• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 131-135

Chương 131: Nhà họ Chu ngậm bồ hòn

Lúc hai nhà họ Chu và Bạch đang xung đột, chỉ chạm một cái là lao vào đánh nhau ngay, thì bên ngoài đột nhiên có người quát lớn một tiếng, tách đám người ra, đi vào ngăn cản.

“Anh ta là ai vậy? Dám nhúng tay vào chuyện nhà họ Chu? To gan thật đấy!”

“Suỵt, nói nhỏ một chút! Anh biết anh ta là ai không? Anh ta chính là con trai của phủ doãn phủ Thuận Thiên!”

“Hóa ra anh ta chính là Hoa nha nội, Hoa Quốc Đống, một trong bốn thiếu của Yến Kinh!”

Khi biết thân phận của người đến, mọi người sôi nổi im lặng.

Đúng vậy, người đến chính là Hoa Quốc Đống.

Hoa Quốc Đống không coi ai ra gì đi thẳng lên trước, đám người sôi nổi nhường đường cho anh ta.

“Hóa ra là Hoa nha nội, ngại quá, không kịp tiếp đón từ xa!”

Chu Chính Hào thấy anh ta thì không dám thất lễ, vứt hết mọi vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi, vội vàng đi lên ôm quyền làm lễ.

Hoa Quốc Đống nói: “Tôi nhận lệnh đi điều tra trận hỏa hoạn tối hôm qua. Trước khi tôi điều tra rõ ràng, ai cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ.”

Hoa Quốc Đống đang nói thật. Anh ta đúng là nhận lệnh đi điều tra. Anh ta chỉ là không ngờ chuyện này lại dính dáng đến Diệp Lâm.

Nghe vậy, Chu Chính Hào mặt mày khổ sở chỉ vào đám người Diệp Lâm, tức giận nói: “Xin Hoa nha nội điều tra rõ! Xin phủ Thuận Thiên trả lại công lý cho nhà họ Chu tôi!”

“Đám người kia dùng yêu pháp phong thủy hại con tôi mơ màng tự mình đốt lửa!”

“Nhất định phải trừng trị đám hung thủ kia!”

Hoa Quốc Đống cười lạnh, nói: “Chu Chính Hào, ông đừng mê hoặc dư luận, trên đời này làm gì có yêu pháp?”

“Bên cạnh ông kìa, đang có một vị đại sư phong thủy đứng đấy thôi! Sao ông lại đi chỉ trích ngược lại người ta là dùng phong thủy hại nhà ông?”

Thấy vậy, Tề Phong Bình vội vàng đi lên nói: “Tôi là chuyên gia giới phong thủy. Tôi có thể làm chứng, thiếu gia nhà họ Chu trúng Ngũ Quỷ Hung Sát trong phong thủy nên mới chết trong đám cháy.”

“Hung thủ sau màn ở trong đám người đối diện kia!”

Hoa Quốc Đống nhìn thoáng qua Diệp Lâm, thầm nghĩ chuyện này có tám phần là liên quan đến Diệp tiên sinh.

“Ông nói hung thủ ở đối diện thì chính là ở đối diện hả?” Hoa Quốc Đống hỏi ngược lại: “Ông hiểu nhiều như thế, tôi còn cho rằng ông chính là hung thủ nữa đấy!”

“Ơ kìa…” Tề Phong Bình nghẹn lời, đối mặt với cách nói ngang ngược của Hoa Quốc Đống, ông ta không biết phải trả lời thế nào.

“Hoa nha nội!” Chu Chính Hào nghiêm mặt nói: “Cậu có ý gì vậy? Vì sao cậu cứ nói thay cho đối phương thế? Chẳng lẽ cứ để con trai tôi chết oan như vậy sao?”

Chu Chính Hào không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra được Hoa Quốc Đống đang bảo vệ đối phương, không cùng phe với mình.

Ông ta thật sự không hiểu, nhà họ Bạch chỉ mới phát thôi mà, vì sao Hoa Quốc Đống lại giữ gìn lợi ích của nhà họ Bạch như vậy chứ?

“Chúng tôi sẽ không để người chết oan!” Hoa Quốc Đống nghiêm túc đáp: “Nhưng chúng tôi cũng sẽ không tùy tiện vu oan người khác!”

“Tóm lại, có tôi ở đây, nhà họ Chu các ông không được làm bậy. Nếu ai dám gây chuyện thì chính là ngăn cản phá án, bắt đi hết tất cả.”

Hoa Quốc Đống gần như nói rõ lập trường của mình là đứng bên phe nhà họ Bạch.

Vì vậy, Chu Chính Hào tức giận mà không dám nói gì, tất nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù ông ta ra lệnh cho cấp dưới đi đập phá công ty nhà họ Bạch, thì chắc là cũng không ai dám đi.

Không phải Chu Chính Hào sợ Hoa Quốc Đống, Chu Chính Hào chỉ là sợ cha của Hoa Quốc Đống thôi.

Ông ta chính là phủ doãn phủ Thuận Thiên, quan chức tam phẩm cơ đấy!

Ngay cả gia tộc mạnh như nhà họ Chu, thì cũng không dám đấu với quan.

“Được rồi!” Chu Chính Hào tạm thời nén giận, hung hăng nói: “Hôm nay tôi nể mặt Hoa nha nội, tạm thời tha cho bọn họ. Có điều, tôi mong Hoa nha nội có thể điều tra rõ mọi chuyện, trả lại công lý cho nhà họ Chu tôi.”

“Nếu các cậu không thể trả lại công lý cho tôi thì…”

Nói đến đây, ngay trước mặt Hoa Quốc Đống, Chu Chính Hào chỉ có thể nuốt lời hâm dọa xuống, chỉ là vẻ tàn nhẫn trong mắt khó có thể che giấu.

Hoa Quốc Đống không hề quan tâm, trả lời qua loa: “Cứ giao chuyện này cho chúng tôi. Các ông đi về đi!”

Chu Chính Hào ôm quyền, rồi trừng đám người Diệp Lâm, sau đó xụ mặt bỏ đi.

“Chu tổng, chuyện này là sao vậy?” Tề Phong Bình cảm thấy hơi lạ: “Vì sao tôi cứ cảm thấy Hoa nha nội đang che chở đám người kia vậy? Hay là nhà họ Chu các ông đắc tội nhà họ Hoa?”

“Sao có thể chứ?” Nhà họ Chu có thể đứng vững ở Yến Kinh và có được sự nghiệp to lớn, tất nhiên là đã chuẩn bị ổn thỏa từ trên xuống dưới.

Tuy rằng bọn họ không thân gì với cha của Hoa Quốc Đống, nhưng mà đôi lúc gặp nhau, cũng có thể khách sáo chào hỏi.

Ngày lễ ngày tết, bọn họ đều có đi thăm hỏi tặng quà cáp.

Chu Chính Hào cho rằng phủ Thuận Thiên không có lý do để làm khó mình.

Trừ khi nhà họ Bạch cũng leo lên phủ Thuận Thiên.

“Không ổn rồi…”

Chu Chính Hào đứng ở xa xa, thấy đám người Diệp Lâm đang trò chuyện vui vẻ với Hoa Quốc Đống thì càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Ngoài sáng không được, thì làm trong tối vậy!

Cho dù phủ Thuận Thiên có thể che chở nhà họ Bạch, nhưng mà bên mình có loại đại sư như Tề Phong Bình, vẫn có thể ngầm tính kế được.

“Tề đại sư, đến cùng vẫn phải nhờ ông báo thù cho nhà họ Chu tôi!” Chu Chính Hào nghiêm túc nói với Tề Phong Bình.

“Chu tổng cứ yên tâm.” Tề Phong Bình nói: “Đây không chỉ là chuyện riêng của gia đình ông, đồ đệ của tôi cũng chết thảm trên tay thằng nhãi kia. Không cần ông nói, tôi cũng sẽ ra tay.”

“Dù cho bọn họ tạm thời phá giải Khốn Long đại trận thì sao chứ?”

“Xung quanh cao ốc nhà họ Bạch vẫn còn ba tòa nhà của nhà họ Chu các ông đấy thôi!”

Dứt lời, Tề Phong Bình nheo mắt nhìn kiến trúc xung quanh, thầm tính toán trong lòng.

“Tôi sẽ bố trí Tam Dương Tụ Âm Trận, làm cho cao ốc nhà họ Bách hoàn toàn biến thành âm tà tử cục.”

Khốn Long đại trận của trước đây chỉ làm cho nhà họ Bạch “nhà tan”, thì Tam Dương Tụ Âm Trận của bây giờ sẽ làm cho nhà họ Bạch “người chết”.

Có điều, cái loại cục phong thủy tàn ác này sẽ làm hao mòn âm đức và dương thọ của người bày trận.

Tề Phong Bình nóng lòng báo thù, nên bất chấp hết tất cả.

Lúc này, tập đoàn Bạch Thị đối diện đã bắt đầu đốt pháo ăn mừng.

Tuyên bố nhà họ Bạch chính thức trở lại!

“Hừ, đốt đi đốt đi!” Chu Chính Hào khinh thường cười lạnh: “Để tôi xem công ty các người mở được mấy ngày, rồi xem hôm nay có ai dám đến chung vui với các người!”

Hóa ra là Chu Chính Hào đã cho người đi cảnh cáo các công ty lớn và các ông tổng rằng ai dám hợp tác với tập đoàn Bạch Thị, ai dám đi chung vui với tập đoàn Bạch Thị, thì người đó sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Chu, cắt đứt hết mọi hợp tác qua lại.

So giữa nhà họ Bạch mới vừa phất lên và nhà họ Chu đã ăn sâu bén rễ, thì đa số người đều sẽ lựa chọn nhà họ Chu.

Rốt cuộc thì trong làm ăn, có ai không coi trọng tiền chứ?

Mà muốn kiếm tiền thì ai dám đắc tội mười đại gia tộc Yến Kinh?

Quả nhiên, dưới sự hâm dọa của nhà họ Chu, đám người Bạch Vi Vi đứng ở cửa công ty cả buổi cũng không thấy một người nào đến chúc mừng.

“Lạ thật…” Bạch Vi Vi xem giờ, đã sắp đến buổi trưa rồi, bữa tiệc trên lầu cũng chuẩn bị xong rồi, kết quả là không có một vị khách nào đến cả.

Nhưng mà tối hôm qua Bạch Vi Vi đã gửi lời mời đến từng người, đám người sẵn lòng hợp tác với tập đoàn Bạch Thị đã hứa là hôm nay sẽ đến chung vui.

Sao bây giờ lại cùng nhau không đến vậy?

Bạch Vi Vi không nhịn được nhìn về phía đối diện, nghi ngờ: Chẳng lẽ là nhà họ Chu ngầm giở trò quỷ nữa rồi?
Chương 132: Không người chung vui

Khung cảnh vắng lặng bên ngoài cao ốc khiến đám người qua đường bàn tán xì xào, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Tập đoàn Bạch Thị từng là một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới. Bây giờ tập đoàn Bạch Thị mở cửa lần nữa, lại không có một người đến chung vui hay là gửi tặng lẵng hoa. Bạch Thủ Phú qua đời rồi, đúng là người đi trà lạnh.”

“Đành chịu thôi, thế giới này hiện thực như vậy đấy. Nhà họ Bạch của hiện giờ đã không còn là nhà họ Bạch của trước đây nữa, không thấy lúc nãy ngay cả nhà họ Chu cũng dám đánh tới cửa hay sao? Nếu là trước đây, cho nhà họ Chu mười cái gan thì bọn họ cũng không dám. Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khom lưng uốn gối của Chu Chính Hào ngay trước mặt Bạch Thủ Phú vào năm năm trước đây.”

“Xem ra tập đoàn Bạch Thị nhiều lắm là bước lên tập đoàn hạng hai, chứ không thể nào trở thành tập đoàn hàng đầu được nữa!”

Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng không xem được nữa, nói: “Hay là để tôi sai đám người phủ Thuận Thiên mua vài lẵng hoa đưa đến đây để chung vui?”

Bạch Vi Vi lắc đầu: “Không cần, sẽ có người đưa tặng!”

Hôm qua cô báo tin với ba bốn mươi công ty, cô không tin bọn họ sẽ lỡ hẹn hết!

Mới vừa nói xong, điện thoại của Bạch Vi Vi liền vang lên.

“Thấy chưa, tôi nói rồi mà!”

Bạch Vi Vi vừa bắt máy đã hỏi: “Ông chủ Tôn, ông tới rồi hả? Tôi đang ở ngay cửa, ông cứ đến đây đi!”

Có điều, người ở đầu bên kia điện thoại ấp úng cả buổi mới nói: “Bạch đổng, thật xin lỗi, hôm nay tôi có chuyện gấp, chắc là không đi được rồi.”

Nghe vậy, Bạch Vi Vi cảm thấy nản lòng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có một người đến, kết quả là gọi điện thoại báo không đến được.

Cô thà rằng ông ta đừng gọi điện thoại báo tin còn hơn.

Lúc này, tâm trạng Bạch Vi Vi càng thêm phức tạp.

“Ừ, tôi biết rồi, ông chủ Tôn cứ bận việc đi.”

Tắt máy, vẻ thất vọng trên mặt Bạch Vi Vi hiện rõ ra ngoài.

Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến.

“Lưu tổng, ông đến rồi hả?”

Bạch Vi Vi vừa mới vui vẻ thì đã nghe thấy tiếng xin lỗi từ bên kia điện thoại, trong lòng nản nhiều hơn nữa.

“Bạch đổng, khai trương đại cát nhé. Có điều xin lỗi, hôm nay cha tôi đột nhiên bị bệnh, tôi phải đi bệnh viện một chuyến, cho nên…”

Bạch Vi Vi thầm nghĩ trùng hợp như thế hả?

Hôm nay mình khai trương, các công ty hợp tác không phải có việc gấp thì chính là người thân bị bệnh?

Sau đó, cuộc gọi thứ ba cũng đến.

“Tôn tổng, chẳng lẽ ông cũng…” Bạch Vi Vi dường như đoán trước được ông ta sẽ nói gì nên đi thẳng vào vấn đề.

“Bạch đổng, ngại quá, hôm nay vợ tôi không biết nổi điên cái gì, đột nhiên đòi ly hôn với tôi, tôi phải đi cục dân chính một chuyến… Haizz, đến lượt chúng tôi rồi, tắt máy đây…”

Nghe vậy, Bạch Vi Vi hoàn toàn sụp đổ.

Đồng thời, sau cơn buồn bực, Bạch Vi Vi cũng hiểu được rằng có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi.

Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến, vẫn là lý do không đâu vào đâu, báo là không đến được.

“Ông chủ Tiền, ông nói thật với tôi đi.” Bạch Vi Vi hỏi thẳng: “Có phải là vì nhà họ Chu nên ông không dám tới hay không?”

Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại lập tức im lặng.

Sau đó, một tiếng thở dài vang lên: “Bạch đổng, nếu cô đã đoán được thì cũng đừng khó xử tôi. Các cô thần tiên đánh nhau, loại công ty nhỏ như chúng tôi không trêu chọc nổi ai. Hơn nữa, ở công ty chúng tôi, có đến ba phần dự án hợp tác có liên quan đến các công ty dưới trướng nhà họ Chu. Xin cô thông cảm cho nỗi khó xử của chúng tôi.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Bạch Vi Vi tắt máy, nhìn về phía cao ốc đối diện.

Quả nhiên, cô thấy Chu Chính Hào đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình.

Vẻ mặt của ông ta như đang nói: Dám đấu với tôi hả? Tôi xem ai dám đến chung vui với cô?

“Có phải là nhà họ Chu giở trò quỷ nên mới không ai tới hay không?” Diệp Lâm hỏi.

“Ừ.” Bạch Vi Vi gật đầu: “Nếu người nào dám tới thì sẽ mất các vụ làm ăn với nhà họ Chu. Công ty chúng ta vừa mới thành lập, tiền đồ chưa rõ, không ai dám đến mạo hiểm.”

Với loại cục diện chọn một trong hai, không ai dám đứng về phe nhà họ Bạch.

Thấy vậy, Diệp Lâm không chút để ý mà cười nói: “Chuyện này dễ làm thôi. Chúng ta cứ mời một số người không cần coi sắc mặt nhà họ Chu là được rồi.”

Không cần coi sắc mặt nhà họ Chu?

Nghe vậy, Bạch Vi Vi lắc đầu cười khổ.

Nhà họ Chu là một trong mười đại gia tộc Yến Kinh. Dù không có làm ăn qua lại với nhà họ Chu, thì cũng sợ bị nhà họ Chu chèn ép và trả thù.

Trong toàn bộ giới kinh doanh, số người có thể làm lơ nhà họ Chu có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trừ khi…

Bạch Vi Vi chợt nghĩ đến gì đó.

Cô còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Diệp Lâm gọi điện thoại.

Hơn mười phút sau, đám người tụ tập xem trò hay bên ngoài đang cho rằng sẽ không có ai tới, vừa định giải tán thì…

“Các người mau xem kìa!”

“Có một chiếc Rolls-Royce Phantom!”

“Có người tới hả? Là ai vậy?”

Siêu xe dừng trước cửa cao ốc. Cửa xe mở ra, Tô Cửu Xuyên bước xuống xe.

“Bạch đổng, hôm nay Bạch Thị khai trương, sao không báo với nhà họ Tô chúng tôi một tiếng chứ!”

“Diệp tiên sinh, tôi đến muộn rồi, thật xin lỗi!”

Sau khi được Diệp Lâm báo tin, Tô Cửu Xuyên lập tức tới ngay, thậm chí còn lái chiếc xe đắt tiền nhất của mình để đi chung vui.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì ồn ào hẳn lên.

“Là nhà họ Tô!”

“Nhà họ Tô, một trong mười đại gia tộc!”

“Nghe nói năm xưa nhà họ Tô dựa vào nhà họ Bạch mới phất lên được. Bây giờ nhà họ Bạch nghèo túng, nhà họ Tô còn đi đến ủng hộ, coi như là còn nhớ tình xưa!”

Buổi khai trương hôm nay, tuy không tính long trọng, nhưng có một trong mười đại gia tộc là nhà họ Tô và Hoa Quốc Đống của phủ Thuận Thiên, cũng xem như có mặt mũi rồi.

Lúc mọi người đang cho rằng Bạch Vi Vi có thể chờ khi nhà họ Tô đến là xem như xong rồi thì…

“Xem kìa! Lại có một chiếc Bugatti Veyron tới nữa!”

“Lần này là ai đây?”
Chương 133: Kéo đến nườm nượp

Cùng lúc đó, trong cao ốc đối diện, Chu Chính Hào đang rất là đắc ý.

Ông ta cho rằng lực uy hiếp của mình vẫn còn, chỉ cần một cuộc gọi thôi là đã khiến các đại lão trong giới kinh doanh ở Yến Kinh không dám đến chung vui với nhà họ Bạch.

“Hừ, tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi!”

Trong mắt Chu Chính Hào, khung cảnh vắng lặng hôm nay chỉ là một đòn đánh phủ đầu thôi.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ làm cho nhà họ Bạch các người không kí được một vụ làm ăn nào!”

“Trong vòng một tuần, tôi sẽ làm cho nhà họ Bạch các người cửa nát nhà tan lần nữa!”

Chu Chính Hào thưởng thức cảnh tượng khai trương khó coi của tập đoàn Bạch Thị ở đối diện cho đã rồi định đi.

Có điều, một chiếc Rolls-Royce Phantom phá vỡ sự cân bằng của hiện trường, lập tức giúp nhà họ Bạch thắng được một điểm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ai dám đến đây?”

Chu Chính Hào như bị vả mặt ngay tại chỗ. Ông ta cực kì khó chịu, giận dữ mà nhìn chằm chằm chiếc xe kia, muốn xem là ai dám to gan làm trái lời nhà họ Chu bọn họ.

“Tô Cửu Xuyên?” Thấy người bước xuống xe, Chu Chính Hào nhíu mày.

Tuy rằng nội tình nhà họ Tô kém hơn nhà họ Chu bọn họ, nhưng mà nói đến cùng thì nhà họ Tô cũng là một trong mười đại gia tộc, không thể khinh thường.

Nhà họ Tô không nể mặt nhà họ Chu. Chu Chính Hào đúng là không thể làm gì được nhà họ Tô.

“Lạ thật, tôi nhớ năm đại gia tộc kia đã xé rách mặt với nhà họ Bạch rồi mà, sao bây giờ lại tới đây?”

“Rốt cuộc nhà họ Tô muốn thứ gì từ nhà họ Bạch vậy?”

Lúc Chu Chính Hào đang khó hiểu, lại có một chiếc Bugatti Veyron chạy đến, hoàn toàn xoay chuyển cục diện.

“Là đại thiếu gia nhà họ Thôi!”

Chợt nghe thấy tiếng hô lên từ bên đối diện.

“Thôi Hữu Lượng?” Chu Chính Hào nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày chặt hơn nữa: “Sao nhà họ Thôi cũng tới đây?”

“Chẳng lẽ năm nhà kia đã làm hòa với nhà họ Bạch?”

Mọi thứ dường như đều nằm trong suy đoán của Chu Chính Hào.

Sau đó, hết chiếc siêu xe này đến chiếc siêu xe khác kéo đến nườm nượp.

Nhà họ Cát, nhà họ Đàm, nhà họ Thường sôi nổi phái người đi chúc mừng khai trương tập đoàn Bạch Thị.

Trong nhất thời, năm đại gia tộc trong mười đại gia tộc cùng tụ tập một chỗ, lập tức phá vỡ sự áp chế của nhà họ Chu.

Năm đại gia tộc phái người đến, có sức nặng hơn cả một đám công ty và gia tộc hạng hai mà Bạch Vi Vi gửi lời mời.

“Nhà họ Bạch quả nhiên chuẩn bị sẵn hết rồi!”

Thấy vậy, Chu Chính Hào hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta không thể ngờ rằng nhà họ Bạch thế mà lại đi mượn sức năm đại gia tộc.

Một khi bọn họ hợp tác với nhau, thì dù là nhà họ Chu, cũng không thể phá vỡ liên minh kia.

“Chu tổng đừng lo lắng.” Lúc này, Tề Phong Bình nói: “Tôi không hiểu chuyện thương trường. Nhưng mà dù hôm nay có bao nhiêu người đến chung vui với nhà họ Bạch, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

“Đợi tôi bố trí xong Tam Dương Tụ m Trận thì không ai có thể cứu vãn được thế suy tàn của nhà họ Bạch.”

“Ừ.” Nghe Tề đại sư nói vậy, sắc mặt Chu Chính Hào mới dịu lại một chút.

Đúng lúc này, lại có một chiếc BMW từ từ chạy đến.

“Còn có người đến nữa hả?”

Chu Chính Hào nhíu mày, thầm nghĩ: Năm đại gia tộc đã đến đủ cả rồi, còn ai đến giờ này nữa vậy?

“Là người nhà họ Triệu!”

“Wao, thật xinh đẹp!”

“Là Triệu Uyển Đình, thiên kim nhà họ Triệu, một trong bốn đại mỹ nhân của Yến Kinh!”

“Buổi khai trương lần này của công ty nhà họ Bạch hoành tráng thật đấy! Có đến sáu trong mười đại gia tộc tham dự!”

“Không hổ là nhà họ Bạch từng là nhà giàu số một. Xem ra hiện giờ lực ảnh hưởng của nhà họ Bạch vẫn còn!”

Phía đối diện vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao.

Chu Chính Hào nhìn kỹ qua, giật cả mình: Triệu Uyển Đình? Sao lại là cô ta?

Nhà họ Triệu cũng đến góp vui với nhà họ Bạch hả? Không khoa học chút nào!

“Bạch tiểu thư, Diệp tiên sinh, tôi đến không muộn đúng không? Khai trương đại cát!”

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Bạch Vi Vi tươi cười đi lên đón.

Thấy năm đại gia tộc và nhà họ Triệu cùng lên sân khấu khiến cục diện bất lợi hoàn toàn xoay chuyển, Bạch Vi Vi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, Bạch Vi Vi cũng biết rất rõ rằng bọn họ đều vì nể mặt Diệp Lâm nên mới đến.

“Tôi đã chuẩn bị tiệc xong rồi, mời mọi người theo tôi lên lầu!”

Bạch Vi Vi cười khiêm tốn.

Sau đó, Bạch Vi Vi lại nói với đám người xem trò hay bên ngoài: “Mọi người cũng có thể cùng đi vào tham gia tiệc khai trương của tập đoàn Bạch Thị chúng tôi. Tất cả đều miễn phí!”

Nghe vậy, tuy rằng ai cũng muốn tham gia, nhưng mà lại sợ đắc tội với nhà họ Chu, nên ai cũng do dự.

Lúc này…

“Xem đi!”

“Có người tới nữa kìa!”

“Là xe của chính phủ!”

Mọi người nhìn qua thì thấy một chiếc xe mang biển số đặc thù, là xe của lục bộ.

“Ơ?” Hoa Quốc Đống và Triệu Uyển Đình thấy xe thì cũng giật mình: “Người của lục bộ cũng đến hả?”

Diệp Lâm cũng giật mình, bởi vì những người mà anh báo tin đã đến đông đủ hết rồi, và anh không hề mời người phía chính phủ.

Ngay sau đó, bốn gã mặc đồng phục cùng nhau bước xuống chiếc xe thương vụ màu đen.

Sau khi nói rõ thân phận, bọn họ nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Chúng tôi là nhân viên của Bộ Tài chính.”

“Ai là người phụ trách tập đoàn Bạch Thị?”

Bạch Vi Vi nghe vậy thì vội vàng đi lên: “Là tôi!”

Một gã đàn ông trong đó tiếp tục nói: “Hôm qua, tập đoàn Bạch Thị thu mua rất nhiều cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị, có người cử báo về nguồn tài chính của các người với tổng cục quản lý giám sát tài chính.”

“Vậy nên chúng tôi đến đây để điều tra chuyện này. Nhờ cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Chương 134: Không nể tình

Điều tra nguồn gốc tài chính?

Nghe cái lý do này, sắc mặt Bạch Vi Vi lập tức thay đổi.

Bắt đầu từ hôm qua, Bạch Thi thu mua 5% cổ phiếu tập đoàn Diệp Thị, điều mà Bạch Vi Vi lo lắng nhất là bị điều tra nguồn gốc tài chính.

Rốt cuộc thì tập đoàn Bạch Thị mới chính thức mở cửa làm ăn vào hôm nay, tình hình tài chính hoàn toàn trống rỗng, lấy đâu ra tài chính kếch xù đi thu mua cổ phiếu công ty khác?

Chỉ cần bị điều tra là không còn đường chối cãi nữa.

Không cần đoán cũng biết người tố cáo là nhà họ Diệp.

Lúc này, Tô Cửu Xuyên chủ động ra mặt giải thích: “Là năm đại gia tộc chúng tôi cùng nhau góp vốn cho tài chính của tập đoàn Bạch Thị.”

“Đúng vậy!” Đám người nhà họ Thôi cũng lần lượt gật đầu.

Vốn tưởng rằng có nhiều đại gia tộc ra mặt như thế thì mấy gã nhân viên nho nhỏ trước mắt sẽ bỏ qua.

Rốt cuộc thì ở trong Bộ Tài chính, nhân viên hành chính chỉ là một chức quan quèn mà thôi, thấy đại gia tộc đều phải nể mặt.

Không ngờ gã nhân viên cầm đầu lại cười lạnh nói: “Các ông cho?”

“Với danh nghĩa gì? Thông qua con đường nào? Hợp quy định không? Nộp thuế chưa?”

Gã nhân viên hỏi liên tục khiến đám người Tô Cửu Xuyên sửng sốt.

Chẳng lẽ bảo bọn họ đi nói rằng mỗi nhà cho hai tỷ, tất cả đều là bị Diệp Lâm tống tiền?

Vậy thì tính chất sự việc sẽ thay đổi.

“Sao hả? Nói không rõ hả?” Gã nhân viên kia hừ lạnh: “Vậy là các ông đang góp vốn phi pháp đấy!”

Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, nghẹn họng nhìn nhau.

Không ngờ gã nhân viên kia mở miệng là ghép tội góp vốn phi pháp cho bọn họ.

Lúc này, mọi người đều nhìn ra được đám nhân viên kia đến đây với thái độ cứng rắn như thế, rõ ràng là chuẩn bị rồi mới đến, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Người anh em, các anh biết tôi là ai đúng không, cũng biết cha tôi là ai đúng không?”

Lúc này, Hoa Quốc Đống ra mặt hòa giải.

“Mọi người đều là người một nhà. Các anh tới đây là khách, vừa lúc hôm nay nhà họ Bạch đang chuẩn bị một bữa tiệc khai trương long trọng, chúng ta cùng nhau đi uống một cốc đi!”

Thấy vậy, Bạch Vi Vi cũng vội vàng tươi cười mời khách.

“Đừng có chơi mấy trò này với chúng tôi!”

Nhưng mà đám nhân viên kia vẫn cứ lạnh mặt đứng đó.

“Chúng tôi tới đây để làm việc, để điều tra, chứ không phải để tham gia tiệc khai trương của các người.”

Dứt lời, gã nhân viên cầm đầu nhìn về phía Hoa Quốc Đống, sắc mặt hơi dịu lại, nói: “Hoa đại nhân, chúng tôi biết anh, cũng biết cha anh. Nhưng mà phủ Thuận Thiên các anh không có quyền nhúng tay vào buổi điều tra của Bộ Tài chính chúng tôi.”

“Nha nội, không phải chúng tôi không nể mặt anh, mà là dù có cha anh ở đây, thì chúng tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra, tuyệt đối sẽ không thiên vị ai.”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống vừa tức giận vừa bực bội.

Bởi vì đối phương nói rất đúng, sự thật là phủ Thuận Thiên không quản được Bộ Tài chính.

Có điều, một đám nhân viên nho nhỏ này dám không nể mặt mình, thậm chí còn dám nói nếu cha mình ở đây thì cũng sẽ làm như vậy?

Cách nói này khiến cho Hoa Quốc Đống rất khó chịu.

“Vậy nhà họ Triệu chúng tôi thì sao?”

Thấy đối phương nhất quyết không nể tình, Triệu Uyển Đình cũng không nhịn được mà đứng dậy nói.

“Nói thẳng ra thì nhà họ Triệu chúng tôi cũng có đầu tư vào tập đoàn Bạch Thị. Hơn nữa, nhà họ Triệu chúng tôi sẵn lòng bảo đảm cho vấn đề tài chính của tập đoàn Bạch Thị.”

“Các anh là người của Bộ Tài chính, chắc là cũng biết ông nội Triệu Kiến Quốc của tôi mà?”

Gã nhân viên kia vẫn nghiêm mặt nói: “Triệu đại tiểu thư, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Triệu đại nhân từng là cấp trên của chúng tôi, chúng tôi tất nhiên là tôn trọng ông ấy rồi. Có điều, chuyện nào ra chuyện đó.”

“Các anh nghe lệnh của ai đi điều tra chuyện này?” Triệu Uyển Đình hỏi rồi lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện thoại cho chú Viên hỏi thăm thử!”

Chú Viên trong lời Triệu Uyển Đình tất nhiên là phó bộ trưởng Bộ Tài chính Viên Chi Mai, từng là cấp dưới của Triệu Kiến Quốc, do một tay Triệu Kiến Quốc cất nhắc.

Nghe Triệu Uyển Đình nói phải gọi cho phó bộ trưởng Viên, đám nhân viên không dám nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng dịu hơn vài phần.

“Chú Viên, hôm nay bạn của con mới vừa khai trương công ty thì có vài gã nhân viên của Bộ Tài chính đến điều tra tài chính.” Triệu Uyển Đình kể sơ qua về tình huống bên đây.

Viên Chi Mai nghe thấy chuyện này không chỉ có liên quan đến nhà họ Triệu, mà còn liên quan đến Diệp Lâm, thì tất nhiên sẽ không mặc kệ.

Từ lúc biết ngay cả Vương giáo đầu cũng thua trên tay người thanh niên kia, thì cái nhìn của Viên Chi Mai dành cho Diệp Lâm đã thay đổi 360 độ.

“Ừ, con đưa điện thoại cho vài tên nhân viên kia đi, để chú nói chuyện với bọn họ.” Viên Chi Mai nói qua điện thoại.

“Vâng!” Triệu Uyển Đình đưa điện thoại cho gã nhân viên cầm đầu: “Chú Viên bảo các anh nghe điện thoại.”

Gã cầm điện thoại, rất cung kính mà gọi: “Viên đại nhân!”

Rốt cuộc thì Viên Chi Mai chính là phó bộ trưởng, là một trong ba nhân vật có thực quyền của Bộ Tài chính, còn bọn họ thì chỉ là một đám nhân viên quèn.

Sau vài lần gật đầu đáp vâng liên tiếp, gã nhân viên kia nói thêm một câu cuối cùng: “Chúng tôi nghe theo lệnh Khổng đại nhân đi điều tra chuyện này.”

Cái gì?

Khổng đại nhân?

Nghe thấy cái tên kia, Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống cùng nhìn nhau, thầm nghĩ thôi xong rồi.

Nếu là Khổng đại nhân thì chắc là…

“Triệu đại tiểu thư, Viên đại nhân bảo cô nghe điện thoại!” Gã nhân viên kia trả điện thoại lại cho Triệu Uyển Đình.

“A lô…” Triệu Uyển Đình ỉu xìu đáp.

“Uyển Đình, không phải chú Viên không giúp con, mà thật sự là…” Đầu bên kia điện thoại, Viên Chi Mai cũng bắt đầu khó xử: “Bọn họ nghe theo lệnh Khổng đại nhân. Chú không dám quản tới chỗ Khổng đại nhân.”

Khổng đại nhân là ai cơ chứ?

Là bộ trưởng Bộ Tài chính!

Cũng là vị trí mà ông nội của Triệu Uyển Đình từng ngồi!

Hiện giờ, Bộ Tài chính do một tay Khổng đại nhân quản lý, Viên Chi Mai chỉ là phó lãnh đạo, tất nhiên là không dám quản nhiều rồi.

Đây chính là quan lớn hơn một bậc đủ đè chết người!

“Con hiểu rồi…” Triệu Uyển Đình lặng lẽ tắt máy.

Sau đó, cô nhìn thoáng qua Diệp Lâm với ánh mắt xin lỗi, ánh mắt bất đắc dĩ như là nói mình đã cố gắng hết sức rồi.

“Hóa ra là bọn họ do Khổng đại nhân phái đến, thảo nào dầu muối không ăn, kiêu ngạo đến như vậy…” Hoa Quốc Đống nhỏ giọng nói thầm.

Nếu nói cho ra lẽ thì chức vị của Khổng đại nhân còn lớn hơn cha mình nữa.

Lúc này, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này.

Anh ta không dám gây chuyện cho cha mình.

Gã nhân viên kia tiếp tục nói với đám người Bạch Vi Vi: “Chúng tôi nghi ngờ tài chính công ty các cô có vấn đề lớn, thậm chí là có hiềm nghi góp vốn phi pháp!”

“Xin phối hợp với chúng tôi để điều tra!”

Bạch Vi Vi nôn nóng nhìn về phía Diệp Lâm, không ngờ đối phương tốt bụng gom tài chính, đến cùng lại thành củ khoai bỏng tay, muốn giải thích cũng không rõ.

“Ai nói chúng tôi góp vốn phi pháp?”

Diệp Lâm ung dung bước lên, bình tĩnh nói.

“Công ty của năm đại gia tộc đưa tiền, là vì bọn họ đặt một đám đan dược từ tập đoàn Bạch Thị. Chúng tôi chỉ mua bán bình thường thôi.”

“Nếu các anh không tin, thì chúng tôi vẫn còn có hợp đồng làm chứng cứ!”

Dứt lời, Diệp Lâm bảo Bạch Vi Vi đưa hợp đồng đã ký trước đây ra.

Gã nhân viên xem xong hợp đồng thì cười lạnh hỏi lại: “Đan dược gì mà đáng giá mỗi nhà ra hơn hai tỷ? Thần dược hả?”

“Tương đương với thần dược.” Diệp Lâm lấy một viên đan dược mà tối qua mình mới luyện ra: “Một viên một trăm triệu!”
Chương 135: Tôi muốn cùng đi với các anh

Hóa ra hợp đồng mà trước đây năm đại gia tộc cùng ký, không chỉ đơn giản là chuyển tiền, mà còn đính kèm điều kiện hợp tác giữa hai bên, một bên là năm đại gia tộc đầu tư đan dược, một bên là tập đoàn Bạch Thị cung cấp đan dược.

Có điều, lúc ấy đám người năm đại gia tộc đều bị thực lực đáng sợ của Diệp Lâm dọa chết khiếp, đâu ai dám xem kỹ hợp đồng.

Cho dù là hợp đồng bán mình thì bọn họ cũng phải căng da đầu ra ký tên.

Tối qua, Diệp Lâm tiện tay luyện chế hơn mười viên đan dược kéo dài tuổi thọ.

Mỗi một viên đều là vô giá!

Cái giá một viên một trăm triệu không phải là nói đùa.

Nhưng mà đám nhân viên kia không hề tin tưởng.

Bọn họ cho rằng bản hợp đồng kia chỉ là lớp vỏ bọc cho việc góp vốn phi pháp.

“Nếu các anh không tin thì tôi cũng đành chịu.” Diệp Lâm nói thẳng: “Có điều, tôi có thể nói cho các anh biết là tương lai tập đoàn Bạch Thị chủ yếu kinh doanh về y dược.”

“Hiện giờ năm đại gia tộc đầu tư đều là vì chuẩn bị cho sau này.”

Gã nhân viên cầm đầu vẫn rất khinh thường: “Chỉ dựa vào đan dược của anh mà một viên một trăm triệu? Lừa đồ ngu hả? Người có thể lấy ra số tiền kia, không một ai là đồ ngu cả!”

“Là do các anh không biết năng lực của Diệp thần y!” Hoa Quốc Đống không nhịn được nói: “Diệp thần y thật sự là một bậc thầy y học quốc gia, có khả năng cứu sống người chết, đan dược do anh ấy luyện ra, tương lai chắc chắn là cung không đủ cầu!”

“Hừ, tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng mà sẽ có người hiểu.” Gã nhân viên cầm đầu nói: “Anh nói đan dược của anh là vô giá, đúng không? Anh có dám để cho chúng tôi lấy về, đi giao cho bác sĩ của bệnh viện trung ương kiểm tra hay không?”

Bệnh viện trung ương là cơ quan quản lý y dược cao nhất cả nước. Bác sĩ cũng là bậc thầy y học quốc gia tiếng tăm lừng lẫy.

Ví dụ như Lưu Văn Cảnh mà họ từng gặp, ông ta chính là bác sĩ có tên trong danh sách của bệnh viện trung ương.

“Có gì không dám chứ?” Diệp Lâm nói: “Có điều, nếu sau khi kiểm tra xong, đan dược bị hỏng, không thể trả nguyên lại cho tôi, thì các người phải bồi thường gấp mười lần.”

Gã nhân viên nghe vậy thì thầm nghĩ thằng nhãi kia đúng là nói mạnh miệng, thậm chí có chút không biết tốt xấu.

Phải biết rằng có rất nhiều người ao ước được bác sĩ của bệnh viện trung ương tán thành.

Thế mà thằng nhãi này lại dám tống tiền ngược lại?

“Lấy đan dược đi kiểm tra, thế nào cũng sẽ bị hỏng thôi!” Có một gã nhân viên không nhịn được nói: “Tôi thấy là anh đang cố đổi trắng thay đen!”

“Nếu kết quả kiểm tra là đan dược của anh không hề có giá trị, thì liệu anh có lấy cớ là vì đan dược hỏng rồi nên mới không kiểm tra ra hiệu quả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý mà cười đáp: “Đan dược của tôi đấy hả, dù có chia thành nhiều mảnh nhỏ, thì mảnh nào cũng có hiệu quả tương ứng. Có điều, nếu gom lại thành một viên thì sẽ có hiệu quả sống thêm mười năm.”

“Nếu thật sự thần kỳ như anh nói thì chúng tôi càng nên mang về kiểm tra.”

Gã nhân viên cầm đầu cất đan dược, rồi nói thêm: “Trước khi có kết quả, công ty các anh phải tạm dừng buôn bán, cổ phiếu đã thu mua cũng mất hết giá trị.”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình.

Nhất là Diệp Lâm, anh nhíu chặt mày lại.

Anh có thể miễn cưỡng tiếp thu chuyện tạm dừng buôn bán, dù sao hiện giờ công ty chỉ mới ở giai đoạn đầu, cái gì cũng chưa có.

Nhưng nếu cổ phiếu đã thu mua mất hết giá trị, thì mọi toan tính trong khoảng thời gian này của mình đều thất bại hoàn toàn, giống như hoa trong gương trăng trong nước?

“Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông!”

Diệp Lâm không nhịn được cảm thán rằng nhà họ Diệp mạnh hơn trong suy đoán của mình.

Mình dùng mối quan hệ nhà họ Triệu đi đều tra tài chính của công ty nhà họ Diệp.

Không ngờ nhà họ Diệp cũng dùng thủ đoạn tương tự đánh trả mình một đòn.

Hơn nữa, nhà họ Diệp còn dùng mối quan hệ tới thẳng chỗ bộ trưởng Bộ Tài chính.

“Vậy khi nào mới có kết quả?” Bạch Vi Vi hỏi.

“Có lẽ là ba đến năm ngày, cũng có lẽ là một tuần hai tuần.” Gã nhân viên cười gian xảo: “Cái loại thần dược lợi hại thế kia, có khi phải kiểm tra một hai năm mới có kết quả được.”

Nghe vậy, mọi người vừa tức giận vừa bất ngờ.

Hiển nhiên là đối phương không định kiểm tra ra cái gì, đối phương chỉ đang lấy cớ để kéo chết công ty bọn họ thôi.

Bạch Vi Vi cảm thấy buồn lòng, không ngờ mình mới vừa bắt đầu thì đã bị đánh một đòn cảnh cáo.

Quả nhiên giống như suy đoán của mình, nhà họ Bạch thất bại chính là vì không có chỗ dựa.

Hiện giờ, ngay cả một nhân viên nho nhỏ của Bộ Tài chính cũng dám cáo mượn oai hùm trong công ty bọn họ.

Mấu chốt là bọn họ còn không thể làm gì được đối phương.

“Được, các anh cứ lấy đi kiểm tra đi!” Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Có điều, tôi muốn cùng đi với các anh.”

Xem ra đã đến lúc vận dụng các mối quan hệ của Đại sư phụ rồi.

“Anh Lâm, anh đi theo làm gì vậy?” Bạch Vi Vi lo lắng hỏi.

“Diệp tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ đi tìm ông nội nhờ giúp đỡ, rất nhanh là có thể giải quyết.” Triệu Uyển Đình nói.

“Tôi cũng sẽ về nói với cha tôi một tiếng, nhờ ông ấy giúp đỡ.” Hoa Quốc Đống đảm bảo.

Diệp Lâm cười nói: “Bọn họ nghi ngờ tài chính của chúng ta có vấn đề đúng không? Vậy thì tôi sẽ đi theo bọn họ, phối hợp với bọn họ, để bọn họ điều tra toàn diện, tranh thủ giải quyết xong chuyện trong hôm nay.”

Giải quyết xong?

Trong hôm nay?

Nghe vậy, đám nhân viên đều cảm thấy buồn cười.

Bọn họ cho rằng Diệp Lâm không biết tự lượng sức mình.

Có điều, nếu anh ta muốn đi theo thì cứ để anh ta đi theo là được.

Nhân tiện nhốt anh ta vài ngày, để cho anh ta nhận rõ hiện thực.

Thấy Diệp Lâm đã quyết định đi theo, Triệu Uyển Đình cũng không khuyên nữa, mà dặn dò: “Diệp tiên sinh bảo trọng, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Chỉ cần Diệp Lâm có vấn đề thì nhà họ Triệu sẽ lập tức đi Bộ Tài chính đòi người.

Sau đó, Diệp Lâm ngồi trên xe thương vụ của chính phủ, theo vài gã nhân viên đi về Bộ Tài chính.

Đợi đám người đi rồi, mọi người xem trò hay xung quanh lại xôn xao bàn tán lên.

Có điều, so với vui sướng khi người gặp họa lúc nãy, bây giờ bọn họ bắt đầu có chút đồng tình nhà họ Diệp.

“Mới khai trương ngày đầu tiên đã bị Bộ Tài chính điều tra rồi, còn phải tạm dừng kinh doanh để điều tra nữa, tập đoàn Bạch Thị đúng là xui xẻo mà!”

“Đầu tiên là đắc tội nhà họ Chu, kế tiếp là đắc tội Bộ Tài chính, xem ra nhà họ Bạch rất khó mà trở lại ngày xưa được!”

Giờ phút này, trên dưới tập đoàn Bạch Thị dường như bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không chút không khí vui mừng.

Không ai biết nhà họ Bạch có thể vượt qua được một ải này hay không.

“Chẳng lẽ… còn chưa bắt đầu là phải kết thúc sao?” Bạch Vi Vi cắn nhẹ môi, cảm thấy không cam lòng.

“Anh Lâm…” Hiện giờ, Bạch Vi Vi chỉ có thể gửi hi vọng cuối cùng lên trên người Diệp Lâm.

Hi vọng chuyến đi của anh có thể thuận lợi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom