-
Chương 926-930
Chương 926 Nói xem ngươi đáng tội gì?
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Phải biết rằng Đại Tông Sư tối cao là cực hạn tu luyện của một võ giả! Cường giả với đẳng cấp như vậy rất hiếm, trăm năm mới có một người!
Hoặc có thể nói là gần như không có ai!
Mỗi một vị Đại Tông Sư tối cao đều có năng lực thay đổi triều chính, dù có là hoàng triều cũng không ngoại lệ!
Thế nhưng giờ Lâm Bắc Phàm tay trói gà chẳng chặt trước mắt bọn họ đây lại mà một cường giả ở đẳng cấp như vậy, sao có thể chứ?
Đừng nói đến lão giả kia không tin, dù là bọn họ thì cũng không thể tin nổi!
“Nghĩ kĩ chưa?"
Lâm Bắc Phàm đối mặt với lão giả, hắn mỉm cười: “Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì ngươi nói xem ta phải thu thập ngươi thế nào đây? Ngươi dám phá hoại hôn lễ của bản vương, lại còn muốn lấy đầu của bản vương và bệ hạ, ngươi nói xem ngươi..."
“Đáng tội gì?"
Câu nói này của Lâm Bắc Phàm còn mang theo công kích về mặt tinh thần.
Lão giả không kịp đề phòng nên đã bị thương, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khóe miệng tràn máu.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta lại tràn ngập vẻ kinh hãi. Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến hắn ta bị thương như vậy, chẳng lẽ đối phương thật sự là...
“Không! Bản tọa không tin!” Lão giả không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Người hắn ta muốn giết ấy thế mà lại là một Đại Tông Sư tối cao mạnh hơn hắn ta, là cảnh giới mà hắn ta cực khổ theo đuổi biết bao năm nay.
Một mối nguy cơ mãnh liệt đổ dồn lên đầu hắn ta, hắn ta cứ hạ thủ trước để ra oai!
“Chịu chết đi!” Lão giả điên cuồng gào lên, hai tay hắn ta ngưng tụ chưởng lực cực kì khủng khiếp rồi dùng sức đẩy tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Luồng kình khí kinh khủng ấy xông tới!
Khoảnh khắc ấy, trời đất cũng phải đổi màu!
Mọi người bên trong hoàng cung cũng kinh hãi!
“Chiêu này mạnh quá!"
"Chiêu này chắc phải khiến cả hoàng cung hóa thành tro mất, những người dưới Tông Sư cũng xong đời!"
“Dù có là Tông Sư thì cũng không thể chống lại được!"
“Mau ngăn lại!"
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn: “Đúng là ngoan cố không biết tự lượng sức mình!"
Chỉ thấy hắn khẽ phất tay, luồng kình khí kia nhanh chóng bị dập tắt và hóa thành gió.
Đồng tử của lão giả co rúm lại, hắn ta dốc hết sức ra một chưởng nhưng lại bị đối phương hóa giải một cách nhẹ bẫng.
Biết không thể đối địch được với người này, hắn ta lại đánh thêm một chưởng nữa rồi nhanh chóng tháo chạy.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh mắt, thân người hắn khẽ nghiêng một chút lập tức vượt cả ngàn trượng, tới ngay trước mặt lão giả rồi giơ tay ra.
Lão giả định phản kháng, song không biết vì sao mà toàn thân hắn ta không thể động đậy được. Hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm bóp cổ mình như bóp cổ một con gà.
“Hôm nay là đại hôn của bản vương, không nên dính máu! Thế nên ta chỉ phế tu vi của ngươi, sau này ngươi hãy sống trong thiên lao đi!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bình thản, nhưng nghe lại như một lời phán quyết vậy.
“Không! Đừng...” Lão giả sợ hãi.
Phế tu vi của hắn ta chẳng bằng giết luôn hắn ta đi cho xong.
Thế nhưng rõ ràng là Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của hắn ta. Bàn tay đang túm cổ đối phương của hắn khẽ động, tất cả kinh mạch xương cốt của lão giả đều đứt đoạn, hắn ta đã biến thành một phế nhân.
Có điều Lâm Bắc Phàm còn chê chưa đủ, hắn xâm chiếm tinh thần của lão giả, xóa sạch những gì liên quan đến võ nghệ mà hắn ta có được.
Sau đó, lão giả bị Lâm Bắc Phàm ném trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao...
Cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lão giả mạnh vô cùng ấy lại bị Lâm Bắc Phàm xử lí một cách nhẹ nhàng, đơn giản như giết chó vậy.
Mọi người ai cũng há hốc mồm.
“Vị cường giả cao thâm khó lường kia... cứ xong đời vậy luôn sao?"
“Hắn ta bị thừa tướng giải quyết chỉ với hai chiêu?"
Mãi đến khi Lâm Bắc Phàm lên tiếng thì mọi người mới khôi phục lại được.
“Người này đã phế, nhốt hắn ta vào thiên lao! Không được bản vương cho phép thì không ai được lại gần, càng không được thả hắn ta ra ngoài!"
“Vâng vâng... thưa điện hạ!"
Đại nội thị vệ bèn đi tới đưa lão giả đang hôn mê bất tỉnh kia đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thân hình giữa trời không kia, vừa sợ lại vừa kính phục.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra hoàng đế Đại Hạ đã dám phái người tới giết bản vương và bệ hạ, tội này không thể tha thứ! Sau khi đại hôn kết thúc, bản vương sẽ đích thân tới hoàng thành Đại Hạ để lấy đầu hắn ta!"
Mọi người chấn động.
Bị một cường giả tuyệt thế như thế này ghim thì hoàng đế Đại Hạ coi như xong đời, Đại Hạ cũng thế!
Trừ phi bọn họ có thể tìm được một Đại Tông Sư tối cao như Lâm Bắc Phàm và hắn ta đồng ý trợ giúp chứ không thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời!
Thế nhưng cơ hội là quá mong manh!
Nếu Lâm Bắc Phàm biết được mọi người đang nghĩ gì thì hắn sẽ nói với mọi người rằng, không phải cơ hội quá mong manh mà là hoàn toàn không có cơ hội ấy.
Hai vị Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ này đều là bạn của hắn thì ai có thể địch lại hắn đây?
Chương 927 Xin thỉnh giáo một phen
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?"
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Nhưng mà sao đột nhiên ngươi mạnh thế, mạnh đến mức...ta chẳng nhận ra ngươi nữa rồi!"
“Thực ra ta vẫn luôn vậy mà, chẳng qua là ta không thể hiện ra thôi!” Lâm Bắc Phàm lại cười.
“Thế ngươi... thế ngươi vẫn đối xử với ta giống như trước đây chứ?” Tiểu quận chúa thấp thỏm. “Tiểu quận chúa nói xem?” Lâm Bắc Phàm giơ tay nhéo gương mặt đàn hồi của tiệu quận chúa, thú vị vô cùng.
“Đáng ghét quá, lại nhéo mặt ta!” Tiểu quận chúa cười vui vẻ, trong lòng nàng hớn ha hớn hở, Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì cả.
“Phu quân!"
“Công tử!"
“Quân sư!"
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương cùng mọi người cũng ào lên.
Lâm Bắc Phàm xin lỗi: “Sư Sư, Như Sương... không phải ta cố ý giấu các ngươi đâu, ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích với các ngươi, hi vọng các ngươi..."
“Phu quân yên tâm, thiếp thân hiểu mà!” Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, nàng rất hiểu ý người.
“Công tử, ta biết ngươi là người làm chuyện lớn nên chắc chắn có nỗi khổ riêng, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta!” Mạc Như Sương cũng rất hiểu ý người.
“Quân sư, ngươi giấu trẫm cũng cực khổ quá nhỉ, hại trẫm xoay mòng mòng, lo lắng cho ngươi! Trẫm có thể tạm thời tha thứ cho ngươi, có điều trẫm có một yêu cầu, ngươi bắt buộc phải đồng ý!” Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu cầu gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tử Nguyệt công chúa sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Quân sư, trẫm nghe nói tốc độ của Đại Tông Sư tối cao nhanh lắm, một ngày có thể đi ngàn dặm! Nếu ngươi còn xem trẫm là nữ nhân của ngươi thì mỗi tuần ngươi phải đến Tà Nguyệt thăm trẫm, cố gắng vì huyết mạch của Tà Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm cạn lời.
Cái cô yêu nữ này đến giờ vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy.
Thôi vậy, nể tình ngươi là nữ nhân của ta nên ta đành đồng ý vậy!
Lúc này, mấy người kiếm tiên và đao thánh cũng bước tới.
Kiếm tiên thu kiếm lại, hắn ta cười khổ: “Thực ra chúng ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải! Người có thể ngồi đàm đạo với chúng ta, có thể chia sẻ kinh nghiệm võ học sao có thể là một người bình thường? Nếu không có cảnh giới tu vi ghê gớm thì sao chỉ điểm được cho chúng ta chứ?"
Đao thánh vác đạo trên vai, hắn ta cũng cười khổ: “Đúng là bất ngờ mà! Lão đệ, ba năm trước chúng ta gặp được một Tông Sư trẻ tuổi ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là ngươi nhỉ?"
Một vị cung phụng Tông Sư cung kính nói: “Điện hạ, hai năm trước chúng ta có gặp được một tiền bối Đại Tông Sư ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là điện hạ nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Không sai, chính là ta!” Mọi người thở hắt ra một hơi, giải được câu đố trong lòng.
Chỉ có ánh mắt Lâm Bắc Phàm là hiện vẻ xảo quyệt.
Dẫu sao có trở về năm nghìn năm trước cũng không tìm được một vị Đại Tông Sư tối cao mới hai mươi tuổi!
Hắn đúng là một tên yêu nghiệt từ xưa tới nay mà!
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là con của một người bình thường thôi, chẳng qua ta có tốc độ tu luyện nhanh hơn mọi người một chút nên không có gì kì quái cả!"
Mọi người đều cạn lời!
Gì mà nhanh hơn một chút, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều!
Bọn họ cũng được coi là nhân kiệt đương thế rồi, song so với Lâm Bắc Phàm thì còn kém xa!
Điều khiến người ta tức tối hơn là đối phương không chỉ có thiên phú võ học cao mà còn có trình độ học thức rất cao nữa chứ!
Ông trời đúng là quá thiên vị hắn, tại sao mọi thứ tốt đẹp ông trời đều dành cho hắn vậy?
“Đúng là ngươi hả!"
Đao thánh cười khổ: “Ngươi giấu giỏi thật đấy! Ta mà có thực lực như ngươi thì đã phô ra cho cả thiên hạ biết từ lâu rồi! Nếu hôm nay không có lão giả kia thì chắc không ép ngươi lộ diện được đâu ha! Lão đệ, ta đây không có yêu cầu gì, sau khi đại hôn kết thúc nhất định phải đàm đạo với chúng ta nhé! Lần này không bàn binh trên giấy nữa mà sử dụng thực lực thật sự đấy!"
“Không sai! Lần này chúng ta phải lấy kiếm luận anh hùng!” Kiếm tiên lớn giọng nói.
“Nhất định rồi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Chỉ cần các ngươi không sợ mông nở hoa là được!"
Đao thánh và kiếm tiên nhớ đến kết cục thảm thương ba năm trước, bọn họ bỗng thấy mông mình thoáng đau:
“Yên tâm đi, sẽ không đâu!"
“Chuyện hay như vậy lão phu cũng muốn tham gia!” Thương thần chen lời.
“Điện hạ, chúng ta cũng muốn tham gia!” Ba vị cung phụng của triều đình đồng thanh nói.
“A di đà phật, đồ nhi cũng muốn thỉnh giáo, mong điện hạ thành toàn!” Lão hòa thượng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Tình hữu nghị giữa nam nhân đơn giản vậy đấy.
Chương 928 Có chuyện gì để mai hẵng nói
Nói chuyện xong, mọi người bèn tản ra, Lâm Bắc Phàm bước tới chỗ nữ để tiếp tục hôn lễ.
Mọi người trên đường trông thấy vậy bèn kính sợ vô cùng.
Lâm Bắc Phàm không chỉ là một trong những người có quyền thế nhất thiên hạ mà còn là người có thực lực mạnh nhất thiên hạ, hai thân phận gộp lại làm một, hắn đúng là quá tài giỏi. Trước kia mọi người chỉ thấy một nam nhân tài kiệt song toàn như Lâm Bắc Phàm mới xứng với nữ đế.Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
Hiện giờ thì ngược lại, mọi người chỉ thấy một nữ nhân dung mạo như hoa, quyền lực cao chót vót với xứng với Lâm Bắc Phàm. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng tới trước mặt nữ đế, nhìn giai nhân tuyệt thế trước mắt mình, lòng hắn bỗng thấp thỏm...
Dẫu sao thì hắn cũng che giấu thực lực của mình trong thời gian dài, đây có thể coi là tội khi quân rồi! Hơn nữa hiện giờ hai người đã là phu thê hợp pháp mà hắn cứ giấu nàng mãi, đúng là không được ổn cho lắm!
Chuyện này về lí về tình về luật pháp thì đều khó nói!
Lâm Bắc Phàm bèn gọi một tiếng: “Bệ hạ..."
Nữ đế lắc đầu, nàng nói: “Hoàng phu, ngươi không cần phải nói gì đâu, trẫm tin ngươi, cũng hiểu cho ngươi!
Hiện giờ chúng ta tiếp tục đại hôn đi, đừng để khách khứa người ta chê cười!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bệ hạ quả anh minh đại nghĩa!"
Hai người lại nắm tay, tươi cười đi tiếp đãi khách khứa.
Sau đó, nữ đế sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói :”Đại hôn kết thúc xong trẫm sẽ tính sổ với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hừm, vậy mới bình thường này!
Có điều hắn lại thở phào một hơi.
Hiện giờ nữ đế không truy cứu, sau khi kết thúc hôn lễ mới truy cứu chứng tỏ nữ đế vẫn hơi giận.
Có điều cơn giận này chỉ nằm trong phạm vi giữa phu thê với nhau.
Phu thê tranh chấp là chuyện rất bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nháo nhào một hồi là qua, ngược lại còn tăng thêm tình cảm.
Tiếp đó, hai người Lâm Bắc Phàm và nữ đế mở tiệc, nhiệt tình đãi khách.
Do thân phận Đại Tông Sư tối cao của Lâm Bắc Phàm đã bị bại lộ nên hình tượng của hắn trong mắt mọi người đã tăng lên một bậc, ai cũng kính phục hắn.
Cuối cùng, mọi người đều rất vui vẻ và trở về.
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hai người trở về tẩm cung.
“Bệ hạ, đêm khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách thâm tình.
Gương mặt nữ đế ửng hồng, không biết là do uống nhiều rượu hay vì nguyên nhân khác, nàng nói: “Khoan đã, ngươi phải nói rõ chuyện hôm nay đi đã! Không nói rõ thì trẫm không cho phép ngươi lên giường!"
“Bệ hạ, nói gì cơ?” Lâm Bắc Phàm giả ngu.
Nữ đế lớn giọng nói: “Nói, nói tại sao ngươi che giấu thực lực của mình?"
“Thì để bảo vệ tính mạng!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Tại sao phải bảo vệ tính mạng!” Nữ đế lại hỏi.
“Bởi vì ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ôm mặt: “Mấy năm nay, ta đã tham ô được gần năm trăm triệu lượng bạc, lấy số tiền đó để xóa nghoèo, ta sợ có một ngày ngươi sẽ tính sổ với ta."
Tiếp đó, hắn lại kể những chuyện đã lén lút làm trong mấy năm nay ra cho nữ đế nghe.
“Bệ hạ, mặc dù ta đã làm nhiều chuyện tham ô nhưng ta có thể lấy nhân cách mình ra để bảo đảm rằng ra tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi và Đại Võ!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Nữ đế hỏi: “Thế sau này ngươi có làm không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có rồi!"
Nữ đế dựng đứng lông mày: “Gì cơ, ngươi còn dám làm nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm than thở: “Cơn gió tham ô ở Đại Võ vẫn còn chưa quét sạch nên ta phải tiếp tục tham ô thôi! Có điều ta sẽ giao hết số tiền tham ô được cho ngươi, coi như làm quỹ đen của ngươi vậy!"
“Ò!” Nữ đế gật đầu.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại không nắm chắc được suy nghĩ của nàng, không biết nàng có đang giận hay không.
Hắn bèn tỏ vẻ đáng thương: “Bệ hạ, ngươi đã đồng ý với ta rồi, dù trước kia ta có làm gì thì ngươi cũng phải tha thứ cho ta, ngươi nói lời không giữ lời hả?"
Cuối cùng nữ đế cũng không nhịn được nữa, nàng bật cười: “Hừ! Coi như ngươi còn biết thành thật! Thôi những chuyện trước kia cho qua, có điều sau này ngươi không được giấu trẫm nữa, trẫm sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, cô vợ này đúng là quá hào phóng, quá hiểu lòng người!
Hắn lập tức ôm nữ đế lên, xoay mấy vòng xong thì hôn lên mặt nàng.
Nữ đế xấu hổ, chỉ đành đám Lâm Bắc Phàm bằng chút sức lực cỏn con của mình.
“Bệ hạ, giờ chúng ta đi ngủ nhé!” Lâm Bắc Phàm kích động nói.
“Hoàng phu, đợi đã! Giữa vợ chồng với nhau không nên giấu giếm điều gì, thực ra trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi!” Nữ đế hơi chột dạ.
“Không cần, có chuyện gì để mai hẵng nói!"
"Nhưng mà chuyện này quan trọng lắm..."
“Có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng chuyện này, thần đã không đợi được rồi!” Lâm Bắc Phàm ôm nữ đế lên giường rồi bổ nhào đến.
“Cái tên chết tiệt này... xấu xa!"
Chương 929 Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi________________ vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy” Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ để chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải! Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả! Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ!"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy? Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ đế chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải!
Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả!
Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Cứ thế, nữ đế lại bị Lâm Bắc Phàm dày vò.
Khi hắn và nữ đế trải qua những ngày tháng yên bình thì ở Đại Hạ ngàn dặm xa xôi lại bất ổn vô cùng.
Bởi vì chuyện trong đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế đã được lan truyền đến đây.
Chương 930 Đại kết cục
Hoàng đế Đại Hạ phái Đại Tông Sư đi giết nữ đế và thừa tướng Đại Võ, kết quả ai ngờ thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm lại là một vị Đại Tông Sư tối cao, là cường giả tuyệt thế, hắn đã xử lí vị Đại Tông Sư kia nhanh gọn lẹ. Hơn nữa hắn còn tuyên bố sau khi hôn sự kết thúc, hắn sẽ đích thân tới Đại Hạ để lấy đầu hoàng đế Đại Hạ.
Đại Tông Sư tối cao quá mạnh, không ai có thể ngăn cản được hắn! Dù có là đại quân hùng hậu cũng không thể nào!
Hắn có thể hủy diệt cả một hoàng triều dễ như trở bàn tay!
Thế là những người biết tin đều chạy thục mạng để tránh bị liên lụy. Bách quan trong triều đình Đại Hạ cũng gấp như kiến bò trong chảo.
Có người không nhịn được và đã thu dọn hành lí chuẩn bị đánh bài chuồn.
Trong hoàng cung Đại Hạ, sắc mặt hoàng đế Đại Hạ u ám vô cùng: “Tìm được Đại Tông Sư tối cao chưa?"
Quan viên run như cầy sấy: “Bệ hạ, Đại Tông Sư tối cao là nhân vật hiếm có vô cùng, sao có thể tìm thấy dễ dàng vậy được, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nổi giận: “Phế vật! Đều là lũ phế vật! Trẫm đã cho các ngươi thời gian ba ngày rồi mà các ngươi không tìm được ai hết, trẫm nuôi các ngươi còn có tác dụng gì nữa? Lập tức đi tìm tiếp cho trẫm, không tìm được thì đừng có mà trở về!"
“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Quan viên sợ hãi lui xuống.
Bên trong điện không còn ai nữa, lúc này hoàng đế Đại Hạ mới thở hắt ra, trong lòng hắn ta đang nổi cơn bão tố.
Biết vậy hắn ta đã không chọc đến Lâm Bắc Phàm rồi.
Ban đầu hắn ta tưởng hắn chỉ là một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt, chỉ cần giết hắn là có thể trừ bỏ mối nguy hại, giải quyết mọi vấn đề, ai ngờ hắn lại là một con rồng cực lớn.
Hắn đã giết sạch cao thủ mà hắn ta phái tới, lại còn tuyên bố muốn lấy đầu hắn ta. Giờ hoàng đế Đại Hạ thấy hối hận vô cùng.
Hắn ta chỉ đành gửi gắm hi vọng vào một vị Đại Tông Sư tối cao rồi để hắn ta đối kháng với Lâm Bắc Phàm thôi.
Thế nhưng trên đời này Đại Tông Sư tối cao hiếm vô cùng, bọn họ như biến mất tăm giữa biển người, như thế thì làm sao tìm được?
“Ôi!” Hắn ta thở dài một hơi.
Trên bầu trời hoàng cung Đại Hạ bỗng xuất hiện một bóng người. Mọi người nhìn thấy xong thì kinh hãi.
“Lâm Bắc Phàm! Đó là Lâm Bắc Phàm!"
“Đại Tông Sư tối cao của Đại Võ!"
“Hắn... hắn tới rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nhận được tin xong thì ra khỏi cung điện, quả nhiên hắn ta trông thấy trên bầu trời có một bóng người.
Người đó có hóa thành tro hắn ta cũng nhận ra, đây chính là Lâm Bắc Phàm – người tới để lấy đầu hắn.
Sắc mặt hoàng đế Đại Hạ tái mét: “Sao ngươi tới nhanh vậy?"
“Hạ Thiên Khung, lâu lắm rồi không gặp!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngày xưa ta thả ngươi về, ai ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn, dám phái người tới hại ta và bệ hạ, ngươi nói xem ta nên xử lí ngươi thế nào đây?"
Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi! Mọi thứ trong hoàng cung ngươi muốn lấy gì thì cứ lấy, trẫm sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút!"
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Cần gì phải phiền phức như vậy! Giết ngươi xong là những thứ này đều thuộc về ta mà!"
Hoàng đế Đại Hạ không bình tĩnh được: “Vậy là không đàm phán được nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thì vốn cũng chẳng có gì mà đàm phán mà! Làm người phải giữ chữ tín, nói muốn lấy đầu ngươi là phải lấy đầu ngươi, muộn một ngày cũng không được!"
“Nếu đã vậy..."
Hoàng đế Đại Hạ điên cuồng: “Tất cả mọi người nghe lệnh, giết hắn cho trẫm!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Thị vệ và các cao thủ triều đình bèn xông lên.
“Như con cá giãy chết mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm giơ tay, một luồng kình khí kinh khủng ập đến và đánh bay tất cả binh sĩ cũng như cao thủ của triều đình Đại Hạ, bọn họ đều mất đi năng lực phản kháng.
“Không!"
Hoàng đế Đại Hạ sợ hãi kêu lên.
Tiếp đó, ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đổ dồn về hắn ta.
“Ngươi là hoàng đế, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ phất tay, hoàng đế Đại Hạ lập tức biến thành một tảng băng, dáng vẻ sợ hãi của hắn ta vẫn được lưu lại.
Sau đó hắn bèn trở về với vợ.
Không lâu sau, một trận gió thổi qua, tảng băng đã vỡ vụn.
Hoàng đế Đại Hạ đã chết, huyết mạch hoàng thất cũng bị giết sạch. Đại Hạ lại như rắn mất đầu, các đại thần đều tranh nhau, chia năm xẻ bảy.
Bên cạnh đó các nước xung quanh cũng nhìn chằm chằm lãnh thổ của Đại Hạ. Song do e dè Lâm Bắc Phàm và Đại Võ nên bọn họ không dám manh động.
Tất nhiên là Đại Võ cũng muốn mảnh đất này rồi.
Thế nhưng nó quá to nên mình Đại Võ cũng không nuốt hết được, chỉ đành tiêu hóa từ từ, rồi cũng có ngày nuốt chửng vào bụng thôi mà.
Còn về Đại Viêm thì hắn lười không muốn động đến.
Dù sao thì đất nước đó cũng đủ loạn rồi, hơn nữa con cháu hoàng thất và triều đình bên đó đều chẳng sống được mấy năm nữa, cứ để bọn họ tranh đấu với nhau, bọn họ xong đời thì Đại Võ sẽ thu dọn tàn cuộc. Hiện giờ, Lâm Bắc Phàm đã chẳng cần phải mong mỏi gì nữa, hắn gần như có tất cả từ quyền lực đến thực lực. Giờ hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tình nồng ý mặn với vợ mình, cố gắng vì huyết mạch của mình mà thôi.
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Phải biết rằng Đại Tông Sư tối cao là cực hạn tu luyện của một võ giả! Cường giả với đẳng cấp như vậy rất hiếm, trăm năm mới có một người!
Hoặc có thể nói là gần như không có ai!
Mỗi một vị Đại Tông Sư tối cao đều có năng lực thay đổi triều chính, dù có là hoàng triều cũng không ngoại lệ!
Thế nhưng giờ Lâm Bắc Phàm tay trói gà chẳng chặt trước mắt bọn họ đây lại mà một cường giả ở đẳng cấp như vậy, sao có thể chứ?
Đừng nói đến lão giả kia không tin, dù là bọn họ thì cũng không thể tin nổi!
“Nghĩ kĩ chưa?"
Lâm Bắc Phàm đối mặt với lão giả, hắn mỉm cười: “Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì ngươi nói xem ta phải thu thập ngươi thế nào đây? Ngươi dám phá hoại hôn lễ của bản vương, lại còn muốn lấy đầu của bản vương và bệ hạ, ngươi nói xem ngươi..."
“Đáng tội gì?"
Câu nói này của Lâm Bắc Phàm còn mang theo công kích về mặt tinh thần.
Lão giả không kịp đề phòng nên đã bị thương, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khóe miệng tràn máu.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta lại tràn ngập vẻ kinh hãi. Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến hắn ta bị thương như vậy, chẳng lẽ đối phương thật sự là...
“Không! Bản tọa không tin!” Lão giả không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Người hắn ta muốn giết ấy thế mà lại là một Đại Tông Sư tối cao mạnh hơn hắn ta, là cảnh giới mà hắn ta cực khổ theo đuổi biết bao năm nay.
Một mối nguy cơ mãnh liệt đổ dồn lên đầu hắn ta, hắn ta cứ hạ thủ trước để ra oai!
“Chịu chết đi!” Lão giả điên cuồng gào lên, hai tay hắn ta ngưng tụ chưởng lực cực kì khủng khiếp rồi dùng sức đẩy tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Luồng kình khí kinh khủng ấy xông tới!
Khoảnh khắc ấy, trời đất cũng phải đổi màu!
Mọi người bên trong hoàng cung cũng kinh hãi!
“Chiêu này mạnh quá!"
"Chiêu này chắc phải khiến cả hoàng cung hóa thành tro mất, những người dưới Tông Sư cũng xong đời!"
“Dù có là Tông Sư thì cũng không thể chống lại được!"
“Mau ngăn lại!"
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn: “Đúng là ngoan cố không biết tự lượng sức mình!"
Chỉ thấy hắn khẽ phất tay, luồng kình khí kia nhanh chóng bị dập tắt và hóa thành gió.
Đồng tử của lão giả co rúm lại, hắn ta dốc hết sức ra một chưởng nhưng lại bị đối phương hóa giải một cách nhẹ bẫng.
Biết không thể đối địch được với người này, hắn ta lại đánh thêm một chưởng nữa rồi nhanh chóng tháo chạy.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh mắt, thân người hắn khẽ nghiêng một chút lập tức vượt cả ngàn trượng, tới ngay trước mặt lão giả rồi giơ tay ra.
Lão giả định phản kháng, song không biết vì sao mà toàn thân hắn ta không thể động đậy được. Hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm bóp cổ mình như bóp cổ một con gà.
“Hôm nay là đại hôn của bản vương, không nên dính máu! Thế nên ta chỉ phế tu vi của ngươi, sau này ngươi hãy sống trong thiên lao đi!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bình thản, nhưng nghe lại như một lời phán quyết vậy.
“Không! Đừng...” Lão giả sợ hãi.
Phế tu vi của hắn ta chẳng bằng giết luôn hắn ta đi cho xong.
Thế nhưng rõ ràng là Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của hắn ta. Bàn tay đang túm cổ đối phương của hắn khẽ động, tất cả kinh mạch xương cốt của lão giả đều đứt đoạn, hắn ta đã biến thành một phế nhân.
Có điều Lâm Bắc Phàm còn chê chưa đủ, hắn xâm chiếm tinh thần của lão giả, xóa sạch những gì liên quan đến võ nghệ mà hắn ta có được.
Sau đó, lão giả bị Lâm Bắc Phàm ném trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao...
Cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lão giả mạnh vô cùng ấy lại bị Lâm Bắc Phàm xử lí một cách nhẹ nhàng, đơn giản như giết chó vậy.
Mọi người ai cũng há hốc mồm.
“Vị cường giả cao thâm khó lường kia... cứ xong đời vậy luôn sao?"
“Hắn ta bị thừa tướng giải quyết chỉ với hai chiêu?"
Mãi đến khi Lâm Bắc Phàm lên tiếng thì mọi người mới khôi phục lại được.
“Người này đã phế, nhốt hắn ta vào thiên lao! Không được bản vương cho phép thì không ai được lại gần, càng không được thả hắn ta ra ngoài!"
“Vâng vâng... thưa điện hạ!"
Đại nội thị vệ bèn đi tới đưa lão giả đang hôn mê bất tỉnh kia đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thân hình giữa trời không kia, vừa sợ lại vừa kính phục.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra hoàng đế Đại Hạ đã dám phái người tới giết bản vương và bệ hạ, tội này không thể tha thứ! Sau khi đại hôn kết thúc, bản vương sẽ đích thân tới hoàng thành Đại Hạ để lấy đầu hắn ta!"
Mọi người chấn động.
Bị một cường giả tuyệt thế như thế này ghim thì hoàng đế Đại Hạ coi như xong đời, Đại Hạ cũng thế!
Trừ phi bọn họ có thể tìm được một Đại Tông Sư tối cao như Lâm Bắc Phàm và hắn ta đồng ý trợ giúp chứ không thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời!
Thế nhưng cơ hội là quá mong manh!
Nếu Lâm Bắc Phàm biết được mọi người đang nghĩ gì thì hắn sẽ nói với mọi người rằng, không phải cơ hội quá mong manh mà là hoàn toàn không có cơ hội ấy.
Hai vị Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ này đều là bạn của hắn thì ai có thể địch lại hắn đây?
Chương 927 Xin thỉnh giáo một phen
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?"
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Nhưng mà sao đột nhiên ngươi mạnh thế, mạnh đến mức...ta chẳng nhận ra ngươi nữa rồi!"
“Thực ra ta vẫn luôn vậy mà, chẳng qua là ta không thể hiện ra thôi!” Lâm Bắc Phàm lại cười.
“Thế ngươi... thế ngươi vẫn đối xử với ta giống như trước đây chứ?” Tiểu quận chúa thấp thỏm. “Tiểu quận chúa nói xem?” Lâm Bắc Phàm giơ tay nhéo gương mặt đàn hồi của tiệu quận chúa, thú vị vô cùng.
“Đáng ghét quá, lại nhéo mặt ta!” Tiểu quận chúa cười vui vẻ, trong lòng nàng hớn ha hớn hở, Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì cả.
“Phu quân!"
“Công tử!"
“Quân sư!"
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương cùng mọi người cũng ào lên.
Lâm Bắc Phàm xin lỗi: “Sư Sư, Như Sương... không phải ta cố ý giấu các ngươi đâu, ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích với các ngươi, hi vọng các ngươi..."
“Phu quân yên tâm, thiếp thân hiểu mà!” Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, nàng rất hiểu ý người.
“Công tử, ta biết ngươi là người làm chuyện lớn nên chắc chắn có nỗi khổ riêng, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta!” Mạc Như Sương cũng rất hiểu ý người.
“Quân sư, ngươi giấu trẫm cũng cực khổ quá nhỉ, hại trẫm xoay mòng mòng, lo lắng cho ngươi! Trẫm có thể tạm thời tha thứ cho ngươi, có điều trẫm có một yêu cầu, ngươi bắt buộc phải đồng ý!” Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu cầu gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tử Nguyệt công chúa sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Quân sư, trẫm nghe nói tốc độ của Đại Tông Sư tối cao nhanh lắm, một ngày có thể đi ngàn dặm! Nếu ngươi còn xem trẫm là nữ nhân của ngươi thì mỗi tuần ngươi phải đến Tà Nguyệt thăm trẫm, cố gắng vì huyết mạch của Tà Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm cạn lời.
Cái cô yêu nữ này đến giờ vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy.
Thôi vậy, nể tình ngươi là nữ nhân của ta nên ta đành đồng ý vậy!
Lúc này, mấy người kiếm tiên và đao thánh cũng bước tới.
Kiếm tiên thu kiếm lại, hắn ta cười khổ: “Thực ra chúng ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải! Người có thể ngồi đàm đạo với chúng ta, có thể chia sẻ kinh nghiệm võ học sao có thể là một người bình thường? Nếu không có cảnh giới tu vi ghê gớm thì sao chỉ điểm được cho chúng ta chứ?"
Đao thánh vác đạo trên vai, hắn ta cũng cười khổ: “Đúng là bất ngờ mà! Lão đệ, ba năm trước chúng ta gặp được một Tông Sư trẻ tuổi ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là ngươi nhỉ?"
Một vị cung phụng Tông Sư cung kính nói: “Điện hạ, hai năm trước chúng ta có gặp được một tiền bối Đại Tông Sư ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là điện hạ nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Không sai, chính là ta!” Mọi người thở hắt ra một hơi, giải được câu đố trong lòng.
Chỉ có ánh mắt Lâm Bắc Phàm là hiện vẻ xảo quyệt.
Dẫu sao có trở về năm nghìn năm trước cũng không tìm được một vị Đại Tông Sư tối cao mới hai mươi tuổi!
Hắn đúng là một tên yêu nghiệt từ xưa tới nay mà!
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là con của một người bình thường thôi, chẳng qua ta có tốc độ tu luyện nhanh hơn mọi người một chút nên không có gì kì quái cả!"
Mọi người đều cạn lời!
Gì mà nhanh hơn một chút, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều!
Bọn họ cũng được coi là nhân kiệt đương thế rồi, song so với Lâm Bắc Phàm thì còn kém xa!
Điều khiến người ta tức tối hơn là đối phương không chỉ có thiên phú võ học cao mà còn có trình độ học thức rất cao nữa chứ!
Ông trời đúng là quá thiên vị hắn, tại sao mọi thứ tốt đẹp ông trời đều dành cho hắn vậy?
“Đúng là ngươi hả!"
Đao thánh cười khổ: “Ngươi giấu giỏi thật đấy! Ta mà có thực lực như ngươi thì đã phô ra cho cả thiên hạ biết từ lâu rồi! Nếu hôm nay không có lão giả kia thì chắc không ép ngươi lộ diện được đâu ha! Lão đệ, ta đây không có yêu cầu gì, sau khi đại hôn kết thúc nhất định phải đàm đạo với chúng ta nhé! Lần này không bàn binh trên giấy nữa mà sử dụng thực lực thật sự đấy!"
“Không sai! Lần này chúng ta phải lấy kiếm luận anh hùng!” Kiếm tiên lớn giọng nói.
“Nhất định rồi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Chỉ cần các ngươi không sợ mông nở hoa là được!"
Đao thánh và kiếm tiên nhớ đến kết cục thảm thương ba năm trước, bọn họ bỗng thấy mông mình thoáng đau:
“Yên tâm đi, sẽ không đâu!"
“Chuyện hay như vậy lão phu cũng muốn tham gia!” Thương thần chen lời.
“Điện hạ, chúng ta cũng muốn tham gia!” Ba vị cung phụng của triều đình đồng thanh nói.
“A di đà phật, đồ nhi cũng muốn thỉnh giáo, mong điện hạ thành toàn!” Lão hòa thượng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Tình hữu nghị giữa nam nhân đơn giản vậy đấy.
Chương 928 Có chuyện gì để mai hẵng nói
Nói chuyện xong, mọi người bèn tản ra, Lâm Bắc Phàm bước tới chỗ nữ để tiếp tục hôn lễ.
Mọi người trên đường trông thấy vậy bèn kính sợ vô cùng.
Lâm Bắc Phàm không chỉ là một trong những người có quyền thế nhất thiên hạ mà còn là người có thực lực mạnh nhất thiên hạ, hai thân phận gộp lại làm một, hắn đúng là quá tài giỏi. Trước kia mọi người chỉ thấy một nam nhân tài kiệt song toàn như Lâm Bắc Phàm mới xứng với nữ đế.Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
Hiện giờ thì ngược lại, mọi người chỉ thấy một nữ nhân dung mạo như hoa, quyền lực cao chót vót với xứng với Lâm Bắc Phàm. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng tới trước mặt nữ đế, nhìn giai nhân tuyệt thế trước mắt mình, lòng hắn bỗng thấp thỏm...
Dẫu sao thì hắn cũng che giấu thực lực của mình trong thời gian dài, đây có thể coi là tội khi quân rồi! Hơn nữa hiện giờ hai người đã là phu thê hợp pháp mà hắn cứ giấu nàng mãi, đúng là không được ổn cho lắm!
Chuyện này về lí về tình về luật pháp thì đều khó nói!
Lâm Bắc Phàm bèn gọi một tiếng: “Bệ hạ..."
Nữ đế lắc đầu, nàng nói: “Hoàng phu, ngươi không cần phải nói gì đâu, trẫm tin ngươi, cũng hiểu cho ngươi!
Hiện giờ chúng ta tiếp tục đại hôn đi, đừng để khách khứa người ta chê cười!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bệ hạ quả anh minh đại nghĩa!"
Hai người lại nắm tay, tươi cười đi tiếp đãi khách khứa.
Sau đó, nữ đế sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói :”Đại hôn kết thúc xong trẫm sẽ tính sổ với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hừm, vậy mới bình thường này!
Có điều hắn lại thở phào một hơi.
Hiện giờ nữ đế không truy cứu, sau khi kết thúc hôn lễ mới truy cứu chứng tỏ nữ đế vẫn hơi giận.
Có điều cơn giận này chỉ nằm trong phạm vi giữa phu thê với nhau.
Phu thê tranh chấp là chuyện rất bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nháo nhào một hồi là qua, ngược lại còn tăng thêm tình cảm.
Tiếp đó, hai người Lâm Bắc Phàm và nữ đế mở tiệc, nhiệt tình đãi khách.
Do thân phận Đại Tông Sư tối cao của Lâm Bắc Phàm đã bị bại lộ nên hình tượng của hắn trong mắt mọi người đã tăng lên một bậc, ai cũng kính phục hắn.
Cuối cùng, mọi người đều rất vui vẻ và trở về.
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hai người trở về tẩm cung.
“Bệ hạ, đêm khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách thâm tình.
Gương mặt nữ đế ửng hồng, không biết là do uống nhiều rượu hay vì nguyên nhân khác, nàng nói: “Khoan đã, ngươi phải nói rõ chuyện hôm nay đi đã! Không nói rõ thì trẫm không cho phép ngươi lên giường!"
“Bệ hạ, nói gì cơ?” Lâm Bắc Phàm giả ngu.
Nữ đế lớn giọng nói: “Nói, nói tại sao ngươi che giấu thực lực của mình?"
“Thì để bảo vệ tính mạng!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Tại sao phải bảo vệ tính mạng!” Nữ đế lại hỏi.
“Bởi vì ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ôm mặt: “Mấy năm nay, ta đã tham ô được gần năm trăm triệu lượng bạc, lấy số tiền đó để xóa nghoèo, ta sợ có một ngày ngươi sẽ tính sổ với ta."
Tiếp đó, hắn lại kể những chuyện đã lén lút làm trong mấy năm nay ra cho nữ đế nghe.
“Bệ hạ, mặc dù ta đã làm nhiều chuyện tham ô nhưng ta có thể lấy nhân cách mình ra để bảo đảm rằng ra tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi và Đại Võ!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Nữ đế hỏi: “Thế sau này ngươi có làm không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có rồi!"
Nữ đế dựng đứng lông mày: “Gì cơ, ngươi còn dám làm nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm than thở: “Cơn gió tham ô ở Đại Võ vẫn còn chưa quét sạch nên ta phải tiếp tục tham ô thôi! Có điều ta sẽ giao hết số tiền tham ô được cho ngươi, coi như làm quỹ đen của ngươi vậy!"
“Ò!” Nữ đế gật đầu.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại không nắm chắc được suy nghĩ của nàng, không biết nàng có đang giận hay không.
Hắn bèn tỏ vẻ đáng thương: “Bệ hạ, ngươi đã đồng ý với ta rồi, dù trước kia ta có làm gì thì ngươi cũng phải tha thứ cho ta, ngươi nói lời không giữ lời hả?"
Cuối cùng nữ đế cũng không nhịn được nữa, nàng bật cười: “Hừ! Coi như ngươi còn biết thành thật! Thôi những chuyện trước kia cho qua, có điều sau này ngươi không được giấu trẫm nữa, trẫm sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, cô vợ này đúng là quá hào phóng, quá hiểu lòng người!
Hắn lập tức ôm nữ đế lên, xoay mấy vòng xong thì hôn lên mặt nàng.
Nữ đế xấu hổ, chỉ đành đám Lâm Bắc Phàm bằng chút sức lực cỏn con của mình.
“Bệ hạ, giờ chúng ta đi ngủ nhé!” Lâm Bắc Phàm kích động nói.
“Hoàng phu, đợi đã! Giữa vợ chồng với nhau không nên giấu giếm điều gì, thực ra trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi!” Nữ đế hơi chột dạ.
“Không cần, có chuyện gì để mai hẵng nói!"
"Nhưng mà chuyện này quan trọng lắm..."
“Có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng chuyện này, thần đã không đợi được rồi!” Lâm Bắc Phàm ôm nữ đế lên giường rồi bổ nhào đến.
“Cái tên chết tiệt này... xấu xa!"
Chương 929 Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi________________ vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy” Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ để chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải! Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả! Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ!"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.
Sáng ngày hôm sau.
Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"
Chuyện này sao mà chịu được đây?
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"
Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"
“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.
Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"
“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy? Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.
“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"
Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"
Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"
Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"
Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.
Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.
Tất cả là bởi nữ đế chính là đại Boss phía sau!
Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.
Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải!
Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả!
Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!
Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"
Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."
Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"
Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"
Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.
Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.
Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"
Nữ để hô lên: “Đừng mà!"
“Không muốn cũng phải muốn!"
Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.
Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.
Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"
“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"
Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ"
“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.
Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.
Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"
“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.
Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.
Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"
Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"
Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"
Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"
“Hừ! Vậy còn được!"
Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.
Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"
Cứ thế, nữ đế lại bị Lâm Bắc Phàm dày vò.
Khi hắn và nữ đế trải qua những ngày tháng yên bình thì ở Đại Hạ ngàn dặm xa xôi lại bất ổn vô cùng.
Bởi vì chuyện trong đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế đã được lan truyền đến đây.
Chương 930 Đại kết cục
Hoàng đế Đại Hạ phái Đại Tông Sư đi giết nữ đế và thừa tướng Đại Võ, kết quả ai ngờ thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm lại là một vị Đại Tông Sư tối cao, là cường giả tuyệt thế, hắn đã xử lí vị Đại Tông Sư kia nhanh gọn lẹ. Hơn nữa hắn còn tuyên bố sau khi hôn sự kết thúc, hắn sẽ đích thân tới Đại Hạ để lấy đầu hoàng đế Đại Hạ.
Đại Tông Sư tối cao quá mạnh, không ai có thể ngăn cản được hắn! Dù có là đại quân hùng hậu cũng không thể nào!
Hắn có thể hủy diệt cả một hoàng triều dễ như trở bàn tay!
Thế là những người biết tin đều chạy thục mạng để tránh bị liên lụy. Bách quan trong triều đình Đại Hạ cũng gấp như kiến bò trong chảo.
Có người không nhịn được và đã thu dọn hành lí chuẩn bị đánh bài chuồn.
Trong hoàng cung Đại Hạ, sắc mặt hoàng đế Đại Hạ u ám vô cùng: “Tìm được Đại Tông Sư tối cao chưa?"
Quan viên run như cầy sấy: “Bệ hạ, Đại Tông Sư tối cao là nhân vật hiếm có vô cùng, sao có thể tìm thấy dễ dàng vậy được, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nổi giận: “Phế vật! Đều là lũ phế vật! Trẫm đã cho các ngươi thời gian ba ngày rồi mà các ngươi không tìm được ai hết, trẫm nuôi các ngươi còn có tác dụng gì nữa? Lập tức đi tìm tiếp cho trẫm, không tìm được thì đừng có mà trở về!"
“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Quan viên sợ hãi lui xuống.
Bên trong điện không còn ai nữa, lúc này hoàng đế Đại Hạ mới thở hắt ra, trong lòng hắn ta đang nổi cơn bão tố.
Biết vậy hắn ta đã không chọc đến Lâm Bắc Phàm rồi.
Ban đầu hắn ta tưởng hắn chỉ là một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt, chỉ cần giết hắn là có thể trừ bỏ mối nguy hại, giải quyết mọi vấn đề, ai ngờ hắn lại là một con rồng cực lớn.
Hắn đã giết sạch cao thủ mà hắn ta phái tới, lại còn tuyên bố muốn lấy đầu hắn ta. Giờ hoàng đế Đại Hạ thấy hối hận vô cùng.
Hắn ta chỉ đành gửi gắm hi vọng vào một vị Đại Tông Sư tối cao rồi để hắn ta đối kháng với Lâm Bắc Phàm thôi.
Thế nhưng trên đời này Đại Tông Sư tối cao hiếm vô cùng, bọn họ như biến mất tăm giữa biển người, như thế thì làm sao tìm được?
“Ôi!” Hắn ta thở dài một hơi.
Trên bầu trời hoàng cung Đại Hạ bỗng xuất hiện một bóng người. Mọi người nhìn thấy xong thì kinh hãi.
“Lâm Bắc Phàm! Đó là Lâm Bắc Phàm!"
“Đại Tông Sư tối cao của Đại Võ!"
“Hắn... hắn tới rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nhận được tin xong thì ra khỏi cung điện, quả nhiên hắn ta trông thấy trên bầu trời có một bóng người.
Người đó có hóa thành tro hắn ta cũng nhận ra, đây chính là Lâm Bắc Phàm – người tới để lấy đầu hắn.
Sắc mặt hoàng đế Đại Hạ tái mét: “Sao ngươi tới nhanh vậy?"
“Hạ Thiên Khung, lâu lắm rồi không gặp!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngày xưa ta thả ngươi về, ai ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn, dám phái người tới hại ta và bệ hạ, ngươi nói xem ta nên xử lí ngươi thế nào đây?"
Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi! Mọi thứ trong hoàng cung ngươi muốn lấy gì thì cứ lấy, trẫm sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút!"
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Cần gì phải phiền phức như vậy! Giết ngươi xong là những thứ này đều thuộc về ta mà!"
Hoàng đế Đại Hạ không bình tĩnh được: “Vậy là không đàm phán được nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thì vốn cũng chẳng có gì mà đàm phán mà! Làm người phải giữ chữ tín, nói muốn lấy đầu ngươi là phải lấy đầu ngươi, muộn một ngày cũng không được!"
“Nếu đã vậy..."
Hoàng đế Đại Hạ điên cuồng: “Tất cả mọi người nghe lệnh, giết hắn cho trẫm!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Thị vệ và các cao thủ triều đình bèn xông lên.
“Như con cá giãy chết mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm giơ tay, một luồng kình khí kinh khủng ập đến và đánh bay tất cả binh sĩ cũng như cao thủ của triều đình Đại Hạ, bọn họ đều mất đi năng lực phản kháng.
“Không!"
Hoàng đế Đại Hạ sợ hãi kêu lên.
Tiếp đó, ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đổ dồn về hắn ta.
“Ngươi là hoàng đế, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ phất tay, hoàng đế Đại Hạ lập tức biến thành một tảng băng, dáng vẻ sợ hãi của hắn ta vẫn được lưu lại.
Sau đó hắn bèn trở về với vợ.
Không lâu sau, một trận gió thổi qua, tảng băng đã vỡ vụn.
Hoàng đế Đại Hạ đã chết, huyết mạch hoàng thất cũng bị giết sạch. Đại Hạ lại như rắn mất đầu, các đại thần đều tranh nhau, chia năm xẻ bảy.
Bên cạnh đó các nước xung quanh cũng nhìn chằm chằm lãnh thổ của Đại Hạ. Song do e dè Lâm Bắc Phàm và Đại Võ nên bọn họ không dám manh động.
Tất nhiên là Đại Võ cũng muốn mảnh đất này rồi.
Thế nhưng nó quá to nên mình Đại Võ cũng không nuốt hết được, chỉ đành tiêu hóa từ từ, rồi cũng có ngày nuốt chửng vào bụng thôi mà.
Còn về Đại Viêm thì hắn lười không muốn động đến.
Dù sao thì đất nước đó cũng đủ loạn rồi, hơn nữa con cháu hoàng thất và triều đình bên đó đều chẳng sống được mấy năm nữa, cứ để bọn họ tranh đấu với nhau, bọn họ xong đời thì Đại Võ sẽ thu dọn tàn cuộc. Hiện giờ, Lâm Bắc Phàm đã chẳng cần phải mong mỏi gì nữa, hắn gần như có tất cả từ quyền lực đến thực lực. Giờ hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tình nồng ý mặn với vợ mình, cố gắng vì huyết mạch của mình mà thôi.
Bình luận facebook