• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (1 Viewer)

  • Chương 86-90

Chương 86 Hàng hung Chu Hồng (hạ)

- Ta đã sớm biết như vậy!

Biết trước ba chiêu của đối phương không xuôi cũng ngược, Chu Hồng sớm đưa ra sự phòng bị.

Là người đứng thứ tư trong kỳ thi đầu vào, hắn đã trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ. Đối với loại chiêu số nông cạn này, ban đầu hắn còn không để ý, một khi có phòng bị rồi sao có thể bị đánh bại?

Trong lòng cười lạnh, tay phải của hắn ngăn chặn đòn tấn công của đối phương, bảo vệ mệnh môn. Hắn đang định phản kích, chỉ thấy một tay của Trịnh Dương công kích xuống phía dưới. Không ngờ đó chỉ là hư chiêu! Một nắm đấm khác đã đến trước mặt Chu Hồng.

Bành!

Chu Hồng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng.

- Mẹ nó! Ngươi hèn hạ!

Lui liên tục hai bước, nước mắt Chu Hồng dàn giụa.

Nắm đấm của Trịnh Dương so với Viên Đào còn lợi hại hơn nhiều. Một quyền đánh xuống khiến hắn muốn ngất đi.

- Hèn hạ? Lúc chiến đấu làm gì có hèn hạ!

Trịnh Dương lười nói nhảm, đánh trúng một chiêu, hắn tiếp tục hướng về phía trước, liên tục đấm về phía mệnh môn của đối phương. Nắm tay còn lại nhằm mặt đối phương thỉnh thoảng đánh tới.

Hai chiêu cùng một bút vẽ, không chút do dự.

- Ngươi…

Mỗi lần Chu Hồng muốn ngăn cản liền phát hiện chỉ là hư chiêu. Sau mấy chiêu, khuôn mặt hắn đã sưng vù, đầu choáng mắt hoa, buồn bực sắp hộc máu.

Tên này cũng quá vô sỉ đi!

Dù cho ngươi biết điểm yếu của ta cũng không cần nhằm vào đó tấn công hoài vậy a! Giống như liên tục nhiều ván cờ chỉ đem quân đi cùng một nước vậy, thú vị ở đâu? Ngươi có phong độ sao?

Mặt ta đã sưng thành như vậy rồi, người còn đánh…

Không phải các ngươi nói quyết đấu công bằng sao?

Công bằng ở đâu?

Công chính ở đâu?

Còn nói điểm đến là dừng… Không nên làm rạn nứt tình cảm…

Điểm dừng của các ngươi rốt cuộc ở tận đâu?

- Dừng…

Biết rằng nếu cứ đánh như vậy, không khéo hắn phải chết ở đây, Chu Hồng đành cố nén bi thương trong lòng, vội vàng lui ra ngoài:

- Ta nhận thua…

Không nhận thua không được. Đối phương biết điểm yếu của mình, da mặt lại dày như vậy, không ngừng tấn công điểm yếu đó. Làm sao hắn có thể chống đỡ được?

Đổi lại nếu là trước đó hắn chưa bị thương thì còn có thể dựa vào thân pháp để tránh né, tìm cơ hội phản kích. Nhưng bây giờ, đôi mắt hắn gần như không thể thấy gì, nếu còn đánh tiếp hắn e rằng bản thân sẽ chết ở đây.

- Nhận thua thì tốt. Triệu Nhã, đến lượt ngươi… - Trương Huyền nói.

- Xin chỉ giáo! – Triệu Nhã đi tới, không đợi đối phương phản đối liền lập tức công kích điên cuồng.

Thói quen tấn công của nàng không khác gì Trịnh Dương, không phải yếu điểm chính là khuôn mặt Chu Hồng.

- … - Chu Hồng khóc.

- Tốt! Vương Dĩnh, đến lượt ngươi thử xem!

Sau khi tiếp tục nhận thua, Chu Hồng vẫn chưa kịp nói chuyện, Vương Dĩnh lại đi tới.

Ngay sau đó là Lưu Dương…

Rất nhanh, năm học viên của Trương lão sư đều lần lượt ngược đãi hắn một lần. Giờ phút này, đôi mắt Chu Hồng đã sưng húp thành một kẽ hở, so với mù lòa cũng không khác mấy.

- Tốt rồi! Ngươi mau bồi thường tiền. Mỗi người một ngàn kim tệ, cộng tiền sửa chữa cửa, tổng cộng một vạn! – Viên Đào đi lên phía trước.

- Một vạn? Các ngươi chỉ có năm người, vì sao hết những một vạn? – Chu Hồng sắp điên rồi.

- Cửa của chúng ta là năm ngàn! – Viên Đào đương nhiên nói.

- Năm ngàn? – Nước mắt Chu Hồng tuôn rơi ào ào.

Một trăm kim tệ có thể đổi lấy năm cái cửa rách này. Các ngươi nói năm ngàn? Kẻ chuyên nói điêu cũng không dám lừa gạt như vậy!

- Không bồi thường cũng được. Trương lão sư, chúng ta còn muốn cùng cao thủ đứng thứ tư kỳ nhập học luận bàn. Mong lão sư thành toàn! – Trịnh Dương nói.

- Ừm. Đều là bạn học, các ngươi hãy hạ thủ lưu tình, ra tay có chừng mực! – Trương Huyền nghiêm túc gật đầu.

- Còn hạ thủ lưu tình… Không cần… Không cần! Ta bồi thường là được chứ gì!

Nghe thấy Trương lão sư đồng ý ngay lập tức, lại nói câu lúc nãy đã nói, khóe miệng Chu Hồng giật giật. Hắn không dám nói nhảm nữa, vội vàng móc trong túi tiền mười tờ một ngàn kim phiếu đưa ra.

Tay đưa tiền mà lòng nhỏ máu.

Mặc dù nhà hắn lắm tiền, nhưng một vạn kim tệ chính là tất cả tiền tiết kiệm mấy năm nay của hắn. Chỉ bởi vì đưa chiến thiếp đến đây…

Đền tiền xong, Chu Hồng sợ còn lởn vởn ở đây sẽ bị đánh chết tươi, bèn co giò chạy mất.

Vừa rồi còn hùng dũng, oai vệ, khí thế bừng bừng xông đến, tự nhận bản thân là duy ngã đôc tôn, Chu Hồng có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị đánh thảm như vậy!

- Lão sư…

Sau khi Chu Hồng rời đi, đám người Viên Đào, Trịnh Dương đều khiếp sợ nhìn về phía Trương lão sư đang ngồi chính giữa phòng. Tất cả đều toát ra ánh mắt sùng bái.

Bọn hắn có thể chiến thắng Chu Hồng, tất cả đều là công lao chỉ điểm của hắn.

Đơn giản chỉ điểm một chút liền chiến thắng đối phương, giống như đã biết trước đối phương sẽ dùng võ kỹ gì. Rốt cuộc làm sao hắn làm được?



- Lục lão sư, ngươi cảm thấy Trương Huyền này có nhận lời khiêu chiến của ngươi không? – Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, cười hỏi.

Lục Tầm lão sư một khi ra tay, Trương Huyền này khẳng định gặp xui xẻo. Sớm muộn gì học sinh của hắn cũng bị đánh bại.

- Ta không quan tâm hắn có tiếp nhận hay không. Dám tranh đoạt học viên của ta, không dằn mặt hắn, Lục Tầm ta sau này làm sao có thể lập uy ở Hồng Thiên học viện này? – Lục Tầm lão sư hừ lạnh.

- Đúng vậy! – Hồng Hạo trưởng lão gật đầu, đang muốn nói tiếp liền thấy một gia hỏa mặt mũi sưng vù như đầu heo đi tới.

- Lục lão sư, xin hãy làm chủ cho ta…

Người vừa đến đã quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở.

- Ngươi là… - Nhìn thấy bộ dạng của người nọ vô cùng xa lạ, Lục Tầm giật nảy mình.

- Ta là Chu Hồng a… - Người đến lần nữa chịu một vạn điểmtổn thương.

- Chu Hồng? Không phải ta bảo ngươi đưa chiến thiếp sao? Tại sao lại biến thành như vậy?

Nghe tên của đối phương, Lục Tầm quả nhiên nhận ra một vài nét giống với Chu Hồng, không nhịn được hỏi.

Chỉ là đi đưa chiến thiếp thôi, sao lại biến thành hình dạng này?

- Ta bị người đánh a… - Chu Hồng khóc một dòng sông.

- Trương Huyền vậy mà không để ý thân phận lão sư, ra tay với ngươi sao? – Lục Tầm sầm mặt lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, kích động khí tức cường đại lan tỏa.

Không ngờ hắn đã mở ra mấy chục huyệt đạo, đích thực là một cường giả Ích Huyệt cảnh.

Khó trách hắn là minh tinh lão sư. Với thực lực này của hắn đủ để trở thành trưởng lão của học viện rồi.

Chu Hồng là cao thủ đứng thứ tư trong kỳ thi nhập học. Mặc dù thứ tự này không hoàn toàn đại biểu thực lực, những cũng chứng minh sức chiến đấu của hắn đứng hàng đầu trong số các tân sinh.

Học viên của Trương Huyền đều là người mới, vì vậy người duy nhất có khả năng đánh hắn thành như vậy, chỉ có vị Trương lão sư này thôi!

- Là… học sinh của hắn… Trương lão sư… không hề ra tay! – Chu Hồng vô cùng xấu hổ.

- Học viên? Ý ngươi là đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương?

Nếu muốn tỷ thí cùng người khác, Lục Tầm lão sư dĩ nhiên đã điều tra kỹ càng, phát hiện học kỳ này Trương Huyền thu được sinh viên không đến nỗi kém.

- Bọn hắn liên thủ lại đánh ngươi? Không đúng! Mặc dù thứ tự của bọn họ không thấp, nhưng ta đã đặc biệt chỉ điểm cho ngươi, để tu vi bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Coi như bọn chúng liên thủ cũng không thể là đối thủ của ngươi chứ!

Mặc dù thực lực của mấy người triệu nahx không yếu, nhưng Chu Hồng lại mạnh hơn. Không những thế, hai ngày nay mình đã tốn không ít công sức. Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, võ giả tầng hai trở xuống, gần như không có đối thủ của hắn. Dù cho mấy người kia liên thủ cũng không đánh lại!

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy Chu Hồng đã bị đánh thảm thế này?
Chương 87 Thực sự là lão sư kém cỏi nhất sao?

- Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ liền liên thủ nhưng cũng không đánh lại được ta... Sau đó, Trương lão sư đến, rồi dạy ba chiêu quyền pháp, không biết làm sao liền từng người từng người một như có Thần giúp, tên thứ nhất cùng ta chiến đấu chính là Viên Đào...

Chu Hồng đem chuyện vừa rồi nói một lần, còn đem Trương Huyền truyền thụ ba chiêu lần lượt triển khai một lần.

Nghe được hắn nói, nhìn thấy ba chiêu mà hắn mô phỏng theo, Lục Tầm cùng Hồng Hạo trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, từng người đều cảm thấy được lỗ tai của chính mình có phải là nghe lầm hay không, sắc mặt khó coi giống như bị táo bón vậy.

- Ngươi nói Viên Đào thực sự là...kẻ xếp hạng hạng nhất từ dưới đếm lên lúc thi sát hạch nhập học, Viên Đào sao? Liền ba chiêu này, ngươi... cũng không nói quá đấy chứ?

Con mẹ nó ngươi là đến chơi đùa ta hả?

Vừa nãy điều tra, chuyên môn nhìn tư liệu của Viên Đào, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, không học được bất kỳ công pháp, vũ kỹ nào, cũng chỉ là da dày thịt béo nên có thể chịu đòn mà thôi, lúc kiểm tra nhập học càng là người đứng hạng bét, làm sao có khả năng đem ngươi, một cao thủ xếp hạng tư này, đánh bại chứ?

Có phải hay không nói quá như vậy?

Hơn nữa, ba chiêu này bọn họ cũng nhìn, rác rưởi đến mức không thể nào rác rưởi hơn, cũng có thể gọi là võ kỹ?

Coi như điên đảo đấm đá loạn xạ, sử dụng, tả hữu hỗ hoán*, cũng không tính là gì đi!

*tả hữu hỗ hoán: tay trái và tay phải cùng sử dụng, giúp đỡ tiến công

- Là hắn đê tiện...

Chu Hồng một mặt thống khổ đem tình hình chiến đấu mới vừa rồi tỉ mỉ nói một lần.

- Xem ra là mệnh môn của ngươi bị người phát hiện, ba chiêu chỉ là danh nghĩa, hấp dẫn sự chú ý của ngươi, mục tiêu thực sự là nơi này!

Nghe xong đối phương trần thuật, Lục Tầm giờ mới hiểu được vấn đề.

Chính học sinh này của cũng quá không cẩn thận.

Mệnh môn là địa phương mà lực lượng của người tu luyện tụ hợp, là căn bản của người tu luyện, nhất định phải cố gắng bảo vệ, liền bị phát hiện như vậy, thực sự là quá bất cẩn.

Tuy nói phát hiện mệnh môn, không có nghĩa là có thể đánh thắng đối phương, chung quy chiến đấu không phải là chuyện một cộng một bằng hai, còn liên quan đến phản ứng, ứng biến,…rất nhiều điều kiện khác, nhưng hai người có tu vi tương đương đối chiến với nhau, nhưng một trong hai người bị đối phương phát hiện mệnh môn, vẫn là chuyện hết sức nguy hiểm.

- Những học sinh này khẳng định không làm được. Có thể phát hiện mệnh môn của ngươi, lại biết cách lợi dụng, tên Trương Huyền lão sư này xem ra cũng không đơn giản. Ta vốn đang cảm thấy cùng hắn tỷ thí không có ý nghĩa gì, trực tiếp nghiền ép, xem ra bây giờ phải nhìn lại rồi. Không đơn giản như vậy, việc này càng ngày càng thú vị!

Lục Tầm không hổ là minh tinh lão sư của học viện, rất nhanh đã phát hiện và phân tích được tình huống xảy ra.

Mệnh môn là điểm yếu của người tu luyện, bình thường mọi người đều bảo vệ rất tốt, rất khó phát hiện, hơn nữa, coi như phát hiện, không có năng lực đối kháng, cũng rất khó vượt qua.

Thật giống như cho người bình thường một cây chủy thủ, biết rõ cắm vào trái tim hẳn phải chết, nhưng vẫn đánh không lại cao thủ quyền anh.

Đám học sinh của Trương Huyền nếu như có thể phát hiện, khẳng định lúc đầu chiến đấu đã có thể thắng lợi rồi, rất hiển nhiên là Trương Huyền phát hiện và lặng lẽ nói cho học sinh của hắn.

- Bất quá, không sao, ta hiện tại liền nghĩ biện pháp giúp ngươi đột phá đến võ giả nhị trọng, một khi thành công, mệnh môn của ngươi tự nhiên sẽ dời đi, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau lại báo thù chuyện của hôm nay cũng không muộn!

Bàn tay lớn vẫy một cái, Lục Tầm an ủi.

Mệnh môn của người tu luyện không phải một mực không thay đổi, căn cứ công pháp tu luyện, cảnh giới, võ kỹ sẽ có sự khác biệt.

Chu Hồng hiện tại mệnh môn nằm trên eo, một khi đột phá đến võ giả nhị trọng, nhất định sẽ di chuyển đến một vị trí khác, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau, những việc làm đó của bọn họ sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

Thậm chí, trong truyền thuyết công pháp tu luyện cao minh, người có thực lực cường hãn, căn bản không có mệnh môn cùng nhược điểm, coi như muốn tìm cũng không tìm được.

- Vâng!

Chu Hồng gật đầu.

Lục Tầm nhìn sang:

- Một lúc nữa ta đi tìm Thượng Thần trưởng lão, xác định danh sách tỷ thí, ngươi hãy cố gắng tu luyện, đừng làm cho ta thất vọng, nửa tháng sau ta sẽ để cho ngươi tự tay báo thù!

- Đa tạ Lục lão sư! - Nghe được Lục Tầm lão sư an ủi, Chu Hồng lần thứ hai khôi phục tự tin.

- Đúng rồi, Hồng Hạo trưởng lão, ngươi cùng Thượng Thần trưởng lão không phải là có quan hệ không tệ sao? Xử lý Trương Huyền loại lão sư phế vật này, tìm phòng giáo dục chắc là càng tốt hơn so với ta chứ?

Nói tới Thượng Thần trưởng lão, Lục Tầm không nhịn được xoay đầu lại.

Hồng Hạo trưởng lão là năm đó cũng là một trong số những người cạnh tranh chức viện trưởng , không ít trưởng lão đều có quan hệ không tệ với hắn, Thượng Thần chính là một người trong đó.

Theo lý thuyết, nếu như có mấu thuẫn cùng Trương Huyền, thì nên tìm giáo đạo chủ nhiệm ra tay, có phải càng thuận tiện có hơn không? Sao phải tìm đến bản thân?

- Phòng giáo dục thật ra cũng không tiện, cũng không thể cưỡng ép đem học sinh của hắn thay đổi lão sư đi! Thật muốn làm như vậy, hắn náo đến lão sư công hội, nói là mình bị chèn ép thì chẳng phải càng thêm phiền phức sao?

Hồng Hạo trưởng lão nói.

Học sinh nếu như là tự nguyện bái sư, phòng giáo dục cũng không có cách nào ép buộc.

Chủ yếu nhất là ở trong mắt hắn, Trương Huyền bất quá chỉ là một tên lão sư rác rưởi sát hạch được không điểm mà thôi, cần gì phải tìm giáo đạo chủ nhiệm làm gì cho tốn công?

Quả thực chính là đại tài tiểu dụng, lấy dao mổ trâu để cắt tiết gà.

Đương nhiên những lời này hắn không thể nói ra được, nếu không Lục Tầm lão sư nhất định sẽ cảm thấy mình không tôn trọng hắn.

Kỳ thực đối phương không nói lấy trình độ thông mình của Lục Tầm, cũng có thể đoán được một hai.

Nếu không phải hai học sinh của hắn không hiểu ra sao bị người đào góc tường, hắn mới chẳng muốn quản những chuyện vô bổ này, càng sẽ không đưa ra cái gì sư giả bình trắc!

Hai người đang trò chuyện, liền nhìn thấy một người thanh niên đi nhanh tới.

- Lục Tầm...

Còn chưa tới đến trước mặt, đối phương liền hô lên.

- Hóa ra là Vương lão sư, ngươi làm sao lại đến đây? - Lục Tầm cười nói.

Người tới chính là một vị minh tinh lão sư khác của học viện, Vương Siêu, thương pháp cao thủ mà Trịnh Dương lúc đầu muốn bái sư.

- Hồng Hạo trưởng lão!

Đi tới trước mặt, nhìn thấy Hồng Hạo ngồi ở một bên, Vương Siêu hành lễ một cái, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Lục Tầm:

- Chuyện ở phòng giáo dục ngươi đã nghe nói chưa?

- Nghe nói cái gì? - Lục Tầm tràn đầy nghi hoặc.

- Ngươi cũng không biết? Thượng Thần trưởng lão đã bị cách chức điều tra!

Vương Siêu nói:

- Là lão sư công hội vừa ban bố mệnh lệnh lúc nãy.

- Thượng Thần trưởng lão bị cách chức điều tra? Xảy ra chuyện gì?

Không những Lục Tầm khó có thể tin, liền ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng giật nảy mình.

Đường đường Hồng Thiên học viện giáo đạo chủ nhiệm, làm sao có khả năng không hề có một chút tin tức nào, nói mất chức là mất chức ngay được?

- Có người nói là hắn hãm hại một cái lão sư, làm việc bất công, cũng có người nói, là thời điểm đang tiến hành học tâm tra hỏi không công chính, ngược lại chuyện này bị lão sư công hội biết nên trực tiếp mất chức!

Vương Siêu nói.

Tào Hùng xin học tâm tra hỏi, động tĩnh không lớn, không ít lão sư đều không biết.

- Hãm hại? Không công chính? Là vị lão sư nào lợi hại như vậy, liền đường đường Thượng Thần trưởng lão đều có thể lật đổ, thậm chí để lão sư công hội xuất thủ?

Lục Tầm không nhịn được nói.

Thượng Thần trưởng lão tuy chỉ là cái chủ nhiệm của phòng giáo dục, hậu trường lại rất cứng, thậm chí ngay cả một số trưởng lão trong lão sư công hội đều là bằng hữu của hắn, lật đổ hắn, hơn nữa làm được triệt để như thế, chắc là rất khó đi!

Hồng Hạo trưởng lão cũng không khỏi tò mò, muốn biết đến cùng là nhân vật nào lợi hại như vậy.

- Ta nghe nói chính là vị lão sư rác rưởi nhất của học viện chúng ta, Trương Huyền lão sư!

Vương Siêu suy nghĩ một chút, nói.

- Trương Huyền? Sao có thể có chuyện đó?

Lục Tầm, Hồng Hạo trưởng lão như là bị kẹp lấy đuôi, đồng thời nhảy lên, từng cái từng cái mắt trợn to, cảm giác như là điên rồi.

Ăn mấy thứ đồ cũng có thể phá đổ một cái tửu lâu đã đứng sừng sững trong học viện hơn mười năm; để học sinh lùi khoá của đệ nhất lão sư trong học viện; tùy tiện dạy mấy cái học sinh, đem tân sinh đứng thứ tư đánh thành đầu heo; còn lật đổ giáo đạo chủ nhiệm Thượng Thần trưởng lão...

Trương Huyền, thực sự là lão sư kém cỏi nhất của học viện sao?
Chương 88 Công hội luyện đan sư

- Được rồi, bài học hôm nay dừng lại ở đây, trở về cứ dựa theo giáo án của ta mà tu luyện cho tốt, nửa tháng sau sư giả bình trắc, ta không muốn thua trận! Cũng hi vọng các ngươi đừng để ta thua trận!

Trong phòng, Trương Huyền lại nói một chút chuyện liên quan tới tu luyện, sau đó mới thật sự tan học.

Trải qua hai ngày cùng mọi người ở chung, hắn đã dần dần thích ứng với nghề nghiệp lão sư này, càng ngày càng có tác phong của một nhà giáo.

- Dạ, Trương lão sư!

Đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, sắc mặt từng người đều đỏ lên.

Chuyện vừa rồi, bọn họ biết Lục Tầm lão sư muốn khiêu chiến với Trương lão sư, cũng biết cuộc thi này thắng hay thua là phụ thuộc vào bọn họ.

Nếu là trước kia, nghe được có thể quỳ xuống làm học trò của Lục lão sư, bọn họ nhất định sẽ hưng phấn đến nỗi ngủ không yên, nhưng mà bây giờ, đánh chết họ cũng sẽ không rời đi!

Thuận miệng chỉ điểm ra khuyết điểm trên người bọn họ, còn chữa cho tốt vấn đề khó xử của Triệu Nhã, Vương Dĩnh, không chỉ khiến bọn họ hết bệnh mà thậm chí còn có thể tu luyện thêm tiến bộ, thậm chí giúp bọn hắn tìm ra mệnh môn của Chu Hồng, để bọn hắn thu hoạch được đại toàn thắng, vị Trương lão sư này giống như có một mị lực đặc biệt, để bọn họ kinh ngạc, bội phục, rốt cuộc không muốn làm học trò của bất cứ lão sư nào khác nữa.

- Tạm biệt lão sư! - Mấy người bọn họ rời khỏi lớp học.

- Ngươi nói Trương lão sư được năm mươi lăm điểm trong kỳ học tâm khảo hạch?

- Ngay cả Bạch Tốn tiểu Vương gia cũng muốn thỉnh giáo hắn?

Vừa ra lớp học, đám người liền không nhịn được nhìn về phía Lưu Dương hỏi thăm chuyện học tâm khảo hạch hôm nay.

Lưu Dương cũng không có giấu diếm, nói toàn bộ tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe.

Khi mọi người nghe được Trương lão sư kỳ thật có được thực lực Ích Huyệt cảnh, từng người đều khiếp sợ đến tột đỉnh, hai mắt tỏa ra ánh sáng.

Lúc nghe tới cách làm ăn vô sỉ của phòng giáo dục, ai cũng tức giận đến nỗi lòng đầy căm phẫn, sắp tức nước vỡ bờ.

- Các vị, Lục Tầm lão sư khiêu chiến, ta cảm thấy đây thật ra là một cơ hội, vì đây chính là cơ hội tốt để Trương lão sư lấy lại được thanh danh đã mất từ trước đến nay của mình! - Kể xong chuyện xảy ra ở Học Tâm Tháp, Lưu Dương nhìn quanh một vòng:

-Cho nên, ta hi vọng nửa tháng này các vị có thể tu luyện cho tốt, làm rạng danh lão sư, cũng là làm rạng danh bản thân chúng ta.

-Không sai, phẩm cáchcủa Trương lão sư cao thượng như vậy, tính tình khoan dung độ lượng, hắn có thể không so đo nói xấu tiểu nhân, xem như học viên của hắn, chúng ta có trách nhiệm giúp thầy khôi phục danh dự!

Đôi mắt thanh tú của Triệu Nhã cũng lấp lóe, lộ ra kiên định không thay đổi.

- Ta ta cũng đồng ý! - Vương Dĩnh có chút ngốc, cũng cắn răng nói.

Trương lão sư giúp nàng chữa khỏi tật ở chân, lại còn sáng chế riêng cho nàng một bộ công pháp, phần ân tình này, cho dù có thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp.

- Chúng ta cũng sẽ cố gắng!

Viên Đào, Trịnh Dương cũng đi lên phía trước.

- Như vậy là được rồi, nửa tháng này, chúng ta liều mạng tu luyện, thi đấu tân sinh, nhất định phải làm cho những xem thường Trương lão sư đó mở to mắt ra mà xem. - Trong mắt Lưu Dương mang theo kiên định, thanh âm từ tốn trầm ổn:

- Học viên của Trương lão sư là tuyệt nhất!

- Nửa tháng sau tỷ thí.

Không biết năm học viên của mình đang mang ý chí sục sôi, lúc này Trương Huyền đang ngồi trong phòng học, mày nhíu lại thành một cục.

Đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh hắn không lo lắng, riêng phần mình có nội công thâm hậu, phối hợp truyền thụ công pháp của bản thân, nửa tháng sau thực lực của bọn họ chắc chắn có thể tăng rất lớn! Trịnh Dương, Lưu Dương, thiên tư không yếu, lòng háo thắng cũng mạnh, chỉ cần chỉ điểm kỹ lưỡng, tu vi tăng lên vượt bậc chắc không thành vấn đề, người duy nhất khiến hắn lo lắng là Viên Đào.

Tên nhóc này là một người tu luyện phân tán, lại còn không có nhân mạch làm chỗ dựa phía sau, thậm chí không chưa từng tiếp xúc qua công pháp, trong vòng nửa tháng mà muốn tiến bộ nhanh chóng, e rằng sẽ có chút khó khăn.

- Trừ phi nghĩ ra cách kích hoạt thượng cổ Long Tê huyết mạch của hắn! - Trong đầu Trương Huyền nghĩ như vậy.

Viên Đào, lúc trước hắn dùng Thiên Đạo thư viện tra xét, có được thượng cổ Long Tê huyết mạch, loại huyết mạch này phòng ngự là vô địch, một khi kích hoạt, cả người cho dù là tu luyện hay là phòng ngự, tốc độ đều sẽ gia tăng thật lớn.

Muốn cho hắn nhanh chóng tăng lên, chắc là chỉ có thể đi con đường này mà thôi.

- Thế nhưng làm thế nào mới có thể kích hoạt Long Tê huyết mạch? – Tuy Trương Huyền đã nghĩ ra được phương pháp, nhưng lại có vấn đề mới nằm ngổn ngang trong lòng.

Long Tê huyết mạch là huyết mạch thượng cổ lưu truyền xuống, vô cùng quý giá, ghi chép liên quan tới nó, đã ít lại càng thêm ít, nhiều nhất chỉ biết cách gọi, về phần làm thế nào để kích hoạt, chỉ sợ toàn bộ Vương quốc Thiên Huyền cũng không có ai biết.

- Kích hoạt cũng phải có thể chất đặc thù, có ba loại phương pháp, thứ nhất, tu luyện từng bước, đạt tới cảnh giới nhất định, liền có khả năng kích hoạt! Loại phương pháp này rất ổn, nhưng phải hao phí quá nhiều thời gian, thậm chí không ít người còn chưa kịp kích hoạt, cũng đã xuống lỗ rồi! Thứ hai, tra ra thể chất thuộc tính gì, kết hợp dùng đan dược tương ứng, loại dược có tác dụng càng mạnh thì tỷ lệ kích hoạt được lại càng cao! Thứ ba, chết đi sống lại, tử vong hoặc là trúng độc, đã từng có một cường giả, bị người ta đâm hơn bảy mươi đao mới có thể kích hoạt, còn có một vị, uống thuốc kịch độc, thất khiếu chảy máu, tắt thở ba ngày mới có thể mở ra được thể chất đặc thù, kích hoạt được Long tê huyết mạch, thành công phục sinh. - Tinh thần khẽ động, một thư tịch liên quan tới thể chất đặc thù hiện lên trong não hải, trong đó có ghi lại một số phương pháp kích hoạt.

Nhìn một hồi, Trương Huyền đen mặt.

Loại thứ nhất, thứ hai coi như bình thường đi, loại thứ ba là cái quỷ gì?

Tử vong hoặc là trúng độc, liền đâm hơn bảy mươi đao, ăn vào kịch độc thất khiếu chảy máu, lỡ như chết rồi không sống lại được luôn thì sao? Chẳng phải hắn thành tội nhân giết người sao?

- Chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai! – Trương Huyền xoa xoa lông mày.

Loại thứ ba chắc chắn không được, chỉ có thời gian nửa tháng, loại phương pháp thứ nhất cũng không kịp, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai là thích hợp nhất.

- Nếu đã như vậy, đi đến công hội luyện đan sư tìm thử xem, có lẽ sẽ có thể tìm thấy đan dược thích hợp, kích hoạt được Long Tê huyết mạch của Viên Đào và Thuần Âm chi thể trong người Triệu Nhã! – Trương Huyền nghĩ vậy xong, liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Triệu Nhã và Viên Đào đều là những người có thể chất đặc thù, nếu kích hoạt được, tu vi tất nhiên có thể tăng lên rất nhiều.

Nghề nghiệp chín đời lưu truyền hầu như đều có công hội liên minh của riêng bọn họ, như công hội lão sư, công hội luyện khí sư luyện bảo sư, công hội trận pháp, công hội tuần thú sư…

Luyện đan sư cũng không ngoại lệ.

Luyện đan sư là một trong những nghề đặc thù ở đây, luyện đan sư mặc dù so ra kém hơn danh sư một chút, nhưng cũng có địa vị, cũng được tôn sùng, để cho người ta tôn trọng, dù sao chỉ cần là tu luyện giả, tất nhiên sẽ không tránh khỏi chuyện bị thương, tất nhiên sẽ muốn đột phá lên cấp nhanh chóng, mà những cái này, tất nhiên phải cần đến sự trợ giúp của luyện đan sư.

Bọn hắn luyện chế đan dược, tất nhiên sẽ luôn tìm cách phát huy dược lực tốt hơn, để người tu luyện thu hoạch được dược hiệu càng lớn hơn.

Chính vì vậy, công hội luyện đan sư lúc nào cũng náo nhiệt, mỗi ngày đều đông nghìn nghịt người, võ giả đến đây mua thuốc, hỏi thăm nhiều vô số kể.

Trương Huyền tiền thân cũng chưa từng tới nơi này, bất quá đây cũng là một trong những nơi có thế lực lớn nhất trong Vương thành, nên Trương Huyền vẫn biết vị trí công hội nằm ở đâu.

Đi ra sân trường đi dọc theo đường phố khoảng tầm một canh giờ, sẽ đến nơi.

Kiến trúc ở đây rộng lớn hùng vĩ, giống như là một giáo đường to lớn, phía trên treo một bức hoành phi, có năm chữ lớn công hội luyện đan sư Long Phi Phượng Vũ!

Không có chút do dự nào, Trương Huyền liền nhấc chân đi vào.

Vừa vào cửa là một đại sảnh rộng lớn, bên trong người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

- Muốn biết đan dược gì có thể mở ra Long Tê huyết mạch và Thuần Âm chi thể, phải tìm luyện đan sư nghe ngóng, hoặc là tìm đan dược thư tịch liên quan tới hai loại này nghiên cứu! - Lần này Trương Huyền tới chủ yếu là để nghe ngóng tin tức, cũng không phải là mua đan dược, nên chỉ có hai phương pháp này.

Luyện đan sư hắn không quen biết ai hết, tìm người nghe ngóng thật sự có chút không thích hợp cho lắm, hơn nữa, cho dù hắn có quen biết ai đi chăng nữa, đối phương cũng chưa chắc biết! Dù sao Long Tê huyết mạch và Thuần Âm chi thể đều thực sự rất hiếm thấy.

Về phần loại phương pháp thứ hai, tìm được thư tịch có tin tức gì hữu dụng không khác nào mò kim đáy biển, cũng không giống như hắn có được cái máy gian lận Thiên đạo thư viện này trong tay.

Có quyết định, Trương Huyền liền nhanh chân đi về phía quầy của công hội.
Chương 89 Văn Tuyết phẫn nộ

Văn Tuyết là nhân viên tiếp đãi ở đại sảnh của Luyện đan sư công hội. Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là trở thành một luyện đan sư. Đáng tiếc, thiên phú của nàng có hạn, đã thi mấy lần nhưng đến cả học đồ đều không đậu.

Rơi vào đường cùng, nàng đành xin làm công ở nơi đây, cố gắng học tập.

Mặc dù nhìn thoáng qua, phục vụ viên ở đại sảnh không có địa vị cao, nhưng thu nhập rất khá. Đan dược nàng bán ra đều được trích phần trăm. Mặc dù không nhiều nhưng lượng tiêu thụ lớn, chỗ tốt cũng càng nhiều. Vì vậy, mức lương một năm của nàng nhiều gấp năm, sáu lần những người cùng công việc đó.

Nhưng mà, thu nhập không thấp, đổi lại nàng lại không muốn làm việc này thêm ngày nào. Không phải vì công việc khó khắn, mà là… ngoại hình của nàng.

Nàng khoảng hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, hơn nữa mấu chốt là, nàng sinh ra đã rất xinh đẹp. Không đến mức vạn dặm khó tìm, nhưng cũng được cho là một trong một trăm.

Lúc đầu, nàng nghĩ xinh đẹp là chuyện tốt, chỉ cần là nữ nhân ai lại không muốn mình xinh đẹp. Tuy nhiên, môi trường làm việc của nàng lại khác biệt. Mỗi ngày, có không biết bao nhiêu công tử nhà giàu chạy đến bắt chuyện với nàng, đưa ra đủ loại yêu cầu không tưởng tượng nổi.

Có vài người, mỗi ngày đều quấn quít dây dưa, dùng đủ chiêu trò, khiến nàng vô cùng phiền chán.

Nhưng bản thân là nhân viên phục vụ, nàng lại không thể đuổi họ đi. Nếu thực sự làm vậy, chỉ cần bọn hắn nói đến đây mua đồ, người không may chính là nàng!

- Mong rằng hôm nay không có mấy con ruồi không biết xấu hổ lởn vởn ở đây!

Trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, Văn Tuyết sửa sang lại quần áo ngay ngăn, lộ ra nụ cười mỉm đứng trong quầy hàng. Ngay sau đó, nàng liền thấy một thanh niên đi đến.

Người thanh niên này tuổi không quá hai mươi, làn da dược bảo dưỡng rất tốt, bóng loáng, mịn màng. So với nàng còn đẹp hơn một chút!

- Xin hỏi tiên sinh cần gì? - Văn Tuyết nhìn sang, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.

- Nơi này của các ngươi… có bán sách không? Chính là loại sách liên quan đến công hiệu của đan dược, có thể mở ra thể chất đặc thù. – Người thanh niên hỏi.

Người đi tới chính là Trương Huyền.

Tiền thân chưa bao giờ tới nơi này, vì vậy cũng không biết tình huống cụ thể. Hắn chỉ đành ra đại sảnh hỏi thăm.

- Muốn mua thư tịch, mời ra phòng sách. Nơi này là Luyện đan sư công hội!

Vốn đang tươi cười, sau khi nghe được câu hỏi của đối phương, Văn Tuyết sầm mặt xuống.

Muốn đến bắt chuyện với ta, ngươi có thể chuyên nghiệp chút được không?

Đến Luyện đan sư công hội mua sách… Sao ngươi không đi tiệm cơm hỏi mua giày đi?

- Không phải. Ta tới đây để tìm sách liên quan đến công hiệu của đan dược. Hiệu sách khẳng định không có!

Trương Huyền không nhìn thấy sự thay đổi thái độ của cô gái, suy nghĩ một chút rồi nói.

Còn ngụy biện? Ta liền đứng im xem ngươi ngụy biện!

Văn Tuyết khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng.

Thấy đối phương không nói gì, Trương Huyền cứ tưởng nàng không hiểu ý mình, bèn tiếp tục giải thích:

- Ta chính là muốn tìm loại đan dược có thể kích phát thể chất đặc biệt. Nhưng ta không biết loại nào phù hợp, vì vậy muốn tìm mấy quyển sách có liên quan. Nếu các ngươi có hãy bán cho ta mấy quyển. Hoặc là… cho ta mượn nhìn một chút cũng được!

- Ngươi nói xong chưa?

Ta không thèm để ý tới, ngươi còn có thể nói hăng hái như vậy?

Còn đòi mua sách, mượn sách… Chiêu trò cũ rích này còn muốn đem ra lừa gạt nữ sinh?

Văn Tuyết nhận định kẻ trước mắt chính là tới quấy rối nhằm thu hut sự chú ý của nàng.

Nếu không, ai sẽ chạy đến Luyện đan sư công hội mua sách chứ? Đây chẳng phải muốn bị đánh sao?

Giờ phút này, Trương Huyền cũng nhìn ra thái độ của đối phương. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hắn không đắc tội với đối phương a… sao nàng ta lại có bộ dạng này?

- Có lẽ là đến thời kỳ mãn kinh!

Lắc đầu, Trương Huyền cũng không để trong lòng. Là một người xuyên việt văn minh, tiến bộ, hắn lười cùng một nữ nhân so đo.

Nếu để Văn Tuyết biết suy nghĩ trong đầu hắn, nhất định nàng sẽ trực tiếp chết ngất.

Bản cô nương mới hai mươi tuổi đấy! Ngươi mới đến kỳ mãn kinh…

- Như vậy đi! Luyện đan sư công hội các ngươi có Tàng thư khố phải không? Có thể đưa ta vào xem được không?

Biết không thể giải thích rõ, Trương Huyền suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra một biện pháp.

Dù là Giáo sư công hội hay Luyện đan sư công hội đều vì đặc thù nghề nghiệp mà cung cấp phương tiện. Trong đó tất nhiên có Tàng thư khố để giúp học giả không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ.

Nếu đối phương không bán sách, vậy chỉ cần để hắn vào trong Tàng thư khố xem một chút cũng có thể giải quyết vấn đề.

- Tàng thư khố? Ngươi còn muốn tiến vào Tàng thư khố?

Thấy kẻ trước mắt yêu cầu ngày càng quá đáng, Văn Tuyết không nhịn được nữa:

- Nếu ngươi không mua đan dược thì mời rời khỏi!

- Sao vậy? Tàng thư khố của các ngươi không cho người ngoài tiến vào? Một lần bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói. Ta sẽ thanh toán đầy đủ! – Trương Huyền không hài lòng.

Nữ nhân này đầu óc bị bệnh a?

Bản thân chỉ muốn hỏi một chút, ngươi lại giống như ăn phải thuốc súng vậy!

Nghe thấy đối phương ra vẻ công tử nhà giàu coi tiền như cỏ rác, Văn Tuyết càng chán ghét:

- Có tiền thật oai a! Có tiền làm gì cũng được sao? Nói thật cho ngươi biết! Luyện đan sư công hội có Tàng thư khố, hơn nữa còn chia làm hai tầng, sơ đẳng vào cao đẳng. Cần phải trở thành luyện đan sư học đồ trở lên mới có thể đi vào. Ngươi là luyện đan sư sao? Hay là luyện đan sư học đồ?

- Luyện đan học đồ? – Trương Huyền sững sờ.

Hắn không hiểu rõ lắm về Luyện đan sư công hội, nhưng vẫn biết một chút về học viện. Học sinh có Tàng thư khố của học sinh, lão sư có của lão sư. Nhất là Tàng thư khố của lão sư, người không có tư cách, không thể đi vào.

Nếu không, người người đều có thể vào đọc lung tung còn gọi gì là bí mật?

Hơn nữa, chỉ đọc qua cũng thôi, nếu có người vì nhìn thấy công pháp hay mà tu luyện bậy bạ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, ai chịu trách nhiệm?

Chắc hẳn Luyện đan sư công hội cũng là như vậy, chia Tàng thư khố thành sơ đẳng và cao đẳng, chỉ người nào đạt tới cấp bậc nhất định mới được vào đọc. Điều này để phòng ngừa những người tham lam, sốc nổi, đồng thời có thể bảo đảm bí tịch không bị truyền ra ngoài.

- Luyện đan học đồ… Ta không phải. Người nào cũng có thể thi sao?

Hắn chỉ là một lão sư bình thường, chưa bao giờ học luyện đan, dĩ nhiên không thể nào là luyện đan học đồ. Nhưng mà, thứ gì cũng có thể khảo hạch. Muốn trở thành danh sư cũng cần học thêm tri thức.

- Khảo hạch? Ngươi muốn thi luyện đan sư học đồ?

Văn Tuyết nhận định đối phương là cố ý tiếp cận mình, vì vậy trong lòng sớm có lửa giận. Giờ phút này lại thấy hắn giả bộ muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nàng không nhịn được nữa.

- Được a! Bên kia có địa điểm khảo hạch. Ta sẽ đưa ngươi đến đó.

Không phải ngươi giỏi đóng kịch sao?

Bây giờ ta đưa ngươi đến đó, xem ngươi còn diễn được nữa không!

Mặc dù chỉ là học đồ luyện đan, nhưng cũng giống như danh sư học đồ, người đó cần thông qua trùng điệp sàng chọn, khảo hạch các loại tri thức cơ bản. Chính mình liên tục thi nhiều năm đều không thông qua. Ngươi chỉ là một kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa từng tham gia một kỳ tập sự hay nhìn qua dược liệu, sách về luyện đan. Ngươi cũng muốn kiểm tra?

Nói đùa cái gì?

Hừ! không để ngươi mất mặt xấu hổ một trận để vạch trần bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn tưởng rằng ta dễ bị lừa!

Văn Tuyết chu miệng, trong lòng hừ lạnh.

- Bên kia có?

- Làm sao? Ngươi không dám đi? – Văn Tuyết cười lạnh.

- Ách! Được!

Thấy đối phương như thùng thuốc nổ, Trương Huyền lắc đầu. Đang muốn cùng nàng sang đó, bỗng lúng túng nói:

- Khảo hạch… luyện đan học đồ có những nội dung gì? Cần xem sách gì?
Chương 90 Khảo Hạch đường

- Ngươi. . .

Không nghe được lời này thì không sao, nhưng khi vừa nghe thấy như thế, Văn Tuyết chỉ cảm thấy cả người đều tức đến phát điên lên được.

Kiếm chuyện thì ta nhịn, cố ý nói tới nói lui ta cũng nhịn. . . Muốn có được hảo cảm của người khác, ít nhất cũng phải biểu hiện mình có chút hiểu biết, có chút học vấn đi chứ!

Như vầy cũng tốt, luôn miệng nói muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nhưng ngay cả nội dung nên kiểm tra là gì cũng không biết, nên tìm sách gì cũng không biết. . . Ngươi có dám quan minh chính đại hỏi mọi người không?

- Thế nào ? Ngươi cũng không biết sao? Không biết ta đi hỏi người khác!

Nhìn thấy ngực nàng nhấp nhô không ngừng, giống như là quạt hút vậy, mặt Trương Huyền đầy phiền muộn.

Nữ nhân này có phải bị bệnh hay không a, biết thì ngươi nói tỉ mỉ dùm, còn không biết thì thôi đi, làm sao mà vừa chợt giật mình, vừa giống như bị trúng gió rồi vậy ?

Thấy bộ dáng"Ngươi không biết gì thì đừng lừa gạt ta" của đối phương khiến Văn Tuyết suýt chút nữa phát điên mất.

Tốt, ngươi cứ ở đó giả ngơ đi, đợi chút nữa, người mất mặt xấu hổ sẽ chính là ngươi!

- Khảo hạch học đồ luyện đan sư, phải nhớ kỹ dược tính của mười vạn thuốc trồng, đặc thù, lịch sử, tồn tại ở đâu. . . - Đè nén lửa giận, Văn Tuyết bắt đầu giải thích.

Luyện đan sư cũng giống như nghề bán thuốc, nếu như ngay cả dược liệu cũng không nhận ra, phân không rõ, làm sao có thể luyện đan ?

Đại lục rộng lớn mênh mông, rất nhiều dược liệu, nhiều vô số kể, mười vạn loại thoạt nhìn tuy nhiều, trên thực tế chỉ tính được vài loại quan trọng nhất, có một vài luyện đan sư, quanh năm đều nghiên cứu dược liệu, sống cả một đời, cũng có một số loại không thể nhận ra, chứ nói chi là một người đang thực tập.

- Vậy thì cứ kiểm tra những cái này sao? Rất đơn giản a! Nơi nào có những thư tịch về dược liệu này? Bây giờ ta đi xem một chút! - Nghe Văn Tuyết giải thích xong, Trương Huyền sững sờ.

Chỉ cần có sách, Thiên Đạo thư viện liền có thể hình thành thư tịch, ghi chép tiến vào não hải sẽ lập tức trở thành kiến thức của riêng hắn.

Nếu như chỉ kiểm tra lời nói của Văn Tuyết, với hắn mà nói vẫn là rất đơn giản.

Năng lực xem một lần liền nhớ tất cả thật ra là năng lực mạnh nhất.

- Đơn giản? - Khóe miệng Văn Tuyết giật một cái, nếu không phải cố kỵ đối phương là khách hàng, nàng chỉ là nhân viên phục vụ, chắc chắn đã sớm động thủ đánh cho hắn một trận.

Mỗi một loại dược liệu đều có đặc tính khác biệt nhau, phối hợpvới những loại dược liệu khác, sẽ lại sinh ra các loại phản ứng mới mang tác dụng khác nữa, chỉ phải nhớ kỹ mười vạn dược liệu cũng đã là rất kinh khủng rồi, chứ nói chi là những thuộc tính này, cho dù nàng tự nhận là trí nhớ của mình không phải dạng thường, nhưng có những loại cố gắng nhớ đã nhiều năm cũng không nhớ được, lúc khảo hạch rất dễ bị lẫn lộn!

Hắn là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi, một tên nhóc suốt ngày chỉ biết tán gái là giỏi, lại còn ở đó nói đơn giản ?

Đóng kịch, tiếp tục giả vờ đi, coi một lát nữa ngươi sẽ có kết thúc như thế nào!

- Chỗ khảo hạch học nghề thì có bán thư tịch, ngươi đi theo ta đi!

Trong lòng chắc mẩm rằng đối phương chỉ cố ý nói mạnh miệng như vậy để thu hút sự chú ý của nàng, trong lòng cũng không có tức giận như lúc đầu nữa, lúc này Văn Tuyết chỉ cười lạnh, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.

Thời gian không lâu, Trương Huyền đã đi theo Văn Tuyết vào một căn phòng rộng rãi, phía trên viết ba chữ lớn "Khảo Hạch đường", có một người đàn ông trung niên ngồi ở trước cửa, đang xem sách.

Khảo Hạch đường là nơi khảo hạch luyện đan học nghề, không thể để cho người ngoài tùy tiện ra vào.

Người trung niên này, cũng có thể là học viên đến khảo hạch, kiên trì thi suốt hai mươi năm, cũng không thành công, giống như Văn Tuyết, vừa làm công vừa học tập.

Hai mươi năm còn không thông qua được một khảo hạch, đủ thấy độ khó của nó như thế nào.

- Lý thúc! - Văn Tuyết ngừng lại.

- Ngươi đã đến, muốn mua sách hay là muốn khảo hạch ?

Người trung niên Văn Tuyết gọi là Lý thúc ngẩng đầu lên nhìn nàng cười cười.

- Không phải ta, là vị tiên sinh này, hắn nói hắn muốn khảo hạch luyện đan! - Văn Tuyết trong lòng cười lạnh, chỉ Trương Huyền một cái.

Ngươi không phải nói muốn khảo hạch sao? Bây giờ ta liền báo danh cho ngươi, cái gì ngươi cũng không hiểu, một lát nữa, coi ngươi có kết cục như thế nào!

Khảo hạch học đồ, đề mục là do luyện đan sư tự mình ra, người không biết gì lao vào thi thố , tương đương với việc người đó đang cố ý khiêu khích, chọc giận luyện đan sư, lúc đó chỉ sợ khóc không ra nước mắt. . .

- Ngươi muốn khảo hạch ? – Người đàn ông trung niên nhìn về phía Trương Huyền, nhướng mày.

Bản thân học hơn hai mươi năm còn thi mãi không qua, tên nhóc này thoạt nhìn cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, kiểm tra cái gì?

- Đúng! - Trương Huyền gật đầu.

Chỉ cần trở thành luyện đan học đồ, mới có thể gia nhập vào thư viện công hội dành cho luyện đan sư sơ đẳng đọc sách, không còn cách nào khác, Trương Huyền chỉ có thể làm liều một lần mà thôi!

Nếu như cho hai người này biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ phun máu mà chết tại chỗ.

Chúng ta mỗi ngày học tập, mỗi ngày đọc thuộc lòng, tốn hao mấy năm mấy chục năm đều làm không thi đậu, ngươi chưa từng đọc qua một quyển sách, liền muốn khảo hạch, còn chỉ là làm liều. . . Giả bộ như vậy rất thật rồi đóngươi vui chưa?

- Phí báo danh hai ngàn kim tệ, thi đậu sẽ trả lại cho ngươi, thi rớt sẽ không trả lại! Đây là phòng ngừa có người cái gì cũng không biết, lại đến làm trễ nải công việc của người khác! – Nghe thấy hắn xác nhận, Lý thúc bắt đầu nói quy tắcbáo danh.

- Được ! - Trương Huyền tiện tay lấy ra hai tấm kim phiếu trị giámột ngàn đưa tới.

Sau khi cược bảo, cướp đoạt được tiền lừa đảo từ Dương Mặc, hắn hiện tại đã có không ít tiền, hai ngàn kim tệ đối với hắn không tính là gì cả.

- Quả nhiên là con nhà giàu! – Thấy hắn tiện tay lấy tiền ra, Văn Tuyết không do dự chút nào, nàng càng thêm xác nhận phán đoán của mình là đúng.

Hai ngàn kim tệ, nếu là đối với các nàng, cần làm việc rất lâu mới có thể tích lũy được con số này, tên nhóc này chỉ vì muốn thu hút được sự chú ý của nàng liền tiện tay móc ra, không phải con nhà giàu thì là cái gì ?

Chỉ tiếc, có nhiều tiền lại không biết nên chi vào cái gì cho đáng, không những không thể mang lại hiệu quả, sẽ còn biến thành trò cười cho nàng!

- Ừ! – Nhận tiền của Trương Huyền đưa xong, Lý thúc nhẹ gật đầu, để Trương Huyền điền vào một mẫu đăng ký thông tin cá nhân, lúc này mới nói:

-Hôm nay đúng lúc có một nhóm đến khảo hạch, bất quá là sau hai canh giờ nữa bọn họ mới thi, sau hai canh giờ nữa ngươitới là được!

- Hai canh giờ? - Từ trường học đi đến nơi này phải lặn lội đi mất một canh giờ, chắc chắn hắn không thể quay về chờ rồi quay lại, liền nhìn về phía người đàn ông trung niên:

- Ở đây có sách dành cho học viên đến khảo hạch ôn tập không? Ta có thể ở trong này xem một chút được không?

- Lâm trận đến nơi rồi ngươi mới bắt đầu mài gươm? Có thể đó! Trong phòng kia đều là sách để ôn tập, muốn mua muốn nhìn, tùy ngươi chọn! Bất quá, còn có hai canh giờ nữa là thi mà ngươi mới bắt đầu vào đọc sách, hình như không còn kịp rồi đó!

Lý thúc chỉ về phía sau mình một chút.

Trương Huyền nhìn lại, quả nhiên sau lưng hắn có một dãy thư tịch lớn, bày lít nha lít nhít đủ loại sách, chừng mười cái giá sách, nhiều hơn vạn bản.

- Nhiều như vậy? - Khó trách học viên làm kiểm tra không đậu, đừng nói nhớ kỹ, nếu muốn đọc hết đống sách này chắc cũng chết đi sống lại mới xong

- Ta chỉ tùy tiện xem một chút, không cần mua sắm. . . - Nói xong, Trương Huyền đi vào gian phòng.

Thư tịch với hắn mà nói, thật ra không cần dùng tiền, tùy tiện lật một cái, liền có thể khắc sâu vào thư viện trở thành kiến thức của mình, mua làm gì ?

- Vẫn rất phấn đấu, hôm nay bản cô nương sẽ tiêu hao chút kiên nhẫn, nhìn coi ngươi có thể giả bộ tới khi nào! - Thấy đối phương nhìn thấy nhiều sách như vậy, lại còn làm bộ đi vào nói muốn xem thử, Văn Tuyết cũng không rời đi, cười lạnh.

Nói thật, nàng đã gặp qua không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như hắn!

Rõ ràng hắn cái gì cũng không biết, vậy mà lẽ thẳng khí hùng báo danh khảo hạch luyện đan.

Nếu như không phải giả vờ giả vịt, bất kỳ người nào nhìn thấy nhiều sách như vậy, chỉ sợ nội tâm đều sẽcảm thấy sợ hãi, cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Tiếp cận hơn vạn quyển. . . Nửa ngày còn chưa xong, hắn chỉ có hai canh giờ, có thể làm được gì!

Ngươi đã vô liêm sỉ như vậy, thì ta liền lẳng lặng nhìn xem vai diễn này của ngươi sẽ đi về đâu.

Cùng lắm thì thi rớt mất tiền thôi, à còn khiến ngươi mất mặt xấu hổ với ta nữa chứ!

Sau hai canh giờ, coi ngươi làm sao thi thố!

Văn Tuyết bị tên nhóc này chọc tức không nhẹ, dự định nhìn hắn thất bại rồi cười vào mặt hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom