• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1096-1100

Chương 1096: Chiến tranh bắt đầu

Những chuyện phải làm quá nhiều, mối bận tâm cũng quá lớn. Hắn không thể chết được, ít nhất là vì Huyết Kiêu!

"Không đâu!"

Mục Vỹ nhìn Tần Mộng Dao, nói với giọng chắc nịch.

"Lần này huynh sẽ không sử dụng Đại Sách Mệnh Thuật đâu!", hắn xoa đầu giai nhân trong lòng, cười nói: "Lãng phí hàng chục nghìn năm tuổi thọ thì chẳng đáng chút nào".

Không phải Mục Vỹ không biết nỗi lo lắng của Tần Mộng Dao và những người khác.

Có điều lần này hắn thật sự không có ý định hy sinh vì nghĩa nữa.

"Muội đừng lo, nếu như núi Huyền Không chịu chơi lớn nhằm tiêu diệt Huyết Minh chúng ta thì ta không ngại sống mái một trận với chúng, miễn là chúng không kêu gọi Ma tộc nhập cuộc!"

Một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt, thái độ của hắn đầy quyết liệt.

Mấy ngày liền, Mục Vỹ không ngừng thử nghiệm trong Huyền Minh Tru Tiên Trận như đang nghiên cứu một thứ gì đó mới.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, dường như bầu trời phía trên Huyết Minh ngày càng giăng nhiều mây đen.

"Báo cáo!"

Một hôm, âm thanh cảnh báo đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh lạ thường trong Huyết Minh.

"Đội quân của núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung và nhà họ Chu đang dọc theo Nam Hải tiếp cận Huyết Minh ta!"

Sau khi người nọ báo cáo xong, toàn bộ Huyết Minh trở nên rầm rộ.

Tới rồi!

Giờ phút này, Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng phía trên Huyết Minh cũng mở mắt.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến!

Nhưng khác với Mục Vỹ, tuyệt đại đa số những người trong Huyết Minh đều dâng trào ý chí chiến đấu.

Phần lớn trong số họ đều từng xuất thân từ núi Huyền Không, nhiều hơn là những gia tộc, võ giả bị núi Huyền Không đẩy vào đường cùng.

Từ trước đến nay, trong lòng họ luôn nung nấu mối hận thù sâu sắc với núi Huyền Không!

"Các vị, đây là giây phút sinh tử. Tại đây, Mục Vỹ này hứa sẽ không để các vị mất đi gia đình một lần nào nữa!"

Mục Vỹ đứng dậy nhìn Huyết Minh, ngạo nghễ nói.

Nhất thời, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.

Bóng người ấy không hề cao lớn nhưng lại vô cùng vững chãi.

Núi Huyền Không là bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên, không ai dám chống đối.

Thế nhưng người này đã vung tay và kêu gọi họ đương đầu với núi Huyền Không một cách hào hùng.

Dù chỉ mới năm năm trôi qua.

Nhưng trong năm năm ấy, cuộc sống của họ vô cùng bình yên. Huyết Minh đã trở thành gia đình chứ không còn là một thế lực nữa!

Đó là ngôi nhà cho những võ giả trong tiểu thế giới Tam Thiên bị núi Huyền Không hãm hại.

Giờ đây, bọn họ không còn đường lui nào nữa, mà họ cũng không muốn lùi bước.

"Huyết Minh tất thắng!"

"Huyết Minh tất thắng!"

Tiếng hô hào dời núi lấp biển truyền đến từ hàng nghìn võ giả của Huyết Minh. Lần này, bọn họ không ngại vực dậy chống lại kẻ thù dù cho cái giá sẽ là tính mạng của bản thân.

Ba ngày sau, khi mặt trời ló rạng.

Tiếng rẽ nước ngoài biển khơi Huyết Minh vang lên.

Một loạt các chiến hạm từ bốn phương tám hướng quanh đảo Lạc Hồn thình lình xuất hiện.

Ở phía đông là chiến hạm đen nổi trên mặt biển như một con cá voi, ánh sáng lóe lên đầy rét lạnh.

Ở phía tây là chiến hạm bạc trông như một con cá kiếm lao thật nhanh trong làn nước.

Phía nam là chiến hạm vàng lấp lánh, rực rỡ, oai phong và bất phàm.

Lá cờ đặc trưng của ba gia tộc lớn bay phấp phới trên mặt biển ở phía sau.

Núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Chu, nhà họ Lâm, nhà họ Thạch và nhà họ Kim, sáu thế lực lớn dốc hết lực lượng bao vây Huyết Minh, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

Thế trận khủng khiếp này chưa từng xảy ra trên tiểu thế giới Tam Thiên.

Sáu thế lực lớn tụ tập lại với nhau chỉ vì nhằm vào một tổ chức - Huyết Minh!

Như một lẽ dĩ nhiên, tất cả mọi người đều hiểu rằng trận chiến này sẽ được ghi vào sử sách.

Mục Vỹ đứng trên đỉnh ở chính giữa Huyền Minh Tru Tiên Trận, khẽ cười nhìn khuôn mặt tràn trề ý chí chiến đấu của các thành viên Huyết Minh ở bên dưới.

Từ khi nào hắn trở nên ngần ngại như thế?

Chỉ là đánh một trận thôi mà!

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Mục Vỹ lộ vẻ tự giễu.

Bành...

Bỗng nhiên, một tiếng nổ trầm thấp vang lên giữa không trung.

Tịch Diệt Chiến Lôi xuất hiện!

Vừa nhìn thấy Tịch Diệt Chiến Lôi, những ai thuộc Huyết Minh đều bùng cháy nhiệt huyết.

Tịch Diệt Chiến Lôi là thứ mà ngay cả nhà họ Kim cũng không thể vận chuyển bằng nhẫn không gian, chỉ có thể nhờ vào sức người thuần túy. Điều này đã làm suy giảm tính linh hoạt của nó.

Nhưng nhà họ Kim không làm được không có nghĩa là Mục Vỹ cũng không làm được!

Có Tru Tiên Đồ trong tay, Mục Vỹ chắc chắn không gian của Thần Không Bảo Động rộng đến mức chứa cả tiểu thế giới Tam Thiên luôn cũng được.

Khỏi bàn đến Tịch Diệt Chiến Lôi cỏn con này.

Tịch Diệt Chiến Lôi xuất hiện một cách hoành tráng và đứng ở trung tâm Huyền Minh Tru Tiên Trận.

"Ba gia tộc lớn, đặc biệt là nhà họ Kim, ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng bảo bối tuyệt thế Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim các ngươi sau khi sử dụng Linh Tinh của ba gia tộc các ngươi sẽ cho ra uy lực khủng khiếp thế nào!"

Mục Vỹ vừa dứt lời thì một lượng Linh Tinh nhiều không đếm xuể ào ào chảy ra.

"Bắn!"

Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ điều khiển chiến xa Tịch Diệt bắn một luồng sấm sét ra. Nó bắn thẳng về phía võ giả của ba gia tộc lớn như một tấm lụa được dệt nên bởi sấm chớp.

Hôm nay, ba trưởng tộc Kim Ân, Thạch Phá Thương và Lâm Động Thiên chỉ huy các đệ tử tinh anh của ba gia tộc lớn tới Huyết Minh để báo thù.

Hơn hai mươi nghìn võ giả đã chết tại Thiên Kiếm Sơn, thậm chí Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim còn bị cướp đi.

Mất hết cả thể diện!

Thế nên lần này họ phải tiêu diệt Huyết Minh bằng được. Quan trọng nhất là ba gia tộc lớn đều đã lấy hết vốn liếng của mình ra, không diệt được Huyết Minh thì bọn họ sẽ không thể tiếp tục duy trì mức chi tiêu khổng lồ của gia tộc, và hậu quả là bị những gia tộc khác thế chỗ.
Chương 1097: Sử dụng Tiên Khí

Trưởng tộc của ba gia tộc lớn cùng ở trên một chiến hạm. Ba người nhìn Huyết Minh gần trong gang tấc, nỗi bức bối trong lòng dường như đã sắp được trút bỏ.

Tuy nhiên, chưa đợi ba người thở phào thì một luồng sáng xanh, phía cuối có một cái đuôi bắn tới chỗ họ.

"Tịch Diệt Chiến Lôi!"

Hình ảnh này làm mặt mày Kim Ân trắng bệch.

"Rút lui!"

Âm thanh gần như tê tâm liệt phế vang lên khiến toàn bộ biển khơi chấn động và gợn sóng.

Kim Ân há miệng hét mạnh đến nỗi chảy máu.

Thế nhưng phát bắn kia vẫn không hề dừng lại, tốc độ vẫn nhanh như trước. Hàng chục chiến hạm của ba gia tộc lớn đâu thể nào rút lui kịp.

Ầm...

Trong chốc lát, tiếng nổ đáng sợ đập vào tai những người có mặt tại đây.

Âm thanh ấy khủng khiếp đến mức không khác gì núi sạt lở, khiến người ta bất thình lình bị mất thính giác.

Sau cú bạo tạc ấy, vị trí bị bắn trúng lập tức dâng cao cột nước. Cột nước bắn thẳng lên trời, cao khoảng mấy nghìn mét như một ngọn núi màu xanh biếc.

Có điều ngọn núi ấy chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng dưới một pháo đó, hơn một nửa chiến hạm của ba gia tộc lớn bị nước biển tràn vào, xấp xỉ mười nghìn trong số hàng chục nghìn võ giả bị chết.

Phát bắn này rất có giá trị!

"Mục Vỹ, Mục Vỹ! A!"

Tiếng gào thất thanh Kim Ân khiến ông ta chẳng khác nào ma quỷ. Ông ta la hét một cách điên cuồng.

"Tản ra nhanh lên!"

Bấy giờ Lâm Động Thiên mới sực tỉnh, vội vàng quát.

Nhưng đúng lúc đó, ba tiếng kêu xé gió vù vù vù vang lên.

Võ giả của ba gia tộc lớn còn chưa kịp định thần thì lại có ba quang cầu xanh phóng ra từ đảo Lạc Hồn.

Mặc dù ba quang cầu xanh cách bọn họ một khoảng khá xa nhưng tốc độ bay của chúng vẫn quá nhanh, dù có tản ra đi chăng nữa thì bọn họ vẫn nằm trong tầm ngắm của chúng, làm sao có thể tránh đi nổi.

Ầm ầm ầm...

Ba tiếng nổ truyền đến.

Chẳng mấy chốc mặt biển bị nhuốm màu đỏ tươi, chiến hạm ban đầu có vài chục chiếc giờ đây chỉ còn chưa đến mười chiếc, thậm chí chúng vẫn chưa thôi rung lắc trên mặt biển.

Nước biển đỏ lòm cùng với mùi tanh nồng khiến người ta rùng mình, làm ba trưởng tộc đứng sững như trời trồng.

Bốn phát!

Mục Vỹ đánh đổi bốn phát pháo để tiêu diệt gần như toàn quân ba gia tộc lớn bọn họ.

"Mục Vỹ, ngươi tự tìm chết!"

Lúc này, hai mắt Kim Ân long lên sòng sọc, ông ta đã đánh mất lý trí.

Nếu như những gì gia tộc dành dụm được trong mấy nghìn năm qua bị Mục Vỹ trộm sạch thì ông ta còn nhân lực, vẫn cướp lại được.

Nhưng bây giờ chẳng còn một ai!

Ban đầu Kim Ân dẫn khoảng chừng hai mươi nghìn người tới đây, lúc này chỉ còn chưa đến năm nghìn người.

Hai con số chênh lệch quá lớn!

Giờ đây, ông ta không còn nhân lực lẫn tiền tài nữa.

Điều đáng hận nhất là ba thế lực Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Chu, núi Huyền Không, thế lực nào cũng mạnh hơn ba gia tộc của bọn họ.

Nhưng Mục Vỹ không tấn công mấy thế lực này mà chọn ba gia tộc họ làm đối tượng công kích.

Hắn cố ý!

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Giữa lúc đó, tiếng pháo nổ vang lên. Mục Vỹ đã đổi mục tiêu.

Lần này là nhà họ Chu!

Ba quang cầu màu xanh với đường kính mấy trăm mét nện về phía đội quân của nhà họ Chu.

"Mục Vỹ, đồ ngông cuồng!"

Đúng lúc này, một tiếng quát truyền đến. Một bóng người hiện ra trong chiến hạm của núi Huyền Không.

Người nọ mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm lạnh lùng và đầy trịch thượng.

Một tia sáng lóe lên trong tay ông ta, dường như ông ta vừa lấy một món pháp bảo ra. Nó đánh trả khiến ba quang cầu xanh văng ngược trở về!

Ầm ầm ầm...

Tiếng động đinh tai nhức óc nổ ra trước Huyền Minh Tru Tiên Trận, thế nhưng trận pháp vẫn không lay động chút nào. Ba quang cầu xanh mau chóng tiêu tán.

"Cực Vũ Không! Một trong tứ đại hộ pháp của núi Huyền Không!"

Huyết Vô Tình nhìn bóng dáng nọ, lạnh lùng lên tiếng.

"Huyết Vô Tình, không ngờ nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi tăng mạnh trông thấy. Cái danh hậu duệ của Huyết Kiêu đúng là không đùa được!", Cực Vũ Không cười nói với Huyết Vô Tình.

Soạt soạt soạt...

Lại có thêm ba người lộ mặt.

Áo bào trắng, tím, đen, xanh. Bốn người này đứng chung một chỗ bộc lộ khí thế vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ chính là tứ đại hộ pháp của núi Huyền Không.

"Để tiêu diệt Huyết Minh của ta thôi mà lần này núi Huyền Không điều động tất cả thành viên luôn, tứ đại hộ pháp không thiếu một ai!"

