-
Chương 1196-1200
Chương 1196: Ngừng thời gian
“Không ngờ mới có một tháng mà đệ đã đột phá bốn tầng cảnh giới rồi, tốc độ tăng tu vi hơi khoa trương quá đó!”
Cửu Nhi uyển chuyển đáp từ trên cao xuống như một tiên tử.
“Cửu Nhi tỷ!”
Mục Vỹ cung kính chắp tay rồi cười nói.
“Đệ đệ ngoan, thế mới phải đạo chứ!”
Từ sau lần tự nhận mình là thê tử của Mục Vỹ trước mặt mọi người, Cửu Nhi càng nghĩ càng thấy không ổn.
Cuối cùng cô ấy đã hạ lệnh cho Mục Vỹ về sau phải gọi mình là Cửu Nhi tỷ tỷ!
“Được rồi, chắc tỷ đã sớm nhìn ra ta chỉ bị thương đúng không”.
Cửu Nhi mỉm cười một cách thần bí rồi nói: “Nhưng không chỉ có một mình ta nhận ra đâu”.
Nói rồi, Cửu Nhi liếc nhìn về phía Phần lão đang ngồi phơi nắng.
Theo lời của Cửu Nhi thì Phần lão này không hề đơn giản, chí ít cũng mạnh hơn Hoả Lân nhiều.
Mục Vỹ cũng không ngờ ông lão chỉ còn thiếu nửa bước nữa là vào quan tài, vậy mà lại có thực lực mạnh đến vậy.
“Phần lão!”
Mục Vỹ đi đến cạnh Phần lão rồi lễ phép chắp tay với vẻ khiêm nhường, sau đó còn khom người xuống.
“Ừm!”
Phần lão híp mắt nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Không tệ! Chẳng những khôi phục thực lực, mà còn tiến thêm một bước nữa”.
“Nhưng tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên mới chỉ lĩnh ngộ pháp tắc thời gian thôi, mà pháp tắc này có ba tầng lận. Tầng thứ nhất là dừng thời gian, tầng thứ hai là tăng thời gian, tầng cuối là lùi thời gian”.
“Trong đó dừng thời gian là dễ nhất, còn lùi thì khó nhất. Ngoài ra, ngươi phải nhớ một điều là thời gian mà ngươi điều khiển có liên quan rất lớn đến giới hạn không gian mà ngươi có thể khống chế!”
“Năm xưa, ta từng đọc một cổ tịch, trong đó viết có một vị thần tiên tài giỏi thậm chí có thể quay ngược thời gian về hàng vạn năm, khiến mọi chuyện từng xảy ra của một đại lục phải bắt đầu lại”.
Phần lão sâu xa nói: “Nhưng đây cũng chỉ là tin đồn thôi!”
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết điều này.
Nhưng Mục Vỹ còn biết pháp tắc không gian và thời gian ở đại thế giới Vạn Thiên thật sự là hoàn toàn khác. Đến lúc đó, khi hắn tới nơi này rồi thì mọi chuyện sẽ không giống bây giờ nữa.
“Còn năm tháng nữa là diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực, ngươi hãy rèn luyện nhiều vào, làm quen lại với thực lực cũ đi!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chắp tay rồi cáo từ.
Đúng là Phần lão lợi hại hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên và lĩnh ngộ pháp tắc không gian, thời gian, nhưng dù Phần lão đang ở gần ngay trước mắt, song hắn lại cảm giác như ở xa tít tận chân trời.
“Xem ra sắp tới, mình phải góp nhặt lại các võ kỹ cũ ngay thôi”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ mới ngớ ra không ngờ bấy lâu nay, hắn đều dùng Vạn Cổ Huyết Điển và kiếm thuật của mình để tấn công, còn phòng ngự thì nhờ vào sự lớn mạnh sau khi hoá rồng.
Nhưng cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này là cuộc tuyển chọn của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng năm thế lực lớn siêu cấp ở khắp tiểu thế giới Ngũ Hành.
Con đường hắn phải đi còn rất dài.
Một tháng sau, tại thảo nguyên Ma Quỷ.
Mục Vỹ hất tung một con thánh thú ở phía trước bằng một kiếm rồi thở phào một hơi.
Một tháng qua, hắn thường xuyên luyện tập kiếm thuật.
Hắn đã chọn một môn kiếm kỹ là Diệt Sinh Thất Kiếm cho cuộc thi lần này.
Môn kiếm pháp này khác với các kiếm pháp bình thường, trước kia Mục Vỹ không luyện tập là bởi chưa đủ thực lực.
Nhưng bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian, thế nên có thể thực hiện được rồi.
Ngày xưa, khi có được môn kiếm pháp này ở tiểu thế giới Tam Thiên, Mục Vỹ đã rất vui.
Diệt Sinh Thất Kiếm ngưng kết kiếm ấn bằng kiếm khí.
Mỗi một đường kiếm là một kiếm ấn.
Bảy đường tương đương với bảy ấn.
Hơn nữa cách này có thể nói là dồn kiếm khí đến cực hạn nên sẽ phát huy được sức mạnh khôn lường.
Dù bảy đạo kiếm ấn có vẻ hơi ít, nhưng chúng có thể ngưng kết ra được uy lực của hàng nghìn đường kiếm khí.
Mới làm quen được một tháng, nhưng Mục Vỹ đã ngưng kết được ba đạo kiếm ấn rồi, song hắn vẫn chưa hài lòng với kết quả này.
Còn bốn tháng nữa, hắn nhất định phải luyện môn kiếm pháp này đến viên mãn.
Mục Vỹ biết thời gian của mình đang rất cấp bách.
Ngoài ra, để tránh tai mắt, hắn còn đặc biệt lựa chọn một môn chưởng pháp có tên Phong Thiên Liệt Chưởng ở Võ các của Hoả Hành Sơn.
Phong Thiên Liệt Chưởng là một thánh kỹ cấp cao, dù nó rất hợp với Mục Vỹ, nhưng hắn chưa hài lòng về uy lực của nó.
Song mục đích Mục Vỹ sử dụng thánh kỹ này là để che giấu một môn võ kỹ mà mình đang tu luyện là Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.
Mục Vỹ đã lấy được môn võ kỹ này trong lúc đi ngao du ở đại thế giới Vạn Thiên ngày xưa.
Chưởng pháp này có ba thức.
Thức thứ nhất là Phần Thiên Nhất Chưởng.
Thức thứ hai là Lạc Hải Tiếu.
Thức thứ ba là Phần Thiên Lạc Tinh.
Tên gọi của ba thức này không được hay, nhưng khi Mục Vỹ nhìn thấy chưởng pháp này đã thầm thấy kinh ngạc.
Ngày xưa, Mục Vỹ cũng từng sở hữu thiên hoả, còn vừa hay Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng cũng cần có thiên hoả phối hợp thì mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của võ kỹ.
Nhưng võ kỹ này chỉ ở cấp Thánh Giai nên chẳng là gì với hắn ở thời điểm ấy cả.
Song, với hắn của bây giờ mà nói thì môn võ kỹ này cực kỳ quan trọng.
Thức thứ nhất Phần Thiên Nhất Chưởng trong Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng ngưng kết chưởng ấn bằng chân nguyên, để tăng uy lực cho thiên hoả, nó có uy thế mạnh mẽ nên có thuộc tính chính là cương mãnh.
Thức thứ hai Lạc Hải Tiếu chú trọng sự mềm dẻo, lấy nhu khắc cương nên chứa đầy tính dẻo dai.
Thức thứ ba Phần Thiên Lạc Tinh là sự kết hợp của hai thức đầu lại với nhau, cứng rắn mềm mại giao thoa.
Chương 1197: Xuất phát
Ba thức này có thể nói là đại diện cho ba kiểu tấn công khác nhau.
Đây cũng chính là lý do quan trọng mà Mục Vỹ lập tức lựa chọn môn võ kỹ này ngay sau khi tiến vào tầng thứ chín.
Tấn công và phòng bị luôn song hành với nhau.
Cơ thể của Mục Vỹ sau khi hoá rồng phải nói là vô cùng vững chắc.
Nhưng dù có cứng rắn đến mấy thì vẫn cần thường xuyên luyện tập tính bền bỉ.
Vì thế lần này, Mục Vỹ đã chọn một môn pháp quyết rèn luyện cơ thể là Đoàn Cốt Thánh Thể!
Đây cũng là một môn pháp quyết đẳng cấp trong các võ kỹ cấp Thánh Giai.
Pháp quyết gồm ba cảnh giới là: Đoàn Cốt, Đoàn Mạch và Đoàn Thể.
Tên nghe có vẻ khá tầm thường, nhưng phải sau khi tiến vào tầng thứ chín thì Mục Vỹ mới có thể bắt đầu rèn luyện được.
Khi đã ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, võ giả không chỉ bị đối thủ tấn công bằng võ kỹ chân nguyên nữa, mà còn có sự kết hợp giữa lưỡi đao không gian và lùi thời gian nữa.
Lúc này, nếu cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, rất có thể sẽ đi đời nhà ma bởi một lưỡi đao không gian của đối thủ.
Còn một môn pháp quyết quan trọng nhất mà Mục Vỹ cũng bắt đầu xắn tay tu luyện.
Đồng thời hắn còn định sử dụng nó như một bản lĩnh bảo mệnh.
Lần này, khi tiến vào tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, Mục Vỹ đã lập tức chọn bốn môn võ kỹ trong đầu mình, điều này khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.
Ngoài ra, hắn vẫn biết chỗ dựa vững chắc nhất của mình bây giờ vẫn là Vạn Cổ Huyết Điển và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Nhất là Cửu Nguyên Huyết Luân - kết quả từ sự kết hợp của hai thứ trên.
Sự bùng nổ này được tạo ra từ nguyên khí thuộc tính tự nhiên cùng Vạn Cổ Huyết Điển kết hợp với sức mạnh máu rồng của Mục Vỹ.
Đây mới chính là bản lĩnh bảo mệnh thật sự của hắn.
Mục Vỹ có quyết tâm rất lớn với cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn tu luyện cần có thiên tài địa bảo ngũ hành như sấm, sét, huyết mạch và sự thay thế của Tru Tiên Đồ, sự kết hợp của tám loại nguyên khí còn có thể chuyển hoá sức mạnh cho nhau, vì thế Mục Vỹ mới coi trọng công pháp này.
Hơn nữa, Quy Nhất từng nói với hắn hiện giờ Tru Tiên Đồ đang thay thế cho một nguyên khí là sức mạnh nguyên khí phong.
Nhưng đến giờ, Mục Vỹ vẫn chẳng có chút cảm giác nào với nguyên khí này cả.
Muốn nâng cao thực lực thì không chỉ cần lĩnh ngộ, mà còn cần duyên kỳ ngộ nữa.
Khi có được rồi thì một bước lên mây cũng được nữa là.
“Dao Nhi, Tâm Nhi, Doãn Nhi, các huynh đệ tốt hãy chờ ta, ta sẽ về sớm thôi. Đến lúc ấy, nhất định ta sẽ tự tay cầm đao tiêu diệt nghiệt đồ để trả thù cho Kiêu đệ!”
Mục Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm rồi tiếp tục đi sâu vào trong thảo nguyên Ma Quỷ.
Muốn có thực lực mạnh thì phải chăm chỉ rèn luyện.
Ở kiếp trước, từ khi còn là một đứa trẻ, Mục Vỹ đã hiểu một quy tắc, đó là quy tắc rừng rậm.
Hắn bước ra khỏi một khu rừng, không cha không mẹ, không huynh đệ bằng hữu, nuôi hắn là loài sói, hắn đã chứng kiến biết bao cảnh tàn bạo máu me, ăn lông uống máu hàng ngày, mọi thứ bắt đầu từ khi hắn chập chững biết đi rồi.
Vì thế sau này, khi đã trở thành một Tiên Vương có thành tựu tuyệt thế, hắn mới có tính cách ngông cuồng, thường xuyên đắc tội với người ta.
Do hắn biết quy tắc rừng rậm là cá lớn nuốt cá bé, khi đối diện với kẻ thù mà không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp, sỉ nhục, khi ấy tôn nghiêm chẳng đáng một xu.
Vì thế, hắn không bao giờ chịu khuất phục.
Dù khi cận kề với cái chết, hắn cũng bùng nổ cùng huỷ diệt.
Ngông cuồng đã trở thành bản tính của hắn.
Nhưng kiếp này, hắn đã biết ẩn nhẫn hơn.
Dù trong con mắt người ngoài thì hắn vẫn rất ngông nghênh, nhưng so với kiếp trước thì hắn đã bớt đi rất nhiều rồi.
Năm tháng chỉ như một cái chớp mắt với võ giả ở cảnh giới Vũ Tiên.
Nhưng với Mục Vỹ thì đây là khoảng thời gian nâng cao về chất.
Sau khi nắm chắc pháp tắc không gian và thời gian, số võ kỹ mà Mục Vỹ có thể thi triển đã dần nhiều lên.
Sau này khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử, hắn sẽ có thể tu luyện được nhiều võ kỹ mạnh mẽ ở kiếp trước hơn.
Khi ấy, có thêm các võ kỹ tuyệt vời trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ, thì hắn sẽ phát huy thực lực lên mức tối đa hơn.
Sau năm tháng, Mục Vỹ trở lại Hoả Hành Sơn.
“Được đấy, mới năm tháng mà đã tu luyện được bốn môn võ kỹ khá vững rồi”.
Đúng lúc này, một tiếng cười chợt vang lên bên tai Mục Vỹ.
“Thường thôi!”
Thật ra Mục Vỹ không quá hài lòng với kết quả sau năm tháng tu luyện này.
Theo lý mà nói, hắn phải tu luyện được đến tầng thứ bảy của Diệt Sinh Thất Kiếm rồi mới đúng, nhưng đến giờ mới chỉ dừng ở tầng thứ năm.
Dù như vậy đã là rất khá rồi, nhưng so với hắn của trước kia thì thế này vẫn quá kém.
“Xem ra dạo này mình chưa đủ cố gắng rồi!”
Mục Vỹ lẩm bẩm một mình, sau đó không ngừng tiến về phía Hoả Hành Sơn.
Song đúng lúc này, chợt có các bóng người xé không từ trong Hoả Hành Sơn bay tới.
Nhìn kỹ thì thấy phần ống tay áo trên y phục họ mặc có thêu ký hiệu ngũ hành, đây chính là người của Ngũ Hành Thiên Phủ.
“Người của Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây làm gì nhỉ?”
Mục Vỹ không quan tâm mà vượt qua họ rồi tiến vào Hoả Hành Sơn.
Mấy tháng không về, hắn rất nhớ cơm của Lâm di.
“Ớ, ai thế nhỉ?”
Trông thấy một bóng người vượt qua mình, người dẫn đầu của Ngũ Hành Thiên Phủ chợt cau mày.
“Là hắn đấy!”
Một người thanh niên đứng cạnh người đàn ông trung niên dẫn đầu đáp.
Chương 1198: Ngươi không sao chứ?
"Ngũ Hành Kiệt, con biết cậu ta à?", nam tử trung niên lên tiếng.
"Nhị thúc, tên đó là Mục Vỹ mà con kể với thúc đấy. Chính hắn đã giết Ngũ Hành Vân, có điều Tần Hiên bị giết rồi nên việc xác minh cũng coi như đi tong!"
Ngũ Hành Kiệt nói với vẻ oán hận.
"Thú vị đây, thú vị đây. Để ta xem tiểu tử này có gì hay ho!", nam tử trung niên cười sảng khoái: "Ngũ Hành Lân ta đây là sứ giả của Ngũ Hành Thiên Phủ, hôm nay thay mặt Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây công bố địa điểm thi của Ngũ Hành Vực năm nay. Kẻ này dám lên mặt với bọn ta là cũng không để Ngũ Hành Thiên Phủ vào mắt rồi, ta giáo huấn cậu ta một chút cũng không sao đâu nhỉ!"
Ngũ Hành Lân cười hả hê, nói rồi muốn ra tay.
"Nhị thúc!"
Ngũ Hành Kiệt bỗng nhiên ngăn cản: "Nhị thúc đừng vội, tên này chỉ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi, lúc trước con không trừng trị được hắn, lần này cứ để con giải quyết!"
Gã nở nụ cười đầy nham hiểm rồi xông tới.
"Đệ tử Hỏa Hành Sơn to gan, thấy sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ không những không hành lễ mà còn lớn lối như thế, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!"
Ngũ Hành Kiệt vừa quát lớn vừa vỗ một chưởng về phía Mục Vỹ.
Gì thế?
Mục Vỹ khẽ cau mày khi nghe thấy tiếng gầm ấy.
Giọng này quen quá!
"Ngũ Hành Kiệt!"
Xoay người lại thì thấy Ngũ Hành Kiệt đang tiến lại gần mình, Mục Vỹ lộ vẻ trêu tức ngay lập tức.
Nếu như nói việc đánh bại Ngũ Hành Kiệt vào nửa năm trước tương đối khó khăn với hắn, thì hiện giờ tên này mà xông lên là tìm chết.
Mục Vỹ cũng biết rằng giết Ngũ Hành Kiệt luôn là không thể nào.
Chẳng qua tên này vô duyên vô cớ tấn công, hắn dạy dỗ chút ít vẫn được.
Thấy Ngũ Hành Kiệt vọt tới, trong mắt Mục Vỹ lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó là bàng hoàng và hoảng hốt.
Thế rồi hắn đứng sững giữa không trung, không nhúc nhích như một tên ngốc.
"Thằng ngu này thấy bản thiếu, sợ quá quên phòng thủ luôn à?"
Ngũ Hành Kiệt cười đắc ý, ánh mắt đầy đắc thắng.
Nửa năm trước, gã bị một tiếng gầm thét của Hỏa Lân đánh văng lên một ngọn núi trong Hỏa Hành Sơn, mất hết cả thể diện. Tất cả những chuyện này đều do Mục Vỹ gây ra.
Đương nhiên trong lòng Ngũ Hành Kiệt lúc này hận hắn vô cùng.
"Ngũ Hành Diệt Thiên Quyền!"
Khẽ quát một tiếng, Ngũ Hành Kiệt nắm tay thành quyền rồi tung một cú đấm ra. Một nguồn sức mạnh hùng hậu bùng nổ.
Cú đấm này gần như chứa đựng toàn bộ sức lực của Ngũ Hành Kiệt.
Thế mà giờ đây Mục Vỹ vẫn còn đứng yên giữa trời.
Dường như hắn đang chờ Ngũ Hành Kiệt.
Mà đúng là hắn đang chờ gã thật.
Đối với người đã đến tầng chín như Mục Vỹ, cảnh giới tầng bảy của Ngũ Hành Kiệt thật sự yếu đến đáng thương.
Chưa kể Mục Vỹ còn tu luyện Đoàn Cốt Thánh Thể kết hợp với Hóa rồng, hiện tại dù cơ thể hắn có bị Ngũ Hành Kiệt công kích cũng sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào chứ đừng nói là khi đã dốc sức thi triển Đoàn Cốt Thánh Thể cộng với kết quả của quá trình hóa rồng.
Bành...
Trong giây lát, nắm đấm của Ngũ Hành Kiệt đã nện lên người Mục Vỹ.
"Kiệt Nhi, nhớ có chừng mực thôi đấy!", Ngũ Hành Lân nhắc nhở.
Rắc rắc!
Tuy nhiên, ông ta mới nói xong thì một tiếng rắc rắc rất rõ bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó là tiếng gào thảm thiết.
Mặt mày Ngũ Hành Kiệt tức khắc trắng tái, cánh tay be bét máu thịt.
"Ngươi không sao chứ?"
Thế rồi Mục Vỹ hỏi với giọng ngạc nhiên: "Tự nhiên ngươi tự nổ tay làm gì vậy? Để ta xem ngươi thế nào!"
Với nét mặt đầy lo âu, hắn tiến lại gần.
Đôi tay trông như đang chuẩn bị đỡ lấy Ngũ Hành Kiệt lúc này lại tràn trề sức bộc phá. Một màn chắn không gian bị đẩy ra từ hai tay Mục Vỹ.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cút đi!"
Nhưng còn Ngũ Hành Kiệt khi thấy Mục Vỹ tới gần thì hoảng sợ lùi lại một bước như thấy quái vật.
Lúc hai tay Mục Vỹ đã đến, gã không lùi lại được nữa.
Mục Vỹ đẩy màn chắn không gian trong tay ra, Ngũ Hành Kiệt thấy trước mặt như có một bức tường vô hình ập tới. Sau một tiếng phịch, cơ thể gã bị đánh văng ra ngoài như một phát đạn.
Tiếng phịch vang lên, tiếp đến là âm thanh ầm ầm dữ dội.
Ngũ Hành Kiệt lại bị đánh bay.
Đáng ngạc nhiên là lần này gã lại bị rơi trúng vị trí từng bị Hỏa Lân đánh một cách tình cờ.
Giờ đây, Ngũ Hành Kiệt chỉ còn thoi thóp thở, nào còn sức mắng chửi Mục Vỹ nữa.
Trước khi ngất xỉu, gã chỉ kịp nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt bàng hoàng.
Mới nửa năm trôi qua thôi mà!
Nửa năm trước Mục Vỹ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi!
Còn bây giờ hắn ít nhất cũng là tầng chín cảnh giới Vũ Tiên rồi.
Tốc độ phát triển quá biến thái, đây có còn là người không?
"Kiệt Nhi!"
Ngũ Hành Kiệt vừa la lên thì có người lao ra đỡ lại ngay.
Chỉ là trên ngọn núi trông nghiêng nghiêng ngả ngả ấy có thêm một cái hố hình người giống y đúc cái trước đó.
Có một điều đặc biệt là hai cái hố ấy nhìn như hai người đang nắm tay nhau, khớp hết chỗ chê.
"Hay cho một kẻ Mục Vỹ, lòng dạ ngươi quá ác độc, Kiệt Nhi chỉ chào hỏi với ngươi thôi mà, sao lại ra tay tàn độc với nó chứ!"
Ngũ Hành Lân bắt đầu viện cớ.
"Ta sẽ thay mặt trưởng lão Hỏa Hành Sơn dạy dỗ tên không biết trời cao đất dày nhà ngươi!"
Chương 1199: Ta chỉ dùng ba phần mười
Ngũ Hành Lân vốn đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười - Phong Hỏa Đại Kiếp, Mục Vỹ chỉ là một hậu bối nên ông ta không để hắn vào mắt.
Có điều ông ta vẫn dùng chín phần mười sức mạnh vào một quyền này.
"Ngũ Hành Diệt Thiên Quyền!"
Ngũ Hành Lân nhỏ giọng gầm lên rồi tung cú đấm vào người Mục Vỹ.
Cùng một chiêu thức nhưng quyền phong và sức mạnh của ông ta hùng hậu hơn Ngũ Hành Kiệt không biết bao nhiêu lần.
"Hay lắm!"
Mục Vỹ bước lên trong tâm trạng vui mừng.
Hắn rất muốn biết nếu chỉ dựa vào vũ lực ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín thì bản thân sẽ làm gì được võ giả tầng mười sau năm tháng khổ luyện mất ăn mất ngủ.
"Phần Thiên Nhất Chưởng!"
Mục Vỹ thầm hô một tiếng trong lòng, cú chưởng này là thức thứ nhất trong Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.
Phần Thiên Nhất Chưởng!
Trong giây lát, một chưởng ấn thình lình hiện ra trước người Mục Vỹ.
Nó bao phủ lấy Ngũ Hành Lân.
Bỗng nhiên, thiên hỏa màu xanh thổi bùng lên tại vùng chính giữa chưởng ấn. Nó len lỏi theo từng đường gân máu trên bàn tay, rồi dần dần từ các đường gân máu lan rộng toàn bộ bàn tay.
Ầm...
Phút chốc, hai cú chưởng va uỳnh vào nhau làm phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hai tiếng bịch bịch trầm thấp vang lên, Mục Vỹ và Ngũ Hành Lân đồng loạt lùi lại ba bước. Cả hai đều không phân cao thấp.
Trời đất ơi!
Cảnh tượng này làm các đệ tử bên dưới ngây ra như phỗng.
"Đó là Ngũ Hành Lân, trưởng lão Ngũ Hành Thiên Phủ, cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười vô cùng hùng mạnh kia mà!"
"Phải rồi, không ngờ chưởng ấn của Mục Vỹ chặn lại được cú chưởng của ông ta!"
"Nói vớ vẩn, đâu phải chỉ chặn được thôi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân thì có!"
"Má ơi, đừng nói là Mục Vỹ này đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi chứ?"
"Thôi đi, bớt chém gió giùm. Tăng một tầng trong vòng một tháng á? Làm gì có chuyện đó! Ông đây cảnh giới Linh Huyệt, cực khổ tu luyện cả tháng trời mà tăng lên được một tầng là may phước lắm rồi!"
"Ngươi mà đòi sánh với hắn? Tên đó là súc vật chứ nào phải người!”
Thấy Mục Vỹ ngăn được cú chưởng của Ngũ Hành Lân chỉ bằng một chưởng, những đệ tử cả nội sơn lẫn ngoại sơn nhìn thấy cảnh này đều hoảng hốt.
Nếu không được nhìn tận mắt, chắc chắn họ sẽ nghĩ đó chỉ là chém gió, khoác lác một cách vô lý.
Nhưng giờ đây, chuyện đó đang xảy ra ngay trước mắt họ.
"Hừ!"
Ngũ Hành Lân hừ lạnh rồi nói: "Lão phu chỉ mới sử dụng bảy phần mười sức mạnh thôi, ngươi chống cự được ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín thì cũng chả có gì hay ho!"
Thực tế ông ta đã dùng chín phần mười sức mạnh nhưng nếu nói thật thì quá bẽ mặt còn gì.
Một quyền chứa đựng chín phần mười sức mạnh mà không đánh bại được cả một tiểu tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, ông ta chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
Có điều câu tiếp lời của Mục Vỹ lại suýt thì làm ông ta hộc máu!
"Xin lỗi, ta chỉ dùng ba phần thôi!"
Hắn nói một cách dửng dưng.
Nghe vậy, toàn bộ Hỏa Hành Sơn trở nên náo nhiệt.
Một câu khoe trong lúc vô tình mới là chí mạng!
Câu đáp của Mục Vỹ khác nào tát Ngũ Hành Lân một phát đâu.
Mặt mũi mất hết nên Ngũ Hành Lân gần như nổi điên ngay lập tức.
"Ha ha, khá lắm, đúng là hậu sinh khả úy mà! Chẳng qua không biết ngươi có ngăn được cú chưởng tiếp theo không thôi!"
Ngũ Hành Lân vừa nói vừa chuẩn bị hành động.
"Ha ha, Ngũ Hành Lân, ông là sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng tới đây để giết đệ tử Hỏa Hành Sơn bọn ta thì không hay chút nào!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười lớn chợt cất lên.
Nghe thấy tiếng cười ấy, trong lòng Mục Vỹ hơi tiếc nuối.
Hắn cứ tưởng hôm nay sẽ là dịp để kiểm chứng thực lực của mình chứ, có vẻ phải đợi khi khác rồi.
"Hỏa Phụng Thiên, đúng là khoanh tay đứng nhìn không biết đau là gì!"
Ngũ Hành Lân gầm lên: "Biết ta là sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ rồi nhưng ông xem đệ tử Hỏa Hành Sơn của ông đối xử với ta ra sao kìa!"
Ông lão vừa xuất hiện có mái tóc bạc, dáng dấp nom vẫn còn khỏe khoắn. Ông ấy mỉm cười liếc nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt ẩn ý rồi xoay người.
Người này chính là tam trưởng lão của Hỏa Hành Sơn - Hỏa Phụng Thiên.
"Ngũ Hành Lân, đã sống tới tuổi này rồi, phải biết liêm sỉ chút chứ!"
Hỏa Phụng Thiên nói chuyện rất thẳng thắn, ông ấy cười sảng khoái: "Một đống đệ tử ngoại sơn và nội sơn của Hỏa Hành Sơn ta đang nhìn kia kìa, chuyện này sao lại trách Mục Vỹ được?"
Hỏa Phụng Thiên nổi tiếng với tính cách nóng nảy và thẳng như ruột ngựa xưa giờ, người trong Hỏa Hành Sơn đều biết điều đó.
Ông ấy nói thế hoàn toàn không nể nang Ngũ Hành Lân chút nào.
"Ông! Được lắm, hay cho Hỏa Phụng Thiên nhà ông. Giờ ta không rảnh tranh luận với ông, ta đi tìm sơn chủ các người!"
Hỏa Phụng Thiên là tam trưởng lão của Hỏa Hành Sơn, thực lực cũng ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, mắc gì phải nể mặt Ngũ Hành Lân?
"Xùy!"
Nhìn theo bóng lưng Ngũ Hành Lân, Hỏa Phụng Thiên phỉ báng: "Chỉ là kẻ sai vặt truyền lời cho Ngũ Hành Thiên Phủ thôi mà cũng dám lên mặt với ta!"
Ông ấy quay sang Mục Vỹ, vỗ vai hắn rồi cười nói: "Cậu nhóc này cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín rồi, được đấy! Chiêu cậu vừa dùng là Phong Thiên Liệt Chưởng đúng không? Tu luyện tới trình độ này trong vòng năm tháng thật sự rất giỏi. Cố lên!"
"Cảm ơn tam trưởng lão!"
"Đi thôi, chắc chắn ông già kia đi cáo trạng rồi. Cậu cũng cần tham gia thi tại Ngũ Hành Vực nên đi nghe chút đi!"
"Vâng!"
Mục Vỹ theo Hỏa Phụng Thiên chạy đến Sơn Chủ Phong - nơi ở của Hỏa Lân.
Lí do ban đầu Mục Vỹ chọn Phong Thiên Liệt Chưởng là để che giấu việc mình tu luyện Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng. Tam trưởng lão có vẻ không nhận ra có gì khác thường.
Nhưng nếu tam trưởng lão biết rằng Mục Vỹ đã lĩnh ngộ gần như toàn bộ bốn loại võ kỹ trong nửa năm vừa qua thì có lẽ ông ấy sẽ hết hồn cho xem.
Chương 1200: Đến lúc quyết định
Sơn Chủ Phong!
Hỏa Lân ở tại nơi này.
Lúc này, trên đại điện, Hỏa Lân đang ngồi trên cao, nhị trưởng lão đứng bên cạnh, còn đại trưởng lão thì không thấy đâu.
Tam trưởng lão cúi người một cách cung kính rồi đứng vào một bên.
Ngũ Hành Lân chỉ hừ lạnh, không kể chuyện lúc nãy ra.
"Hỏa sơn chủ!"
Giọng nói của ông ta khó chịu và bực bội thấy rõ.
"Nơi diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực năm nay là tại một đại lục đổ nát mà môn chủ bọn ta khám phá được ở bên ngoài. Địa điểm huấn luyện mới sẽ được xây dựng tại nơi đó!"
"Một đại lục đổ nát?"
"Đúng vậy!"
Ngũ Hành Lân nghiêm túc nói: "Hỏa sơn chủ cũng biết đấy, bình thường ở các đại lục bị tàn phá có một quy tắc là cấm cường giả cảnh giới Sinh Tử bước vào, vì những người này đã độ qua Sinh Tử Kiếp".
"Do đó năm nay Ngũ Hành Thiên Phủ đã ban hành một quy tắc mới, đó là trong các đệ tử của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ, chỉ có những võ giả có cảnh giới trên Vũ Tiên tầng thứ năm và dưới cảnh giới Sinh Tử mới được phép vào trong".
"Trên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm sao?"
Hỏa Lân ngẩn người.
"Sao đợt này hạ yêu cầu xuống thấp thế?", ông ta trầm giọng chất vấn: "Xưa giờ quy định là phải trên tầng bảy mới được vào Ngũ Hành Vực rèn luyện mà".
"Cụ thể thế nào ta không biết, phủ chủ đã tuyên bố, ta chỉ phụ trách truyền tải lại thôi!"
Nét mặt Hỏa Lân trở nên âm trầm, không nói gì thêm. Bầu không khí có hơi khó xử.
"Mười ngày sau, tất cả đệ tử dự thi tập hợp tại thành Ma Quỷ trong thảo nguyên Ma Quỷ. Khi đến lúc, Ngũ Hành Thiên Phủ ta sẽ mở lối vào đưa tất cả đệ tử dự thi vào trong".
"Mong rằng khi đó Hỏa sơn chủ sẽ tới đúng giờ".
"Ta biết rồi!"
Hỏa Lân gật đầu rồi bỏ đi luôn.
Dễ thấy ông ta rất không hài lòng về quy tắc mà Ngũ Hành Thiên Phủ ban hành năm nay.
Từ trước đến nay, Ngũ Hành Thiên Phủ luôn là bên chọn địa điểm thi đấu cho Ngũ Hành Vực, nhưng trước đây yêu cầu lần nào cũng là từ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên.
Sao lần này đổi thành tầng năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên chứ?
"Sao sơn chủ tức giận thế?"
Mục Vỹ nhìn đại điện bên trên, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Trước kia tiêu chí để được tham dự cuộc thi Ngũ Hành Vực luôn là phải có cảnh giới từ Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên, trong khi lần này chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng năm thôi là tham gia được rồi!"
Hỏa Vũ Phượng thì thầm: "Chẳng qua là kiếm cớ để thu đệ tử từ năm thế lực lớn thôi!"
Mục Vỹ nghe vậy cũng gật gù.
Sự thật chính là như thế.
Để xác định đệ tử có tư cách trở thành thành viên của Ngũ Hành Thiên Phủ hay không, về cơ bản chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm là tham gia thi được rồi.
Bằng cách đó, số lượng đệ tử có thiên phú trong năm thế lực lớn sẽ thưa thớt dần.
Cứ vậy thì sau này sao phát triển được gì nữa.
Bẵng đi một thời gian, thực lực của năm thế lực lớn chắc chắn sẽ càng ngày càng yếu, còn Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ ngày một mạnh hơn.
"Mọi người có thể về được rồi. Chuẩn bị kỹ vào, mười ngày sau sẽ khởi hành đến thảo nguyên Ma Quỷ!"
"Vâng!"
Đại điện dần dần thưa thớt người, Hỏa Lân không thèm nhìn Ngũ Hành Lân lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài.
Nhất thời mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Ngũ Hành Lân lúng túng đứng tại chỗ, chẳng được một ai để ý.
"Hừ!"
Bị đối xử như thế, tất nhiên Ngũ Hành Lân chẳng vui chút nào.
Ông ta không nán lại lâu, dẫn đám người Ngũ Hành Kiệt rời đi.
Gã đang bị thương, một bên tay bị nổ tung gần như không còn dùng được nữa, nếu không chữa trị thì có thể sẽ để lại di chứng sau này.
"Ngũ Hành Thiên Phủ dạo này càng ngày càng quá đáng!"
Hỏa Lân đứng sau chín Long trụ, giận dữ nói.
"Sơn chủ, đã đến lúc quyết định rồi!"
Hỏa Vô Kỵ lên tiếng: "Họ đã gật đầu rồi, chỉ còn chờ Hỏa Hành Sơn chúng ta thôi!"
Hỏa Phụng Thiên trầm giọng gầm lên: “Sợ đách gì chúng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì năm thế lực lớn nhất định sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ thâu tóm, chẳng thà liều một trận sống mái với chúng luôn. Đáng lẽ chúng ta nên lập tức tấn công Ngũ Hành Thiên Phủ ngay sau khi năm thánh thua trận vì khi đó Ngũ Hành Đại Đế đã bị thương nặng rồi. Tiếc là đã mười nghìn năm trôi qua, phỏng chừng Ngũ Hành Đại Đế đã khôi phục tu vi rồi!”
“Ta cũng biết điều đó chứ!”
Hỏa Lân chán nản đáp: “Ngặt nỗi chuyện này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên Hỏa Hành Sơn, thua thì chết không nơi chôn thân. Chúng ta đây làm vậy để trút giận thôi thì cũng được nhưng mấy đứa nó còn nhỏ lắm!”
“Có lẽ Ngũ Hành Thiên Phủ không đến nỗi độc đoán thế đâu!”
Hỏa Vô Kỵ trầm ngâm đáp: “Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này có muốn làm cũng khó!”
“Đã vậy thì ta sẽ bàn bạc với họ!”
Hỏa Lân thở dài một hơi rồi nói trong bất lực.
Lần này Ngũ Hành Thiên Phủ thật sự là ức hiếp người quá đáng.
Chúng toan tính thâu tóm hết các thiên tài hàng đầu của năm thế lực lớn về cho mình.
Khác gì chặt đứt gốc rễ của năm thế lực đâu?
Họ phải hành động thôi!
Cùng lúc đó, trong Thiên Thủy Phái.
Thủy Vân Yên cũng vô cùng phẫn nộ.
Bên cạnh bà ta là một nữ tử trẻ có vẻ ngoài xinh xắn đang hơi cúi người. Cô ấy mặc bộ váy đầm dài màu xanh lam nhạt, trông rất tươi mát và thoát tục.
“Thủy Nhu, bây giờ con đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi. Đợt vào đại lục đổ nát thi đấu năm nay sẽ do con dẫn đội. Nhớ lấy, lần này không cần nhường nhịn đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu, thấy là giết thôi!”
“Vâng!”
Thủy Vân Yên nhìn Thủy Nhu, dịu dàng dặn dò: “Nhưng quan trọng hơn hết là con phải biết tự lượng sức. Con là chưởng môn Thiên Thủy Phái đời tiếp theo, nếu ta gặp chuyện gì thì con sẽ kế thừa y bát của ta đấy!”
“Không ngờ mới có một tháng mà đệ đã đột phá bốn tầng cảnh giới rồi, tốc độ tăng tu vi hơi khoa trương quá đó!”
Cửu Nhi uyển chuyển đáp từ trên cao xuống như một tiên tử.
“Cửu Nhi tỷ!”
Mục Vỹ cung kính chắp tay rồi cười nói.
“Đệ đệ ngoan, thế mới phải đạo chứ!”
Từ sau lần tự nhận mình là thê tử của Mục Vỹ trước mặt mọi người, Cửu Nhi càng nghĩ càng thấy không ổn.
Cuối cùng cô ấy đã hạ lệnh cho Mục Vỹ về sau phải gọi mình là Cửu Nhi tỷ tỷ!
“Được rồi, chắc tỷ đã sớm nhìn ra ta chỉ bị thương đúng không”.
Cửu Nhi mỉm cười một cách thần bí rồi nói: “Nhưng không chỉ có một mình ta nhận ra đâu”.
Nói rồi, Cửu Nhi liếc nhìn về phía Phần lão đang ngồi phơi nắng.
Theo lời của Cửu Nhi thì Phần lão này không hề đơn giản, chí ít cũng mạnh hơn Hoả Lân nhiều.
Mục Vỹ cũng không ngờ ông lão chỉ còn thiếu nửa bước nữa là vào quan tài, vậy mà lại có thực lực mạnh đến vậy.
“Phần lão!”
Mục Vỹ đi đến cạnh Phần lão rồi lễ phép chắp tay với vẻ khiêm nhường, sau đó còn khom người xuống.
“Ừm!”
Phần lão híp mắt nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Không tệ! Chẳng những khôi phục thực lực, mà còn tiến thêm một bước nữa”.
“Nhưng tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên mới chỉ lĩnh ngộ pháp tắc thời gian thôi, mà pháp tắc này có ba tầng lận. Tầng thứ nhất là dừng thời gian, tầng thứ hai là tăng thời gian, tầng cuối là lùi thời gian”.
“Trong đó dừng thời gian là dễ nhất, còn lùi thì khó nhất. Ngoài ra, ngươi phải nhớ một điều là thời gian mà ngươi điều khiển có liên quan rất lớn đến giới hạn không gian mà ngươi có thể khống chế!”
“Năm xưa, ta từng đọc một cổ tịch, trong đó viết có một vị thần tiên tài giỏi thậm chí có thể quay ngược thời gian về hàng vạn năm, khiến mọi chuyện từng xảy ra của một đại lục phải bắt đầu lại”.
Phần lão sâu xa nói: “Nhưng đây cũng chỉ là tin đồn thôi!”
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết điều này.
Nhưng Mục Vỹ còn biết pháp tắc không gian và thời gian ở đại thế giới Vạn Thiên thật sự là hoàn toàn khác. Đến lúc đó, khi hắn tới nơi này rồi thì mọi chuyện sẽ không giống bây giờ nữa.
“Còn năm tháng nữa là diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực, ngươi hãy rèn luyện nhiều vào, làm quen lại với thực lực cũ đi!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chắp tay rồi cáo từ.
Đúng là Phần lão lợi hại hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hiện giờ, hắn đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên và lĩnh ngộ pháp tắc không gian, thời gian, nhưng dù Phần lão đang ở gần ngay trước mắt, song hắn lại cảm giác như ở xa tít tận chân trời.
“Xem ra sắp tới, mình phải góp nhặt lại các võ kỹ cũ ngay thôi”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ mới ngớ ra không ngờ bấy lâu nay, hắn đều dùng Vạn Cổ Huyết Điển và kiếm thuật của mình để tấn công, còn phòng ngự thì nhờ vào sự lớn mạnh sau khi hoá rồng.
Nhưng cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này là cuộc tuyển chọn của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng năm thế lực lớn siêu cấp ở khắp tiểu thế giới Ngũ Hành.
Con đường hắn phải đi còn rất dài.
Một tháng sau, tại thảo nguyên Ma Quỷ.
Mục Vỹ hất tung một con thánh thú ở phía trước bằng một kiếm rồi thở phào một hơi.
Một tháng qua, hắn thường xuyên luyện tập kiếm thuật.
Hắn đã chọn một môn kiếm kỹ là Diệt Sinh Thất Kiếm cho cuộc thi lần này.
Môn kiếm pháp này khác với các kiếm pháp bình thường, trước kia Mục Vỹ không luyện tập là bởi chưa đủ thực lực.
Nhưng bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian, thế nên có thể thực hiện được rồi.
Ngày xưa, khi có được môn kiếm pháp này ở tiểu thế giới Tam Thiên, Mục Vỹ đã rất vui.
Diệt Sinh Thất Kiếm ngưng kết kiếm ấn bằng kiếm khí.
Mỗi một đường kiếm là một kiếm ấn.
Bảy đường tương đương với bảy ấn.
Hơn nữa cách này có thể nói là dồn kiếm khí đến cực hạn nên sẽ phát huy được sức mạnh khôn lường.
Dù bảy đạo kiếm ấn có vẻ hơi ít, nhưng chúng có thể ngưng kết ra được uy lực của hàng nghìn đường kiếm khí.
Mới làm quen được một tháng, nhưng Mục Vỹ đã ngưng kết được ba đạo kiếm ấn rồi, song hắn vẫn chưa hài lòng với kết quả này.
Còn bốn tháng nữa, hắn nhất định phải luyện môn kiếm pháp này đến viên mãn.
Mục Vỹ biết thời gian của mình đang rất cấp bách.
Ngoài ra, để tránh tai mắt, hắn còn đặc biệt lựa chọn một môn chưởng pháp có tên Phong Thiên Liệt Chưởng ở Võ các của Hoả Hành Sơn.
Phong Thiên Liệt Chưởng là một thánh kỹ cấp cao, dù nó rất hợp với Mục Vỹ, nhưng hắn chưa hài lòng về uy lực của nó.
Song mục đích Mục Vỹ sử dụng thánh kỹ này là để che giấu một môn võ kỹ mà mình đang tu luyện là Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.
Mục Vỹ đã lấy được môn võ kỹ này trong lúc đi ngao du ở đại thế giới Vạn Thiên ngày xưa.
Chưởng pháp này có ba thức.
Thức thứ nhất là Phần Thiên Nhất Chưởng.
Thức thứ hai là Lạc Hải Tiếu.
Thức thứ ba là Phần Thiên Lạc Tinh.
Tên gọi của ba thức này không được hay, nhưng khi Mục Vỹ nhìn thấy chưởng pháp này đã thầm thấy kinh ngạc.
Ngày xưa, Mục Vỹ cũng từng sở hữu thiên hoả, còn vừa hay Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng cũng cần có thiên hoả phối hợp thì mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của võ kỹ.
Nhưng võ kỹ này chỉ ở cấp Thánh Giai nên chẳng là gì với hắn ở thời điểm ấy cả.
Song, với hắn của bây giờ mà nói thì môn võ kỹ này cực kỳ quan trọng.
Thức thứ nhất Phần Thiên Nhất Chưởng trong Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng ngưng kết chưởng ấn bằng chân nguyên, để tăng uy lực cho thiên hoả, nó có uy thế mạnh mẽ nên có thuộc tính chính là cương mãnh.
Thức thứ hai Lạc Hải Tiếu chú trọng sự mềm dẻo, lấy nhu khắc cương nên chứa đầy tính dẻo dai.
Thức thứ ba Phần Thiên Lạc Tinh là sự kết hợp của hai thức đầu lại với nhau, cứng rắn mềm mại giao thoa.
Chương 1197: Xuất phát
Ba thức này có thể nói là đại diện cho ba kiểu tấn công khác nhau.
Đây cũng chính là lý do quan trọng mà Mục Vỹ lập tức lựa chọn môn võ kỹ này ngay sau khi tiến vào tầng thứ chín.
Tấn công và phòng bị luôn song hành với nhau.
Cơ thể của Mục Vỹ sau khi hoá rồng phải nói là vô cùng vững chắc.
Nhưng dù có cứng rắn đến mấy thì vẫn cần thường xuyên luyện tập tính bền bỉ.
Vì thế lần này, Mục Vỹ đã chọn một môn pháp quyết rèn luyện cơ thể là Đoàn Cốt Thánh Thể!
Đây cũng là một môn pháp quyết đẳng cấp trong các võ kỹ cấp Thánh Giai.
Pháp quyết gồm ba cảnh giới là: Đoàn Cốt, Đoàn Mạch và Đoàn Thể.
Tên nghe có vẻ khá tầm thường, nhưng phải sau khi tiến vào tầng thứ chín thì Mục Vỹ mới có thể bắt đầu rèn luyện được.
Khi đã ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, võ giả không chỉ bị đối thủ tấn công bằng võ kỹ chân nguyên nữa, mà còn có sự kết hợp giữa lưỡi đao không gian và lùi thời gian nữa.
Lúc này, nếu cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, rất có thể sẽ đi đời nhà ma bởi một lưỡi đao không gian của đối thủ.
Còn một môn pháp quyết quan trọng nhất mà Mục Vỹ cũng bắt đầu xắn tay tu luyện.
Đồng thời hắn còn định sử dụng nó như một bản lĩnh bảo mệnh.
Lần này, khi tiến vào tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, Mục Vỹ đã lập tức chọn bốn môn võ kỹ trong đầu mình, điều này khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.
Ngoài ra, hắn vẫn biết chỗ dựa vững chắc nhất của mình bây giờ vẫn là Vạn Cổ Huyết Điển và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Nhất là Cửu Nguyên Huyết Luân - kết quả từ sự kết hợp của hai thứ trên.
Sự bùng nổ này được tạo ra từ nguyên khí thuộc tính tự nhiên cùng Vạn Cổ Huyết Điển kết hợp với sức mạnh máu rồng của Mục Vỹ.
Đây mới chính là bản lĩnh bảo mệnh thật sự của hắn.
Mục Vỹ có quyết tâm rất lớn với cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn tu luyện cần có thiên tài địa bảo ngũ hành như sấm, sét, huyết mạch và sự thay thế của Tru Tiên Đồ, sự kết hợp của tám loại nguyên khí còn có thể chuyển hoá sức mạnh cho nhau, vì thế Mục Vỹ mới coi trọng công pháp này.
Hơn nữa, Quy Nhất từng nói với hắn hiện giờ Tru Tiên Đồ đang thay thế cho một nguyên khí là sức mạnh nguyên khí phong.
Nhưng đến giờ, Mục Vỹ vẫn chẳng có chút cảm giác nào với nguyên khí này cả.
Muốn nâng cao thực lực thì không chỉ cần lĩnh ngộ, mà còn cần duyên kỳ ngộ nữa.
Khi có được rồi thì một bước lên mây cũng được nữa là.
“Dao Nhi, Tâm Nhi, Doãn Nhi, các huynh đệ tốt hãy chờ ta, ta sẽ về sớm thôi. Đến lúc ấy, nhất định ta sẽ tự tay cầm đao tiêu diệt nghiệt đồ để trả thù cho Kiêu đệ!”
Mục Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm rồi tiếp tục đi sâu vào trong thảo nguyên Ma Quỷ.
Muốn có thực lực mạnh thì phải chăm chỉ rèn luyện.
Ở kiếp trước, từ khi còn là một đứa trẻ, Mục Vỹ đã hiểu một quy tắc, đó là quy tắc rừng rậm.
Hắn bước ra khỏi một khu rừng, không cha không mẹ, không huynh đệ bằng hữu, nuôi hắn là loài sói, hắn đã chứng kiến biết bao cảnh tàn bạo máu me, ăn lông uống máu hàng ngày, mọi thứ bắt đầu từ khi hắn chập chững biết đi rồi.
Vì thế sau này, khi đã trở thành một Tiên Vương có thành tựu tuyệt thế, hắn mới có tính cách ngông cuồng, thường xuyên đắc tội với người ta.
Do hắn biết quy tắc rừng rậm là cá lớn nuốt cá bé, khi đối diện với kẻ thù mà không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp, sỉ nhục, khi ấy tôn nghiêm chẳng đáng một xu.
Vì thế, hắn không bao giờ chịu khuất phục.
Dù khi cận kề với cái chết, hắn cũng bùng nổ cùng huỷ diệt.
Ngông cuồng đã trở thành bản tính của hắn.
Nhưng kiếp này, hắn đã biết ẩn nhẫn hơn.
Dù trong con mắt người ngoài thì hắn vẫn rất ngông nghênh, nhưng so với kiếp trước thì hắn đã bớt đi rất nhiều rồi.
Năm tháng chỉ như một cái chớp mắt với võ giả ở cảnh giới Vũ Tiên.
Nhưng với Mục Vỹ thì đây là khoảng thời gian nâng cao về chất.
Sau khi nắm chắc pháp tắc không gian và thời gian, số võ kỹ mà Mục Vỹ có thể thi triển đã dần nhiều lên.
Sau này khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử, hắn sẽ có thể tu luyện được nhiều võ kỹ mạnh mẽ ở kiếp trước hơn.
Khi ấy, có thêm các võ kỹ tuyệt vời trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ, thì hắn sẽ phát huy thực lực lên mức tối đa hơn.
Sau năm tháng, Mục Vỹ trở lại Hoả Hành Sơn.
“Được đấy, mới năm tháng mà đã tu luyện được bốn môn võ kỹ khá vững rồi”.
Đúng lúc này, một tiếng cười chợt vang lên bên tai Mục Vỹ.
“Thường thôi!”
Thật ra Mục Vỹ không quá hài lòng với kết quả sau năm tháng tu luyện này.
Theo lý mà nói, hắn phải tu luyện được đến tầng thứ bảy của Diệt Sinh Thất Kiếm rồi mới đúng, nhưng đến giờ mới chỉ dừng ở tầng thứ năm.
Dù như vậy đã là rất khá rồi, nhưng so với hắn của trước kia thì thế này vẫn quá kém.
“Xem ra dạo này mình chưa đủ cố gắng rồi!”
Mục Vỹ lẩm bẩm một mình, sau đó không ngừng tiến về phía Hoả Hành Sơn.
Song đúng lúc này, chợt có các bóng người xé không từ trong Hoả Hành Sơn bay tới.
Nhìn kỹ thì thấy phần ống tay áo trên y phục họ mặc có thêu ký hiệu ngũ hành, đây chính là người của Ngũ Hành Thiên Phủ.
“Người của Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây làm gì nhỉ?”
Mục Vỹ không quan tâm mà vượt qua họ rồi tiến vào Hoả Hành Sơn.
Mấy tháng không về, hắn rất nhớ cơm của Lâm di.
“Ớ, ai thế nhỉ?”
Trông thấy một bóng người vượt qua mình, người dẫn đầu của Ngũ Hành Thiên Phủ chợt cau mày.
“Là hắn đấy!”
Một người thanh niên đứng cạnh người đàn ông trung niên dẫn đầu đáp.
Chương 1198: Ngươi không sao chứ?
"Ngũ Hành Kiệt, con biết cậu ta à?", nam tử trung niên lên tiếng.
"Nhị thúc, tên đó là Mục Vỹ mà con kể với thúc đấy. Chính hắn đã giết Ngũ Hành Vân, có điều Tần Hiên bị giết rồi nên việc xác minh cũng coi như đi tong!"
Ngũ Hành Kiệt nói với vẻ oán hận.
"Thú vị đây, thú vị đây. Để ta xem tiểu tử này có gì hay ho!", nam tử trung niên cười sảng khoái: "Ngũ Hành Lân ta đây là sứ giả của Ngũ Hành Thiên Phủ, hôm nay thay mặt Ngũ Hành Thiên Phủ đến đây công bố địa điểm thi của Ngũ Hành Vực năm nay. Kẻ này dám lên mặt với bọn ta là cũng không để Ngũ Hành Thiên Phủ vào mắt rồi, ta giáo huấn cậu ta một chút cũng không sao đâu nhỉ!"
Ngũ Hành Lân cười hả hê, nói rồi muốn ra tay.
"Nhị thúc!"
Ngũ Hành Kiệt bỗng nhiên ngăn cản: "Nhị thúc đừng vội, tên này chỉ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi, lúc trước con không trừng trị được hắn, lần này cứ để con giải quyết!"
Gã nở nụ cười đầy nham hiểm rồi xông tới.
"Đệ tử Hỏa Hành Sơn to gan, thấy sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ không những không hành lễ mà còn lớn lối như thế, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!"
Ngũ Hành Kiệt vừa quát lớn vừa vỗ một chưởng về phía Mục Vỹ.
Gì thế?
Mục Vỹ khẽ cau mày khi nghe thấy tiếng gầm ấy.
Giọng này quen quá!
"Ngũ Hành Kiệt!"
Xoay người lại thì thấy Ngũ Hành Kiệt đang tiến lại gần mình, Mục Vỹ lộ vẻ trêu tức ngay lập tức.
Nếu như nói việc đánh bại Ngũ Hành Kiệt vào nửa năm trước tương đối khó khăn với hắn, thì hiện giờ tên này mà xông lên là tìm chết.
Mục Vỹ cũng biết rằng giết Ngũ Hành Kiệt luôn là không thể nào.
Chẳng qua tên này vô duyên vô cớ tấn công, hắn dạy dỗ chút ít vẫn được.
Thấy Ngũ Hành Kiệt vọt tới, trong mắt Mục Vỹ lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó là bàng hoàng và hoảng hốt.
Thế rồi hắn đứng sững giữa không trung, không nhúc nhích như một tên ngốc.
"Thằng ngu này thấy bản thiếu, sợ quá quên phòng thủ luôn à?"
Ngũ Hành Kiệt cười đắc ý, ánh mắt đầy đắc thắng.
Nửa năm trước, gã bị một tiếng gầm thét của Hỏa Lân đánh văng lên một ngọn núi trong Hỏa Hành Sơn, mất hết cả thể diện. Tất cả những chuyện này đều do Mục Vỹ gây ra.
Đương nhiên trong lòng Ngũ Hành Kiệt lúc này hận hắn vô cùng.
"Ngũ Hành Diệt Thiên Quyền!"
Khẽ quát một tiếng, Ngũ Hành Kiệt nắm tay thành quyền rồi tung một cú đấm ra. Một nguồn sức mạnh hùng hậu bùng nổ.
Cú đấm này gần như chứa đựng toàn bộ sức lực của Ngũ Hành Kiệt.
Thế mà giờ đây Mục Vỹ vẫn còn đứng yên giữa trời.
Dường như hắn đang chờ Ngũ Hành Kiệt.
Mà đúng là hắn đang chờ gã thật.
Đối với người đã đến tầng chín như Mục Vỹ, cảnh giới tầng bảy của Ngũ Hành Kiệt thật sự yếu đến đáng thương.
Chưa kể Mục Vỹ còn tu luyện Đoàn Cốt Thánh Thể kết hợp với Hóa rồng, hiện tại dù cơ thể hắn có bị Ngũ Hành Kiệt công kích cũng sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào chứ đừng nói là khi đã dốc sức thi triển Đoàn Cốt Thánh Thể cộng với kết quả của quá trình hóa rồng.
Bành...
Trong giây lát, nắm đấm của Ngũ Hành Kiệt đã nện lên người Mục Vỹ.
"Kiệt Nhi, nhớ có chừng mực thôi đấy!", Ngũ Hành Lân nhắc nhở.
Rắc rắc!
Tuy nhiên, ông ta mới nói xong thì một tiếng rắc rắc rất rõ bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó là tiếng gào thảm thiết.
Mặt mày Ngũ Hành Kiệt tức khắc trắng tái, cánh tay be bét máu thịt.
"Ngươi không sao chứ?"
Thế rồi Mục Vỹ hỏi với giọng ngạc nhiên: "Tự nhiên ngươi tự nổ tay làm gì vậy? Để ta xem ngươi thế nào!"
Với nét mặt đầy lo âu, hắn tiến lại gần.
Đôi tay trông như đang chuẩn bị đỡ lấy Ngũ Hành Kiệt lúc này lại tràn trề sức bộc phá. Một màn chắn không gian bị đẩy ra từ hai tay Mục Vỹ.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cút đi!"
Nhưng còn Ngũ Hành Kiệt khi thấy Mục Vỹ tới gần thì hoảng sợ lùi lại một bước như thấy quái vật.
Lúc hai tay Mục Vỹ đã đến, gã không lùi lại được nữa.
Mục Vỹ đẩy màn chắn không gian trong tay ra, Ngũ Hành Kiệt thấy trước mặt như có một bức tường vô hình ập tới. Sau một tiếng phịch, cơ thể gã bị đánh văng ra ngoài như một phát đạn.
Tiếng phịch vang lên, tiếp đến là âm thanh ầm ầm dữ dội.
Ngũ Hành Kiệt lại bị đánh bay.
Đáng ngạc nhiên là lần này gã lại bị rơi trúng vị trí từng bị Hỏa Lân đánh một cách tình cờ.
Giờ đây, Ngũ Hành Kiệt chỉ còn thoi thóp thở, nào còn sức mắng chửi Mục Vỹ nữa.
Trước khi ngất xỉu, gã chỉ kịp nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt bàng hoàng.
Mới nửa năm trôi qua thôi mà!
Nửa năm trước Mục Vỹ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thôi!
Còn bây giờ hắn ít nhất cũng là tầng chín cảnh giới Vũ Tiên rồi.
Tốc độ phát triển quá biến thái, đây có còn là người không?
"Kiệt Nhi!"
Ngũ Hành Kiệt vừa la lên thì có người lao ra đỡ lại ngay.
Chỉ là trên ngọn núi trông nghiêng nghiêng ngả ngả ấy có thêm một cái hố hình người giống y đúc cái trước đó.
Có một điều đặc biệt là hai cái hố ấy nhìn như hai người đang nắm tay nhau, khớp hết chỗ chê.
"Hay cho một kẻ Mục Vỹ, lòng dạ ngươi quá ác độc, Kiệt Nhi chỉ chào hỏi với ngươi thôi mà, sao lại ra tay tàn độc với nó chứ!"
Ngũ Hành Lân bắt đầu viện cớ.
"Ta sẽ thay mặt trưởng lão Hỏa Hành Sơn dạy dỗ tên không biết trời cao đất dày nhà ngươi!"
Chương 1199: Ta chỉ dùng ba phần mười
Ngũ Hành Lân vốn đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười - Phong Hỏa Đại Kiếp, Mục Vỹ chỉ là một hậu bối nên ông ta không để hắn vào mắt.
Có điều ông ta vẫn dùng chín phần mười sức mạnh vào một quyền này.
"Ngũ Hành Diệt Thiên Quyền!"
Ngũ Hành Lân nhỏ giọng gầm lên rồi tung cú đấm vào người Mục Vỹ.
Cùng một chiêu thức nhưng quyền phong và sức mạnh của ông ta hùng hậu hơn Ngũ Hành Kiệt không biết bao nhiêu lần.
"Hay lắm!"
Mục Vỹ bước lên trong tâm trạng vui mừng.
Hắn rất muốn biết nếu chỉ dựa vào vũ lực ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín thì bản thân sẽ làm gì được võ giả tầng mười sau năm tháng khổ luyện mất ăn mất ngủ.
"Phần Thiên Nhất Chưởng!"
Mục Vỹ thầm hô một tiếng trong lòng, cú chưởng này là thức thứ nhất trong Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.
Phần Thiên Nhất Chưởng!
Trong giây lát, một chưởng ấn thình lình hiện ra trước người Mục Vỹ.
Nó bao phủ lấy Ngũ Hành Lân.
Bỗng nhiên, thiên hỏa màu xanh thổi bùng lên tại vùng chính giữa chưởng ấn. Nó len lỏi theo từng đường gân máu trên bàn tay, rồi dần dần từ các đường gân máu lan rộng toàn bộ bàn tay.
Ầm...
Phút chốc, hai cú chưởng va uỳnh vào nhau làm phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hai tiếng bịch bịch trầm thấp vang lên, Mục Vỹ và Ngũ Hành Lân đồng loạt lùi lại ba bước. Cả hai đều không phân cao thấp.
Trời đất ơi!
Cảnh tượng này làm các đệ tử bên dưới ngây ra như phỗng.
"Đó là Ngũ Hành Lân, trưởng lão Ngũ Hành Thiên Phủ, cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười vô cùng hùng mạnh kia mà!"
"Phải rồi, không ngờ chưởng ấn của Mục Vỹ chặn lại được cú chưởng của ông ta!"
"Nói vớ vẩn, đâu phải chỉ chặn được thôi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân thì có!"
"Má ơi, đừng nói là Mục Vỹ này đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi chứ?"
"Thôi đi, bớt chém gió giùm. Tăng một tầng trong vòng một tháng á? Làm gì có chuyện đó! Ông đây cảnh giới Linh Huyệt, cực khổ tu luyện cả tháng trời mà tăng lên được một tầng là may phước lắm rồi!"
"Ngươi mà đòi sánh với hắn? Tên đó là súc vật chứ nào phải người!”
Thấy Mục Vỹ ngăn được cú chưởng của Ngũ Hành Lân chỉ bằng một chưởng, những đệ tử cả nội sơn lẫn ngoại sơn nhìn thấy cảnh này đều hoảng hốt.
Nếu không được nhìn tận mắt, chắc chắn họ sẽ nghĩ đó chỉ là chém gió, khoác lác một cách vô lý.
Nhưng giờ đây, chuyện đó đang xảy ra ngay trước mắt họ.
"Hừ!"
Ngũ Hành Lân hừ lạnh rồi nói: "Lão phu chỉ mới sử dụng bảy phần mười sức mạnh thôi, ngươi chống cự được ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín thì cũng chả có gì hay ho!"
Thực tế ông ta đã dùng chín phần mười sức mạnh nhưng nếu nói thật thì quá bẽ mặt còn gì.
Một quyền chứa đựng chín phần mười sức mạnh mà không đánh bại được cả một tiểu tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, ông ta chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
Có điều câu tiếp lời của Mục Vỹ lại suýt thì làm ông ta hộc máu!
"Xin lỗi, ta chỉ dùng ba phần thôi!"
Hắn nói một cách dửng dưng.
Nghe vậy, toàn bộ Hỏa Hành Sơn trở nên náo nhiệt.
Một câu khoe trong lúc vô tình mới là chí mạng!
Câu đáp của Mục Vỹ khác nào tát Ngũ Hành Lân một phát đâu.
Mặt mũi mất hết nên Ngũ Hành Lân gần như nổi điên ngay lập tức.
"Ha ha, khá lắm, đúng là hậu sinh khả úy mà! Chẳng qua không biết ngươi có ngăn được cú chưởng tiếp theo không thôi!"
Ngũ Hành Lân vừa nói vừa chuẩn bị hành động.
"Ha ha, Ngũ Hành Lân, ông là sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng tới đây để giết đệ tử Hỏa Hành Sơn bọn ta thì không hay chút nào!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười lớn chợt cất lên.
Nghe thấy tiếng cười ấy, trong lòng Mục Vỹ hơi tiếc nuối.
Hắn cứ tưởng hôm nay sẽ là dịp để kiểm chứng thực lực của mình chứ, có vẻ phải đợi khi khác rồi.
"Hỏa Phụng Thiên, đúng là khoanh tay đứng nhìn không biết đau là gì!"
Ngũ Hành Lân gầm lên: "Biết ta là sứ giả Ngũ Hành Thiên Phủ rồi nhưng ông xem đệ tử Hỏa Hành Sơn của ông đối xử với ta ra sao kìa!"
Ông lão vừa xuất hiện có mái tóc bạc, dáng dấp nom vẫn còn khỏe khoắn. Ông ấy mỉm cười liếc nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt ẩn ý rồi xoay người.
Người này chính là tam trưởng lão của Hỏa Hành Sơn - Hỏa Phụng Thiên.
"Ngũ Hành Lân, đã sống tới tuổi này rồi, phải biết liêm sỉ chút chứ!"
Hỏa Phụng Thiên nói chuyện rất thẳng thắn, ông ấy cười sảng khoái: "Một đống đệ tử ngoại sơn và nội sơn của Hỏa Hành Sơn ta đang nhìn kia kìa, chuyện này sao lại trách Mục Vỹ được?"
Hỏa Phụng Thiên nổi tiếng với tính cách nóng nảy và thẳng như ruột ngựa xưa giờ, người trong Hỏa Hành Sơn đều biết điều đó.
Ông ấy nói thế hoàn toàn không nể nang Ngũ Hành Lân chút nào.
"Ông! Được lắm, hay cho Hỏa Phụng Thiên nhà ông. Giờ ta không rảnh tranh luận với ông, ta đi tìm sơn chủ các người!"
Hỏa Phụng Thiên là tam trưởng lão của Hỏa Hành Sơn, thực lực cũng ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, mắc gì phải nể mặt Ngũ Hành Lân?
"Xùy!"
Nhìn theo bóng lưng Ngũ Hành Lân, Hỏa Phụng Thiên phỉ báng: "Chỉ là kẻ sai vặt truyền lời cho Ngũ Hành Thiên Phủ thôi mà cũng dám lên mặt với ta!"
Ông ấy quay sang Mục Vỹ, vỗ vai hắn rồi cười nói: "Cậu nhóc này cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín rồi, được đấy! Chiêu cậu vừa dùng là Phong Thiên Liệt Chưởng đúng không? Tu luyện tới trình độ này trong vòng năm tháng thật sự rất giỏi. Cố lên!"
"Cảm ơn tam trưởng lão!"
"Đi thôi, chắc chắn ông già kia đi cáo trạng rồi. Cậu cũng cần tham gia thi tại Ngũ Hành Vực nên đi nghe chút đi!"
"Vâng!"
Mục Vỹ theo Hỏa Phụng Thiên chạy đến Sơn Chủ Phong - nơi ở của Hỏa Lân.
Lí do ban đầu Mục Vỹ chọn Phong Thiên Liệt Chưởng là để che giấu việc mình tu luyện Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng. Tam trưởng lão có vẻ không nhận ra có gì khác thường.
Nhưng nếu tam trưởng lão biết rằng Mục Vỹ đã lĩnh ngộ gần như toàn bộ bốn loại võ kỹ trong nửa năm vừa qua thì có lẽ ông ấy sẽ hết hồn cho xem.
Chương 1200: Đến lúc quyết định
Sơn Chủ Phong!
Hỏa Lân ở tại nơi này.
Lúc này, trên đại điện, Hỏa Lân đang ngồi trên cao, nhị trưởng lão đứng bên cạnh, còn đại trưởng lão thì không thấy đâu.
Tam trưởng lão cúi người một cách cung kính rồi đứng vào một bên.
Ngũ Hành Lân chỉ hừ lạnh, không kể chuyện lúc nãy ra.
"Hỏa sơn chủ!"
Giọng nói của ông ta khó chịu và bực bội thấy rõ.
"Nơi diễn ra cuộc thi Ngũ Hành Vực năm nay là tại một đại lục đổ nát mà môn chủ bọn ta khám phá được ở bên ngoài. Địa điểm huấn luyện mới sẽ được xây dựng tại nơi đó!"
"Một đại lục đổ nát?"
"Đúng vậy!"
Ngũ Hành Lân nghiêm túc nói: "Hỏa sơn chủ cũng biết đấy, bình thường ở các đại lục bị tàn phá có một quy tắc là cấm cường giả cảnh giới Sinh Tử bước vào, vì những người này đã độ qua Sinh Tử Kiếp".
"Do đó năm nay Ngũ Hành Thiên Phủ đã ban hành một quy tắc mới, đó là trong các đệ tử của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ, chỉ có những võ giả có cảnh giới trên Vũ Tiên tầng thứ năm và dưới cảnh giới Sinh Tử mới được phép vào trong".
"Trên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm sao?"
Hỏa Lân ngẩn người.
"Sao đợt này hạ yêu cầu xuống thấp thế?", ông ta trầm giọng chất vấn: "Xưa giờ quy định là phải trên tầng bảy mới được vào Ngũ Hành Vực rèn luyện mà".
"Cụ thể thế nào ta không biết, phủ chủ đã tuyên bố, ta chỉ phụ trách truyền tải lại thôi!"
Nét mặt Hỏa Lân trở nên âm trầm, không nói gì thêm. Bầu không khí có hơi khó xử.
"Mười ngày sau, tất cả đệ tử dự thi tập hợp tại thành Ma Quỷ trong thảo nguyên Ma Quỷ. Khi đến lúc, Ngũ Hành Thiên Phủ ta sẽ mở lối vào đưa tất cả đệ tử dự thi vào trong".
"Mong rằng khi đó Hỏa sơn chủ sẽ tới đúng giờ".
"Ta biết rồi!"
Hỏa Lân gật đầu rồi bỏ đi luôn.
Dễ thấy ông ta rất không hài lòng về quy tắc mà Ngũ Hành Thiên Phủ ban hành năm nay.
Từ trước đến nay, Ngũ Hành Thiên Phủ luôn là bên chọn địa điểm thi đấu cho Ngũ Hành Vực, nhưng trước đây yêu cầu lần nào cũng là từ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên.
Sao lần này đổi thành tầng năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên chứ?
"Sao sơn chủ tức giận thế?"
Mục Vỹ nhìn đại điện bên trên, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Trước kia tiêu chí để được tham dự cuộc thi Ngũ Hành Vực luôn là phải có cảnh giới từ Vũ Tiên tầng thứ bảy trở lên, trong khi lần này chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng năm thôi là tham gia được rồi!"
Hỏa Vũ Phượng thì thầm: "Chẳng qua là kiếm cớ để thu đệ tử từ năm thế lực lớn thôi!"
Mục Vỹ nghe vậy cũng gật gù.
Sự thật chính là như thế.
Để xác định đệ tử có tư cách trở thành thành viên của Ngũ Hành Thiên Phủ hay không, về cơ bản chỉ cần cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm là tham gia thi được rồi.
Bằng cách đó, số lượng đệ tử có thiên phú trong năm thế lực lớn sẽ thưa thớt dần.
Cứ vậy thì sau này sao phát triển được gì nữa.
Bẵng đi một thời gian, thực lực của năm thế lực lớn chắc chắn sẽ càng ngày càng yếu, còn Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ ngày một mạnh hơn.
"Mọi người có thể về được rồi. Chuẩn bị kỹ vào, mười ngày sau sẽ khởi hành đến thảo nguyên Ma Quỷ!"
"Vâng!"
Đại điện dần dần thưa thớt người, Hỏa Lân không thèm nhìn Ngũ Hành Lân lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài.
Nhất thời mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Ngũ Hành Lân lúng túng đứng tại chỗ, chẳng được một ai để ý.
"Hừ!"
Bị đối xử như thế, tất nhiên Ngũ Hành Lân chẳng vui chút nào.
Ông ta không nán lại lâu, dẫn đám người Ngũ Hành Kiệt rời đi.
Gã đang bị thương, một bên tay bị nổ tung gần như không còn dùng được nữa, nếu không chữa trị thì có thể sẽ để lại di chứng sau này.
"Ngũ Hành Thiên Phủ dạo này càng ngày càng quá đáng!"
Hỏa Lân đứng sau chín Long trụ, giận dữ nói.
"Sơn chủ, đã đến lúc quyết định rồi!"
Hỏa Vô Kỵ lên tiếng: "Họ đã gật đầu rồi, chỉ còn chờ Hỏa Hành Sơn chúng ta thôi!"
Hỏa Phụng Thiên trầm giọng gầm lên: “Sợ đách gì chúng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì năm thế lực lớn nhất định sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ thâu tóm, chẳng thà liều một trận sống mái với chúng luôn. Đáng lẽ chúng ta nên lập tức tấn công Ngũ Hành Thiên Phủ ngay sau khi năm thánh thua trận vì khi đó Ngũ Hành Đại Đế đã bị thương nặng rồi. Tiếc là đã mười nghìn năm trôi qua, phỏng chừng Ngũ Hành Đại Đế đã khôi phục tu vi rồi!”
“Ta cũng biết điều đó chứ!”
Hỏa Lân chán nản đáp: “Ngặt nỗi chuyện này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên Hỏa Hành Sơn, thua thì chết không nơi chôn thân. Chúng ta đây làm vậy để trút giận thôi thì cũng được nhưng mấy đứa nó còn nhỏ lắm!”
“Có lẽ Ngũ Hành Thiên Phủ không đến nỗi độc đoán thế đâu!”
Hỏa Vô Kỵ trầm ngâm đáp: “Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này có muốn làm cũng khó!”
“Đã vậy thì ta sẽ bàn bạc với họ!”
Hỏa Lân thở dài một hơi rồi nói trong bất lực.
Lần này Ngũ Hành Thiên Phủ thật sự là ức hiếp người quá đáng.
Chúng toan tính thâu tóm hết các thiên tài hàng đầu của năm thế lực lớn về cho mình.
Khác gì chặt đứt gốc rễ của năm thế lực đâu?
Họ phải hành động thôi!
Cùng lúc đó, trong Thiên Thủy Phái.
Thủy Vân Yên cũng vô cùng phẫn nộ.
Bên cạnh bà ta là một nữ tử trẻ có vẻ ngoài xinh xắn đang hơi cúi người. Cô ấy mặc bộ váy đầm dài màu xanh lam nhạt, trông rất tươi mát và thoát tục.
“Thủy Nhu, bây giờ con đã tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười rồi. Đợt vào đại lục đổ nát thi đấu năm nay sẽ do con dẫn đội. Nhớ lấy, lần này không cần nhường nhịn đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu, thấy là giết thôi!”
“Vâng!”
Thủy Vân Yên nhìn Thủy Nhu, dịu dàng dặn dò: “Nhưng quan trọng hơn hết là con phải biết tự lượng sức. Con là chưởng môn Thiên Thủy Phái đời tiếp theo, nếu ta gặp chuyện gì thì con sẽ kế thừa y bát của ta đấy!”
Bình luận facebook