• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (2 Viewers)

  • Chương 716-720

Chương 716: Anh rể, cái đó là thứ gì

Lúc này, có tiếng của phụ nữ bên ngoài hành lang.

Nghe có vẻ như cô ấy đang hát.

Chỉ là tiếng hát nghe rất thê lương.

Hơn nữa giữa trời tối đen như mực thế này lại có âm thanh quỷ dị liên tục vọng lại khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Anh… anh rể, đây là cái gì thế?”

Hứa Hạo Nhiên bắt đầu run rẩy lắp bắp, đến nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.

Lý Hùng bình thản nói: “Trước đây, không phải em hỏi anh là đến đây làm gì à?”

“Tối nay chúng ta đến đấy để tìm thứ này đây”.

Nói xong, Lý Hùng đi về phía có tiếng động.

“Anh rể, chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến tìm thứ này à, chúng ta cũng đâu có phát trực tiếp phim kinh dị đâu”.

Mặc dù Hứa Hạo Nhiên không muốn tiến đến gần, nhưng cậu ta đã ở trong hoàn cảnh này rồi chỉ có thể đi theo Lý Hùng mà thôi.

Nếu không một mình ở lại hành lang chỉ khiến cậu ta càng sợ hãi!

Đi mãi đi mãi, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi sau lưng mình.

Cả người cậu ta nổi da già.

Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn, cậu ta trợn tròn mắt lên.

Bởi vì quả nhiên sau lưng cậu ta có một bóng đen đang đứng đó.

“Ôi mẹ ơi!”

Hứa Hạo Nhiên nhảy cẫng lên.

Khung cảnh trước mắt thực sự làm cậu ta sợ hết hồn.

Thế nhưng khung cảnh kì dị hơn đã xuất hiện.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía cái bóng đen.

Thì phát hiện cái bóng đen trước mặt cậu ta đang dần dần biến mất.

“Anh rể, anh rể, anh rể! Thứ đó là cái quái gì vây?”

Lý Hùng cũng nhìn thấy cái bóng đen đang biến mất dần dần.

Lý Hùng mặt không biến sắc, bình thản nói: “Giống như thứ em đã nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một cái bóng mà thôi”.

“Đi thôi, còn có nhiều thứ thú vị đang chờ đợi chúng ta ở phía trước”.

Biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lý Hùng đã tiếp cho Hứa Hạo Nhiên không ít dũng khí.

Hứa Hạo Nhiên đi theo bước chân Lý Hùng.

“Đợi một chút, nếu chúng ta gặp ma thật thì sao! Phải làm thế nào?”

Lý Hùng dừng bước, quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Em gặp ma bao giờ chưa?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ!”

“Đúng rồi, em chưa gặp ma bao giờ, làm sao em biết hình dáng con ma thế nào cơ chứ?”

Hứa Hạo Nhiên ngơ người ra một lúc.

Tiện tay chỉ về chỗ cái bóng đen vừa biến mất nói.

“Nhưng mà lúc nãy cái chúng ta nhìn thấy, nó biến mất trước mặt chúng ta”.

“Cả lúc ở hành lang, tiếng hát thê lươngu, cũng là ma ý chứ”.

“Nếu em chưa gặp ma bao giờ, sao em có thể phán đoán chúng là ma được?”

Hứa Hạo Nhiên nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Như thế không phải là ma à?”

Lý Hùng khẽ nhếch mép.

Anh lạnh lùng nói: “Ở thời xưa, con người đều coi nhưng thứ mình không biết, đổ thừa cho cái thứ đó là ma quái”.

“Không ai biết rằng trên thế giới này có tồn tại ma quỷ thật hay không”.

“Thế nhưng có một điều có thể chắc chắn”.

“Nếu có ma thật, nó sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta như khi nãy đâu”.

“Tiếp theo, em chỉ cần mở mắt to nhìn cho rõ là được rồi”.

“Đây cũng chính là một lần để em luyện tập”.

Nói xong, Lý Hùng xoay người đi về phía nhà vệ sinh đang phát ra tiếng hát.

Tiếng hát văng vẳng trong màn đêm tối đen như mực đang bao phủ khắp dãy hành lang.

Cứ văng vẳng bên tai Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.

Cho dù những lời Lý Hùng vừa nói khi nãy, nhưng trong tình thế như này, nếu đổi lại là bất kì ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy kinh hãi đáng sợ.

Bây giờ Hứa Hạo Nhiên đến đi bộ cũng rón rén đi bằng mũi chân.

Cậu ta đi sát theo sau Lý Hùng.

Chỉ lo nếu mình không chú ý một giây thôi, Lý Hùng sẽ biến mất ngay trước mắt cậu ta giống như trong phim.

Sau đó một mình cậu ta đơn độc đối mặt với khung cảnh vô cùng đáng sợ.

Trong nháy mắt, hai người đã đi đến chỗ cửa nhà vệ sinh phía cuối hành lang.

Đối diện hai người là một tấm gương.

Vốn dĩ, đèn trước cửa nhà vệ sinh đã bị cháy.

Nhưng khi hai người đứng đối diện cái gương thì bóng đèn đột nhiên vụt sáng.

Lúc đèn sáng, bất giác Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lúc có ánh sáng, Hứa Hạo Nhiên có thể cảm thấyan toàn.

Thế nhưng, bóng đèn vàng lại vụt tắt.

Lúc đèn tắt, Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy có một bóng đen xuất hiện trong gương.

Mà cái bóng đen này đứng ở phía sau Hứa Hạo Nhiên và Lý Hùng.

Hứa Hạo Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ cái bóng đen đó.

Bóng đèn lại vụt sáng.

Lúc đèn sáng trong gương không có bóng đen nào cả.

Bóng đèn vừa vụt tắt, bóng đen lại xuất hiện.

“Ối mẹ ơi!”

Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức khoa chân múa tay.

Lúc này, đột nhiên Lý Hùng rút từ trong túi áo ra một đồng tiền xu.

Anh bắn nhẹ đồng xu lên bóng đèn trên đầu mình.

Chỉ nghe thấy tiếng “bịch”, bóng đèn trên trên nhà vỡ toang.

Sau khi đèn vỡ, bóng đen sau lưng Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Kỳ lạ là khi Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại thì phát hiện sau lưng mình không có cái bóng đen nào cả.

Mà bóng đen trong gương cũng biến mất dần dần trước mắt hai người.

“Anh rể, rốt cuộc đây như này là thế nào?”

Lý Hùng bình thản nói: “Đợi tí nữa anh sẽ nói với em, chúng ta vào trong đã”.

Nói xong, Lý Hùng cùng Hứa Hạo Nhiên đi vào bên trong nhà vệ sinh.

Những việc kỳ quái được lan truyền rất nhanh.

Cho dù là ban ngày, đám học sinh cũng không dám đi vệ sinh ở đây, vì vậy nhà vệ sinh này rất sạch sẽ.

Hai người bước đi đều phát ra tiếng động.

Lý Hùng đi đến ô cuối cùng trong nhà vệ sinh.

Lý Hùng bảo Hứa Hạo Nhiên đi lên trước, mở cánh cửa ra.

Lúc này, bên trong đó đang phát ra tiếng hát kỳ dị của một người phụ nữ.

Nếu là người khác, đều không dám tiến lên mở cánh cửa ấy.

Ban đầu Hứa Hạo Nhiên hơi chần chừ.

Nhưng cuối cùng cũng có gan từ từ đưa tay ra mở cánh cửa.

Cánh cửa đã mở.

Lúc cánh cửa được mở ra, tiếng của người phụ nữ biến mất.

Bên trong ô nhà vệ sinh trống không, không có gì hết.

Hứa Hạo Nhiên thở phào một cái, đưa tay lên vỗ vỗ ngực mình.

“Trời đất, hóa ra chả có gì hết, dọa em sợ chết khiếp”.

Nhưng ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên vứt dứt lời.

Bên dưới bệ vệ sinh đột nhiên chảy ra một thứ dịch màu đỏ tươi.

“Anh rể, máu! Là máu!”

Trong khi Hứa Hạo Nhiên hét lên ầm ỹ, dịch màu đỏ tưỡi chảy ra từ dưới bệ ngồi vệ sinh.

Nó chảy không ngừng, thậm chí còn chảy đến chỗ hai người đang đứng.

Lúc này Lý Hùng nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, Lý Hùng ra tay rồi.

Tay Lý Hùng rất nhanh xuyên qua không khí, đâm xuyên qua bức tường sau lưng.

“Bịch!”

Tay Lý Hùng giống như làm bằng sắt thép vậy, kẻ đứng sau bức tường vững chắc kia đã bị Lý Hùng dùng năm đầu ngón tay tóm lấy.

Tiếp đó, Lý Hùng lôi từ sau bức tường ra một người!
Chương 717: Thuật che mắt

Lúc này, tay Lý Hùng bóp chặt cổ họng một người.

Anh nhấc bổng người đó lên khỏi mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bật đèn pin ở điện thoại lên.

Lúc đèn pin chiếu vào mặt người kia, Hứa Hạo Nhiên liền hét ầm lên: “Ông già, sao lại là ông thế?”

Người trốn bên trong bức tường lại là bảo vệ của phòng trực ban.

Lúc này, nét mặt ông già tràn đầy sự nghi ngờ.

Ông ta kinh ngạc nhìn Lý Hùng.

Do bị Lý Hùng bóp cổ, ông ta không thể giãy giụa được, chỉ có thể xin Lý Hùng tha mạng.

“Chàng trai, có gì từ từ nói, cậu đừng có ra tay”.

Lúc này, sắc mặt Lý Hùng hết sức trầm ngâm.

Khí tức vô cùng kinh khủng đang bao phủ toàn thân anh.

Giống như bầu không khí đặc biệt khi nãy.

Bây giờ khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là Lý Hùng.

Lý Hùng liên tục nhìn lão bảo vệ.

Ánh mắt anh giống như vũ khí khiến cho ông già bảo vệ cảm thấy da mặt rất đau đớn.

Lý Hùng lạnh lùng hỏi: “Vì sao ông lại làm cái trò này?”

Lão bảo vệ không biết mục đích của Lý Hùng là gì.

Lúc này, ông ta biết tính mạng mình đang nằm trong tay Lý Hùng.

Chỉ cần Lý Hùng dùng lực một chút thôi cũng đủ để bóp nát cổ của ông ta.

Ông ta chỉ có thể nói cho Lý Hùng toàn bộ sự thật.

“Người phụ nữ đã chết là cô giáo của trường này, đó chính là con gái tôi, khụ khụ khụ!”

Lão bảo vệ còn chưa nói xong, cổ họng ông ta bị Lý Hùng dùng lực siết mạnh, vì vậy ông ta không ngừng ho sằng sặc.

Giọng nói Lý Hùng lạnh dần, anh nói: “Tôi cho ông cơ hội nói chuyện, không phải để ông chém gió”.

“Đừng có nói với tôi mấy lời vô căn cứ vô ích như vậy”.

“Tôi muốn biết mấy người làm cái trò này để làm gì?”

“Tôi nói thật, tôi nói thật, tôi không lừa ai cả”.

Lý Hùng cười lạnh lẽo.

Lúc này, Lý Hùng nhìn ông già bảo vệ một lượt từ đầu đến chân.

Lúc ánh mắt anh dừng lại trên cơ thể ông ta.

Trong mắt lão bảo vệ bất giác có chút hoảng loạn.

Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Em giúp anh cởi quần áo của ông ta ra đi”.

Mặc dù không biết vì sao Lý Hùng lại muốn làm vậy.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên rất vui khi làm trò quái đản này.

Vì vậy, cậu ta cười ha ha xoa xoa hai bàn tay với nhau tiến về phía lão bảo vệ.

“Đừng đừng đừng đừng, tôi nói”.

Lão bảo vệ này dường như rất kiêng kị và vô cùng hoảng hốt khi có người muốn động vào quần áo của ông ta.

Ông ta nói: “Chúng tôi cố tình làm ra mấy chuyện thần bí kỳ dị này là vì muốn thu hút những thanh niên nam nữ không sợ chết, sau đó ra tay với bọn họ”.

Lý Hùng nghe xong, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Lúc nãy không phải em hỏi anh mục đích chúng ta đến đây là gì à?”

“Bây giờ em hãy đi kiểm tra răng của ông ta đi”.

Hứa Hạo Nhiên làm theo lời Lý Hùng, đút tay vào mồm lão bảo vệ.

Nhìn bề ngoài răng của ông ta không khác gì răng của người bình thường.

Thế nhưng khi Hứa Hạo Nhiên sờ lên răng ông ta liền giật mình.

“Ôi mẹ ơi! Anh rể ơi, răng ông ta nhọn quá, nhọn như dao ý!”

Lý Hùng ném ông ta xuống đất, nhìn ông ta và nói.

“Thuật che mắt của ông không được coi là siêu đẳng lắm”.

“Bây giờ thì hiện nguyên hình của mình đi”.

Lão bảo vệ thở dài, sau đó phủi quần áo rồi chầm chậm đứng dậy.

Sau đó, ông ta làm một động tác vô cùng dễ thương khiến Hứa Hạo Nhiên buồn nôn.

“Trông anh đẹp trai thế, mà lại chẳng lãng mạn gì cả?”

Lúc Hứa Hạo Nhiên che miệng sắp nôn đến nơi đột nhiên cậu ta nhận ra một điều.

Giọng của lão bảo vệ đã thay đổi rồi.

Ban đầu giọng rất thô, có mùi của người nghiện thuốc.

Thế nhưng bây giờ khi mở lời lại là giọng con gái.

Hơn nữa nghe rất quyến rũ gợi cảm.

Ngay sau đó, dưới con mắt vô cùng kinh ngạc của Hứa Hạo Nhiên.

Vốn dĩ là một lão bảo vệ răng vàng khè, nhìn vô cùng thô thiển dần dần biến thành một cô gái mặc một bộ quần áo màu đỏ vô cùng xinh đẹp.

Đến bây giờ Hứa Hạo Nhiên mới hiểu vì sao Lý Hùng lại bảo cậu ta cởi quần áo của lão bảo vệ.

Hóa ra người trước mắt mình lại là một cô gái!

Hơn nữa lại là một con gái vô cùng xinh đẹp.

Cô gái trong bộ quần áo màu đỏ nhận ra Hứa Hạo Nhiên đang nhìn mình chằm chằm thì lập tức hằm hằm nhìn lại cậu ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa bà đây móc mắt cậu ra bây giờ”.

“Hi hi hi”.

Đối mặt với sự uy hiếp của phụ nữ, Hứa Hạo Nhiên không những không sợ mà còn cười hề hề hất mặt lên nói với cô gái.

“Cô gái xinh đẹp ơi cô tên gì thế? Có người yêu chưa?”

Cô ta nhìn Hứa Hạo Nhiên một cách dữ dằn, sau đó nhìn Lý Hùng hỏi: “Anh là ai? Vì sao lại phát hiện ra thuật che mặt của tôi?”

Lý Hùng bình thản nói: “Cái gọi là thuật che mắt là trò ảo thuật làm lu mờ thị giác, thính giác thậm chí là về cả tinh thần”.

“Thủ thuật che mắt của cô rất cao cấp”.

“Chỉ là chả là gì đối với tôi”.

“Trên thế giới này, không có thứ gì mà tôi không nhìn ra cả”.

Khi Lý Hùng nói chuyện, trong mắt anh lóe lên một tia sáng.

Lúc đó cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ bị giật mình.

Cô ta đưa tay ra, run rẩy chỉ thẳng vào Lý Hùng: “Anh, anh, anh, anh là mắt trời, anh là người của Sở môn à?”

Lý Hùng khẽ lắc đầu: “Cô không cần sợ hãi vậy đâu, tôi không phải người của Sở môn”.

Khi nghe Lý Hùng phủ nhận, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ta lên vỗ vỗ ngực.

“Tôi nói chứ, người như anh, vốn dĩ thực lực rất mạnh, rảnh rỗi không có việc gì làm, tối đến tìm tôi tiêu khiển à”.

Lý Hùng chầm chậm quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.

Lúc này, có một tia sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào nền gạch nhà vệ sinh.

Trong mắt Hứa Hạo Nhiên, ở đây không có gì cả.

Thế nhưng trong tầm mắt Lý Hùng, có một người đang đứng ở đó.

Đây là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Hắn ta mặc một bộ quần áo đen.

Lúc này, hắn ta đang bước đi, chầm chậm vòng ra phía sau Lý Hùng.

Người đàn ông dùng tay huơ huơ trước mặt Lý Hùng.

Phát hiện Lý Hùng quả thật không nhìn thấy mình, sắc mặt lập tức lộ vẻ giễu cợt.

Hắn ta ra hiệu cho cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ.

Sau đó há miệng.

Trong miệng người đàn ông lộ ra răng nanh sắc nhọn như dã thú.

Hắn ta đã nhắm chuẩn vào cổ Lý Hùng, há miệng, nhắm vào mục tiêu cắn một cách hung ác!

“Rắc!”

Hàm răng sắc nhọn của người đàn ông cắn vào một vật gì đó rất cứng.

Vì hắn ta dùng lực cắn mạnh.

Kết quả là cắn vỡ cái thứ này.

“Phụt!”

“Phụt phụt phụt!”

Người đàn ông mặc áo màu đen vội vàng nhổ xỉ gạch ra khỏi miệng.

Lúc hắn ta ra sức nhổ xỉ gạch thì phát hiện Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh nhìn mình.

Hắn ta lập tức đưa tay ra muốn tát vào mặt Hứa Hạo Nhiên.

Khi hắn ta đưa tay ra được nửa chừng liền bị Hứa Hạo Nhiên tóm lấy tay.

Hắn ta sững sờ một lúc.

Đến tận bây giờ hắn ta mới nhận ra, hóa ra Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy mình.

“Sao cậu lại có thể nhìn thấy tôi?”
Chương 718: Xin anh hùng tha mạng

Hứa Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Sao tôi lại không nhìn thấy chứ?"

"Nhìn tướng tá anh bỉ ổi thế này, không thấy mới lạ đấy".

"Người anh em, mùi vị gạch anh tôi chuẩn bị cho anh thế nào? Có đập gãy hàm răng của anh không?"

Gã áo đen lập tức giãy khỏi tay của Hứa Hạo Nhiên.

Hắn ta lóe thành một cái bóng đen, lao về phía cửa sổ định bỏ trốn.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa nhảy đến chỗ cửa.

Có một bàn tay từ phía sau thò tới tóm chặt lấy cổ hắn ta.

"Anh hùng xin tha mạng, anh hùng xin tha mạng".

Hắn ta vội vàng xin tha.

"Chúng tôi chỉ là hạng tiểu yêu bình thường thôi".

"Chúng tôi chưa bao giờ hại người".

"Chỉ dùng cách này để lừa đám thanh niên, sau đó hút chút máu của bọn họ mà thôi".

"Không phải loài người các anh vẫn hay kêu gọi mỗi tháng hiến máu một lần à?"

"Giờ coi như hiến máu miễn phí cho chúng tôi đi".

Lý Hùng tiện tay ném người đàn ông xuống bên cạnh người phụ nữ đồ đỏ, trịch thượng nhìn bọn họ.

Hứa Hạo Nhiên nghe gã áo đen nói thế, thấy có vấn đề.

Cậu ta vội vàng quay đầu nhìn Lý Hùng hỏi: "Anh rể ơi, hắn ta nói thế nghĩa là sao?"

"Chẳng lẽ hai người bọn họ là quỷ hút máu từ nước ngoài đến à?"

"Ôi, thế giới này có quỷ hút máu thật á?"

"Vậy có phải có cương thi không? Còn có người sói nữa?"

Hứa Hạo Nhiên trẻ trâu cảm thấy rất hưng phấn.

Lý Hùng đá cậu ta một cái nói: "Hiện tại thì bọn họ không phải từ nước ngoài đến mà là mấy tiểu yêu của nước ta?"

"Yêu á?"

Hứa Hạo Nhiên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt.

"Đúng là nhìn thôi thì không biết, em thấy bọn họ chả khác gì người thường chúng ta cả".

"Em nhìn không ra vì em không đủ năng lực".

"Nữ là một con hồ ly thành tinh, nam chắc là một con dơi".

"Hồ ly tinh á! Ôi trời! Hóa ra truyền thuyết là có thật".

"Hồ ly tinh toàn là đại mĩ nữ thôi".

Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hưng phấn nói với Lý Hùng: "Anh rể ơi, trên đời này có yêu tinh thật à".

"Có thì có, nhưng số lượng không nhiều lắm".

"Không gian bọn họ sinh sống đa số đã bị con người chiếm lấy".

"Giờ một là chúng trốn ở nơi rừng sâu, hai là trốn ở một nơi đặc thù nào đó, sống qua ngày thôi".

"Cũng có mấy tiểu yêu giống như bọn họ, sống cùng loài người".

"Người bình thường sẽ không biết sự tồn tại của bọn họ".

"Bởi vì bọn họ đã hòa nhập vào xã hội này rồi".

"Có khả năng ông già ban ngày cùng em ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành là một con yêu quái thực lực rất mạnh".

Gã áo đen thở dài một hơi nói với người phụ nữ đồ đỏ bên cạnh.

"Tại cô cả, vừa nãy tôi đã nói người đàn ông này không giống người thường, chúng ta không nên chọc vào anh ta rồi".

Người phụ nữ đồ đỏ trách móc hắn ta.

"Có đéo ý! Rõ ràng vừa nãy anh bảo máu của anh ta uống sẽ ngon lắm".

"Máu của anh ta chắc chắn là ngon, nhưng ai biết thực lực của anh ta mạnh như vậy?"

"Vừa nãy anh ta ra tay tôi còn không cảm nhận được gió, quá nhanh".

Người phụ nữ hét lên: "Đó là vì thực lực của anh quá yếu".

Vẻ mặt hắn ta nhăn nhó.

"Trời ạ, tôi là dơi, tôi có sóng siêu âm".

"Lúc anh ta ra tay, sóng siêu âm của tôi còn không cảm ứng được gì nữa là".

"Tốc độ của anh ta đã vượt qua sóng âm, cô có biết không?"

Lý Hùng nhìn hai con yêu quái sắp lao vào đánh nhau, nói: "Hai người muốn sống không?"

Đôi này nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.

"Muốn! Cực kì muốn!"

Con dơi vội vàng cầu xin Lý Hùng tha cho: "Anh hùng ơi, tôi chỉ là một tiểu yêu thôi, tôi thật sự chưa từng hại người".

"Anh tha cho chúng tôi đi".

"Tôi hứa từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ... đi hút máu người khác nữa".

"Cùng lắm là tôi đi trộm chút máu trong bệnh viện, được không?"

Hồ ly tinh lắc lư thân mình, liên tục liếc mắt đưa tình với Lý Hùng.

"Người anh hùng ơi, tôi mới chỉ là một con hồ ly hai đuôi thôi".

"Nếu anh giúp tôi có ba cái đuôi".

"Tôi còn xinh hơn nữa cơ".

Lý Hùng nhìn hai người bọn họ dửng dưng nói.

Hôm nay tôi đến tìm hai người là có chuyện muốn hỏi.

"Ở gần đây có phải có yêu quái thực lực rất mạnh, chuyên đi không chế ý thức của con người không?"

"Như lúc nãy có người ở phòng trực ban có nói với tôi, có một cô bé đến đấy livestream mấy chuyện kinh dị ý".

"Sau đó bị dọa ngất đi, giờ vẫn đang hôn mê trong viện".

"Tôi muốn biết tại sao sức khỏe cô ta vẫn ổn, không bị làm sao mà lại hôn mê mãi không tỉnh?"

Nghe Lý Hùng nói, hai tiểu yêu thở phào nhẹ nhõm.

Hồ ly tinh lắc lư cơ thể nóng bỏng của mình, liếc mắt tình tứ nhìn Lý Hùng nói.

"Úi giời, anh chàng đẹp trai ơi, hóa ra anh hỏi chuyện này à".

"Thế mà không nói sớm, làm tôi sợ đến mức tim đập thình thịch".

Nói xong, ả ta dựa sát vào gần Lý Hùng.

"Anh đẹp trai, có muốn sờ thử tim tôi đập thế nào không?"

Lý Hùng tiện tay kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, nói với cậu ta.

"Em giơ tay sờ thử tim cô ta đập đi".

Nghe Lý Hùng nói thế, Hứa Hạo Nhiên vui như Tết đến.

Cậu ta cười hì hì thò tay ra, ai ngờ ả ta sợ đến giật lùi lại.

"Đồ lưu mạnh, đừng có đến gần tôi".

Hứa Hạo Nhiên bĩu môi nói: "Rõ ràng cô cho người ta sờ thử mà".

Giọng Lý Hùng lạnh dần: "Nếu hai người muốn đi thì phải trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi".

Hai con yêu quái nhìn nhau, sao đó hồ ly tinh nói.

"Anh hùng này, ở chỗ chúng tôi đúng là có một con yêu quái thực lực rất mạnh, nhưng hắn rất lạ".

"Lạ chỗ nào?", Lý Hùng hỏi.

"Hắn không giống đám tiểu yêu bình thường, thân thế của hắn cực kì khủng, mà cũng khác đám yêu quái khác".

"Hắn là một con Lợn Vòi".

Lúc Lý Hùng nghe nói đến thân phận của hắn thì nhíu mày.

Mà Hứa Hạo Nhiên đứng bên nghe thấy tên con vật này cũng hoang mang.

"Anh rể ơi, Lợn Vòi là cái gì thế?"

Hồ ly tinh nhìn Hứa Hạo Nhiên như nhìn thằng ngu.

Hứa Hạo Nhiên mặt dày cười ha hả với ả ta: "Người đẹp đừng có nhìn tôi như vậy".

"Nếu cô cứ nhìn tôi thế, tôi sợ mình không không kìm lòng được mà yêu cô đấy".

Vẻ mặt hồ ly tinh chán chường.

"Anh hung không thèm giải thích thì để tôi nói với cậu".

"Lợn Vòi là một con vật mang may mắn, nhìn bề ngoài hơi giống con lợn thường".

"Nhưng mũi của nói hơi giống vòi con voi".

"Theo phân tích nghiên cứu động vật thì nó là họ hàng gần của voi".

"Nhưng ở yêu giới, Lợn Vòi có địa vị rất cao quý".

"Hắn là một loài thú mang may mắn, ở dân gian được mọi người gọi là Thực Mộng Mô".
Chương 719: Mối lo về trí nhớ của Hứa Mộc Tình

"Bình thường Thực Mộng Mô sẽ mang đến vận may cho mọi người, hắn có thể nuốt hết ác mộng của mọi người".

"Bọn họ vừa sinh ra đã có địa vị cao hơn chúng tôi rất nhiều lần".

"Yêu quái gia tộc Lợn Vòi có thực lực rất mạnh".

Giọng Lý Hùng bình tĩnh hỏi hồ ly tinh: "Thế con Lợn Vòi này làm sao, sao lại hại người?"

"Hắn từng yêu một người phụ nữ loài người".

"Hai người rất yêu nhau, nhưng hình như sau đó xảy ra chuyện nên hắn rất căm ghét loài người".

"Hắn thường xuyên ra tay với những người phụ nữ xinh đẹp, để cho bọn họ hôn mê mãi không tỉnh".

"Lúc bọn họ hôn mê mơ về cái gì thì tôi cũng không rõ".

"Nhưng trước kia có mấy người sau khi hôn mê tỉnh dậy thì tính tình thay đổi hoàn toàn".

"Cái cô nàng thích livestream lúc trước mà tôi nói ý, sau khi hôn mê tỉnh lại thì chia tay với bạn trai luôn".

Vừa nghe thấy thế, Hứa Hạo Nhiên giãy nảy lên.

"Không phải chứ, anh rể ơi, chả nhẽ sau khi chị em tỉnh lại sẽ chia tay với anh à?"

Vẻ mặt Lý Hùng xám xịt, Hứa Mộc Tình hôn mê mãi không tỉnh đã làm anh cảm thấy cực kỳ đau khổ rồi.

Nếu đúng như những gì ả hồ ly tinh nói.

Hứa Mộc Tình sau khi tỉnh lại không nhận ra anh, thế thì gay go rồi.

Chuyện này không đơn giản như việc xử lý một hai kẻ địch.

Đối phó với kẻ thù Lý Hùng chưa bao giờ nhẹ tay, anh có rất nhiều cách để xử lí bọn chúng.

Nhưng anh chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện như vậy với Hứa Mộc Tình.

"Cô có cách nào để vợ tôi đang hôn mê mà tỉnh lại không?"

Hồ ly tinh cười nói: "Người anh hùng này! Tôi chỉ có mấy cái kỹ xảo che mắt để lừa những người còn xanh và non thôi".

"Chứ những người lão làng thì nhìn thấu kỹ xảo của tôi ngay".

"Vừa nãy anh cũng dễ dàng lôi cổ tôi từ trong bức tường ra đấy thôi".

Con ngươi ả ta đảo liên hồi, sau đó nhìn chằm chằm Lý Hùng.

Ả ta thấy Lý Hùng không giống người thường.

Ả ta chỉ là một tiểu yêu.

Trên đời này bất kì người nào có thực lực hơi mạnh cũng có thể đối phó với ả ta, thậm chí là bắt ả ta hầu hạ.

Nhưng Lý Hùng không bị sắc đẹp của ả ta làm cho mê mẩn, chuyện này khiến ả ta nảy sinh một loại tình cảm rất đặc biệt với Lý Hùng.

Đồng thời ả ta cũng có cảm giác tin tưởng Lý Hùng.

Ả ta định coi Lý Hùng thành chỗ dựa vững chắc của mình.

Hồ ly tinh vội nói: "Nhưng chuyện này còn chưa đến mức nguy hiểm như thế".

"Thực lực của Lợn Vòi rất mạnh nhưng hắn cũng không phải là người không biết lý lẽ".

"Cứ nói chuyện với hắn trước đi, có thể sẽ có cách giải quyết".

Lý Hùng khẽ gật đầu, lập tức kéo tay hồ ly tinh lôi đi: "Đi, dẫn tôi đi gặp hắn".

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton ở Trường An.

Một người đàn ông mặc đồ tím, thảnh thơi vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.

Mặc dù anh ta bây giờ khác hoàn toàn lúc trước.

Nhưng bất kì ai trong nhà Hứa Mộc Tình liếc mắt cũng sẽ nhận ra anh ta.

Người này không xa lạ gì.

Chính là Hứa Thiên Tứ có thù không đội trời chung với cả nhà Hứa Mộc Tình.

So với lúc trước thì giờ Hứa Thiên Tứ khác nhiều rồi.

Thời gian này anh ta thay đổi một cách bất ngờ.

Những chuyện anh ta gặp được chỉ sợ trong sách cũng không viết nổi.

Lúc trước anh ta lên tàu đến Đảo Quốc.

Dựa vào tin tức trước khi chết của Chu Mỹ Trân, không ngờ anh ta đã tìm được nơi mà Chu Mỹ Trân giấu rất nhiều tiền.

Anh ta dùng số tiền này để kêu gọi đàn em.

Trong lúc đang kêu gọi người, anh ta đã gặp được một người phụ nữ rất đặc biệt.

Người này đang bị một đám người đuổi giết, Hứa Thiên Tứ vô tình cứu mạng cô ta.

Cô ta tự nhận mình là một vu nữ.

Nhiều thế hệ nhà cô ta đều bảo vệ một tòa Thần Xã.

Bên trong Thần Xã trấn áp một cái cây.

Nhìn bề ngoài thì nó là một cây cổ thụ tuổi thọ hơn hai nghìn năm.

Nhưng thực ra nó là một cái cây có thể giết người.

Cây cổ thụ này hơn hai nghìn tuổi rồi.

Không ai biết nó từ đâu tới.

Từ lúc nó tồn tại mọi người đã đề phòng nó rồi.

Bởi vì cây này ra một loại quả.

Sau khi một người ăn quả này rồi thì dục vọng của người đó sẽ tăng lên vô hạn.

Ví dụ một người bình thường đi làm phải chịu oan ức.

Sau khi bị sếp mắng, trong lòng người đó có oán khí với sếp.

Nếu lúc này người đó đi qua cái cây này, trên cây rụng quả xuống.

Quả này nhìn thì giống quả táo nhưng nhỏ hơn một chút.

Mà nhìn bề ngoài trông rất ngon.

Nếu người đó ăn quả này rồi, sau khi về nhà việc đầu tiên làm là cầm dao đi giết sếp của mình.

Sau khi ăn quả, lúc đi làm năng lực của người đó sẽ được nâng cao lên rất nhiều.

Người bình thường chỉ cần ăn một quả lập tức sẽ biến thành cao thủ võ lâm.

Nếu cái cây này sống ở đô thị tấp nập thì xã hội này sẽ rối loạn đến mức nào chứ.

Hứa Thiên Tứ lợi dụng tiền tài của mình, kêu gọi được một đám lưu manh.

Chiếm lấy Thần Xã đang trấn áp cái cây này.

Hứa Thiên Tứ nhờ có vu nữ, hái được quả to nhất ở chính giữa cây.

Sau khi ăn xong, anh ta không chỉ có được thực lực mạnh vô cùng.

Mà còn có thể khống chế những người cũng ăn quả này.

Giờ Hứa Thiên Tứ cứ như một người phụ nữ ở hộp đêm, đánh mắt đen đậm.

Anh ta ăn mặc cực kỳ diêm dúa, quỷ dị.

Có một gã trung niên quỳ trước mặt Hứa Thiên Tứ.

Lúc đối mặt với Hứa Thiên Tứ, ông ta không dám ngẩng đầu.

Càng không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Ông ta dùng giọng điệu hèn mọn nói.

"Ông chủ, Lợn Vòi đã bị tôi thuyết phục rồi".

"Hứa Mộc Tình đã tiến vào giấc mơ mà Lợn Vòi đặc biệt tạo ra".

"Sau khi cô ta tỉnh dậy sẽ mãi mãi quên đi Lý Hùng".

Hứa Thiên Tứ nghe xong cười ha hả nói: "Làm tốt lắm".

"Nhưng tôi hơi tò mò, ông thuyết phục Lợn Vòi kiểu gì thế?"

"Lúc trước ông nói với tôi Lợn Vòi là một người cực kỳ cố chấp mà".

"Giờ thân phận của hắn là giáo viên dạy vật lý cấp hai nhỉ?"

Ông ta gật đầu: "Ông chủ nói đúng ạ!"

"Cuộc sống của Lợn Vòi rất quy tắc, tư tưởng cũng rất cổ hủ".

"Hắn có thể khống chế ý thức của người khác".

"Nên thành tích các học sinh lớp hắn rất tốt".

"Lúc lên lớn, hắn có thể khiến học sinh chăm chú nghe giảng".

"Hai năm trước hắn yêu một giáo viên dạy sinh học".

"Giáo viên dạy sinh học này là một người rất năng động, hoạt bát".

"Trước khi cô ta yêu Lợn Vòi đã có mấy mối tình rồi".

"Cô ta cũng không phải người chung thủy trong tình yêu".

"Sau đó thì sao?"
Chương 720: Hứa Thiên Tứ trở về rồi

Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ giễu cợt.

Tuy là bây giờ anh ta nghĩ rằng bản thân đã dư sức giết chết Lý Hùng rồi.

Nhưng anh ta không làm thế.

Bởi vì anh ta muốn chơi trò mèo vờn chuột với Lý Hùng.

Anh ta muốn từng bước đạp đổ những gì Lý Hùng có được.

Anh ta muốn sau khi Lý Hùng mất đi tất cả.

Sẽ tự tay móc tim Lý Hùng ra.

Dùng loại quả của mình thay thế vào đó để Lý Hùng phải làm kẻ hầu người hạ cho anh ta cả đời.

"Sau đó cô giáo dạy sinh này thay lòng đổi dạ, chia tay với Lợn Vòi".

"Lợn Vòi thật lòng yêu cô ta nên không chấp nhận được chuyện này, đau khổ níu kéo".

"Nhưng cô ta vẫn chia tay hắn rồi yêu thầy giáo dạy thể dục".

"Chuyện này là biến cố lớn với Lợn Vòi, hắn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này".

"Nhất là tình cảm của con người với nhau".

"Hắn không cho phép hai người không thật lòng yêu nhau".

"Tôi liền bịa chuyện nói Hứa Mộc Tình và Lý Hùng không thật lòng yêu nhau".

"Mà lúc này Hứa Mộc Tình vì giật mình mà ngất đi".

"Nên Lợn Vòi đã đi vào giấc mơ của cô ta".

"Khiến cô ta bị giam trong giấc mơ của mình, không thể tỉnh dậy".

Hứa Thiên Tứ cười tự tin: "Chuyện này ông làm rất tốt".

Nói xong, lòng bàn tay anh ta có một quả giống như quả táo xanh từ từ hiện ra.

Bề ngoài của nó có hoa văn nhìn giống như mạch máu vậy, trông rất buồn nôn.

Nhưng ông ta vừa nhìn thấy nó, hai mắt sáng rực lên.

Ông ta rất muốn có được nó.

Hứa Thiên Tứ tiện tay ném nó cho ông ta, cười nói.

"Đi đi, nhìn chòng chọc vào Lý Hùng cho tôi, chỉ cần nó làm gì thì cũng phải nhanh chóng báo lại".

"Vâng ạ!"

Hứa Thiên Tứ từ từ đứng lên.

Anh ta đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn rực rỡ trước mắt.

Hứa Thiên Tứ nhìn bầu trời đêm cười tự tin.

"Lý Hùng, chắc chắn mày không biết thế giới này phức tạp hơn mày tưởng nhiều".

"Ẩn giấu đằng sau có thế giới bình thường này là những thứ mà người bình thường không bao giờ nghĩ đến".

Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa vươn một ngón tay ra.

Móng tay anh ta từ từ dài ra.

Mà còn sắc nhọn như móng vuốt của loài thú vậy.

Hứa Thiên Tứ giơ bàn tay đầy móng vuốt của mình cào nhẹ một cái lên cửa kính.

Cửa kính lập tức rạn nứt.

Thủy tinh vỡ vụn thành những hạt nhỏ như hạt gạo rồi rơi xuống đất.

Hứa Thiên Tứ rất hài lòng với chiêu thức của mình.

Anh ta chia quả cho những người bên cạnh.

Bởi vì anh ta giống như thân cây.

Mà những người này giống như rễ cây vậy.

Rễ càng nhiều, thì chất dinh dưỡng anh ta hút được càng nhiều.

Thực lực anh ta cũng sẽ nhanh chóng mạnh lên.

Hứa Thiên Tứ lẩm bẩm.

"Lý Hùng, chắc chắn mày không ngờ được. Giờ trước mặt đám người này tao là một pho tượng thần".

"Tao không chỉ là chủ nhân của bọn chúng, tao còn là tín ngưỡng của bọn chúng".

"Hướng tao chỉ là hướng bọn chúng đi".

"Trước mặt tao bọn chúng chỉ có thể quỳ rạp xuống".

"Mày chỉ là viên đá tao đạp lên trên đường đi mà thôi".

"Chờ tao xử đẹp mày, tao sẽ bắt đầu chiếm lấy thế giới này".

Hứa Thiên Tứ giang rộng hai tay, cười vênh váo.

"Ha ha ha ha ha..."

Lý Hùng dẫn theo hồ ly tinh và Hứa Hạo Nhiên đứng trước một dãy nhà ngang cũ kĩ.

Ả ta chỉ vào căn phòng sáng đèn bên trái ở tầng năm nói: "Lợn Vòi ở phòng 507".

Lý Hùng định bước lên lầu, ả ta vội vàng giữ chặt Lý Hùng lại.

"Người anh hùng, anh phải bình tĩnh đã".

"Tuy là hắn nhìn có vẻ rất nhã nhặn, làm chuyện gì cũng rất lịch sự".

"Nhưng đừng khiến hắn tức giận".

"Nếu hắn mà giận điên lên thì kinh khủng lắm".

Lý Hùng thờ ơ nhìn ả ta.

"Tôi không quan tâm hắn có tức giận không".

"Nhưng trên đời này những người làm tôi giận đều biến mất rồi".

Nói xong, Lý Hùng bước lên trên.

Hồ ly tinh sửng sốt.

Lý Hùng nói câu này đáng để ả ta cẩn thận suy nghĩ.

"Úi, người anh hùng này, chờ tôi với".

Ả ta vội chạy lên, đuổi theo bước chân Lý Húng.

"Anh hùng, không ngờ anh lại si tình như vậy".

"Anh si tình với vợ thế, chắc chắc vợ anh cũng là đại mỹ nữ nhỉ".

"Thực ra tôi cũng tự tin với vẻ đẹp của mình lắm đấy".

"Tôi nói cho anh biết, dáng người và vẻ đẹp của tôi là trời sinh đấy nhé, không có đụng dao kéo gì đâu".

Lúc này, Lý Hùng đột nhiên đứng khựng lại.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn ả ta nói: "Câm miệng!"

"Ơ!"

Thấy Lý Hùng lên lầu, Hứa Hạo Nhiên cười hì hì ghé sát đầu lại.

"Ha ha, bị anh rể tôi quát à".

"Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều cô gái yêu thầm anh rể tôi".

"Nhưng trong mắt anh rể chỉ có chị tôi thôi".

"Cô từ bỏ đi".

"Mà trên đời này nơi nào chả có cỏ thơm".

Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa hất đầu, bày ra dáng vẻ tự cho là rất đẹp trai của mình.

Hồ ly tinh nhìn Hứa Hạo Nhiên hét: "Cút đi!"

Ba người nhanh chóng đi tới phòng 507.

Lý Hùng giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Một người đàn ông cao gầy đứng trước mặt Lý Hùng.

"Anh là ai?"

"Có việc gì?"

Giọng hắn rất bình tĩnh.

Nhìn thì có vẻ hắn là người có học thức, rất nhã nhặn.

Lúc nói chuyện cũng rất từ tốn, đâu vào đấy.

Lý Hùng nhìn hắn chằm chằm, trong mắt anh lóe lên sự sắc bén.

Lợn Vòi nhanh chóng cảm nhận được sự sắc bén mà Lý Hùng phóng ra.

Hắn lập tức lùi về sau hai bước.

Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ hơi ngạc nhiên.

Vừa ngạc nhiên nhưng cũng có phần dè chừng.

Hai người còn chưa đánh nhau nhưng Lợn Vòi đã cảm nhận thấy Lý Hùng không giống người thường.

"Anh đến đây để gây chuyện đấy à?"

Lợn Vòi nhìn Lý Hùng, giọng điệu không còn bình tĩnh như lúc nãy.

"Nếu tôi đến gây chuyện thật thì giờ anh đã không thể đứng đây nói chuyện với tôi thế này rồi".

Giọng Lý Hùng có phần không khách khí.

Nhưng thực ra Lý Hùng đã kiềm chế bản thân rồi.

Nếu không phải người trước mặt có liên quan đến sức khỏe của Hứa Mộc Tình.

Thì Lý Hùng đã bóp nát cổ hắn rồi.

Lý Hùng bước vào phòng.

Anh đi thẳng qua người Lợn Vòi, ngồi trên chiếc sô pha cũ kĩ.

Lợn Vòi khẽ xoay hạt châu bạc của mình.

Sau đó cùng vào theo Lý Hùng, rót cho anh một chén trà.

"Nói đi, anh đến tìm tôi làm gì?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom