính Hào biết rõ sự lợi hại của Tề đại sư. Ông ta có thể làm nhà họ Bạch cửa nát nhà tan, thì cũng có thể dùng loại thủ đoạn tương tự đi hại nhà Cố.
Đối với loại chuyện quỷ thần khó lường thế này, Chu Chính Hào không dám nuốt lời.
…
Bên kia, sau khi ra khỏi tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm thuận đường đi cao ốc Long Môn một lát.
Lúc này, Hắc Long trùng hợp gọi điện thoại đến.
“Long Vương!”
“Bọn Bạch Long đến đủ hết rồi.”
Nghe vậy, Diệp Lâm hỏi: “Còn mấy người chưa tới?”
Diệp Lâm tung ra Long Vương lệnh, triệu tập các đại long đầu trong Long Môn, cũng đã ba ngày rồi.
“Tính thêm tôi là còn năm người.” Hắc Long hơi khựng lại rồi nói.
“Nói cách khác là còn thiếu bốn người?” Diệp Lâm cũng không vui, nói: “Bốn người kia sao vậy”
“Không biết.” Hắc Long nói: “Tôi đã liên hệ với bọn họ lần nữa rồi, chỉ là bọn họ có vẻ không muốn đi.
“Tôi biết rồi.” Diệp Lâm thầm tính toán trong lòng, chờ sau khi xử lý xong chuyện bên này sẽ đi dạy dỗ bốn người kia một trận…
Hắc Long hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Long Vương, bây giờ anh có rảnh không? Có muốn đi Long Môn một chuyến không?”
“Bên chỗ chúng tôi gặp một chút phiền phức.”
Diệp Lâm hỏi: “Chuyện gì?”
“Là thế này…”
Tiếp theo, Hắc Long kể đại khái về tình cảnh khó khăn hiện nay của Long Môn.
Hóa ra từ khi Long Môn như rắn mất đầu, không chỉ có sụp đổ bên trong, mà rất nhiều thế lực mới nổi cũng ăn mòn địa bàn bên ngoài của Long Môn.
Trong đó có một tổ chức tên “Thiên Địa Võ Minh” là mạnh nhất.
Trước khi Diệp Lâm ra ngục, Hắc Long đã bị bọn họ buộc ra khỏi Yến Kinh, hàng năm lăn lộn ở địa giới Yến Giao.
Sau này vì có Long Vương lệnh, Hắc Long mới trở về cao ốc Long Môn tại Yến Kinh.
Nhưng cũng vì vậy nên bị Thiên Hạ Võ Minh phát hiện rồi đưa chiến thư.
“Chiến thư?” Diệp Lâm cảm thấy có chút thú vị: “Bọn họ muốn cái gì?”
“Nếu bên ta thua thì phải hoàn toàn từ bỏ tất cả thế lực địa bàn ở Yến Kinh, cộng thêm cao ốc Long Môn cũng phải chuyển cho bọn họ.” Hắc Long oán hận nói.
“Lòng tham không đáy hả!” Diệp Lâm giật mình.
Đuổi Long Môn và đoạt cao ốc Long Môn, xem ra là Thiên Địa Võ Minh muốn thay thế Long Môn đây mà!
Hắc Long nói thêm: “Tôi có thể liều mạng đánh một trận với bọn họ, chết cũng không đáng tiếc. Tôi chỉ là sợ mình thực lực kém, làm mất danh tiếng của Long Môn.”
Hiện giờ Long Môn đã có đủ Ngũ Long, xem như cũng có đủ thực lực để đánh một trận.
Có điều, bọn họ phải đối mặt với Thiên Địa Võ Minh khí thế rào rạt, tình thế không mấy lạc quan.
“Bọn họ có địa vị gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
Có thể nhanh chóng quật khởi, thực lực còn mạnh hơn đám người Hắc Long, tất nhiên là không thể không có bối cảnh và chỗ dựa.
“Nghe nói sau lưng bọn họ là thế gia cổ võ, vậy nên mới có rất nhiều cao thủ.”
Nghe là cổ võ, Diệp Lâm liền biết tại sao ngay cả loại cao thủ như Hắc Long cũng bị áp chế hoàn toàn.
“Nếu là người của gia tộc cổ võ, các cậu không đánh lại cũng là chuyện bình thường.” Dứt lời, Diệp Lâm vô thức bước nhanh hơn.
“Tôi đến cao ốc Long Môn ngay đây!”
“Cứ để tôi ra mặt đánh trận chiến này.”
Cổ võ là gia tộc tu luyện võ công thời xưa. Bởi vì có truyền thừa gia tộc, cộng thêm gia tộc nào cũng là gia tộc kéo dài nghìn năm, nắm giữ rất nhiều tài nguyên tu luyện, cho nên con cháu gia tộc cổ võ vừa sinh ra đã có khởi bước cao hơn võ giả bình thường, khiến võ giả bình thường phải tụt lại phía sau.
Đương nhiên, bởi vì con cháu gia tộc cổ võ đều có thực lực mạnh mẽ, cho nên bị hạn chế rất nghiêm ngặt về mặt số lượng, không đến mức đi đâu cũng gặp.
Hiện nay có chưa đến một nghìn cổ võ giả có tên trong danh sách đăng kí, cực kì thưa thớt, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Đại Hạ.
Hơn nữa, đa số con cháu gia tộc cổ võ đều lựa chọn ở ẩn, từng có thỏa thuận với thế giới bên ngoài, sẽ không gây ảnh hưởng đến sự vận chuyển bình thường của xã hội, nhiều lắm chỉ là đi dạo vài vòng trong thế giới bình thường thôi.
Có điều, mấy năm qua, Đại Hạ đang trong thời kỳ hưng thịnh, biểu hiện ra khai sáng và tiếp nhận, giảm bớt lực ràng buộc với cổ võ.
Vậy nên số lượng con cháu gia tộc cổ võ dần trở nên nhiều hơn, đồng thời thường xuyên đi lại bên ngoài.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay để tránh bị chú ý, bọn họ chỉ đi mượn tay người khác để mở rộng thế lực thôi.
Kết quả là dần dần hình thành một thế lực ăn trắng lẫn đen, không thể khinh thường được.
Ngay cả Long Môn từng là đầu sỏ thế giới ngầm cũng bị bọn họ buộc cho mất đi chỗ ở cố định, lùi ra ngoài liên tục.
Diệp Lâm nhanh chóng đi đến cao ốc Long Môn.
“Long Vương!”
Hắc Long dẫn đầu năm long đầu tự mình ra cửa chào đón.
Ngoài lần trước đánh nhau với Bạch Long và Tử Long ra, thì đây là lần đầu Diệp Lâm thấy ba long còn lại.
Anh còn chưa kịp nói gì thì mấy người theo dõi ở đối diện đã lao tới.
“Hắc Long, con rùa đen rút đầu mày cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi hả?”
“Bọn tao còn tưởng rằng mày nhận chiến thư xong sẽ treo bảng không chiến đấy chứ!”
Chương 144: Thần Long Bãi Vĩ
“Là người của Thiên Hạ Võ Minh!” Hắc Long thấy vậy thì vừa giật mình vừa tức giận.
Không ngờ đối phương lại hung hăng ngang ngược đến như thế, ngay cả ở cửa cao ốc cũng cho người theo dõi. Xem ra nếu mình không ra ngoài nghênh chiến thì bọn họ sẽ đánh tới cửa bất cứ lúc nào.
“To gan!” Lúc này, Lam Long không đợi mấy người kia tới gần thì đã vọt nhanh ra phía trước.
Một quyền vung lên, lập tức đánh lui hết ba người.
“Long Vương đang ở đây, sao có thể để mặc cho bọn mày làm càn!”
Lam Long tuy rằng có dáng người cao gầy, nhưng khi vung quyền lại cực kì mạnh mẽ dứt khoát.
Đám người theo dõi chỉ thuộc tầng lớp chạy chân thấp nhất của Thiên Hạ Võ Minh, sao có thể gánh nổi một quyền của Lam Long?
Tuy rằng chỉ là một quyền cách không, nhưng mà đám người kia lại như đâm trúng vào tường, ngã nhào xuống đất, la hét thảm thiết.
Thấy vậy, đám người Bạch Long vui vẻ nói: “Anh Lam, thực lực của anh lại tăng lên rồi hả?”
“Chắc là anh đã đạt tới cảnh giới tông sư ngũ phẩm rồi hả?”
Một quyền cách không cũng có lực đạo nghìn cân, đám người Bạch Long tự nhận mình không làm được.
Lam Long lạnh nhạt nói: “Ừ, mới vừa đột phá vào tháng trước.”
Nếu không phải Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện thì Lam Long thậm chí định một đánh tám tranh chức vị Long Vương.
Giờ phút này, đám người theo dõi bị ngã xuống đất giận tím cả mặt.
“Bọn mày… bọn mày… dám đánh người của Võ Minh… còn đánh tàn nhẫn như thế kia…”
“Minh chủ bọn tao sẽ không tha cho bọn mày!”
Người ta nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Bọn họ là người của Thiên Hạ Võ Minh, đừng nói là bị đánh, cho dù chỉ là bị đắc tội một lần, cũng sẽ bị trả thù mãi không dứt.
Long Môn vốn là cái đinh trong mắt Thiên Hạ Võ Minh, Thiên Hạ Võ Minh muốn nhổ cái đinh này ra lâu lắm rồi.
Có lẽ bọn họ có thể mượn lý do Long Môn ra tay trước để tiến thành đả kích và phong tỏa Long Môn về mọi mặt.
“Lam Long, bọn họ chỉ là kẻ chạy chân thôi, đánh bọn họ dễ tạo thành phiền phức lắm!”
Hắc Long sợ chuyện ầm ĩ lên thì khó mà kết thúc được, bèn đi ngăn cản Lam Long.
Cho dù hiện giờ có Long Vương tọa trấn, nhưng mà lần này đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là chỗ dựa của Thiên Hạ Võ Minh, cũng chính là con cháu gia tộc cổ võ.
Hắc Long cảm thấy dù thực lực của Diệp Lâm rất mạnh, nhưng có lẽ cũng phải cố hết sức mới đánh lại con cháu gia tộc cổ võ.
Huống chi, dù Diệp Lâm có mạnh đến đâu, thì Diệp Lâm cũng chỉ có một mình.
Còn con cháu gia tộc cổ võ, bọn họ có cả một gia tộc làm chỗ dựa.
Ở trong mắt Hắc Long, tình huống có lợi nhất với bọn họ là vừa đánh vừa đàm phán.
Rốt cuộc thì muốn hoàn toàn áp chế Thiên Hạ Võ Minh là một chuyện không hiện thực.
Có điều, Diệp Lâm lại không suy nghĩ như vậy.
“Vì sao không thể đánh?”
“Hắc Long, cậu bị Thiên Hạ Võ Minh đánh sợ rồi hả?”
“Bọn họ đã tới tận cửa khiêu khích rồi, chúng ta càng phải đánh trả mạnh lại mới được!”
Hắc Long nghe vậy thì lộ vẻ xấu hổ. Anh ta đúng là bị đánh sợ rồi, nếu không thì sao ngay cả địa bàn Yến Kinh cũng không giữ được chứ?
“Đánh gãy chân bọn chúng, bảo bọn chúng trở về báo tin!”
“Nếu bọn họ muốn cao ốc Long Môn thì hãy tự mình đến đây, cứ dẫn theo nhiều người đến đây đi!”
Diệp Lâm còn chưa nói xong, Lam Long đã vọt lên phía trước, không hề nhiều lời, đấm gãy tay chân đám chạy chân rồi ném sang bên đường như ném rác rưởi.
Người qua đường giật mình, trợn to mắt ra mà nhìn. Bọn họ không ngờ rằng lại có người dám đánh người ngay trước bàn dân thiên hạ.
Đám người kia vừa hét thảm thiết vừa nổi lòng ác độc, thề nhất định phải làm cho minh chủ đại nhân trả thù cho bọn chúng.
Thấy Lam Long ra tay dứt khoát lưu loát, Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cảm thấy cách làm việc của Lam Long rất hợp gu mình.
Có thể đánh nhau thì không cần phải nói nhiều. Huống chi, khi đối mặt với một đám con kiến, thì càng không cần phải kiêng dè.
“Đi thôi!” Diệp Lâm đi vào cao ốc Long Môn, ngồi chờ người của Thiên Hạ Võ Minh chủ động tới cửa.
Hắc Long thấy thế thì thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuối cùng, anh ta vẫn cẩn thận mà cho người ở bên ngoài trông chừng và theo dõi hướng đi của đám người chạy chân.
Diệp Lâm dẫn người đi lên tầng cao nhất của cao ốc Long Môn, còn chưa ngồi xuống thì đã nói với Lam Long: “Ra tay với tôi đi!”
“Cái gì?” Lam Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.
Sợ Diệp Lâm hiểu lầm mình, Lam Long chủ động nói: “Thuộc hạ từng nghe nói về thực lực của Long Vương rồi. Thuộc hạ khâm phục thật lòng thật dạ, tuyệt đối không có ý gì khác.”
“Tôi biết.” Diệp Lâm khoanh tay nói: “Dùng chiêu long quyền kia của anh, dốc sức đánh tôi thử xem, để tôi biết thực lực của anh thế nào.”
Diệp Lâm nhìn ra được Lam Long là người mạnh nhất trong đám long, anh xem để chỉ dạy anh ta một vài điều.
Lam Long lập tức hiểu ý của Diệp Lâm, vậy nên ôm quyền nói: “Vậy thuộc hạ đắc tội rồi.”
Dứt lời, Lam Long bày tư thế, vung lên là một quyền.
“Thần Long Bãi Vĩ!”
Ngay sau đó, tiếng quyền như sấm đánh bên tai, mơ hồ có cả tiếng rồng ngâm.
Diệp Lâm thầm gật đầu, quả nhiên là thực lực tông sư ngũ phẩm, mạnh hơn hẳn bọn Hắc Long.
Uy lực của một quyền kia mạnh đến mức khiến đám người Hắc Long giật mình.
Bọn họ thầm nghĩ: may mà có Long Vương mới ở đây, nếu không dù bốn người bọn họ có hợp lực với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Lam Long.
“Tên Lam Long kia rốt cuộc có kỳ ngộ gì mà lại đột phá tăng cấp, mạnh hơn cả đám chúng ta vậy?” Thanh Long có chút ghen ghét lẩm bẩm.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một quyền của Lam Long uy mãnh bá đạo, lúc quyền vung lên, dường như thật sự có một con rồng đang vẫy đuôi lao tới, quét ngang tất cả.
Để đỡ một quyền bá đạo thế kia, Diệp Lâm cũng dùng chiêu Thần Long Bãi Vĩ.
Nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, thực tế thì là bốn lạng đẩy nghìn cân.
Hai quyền va chạm, Lam Long lại bị đấm lui mấy chục bước.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Lam Long lùi liên tục hơn mười mét mới miễn cưỡng đứng vững.
Anh ta thầm hoảng sợ: May là mình không chủ động khiêu chiến quyền uy của Long Vương mới, chứ với sự chênh lệch kiểu này, chắc là mình có chết thế nào cũng không biết.
“Hay lắm!”
“Quyền pháp tuyệt vời!”
“Ở trong tay Long Vương, Thần Long Bãi Vĩ trong chín thức của long quyền mang lên một loại phong thái khác!”
Đám người Hắc Long sôi nổi khen ngợi, cực kì khâm phục.
Dường như chín thức của long quyền ở trong tay Diệp Lâm sẽ có uy lực mạnh như trời với đất khi ở trong tay bọn họ.
“Lúc nãy tôi dùng đã dùng lực đánh mở khí huyết toàn thân của anh.”
Dứt lời, Diệp Lâm ném một viên đan dược cho Lam Long.
“Uống đi!”
“Sau khi uống viên tụ khí đan này, tu vi của anh sẽ tăng thêm một đoạn, may mắn thì có thể bước thẳng lên tứ phẩm.”
Chương 145: Lâm thời tăng cấp
“Tụ khí đan?”
Lam Long cầm viên đan dược, khi thấy hoa văn phức tạp trên viên đan dược thì lập tức giật nảy mình.
Tuy rằng trên thị trường có rất nhiều tụ khí đan, nhưng cái loại tụ khí đan bình thường ấy sao có thể so sánh được với tụ khí đan do Diệp Lâm tự mình luyện chế?
Cho dù coi đan dược bình thường như cơm ăn hằng ngày, ăn suốt cả năm, thì cũng không có hiệu quả bằng một viên đan dược nho nhỏ trước mắt này.
Tuy rằng Lam Long không hiểu thuật luyện đan, nhưng anh ta cũng biết rằng hoa văn trên đan dược càng phức tạp thì phẩm chất sẽ càng cao.
Anh ta từng tốn hàng chục triệu tệ đi mua tụ khí đan bình thường chỉ có vài hoa văn thì làm sao có thể so sánh được với viên đan dược do Long Vương tặng?
Có thể thấy rằng nếu viên tụ khí đan này rơi vào thị trường thì chắc chắn sẽ là bảo bối vô giá.
“Có thể làm tôi đột phá đến tứ phẩm hả?”
Lam Long kích động cầm viên đan dược, cho rằng Long Vương không nói dối.
Cái loại đan dược phẩm chất cao thế này nhất định có thể giúp mình một tay!
“Cảm ơn Long Vương ban tặng!”
Lam Long hồi hồn lại, vội vàng cúi người thi lễ.
“Thuộc hạ không có gì báo đáp ơn to của Long Vương, sau này chỉ có thể không chút do dự vượt lửa qua sông.”
Dứt lời, Lam Long tranh thủ lúc chân khí trong cơ thể đang bị tản ra, uống tụ khí đan, ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.
Trên con đường võ đạo, chuyện khó nhất chính là tụ khí.
Thân thể có thể rèn luyện hàng nghìn lần để đến Hóa Cảnh. Còn chân khí thì không thể nắm bắt, không có hình dáng, rất khó để nắm được và tu luyện.
Trong hoàn cảnh mạt pháp ngày nay, khi linh khí trở nên loãng, muốn hoàn thành tụ khí trong cơ thể là một chuyện cực kì khó khăn.
Đa số võ giả, đến suốt cuộc đời cũng không nắm được mấu chốt, chỉ có thể dừng bước tại hạ tam phẩm, cũng chính là thực lực bảy, tám, chín phẩm.
Tuy rằng đây là thực lực mạnh với người thường, nhưng mà khi đối mặt với cao thủ thật sự, ví dụ như cao thủ trung tam phẩm và thượng tam phẩm, sự chênh lệch sẽ như trời với đất.
“Tứ phẩm!”
Đám người Hắc Long nghe vậy thì hâm mộ hô lên.
Tứ phẩm có thể xem như là một ngạch cửa của võ giả.
Bởi vì một khi đột phá tứ phẩm, thì sẽ bước vào tầng lớp cao thủ hàng đầu.
Cho dù chỉ dừng bước ở tứ phẩm thôi, thì cũng đã đủ xuất sắc, vượt qua 90% giới võ giả.
Giống như đám người Hắc Long, khó lắm mới bước vào cảnh giới tông sư lục phẩm, thuộc về tầng lớp thấp nhất trong trung tam phẩm.
Hắc Long nhớ rõ minh chủ chi nhánh Yến Kinh của Thiên Địa Võ Minh có thực lực tứ phẩm.
Nếu không thì Hắc Long sẽ không kiêng kị và sợ hãi Thiên Địa Võ Minh đến như vậy.
Chỉ là thực lực của một chi nhánh thôi mà đã mạnh đến như thế, thì anh ta không dám tưởng tượng đến cao thủ bên trên nữa.
“Long Vương!” Hắc Long của chút ghen ghét nói: “Thuộc hạ là người đầu tiên quy thuận Long Vương mà!”
Hắc Long nhìn Diệp Lâm, thử nhắc nhở một câu.
Ý ngầm là mình chưa vớt được cái gì, Lam Long mới vừa quy thuận lại được một viên tụ khí đan cực phẩm.
“Long Vương đại nhân, thuộc hạ cũng trung thành và tận tâm mà!” Thanh Long cũng nói: “Có thể ban cho chúng tôi một viên tụ khí đan hay không?”
Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Vừa rồi Lam Long biểu hiện khá tốt, viên đan dược kia là khen thưởng anh ta. Hơn nữa, thực lực của anh ta cao hơn mọi người ở đây, anh ta có được đan dược là đúng rồi.”
“Khi nào các anh có thể đạt đến tiêu chuẩn hiện nay của Lam Long, tôi tất nhiên sẽ ban cho các anh tụ khí đan.”
Với thực lực hiện giờ của bọn họ mà đi dùng tụ khí đan là có chút lãng phí.
Diệp Lâm vừa mới bắt đầu luyện đan nên không có nhiều đan dược.
“Haizz…”
“Thuộc hạ sẽ cố gắng!”
Mọi người có chút thất vọng, thậm chí cảm thấy nếu không có cơ duyên thì sẽ rất khó tiến thêm một bước.
Thằng nhãi Lam Long kia may mắn thật đấy!
“Có điều…” Diệp Lâm đảo giọng, nói thêm: “Hiện giờ kẻ địch mạnh ở ngay trước mắt, thực lực của các anh đúng là không đủ xem, làm Long Môn ta mất mặt.”
“Tôi còn vài viên bồi nguyên đan, cho các anh để các anh củng cố căn cơ, sớm hay muộn gì cũng sẽ đột phá.”
Nguyên nhân chủ yếu khiến đám người Hắc Long không thể đột phá là vì bọn họ muốn nhanh chóng đột phá nên dẫn tới căn cơ không vững chắc.
Trong loại tình huống này, dùng bồi nguyên đan củng cố căn cơ sẽ có hiệu quả tốt hơn dùng tụ khí đan.
Dứt lời, Diệp Lâm ném bốn viên bồi nguyên đan cho bốn người.
“Cảm ơn Long Vương đại nhân!”
Bốn người nhận lấy bồi nguyên đan, lập tức cảm thấy vui mừng, bỏ lướt qua cảm giác mất mát mới vừa rồi, cực kì biết ơn Diệp Lâm.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo nữa.” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương: “Trước khi người của Thiên Địa Võ Minh đến, các anh tranh thủ uống đan dược rồi tu luyện.”
“Đợi lát nữa hãy làm cho người của Thiên Địa Võ Minh biết thực lực thật sự của Long Môn chúng ta.”
Diệp Lâm lâm thời tăng thực lực cho đám người, để tránh lát nữa đánh nhau với Thiên Địa Võ Minh, chỉ có một mình mình lên đánh nhau, có vẻ như là Long Môn không có ai khác vậy.
“Ha ha, Long Vương đại nhân cứ yên tâm!” Hắc Long rất có tin tưởng: “Lần này bọn tôi bảo đảm có thể lấy lại mặt mũi, đánh sập đám người của Võ Minh. Cho dù là minh chủ chi nhánh, thì cũng có thể giao cho lão Lam đối phó.”
“Tỉnh rồi!”
Lúc vợ của Hàn Sơn Hà từ từ tỉnh dậy, cả người biếng nhác, giống như là mới ngủ một giấc thức dậy, làm gì có chút dấu hiệu bệnh hoạn nào?
“Hết bệnh thật hả?”
“Đúng là thần dược có thể chữa mọi bệnh tật mà!”
Thấy cái cảnh kỳ tích kia, Hàn Sơn Hà và con gái Hàn Anh vui mừng đến mức ôm nhau khóc.
“Sơn Hà… em đang nằm mơ hả?” Người vợ tỉnh táo lại, chợt nhật ra rằng mình vốn bị bệnh nặng, thế mà như có kỳ tích rồi khỏi hẳn.
Đây không phải là nằm mơ! Đây là hiện thực!
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ơ kìa…”
Bên kia, giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ vậy.
Cái thứ đan dược không rõ lai lịch kia thế mà lại chữa khỏi chứng bệnh kỳ lạ của vợ Hàn chiến thần?
Ông ta vốn định nhân cơ hội kéo Bộ Tài chính vào để chia sẻ trách nhiệm!
Không ngờ lại bị Bộ Tài chính đoạt hết công lao, khiến cho bệnh viện trung ương bọn họ có vẻ vô dụng.
“Haizz…”
Giám đốc Khang Thành Đan cảm thấy hối hận.
Nếu sớm biết như thế thì lúc nãy Bộ Tài chính đưa đan dược đến, ông ta đã không la lên rồi.
Vậy thì công lao chữa khỏi bệnh cho vợ của Hàn chiến thần sẽ bị bệnh viện trung ương bọn họ giành hết.
Thấy vợ mình không sao, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại và ăn cơm, Hàn Sơn Hà dặn dò: “Anh Nhi, con ở đây chăm sóc mẹ, cha đi một lát rồi quay lại ngay!”
“Cha muốn đi đâu vậy?” Hàn Anh buồn bực hỏi.
“Đương nhiên là đi Bộ Tài chính gặp anh bạn cũ, nhân tiện cảm ơn bọn họ kịp thời đưa thần dược chữa khỏi bệnh lạ của mẹ con.”
Hàn Sơn Hà tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi phòng bệnh.
Một đám bác sĩ đang chờ ở bên ngoài chưa biết tình hình bên trong, thấy vậy thì lập tức giật mình, lo lắng có phải là người bệnh đã chết rồi hay không.
Gã nhân viên Bộ Tài chính đứng bên kia sợ tới mức cả người run rẩy.
Có điều, sợ cái gì thì cái đó đến.
Hàn Sơn Hà đi qua đám đông, đi thẳng về phía gã.
Thấy vậy, gã sợ tới mức sắp tiểu tại chỗ.
“Hàn chiến thần… tôi…” Gã sắp khóc luôn rồi. Gã chỉ là một tên chạy chân thôi mà, có muốn báo thù thì cũng đừng đến tìm gã chứ?
“Dẫn tôi đi Bộ Tài chính!” Hàn Sơn Hà kéo gã nhân viên Bộ Tài chính kia đi ra ngoài.
“Hàn chiến thần, đan dược không có liên quan gì đến Bộ Tài chính chúng tôi cả!” Gã nhân viên vội vàng giải thích, muốn phủi sạch quan hệ cho Bộ Tài chính.
“Tôi biết chứ, Bộ Tài chính các cậu không có bản lĩnh đấy!” Hàn Sơn Hà cười ha ha: “Tôi chỉ muốn đi gặp chủ nhân thật sự của đan dược thôi!”
Cùng lúc đó, trong bệnh viện trung ương, tin tức viên đan dược mà Bộ Tài chính đưa đến đã chữa khỏi bệnh lạ của vợ Hàn Sơn Hà nhanh chóng truyền đi.
Đám bác sĩ vừa cảm thấy chấn động vừa cảm thấy xấu hổ.
Một đám bác sĩ danh tiếng là bọn họ thế mà lại không chữa khỏi bệnh. Cuối cùng chỉ cần uống một viên đan dược không biết tên là có thể khỏi bệnh?
“Rốt cuộc là vị thần y nào luyện chế ra viên đan dược kia vậy? Chẳng lẽ thật sự có loại thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật?”
“Trong sách cổ cũng có ghi lại, nhưng tất cả đều là đơn thuốc cổ đã thất truyền, không ai có thể luyện chế thành công được!”
“Chẳng lẽ là chó ngáp phải ruồi sao? Có điều cũng cảm ơn trời đất, vì vậy mà vợ Hàn chiến thần được cứu, bệnh viện trung ương chúng ta cũng xem như được cứu, đỡ phải bị truy cứu trách nhiệm.”
Lúc đám bác sĩ đang bàn tán xôn xao, giám đốc Khang Thành Đan gọi một cấp dưới tin cậy đi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cậu mau đi sang Bộ Tài chính hỏi thăm xem viên đan dược kia là sao, do ai luyện chế, có đơn thuốc hay không…”
“Hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện liên quan đến đan dược rồi về nói cho tôi biết. Mau đi đi!”
“Ngoài ra, mọi chuyện xảy ra ở đây vào ngày hôm nay, đều không được truyền ra ngoài!”
Khang Thành Đan biết rằng viên đan dược kia không hề bình thường.
Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra thì người xin thuốc chắc chắn sẽ nhiều đến mức đạp vỡ ngạch cửa.
Ông ta cần phải nắm giữ đơn thuốc trước khi thần dược ra đời.
Nếu đan dược thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, cứu sống người chết, thì đan dược đủ sức ghi vào sách sử.
Vậy nên, Khang Thành Đan cần phải liên kết đan dược và bệnh viện trung ương lại với nhau bằng bất cứ giá nào.
Bên kia, Diệp Lâm đi xe riêng của Bộ Tài chính về tới tập đoàn Bạch Thị.
Bạch Vi Vi dẫn đầu đám người ngồi trong phòng tiệc, nôn nóng chờ đợi tin tức từ phía Bộ Tài chính.
Phòng tiệc vốn dĩ cực kì náo nhiệt, lúc này lại trở nên lặng ngắt như tờ.
“Diệp tiên sinh quay lại rồi!”
Lúc thấy Diệp Lâm bình yên trở về, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chưa có người nào kịp nói gì, thì gã nhân viên Bộ Tài chính kia đã cười làm lành nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Bộ Tài chính chúng tôi đã thu hồi mọi lệnh ban ra.”
“Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Bạch Thị làm ăn bình thường, không hề có ảnh hưởng gì cả. Và số cổ phiếu mà các người thu mua trước đó vẫn còn giá trị.”
“Lúc nãy bọn tôi có điều chưa ổn, mong các vị cùng bao dung.”
Gã nhân viên cầm đầu lúc nãy cực kì kiêu ngạo, tới khi Diệp Lâm đi theo gã một chuyến đến Bộ Tài chính, lúc trở về đây thì gã như thay đổi thành một người khác.
Đám người Bạch Vi Vi thấy vậy thì rất chấn động.
Không biết Diệp Lâm đã làm gì mà khiến cho Bộ Tài chính thay đổi thái độ lớn như vậy?
“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Diệp Lâm tuyên bố ngay trước mặt mọi người.
“Tiếp theo, tôi muốn trong vòng ba ngày, triệu tập đại hội cổ đông tập đoàn Diệp Thị, cách chức toàn bộ thành viên nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị.”
Nhà họ Diệp!
Diệp Lâm tôi đã trở lại!
Chương 142: Nguy cơ đang đến
Giờ phút này, nhà họ Diệp, một đám người đang chìm đắm trong vui vẻ, làm những chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện vào ngày mai, thì có một cuộc gọi đến cắt ngang mọi thứ.
Ông cụ Diệp xem thì thấy là vị đại lão kia gọi.
Tuy rằng cách điện thoại, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn kính sợ khom lưng.
“Khổng đại nhân, làm sao dám làm phiền ngài gọi điện thoại đến cho tôi.”
“Vô cùng cảm ơn ngài vì những chuyện đã làm cho nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài.”
“Vừa lúc tối mai nhà họ Diệp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, không biết…”
Ông cụ Diệp nói nói rồi nhân cơ hội mời Khổng Hữu Vi.
Cho dù Khổng Hữu Vi không đến dự, chỉ tùy tiện phái một người đi dự, thì cũng đủ để bọn họ nở mày nở mặt rồi.
Lỡ như may mắn Khổng Hữu Vi tự mình đến, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ thấy được chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, để xem sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Diệp bọn họ nữa hay không.
“Tôi không đi!” Giọng điệu lạnh nhạt của Khổng Hữu Vi truyền qua điện thoại.
“Tôi gọi điện thoại cho ông, không vì chuyện gì cả, chỉ là vì muốn báo với ông một tiếng thôi.”
Nghe vậy, trái tim ông cụ Diệp đập thình thịch lên, dường như có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.
“Từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp các ông nữa, tôi cũng sẽ rút lại hết mọi hứa hẹn trước đây với ông.”
“Các ông tự giải quyết cho tốt đi!”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ Diệp giống như là bị sét đánh trúng đầu, ngây ngẩn tại chỗ.
Sao chỉ trong một đêm mà thái độ của ông Khổng lại thay đổi nhiều như vậy?
Hôm qua lúc ông ta đi thăm hỏi, thái độ của ông Khổng không phải như thế mà?
Ông cụ Diệp vội nói: “Khổng đại nhân, ngài đang nói đùa với tôi hả?”
“Ông thấy tôi là người thích nói đùa sao?” Khổng Hữu Vi hừ lạnh một tiếng.
Khổng Hữu Vi là một người cuồng công việc, trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi đi nói đùa với người khác.
“Tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, xin Khổng đại nhân nói rõ giúp tôi.” Ông cụ Diệp nài nỉ, giống như là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, phải vẫy đuôi lấy lòng.
Ông ta biết rất rõ rằng một khi mất đi sự che chở của ông Khổng thì có nghĩa là nhà họ Diệp sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, tương lai coi như xong rồi.
Vậy nên, ông ta phải mượn sức ông Khổng dù cho phải trả giá lớn thế nào đi nữa.
“Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì nhà họ Diệp chúng tôi thật sự xong rồi.” Ông cụ Diệp nài nỉ lần nữa.
Khổng Hữu Vi lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, nhà họ Diệp sẽ không xong đâu. Chỉ có người nhà họ Diệp ông mới có thể cứu được nhà họ Diệp. Chẳng bao lâu nữa, nhà họ Diệp các ông sẽ được cứu giúp.”
Khổng Hữu Vi không nói rõ ràng ra, ý ngầm của ông ấy là Diệp Lâm trở lại nhà họ Diệp, thành chủ nhân của nhà họ Diệp.
Có điều, ông cụ Diệp nghe thế thì hoàn toàn không hiểu gì cả.
Ông ta không hiểu rốt cuộc ông Khổng đang nói cái gì.
Chỉ có người nhà họ Diệp ông mới có thể cứu được nhà họ Diệp là sao đây?
Cứu giúp nhà họ Diệp là cái thứ gì?
Không đợi ông cụ Diệp mở miệng hỏi tiếp, Khổng Hữu Vi đã cắt điện thoại.
Ông cụ Diệp hơi do dự, cuối cùng cũng không có gan gọi lại.
Ông ta nghĩ đợi thêm vài ngày nữa, tìm cơ hội tự mình đi thăm, xem có còn đường cứu vãn hay không.
“Ông Diệp, ai gọi điện thoại đến vậy?”
“Chẳng lẽ là vị đại lão mà hôm qua ông đi thăm hỏi?”
“Tối mai vị đại lão kia cũng đến dự tiệc nhà họ Diệp chúng ta nữa hả?”
Mọi người xung quanh còn chưa nhận ra được rằng nguy cơ đang đến. Bọn họ còn đang chìm đắm trong sự yên bình của năm tháng, thậm chí mơ mộng rằng ngày mai vị đại nhân vật kia sẽ đến nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp nở mày nở mặt.
Lúc này, ông cụ Diệp cả người uể oải, không còn sức đi giải thích với mọi người nữa.
Thế mà ông ta còn như kiểu nhà dột gặp mưa cả đêm!
“Cha ơi, không ổn rồi!”
Diệp Nguyên Cát đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hoảng loạn.
“Con vừa nhận được tin tức là tập đoàn Bạch Thị vừa bị niêm phong, đã được cho phép buôn bán bình thường lại.”
“Bộ Tài chính nói là điều tra xong rồi, tài chính của tập đoàn Bạch Thị rất bình thường.”
Nghe vậy, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn thấy giật mình, trái tim đau nhói.
Ông ta vội vàng uống một viên Bảo Tâm Hoàn mới hoãn lại.
Lúc này, Diệp Nguyên Hanh hoang mang rối loạn chạy vào.
“Cha ơi, xảy ra chuyện rồi!”
“Không phải cha đã nói là chuẩn bị ổn thỏa hết rồi sao? Cổ phiếu mà tập đoàn Bạch Thị đã thu mua của chúng ta không còn giá trị mà?”
“Nhưng mà, mới vừa rồi, tập đoàn Bạch thị hợp tác với năm đại gia tộc khác tuyên bố là sẽ triệu tập đại hội cổ đông trong vòng ba ngày, hơn nữa cách chức tất cả các thành viên nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị ngay tại đại hội.”
“Sáu nhà cộng lại với nhau được hơn 30% cổ phần, nhiều hơn nhà họ Diệp chúng ta!”
“Một khi bọn họ cách chức, thì nhà họ Diệp chúng ta cũng xong rồi!”
Ông cụ Diệp nghe vậy, trái tim lại bắt đầu đau quặn lên.
Sau cơn vui mừng là cơn đau buồn, giống như chơi tàu lượn siêu tốc.
Ông cụ Diệp đã già rồi, đâu chịu nổi cảm xúc thất thường như thế?
Ông ta lập tức hôn mê.
Nhà họ Diệp loạn hết cả lên.
Sau buổi cấp cứu loạn lạc, ông cụ Diệp từ từ tỉnh lại, mái tóc bạc trắng, giống như già đi mười tuổi.
“Mau… phân phó…”
“Đi mời nhà họ Bạch… và thành viên năm đại gia tộc khác tham gia bữa tiệc ngày mai… nhất định phải mời bọn họ đến.”
Chỉ có khi gặp mặt trực tiếp sáu đại gia tộc, mới có cơ hội làm hòa.
Nói cách khác, một khi bọn họ hợp tác cách chức, thì nhà họ Diệp bọn họ chắc là sẽ bị sáu nhà kia ăn lên từng chút một cho đến khi hết sạch sẽ.
Lúc này, ông cụ Diệp chợt nhớ lại mấy lời nói là lạ của ông Khổng lúc nãy: Chỉ có người nhà họ Diệp mới có thể cứu được nhà họ Diệp.
Nhìn đám con cháu nhà họ Diệp trước giường bệnh.
Ông cụ Diệp không biết trong đám nhỏ kia, có người nào có thể xoay chuyển cục diện trong bữa tiệc tối mai hay không?
Chương 143: Thiên Địa Võ Minh
Sau khi xử lý xong chuyện của tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm vừa đi ra khỏi cao ốc, phía sau lập tức có hai tầm mắt chứa vẻ ghen ghét dõi theo anh.
“Tề đại sư, chuyện này là sao vậy? Mới vừa rồi tập đoàn Bạch Thị còn xui xẻo bị Bộ Tài chính niêm phong, sao chỉ một lát là hết số xui xẻo rồi?”
Chu Chính Hào vừa giật mình vừa tức giận.
Ông ta mới vừa vui vẻ có vài phút thôi thì thấy nguy cơ nhà họ Bạch đã được gỡ bỏ, thậm chí ngay cả nhân viên Bộ Tài chính cũng tự mình đến xin lỗi.
“Chẳng lẽ thằng nhãi họ Diệp kia cũng cục bố trí phong thủy để hóa giải mọi thứ?”
“Rùng rợn thật đấy! Chẳng phải cậu ta từng ở trong ngục vài năm sao, sao bây giờ ra ngục lại trở nên hiểu phong thủy vậy?”
Nghe vậy, Tề đại sư khinh thường nói: “Cậu ta biết phong thủy gì chứ? Chắc là do chó ngáp phải ruồi, đốt một tòa nhà mới có thể bình thường hóa giải được đại trận Khốn Long.”
“Nói đi phải nói lại, thiên đạo thường thay đổi, tức nước ắt vỡ bờ. Chúng ta dùng đại trận Khốn Long áp nhà họ Bạch đã nhiều năm rồi, dù không có người can thiệp thì đã cũng đến lúc tự nhiên tan mất rồi.
Giống như bất cứ thứ gì đều có hạn sử dụng, bố cục phong thủy cũng giống như vậy, chỉ cần tới lúc là sẽ tự động hóa giải.
“Nhà họ Bạch có thể biến dữ thành lành, chắc chắn là vì mượn số phận đã thay đổi khi đại trận Khốn Long bị phá hỏng. Tất cả đều là tình huống bình thường.”
Nghe vậy, Chu Chính Hào cũng cảm thấy có lý: “Vậy thì bọn họ chiếm hời rồi.”
“Đúng vậy. Có điều không sao cả, đợi đêm nay tôi bố trí xong Tam Dương Tụ Âm thì cơn ác mộng nhà họ Bạch sẽ chính thức bắt đầu…” Tề đại sư cười lạnh nói.
Nghe vậy, Chu Chính Hào vui mừng cảm ơn: “Tề đại sư vất vả rồi!”
“Không có chuyện vất vả hay không vất vả.” Tề đại sư cười nhắc nhở: “Chu tổng đồng quên điều kiện đã đồng ý với tôi.”
“Sau khi chuyện thành công, tôi muốn ba phần cổ phần nhà họ, Chu tổng nhớ đừng nuốt lời!”
Người chết vì tiền chim chết vì mồi!
Tề đại sư dùng âm đức của mình đi giúp đỡ nhà họ Chu, không chỉ đơn giản là vì báo thù cho đồ đệ, mà còn vì kiếm một số lớn cuối cùng, từ đây bắt đầu sống cuộc sống hàng tỷ và cuộc sống về hưu xa xỉ.
Chu Chính Hào cắn chặt răng, nói: “Không thành vấn đề, tôi không hề dám nuốt lời với đại sư.”
Chu Chính Hào biết rõ sự lợi hại của Tề đại sư. Ông ta có thể làm nhà họ Bạch cửa nát nhà tan, thì cũng có thể dùng loại thủ đoạn tương tự đi hại nhà Cố.
Đối với loại chuyện quỷ thần khó lường thế này, Chu Chính Hào không dám nuốt lời.
…
Bên kia, sau khi ra khỏi tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm thuận đường đi cao ốc Long Môn một lát.
Lúc này, Hắc Long trùng hợp gọi điện thoại đến.
“Long Vương!”
“Bọn Bạch Long đến đủ hết rồi.”
Nghe vậy, Diệp Lâm hỏi: “Còn mấy người chưa tới?”
Diệp Lâm tung ra Long Vương lệnh, triệu tập các đại long đầu trong Long Môn, cũng đã ba ngày rồi.
“Tính thêm tôi là còn năm người.” Hắc Long hơi khựng lại rồi nói.
“Nói cách khác là còn thiếu bốn người?” Diệp Lâm cũng không vui, nói: “Bốn người kia sao vậy”
“Không biết.” Hắc Long nói: “Tôi đã liên hệ với bọn họ lần nữa rồi, chỉ là bọn họ có vẻ không muốn đi.
“Tôi biết rồi.” Diệp Lâm thầm tính toán trong lòng, chờ sau khi xử lý xong chuyện bên này sẽ đi dạy dỗ bốn người kia một trận…
Hắc Long hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Long Vương, bây giờ anh có rảnh không? Có muốn đi Long Môn một chuyến không?”
“Bên chỗ chúng tôi gặp một chút phiền phức.”
Diệp Lâm hỏi: “Chuyện gì?”
“Là thế này…”
Tiếp theo, Hắc Long kể đại khái về tình cảnh khó khăn hiện nay của Long Môn.
Hóa ra từ khi Long Môn như rắn mất đầu, không chỉ có sụp đổ bên trong, mà rất nhiều thế lực mới nổi cũng ăn mòn địa bàn bên ngoài của Long Môn.
Trong đó có một tổ chức tên “Thiên Địa Võ Minh” là mạnh nhất.
Trước khi Diệp Lâm ra ngục, Hắc Long đã bị bọn họ buộc ra khỏi Yến Kinh, hàng năm lăn lộn ở địa giới Yến Giao.
Sau này vì có Long Vương lệnh, Hắc Long mới trở về cao ốc Long Môn tại Yến Kinh.
Nhưng cũng vì vậy nên bị Thiên Hạ Võ Minh phát hiện rồi đưa chiến thư.
“Chiến thư?” Diệp Lâm cảm thấy có chút thú vị: “Bọn họ muốn cái gì?”
“Nếu bên ta thua thì phải hoàn toàn từ bỏ tất cả thế lực địa bàn ở Yến Kinh, cộng thêm cao ốc Long Môn cũng phải chuyển cho bọn họ.” Hắc Long oán hận nói.
“Lòng tham không đáy hả!” Diệp Lâm giật mình.
Đuổi Long Môn và đoạt cao ốc Long Môn, xem ra là Thiên Địa Võ Minh muốn thay thế Long Môn đây mà!
Hắc Long nói thêm: “Tôi có thể liều mạng đánh một trận với bọn họ, chết cũng không đáng tiếc. Tôi chỉ là sợ mình thực lực kém, làm mất danh tiếng của Long Môn.”
Hiện giờ Long Môn đã có đủ Ngũ Long, xem như cũng có đủ thực lực để đánh một trận.
Có điều, bọn họ phải đối mặt với Thiên Địa Võ Minh khí thế rào rạt, tình thế không mấy lạc quan.
“Bọn họ có địa vị gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
Có thể nhanh chóng quật khởi, thực lực còn mạnh hơn đám người Hắc Long, tất nhiên là không thể không có bối cảnh và chỗ dựa.
“Nghe nói sau lưng bọn họ là thế gia cổ võ, vậy nên mới có rất nhiều cao thủ.”
Nghe là cổ võ, Diệp Lâm liền biết tại sao ngay cả loại cao thủ như Hắc Long cũng bị áp chế hoàn toàn.
“Nếu là người của gia tộc cổ võ, các cậu không đánh lại cũng là chuyện bình thường.” Dứt lời, Diệp Lâm vô thức bước nhanh hơn.
“Tôi đến cao ốc Long Môn ngay đây!”
“Cứ để tôi ra mặt đánh trận chiến này.”
Cổ võ là gia tộc tu luyện võ công thời xưa. Bởi vì có truyền thừa gia tộc, cộng thêm gia tộc nào cũng là gia tộc kéo dài nghìn năm, nắm giữ rất nhiều tài nguyên tu luyện, cho nên con cháu gia tộc cổ võ vừa sinh ra đã có khởi bước cao hơn võ giả bình thường, khiến võ giả bình thường phải tụt lại phía sau.
Đương nhiên, bởi vì con cháu gia tộc cổ võ đều có thực lực mạnh mẽ, cho nên bị hạn chế rất nghiêm ngặt về mặt số lượng, không đến mức đi đâu cũng gặp.
Hiện nay có chưa đến một nghìn cổ võ giả có tên trong danh sách đăng kí, cực kì thưa thớt, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Đại Hạ.
Hơn nữa, đa số con cháu gia tộc cổ võ đều lựa chọn ở ẩn, từng có thỏa thuận với thế giới bên ngoài, sẽ không gây ảnh hưởng đến sự vận chuyển bình thường của xã hội, nhiều lắm chỉ là đi dạo vài vòng trong thế giới bình thường thôi.
Có điều, mấy năm qua, Đại Hạ đang trong thời kỳ hưng thịnh, biểu hiện ra khai sáng và tiếp nhận, giảm bớt lực ràng buộc với cổ võ.
Vậy nên số lượng con cháu gia tộc cổ võ dần trở nên nhiều hơn, đồng thời thường xuyên đi lại bên ngoài.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay để tránh bị chú ý, bọn họ chỉ đi mượn tay người khác để mở rộng thế lực thôi.
Kết quả là dần dần hình thành một thế lực ăn trắng lẫn đen, không thể khinh thường được.
Ngay cả Long Môn từng là đầu sỏ thế giới ngầm cũng bị bọn họ buộc cho mất đi chỗ ở cố định, lùi ra ngoài liên tục.
Diệp Lâm nhanh chóng đi đến cao ốc Long Môn.
“Long Vương!”
Hắc Long dẫn đầu năm long đầu tự mình ra cửa chào đón.
Ngoài lần trước đánh nhau với Bạch Long và Tử Long ra, thì đây là lần đầu Diệp Lâm thấy ba long còn lại.
Anh còn chưa kịp nói gì thì mấy người theo dõi ở đối diện đã lao tới.
“Hắc Long, con rùa đen rút đầu mày cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi hả?”
“Bọn tao còn tưởng rằng mày nhận chiến thư xong sẽ treo bảng không chiến đấy chứ!”
Chương 144: Thần Long Bãi Vĩ
“Là người của Thiên Hạ Võ Minh!” Hắc Long thấy vậy thì vừa giật mình vừa tức giận.
Không ngờ đối phương lại hung hăng ngang ngược đến như thế, ngay cả ở cửa cao ốc cũng cho người theo dõi. Xem ra nếu mình không ra ngoài nghênh chiến thì bọn họ sẽ đánh tới cửa bất cứ lúc nào.
“To gan!” Lúc này, Lam Long không đợi mấy người kia tới gần thì đã vọt nhanh ra phía trước.
Một quyền vung lên, lập tức đánh lui hết ba người.
“Long Vương đang ở đây, sao có thể để mặc cho bọn mày làm càn!”
Lam Long tuy rằng có dáng người cao gầy, nhưng khi vung quyền lại cực kì mạnh mẽ dứt khoát.
Đám người theo dõi chỉ thuộc tầng lớp chạy chân thấp nhất của Thiên Hạ Võ Minh, sao có thể gánh nổi một quyền của Lam Long?
Tuy rằng chỉ là một quyền cách không, nhưng mà đám người kia lại như đâm trúng vào tường, ngã nhào xuống đất, la hét thảm thiết.
Thấy vậy, đám người Bạch Long vui vẻ nói: “Anh Lam, thực lực của anh lại tăng lên rồi hả?”
“Chắc là anh đã đạt tới cảnh giới tông sư ngũ phẩm rồi hả?”
Một quyền cách không cũng có lực đạo nghìn cân, đám người Bạch Long tự nhận mình không làm được.
Lam Long lạnh nhạt nói: “Ừ, mới vừa đột phá vào tháng trước.”
Nếu không phải Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện thì Lam Long thậm chí định một đánh tám tranh chức vị Long Vương.
Giờ phút này, đám người theo dõi bị ngã xuống đất giận tím cả mặt.
“Bọn mày… bọn mày… dám đánh người của Võ Minh… còn đánh tàn nhẫn như thế kia…”
“Minh chủ bọn tao sẽ không tha cho bọn mày!”
Người ta nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Bọn họ là người của Thiên Hạ Võ Minh, đừng nói là bị đánh, cho dù chỉ là bị đắc tội một lần, cũng sẽ bị trả thù mãi không dứt.
Long Môn vốn là cái đinh trong mắt Thiên Hạ Võ Minh, Thiên Hạ Võ Minh muốn nhổ cái đinh này ra lâu lắm rồi.
Có lẽ bọn họ có thể mượn lý do Long Môn ra tay trước để tiến thành đả kích và phong tỏa Long Môn về mọi mặt.
“Lam Long, bọn họ chỉ là kẻ chạy chân thôi, đánh bọn họ dễ tạo thành phiền phức lắm!”
Hắc Long sợ chuyện ầm ĩ lên thì khó mà kết thúc được, bèn đi ngăn cản Lam Long.
Cho dù hiện giờ có Long Vương tọa trấn, nhưng mà lần này đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là chỗ dựa của Thiên Hạ Võ Minh, cũng chính là con cháu gia tộc cổ võ.
Hắc Long cảm thấy dù thực lực của Diệp Lâm rất mạnh, nhưng có lẽ cũng phải cố hết sức mới đánh lại con cháu gia tộc cổ võ.
Huống chi, dù Diệp Lâm có mạnh đến đâu, thì Diệp Lâm cũng chỉ có một mình.
Còn con cháu gia tộc cổ võ, bọn họ có cả một gia tộc làm chỗ dựa.
Ở trong mắt Hắc Long, tình huống có lợi nhất với bọn họ là vừa đánh vừa đàm phán.
Rốt cuộc thì muốn hoàn toàn áp chế Thiên Hạ Võ Minh là một chuyện không hiện thực.
Có điều, Diệp Lâm lại không suy nghĩ như vậy.
“Vì sao không thể đánh?”
“Hắc Long, cậu bị Thiên Hạ Võ Minh đánh sợ rồi hả?”
“Bọn họ đã tới tận cửa khiêu khích rồi, chúng ta càng phải đánh trả mạnh lại mới được!”
Hắc Long nghe vậy thì lộ vẻ xấu hổ. Anh ta đúng là bị đánh sợ rồi, nếu không thì sao ngay cả địa bàn Yến Kinh cũng không giữ được chứ?
“Đánh gãy chân bọn chúng, bảo bọn chúng trở về báo tin!”
“Nếu bọn họ muốn cao ốc Long Môn thì hãy tự mình đến đây, cứ dẫn theo nhiều người đến đây đi!”
Diệp Lâm còn chưa nói xong, Lam Long đã vọt lên phía trước, không hề nhiều lời, đấm gãy tay chân đám chạy chân rồi ném sang bên đường như ném rác rưởi.
Người qua đường giật mình, trợn to mắt ra mà nhìn. Bọn họ không ngờ rằng lại có người dám đánh người ngay trước bàn dân thiên hạ.
Đám người kia vừa hét thảm thiết vừa nổi lòng ác độc, thề nhất định phải làm cho minh chủ đại nhân trả thù cho bọn chúng.
Thấy Lam Long ra tay dứt khoát lưu loát, Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cảm thấy cách làm việc của Lam Long rất hợp gu mình.
Có thể đánh nhau thì không cần phải nói nhiều. Huống chi, khi đối mặt với một đám con kiến, thì càng không cần phải kiêng dè.
“Đi thôi!” Diệp Lâm đi vào cao ốc Long Môn, ngồi chờ người của Thiên Hạ Võ Minh chủ động tới cửa.
Hắc Long thấy thế thì thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuối cùng, anh ta vẫn cẩn thận mà cho người ở bên ngoài trông chừng và theo dõi hướng đi của đám người chạy chân.
Diệp Lâm dẫn người đi lên tầng cao nhất của cao ốc Long Môn, còn chưa ngồi xuống thì đã nói với Lam Long: “Ra tay với tôi đi!”
“Cái gì?” Lam Long ngây người, không hiểu ý của Diệp Lâm.
Sợ Diệp Lâm hiểu lầm mình, Lam Long chủ động nói: “Thuộc hạ từng nghe nói về thực lực của Long Vương rồi. Thuộc hạ khâm phục thật lòng thật dạ, tuyệt đối không có ý gì khác.”
“Tôi biết.” Diệp Lâm khoanh tay nói: “Dùng chiêu long quyền kia của anh, dốc sức đánh tôi thử xem, để tôi biết thực lực của anh thế nào.”
Diệp Lâm nhìn ra được Lam Long là người mạnh nhất trong đám long, anh xem để chỉ dạy anh ta một vài điều.
Lam Long lập tức hiểu ý của Diệp Lâm, vậy nên ôm quyền nói: “Vậy thuộc hạ đắc tội rồi.”
Dứt lời, Lam Long bày tư thế, vung lên là một quyền.
“Thần Long Bãi Vĩ!”
Ngay sau đó, tiếng quyền như sấm đánh bên tai, mơ hồ có cả tiếng rồng ngâm.
Diệp Lâm thầm gật đầu, quả nhiên là thực lực tông sư ngũ phẩm, mạnh hơn hẳn bọn Hắc Long.
Uy lực của một quyền kia mạnh đến mức khiến đám người Hắc Long giật mình.
Bọn họ thầm nghĩ: may mà có Long Vương mới ở đây, nếu không dù bốn người bọn họ có hợp lực với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Lam Long.
“Tên Lam Long kia rốt cuộc có kỳ ngộ gì mà lại đột phá tăng cấp, mạnh hơn cả đám chúng ta vậy?” Thanh Long có chút ghen ghét lẩm bẩm.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một quyền của Lam Long uy mãnh bá đạo, lúc quyền vung lên, dường như thật sự có một con rồng đang vẫy đuôi lao tới, quét ngang tất cả.
Để đỡ một quyền bá đạo thế kia, Diệp Lâm cũng dùng chiêu Thần Long Bãi Vĩ.
Nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, thực tế thì là bốn lạng đẩy nghìn cân.
Hai quyền va chạm, Lam Long lại bị đấm lui mấy chục bước.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Lam Long lùi liên tục hơn mười mét mới miễn cưỡng đứng vững.
Anh ta thầm hoảng sợ: May là mình không chủ động khiêu chiến quyền uy của Long Vương mới, chứ với sự chênh lệch kiểu này, chắc là mình có chết thế nào cũng không biết.
“Hay lắm!”
“Quyền pháp tuyệt vời!”
“Ở trong tay Long Vương, Thần Long Bãi Vĩ trong chín thức của long quyền mang lên một loại phong thái khác!”
Đám người Hắc Long sôi nổi khen ngợi, cực kì khâm phục.
Dường như chín thức của long quyền ở trong tay Diệp Lâm sẽ có uy lực mạnh như trời với đất khi ở trong tay bọn họ.
“Lúc nãy tôi dùng đã dùng lực đánh mở khí huyết toàn thân của anh.”
Dứt lời, Diệp Lâm ném một viên đan dược cho Lam Long.
“Uống đi!”
“Sau khi uống viên tụ khí đan này, tu vi của anh sẽ tăng thêm một đoạn, may mắn thì có thể bước thẳng lên tứ phẩm.”
Chương 145: Lâm thời tăng cấp
“Tụ khí đan?”
Lam Long cầm viên đan dược, khi thấy hoa văn phức tạp trên viên đan dược thì lập tức giật nảy mình.
Tuy rằng trên thị trường có rất nhiều tụ khí đan, nhưng cái loại tụ khí đan bình thường ấy sao có thể so sánh được với tụ khí đan do Diệp Lâm tự mình luyện chế?
Cho dù coi đan dược bình thường như cơm ăn hằng ngày, ăn suốt cả năm, thì cũng không có hiệu quả bằng một viên đan dược nho nhỏ trước mắt này.
Tuy rằng Lam Long không hiểu thuật luyện đan, nhưng anh ta cũng biết rằng hoa văn trên đan dược càng phức tạp thì phẩm chất sẽ càng cao.
Anh ta từng tốn hàng chục triệu tệ đi mua tụ khí đan bình thường chỉ có vài hoa văn thì làm sao có thể so sánh được với viên đan dược do Long Vương tặng?
Có thể thấy rằng nếu viên tụ khí đan này rơi vào thị trường thì chắc chắn sẽ là bảo bối vô giá.
“Có thể làm tôi đột phá đến tứ phẩm hả?”
Lam Long kích động cầm viên đan dược, cho rằng Long Vương không nói dối.
Cái loại đan dược phẩm chất cao thế này nhất định có thể giúp mình một tay!
“Cảm ơn Long Vương ban tặng!”
Lam Long hồi hồn lại, vội vàng cúi người thi lễ.
“Thuộc hạ không có gì báo đáp ơn to của Long Vương, sau này chỉ có thể không chút do dự vượt lửa qua sông.”
Dứt lời, Lam Long tranh thủ lúc chân khí trong cơ thể đang bị tản ra, uống tụ khí đan, ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.
Trên con đường võ đạo, chuyện khó nhất chính là tụ khí.
Thân thể có thể rèn luyện hàng nghìn lần để đến Hóa Cảnh. Còn chân khí thì không thể nắm bắt, không có hình dáng, rất khó để nắm được và tu luyện.
Trong hoàn cảnh mạt pháp ngày nay, khi linh khí trở nên loãng, muốn hoàn thành tụ khí trong cơ thể là một chuyện cực kì khó khăn.
Đa số võ giả, đến suốt cuộc đời cũng không nắm được mấu chốt, chỉ có thể dừng bước tại hạ tam phẩm, cũng chính là thực lực bảy, tám, chín phẩm.
Tuy rằng đây là thực lực mạnh với người thường, nhưng mà khi đối mặt với cao thủ thật sự, ví dụ như cao thủ trung tam phẩm và thượng tam phẩm, sự chênh lệch sẽ như trời với đất.
“Tứ phẩm!”
Đám người Hắc Long nghe vậy thì hâm mộ hô lên.
Tứ phẩm có thể xem như là một ngạch cửa của võ giả.
Bởi vì một khi đột phá tứ phẩm, thì sẽ bước vào tầng lớp cao thủ hàng đầu.
Cho dù chỉ dừng bước ở tứ phẩm thôi, thì cũng đã đủ xuất sắc, vượt qua 90% giới võ giả.
Giống như đám người Hắc Long, khó lắm mới bước vào cảnh giới tông sư lục phẩm, thuộc về tầng lớp thấp nhất trong trung tam phẩm.
Hắc Long nhớ rõ minh chủ chi nhánh Yến Kinh của Thiên Địa Võ Minh có thực lực tứ phẩm.
Nếu không thì Hắc Long sẽ không kiêng kị và sợ hãi Thiên Địa Võ Minh đến như vậy.
Chỉ là thực lực của một chi nhánh thôi mà đã mạnh đến như thế, thì anh ta không dám tưởng tượng đến cao thủ bên trên nữa.
“Long Vương!” Hắc Long của chút ghen ghét nói: “Thuộc hạ là người đầu tiên quy thuận Long Vương mà!”
Hắc Long nhìn Diệp Lâm, thử nhắc nhở một câu.
Ý ngầm là mình chưa vớt được cái gì, Lam Long mới vừa quy thuận lại được một viên tụ khí đan cực phẩm.
“Long Vương đại nhân, thuộc hạ cũng trung thành và tận tâm mà!” Thanh Long cũng nói: “Có thể ban cho chúng tôi một viên tụ khí đan hay không?”
Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Vừa rồi Lam Long biểu hiện khá tốt, viên đan dược kia là khen thưởng anh ta. Hơn nữa, thực lực của anh ta cao hơn mọi người ở đây, anh ta có được đan dược là đúng rồi.”
“Khi nào các anh có thể đạt đến tiêu chuẩn hiện nay của Lam Long, tôi tất nhiên sẽ ban cho các anh tụ khí đan.”
Với thực lực hiện giờ của bọn họ mà đi dùng tụ khí đan là có chút lãng phí.
Diệp Lâm vừa mới bắt đầu luyện đan nên không có nhiều đan dược.
“Haizz…”
“Thuộc hạ sẽ cố gắng!”
Mọi người có chút thất vọng, thậm chí cảm thấy nếu không có cơ duyên thì sẽ rất khó tiến thêm một bước.
Thằng nhãi Lam Long kia may mắn thật đấy!
“Có điều…” Diệp Lâm đảo giọng, nói thêm: “Hiện giờ kẻ địch mạnh ở ngay trước mắt, thực lực của các anh đúng là không đủ xem, làm Long Môn ta mất mặt.”
“Tôi còn vài viên bồi nguyên đan, cho các anh để các anh củng cố căn cơ, sớm hay muộn gì cũng sẽ đột phá.”
Nguyên nhân chủ yếu khiến đám người Hắc Long không thể đột phá là vì bọn họ muốn nhanh chóng đột phá nên dẫn tới căn cơ không vững chắc.
Trong loại tình huống này, dùng bồi nguyên đan củng cố căn cơ sẽ có hiệu quả tốt hơn dùng tụ khí đan.
Dứt lời, Diệp Lâm ném bốn viên bồi nguyên đan cho bốn người.
“Cảm ơn Long Vương đại nhân!”
Bốn người nhận lấy bồi nguyên đan, lập tức cảm thấy vui mừng, bỏ lướt qua cảm giác mất mát mới vừa rồi, cực kì biết ơn Diệp Lâm.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo nữa.” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương: “Trước khi người của Thiên Địa Võ Minh đến, các anh tranh thủ uống đan dược rồi tu luyện.”
“Đợi lát nữa hãy làm cho người của Thiên Địa Võ Minh biết thực lực thật sự của Long Môn chúng ta.”
Diệp Lâm lâm thời tăng thực lực cho đám người, để tránh lát nữa đánh nhau với Thiên Địa Võ Minh, chỉ có một mình mình lên đánh nhau, có vẻ như là Long Môn không có ai khác vậy.
“Ha ha, Long Vương đại nhân cứ yên tâm!” Hắc Long rất có tin tưởng: “Lần này bọn tôi bảo đảm có thể lấy lại mặt mũi, đánh sập đám người của Võ Minh. Cho dù là minh chủ chi nhánh, thì cũng có thể giao cho lão Lam đối phó.”
Bình luận facebook