-
Chương 121-125
Chương 121: Ai nói tôi không thể làm ông bị thương?
Ông ta thuộc top 100 sát thủ hàng đầu thế giới.
Từ khi gia nhập Thiên Phạt của chợ đen, dẫn đầu một tiểu đội, chấp hành đủ loại nhiệm vụ, chưa từng thất bại lần nào.
Càng chưa từng có chuyện gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại một mình ông ta còn sống, giống như ngày hôm nay.
Ông ta vốn cho rằng chỉ có lúc đối phó với Kim Lũ Y là sẽ hơi phiền phức.
Rốt cuộc thì đối phương chính là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có danh là nữ võ thần trong quân, thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường.
Ông ta tự nhận rằng mình kinh nghiệm phong phú, chỉ cần tìm được cơ hội là có thể giết chết đối phương.
Nào ngờ giữa chừng gặp được Diệp Côn Lôn, và Diệp Côn Lôn cũng rất khó giải quyết.
“Rất ít người có thể khiến tao dùng con dao găm này…”
Ông ta từ từ lấy ra con dao găm của mình.
Một thước ba tấc, giống như nhũ băng.
Ông ta vuốt ve dao găm, nhẹ nhàng như là đối xử với người yêu của mình.
Đối với sát thủ mà nói, dao găm chính là tín ngưỡng của bọn họ.
“Tao vốn định chuẩn bị chiêu này cho Kim Lũ Y!”
“Bây giờ dùng mày để luyện tập trước đi!”
Vì đối phó với Kim Lũ Y, ông ta thậm chí còn mô phỏng một bộ ám sát để đảm bảo không xảy ra sơ sót.
Bởi vì đối với kẻ mạnh như Kim Lũ Y, nếu không thể đảm bảo giết chết trong một chiêu, thì ngay sau đó sẽ phải đối mặt với thế tấn công đáng sợ như núi lở sóng thần, dù là sát thủ hàng đầu thì cũng sẽ không chịu nổi.
Còn chưa dứt lời, ông ta đã chợt ra tay.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta thế mà lại vọt ra tới phía sau Diệp Lâm.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng nhích người.
Nếu đối phương muốn so bí thuật ám sát với mình, thì Diệp Lâm cũng không do dự, dùng dao găm trong tay đánh trả.
Nhoáng qua một cái, hai người dường như trao đổi vị trí cho nhau, cơ thể chợt lóe, vọt tới vị trí của đối phương.
Không ai có thể thấy rõ, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, đã ra tay hơn mười chiêu.
Chiêu chiêu mất mạng!
Dao găm của Diệp Lâm cắt trúng cổ họng, bụng và trái tim của đối phương.
Và dao găm của ông cụ, cũng cắt trúng trái tim và hai bên sườn của Diệp Lâm.
“Nhanh quá đi!”
Khoảnh khắc chạm đất, ngay cả ông cụ cũng không nhịn được cảm thán rằng tốc độ của tên kia thế mà lại không hề kém với mình, thậm chí còn ra chiêu trước mình.
Quần áo trên người ông ta, nhất là phần bụng và trái tim, đều bị cắt trúng.
Nếu là đấu tay đôi bình thường thì ông ta đã thua rồi.
Nhưng mà…
“Năng lực ám sát của mày đã đạt đẳng cấp thế giới. Tiếc là… hôm nay mày gặp được tao!”
Ông ta từ từ quay người lại, tuy rằng quần áo bị dao găm cắt rách, nhưng làn da lại không có một vết thương nào.
Ông ta cười nhe răng, để lộ vẻ mặt hài hước: “Bởi vì tao còn là một tông sư luyện thể!”
Công phu luyện thể của ông ta đã lên đến Hóa Cảnh, cực kì cứng rắn.
Vũ khí bình thường không thể nào gây tổn thương cho ông ta được.
Đây mới là át chủ bài lớn nhất của ông ta.
Cho dù ám sát thất bại thì cũng có thể an toàn rút lui.
“Ha ha, sao rồi, có phải mày đang hối hận lắm không?” Ông ta nhìn nhìn Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm chỉ có một đường chết.
Rốt cuộc thì trúng ba chiêu ở trái tim và hai bên sườn cũng đủ để mất mạng.
“Anh Diệp…” Trần Thi Nhã thấy ông cụ không hề hấn gì thì cảm thấy trầm trọng, thầm nghĩ: không xong rồi, chẳng lẽ anh Diệp thua thật sao?
Cô lập tức quyết định, nếu Diệp Côn Lôn vì cứu cô mà chết, thì cô cũng sẽ không sống một mình nữa.
Có điều, ngay giây tiếp theo, khi Diệp Lâm cũng quay người lại…
Đừng nói là bị thương, ngay cả quần áo trên người anh cũng vẫn còn nguyên vẹn.
“Hả?”
“Sao lại như vậy chứ?”
“Không thể nào!”
Ông cụ giống như là gặp được quỷ, trợn mắt trừng Diệp Lâm, rồi nhìn thoáng qua dao găm trong tay mình.
Rõ ràng vừa rồi mình đã cắt trúng đối phương.
Sao đối phương lại không hề bị thương?
Thậm chí ngay cả quần áo cũng còn nguyên vẹn?
Ông ta dụi mạnh đôi mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
“Hóa ra là tông sư luyện thể!”
Diệp Lâm cũng cho rằng một chiêu vừa rồi đủ để đối phương mất mạng.
Không ngờ trình độ luyện thể của đối phương đã đạt đến mức cực kì cứng rắn.
Cho dù là con dao găm của Cửu sư phụ cũng không thể làm đối phương bị thương.
Xem ra ông ta giấu kỹ lắm!
“Chẳng lẽ… mày cũng là tông sư luyện thể?” Ông cụ hô lên.
Không ngờ mình xui xẻo thế này, không chỉ có gặp được cùng nghề, mà còn có cùng át chủ bài nữa!
Vậy thì chẳng phải là không ai làm được gì ai?
“Luyện thể hả? Ha ha…” Diệp Lâm khống chế hóa kim quang, quanh thân cực kì vững chắc, không một chút sơ hở.
Đừng nói là một con dao găm nhỏ bé, cho dù phải đối mặt với thuật pháp thần thông, thì anh cũng có thể an toàn rút lui.
“Nếu chúng ta đều không thể làm đối phương bị thương…” Lúc này, ông cụ lại chủ động ôm quyền nói: “Hay là chúng ta dừng tay làm hòa đi! Rốt cuộc cậu và tôi đều luyện thể, dù có bí thuật ám sát cao cấp hơn nữa, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Dứt lời, ông ta lặng lẽ lùi ra sau, định đi khỏi nơi này.
Bởi vì ông ta cảm thấy người thanh niên trước mắt rất tà môn, có khi át chủ bài của đối phương không chỉ đơn giản là luyện thể.
“Ai nói tôi không thể làm ông bị thương?” Diệp Lâm cất dao găm, ánh mắt nơi khóe mắt rơi xuống lắc tay Định Hải Châu.
Pháp khí này có thể dễ dàng đánh bại pháp thân, dù là tông sư luyện thể cũng có thể dễ dàng bị đánh gục.
Diệp Lâm định dùng pháp khí này thử hiệu quả một lần.
“Không xong!”
Ông cụ dường như cảm thấy không ổn và có nguy hiểm sắp đến gần.
Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, giống như là điềm báo tử vong buông xuống.
“Tạm biệt!”
Ông ta còn chưa nói hết lời, cơ thể đã lướt ra xa hơn trăm mét.
Ngoài công phu luyện thể, bộ pháp khinh công dưới chân ông ta cũng lợi hại không kém.
“Ha ha, muốn chạy hả?”
Diệp Lâm búng tay, bắn một viên hạt châu trên cổ tay ra.
Ngay sau đó, hạt châu bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn sắc bén, đâm trúng sau lưng ông cụ.
Bùm… một tiếng nổ lớn vang lên.
Ông ta hét thảm một tiếng, hô lên: “Sao lại thế này?”
“Thân thể của mình…”
Khói bụi tan đi, ông cụ đang chạy trốn kia bị nổ mất nửa người dưới.
Dù ông ta có luyện thể, cơ thể cực kì cứng rắn thì sao chứ?
Khi gặp một pháp khí hàng đầu, pháp khí vẫn có thể dễ dàng phá tan tành phòng ngự mà ông ta vẫn luôn tự hào.
“Ồ, ném lệch rồi…”
Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng, cộng thêm khoảng cách quá xa, mà đối phương lại cố ý dùng bộ pháp dạng rắn, cho nên một đòn mới vừa rồi của Diệp Lâm bị lệch một tấc, chỉ nổ tung nửa người ông ta.
“Tha cho tôi đi…” Ông cụ ngã xuống đất, đau đớn cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi đi…”
Lời xin tha còn chưa nói xong, thì trên mặt đất chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Có loại cảm giác như núi lở đất rung.
Ông cụ giật mình sợ hãi: “Có chuyện gì vậy? Động đất hả?”
Ngay sau đó…
Rít!
Một tiếng rít vang lên.
Một con mãng xà đột ngột ngoi lên mặt đất ngay chỗ ông cụ ngã xuống, khiến ông cụ bay ra xa.
Thân hình cực lớn nhảy lên không trung, trực tiếp nuốt ông cụ vào trong miệng.
Chương 122: Lời nhắc nhở chứa thiện ý
Diệp Lâm không thể đánh chết đối phương trong một chiêu, vốn định ném thêm một hạt châu, nổ cho chết ông ta.
Không ngờ rằng mãng xà lại đột nhiên chui từ dưới đất lên nuốt trọn ông cụ kia.
Diệp Lâm thấy nó đi lên là để giúp mình, vậy nên không nói thêm gì.
Sau đó, mãng xà lại đột nhiên chui vào trong đất, giống như máy ủi đất, ủi nhanh về phía Diệp Lâm.
Lúc nó xuất hiện lần nữa, nó xốc bay thi thể đám thích khách đồ đen mới bị Diệp Lâm giết chết bay lên trên không trung.
Rồi nó lại làm giống như lúc nãy, nhảy dựng lên, nuốt hết thi thể vào trong bụng.
“!!!”
Trần Thi Nhã thấy mãng xà liên tục nuốt người ở khoảng cách cực gần thì sợ hãi tới mức ngây người.
Lúc mới xuất hiện, mãng xà cách cô hơn trăm mét, cô cho rằng chỉ là ảo giác.
Nhưng khi mãng xà chợt lóe lên, lao tới gần mình trong vòng một mét, giống như núi lửa phun trào, khiến mọi thứ xung quanh đều sợ hãi.
Sau khi nuốt trọn đống thi thể, mãng xà dừng lại, quan sát xung quanh, giống như đang tìm mục tiêu tiếp theo.
Cuối cùng, hai tròng mắt đỏ ngầu của mãng xà đối diện với đôi mắt của Trần Thi Nhã.
Trần Thi Nhã ngửa đầu, nhìn nửa người trên trồi lên cao, cao khoảng ba bốn tầng lầu của mãng xà. Khi bị nó nhìn sang, cô sợ đến mức trái tim như ngừng đập, dòng máu toàn thân dường như đang chảy ngược.
Cho dù khi nãy gặp đám thích khách, Trần Thi Nhã cũng không căng thẳng và sợ hãi thế này.
Rốt cuộc thì thích khách cũng chỉ là người, vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết.
Còn con quái vật trước mắt kia, đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của mình, khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
“A!!!”
Sau cơn sợ hãi dữ dội, Trần Thi Nhã hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu.
“Là người một nhà, đừng động đến cô ấy!” Diệp Lâm vội vàng ngăn lại động tác tiếp theo của mãng xà.
Mãng xà cúi cái đầu cực to xuống ngửi ngửi Trần Thi Nhã, dường như muốn nhớ kỹ khí vị trên người cô.
Sau đó, nó quay người định chui xuống đất, thì chợt nghe tiếng sáo du dương truyền đến từ xa.
Mãng xà nhìn lại, ngây người tại chỗ giống như trở thành hòn vọng phu.
“Gì đây?” Diệp Lâm cũng nghe thấy tiếng sáo quỷ dị cực kì chói tai và sắc bén, có phần giống với ngôn ngữ rắn khó hiểu.
Nghe thì là tiếng sáo, thực tế thì giống như là đang nói chuyện với mãng xà.
Tiếng sáo từ xa đến gần.
Người thổi sáo cũng nhanh chóng xuất hiện.
Diệp Lâm nhìn sang, thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo mộc mạc, để mặt mộc, tóc đuôi ngực, có loại cảm giác hồn nhiên và xinh đẹp tự nhiên, khác với người đẹp thành phố.
“Tiên nhi!” Cô gái buông sáo, đứng dưới chân núi, gọi mãng xà.
Mãng xà hơi do dự, rồi vẫn chui xuống đất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt cô gái.
“Tiên nhi, em thật sự muốn rời khỏi nhà họ Liễu hả?” Cô gái ngửa đầu, dùng ngôn ngữ rắn để nói chuyện.
Mãng xà trả lời đúng vậy.
Cô gái không nói thêm gì, chỉ khựng lại rồi hỏi tiếp: “Bà ngoại đâu? Em nuốt bà ngoại luôn rồi hả?”
Mãng xà đáp đúng vậy lần nữa.
Lần này, cô gái hơi giật mình.
Chắc là cô chưa từng ngờ có một ngày mãng xà nhà họ cung phụng lại cắn ngược họ một cái.
“Chị biết rồi…” Cô gái không tiếp tục nói nữa, rốt cuộc thì nhà bọn họ không có khả năng can thiệp hoặc thay đổi chuyện mà mãng xà muốn làm.
“Rít!” Mãng xà rít một tiếng chói tai để chào tạm biệt cô gái.
Sau đó, nó cúi người, chui xuống đất mà đi.
Cô gái hơi do dự, rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm.
“Cô là người nhà họ Liễu hả?”
“Đúng vậy.” Cô gái gật đầu, hỏi ngược lại: “Anh chính là Diệp Côn Lôn hả?”
“Ừ!” Diệp Lâm cũng gật đầu.
Hai bên đều nhìn một cái là nhận ra thân phận của đối phương.
“Cô tìm tôi báo thù à?” Diệp Lâm lại hỏi.
Rốt cuộc thì bà Xà xem như là gián tiếp chết trong tay mình.
Nếu cô gái là người nhà họ Liễu, thì có tám phần bà già kia là bà ngoại của cô gái.
“Không phải.” Không ngờ cô gái lại lắc đầu, nói với giọng điệu chắc chắn: “Anh giết tên ác ôn nhà họ Trương kia, tôi còn muốn cảm ơn anh nữa đấy, sao có thể tìm anh báo thù chứ?”
“Hơn nữa, bên cạnh anh còn có Tiên nhi giúp đỡ, tôi đánh không lại anh!”
Sau đó, cô gái tự giới thiệu, mình tên là Liễu Như Yên, bà Xà bị giết đúng là bà ngoại của cô.
Cô và thiếu gia nhà họ Trương có hôn ước từ nhỏ.
Nhìn bề ngoài thì nhà họ Trương ở Phụng Thiên và năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi có mối quan hệ hợp tác, chứ thực tế thì là mối quan hệ chủ tớ.
Vì tăng mạnh sự khống chế đối với năm đại gia tộc, sau khi dòng chính nhà họ Trương thành niên, đều có thể lựa chọn những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trong năm đại gia tộc làm vợ nhỏ.
Đúng vậy, không phải là vợ chồng hợp pháp, mà chỉ là vợ nhỏ, đặt tại bên cạnh để khống chế, tương đương với con tin.
Liễu Như Yên xinh đẹp từ nhỏ, bị đại thiếu gia nhà họ Trương coi trọng ngay lần đầu gặp, không tránh được số phận gả làm vợ nhỏ.
Liễu Như Yên cực kì phản đối chuyện này, rồi chẳng thể làm gì được.
Nhà họ Liễu thèm muốn quyền thế nhà họ Trương, nhất là bà Xà, bà ta kiên quyết đưa Liễu Như Yên cho đại thiếu gia nhà họ Trương làm vợ nhỏ, kể cả khi không có danh phận gì, thì cũng là một vụ mua bán có lời đối với nhà họ Liễu.
Liễu Như Yên vốn dĩ phải bị đưa đến nhà họ Trương vào nửa cuối năm nay, từ đó trở thành vợ nhỏ của thiếu gia nhà họ Trương.
Trùng hợp là ngay thời gian này, thiếu gia nhà họ Trương đi đến Yến Kinh và bỏ mạng tại đây.
Liễu Như Yên nghe tin thì cực kì vui vẻ, sao lại đi tìm Diệp Lâm để báo thù chứ?
“Nhưng tôi cũng giết bà ngoại cô.” Diệp Lâm nói thẳng.
“Tuy rằng bà Xà là bà ngoại tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ta không đánh thì cũng mắng tôi.” Liễu Như Yên cười khổ: “Bà ngoại qua đời, thậm chí còn không khiến tôi buồn bằng Tiên nhi bỏ đi.”
Liễu Như Yên sinh ra trong một gia tộc kỵ dị và thần bí, tu luyện bí pháp gia tộc từ nhỏ, gần như không đi trường học, chưa từng có cuộc sống bình thường, chẳng có một người bạn nào.
Từ nhỏ đến lớn, mãng xà lại trở thành bạn của Liễu Như Yên, cho dù mãng xà đã có trăm tuổi, là rắn thần mà nhà họ Liễu cung phụng ba đời.
Nhưng ở trong mắt Liễu Như Yên, nó là người bạn duy nhất của mình.
“Lần này tôi tới đây, ngoài chào tạm biệt Tiên nhi ra, nhân tiện cũng muốn cảm ơn anh đã thay tôi giết thiếu gia nhà họ Trương.”
Diệp Lâm cười khổ, không ngờ mình lại chó ngáp phải ruồi, được lời cảm ơn từ cô gái kia.
“Để cảm ơn, tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Dứt lời, Liễu Như Yên nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên sốt ruột báo thù cho con trai, đồng thời phái ra tất cả cao thủ của tứ đại gia tộc, trừ nhà họ Liễu ra, để đi giết anh.”
“Bọn họ sắp tới rồi, anh nhớ cẩn thận một chút.”
Chương 123: Manh mối mới
“Giết tôi?”
Diệp Lâm nghe vậy thì thấy chẳng sao cả.
Bởi vì trong thời gian qua, anh không chỉ đắc tội một mình nhà họ Trương ở Phụng Thiên.
Bọn họ muốn tới đây tìm chết thì anh sẵn sàng chờ đợi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không lo sợ gì về chuyện này.
Thấy Diệp Lâm bình tĩnh như thế, Liễu Như Yên cũng không nói thêm gì nữa.
“Anh có Tiên nhi giúp đỡ, lại thêm thực lực của anh cũng rất mạnh, chắc là không thành vấn đề. Có điều, dù sao cũng phải cẩn thận hơn một chút.”
Nhà họ Trương ở Phụng Thiên vận dụng toàn bộ lực lượng của tứ đại gia tộc, nếu không phải vừa lúc nhà họ Liễu đang xảy ra chuyện, thì cả năm đại gia tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi đều sẽ xuất hiện.
Liễu Như Yên lớn từng tuổi này, cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng như thế.
Có thể thấy được là thực lực của đối thủ cực kì mạng, ngay cả nhà họ Trương ở Phụng Thiên cũng có phần kiêng kị.
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.” Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: “Sao anh có thể thu phục được Tiên nhi, khiến nó đồng ý ở lại bên cạnh anh vậy?”
Dù cho ba đời nhà họ Liễu cùng nhau ra sức, thì cũng không thể khiến con mãng xà kia hoàn toàn thần phục, đành phải cung phụng như thần, không được bất kính.
Cuối cùng thì mãng xà vẫn giết chủ rồi đi luôn.
Không chỉ có Liễu Như Yên, mà cả nhà họ Liễu đều cực kì khó hiểu.
Chẳng lẽ trên thế giới này, còn có người nào hiểu rắn hơn nhà họ Liễu bọn họ sao?
“Tôi hứa với nó là giúp nó hóa rồng!” Diệp Lâm thấy Liễu Như Yên chân thành như thế thì cũng không giấu giếm.
“Hóa rồng?” Nghe vậy, Liễu Như Yên cực kì giật mình.
Đây là một lý do mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng đối với mãng xà mà nói, lý do này vô cùng hấp dẫn, thậm chí là không thể từ chối.
Có điều, ngay sau đó, Liễu Như Yên buồn bã nói: “Nếu anh lừa gạt Tiên nhi thì rất khó mà tưởng tượng được hậu quả.”
Trong mắt Liễu Như Yên, hóa rồng gì đó là một chuyện cực kì hoang đường, giống như là một mánh lới lừa gạt, vẽ bánh nướng cho Tiên nhi, thế nào cũng sẽ có ngày bị vạch trần.
Khi ấy Diệp Lâm phải ăn nói thế nào với mãng xà?
“Ha ha…” Diệp Lâm cười nói: “Cô đừng lo lắng.”
“Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm được!”
“Nếu không có chuyện gì thì cô về đi. Cảm ơn cô đã tới báo tin.”
Diệp Lâm nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người bế Trần Thi Nhã lên, từ từ đi xa.
Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, trong mắt Liễu Như Yên nhấp nháy vẻ tò mò.
“Chắc chắn sẽ làm được hả?”
“Tôi cũng rất chờ mong ngày Tiên nhi có thể hóa rồng!”
…
Sau khi đưa Trần Thi Nhã đang hôn mê về căn biệt thự dưới chân núi, Diệp Lâm quay về nhà, tiếp tục tập trung luyện chế đan dược.
Không bao lâu sau, Kim Lũ Y mới chậm chạp đuổi tới.
“Thi Nhã!”
Kim Lũ Y đi vào nhà, thấy bạn thân đang nằm trên sô pha thì cảm thấy yên lòng.
May mà mình tới kịp, bạn thân chưa xảy ra chuyện.
Có điều, vừa bước vào nhà, cô đã nhạy bén mà nhận ra có dấu hiệu người ngoài xâm nhập.
Ngay sau đó, Kim Lũ Y mở theo dõi ra xem, quả nhiên nhìn thấy đám thích khách đồ đen phá cửa xông vào.
Kim Lũ Y cực kì giật mình.
“Thi Nhã, cậu không sao chứ?”
Kim Lũ Y lại trở nên căng thẳng, lo lắng mà nhìn bạn thân đang nằm trên sô pha, có khi nào đã bị hại rồi không?
“May quá… chỉ là ngất xỉu thôi…”
Kim Lũ Y bước nhanh đến trước sô pha, kiểm tra một lần mới hoàn toàn yên lòng.
“Lạ thật, sao đám thích khách kia lại tha cho Thi Nhã vậy?”
Kim Lũ Y xem theo dõi lần nữa, phát hiện lúc thích khách xâm nhập, Trần Thi Nhã đã chạy trốn trước rồi.
Sau đó là hình ảnh đám thích khách đuổi theo sau. Manh mối cứ như vậy mà bị cắt đứt.
Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?
Kim Lũ Y không biết.
Nhưng nhìn thấy bạn thân đang hôn mê là đoán được có người giúp đỡ, khiến bạn thân tránh được một kiếp.
“Là ai vậy?”
Kim Lũ Y nhìn ra ngoài cửa sổ, người đầu tiên nghĩ đến là hàng xóm trên núi.
“Là Diệp Côn Lôn hả?”
Đúng lúc này, Trần Thi Nhã đang hôn chợt bừng tỉnh, hét to lên: “Anh Diệp, mau chạy đi… có mãng xà!”
Trần Thi Nhã ngồi bật dậy, trái tim đập loạn thình thịch, chưa kịp hồi hồn từ cái cảnh đáng sợ lúc nãy.
“Thi Nhã, đừng sợ hãi, không sao rồi, có tớ đây rồi!” Kim Lũ Y vội vàng nắm tay bạn thân để an ủi.
“Rắn! Rắn!” Trần Thi Nhã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm rắn rắn, hiển nhiên là con mãng xà kia in lại dấu vết cực kì sâu trong lòng cô.
“Không có rắn, chỉ có tớ ở đây thôi, đừng sợ.” Kim Lũ Y vội vàng ôm chằm Trần Thi Nhã đang sợ hãi đến mức run rẩy, vỗ nhẹ sau lưng Trần Thi Nhã, an ủi: “Cậu đang ở trong nhà, không hề có rắn.”
Lúc này, Trần Thi Nhã mới từ từ hồi hồn lại từ cơn sợ hãi.
Nhìn thấy Kim Lũ Y, Trần Thi Nhã dựa lên vai bạn thân, khóc to một trận.
Sau đó, Trần Thi Nhã dần dần hoàn toàn bình tĩnh, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
“Cậu nói… trên núi có mãng xà?” Kim Lũ Y giật mình.
Bởi vì cô nhớ đến nửa đêm mấy ngày hôm trước có nghe thấy tiếng kêu là lạ và bóng dáng đáng sợ to như núi kia.
Chẳng lẽ ở gần núi Phong Hoa thật sự có mãng xà?
“Con mãng xà kia nuốt sống hết đám người kia…” Trần Thi Nhã cứ nhớ lại là run rẩy: “Y Y, anh Diệp… anh Diệp cũng bị…”
Trần Thi Nhã lo lắng mãng xà sẽ bất chấp tất cả mà nuốt sống hết mọi sinh vật tại hiện trường.
“Chắc là không đâu.” Kim Lũ Y vội vàng an ủi: “Nếu Diệp Côn Lôn cũng bị nuốt thì sao cậu lại không sao được chứ? Chẳng lẽ là con mãng xà kia đưa cậu về biệt thự?”
Hơn nữa, Kim Lũ Y nghi ngờ con mãng xà kia có quan hệ gì đó với Diệp Côn Lôn.
Kim Lũ Y lại nảy sinh nghi ngờ, không biết vị hàng xóm thần bí chưa từng gặp mặt kia là thần thánh phương nào.
Tuy rằng Kim Lũ Y phân tích hợp tình hợp lý, nhưng mà Trần Thi Nhã vẫn muốn đi lên biệt thự trên núi nhìn xem.
Có điều, Trần Thi Nhã vừa mới ngồi dậy thì đã ngã nhào xuống đất. Hóa ra là hai chân cô vẫn còn run rẩy vì sợ hãi…
Cuối cùng, Kim Lũ Y đành phải đảm bảo rằng lát nữa sẽ thay cô đi lên biệt thự trên núi xem Diệp Côn Lôn có an toàn hay không.
“Cậu ngủ một lát nữa đi.” Kim Lũ Y đỡ bạn thân lên giường: “Còn lại cứ giao cho tớ.”
Sau khi ra khỏi phòng bạn thân, Kim Lũ Y vừa định đi lên núi điều tra xem có dấu hiệu mãng xà xuất hiện hay không, thì phó quan Ân Hồng Trang gọi điện thoại đến.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Lũ Y nghe máy.
“Đại nhân, tuy rằng vụ án Lê Viên đã bị cắt đứt manh mối, nhưng mà có một vụ án khác lại có tiến triển mới.”
Ân Hồng Trang báo cáo với Kim Lũ Y.
“Lần trước cô bảo tôi điều tra hai viên kim cương hồng, cuối cùng đã điều tra ra được người mua.”
“Chủ của kim cương hồng là Hứa Như Vân, từng là con dâu nhà họ Diệp, cũng chính là mẹ kế của Diệp Lâm.”
“Kết quả điều tra cho thấy bảy người chết có liên quan chặt chẽ với Hứa Như Vân, dường như là tay đấm làm việc cho bà ta.”
“Hứa Như Vân?” Kim Lũ Y giật mình: “Chẳng lẽ vụ tai nạn xe năm năm trước có liên quan đến bà ta?”
Chương 124: Nội tình nhà họ Diệp
Lúc Kim Lũ Y đang có manh mối mới về vụ tai nạn xe năm xưa, ông cụ Diệp cũng đang đi đến một địa điểm bí mật.
Đây là trung tâm quyền quý của Yến Kinh, cũng là khu vực trung tâm của toàn bộ thành thị, chỉ có công khanh hậu duệ quý tộc, quyền thế ngập trời mới có thể ở đây.
Đây cũng là nơi cấm người bình thường đi vào.
Cho dù là nhà họ Diệp, một trong mười đại gia tộc Yến Kinh, cũng phải báo cáo trước khi đi vào.
Bất cứ một tên thị vệ nào ở đây, cũng khiến ông cụ Diệp phải cười lấy lòng, sợ bị bọn họ từ chối cho vào.
Câu tục ngữ “một người đắc đạo gà chó lên trời” cũng chỉ thế mà thôi.
Một lát sau, sau khi được đồng ý, ông cụ Diệp đi vào trong một tiểu viện phong cách độc đáo.
“Lão gia nhà tôi đang tiếp khách. Ông ở đây đợi đi.” Một người quản gia trung niên nói xong thì nghênh ngang bỏ đi, thậm chí không giải thích thêm một câu nào.
“Vâng, cảm ơn.” Ông cụ Diệp ngược lại còn phải đứng dậy nói cảm ơn, không dám phàn nàn một chút nào.
Sau đó, không còn người nào đến hỏi han ông cụ Diệp nữa, thậm chí không mời một cốc nước nào.
Có thể thấy được thái độ kiêu ngạo và coi thường khách.
Dù vậy, ông cụ Diệp cũng không hề oán hận, còn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi suốt cả một buổi chiều.
Tới giờ cơm tối, ông cụ Diệp bắt đầu có chút thấp thỏm, không biết nên tiếp tục chờ đợi hay là chào đi về.
“Lão gia bảo ông đi vào ăn cơm.”
Lúc này, ông quản gia kia lại xuất hiện, lạnh nhạt nói một câu.
Ông cụ Diệp vừa nghe nói có thể ăn cơm với vị đại nhân kia thì cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đi qua đình đài lầu các, ra tới hậu đường,
Trong một căn phòng ăn sang trọng, giữa phòng là một chiếc bàn tứ phương nhỏ, một đám người hầu đứng hai bên hầu hạ.
Trước bàn không có người khách nào khác, chỉ có một ông cụ mặc đồ Đường chậm rãi húp canh, vẻ mặt an yên, hưởng thụ món ngon.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì vội vàng đi lên hành lễ.
Sau khi ông ta hành lễ xong, ông cụ mặc đồ Đường mới từ từ buông bát xuống, gật đầu nói: “Ăn chưa? Lại đây ăn chung đi.”
Ông cụ Diệp biết rõ ông cụ mặc đồ Đường là người nói sao thì phải làm vậy, không cần phải khách sáo nhún nhường gì cà.
Ông ta bảo bạn lại đây ăn cơm, thì bạn cứ ngoan ngoãn làm theo là được.
Ông cụ Diệp đáp vâng một tiếng rồi vội vàng đi lên ngồi xuống.
Ở trước mặt đại lão, ông cụ Diệp vừa kích động vừa căng thẳng, còn cực kì khiêm tốn, chỉ dám ngồi nửa bên ghế, không dám nhúc nhích chút nào.
“Tôi đã biết chuyện của nhà họ Diệp.” Ông cụ mặc đồ Đường tự mình gắp thức ăn cho ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp giật mình, vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Ông cụ mặc đồ Đường gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống đi.
Ông ta ngồi xuống lần nữa, vội vàng lùa một đũa thức ăn được ông cụ mặc đồ Đường thưởng cho vào trong miệng, không kịp thưởng thức xem có hương vị gì, chỉ cảm thấy cực kì vinh hạnh.
“Năm xưa nhà họ Bạch bị chèn ép, bây giờ lại sắp trở lại ngày xưa. Chuyện này đúng là có chỗ kỳ lạ. Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường húp thêm một ngụm canh, lẩm bẩm: “Ông yên tâm, có tôi ở đây, nhà họ Bạch không nuốt được nhà họ Diệp đâu.”
Nghe những lời này của đại lão, ông cụ Diệp cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng.
Hôm nay ông ta tới đây chỉ vì mấy câu nói kia.
Ông cụ mặc đồ Đường tiếp tục nói: “Nhà họ Bạch vừa mới cất bước, lấy đâu ra tiền thu mua nhiều cổ phiếu của nhà họ Diệp các ông như vậy?”
“Ngày mai tôi sẽ yêu cầu tổng cục quản lý giám sát tài chính đi điều tra nguồn gốc tài chính của bọn họ. Dù cho tài chính của bọn họ hợp pháp hay không, thì tôi đều sẽ bảo bọn họ ngoan ngoãn trả cổ phiếu của các ông lại.”
Dù cho ông cụ mặc đồ Đường nói nhẹ nhàng vu vơ, nhưng ông cụ Diệp lại biết rằng trong toàn bộ Đại Hạ, chỉ có ít ỏi một vài người làm được chuyện này.
Ông cụ Diệp vội vàng đứng lên nói cảm ơn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu cảm ơn thôi.
“Có điều…” Ông cụ Diệp tìm cơ hội dè dặt nhắc nhở: “Còn có nhà họ Triệu nữa, bọn họ vẫn luôn điều tra vấn đề thuế của công ty nhà tôi. Haizz, tôi không biết mình đắc tội ông cụ Triệu khi nào nữa…”
Nhắc tới ông cụ Triệu nhà họ Triệu, trên khuôn mặt an yên của ông cụ mặc đồ Đường cuối cùng cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Triệu Tài Thần hả?”
“Ha ha, ông ta đã về hưu rồi mà còn dám nhúng tay vào nữa hả?”
“Người không biết còn tưởng rằng Hộ Bộ vẫn nghe theo lời ông ta nữa đấy!”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Tôi sẽ làm cho bọn họ biết hiện nay Hộ Bộ nghe theo lời ai!”
Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn coi thường con người. Đây là một loại khí phách dưới một người trên vạn người, quyền lực cực kì cao, không được phép nghi ngờ.
Ông cụ Diệp bên cạnh giật mình đứng dậy, vội vàng phụ họa.
Lúc ra khỏi tiểu viện, ông cụ Diệp phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đối với ông ta mà nói, cùng vị đại lão kia ăn một bữa cơm tối, thật sự là một quá trình vừa giày vò vừa vinh hạnh. Bây giờ ông ta như kiểu vừa mới xuống pháp trường, cuối cùng cũng còn sống sót.
Có điều, có lời hứa của vị đại lão kia, bước chân trên đường về nhà của ông cụ Diệp đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tao không quan tâm là ai đang âm thầm đối phó nhà họ Diệp bọn tao, dù là nhà họ Triệu hay là nhà họ Bạch gì cũng được, lần này tao sẽ cho bọn mày biết nội tình và năng lực của nhà họ Diệp là không thể dao động.”
Chương 125: Hồ, Hoàng, Bạch, Hôi
Đêm đó, bốn đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Hôi đã nghe lệnh đi Yến Kinh.
Trên một cánh đồng hoang vu, tộc trưởng của bốn đại gia tộc tụ tập lại với nhau.
“Chưa từng thấy nhà họ Trương nổi giận như vậy, phái hết cả bốn gia tộc chúng ta đi, đúng là ra quân ồ ạt mà!”
Một ông cụ vóc dáng gầy gò, quần áo sang trọng, để râu dê, híp mắt cười khẽ.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hồ, tên là Hồ Đại Tiên.
Nhà họ Hồ cung phụng hồ ly.
“Ha ha, nếu con trai ông chết, chắc là ông còn điên cuồng hơn ông ta!”
Một ông cụ sắc mặt vàng như nến cười lạnh nói.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hoàng, tên là Hoàng Bì Tử.
“Không có cơ hội đấy…” Hồ Đại Tiên lắc đầu cười khổ: “Hai đứa con trai của tôi đã bị tôi khắc chết, sắp tới lại khắc thêm đứa cháu trai, để sống thêm vài năm nữa.”
“Tiếc là thiếu gia nhà họ Trương bị con mãng xà nhà họ Liễu nuốt mất. Nếu không thì dù bị thương nặng cỡ nào, có khi tôi vẫn cứu sống được.”
Bà cụ đồ trắng tóc bạc tiếc nuối lắc đầu.
Bà ta là gia chủ nhà họ Bạch, tên là Bạch Nãi Nãi, sở trường thuật pháp vu y.
Nhà họ Bạch cung phụng con nhím.
“Hình như thằng nhãi kia đã thu phục mãng xà? Nhà họ Liễu buồn cười thật đấy, ngay cả con vật nhà mình nuôi cũng không giữ được, đúng là vô dụng!”
“Thảo nào lần này nhà họ Trương đá nhà họ Liễu ra ngoài, để tránh bọn họ vướng tay vướng chân.”
Trong góc âm u, một ông cụ thấp bé, mỏ chuột tai khỉ, mặc áo choàng xám tro cười rợn người.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hôi, tên là Hôi Lão, Hôi Thử.
Nhà họ Hôi cung phụng chuột.
Và nhà họ Liễu không đi cùng thì cung phụng rắn.
Năm đại gia tộc thần bí của Phụng Thiên là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi lần lượt cung phụng hồ ly, chồn sóc, nhím, rắn, chuột.
Mỗi một gia tộc thần bí đều có sở trường một loại bí thuật.
Ví dụ như nhà họ Liễu sở trường thuần dưỡng rắn có linh tính có đạo hạnh.
Còn nhà họ Hoàng thì có thể mời Hoàng Đại Tiên đắc đạo nhập vào thân để mượn lực lượng.
“Cậu ta đã thu phục xà thần của nhà họ Liễu. Nếu cậu ta dùng nó để đối phó chúng ta thì cũng rất khó giải quyết.” Bạch Nãi Nãi có chút lo lắng: “Để tránh xảy ra sơ suất, vẫn nên gọi người nhà họ Liễu cùng đi theo thì hơn.”
“Vậy chúng ta cùng nhau hợp tác làm thịt hầm canh con thú vật kia đi!” Hôi Lão để lộ vẻ mặt thèm chảy nước bọt: “Lâu rồi không ăn canh rắn.”
“Còn là một con rắn hàng trăm tuổi.” Hoàng Bì Tử cũng thấy thèm: “Chắc chắn là bổ lắm!”
Năm nhà bàn bạc một lát rồi quyết định nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai lại ra tay.
Sau đó, đám người giải tán.
Hôi Lão mới đi ra được một đoạn, thấy ba người khác đều đã đi mất thì huýt sáo một cái.
Ngay sau đó, rất nhiều bóng người sột soạt vang lên.
Mười mấy người nam nữ già trẻ mặc áo khoác màu xám tro nhanh chóng tụ tập lại bên cạnh ông ta.
Bọn họ đều là cao thủ nhà họ Hôi dẫn đến trong chuyến đi lần này.
“Lần này nhà họ Trương phái bốn nhà chúng ta đi đối phó thằng nhãi họ Diệp kia, chính là cơ hội nghìn năm có một. Sau khi chuyện thành công, chắc chắn nhà họ Trương sẽ không bạc đãi chúng ta.”
“Cho nên tôi quyết định đêm nay gia tộc chúng ta sẽ hành động trước để giành riêng công lao.”
Đám tộc nhân nghe vậy thì giật mình.
“Tộc trưởng, làm vậy có mạo hiểm quá hay không?”
“Đúng vậy, ngay cả nhà họ Liễu cũng thua trong tay thằng nhãi kia!”
“Chúng ta vẫn nên hành động cùng với ba nhà khác đi, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.”
Hôi Lão nghe vậy thì lộ vẻ mặt khinh thường, cười mắng: “Tuy rằng nhà họ Hôi chúng ta thờ phụng chuột, nhưng tôi cũng không bảo các cậu nhát như chuột!”
“Có cái gì phải sợ hả?”
“Nhà họ Liễu thua là vì nhà họ Liễu chỉ có một người đi. Còn chúng ta lần này có nhiều người đi như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình thằng nhãi kia sao?”
“Hơn nữa, lần này chúng ta ở trong tối, thằng nhãi kia ở ngoài sáng. Đêm nay chúng ta đi đánh bất ngờ, giải quyết thằng nhãi kia trong lúc ngủ mơ!”
Đám tộc nhân nghe vậy thì vẫn hơi do dự, dường như không muốn mạo hiểm.
“Làm giàu trong nguy hiểm!” Hôi Lão tiếp tục xúi giục: “Giành riêng công lao và giành một phần tư công lao cách nhau nhiều lắm!”
“Hơn nữa, nếu đợi đến ngày mai mới ra tay thì có khi chúng ta không xen vào được.”
“Nếu lần này chỉ có nhà chúng ta có công lao, thì rất có thể sẽ thay thế được nhà họ Liễu mất thế, leo lên hạng thứ tư trong năm đại gia tộc, không còn đứng hạng chót nữa.”
“Chẳng lẽ… các cậu định cả đời đều bị bốn đại gia tộc khác leo lên trên đầu hay sao?
Lời nói này lập tức khơi dậy nhiệt huyết của các tộc nhân.
Bởi vì mỗi khi xếp hạng dựa theo vai vế tiền bạc thì lần nào nhà họ Hôi cũng đứng hạng chót, bị bốn đại gia tộc khác chế giễu, ngay cả nhà họ Trương cũng không thích bọn họ, trong tối ngoài sáng đều gọi bọn họ là bọn chuột nhắt.
Nếu có thể nhân cơ hội này bò lên trên một bước thì đúng là có thể thử mạo hiểm một lần.
Cho dù là chuột nhắt, thì cũng muốn tranh thủ một lần!
“Bọn tôi nghe tộc trưởng!”
Thấy mọi người đều đồng ý, Hôi Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
“Được lắm, lần này nhà họ Hôi chúng ta cùng nhau bày ra thực lực thật sự đi!”
“Đi theo tôi!”
Dứt lời, Hôi Lão bật nhảy, tứ chi chạm đất, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm.
Đám tộc nhân khác cũng theo Hôi Lão hòa vào trong bóng đêm.
Cả đám đi thẳng về phía sơn trang Phong Hoa.
Lúc này, dưới núi Phượng Hoa.
Kim Lũ Y đang ở hiện trường điều tra manh mối.
“Chắc là ở đây rồi!”
Kim Lũ Y sử dụng kỹ thuật điều tra tội phạm, cẩn thận điều tra hiện trường, phát hiện dấu vết từng đánh nhau, thậm chí vẫn còn vết máu.
Có điều, Kim Lũ Y tìm mãi vẫn không thấy dấu vết có quái vật to lớn từng xuất hiện.
Theo lời nói của Trần Thi Nhã, mãng xà nuốt sống mọi thích khách, một con thú to đùng thế kia, sao có thể không để lại một chút dấu vết nào được?
Ít nhất thì ở mặt cỏ và núi rừng xung quanh phải có dấu vết trườn của mãng xà mới đúng.
Huống chi, nghe Trần Thi Nhã nói là mãng xà chui từ dưới đất lên.
Nhưng mà một con mãng xà khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, ít nhất cũng phải có hố đất.
Kim Lũ Y tìm một vòng quanh núi vẫn không có thu hoạch.
Không phải hiện gì cả.
Dường như con quái vật kia chỉ là trống rỗng xuất hiện, chưa từng chạm xuống đất vậy.
Lúc Kim Lũ Y định từ bỏ, đi lên núi tìm Diệp Côn Lôn để hỏi rõ ràng thì…
Sột soạt sột soạt…
Xung quanh có tiếng gió lướt qua.
Trong bóng đêm, từng bóng dáng bay nhanh.
Thấy vậy, Kim Lũ Y nín thở tập trung sự chú ý, thầm nghĩ: chẳng lẽ là con mãng xà kia quay lại?
Nghĩ đến đây, Kim Lũ Y không dám coi thường, từ từ gỡ chiếc cung đang đeo trên lưng xuống.
Vì đối phó con mãng xà kia, lần này Kim Lũ Y còn cố ý mang theo cung Hổ Bí trong quân đội.
Dây dung đã căng, mũi tên đã sẵn sàng.
Chiếc cung này có thể bắn ra lực lượng hơn trăm cân, cực kì mạnh mẽ.
Kim Lũ Y nhắm cung tên về phía chỗ sâu trong bóng đêm.
“Ai vậy? Giả thần giả quỷ hả?”
“Lăn ra đây cho tôi!”
Kim Lũ Y quát lớn rồi bắn mũi tên về phía bóng đêm.
Ông ta thuộc top 100 sát thủ hàng đầu thế giới.
Từ khi gia nhập Thiên Phạt của chợ đen, dẫn đầu một tiểu đội, chấp hành đủ loại nhiệm vụ, chưa từng thất bại lần nào.
Càng chưa từng có chuyện gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại một mình ông ta còn sống, giống như ngày hôm nay.
Ông ta vốn cho rằng chỉ có lúc đối phó với Kim Lũ Y là sẽ hơi phiền phức.
Rốt cuộc thì đối phương chính là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có danh là nữ võ thần trong quân, thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường.
Ông ta tự nhận rằng mình kinh nghiệm phong phú, chỉ cần tìm được cơ hội là có thể giết chết đối phương.
Nào ngờ giữa chừng gặp được Diệp Côn Lôn, và Diệp Côn Lôn cũng rất khó giải quyết.
“Rất ít người có thể khiến tao dùng con dao găm này…”
Ông ta từ từ lấy ra con dao găm của mình.
Một thước ba tấc, giống như nhũ băng.
Ông ta vuốt ve dao găm, nhẹ nhàng như là đối xử với người yêu của mình.
Đối với sát thủ mà nói, dao găm chính là tín ngưỡng của bọn họ.
“Tao vốn định chuẩn bị chiêu này cho Kim Lũ Y!”
“Bây giờ dùng mày để luyện tập trước đi!”
Vì đối phó với Kim Lũ Y, ông ta thậm chí còn mô phỏng một bộ ám sát để đảm bảo không xảy ra sơ sót.
Bởi vì đối với kẻ mạnh như Kim Lũ Y, nếu không thể đảm bảo giết chết trong một chiêu, thì ngay sau đó sẽ phải đối mặt với thế tấn công đáng sợ như núi lở sóng thần, dù là sát thủ hàng đầu thì cũng sẽ không chịu nổi.
Còn chưa dứt lời, ông ta đã chợt ra tay.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta thế mà lại vọt ra tới phía sau Diệp Lâm.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng nhích người.
Nếu đối phương muốn so bí thuật ám sát với mình, thì Diệp Lâm cũng không do dự, dùng dao găm trong tay đánh trả.
Nhoáng qua một cái, hai người dường như trao đổi vị trí cho nhau, cơ thể chợt lóe, vọt tới vị trí của đối phương.
Không ai có thể thấy rõ, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, đã ra tay hơn mười chiêu.
Chiêu chiêu mất mạng!
Dao găm của Diệp Lâm cắt trúng cổ họng, bụng và trái tim của đối phương.
Và dao găm của ông cụ, cũng cắt trúng trái tim và hai bên sườn của Diệp Lâm.
“Nhanh quá đi!”
Khoảnh khắc chạm đất, ngay cả ông cụ cũng không nhịn được cảm thán rằng tốc độ của tên kia thế mà lại không hề kém với mình, thậm chí còn ra chiêu trước mình.
Quần áo trên người ông ta, nhất là phần bụng và trái tim, đều bị cắt trúng.
Nếu là đấu tay đôi bình thường thì ông ta đã thua rồi.
Nhưng mà…
“Năng lực ám sát của mày đã đạt đẳng cấp thế giới. Tiếc là… hôm nay mày gặp được tao!”
Ông ta từ từ quay người lại, tuy rằng quần áo bị dao găm cắt rách, nhưng làn da lại không có một vết thương nào.
Ông ta cười nhe răng, để lộ vẻ mặt hài hước: “Bởi vì tao còn là một tông sư luyện thể!”
Công phu luyện thể của ông ta đã lên đến Hóa Cảnh, cực kì cứng rắn.
Vũ khí bình thường không thể nào gây tổn thương cho ông ta được.
Đây mới là át chủ bài lớn nhất của ông ta.
Cho dù ám sát thất bại thì cũng có thể an toàn rút lui.
“Ha ha, sao rồi, có phải mày đang hối hận lắm không?” Ông ta nhìn nhìn Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm chỉ có một đường chết.
Rốt cuộc thì trúng ba chiêu ở trái tim và hai bên sườn cũng đủ để mất mạng.
“Anh Diệp…” Trần Thi Nhã thấy ông cụ không hề hấn gì thì cảm thấy trầm trọng, thầm nghĩ: không xong rồi, chẳng lẽ anh Diệp thua thật sao?
Cô lập tức quyết định, nếu Diệp Côn Lôn vì cứu cô mà chết, thì cô cũng sẽ không sống một mình nữa.
Có điều, ngay giây tiếp theo, khi Diệp Lâm cũng quay người lại…
Đừng nói là bị thương, ngay cả quần áo trên người anh cũng vẫn còn nguyên vẹn.
“Hả?”
“Sao lại như vậy chứ?”
“Không thể nào!”
Ông cụ giống như là gặp được quỷ, trợn mắt trừng Diệp Lâm, rồi nhìn thoáng qua dao găm trong tay mình.
Rõ ràng vừa rồi mình đã cắt trúng đối phương.
Sao đối phương lại không hề bị thương?
Thậm chí ngay cả quần áo cũng còn nguyên vẹn?
Ông ta dụi mạnh đôi mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
“Hóa ra là tông sư luyện thể!”
Diệp Lâm cũng cho rằng một chiêu vừa rồi đủ để đối phương mất mạng.
Không ngờ trình độ luyện thể của đối phương đã đạt đến mức cực kì cứng rắn.
Cho dù là con dao găm của Cửu sư phụ cũng không thể làm đối phương bị thương.
Xem ra ông ta giấu kỹ lắm!
“Chẳng lẽ… mày cũng là tông sư luyện thể?” Ông cụ hô lên.
Không ngờ mình xui xẻo thế này, không chỉ có gặp được cùng nghề, mà còn có cùng át chủ bài nữa!
Vậy thì chẳng phải là không ai làm được gì ai?
“Luyện thể hả? Ha ha…” Diệp Lâm khống chế hóa kim quang, quanh thân cực kì vững chắc, không một chút sơ hở.
Đừng nói là một con dao găm nhỏ bé, cho dù phải đối mặt với thuật pháp thần thông, thì anh cũng có thể an toàn rút lui.
“Nếu chúng ta đều không thể làm đối phương bị thương…” Lúc này, ông cụ lại chủ động ôm quyền nói: “Hay là chúng ta dừng tay làm hòa đi! Rốt cuộc cậu và tôi đều luyện thể, dù có bí thuật ám sát cao cấp hơn nữa, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Dứt lời, ông ta lặng lẽ lùi ra sau, định đi khỏi nơi này.
Bởi vì ông ta cảm thấy người thanh niên trước mắt rất tà môn, có khi át chủ bài của đối phương không chỉ đơn giản là luyện thể.
“Ai nói tôi không thể làm ông bị thương?” Diệp Lâm cất dao găm, ánh mắt nơi khóe mắt rơi xuống lắc tay Định Hải Châu.
Pháp khí này có thể dễ dàng đánh bại pháp thân, dù là tông sư luyện thể cũng có thể dễ dàng bị đánh gục.
Diệp Lâm định dùng pháp khí này thử hiệu quả một lần.
“Không xong!”
Ông cụ dường như cảm thấy không ổn và có nguy hiểm sắp đến gần.
Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, giống như là điềm báo tử vong buông xuống.
“Tạm biệt!”
Ông ta còn chưa nói hết lời, cơ thể đã lướt ra xa hơn trăm mét.
Ngoài công phu luyện thể, bộ pháp khinh công dưới chân ông ta cũng lợi hại không kém.
“Ha ha, muốn chạy hả?”
Diệp Lâm búng tay, bắn một viên hạt châu trên cổ tay ra.
Ngay sau đó, hạt châu bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn sắc bén, đâm trúng sau lưng ông cụ.
Bùm… một tiếng nổ lớn vang lên.
Ông ta hét thảm một tiếng, hô lên: “Sao lại thế này?”
“Thân thể của mình…”
Khói bụi tan đi, ông cụ đang chạy trốn kia bị nổ mất nửa người dưới.
Dù ông ta có luyện thể, cơ thể cực kì cứng rắn thì sao chứ?
Khi gặp một pháp khí hàng đầu, pháp khí vẫn có thể dễ dàng phá tan tành phòng ngự mà ông ta vẫn luôn tự hào.
“Ồ, ném lệch rồi…”
Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng, cộng thêm khoảng cách quá xa, mà đối phương lại cố ý dùng bộ pháp dạng rắn, cho nên một đòn mới vừa rồi của Diệp Lâm bị lệch một tấc, chỉ nổ tung nửa người ông ta.
“Tha cho tôi đi…” Ông cụ ngã xuống đất, đau đớn cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi đi…”
Lời xin tha còn chưa nói xong, thì trên mặt đất chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Có loại cảm giác như núi lở đất rung.
Ông cụ giật mình sợ hãi: “Có chuyện gì vậy? Động đất hả?”
Ngay sau đó…
Rít!
Một tiếng rít vang lên.
Một con mãng xà đột ngột ngoi lên mặt đất ngay chỗ ông cụ ngã xuống, khiến ông cụ bay ra xa.
Thân hình cực lớn nhảy lên không trung, trực tiếp nuốt ông cụ vào trong miệng.
Chương 122: Lời nhắc nhở chứa thiện ý
Diệp Lâm không thể đánh chết đối phương trong một chiêu, vốn định ném thêm một hạt châu, nổ cho chết ông ta.
Không ngờ rằng mãng xà lại đột nhiên chui từ dưới đất lên nuốt trọn ông cụ kia.
Diệp Lâm thấy nó đi lên là để giúp mình, vậy nên không nói thêm gì.
Sau đó, mãng xà lại đột nhiên chui vào trong đất, giống như máy ủi đất, ủi nhanh về phía Diệp Lâm.
Lúc nó xuất hiện lần nữa, nó xốc bay thi thể đám thích khách đồ đen mới bị Diệp Lâm giết chết bay lên trên không trung.
Rồi nó lại làm giống như lúc nãy, nhảy dựng lên, nuốt hết thi thể vào trong bụng.
“!!!”
Trần Thi Nhã thấy mãng xà liên tục nuốt người ở khoảng cách cực gần thì sợ hãi tới mức ngây người.
Lúc mới xuất hiện, mãng xà cách cô hơn trăm mét, cô cho rằng chỉ là ảo giác.
Nhưng khi mãng xà chợt lóe lên, lao tới gần mình trong vòng một mét, giống như núi lửa phun trào, khiến mọi thứ xung quanh đều sợ hãi.
Sau khi nuốt trọn đống thi thể, mãng xà dừng lại, quan sát xung quanh, giống như đang tìm mục tiêu tiếp theo.
Cuối cùng, hai tròng mắt đỏ ngầu của mãng xà đối diện với đôi mắt của Trần Thi Nhã.
Trần Thi Nhã ngửa đầu, nhìn nửa người trên trồi lên cao, cao khoảng ba bốn tầng lầu của mãng xà. Khi bị nó nhìn sang, cô sợ đến mức trái tim như ngừng đập, dòng máu toàn thân dường như đang chảy ngược.
Cho dù khi nãy gặp đám thích khách, Trần Thi Nhã cũng không căng thẳng và sợ hãi thế này.
Rốt cuộc thì thích khách cũng chỉ là người, vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết.
Còn con quái vật trước mắt kia, đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của mình, khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
“A!!!”
Sau cơn sợ hãi dữ dội, Trần Thi Nhã hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu.
“Là người một nhà, đừng động đến cô ấy!” Diệp Lâm vội vàng ngăn lại động tác tiếp theo của mãng xà.
Mãng xà cúi cái đầu cực to xuống ngửi ngửi Trần Thi Nhã, dường như muốn nhớ kỹ khí vị trên người cô.
Sau đó, nó quay người định chui xuống đất, thì chợt nghe tiếng sáo du dương truyền đến từ xa.
Mãng xà nhìn lại, ngây người tại chỗ giống như trở thành hòn vọng phu.
“Gì đây?” Diệp Lâm cũng nghe thấy tiếng sáo quỷ dị cực kì chói tai và sắc bén, có phần giống với ngôn ngữ rắn khó hiểu.
Nghe thì là tiếng sáo, thực tế thì giống như là đang nói chuyện với mãng xà.
Tiếng sáo từ xa đến gần.
Người thổi sáo cũng nhanh chóng xuất hiện.
Diệp Lâm nhìn sang, thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, quần áo mộc mạc, để mặt mộc, tóc đuôi ngực, có loại cảm giác hồn nhiên và xinh đẹp tự nhiên, khác với người đẹp thành phố.
“Tiên nhi!” Cô gái buông sáo, đứng dưới chân núi, gọi mãng xà.
Mãng xà hơi do dự, rồi vẫn chui xuống đất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt cô gái.
“Tiên nhi, em thật sự muốn rời khỏi nhà họ Liễu hả?” Cô gái ngửa đầu, dùng ngôn ngữ rắn để nói chuyện.
Mãng xà trả lời đúng vậy.
Cô gái không nói thêm gì, chỉ khựng lại rồi hỏi tiếp: “Bà ngoại đâu? Em nuốt bà ngoại luôn rồi hả?”
Mãng xà đáp đúng vậy lần nữa.
Lần này, cô gái hơi giật mình.
Chắc là cô chưa từng ngờ có một ngày mãng xà nhà họ cung phụng lại cắn ngược họ một cái.
“Chị biết rồi…” Cô gái không tiếp tục nói nữa, rốt cuộc thì nhà bọn họ không có khả năng can thiệp hoặc thay đổi chuyện mà mãng xà muốn làm.
“Rít!” Mãng xà rít một tiếng chói tai để chào tạm biệt cô gái.
Sau đó, nó cúi người, chui xuống đất mà đi.
Cô gái hơi do dự, rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm.
“Cô là người nhà họ Liễu hả?”
“Đúng vậy.” Cô gái gật đầu, hỏi ngược lại: “Anh chính là Diệp Côn Lôn hả?”
“Ừ!” Diệp Lâm cũng gật đầu.
Hai bên đều nhìn một cái là nhận ra thân phận của đối phương.
“Cô tìm tôi báo thù à?” Diệp Lâm lại hỏi.
Rốt cuộc thì bà Xà xem như là gián tiếp chết trong tay mình.
Nếu cô gái là người nhà họ Liễu, thì có tám phần bà già kia là bà ngoại của cô gái.
“Không phải.” Không ngờ cô gái lại lắc đầu, nói với giọng điệu chắc chắn: “Anh giết tên ác ôn nhà họ Trương kia, tôi còn muốn cảm ơn anh nữa đấy, sao có thể tìm anh báo thù chứ?”
“Hơn nữa, bên cạnh anh còn có Tiên nhi giúp đỡ, tôi đánh không lại anh!”
Sau đó, cô gái tự giới thiệu, mình tên là Liễu Như Yên, bà Xà bị giết đúng là bà ngoại của cô.
Cô và thiếu gia nhà họ Trương có hôn ước từ nhỏ.
Nhìn bề ngoài thì nhà họ Trương ở Phụng Thiên và năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi có mối quan hệ hợp tác, chứ thực tế thì là mối quan hệ chủ tớ.
Vì tăng mạnh sự khống chế đối với năm đại gia tộc, sau khi dòng chính nhà họ Trương thành niên, đều có thể lựa chọn những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trong năm đại gia tộc làm vợ nhỏ.
Đúng vậy, không phải là vợ chồng hợp pháp, mà chỉ là vợ nhỏ, đặt tại bên cạnh để khống chế, tương đương với con tin.
Liễu Như Yên xinh đẹp từ nhỏ, bị đại thiếu gia nhà họ Trương coi trọng ngay lần đầu gặp, không tránh được số phận gả làm vợ nhỏ.
Liễu Như Yên cực kì phản đối chuyện này, rồi chẳng thể làm gì được.
Nhà họ Liễu thèm muốn quyền thế nhà họ Trương, nhất là bà Xà, bà ta kiên quyết đưa Liễu Như Yên cho đại thiếu gia nhà họ Trương làm vợ nhỏ, kể cả khi không có danh phận gì, thì cũng là một vụ mua bán có lời đối với nhà họ Liễu.
Liễu Như Yên vốn dĩ phải bị đưa đến nhà họ Trương vào nửa cuối năm nay, từ đó trở thành vợ nhỏ của thiếu gia nhà họ Trương.
Trùng hợp là ngay thời gian này, thiếu gia nhà họ Trương đi đến Yến Kinh và bỏ mạng tại đây.
Liễu Như Yên nghe tin thì cực kì vui vẻ, sao lại đi tìm Diệp Lâm để báo thù chứ?
“Nhưng tôi cũng giết bà ngoại cô.” Diệp Lâm nói thẳng.
“Tuy rằng bà Xà là bà ngoại tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ta không đánh thì cũng mắng tôi.” Liễu Như Yên cười khổ: “Bà ngoại qua đời, thậm chí còn không khiến tôi buồn bằng Tiên nhi bỏ đi.”
Liễu Như Yên sinh ra trong một gia tộc kỵ dị và thần bí, tu luyện bí pháp gia tộc từ nhỏ, gần như không đi trường học, chưa từng có cuộc sống bình thường, chẳng có một người bạn nào.
Từ nhỏ đến lớn, mãng xà lại trở thành bạn của Liễu Như Yên, cho dù mãng xà đã có trăm tuổi, là rắn thần mà nhà họ Liễu cung phụng ba đời.
Nhưng ở trong mắt Liễu Như Yên, nó là người bạn duy nhất của mình.
“Lần này tôi tới đây, ngoài chào tạm biệt Tiên nhi ra, nhân tiện cũng muốn cảm ơn anh đã thay tôi giết thiếu gia nhà họ Trương.”
Diệp Lâm cười khổ, không ngờ mình lại chó ngáp phải ruồi, được lời cảm ơn từ cô gái kia.
“Để cảm ơn, tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Dứt lời, Liễu Như Yên nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Trương ở Phụng Thiên sốt ruột báo thù cho con trai, đồng thời phái ra tất cả cao thủ của tứ đại gia tộc, trừ nhà họ Liễu ra, để đi giết anh.”
“Bọn họ sắp tới rồi, anh nhớ cẩn thận một chút.”
Chương 123: Manh mối mới
“Giết tôi?”
Diệp Lâm nghe vậy thì thấy chẳng sao cả.
Bởi vì trong thời gian qua, anh không chỉ đắc tội một mình nhà họ Trương ở Phụng Thiên.
Bọn họ muốn tới đây tìm chết thì anh sẵn sàng chờ đợi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không lo sợ gì về chuyện này.
Thấy Diệp Lâm bình tĩnh như thế, Liễu Như Yên cũng không nói thêm gì nữa.
“Anh có Tiên nhi giúp đỡ, lại thêm thực lực của anh cũng rất mạnh, chắc là không thành vấn đề. Có điều, dù sao cũng phải cẩn thận hơn một chút.”
Nhà họ Trương ở Phụng Thiên vận dụng toàn bộ lực lượng của tứ đại gia tộc, nếu không phải vừa lúc nhà họ Liễu đang xảy ra chuyện, thì cả năm đại gia tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi đều sẽ xuất hiện.
Liễu Như Yên lớn từng tuổi này, cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng như thế.
Có thể thấy được là thực lực của đối thủ cực kì mạng, ngay cả nhà họ Trương ở Phụng Thiên cũng có phần kiêng kị.
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.” Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: “Sao anh có thể thu phục được Tiên nhi, khiến nó đồng ý ở lại bên cạnh anh vậy?”
Dù cho ba đời nhà họ Liễu cùng nhau ra sức, thì cũng không thể khiến con mãng xà kia hoàn toàn thần phục, đành phải cung phụng như thần, không được bất kính.
Cuối cùng thì mãng xà vẫn giết chủ rồi đi luôn.
Không chỉ có Liễu Như Yên, mà cả nhà họ Liễu đều cực kì khó hiểu.
Chẳng lẽ trên thế giới này, còn có người nào hiểu rắn hơn nhà họ Liễu bọn họ sao?
“Tôi hứa với nó là giúp nó hóa rồng!” Diệp Lâm thấy Liễu Như Yên chân thành như thế thì cũng không giấu giếm.
“Hóa rồng?” Nghe vậy, Liễu Như Yên cực kì giật mình.
Đây là một lý do mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng đối với mãng xà mà nói, lý do này vô cùng hấp dẫn, thậm chí là không thể từ chối.
Có điều, ngay sau đó, Liễu Như Yên buồn bã nói: “Nếu anh lừa gạt Tiên nhi thì rất khó mà tưởng tượng được hậu quả.”
Trong mắt Liễu Như Yên, hóa rồng gì đó là một chuyện cực kì hoang đường, giống như là một mánh lới lừa gạt, vẽ bánh nướng cho Tiên nhi, thế nào cũng sẽ có ngày bị vạch trần.
Khi ấy Diệp Lâm phải ăn nói thế nào với mãng xà?
“Ha ha…” Diệp Lâm cười nói: “Cô đừng lo lắng.”
“Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm được!”
“Nếu không có chuyện gì thì cô về đi. Cảm ơn cô đã tới báo tin.”
Diệp Lâm nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người bế Trần Thi Nhã lên, từ từ đi xa.
Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, trong mắt Liễu Như Yên nhấp nháy vẻ tò mò.
“Chắc chắn sẽ làm được hả?”
“Tôi cũng rất chờ mong ngày Tiên nhi có thể hóa rồng!”
…
Sau khi đưa Trần Thi Nhã đang hôn mê về căn biệt thự dưới chân núi, Diệp Lâm quay về nhà, tiếp tục tập trung luyện chế đan dược.
Không bao lâu sau, Kim Lũ Y mới chậm chạp đuổi tới.
“Thi Nhã!”
Kim Lũ Y đi vào nhà, thấy bạn thân đang nằm trên sô pha thì cảm thấy yên lòng.
May mà mình tới kịp, bạn thân chưa xảy ra chuyện.
Có điều, vừa bước vào nhà, cô đã nhạy bén mà nhận ra có dấu hiệu người ngoài xâm nhập.
Ngay sau đó, Kim Lũ Y mở theo dõi ra xem, quả nhiên nhìn thấy đám thích khách đồ đen phá cửa xông vào.
Kim Lũ Y cực kì giật mình.
“Thi Nhã, cậu không sao chứ?”
Kim Lũ Y lại trở nên căng thẳng, lo lắng mà nhìn bạn thân đang nằm trên sô pha, có khi nào đã bị hại rồi không?
“May quá… chỉ là ngất xỉu thôi…”
Kim Lũ Y bước nhanh đến trước sô pha, kiểm tra một lần mới hoàn toàn yên lòng.
“Lạ thật, sao đám thích khách kia lại tha cho Thi Nhã vậy?”
Kim Lũ Y xem theo dõi lần nữa, phát hiện lúc thích khách xâm nhập, Trần Thi Nhã đã chạy trốn trước rồi.
Sau đó là hình ảnh đám thích khách đuổi theo sau. Manh mối cứ như vậy mà bị cắt đứt.
Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?
Kim Lũ Y không biết.
Nhưng nhìn thấy bạn thân đang hôn mê là đoán được có người giúp đỡ, khiến bạn thân tránh được một kiếp.
“Là ai vậy?”
Kim Lũ Y nhìn ra ngoài cửa sổ, người đầu tiên nghĩ đến là hàng xóm trên núi.
“Là Diệp Côn Lôn hả?”
Đúng lúc này, Trần Thi Nhã đang hôn chợt bừng tỉnh, hét to lên: “Anh Diệp, mau chạy đi… có mãng xà!”
Trần Thi Nhã ngồi bật dậy, trái tim đập loạn thình thịch, chưa kịp hồi hồn từ cái cảnh đáng sợ lúc nãy.
“Thi Nhã, đừng sợ hãi, không sao rồi, có tớ đây rồi!” Kim Lũ Y vội vàng nắm tay bạn thân để an ủi.
“Rắn! Rắn!” Trần Thi Nhã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm rắn rắn, hiển nhiên là con mãng xà kia in lại dấu vết cực kì sâu trong lòng cô.
“Không có rắn, chỉ có tớ ở đây thôi, đừng sợ.” Kim Lũ Y vội vàng ôm chằm Trần Thi Nhã đang sợ hãi đến mức run rẩy, vỗ nhẹ sau lưng Trần Thi Nhã, an ủi: “Cậu đang ở trong nhà, không hề có rắn.”
Lúc này, Trần Thi Nhã mới từ từ hồi hồn lại từ cơn sợ hãi.
Nhìn thấy Kim Lũ Y, Trần Thi Nhã dựa lên vai bạn thân, khóc to một trận.
Sau đó, Trần Thi Nhã dần dần hoàn toàn bình tĩnh, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
“Cậu nói… trên núi có mãng xà?” Kim Lũ Y giật mình.
Bởi vì cô nhớ đến nửa đêm mấy ngày hôm trước có nghe thấy tiếng kêu là lạ và bóng dáng đáng sợ to như núi kia.
Chẳng lẽ ở gần núi Phong Hoa thật sự có mãng xà?
“Con mãng xà kia nuốt sống hết đám người kia…” Trần Thi Nhã cứ nhớ lại là run rẩy: “Y Y, anh Diệp… anh Diệp cũng bị…”
Trần Thi Nhã lo lắng mãng xà sẽ bất chấp tất cả mà nuốt sống hết mọi sinh vật tại hiện trường.
“Chắc là không đâu.” Kim Lũ Y vội vàng an ủi: “Nếu Diệp Côn Lôn cũng bị nuốt thì sao cậu lại không sao được chứ? Chẳng lẽ là con mãng xà kia đưa cậu về biệt thự?”
Hơn nữa, Kim Lũ Y nghi ngờ con mãng xà kia có quan hệ gì đó với Diệp Côn Lôn.
Kim Lũ Y lại nảy sinh nghi ngờ, không biết vị hàng xóm thần bí chưa từng gặp mặt kia là thần thánh phương nào.
Tuy rằng Kim Lũ Y phân tích hợp tình hợp lý, nhưng mà Trần Thi Nhã vẫn muốn đi lên biệt thự trên núi nhìn xem.
Có điều, Trần Thi Nhã vừa mới ngồi dậy thì đã ngã nhào xuống đất. Hóa ra là hai chân cô vẫn còn run rẩy vì sợ hãi…
Cuối cùng, Kim Lũ Y đành phải đảm bảo rằng lát nữa sẽ thay cô đi lên biệt thự trên núi xem Diệp Côn Lôn có an toàn hay không.
“Cậu ngủ một lát nữa đi.” Kim Lũ Y đỡ bạn thân lên giường: “Còn lại cứ giao cho tớ.”
Sau khi ra khỏi phòng bạn thân, Kim Lũ Y vừa định đi lên núi điều tra xem có dấu hiệu mãng xà xuất hiện hay không, thì phó quan Ân Hồng Trang gọi điện thoại đến.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Lũ Y nghe máy.
“Đại nhân, tuy rằng vụ án Lê Viên đã bị cắt đứt manh mối, nhưng mà có một vụ án khác lại có tiến triển mới.”
Ân Hồng Trang báo cáo với Kim Lũ Y.
“Lần trước cô bảo tôi điều tra hai viên kim cương hồng, cuối cùng đã điều tra ra được người mua.”
“Chủ của kim cương hồng là Hứa Như Vân, từng là con dâu nhà họ Diệp, cũng chính là mẹ kế của Diệp Lâm.”
“Kết quả điều tra cho thấy bảy người chết có liên quan chặt chẽ với Hứa Như Vân, dường như là tay đấm làm việc cho bà ta.”
“Hứa Như Vân?” Kim Lũ Y giật mình: “Chẳng lẽ vụ tai nạn xe năm năm trước có liên quan đến bà ta?”
Chương 124: Nội tình nhà họ Diệp
Lúc Kim Lũ Y đang có manh mối mới về vụ tai nạn xe năm xưa, ông cụ Diệp cũng đang đi đến một địa điểm bí mật.
Đây là trung tâm quyền quý của Yến Kinh, cũng là khu vực trung tâm của toàn bộ thành thị, chỉ có công khanh hậu duệ quý tộc, quyền thế ngập trời mới có thể ở đây.
Đây cũng là nơi cấm người bình thường đi vào.
Cho dù là nhà họ Diệp, một trong mười đại gia tộc Yến Kinh, cũng phải báo cáo trước khi đi vào.
Bất cứ một tên thị vệ nào ở đây, cũng khiến ông cụ Diệp phải cười lấy lòng, sợ bị bọn họ từ chối cho vào.
Câu tục ngữ “một người đắc đạo gà chó lên trời” cũng chỉ thế mà thôi.
Một lát sau, sau khi được đồng ý, ông cụ Diệp đi vào trong một tiểu viện phong cách độc đáo.
“Lão gia nhà tôi đang tiếp khách. Ông ở đây đợi đi.” Một người quản gia trung niên nói xong thì nghênh ngang bỏ đi, thậm chí không giải thích thêm một câu nào.
“Vâng, cảm ơn.” Ông cụ Diệp ngược lại còn phải đứng dậy nói cảm ơn, không dám phàn nàn một chút nào.
Sau đó, không còn người nào đến hỏi han ông cụ Diệp nữa, thậm chí không mời một cốc nước nào.
Có thể thấy được thái độ kiêu ngạo và coi thường khách.
Dù vậy, ông cụ Diệp cũng không hề oán hận, còn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi suốt cả một buổi chiều.
Tới giờ cơm tối, ông cụ Diệp bắt đầu có chút thấp thỏm, không biết nên tiếp tục chờ đợi hay là chào đi về.
“Lão gia bảo ông đi vào ăn cơm.”
Lúc này, ông quản gia kia lại xuất hiện, lạnh nhạt nói một câu.
Ông cụ Diệp vừa nghe nói có thể ăn cơm với vị đại nhân kia thì cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đi qua đình đài lầu các, ra tới hậu đường,
Trong một căn phòng ăn sang trọng, giữa phòng là một chiếc bàn tứ phương nhỏ, một đám người hầu đứng hai bên hầu hạ.
Trước bàn không có người khách nào khác, chỉ có một ông cụ mặc đồ Đường chậm rãi húp canh, vẻ mặt an yên, hưởng thụ món ngon.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì vội vàng đi lên hành lễ.
Sau khi ông ta hành lễ xong, ông cụ mặc đồ Đường mới từ từ buông bát xuống, gật đầu nói: “Ăn chưa? Lại đây ăn chung đi.”
Ông cụ Diệp biết rõ ông cụ mặc đồ Đường là người nói sao thì phải làm vậy, không cần phải khách sáo nhún nhường gì cà.
Ông ta bảo bạn lại đây ăn cơm, thì bạn cứ ngoan ngoãn làm theo là được.
Ông cụ Diệp đáp vâng một tiếng rồi vội vàng đi lên ngồi xuống.
Ở trước mặt đại lão, ông cụ Diệp vừa kích động vừa căng thẳng, còn cực kì khiêm tốn, chỉ dám ngồi nửa bên ghế, không dám nhúc nhích chút nào.
“Tôi đã biết chuyện của nhà họ Diệp.” Ông cụ mặc đồ Đường tự mình gắp thức ăn cho ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp giật mình, vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Ông cụ mặc đồ Đường gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống đi.
Ông ta ngồi xuống lần nữa, vội vàng lùa một đũa thức ăn được ông cụ mặc đồ Đường thưởng cho vào trong miệng, không kịp thưởng thức xem có hương vị gì, chỉ cảm thấy cực kì vinh hạnh.
“Năm xưa nhà họ Bạch bị chèn ép, bây giờ lại sắp trở lại ngày xưa. Chuyện này đúng là có chỗ kỳ lạ. Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường húp thêm một ngụm canh, lẩm bẩm: “Ông yên tâm, có tôi ở đây, nhà họ Bạch không nuốt được nhà họ Diệp đâu.”
Nghe những lời này của đại lão, ông cụ Diệp cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng.
Hôm nay ông ta tới đây chỉ vì mấy câu nói kia.
Ông cụ mặc đồ Đường tiếp tục nói: “Nhà họ Bạch vừa mới cất bước, lấy đâu ra tiền thu mua nhiều cổ phiếu của nhà họ Diệp các ông như vậy?”
“Ngày mai tôi sẽ yêu cầu tổng cục quản lý giám sát tài chính đi điều tra nguồn gốc tài chính của bọn họ. Dù cho tài chính của bọn họ hợp pháp hay không, thì tôi đều sẽ bảo bọn họ ngoan ngoãn trả cổ phiếu của các ông lại.”
Dù cho ông cụ mặc đồ Đường nói nhẹ nhàng vu vơ, nhưng ông cụ Diệp lại biết rằng trong toàn bộ Đại Hạ, chỉ có ít ỏi một vài người làm được chuyện này.
Ông cụ Diệp vội vàng đứng lên nói cảm ơn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu cảm ơn thôi.
“Có điều…” Ông cụ Diệp tìm cơ hội dè dặt nhắc nhở: “Còn có nhà họ Triệu nữa, bọn họ vẫn luôn điều tra vấn đề thuế của công ty nhà tôi. Haizz, tôi không biết mình đắc tội ông cụ Triệu khi nào nữa…”
Nhắc tới ông cụ Triệu nhà họ Triệu, trên khuôn mặt an yên của ông cụ mặc đồ Đường cuối cùng cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Triệu Tài Thần hả?”
“Ha ha, ông ta đã về hưu rồi mà còn dám nhúng tay vào nữa hả?”
“Người không biết còn tưởng rằng Hộ Bộ vẫn nghe theo lời ông ta nữa đấy!”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Tôi sẽ làm cho bọn họ biết hiện nay Hộ Bộ nghe theo lời ai!”
Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn coi thường con người. Đây là một loại khí phách dưới một người trên vạn người, quyền lực cực kì cao, không được phép nghi ngờ.
Ông cụ Diệp bên cạnh giật mình đứng dậy, vội vàng phụ họa.
Lúc ra khỏi tiểu viện, ông cụ Diệp phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đối với ông ta mà nói, cùng vị đại lão kia ăn một bữa cơm tối, thật sự là một quá trình vừa giày vò vừa vinh hạnh. Bây giờ ông ta như kiểu vừa mới xuống pháp trường, cuối cùng cũng còn sống sót.
Có điều, có lời hứa của vị đại lão kia, bước chân trên đường về nhà của ông cụ Diệp đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tao không quan tâm là ai đang âm thầm đối phó nhà họ Diệp bọn tao, dù là nhà họ Triệu hay là nhà họ Bạch gì cũng được, lần này tao sẽ cho bọn mày biết nội tình và năng lực của nhà họ Diệp là không thể dao động.”
Chương 125: Hồ, Hoàng, Bạch, Hôi
Đêm đó, bốn đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng, Bạch, Hôi đã nghe lệnh đi Yến Kinh.
Trên một cánh đồng hoang vu, tộc trưởng của bốn đại gia tộc tụ tập lại với nhau.
“Chưa từng thấy nhà họ Trương nổi giận như vậy, phái hết cả bốn gia tộc chúng ta đi, đúng là ra quân ồ ạt mà!”
Một ông cụ vóc dáng gầy gò, quần áo sang trọng, để râu dê, híp mắt cười khẽ.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hồ, tên là Hồ Đại Tiên.
Nhà họ Hồ cung phụng hồ ly.
“Ha ha, nếu con trai ông chết, chắc là ông còn điên cuồng hơn ông ta!”
Một ông cụ sắc mặt vàng như nến cười lạnh nói.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hoàng, tên là Hoàng Bì Tử.
“Không có cơ hội đấy…” Hồ Đại Tiên lắc đầu cười khổ: “Hai đứa con trai của tôi đã bị tôi khắc chết, sắp tới lại khắc thêm đứa cháu trai, để sống thêm vài năm nữa.”
“Tiếc là thiếu gia nhà họ Trương bị con mãng xà nhà họ Liễu nuốt mất. Nếu không thì dù bị thương nặng cỡ nào, có khi tôi vẫn cứu sống được.”
Bà cụ đồ trắng tóc bạc tiếc nuối lắc đầu.
Bà ta là gia chủ nhà họ Bạch, tên là Bạch Nãi Nãi, sở trường thuật pháp vu y.
Nhà họ Bạch cung phụng con nhím.
“Hình như thằng nhãi kia đã thu phục mãng xà? Nhà họ Liễu buồn cười thật đấy, ngay cả con vật nhà mình nuôi cũng không giữ được, đúng là vô dụng!”
“Thảo nào lần này nhà họ Trương đá nhà họ Liễu ra ngoài, để tránh bọn họ vướng tay vướng chân.”
Trong góc âm u, một ông cụ thấp bé, mỏ chuột tai khỉ, mặc áo choàng xám tro cười rợn người.
Ông ta là tộc trưởng nhà họ Hôi, tên là Hôi Lão, Hôi Thử.
Nhà họ Hôi cung phụng chuột.
Và nhà họ Liễu không đi cùng thì cung phụng rắn.
Năm đại gia tộc thần bí của Phụng Thiên là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi lần lượt cung phụng hồ ly, chồn sóc, nhím, rắn, chuột.
Mỗi một gia tộc thần bí đều có sở trường một loại bí thuật.
Ví dụ như nhà họ Liễu sở trường thuần dưỡng rắn có linh tính có đạo hạnh.
Còn nhà họ Hoàng thì có thể mời Hoàng Đại Tiên đắc đạo nhập vào thân để mượn lực lượng.
“Cậu ta đã thu phục xà thần của nhà họ Liễu. Nếu cậu ta dùng nó để đối phó chúng ta thì cũng rất khó giải quyết.” Bạch Nãi Nãi có chút lo lắng: “Để tránh xảy ra sơ suất, vẫn nên gọi người nhà họ Liễu cùng đi theo thì hơn.”
“Vậy chúng ta cùng nhau hợp tác làm thịt hầm canh con thú vật kia đi!” Hôi Lão để lộ vẻ mặt thèm chảy nước bọt: “Lâu rồi không ăn canh rắn.”
“Còn là một con rắn hàng trăm tuổi.” Hoàng Bì Tử cũng thấy thèm: “Chắc chắn là bổ lắm!”
Năm nhà bàn bạc một lát rồi quyết định nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai lại ra tay.
Sau đó, đám người giải tán.
Hôi Lão mới đi ra được một đoạn, thấy ba người khác đều đã đi mất thì huýt sáo một cái.
Ngay sau đó, rất nhiều bóng người sột soạt vang lên.
Mười mấy người nam nữ già trẻ mặc áo khoác màu xám tro nhanh chóng tụ tập lại bên cạnh ông ta.
Bọn họ đều là cao thủ nhà họ Hôi dẫn đến trong chuyến đi lần này.
“Lần này nhà họ Trương phái bốn nhà chúng ta đi đối phó thằng nhãi họ Diệp kia, chính là cơ hội nghìn năm có một. Sau khi chuyện thành công, chắc chắn nhà họ Trương sẽ không bạc đãi chúng ta.”
“Cho nên tôi quyết định đêm nay gia tộc chúng ta sẽ hành động trước để giành riêng công lao.”
Đám tộc nhân nghe vậy thì giật mình.
“Tộc trưởng, làm vậy có mạo hiểm quá hay không?”
“Đúng vậy, ngay cả nhà họ Liễu cũng thua trong tay thằng nhãi kia!”
“Chúng ta vẫn nên hành động cùng với ba nhà khác đi, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.”
Hôi Lão nghe vậy thì lộ vẻ mặt khinh thường, cười mắng: “Tuy rằng nhà họ Hôi chúng ta thờ phụng chuột, nhưng tôi cũng không bảo các cậu nhát như chuột!”
“Có cái gì phải sợ hả?”
“Nhà họ Liễu thua là vì nhà họ Liễu chỉ có một người đi. Còn chúng ta lần này có nhiều người đi như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình thằng nhãi kia sao?”
“Hơn nữa, lần này chúng ta ở trong tối, thằng nhãi kia ở ngoài sáng. Đêm nay chúng ta đi đánh bất ngờ, giải quyết thằng nhãi kia trong lúc ngủ mơ!”
Đám tộc nhân nghe vậy thì vẫn hơi do dự, dường như không muốn mạo hiểm.
“Làm giàu trong nguy hiểm!” Hôi Lão tiếp tục xúi giục: “Giành riêng công lao và giành một phần tư công lao cách nhau nhiều lắm!”
“Hơn nữa, nếu đợi đến ngày mai mới ra tay thì có khi chúng ta không xen vào được.”
“Nếu lần này chỉ có nhà chúng ta có công lao, thì rất có thể sẽ thay thế được nhà họ Liễu mất thế, leo lên hạng thứ tư trong năm đại gia tộc, không còn đứng hạng chót nữa.”
“Chẳng lẽ… các cậu định cả đời đều bị bốn đại gia tộc khác leo lên trên đầu hay sao?
Lời nói này lập tức khơi dậy nhiệt huyết của các tộc nhân.
Bởi vì mỗi khi xếp hạng dựa theo vai vế tiền bạc thì lần nào nhà họ Hôi cũng đứng hạng chót, bị bốn đại gia tộc khác chế giễu, ngay cả nhà họ Trương cũng không thích bọn họ, trong tối ngoài sáng đều gọi bọn họ là bọn chuột nhắt.
Nếu có thể nhân cơ hội này bò lên trên một bước thì đúng là có thể thử mạo hiểm một lần.
Cho dù là chuột nhắt, thì cũng muốn tranh thủ một lần!
“Bọn tôi nghe tộc trưởng!”
Thấy mọi người đều đồng ý, Hôi Lão lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
“Được lắm, lần này nhà họ Hôi chúng ta cùng nhau bày ra thực lực thật sự đi!”
“Đi theo tôi!”
Dứt lời, Hôi Lão bật nhảy, tứ chi chạm đất, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm.
Đám tộc nhân khác cũng theo Hôi Lão hòa vào trong bóng đêm.
Cả đám đi thẳng về phía sơn trang Phong Hoa.
Lúc này, dưới núi Phượng Hoa.
Kim Lũ Y đang ở hiện trường điều tra manh mối.
“Chắc là ở đây rồi!”
Kim Lũ Y sử dụng kỹ thuật điều tra tội phạm, cẩn thận điều tra hiện trường, phát hiện dấu vết từng đánh nhau, thậm chí vẫn còn vết máu.
Có điều, Kim Lũ Y tìm mãi vẫn không thấy dấu vết có quái vật to lớn từng xuất hiện.
Theo lời nói của Trần Thi Nhã, mãng xà nuốt sống mọi thích khách, một con thú to đùng thế kia, sao có thể không để lại một chút dấu vết nào được?
Ít nhất thì ở mặt cỏ và núi rừng xung quanh phải có dấu vết trườn của mãng xà mới đúng.
Huống chi, nghe Trần Thi Nhã nói là mãng xà chui từ dưới đất lên.
Nhưng mà một con mãng xà khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, ít nhất cũng phải có hố đất.
Kim Lũ Y tìm một vòng quanh núi vẫn không có thu hoạch.
Không phải hiện gì cả.
Dường như con quái vật kia chỉ là trống rỗng xuất hiện, chưa từng chạm xuống đất vậy.
Lúc Kim Lũ Y định từ bỏ, đi lên núi tìm Diệp Côn Lôn để hỏi rõ ràng thì…
Sột soạt sột soạt…
Xung quanh có tiếng gió lướt qua.
Trong bóng đêm, từng bóng dáng bay nhanh.
Thấy vậy, Kim Lũ Y nín thở tập trung sự chú ý, thầm nghĩ: chẳng lẽ là con mãng xà kia quay lại?
Nghĩ đến đây, Kim Lũ Y không dám coi thường, từ từ gỡ chiếc cung đang đeo trên lưng xuống.
Vì đối phó con mãng xà kia, lần này Kim Lũ Y còn cố ý mang theo cung Hổ Bí trong quân đội.
Dây dung đã căng, mũi tên đã sẵn sàng.
Chiếc cung này có thể bắn ra lực lượng hơn trăm cân, cực kì mạnh mẽ.
Kim Lũ Y nhắm cung tên về phía chỗ sâu trong bóng đêm.
“Ai vậy? Giả thần giả quỷ hả?”
“Lăn ra đây cho tôi!”
Kim Lũ Y quát lớn rồi bắn mũi tên về phía bóng đêm.
Bình luận facebook