-
Chương 126-130
Chương 126: Rút lui
Vút!
Một mũi tên xuyên qua không gian!
Bay thẳng vào trong bóng tối.
Cách đó hàng trăm mét.
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
"Ah!"
"Mẹ nó! Ai lén bắn tên thế hả?"
"Lão Lưu, ông sao vậy?"
Sau khi một người bị trúng tên, những bóng người lén lút cuối cùng cũng dừng lại.
"Cút ra ngoài!"
Lần này, mũi tên của Kim Lũ Y nhắm vào đầu tên cầm đầu.
Mũi tên vừa rồi chỉ là một lời cảnh báo.
Nếu không thì đã không chỉ sượt qua vai.
"Có lẽ nào là người của tên nhóc họ Diệp?"
"Xông lên, giết cô ta trước! Đừng để cô chạy đi báo tin!"
Nghe vậy, nhóm người này lập tức nhắm vào Kim Lũ Y.
Đúng vậy, nhóm người Kim Lũ Y gặp dưới chân núi đang muốn nhân lúc đêm khuya thanh vắng, ám sát Diệp Lâm.
Đám Khôi Lão cũng nghi ngờ người đang phục kích dưới chân núi chính là cấp dưới của Diệp Côn Luân.
Nếu không, nửa đêm nửa hôm, ai lại không nghỉ ngơi, còn mang theo cả cung tên, định đi săn ở nơi không có phân chim thế này chắc?
Ngay sau đó!
Khi mũi tên của Kim Lũ Y bắn ra, như thể châm ngòi một thùng thuốc nổ, xung đột giữa hai bên cũng lập tức nổ ra!
Khôi Lão còn chưa nói xong.
Đã nhìn thấy một bóng đen ở đằng xa, dường như vô hình!
"Hửm?"
Thấy vậy, Kim Lũ Y không khỏi giật mình.
Nhóm người trước mặt đã biến mất!
Cả hình dáng và hơi thở của họ đều biến mất!
Chuyện gì vậy?
Kim Lũ Y bối rối, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Nhưng ngay sau đó, trong lúc còn đang hoang mang.
Kim Lũ Y đã cảm thấy mặt đất dưới chân mình dường như đang chuyển động?
Bùm!
Một giây tiếp theo, lấy Kim Lũ Y làm trung tâm, mười mấy bóng người lần lượt từ mặt đất xung quanh vọt ra, giống như bom nổ.
Mỗi người trong số họ đều mặc đồ màu xám, như thể đã hoàn toàn hòa vào bóng tối xung quanh, tuy vóc dáng thấp bé nhưng họ di chuyển rất nhanh.
Vừa xuất hiện, họ lập tức lộ ra móng vuốt sắc bén, lao về phía Kim Lũ Y!
"!"
Kim Lũ Y lại sững sờ lần nữa!
Không ngờ nhóm người này có thể di chuyển dưới lòng đất.
Lúc này, Kim Lũ Y dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Chẳng lẽ con mãng xà khổng lồ cũng giống như những người này, sử dụng bí kỹ nào đó mà cô không biết để chạy xuống lòng đất?
Kim Lũ Y lại nhớ đến lúc luyện tập võ thuật với cha nuôi, cô nghe thấy cha nuôi tình cờ nhắc đến một số câu chuyện giang hồ, ví dụ như câu hồn đoạt phách, phi thăng, độn thổ v.v. .
Nhưng cha nuôi lại không đánh giá cao điều này.
Ông ấy cho rằng họ chỉ là những kẻ tà môn ngoại đạo, không thể so sánh với các loại tuyệt kỹ khác, chứ nói đến việc trở nên phổ biến.
Ít nhất, với tư cách là một quân nhân có tư cách thì không thể học mấy thuật pháp như độn thổ được.
Nếu không, trên chiến trường, một khi gặp bất lợi, điều đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là làm thế nào để thoát thân.
Đội cận vệ Yến Kinh chỉ có binh lính tử trận chứ không có kẻ hèn nhát chạy trốn.
Đội cận vệ Yến Kinh là người bảo vệ toàn bộ thành phố, là lớp tường sắt bảo vệ cuối cùng.
Bất cứ ai cũng có thể chạy trốn khỏi chiến trường, nhưng đội cận vệ Yến Kinh thì không.
"Chỉ là đám tà môm ngoại đạo mà cũng dám ngạo mạn trước mặt tôi sao!"
Kim Lũ Y hét lớn, rút bảo đao từ thắt lưng ra.
Mặc dù vừa rồi nhóm người nhà họ Khôi này thực sự đã khiến Kim Lũ Y mất cảnh giác.
Tuy nhiên, có thể chỉ huy toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh thì Kim Lũ Y cũng không phải là hạng xoàng.
Thanh đao trong tay cô di chuyển nhanh như một nữ thần rải hoa.
Nhà họ Khôi xông đến rất nhanh.
Tuy nhiên, thanh đao trong tay Kim Lũ Y nhanh hơn.
Mặt đối mặt.
Người chỉ cách Kim Lũ Y vài bước chân, móng vuốt sắc nhọn của vẫn chưa chạm vào người cô.
Thì đã bị Kim Lũ Y đâm ngược lại, ngã xuống đất.
Ngay lập tức, Kim Lũ Y đứng thẳng lên, tỏa ra bá khí.
Cây cối xung quanh đều lay động.
Đám nhà họ Khôi ngay lập tức bị sốc trước hành động của Kim Lũ Y, không dám bước tới.
Sợ mình sẽ là người tiếp theo trúng chiêu.
“Hừ!” Thấy vậy, Khôi Lão không khỏi hít một hơi thật sâu.
Như người ta thường nói, người lão luyện thì không cần phía sức cũng đoán được điểm yếu của đối phương.
Thanh đao của Kim Lũ Y có khí thế rất mạnh mẽ.
Trong giây lát, khiến người ta có cảm giác như đang ở trên chiến trường, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Khôi Lão ngay lập tức nhận ra đây là đao pháp biến hóa khôn lường trong quân đội.
Đừng nói hơn mười người hợp sức tấn công, cho dù có hàng ngàn quân cũng sẽ bị quét sạch!
Nếu tiếp tục đi lên thì cũng chỉ tốn công vô ích.
Nghĩ đến đây, Khôi Lão chợt toát mồ hôi lạnh.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi này lại gặp phải sự cố khó khăn như vậy?
Làm sao bên cạnh tên nhóc Diệp lại có một cao thủ mạnh như vậy cơ chứ?
"Cô là ai?" Khôi Lão ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại sử dụng đao pháp trong quân đội?"
"Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh!" Kim Lũ Y lạnh lùng nói: “Các người là ai? Nhận lệch của kẻ nào? Nói!"
Bây giờ, Kim Lũ Y đang nghi ngờ liệu những người này có đến đây vì mình không.
Họ có liên quan đến những sát thủ đã ám sát chủ nhân của Lê Viên hay là có thân phận nào khác.
"Cái gì?"
"Đội cận vệ Yến Kinh?"
Nghe đến tên đội cận vệ Yến Kinh, mọi người trong nhà họ Khôi lập tức sợ hãi.
Họ không ngờ rằng trên đường thực hiện vụ ám sát lại bất ngờ gặp phải đội cận vệ Yến Kinh?
Hơn nữa còn là chỉ huy cấp cao nhất của đội cận vệ Yến Kinh?
"Cô... Cô chính là... nư võ thần mà mọi người đồn đại sao?"
Đôi mắt của Khôi Lão mở to với đầy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Kim Lũ Y.
Qua ánh sáng mờ ảo, có thể mơ hồ nhận ra cô giống hệt vị chỉ huy mới xinh đẹp và mạnh mẽ của đội cận vệ Yến Kinh mà ông ta đã thấy trên TV!
Dù là nữ nhưng giữa hàng chục triệu binh lính, cô đã vượt qua rất nhiều những cao thủ nam cùng tuổi, chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh. Trong quân đội, cô thậm chí còn được biết đến với cái tên nữ võ thần.
"Thật sự là cô ta sao?"
Khôi Lão không khỏi run rẩy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa chỉ huy gia tộc cùng tấn công một chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh.
Một chuyện hoang đường như vậy, nếu kể ra, chắc chắn sẽ bị người ta nói là kẻ điên.
Nhưng bây giờ, điều đó đã xảy ra với ông ta.
Đây là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, đừng nói là nhà họ Khôi nhỏ bé bọn họ, cho dù năm gia tộc liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ!
Bây giờ Khôi Lão rất muốn lên mạng hỏi thử xem, tấn công chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, nếu bị bắt thì sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù?
"Tất cả!"
“Rút lui!”
Khôi Lão không kịp suy nghĩ, lập tức ra lệnh rút lui.
Bây giờ họ còn có tâm trí nào mà đi ám sát Diệp Côn Luân nữa?
Chạy thoát được rồi nói tiếp!
Trong chốc lát, còn chưa kịp nói xong, Khôi Lão đã vội độn thổ trước.
Ông ta dùng hết sức bình sinh để chạy trốn.
Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, quay người chạy vào trong lòng đất, bỏ chạy tán loạn.
"Muốn chạy?"
Sắc mặt Kim Lũ Y trở nên lạnh lùng.
Cô kéo Hổ Bôn Cung lên.
“Tôi đã cho các người chạy chưa?”
Lần này, Kim Lũ Y không nương tay nữa.
Mũi tên trong tay bay ra vô cùng chuẩn xác.
Chương 127: Người giết ông
Đột nhiên.
Những mũi tên trong tay Kim Lũ Y bắn ra như hoa nở, tỏa ra khắp mọi hướng.
Mặc dù mọi người trong nhà họ Khôi đều bỏ chạy xuống lòng đất.
Nhưng những mũi tên cũng lao thẳng xuống.
Mỗi mũi tên bắn xuống đất đều kèm theo một tiếng hét và một cột máu như đài phun nước.
Nghe tiếng la hét không ngừng của đám người, Khôi Lão sợ xanh mặt, vô thức bỏ chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, dù sao thì ông ta cũng là người đứng đầu gia tộc họ Khôi, không thể chỉ quan tâm đến bản thân mà trơ mắt đứng nhìn các thành viên trong tộc của mình lần lượt chết thảm dưới lòng đất được.
Hơn nữa, nhóm người đi cùng ông ta lần này đều là những cao thủ hàng đầu trong gia tộc.
Nếu đều chết ở đây, gia tộc họ Khôi sẽ bị thiệt hại nặng nề, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa.
Nghĩ đến chuyến đi này, ban đầu ông ta còn định dẫn dắt gia tộc lập chiến công, thay đổi vận mệnh.
Kết quả là ông trời lại không ưu ái, khiến họ phải chịu thất bại thảm hại như vậy, Khôi Lão cũng cảm thấy rất đau buồn.
Trách nhiệm của ông ta với gia đình cuối cùng đã buộc ông ta phải giảm tốc độ lại và nhảy lên mặt đất.
Ông ta lớn tiếng cầu xin sự thương xót: "Kim đại nhân, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, vừa nãy đã đắc tội với cô! Xin cô hãy tha cho chúng tôi, cho chúng tôi một con đường sống!"
"Lần này, chúng tôi chỉ định xử lý một người tên là Diệp Côn Luân thôi, tuyệt đối không dám đối đầu với cô đâu, Kim đại nhân!"
"Vô tình mạo phạm, xin cô thứ lỗi cho!"
Đối mặt với nữ võ thần của đội cận vệ Yến Kinh, Khôi Lão không dám giấu diếm bất cứ điều gì.
Kim Lũ Y không ngờ những người này lại đến vì Diệp Côn Luân.
Tuy rằng không nhắm đến cô nhưng cũng không phải hoàn toàn không liên quan.
Dù sao thì Diệp Côn Luân đã hai lần giải cứu bạn cô là Trần Thơ Nhã, ngay cả cha nuôi cũng muốn cô kết bạn với anh.
Tối nay, Kim Lũ Y định lên núi để cảm ơn Diệp Côn Luân thay cho Trần Thơ Nhã.
Nếu nhóm người này đến vì Diệp Côn Luân thì Kim Lũ Y cũng không thể ngồi yên được.
Hơn nữa, với tư cách là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, cô càng không thể bỏ qua đám sát thủ bí ẩn như vậy.
"Vậy các người càng không thể rời đi!"
Nói xong, Kim Lũ Y lập tức nhắm mũi tên về phía Khôi Lão.
"Kẻ thù của Diệp Côn Luân cũng là kẻ thù của tôi!"
"Các người dám lộng hành ở Yến Kinh, sao tôi có thể tha thứ được?"
Cái gì?
Nghe được những lời này, Khôi Lão chợt cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu biết Diệp Côn Luân có quan hệ với đội cận vệ Yến Kinh có quan hệ như vậy, cho dù có cho bọn họ mười lá gan họ cũng tuyệt đối không dám nhận nhiệm vụ này!
Đối đầu với Diệp Côn Luân thì sẽ trở thành kẻ thù của chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh?
Như vậy thì ngay cả nhà họ Trương ở Phụng Thiên cũng phải cân nhắc xem có nên báo thù kẻ đã sát hại con trai mình hay không!
"Vút!"
Đối mặt với những mũi tên như đạn bay về phía mình, Khôi Lão gần như tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.
Tuy nhiên, khát vọng sống sót mãnh liệt trong lòng vẫn khiến ông ta vô thức thực hiện hàng loạt phản ứng.
Ông ta xoay người lại, cởi chiếc áo choàng màu xám sau lưng ra, quấn quanh người mình.
Tiếp tục chạy!
Trong chốc lát.
Mũi tên đã trúng vào lưng Khôi Lão.
"Hự!"
Khôi Lão rên rỉ và vấp ngã nhưng vẫn cố gắng chống trọi, không ngã xuống đất.
"Đỡ được rồi..."
Khôi Lão thầm vui mừng.
Chiếc áo choàng xám trên người đã cứu mạng ông ta!
Phải biết là chiếc áo choàng màu xám mà Khôi Lão đang mặc cũng rất đặc biệt.
Đây là bảo y được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của gia tộc họ Khôi, bên trong chứa những sợi chỉ vàng đặc biệt, có thể che chắn mọi đòn tấn công, đao kiếm cũng không thể xuyên qua.
Tuy nhiên, mũi tên nặng tới cả ngàn cân của Kim Lũ Y vẫn xuyên thủng chiếc áo choàng xám, nhưng sau khi phần lớn sức mạnh của bị giảm bớt, nó cũng không gây ra vết thương chí mạng cho ông ta.
May mắn thoát chết, Khôi Lão không dám lơ là, tiếp tục chạy trốn.
"Hả? Chưa chết sao?" Nhìn thấy cảnh này, Kim Lũ Y cũng rất ngạc nhiên, mũi tên của cô không xuyên qua được đối thủ ư?
Tuy nhiên, Kim Lũ Y không đắn đo quá lâu, tiếp tục rút cung tên, chuẩn bị thêm một mũi tên khác.
Nhưng ngay lúc đó… Bốp!
Khôi Lão mải bỏ chạy, không để ý rằng có một người đang đứng ngay trước mặt mình.
Ông ta va vào ngực đối phương, cảm giác như đâm vào một bức tường, lực dội lại khiến ông ta choáng váng.
"Ai đó?"
Khôi Lão chạy vội đi, dậm chân lo lắng.
Khi ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy một thanh niên cao lớn, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng rực, thân hình phi thường, khiến người tôi có cảm giác áp bức như núi.
"Cậu... Cậu là?" Sắc mặt Khôi Lão cứng đờ, ông ta cảm giác được người trước mặt này có nét giống nhưng cũng có nét khác với Diệp Côn Luân mà ông ta cần đối phó.
Dù sao diện mạo của Diệp Côn Luân là diện mạo đã qua cải trang.
Còn người chặn đường trước mặt lại chính là Diệp Lâm.
"Nghe nói ông tới tìm tôi?" Diệp Lâm bình tĩnh hỏi: "Nếu đã tới cửa nhà tôi thì sao lại rời đi?"
"Cậu… Cậu thật sự là Diệp Côn Luân sao?" Khôi Lão sợ hãi.
"Ông không nhận ra tôi sao? Ồ!" Diệp Lâm chợt nhận ra, đưa tay sờ lên mặt: “Như vậy... Ông đã nhận ra rồi chứ?"
Diện mạo của Diệp Côn Luân lại xuất hiện, giống hệt như những bức ảnh mà Khôi Lão và những người khác đã xem.
"Cậu... Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"
Khôi Lão sợ hãi đến tái mặt, không ngờ khuôn mặt của Diệp Côn Luân lại có thể tùy ý thay đổi.
Vậy thì Diệp Côn Luân rất có thể là một bí danh!
Danh tính thực sự của người là ai?
Diệp Lâm duỗi tay ra, kẹp cổ Khôi Lão rồi nhấc lên giống như nhấc một con gà con.
"Tôi là người giết ông!"
Chương 128: Như đã quen
Giống như bị thần chết bóp chặt cổ họng.
Khôi Lão mặt mày tái mét, hy vọng vừa mới nhen nhóm lại đột nhiên chìm xuống vực sâu.
"Không... Đừng giết tôi..."
"Làm ơn... Hãy để tôi sống..."
"Tôi hứa... Tôi sẽ không bao giờ dám đến Yến Kinh nữa... Tôi sẽ không bao giờ gây phiền toái cho cậu nữa..."
Khôi Lão cầu xin Diệp Lâm.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Lâm vẫn thờ ơ lạnh lùng, anh nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Không phải bốn gia tộc thần bí ở Phụng Thiên đã tụ tập lại rồi sao? Tại sao chỉ có một mình tộc của ông vậy?"
Vốn dĩ, Diệp Lâm đã chú ý tới tung tích của nhà họ Khôi nên mới xuống núi nghênh đón, chuẩn bị tóm gọn hết một mẻ.
Kết quả là vừa xuống núi thì phát hiện hầu hết mọi người đã bị Kim Lũ Y giải quyết rồi.
Vốn tưởng rằng bốn gia tộc bí ẩn sẽ cùng nhau hành động, nhưng cuối cùng trước mặt chỉ có ông già nhỏ bé này.
Diệp Lâm không khỏi có hơi thất vọng.
"Họ... Không đến..."
"Tôi... Tôi có thể đưa cậu... Đi tìm họ..."
Để sống sót, Khôi Lão thậm chí còn phản bội người khác.
Hơn nữa, nhà họ Khôi của bọn họ lần này bị tổn thất nặng nề, nếu không lôi ba gia tộc còn lại vào thì từ nay trở đi sẽ không có chỗ cho nhà họ Khôi bọn họ ở Phụng Thiên nữa.
"Không cần!"
Để đối phó với đám ruồi bọ này, Diệp Lâm không cần phải tự mình đến đó.
"Vậy thì tôi tạm thời tha mạng cho ông, quay về báo cho những người khác, nếu còn đến đây thì hãy đến cùng nhau, đừng cho từng nhà tới làm gì cho phí công!"
Nói rồi, Diệp Lâm buông tay ra, giữa các ngón tay ngưng tụ một tấm phù ấn.
Lòng bàn tay vỗ vào lưng Khôi Lão.
Cơ thể ông ta loạng choạng, nhưng hơi thở bỗng trở nên thông thoáng hơn, khiến ông ta không khỏi ngạc nhiên.
"Cảm ơn cậu Diệp... Cảm ơn đại ân đại đức của cậu... Họ Khôi tôi xin cáo từ..."
Khôi Lão còn chưa kịp quay người lại, vừa cảm ơn, vừa chạy đi thật nhanh.
"Cứ để ông ta đi như thế này à?" Kim Lũ Y bước tới, bối rối hỏi.
"Dù sao cũng sắp chết rồi, không cần quan tâm tới ông ta làm gì!" Diệp Lâm chậm rãi xoay người, đối mặt với Kim Lũ Y trước mặt.
Đây là lần thứ hai Diệp Lâm gặp cô sau khi ra tù.
Màn đêm phản ánh vẻ đẹp dịu dàng như nước của Kim Lũ Y.
So với lần đầu gặp nhau, khi cô đang chìm trong cơn tức giận thì Kim Lũ Y trước mặt giờ đây có vẻ ôn hòa hơn, càng thêm phần xinh đẹp và duyên dáng.
Cũng may là vừa nãy Diệp Lâm tình cờ cải trang, lấy thân phận Diệp Côn Luân.
Vì vậy nên Kim Lũ Y không nhận ra anh, nếu không cô sẽ không thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn tò mò nhìn Diệp Lâm.
Tuy nhiên, Kim Lũ Y cũng hơi ngạc nhiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Kim Lũ Y gặp Diệp Côn Luân, nhưng chẳng hiểu vì sao, dù là người xa lạ nhưng cô vẫn có cảm giác rất quen thuộc.
Đây thực sự là... lần đầu tiên cô gặp anh ư?
Tại sao cứ có cảm giác như họ đã quen nhau từ lâu rồi nhỉ?
Cảm giác quen thuộc này đến từ đâu?
"Cảm ơn..." Diệp Lâm lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
Vốn dĩ những người này đến vì anh, nhưng Kim Lũ Y đã ra tay xử lý họ.
"A?" Kim Lũ Y định thần lại, sau đó chợt nhận ra, mỉm cười nói: "Bảo vệ sự an toàn của mọi người dân vốn là trách nhiệm của tôi."
Lần đầu tiên Diệp Lâm nhìn thấy nụ cười của Kim Lũ Y, anh không ngờ rằng người luôn lạnh lùng như cô khi cười lên lại xinh đẹp, quyến rũ và say đắm lòng người đến vậy.
Tuy nhiên, nếu Kim Lũ Y biết người trước mặt mình là Diệp Lâm, “hung thủ giết mẹ" trong lòng cô, e rằng cô sẽ không thể cười nổi.
Nhưng Diệp Lâm cũng không ngu ngốc đến mức vạch trần thân phận của mình, gây ra những rắc rối và hiểu lầm không đáng có.
Ngược lại, cứ như bây giờ lại khá tốt.
Trước khi sự thật về vụ tai nạn năm năm trước được phơi bày, Diệp Lâm quyết định tạm thời sử dụng thân phận này.
"Tôi muốn cảm ơn anh..." Kim Lũ Y tiếp tục: “Lần trước ở Lê Viên, có phải anh đã chữa lành bàn tay bị gãy của tôi không?"
"Với cả, anh cũng đã chữa khỏi chân của Thơ Nhã. Nghe cậu ấy nói, anh là một bác sĩ rất tài giỏi, đúng chứ?"
Kim Lũ Y nhớ lại tất cả những điều này và quy hết công lao cho Diệp Côn Luân.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cô không cần phải bận tâm."
Tuy nói như vậy nhưng Kim Lũ Y biết nên báo đáp ơn nghĩa của người khác: “Khi nào tôi có thể mời anh một bữa để cảm ơn một cách đàng hoàng, được không?”
"Hơn nữa, tôi ở ngay biệt thự dưới núi, chúng ta là hàng xóm, nếu anh bằng lòng thì cũng có thể đến nhà chúng tôi chơi."
Diệp Lâm nói: "Chuyện này để sau hãy nói."
Nói xong, Diệp Lâm vẫy tay, xoay người đi về phía núi.
Bởi vì đang cải trang nên Diệp Lâm không thể giữ khuôn mặt này quá lâu được.
Hơn nữa, lô đan dược anh vừa luyện chế ở nhà cũng sắp xong, Diệp Lâm đang nóng lòng muốn quay lại kiểm tra tình hình. Lần này, anh dùng linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn, nếu thất bại sẽ là một tổn thất khổng lồ.
"Đã muộn rồi, Kim đại nhân, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
Nhìn bóng dáng Diệp Côn Luân đi xa dần, Kim Lũ Y lại cảm thấy dường như mình đã từng quen biết anh trước đây.
"Diệp Côn Luân này... Nhìn từ phía sau... Sao lại giống tên khốn đó đến vậy nhỉ?"
Như thể được đúc từ cùng một khuôn ra vậy.
Trong đầu Kim Lũ Y đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu phủ nhận, cho rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
“Tên khốn họ Diệp đó còn không bằng một sợi tóc trên đầu anh Diệp!”
"Chẳng khác nào rắn với rồng!"
Khi nghĩ đến người đó, trong mắt Kim Lũ Y lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.
Trong lòng cô, Diệp Lâm không đáng một xu, nhưng cô lại cảm thấy biết ơn và quý mến Diệp Côn Luân vì đã cứu mình.
Lúc này, Khôi Lão đã trốn thoát, nhanh chóng đến nơi dừng chân của nhà họ Bạch.
"Bà Bạch! Nhanh... Cứu tôi với..."
Nghe thấy âm thanh, mọi người trong nhà họ Bạch lập tức cảnh giác.
Nhưng khi nhìn thấy Khôi Lão đang hỗn loạn và đầy thương tích, họ lập tức sửng sốt.
"Là gia chủ nhà họ Khôi!"
"Những chuyện này là sao?"
"Vết thương nghiêm trọng quá..."
Bà Bạch cũng đi ra, nhìn thấy Khôi Lão, vội vàng tiến tới đỡ: “Khôi Lão, ông bị sao thế? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?"
Mặc dù đã dùng chiếc áo choàng xám để tránh mũi tên chí mạng mà Kim Lũ Y bắn ra, nhưng mũi tên vẫn xé rách lưng ông ta, chỉ cách tim một khoảng ngắn.
Cộng thêm một chưởng của Diệp Lâm, khiến toàn thân ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, vô cùng khó chịu.
"Tôi..." Khôi Lão dừng lại, nói dối: “Trên đường trở về, bọn tôi bị Diệp Côn Luân đánh lén. Tất cả người trong tộc của tôi đều chết trong tay tên đó, tôi là người duy nhất trốn thoát!"
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người nhà họ Bạch đều chấn động.
"Làm sao có thể?"
"Diệp Côn Luân ra tay trước sao?"
“Ai đã tiết lộ tung tích của chúng ta?”
Bà Bạch lại hỏi: “Diệp Côn Luân còn nói gì nữa?”
"Cậu ta nói... lần sau sẽ một lần xử lý hết cả năm gia tộc chúng ta!"
Nói đến đây, sắc mặt Khôi Lão chợt cứng đờ. Ông ta ôm chặt tim mình, đau đớn ngã xuống đất.
Chẳng bao lâu sau đã chết.
Hả!
Hiện trường trở nên náo động.
"Là bùa chú!"
Bà Bạch xé áo của Khôi Lão ra và bàng hoàng khi phát hiện một hoa văn trên lưng đang dần dần biến mất.
"Thì ra là để ông ấy quay về báo tin!"
"Đây cũng là lời cảnh cáo đối với năm đại gia tộc chúng ta!"
"Tên Diệp Côn Luân này không đơn giản!"
Chương 129: Thiên cơ bất khả lộ
Diệp Lâm trở về biệt thự.
Trùng hợp gặp Bạch Vi Vi cũng kết thúc công việc ở công ty, vừa trở về nhà.
"Anh Diệp, ngày mai tôi dự định chính thức mở cửa kinh doanh."
"Chúng tôi cũng định tổ chức một buổi lễ khai trương nhỏ, mời một số đối tác cũ tới tham dự." Bạch Vi Vi nói.
Hôm nay, tập đoàn Bạch Thị và công ty của năm gia tộc lớn khác đã hợp lực để khuấy động thị trường chứng khoán, ráo riết mua lại cổ phần của nhà họ Diệp. Điều này đã gây ra rất nhiều sự chú ý và chấn động cả trên mạng và bên ngoài.
Điều này cũng có nghĩa là tập đoàn Bạch Thị đã chính thức ra khơi, nhà vua đã trở lại rồi!
“Được.” Diệp Lâm nói: “Ngày mai tôi sẽ tới hỗ trợ.”
“Nhưng mà…” Bạch Vi Vi lo lắng nói: “Điều chúng tôi lo lắng bây giờ duy nhất chính là nhà họ Chu.”
"Chiều nay, Chu Chính Hào, ông chủ nhà họ Chu còn gọi điện uy hiếp. Ông ta nói sẽ tiếp tục nhắm vào chúng tôi, còn mời cả bậc thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh, Tề đại sư, Tề Phong Bình!"
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức an ủi: "Cô đừng lo, chỉ cần có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là một nhà họ Chu nhỏ bé mà thôi."
Sau khi giải quyết xong món nợ cũ của nhà họ Diệp, quay lại xử lý nhà họ Chu cũng không muộn.
“Ừ.” Bạch Vi Vi cũng tin tưởng Diệp Lâm nên mới dám để công ty chính thức hoạt động sớm như vậy: "Mà này, khi nào thì trận pháp nhốt rồng mà anh nói mới được giải quyết hoàn toàn? Ngày mai chúng tôi mở cửa thì sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?"
Sau khi nhìn thấy sức mạnh của phong thủy, Bạch Vi Vi vẫn luôn lo lắng.
"Tôi đã nói rồi, trong vòng ba ngày, trận pháp sẽ được giải quyết." Diệp Lâm kiên định nói: “Nếu mọi chuyện thuận lợi, có lẽ ngày mai trận pháp sẽ được phá giải."
"Phá giải như thế nào?" Bạch Vi Vi tò mò hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ!" Diệp Lâm mỉm cười thần bí.
Không phải Diệp Lâm muốn ra vẻ ta đây, mà có rất nhiều chuyện không thể tính toán chính xác, nói trước lại bước không qua.
Vì vậy, tốt nhất là cứ yên lặng chờ xem mọi thứ chuyển biến như thế nào.
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Bạch Vi Vi đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Tôi vừa nghe nói cổ phiếu của nhà họ Diệp đã bị đình chỉ rồi!”
“Ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Đúng như tôi dự đoán, bọn họ sẽ xin đình chỉ.”
Nhưng dù vậy, hôm nay Diệp Lâm bắt tay với năm đại gia tộc, nhanh chóng mua lại cổ phần của nhà họ Diệp, hiện đã chiếm hơn 30% cổ phần.
Giờ cứ chờ xem phản ứng tiếp theo của nhà họ Diệp thôi.
Một đêm yên tĩnh qua đi.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Diệp Lâm cùng Bạch Vi Vi đi tới tập đoàn Bạch Thị, chuẩn bị lễ khai trương.
Từ xa, họ có thể thấy một đám đông đang tụ tập gần tòa nhà.
"Hả? Tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy?" Bạch Vi Vi sửng sốt, cô đâu có mời nhiều người như vậy.
Giao thông xung quanh thậm chí còn bị hạn chế và ảnh hưởng.
Bạch Vi Vi tìm một chỗ đỗ xe rồi đi bộ đến tòa nhà công ty.
Đột nhiên, cô phát hiện tòa nhà của nhà họ Chu bên cạnh bỗng đen xì cả một mảng từ trên xuống dưới như được sơn một lớp sơn đen vậy.
Trong không khí tỏa ra một mùi khét khó chịu.
Người qua đường tò mò vây quanh, xì xào bàn tán.
"Nghe nói đêm qua và rạng sáng hôm nay, nhà nhà họ Chu đột nhiên bốc cháy suốt cả một đêm!"
"Đang yên ổn, sao nó đột nhiên lại cháy nhỉ?"
"Suỵt! Tôi nghe nói đêm qua cậu cả nhà họ Chu, Chu Tử Ngang tự đã đốt lửa trong tòa nhà, ngay cả cậu ta cũng bị thiêu rụi."
"Đúng vậy, sáng nay tôi nhìn thấy có người bị khiêng ra khỏi đó, khắp nơi đều đang kháo tai nhau là cậu cả nhà họ Chu!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi nhất thời sửng sốt.
Nhìn tòa nhà bị cháy rụi và những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
Bạch Vi Vi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo và sợ hãi.
Chẳng lẽ tất cả chuyện này liên quan đến trận chiến ngày hôm qua?
Đang yên đang lành, sao Chu Tử Ngang lại vô cớ phóng hỏa? Thậm chí còn đốt cháy tòa nhà của chính mình?
“Nhìn kìa.” Lúc này, Diệp Lâm ở bên cạnh chỉ vào tòa nhà trước mặt, cười nói: “Tòa nhà kia đã bị đốt cháy một lỗ lớn, trận pháp nhốt rồng đã bị phá vỡ rồi!”
"Tôi đã nói rồi, trong vòng ba ngày, trận pháp này sẽ tự nhiên được giải quyết, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lại sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Những chuyện này đều là do anh làm sao?"
“Haiz, không thể nói như vậy được.” Diệp Lâm vội vàng che đậy: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi!”
"Hôm qua, anh ta đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát, mệnh phạm hỏa hình. Tôi đã đoán anh ta sẽ gặp nạn này nên tôi không cần phải ra tay. Thế trận bẫy rồng là do chính tay bọn họ tạo ra, cũng do chính tay họ tự mình giải quyết."
Nghe Diệp Lâm giải thích xong, Bạch Vi Vi vẫn có hơi sợ hãi, cảm thấy những chuyện này thật khủng khiếp.
"Cô không cần thương hại anh ta." Diệp Lâm nói: "Nghĩ mà xem, nhà họ Chu lợi dụng trận pháp này khiến nhà họ Bạch suy tàn, đây có thể coi là quả báo mà nhà bọn họ đáng phải nhận!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lại nghĩ đến anh trai vẫn đang ở trong tù và những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trong nhiều năm qua, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
"Họ Bạch kia!"
Hai người vừa đến trước cửa nhà họ Bạch thì một người đàn ông trung niên đầy đột nhiên hùng hổ bước ra từ phía đối diện, theo sau là một nhóm vệ sĩ.
"Tổng giám đốc Chu?" Bạch Vi Vi chợt sửng sốt.
Người này không ai khác chính là cha của Chu Tử Ngang, Chu Chính Hào.
Giờ đây, mất đi đứa con trai yêu quý, Chu Chính Hào cho rằng tất cả những chuyện này đều do họ Bạch.
"Các người đã giết con trai tôi!"
"Nhà họ Chu chúng tôi và nhà họ Bạch các người sẽ không đội trời chung!"
Chương 130: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Nhìn thấy Chu Chính Hào đích thân dẫn đầu đám người, chặn cửa tòa nhà họ Bạch, đòi báo thù cho con trai mình.
Đám đông đang theo dõi xung quanh cũng nổ ra một trận bàn tán.
"Không phải Chu thiếu gia tự thiêu à? Sao lại liên quan đến nhà họ Bạch?"
"Có lẽ là còn có chuyện gì đó đằng sau? Giờ thì hay rồi!"
"Nhà họ Bạch sắp khai trương, nếu dám khiêu khích nhà họ Chu, có khi lại phá sản lần hai không biết chừng!"
Bạch Vi Vi thấy đối phương không có thiện ý thì lạnh lùng đáp lại: "Ông Chu, nhà ông cháy thì liên quan gì đến tôi?"
“Trong khi con trai ông đang phóng hỏa thì tôi đang ngủ ngon ở nhà kìa!”
"Ông đừng có mà ngậm máu phun người!"
Bạch Vi Vi tự tin nói, bởi vì chuyện này cô thực sự không biết, cô chỉ đang nói sự thật mà thôi.
"Cô!" Chu Chính Hào không nói nên lời, bởi vì chuyện này, nếu dựa theo tình huống bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mặc dù biết rõ nó có liên quan đến nhà họ Bạch nhưng không có bằng chứng nào cả.
Ngay cả 119 còn kết luận rằng người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn này chính là con trai ông ta, Chu Tử Ngang.
Cảnh anh ta tự phóng hỏa trong tòa nhà thậm chí còn được ghi lại rõ ràng trên camera giám sát.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào biết rằng đó không phải là con trai mình.
Từ hôm qua, khi con trai ông ta về, anh ta bắt đầu cư xử rất lạ.
Tất cả chuyện này đều do nhà họ Bạch giở trò.
"Chu thiếu gia đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát! Bị lửa khắc mệnh!"
Lúc này, một ông lão như tiên nhân ở bên cạnh Chu Chính Hào đột nhiên nói: “Đáng tiếc là tôi đến quá muộn, không cứu được số mệnh của Chu thiếu gia!”
"Ngũ Quỷ Hung Sát chính là chiêu thức mà các người đã thực hiện trên người Chu thiếu gia ngày hôm qua!"
Lời này vừa nói ra, đám người đang hóng chuyện xung quanh lại lập tức bùng nổ.
"Ngũ Quỷ Hung Sát là cái gì? Sao trận hỏa hoạn này càng ngày càng khó hiểu vậy?"
"Này, đây không phải là Tề đại sư, người đứng đầu trong giới phong thủy ở Yến Kinh sao?"
"Nếu là Tề đại sư nói thì chắc là không sai rồi!"
"Không ngờ ngọn lửa này lại có liên quan đến phong thủy!"
Giờ đây đã có thầy phong thủy lên tiếng, dư luận bất lợi hướng về phía nhà họ Bạch.
"Không ngờ cô nhóc nhà họ Bạch này lại tàn nhẫn như vậy? Lén bày trận pháp phong thủy, giết chết cậu cả nhà họ Chu!"
"Bảo sao ông Chu lại tức giận như vậy, thù giết con trai thì sao mà không tức giận cho được!"
Ngay lập tức, Bạch Vi Vi trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, trăm miệng cũng khó mà giải thích được.
Cho dù bây giờ Bạch Vi Vi có nói nhà họ Chu dùng trận pháp nhốt rồng để tiêu diệt nhà họ Bạch thì e rằng cũng sẽ không có người tin.
"Ngũ Quỷ Hung Sát này là do chính tay học trò của ông tạo ra đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đứng ra, bình tĩnh nói: "Là sư phụ, bình thường ông không dạy học trò đi theo con đường chính nghĩa, bây giờ thì gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Nhưng mà, thầy nào thì trò nấy! Các người bố trí trận pháp nhốt rồng ở đây từ nhiều năm trước, hẳn phải biết sẽ có ngày hôm nay chứ?"
"Tục ngữ có câu, ác giả ác báo, chẳng ai qua mắt nổi trời cao đâu?"
Những lời này vừa nói ra, hiện trường đã im lặng.
Mọi người đều sửng sốt nhìn Diệp Lâm, không thể tin được anh lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Tề đại sư.
Tề đại sư và Chu Chính Hào cũng vừa sốc vừa tức giận.
Bởi vì trận pháp nhốt rồng mà bọn họ sắp đặt lại bị thanh niên này vạch trần, rõ ràng tên nhóc này không đơn giản!
"Cậu... Cậu là ai?"
Tề Phượng Bình sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Tôi biết rồi, học trò của tôi trúng phải chiêu Lục Sát Tuyệt Mệnh! Chính cậu đã giết chết nó, đúng không?"
Người học trò mà Tề Phong Bình nhắc đến không ai khác chính là Khuông đại sư, người hôm qua đã theo Chu thiếu gia đến nhà họ Bạch.
Chẳng qua là anh ta học nghệ chưa thông nên thất bại thảm hại, thậm chí còn phải bỏ mạng dưới tay của Diệp Lâm.
"Lục Sát Tuyệt Mệnh là do học trò của ông tự mình ra tay." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Chẳng qua là anh ta không thể hại được người khác, bị lục sát đánh ngược lại rồi tử vong mà thôi!"
"Sao có thể trách tôi được."
Nghe Diệp Lâm nói xong, Tề Phong Bình càng thêm chắc chắn, người trước mặt đã giết chết đồ đệ của mình.
Tề Phượng Bình và Chu Chính Hào, một người mất đi học trò yêu quý, một người mất đi đứa con yêu dấu!
Nỗi đau mất con và mất đệ tử của hai người đều dồn lên đầu Diệp Lâm.
"Tên nhóc khốn khiếp!" Tề Phong Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu giết chết học trò của tôi, sau lại giết Chu thiếu gia!"
“Hôm nay, tôi phải tính sổ với cậu một phen!”
Chu Chính Hào phất tay, ra lệnh cho đám côn đồ và vệ sĩ xông lên trả thù cho con trai mình.
"Xông lên cho tôi!"
"Bắt lấy tên nhóc đó!"
"Nhân tiện đốt luôn trụ sở của nhà họ Bạch!"
"Các người dám hại con trai tôi, tôi sẽ bắt các người chôn cùng với nó!"
Chu Chính Hào muốn báo thù ngay lập tức.
Vừa dứt lời, các vệ sĩ đã lao lên.
Đám đông đang xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu.
"Để tôi xem, ai dám ra tay!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hét lớn, tách ra khỏi đám đông, dẫn theo một nhóm người đi vào.
Vút!
Một mũi tên xuyên qua không gian!
Bay thẳng vào trong bóng tối.
Cách đó hàng trăm mét.
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
"Ah!"
"Mẹ nó! Ai lén bắn tên thế hả?"
"Lão Lưu, ông sao vậy?"
Sau khi một người bị trúng tên, những bóng người lén lút cuối cùng cũng dừng lại.
"Cút ra ngoài!"
Lần này, mũi tên của Kim Lũ Y nhắm vào đầu tên cầm đầu.
Mũi tên vừa rồi chỉ là một lời cảnh báo.
Nếu không thì đã không chỉ sượt qua vai.
"Có lẽ nào là người của tên nhóc họ Diệp?"
"Xông lên, giết cô ta trước! Đừng để cô chạy đi báo tin!"
Nghe vậy, nhóm người này lập tức nhắm vào Kim Lũ Y.
Đúng vậy, nhóm người Kim Lũ Y gặp dưới chân núi đang muốn nhân lúc đêm khuya thanh vắng, ám sát Diệp Lâm.
Đám Khôi Lão cũng nghi ngờ người đang phục kích dưới chân núi chính là cấp dưới của Diệp Côn Luân.
Nếu không, nửa đêm nửa hôm, ai lại không nghỉ ngơi, còn mang theo cả cung tên, định đi săn ở nơi không có phân chim thế này chắc?
Ngay sau đó!
Khi mũi tên của Kim Lũ Y bắn ra, như thể châm ngòi một thùng thuốc nổ, xung đột giữa hai bên cũng lập tức nổ ra!
Khôi Lão còn chưa nói xong.
Đã nhìn thấy một bóng đen ở đằng xa, dường như vô hình!
"Hửm?"
Thấy vậy, Kim Lũ Y không khỏi giật mình.
Nhóm người trước mặt đã biến mất!
Cả hình dáng và hơi thở của họ đều biến mất!
Chuyện gì vậy?
Kim Lũ Y bối rối, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Nhưng ngay sau đó, trong lúc còn đang hoang mang.
Kim Lũ Y đã cảm thấy mặt đất dưới chân mình dường như đang chuyển động?
Bùm!
Một giây tiếp theo, lấy Kim Lũ Y làm trung tâm, mười mấy bóng người lần lượt từ mặt đất xung quanh vọt ra, giống như bom nổ.
Mỗi người trong số họ đều mặc đồ màu xám, như thể đã hoàn toàn hòa vào bóng tối xung quanh, tuy vóc dáng thấp bé nhưng họ di chuyển rất nhanh.
Vừa xuất hiện, họ lập tức lộ ra móng vuốt sắc bén, lao về phía Kim Lũ Y!
"!"
Kim Lũ Y lại sững sờ lần nữa!
Không ngờ nhóm người này có thể di chuyển dưới lòng đất.
Lúc này, Kim Lũ Y dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Chẳng lẽ con mãng xà khổng lồ cũng giống như những người này, sử dụng bí kỹ nào đó mà cô không biết để chạy xuống lòng đất?
Kim Lũ Y lại nhớ đến lúc luyện tập võ thuật với cha nuôi, cô nghe thấy cha nuôi tình cờ nhắc đến một số câu chuyện giang hồ, ví dụ như câu hồn đoạt phách, phi thăng, độn thổ v.v. .
Nhưng cha nuôi lại không đánh giá cao điều này.
Ông ấy cho rằng họ chỉ là những kẻ tà môn ngoại đạo, không thể so sánh với các loại tuyệt kỹ khác, chứ nói đến việc trở nên phổ biến.
Ít nhất, với tư cách là một quân nhân có tư cách thì không thể học mấy thuật pháp như độn thổ được.
Nếu không, trên chiến trường, một khi gặp bất lợi, điều đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là làm thế nào để thoát thân.
Đội cận vệ Yến Kinh chỉ có binh lính tử trận chứ không có kẻ hèn nhát chạy trốn.
Đội cận vệ Yến Kinh là người bảo vệ toàn bộ thành phố, là lớp tường sắt bảo vệ cuối cùng.
Bất cứ ai cũng có thể chạy trốn khỏi chiến trường, nhưng đội cận vệ Yến Kinh thì không.
"Chỉ là đám tà môm ngoại đạo mà cũng dám ngạo mạn trước mặt tôi sao!"
Kim Lũ Y hét lớn, rút bảo đao từ thắt lưng ra.
Mặc dù vừa rồi nhóm người nhà họ Khôi này thực sự đã khiến Kim Lũ Y mất cảnh giác.
Tuy nhiên, có thể chỉ huy toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh thì Kim Lũ Y cũng không phải là hạng xoàng.
Thanh đao trong tay cô di chuyển nhanh như một nữ thần rải hoa.
Nhà họ Khôi xông đến rất nhanh.
Tuy nhiên, thanh đao trong tay Kim Lũ Y nhanh hơn.
Mặt đối mặt.
Người chỉ cách Kim Lũ Y vài bước chân, móng vuốt sắc nhọn của vẫn chưa chạm vào người cô.
Thì đã bị Kim Lũ Y đâm ngược lại, ngã xuống đất.
Ngay lập tức, Kim Lũ Y đứng thẳng lên, tỏa ra bá khí.
Cây cối xung quanh đều lay động.
Đám nhà họ Khôi ngay lập tức bị sốc trước hành động của Kim Lũ Y, không dám bước tới.
Sợ mình sẽ là người tiếp theo trúng chiêu.
“Hừ!” Thấy vậy, Khôi Lão không khỏi hít một hơi thật sâu.
Như người ta thường nói, người lão luyện thì không cần phía sức cũng đoán được điểm yếu của đối phương.
Thanh đao của Kim Lũ Y có khí thế rất mạnh mẽ.
Trong giây lát, khiến người ta có cảm giác như đang ở trên chiến trường, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Khôi Lão ngay lập tức nhận ra đây là đao pháp biến hóa khôn lường trong quân đội.
Đừng nói hơn mười người hợp sức tấn công, cho dù có hàng ngàn quân cũng sẽ bị quét sạch!
Nếu tiếp tục đi lên thì cũng chỉ tốn công vô ích.
Nghĩ đến đây, Khôi Lão chợt toát mồ hôi lạnh.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi này lại gặp phải sự cố khó khăn như vậy?
Làm sao bên cạnh tên nhóc Diệp lại có một cao thủ mạnh như vậy cơ chứ?
"Cô là ai?" Khôi Lão ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại sử dụng đao pháp trong quân đội?"
"Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh!" Kim Lũ Y lạnh lùng nói: “Các người là ai? Nhận lệch của kẻ nào? Nói!"
Bây giờ, Kim Lũ Y đang nghi ngờ liệu những người này có đến đây vì mình không.
Họ có liên quan đến những sát thủ đã ám sát chủ nhân của Lê Viên hay là có thân phận nào khác.
"Cái gì?"
"Đội cận vệ Yến Kinh?"
Nghe đến tên đội cận vệ Yến Kinh, mọi người trong nhà họ Khôi lập tức sợ hãi.
Họ không ngờ rằng trên đường thực hiện vụ ám sát lại bất ngờ gặp phải đội cận vệ Yến Kinh?
Hơn nữa còn là chỉ huy cấp cao nhất của đội cận vệ Yến Kinh?
"Cô... Cô chính là... nư võ thần mà mọi người đồn đại sao?"
Đôi mắt của Khôi Lão mở to với đầy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Kim Lũ Y.
Qua ánh sáng mờ ảo, có thể mơ hồ nhận ra cô giống hệt vị chỉ huy mới xinh đẹp và mạnh mẽ của đội cận vệ Yến Kinh mà ông ta đã thấy trên TV!
Dù là nữ nhưng giữa hàng chục triệu binh lính, cô đã vượt qua rất nhiều những cao thủ nam cùng tuổi, chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh. Trong quân đội, cô thậm chí còn được biết đến với cái tên nữ võ thần.
"Thật sự là cô ta sao?"
Khôi Lão không khỏi run rẩy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa chỉ huy gia tộc cùng tấn công một chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh.
Một chuyện hoang đường như vậy, nếu kể ra, chắc chắn sẽ bị người ta nói là kẻ điên.
Nhưng bây giờ, điều đó đã xảy ra với ông ta.
Đây là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, đừng nói là nhà họ Khôi nhỏ bé bọn họ, cho dù năm gia tộc liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ!
Bây giờ Khôi Lão rất muốn lên mạng hỏi thử xem, tấn công chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, nếu bị bắt thì sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù?
"Tất cả!"
“Rút lui!”
Khôi Lão không kịp suy nghĩ, lập tức ra lệnh rút lui.
Bây giờ họ còn có tâm trí nào mà đi ám sát Diệp Côn Luân nữa?
Chạy thoát được rồi nói tiếp!
Trong chốc lát, còn chưa kịp nói xong, Khôi Lão đã vội độn thổ trước.
Ông ta dùng hết sức bình sinh để chạy trốn.
Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, quay người chạy vào trong lòng đất, bỏ chạy tán loạn.
"Muốn chạy?"
Sắc mặt Kim Lũ Y trở nên lạnh lùng.
Cô kéo Hổ Bôn Cung lên.
“Tôi đã cho các người chạy chưa?”
Lần này, Kim Lũ Y không nương tay nữa.
Mũi tên trong tay bay ra vô cùng chuẩn xác.
Chương 127: Người giết ông
Đột nhiên.
Những mũi tên trong tay Kim Lũ Y bắn ra như hoa nở, tỏa ra khắp mọi hướng.
Mặc dù mọi người trong nhà họ Khôi đều bỏ chạy xuống lòng đất.
Nhưng những mũi tên cũng lao thẳng xuống.
Mỗi mũi tên bắn xuống đất đều kèm theo một tiếng hét và một cột máu như đài phun nước.
Nghe tiếng la hét không ngừng của đám người, Khôi Lão sợ xanh mặt, vô thức bỏ chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, dù sao thì ông ta cũng là người đứng đầu gia tộc họ Khôi, không thể chỉ quan tâm đến bản thân mà trơ mắt đứng nhìn các thành viên trong tộc của mình lần lượt chết thảm dưới lòng đất được.
Hơn nữa, nhóm người đi cùng ông ta lần này đều là những cao thủ hàng đầu trong gia tộc.
Nếu đều chết ở đây, gia tộc họ Khôi sẽ bị thiệt hại nặng nề, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa.
Nghĩ đến chuyến đi này, ban đầu ông ta còn định dẫn dắt gia tộc lập chiến công, thay đổi vận mệnh.
Kết quả là ông trời lại không ưu ái, khiến họ phải chịu thất bại thảm hại như vậy, Khôi Lão cũng cảm thấy rất đau buồn.
Trách nhiệm của ông ta với gia đình cuối cùng đã buộc ông ta phải giảm tốc độ lại và nhảy lên mặt đất.
Ông ta lớn tiếng cầu xin sự thương xót: "Kim đại nhân, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, vừa nãy đã đắc tội với cô! Xin cô hãy tha cho chúng tôi, cho chúng tôi một con đường sống!"
"Lần này, chúng tôi chỉ định xử lý một người tên là Diệp Côn Luân thôi, tuyệt đối không dám đối đầu với cô đâu, Kim đại nhân!"
"Vô tình mạo phạm, xin cô thứ lỗi cho!"
Đối mặt với nữ võ thần của đội cận vệ Yến Kinh, Khôi Lão không dám giấu diếm bất cứ điều gì.
Kim Lũ Y không ngờ những người này lại đến vì Diệp Côn Luân.
Tuy rằng không nhắm đến cô nhưng cũng không phải hoàn toàn không liên quan.
Dù sao thì Diệp Côn Luân đã hai lần giải cứu bạn cô là Trần Thơ Nhã, ngay cả cha nuôi cũng muốn cô kết bạn với anh.
Tối nay, Kim Lũ Y định lên núi để cảm ơn Diệp Côn Luân thay cho Trần Thơ Nhã.
Nếu nhóm người này đến vì Diệp Côn Luân thì Kim Lũ Y cũng không thể ngồi yên được.
Hơn nữa, với tư cách là chỉ huy sứ của đội cận vệ Yến Kinh, cô càng không thể bỏ qua đám sát thủ bí ẩn như vậy.
"Vậy các người càng không thể rời đi!"
Nói xong, Kim Lũ Y lập tức nhắm mũi tên về phía Khôi Lão.
"Kẻ thù của Diệp Côn Luân cũng là kẻ thù của tôi!"
"Các người dám lộng hành ở Yến Kinh, sao tôi có thể tha thứ được?"
Cái gì?
Nghe được những lời này, Khôi Lão chợt cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu biết Diệp Côn Luân có quan hệ với đội cận vệ Yến Kinh có quan hệ như vậy, cho dù có cho bọn họ mười lá gan họ cũng tuyệt đối không dám nhận nhiệm vụ này!
Đối đầu với Diệp Côn Luân thì sẽ trở thành kẻ thù của chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh?
Như vậy thì ngay cả nhà họ Trương ở Phụng Thiên cũng phải cân nhắc xem có nên báo thù kẻ đã sát hại con trai mình hay không!
"Vút!"
Đối mặt với những mũi tên như đạn bay về phía mình, Khôi Lão gần như tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.
Tuy nhiên, khát vọng sống sót mãnh liệt trong lòng vẫn khiến ông ta vô thức thực hiện hàng loạt phản ứng.
Ông ta xoay người lại, cởi chiếc áo choàng màu xám sau lưng ra, quấn quanh người mình.
Tiếp tục chạy!
Trong chốc lát.
Mũi tên đã trúng vào lưng Khôi Lão.
"Hự!"
Khôi Lão rên rỉ và vấp ngã nhưng vẫn cố gắng chống trọi, không ngã xuống đất.
"Đỡ được rồi..."
Khôi Lão thầm vui mừng.
Chiếc áo choàng xám trên người đã cứu mạng ông ta!
Phải biết là chiếc áo choàng màu xám mà Khôi Lão đang mặc cũng rất đặc biệt.
Đây là bảo y được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của gia tộc họ Khôi, bên trong chứa những sợi chỉ vàng đặc biệt, có thể che chắn mọi đòn tấn công, đao kiếm cũng không thể xuyên qua.
Tuy nhiên, mũi tên nặng tới cả ngàn cân của Kim Lũ Y vẫn xuyên thủng chiếc áo choàng xám, nhưng sau khi phần lớn sức mạnh của bị giảm bớt, nó cũng không gây ra vết thương chí mạng cho ông ta.
May mắn thoát chết, Khôi Lão không dám lơ là, tiếp tục chạy trốn.
"Hả? Chưa chết sao?" Nhìn thấy cảnh này, Kim Lũ Y cũng rất ngạc nhiên, mũi tên của cô không xuyên qua được đối thủ ư?
Tuy nhiên, Kim Lũ Y không đắn đo quá lâu, tiếp tục rút cung tên, chuẩn bị thêm một mũi tên khác.
Nhưng ngay lúc đó… Bốp!
Khôi Lão mải bỏ chạy, không để ý rằng có một người đang đứng ngay trước mặt mình.
Ông ta va vào ngực đối phương, cảm giác như đâm vào một bức tường, lực dội lại khiến ông ta choáng váng.
"Ai đó?"
Khôi Lão chạy vội đi, dậm chân lo lắng.
Khi ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy một thanh niên cao lớn, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng rực, thân hình phi thường, khiến người tôi có cảm giác áp bức như núi.
"Cậu... Cậu là?" Sắc mặt Khôi Lão cứng đờ, ông ta cảm giác được người trước mặt này có nét giống nhưng cũng có nét khác với Diệp Côn Luân mà ông ta cần đối phó.
Dù sao diện mạo của Diệp Côn Luân là diện mạo đã qua cải trang.
Còn người chặn đường trước mặt lại chính là Diệp Lâm.
"Nghe nói ông tới tìm tôi?" Diệp Lâm bình tĩnh hỏi: "Nếu đã tới cửa nhà tôi thì sao lại rời đi?"
"Cậu… Cậu thật sự là Diệp Côn Luân sao?" Khôi Lão sợ hãi.
"Ông không nhận ra tôi sao? Ồ!" Diệp Lâm chợt nhận ra, đưa tay sờ lên mặt: “Như vậy... Ông đã nhận ra rồi chứ?"
Diện mạo của Diệp Côn Luân lại xuất hiện, giống hệt như những bức ảnh mà Khôi Lão và những người khác đã xem.
"Cậu... Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"
Khôi Lão sợ hãi đến tái mặt, không ngờ khuôn mặt của Diệp Côn Luân lại có thể tùy ý thay đổi.
Vậy thì Diệp Côn Luân rất có thể là một bí danh!
Danh tính thực sự của người là ai?
Diệp Lâm duỗi tay ra, kẹp cổ Khôi Lão rồi nhấc lên giống như nhấc một con gà con.
"Tôi là người giết ông!"
Chương 128: Như đã quen
Giống như bị thần chết bóp chặt cổ họng.
Khôi Lão mặt mày tái mét, hy vọng vừa mới nhen nhóm lại đột nhiên chìm xuống vực sâu.
"Không... Đừng giết tôi..."
"Làm ơn... Hãy để tôi sống..."
"Tôi hứa... Tôi sẽ không bao giờ dám đến Yến Kinh nữa... Tôi sẽ không bao giờ gây phiền toái cho cậu nữa..."
Khôi Lão cầu xin Diệp Lâm.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Lâm vẫn thờ ơ lạnh lùng, anh nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Không phải bốn gia tộc thần bí ở Phụng Thiên đã tụ tập lại rồi sao? Tại sao chỉ có một mình tộc của ông vậy?"
Vốn dĩ, Diệp Lâm đã chú ý tới tung tích của nhà họ Khôi nên mới xuống núi nghênh đón, chuẩn bị tóm gọn hết một mẻ.
Kết quả là vừa xuống núi thì phát hiện hầu hết mọi người đã bị Kim Lũ Y giải quyết rồi.
Vốn tưởng rằng bốn gia tộc bí ẩn sẽ cùng nhau hành động, nhưng cuối cùng trước mặt chỉ có ông già nhỏ bé này.
Diệp Lâm không khỏi có hơi thất vọng.
"Họ... Không đến..."
"Tôi... Tôi có thể đưa cậu... Đi tìm họ..."
Để sống sót, Khôi Lão thậm chí còn phản bội người khác.
Hơn nữa, nhà họ Khôi của bọn họ lần này bị tổn thất nặng nề, nếu không lôi ba gia tộc còn lại vào thì từ nay trở đi sẽ không có chỗ cho nhà họ Khôi bọn họ ở Phụng Thiên nữa.
"Không cần!"
Để đối phó với đám ruồi bọ này, Diệp Lâm không cần phải tự mình đến đó.
"Vậy thì tôi tạm thời tha mạng cho ông, quay về báo cho những người khác, nếu còn đến đây thì hãy đến cùng nhau, đừng cho từng nhà tới làm gì cho phí công!"
Nói rồi, Diệp Lâm buông tay ra, giữa các ngón tay ngưng tụ một tấm phù ấn.
Lòng bàn tay vỗ vào lưng Khôi Lão.
Cơ thể ông ta loạng choạng, nhưng hơi thở bỗng trở nên thông thoáng hơn, khiến ông ta không khỏi ngạc nhiên.
"Cảm ơn cậu Diệp... Cảm ơn đại ân đại đức của cậu... Họ Khôi tôi xin cáo từ..."
Khôi Lão còn chưa kịp quay người lại, vừa cảm ơn, vừa chạy đi thật nhanh.
"Cứ để ông ta đi như thế này à?" Kim Lũ Y bước tới, bối rối hỏi.
"Dù sao cũng sắp chết rồi, không cần quan tâm tới ông ta làm gì!" Diệp Lâm chậm rãi xoay người, đối mặt với Kim Lũ Y trước mặt.
Đây là lần thứ hai Diệp Lâm gặp cô sau khi ra tù.
Màn đêm phản ánh vẻ đẹp dịu dàng như nước của Kim Lũ Y.
So với lần đầu gặp nhau, khi cô đang chìm trong cơn tức giận thì Kim Lũ Y trước mặt giờ đây có vẻ ôn hòa hơn, càng thêm phần xinh đẹp và duyên dáng.
Cũng may là vừa nãy Diệp Lâm tình cờ cải trang, lấy thân phận Diệp Côn Luân.
Vì vậy nên Kim Lũ Y không nhận ra anh, nếu không cô sẽ không thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn tò mò nhìn Diệp Lâm.
Tuy nhiên, Kim Lũ Y cũng hơi ngạc nhiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Kim Lũ Y gặp Diệp Côn Luân, nhưng chẳng hiểu vì sao, dù là người xa lạ nhưng cô vẫn có cảm giác rất quen thuộc.
Đây thực sự là... lần đầu tiên cô gặp anh ư?
Tại sao cứ có cảm giác như họ đã quen nhau từ lâu rồi nhỉ?
Cảm giác quen thuộc này đến từ đâu?
"Cảm ơn..." Diệp Lâm lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
Vốn dĩ những người này đến vì anh, nhưng Kim Lũ Y đã ra tay xử lý họ.
"A?" Kim Lũ Y định thần lại, sau đó chợt nhận ra, mỉm cười nói: "Bảo vệ sự an toàn của mọi người dân vốn là trách nhiệm của tôi."
Lần đầu tiên Diệp Lâm nhìn thấy nụ cười của Kim Lũ Y, anh không ngờ rằng người luôn lạnh lùng như cô khi cười lên lại xinh đẹp, quyến rũ và say đắm lòng người đến vậy.
Tuy nhiên, nếu Kim Lũ Y biết người trước mặt mình là Diệp Lâm, “hung thủ giết mẹ" trong lòng cô, e rằng cô sẽ không thể cười nổi.
Nhưng Diệp Lâm cũng không ngu ngốc đến mức vạch trần thân phận của mình, gây ra những rắc rối và hiểu lầm không đáng có.
Ngược lại, cứ như bây giờ lại khá tốt.
Trước khi sự thật về vụ tai nạn năm năm trước được phơi bày, Diệp Lâm quyết định tạm thời sử dụng thân phận này.
"Tôi muốn cảm ơn anh..." Kim Lũ Y tiếp tục: “Lần trước ở Lê Viên, có phải anh đã chữa lành bàn tay bị gãy của tôi không?"
"Với cả, anh cũng đã chữa khỏi chân của Thơ Nhã. Nghe cậu ấy nói, anh là một bác sĩ rất tài giỏi, đúng chứ?"
Kim Lũ Y nhớ lại tất cả những điều này và quy hết công lao cho Diệp Côn Luân.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cô không cần phải bận tâm."
Tuy nói như vậy nhưng Kim Lũ Y biết nên báo đáp ơn nghĩa của người khác: “Khi nào tôi có thể mời anh một bữa để cảm ơn một cách đàng hoàng, được không?”
"Hơn nữa, tôi ở ngay biệt thự dưới núi, chúng ta là hàng xóm, nếu anh bằng lòng thì cũng có thể đến nhà chúng tôi chơi."
Diệp Lâm nói: "Chuyện này để sau hãy nói."
Nói xong, Diệp Lâm vẫy tay, xoay người đi về phía núi.
Bởi vì đang cải trang nên Diệp Lâm không thể giữ khuôn mặt này quá lâu được.
Hơn nữa, lô đan dược anh vừa luyện chế ở nhà cũng sắp xong, Diệp Lâm đang nóng lòng muốn quay lại kiểm tra tình hình. Lần này, anh dùng linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn, nếu thất bại sẽ là một tổn thất khổng lồ.
"Đã muộn rồi, Kim đại nhân, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
Nhìn bóng dáng Diệp Côn Luân đi xa dần, Kim Lũ Y lại cảm thấy dường như mình đã từng quen biết anh trước đây.
"Diệp Côn Luân này... Nhìn từ phía sau... Sao lại giống tên khốn đó đến vậy nhỉ?"
Như thể được đúc từ cùng một khuôn ra vậy.
Trong đầu Kim Lũ Y đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu phủ nhận, cho rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
“Tên khốn họ Diệp đó còn không bằng một sợi tóc trên đầu anh Diệp!”
"Chẳng khác nào rắn với rồng!"
Khi nghĩ đến người đó, trong mắt Kim Lũ Y lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.
Trong lòng cô, Diệp Lâm không đáng một xu, nhưng cô lại cảm thấy biết ơn và quý mến Diệp Côn Luân vì đã cứu mình.
Lúc này, Khôi Lão đã trốn thoát, nhanh chóng đến nơi dừng chân của nhà họ Bạch.
"Bà Bạch! Nhanh... Cứu tôi với..."
Nghe thấy âm thanh, mọi người trong nhà họ Bạch lập tức cảnh giác.
Nhưng khi nhìn thấy Khôi Lão đang hỗn loạn và đầy thương tích, họ lập tức sửng sốt.
"Là gia chủ nhà họ Khôi!"
"Những chuyện này là sao?"
"Vết thương nghiêm trọng quá..."
Bà Bạch cũng đi ra, nhìn thấy Khôi Lão, vội vàng tiến tới đỡ: “Khôi Lão, ông bị sao thế? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?"
Mặc dù đã dùng chiếc áo choàng xám để tránh mũi tên chí mạng mà Kim Lũ Y bắn ra, nhưng mũi tên vẫn xé rách lưng ông ta, chỉ cách tim một khoảng ngắn.
Cộng thêm một chưởng của Diệp Lâm, khiến toàn thân ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, vô cùng khó chịu.
"Tôi..." Khôi Lão dừng lại, nói dối: “Trên đường trở về, bọn tôi bị Diệp Côn Luân đánh lén. Tất cả người trong tộc của tôi đều chết trong tay tên đó, tôi là người duy nhất trốn thoát!"
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người nhà họ Bạch đều chấn động.
"Làm sao có thể?"
"Diệp Côn Luân ra tay trước sao?"
“Ai đã tiết lộ tung tích của chúng ta?”
Bà Bạch lại hỏi: “Diệp Côn Luân còn nói gì nữa?”
"Cậu ta nói... lần sau sẽ một lần xử lý hết cả năm gia tộc chúng ta!"
Nói đến đây, sắc mặt Khôi Lão chợt cứng đờ. Ông ta ôm chặt tim mình, đau đớn ngã xuống đất.
Chẳng bao lâu sau đã chết.
Hả!
Hiện trường trở nên náo động.
"Là bùa chú!"
Bà Bạch xé áo của Khôi Lão ra và bàng hoàng khi phát hiện một hoa văn trên lưng đang dần dần biến mất.
"Thì ra là để ông ấy quay về báo tin!"
"Đây cũng là lời cảnh cáo đối với năm đại gia tộc chúng ta!"
"Tên Diệp Côn Luân này không đơn giản!"
Chương 129: Thiên cơ bất khả lộ
Diệp Lâm trở về biệt thự.
Trùng hợp gặp Bạch Vi Vi cũng kết thúc công việc ở công ty, vừa trở về nhà.
"Anh Diệp, ngày mai tôi dự định chính thức mở cửa kinh doanh."
"Chúng tôi cũng định tổ chức một buổi lễ khai trương nhỏ, mời một số đối tác cũ tới tham dự." Bạch Vi Vi nói.
Hôm nay, tập đoàn Bạch Thị và công ty của năm gia tộc lớn khác đã hợp lực để khuấy động thị trường chứng khoán, ráo riết mua lại cổ phần của nhà họ Diệp. Điều này đã gây ra rất nhiều sự chú ý và chấn động cả trên mạng và bên ngoài.
Điều này cũng có nghĩa là tập đoàn Bạch Thị đã chính thức ra khơi, nhà vua đã trở lại rồi!
“Được.” Diệp Lâm nói: “Ngày mai tôi sẽ tới hỗ trợ.”
“Nhưng mà…” Bạch Vi Vi lo lắng nói: “Điều chúng tôi lo lắng bây giờ duy nhất chính là nhà họ Chu.”
"Chiều nay, Chu Chính Hào, ông chủ nhà họ Chu còn gọi điện uy hiếp. Ông ta nói sẽ tiếp tục nhắm vào chúng tôi, còn mời cả bậc thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh, Tề đại sư, Tề Phong Bình!"
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức an ủi: "Cô đừng lo, chỉ cần có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là một nhà họ Chu nhỏ bé mà thôi."
Sau khi giải quyết xong món nợ cũ của nhà họ Diệp, quay lại xử lý nhà họ Chu cũng không muộn.
“Ừ.” Bạch Vi Vi cũng tin tưởng Diệp Lâm nên mới dám để công ty chính thức hoạt động sớm như vậy: "Mà này, khi nào thì trận pháp nhốt rồng mà anh nói mới được giải quyết hoàn toàn? Ngày mai chúng tôi mở cửa thì sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?"
Sau khi nhìn thấy sức mạnh của phong thủy, Bạch Vi Vi vẫn luôn lo lắng.
"Tôi đã nói rồi, trong vòng ba ngày, trận pháp sẽ được giải quyết." Diệp Lâm kiên định nói: “Nếu mọi chuyện thuận lợi, có lẽ ngày mai trận pháp sẽ được phá giải."
"Phá giải như thế nào?" Bạch Vi Vi tò mò hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ!" Diệp Lâm mỉm cười thần bí.
Không phải Diệp Lâm muốn ra vẻ ta đây, mà có rất nhiều chuyện không thể tính toán chính xác, nói trước lại bước không qua.
Vì vậy, tốt nhất là cứ yên lặng chờ xem mọi thứ chuyển biến như thế nào.
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Bạch Vi Vi đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Tôi vừa nghe nói cổ phiếu của nhà họ Diệp đã bị đình chỉ rồi!”
“Ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Đúng như tôi dự đoán, bọn họ sẽ xin đình chỉ.”
Nhưng dù vậy, hôm nay Diệp Lâm bắt tay với năm đại gia tộc, nhanh chóng mua lại cổ phần của nhà họ Diệp, hiện đã chiếm hơn 30% cổ phần.
Giờ cứ chờ xem phản ứng tiếp theo của nhà họ Diệp thôi.
Một đêm yên tĩnh qua đi.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Diệp Lâm cùng Bạch Vi Vi đi tới tập đoàn Bạch Thị, chuẩn bị lễ khai trương.
Từ xa, họ có thể thấy một đám đông đang tụ tập gần tòa nhà.
"Hả? Tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy?" Bạch Vi Vi sửng sốt, cô đâu có mời nhiều người như vậy.
Giao thông xung quanh thậm chí còn bị hạn chế và ảnh hưởng.
Bạch Vi Vi tìm một chỗ đỗ xe rồi đi bộ đến tòa nhà công ty.
Đột nhiên, cô phát hiện tòa nhà của nhà họ Chu bên cạnh bỗng đen xì cả một mảng từ trên xuống dưới như được sơn một lớp sơn đen vậy.
Trong không khí tỏa ra một mùi khét khó chịu.
Người qua đường tò mò vây quanh, xì xào bàn tán.
"Nghe nói đêm qua và rạng sáng hôm nay, nhà nhà họ Chu đột nhiên bốc cháy suốt cả một đêm!"
"Đang yên ổn, sao nó đột nhiên lại cháy nhỉ?"
"Suỵt! Tôi nghe nói đêm qua cậu cả nhà họ Chu, Chu Tử Ngang tự đã đốt lửa trong tòa nhà, ngay cả cậu ta cũng bị thiêu rụi."
"Đúng vậy, sáng nay tôi nhìn thấy có người bị khiêng ra khỏi đó, khắp nơi đều đang kháo tai nhau là cậu cả nhà họ Chu!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi nhất thời sửng sốt.
Nhìn tòa nhà bị cháy rụi và những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
Bạch Vi Vi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo và sợ hãi.
Chẳng lẽ tất cả chuyện này liên quan đến trận chiến ngày hôm qua?
Đang yên đang lành, sao Chu Tử Ngang lại vô cớ phóng hỏa? Thậm chí còn đốt cháy tòa nhà của chính mình?
“Nhìn kìa.” Lúc này, Diệp Lâm ở bên cạnh chỉ vào tòa nhà trước mặt, cười nói: “Tòa nhà kia đã bị đốt cháy một lỗ lớn, trận pháp nhốt rồng đã bị phá vỡ rồi!”
"Tôi đã nói rồi, trong vòng ba ngày, trận pháp này sẽ tự nhiên được giải quyết, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lại sửng sốt, thấp giọng hỏi: "Những chuyện này đều là do anh làm sao?"
“Haiz, không thể nói như vậy được.” Diệp Lâm vội vàng che đậy: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi!”
"Hôm qua, anh ta đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát, mệnh phạm hỏa hình. Tôi đã đoán anh ta sẽ gặp nạn này nên tôi không cần phải ra tay. Thế trận bẫy rồng là do chính tay bọn họ tạo ra, cũng do chính tay họ tự mình giải quyết."
Nghe Diệp Lâm giải thích xong, Bạch Vi Vi vẫn có hơi sợ hãi, cảm thấy những chuyện này thật khủng khiếp.
"Cô không cần thương hại anh ta." Diệp Lâm nói: "Nghĩ mà xem, nhà họ Chu lợi dụng trận pháp này khiến nhà họ Bạch suy tàn, đây có thể coi là quả báo mà nhà bọn họ đáng phải nhận!"
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lại nghĩ đến anh trai vẫn đang ở trong tù và những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trong nhiều năm qua, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
"Họ Bạch kia!"
Hai người vừa đến trước cửa nhà họ Bạch thì một người đàn ông trung niên đầy đột nhiên hùng hổ bước ra từ phía đối diện, theo sau là một nhóm vệ sĩ.
"Tổng giám đốc Chu?" Bạch Vi Vi chợt sửng sốt.
Người này không ai khác chính là cha của Chu Tử Ngang, Chu Chính Hào.
Giờ đây, mất đi đứa con trai yêu quý, Chu Chính Hào cho rằng tất cả những chuyện này đều do họ Bạch.
"Các người đã giết con trai tôi!"
"Nhà họ Chu chúng tôi và nhà họ Bạch các người sẽ không đội trời chung!"
Chương 130: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Nhìn thấy Chu Chính Hào đích thân dẫn đầu đám người, chặn cửa tòa nhà họ Bạch, đòi báo thù cho con trai mình.
Đám đông đang theo dõi xung quanh cũng nổ ra một trận bàn tán.
"Không phải Chu thiếu gia tự thiêu à? Sao lại liên quan đến nhà họ Bạch?"
"Có lẽ là còn có chuyện gì đó đằng sau? Giờ thì hay rồi!"
"Nhà họ Bạch sắp khai trương, nếu dám khiêu khích nhà họ Chu, có khi lại phá sản lần hai không biết chừng!"
Bạch Vi Vi thấy đối phương không có thiện ý thì lạnh lùng đáp lại: "Ông Chu, nhà ông cháy thì liên quan gì đến tôi?"
“Trong khi con trai ông đang phóng hỏa thì tôi đang ngủ ngon ở nhà kìa!”
"Ông đừng có mà ngậm máu phun người!"
Bạch Vi Vi tự tin nói, bởi vì chuyện này cô thực sự không biết, cô chỉ đang nói sự thật mà thôi.
"Cô!" Chu Chính Hào không nói nên lời, bởi vì chuyện này, nếu dựa theo tình huống bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mặc dù biết rõ nó có liên quan đến nhà họ Bạch nhưng không có bằng chứng nào cả.
Ngay cả 119 còn kết luận rằng người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn này chính là con trai ông ta, Chu Tử Ngang.
Cảnh anh ta tự phóng hỏa trong tòa nhà thậm chí còn được ghi lại rõ ràng trên camera giám sát.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào biết rằng đó không phải là con trai mình.
Từ hôm qua, khi con trai ông ta về, anh ta bắt đầu cư xử rất lạ.
Tất cả chuyện này đều do nhà họ Bạch giở trò.
"Chu thiếu gia đã trúng chiêu Ngũ Quỷ Hung Sát! Bị lửa khắc mệnh!"
Lúc này, một ông lão như tiên nhân ở bên cạnh Chu Chính Hào đột nhiên nói: “Đáng tiếc là tôi đến quá muộn, không cứu được số mệnh của Chu thiếu gia!”
"Ngũ Quỷ Hung Sát chính là chiêu thức mà các người đã thực hiện trên người Chu thiếu gia ngày hôm qua!"
Lời này vừa nói ra, đám người đang hóng chuyện xung quanh lại lập tức bùng nổ.
"Ngũ Quỷ Hung Sát là cái gì? Sao trận hỏa hoạn này càng ngày càng khó hiểu vậy?"
"Này, đây không phải là Tề đại sư, người đứng đầu trong giới phong thủy ở Yến Kinh sao?"
"Nếu là Tề đại sư nói thì chắc là không sai rồi!"
"Không ngờ ngọn lửa này lại có liên quan đến phong thủy!"
Giờ đây đã có thầy phong thủy lên tiếng, dư luận bất lợi hướng về phía nhà họ Bạch.
"Không ngờ cô nhóc nhà họ Bạch này lại tàn nhẫn như vậy? Lén bày trận pháp phong thủy, giết chết cậu cả nhà họ Chu!"
"Bảo sao ông Chu lại tức giận như vậy, thù giết con trai thì sao mà không tức giận cho được!"
Ngay lập tức, Bạch Vi Vi trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, trăm miệng cũng khó mà giải thích được.
Cho dù bây giờ Bạch Vi Vi có nói nhà họ Chu dùng trận pháp nhốt rồng để tiêu diệt nhà họ Bạch thì e rằng cũng sẽ không có người tin.
"Ngũ Quỷ Hung Sát này là do chính tay học trò của ông tạo ra đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đứng ra, bình tĩnh nói: "Là sư phụ, bình thường ông không dạy học trò đi theo con đường chính nghĩa, bây giờ thì gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Nhưng mà, thầy nào thì trò nấy! Các người bố trí trận pháp nhốt rồng ở đây từ nhiều năm trước, hẳn phải biết sẽ có ngày hôm nay chứ?"
"Tục ngữ có câu, ác giả ác báo, chẳng ai qua mắt nổi trời cao đâu?"
Những lời này vừa nói ra, hiện trường đã im lặng.
Mọi người đều sửng sốt nhìn Diệp Lâm, không thể tin được anh lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Tề đại sư.
Tề đại sư và Chu Chính Hào cũng vừa sốc vừa tức giận.
Bởi vì trận pháp nhốt rồng mà bọn họ sắp đặt lại bị thanh niên này vạch trần, rõ ràng tên nhóc này không đơn giản!
"Cậu... Cậu là ai?"
Tề Phượng Bình sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Tôi biết rồi, học trò của tôi trúng phải chiêu Lục Sát Tuyệt Mệnh! Chính cậu đã giết chết nó, đúng không?"
Người học trò mà Tề Phong Bình nhắc đến không ai khác chính là Khuông đại sư, người hôm qua đã theo Chu thiếu gia đến nhà họ Bạch.
Chẳng qua là anh ta học nghệ chưa thông nên thất bại thảm hại, thậm chí còn phải bỏ mạng dưới tay của Diệp Lâm.
"Lục Sát Tuyệt Mệnh là do học trò của ông tự mình ra tay." Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Chẳng qua là anh ta không thể hại được người khác, bị lục sát đánh ngược lại rồi tử vong mà thôi!"
"Sao có thể trách tôi được."
Nghe Diệp Lâm nói xong, Tề Phong Bình càng thêm chắc chắn, người trước mặt đã giết chết đồ đệ của mình.
Tề Phượng Bình và Chu Chính Hào, một người mất đi học trò yêu quý, một người mất đi đứa con yêu dấu!
Nỗi đau mất con và mất đệ tử của hai người đều dồn lên đầu Diệp Lâm.
"Tên nhóc khốn khiếp!" Tề Phong Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu giết chết học trò của tôi, sau lại giết Chu thiếu gia!"
“Hôm nay, tôi phải tính sổ với cậu một phen!”
Chu Chính Hào phất tay, ra lệnh cho đám côn đồ và vệ sĩ xông lên trả thù cho con trai mình.
"Xông lên cho tôi!"
"Bắt lấy tên nhóc đó!"
"Nhân tiện đốt luôn trụ sở của nhà họ Bạch!"
"Các người dám hại con trai tôi, tôi sẽ bắt các người chôn cùng với nó!"
Chu Chính Hào muốn báo thù ngay lập tức.
Vừa dứt lời, các vệ sĩ đã lao lên.
Đám đông đang xem náo nhiệt bỗng trở nên thích thú, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu.
"Để tôi xem, ai dám ra tay!"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hét lớn, tách ra khỏi đám đông, dẫn theo một nhóm người đi vào.
Bình luận facebook