"Tất nhiên rồi!"

Cực Vũ Thắng nói với giọng ngạo mạn: "Mục Vỹ, thiên chủ nhà ta có lệnh giết ngươi, còn Huyết Minh núi Huyền Không bọn ta thề sẽ không làm gì nó trong vòng một trăm năm tới!"

"Giết ta? Giết ta cái đầu cha ông!"

Mục Vỹ mắng: "Cực Vũ Thắng, người đầu tiên ta đây giết là ông đấy!"

"Giết ta?"

Cực Vũ Thắng phá lên cười sằng sặc: "Cực Vũ Không, chúng ta có câu trả lời rồi đấy".

"Ta biết!"

Cực Vũ Không bước ra một bước, một thanh bảo khí chói lóa bỗng nhiên hiện ra trong tay ông ta.

Tiên Khí!

Chỉ trong chớp mắt, Mục Vỹ nhìn thấy một thanh Tiên Khí xuất hiện trong tay Cực Vũ Không.

"Mục Vỹ, vì Huyết Minh của ngươi mà núi Huyền Không ta dùng đến Phá Thiên Thoa luôn đấy!"

Cực Vũ Không nói lớn: "Phá Thiên Thoa chính là Tiên Khí, không còn gì thích hợp với trận pháp của ngươi hơn nó".

Ông ta không muốn nói nhiều nên khởi động Phá Thiên Thoa ngay. Một tia sáng vàng lóe lên từ Tiên Khí.
Chương 1098: Phá trận

Vù…

Ngay khi kim quang xuất hiện, đã có một tiếng động vang lên, một tia sáng đã xuất hiện trước mặt Huyền Cực Không. Tia sáng đó lao thẳng vào Huyền Minh Tru Tiên Trận như cắt kim loại.

Trông thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Thế là xong rồi!

Dường như mọi người đều có suy nghĩ này.

Huyền Minh Tru Tiên Trận toi đời rồi.

Đó chính là Tiên Khí, sao Huyền Minh Tru Tiên Trận có thể chống lại được chứ!

Ngay sau đó, tim mọi người đều đập thình thịch, ai nấy đều sẵn sàng chiến đấu.

Xẹt…

Một tiếng động vang lên trên Huyền Minh Tru Tiên Trận.

Nhưng sau khi xuất hiện một vết mờ ở mặt ngoài, trận pháp đó vẫn bình thường, không chút động tĩnh gì nữa.

Không phá được ư?

Thấy vậy, mọi người đều im lặng.

Võ giả của các thế lực đã vào sẵn tư thế chiến đấu, nhưng giờ lại ngơ ngác nhìn nhau.

Người sững sờ hơn họ là thành viên của Huyết Minh.

Tiên Khí cũng không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận ư!

Huyền Cực Không cũng có vẻ bối rối.

“Lại!”

Đây đã là lần tấn công thứ ba của Phá Thiên Thoa rồi.

Tiên Khí này chỉ có tất cả bảy lần tấn công, nếu dùng hết thì sẽ không còn công dụng gì nữa!

Các tiếng xẹt xẹt vang lên, nhưng mọi chuyện vẫn y như cũ.

Huyền Minh Tru Tiên Trận vẫn vững như bàn thạch!

Lần thứ tư!

Thứ năm!

Thứ sáu!

Đã sáu lần tấn công mà Phá Thiên Thoa vẫn không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận!

Nhưng sau lần thứ sáu này, mọi người phát hiện điểm hứng chịu các lần tấn công của Phá Thiên Thoa trên Huyền Minh Tru Tiên Trận đã xuất hiện một vết nứt.

Không lẽ sắp thành công rồi sao?

Ai cũng phải ngạc nhiên khi nhìn thấy vết nứt này.

Nhưng sự kinh ngạc này không kéo dài quá lâu.

Lần tấn công thứ bảy đã tới!

Huyền Cực Không cũng thầm thấy bất an.

Nếu sau lần này mà vẫn không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận thì đến chịu, họ đã hợp sức lại mà đại trận còn không phá được thì nói gì đến việc công phá Huyết Minh.

“Mở!”

Huyền Cực Không khẽ hô lên một tiếng rồi tấn công.

Uỳnh…

Một tiếng động lớn vang lên, mọi người đều dồn hết sự chú ý về phía đó.

Phá! Vẫn chưa phá được!

Tiếng động uỳnh uỳnh đó dần biến mất, còn đại trận thì vẫn đứng sừng sững trên đảo Lạc Hồn.

Các giọng nói khó tin vang lên không ngớt bên tai mọi người.

Không phá được!

Thế mà lại không phá được!

Vết nứt đã lớn hơn, nhưng trận pháp vẫn nguyên vẹn. Bỗng rắc một tiếng, trái lại Phá Thiên Thoa trong tay Huyền Cực Không lại vỡ tan tành.

“Chu trưởng tộc, Hàn cung chủ, giờ chỉ có thể dựa vào hai vị thôi!”

Sau khi Phá Thiên Thoa vỡ, Huyền Cực Không chắp tay rồi lùi lại.

Hai người khác lại xuất hiện trước Huyền Minh Tru Tiên Trận.

Đó chính là cung chủ Hàn Thiên Nhẫn của Cửu Hàn Thiên Cung và trưởng tộc Chu Thiên Chính của nhà họ Chu!

Đây là lần đầu tiên người nắm quyền của hai thế lực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Hàn Thiên Nhẫn có vóc dáng vạm vỡ, thoạt nhìn như một khối hàn băng nghìn năm, không thể tan ra.

Còn Chu Thiên Chính thì gầy yếu, trông như người đau ốm.

Nhưng hai người này có thể nói là chỉ xếp sau thiên chủ Huyền Thiên ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi.

“Huyền hộ pháp vất vả rồi!”

Hai người đó tiến lên nhìn đại trận rồi mỉm cười, gật đầu với nhau.

Ngay sau đó, đã có một chiếc gương màu xanh xuất hiện trong tay Hàn Thiên Nhẫn.

Mặt chiếc gương này bóng loáng, xung quanh có các dấu vết cổ xưa, trông như đã hàng chục nghìn năm tuổi.

Hàn Ngọc Cổ Kính!

Lúc trông thấy chiếc gương đó, mọi người đều ồ lên.

Hàn Ngọc Cổ Kính là bảo vật truyền thừa từ khi Cửu Hàn Thiên Cung thành lập tới nay.

Nghe nói nó là Tiên Khí, nhưng không ai biết rốt cuộc món bảo vật này mạnh tới mức nào.

Còn Chu Thiên Chính thì mỉm cười lạnh lùng, sau đó lấy một sợi xích ra.

Sợi xích này chỉ có một màu đen kịt, dài hơn một mét, khi rơi vào tay Chu Thiên Chính thì vang lên tiếng leng keng.

Hỗn Thiên Liệm!

Lúc trông thấy sợi xích đó trong tay Chu Thiên Chính, Chu Vân Văn và Chu Á Huy đều biến sắc mặt.

“Hỗn Thiên Liệm là bảo vật của trưởng tộc nhà họ Chu ta, nó là bảo vật của thượng giới nên có uy lực phi thường!”

Chu Vân Văn nói nhỏ.

Lúc thấy Chu Thiên Chính lấy Hỗn Thiên Liệm ra, mặt Chu Vân Văn và Chu Á Huy lập tức xám xịt.

“Chu Vân Văn, Chu Á Huy, nếu bây giờ hai người đồng ý chống lại Huyết Minh và quay về gia tộc, ta cho thể tha cho một mạng!”

Chu Thiên Chính cầm sợi xích dài rồi nhìn hai người đó, lạnh giọng nói.

“Chống lại Huyết Minh?”

Chu Á Huy tiến lên rồi kiêu ngạo nói: “Chu Thiên Chính, ông là cái thá gì chứ! Từ nay trở đi, họ Chu trong tên của ta không liên quan gì đến ông cả, sẽ là hai chữ Chu khác nhau, ông hãy nhớ lấy điều này”.

“Ha ha!”

Nghe thấy vậy, Chu Thiên Chính bật cười, Hỗn Thiên Liệm trong tay đã dài ra hàng nghìn mét.

Sợi xích quấn quanh cả đảo Lạc Hồn, đồng thời vẫn tiếp tục dài ra thêm.

Lúc này, đảo Lạc Hồn đã bị buộc chặt như cái bánh, không thể vùng ra được.
Chương 1099: Xông vào Huyết Minh

“Hàn cung chủ, đến ông rồi đấy!”

“Cứ yên tâm!”

Hàn Thiên Nhẫn mỉm cười lạnh băng, sau đó dùng tay trái điểm vào Hàn Ngọc Cổ Kính ở bên tay phải.

Hàng loạt tiếng động vang lên, băng nhũ xuất hiện trong chiếc gương, sau đó rơi xuống Hỗn Thiên Liệm.

Các tiếng răng rắc cứ thế vang dài, hàn khí của Hàn Ngọc Cổ Kính khiến ai cũng thấy khiếp sợ.

“Tần Mộng Dao, con là đệ tử mà ta xem trọng nhất, nếu con biết quay đầu, nhất định ta vẫn đối xử với con như con gái ruột!”, Hàn Thiên Nhẫn nói thẳng.

“Hả? Thế à?”

Tần Mộng Dao nhìn Hàn Thiên Nhẫn rồi lạnh giọng nói: “Nếu ông có thể đối xử với ta như con gái ruột, thì Mục Vỹ chính là con rể của ông đấy, thế giờ ông đang làm gì kia?”

“Nếu Mục Vỹ biết sai, không đối đầu với núi Huyền Không nữa, ta sẽ tha mạng cho nó, thậm chí còn bỏ qua cho Huyết Minh. Nhưng hàng nghìn kẻ đã phản bội núi Huyền Không kia thì phải bị giải về di chỉ Cổ Long!”

“Ông im đi!”

Nhưng Hàn Thiên Nhẫn vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã cười nhạo: “Tóm lại thì ông cũng chỉ là một con chó săn của núi Huyền Không thôi, vậy thì quyết được việc gì chứ!”

“Ha ha…”

Nghe thấy vậy, Hàn Thiên Nhẫn chỉ bật cười, nhưng bàn tay của ông ta không dừng lại nữa.

Các tiếng động vang khắp Huyền Minh Tru Tiên Trận, lần này cuối cùng thì bề mặt bị Phá Thiên Thoa tấn công cũng đã xuất hiện một khe hở.

Dù đại trận chưa bị phá, nhưng đã có một lỗ thủng rồi.

“Giết!”

Gần như ngay sau đó, võ giả của các thế lực lớn đã ồ ạt tiến vào bên trong theo lỗ thủng ấy.

Bao gồm cả Hàn Thiên Nhẫn, Chu Thiên Chính và trưởng tộc của ba gia tộc lớn cùng bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không.

Chín cường giả cảnh giới Sinh Tử đều đã tiến vào đảo Lạc Hồn.

“Giết!”

Thấy bọn họ xông vào, Mục Vỹ hạ lệnh tấn công.

Dưới sự tấn công đó, chín cường giả cảnh giới Sinh Tử của núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Chu và ba gia tộc lớn vẫn cất bước như chốn không người.

“Lâu rồi không gặp bốn đại hộ pháp, những người ở thế hệ trước như chúng ta phải trò chuyện chứ nhỉ!”

Nhưng Cực Vũ Thắng, Bạch Vô Song, Huyền Cực Không và Cổ Vũ Luân vừa vào đảo Lạc Hồn, đã có bốn người chạy tới.

Đó chính là bốn trưởng lão của Huyết Minh, gồm Chu Vân Văn, Đông Minh, Hà Án và Tập Lung.

“Cảnh giới Sinh Tử!”

Thấy khí tức bàng bạc của bốn người đó, nhóm Cực Vũ Thắng ngây ra.

“Đúng vậy! Ông tưởng Huyết Minh ta là quả hồng mềm mà bất cứ ai cũng nắn bóp được sao? Chắc ông không ngờ cường giả cảnh giới Sinh Tử của Huyết Minh ta lại nhiều hơn mình tưởng đúng không?”, Chu Vân Văn lạnh giọng nói.

“Huyền Cực Không, năm xưa ông không hề đủ tư cách trở thành một trong bốn hộ pháp, không lẽ ông đã quên mình là bại tướng dưới tay ta rồi?”, Đông Minh trưởng lão nói: “Nhưng tiếc là sau nhiều năm bị nhốt, ta cứ tưởng không còn hi vọng tiến vào cảnh giới Sinh Tử nữa rồi, may có Mục minh chủ đã cho ta hi vọng!”

“Lần này, các trưởng lão cũ của núi Huyền Không sẽ chiến đấu với các trưởng lão hiện tại, đúng là nực cười!”, Hà Án chán nản nói: “Ta đã từng coi núi Huyền Không như nhà của mình, nhưng họ lại coi ta như súc vật!”

“Cần gì nhiều lời thế, núi Huyền Không có coi chúng ta là người đâu. Nhà họ Cổ, Huyền, Bạch và Cực mới là người của núi Huyền Không!”

Tập Lung trưởng lão căm phẫn nói: “Dù chúng ta có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ là tay sai thôi!”

“Chẳng thế thì sao?”

Bạch Vô Song nhìn bốn người đó rồi kiêu căng nói: “Sự thật chứng minh các người chính là tay sai, đã thế còn phản bội núi Huyền Không, vậy mà giờ lại nói với vẻ chính nghĩa thế à?”

Phản bội núi Huyền Không?

Tay Chu Vân Văn run lên, ông ta căm hận nói: “Bạch Vô Song, nếu núi Huyền Không nuôi dưỡng và hành hạ ông như một con dã thú thì ông còn nói được như vậy không?”

“Phí lời với họ làm gì, giết luôn đi thôi!”

Ngay sau đó, bốn đại hộ pháp và bốn trưởng lão đã lao vào nhau.

Dù nhờ công dụng từ Hư Tiên Đan của Mục Vỹ nên bốn trưởng lão vừa bước vào cảnh giới Sinh Tử, nhưng trong tay họ đều là Hư Tiên Khí.

Tám người có ân oán sâu đậm, dù đều hận thấu xương đối phương, nhưng trận chiến vẫn giữ ở thế cầm cự.

Cùng lúc đó, Hàn Thiên Nhẫn và Chu Thiên Chính đều liếc nhìn Mục Vỹ.

Hai người họ đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai, so ra còn mạnh hơn bốn đại hộ pháp một bậc.

Bọn họ biết phải giết được Mục Vỹ thì mọi chuyện mới kết thúc dễ dàng.

“Dừng lại!”

Lúc hai người đó định xông lên, một bóng người với quỷ khí dày đặc đã xuất hiện.

“Diệp Thu!”

Trông thấy người đó, hai cường giả chí tôn lập tức dừng bước.

Bọn họ vẫn chưa đoán ra được tu vi của người này.

Vì thế không biết tên này mạnh tới đâu.

Nhưng bây giờ, Diệp Thu dám đứng ra cản bước hai người họ, chứng tỏ cũng nắm chắc phần thắng.

Hàn Thiên Nhẫn và Chu Thiên Chính không nhiều lời, lập tức lao lên tấn công Diệp Thu.

“Đại trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão hãy giết Mục Vỹ!”

“Được!”

Chu Thiên Chính khàn giọng ra lệnh với vẻ quả quyết nói với ba vị trưởng lão.

Ba người này đều là cường giả cảnh giới Sinh Tử, không còn bốn đại trưởng lão và Diệp Thu thì còn ai bảo vệ Mục Vỹ nữa.
Chương 1100: Các trợ thủ xuất hiện

“Để ta chặn họ!”

Một bóng người màu đỏ máu bất chợt xuất hiện ở phía trước, tiếp tục cản bước của ba vị trưởng lão.

Huyết Vô Tình.

Lúc trông thấy y, cả ba trưởng lão đều bật cười.

“Ngươi mà cũng đòi cản chúng ta ư?”

Ba vị trưởng lão nở nụ cười khinh miệt.

“Huyết Vô Tình, nếu cha ngươi xuất hiện ở đây rồi nói câu đó thì chúng ta còn thấy ái ngại, nhưng cũng chỉ một chút thôi!”

Chu Mậu vênh váo nói: “Chứ ngươi thì chưa đủ trình đâu!”

“Phải thử mới biết được!”

Huyết Vô Tình nhìn Chu Mậu rồi lạnh giọng nói.

Các tiếng xé gió vang lên, ba vị trưởng lão đã xông lên.

Cùng lúc đó, Huyết Vô Tình vẫn đứng nguyên tại chỗ, khí tức huyết sát dày đặc bao phủ toàn thân tăng vọt.

Dưới luồng khí tức đó, sức mạnh trong cơ thể y đã bộc phát điên cuồng.

Nhờ tốc độ tăng trưởng khủng khiếp này, trông y đã khác hoàn toàn.

Bụp!

Huyết Vô Tình cất bước, một màn sương máu đã xuất hiện trước người y.

Là hậu duệ của Huyết Kiêu nên lĩnh ngộ và học tập của y với Vạn Cổ Huyết Điển mạnh hơn Mục Vỹ rất nhiều.

Thêm Bất Diệt Huyết Điển mà Mục Vỹ truyền thụ cho nữa, lời nguyền của nhà họ Huyết đã được hoá giải, còn thực lực của Huyết Vô Tình đã tăng nhanh chóng mặt.

Huyết Vô Tình tiến lên rồi tung hai quyền về phía ba vị trưởng lão.

Toàn cảnh bùng nổ!

Chu Mậu, Chu Vô Năng và Chu Chính Ân lập tức lùi lại.

“Chuyện gì vậy?”

“Không thể nào!”

Trông thấy vậy, ba vị trưởng lão đều sững sờ.

Vụ nổ này khiến họ không kịp phòng bị.

“Ba vị trưởng lão, xin chỉ dạy thêm!”, huyết khí bao phủ quanh người Huyết Vô Tình, y ngạo nghễ nói.

“Lên!”

Ba vị trưởng lão đều ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, họ không tin cả ba hợp sức lại mà không phải đối thủ của Huyết Vô Tình.

Cùng lúc đó, ba người khác đã lao tới tấn công Mục Vỹ.

Đó chính là Kim Ân, Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương.

Mối hận của họ với Mục Vỹ phải gọi là hơn tất cả mọi người ở đây.

Lẽ ra khi tấn công Thiên Kiếm Sơn, họ sẽ có thu hoạch lớn, chỉ còn chờ Thiên Ngọc Tử không trụ được nữa để tấn công vào núi.

Nhưng ai ngờ Mục Vỹ tự dưng lại xuất hiện!

Sau một hồi giằng co, ba gia tộc lớn bọn họ lại mất cả chì lẫn chài.

Nỗi nhục này bảo họ phải chịu sao đây?

Thêm hành động lần trước của Mục Vỹ nữa, rõ ràng hắn đã nhắm vào ba gia tộc bọn họ.

Điều này khiến họ hận Mục Vỹ đến thấu xương.

Cheng…

Nhưng khi ba bọn họ xông tới thì lại có kiếm khí nghênh đón.

“Ba lão già chết tiệt này, chưa quên mối thù của Thiên Kiếm Sơn ta chứ?”

Thiên Ngọc Tử cầm trường kiếm rồi căm hận nói.

“Một mình ông mà đòi chặn chúng ta ư?”, Kim Ân hừ nói: “Trưởng tộc Lâm, trưởng tộc Thạch, hai ông xử lý Mục Vỹ đi, còn người này để ta!”

“Ta sẽ không để các người hại Mục Vỹ đại ca đâu!”

Đúng lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện bên cạnh Thiên Ngọc Tử.

Phong Ngọc Nhi!

Phong Ngọc Nhi xinh đẹp đứng cạnh Thiên Ngọc Tử, sau đó nhìn ba người ở phía đối diện với vẻ không hề sợ hãi.

“Thiên môn chủ, vết thương trên người ông chưa lành nên giao Thạch Phá Thương yếu nhất cho ông nhé!”, Phong Ngọc Nhi cười nói: “Còn Kim Ân và Lâm Động Thiên thì để ta!”

“Được!”

Thiên Ngọc Tử cũng biết bây giờ không phải lúc khoe tài.

Ông ta gật đầu, hai người họ nhanh chóng lao lên tấn công.

Phong Ngọc Nhi điều khiển hai con rắn, hung hắng bò về phía Kim Ân và Lâm Động Thiên!

Trận giao chiến này khiến Huyết Minh trở nên hỗn loạn.

Nhưng lúc này, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện cường giả cảnh giới Sinh Tử của Huyết Minh lại nhiều hơn bất kỳ thế lực lớn nào ở đây.

Hiện giờ, cường giả cảnh giới Sinh Tử của các môn phái lớn đều bị cường giả cùng cảnh giới của Huyết Minh cản bước.

Nhưng tiếp theo đây sẽ là cuộc đọ sức về số lượng và thực lực của các cường giả cảnh giới Vũ Tiên.

So với Huyết Minh thì cường giả cảnh giới Vũ Tiên của sáu thế lực lớn chắc hẳn mạnh hơn một bậc.

Chợt vù một tiếng, có một người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.

“Thiên tài của nhà họ Cực - Cực Thánh Tân!”

Trông thấy người đó, Mục Vỹ lên tiếng.

“Được Mục minh chủ nhớ tên thế này thật là vinh hạnh quá!”

Người đó mặc áo bào màu đen, gương mặt khôi ngô rõ nét, thoạt nhìn cho người ta cảm giác có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.

“Thật lòng mà nói, so với Mục minh chủ thì ta chẳng đáng được nhắc tới. Nhưng dù ta rất tán thưởng Mục minh chủ, song tiếc là ngươi lại đứng ở phe đối nghịch với núi Huyền Không, vì thế ta đành phải ra tay giết ngươi thôi!”

“Cực Thánh Tân, ngươi đang ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên đúng không?”

“Sao?”

“Ngại quá, chắc ngươi chưa đủ trình để giết ta đâu!”

Ngay sau khi nói dứt câu, Mục Vỹ đã ngoắc ngón ta, cấm chế không gian ở xung quanh đã xuất hiện.

Kết giới của không gian này bao phủ về phía Cực Thánh Tân.

“Tầng thứ tám! Ngươi cũng đột phá đến tầng này rồi ư!”

Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Cực Thánh Tân lập tức biến sắc mặt, sau đó cũng ngoắc tay tạo ra một cấm chế không gian.

Cấm chế là một không gian nhỏ do võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám trở lên đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian, sau đó tạo ra nhờ lực nén không gian. Khi tấn công kẻ thù, võ giả sẽ cho nổ cấm chế, để tạo ra lực sát thương mạnh mẽ.

Nhưng chỉ võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám trở lên mới làm được thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom