• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (1 Viewer)

  • Chương 111-115

Chương 111 Tử khí

Phốc!

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ nói ra cái lý luận gì, nghe nói như thế, Trần Tiêu đan sư suýt chút nữa không phun một ngụm máu ra ngoài.

Ta chỉ là ngủ không được, ăn không ngon mà thôi, ngươi nói ta sắp chết rồi, ngươi mới sắp chết, cả nhà ngươi đều sắp chết rồi...

Không chỉ là hắn, những người khác cũng trợn mắt nhìn.

Trần Tiêu đan sư đức cao vọng trọng, là người mà bọn họ cũng rất tôn kính, tiểu tử này lại có thể mở miệng liền nguyền rủa hắn chết, ngươi có dám lại nói bậy một câu hay không? Chúng ta đảm bảo không đánh chết ngươi

- Lão phu trở thành luyện đan sư nhiều năm như vậy, tuy rằng rất khó để tiến thêm một bước, nhưng cũng cẩn trọng học tập không ngừng! Coi như bất tài, đối với tình trạng cơ thể của bản thân cũng biết rất rõ ràng, ta ngủ không được, ăn không ngon, là bởi vì gần nhất trong nhà việc vặt nhiều, còn thân thể, cũng không khác thường, vì sao ngươi lại nói ta sắp chết?

Trần Tiêu đan sư vung tay lên hừ nói.

Luyện đan sư mỗi ngày tiếp xúc cùng đan dược, phương diện xem bệnh, coi như không bằng y sư, nhưng cũng không kém nhiều.

- Ngươi nói không sai, thân thể của ngươi xác thực vô sự!

Không để ý tới nghi vấn của hắn, Trương Huyền lạnh nhạt nói.

- Vô sự, vậy ngươi nói cái gì?

- Đáng ghét, ăn nói bừa bãi!

- Chúng ta chỉ là Luận đan, không phải để ngươi nguyền rủa Trần Tiêu đan sư!

...

Nghe hắn thừa nhận thân thể của Trần Tiêu đan sư vô sự, tất cả mọi người tức giận lớn tiếng quát.

Nếu như thân thể hắn có vấn đề thì cũng thôi, không có vấn đề, ngươi nói bậy cái gì?

Âu Dương Thành mấy người cũng không nhịn được tràn đầy nghi hoặc nhìn sang.

- Ha ha!

Đối với mọi người quát lớn, Trương Huyền cũng không để ý, nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Ai nói thân thể vô sự thì sẽ không phải chết?

- Ngươi có ý gì?

Thấy hắn bình tĩnh, tự tin như thế, Trần Tiêu đan sư chẳng biết vì sao trong lòng không nhịn được sợ hãi, chính muốn tiếp tục hỏi dò, liền thấy Trương Huyền khoát tay áo một cái:

- Nếu ngươi không tin thì thôi, xem trước đan dược này đi!

Nương theo hắn, tất cả mọi người đưa mắt tập trung lên Tĩnh Tâm Đan mà Trần Tiêu đan sư vừa mới luyện chế.

- Trần Tiêu đan sư tâm cảnh ôn hòa, làm người thận trọng, thủ pháp luyện chế càng thuần thục đến lô hỏa thuần thanh, nếu như ta cố gắng nói có thiếu hụt, các ngươi khẳng định sẽ phản đối, qua lại nghiệm chứng phiền phức cũng không ít!

Trương Huyền cười cợt:

- Đã như vậy, khuyết điểm trên thủ pháp ta liền không nói nhiều, chỉ nói riêng về viên thuốc này, viên Tĩnh Tâm đan này cũng giống như viên mà Mạnh Nham đan sư luyện chế, người tu luyện dùng, không những không có lợi mà còn có thể tăng lên tâm ma, chết càng nhanh hơn!

- Cái gì?

- Toàn bộ quá trình Trần Tiêu đan sư luyện đan ta đều nhìn kỹ, không có mảy may sai lầm, hơn nữa đan thành hoàn mỹ, làm sao có khả năng tăng lên tâm ma?

- Đùa gì thế, bớt ở chỗ này chuyện giật gân!

Mọi người không một cái tin tưởng.

Mạnh Nham luyện chế Tĩnh Tâm đan, là bởi vì hắn mới vừa giết tiểu thiếp của chính mình khiến sát khí trong cơ thể sôi trào, khó có thể khống chế, nên mới thất bại, Trần Tiêu đan sư ôn hòa nhã nhặn, cùng tâm cảnh luyện chế Tĩnh Tâm đan nhất trí, làm sao có khả năng tăng lên tâm ma?

Ngươi coi như nói bậy, cũng phải tìm lý do tốt hơn một chút có được hay không?

- Không tin có thể thí nghiệm a! Nơi này có thử đan thú!

Trương Huyền chỉ tay về phía lồng sắt.

Trong lồng tre ngoại trừ hai cái đang làm píttông chuyển động, còn có vài đầu, yên tĩnh nằm nhoài một bên.

- Thử xem liền thử xem!

Một cái luyện đan sư không tin tà, tùy tay cầm lên một viên Tĩnh Tâm đan, nhét vào trong miệng một đầu thử đan thú.

Sau khi nuốt Tĩnh Tâm đan, thử đan thú không giống như đầu thử Đan thú lúc trước, nôn nóng bất an, cũng không có nắm thử đan thú khác làm chuyển động, trái lại nằm bò tại một góc không nhúc nhích.

- Thế nào? Tĩnh Tâm đan có thể khiến tâm cảnh của người ta an tường, thử đan thú này không nhúc nhích, nói rõ dược hiệu đã có tác dụng, ngươi còn có lời gì nói?

Vị luyện đan sư này hừ nói.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn sang.

Trương Huyền mới vừa nói, ăn cái này Tĩnh Tâm đan sẽ tăng lên tâm ma loại hình phí lời, hiện tại dược hiệu đã có tác dụng, không có một chút nào dị thường, xem hắn trả lời sao.

- Chờ một lát lại nói!

Trương Huyền cũng không nói, bình tĩnhngồi ở trên ghế.

Chờ đại khái mười phút, con thử đan thú này, vẫn không nhúc nhích, vị luyện đan sư này cũng không nhịn được nữa:

- Thế nào? Vẫn là không nhúc nhích, nói rõ tác dụng của Tĩnh Tâm đan rất tốt, ngươi để cho chúng ta chờ không phải là muốn kéo dài thời gian đi!

- Hiện tại có thể!

Trương Huyền nói.

- Có thể?

Vị luyện đan sư này cau mày:

- Có ý gì? Con thử đan thú này rất rõ ràng không có xao động, cũng không có chạy loạn, vẫn như cũ rất yên tĩnh, ngươi để ta nhìn cái gì?

- Không chạy loạn, cũng rất yên tĩnh, không có nghĩa là tác dụng của Tĩnh Tâm đan rất tốt, cũng có thể đại biểu... Nó đã chết rồi!

Trương Huyền lạnh nhạt nói.

- Chết rồi?

Vị luyện đan sư này sững sờ, không nhịn được đi tới, mở ra lồng sắt đem thử đan thú nắm lên, nhìn qua một chút, con ngươi không nhịn được đột nhiên co rút lại:

- Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có khả năng?

Thử đan thú trong tay hắn quả nhưng đã không còn hô hấp, thân thể cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Lúc này mới qua bao lâu?

Chỉ hơn mười phút thi thể đã bắt đầu lạnh lẽo, nói rõ chỉ không lâu sau khi ăn đan dược, thử đan thú đã chết rồi!

- Chết thật?

- Tĩnh Tâm đan chỉ có thể khiến người ta yên ổn tâm thần, làm sao sẽ giết chết thử đan thú?

- Thử đan thú chuyên dùng để thử nghiệm đan dược, loại đan dược như Tĩnh Tâm Đan sao có khả năng giết chết nó, chuyện này... đến cùng là làm sao?

...

Tất cả mọi người đều rung động.

Ăn Tĩnh Tâm đan... Thử đan thú chết rồi?

Nếu như cho người tu luyện ăn đi, chẳng phải cũng sẽ chết?

- Chuyện này... Chuyện này...

Trần Tiêu đan sư biến sắc mặt, liên tục lùi lại mấy bước, khó mà tin nổi:

- Cái này không thể nào... Ta nghiêm ngặt dựa theo trình tự luyện chế, không có một chút nào sai lầm, coi như không thể thành đan, cũng không đến mức biến thành độc dược, tại sao lại đem thử đan thú cũng độc chết...

Luyện đan sư luyện chế đan dược có thể đem người độc chết, đây là tội rất lớn, hắn cả đời luyện đan, chưa bao giờ từng gặp phải, làm sao đến tuổi già lại xảy ra chuyện như vậy?

- Trương Huyền, chuyện này... Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Âu Dương Thành không nhịn được mở miệng.

Nghe được câu hỏi của hắn, mọi người đồng loạt đưa mắt tập trung trên người của Trương Huyền.

Hắn nhìn ra viên Tĩnh Tâm đan này có vấn đề, cũng biết thử đan thú có thể sẽ chết, muốn nói ai có thể giải thích, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

- Ta đã nhìn ra khuyết điểm, xem như là qua ải, lẽ nào nhất định ta phải giải thích?

Trương Huyền không trả lời Âu Dương Thành, mà là nhìn về phía Trần Tiêu đan sư.

Hắn nhìn ra đan dược có vấn đề, đồng thời thành công vạch ra, đã nói rõ nhãn lực của hắn cao cường, lần này giao chiến cùng Trần Tiêu Đan sư, xem như là thắng.

- Nếu như ngươi có thể giải thích rõ ràng, ta đồng ý chịu thua!

Trần Tiêu đan sư cắn răng nói.

Một lần chiến thắng cũng không có nghĩa là Trần tiêu đan sư phải chịu thua, không chịu thua tức là có thể tiến hành giao chiến lần thứ hai.

Là luyện đan sư lớn tuổi nhất trong mười vị luyện đan sư, nếu như hắn đều chịu thua, đối với những khác người tự tin đả kích, việc quan hệ trọng yếu.

- Đã như vậy, vậy ta liền nhiều nói hai câu!

Trương Huyền gật gù:

- Ngươi luyện chế Tĩnh Tâm đan bước đi phương pháp xác thực đều không sai, thậm chí còn hòa vào ngươi yên tĩnh tâm thái, theo lý thuyết, đan dược nên phẩm chất cao hơn, hiệu quả rất tốt mới là, chỉ tiếc... Ngươi sắp chết rồi, thân thể đã tràn ngập tử khí, đan dược cũng một cách tự nhiên tiếp xúc loại khí tức này, lúc này mới dẫn đến thử đan thú dùng, tại chỗ tử vong!
Chương 112 Trình Giang

- Chẳng lẽ. . . Ta thật sự phải chết sao?

Bờ môi Trần Tiêu đan sư run rẩy, cơ thể cũng hơi run rẩy.

Trước đó, lần đầu tiên Trương Huyền nói lời này, hắn cho rằng đối phương đang trù hắn, nên hắn mới mắng Trương Huyền, không thèm để ý gì đến những lời nói gở đó, giờ phút này tận mắt thấy Thí Đan Thú sau khi ăn đan dược do tự mình luyện chế xong liền chết tại chỗ, trong lòng hắn đã hoàn toàn rung động, thậm chí cảm thấy khủng hoảng.

- Chuyện này. . . - Nhìn thấy bộ dáng của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy chua xót, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nếu như không phải hắn sắp chết thật, thì sao có thể luyện chế đan dược khiến Thí Đan Thú vừa ăn xong liền lăn ra chết chứ? Rất rõ ràng những lời nói vừa rồi của Trương Huyền chính là thật sự!

- Nên giải thích ta cũng đã giải thích rồi, kế tiếp ai muốn khiêu chiến! - Trương Huyền nhìn quanh một vòng.

- Không. . . Tiểu bằng hữu Trương Huyền, đừng vội! - Trần Tiêu đan sư cũng không nhịn được nữa, vội vàng nhìn qua.

Trước đó Trần Tiêu còn gọi Trương Huyền là tiểu tử, sao bây giờ trải qua chuyện này Trương Huyền liền biến thành tiểu bằng hữu của lão đan sư này rồi.

- Sao vậy? Trần Tiêu đan sư chẳng lẽ còn không phục, muốn thử nghiệm lại một lần nữa? - Trương Huyền nhìn qua.

- Không phải, ta. . . Là muốn cho tiểu bằng hữu đây nói cho ta biết, vì sao ta lại phải chết? Nếu như có thể thật lòng nói cho ta biết, Trần mỗ thịt nát xương tan cũng xin báo đáp ân tình của Trương Huyền tiểu bằng hữu! - Trần Tiêu đan sư nhịn không được nói.

Thân thể của hắn không có vấn đề chút nào, cho dù có ăn không ngon miệng một chút, ngủ không được ngon giấc một chút, sao có thể trở thành chuyện ảnh hưởng đến sinh mệnh chứ?!

Vì sao sắp chết rồi, làm người trong cuộc, sao lại không có chút cảm kích nào được chứ?

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, vừa rồi lúc ngươi luyện đan, thủ pháp, động tác mặc dù không có sai sót chút nào, nhưng thân thể lại có vẻ hơi cứng ngắc, rõ ràng là lực bất tòng tâm, có biểu hiện của bệnh gan và suy tim, quan trọng nhất là, làn da của ngươi bắt đầu xuất hiện bụi, giống bụi trên thi thể của những người đã chết bắt đầu bị phân hủy! Nếu ta không nhìn lầm, ngươi đang bôi một loại dược trên phần da lộ ra ngoài để che giấu tai mắt người, khiến cho người ta nhìn không ra, kỳ thật toàn thân ngươi đã nổi đầy những chấm xanh! - Ánh mắt Trương Huyền lấp lánh nhìn qua.

Con ngươi của Trần Tiêu đan sư co rụt lại, như bị sét đánh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Đúng y như những lời Trương Huyền nói, trên người của Trần Tiêu đan sư đúng thật là có vằn màu xanh, lúc đầu hắn còn tưởng rằng đó là một loại bệnh ngoài da, đang định tìm thời gian đi đến chỗ của một vị danh y nào đó khám thử xem sao, dù gì những vết vằn này không đau không ngứa, hắn liền cho rằng không có chuyện gì đáng ngại, không ngờ lại là loại ban có thể gây chết người!

- Xin Trương Huyền tiên sinh hãy cứu ta! - Cố nén hô hấp hỗn loạn, Trần Tiêu đan sư lại không còn bất cứ hoài nghi nào, nhịn không được ôm quyền.

Xưng hô từ "Tiểu bằng hữu" giờ lại đổi thành "Tiên sinh" rồi.

Cho dù là ai, cho dù là đã đến tuổi nào, cũng không muốn chết, nhất là biết rõ mình sắp chết đến nơi.

Đều muốn tìm được một cách nào đó để bản thân tiếp tục sống!

- Gần đây nhất có phải ngươi đã chiếm được bảo vật gì hay không? Nếu ta đoán không lầm, hẳn là bảo vật đó lấy được từ trên người người chết, ngươi lại không biết cách dùng, nếu như còn muốn sống thêm một thời gian nữa, thì tốt nhất đừng là đừng nên tiếp tục đụng vào! - Trương Huyền khoát khoát tay, không nói thêm lời nào:

- Ta chỉ nói như thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi!

- Ngươi. . . Ngươi. . . – Nghe thấy hắn nói như vậy, thân thể của Trần Tiêu đan sư lại cứng đờ lần nữa.

Chuyện mà Trương Huyền vừa mới nói cũng không sai, gần đây hắn vừa chiếm được một cái đan lô, cái đan lô này tốt hơn so với hắn trước đó sử dụng rất nhiều, Trần Tiêu luôn coi chiếc đan lô này như trân bảo, mỗi ngày đều vuốt ve, thậm chí hận không thể mỗi ngày đều được ôm nó ngủ.

Thứ này, đúng thật là lấy được từ trong tay một người chết, hơn nữa còn là của người vừa mới chết không lâu.

Người này đưa tặng đan lô cho hắn, là vì muốn hắn báo thù cho mình, bất quá, người gây thù chuốc oán với hắn rất lợi hại, lúc ấy Trần Tiêu cũng chỉ thuận miệng đồng ý, cũng không có ý định làm giúp.

Sau đó người này đã chết, hắn cũng không để ý tới, chẳng lẽ lại. . . Lại chính là cái đan lô này mà hắn sắp phải đi chầu Diêm Vương?

Hắn lấy được cái đan lô này từ đâu, ngay cả hậu bối cháu chắt của mình Trần Tiêu cũng đều không nói cho bọn chúng biết, hắn. . . sao mà hắn có thể biết được?

Trần Tiêu đan sư lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, tựa như thấy quỷ.

- Tốt, kế tiếp là ai? - Không tiếp tục để ý đến ông cụ trước mắt nữa, Trương Huyền nhìn về phía tám người còn lại.

Kỳ thật Trần Tiêu không phải bị bệnh, mà là một loại bùa chú.

Hắn đã đồng ý giúp người khác báo thù, đối phương mới đưa vật quý báu nhất tặng cho hắn, nhưng sau khi hắn lấy được bảo vật rồi lại đổi ý, đối phương chắc đã biết trước như thế, đem bùa chú khắc lên trên đan lô, chỉ cần tới gần, da thịt cũng sẽ bị ăn mòn, mặc dù không bệnh tật không tai nạn, nhưng cũng sống không được bao lâu nữa!

Trừ phi, hắn có thể hoàn thành quyết định giúp đối phương báo thù!

Đương nhiên, những lời này, Trương Huyền cũng sẽ không nói ra.

Không nói trước chuyện này là do Trần Tiêu đan sư và hắn cũng không phải quan hệ thân thích gì, hắn cũng không có bất kỳ ân tình gì với Trương Huyền, quan trọng hơn chính là, đối với phường vong ân phụ nghĩa, hứa hẹn đồng ý giúp đỡ nhưng sau đó lại không tuân thủ, thật đáng để hắn xem thường.

Trương Huyền để hai vị luyện đan sư chủ động nhận thua liên tục, á khẩu không trả lời được, còn lại tám người có ngốc cũng biết hắn là người có bản lãnh thật sự, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng, hoàn toàn không có ai dám tiến lên.

- Chư vị nếu như không muốn tiếp tục, vậy coi như là nhận thua, ta luận đan chiến thắng! - Trương Huyền cười cười.

- Tĩnh Tâm đan, lòng yên tĩnh mới có thể luyện chế, đối với người bình thường đều cần phải điều chỉnh ba ngày, trai giới tắm rửa, Mạnh Nham, Trần Tiêu hai vị đan sư này, không có sự điều chỉnh liền vội vàng luyện chế, tự nhiên sẽ bị cảm xúc của bản thân làm ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc, chỉ cần không luyện chế loại đan dược này, hắn hẳn là cũng không có cách nào có thể nhìn thấy được sơ hở của mọi người!

- Đúng vậy, chỉ có Tĩnh Tâm đan mới có thể hấp thụ tự cảm xúc của bản thân đan sư, tâm cảnh của đan sư bị ảnh hưởng, những đan dược khác có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, chỉ cần chúng ta không luyện chế Tĩnh Tâm đan là được rồi!

Trong đám người vang lên một trận nói thầm, ngay sau đó một lời nói vang lên.

- Để ta! - Một luyện đan sư đứng dậy.

Là một vị vị đan sư trạc tuổi với Đỗ Mãn, mặt chữ điền, ánh mắt có sự trầm ổn và kiên nghị.

- Là Trình Giang đan sư!

- Trình đan sư là người có tiềm lực lớn nhất trong số mười người chúng ta, trở thành luyện đan sư được ba năm, nhưng đã có thể luyện chế mười mấy loại đan dược, đợi một thời gian nữa, chắc cũng có thể có khả năng siêu việt như Âu Dương hội trưởng cũng nên!

- Hắn xuất thủ thì ta yên tâm rồi!

. . .

Mắt của đám người sáng lên cùng lúc.

Lúc đầu đám người còn giữ lời thề son sắt, muốn ra oai phủ đầu cho tên tiểu tử Trương Huyền này biết thế nào là lễ độ, kết quả Mạnh Nham, Trần Tiêu, hai vị đan sư này đều lần lượt gãy kích, niềm tin của bọn họ bắt đầu lung lay, nhu cầu cấp bách lúc này là cần có một người ủng hộ sĩ khí của bọn họ.

- Trương Huyền, lần quan sát trước của ngươi đối với hai vị đan sư, ngay cả luyện đan sư tinh, khí, thần đều có thể nhìn ra, khiến tại hạ bội phục vạn phần! - Trình Giang bước ra từ trong đám người, cười gật đầu.

- Trình đan sư quá khen! - Trương Huyền đáp lại.

- Ngươi ngay cả Mạnh Nham đan sư thân có sát khí cũng có thể nhìn ra, nếu như ta tiếp tục luyện chế Tĩnh Tâm đan, ta chắc chắn không thể trốn được con mắt tinh tường của ngươi, cho nên, ta mạo muội có thay đổi biện pháp, muốn gia tăng độ khó thêm cho ngươi, không biết ngươi có dám tiếp chiêu hay không! - Trình Giang đan sư nói.

- Trương Huyền xin lắng tai nghe! - Nghe thấy đối phương muốn tăng thêm độ khó, Trương Huyền liền nhìn qua.

- Ta mới vừa mới sáng tạo ra một bộ thủ pháp luyện đan, mấy ngày trước đây mới lấy cho nó một cái tên rất hay, chưa bao giờ biểu diễn cho người khác xem, nếu như dùng thủ pháp này, cho dù ngươi tinh thông kim cổ, chắc chắn là chưa kịp cập nhật rồi! - Trình Giang đan sư cười cười:

- Cho nên, ta suy nghĩ một chút, không cho ngươi trả lời tên thủ pháp, chỉ hy vọng sau khi ta luyện đan xong, ngươi có thể nhìn ra ta đã tập hợp các phương thức luyện đan nào vào thủ pháp này, nếu như ngươi có thể nói ra ba cái, ta sẽ lập tức khâm phục khẩu phục!

- Sáng chế ra thủ pháp luyện đan mới? Lợi hại!

Thủ pháp luyện đan và võ giả võ kỹ giống nhau, có thể sáng chế ra một bộ thủ pháp mới, chắc chắn là loại người phải thiên phú tuyệt đỉnh, về sau nhất định có thể lưu danh sử xanh.

Loại người này chỉ cần không bỏ nghề, sớm muộn đều sẽ danh chấn một phương.

Nghe thấy hắn nói như vậy, ánh mắt nhiều đan sư đều lộ ra vẻ sùng bái, tràn đầy tôn kính.

- Trình đan sư thật lợi hại, đề bài này thực sự quá khó khăn rồi!

- Đúng vậy a, nếu đã là người có khả năng sáng lập ra phương pháp luyện đan, chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt so với thủ pháp nguyên bản, từ đó có thể nhìn ra, muốn nói được ra ba thủ pháp trong đó, độ khó so với trước đó chỉ cần phải vạch khuyết điểm, chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều!

- Lần này cái tên Trương Huyền này chắc sắp phải nhận thua rồi!

- Đúng vậy a, khó như vậy, đừng nói chỉ là một học đồ, cho dù là đan sư đạt tới cấp bậc ba sao, e rằng cũng chỉ có thể bất lực!

Sau khi sùng bái Trình Giang xong, đám người bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho Trương Huyền.
Chương 113 Thủ pháp

Chỉ bằng nhìn vào thủ pháp mới sáng chế cần nói ra các thủ pháp từng tham khảo, giống như từ một nồi nước nhận ra nước được lấy từ những giếng nào trộn vào nhau. Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Trừ phi tận mắt chứng kiến hắn từng bước sáng chế ra thủ pháp, nếu không, tuyệt đối không thể tìm ra ba loại trong đó. Độ khó Trình Giang đưa ra lớn hơn việc đơn giản tìm ra thiếu hụt gấp năm lần trở lên!

Trương Huyền híp mắt lại.

Không hổ là luyện đan sư, hắn cũng không dễ đối phó như vậy!

Gia hỏa này thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, cười vô hại, nhưng thực tế lại là một kẻ vô sỉ nhất.

Đáp ứng tìm ra các thủ pháp dùng để tham khảo là không thể nào! Nhưng không đáp ứng, ban đầu bản thân tự thêm độ khó, đối phương cũng có quyền tăng. Nếu hắn thật sự không đáp ứng, dù cho chiến thắng luận đan, chỉ sợ cũng sẽ bị người lên án là không quang minh chính đại.

- Làm sao? Ta cũng biết điều này rất khó, ngươi không đáp ứng cũng dễ hiểu thôi. Nhưng mà… Ngươi không đáp ứng vấn đề này, ta có thể tính ngươi thất bại sao? – Trình Giang cười khanh khách nói.

- Thất bại? – Trương Huyền lắc đầu.

- Hiện tại ta đang rất mong chờ được chứng kiến thủ pháp mới của Trình đan sư đó. Ngươi hãy bắt đầu đi!

Chiêu này của hắn nếu để đối phó người khác, có thể sẽ để họ luống cuống tay chân. Nhưng đối phó với th, chẳng có chút tác dụng nào!

Tìm ra thiếu hụt bên trong cũng không phải là do cái nhìn của hắn lợi hại, mà đều nhờ vào thư viện. Không cần biết thủ pháp là gì, cũng chẳng quản là vừa sáng chế hay không, chỉ cần có thư viện, hắn đều có thể rõ ràng nội dung, không có vấn đề gì hết.

- Được!

Thấy hắn đáp ứng, con mắt Trình Giang đan sư lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn mang tới dược liệu, đi đến phía trước đan lô.

Rầm…rầm…

Tất cả động tác của hắn đều như nước chảy mây trôi, dược liệu tung bay. Từ xa nhìn lại, để lộ một loại đặc thù mỹ cảm, cảnh đẹp ý vui.

- Đây chính xác là một thủ pháp mới, ta chưa bao giờ thấy qua!

- Hắn đang luyện chế Tụ Tức đan đi!

- Ừm, chính là Tụ Tức đan. Đan dược này có hiệu quả đối với võ giả tầng bảy trở xuống, đặc biệt có tác dụng nhất với Tục Tức cảnh. Trong số các loại đan dược, nó có giá thành không đắt lắm, lại có tác dụng lớn nhất đối với võ giả. Bình thường luyện đan học đồ thi luyện đan sư đều lấy loại đan dược này, vì vậy, luyện chế càng thêm trôi chảy, không thể nhận ra thiếu sót.

- Dù sao ta cũng không nhìn ra được thủ pháp gì được lấy ra tham khảo…

- Ta cũng không nhìn ra…



Rất nhiều luyện đan sư sau khi nhìn một hồi đều lắc đầu.

- Trình đan sư thật ác!

Âu Dương Thành đứng một bên, nhìn thoáng qua rồi cũng lắc đầu:

- Dựa vào trình độ nhất tinh luyện đan sư của hắn đi luyện chế Tụ Tức đan cơ bản nhất như vậy, không chỉ động tác trôi chảy, để người ta khó lòng phân biệt, mà quan trọng hơn chính là thời gian quá ngắn. Dù cho Trương Huyền muốn phân tích cũng khó lòng làm được. Lần này chỉ sợ hắn rất khó qua ải…

Mặc dù Trình Giang đan sư có thể luyện chế đan dược cấp bậc cao hơn nhất phẩm, nhưng khẳng định sẽ rất phiền phức, không thể thành thạo trôi chảy. Điều này cũng giống như Dương Quá có thể sử dụng Huyền Thiết Trọng Kiếm, nhưng không thể tiêu sái tự nhiên, vung thành kiếm hoa.

Mà bây giờ, Trình Giang đổi thành luyện chế Tụ tức đan, hiệu quả rõ ràng khác biệt. Giống như Dương Quá đổi trở lại trường kiếm bình thường, trở nên cực kỳ dễ dàng. Đừng nói một lần kiếm hoa, mười lần đều được.

Vị Trình Giang luyện đan sư này bên ngoài nói nói cười cười, nhưng bên trong lại vô cùng độc ác. Hắn luyện chế Tụ tức đan không những thủ pháp nhanh chóng, mà thời gian luyện chế càng rút ngắn không ít. Bình thường đan dược nhất phẩm cần luyện trong nửa giờ, trong khi đó loại đan dược này chỉ cần không đến mười lăm phút đã thành công!

Thời gian ngắn như vậy lại yêu cầu nhìn ra ba loại thủ pháp tham khảo, làm sao có thế?

Rất rõ ràng, Trương Huyền bị chơi khăm!

- Chẳng lẽ… hắn phải thất bại?

Nghe được lười suy luận của Âu Dương Thành, đôi bàn tay trắng như phấn của Văn Tuyết xiết chặt.

- Hẳn là rất khó có thể thoogn qua được… - Âu Dương Thành thở dài.

- Hay lắm!

Lúc đầu Trương Huyền cũng không có ác ý gì với Trình Giang này. Nhưng hắn không nghĩ đến đối phương lại giở chiêu hèn hạ như vậy. Ánh mắt Trương Huyền trở nên lạnh lùng.

Làm một xuyên việt giả đời mới, có học thức, có tri thức, có mộng tưởng, hắn sao có thể để người khác tùy ý bắt nạt mình mà không đáp trả được!

Hô!

Sau khi được luyện chế xong, có tầm bảy, tám viên Tụ tức đan lăn từ trong lò luyện đan ra.

- Ta đã luyện chế xong. Th, đến lượt ngươi! – Trình Giang đan sư nhẹ nahngf cười một tiếng, nhìn sang với vẻ mặt đầy tự tin.

Đúng là hắn tham khảo không chỉ ba thủ pháp. Nhưng vừa rồi luyện chế với tốc độ nahnh như vậy, động tác của hắn lại trôi chảy, dù đối phương muốn nhìn ra một hai cũng không có cửa!

Hơn nữa… dù cho hắn có thể nói ra, bản thân cũng có thể phủ nhận a!

Thủ pháp luyện đan nhiều như vậy, đến cùng tham khảo thủ pháp nào không phải do mình định đoạt sao?

Một tên tiểu gia hỏa không biết chui từ xó xỉnh nào ra lại muốn nhẫm lên bờ vai của ta đi lên, chiến thắng luận đan… nằm mơ đi!

- Nếu như ta nói ra ba loại thủ pháp ngươi đã tham khảo, ngươi chắc chắn sẽ nhận thua? – Trương Huyền nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích!

- Đương nhiên! Ta là chính thức luyện đan sư, địa vị cao quý, sao có thể quỵt nợ một tên học đồ? – Trình Giang đan sư hất ống tay áo, giọng nói đầy kiêu ngạo.

- Vậy thì tốt! Nếu ngươi đã nói vậy, đơn giản thôi!

Trương Huyền gật gật đầu, tiến về phía trước đi dạ quanh đan lô một vòng, rồi dừng lại cúi nhìn viên đan dược trong tay Trình Giang.

Hắn nhẹ nhàng lấy ra một cái, miết nhẹ, rồi đưa lên mũi ngửi.

- Viên Tụ Tức đan này có màu sắc rực rỡ, bên ngoài tươi sáng. Nếu dựa theo tiêu chuẩn để đánh giá, có lẽ đã đạt tới hoàn mỹ! – Trương Huyền khen ngợi một câu, sau đố giọng nói đột ngột thay đôi:

- Đáng tiếc…

- Vì bị giới hạn bởi thủ pháp của Trình đan sư, vì vậy nó đtạ tới cấp bậc hoàn mỹ đã là giới hạn cao nhất. Muốn luyện thành đan văn, gần như không có khả năng!

- Chỉ là một viên Tụ Tức đan mà thôi, có thêm đan văn thì được ích lợi gì? – Trình Giang đan sư cười nhạo.

Loại Tụ Tức đan này chri là đan dược cơ bản nhất, giúp võ giả tăng tốc độ hấp thu linh khí. Dù cho có luyện chế ra đan văn cũng là lãng phí.

- Cũng đúng!

Trương Huyền gật gật đầu, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Quan trọng là trả lời về kỹ thuật a… trnah luận vấn đề này thật sự không có ý nghĩa gì. Tốt a! Nếu ngươi đã yêu cầu, ta đành trả lời một chút. Ta chưa nói đến mấy bộ thủ pháp ngươi dùng để tham khảo. Trước tiên sẽ nói về việc ngươi biết tổng cộng bao nhiêu thủ pháp, như vậy sẽ có khả năng tìm ra mánh khóe!

- Ba năm trước, Trình đan sư dùng thủ pháp Van Lưu Hóa Vũ luyện chế nhất phẩm Hồi Lực đan, thành công khảo hạch luyện đan sư. Cũng năm đó học tập Bắc Giang Hối Lưu thủ pháp để luyện chế An Thần đan!

- Mùa xuân năm thứ hai, trong buổi mừng thọ Bạch Minh đan sư, lặng lẽ lẻ vào thư phòng, sao chép Thiên Ty Huyễn Thủ, cũng dùng thủ pháp này luyện chế thành công Thối Thể đan, từ đó danh tiếng vang xa!

- Mùa đông, nghiên cứu, thảo luận kỹ thuật cùng Lâm Mộ đan sư, học lén Băng Ty Ngưng Thủ của hắn!



- Tháng ba năm ngoái, lợi dụng thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc, lừa gạt học đồ Chu Hoa Hoa của Đỗ Mãn luyện đan sư, từ trong tay học được thủ pháp độc môn Bách Triền Thủ…



- Hiện tại ta tính ra, Vạn Lưu Hóa Vũ, Bắc Giang Hối Lưu,… Những thủ pháp này cộng lại, tổng cộng mười hai loại!

Trương Huyền thuộc như lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói ra. Sau đó, hắn quay về phía đan sư cách đó không xa:

- Trình Giang đan sư, ta không nói ít, hoặc có lẽ là nhiều a?

- Ngươi… ngươi…

Sắc mặt Trình Giang trở nên trắng bệch. Hắn liên tiếp lùi về phía sau, giống như nhìn thấy quái vật. Con ngươi không ngừng co vào.
Chương 114 Vạn Lưu Quy Giang

- Cái gì? Trình Giang, điều hắn nói có phải là sự thật hay không? Ta có lòng tốt cùng ngươi thảo luận luyện đan, ngươi dĩ nhiên học trộm Băng Ti Ngưng Thủ của ta?

- Đáng ghét, khó trách ngày ấy tiệc mừng thọ của ta bắt đầu thật lâu mà vẫn không thấy ngươi ở nơi nào, nói mau, ngươi lúc nào lẻn vào thư phòng của ta?

- Trình Giang, mọi người đều là luyện đan sư, nếu như ngươi thật muốn học tập thủ pháp, có thể nói cho ta biết, nếu ngươi chân thành khẩn cầu, ta không hẳn sẽ không cho, ngươi dụ dỗ học đồ của ta, lấy phương thức lừa gạt mà học trộm Bách Triền Thủ của ta, không khỏi quá không tử tế đi!

...

Thủ pháp luyện đan đối với luyện đan sư cũng giống như võ kỹ đối với võ giả, có rất nhiều đều thuộc về tuyệt kỹ độc môn, có quy định nghiêm khắc của môn phái, không thể dễ dàng truyền ra ngoài.

Theo lời nói của Trương Huyền, vị Trình Giang đan sư này, lại có thể không được các đan sư khác đồng ý, liền tự mình học trộm, thậm chí sử dụng đủ loại thủ đoạn tồi tệ để ăn cắp bí tịch, lập tức để cả phòng vỡ tổ.

Mọi người đều là thành viên của luyện đan sư công hội, bình thường cũng thường thường thảo luận thuật luyện đan, nếu như hắn thật muốn học, đưa lên bái thiếp, làm nửa sư lễ, hoàn toàn có thể truyền thụ, sau đó, cũng có thể thủ tiêu quan hệ thầy trò, mọi người vẫn như cũ là bằng hữu!

Nhưng học trộm như vậy, cũng giống như võ giả ăn trộm bí tịch, phạm vào tối kỵ.

- Chư vị, không muốn nghe hắn nói bậy...

Cảm nhận được lửa giận của mấy vị luyện đan sư kia, sắc mặt của Trình Giang lúc đỏ lúc trắng, liên tục xua tay.

- Ta nói bậy?

Trương Huyền bước lên trước, khóe miệng khẽ giương lên:

- Vừa nãy Trình đan sư luyện chế viên Tụ Tức đan này, tổng cộng cầm hai mươi ba dạng dược liệu, cái này ta nói không sai chứ!

- Không sai!

Luyện chế Tụ Tức đan cần dược liệu gì, chỉ cần là luyện đan sư hầu như đều biết, không tính là bí mật, không cần thiết phủ nhận.

- Thời điểm ngươi dung hợp Bạch Liên thảo, Tử Đằng căn, Kim Giang hoa ba loại dược liệu, ngón út hơi ngửa ra sau, đầu ngón tay giương cung, trạng thái như nhặt hoa, nếu như ta không nhìn lầm, chiêu này là tham khảo từ Thiên Ti Huyễn Thủ của Bạch Minh đan sư!

- Thời điểm lấy ra Thanh Dương linh dịch, năm ngón tay mở ra, khẽ vuốt mà rơi, như là lấy ra hàn khí bên trong hàn băng, không dám quá mức dùng sức, chắc là tham khảo từ Băng Ti Ngưng Thủ của Lâm Mộ đan sư.

- Thời điểm đưa Tử Vi thảo, Bạch Tu hoa vào trong lò luyện đan, để phòng ngừa dược tính xung đột, chuyên môn quay dược liệu nửa vòng trên vách đỉnh của lò luyện đan rồi mới hạ xuống, làm như vậy, không chỉ có thể để cho dược hiệu của dược liệu phát huy càng tốt hơn, còn có thể giảm bớt sự mãnh liệt của dược liệu, để dược liệu không còn quá xung đột, Kim Tuyền Lưu Vân Thủ của Kim Thần đan sư, tựa hồ cùng chiêu này giống như đúc!

...

- Đan dược ra lò, ngươi vì để không tiếp xúc trực tiếp với lô đỉnh đang cực nóng, bàn tay giống như cuộn tơ, chân khí hình thành lưới khí đặc thù, động tác tuy rằng nhẹ nhàng, cẩn thận quan sát vẫn có thể nhận ra được, Đỗ Mãn đan sư, có phải là giống như đúc Bách Triền Thủ của ngươi hay không?

Trương Huyền chưa cho đối phương cơ hội cãi lại, trực tiếp một hơi nói hết sạch, nói đến đây, dừng lại một hồi, khẽ mỉm cười, khóe miệng vung lên:

- Nếu như... Trình đan sư cảm thấy ta đang nói bậy, ăn nói bừa bãi, chúng ta nơi này sử dụng ghi chép ngọc tinh, có thể bất cứ lúc nào lật xem, mọi người cũng có thể chú ý xem ta nói mấy chỗ kia, có phải là đang nói bậy hay không !

- Ngươi...

Sắc mặt trở nên trắng bệch, Trình Giang toàn thân liên tục run rẩy.

Hắn biết, đối phương nói không có sai lầm một chút nào!

Luyện đan sư, từng người có truyền thừa riêng của chính mình, hắn vì muốn tiến bộ càng nhanh hơn nên sử dụng vô số thủ đoạn nhằm học trộm, vốn tưởng rằng vô cùng bí ẩn... Cái tên này làm sao biết?

Hơn nữa lại còn biết rõ ràng như thế?

Trong nháy mắt, hắn tựa như bị lột sạch quần áo, trần trụi đứng ở trước mặt tất cả mọi người, sâu trong nội tâm cực kỳ sợ hãi.

- Làm sao? Còn cảm thấy ta nói bậy?

Không để ý tới sắc mặt của đối phương, Trương Huyền lần thứ hai bước lên trước:

- Nếu như ngươi cảm thấy, những điều ta vừa nói đều không đúng, cái kia...bộ dung hợp thủ pháp của vô số luyện đan sư, “Tự nghĩ ra thủ pháp” này của ngươi có phải gọi là … Vạn Lưu Quy Giang hay không?

- Ngươi là ma quỷ...

Trình Giang đan sư lảo đảo một cái, ngã xuống đất.

Bộ thủ pháp này của hắn, xác thực lấy tên, liền gọi Vạn Lưu Quy Giang!

Mấy ngày trước hắn mới vừa suy nghĩ xong, chưa bao giờ nói cùng người khác, thậm chí ngay cả học đồ của hắn cũng không biết, làm sao... Đối phương có thể nói ra?

Năng lực quan sát tinh tế tỉ mỉ như vậy, lại biết mình lặng lẽ ăn cắp thủ pháp luyện đan của người khác... Cái tên này là ma quỷ sao?

Sao lại thế...

Trình Giang đan sư trong lòng tràn đầy sợ hãi.

- Vạn Lưu Quy Giang, hết thảy lưu phái đều quy về Trình Giang ngươi, khẩu khí thật là lớn, thực sự là hảo thủ pháp!

- Ăn cắp thủ pháp của chúng ta, dung hợp lại cùng nhau, lại dám nói là tự mình sáng chế thủ pháp mới, Trình Giang, ngươi thật là người có bản lĩnh!

- Thiệt thòi ta cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, không nghĩ tới ngươi lại làm như vậy, rất tốt!

- Trình Giang, bắt đầu từ hôm nay, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!

...

Nhìn thấy biểu cảm của Trình Giang, cẩn thận suy ngẫm lại thủ pháp lúc trước của hắn, mọi người lại phân tích không ra, thật chính là kẻ ngu si.

Ở đây rất nhiều luyện đan sư, từng cái từng cái tức giận sắc mặt đỏ bừng, trong mắt mang theo lửa giận.

Bọn họ không tính là luyện đan sư đặc biệt cao minh gì cả, nhưng thủ pháp của mỗi người cũng không phải bí mật bất truyền, nhưng... Cái tên này, muốn học tập có thể quang minh chính đại mà xin phép bọn họ, bị cự tuyệt cũng không có gì, nhưng lặng lẽ học trộm ở sau lưng, tuyệt đối phạm vào tối kỵ!

Không chỉ như thế, còn càn rỡ nói là mình tự nghĩ ra thủ pháp mới, sáng lập cái em gái ngươi, lấy thủ pháp của chúng ta dung hợp lại cùng nhau hình thành một món thập cẩm, chính là sáng chế thủ pháp mới?

Nếu như đúng là như vậy, thiên hạ chẳng phải người người đều có thể sáng chế thủ pháp mới?

Còn Vạn Lưu Quy Giang...

Người tại sao có thể vô sỉ như vậy!

Mọi người lần thứ hai nhìn về phía Trình Giang, lại không có thái độ bình đẳng đối xử như trước, có chỉ là đủ loại căm ghét.

- Chư vị bớt giận!

Thấy mọi người căm phẫn sục sôi, Trương Huyền cười cợt, đánh gãy lời nói của bọn họ, quay đầu nhìn về phía Trình Giang đang dại mặt ra:

- Trình đan sư... Ta tính là thắng cuộc sao?

- Ngươi... Ngươi...

Nhìn thấy nét cười của hắn, Trình đan sư run cầm cập một hồi:

- Ngươi thắng... Ta chịu thua!

Không chịu thua không được, nhãn lực của đối phương quả thực chính là ma quỷ, hắn chỉ lo còn nói thêm gì nữa, sẽ bại lộ càng nhiều bí mật hơn, chỉ có thể vội vã đáp ứng.

Giờ khắc này, hắn có chút hối hận vì cố ý làm khó dễ đối phương, nếu không phải như thế, đối phương tuy rằng cũng vạch ra khuyết điểm của hai người Mạnh Nham, Trần Tiêu, nhưng rõ ràng có để lại cho đối phương chút mặt mũi, mà đối với mình, trực tiếp vạch trần tại chỗ, không còn chút mặt mũi nào.

Có thể dự kiến, một khi những chuyện này truyền đi, sau đó tại luyện đan sư công hội trên khắp Thiên Huyền Vương quốc, lại không còn đất cho hắn đặt chân, trở thành chuột chạy qua đường người người gọi đánh.

Thậm chí, địa vị cùng uy tín của mình cũng sẽ quét một cái sạch sành sanh, trở thành tên lừa đảo, người xấu trong mắt tất cả mọi người.

Nghe hắn thừa nhận, Trương Huyền khẽ mỉm cười.

Vốn chỉ là Luận đan cùng với mọi người, không có xung đột gì quá đáng, nhân cách của đối phương có thiếu hụt, hắn cũng không thèm để ý, nhưng cái tên này lại có thể hùng hổ doạ người!

Muốn cho ta khó coi, đùa gì thế?

Làm như người ‘ xuyên việt’, lại mang theo ngón tay vàng như Thiên Đạo thư viện, nếu để cho ngươi làm mất mặt, làm sao còn hỗn?

Nếu đụng vào trên lưỡi thương, vậy thì đừng trách ta không khách khí, vừa vặn cũng giết gà dọa khỉ, cũng để những người khác biết, đắc tội Trương Huyền ta... Cũng không phải dễ dàng như vậy!

- Trình đan sư đã chịu thua!

Trương Huyền nhìn quanh một vòng:

- Còn có ai?

Trong nháy mắt, xung quanh yên lặng như tờ.
Chương 115 Nhuận Huyệt đan

Mặc dù vị trước mắt này chỉ kể ra khuyết điểm trong quá trình luyện đan của ba vị luyện đan sư, nhưng đồng thời cũng cho thấy năng lực khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Chưa kể đến những thứ khác, chỉ dựa vào việc động tác của Trình Giang vừa rồi có tốc độ nhanh như vậy, thời gian luyện đan lại ngắn mà hắn lại có thể nhìn ra từng động tác, phân tích ra nguồn gốc của từng thủ pháp, cũng thành công phản đòn lại đám người muốn học trộm kỹ nghệ của hắn. . .

Chỉ so về nhãn lực và số lượng tri thức như thê 1này thôi thì không ai có thể sánh được với hắn.

–Ba vị luyện đan sư đã nhận thua rồi, còn có bảy vị, trong các người ai muốn lên trước ?

Không có ai lên tiếng nên Trương Huyền tiếp tục nhìn về phía bảy người kia.

Luận đan thì nhất định phải để cho toàn bộ mười vị luyện đan sư đều phải nhận thua mới được, không thì là không được tính thông qua.

–Chuyện này. . .

Còn dư lại bảy người tiếp tục trầm mặc.

Nhãn lực của đối phương cao siêu thì cũng thôi đi nhưng kết cụ của ba vị luyện đan sư vừa bị hắn vạch trần đều quá thảm: một tên thì ở trước mặt mọi người bị vạch trần là bị mang nón xanh, một người thì sắp phải chết, kẻ cuối cùng chính là thân bại danh liệt. . .

Bọn họ chỉ là tới để tham dự luận đan chứ còn chưa muốn bị vạch áo ra cho người ta xem mà còn bị thương tích đầy mình!

Nhưng nhãn lực của đối phương lợi hại như vậy, người có tâm cảnh yếu một chút thì chắc chắn sẽ bị nhìn ra. Dưới loại tình huống như thế thì ai còn dám tiếp tục ngoi đầu lên chứ?

Hơn nữa. . . Luận đan là phải tỷ thí mới có thể nhận thua!

Nếu làm như vậy chẳng khác nào là nhường hoặc gian lận, một khi bị nghi ngờ thì kiểu gì cũng sẽ bị tra ra, nhất định sẽ bị xóa bỏ tư chất luyện đan sư.

Cho nên trong bảy người còn lại thì không ai dám làm chim đầu đàn hết!

–Chư vị, mong các vị nhanh chóng một chút, thời gian không thể cứ lãng phí như vậy!

Âu Dương Thành đã nhận thấy tình huống này có chút xấu hổ nên đành mở miệng nhắc nhở

–Để ta tới cho!

Trầm mặc một lát, luyện đan sư Đỗ Mãn đứng dậy.

Y và Trương Huyền xem như là có quen biết, thậm chí còn ép buộc hắn đánh cược. Y cho rằng Trương Huyền chỉ là một tên tiểu tử cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng, nhưng nằm mơ y cũng không ngờ… hắn lại có được nhãn lực cùng năng lực như thế!

Dù là bản thân y cũng không có cách nào sánh được năng lực như vậy!

Nhưng mà bậy giờ cũng không còn có cách khác, bọn họ cũng không thể cứ lãng phí thời gian kiểu này được.

–Đan sư Đỗ Mãn đừng gấp! Nhường cho ta tới trước đi!

Đỗ Mãn đang muốn luyện đan để Trương Huyền vạch trần khuyết điểm của mình thì, một lão giả đứng dậy.

–Là đan sư Bạch Minh!

–Vừa rồi Trương Huyền vạch trần Trình Giang học trộm Thiên Ti Huyễn Thủ của ông ta, hình như ông ta rất tức giận mà, sao bây giờ lại muốn ra tay vậy?

–Không biết, cứ chờ một chút xem sao!

Khi nhìn thấy vị lão giả này, tất cả mọi người đều bắt đầu run rẩy.

Đan sư Bạch Minh không chỉ là người có tuổi tác lớn nhất, tư lịch nhiều nhất mà còn là người là uy vọng nhất trong mọi người.

Ông ta không chỉ là luyện đan sư, người cầm lái của Bạch gia một trong bốn gia tộc lớn nhất Thiên Huyền thành.

Phía sau lưng ông chính là quyền thế và uy vọng!

Nếu Bạch đan sư muốn tỷ thí trước thì cứ tự nhiên, tại hạ mạn phép quan sát vậy!

Đan sư Đỗ Mãn ngồi xuống.

Luận về tư lịch hay địa vị thì y đều không thể so với vị Bạch đan sư này.

Trương Huyền, nhãn lực của ngươi quả nhiên rất tốt, hơn nữa năng lực phân tích cũng rất mạnh, bất quá. . . Lại sử dụng cho việc đầu cơ trục lợi, chứ chưa chắc ngươi có thể hiểu biết về việc luyện đan được như thế!

Xác định xong người được chọn, Bạch Minh nhìn về phía Trương Huyền, giọng nói có chút lãnh đạm.

Cũng khó trách ông ta tức giận, vừa qua đại thọ đã bị người đánh cắp bí tịchgia truyền. Đối phương tuy đáng chết nhưng chuyện này lại bị vạch ra trước mặt mọi người cũng làm cho ông ta rất mất mặt.

Nói gì đi nữa thì Bạch gia lớn như vậy mà không ngăn được một tên luyện đan sư, lời này mà truyền ra thì cả gia tộc đều bị mất thể diện.

Đầu cơ trục lợi hả? Sao Bạch đan sư lại nói như thế?

Trương Huyền có chút kinh ngạc.

Đơn giản thôi, vừa rồi vô luận là Mạnh Nham, Trần Tiêu hay là Trình Giang thì khi nãy, những điểm thiếu hụt mà ngươi kể ra cũng vừa mới bắt đầu hình thành, nếu nghĩ kỹ lại thì có thế là do ngươi đã nghe nói về tính cách hoặc những việc họ đã làm gần đây rồi sử dụng phương pháp suy đoán để kết luận ra thôi!

Bạch Minh nhẹ nhàng nói ra.

Phương pháp suy đoán à?

Không sai, Bạch đan sư vừa nói như vậy thì ta cũng nghĩ đến!

Đúng vậy! Cứ lấy Mạnh Nham làm thí dụ, nếu sớm biết hắn buổi sáng giết tiểu thiếp của chính mình thì tất nhiên còn có tồn tại sát khí cùng lửa giận, từ đó là có thể nhẹ nhàng kết luận ra Tĩnh Tâm đan hắn ta luyện chế khẳng định không có công hiệu!

Trần Tiêu đan sư cũng như giống vậy, nếu đã biết hắn bị bệnh, mệnh không còn lâu dài thì tự nhiên cũng có thể nói ra được là đan dược vấn đề. Tĩnh Tâm đan đại diện cho tâm cảnh, khi đã sớm biết những tin tức này thì cho dù là heo cũng có thể biết đan dược không ổn!

Các ngài vừa nói như vậy, ta cũng có chút hiểu ra, nếu là Trương Huyền đã chuẩn bị trước, biết việc Trình Giang học lén thủ pháp cảu mọi người thì suy đoán ra việc đối phương sẽ tham khảo mấy thứ kia cũng rất đơn giản!

Lời Bạch Minh nói như một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng, tất cả mọi người đều "Bừng tỉnh đại ngộ" giống như hiểu ra cái gì.

Trước đó bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được đối phương làm cách nào để nhìn ra được những khuyết điểm này nên mới cảm thấy sợ hãi, giờ phút này đã biết được nguyên nhân thì sự kinh sợ cũng mất theo.

Nói thật, nếu như cho bọn hắn biết những tin tức này thì bọn hắn cũng nhất định có thể đánh giá ra từng khuyết điểm của mỗi người rồi sớm tìm ra vấn đề.

Hử? Phương pháp suy đoán sao? Một ý tưởng khá thú vị đấy!

Không ngờ não động của vị đan sư Bạch Minh này lớn như vậy, Trương Huyền cười nhạt một tiếng:

Ngài đừng quan tâm ta dùng phương pháp gì, chỉ cần ta có thể nhìn ra khuyết điểm của ngài khi luyện đan là được!

Không sai, nếu ngươi có thể nhìn ra khuyết điểm luyện đan của ta thì ngươi hoàn toàn thắng , bất quá, ta cũng phải sửa đổi quy tắc một chút !"

Đan sư Bạch Minh nói tiếp:

Xin lắng nghe một chút!

Ngươi vẫn là nhìn ta luyện đan, vạch ra khuyết điểm của ta, nhưng. . . cái ta muốn chính là ngươi phải vạch ra chỗ thiếu hụt chân chính trong quá trình luyện đan, như là thủ pháp, khống chế lửa luyện, cách phối hợp dược liệu… Mà không phải là dùng cảm xúc hay mấy việc vặt bên ngoài để suy đoán ra!

Bạch Minh nói.

–Đúng! Nên làm như vậy đi!

–Nếu như thế hắn sẽ không thể dùng cảm xúc hay các yếu tố ngooại cảnh để rêu rao nữa!

–Có quy định này, cho dù hắn muốn dùng phương pháp suy đoán thì cũng chả đoán được gì đâu!

–Đúng vậy! đây mới đúng là chỉ ra điểm thiếu hụt!

Mọi người đều gật đầu.

Thật ra, tất cả mọi người đều bị khả năng vạch trần của Trương Huyền làm cho sợ hãi. Họ là người tu luyện, một đường lên cao, phải trổ hết tài năng của bản thân mình từ trong số trăm vạn người tu luyện thì có ai mà không có một hai việc bí mật không thể lộ ra ngoài chứ? Vạn nhất việc đó bị tiểu tử này nói ra trước mặt mọi người thì thật sự là mất mặt.

Cho nên, khi đan sư Bạch Minh vừa tuyên bố quy tắc mới thì lập tức được mọi người ủng hộ.

Chỉ cho phép ngươi nói khuyết điểm trong phương diện luyện đan, không cần phải nói mấy việc bên ngoài như từng giết người hay là sắp chết,…

Mặc dù bọn họ là luyện đan sư. . . nhưng tim cũng chả khỏe hơn người thường bao nhiêu đâu!

–Ngài đã chắc chưa?

Nghe thấy quy tắc mà đối phương mới công bố, sao Trương Huyền không biết bọn họ đang sợ gì cơ chứ, vì thế hắn nở nụ cười.

–Đương nhiên rồi!

Đan sư Bạch Minh hất ống tay áo lên:

–Xem ngươi có dám hay không đây!

–Bắt đầu đi!

Trương Huyền lười nhác lên tiếng.

–Được!

Nghe tiếng hắn đáp ứng, đan sư Bạch Minh nhẹ nhàng thở ra,ông ta suy tư một chút rồi lấy đầy đủ dược liệu, bước vào trong phòng đứng trước đan lô.

Hừng hực!

Hỏa diễm thiêu đốt, quá trình luyện đan bắt đầu.

Thời gian không dài, hỏa diễm từ từ co lại, đan lô mở ra, ba viên đan dược mượt mà được lấy ra ngoài.

Nhất phẩm đan dược, Nhuận Huyệt đan! Đây là đan dược chuẩn bị chuyên biệt cho cường giả võ giả lục trọng, có thể làm dịu huyệt đạo giúp người tu luyện có thể tiến xa hơn trong cảnh giới Ích Huyệt.

Lúc trước, Thượng Thần trưởng lão từng tốn một cái giá rất lớn để có cho Thượng Bân viên, còn một viên là để làm tiên công cho Bạo thiên Sư giáo huấn Trương Huyền.

Dù vậy, Bạo Thiên Sư vẫn phản chiến, điều này khiến cho Thượng Bân oán hận không thôi.

Nhưng dù nói thế nào thì trong số các loại nhất phẩm đan dược thì Nhuận Huyệt đan cũng xếp ở vị trí trung bình, hơn xa Tĩnh Tâm đan!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom