• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 136-140

Chương 136: Lá thư

Nhà họ Bạch bị Bộ Tài chính phong tỏa, thậm chí công ty cũng bị đình chỉ hoạt động tạm thời.

Tin tức nóng hổi này lập tức lan truyền nhanh chóng.

Người ta thường nói, có người buồn thì cũng có người vui.

Nhà họ Chu đối diện có thể nói là đã ngay lập tức nhận được tin vui này.

Sau khi tận mắt chứng kiến mọi việc, họ vô cùng sung sướng.

"Haha, quả báo, đúng là quả báo! Ông trời giúp chúng ta rồi!"

Sự chán nản tích tụ trong lồng ngực Chu Chính Hào lập tức bị cuốn đi.

Lúc đầu, khi nhìn thấy xe chính phủ tiến vào, Chu Chính Hào đã rất hoang mang.

Ông ta còn tưởng rằng nhà họ Bạch đã tìm được chỗ dựa lớn trong giới quan chức.

Nếu như vậy thì đó sẽ là một bất lợi lớn cho nhà họ Chu.

Ngay cả việc trả thù nhà họ Bạch cũng cần phải xem xét lại.

Nhưng không ngờ nhóm quan chức này vào không phải vào để tham dự lễ khai trương mà là để phong tỏa công ty!

Nghe tin xong, Chu Chính Hào suýt chút nữa cười đến ngất đi.

"Tôi còn chưa ra tay thì nhà họ Bạch các người đã xong đời trước rồi!"

"Ha ha! Bây giờ các người đắc tội với Bộ Tài chính, để xem ai còn dám làm ăn với các người nữa!"

Giờ đây, nhà họ Chu lại càng tự tin vào việc trả thù nhà họ Bạch, báo thù cho con trai.

Tề Phong Bình ở bên cạnh cũng gật gù: “Xem ra, sức mạnh của trận pháp nhốt rồng vẫn còn!”

"Quên đi, tôi sẽ nhân cơ hội này toàn lực bố trí Tam Dương Tụ Âm Trận ở ba tòa còn lại, để cho nhà họ Bạch hoàn toàn diệt vong!"

Chu Chính Hào nghe vậy thì vội vàng chắp tay nói: "Vất vả cho Tề đại sư rồi! Có gì cần chuẩn bị thì ông nói, nhà họ Chu sẽ cố hết sức để hỗ trợ!"

Lúc này, nhà họ Diệp.

“Cha ơi, có tin vui!”

"Tập đoàn Bạch Thị hôm nay mới mở cửa đã bị Bộ Tài chính phong tỏa rồi!"

"Và bởi vì nguồn vốn của họ không rõ ràng, nên tất cả cổ phiếu mà họ mua của công ty chúng ta đều không hợp lệ!"

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Diệp đều ồ lên hoan hô.

Đám mây mù bao trùm nhà họ Diệp trước đó cũng tan biến.

Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngày khó khăn nhất cuối cùng cũng kết thúc.

"Haha... Tôi biết rồi!"

Ngược lại với họ, ông Diệp lại có vẻ khá bình tĩnh.

Bởi vì đêm qua, sau khi đến thăm một ông chủ lớn và nhận được vài lời hứa hẹn, ông Diệp đã yên tâm phần nào.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là lẽ tự nhiên, đúng theo dự đoán của ông ta.

Ngay lập tức, ông Diệp đứng dậy, cúi người về phía bắc, cảm kích nói: "Cảm ơn Khổng đại nhân!"

Khổng đại nhân quả nhiên là giữ chữ tín, nói được làm được!

“Haiz, đáng tiếc chỉ có cổ phiếu nhà họ Bạch mua là bị thu hồi.” Diệp Nguyên Cát có hơi tiếc nuối nói: “Nếu như toàn bộ cổ phiếu của năm công ty kia cũng bị hủy bỏ thì sẽ tốt hơn.”

Nghe thấy con trai tham lam như vậy, ông Diệp nhanh chóng khiển trách: “Con đừng được voi đòi tiên!”

"Năm phần trăm này đã đủ để cứu nhà họ Diệp của chúng ta rồi. Ít nhất chúng ta vẫn là cổ đông lớn nhất! Năm nhà kia gộp lại cũng không thể lật đổ chúng ta được!"

“Hơn nữa, cũng phải cảm ơn bọn họ đã điên cuồng mua cổ phiếu của chúng ta. Lần thị trường mở cửa tiếp theo, cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt!”

Nói tóm lại, có được thì phải có mất.

Ông Diệp cũng rất cởi mở về vấn đề này, đồng thời dạy các con mình không nên quá tham lam, đó là điều cấm kỵ trong kinh doanh.

"Cha, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhà họ Diệp dựng lại tinh thần, cả gia đình cùng nhau đoàn kết, sẵn sàng cho một trận đánh lớn.

“Đương nhiên là phải ổn định lòng người rồi!” ông Diệp đứng lên nói: “Bên ngoài vẫn cho rằng nhà họ Diệp chúng ta sắp diệt vong rồi.”

"Nguyên Cát, con đi chuẩn bị đi. Tối mai tổ chức một bữa tiệc long trọng, mời các ông chủ ở Yến Kinh tới."

"Chúng ta phải cho thế giới bên ngoài thấy và gửi một tín hiệu rõ ràng, rằng nhà họ Diệp không những không bị diệt vong mà còn trở lại mạnh mẽ hơn."

Cùng lúc đó.

Diệp Lâm cũng đã đi theo các nhân viên đến Bộ Tài chính.

“Các cậu đem viên thuốc này đến bệnh viện kiểm tra xem có phải là thuốc thật hay không.”

Người đứng đầu giao đan dược cho một nhân viên chạy việc đem đến bệnh viện.

"À, đúng rồi, đan dược của cậu tên là gì và tác dụng của nó là gì?"

Diệp Lâm nói: "Tục Mệnh Đan!"

“Nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Các nhân viên hành chính dường như đã quen nên chỉ đứng yên giống như đang xem một kẻ khoác lác.

"Được rồi, cứ gọi như vậy đi, hy vọng các bác sĩ cũng nghĩ như vậy."

Sau khi sắp xếp đan dược xong, nhân viên hành chính đưa Diệp Lâm đến phòng thẩm vấn.

Nói là phòng thẩm vấn nhưng thực chất chỉ là một phòng tiếp khách yên tĩnh mà thôi.

Anh ta nói rằng lát nữa sẽ có người đến đây để ghi chép.

"Chờ một chút." Diệp Lâm nói: "Tôi muốn gặp Khổng đại nhân."

"Hả?" Nhân viên hành chính giật mình, sau đó cười khẩy: "Có rất nhiều người muốn gặp Khổng đại nhân, đến bọn tôi còn khó gặp được, chẳng lẽ cậu định kêu oan sao?"

“Tôi khuyên cậu nên hợp tác điều tra, thành thật khai báo, đừng có ý nghĩ không an phận.”

Không phải nhân viên hành chính cố tình làm khó mà anh ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Khổng đại nhân là người đứng đầu Bộ Tài chính nên tất nhiên không phải ai cũng có thể gặp được.

"Không gặp cũng không sao." Nói xong, Diệp Lâm lấy trong người ra một bức thư viết tay: “Vậy phiền anh giúp tôi đưa bức thư này cho Khổng đại nhân, đọc xong bức thư này, ông ấy sẽ tự khắc đến gặp tôi."

Nhân viên hành chính lấy làm nghi ngờ, tự hỏi điều gì có thể có sức mạnh đến mức khiến Khổng đại nhân phải hạ mình đến gặp người này?

Tuy nhiên, khi nhận lấy lá thư và xem xét kỹ lưỡng, anh ta đã nhất thời sửng sốt.

Tay anh ta run lên, lá thư suýt chút rơi xuống đất.

"Đây... Đây là..."

Trên mặt nhân viên hành chính lộ ra vẻ sợ hãi.
Chương 137: Mối thù mất con

Nhân viên hành chính cầm lá thư bằng cả hai tay, chạy thẳng lên tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Bộ Tài chính.

Bất cứ nơi nào nhìn thấy chữ viết này đều để anh ta đi qua.

Cuối cùng, anh ta cũng đến được văn phòng duy nhất ở tầng trên cùng.

Một ông già mặc áo cổ tàu, râu tóc bạc phơ đang vùi đầu vào biển sách, xem xét nhiều tài liệu khác nhau.

Nếu ông Diệp ở đây, nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ nhận ra ông già này chính là ông chủ lớn mà ông ta đã đến thăm cuối tuần qua, bộ trưởng Bộ Tài chính, Khổng Hữu Vi.

"Đại nhân!"

Người nhân viên hành chính cúi đầu thật sâu và kính cẩn.

Ông già ngẩng đầu, có hơi ngạc nhiên.

Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, cán bộ cơ sở có việc gì thì sẽ giao cho cấp trên, ít người có thể lên trình báo trực tiếp.

Nếu lên được thẳng trên này thì rõ ràng là đang có chuyện quan trọng cần báo cáo.

"Có chuyện gì thế?"

Khổng Hữu Vi bỏ công vụ trong tay xuống, đối xử với cấp dưới rất hài hòa.

"Thưa đại nhân, có người muốn chuyển bức thư này cho ngài."

Nói xong, nhân viên hành chính kia đưa lá thư viết tay ra.

"Hả?" Khổng Hữu Vi giật mình, thầm nghĩ, việc nhỏ nhặt như vậy sao phải đích thân mình xem chứ?

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Khổng Hữu Vi chợt thấy chữ ký trên bức thư.

Đột nhiên, toàn thân ông ấy như bị điện giật, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt sợ hãi.

Ông ấy cầm lấy lá thư, lướt qua từ đầu đến cuối.

Sau đó xem lại thật kỹ từng câu từng chữ.

Sau khi xác nhận ba bốn lần, Khổng Hữu Vi mới khôi phục tinh thần, toàn thân run rẩy.

"Là chữ viết của cựu thủ tướng!"

"Thật sự là chữ viết của cựu thủ tướng!"

Khổng Hữu Vi vô cùng kích động, hai mắt hơi đỏ lên.

Sau đó, ông ta nhìn nhân viên hành chính, hưng phấn hỏi: "Người gửi thư là ai? Hiện đang ở đâu?"

Thấy vậy, anh nhân viên lập tức giật mình.

Anh ta chưa bao giờ thấy bộ trưởng mất bình tĩnh như thế này.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy chữ ký của bức thư vừa rồi, chính anh ta cũng sợ hãi.

Mặc dù đó đã là một cái tên cấm kỵ nhưng đó cũng từng là người đứng đầu sáu bộ trung ương và được xếp vào trong một trong ba người có quyền lực cao nhất!

"Cậu ta ở…”

Nhân viên hành chính kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chi tiết.

Cái gì?

Sau khi nghe xong, Khổng Hữu Vi vô cùng ngạc nhiên.

"Người gửi thư là người nhà họ Diệp ư? Chuyện này..."

Trong lúc nhất thời, Khổng Hữu Vi có hơi bối rối.

Hôm qua, người đứng đầu nhà họ Diệp đã đích thân tới cửa nhờ ông ấy giúp đỡ nhà họ Diệp vượt qua khó khăn.

Cuối cùng, không ngờ người khiến nhà họ Diệp đi vào con đường cùng lại cũng chính là người nhà họ Diệp?

"Nhanh lên! Đưa tôi đi gặp cậu ta!"

Khổng Hữu Vi không có thời gian suy nghĩ nhiều, gặp mặt đã rồi nói sau.

Tại thời điểm này.

Trong phòng thẩm vấn.

Diệp Lâm đang buồn chán ngồi đó.

Cũng không biết lá thư của Đại sư phụ có tác dụng hay không.

Dù sao thì người đi trà cũng nguội, thủ tướng từng có biết bao nhiêu học trò, anh có thể có bao nhiêu quyền lực cơ chứ?

Cạch!

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

"Cậu chính là Diệp Lâm?" Đối phương có vẻ không có ý tốt, giống như gặp mặt kẻ địch, hung hăng nói: “Cậu biết tôi là ai không?"

Diệp Lâm nhìn thấy cảnh này, không khỏi giật mình.

Thầm nghĩ: “Đây là cán bộ trung ưng ư? Trẻ vậy sao?”

Hơn nữa, người này lại có vẻ thù địch với anh, chẳng lẽ lá thư của Đại sư phụ đã phản tác dụng rồi sao?

"Con trai tao là Tạ Thiếu Côn đã bị mày sát hại!" Người đàn ông nới với vẻ mặt hung ác: "Tao là cha của nó, Tạ An!"

Nghe vậy, Diệp Lâm chợt hiểu ra.

Chẳng trách người này lại ghét anh đến thế, hóa ra đúng là kẻ thù thật.

Thì ra ông ta chính là Tạ An, cha của Tạ thiếu gia, người từng là nhân viên ở văn phòng chính phủ.

Vì con trai gây thù chuốc oán với Diệp Lâm nên Tạ An đã đứng ra bảo vệ con trai, kết quả là hai cha con mất đi tất cả.

Tạ Thiếu Côn bị mất việc, Tạ An cũng bị đình chỉ để điều tra.

Tuy nhiên, Tạ An lại tiếp tục tham gia vào giới quan chức, do có một số mối quan hệ nên đã tìm được việc làm tại Bộ Tài chính.

Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Con trai của Tạ An vẫn nuôi mối bất bình, thậm chí còn bắt cóc Susan như một hình thức trả thù.

Sau đó, Diệp Lâm đã lao tới và kịp thời ngăn chặn hành vi bạo lực của anh ta.

Dưới sự thuyết phục của Susan, Diệp Lâm đã không lấy đi mạng sống của Tạ thiếu gia ngay tại chỗ mà khiến anh ta bị tàn phế.

Đáng tiếc chỗ đó lại là một nhà máy bỏ hoang không người, mấy ngày sau, khi có người tìm thấy Tạ thiếu gia thì anh ta đã mất máu mà chết.

Đây có thể coi là ác giả ác báo.

Tuy nhiên, vì điều này mà Tạ An vô cùng căm hận Diệp Lâm, đồng thời luôn nghĩ đến việc bắt Diệp Lâm phải trả lại món nợ máu này.

"Ông trời có mắt, cuối cùng mày đã đắc tội với người có quyền thế, bị bắt vào Bộ Tài chính rồi!"

Khi tới đây, Tạ An đã hỏi thăm được nguyên nhân Diệp Lâm bị bắt.

Phát hiện ra Khổng đại nhân đã ra lệnh bắt người.

"Xem lần này mày còn có thể thoát khỏi luật pháp hay không?"

Tạ An đã hạ quyết tâm, một khi Diệp Lâm bị bắt vào tù, cho dù tán gia bại sản thì ông ta vẫn phải khiến đối phương sống không bằng chết.

"Con trai của ông làm ra loại chuyện cầm thú như vậy, với tư cách là một người cha, chẳng lẽ ông không có chút hối hận hay xấu hổ nào sao?" Diệp Lâm lạnh lùng nói. "Anh ta chết cũng là đáng đời thôi!"

"Nhưng tội của nó không đáng phải chết!" Tạ An tức giận gầm lên: "Mày đã giết nó, cho dù nó có phạm sai lầm gì thì cũng vẫn là lỗi của mày! Tao sẽ bắt mày phải đền mạng cho con trai tao!"

"Nếu như tôi là ông thì bây giờ tôi đã rời đi rồi." Diệp Lâm cảnh cáo: “Nếu không, ông không chỉ mất đi con trai thôi đâu, mà còn mất đi tất cả!"

Nghe vậy, Tạ An không khỏi tức giận: "Đã đến nước này mà mày còn dám uy hiếp tao sao? Đúng là không biết sống chết! Tao muốn xem mày có thể kiêu ngạo đến bao giờ!"

Trong lúc hai người đang cãi nhau.

Đột nhiên, cánh cửa lại bị đẩy ra.

Lúc này, người bước vào là một ông già mặc áo cổ tàu, toàn thân toát ra khí chất và uy nghiêm của một bậc bề trên.

Tạ An nhìn thấy ông ta thì lập tức im lặng, cúi đầu lui sang một bên.

Không sai, người tới không ai khác chính là Khổng Hữu Vi, bộ trưởng Bộ Tài chính.

"Cậu... Cậu chính là Diệp Lâm?" Khổng Hữu Vi nhìn kĩ thanh niên trước mặt, trong bụng đầy những nghi vấn, muốn hỏi cho rõ ràng.

Câu hỏi lớn nhất đương nhiên là mối quan hệ giữa người này và cựu thủ tướng là gì?

Không đợi Diệp Lâm trả lời.

Tạ An ở bên cạnh dũng cảm tiến lên, nói: "Báo cáo đại nhân, người này chính là Diệp Lâm!"

"Tôi muốn tố cáo người này, cậu ta sát hại người vô tội, không coi luật pháp ra gì! Con trai tôi cũng đã chết thảm trong tay cậu ta! Cậu ta ỷ mình là bạn của con trai chủ tịch tỉnh nên tự tung tự tác!"

"Xin ngài hãy sáng suốt, làm chủ cho con trai tôi!"
Chương 138: Nói chuyện ngang hàng

Để trả thù kẻ sát hại con trai mình, Tạ An đã nhân thời cơ hiếm có này để kể lại những tội ác của Diệp Lâm cho Khổng Hữu Vi.

Dù có thêm mắm thêm muối nhưng ông ta cá rằng Diệp Lâm sẽ không thể chối cãi được.

Tuy nhiên, Khổng Hữu Vi hầu như không nghe lọt tai những gì ông ta nói.

Ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, chờ đợi câu trả lời từ anh.

"Đúng vậy, tôi là Diệp Lâm." Diệp Lâm đứng lên gật đầu.

“Cậu lấy được lá thư này ở đâu?" Khổng Hữu Vi vội vàng hỏi.

"Đây là thư sư phụ tôi tự tay viết và giao cho tôi." Diệp Lâm nói thật: “Ông ấy nói, sau này, nếu gặp phải phiền toái không thể giải quyết thì có thể gửi bức thư này đến lục bộ, mọi chuyện sẽ được giải quyết."

“Cựu thủ tướng... Là sư phụ của cậu?" Nghe được lời này, Khổng Hữu Vi càng thêm ngạc nhiên.

"Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu: “Cựu thủ tướng chính là Đại sư phụ của tôi!"

Khổng Hữu Vi lại sửng sốt, vẫn có hơi không thể tin được, tiếp tục hỏi: "Cậu có gì để chứng minh không?"

"Chắc ông có thể nhận ra chữ ký của Đại sư phụ, phải không? Còn cái này nữa..." Vừa nói, Diệp Lâm lại lấy ra một miếng ngọc tinh xảo.

"Đây là... Miếng ngọc hình rồng mà thủ tướng mang theo!" Khổng Hữu Vi lại sợ hãi: “Ông ấy... Giao món bảo vật gia truyền này... Cho cậu sao?"

Diệp Lâm cắt miếng ngọc hình rồng đi, nói: "Sư phụ nhờ tôi giao miếng ngọc này cho con cháu của ông ấy."

Khổng Hữu Vi gật đầu, cơ bản đã xác định được thân phận của Diệp Lâm.

Suy nghĩ một lát, Khổng Hữu Vi có hơi xấu hổ nói: "Nếu nói như vậy thì tôi phải gọi cậu là sư đệ rồi!"

Khổng Hữu Vi từng là một học trò mà cựu thủ tướng rất tự hào.

Bây giờ, đối với đệ tử cuối cùng mà cựu thủ tướng thu nhận vào những năm cuối đời, đương nhiên ông ấy phải gọi là sư đệ rồi.

"Vậy tôi cũng mạo muội, gọi ngài một tiếng sư huynh vậy." Diệp Lâm cũng mỉm cười.

Sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người không còn quan trọng nữa. Giờ đây, họ đã có thể trò chuyện như những người bằng vai phải lứa nhau.

Điều này khiến mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên.

Có thể gọi bộ trưởng là sư huynh là điều mà rất nhiều người không bao giờ dám nghĩ tới.

Đặc biệt là Tạ An, vẻ mặt ông ta vô cùng hoang mang.

Sư huynh, sư đệ là sao?

Tên nhóc họ Diệp này thực sự có quan hệ với Khổng đại nhân sao?

Đối với Tạ An mà nói, đây giống như là ngày tận thế vậy.

"Khụ!" Khổng Hữu Vi ho nhẹ một tiếng, định thần lại, nhìn về phía Tạ An, bình tĩnh hỏi: "Tiểu Tạ, ông vừa nói muốn tố cáo sư đệ của tôi vì chuyện gì ấy nhỉ?"

Đoàng!

Nghe thấy câu hỏi của Khổng Hữu Vi, Tạ An cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đứng sững tại chỗ.

Tình huống này không đúng!

Rõ ràng tên nhóc họ Diệp này bị bắt đến Bộ Tài chính để thẩm vấn cơ mà.

Tại sao bây giờ ông ta lại trở thành đối tượng bị thẩm vấn?

Hơn nữa, lại còn do đích thân Khổng đại nhân tra hỏi.

Tạ An vô cùng sợ hãi, trán ướt đổ mồ hôi lạnh.

"Khổng đại nhân!"

“Ngài đừng nghe tên nhóc đó nói bậy!”

"Cậu ta không phải là sư đệ của ngài đâu, cậu ta là đang lừa ngài đó!"

Tạ An nắm lấy cơ hội cuối cùng để vạch mặt đối phương, khiến Khổng Hữu Vi thay đổi chủ ý.

Tuy nhiên, Khổng Hữu Vi lại tỏ ra vô cùng tức giận.

"Láo xược!" Khổng Hữu Vi lớn tiếng khiển trách: "Tôi còn chưa đến mức lẩm cẩm đâu, ai nói thật, ai nói dối, còn cần ông nhắc nhở hay sao?"

"Đừng tưởng rằng tôi không biết ông tham ô, vi phạm pháp luật nên mới bị văn phòng chính phủ cắt chức. Sao giờ ông lại chạy đến Bộ Tài chính của tôi làm việc? Ông cũng khá có năng lực đấy!"

"Còn con trai của ông nữa, cậu ta ở ỷ có ông chống lưng, gây họa bên ngoài. Tuy rằng chết thảm ở nơi hoang vắng, nhưng chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó, đúng chứ?"

Vừa nói, Khổng Hữu Vi vừa nhìn Diệp Lâm, dường như cũng muốn nghe lời giải thích của anh.

"Sư huynh à, chuyện là thế này..."

Lập tức, Diệp Lâm kể lại chi tiết ân oán giữa mình và Tạ thiếu gia.

"Ừm..." Khổng Hữu Vi gật đầu nói: " Tạ Thiếu Côn chết quả thực là nghiệp mà cậu ta tạo ra. Tuy nhiên, sư đệ này, hành động của đệ có hơi cực đoan quá, nhưng cũng có thể hiểu được, tuổi trẻ hiếu thắng mà, đệ nên về suy ngẫm lại. "

Thấy Khổng Hữu Vi khẳng định con trai mình chết là do tự mình chuốc lấy.

Tạ An như rơi xuống vực thẳm.

"Khổng đại nhân!"

"Người này chính là hung thủ đã gián tiếp giết chết con trai tôi, sao có thể tha cho cậu ta như vậy được?"

"Xin ngài hãy làm chủ cho con trai tôi!"

Nghe vậy, Khổng Hữu Vi cũng nổi giận: “Cả đời tôi luôn căm ghét cái ác, tôi chỉ vì làm chủ cho người tốt chứ quyết không bao giờ ủng hộ kẻ xấu!”

"Con trai ông đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Là một người cha, ông không những không ăn năn mà còn muốn trả thù hay sao?"

“Quả nhiên là cha nào con nấy! Nếu con trai tôi mà như vậy, tôi sẽ không tha cho nó đâu!”

Nói xong, Khổng Hữu Vi hạ lệnh: “Người đâu, đưa Tạ An xuống, giao cho tòa án nhân dân tối cao thẩm vấn!”

Lời còn chưa dứt, bốn năm người đã xông vào bắt lấy Tạ An.

Thấy vậy, Tạ An hoàn toàn hoảng sợ.

Ông ta vốn tưởng rằng hôm nay Diệp Lâm sẽ không thể thoát khỏi ngục giam.

không ngờ người cuối cùng bị tống vào tù lại chính là ông ta!

Hơn nữa lại còn giao cho Tòa án nhân dân tối cao giải quyết!

Đây chẳng khác nào bỏ qua Bộ Tư pháp, quyết định án tử cho ông ta!

"Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng!"

"Tôi sẽ không kiện nữa... Tôi sẽ bỏ qua cái chết của con trai tôi... Xin hãy tha cho tôi lần này..."

"Diệp Lâm... Xin hãy giúp tôi... Hãy tha cho tôi..."

Tạ An bị kéo đi trong tiếng gào thét vô vọng.

"Đúng là không biết hối cải!" Khổng Hữu Vi bất lực lắc đầu.

"Sư huynh, quên đi, đừng bận tâm đến những kẻ tiểu nhân như vậy nữa." Diệp Lâm hoàn toàn không để ý tới những tên tiểu nhân giống như con kiến này, càng không để họ ảnh hưởng tới tâm trạng.

Sau đó, Khổng Hữu Vi dẫn Diệp Lâm tới văn phòng riêng để nói chuyện.

"Sư đệ! Sư huynh có một chuyện vẫn chưa rõ..."

Trò chuyện một hồi, Khổng Hữu Vi nói ra thắc mắc trong lòng.

"Sư đệ không phải người nhà họ Diệp sao? Tại sao lại chống lại chính gia tộc của mình?"
Chương 139: Thần dược

"Kể ra thì tôi và nhà họ Diệp của cậu cũng có chút quan hệ!"

Ở một khía cạnh nào đó, Khổng Hữu Vi chính là người chống đỡ lớn nhất của nhà họ Diệp.

"Mà lần này, tôi cho người tới phong tỏa công ty nhà họ Bạch cũng chính là vì ông nội của cậu đã tới gặp tôi!"

Vừa nói, Khổng Hữu Vi vừa cười ngượng ngùng.

Cảm giác như vừa mang quân đi đánh người mình vậy.

Ông nội chống lại cháu nội, còn ông ta lại chống lại sư đệ của mình?

"Ờm, sư huynh, không giấu gì huynh!"

Diệp Lâm cũng thở dài, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua trong những năm qua.

Nghe xong, Khổng Hữu Vi vô cùng ngạc nhiên, tức giận nói: “Người phụ nữ ác độc này thật là quá đáng! Khó trách sư đệ lại muốn đoạt lại nhà họ Diệp, xem ra là do nhà họ Diệp tự mình chuốc lấy!"

"Thế mà tôi lại tiếp tay cho kẻ ác!"

Diệp Lâm nói thêm: “Khi tới đây, tôi có nghe nói Bộ Tài chính đã ra lệnh cho tập đoàn Bạch Thị đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh và thu hồi số cổ phiếu đó.”

"Xin sư huynh thu hồi mệnh lệnh, tôi có thể cam đoan, quỹ của tập đoàn Bạch Thị không có vấn đề gì. Sau này, tập đoàn Bạch Thị cũng sẽ tiến vào ngành dược phẩm, nhất định sẽ tăng trưởng nhanh chóng."

Khổng Hữu Vi cười nói: "Sư đệ yên tâm, nếu là hiểu lầm thì đương nhiên tôi sẽ thu lại mệnh lệnh, không lại làm khó nhà họ Bạch."

"Nhân tiện, vụ án năm đó sư đệ bị vu oan, tôi cũng sẽ đi tìm người của Bộ Công an để minh oan cho đệ!"

"Cảm ơn sư huynh." Diệp Lâm thấy trên bàn của Khổng Hữu Vi còn có một đống tài liệu lớn. Hôm nay là thứ hai, chắc hẳn ông ấy rất bận rộn, anh bèn đứng dậy nói lời tạm biệt: "Nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép đi trước."

“Được rồi!” Khổng Hữu Vi không khách khí, đứng lên tạm biệt: “Tôi có hơi bận chuyện công vụ, ngày khác rảnh rỗi, tôi sẽ mời cậu uống rượu, tiện thể giới thiệu với một số đệ tử khác của cựu thủ tướng."

"Phần lớn người trong lục bộ đều là người cựu thủ tướng, cho nên về sau gặp phải phiền toái gì thì cậu cứ đến tìm bọn tôi."

Nói xong, Khổng Hữu Vi trả lại lá thư của cựu thủ tướng cho Diệp Lâm.

"À, đúng rồi!" Trước khi rời đi, Diệp Lâm đột nhiên nhớ tới điều gì, bèn lấy ra một viên đan dược mình đã luyện chế tối hôm qua: “Sư huynh, nếu sư huynh tin tôi thì có thể uống viên thuốc này, nó giúp kéo dài tuổi thọ, loại bỏ tất cả bệnh tật."

"Hả? Thật sự thần kỳ như vậy sao?" Khổng Hữu Vi cầm lấy viên đan dược, do dự một chút rồi cho thẳng vào miệng.

Đột nhiên, ông ấy cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể và tứ chi.

Khi Diệp Lâm xuống lầu rời đi, tác dụng của thuốc đã phát huy hoàn toàn, sự mệt mỏi của ông ấy cũng biến mất.

Khổng Hữu Vi không chỉ tràn đầy năng lượng mà hiệu quả công việc cũng tăng lên rất nhiều, cảm giác mình như trẻ ra mười tuổi.

"Thần dược! Đúng là thần dược mà!"

"Tiểu sư đệ của mình đúng là không tầm thường!"

"Mắt nhìn của cựu thủ tướng vẫn chính xác như vậy!"

Lúc này, Diệp Lâm đi xuống lầu, tới đại sảnh.

"Diệp đại nhân, vừa rồi tôi đã xúc phạm cậu, xin hãy tha thứ cho tôi!"

Những nhân viên vừa điều tra và phong tỏa tập đoàn Bạch Thị lập tức đến gặp Diệp Lâm để xin lỗi.

Lúc này, tin tức đã truyền khắp Bộ Tài chính, Diệp Lâm và Khổng đại nhân ngang hàng, gọi nhau là sư huynh - sư đệ.

Với mối quan hệ thân thiết như vậy, làm sao cán bộ hành chính cơ sở có thể đắc tội được?

Nghĩ đến hành vi kiêu ngạo trước đó, họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Không biết không có tội."

Diệp Lâm cũng lười tính toán với bọn họ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

"Cảm ơn Diệp đại nhân, đại nhân thật rộng lượng!"

Những viên chức đó vui mừng khôn xiết, như thể vừa ân xá vậy.

"Diệp đại nhân, để chúng tôi lái xe đưa ngài về nhé!"

Mời thần dễ, tiễn thần khó.

Bây giờ có thể đưa Diệp Lâm an toàn trở về là điều duy nhất bọn họ có thể làm để bù đắp lỗi lầm của mình.

Trong lúc Diệp Lâm trở về.

Viên thuốc kia cũng đã được gửi đến bệnh viện Trung ương.

Lúc này, bệnh viện đang hỗn loạn.

Tất cả các bác sĩ đều được triệu tập để chữa trị cho vợ của một nhân vật lớn.

Kết quả là tình trạng bệnh trở nên phức tạp đến mức các bác sĩ ở bệnh viện đều bất lực.

"Nhảm nhí! Rác rưởi! Một lũ vô dụng!"

"Vậy mà các người cũng dám tự xưng là bác sĩ cấp cao à? Tôi thấy các người chỉ là đám lang băm thì có!"

"Nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt tất cả các người phải đền mạng!"

Lúc này, những tiếng quát tháo đang vang lên từ một phòng bệnh sang trọng.

Các bác sĩ trung ương, đứng đầu là tổng giám đốc bệnh viện đang bị mắng chửi dữ dội nhưng cũng không dám cãi lại.

Các bác sĩ chờ đợi bên ngoài đều run lên vì sợ hãi, ngay cả những người nắm chắc phương pháp điều trị cũng bị người nhà cáu kỉnh bên trong làm cho hoảng sợ đến mức không biết phải bắt đầu chữa trị như thế nào.

“Bệnh nhân bên trong là ai vậy?”

"Nghe nói là vợ của chiến thần Thanh Châu, bà ấy mắc phải một căn bệnh lạ, tình trạng đang nguy kịch nên phải đến Yến Kinh chữa bệnh."

"Hả! Vợ của chiến thần! Vậy thì rắc rối to rồi! Lỡ bà ấy chết ở đây, khiến chiến thần nổi giận, chẳng phải sẽ kéo theo mấy người chúng ta chôn cùng sao? "

Lúc này, giám đốc bệnh viện căng thẳng đi ra, giải thích ngắn gọn tình trạng của bệnh nhân.

Hỏi: "Ai trong số các cậu biết cách chữa bệnh? Hãy vào trong với tôi!"

Nghe vậy, tất cả các bác sĩ đều nhìn nhau, nhưng không ai dám phản ứng.

Lúc này, một nhân viên của Bộ Tài chính đã giao đan dược đến nhưng lại không tìm thấy ai để bàn giao.

Thế là, anh ta bèn lần theo âm thanh tìm tới đây, lớn tiếng nói: “Bộ Tài chính có lệnh, mời bác sĩ của bệnh viện Trung ương giúp kiểm nghiệm một viên thuốc.”

"Nghe nói viên thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ, trị được bách bệnh. Xin hãy khẩn trương xử lý để xem nó thực sự có tác dụng thần kỳ hay không."
Chương 140: Chiến thần Thanh Châu

Nghe nhân viên của Bộ Tài chính nói như vậy.

Vẻ mặt của tất cả các bác sĩ có mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ và phức tạp.

Kéo dài tuổi thọ?

Trị được bách bệnh?

Chắc chắn là lừa đảo!

Đây là nơi nào?

Đây là bệnh viện Trung ương!

Đây là nơi hội tụ những bác sĩ nổi tiếng nhất cả nước.

Nhiều bác sĩ như vậy cũng không dám nói có thể luyện chế ra một loại thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.

Vậy mà người từ Bộ Tài chính lại đến bệnh viện Trung ương để quảng cáo "thần dược" của họ?

Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?

Nếu thật sự như vậy thì sao không treo biển của bệnh viện Trung ương ở trước cửa Bộ Tài chính luôn đi?

Điều đáng giận hơn nữa là họ lại đến trong tình huống khẩn cấp như vậy.

Nhóm bác sĩ trung ương đang bất lực trước bệnh nhân trong phòng bệnh.

Người của Bộ Tài chính lại đến đòi kiểm nghiệm thuốc xem có chữa được bách bệnh hay không?

Đây không phải là một cái tát vào mặt các bác sĩ cấp cao như họ sao?

"Hừ! Bộ Tài chính của người không lo quản lý tài chính cho tốt, chạy đến bệnh viện bọn tôi gây chuyện làm gì chứ?"

Khang Thành Đan, giám đốc của bệnh viện Trung ương, không khỏi trách mắng.

Các bác sĩ khác cũng lớn tiếng phàn nàn.

“Đúng đó, các người đến mà cũng chẳng biết xem tình hình, làm vậy chắc khác nào tát vào cái danh bệnh viện Trung ương của chúng tôi?”

"Nếu thực sự có một loại thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi mọi bệnh tật thì còn cần đến bệnh viện của chúng tôi làm gì?"

Nhân viên Bộ Tài chính đã vô tình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Nhìn thấy các bác sĩ hiểu lầm mình, nhân viên kia vội vàng muốn giải thích.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì ngay lúc này… Rầm!

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ bên trong bước ra, khuôn mặt như lôi công, giọng nói ồm ồm như sấm sét.

“Các người đang lảm nhảm cái gì ở bên ngoài vậy?”

"Còn không nhanh vào chữa trị cho vợ tôi đi!"

"Nếu dám viện cớ trốn tránh nữa thì đừng trách tôi không khách khí với các người!"

Vừa nói, người đàn ông vừa vung nắm đấm, làm gãy một thanh xà dày ở bên cạnh.

Ngay tức thì, cả căn phòng khẽ rung chuyển theo.

Các bác sĩ sợ đến mức mặt mày tái mét.

Cả đời chữa bệnh cứu người, họ chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào ngang ngược như vậy chưa?

Nếu người nhà ai cũng vô lý như vậy thì trên đời có lẽ đã không còn bác sĩ nữa rồi.

Tuy nhiên, các bác sĩ đều không dám lên tiếng.

Ai bảo đối phương là chiến thần của một châu, nắm giữ quyền lực to lớn, có thể dễ dàng đè bẹp bệnh viện Trung ương nhỏ bé của bọn họ.

Đúng vậy, người này không ai khác chính là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh Châu, một trong số Đại Hạ Cửu Châu.

"Chiến thần đại nhân, xin ngài bớt giận."

Khang Thành Đan, giám đốc bệnh viện hoàng gia hoảng sợ đến mức nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi có người ở Bộ Tài chính gửi cho chúng tôi một viên thuốc nhờ kiểm tra, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ và chữa khỏi mọi bệnh tật!"

"Cái gì?"

Hàn Sơn Hà nghe được lời này thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Nếu đã có thần dược như vậy thì sao các ông lại giấu đi?"

“Còn không mau đưa cho vợ tôi uống đi?”

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt.

Sao họ dám đưa loại thuốc không rõ nguồn gốc này cho vợ của chiến thần cơ chứ?

Nếu bệnh tình này trở nên trầm trọng hơn thì bệnh viện của họ sẽ máu chảy thành sông mất.

"Cái này..." Khang Thành Đan trợn mắt, cho rằng dù sao đan dược cũng là từ Bộ Tài chính gửi đến, nếu xảy ra chuyện gì thì Bộ Tài chính cũng phải chịu trách nhiệm.

Bây giờ, bệnh tình của vợ Hàn Sơn Hà đang rất nguy kịch, bọn họ đang lo không tránh khỏi bị liên lụy.

Nếu Bộ Tài chính đã chủ động chia sẻ trách nhiệm thì chỉ việc đẩy vấn đề khó khăn này lên Bộ Tài chính là được.

Nghĩ vậy, Khang Thành Đan nghiêm túc nói: "Nếu đây là thuốc chữa bách bệnh do Bộ Tài chính gửi đến, nói không chừng họ đã nghe nói vợ ngài bị bệnh nặng nên phái người đến đưa thuốc đến, có thể dùng thử xem sao!"

Nhìn thấy giám đốc nói vậy, các bác sĩ khác cũng nhận ra rằng ông ta đang cố kéo Bộ Tài chính vào theo.

Như vậy thì có hơi thiếu trách nhiệm với bệnh nhân.

Nhưng nhìn bộ dạng hung hãn có thể giết người bất cứ lúc nào của Hàn Sơn Hà, mọi người đều chấp nhận.

Ngược lại, nhân viên của Bộ Tài chính vẫn còn đang hoang mang.

Vợ của chiến thần gì cơ?

Đặc biệt đưa thuốc tới là sao?

Bộ Tài chính bọn họ đâu có ý định đó!

Sau khi định thần lại, nhân viên của Bộ Tài chính vội vàng giải thích: "Giám Đốc Khang, ông hiểu lầm rồi, Bộ Tài chính chúng tôi..."

Anh ta còn chưa giải thích xong.

Hàn Sơn Hà đã vội vàng thúc giục: “Vậy ông nhanh đem đan dược này vào đi!”

"Vâng!" Giám đốc Khang Thành Đan tự mình cầm đan dược đi vào phòng bệnh.

“Cái này...?” Nhân viên Bộ Tài chính bị chặn ở ngoài cửa: "Các người nói gì đi chứ, loại thuốc này vẫn chưa được kiểm tra, không thể tùy tiện sử dụng được."

Các bác sĩ cười bên ngoài cười khổ, đáp: "Anh nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người Hàn chiến thần đi, sao chúng tôi dám chứ?"

Nhân viên Bộ Tài chính thở dài: “Haiz, nếu không cẩn thận sẽ hại đến mạng người đấy.”

Anh ta không dám nhận trách nhiệm này nên vội vàng gọi điện báo cáo về bộ.

Lúc này, trong phòng bệnh.

Một cô gái trẻ mảnh khảnh đang đứng trước giường bệnh chăm sóc mẹ.

Cô ấy là con gái của Hàn Sơn Hà, Hàn Anh.

Không giống như sự thô lỗ của cha, Hàn Anh thừa hưởng toàn bộ nét đẹp và sự duyên dáng của mẹ.

Tuy nhiên, Hàn Anh lại có khí chất nam tính vì đã có nhiều năm rèn luyện trong quân đội.

"Người của Bộ Tài chính đã gửi đến một loại thuốc thần kỳ có thể chữa được bách bệnh, mẹ của con được cứu rồi!"

Hàn Sơn Hà vui vẻ bước vào, nhanh chóng đưa thuốc cho người vợ đang bệnh nặng.

“Cha!” Hàn Anh vội vàng ngăn ông ta lại, vừa rồi cô ấy cũng mơ hồ nghe thấy phần nào câu chuyện bên ngoài.

"Làm sao có thể uống loại thuốc không rõ nguồn gốc này được? Lỡ như..."

Hàn Sơn Hà nghe vậy thì cười khổ: “Mẹ con đã không có cơ hội nữa rồi.”

Hàn Sơn Hà không phải người không có đầu óc, nếu không phải đã bước vào đường cùng, ông ta cũng sẽ không làm như vậy.

Bây giờ, không có bác sĩ hoàng gia nào ở đây có cách cả.

Mà vợ ông ấy lại bệnh nặng không thể đi nơi khác chữa bệnh được nữa.

Đúng lúc này, Bộ Tài chính lại gửi đến một viên thuốc được cho là có thể chữa được bách bệnh.

Cho dù thuốc này có tác dụng hay không.

Hàn Sơn Hà cũng cảm thấy có lẽ đây là ý trời.

Có lẽ, kỳ tích thật sự có thể xảy ra?

Ngoài ra, họ không có lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể đánh liều một phen thôi.

Hàn Anh hiểu ý của cha nên bước sang một bên, thầm cầu nguyện trong lòng, mong một phép màu sẽ xảy ra.

Chẳng bao lâu sau, người vợ uống xong đan dược đang ngủ thiếp đi.

Hai cha con đứng trước giường bệnh, hồi hộp chờ đợi kết quả.

Cùng lúc đó, nhân viên Bộ Tài chính cũng đã báo cáo tình hình tại đây.

Khi biết được chuyện này, bộ Bộ Tài chính lập tức trở nên hỗn loạn.

Đây chính là vợ của chiến thần Thanh Châu.

Làm sao viên đan dược mà họ gửi đi kiểm nghiệm lại có thể tùy tiện đem ra chữa bệnh cơ chứ?

Bệnh viện này đang muốn hại chết Bộ Tài chính bọn họ sao?

Vì thế, mọi người nhanh chóng báo lên trên, cuối cùng tin tức cũng truyền đến bộ trưởng Không Hữu Vi.

Mọi người đều chờ đợi quyết định của bộ trưởng.

"Đan dược nào?"

"Là đan dược của Diệp Lâm sao?"

Khổng Hữu Vi nghe xong thì bật cười: "Vậy thì Hàn chiến thần rất may mắn đấy, phu nhân của ông ấy đã được cứu rồi! Bây giờ, chiến thần Thanh Châu cũng nợ Bộ Tài chính một ân tình rất lớn!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều bối rối.

Chỉ có Khổng Hữu Vi, người đã tự mình uống đan dược là cảm thấy vô cùng tự tin.

"Tôi dám cá với các cậu, lát nữa chiến thần Thanh Châu sẽ đích thân đến Bộ Tài chính chúng ta để cảm ơn!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
Back
Top Bottom