• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (2 Viewers)

  • Chương 621-625

Chương 621: Mắt chữ O mồm chữ A

Trong chớp mắt, Lý Hùng vụt qua trước mặt Viên Lịch Hành.

Hai tên cao thủ cấp vương còn chưa kịp phản ứng.

“Bốp!”

Ngay sau đó tiếng lanh lảnh vang lên.

Lý Hùng tát mạnh vào mặt Viên Lịch Hành.

Cái tát này của Lý Hùng nhắm rất chuẩn.

Người Viên Lịch Hành không bị xiêu vẹo, nhưng trong chớp mắt, răng trong miệng anh ta bị lung lay.

Cái tát này khiến cho tất cả răng trong mồm Viên Lịch Hành bay hết ra ngoài.

Mắt chữ O mồm chữ A!

Tất cả người trong đội Hắc Phong đều ngơ ngác nhìn Lý Hùng.

Lúc này, họ đều sững sỡ!

Bởi vì vừa nãy, tốc độ của Lý Hùng nhanh đến mức họ không kịp phản ứng.

Đây là tốc độ của gì thế?

Không ai trong số họ có khả năng làm được như Lý Hùng.

Hơn nữa, Lý Hùng tát Viên Lịch Hành rất vang, lực rất chuẩn.

Có mỗi việc này thôi họ cũng không làm được.

“Bảo vệ cậu chủ”.

“Muốn chết!”

Đội trưởng đội Hắc Phong và một người đàn ông khác.

Cuối cùng sau khi Viên Lịch Hành bị tát cũng đã có phản ứng.

Họ hét lên ầm ĩ.

Sau đó liền như hai con hổ hung dữ.

Nhe nanh giơ vuốt phi về phía Lý Hùng.

Hai cao thủ cấp vương của đội Hắc Phong ra tay cùng một lúc.

Họ nhanh như chớp, ra đòn sắc bén.

Thấy Lý Hùng như sắp bị bọn họ đánh cho tơi tả.

Nhưng vào thời khắc hai bọn họ lao về phía Lý Hùng, bỗng nhiên dừng lại!

Tay bọn họ đã giơ lên sẵn sàng, thế nhưng không biết vì sao lại không ra tay.

Viên Lực Hành ôm lấy miệng chảy đầy máu.

Lùi về sau mấy bước, hắn nhìn hai tên cao thủ đứng bất động ở đó, không hề nhúc nhích.

Ngay lập tức hét thật to.

“Hai người còn ngây ra đó làm gì hả?”

“Giết nó cho tôi, giết nó cho tôi, a a a a!”

Tiếng hét giận dữ của Viên Lực Hành vang khắp ngôi mộ.

Thế nhưng hai cao thủ cấp vương kia vẫn đứng im như cũ, không hề động đậy.

Họ bất động đứng đó.

Lúc này, Lý Hùng hành động.

Lý Hùng đi từng bước từng bước về phía Viên Lịch Hành.

Khi Lý Hùng đi đến bước thứ ba, thân hình hai cao thủ của đội Hắc Phong đột nhiên rung lên dữ dội.

Ngay sau đó, quần áo trên lưng họ đột nhiên rách toác, vô số tia máu bắn ra tung tóe!

Trong con mắt kinh hãi bàng hoàng của mọi người.

Bọn họ cứ như thế ngã nhào xuống đất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không chỉ Viên Lịch Hành mà tất cả người của đội Hắc Phong đều đang trố mắt đứng nhìn.

Bởi vì ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ lại không biết vừa xảy ra chuyện gì?

Nhanh quá!

Thực sự là quá nhanh!

Nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra!

Lúc này một người của đội Hắc Phong hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”

Lập tức lại có hai người khác phi về phía Lý Hùng.

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai cao thủ của đội Hắc Phong giống như quả bóng da, sau khi bị đá thì bay ngược trở lại.

Cả người bọn họ va mạnh vào bức tường cách đó không xa.

Bọn họ giống như cái đinh, ghim trực tiếp trên tường, muốn gỡ cũng không gỡ ra được.

Lý Hùng nhìn Viên Lịch Hành, sắc mặt bình thản: “Vốn dĩ hôm nay anh có thể sống xót rời khỏi đây”.

“Bởi vì trước giờ tôi không bao giờ ra tay trước mặt vợ tôi”.

“Chỉ tiếc là, gien của gia tộc họ Viên các người quá kém”.

“Tất cả các người trên dưới đều có một cái miệng thối”.

“Chẳng lẽ người lớn trong gia tộc họ Viên khi sinh các người ra, không dạy cho các người biết làm người thì nên nói năng cư xử thế nào à?”

“Đến cái cơ bản trong giao tiếp anh còn không biết à?”

Viên Lịch Hành run rẩy!

Cả người anh ta đang run lên bần bật!

Anh ta trợn tròn mắt.

Mắt anh ta tràn ngập sự hoài nghi không nói thành lời được. “Không thể như thế được! Không thể!”

“Chắc chắn đây chỉ là mơ thôi!”

“Mày chỉ là đồ vô dụng bị gia tộc ruồng bỏ, sao có thể có sức mạnh vô biên như vậy được?”

Cho dù là tận mắt chứng kiến, nhưng từ nhỏ Viên Lịch Hành đã là con cưng, anh ta không dám tin những gì mà mình vừa nhìn thấy.

Từ trước đến giờ, thằng con trai vô dụng của gia tộc Lý Thị đều bị đám công tử nhà giàu ở thủ đô chê cười khinh bỉ.

Nhưng bây giờ lại bị Lý Hùng xem thường, lại bị anh tát hết lần này đến lần khác.

Thậm chỉ còn uy hiếp tình mạng.

Lúc này, cậu ấmViên Lịch Hành, trụ cột tương lại của gia tộc họ Viên đưa ra một quyết định vô cùng quyết đoán.

Quay đầu bỏ chạy!

Vừa chạy vừa hét lên ầm ĩ.

“Mau bảo vệ tao, mau bảo vệ tao!”

Đồng thời đội Hắc Phong liền tấn công Lý Hùng từ nhiều phía.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Lần lượt từng người một của đội Hắc Phong bị đánh bay tứ túng.

Người bọn chúng đập mạnh vào tường.

Có người đập đầu vào tường.

Có người bay xuyên qua tường không nhìn thấy đâu nữa.

Lý Hùng ra tay mạnh hơn những lần trước!

“Mày đừng có lại gần tao, đừng có qua đây!”

“Tao là người thừa kế tương lai của gia tộc họ Viên, mày dám động đến tao, cả gia tộc tao sẽ không tha cho mày”.

Viên Lịch Hành vừa hét lớn vừa chạy về phía cửa ra vào.

Lúc bỏ chạy, do không thông thuộc địa hình nên đã chạy lạc đường.

Lúc anh ta vào là đi con đường bên trái.

Nhưng bây giờ Viên Lịch Hành lại chạy ra bằng đường bên phải.

Lý Hùng luôn theo sát phía sau Viên Lịch Hành, dáng vẻ thờ ở không đếm xỉa tới.

Cứ chạy mãi chạy mãi, phía trước bỗng vọng lại tiếng hét thảm thiết của Viên Lịch Hành.

Lúc này Lý Hùng đi qua một lối đi nhỏ, đứng ở lối giữa hành lang nhìn thấy Viên Lịch Hành cách đó không xa, anh ta đã bị ghim trên tường rồi.

Toàn thân anh ta không ngừng run lên.

Có một cây thương dài đã rỉ đâm xuyên bụng Viên Lịch Hành, ghim cả người anh ta lên tường.

Hơn nữa hai bên Viên Lịch Hành cũng có hai thi thể người chết.

Chỉ là những thi thể này đã hóa thành xương trắng mất rồi.

Viên Lịch Hành đi sai đường rồi.

Lúc đi vào, vì đi theo Lý Hùng nên con đường hắn đi là đường sống.

Nhưng bay giờ, Viên Lịch Hành đi con đường này, là đường xuống suối vàng.

Cả người Viên Lịch Hành đang run lên, hắn đưa tay ra nắm lấy cây thương, rút cây thương từ bụng ra.

Tiếp théo, Viên Lịch Hành ôm bụng chầm chậm đứng dậy.

Khóe miệng chảy máu.

Hắn nhìn Lý Hùng chằm chằm bằng con mắt oán hận thù hằn.

“Lý Hùng, tao sẽ không tha cho mày!”

“Tao tuyệt đối không tha cho mày!”

“Chỉ cần Viên Lịch Hành không chết, gia tộc Lý Thị chúng mày nhất định sẽ bị diệt vong!

Nói xong, Viên Lịch Hành ôm bụng bị thương quay người cắm đầu bỏ chạy.

Lý Hùng nhìn theo bóng Viên Lịch Hành, chầm chậm chỉ hai ngón tay.

“Phụt!”

Chỉ nghe tiếng vang lanh lảnh.

Lúc Viên Lịch Hành xông vào hành lang, Lúc anh ta vừa nhìn thấý ánh sáng bên ngoài.

Hai bên trái phải của hành lang đột nhiên bắn ra mấy chục mũi tên làm từ gang thép sắc nhọn.

Găm trực tiếp lên người Viên Lịch Hành giống như gai nhím.

Lý Hùng bình thản nói một tiếng.

“Trò chơi chính thức bắt đầu rồi”.

“Năm đó, mấy người đối xử với anh trai tôi như thế nào”.

“Tiếp theo, tôi sẽ trả lại gấp mười lần”.

Trong hành lang, tiếng Lý Hùng ngày càng vang xa.

Trong khung cảnh u ám này, giọng nói của anh lạnh tựa băng tuyết mùa đông.

Sắc bén!

Vô tình!
Chương 622: Ngày mai sẽ ra tay

Tại biệt thự gia tộc Viên Thị.

Viên Điền Hồng vẻ mặt nhàn nhã ngồi trên sofa.

Ông ta vừa nghe điện thoại, cao thủ của gia tộc Muto đã xuất phát rồi, ngày mai sẽ có mặt ở thủ đô.

Kế hoạch ban đầu của Viên Điền Hồng, là qua một thời gian nữa mới có có thể ra tay với gia tộc Lý Thị.

Nhưng vì sự xuất hiện của Lý Hùng, giết con trai thứ của gia tộc Muto, đây là đứa con cưng của trưởng tộc gia tộc Muto.

Khiến cho trưởng tộc gia tộc Muto vô cùng tức giận, đã phái cao thủ mạnh nhất đến Hoa Hạ.

Có sự giúp đỡ của họ, kế hoạch nung nấu mấy chục năm của Viên Điền Hồng cuối cùng có thể thực hiện được rồi.

Ngày mai!

Chính là ngày mai!

Gia tộc Lý Thị luôn ngáng đường Viên Điền Hồng sẽ hóa thành tro tàn , sẽ tan thành mây khói ngay trước mặt ông ta.

Và tương lai gia tộc Viên Thị được mở ra, toàn thủ đô sẽ bị Viên Điền Hồng nắm giữ trong tay.

Nghĩ đến đây, Viên Điền Hồng không kìm được cười thật to.

Những phiền muộn trong lòng ông ta đã tiêu tan hết rồi.

Ông ta giống như vị vua đứng trên đỉnh cao, quan sát toàn bộ thế giới.

Ông ta biết rằng, bắt đầu từ bây giờ, gia tộc Viên Thị sẽ vùng lên thật sự.

Chỉ cần tính toán kỹ lưỡng, sẽ có thể đẩy Viên Lịch Hành lên lãnh đạo, từng bước từng bước đưa gia tộc bước lên đỉnh cao.

Lúc này, Viên Điền Hồng nghe thấy tiếng bước chân trên tầng vọng lại.

Ông ta nhìn về phía cầu thang thì thấy Viên Đa Đa trang điểm lộng lẫy, đi từ trên tầng xuống.

Viên Đa Đa đã trải qua một khoảng thời gian luyện tập, có thể nói thân hình có ngày càng thon thả.

Vốn dĩ là một người đi đến đâu cũng bị người khác dè bỉu, vậy mà bây giờ cô ấy trở thành một nhân vật quan trọng trong các mối quan hệ giao lưu xã hội.

Thời gian này, Viên Điền Hồng cũng nhận được không ít báo cáo từ cấp dưới nói rằng, ở thủ đô rất nhiều cậu chủ của những gia tộc lớn hàng đầu đều có ý theo đuổi Viên Đa Đa một cách mãnh liệt.

Vốn dĩ Viên Điền Hồng đối với tương lai của Viên Đa Đa vẫn còn lo lắng vô cùng, lo không ai thèm cưới cô ấy

Nếu có gả được đi, thì cũng sẽ không được gia đình nhà chồng coi trọng.

Mặc dù Viên Đa Đa là con gái, không thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc.

Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn Viên Điền Hồng luôn luôn yêu thương cưng chiều cô ấy.

Coi như bây giờ vấn đề này có thể yên tâm được rồi.

Điều này khiến cho Viên Điền Hồng rất vui mừng.

Thế nhưng bên cạnh sự vui mừng ấy, Viên Điền Hồng dần dần nheo mắt lại.

Bởi vì ông ta biết rằng tối nay Viên Đa Đa muốn đi gặp Hứa Hạo Nhiên!

“Bố ơi, con đi đây!”

Viên Đa Đa hào hứng chạy đến trước mặt Viên Điền Hồng, cũng như mọi khi, cô ấy thơm lên má Viên Điền Hồng, làm nũng một lúc.

Sau đó quay người đi và lấy cớ đi chơi với bạn thân để ra ngoài.

Tuy nhiên Viên Đa Đa vừa quay người đi Viên Điền Hồng liền cười nói.

“Tối nay, con đừng đi chơi nữa”.

“Không được đâu bố, từ bé bố đã dạy con làm người phải giữ chữ ‘tín’ đúng không? Con đã có hẹn Phi Phi rồi!

Viên Điền Hồng cười và nói: “Bố vừa gọi điền cho bố của Phi Phi rồi, ông ấy nói hai hôm nay Phi Phi bị ốm không đi chơi được”.

Viên Đa Đa vừa bước đi vài bước bỗng khựng lại.

Cô ấy xoay người lại nhìn Viên Điền Hồng: “Bố, con biết không giấu được bố”.

“Con cũng biết bố không thích Hứa Hạo Nhiên”.

“Nhưng con rất thích anh ấy”.

“Bố đồng ý cho bọn con bên nhau đi”.

Viên Điền Hồng không tức giận.

Thay vào đó, ông ta nhìn thẳng Viên Đa Đa và nói một câu.

“Bây giờ bố cho con một lựa chọn”.

“Giữa bố và Hứa Hạo Nhiên con chọn một người”.

“Con chọn người bố đã nuôi con từ nhỏ đến lớn, hay là chọn Hứa Hạo Nhiên - người mà con mới quen chưa được bao lâu?”

“Bố!”

Viên Đa Đa giãy nảy lên.

“Con không hiểu vì sao bố luôn muốn nhắm vào bọn họ vậy?”

“Bọn họ không làm sai bất cứ điều gì mà!”

Viên Điền Hồng đi đến trước mặt Viên Đa Đa, nhìn cô con gái yêu dấu của mình.

“Đúng là bọn họ không làm sai bất cứ chuyện gì”.

“Thế nhưng, bọn họ cản trở sự phát triển của gia tộc chúng ta”.

“Con nên biết rằng, bất cứ ai cả trở gia tộc chúng ta phát triển, bố đều không bỏ qua cho họ!”

Viên Đa Đa mặt buồn bã nhìn xung quanh: “Tại sao? Tại sao lại cứ phải như vậy?”

“Bố, con sẽ không rời xa bố, nhưng con cũng sẽ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình”. Nói xong, Viên Đa Đa xoay người chạy ra ngoài.

Viên Điền Hồng gọi quản gia, nói: “Ông phái hai người theo sau cô chủ”.

“Đợi cô chủ rời khỏi Hứa Hạo Nhiên thì giết cậu ta cho tôi”.

“Vâng!”

Quản gia mới quay người đi được vài bước, Viên Điền Hồng lại hỏi: “Đúng rồi, sao Lịch Hành vẫn chưa về?”

Quản gia đang định giải thích, Viên Điền Hồng liền cười và xua xua tay nói: “Thôi kệ đi, ông để nó chơi đùa đi”.

Bình thường, Viên Điền Hồng quản thúc Viên Lịch Hành rất nghiêm ngặt.

Việc gì được làm, việc gì không được làm, Viên Điền Hồng luôn vạch định rõ ràng cho Viên Lịch Hành.

Nhưng đối phó với gia tộc Lý Thị, bây giờ Viên Lịch Hành có thể tùy ý xử lý.

Bất kể anh ta xử lý như thế nào, Viên Lịch Hành cũng sẽ không hỏi đến.

Dù sao, Viên Lịch Hành càng ác độc, Viên Điền Hồng càng vui.

Viên Đa Đa gọi taxi đến một góc đường.

Đây là nơi cô ấy và Hứa Hạo Nhiên hẹn nhau.

Xe địa hình

Kiêu Long của Hứa Hạo Nhiên dừng bên dưới đèn đường.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Viên Đa Đa từ xa.

Cậu ta vội vàng xuống xe, bước nhanh về phía Viên Đa Đa.

Đợi Hứa Hạo Nhiên lại gần, cậu ta phát hiện khóe mắt Viên Đa Đa rơm rớm nước mắt, quầng mắt cũng đỏ.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng hỏi: “Sao thế? Có phải có ai bắt nạt em không?”

“Em nói cho anh biết thằng khốn đó ở đâu, anh lập tức giết chết nó”.

Viên Đa Đa tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên.

“Dựa vào cái thân hình nhỏ bé của anh mà đòi đánh người ta? Người ta không đánh anh là tốt lắm rồi”.

Nghe thấy Viên Đa Đa nói như vậy, Hứa Hạo Nhiên liền nhảy dựng lên.

“Ai nói thế! Cho dù anh có đối mặt với kẻ mạnh!”

“Vì người con gái anh yêu, anh sẽ cố gắng hết sức liều mạng với họ!”

“Em nói cho anh biết, thằng khốn đó là ai?”

Viên Đa Đa thở dài.

Nhưng Viên Đa Đa không nói gì lại khiến cho Hứa Hạo Nhiên ngày càng nóng ruột.

“Em yêu, em nói đi, em mau nói cho anh biết đi!”

Hứa Hạo Nhiên hỏi rất lâu, Viên Đa Đa mới chịu kể cho cậu ta nghe câu chuyện vừa xảy ra giữa mình và bố.

Trong phút chốc, Hứa Hạo Nhiên lặng người đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Nhưng một khi nói đến chuyện gia đình, cả hai người đều chẳng vui vẻ gì.

Từ góc độ của Hứa Hạo Nhiên, Viên Điền Hồng là một kẻ ác, việc ác nào ông ta cũng có thể làm ra.

Để loại trừ những kẻ đối lập với mình, Viên Điền Hồng đã làm rất nhiều việc.

Nhưng đối với Viên Đa Đa, Viên Điền Hồng là người bố thân thiết nhất.

Bất kể Viên Điền Hồng đã từng làm chuyện gì đi chăng nữa, thì ông ta vẫn luôn là bố của cô ấy.

Hơn nữa, Viên Điền Hồng có ác độc, có xấu xa hơn nữa.

Trước mặt con gái mình, Viên Điền Hồng vẫn luôn là người bố tốt.

Không ai có thể thay đổi được điểm này.

Hứa Hạo Nhiên nắm tay Viên Đa Đa, cậu ta nhìn Viên Đa Đa.

Viên Đa Đa từ một cô gái mập mạp ai nhìn cũng không ưa, dần dần cô ấy trở nên mảnh mai yêu kiều, thân hình ngày càng gợi cảm.

Viên Đa Đa đã thay đổi rất nhiều.

Mà người khiến cho Viên Đa Đa lột xác hoàn toàn như vậy chính là người đang đứng trước mặt cô-Hứa Hạo Nhiên.
Chương 623: Chúng mình bỏ trốn đi

Có thể nói tất cả những thay đổi trên người Viên Đa Đa là thành tựu lớn nhất của Hứa Hạo Nhiên tính đến nay.

Viên Đa Đa giống như tác phẩm của Hứa Hạo Nhiên vậy.

Về mặt tình cảm cả hai cũng có rất nhiều điểm chung.

Có thể nói hai người là một cặp trời sinh.

Nhưng cho dù tình cảm có tốt đẹp đến đâu, bọn họ vẫn phải đối mặt với những chuyện mà gia đình đã quyết.

Nhất là tối nay, Viên Điền Hồng nói ra những lời đó trước mặt Viên Đa Đa.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Viên Đa Đa hỏi: "Em yêu, nếu thật sự có ngày đó thì em tính thế nào?"

"Nếu lúc đó giữa anh và bố em, em chỉ có thể chọn một người thì sao".

Viên Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt của cô ấy rơm rơm nước, đỏ hoe nhìn Hứa Hạo Nhiên.

"Chẳng lẽ chuyện này không còn cách giải quyết nào khác à?"

"Vì sao mọi người không thể chung sống hòa thuận chứ?"

Hứa Hạo Nhiên cười.

Cậu ta cười gượng: "Em thấy nhà anh và bố em còn có thế chung sống hòa thuận với nhau à?"

"Từ trước đến nay lúc nào ông ấy cũng gây chuyện với bọn anh".

"Ông ấy tìm đủ mọi cách để đối phó, muốn ép chết bọn anh".

"Những chuyện xấu gần đây bố em làm, chẳng nhẽ em không biết chút gì sao?"

Viên Đa Đa đau khổ ôm lấy trán mình.

Những chuyện này đương nhiên cô ấy biết.

Nhưng là con gái, cô ấy không thể làm gì được.

Hơn nữa lớn lên trong một gia tộc lớn, cô ấy hiểu rất rõ một gia tộc lớn như Viên Thị.

Sự cố chấp trong lòng của tộc trưởng, dù là con gái nhưng cô ấy cũng không thể thay đổi được.

Nhưng nếu phải chọn một trong hai người.

Viên Đa Đa do dự.

Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hạo Nhiên nói.

"Hay là chúng mình bỏ trốn đi".

"Chúng ta đến nước Mễ, đến chỗ chị Vũ ý".

"Chỉ cần chúng mình cùng từ mặt gia đình, bố em sẽ không phản đối chúng mình lấy nhau nữa đâu".

"Mà trong nhà anh, sự tồn tại của anh cũng đâu có quan trọng".

"Bố mẹ anh quan tâm chị anh hơn mà, đúng không?"

Hứa Hạo Nhiên im lặng.

Hai người nắm chặt tay nhau đi về phía chiếc xe địa hình.

Bọn họ ngồi trên xe câu được câu chăng trò chuyện.

Không lâu sau, Viên Đa Đa cười, Hứa Hạo Nhiên cũng cười.

Bởi vì hai người bọn họ đã thống nhất.

Vì tương lai hạnh phúc, cả hai sẽ trốn đến nước Mễ.

Nhưng ngay lúc này bỗng có hai người đứng ở đầu xe của Hứa Hạo Nhiên.

Một người trong đó tay cầm búa, đập mạnh lên kính xe của Hứa Hạo Nhiên.

"Rầm!"

Nếu là bình thường, cửa kính chắc chắn sẽ bị đập vỡ.

Nhưng đối phương không ngờ là toàn bộ kính của xe đã được xử lí.

Cho dù là kính thì cũng là kính chống đạn.

Một búa này chỉ khiến Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa giật mình mà thôi.

Viên Đa Đa liếc mắt đã nhận ra gã đang cầm búa.

Gã là người trong gia tộc của cô ấy.

Viên Đa Đa vội mở cửa xe bước xuống quát to: "Các anh định làm gì?"

Hai gã đàn ông định ra tay với Hứa Hạo Nhiên lập tức cúi đầu chào Viên Đa Đa.

"Cô chủ ạ, ông chủ dặn tối nay Hứa Hạo Nhiên nhất định phải chết".

Nói xong, gã lại dùng búa đập mạnh lên cửa kính.

Cửa kính nhanh chóng rạn nứt.

Chỉ cần đập một phát nữa, cửa kính nhất định sẽ vỡ.

"Không, không được".

Viên Đa Đa vội vàng hét to.

"Chuyện ông chủ dặn dò chúng tôi nhất định phải làm, xin cô chủ thông cảm.", ngay khi gã giơ búa lên định đập xuống, bỗng có một bóng người lao đến.

"Rầm!"

Gã cầm búa giống như bị một chiếc ô tô đang lao nhanh tông trúng, cả người văng ra xa.

Gã còn lại xoay người nhìn.

Gã thấy trước mắt mình có một người đàn ông cao gầy đang đứng.

Người này là Dương Thiện Tề.

Lý Hùng có linh cảm trong hai ngày này Viên Điền Hồng sẽ ra tay với người nhà của anh.

Nên đã tính toán kĩ càng từ lâu, để đàn em của mình lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ người thân.

Dương Thiện Tề nhanh chóng lao lên, đánh cho hai gã mà Viên Điền Hồng cử đến lăn lê bò càng.

Dương Thiện Tề từng bước đến gần.

Ngay khi cậu ta định đánh đòn cuối, Viên Đa Đa đột nhiên hét lên.

Cô ấy vội vàng chạy đến trước mặt Dương Thiện Tề nói.

"Đừng giết họ, họ chỉ làm theo lệnh của bố em thôi".

Thực ra ngay từ đầu Dương Thiện Tề đã đứng một bên quan sát rồi.

Cậu ta thở dài, không nói gì nữa, xoay người từ từ rời đi.

Thực ra ai cũng hiểu, kết quả tốt nhất của Viên Đa Đa và Hứa Hạo Nhiên là bỏ trốn.

Nếu cả hai người đã quyết tâm làm thế, thì chẳng có chuyện gì để nói nữa.

Dương Thiện Tề vừa mới rời đi, Hứa Hạo Nhiên đã chở Viên Đa Đa phóng đi như bay.

Viên Điền Hồng ở nhà chờ tin bỗng nhận được điện thoại của hai tên đàn em.

Mới nghe được mấy câu, ông ta đã ném mạnh điện thoại xuống đất.

"Bịch!"

Điện thoại vỡ nát tươm.

Trong mắt ông ta phóng ra sát khí nồng đậm.

"Được! Được lắm!"

"Đám kiến con chúng mày định dẫn con gái tao đi à".

"Chúng mày tự làm thì tự chịu".

"Nếu đã thế cả nhà Hứa Hiếu Dương tao sẽ không tha cho một ai".

Viên Điền Hồng lập tức gọi quản gia đến, ra lệnh.

"Ngày mai lúc tôi và gia tộc Muto bao vậy nhà họ Lý, ông dẫn người đến tập đoàn Lăng Tiêu giết sạch cả nhà Hứa Hiếu Dương cho tôi".

Sáng sớm hôm sau.

Viên Điền Hồng ngồi ở sô pha phòng khách như bình thường.

Quản gia bỗng bước nhanh đến nói với Viên Điền Hồng một câu.

"Ông chủ, Muto Kenjiro - cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto đã dẫn theo người đến sân bay rồi ạ".

"Người của chúng ta đã bàn bạc với bọn họ, nửa tiếng sau bọn họ sẽ đến nơi".

Quản gia nói tiếp: "Muto Kenjiro đưa ra một điều kiện".

Viên Điền Hồng nhếch mày nói: "Điều kiện gì?"

"Muto Kenjiro nói bọn họ sẽ lập tức dẫn người đến nhà họ Lý giết chết Lý Tấn, bảo chúng ta phối hợp với bọn họ".

Viên Điền Hồng đứng bật dậy.

Ánh mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm quản gia: "Sao Muto Kenjiro lại nói thế?"

"Ông ta không nói rõ, chỉ nói lần này đến thủ đô chỉ có một mục đích".

"Đó là mang đầu Lý Tấn về".

"Hơn nữa tối nay ông ta phải đi, thời gian ở thủ đô nhiều nhất là một ngày".

"Được!"

Viên Điền Hồng bây giờ có vẻ kích động.

Ông ta không thèm biết tại sao Muto Kenjiro chỉ có thể ở thủ đô một ngày.

Đối với ông ta đây là chuyện tốt.

Đám người Muto Kenjiro như những tay đấm ông ta thuê tạm thời vậy.

Sau khi giết được Lý Tấn bọn họ sẽ rời đi.

Đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà.

Viên Điền Hồng lập tức hét to: "Ông lập tức tập trung toàn bộ người trong gia tộc, chuẩn bị cùng tôi xuất phát".
Chương 624: Nếu đã đến thì đừng đi

Viên Điền Hồng vội vàng dẫn theo toàn bộ cao thủ của gia tộc.

Trước khi lên xe, ông ta bỗng hỏi quản gia: "À, mau thông báo cho đội Hắc Phong để bọn họ nhanh chóng tới tứ hợp viện nhà họ Lý".

Cùng lúc đó có một chiếc xe thương mại Toyota rất xịn chạy ra khỏi đường cao tốc của sân bay.

Nhưng sau khi chạy ra khỏi đường cao tốc lại không đi về phía nội thành.

Mà quay đầu đi về một nơi vắng vẻ.

Muto Kenjiro đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy xe bỗng nhiên dừng lại, ông ta mở mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Lúc ông ta kéo cửa xe xuống nhìn ra ngoài, đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

"Sao thế, không phải nói là đến tứ hợp viện à, sao lại dừng ở đây?"

Lúc này, lái xe từ từ xoay người lại.

Trên mặt cậu ta nở nụ cười xấu xa.

Tài xế không phải là người của Viên Điền Hồng mà là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất cười khanh khách với Muto Kenjiro nói: "Hiếm khi các ông tới Hoa Hạ, chỉ ở đây có một ngày thì ngắn quá".

"Hoa Hạ chúng tôi đất đai trù phú, phong cảnh tươi đẹp, nếu các ông đã đến rồi thì đừng đi nữa".

"Chôn hết xuống đất, làm phân bón cho cỏ cây hoa lá có phải tốt hơn không?"

Muto Kenjiro lập tức trợn mắt lên, quát to: "Mày muốn chết à?"

Đột nhiên, một đường kiếm bỗng lóe lên trong không trung.

Muto Kenjiro rút thanh kiếm giắt bên hông ra chém về phía Vương Tiểu Thất, tốc độ nhanh đến mức mắt thường nhìn không rõ.

Nhưng thanh kiếm samurai đang chém về phía Vương Tiểu Thất bỗng nhiên rơi xuống đất.

Cùng rơi xuống với thanh kiếm samurai còn có cánh tay phải của Muto Kenjiro.

Muto Kenjiro đứng hình, nhìn cánh tay vừa bị chém đứt của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Nhanh! Thật sự quá nhanh!

Ông ta không nhìn thấy Vương Tiểu Thất ra tay thế nào.

Ông ta chỉ kịp thấy Vương Tiểu Thất rút ra một thứ giống như con dao bầu.

Con dao này chỉ dài bằng hai bàn tay gộp lại.

Nhìn có vẻ cũng không sắc lắm.

Nhưng lúc Vương Tiểu Thất cầm nó lại làm Muto Kenjiro thấy sợ hãi.

Vừa nãy Vương Tiểu Thất cho người ta cảm giác chẳng khác gì người bình thường cả.

Nhưng từ lúc cầm con dao trong tay, cậu ta đã thay đổi.

Nụ cười trên mặt Vương Tiểu Thất lúc này mặc dù chẳng có vẻ yếu đuối.

Nhưng lại khiến người ta càng ngày càng cảm thấy nguy hiểm.

Vương Tiểu Thất từng bước đến gần Muto Kenjiro.

Muto Kenjiro liên tục lùi về sau.

Lúc này mấy tên đàn em của Muto Kenjiro cùng hét lên.

Bọn chúng vung thanh kiếm samurai trong tay lên.

Lao về phía Vương Tiểu Thất từ mọi hướng.

Nhưng bọn chúng còn chưa chạm được sợi lông tơ trên người Vương Tiểu Thất đã liên tiếp ngã xuống.

Miệng vết thương trên người bọn chúng giống hệt nhau.

Gần như bị cắt đứt động mạch chủ trong nháy mắt.

Mạch máu giống như ống nước bị cắt mất một đầu, máu tươi bắn tung tóe.

Cao thủ của gia tộc Muto nằm la liệt trên đất.

Bọn chúng dùng ánh mắt sợ hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất.

Bọn chúng không cam lòng.

Thật sự không cam lòng.

Bởi vì đám bọn chúng đều là đại tông sư.

Thậm chí có cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.

Nhưng trước mắt Vương Tiểu Thất bọn chúng như con thiêu thân lao vào lửa.

Đứng ở xa nhìn Vương Tiểu Thất, chỉ cảm thấy cậu ta là một cao thủ.

Nhưng chỉ lúc đánh nhau mới nhận ra, cậu ta đã vượt xa hàng ngũ cao thủ tầm thường rồi.

Thực lực của cậu ta rất sâu. Vẻ mặt Muto Kenjiro không cam lòng.

"Sao lại thế? Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?"

"Gia tộc bọn tao có tất cả các tài liệu liên quan đến các thế lực lớn ở thủ đô".

"Nhưng trong tài liệu này không có tên của mày".

Vương Tiểu Thất mỉm cười nhìn Muto Kenjiro.

Mặc dù nhìn vẻ ngoài thì cậu ta ung dung thế.

Nhưng bàn tay cầm dao bầu của cậu ta hơi run rẩy.

Đây là hậu quả của việc dùng quá sức.

Thời gian này Vương Tiểu Thất luyện tập chăm chỉ, đã lên đến cảnh giới đại tông sư rồi.

Nhưng vẫn cách đại tông sư đỉnh cấp một khoảng nữa.

Đứng trước mặt Muto Kenjiro - người đã là cao thủ cấp bậc Vương.

Theo lẽ thường, cậu ta không thể nào đánh được Muto Kenjiro.

Nói gì đến việc chặt mất một cánh tay của ông ta.

Nhưng Vương Tiểu Thất làm được.

Bởi vì ngay từ đầu ông ta đã khinh địch rồi.

Ngoài ra chiêu 'đầu bếp róc thịt' mà Lý Hùng dạy Vương Tiểu Thất vốn là một chiêu giết người trong vô hình.

Thực ra trước khi Vương Tiểu Thất lái xe đi Lý Hùng cũng đã dặn dò.

Lý Hùng nói người Phù Tang tuy ngoài mặt đối với với ai cũng khách khí, lịch sự.

Nhưng thực ra dân tộc này vì khiếm khuyết bẩm sinh nên từ sâu trong lòng bọn họ cực kỳ kiêu ngạo, tự đại.

Lúc đối mặt với kẻ địch mạnh, bọn họ không ngại ngần lựa chọn đầu hàng.

Nhưng đối mặt với kẻ yếu thì lại được đà lên mặt, coi thường.

Bọn chúng sẽ phát huy cực kì nhuần nhuyễn sự kiêu ngạo và tự đại của mình.

Cho nên để Vương Tiểu Thất đối phó với Muto Kenjiro là tốt nhất.

Lý Hùng để Vương Tiểu Thất dốc hết sức ngay từ ban đầu.

Nếu không để Muto Kenjiro kịp đánh trả thì người phải chết sẽ là Vương Tiểu Thất.

Mà những gì Lý Hùng đã phân tích kĩ lưỡng.

Khiến cho Vương Tiểu Thất càng hiểu sâu thêm về võ thuật.

Vừa nãy Vương Tiểu Thất có thể dùng sức mạnh và tốc độ mà mắt thường không nhìn rõ đánh ngã toàn bộ kẻ địch xuống đất.

Là bởi vì Vương Tiểu Thất đã lợi dụng sự kiêu ngạo và tự đại của bọn họ.

Mà giờ Muto Kenjiro là trường hợp thứ hai mà Lý Hùng nói đến.

Đó là khuất phục.

Sau khi nghĩ rằng thực lực của Vương Tiếu Thất sâu không lường được, ông ta bắt đầu nghi ngờ về thân phận của cậu ta.

Nếu ông ta đoán là Vương Tiểu Thất mạnh hơn ông ta.

Vậy ông ta sẽ giống như tổ tiên của mình, cúi đầu trước kẻ mạnh.

Từ nay về sau sẽ là tay sai của bọn họ.

Nhưng nếu như đợi ông ta tỉnh táo lại, phân tích được nhược điểm của Vương Tiểu Thất, vậy thì Vương Tiểu Thất sẽ gặp nguy hiểm.

Mà giờ Vương Tiểu Thất chỉ cần làm một việc.

Giết!

Như những gì Lý Hùng nói, không phải lằng nhằng với với Đảo Quốc, cứ thẳng tay giết là được.

Có lời dặn của Lý Hùng, Vương Tiểu Thất chả thèm phí lời với Muto Kenjiro.

Bàn tay phải hơi run của cậu ta nắm chặt lấy con dao.

Sau đó, bóng Vương Tiểu Thất bỗng hiện lên trong con mắt của Muto Kenjiro.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh.

Trong nháy mắt, một đường dao sắc bén xẹt qua trong không khí.

Muto Kenjiro trợn to hai mắt, đứng sừng sững trên đất.

Chỉ thấy trên cổ ông ta có một vết máu, sau đó máu tươi từ từ rỉ ra.

Vết thương đó không chỉ nhìn thấy ở đằng trước.

Mà sau lưng cũng có thể thấy được.
Chương 625: Đến một người giết một người

Lúc Vương Tiểu Thất đi đến trước mặt Muto Kenjiro, tay phải của cậu ta bất giác run lên.

Chiêu vừa rồi, có thể nói Vương Tiểu Thất đã dùng hết sức, cũng là chiêu thức nhanh nhất, ác nhất của cậu ta từ trước đến nay.

Vương Tiểu Thất nhìn Muto Kenjiro, lạnh lùng nói.

"Đại ca của tôi nói, anh ấy đã cảnh cáo mấy người từ lâu, mảnh đất Hoa Hạ này không phải là nơi mấy người có thể đặt chân lên".

"Chúng tôi chào đón các ông đến đây du lịch nhưng không chào đón các ông mang vũ khí đến đất nước chúng tôi".

"Nếu không người nào đến sẽ giết người đấy".

Đến lúc này, Muto Kenjiro mới giật mình.

Ông ta muốn nói chuyện nhưng lại không mở miệng được.

Ông ta hối hận.

Nhưng đã muộn rồi.

Giờ ông ta mới biết kẻ địch của mình là người không thể dây vào.

Kẻ địch mạnh như vậy, mạnh đến mức gia tộc của bọn họ cũng không thể chống lại.

Thậm chí có thể nói, cho dù tất cả các thế gia của Đảo Quốc đến đây cũng không thể nào đánh thắng.

Kết cục cuối cùng của bọn họ chỉ có một.

Chết!

Nhưng giờ tất cả đã quá muộn.

Cùng lúc đó, ở tứ hợp viện nhà họ Lý.

Đây từng là nơi sinh sống rất đơn giản, hạnh phúc của một nhà bốn người.

Cũng khác với các gia tộc lớn khác ở thủ đô.

Mặc dù tứ hợp viện có nhiều phòng.

Nhưng không có nhiều người làm lắm.

Ngoài quản gia Lý Lâm thì cũng chỉ có ba người làm thôi.

Mà giờ cũng chỉ còn Lý Tấn và Lý Lâm ở đây thôi.

Sáng sớm hôm nào Lý Tấn cũng mặc một bộ quần áo đơn giản ra ngoài.

Ông ta mua sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao súp ở ngõ nhỏ bên cạnh, vừa đi vừa chào hỏi người đi đường.

Bao nhiêu năm nay Lý Tấn đều sống như thế.

Lý Tấn vừa bước vào cửa, một chiếc xe con màu đen bỗng dừng lại sau lưng ông ta.

Ngoài chiếc xe màu đen còn có mấy chiếc xe khác theo sau.

Lý Tấn hơi sững người, ông ta quay lại nhìn.

Cửa chiếc xe sang màu đen mở ra.

Viên Điền Hồng ăn mặc chỉnh tề, mặt mày tươi cười từ trên xe bước xuống.

Viên Điền Hồng ngửa đầu, đứng từ xa nhìn Lý Tấn.

"Lý Tấn, lâu rồi không gặp".

Lý Tấn đưa bánh quẩy và sữa đậu mình mới mua cho Lý Lâm đang vội vàng chạy tới.

Sau đó vừa ăn bánh bao súp vừa cười nhìn Viên Điền Hồng.

"Viên mập này, hình như hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà".

"Tôi thấy ông vẫn còn trẻ mà sao mắc bệnh Alzheime sớm thế?"

"Thế thì hỏng, có bệnh thì phải chữa sớm".

"Nếu không gia tộc các ông không có người kế thừa đâu".

Nói xong, Lý Tấn lại nhét thêm một cái bánh bao súp vào trong miệng mình.

"Hừ!"

Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không ngờ ông chết đến nơi rồi mà vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng gớm".

"Ông nghĩ cái mánh khóe rẻ tiền đấy của ông làm tôi tức được chắc?"

Mặt Viên Điền Hồng khinh khỉnh, đồng thời còn có vẻ hả hể cười trên nỗi đau của người khác.

"Vừa nãy ông nói đến chuyện người nối nghiệp hả".

"Gia tộc Viên Thị chúng tôi không thiếu người, mà cháu trai tôi mấy năm trước đã được tôi chọn là người thừa kế rồi".

"Cháu tôi là người đứng đầu bốn cậu ấm ở thủ đô này đấy".

"So sánh với thằng con ông đúng là khác một trời một vực".

"Nhưng ông cũng không cần phải lo lắng chuyện người nối nghiệp của gia tộc Lý Thị đâu".

"Bởi vì hết hôm nay gia tộc các ông sẽ bị xóa sổ khỏi thủ đô thôi".

Vừa nói, Viên Điền Hồng vừa phóng ra sát khí mãnh liệt trên người mình.

Đồng thời người của ông ta cũng nhao nhao xông đến.

Vừa vây quanh bảo vệ Viên Điền Hồng vừa phóng thẳng sát khí về phía Lý Tấn và Lý Lâm.

Lúc này, trên người Lý Lâm cũng phóng ra luồng sát khí mạnh mẽ.

Ông ấy giống như mũi tên đã lên dây.

Chỉ cần Lý Tấn nói một tiếng, cao thủ cấp Vương như Lý Lâm sẽ không chút sợ hãi lao thẳng về phía kẻ địch.

Lý Tấn giơ tay chỉ vào những cao thủ đang hùng hổ của nhà họ Viên, cười nói với Viên Điền Hồng.

"Viên mập này, sao ông càng sống càng tụt lùi thế".

"Cái đám người tép riu bên cạnh ông dùng để trưng bày đấy hả".

Viên Điền Hồng lạnh lùng cười.

"Chỉ bằng bọn họ đương nhiên không đủ".

"Tôi nói với ông từ lâu rồi, từ trước đến nay làm chuyện gì tôi cũng tính toán kĩ càng".

"Nếu không có gì đảm bảo, hôm nay sao tôi lại đứng ở đây chứ?"

Lúc này, Lý Tấn đã ăn xong tầm hai mấy cái bánh bao súp rồi.

Ông ta lấy sữa đậu nành trong tay Lý Lâm, chọc thúng lớp màng bên trên rồi bắt đầu hút.

"Đã thế ông gọi hết đồng bọn ra đây đi?"

"Đừng có để tôi ăn sáng xong rồi mà chưa thấy bọn họ đâu nhé".

Viên Điền Hồng hơi cau mày.

Biểu hiện của Lý Tấn làm ông ta thấy nghi ngờ.

Đồng thời ông ta cũng thấy hơi lạ.

Sao Muto Kenjiro - cao thủ hàng đầu gia tộc Muto còn chưa đến?

Viên Điền Hồng quay sang nói với quản gia của mình.

"Ông mau gọi cho Muto Kenjiro hỏi xem bọn họ đến đâu rồi?"

"Còn đội Hắc Phong nữa, sao vẫn chưa thấy đến nữa?"

Viên Điền Hồng vừa dứt lời.

Lúc này có một đứa nhóc đi xe ba bánh, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp đến.

Tay nó cầm một cái kẹo mút.

Vừa vui vẻ liếm kẹo vừa lấy một tờ giấy nhàu nát từ trong túi ra đưa cho Viên Điền Hồng.

Viên Điền Hồng vẻ mặt dè bỉu nhìn đứa nhóc, không giơ tay lấy.

Nhưng quản gia vội cầm lấy tờ giấy trong tay nó.

Lúc ông ta nhìn thấy mấy chữ viết tay trên tờ giấy thì cau mày.

Viên Điền Hồng hỏi: "Trên đấy viết gì thế?"

"Ông chủ, trên này viết biển số xe".

"Sau đó có một dòng chữ viết, đặc sản Ninh Châu đã gửi đến, hãy kiểm tra và nhận".

Quản gia vừa nói xong thì điện thoại của Viên Điền Hồng reo lên.

Là điện thoại của em trai Viên Điền Hồng gọi tới.

Viên Điền Hồng không ngờ trong thời khắc mấu chốt này, người em trai vẫn luôn nhàn rỗi của ông ta lại gọi đến.

Ông ta vừa mới ấn nghe, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thở gấp, rối loạn và đầy sợ hãi của một người đàn ông.

Nghe giống như tiếng khóc vậy.

"Anh cả, anh cả, anh nhất định phải báo thù cho con em".

Đôi lông mày của Viên Điền Hồng nhíu lại.

Em trai ông ta có hai đứa con.

Đứa lớn là Viên Lịch Hành, cũng là hy vọng của nhà họ Viên trong tương lai.

Đứa nhỏ là một thằng bất tài vô dụng, cả ngày chỉ biết lái xe sang, chơi gái.

Trong mắt Viên Điền Hồng, đứa cháu nhỏ của ông ta không làm nên việc lớn, cho dù có chết ông ta cũng mặc kệ.

Viên Điền Hồng lạnh lùng nói: "Lúc trước anh nói với em rất rõ ràng rồi".

"Ngày thường phải em để ý đứa con út, đừng có để nó đi gây chuyện".

"Anh cả ơi, không phải, không phải đâu".

"Là Lịch Hành, Lịch Hành chết rồi".

"Thằng bé chết ở một cái bẫy trong mộ cổ, nó chết thảm lắm anh ơi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom