• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (3 Viewers)

  • Chương 721-725

Chương 721: Cách đánh thức Hứa Mộc Tình

Lý Hùng lấy điện thoại mở ảnh của Hứa Mộc Tình ra.

Trong điện thoại Lý Hùng toàn là ảnh của Hứa Mộc Tình, mở bừa một tấm cũng là hình của cô.

Lý Hùng nói với Lợn Vòi: "Cô ấy là vợ tôi".

"Vì anh nhúng tay vào nên giờ cô ấy vẫn hôn mê không tỉnh".

"Giờ tôi mong anh sẽ khiến cô ấy tỉnh lại".

Lợn Vòi nhìn Lý Hùng lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không làm được".

Lý Hùng hơi nhíu mày.

"Lợn Vòi, anh nên biết giờ tôi không phải đang thương lượng với anh".

Lợn Vòi hít sâu một hơi nhìn Lý Hùng: "Tôi biết anh rất mạnh, tôi không phải đối thủ của anh".

Nghe Lợn Vòi nói, hai mắt hồ ly tinh trợn to.

Ả ta biết rất rõ Lợn Vòi mạnh thế nào.

Tuy là hắn là người rất nhã nhặn.

Nhưng bởi vì thân thế của hắn không giống người thường.

Dòng dõi nhà hắn luôn ẩn chứa một sức mạnh cực kì to lớn.

Con người hắn lúc nào cũng có một phần kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Hắn sẽ không tự nhiên lại cúi đầu trước Lý Hùng.

Vậy chỉ có khả năng Lý Hùng trên cơ Lợn Vòi.

Trời đất quỷ thần ơi!

Ả ta không dám tưởng tượng nữa.

Ả ta cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.

Hồ ly tinh chưa bao giờ gặp người nào có thực lực mạnh như Lý Hùng.

Nếu có thể dựa hơi Lý Hùng.

Thì từ này về sau, ở Trường A, ả ta muốn làm gì mà chả được.

Lợn Vòi nhìn chằm chằm Lý Hùng nói: "Tôi từng chịu tổn thương trong tình cảm".

"Tôi hiểu rõ vết thương này rất khó lành".

"Tôi không mong người khác sẽ giống tôi".

"Tôi có thể cảm nhận được Hứa Mộc Tình thật sự rất yêu anh".

"Nhưng tôi không biết tình cảm anh dành cho Hứa Mộc Tình thế nào?"

"Có người nói với tôi, anh thích Hứa Mộc Tình bởi vì anh nợ cô ấy".

"Tình yêu của anh với cô ấy chỉ là trả ơn mà thôi".

"Nếu là thế, tôi nghĩ anh nên buông tay đi".

"Thực lực của anh đúng là rất mạnh".

"Trong số những người tôi quen, không ai là đối thủ của anh".

"Thậm chí có thể nói sức mạnh của anh đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi".

"Nhưng cho dù anh có mạnh đến mức hủy diệt được trời đất này".

"Anh vẫn không thể nào yêu trọn vẹn một người".

"Tình yêu không phải nhờ tu luyện mà có được".

Lợn Vòi nói với Lý Hùng rất nhiều.

Giống như những gì mà hồ ly tinh đã nói trước với Lý Hùng.

Lợn Vòi giống như môn vật lý hắn dạy vậy, cực kỳ rập khuôn, cứng nhắc.

Hắn làm việc có nề nếp.

Một khi hắn quyết định chuyện gì sẽ khó mà thay đổi.

Giờ Lý Hùng đối diện với Lợn Vòi, anh đánh cũng không được, mắng cũng không xong.

Nếu là bình thường anh đã thẳng tay tát cho hắn tỉnh rồi.

Nhưng vì giờ dính líu đến Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng không thể ra tay.

Anh chỉ có thể thu lại khí tức toàn thân mà mình vừa phóng ra.

"Tôi không cần chứng minh cho anh thấy tình cảm sâu nặng của tôi với vợ mình".

"Giờ tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết làm thế nào vợ tôi mới tỉnh dậy được?"

Lợn Vòi nhìn chằm chằm Lý Hùng, đột nhiên cười.

"Đúng là tôi có một cách, nhưng tôi biết anh không dám".

"Trên đời này cũng không có ai dám làm thế".

"Đặc biệt là những người có thực lực mạnh kinh người như anh".

Lý Hùng nhíu mày.

"Nói nhảm ít thôi, có gì nói thẳng ra đi".

Lợn Vòi cười khẩy.

"Rất đơn giản, anh bước vào giấc mơ của cô ấy".

"Nhưng bởi vì anh đi vào giấc mơ của người khác".

"Nên trong ý thức của cô ấy, anh sẽ chỉ là một người bình thường".

"Thực lực của anh sẽ biến mất toàn bộ trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình".

"Cảnh trong mơ của Hứa Mộc Tình cực kì nguy hiểm".

"Một khi có sai sót, anh sẽ bị giam trong đó mãi mãi".

"Cho dù Hứa Mộc Tình tỉnh lại thì anh vẫn sẽ hôn mê, ngủ say mãi mãi".

Lúc này Lý Hùng đứng thẳng lên.

Anh nhìn Lợn Vòi nói: "Đi! Dẫn tôi vào giấc mơ của cô ấy".

Lợn Vòi sững người.

Hắn không ngờ Lý Hùng nói là làm luôn, chả chút do dự.

"Anh không cần phải giả vờ trước mặt tôi".

"Những lời tôi vừa nói cũng không phải chỉ dọa anh thôi đâu".

"Tôi nói thật đấy".

"Những chuyện xảy ra sau khi anh đi vào ngay cả tôi cũng không đoán trước đươc".

"Anh có thể sẽ chết ngay trong giấc mơ của vợ mình đấy".

"Dù biết thế nhưng anh vẫn đi à?"

Lý Hùng không trả lời ngay, anh nhìn Lợn Vòi.

"Tôi nghe nói hình như anh thất tình".

Vẻ mặt Lợn Vòi hơi thay đổi.

Lý Hùng nói tiếp: "Nói thật, tôi thấy anh rất đểu".

"Tôi không biết tính cách và con người của bạn gái anh thế nào?"

"Nhưng theo quan điểm của tôi, nếu anh thật lòng yêu cô ta".

"Giờ anh sẽ không ngồi ở đây tự trách móc mình rồi đi trút giận lên người khác".

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ dùng mọi cách để kéo cô ấy về bên cạnh mình".

"Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, trên đời này tôi có thể cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn".

"Tôi sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời".

"Ngoài tôi ra, cô ấy sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào khác".

Những lời Lý Hùng nói giống như nắm đấm, đánh thẳng vào tim Lợn Vòi.

Mặc dù những gì anh nói rất độc đoán nhưng bên trong sự độc đoán lại có tình cảm vô cùng chân thành tha thiết.

Những gì anh nói Lợn Vòi hiểu.

Đến giờ hắn mới biết mình sai rồi.

Hắn hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Lý Hùng nói.

"Chuyện đã làm thì không thể thay đổi, tôi đưa anh vào giấc mơ của cô ấy".

"Nhưng anh phải nhớ, tuyệt đối không được chết trong đó".

"Lúc này anh tiến vào, có lẽ cô ấy không nhớ rõ anh là ai nữa rồi".

"Cho nên anh phải làm rất nhiều chuyện mới có thể khiến cô ấy yêu anh một lần nữa".

Nghe thế, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.

"Hai người thật lòng yêu nhau không phải nhờ hoa tươi, nhẫn kim cương, túi xách hàng hiệu".

"Mà là sự ăn ý giữa hai linh hồn".

Nói xong, Lý Hùng từ từ nhắm hai mắt lại.

Anh khoanh chân ngồi trên đất.

Sau đó, Lợn Vòi và hồ ly tinh trợn mắt ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mặt.

Thân thể Lý Hùng như quả bóng bay từ từ bay lên.

Nhưng anh không bay quá cao.

Mà người lơ lửng trong không khí, cách mặt đất khoảng mười centimet.

Lợn Vòi đứng trước mặt Lý Hùng.

Hắn giơ hai tay ra đặt trên đỉnh đầu Lý Hùng.

"Bao nhiêu năm nay chưa có ai vào trong giấc mơ của người khác mà có thể sống sót ra ngoài".

"Nên tôi cũng không biết phải làm sao mới có thể đánh thức Hứa Mộc Tình tỉnh dậy".

"Những chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân anh thôi".

Nói xong, hai tay Lợn Vòi bỗng nhiên vỗ mạnh.

"Bốp!"

Lý Hùng bỗng cảm thấy như trời đất xoay chuyển, cơ thể giống như bị người ta ném vào máy giặt.

Sau một lúc bị choáng, anh phát hiện mình đang đứng ở đầu một con ngõ.
Chương 722: Trong mơ

Anh quay đầu nhìn xung quanh, thấy khung cảnh hơi quen.

Lý Hùng lập tức nhớ ra.

Đây là nơi anh và Hứa Mộc Tình lần đầu tiên gặp nhau.

Lý Hùng ra khỏi ngõ nhỏ, thấy trên đường tấp nập người đi.

Anh giơ tay vỗ lên cái cột điện bên đường, cảm thấy tay hơi đau.

Rất lâu rồi anh không cảm nhận được loại đau này.

Lợn Vòi nói đúng.

Sau khi tiến vào giấc mơ anh đã thành người bình thường.

Lý Hùng lập tức xoay người, đi về phía khu chung cư Dương Quang, nơi trước kia cả nhà Hứa Mộc Tình ở.

Nhưng lúc Lý Hùng đứng trước cửa nhà Hứa Mộc Tình, anh giơ tay gõ cửa.

Anh ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ mà anh không quen biết mở cửa cho anh.

Miệng cô ta ngậm điếu thuốc lá, vẻ mặt khó chịu nhìn Lý Hùng: "Cậu tìm ai?"

Lý Hùng hơi nhíu mày, sau khi hỏi rõ mới biết đây không phải nhà Hứa Mộc Tình.

Giờ Lý Hùng đang ở trong mơ, nhưng cảm giác rất chân thực.

Cho dù anh véo mạnh một cái trên đùi thì cũng sẽ cảm thấy đau.

Thảo nào Lợn Vòi nhắc nhở anh sau khi đi vào rất khó để đi ra.

Đa số không thoát được khỏi giấc mơ nên mới chết bên trong.

Nếu đã là mơ, vậy thì hoàn cảnh trong mơ có lẽ sẽ phát triển theo suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.

Vì thế những cảnh ngoài đời có, trong mơ chưa chắc đã có.

Mà Lý Hùng nhanh chóng nhận ra, vì Hứa Mộc Tình hoàn toàn không biết gì về thế lực của Lý Hùng ở nước ngoài.

Lại do Lợn Vòi ở giữa cản trở.

Nên trong giấc mơ của cô ấy hoàn toàn không có Lý Hùng.

Lý Hùng tiến vào giấc mơ với hai bàn tay trắng, chẳng có gì cả.

Ở đây, Lý Hùng không phải Chiến thần Hồng Hải, cũng không có thế lực và tiền tài để thay đổi thế giới.

Anh còn thua cả một người bình thường.

Bởi vì trong túi Lý Hùng chỉ có một tệ.

Ngoài ra trên người anh chả có thứ gì đáng tiền cả.

Anh mặc một bộ quần áo bình thường đi lại trên đường lớn.

Giờ thì anh cũng hiểu tại sao có rất ít người có thể sống sót trong mơ rồi.

Ở trong đây mọi thứ đều là thật.

Tất cả những thứ có liên quan đến anh đều biến mất.

Lý Hùng khố rách áo ôm không có chút ưu thế nào trên thế giới này.

Lúc đi trên đường, bỗng nhiên có hai tên côn đồ đi qua người anh.

Trong đó có một tên đang khoe khoang những gì mình mới làm đêm qua.

Hắn ta khoa tay múa chân, bả vai huých vào vai Lý Hùng.

Sau đó tự ngã ra đất.

Đến lúc hắn ta đứng lên, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Lý Hùng nói: "Thằng ranh kia, mày đứng lại cho tao".

Lý Hùng từ từ quay đầu lại nhìn.

Hai tên đó đứng hai bên cạnh anh.

Tên bị Lý Hùng đụng ngã giơ tay chỉ vào anh.

"Mày không có mắt à, làm tao ngã rồi đấy. Giờ chuyện này tính sao đây".

Lý Hùng nhếch miệng hỏi: "Mày thấy nên tính sao?"

"Hì hì, tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của bang Hổ Đầu bọn tao đấy".

"Nếu mày muốn sống sót rời đi thì quỳ xuống dập đầu giải thích cho tao ngay".

"Sau đó đưa cho tao hai nghìn tệ, nếu không mày đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai nhé".

Nụ cười của Lý Hùng không đổi, anh nói với hai tên côn đồ: "Ngại quá, nhưng mà tao không có tiền".

"Không có tiền á?"

"Không có tiền thì lấy đồ trên người mày ra thế chấp đi".

Nói xong, hai tên đó kèm hai bên Lý Hùng, lôi anh vào trong ngõ nhỏ.

Nhưng bọn chúng vừa mới vào trong ngõ đã kêu lên oai oái.

Lúc Lý Hùng từ trong ngõ nhỏ đi ra, trên tay anh đã có mấy trăm tệ.

Lý Hùng nhìn về phía ngõ nhỏ sau lưng bật cười.

Ban đầu anh cũng đi từ ngõ nhỏ này ra.

Nhưng anh lại chọn rời đi.

Mười mấy năm anh không ở cạnh Hứa Mộc Tình.

Nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn nhớ đến anh.

Tình cảm này không phải chỉ có dăm ba câu là nói rõ được.

Lý Hùng ngồi xe buýt đến tòa nhà văn phòng lúc trước của Hứa Hiếu Dương.

Nhưng tòa nhà này cũng không có công ty của ông ấy.

Điều tra rất lâu Lý Hùng mới phát hiện hoàn cảnh của cả nhà Hứa Mộc Tình trong mơ rất bình thường.

Lúc này anh đang đứng ở một cái ngã tư.

Đối diện với chỗ anh đứng là một quán ăn.

Giờ quán ăn này là chỗ làm ăn của cả nhà Hứa Mộc Tình.

Mặt tiền quán ăn chỉ chiếm khoảng ba gian.

Trang trí rất bình thường.

Nhưng buôn bán rất tốt.

Lý Hùng gặp được Hứa Hiếu Dương trong quán.

Hai chân ông ấy có thể đi lại bình thường.

Ông ấy là chủ quán, cũng là người phụ trách mua đồ.

Còn bếp núc thì giao cho Liễu Ngọc Phân.

Hứa Hạo Nhiên phụ trách đi ship đồ ăn.

Lý Hùng nhìn hơn hai tiếng cũng không thấy Hứa Mộc Tình đâu.

Lý Hùng đang thấy lạ thì nghe thấy Hứa Hạo Nhiên vừa đi ship hàng về oán trách.

"Mẹ, mẹ đừng để chị con mất thời gian đi nộp CV xin việc nữa".

"Giờ tìm việc khó thế, mà làm văn phòng ý, tiền lương một tháng nhiều lắm cũng chỉ được có mấy nghìn tệ thôi".

"Thà để chị ấy ở nhà kinh doanh quán ăn với nhà mình còn hơn".

"Chỉ có một mình con đi ship đồ ăn thì làm không xuể".

Hứa Hạo Nhiên vừa mới phàn nàn mấy câu, Liễu Ngọc Phân đã bỏ mấy bọc đồ ăn đóng gói cẩn thận vào cái hòm trên xe điện.

"Chị con là sinh viên đại học tài năng đầy mình, con có thể so với con bé à?"

"Thời gian gần đây việc làm ăn của nhà ta ngày càng tốt".

"Mẹ gọi điện tuyển người rồi, người ta bảo hai hôm nữa sẽ đến nhà ta làm".

Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt nhăn nhó nói: "Thanh niên bây giờ mấy ai chịu khổ được như con chứ".

"Đã gọi mấy shipper rồi, chả có ai chịu khó mà làm cả".

