-
Chương 771-775
Chương 771: Đẹp đi kèm với nguy hiểm
Biển hoa!
Lúc này trước mắt các cô là một vùng hoa lớn.
Mà vùng hoa này bị rừng cây rậm rạp vây quanh bốn phía.
Diện tích của nó khoảng hai ba sân bóng.
Mà vùng hoa này không giống với hoa thường ngày được công nhân chăm sóc trong công viên ở thành phố.
Các loài hoa ở đây muôn màu muôn vẻ.
Trong không gian tràn ngập mùi thơm.
Cả ba người đều sững sờ bởi cảnh trước mắt.
Bởi vì hoa ở đây thật sự rất đẹp.
Bất kì cô gái nào cũng sẽ không nhịn được mà giơ tay sờ nó.
Sau đó vui sướng chạy nhảy ca múa ở đây.
Nhưng vì chuyện con thỏ lúc trước.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác quay đầu nhìn Trần Quả.
Hứa Mộc Tình hỏi cô ấy: "Chúng ta đi xuyên qua đây hay vòng sang bên cạnh đi?"
Trần Quả giơ tay chỉ về một vị trí khoảng mười mét ở phía trước nói.
"Chị nhìn ở kia có một mảnh hoa loa kèn”.
"Trên chiếc lá của đóa hoa loa kèn màu xanh có dấu vết đại ca đạp lên".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều biết khinh công của Lý Hùng rất cao.
Thậm chí anh có thể đứng trên một sợi tóc.
Cố Ngôn Hi nói: "Nếu anh ấy đã đi qua đây thì chúng ta cứ đi theo đường anh ấy đi".
Bọn họ đuổi theo dấu chân của Lý Hùng suốt dọc đường.
Mà vùng hoa này đối với con gái mà nói đúng là rất mê người.
Thế nên cả ba người bất giác đi vào trong.
"Uầy, hoa ở đây đẹp thật đấy".
"Đây là hoa gì thế, sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Đây là hoa mẫu đơn à? Sao nở to như quả dưa hấu thế?"
"Tình à, cậu mau nhìn này".
Lúc này, Cố Ngôn Hi giơ tay chỉ vào một đóa hoa ở gần đó.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả quay đầu lại nhìn, cả hai người bất giác trợn to mắt.
Một đóa hoa hồng khổng lồ!
Kích thước của nó phải ngang với một cái giường một mét năm.
Sau khi đi vào biển hoa, các cô chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Nhưng chưa gặp phải thứ gì đáng sợ như con thỏ trước đó.
Thế nên mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này lòng hiếu kì của Cố Ngôn Hi nổi lên, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình: "Hay là chúng ta vào bên trong bông hoa này xem thử đi?"
Nếu là bình thường thì Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng lúc này không hiểu sao tâm trạng của cô cực kì hồ hởi.
Thế là bị Cố Ngôn Hi kéo vào bên trong đóa hoa hồng.
Lúc cả hai người vừa bước vào bên trong.
Một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hai người lập tức bị bao trùm bởi một loại cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ánh mắt các cô nhanh chóng trở nên đờ đẫn.
Mà ngay khi các cô không chú ý, cánh hoa hồng đã từ từ khép lại.
Sau đó ánh mắt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mê đắm nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau đắm đuối rồi ôm chặt lấy đối phương.
Trần Quả không vào bên trong bông hoa.
Tuy là cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nơi đây vẫn có điểm kỳ lạ.
Trần Quả một mình đứng đợi ở bên ngoài, thấy hai người kia vẫn chưa đi ra.
Cô ấy khẽ cau mày, gọi to một tiếng.
Nhưng cả hai người kia không trả lời.
Lúc này Trần Quả mới biết là có biến.
Cô ấy thấy bông hoa này đã đóng chặt cánh lại.
Giờ trạng thái bông hoa này chả khác gì cách săn mồi của loài hoa ăn thịt người cả.
Trần Quả giật mình, vội vàng nắm lấy con dao làm từ càng cua dừa, chém đứt bông hoa này.
Sau khi bông hoa to đùng rơi xuống đất, cánh hoa vẫn đóng chặt như cũ.
Trần Quả vội dùng dao bổ nó ra.
Lập tức kéo hai người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Giờ phút này cả hai người đều ướt sũng.
Hoa hồng không chỉ tỏa ra mùi hương khiến tinh thần của con người rối loạn.
Mà nó còn tiết ra một loại chất lỏng.
Chất lỏng này không phải nước.
Mà nó giống như dịch dạ dày của con người.
Nếu để lâu nó có thể ăn mòn con người.
Trần Quả nhanh chóng khiêng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lao ra khỏi biển hoa.
Cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó.
Đằng trước có một con suối.
Trần Quả nhanh lập tức ném hai người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vào trong suối.
Nước suối khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi tỉnh táo lại.
Hai người từ trong suối đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, hai gò má ửng hồng.
Đoạn đường tiếp theo khá an toàn.
Nhưng dù Trần Quả gặng hỏi vừa nãy bên trong bông hoa đã xảy ra chuyện gì.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình không ai chịu nói.
Mà Hứa Mộc Tình còn kéo Trần Quả sang một bên, giọng điệu nghiêm túc nói với cô ấy.
Chuyện trong hoa hồng ban nãy không được nói với anh ấy.
Tuy Hứa Mộc Tình không nói rõ à ai nhưng Trần Quả biết người mà cô để ý nhất là Lý Hùng.
Nhưng Trần Quả vẫn thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao cô ấy thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau lạ thế nhỉ?
Sau khi đi thêm được một đoạn, Cố Ngôn Hi không chịu nổi nữa.
Cô ấy hai tay chống nạnh, đứng thở hổn hển.
"Ôi, mệt chết đi được, cái đảo này rộng đến mức nào thế?"
"Lý Hùng rốt cuộc làm gì vậy? Anh ấy ở đâu chứ?"
"Nếu giờ mà có một chiếc xe du lịch lái đến thì tốt rồi".
"Chúng ta ngồi xe đi dạo quanh đảo một vòng, thích phải biết".
Hứa Mộc Tình bước đến vỗ lưng Cố Ngôn Hi cười nói.
"Đi thêm một đoạn nữa, nếu không chịu nổi nữa thì chúng ta quay về".
Cố Ngôn Hi vẫy tay nói: "Không được, tớ không bước nổi nữa, để tớ nghỉ ngơi một lát đã".
Nói xong, cô ấy bước đến chống tay lên một thân cây.
Cô ấy vừa chống lên thì một cái lưới rất lớn trên đỉnh đầu ba người chụp xuống.
Cái lưới này tóm gọn cả ba người Hứa Mộc Tình.
Ngay khi các cô đang cố gắng giãy dụa thì một đám đàn ông vũ trang đầy đủ vọt ra.
Bọn chúng chĩa họng súng đen ngòm vào ba người Hứa Mộc Tình: "Không được nhúc nhích!"
Trần Quả đang định vùng vẫy thì Hứa Mộc Tình liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Ngay lúc nguy cấp này cô không hét to như những cô gái bình thường khác.
Mà ngược lại, cô rất bình tĩnh.
Cô hiểu rõ giờ không có cách trốn thoát.
Dù sao bọn chúng cũng có súng.
Cô cũng phát hiện đám người này đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Chương 772: Không phải Lý Hùng là người toàn năng à?
Mong ước của Cố Ngôn Hi rất nhanh đã thành hiện thực.
Đám người đó để ba người các cô ngồi trên một chiếc ô tô đi đến khu quân sự ở sâu trong rừng cây.
Mà Hứa Mộc Tình cảm thấy may mắn khi các cô không một mình đi sâu vào rừng cây này.
Vì trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều động vật nhìn bề ngoài thì bình thường.
Nhưng khi vừa đến gần thì bọn chúng trở nên rất hung dữ.
Chỉ có thể nói là vận may của ba người rất tốt.
Cả quãng đường ngoài con thỏ thì bọn họ chưa gặp phải động vật nào hung dữ hơn.
Sau khi đến khu quân sự, cả ba người bị dẫn đến một căn phòng.
Bên ngoài có hai tên người nước ngoài cầm súng trông coi, bọn chúng thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.
Hứa Mộc Tình đứng sau cánh cửa nghe bọn chúng nói chuyện.
Cố Ngôn Hi đi tới hỏi: "Bọn chúng đang nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Cậu nghe không hiểu à?"
Cố Ngôn Hi cười gượng nói: "Trình độ của tớ á, dù là trẻ con nói tiếng anh tớ cũng không hiểu, nói gì là bây giờ".
Hứa Mộc Tình giải thích: "Bọn chúng tò mò về chúng ta".
"Chính bọn chúng cũng không biết chúng ta là ai".
"Nhưng bọn chúng cũng chả phải thứ tốt đẹp gì".
Hứa Mộc Tình nói xong câu cuối, trong mắt lóe lên sự chán ghét tột cùng.
Chắc chắn hai gã ngoài cửa đang nói về con gái, mà còn nói rất chối tai.
So với vẻ nghiêm túc của Hứa Mộc Tình thì Cố Ngôn Hi thoải mới hơn.
Cô ấy ngồi lên ghế, nắm lấy bàn chân hơi sưng đỏ của mình.
"Ôi, mệt chết đi được".
"Giờ cuối cùng cũng không cần đi nữa, chúng ta ở đây chờ Lý Hùng đến cứu đi".
Cố Ngôn Hi nói rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Trong suy nghĩ của cô ấy, Lý Hùng sẽ nhanh chóng đến cứu bọn họ thôi.
Hứa Mộc Tình cười khổ nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Sao cậu biết anh ấy sẽ biết chúng ta ở đây chứ?"
Cố Ngôn Hi gãi đầu nói: "Chắc chắc anh ấy sẽ đến, không phải anh ấy là người toàn năng à?"
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Cố Ngôn Hi.
"Cho dù anh ấy có toàn năng thì cũng không biết chúng ta rời khỏi bờ biển đi sâu vào rừng".
Cố Ngôn Hi vỗ tay nói: "Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra chứ?"
Cố Ngôn Hi vừa nãy vẫn ung dung thoải mái lắm giờ lập tức cuống lên.
Cô ấy nhìn Trần Quả hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Võ công của Trần Quả là do Lý Hùng tự mình dạy.
Vừa nãy cô ấy có thể cắt rách tấm lưới dẫn một người chạy thoát.
Nhưng một mình cô ấy không thể đánh mới mười mấy tên vũ trang đầy đủ được.
Thế nên cô ấy chỉ có thể nhịn, sau đó bị nhốt vào đây.
Mà giờ chính cô ấy cũng hết đường xoay sở.
Cô ấy không giỏi nghĩ cách.
Còn Hứa Mộc Tình từ lúc vào trong nhà giam này đã luôn suy nghĩ.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.
Nhưng nghĩ đến cách này, hai má cô cũng hơi ửng đỏ.
Cô nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Tớ có một cách nhưng tớ cần cậu giúp sức".
Nói xong, cô bước đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.
Ban đầu Cố Ngôn Hi còn ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô ấy cũng giống như Hứa Mộc Tình, hai má đỏ ửng.
Cố Ngôn Hi hờn dỗi liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
"Tớ chưa làm chuyện này bao giờ? Không biết có làm được không?"
Hứa Mộc Tình giơ tay vỗ vai cô ấy cười nói.
"Tớ thấy cậu làm được mà".
"Lúc trước chúng ta nói chuyện, cậu chả bảo định quay một bộ phim còn gì?"
"Giờ là lúc thử diễn xuất của cậu đến đâu rồi".
"Lên đi! Đây là lúc tốt nhất để cậu thể hiện khả năng diễn đấy".
Cố Ngôn Hi hờn dỗi nguýt Hứa Mộc Tình một cái.
"Sao tớ thấy giờ cậu toàn ý xấu thế nhỉ?"
Cố Ngôn Hi giơ tay vỗ má mình.
Một lát sau cô ấy đứng sau cánh cửa.
Cố Ngôn Hi bắt đầu dùng chất giọng mà bình thường lúc cô ấy ca hát có thể mê hoặc tất cả đàn ông.
Hứa Mộc Tình cũng chỉ định để cô ấy thử chút thôi.
Nhưng cô không ngờ lại hiệu quả như vậy.
Chưa nói đến đàn ông, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy.
Chất giọng này thật sự rất mê người.
Cố Ngôn Hi chỉ thốt lên những âm đơn, cũng không nói gì.
Sau mấy tiếng "ưm", "a", hai gã đang đứng ngoài cửa nói chuyện lập tức mở cửa xông vào.
Sau khi cửa mở ra, con ngươi của bọn chúng đỏ bừng.
Bọn chúng thở hổn hển như trâu, hơi thở nóng rực, giang tay lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Hai người định làm gì, đừng đến đây".
Lúc này Cố Ngôn Hi như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Không ngừng giật lùi về phía sau.
Mà hai gã này không nhịn nổi nữa, bắt đầu cời quần áo của mình ra.
Trong mắt bọn chúng, ba ả đàn bà trước mặt như dê đợi làm thịt, bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi.
Trần Quả đợi sẵn bên cạnh, vừa thấy Hứa Mộc Tình ra hiệu thì nắm chặt tay vọt lên.
Sau hai tiếng "bịch bịch".
Hai gã to con này đã bị Trần Quả đánh ngất.
"Yeah!"
Cố Ngôn Hi phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất.
Vẻ mặt vừa nãy còn sợ hãi, giờ đã nhảy nhót hoan hô rồi.
Cô ấy không ngờ mình làm tốt đến thế.
Cố Ngôn Hi đá vào gã da trắng bên chân.
Sau đó cầm lấy khẩu súng trên người gã.
"Uây, cái này nặng ghê".
Cố Ngôn Hi cầm khẩu súng đen xì trong tay hỏi Trần Quả: "Cô có biết dùng cái này không?"
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trong tay Cố Ngôn Hi, thành thạo tháo băng đạn, mở chốt an toàn.
Động tác của cô nhanh gọn lẹ, mắt Cố Ngôn Hi sáng rực.
"Ngầu quá đi! Tình à, sao cậu biết dùng cái này thế?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc học đại học chúng ta phải học quân sự một tháng đúng không?"
"Khóa học của trường tớ học thêm mười năm ngày, mà còn học trong doanh trại quân đội nữa".
"Thế cậu bắn súng rồi à?"
Hứa Mộc Tình gật đầu, cô rút khẩu súng trong túi gã kia ra, sau khi chỉnh lại thì đưa nó cho Cố Ngôn Hi.
"Tay cậu nhỏ thì dùng cái này đi, nó đỡ giật".
Nói xong Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trường tự nạp.
Chương 773: Trời ơi, thật là kích thích
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả nói: “Khi nãy lúc bước vào, chị nhìn thấy một nơi trông giống lô cốt”.
“Có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí mạnh, chúng ta rất khó để trốn thoát”.
“Bây giờ không biết chồng chị đang ở đâu”.
“Thế nhưng, lần này anh ấy đến hòn đảo này chắc chắn có liên qua đến mấy người kia”.
“Nếu chị đoán không sai, có thể anh ấy đang ở gần đây”.
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là đánh tiếng thật lớn, để anh ấy biết chúng ta đang ở bên trong này”.
Cố Ngôn Hi và Trần Quả khẽ gật đầu.
Ba cô gái trước giờ chưa từng gặp chuyện như này , quyết định tự mình làm náo loạn chỗ này lên.
“Ôi, cậu nói xem đây là cái gì?”
Hứa Mộc Tình lấy một thứ nhìn giống lon nước từ thắt lưng của gã nước ngoài xuống.
Nó to bằng một nắm tay, màu đen tuyền, trên đầu có một cái khóa kéo.
Nhìn tổng thể khá là bắt mắt.
“Chắc nó là một quả lựu đạn.”
Hứa Mộc Tình nói.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “ “Cậu từng ném nó rồi à?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Hi hi”.
Lúc này mặt Cố Ngôn Hi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nếu đã muốn làm loạn, thì nhất định phải càng to càng tốt, nếu chỉ có ba người chúng ta thì e rằng không đủ”.
”Giờ chắc chúng ta đang bị nhốt trong nhà giam”.
“Khi nãy lúc mới tới, tớ phát hiện bên cạnh còn có mấy căn phòng nữa, nhìn bên trong cũng có người”.
Cậu nói xem nếu chúng ta dùng cái này cho nổ hết cánh cửa, thì những người bên trong chắc sẽ chạy ra chứ nhỉ?”
Ba cô gái đều không nói gì, sau khi họ nhìn nhau, không nói thêm một lời nào nữa, lập tức cướp vũ khí của hai gã đàn ông.
Sau đó, họ bắt đầu rồi!
Thế nào là ba cô gái một sân chơi?
Khi Cố Ngôn Hi ném quả lựu đạn M40 ra giữa lối đi, trò chơi chính thức bắt đầu!
Ba người Hứa Mộc Tình không biết gì về uy lực của loại vũ khí này.
Họ chỉ biết nếu rút lựu đạn quăng ra, sau đó vôi vàng đóng cửa lại, đồng thời trốn vào góc phòng như một bản năng.
Ba giây sau.
“Bùm!”
Có tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên!
Ba người Hứa Mộc Tình đã đưa tay lên che tai.
Cách cánh cửa và bức tường vẫn có thể cảm nhận được âm thanh đang dội thẳng vào tai họ.
Họ có cảm giác đến không khí cũng đang rung lên!
“Trời ơi, uy lực của cái thứ này lớn quá đi!”
Bên ngoài lập tức có tiếng náo loạn truyền lại.
Nghe có vẻ như những người bị nhốt đang xông ra ngoài.
Sau đó họ đánh nhau kịch liệt với đám người trong căn cứ.
Trong chốc lát ở đâu cũng vang lên tiếng nổ lớn.
Ba cô gái thông minh đã không xông ra ngoài ngay, mà ngồi đợi bên trong phòng.
Họ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như những đứa trẻ vừa mắc lỗi.
Mặt vô tội.
Trên mặt người nào người nấy như viết lên dòng chữ: “Không phải tôi làm đâu”.
“Không phải lỗi của tôi”.
Đợi âm thanh của tiếng nổ nhỏ dần.
Hứa Mộc Tình cùng hai người kia rón ra rón rén mở cửa đi ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát.
Hơn nữa có rất nhiều người chết nằm trên đất.
Có người nước ngoài, còn có cả hai người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Ở đằng xa còn truyền đến tiếng hô hào chém giết.
Đâu cũng là tiếng “bốp bốp bốp”.
“Trời ơi, thật là kích thích quá đi thôi!”
Hành lang này có hai lối đi.
Bên ngoài lối đi bên tay phải có tiếng đánh nhau rất kịch liệt, ba cô gái không dám đi về hướng đó.
Vì thế họ đi lối đi bên tay trái.
Họ đi đến một lối rẽ liền nhìn thấy có cầu thanh đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống, ba cô gái phát hiện đó không phải lối ra.
Chỉ có một căn phòng.
Cánh cửa sắt của căn phòng này trông rất vững chãi.
Ba người đứng đó nhìn vào cánh cửa sắt trước mặt.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Cánh cửa này nhìn rất to, có phải bên trong cất giấu đồ quý giá không?”
Với thân phận và địa vị Hứa Mộc Tình bây giờ cô không thiếu tiền.
Cho dù cả căn phòng rải đầy tiền vàng thì Hứa Mộc Tình cũng không động lòng.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ở bên cạnh lại nói thêm.
“Không chừng bên trong căn phòng này lại chứa đựng thứ mà Lý Hùng muốn đấy”.
Hứa Mộc Tình vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nghe thấy Cố Ngôn Hi nói như vậy cô liền bước xuống.
Cô lập tức bước xuống, tỉ mỉ quan sát đằng sau cánh cửa, cô rút từ trong túi áo ra một “cái lon” trông rất bắt mắt.
Cố Ngôn Hi đi tới, nhìn cánh cửa vững chãi trước mắt.
“Cánh cửa này dày như thế, chắc không làm nổ được đâu nhỉ?”
“Một cái không được, vậy chuẩn bị thêm nhiều cái nữa”.
“Dù sao bên ngoài kia cũng đang đánh nhau khí thế ngút trời, chúng ta có ở trong nàylàm gì đi nữa cũng chẳng ai để ý đâu”.
Vì thế, ba cô gái nhặt mười mấy “cái lon”, đống thời chất đống lên trước cánh cửa.
Cuối cùng, Trần Quả phụ trách châm lửa.
“Bùm!”
Cùng với tiếng nổ dữ dội.
Rõ ràng ba cô gái đều nấp ở rất xa, nhưng vẫn bị tiếng nổ làm cho ù tai.
Khi họ ôm hai tai bị ù chạy đến chỗ cánh cửa thì phát hiện bên trong là một cái động tối.
“Bên trong có cái gì nhỉ?”
Cố Ngôn Hi rút bật lửa từ trong túi ra.
Cái bật lửa này là khi nãy cô ấy lấy từ chỗ tên nước ngoài.
Có cái này, họ không cần khổ sở nhóm lửa trên đảo nữa rồi.
Khi cô ấy vừa bật bật lửa lên.
Bỗng nhiên!
Trước mắt họ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ!
Cố Ngôn Hi bị dọa đến giật thót lên!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt là một người phụ nữ da ngăm đen, bị người ta treo lên trên không trung bằng dây xích to như cái đùi.
Cô ta bị trói thành hình chữ “đại” (chữ đại của Trung Quốc: 大)
Đồng thời, còn có một sợi xích to trói chặt xương cột sống của cô ta.
Nhìn rất đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?”
Vì đối phương là nữ, Cố Ngôn Hi không cảm thấy đáng sợ nữa.
Thế nhưng cô ấy hỏi vài câu, người phụ nữa kia đều không trả lời.
Đầu người phụ nữ rủ xuống, không biết là sống hay đã chết.
Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện căn phòng này hình như xây chỉ để nhốt cô ta, không có bất kỳ một thứ gì khác ở bên trong.
Vì Hứa Mộc Tình không biết đối phương là người tốt hay người xấu.
Hứa Mộc Tình trầm ngâm một lúc, sau đó dẫn Cố Ngôn Hi và Trần Quả rời đi.
Lúc Hứa Mộc Tình bước ra đến cửa.
Người phụ nữ da đen miệng run rẩy nói nhỏ: “Giúp tôi với”.
Ba người Hứa Mộc Tình lập tức dừng bước.
“Ôi, lúc nãy có phải cô nói giống chúng ta không?”
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn người phụ nữ có nước da bánh mật.
“Cô là ai? Sao họ lại đối xử với cô như thế này?”
“Tôi là Sandy”.
Tiếng của Sandy rất yếu ớt.
Nhưng nhìn cô ta trong bóng tối trông giống như một con sư tử đang bị xiềng xích trói chặt!
Chương 774: Chạy đi, chúng sắp tới rồi
Rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.
Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.
“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.
“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.
“Vậy chúng ta là bạn”.
“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.
Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.
“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.
Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.
“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.
Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.
Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.
Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.
Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.
Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.
Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.
“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.
“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.
“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi do dự.
Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.
Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.
Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.
Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.
Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.
Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.
Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.
Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.
Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.
Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.
Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.
Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.
Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.
Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.
Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.
Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.
Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.
Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.
Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.
Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.
Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.
Trần Quả không biết dùng súng.
Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Hùng đưa cho cô trước đó.
Khi Sandy nhìn thấy con dao này, mắt cô ta đột ngột sáng lên.
Cô ta nói với Trần Quả: “Mấy cô đứng ra sau lưng tôi, tôi sẽ xử lý mấy tên này”.
Lúc này tay Sandy đã nắm lấy sợi dây xích to kia, kéo nó chầm chậm bước về phía trước.
Lúc này, cầu thang trước mặt đã có một đám binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng lao xuống.
Chỉ nhìn thấy sợi dây xích trong tay Sanday khẽ rung lên.
Dưới sự điều khiển của Sandy dây xích vô cùng nặng nề kia uốn lượn như một con rồng.
Trông nó cứ như là đang sống vậy.
Nhìn giống như một con rắn độc phi về đám người trước mặt.
Dậy xích to như vậy, cho dù có rơi từ trên xuống cũng đủ đè bép dí một người.
Chưa kể đến bây giờ nó lại được điều khiển bởi một lực vô cùng mạnh mẽ như vậy.
Trong chớp mắt, người ở cầu thang đổ như ngả rạ.
Những tên nước ngoài tay cầm vũ khí hiện đại này đều bị Sandy đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thậm chí có những tên còn chưa kịp cất tiếng gào thảm thiết đã biến thành một bãi thịt nát.
Trong chớp mắt, dưới sự chỉ đạo của Sandy, ba người Hứa Mộc Tình cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tất nhiên căn cứ mà họ đang ở có diện tích rất lớn.
Ngoài những công trình nổi trên mặt đất, dưới lòng đất cũng có rất nhiều công trình khác.
Cho dùmột cao thủ mạnh như Sandy cũng không dám ở chỗ này quá lâu.
Cô ta lập tức dẫn ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng đột phá vòng vậy.
Sandy đánh những tên người nước ngoài này khiến chúng trở tay không kịp.
Cô ta dẫn ba người nhanh chóng phi vào rừng cây.
“Phù”.
“Phù”.
Sau khi chạy một đoạn đường dài như vậy, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thở hổn hển.
So với Cố Ngôn Hi thì Hứa Mộc Tình có vẻ khỏe hơn.
Dù sao bình thường cô cũng hay luyện tập.
Mà một ngôi sao lớn như Cố Ngôn Hi thì thể lực kém hơn rất nhiều.
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, dựa vào người cô.
“Không xong rồi, không xong rồi, tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa rồi”.
“Chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ một chút đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói.
Bỗng nhiên, có một thứ gì đó màu đen trông rất nhỏ phóng ra từ rừng cây cách đó không xa.
Không đợi Sandy phản ứng lại, Trần Quả đã nhanh hơn Sandy một bước, dùng con dao nhỏ trong tay mình phi ngược lại vào thứ kia.
Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đó giống như một cây kim.
“Kim gây mê?”
Sandy cau mày.
Đột nhiên cô ta phát hiện có rất nhiều binh lính với vũ khí hiện đại lao ra từ đám cỏ xung quanh.
Trong tay đám người này không phải là súng đạn bình thường mà là súng gây mê.
Trong chớp mắt, trên đầu họ có hai chiếc trực thăng bay tới.
Chương 775: Tao thích con đàn bà này rồi
Có một người trên trực thăng cầm một cái loa lớn, nói với Sandy.
"Sandy, cô nên biết rằng cô không thể trốn thoát".
"Cho dù cô có cướp được một con tàu, cô cũng không thể rời khỏi Biển Quỷ!"
"Tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đầu hàng, để không phải chịu đau đớn như trước".
Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hứa Mộc Tình và hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Hứa Mộc Tình cuống lắm rồi.
Đồng thời cô cũng hối hận vô cùng.
Biết thế thì đã nghe lời Lý Hùng ngay từ đầu đợi ở trên bờ biển không đi vào.
Nhìn thấy một đám người không ngừng tiếp cận từ mọi hướng.
Lính đánh thuê bốn phía đã bắn liên tiếp hàng chục phát súng gây mê trước khi Sandy ra tay.
Không cần biết sợi xích sắt trên tay Sandy hung tợn đến đâu.
Sau khi hạ gục mấy chục người, cô ta vẫn bị bắn hai phát vào tay.
Cơ thể run lên một cái rồi ngã xuống đất bên cạnh.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Sandy dậy và hỏi: "Cô có sao không?"
Sandy cắn răng, nói với Hứa Mộc Tình: "Xin lỗi, tôi hết sức rồi".
Nhìn đối phương càng ngày càng gần.
Với con dao găm trên tay, Trần Quả chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
"Toang rồi, toang rồi, biết thế này thì đã không ham chơi chạy linh tinh".
"Làm sao bây giờ? Lý Hùng đang ở đâu?"
Nhìn thấy những người này tiếp tục đến gần.
Cố Ngôn Hi cũng lấy hết can đảm, chỉ vào những người xung quanh và nói bằng giọng Hoa Hạ tròn vành rõ chữ.
"Đừng tới đây!"
"Tôi nói cho các người biết, vị cứu tinh của chúng tôi sẽ đến đây sớm thôi".
"Anh ấy rất lợi hại, loáng cái là có thể hạ gục được nhúm người các người thôi".
"Tốt nhất là các người ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài, bằng không đến lúc đó các người ăn đủ".
Cố Ngôn Hi bây giờ rõ ràng chỉ mạnh miệng thôi.
Nhóm người nước ngoài ở xung quanh căn bản không hiểu Cố Ngôn Hi đang nói về cái gì.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi xinh đẹp, giọng nói lại hay.
Vì vậy, giọng nói lọi vào tai của những người nước ngoài này cũng ngọt ngào lạ thường.
Dù sao, mấy người Cố Ngôn Hi trong mắt bọn họ đã là thỏ nhốt trong lồng rồi.
Họ không lo lắng gì về việc mấy người các cô sẽ chạy mất.
Vì vậy, đám người đứng đó cười lớn.
Ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Một người trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón, đứng trên một chiếc xe địa hình.
Hắn chỉ vào Hứa Mộc Tình bên cạnh Cố Ngôn Hi và cười lớn.
"Con này được phết! Tao thích".
"Sau khi chơi chán rồi sẽ đưa cho chúng mày!"
Nói xong, tên râu quai nón nhảy khỏi xe địa hình.
Hắn thè lưỡi liếm môi một cách ghê tởm.
Sau đó, hắn dẫn người từng bước một đến gần đám người Hứa Mộc Tình.
Tiếng mắng chửi của Cố Ngôn Hi tiếp tục vang lên trong không trung: "Đừng đi qua! Đừng qua đây!"
"Tôi nói cho các người biết, bạn tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ tới đây ngay lập tức đấy!"
"Vợ anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ tới!"
"Tất cả những người bắt nạt vợ anh ấy trước đây cuối cùng đã bị anh ấy đánh cho tơi tả".
"Các người đừng có manh động, bằng không, đợi khi anh ấy đến, các người chết chắc!!"
Tên râu quai nón nghe Cố Ngôn Hi nói mãi.
Hắn cũng muốn biết Cố Ngôn Hi đang nói gì.
Vì vậy, hét vào mặt những người xung quanh: "Ai có thể cho tao biết người phụ nữ da vàng này đang nói về cái gì?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông da vàng dáng người không cao, tướng mạo hèn mọn, từ bên cạnh chạy tới.
Anh ta giải thích với tên râu quai nón với vẻ mặt nịnh nọt.
Sau khi hiểu những gì Cố Ngôn Hi đang nói, tên râu quai nón cười điên cuồng.
"Hahahaha, con này cũng rất thú vị".
"Tao muốn cả hai đứa nó".
Vừa nói, tên đó vừa tiến lại gần hai người họ từng bước một.
Đồng thời đưa tay cởi áo ra.
Khi nhìn thấy phần trên xấu xí của tên đó, Cố Ngôn Hi ngay lập tức che mắt và hét lên.
"Lý Hùng, anh ở đâu, Lý Hùng, mau đi ra đây cho tôi".
"Nếu không ra vợ anh sẽ bị ức hiếp đấy!"
Cố Ngôn Hi càng hét càng to hơn, tên râu quai nón và những tên lính đánh thuê ngoại quốc xung quanh cười càng lúc càng hăng.
Tên râu quai nón sờ lên mặt nói: "Nhỏ này thật là thú vị".
"Lát nữa đè cô ta xuống giường, tiếng rên rỉ chắc chắn sẽ rất êm tai đây".
Tên đó bước nhanh về phía Cố Ngôn Hi.
"Vù!"
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau tên đó.
Tên râu quai nón sửng sốt trong giây lát.
Hắn không tiếp tục đi về phía Cố Ngôn Hi nữa.
Bởi vì hắn thấy rằng biểu cảm trên gương mặt của Cố Ngôn Hi lúc này trông rất phức tạp.
Có ngạc nhiên, có vui mừng.
Ngoài ra còn có một sự ngưỡng mộ mãnh liệt!
Tên đó đột ngột quay lại.
Thì thấy rằng có một người đàn ông đứng sau lưng cách hắn khoảng hai mét.
Người đàn ông đang mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Ngoại trừ vóc dáng tương đối cao, thân hình cân đối ra.
Thì cũng chẳng khác với những người bình thường.
Tên đó giễu cợt Lý Hùng.
"Con khỉ da vàng nhà mày đến chả đúng lúc gì cả".
"Vừa rồi nhất định là mày trốn ở trên cây".
"Tại sao không tiếp tục trốn nữa? Lẽ ra mày đã có thể sống sót".
"Nhưng bây giờ, mày chết chắc rồi!"
Tên đó ngay lập tức lấy một khẩu súng lục trong túi ra và chĩa họng súng về phía Lý Hùng.
"Giết mày trước mặt người phụ nữ của mày hẳn là một điều rất tuyệt vời!"
Trong lúc nói, tên đó đã bóp cò.
Kèm theo một tiếng súng lớn, viên đạn nhanh chóng bay từ giữa nòng đến trán Lý Hùng!
Tuy nhiên, tên đó rất ngạc nhiên khi thấy Lý Hùng không bị sao hết.
Viên đạn dường như đột ngột biến mất trong không khí.
Rõ ràng là Lý Hùng đứng ở trước mặt hắn, không hề nhúc nhích.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tên đó bóp cò về phía Lý Hùng ba lần nữa.
Ba viên đạn bắn thẳng vào Lý Hùng với tốc độ siêu thanh.
Tuy nhiên, Lý Hùng và tên râu quai nón cách nhau rõ ràng chỉ hai ba mét, nhưng anh không hề bị thương.
Tên đó ngạc nhiên rút khẩu súng lục lại, đưa họng súng vào mắt và nhìn kỹ.
Lúc này, ngón trỏ bên phải của Lý Hùng cong nhẹ.
"Bùm!"
Kèm theo đó là tiếng súng dữ dội.
Lập tức đầu tên râu quai nón nổ tung!
Vừa rồi, khi tên đó đang nói chuyện với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình và Sandy không nhìn thấy Lý Hùng.
Bởi vì tầm nhìn của cô ta đã bị tên râu quai nón chặn lại.
Lúc này, tên đó đã gục xuống.
Thân hình cao lớn của Lý Hùng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Sandy.
Khoảnh khắc Sandy nhìn thấy Lý Hùng, đồng tử của cô ta lập tức giãn ra.
Môi cô ta run rẩy liên tục.
Biểu cảm trên gương mặt của cô ta rất phức tạp.
Phức tạp đến mức không có cách nào diễn đạt thành lời, chỉ tóm lại thành hai chữ.
Cuồng si! !
Sandy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây!
Biển hoa!
Lúc này trước mắt các cô là một vùng hoa lớn.
Mà vùng hoa này bị rừng cây rậm rạp vây quanh bốn phía.
Diện tích của nó khoảng hai ba sân bóng.
Mà vùng hoa này không giống với hoa thường ngày được công nhân chăm sóc trong công viên ở thành phố.
Các loài hoa ở đây muôn màu muôn vẻ.
Trong không gian tràn ngập mùi thơm.
Cả ba người đều sững sờ bởi cảnh trước mắt.
Bởi vì hoa ở đây thật sự rất đẹp.
Bất kì cô gái nào cũng sẽ không nhịn được mà giơ tay sờ nó.
Sau đó vui sướng chạy nhảy ca múa ở đây.
Nhưng vì chuyện con thỏ lúc trước.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác quay đầu nhìn Trần Quả.
Hứa Mộc Tình hỏi cô ấy: "Chúng ta đi xuyên qua đây hay vòng sang bên cạnh đi?"
Trần Quả giơ tay chỉ về một vị trí khoảng mười mét ở phía trước nói.
"Chị nhìn ở kia có một mảnh hoa loa kèn”.
"Trên chiếc lá của đóa hoa loa kèn màu xanh có dấu vết đại ca đạp lên".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều biết khinh công của Lý Hùng rất cao.
Thậm chí anh có thể đứng trên một sợi tóc.
Cố Ngôn Hi nói: "Nếu anh ấy đã đi qua đây thì chúng ta cứ đi theo đường anh ấy đi".
Bọn họ đuổi theo dấu chân của Lý Hùng suốt dọc đường.
Mà vùng hoa này đối với con gái mà nói đúng là rất mê người.
Thế nên cả ba người bất giác đi vào trong.
"Uầy, hoa ở đây đẹp thật đấy".
"Đây là hoa gì thế, sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Đây là hoa mẫu đơn à? Sao nở to như quả dưa hấu thế?"
"Tình à, cậu mau nhìn này".
Lúc này, Cố Ngôn Hi giơ tay chỉ vào một đóa hoa ở gần đó.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả quay đầu lại nhìn, cả hai người bất giác trợn to mắt.
Một đóa hoa hồng khổng lồ!
Kích thước của nó phải ngang với một cái giường một mét năm.
Sau khi đi vào biển hoa, các cô chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Nhưng chưa gặp phải thứ gì đáng sợ như con thỏ trước đó.
Thế nên mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này lòng hiếu kì của Cố Ngôn Hi nổi lên, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình: "Hay là chúng ta vào bên trong bông hoa này xem thử đi?"
Nếu là bình thường thì Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng lúc này không hiểu sao tâm trạng của cô cực kì hồ hởi.
Thế là bị Cố Ngôn Hi kéo vào bên trong đóa hoa hồng.
Lúc cả hai người vừa bước vào bên trong.
Một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hai người lập tức bị bao trùm bởi một loại cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ánh mắt các cô nhanh chóng trở nên đờ đẫn.
Mà ngay khi các cô không chú ý, cánh hoa hồng đã từ từ khép lại.
Sau đó ánh mắt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mê đắm nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau đắm đuối rồi ôm chặt lấy đối phương.
Trần Quả không vào bên trong bông hoa.
Tuy là cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nơi đây vẫn có điểm kỳ lạ.
Trần Quả một mình đứng đợi ở bên ngoài, thấy hai người kia vẫn chưa đi ra.
Cô ấy khẽ cau mày, gọi to một tiếng.
Nhưng cả hai người kia không trả lời.
Lúc này Trần Quả mới biết là có biến.
Cô ấy thấy bông hoa này đã đóng chặt cánh lại.
Giờ trạng thái bông hoa này chả khác gì cách săn mồi của loài hoa ăn thịt người cả.
Trần Quả giật mình, vội vàng nắm lấy con dao làm từ càng cua dừa, chém đứt bông hoa này.
Sau khi bông hoa to đùng rơi xuống đất, cánh hoa vẫn đóng chặt như cũ.
Trần Quả vội dùng dao bổ nó ra.
Lập tức kéo hai người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Giờ phút này cả hai người đều ướt sũng.
Hoa hồng không chỉ tỏa ra mùi hương khiến tinh thần của con người rối loạn.
Mà nó còn tiết ra một loại chất lỏng.
Chất lỏng này không phải nước.
Mà nó giống như dịch dạ dày của con người.
Nếu để lâu nó có thể ăn mòn con người.
Trần Quả nhanh chóng khiêng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lao ra khỏi biển hoa.
Cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó.
Đằng trước có một con suối.
Trần Quả nhanh lập tức ném hai người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vào trong suối.
Nước suối khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi tỉnh táo lại.
Hai người từ trong suối đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, hai gò má ửng hồng.
Đoạn đường tiếp theo khá an toàn.
Nhưng dù Trần Quả gặng hỏi vừa nãy bên trong bông hoa đã xảy ra chuyện gì.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình không ai chịu nói.
Mà Hứa Mộc Tình còn kéo Trần Quả sang một bên, giọng điệu nghiêm túc nói với cô ấy.
Chuyện trong hoa hồng ban nãy không được nói với anh ấy.
Tuy Hứa Mộc Tình không nói rõ à ai nhưng Trần Quả biết người mà cô để ý nhất là Lý Hùng.
Nhưng Trần Quả vẫn thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao cô ấy thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau lạ thế nhỉ?
Sau khi đi thêm được một đoạn, Cố Ngôn Hi không chịu nổi nữa.
Cô ấy hai tay chống nạnh, đứng thở hổn hển.
"Ôi, mệt chết đi được, cái đảo này rộng đến mức nào thế?"
"Lý Hùng rốt cuộc làm gì vậy? Anh ấy ở đâu chứ?"
"Nếu giờ mà có một chiếc xe du lịch lái đến thì tốt rồi".
"Chúng ta ngồi xe đi dạo quanh đảo một vòng, thích phải biết".
Hứa Mộc Tình bước đến vỗ lưng Cố Ngôn Hi cười nói.
"Đi thêm một đoạn nữa, nếu không chịu nổi nữa thì chúng ta quay về".
Cố Ngôn Hi vẫy tay nói: "Không được, tớ không bước nổi nữa, để tớ nghỉ ngơi một lát đã".
Nói xong, cô ấy bước đến chống tay lên một thân cây.
Cô ấy vừa chống lên thì một cái lưới rất lớn trên đỉnh đầu ba người chụp xuống.
Cái lưới này tóm gọn cả ba người Hứa Mộc Tình.
Ngay khi các cô đang cố gắng giãy dụa thì một đám đàn ông vũ trang đầy đủ vọt ra.
Bọn chúng chĩa họng súng đen ngòm vào ba người Hứa Mộc Tình: "Không được nhúc nhích!"
Trần Quả đang định vùng vẫy thì Hứa Mộc Tình liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Ngay lúc nguy cấp này cô không hét to như những cô gái bình thường khác.
Mà ngược lại, cô rất bình tĩnh.
Cô hiểu rõ giờ không có cách trốn thoát.
Dù sao bọn chúng cũng có súng.
Cô cũng phát hiện đám người này đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Chương 772: Không phải Lý Hùng là người toàn năng à?
Mong ước của Cố Ngôn Hi rất nhanh đã thành hiện thực.
Đám người đó để ba người các cô ngồi trên một chiếc ô tô đi đến khu quân sự ở sâu trong rừng cây.
Mà Hứa Mộc Tình cảm thấy may mắn khi các cô không một mình đi sâu vào rừng cây này.
Vì trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều động vật nhìn bề ngoài thì bình thường.
Nhưng khi vừa đến gần thì bọn chúng trở nên rất hung dữ.
Chỉ có thể nói là vận may của ba người rất tốt.
Cả quãng đường ngoài con thỏ thì bọn họ chưa gặp phải động vật nào hung dữ hơn.
Sau khi đến khu quân sự, cả ba người bị dẫn đến một căn phòng.
Bên ngoài có hai tên người nước ngoài cầm súng trông coi, bọn chúng thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.
Hứa Mộc Tình đứng sau cánh cửa nghe bọn chúng nói chuyện.
Cố Ngôn Hi đi tới hỏi: "Bọn chúng đang nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Cậu nghe không hiểu à?"
Cố Ngôn Hi cười gượng nói: "Trình độ của tớ á, dù là trẻ con nói tiếng anh tớ cũng không hiểu, nói gì là bây giờ".
Hứa Mộc Tình giải thích: "Bọn chúng tò mò về chúng ta".
"Chính bọn chúng cũng không biết chúng ta là ai".
"Nhưng bọn chúng cũng chả phải thứ tốt đẹp gì".
Hứa Mộc Tình nói xong câu cuối, trong mắt lóe lên sự chán ghét tột cùng.
Chắc chắn hai gã ngoài cửa đang nói về con gái, mà còn nói rất chối tai.
So với vẻ nghiêm túc của Hứa Mộc Tình thì Cố Ngôn Hi thoải mới hơn.
Cô ấy ngồi lên ghế, nắm lấy bàn chân hơi sưng đỏ của mình.
"Ôi, mệt chết đi được".
"Giờ cuối cùng cũng không cần đi nữa, chúng ta ở đây chờ Lý Hùng đến cứu đi".
Cố Ngôn Hi nói rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Trong suy nghĩ của cô ấy, Lý Hùng sẽ nhanh chóng đến cứu bọn họ thôi.
Hứa Mộc Tình cười khổ nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Sao cậu biết anh ấy sẽ biết chúng ta ở đây chứ?"
Cố Ngôn Hi gãi đầu nói: "Chắc chắc anh ấy sẽ đến, không phải anh ấy là người toàn năng à?"
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Cố Ngôn Hi.
"Cho dù anh ấy có toàn năng thì cũng không biết chúng ta rời khỏi bờ biển đi sâu vào rừng".
Cố Ngôn Hi vỗ tay nói: "Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra chứ?"
Cố Ngôn Hi vừa nãy vẫn ung dung thoải mái lắm giờ lập tức cuống lên.
Cô ấy nhìn Trần Quả hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Võ công của Trần Quả là do Lý Hùng tự mình dạy.
Vừa nãy cô ấy có thể cắt rách tấm lưới dẫn một người chạy thoát.
Nhưng một mình cô ấy không thể đánh mới mười mấy tên vũ trang đầy đủ được.
Thế nên cô ấy chỉ có thể nhịn, sau đó bị nhốt vào đây.
Mà giờ chính cô ấy cũng hết đường xoay sở.
Cô ấy không giỏi nghĩ cách.
Còn Hứa Mộc Tình từ lúc vào trong nhà giam này đã luôn suy nghĩ.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.
Nhưng nghĩ đến cách này, hai má cô cũng hơi ửng đỏ.
Cô nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Tớ có một cách nhưng tớ cần cậu giúp sức".
Nói xong, cô bước đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.
Ban đầu Cố Ngôn Hi còn ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô ấy cũng giống như Hứa Mộc Tình, hai má đỏ ửng.
Cố Ngôn Hi hờn dỗi liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
"Tớ chưa làm chuyện này bao giờ? Không biết có làm được không?"
Hứa Mộc Tình giơ tay vỗ vai cô ấy cười nói.
"Tớ thấy cậu làm được mà".
"Lúc trước chúng ta nói chuyện, cậu chả bảo định quay một bộ phim còn gì?"
"Giờ là lúc thử diễn xuất của cậu đến đâu rồi".
"Lên đi! Đây là lúc tốt nhất để cậu thể hiện khả năng diễn đấy".
Cố Ngôn Hi hờn dỗi nguýt Hứa Mộc Tình một cái.
"Sao tớ thấy giờ cậu toàn ý xấu thế nhỉ?"
Cố Ngôn Hi giơ tay vỗ má mình.
Một lát sau cô ấy đứng sau cánh cửa.
Cố Ngôn Hi bắt đầu dùng chất giọng mà bình thường lúc cô ấy ca hát có thể mê hoặc tất cả đàn ông.
Hứa Mộc Tình cũng chỉ định để cô ấy thử chút thôi.
Nhưng cô không ngờ lại hiệu quả như vậy.
Chưa nói đến đàn ông, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy.
Chất giọng này thật sự rất mê người.
Cố Ngôn Hi chỉ thốt lên những âm đơn, cũng không nói gì.
Sau mấy tiếng "ưm", "a", hai gã đang đứng ngoài cửa nói chuyện lập tức mở cửa xông vào.
Sau khi cửa mở ra, con ngươi của bọn chúng đỏ bừng.
Bọn chúng thở hổn hển như trâu, hơi thở nóng rực, giang tay lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Hai người định làm gì, đừng đến đây".
Lúc này Cố Ngôn Hi như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Không ngừng giật lùi về phía sau.
Mà hai gã này không nhịn nổi nữa, bắt đầu cời quần áo của mình ra.
Trong mắt bọn chúng, ba ả đàn bà trước mặt như dê đợi làm thịt, bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi.
Trần Quả đợi sẵn bên cạnh, vừa thấy Hứa Mộc Tình ra hiệu thì nắm chặt tay vọt lên.
Sau hai tiếng "bịch bịch".
Hai gã to con này đã bị Trần Quả đánh ngất.
"Yeah!"
Cố Ngôn Hi phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất.
Vẻ mặt vừa nãy còn sợ hãi, giờ đã nhảy nhót hoan hô rồi.
Cô ấy không ngờ mình làm tốt đến thế.
Cố Ngôn Hi đá vào gã da trắng bên chân.
Sau đó cầm lấy khẩu súng trên người gã.
"Uây, cái này nặng ghê".
Cố Ngôn Hi cầm khẩu súng đen xì trong tay hỏi Trần Quả: "Cô có biết dùng cái này không?"
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trong tay Cố Ngôn Hi, thành thạo tháo băng đạn, mở chốt an toàn.
Động tác của cô nhanh gọn lẹ, mắt Cố Ngôn Hi sáng rực.
"Ngầu quá đi! Tình à, sao cậu biết dùng cái này thế?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc học đại học chúng ta phải học quân sự một tháng đúng không?"
"Khóa học của trường tớ học thêm mười năm ngày, mà còn học trong doanh trại quân đội nữa".
"Thế cậu bắn súng rồi à?"
Hứa Mộc Tình gật đầu, cô rút khẩu súng trong túi gã kia ra, sau khi chỉnh lại thì đưa nó cho Cố Ngôn Hi.
"Tay cậu nhỏ thì dùng cái này đi, nó đỡ giật".
Nói xong Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trường tự nạp.
Chương 773: Trời ơi, thật là kích thích
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả nói: “Khi nãy lúc bước vào, chị nhìn thấy một nơi trông giống lô cốt”.
“Có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí mạnh, chúng ta rất khó để trốn thoát”.
“Bây giờ không biết chồng chị đang ở đâu”.
“Thế nhưng, lần này anh ấy đến hòn đảo này chắc chắn có liên qua đến mấy người kia”.
“Nếu chị đoán không sai, có thể anh ấy đang ở gần đây”.
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là đánh tiếng thật lớn, để anh ấy biết chúng ta đang ở bên trong này”.
Cố Ngôn Hi và Trần Quả khẽ gật đầu.
Ba cô gái trước giờ chưa từng gặp chuyện như này , quyết định tự mình làm náo loạn chỗ này lên.
“Ôi, cậu nói xem đây là cái gì?”
Hứa Mộc Tình lấy một thứ nhìn giống lon nước từ thắt lưng của gã nước ngoài xuống.
Nó to bằng một nắm tay, màu đen tuyền, trên đầu có một cái khóa kéo.
Nhìn tổng thể khá là bắt mắt.
“Chắc nó là một quả lựu đạn.”
Hứa Mộc Tình nói.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “ “Cậu từng ném nó rồi à?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Hi hi”.
Lúc này mặt Cố Ngôn Hi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nếu đã muốn làm loạn, thì nhất định phải càng to càng tốt, nếu chỉ có ba người chúng ta thì e rằng không đủ”.
”Giờ chắc chúng ta đang bị nhốt trong nhà giam”.
“Khi nãy lúc mới tới, tớ phát hiện bên cạnh còn có mấy căn phòng nữa, nhìn bên trong cũng có người”.
Cậu nói xem nếu chúng ta dùng cái này cho nổ hết cánh cửa, thì những người bên trong chắc sẽ chạy ra chứ nhỉ?”
Ba cô gái đều không nói gì, sau khi họ nhìn nhau, không nói thêm một lời nào nữa, lập tức cướp vũ khí của hai gã đàn ông.
Sau đó, họ bắt đầu rồi!
Thế nào là ba cô gái một sân chơi?
Khi Cố Ngôn Hi ném quả lựu đạn M40 ra giữa lối đi, trò chơi chính thức bắt đầu!
Ba người Hứa Mộc Tình không biết gì về uy lực của loại vũ khí này.
Họ chỉ biết nếu rút lựu đạn quăng ra, sau đó vôi vàng đóng cửa lại, đồng thời trốn vào góc phòng như một bản năng.
Ba giây sau.
“Bùm!”
Có tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên!
Ba người Hứa Mộc Tình đã đưa tay lên che tai.
Cách cánh cửa và bức tường vẫn có thể cảm nhận được âm thanh đang dội thẳng vào tai họ.
Họ có cảm giác đến không khí cũng đang rung lên!
“Trời ơi, uy lực của cái thứ này lớn quá đi!”
Bên ngoài lập tức có tiếng náo loạn truyền lại.
Nghe có vẻ như những người bị nhốt đang xông ra ngoài.
Sau đó họ đánh nhau kịch liệt với đám người trong căn cứ.
Trong chốc lát ở đâu cũng vang lên tiếng nổ lớn.
Ba cô gái thông minh đã không xông ra ngoài ngay, mà ngồi đợi bên trong phòng.
Họ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như những đứa trẻ vừa mắc lỗi.
Mặt vô tội.
Trên mặt người nào người nấy như viết lên dòng chữ: “Không phải tôi làm đâu”.
“Không phải lỗi của tôi”.
Đợi âm thanh của tiếng nổ nhỏ dần.
Hứa Mộc Tình cùng hai người kia rón ra rón rén mở cửa đi ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát.
Hơn nữa có rất nhiều người chết nằm trên đất.
Có người nước ngoài, còn có cả hai người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Ở đằng xa còn truyền đến tiếng hô hào chém giết.
Đâu cũng là tiếng “bốp bốp bốp”.
“Trời ơi, thật là kích thích quá đi thôi!”
Hành lang này có hai lối đi.
Bên ngoài lối đi bên tay phải có tiếng đánh nhau rất kịch liệt, ba cô gái không dám đi về hướng đó.
Vì thế họ đi lối đi bên tay trái.
Họ đi đến một lối rẽ liền nhìn thấy có cầu thanh đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống, ba cô gái phát hiện đó không phải lối ra.
Chỉ có một căn phòng.
Cánh cửa sắt của căn phòng này trông rất vững chãi.
Ba người đứng đó nhìn vào cánh cửa sắt trước mặt.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Cánh cửa này nhìn rất to, có phải bên trong cất giấu đồ quý giá không?”
Với thân phận và địa vị Hứa Mộc Tình bây giờ cô không thiếu tiền.
Cho dù cả căn phòng rải đầy tiền vàng thì Hứa Mộc Tình cũng không động lòng.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ở bên cạnh lại nói thêm.
“Không chừng bên trong căn phòng này lại chứa đựng thứ mà Lý Hùng muốn đấy”.
Hứa Mộc Tình vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nghe thấy Cố Ngôn Hi nói như vậy cô liền bước xuống.
Cô lập tức bước xuống, tỉ mỉ quan sát đằng sau cánh cửa, cô rút từ trong túi áo ra một “cái lon” trông rất bắt mắt.
Cố Ngôn Hi đi tới, nhìn cánh cửa vững chãi trước mắt.
“Cánh cửa này dày như thế, chắc không làm nổ được đâu nhỉ?”
“Một cái không được, vậy chuẩn bị thêm nhiều cái nữa”.
“Dù sao bên ngoài kia cũng đang đánh nhau khí thế ngút trời, chúng ta có ở trong nàylàm gì đi nữa cũng chẳng ai để ý đâu”.
Vì thế, ba cô gái nhặt mười mấy “cái lon”, đống thời chất đống lên trước cánh cửa.
Cuối cùng, Trần Quả phụ trách châm lửa.
“Bùm!”
Cùng với tiếng nổ dữ dội.
Rõ ràng ba cô gái đều nấp ở rất xa, nhưng vẫn bị tiếng nổ làm cho ù tai.
Khi họ ôm hai tai bị ù chạy đến chỗ cánh cửa thì phát hiện bên trong là một cái động tối.
“Bên trong có cái gì nhỉ?”
Cố Ngôn Hi rút bật lửa từ trong túi ra.
Cái bật lửa này là khi nãy cô ấy lấy từ chỗ tên nước ngoài.
Có cái này, họ không cần khổ sở nhóm lửa trên đảo nữa rồi.
Khi cô ấy vừa bật bật lửa lên.
Bỗng nhiên!
Trước mắt họ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ!
Cố Ngôn Hi bị dọa đến giật thót lên!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt là một người phụ nữ da ngăm đen, bị người ta treo lên trên không trung bằng dây xích to như cái đùi.
Cô ta bị trói thành hình chữ “đại” (chữ đại của Trung Quốc: 大)
Đồng thời, còn có một sợi xích to trói chặt xương cột sống của cô ta.
Nhìn rất đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?”
Vì đối phương là nữ, Cố Ngôn Hi không cảm thấy đáng sợ nữa.
Thế nhưng cô ấy hỏi vài câu, người phụ nữa kia đều không trả lời.
Đầu người phụ nữ rủ xuống, không biết là sống hay đã chết.
Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện căn phòng này hình như xây chỉ để nhốt cô ta, không có bất kỳ một thứ gì khác ở bên trong.
Vì Hứa Mộc Tình không biết đối phương là người tốt hay người xấu.
Hứa Mộc Tình trầm ngâm một lúc, sau đó dẫn Cố Ngôn Hi và Trần Quả rời đi.
Lúc Hứa Mộc Tình bước ra đến cửa.
Người phụ nữ da đen miệng run rẩy nói nhỏ: “Giúp tôi với”.
Ba người Hứa Mộc Tình lập tức dừng bước.
“Ôi, lúc nãy có phải cô nói giống chúng ta không?”
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn người phụ nữ có nước da bánh mật.
“Cô là ai? Sao họ lại đối xử với cô như thế này?”
“Tôi là Sandy”.
Tiếng của Sandy rất yếu ớt.
Nhưng nhìn cô ta trong bóng tối trông giống như một con sư tử đang bị xiềng xích trói chặt!
Chương 774: Chạy đi, chúng sắp tới rồi
Rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.
Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.
“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.
“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.
“Vậy chúng ta là bạn”.
“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.
Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.
“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.
Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.
“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.
Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.
Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.
Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.
Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.
Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.
Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.
“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.
“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.
“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi do dự.
Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.
Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.
Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.
Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.
Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.
Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.
Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.
Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.
Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.
Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.
Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.
Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.
Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.
Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.
Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.
Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.
Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.
Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.
Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.
Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.
Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.
Trần Quả không biết dùng súng.
Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Hùng đưa cho cô trước đó.
Khi Sandy nhìn thấy con dao này, mắt cô ta đột ngột sáng lên.
Cô ta nói với Trần Quả: “Mấy cô đứng ra sau lưng tôi, tôi sẽ xử lý mấy tên này”.
Lúc này tay Sandy đã nắm lấy sợi dây xích to kia, kéo nó chầm chậm bước về phía trước.
Lúc này, cầu thang trước mặt đã có một đám binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng lao xuống.
Chỉ nhìn thấy sợi dây xích trong tay Sanday khẽ rung lên.
Dưới sự điều khiển của Sandy dây xích vô cùng nặng nề kia uốn lượn như một con rồng.
Trông nó cứ như là đang sống vậy.
Nhìn giống như một con rắn độc phi về đám người trước mặt.
Dậy xích to như vậy, cho dù có rơi từ trên xuống cũng đủ đè bép dí một người.
Chưa kể đến bây giờ nó lại được điều khiển bởi một lực vô cùng mạnh mẽ như vậy.
Trong chớp mắt, người ở cầu thang đổ như ngả rạ.
Những tên nước ngoài tay cầm vũ khí hiện đại này đều bị Sandy đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thậm chí có những tên còn chưa kịp cất tiếng gào thảm thiết đã biến thành một bãi thịt nát.
Trong chớp mắt, dưới sự chỉ đạo của Sandy, ba người Hứa Mộc Tình cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tất nhiên căn cứ mà họ đang ở có diện tích rất lớn.
Ngoài những công trình nổi trên mặt đất, dưới lòng đất cũng có rất nhiều công trình khác.
Cho dùmột cao thủ mạnh như Sandy cũng không dám ở chỗ này quá lâu.
Cô ta lập tức dẫn ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng đột phá vòng vậy.
Sandy đánh những tên người nước ngoài này khiến chúng trở tay không kịp.
Cô ta dẫn ba người nhanh chóng phi vào rừng cây.
“Phù”.
“Phù”.
Sau khi chạy một đoạn đường dài như vậy, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thở hổn hển.
So với Cố Ngôn Hi thì Hứa Mộc Tình có vẻ khỏe hơn.
Dù sao bình thường cô cũng hay luyện tập.
Mà một ngôi sao lớn như Cố Ngôn Hi thì thể lực kém hơn rất nhiều.
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, dựa vào người cô.
“Không xong rồi, không xong rồi, tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa rồi”.
“Chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ một chút đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói.
Bỗng nhiên, có một thứ gì đó màu đen trông rất nhỏ phóng ra từ rừng cây cách đó không xa.
Không đợi Sandy phản ứng lại, Trần Quả đã nhanh hơn Sandy một bước, dùng con dao nhỏ trong tay mình phi ngược lại vào thứ kia.
Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đó giống như một cây kim.
“Kim gây mê?”
Sandy cau mày.
Đột nhiên cô ta phát hiện có rất nhiều binh lính với vũ khí hiện đại lao ra từ đám cỏ xung quanh.
Trong tay đám người này không phải là súng đạn bình thường mà là súng gây mê.
Trong chớp mắt, trên đầu họ có hai chiếc trực thăng bay tới.
Chương 775: Tao thích con đàn bà này rồi
Có một người trên trực thăng cầm một cái loa lớn, nói với Sandy.
"Sandy, cô nên biết rằng cô không thể trốn thoát".
"Cho dù cô có cướp được một con tàu, cô cũng không thể rời khỏi Biển Quỷ!"
"Tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đầu hàng, để không phải chịu đau đớn như trước".
Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hứa Mộc Tình và hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Hứa Mộc Tình cuống lắm rồi.
Đồng thời cô cũng hối hận vô cùng.
Biết thế thì đã nghe lời Lý Hùng ngay từ đầu đợi ở trên bờ biển không đi vào.
Nhìn thấy một đám người không ngừng tiếp cận từ mọi hướng.
Lính đánh thuê bốn phía đã bắn liên tiếp hàng chục phát súng gây mê trước khi Sandy ra tay.
Không cần biết sợi xích sắt trên tay Sandy hung tợn đến đâu.
Sau khi hạ gục mấy chục người, cô ta vẫn bị bắn hai phát vào tay.
Cơ thể run lên một cái rồi ngã xuống đất bên cạnh.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Sandy dậy và hỏi: "Cô có sao không?"
Sandy cắn răng, nói với Hứa Mộc Tình: "Xin lỗi, tôi hết sức rồi".
Nhìn đối phương càng ngày càng gần.
Với con dao găm trên tay, Trần Quả chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
"Toang rồi, toang rồi, biết thế này thì đã không ham chơi chạy linh tinh".
"Làm sao bây giờ? Lý Hùng đang ở đâu?"
Nhìn thấy những người này tiếp tục đến gần.
Cố Ngôn Hi cũng lấy hết can đảm, chỉ vào những người xung quanh và nói bằng giọng Hoa Hạ tròn vành rõ chữ.
"Đừng tới đây!"
"Tôi nói cho các người biết, vị cứu tinh của chúng tôi sẽ đến đây sớm thôi".
"Anh ấy rất lợi hại, loáng cái là có thể hạ gục được nhúm người các người thôi".
"Tốt nhất là các người ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài, bằng không đến lúc đó các người ăn đủ".
Cố Ngôn Hi bây giờ rõ ràng chỉ mạnh miệng thôi.
Nhóm người nước ngoài ở xung quanh căn bản không hiểu Cố Ngôn Hi đang nói về cái gì.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi xinh đẹp, giọng nói lại hay.
Vì vậy, giọng nói lọi vào tai của những người nước ngoài này cũng ngọt ngào lạ thường.
Dù sao, mấy người Cố Ngôn Hi trong mắt bọn họ đã là thỏ nhốt trong lồng rồi.
Họ không lo lắng gì về việc mấy người các cô sẽ chạy mất.
Vì vậy, đám người đứng đó cười lớn.
Ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Một người trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón, đứng trên một chiếc xe địa hình.
Hắn chỉ vào Hứa Mộc Tình bên cạnh Cố Ngôn Hi và cười lớn.
"Con này được phết! Tao thích".
"Sau khi chơi chán rồi sẽ đưa cho chúng mày!"
Nói xong, tên râu quai nón nhảy khỏi xe địa hình.
Hắn thè lưỡi liếm môi một cách ghê tởm.
Sau đó, hắn dẫn người từng bước một đến gần đám người Hứa Mộc Tình.
Tiếng mắng chửi của Cố Ngôn Hi tiếp tục vang lên trong không trung: "Đừng đi qua! Đừng qua đây!"
"Tôi nói cho các người biết, bạn tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ tới đây ngay lập tức đấy!"
"Vợ anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ tới!"
"Tất cả những người bắt nạt vợ anh ấy trước đây cuối cùng đã bị anh ấy đánh cho tơi tả".
"Các người đừng có manh động, bằng không, đợi khi anh ấy đến, các người chết chắc!!"
Tên râu quai nón nghe Cố Ngôn Hi nói mãi.
Hắn cũng muốn biết Cố Ngôn Hi đang nói gì.
Vì vậy, hét vào mặt những người xung quanh: "Ai có thể cho tao biết người phụ nữ da vàng này đang nói về cái gì?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông da vàng dáng người không cao, tướng mạo hèn mọn, từ bên cạnh chạy tới.
Anh ta giải thích với tên râu quai nón với vẻ mặt nịnh nọt.
Sau khi hiểu những gì Cố Ngôn Hi đang nói, tên râu quai nón cười điên cuồng.
"Hahahaha, con này cũng rất thú vị".
"Tao muốn cả hai đứa nó".
Vừa nói, tên đó vừa tiến lại gần hai người họ từng bước một.
Đồng thời đưa tay cởi áo ra.
Khi nhìn thấy phần trên xấu xí của tên đó, Cố Ngôn Hi ngay lập tức che mắt và hét lên.
"Lý Hùng, anh ở đâu, Lý Hùng, mau đi ra đây cho tôi".
"Nếu không ra vợ anh sẽ bị ức hiếp đấy!"
Cố Ngôn Hi càng hét càng to hơn, tên râu quai nón và những tên lính đánh thuê ngoại quốc xung quanh cười càng lúc càng hăng.
Tên râu quai nón sờ lên mặt nói: "Nhỏ này thật là thú vị".
"Lát nữa đè cô ta xuống giường, tiếng rên rỉ chắc chắn sẽ rất êm tai đây".
Tên đó bước nhanh về phía Cố Ngôn Hi.
"Vù!"
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau tên đó.
Tên râu quai nón sửng sốt trong giây lát.
Hắn không tiếp tục đi về phía Cố Ngôn Hi nữa.
Bởi vì hắn thấy rằng biểu cảm trên gương mặt của Cố Ngôn Hi lúc này trông rất phức tạp.
Có ngạc nhiên, có vui mừng.
Ngoài ra còn có một sự ngưỡng mộ mãnh liệt!
Tên đó đột ngột quay lại.
Thì thấy rằng có một người đàn ông đứng sau lưng cách hắn khoảng hai mét.
Người đàn ông đang mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Ngoại trừ vóc dáng tương đối cao, thân hình cân đối ra.
Thì cũng chẳng khác với những người bình thường.
Tên đó giễu cợt Lý Hùng.
"Con khỉ da vàng nhà mày đến chả đúng lúc gì cả".
"Vừa rồi nhất định là mày trốn ở trên cây".
"Tại sao không tiếp tục trốn nữa? Lẽ ra mày đã có thể sống sót".
"Nhưng bây giờ, mày chết chắc rồi!"
Tên đó ngay lập tức lấy một khẩu súng lục trong túi ra và chĩa họng súng về phía Lý Hùng.
"Giết mày trước mặt người phụ nữ của mày hẳn là một điều rất tuyệt vời!"
Trong lúc nói, tên đó đã bóp cò.
Kèm theo một tiếng súng lớn, viên đạn nhanh chóng bay từ giữa nòng đến trán Lý Hùng!
Tuy nhiên, tên đó rất ngạc nhiên khi thấy Lý Hùng không bị sao hết.
Viên đạn dường như đột ngột biến mất trong không khí.
Rõ ràng là Lý Hùng đứng ở trước mặt hắn, không hề nhúc nhích.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tên đó bóp cò về phía Lý Hùng ba lần nữa.
Ba viên đạn bắn thẳng vào Lý Hùng với tốc độ siêu thanh.
Tuy nhiên, Lý Hùng và tên râu quai nón cách nhau rõ ràng chỉ hai ba mét, nhưng anh không hề bị thương.
Tên đó ngạc nhiên rút khẩu súng lục lại, đưa họng súng vào mắt và nhìn kỹ.
Lúc này, ngón trỏ bên phải của Lý Hùng cong nhẹ.
"Bùm!"
Kèm theo đó là tiếng súng dữ dội.
Lập tức đầu tên râu quai nón nổ tung!
Vừa rồi, khi tên đó đang nói chuyện với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình và Sandy không nhìn thấy Lý Hùng.
Bởi vì tầm nhìn của cô ta đã bị tên râu quai nón chặn lại.
Lúc này, tên đó đã gục xuống.
Thân hình cao lớn của Lý Hùng cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Sandy.
Khoảnh khắc Sandy nhìn thấy Lý Hùng, đồng tử của cô ta lập tức giãn ra.
Môi cô ta run rẩy liên tục.
Biểu cảm trên gương mặt của cô ta rất phức tạp.
Phức tạp đến mức không có cách nào diễn đạt thành lời, chỉ tóm lại thành hai chữ.
Cuồng si! !
Sandy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây!
Bình luận facebook