Liễu Ngọc Phân đá Hứa Hạo Nhiên một cái: "Nói nhảm ít thôi! Mau đi ship đồ đi".

"Nếu muộn một phút mẹ trừ một trăm tệ vào tiền lương của con".

Vừa nghe thấy trừ tiền lương, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy lên xe điện lao đi.

Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng Hứa Hạo Nhiên phóng xe đi xe, lắc đầu cười chua chát.

Liễu Ngọc Phân vô tình nhìn thấy Lý Hùng bên kia đường.

Hai người đứng nhìn nhau từ xa.

Lý Hùng nhanh chân bước đến chỗ Liễu Ngọc Phân.

Anh hỏi Liễu Ngọc Phân: "Cô ơi, quán nhà cô giờ có tuyển người không?"

Lúc này, trên người anh chẳng có chút khí thế sắc bén nào của Chiến thần Hồng Hải cả.

Anh che dấu bản thân như một chàng thanh niên mới ở quê lên.

Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Hùng một lượt rồi gật đầu nói.

"Nhà chúng tôi có tuyển người, nhưng tuyển người đi ship đồ ăn thôi".

"Một ngày mấy tiếng đều ngồi xe điện đi ship đồ ăn".

"Dù nắng hay mưa cũng phải giao đồ cho khách đúng giờ, cậu có làm được không?"
Chương 723: Quan trọng là thằng bé khá đẹp trai

Lý Hùng gật đầu, cười khờ khạo: "Cô yên tâm đi ạ, chút khổ ấy có là gì".

Liễu Ngọc Phân rất vừa lòng với ngoại hình của Lý Hùng.

Vì thế đã tuyển Lý Hùng vào làm.

Vừa vào quán ăn, Hứa Hiếu Dương cũng bước đến hỏi han.

Quán ăn rất đơn giản.

Ngoài bốn nhân viên ở ngoài thì chỉ còn Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương thôi.

Lý Hùng nhanh chóng lái xe điện đi ship hàng.

Anh rất quen thuộc với thành phố Ninh Châu này.

Anh lái xe đi ship không cần nhìn google map.

Chỉ cần Liễu Ngọc Phân nói cho Lý Hùng biết địa chỉ.

Lý Hùng sẽ đi đường tắt giao những món ngon mà Liễu Ngọc Phân đã làm đến tay khách hàng bằng tốc độ nhanh nhất.

Thời gian Lý Hùng đi ship rất ngắn.

Mà cũng không mắc lỗi nào cả.

Hứa Hạo Nhiên đi một chuyến về thì Lý Hùng đã đi được bốn chuyến rồi.

Hứa Hiếu Dương cực kỳ hài lòng với cậu nhân viên mới này.

Nhìn thấy Lý Hùng đi ship chuyến thứ năm rồi, Hứa Hiếu Dương cười nói: "Thằng bé này được đấy".

Liễu Ngọc Phân cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, chịu khó lại nghe lời".

"Quan trọng ngoại hình cũng được, nhìn thằng bé rất đẹp trai".

"Mẹ, hai người đang nói ai thế?"

Giọng Hứa Mộc Tình từ bên cạnh truyền đến, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương vội vàng xoay người lại nhìn.

Hứa Mộc Tình mặc bộ đồ công sở bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm cặp công văn, miệng nở nụ cười xinh đẹp.

Liễu Ngọc Phân vui sướng đón Hứa Mộc Tình vào quán ăn.

Bà ấy kể ngắn gọn mình vừa tuyển được một cậu nhân viên mới rất nhanh nhẹn được việc.

Vừa mới nói được một lát, Lý Hùng đã lái xe điện về.

"Bà chủ ơi, đơn hàng ở khu chung cư Dương Quang đã giao xong rồi, còn đơn không ạ?"

Lý Hùng đẩy cửa bước vào.

Hứa Mộc Tình cũng quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Vừa nhìn thấy Lý Hùng, Hứa Mộc Tình hơi giật mình.

Ánh mắt của cô hơi lạ.

Trong mắt lộ ra một chút quen thuộc, trong quen thuộc lại có chút mờ mịt không rõ.

Liễu Ngọc Phân thấy Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm Lý Hùng thì ghé sát đầu lại hỏi.

"Thế nào, thằng nhóc này đẹp trai con nhỉ".

Hứa Mộc Tình lịch sự gật đầu chào Lý Hùng.

Đây là lần gặp đầu tiên của hai người trong mơ.

Lý Hùng rất hiếm có cơ hội gặp Hứa Mộc Tình, đa số thời gian anh phải đi ship hàng.

Hứa Mộc Tình uống hết một cốc nước trong bếp thì cũng xách cặp công văn về nhà.

Gia đình cô ở một tòa nhà nhỏ cách quán ăn không xa.

Đó là khu nhà cũ chưa được xây dựng lại.

Lý Hùng vừa mới đi ship xong đồ ăn.

Lúc sắp về quán ăn thì một chiếc xe Van lái đến chặn đường anh đi.

Sau đó một đám côn đồ tầm bảy tám tên cầm tuýp sắt từ trên xe lao xuống.

Trong ngõ nhỏ gần đấy cũng có mấy chục tên chạy ra.

Tên cầm đầu là một tên đầu trọc.

Trên mặt gã ta cười tự tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hùng.

"Thằng ranh gan lớn nhỉ. Dám ra tay đánh tên đệ của tao".

"Ở đây chỉ có bang Hổ Đầu bọn tao bắt nạt người khác thôi".

"Sao mày dám đái trên đầu bọn tao thế hả".

Thấy đám côn đồ đó kéo lại gần, Lý Hùng thấy bên cạnh có rất nhiều người đứng xem.

Vì tránh chuyện đánh nhau truyền đến tai Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.

Lý Hùng nói với bang Hổ Đầu: "Ở trên đường đánh nhau không tiện, chúng ta vào cái ngõ nhỏ bên cạnh đi".

Nói xong Lý Hùng dựng xe bên đường, rút chìa khóa ra, còn khóa càng nữa.

Sau đó đi cùng đám côn đồ đó vào cái ngõ nhỏ bên cạnh.

Vừa mới vào trong được một lát, bên trong ngõ đã truyền đến tiếng côn đồ kêu la oai oái.

Tiếng kêu liên tiếp, người sau kêu thảm hơn người trước.

Lúc này trong ngõ người nằm la liệt, chỉ có Lý Hùng là còn đứng.

Cái tên đầu trọc bóng loáng vừa nãy còn vênh váo là thế nhưng giờ cũng quỳ rạp dưới chân Lý Hùng rồi.

Hai bên mặt gã ta bị đánh cho sưng vù lên, mắt phải thâm xì, nước mắt đầm đìa.

Gã liên mồm giải thích với Lý Hùng: "Đại ca ơi, em sai rồi".

"Hôm nay đại ca tha cho em đi".

Từ nay trở đi em không dám xuất hiện trước mặt đại ca nữa.

Nếu là ở ngoài đời, chắn chắn anh sẽ để bọn chúng cút càng xa càng tốt.

Nhưng ở đây anh chỉ có một mình, có nhiều chuyện không tiện ra tay.

Con ngươi của anh đảo liên tục, trịch thượng nhìn gã đầu trọc.

"Cậu tên là gì?"

"Đại ca, em là Cường Đầu Trọc ạ".

Lý Hùng nhếch miệng nói: "Cậu nói mình là đại ca của bang Hổ Đầu, bên cạnh làm đàn em của cậu à?"

"Vâng ạ, đây là đàn em mà em dẫn ở quê lên".

"Cũng có rất nhiều người là em đánh nhau nên mới quen ạ".

"Đại ca, anh đừng đánh nữa, bọn em đều là người tốt, chỉ là thỉnh thoảng ngứa mồm ngứa tay chút thôi ạ."

Giờ Cường Đầu Trọc đã hiểu rõ, không thể cứng trước mặt Lý Hùng được.

Lý Hùng nhìn đám thanh niên xung quanh đang sợ hãi nhìn mình, nói.

"Đám người các cậu bình thường làm gì để sống qua ngày?"

Cường Đầu Trọc liếc nhìn tên đệ bên cạnh gã.

Gã đang định nói thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Hùng.

"Tôi ghét nhất là người khác nói dối mình".

"Nếu tôi mà biết cậu nói dối tôi thì hậu quả cậu không gánh nổi đâu".

Chỉ một ánh mắt của anh cũng dọa Cường Đầu Trọc sợ nảy mình.

Ánh mắt anh thật sự rất đáng sợ.

Gã cảm thấy mình như đang đối mặt với một con hổ hung ác vậy.

Không, nó còn đáng sợ hơn hổ nhiều.

Gã lập tức khai hết các cách làm ăn ra cho Lý Hùng biết.

Cường Đầu Trọc tuy là không được học nhiều nhưng ít ra vẫn có đầu óc làm ăn.

Gã dẫn một đám đàn em ở quê ra lập nên bang Hổ Đầu.

Bề ngoài thì gã là đại ca của bang Hổ Đầu.

Nhưng thực ra bọn họ chỉ dựa vào một thế lực ngầm lớn mà thôi.

Mấy cửa hàng ở đây tháng nào cũng phải nộp một ít tiền.

Nộp bao nhiêu tiền thì phải xem cửa hàng đấy buôn bán thế nào.

Nếu buôn bán không tốt lắm thì gã sẽ thu ít tiền lại.

Nhà nào buôn bán được thì gã cũng thu đến một mức nhất định thôi.

Đây là quy định của bang Hổ Đầu, không ai có thể thay đổi.

Gã còn mở một quán net và một quán game thùng.

Sống qua ngày thì vẫn ổn.

Nghe thấy thế Lý Hùng gật đầu.

Nói với Cường Đầu Troc: "Muốn trở thành đại ca có tiếng có miếng không?"

Gã hơi sửng sốt, trong chốc lát vẫn chưa hiểu gì.
Chương 724: Dùng mọi cách

Lúc này Lý Hùng lấy ra một đồng xu từ trong túi.

Ngay khi anh đang định bẻ cong đồng xu bằng hai ngón tay thì chợt nhớ ra mình vẫn đang ở trong mơ.

Người bình thường sau khi tiến vào giấc mơ thì thực lực vốn có ngoài đời sẽ mất hết.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt anh hiện lên sự sắc bén.

Sau đó trước mặt đám người Cường Đầu Trọc, Lý Hùng bẻ cong đồng xu bằng hai ngón tay.

Đám người Cường Đầu Trọc sợ mất mật.

Vừa nãy đánh nhau với Lý Hùng, bọn họ biết Lý Hùng rất đỉnh, đánh nhau rất giỏi.

Nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này.

Lý Hùng hỏi Cường Đầu Trọc: "Tôi hỏi một lần nữa, có muốn làm đại ca có tiếng có miếng không?"

Cường Đầu Trọc gật đầu lia lịa: "Muốn ạ, có nằm mơ em cũng muốn".

"Chín giờ tối nay chờ tôi ở đây".

Nói xong Lý Hùng xoay người ra khỏi ngõ nhỏ.

Lý Hùng được xưng là Chiến thần Hồng Hải.

Nhưng anh cũng đi từng bước từ dưới đáy lên trên.

Anh hiểu rất rõ, thế lực quan trọng như thế nào.

Một cây làm chẳng lên non.

Lý Hùng biết trên thế giới này, một người dù có mạnh đến nhường nào thì cũng không thể tự mình làm hết mọi việc được.

Để nhanh chóng đánh thức Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng sẽ dùng mọi cách.

Đến giờ cơm tối, Liễu Ngọc Phân bỏ đồ ăn mình đã làm xong vào hộp giữ nhiệt.

Rồi đưa cho Lý Hùng nói.

"Con gái cô chắc vẫn còn đang miệt mài học tập, cháu mang đồ ăn đến nhà giúp cô nhé".

"Đơn này cô sẽ tính vào tiền lương của cháu".

Giờ lương cứng của Lý Hùng là một nghìn năm trăm tệ, ngoài ra mỗi lần ship xong một đơn sẽ được trả thêm bốn tệ.

Làm nhiều lương nhiều.

Lý Hùng cười, cũng không nói gì thêm. Anh cầm lấy hộp giữ nhiệt lái xe điện lái đến nhà Hứa Mộc Tình.

Lúc Lý Hùng đi theo địa chỉ mà Liễu Ngọc Phân đưa cho, đến dưới chân một căn nhà.

Anh thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đang đỗ ở đây.

Chiếc xe này nhìn rất oách.

Hình như nó vừa mới dừng lại, đúng lúc này của xe mở ra.

Một gã thanh niên mặc vest, chân đi giày da, tay ôm một bó hoa hồng to từ trên xe bước xuống.

Lý Hùng không quen người này.

Nhưng anh thấy cậu ấm nhà giàu này tay ôm hoa hồng đứng trước cửa nhà Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng cầm hộp giữ nhiệt đi theo sau gã.

Gã giơ tay ấn chuông cửa.

Giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình từ bên trong vọng đến.

"Đến ngay đây ạ!"

Cửa vừa mở ra, Hứa Mộc Tình nhìn thấy cậu ấm nhà giàu đứng trước cửa nhà thì giật mình.

"Anh đến đây là gì?"

Hứa Mộc Tình hơi nhăn mặt.

Nhìn thấy người này, cô không vui lắm.

Gã nhà giàu mỉm cười, giơ bó hoa đến trước mặt Hứa Mộc Tình.

"Tình à, anh tặng em bó hoa này".

Hứa Mộc Tình không giơ tay nhận.

Đôi mày xinh đẹp của cô nhăn lại, nói với gã nhà giàu.

"Ngại quá, nhà tôi chật lắm, không có chỗ đặt bó hoa hồng to như vậy".

Nói xong, Hứa Mộc Tình định giơ tay đóng cửa.

Gã nhà giàu vội giơ tay chặn cửa.

"Anh định làm gì thế?"

Nụ cười trên mặt gã ngày càng bỉ ổi.

"Anh muốn làm gì á, hôm nay lúc tuyển dụng anh nói rất rõ ràng với em rồi mà".

"Nếu em muốn đến công ty làm việc thì chỉ có một cách duy nhất là làm bạn gái anh thôi".

Vừa nói gã vừa liếc mắt nhìn xung quanh.

Sau đó cực kì vênh váo nói với Hứa Mộc Tình: "Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, trò đấy anh gặp nhiều rồi".

"Đám đàn bà con gái các em ai mà chả muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng".

"Giờ đang có một cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt em đấy".

"Để anh vào nhà, hai người chúng ta ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi".

"Nếu em làm anh vừa lòng, ngày mai anh sẽ để em đến công ty làm việc".

"Sau ba ngày thử việc sẽ là nhân viên chính thức. Một tháng sau anh sẽ thăng chức cho em".

"Thế nào? Cuộc giao dịch này quá hời đúng không?"

"Tôi dựa vào năng lực của mình để tìm việc, tôi cần một nơi có thể bộc lộ tài năng của mình".

Thấy Hứa Mộc Tình ngoan cố, gã nhà giàu cười khẩy.

"Cô em tính tình ngang bướng thật đấy, đúng gu của anh đây".

Nói xong, gã cứ thế định xông vào nhà.

Nhưng đúng lúc này, một cánh tay rắn chắc giơ ra, kéo lấy áo gã.

Gã còn chưa kịp hoàn hồn đã bị nhấc bổng lên như một bao rác rồi.

Lý Hùng vung tay ném, gã bay thành hình vòng cung trong không trung.

Gã nhà giàu bị Lý Hùng đứng sau lưng ném ra một đầu của hành lang.

Hứa Mộc Tình há hốc mồm nhìn Lý Hùng.

Lý Hùng lịch sự cười với Hứa Mộc Tình.

Anh đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô.

"Bà chủ bảo anh đưa cho em".

Nói xong, Lý Hùng xoay người đi.

Anh đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình nói.

"À, bà chủ còn dặn em đừng kén ăn, nếu không ăn tỏi thì bỏ đi nhưng phải ăn hết ớt xanh đấy".

Nói xong Lý Hùng bước đến chỗ gã nhà giàu đang lồm cồm đứng dậy.

"Mày định làm gì thế, mày đừng có mà đến đây".

"Mày có biết tao là ai không?"

"Tao là Trương Bác Vĩ! Chú tao là chủ tịch tập đoàn Bác Đại, bố tao là giám đốc đấy".

"Nếu mày dám động vào tao, hai người họ sẽ không tha cho mày đâu".

Trương Bác Vĩ vừa hét lên với Lý Hùng vừa giật lùi về sau.

Lý Hùng ngày càng đến gần, gã chỉ có thể bước xuống lầu.

Hứa Mộc Tình cầm hộp giữ nhiệt trong tay nhìn bóng dáng Lý Hùng đi xa.

Từ từ khép cửa lại.

Lúc Hứa Mộc Tình đóng cửa lại, lẩm bẩm nói.

"Lạ nhỉ, sao mẹ biết mình không thích ăn ớt xanh?"

Thực ra Liễu Ngọc Phân biết Hứa Mộc Tình không thích ăn ớt xanh.

Bởi vì bình thường bà ấy rất ít khi xào ớt xanh.

Hôm nay đúng lúc có người gọi món ớt xanh xào trứng.

Vì đấu bếp lỡ tay xào nhiều.

Nên Liễu Ngọc Phân mới để dành cho Hứa Mộc Tình một phần.

Tầm tám giờ tối.

Quán ăn đóng cửa.

"Ông chủ ơi, cháu về trước đây".

Hứa Hiếu Dương đang tính sổ sách ở sau quầy, Lý Hùng đi ngang nói với ông ấy.

Hứa Hiếu Dương gật đầu, nhìn bóng lưng Lý Hùng rời đi, trên mặt tươi cười.

Liễu Ngọc Phân cũng đi đến, nói với Hứa Hiếu Dương: "Cậu nhóc này được đấy chứ".
Chương 725: Xin tha

"Ừ, thằng bé là người ngay thẳng, chịu thương chịu khó, mà quan trọng là rất đẹp trai".

Hứa Hiếu Dương ngập ngừng nói: "Tiếc là thằng bé đến từ nông thôn".

Liễu Ngọc Phân vỗ vai Hứa Hiếu Dương nói: "Nông thôn thì làm sao?

"Tôi cũng là người nhà quê đấy thôi".

Hứa Hiếu Dương cười gượng, vội vàng phân bua: "Tôi không có ý đó đâu".

Liễu Ngọc Phân hừ một tiếng: "Tôi biết thừa ý ông rồi".

"Nhưng tôi nói cho ông biết, tôi có linh cảm thằng bé sẽ nhanh chóng lên như diều gặp gió thôi".

Lý Hùng ra khỏi quán ăn, đi đến ngõ nhỏ đã hẹn trước vói Cường Đầu Trọc.

Cường Đầu Trọc dẫn theo mấy tên đệ đang ngồi hút thuốc trong ngõ nhỏ.

Vừa nhìn thấy Lý Hùng, gã vội ném điếu thuốc xuống đất.

Sau khi giẫm lên điếu thuốc mấy cái, gã vội vàng đi đến trước mặt Lý Hùng.

"Đại ca, chúng em chờ anh được một lúc rồi".

Thực ra sau khi Lý Hùng rời đi, Cường Đầu Trọc có ngẫm lại.

Gã đến thành phố này cũng bảy năm rồi.

Mặc dù nói ra thì gã cũng là đại ca của một đám côn đồ, mở được hai cái quán nhỏ, trong tay cũng có chút tiền.

Nhưng đến giờ gã vẫn không mua nổi một căn nhà ở đây.

Ở quê gã có thích một cô gái tên Lỗ Hồng Mai

Gần đây cô ấy cứ gọi cho gã suốt, bắt gã thu xếp thời gian về quê một chuyến.

Mặc dù lúc gọi điện cô ấy không nói gì nhưng gã biết cô ấy muốn gã đón cô ấy lên thành phố.

Bởi vì nhờ mấy người ở quê nên gã mới biết, bố Lỗ Hồng Mai định gả cô ấy cho một ông chủ ở quê.

Nếu gã không trở về, Lỗ Hồng Mai có thể sẽ thành vợ người khác.

Vì thế gã nhất định phải về.

Nhưng còn tiền thì gã phải làm sao đây?

Giờ gã và một đám đàn em còn phải ngủ trong một góc xó xỉnh.

Gã đón Lỗ Hồng Mai lên thành phố thì cô ấy sẽ chịu khổ.

Sự xuất hiện của Lý Hùng là một cơ hội cho gã.

Gã biết mình phải nắm lấy cơ hội lần này.

Có lẽ có thể thay đổi cuộc đời của gã và Lỗ Hồng Mai.

Cùng lúc đó, ở khu vui chơi bến cảng Kim Sắc.

Bến cảng Kim Sắc là khu vui chơi khá lớn ở phía Đông thành phố Ninh Châu.

Ở đây có tổng cộng bốn tầng.

Mỗi tầng rộng hơn ba trăm mét vuông.

Có hơn một một nghìn chỗ đỗ xe.

Mỗi ngày chỉ cần trời vừa nhá nhem tối, sẽ có một đám người cả trai lẫn gái dắt díu nhau vào đây vui chơi.

Đối với nhiều người thì khu vui chơi này là một cái kho báu.

Từng có một vài thế lực muốn chiếm lấy bến cảng Kim Sắc này.

Nhưng sông có khúc, người có lúc.

Ở đây cứ ba năm sẽ thay máu một lượt.

Giờ Lâm Hổ đang là người quản lí bến cảng Kim Sắc.

Dưới trướng hắn ta có hơn hai trăm tên đệ.

Ở khu này không ai dám có ý nhăm nhe gì đến đại ca Lâm Hổ.

Giờ hắn ta đang thảnh thơi ngồi trên sô pha.

Có một người đẹp thân hình bốc lửa, tóc đen lả lướt đang ngồi cắt móng chân cho hắn ta.

Lúc cô ta cắt móng chân làm rất cẩn thận.

Con ngươi thỉnh thoảng lóe lên sự sợ hãi.

Cô ta sợ mình sơ ý sẽ chọc giận Lâm Hổ.

Ánh mắt gian ác của hắn ta cũng luôn nhìn cô ta xăm soi.

Trên mặt hắn ta dần dần hiện lên nụ cười bỉ ổi.

Hắn ta cố tình giật nhẹ chân mình.

Làm cái kìm cắt móng trong tay cô ta cọ xước một góc da chân hắn ta.

"Á đau!"

Hắn ta cố tình kêu oai oái.

"Mẹ nó! Cô làm kiểu gì đấy?"

Hắn ta gào lên.

Hắn ta vừa hét lên thế, cô ta sợ đến mức cả người run lên.

Cô ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xin tha với Lâm Hổ.

"Đại ca ơi, em sai rồi. Không phải em cố tình đâu, anh tha cho em đi".

Giờ cô ta cực kỳ sợ hãi.

Trước kia cô ta có một ngươi chị em tốt, lúc mát xa cho Lâm Hổ không cẩn thận chọc phải hắn ta.

Bị Lâm Hổ kéo vào trong một căn phòng.

Tối đó, trong phòng liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cô ấy.

Sáng hôm sau hắn ta sung sướng đẩy cửa bước ra.

Người quét dọn đi vào hoảng sợ nhìn tình trạng của cô ấy lúc đó.

Mà những người phụ nữ bị hắn ta chơi rồi sẽ nhanh chóng bị tống đi khỏi khu vui chơi này.

Có người nói đàn em của Lâm Hổ sẽ nhét các cô ấy vào xe container rồi đem bán ra nước ngoài.

Có người nói Lâm Hổ âm thầm làm rất nhiều giao dịch bẩn.

Đã có rất nhiều những cô gái tội nghiệp bị hắn ta tra tấn đến chết.

Tất cả nhân viên của bến cảng Kim Sắc phải sống dưới sự đe dọa của Lâm Hổ.

Bọn họ không dám chạy trốn.

Bởi vì kết cục của việc chạy trốn còn thảm hơn nhiều.

Đa số bọn họ bị đồng hương hoặc bạn bè lừa đến đây.

Ở đây giống như một cái vực sâu.

Nếu lỡ rơi xuống sẽ không có cách nào đi lên.

Bọn họ cũng chỉ có thể sống láy lắt dưới đáy vực sâu này thôi.

Lúc này Lâm Hổ ngồi dậy.

Hắn ta giơ tay nhấc cằm cô ta lên.

Hắn ta cười gật đầu nói: "Ừ, được đấy. Dáng vẻ này của cô tôi chấm cho bảy điểm".

Cô ta sợ run người, bất giác bật khóc.

"Đại ca, em sai rồi. Đại ca, anh cho em một cơ hội nữa đi".

"Từ trước đến nay tôi là người hiểu lí lẽ, đã bảo cho cô một cơ hội thì chắc chắn sẽ cho rồi".

"Nhưng giờ tôi không có hứng thú để cô cạo da chân, cắt móng tay cho tôi nữa rồi".

Vừa nói, Lâm Hổ vừa giơ tay chỉ vào cánh cửa bên cạnh mình.

"Biết bên trong phòng này có thứ gì không?"

"Bên trong có rất nhiều bảo bối mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng".

"Cô em mà ngoan ngoãn đi vào trong thì tôi sẽ tha cho cô em một lần".

"Còn nếu không vào á, thì từ nay đi đêm cô em nhớ cẩn thận nhé".

"Chả biết vào một lúc nào đó, sẽ có mười mấy bàn tay từ bóng tối thò ra, kéo cô em vào, ăn sạch cô em đến xương cốt cũng không còn đâu".

"Đại ca, đừng mà! Em thật sự biết sai rồi, anh tha cho em một con đường sống đi".

Lâm Hổ cười ha hả: "Không phải tôi chỉ cho em đường sống rồi à? Vào phòng đó với tôi, sung sướng đê mê".

Nói xong hắn ta khoác lên vai cô ta, định kéo cô ta vào phòng.

Lúc này, bỗng có một tên đàn em từ ngoài bước vào nói.

"Đại ca, Cường Đầu Trọc đến đây ạ".

Cường Đầu Trọc cũng chỉ là một tên cầm đầu dưới trướng Lâm Hổ mà thôi. Hắn ta còn có mười mấy tên đệ giống như Cường Đầu Trọc vậy.

Gã cũng không phải tên đàn em nòng cốt của hắn ta.

Nên bình thường cũng không chia cho gã miếng mồi ngon.

Giờ Lâm Hổ đang vui, hắn ta vẫy tay nói.

"Để thằng nhóc đó chờ bên dưới một tiếng".

"Đợi tôi sung sướng đủ rồi sẽ tìm hắn nói chuyện".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom