• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1106-1110

Chương 1106: Các phu nhân tới

Trận huyên náo này đã khiến các trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám vây đánh phải khốn khổ.

Bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã kiệt sức rồi, ai dè dù trông đã mệt lử, nhưng khi cầm hai thanh kiếm lên, hắn vẫn điều khiển Song Thủ Kiếm một cách xuất quỷ nhập thần.

Quái lạ!

Điều đáng hận hơn là hắn dùng Song Thủ Kiếm cũng không sao, nhưng uy lực của kiếm tâm vẫn khiến họ phải khốn khổ.

Bực hơn nữa là họ lại không thể khống chế Mục Vỹ bằng pháp tắc không gian và thời gian.

Nhất thời, các đại trưởng lão vốn ở thế hung hăng chợt biến thành luống cuống.

Cuối cùng, chỉ có các trưởng lão ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, thứ tám mới có thể phát hiện ra tung tích của Mục Vỹ.

Nhưng hắn không liều mạng chiến đấu với họ, mà cứ chạy vòng quanh.

“Mục Vỹ, ngươi còn chạy được nữa không?”

Song trong lúc Mục Vỹ chạy vòng tròn, đã có giọng nói vang lên.

Đó là tiếng của Chu Vô Năng và Chu Chính Ân.

Một mình Huyết Vô Tình địch lại ba người, trong thời gian ngắn, y có thể cầm chân họ, nhưng lâu dần, hai người khác muốn vùng ra thì rất dễ dàng.

Lúc này, khi thấy Mục Vỹ điên cuồng như vậy, hai vị trưởng lão dứt khoát tách ra, để một mình Chu Mậu xử lý Huyết Vô Tình, còn họ thì tấn công Mục Vỹ.

Hiện giờ, các thành viên tinh anh của Huyết Minh như Tần Mộng Dao, Thiên Vô Viêm, Chu Á Huy và Trương Thắng Vỹ đều đang bị cường giả đỉnh cấp của các thế lực lớn quấn lấy.

So về số lượng cường giả đỉnh cấp thì Huyết Minh ít hơn các thế lực lớn hợp sức lại nhiều, các thiên chi kiêu tử của họ đều có thể lấy một địch hai hay thậm chí là ba.

Tần Mộng Dao dựa vào thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín điều khiển thần phách Băng Hoàng để một đấu bốn, hơn nữa còn là bốn trưởng lão ở tầng thứ mười của núi Huyền Không.

Hiện giờ, căn bản không có ai rảnh để bảo vệ Mục Vỹ.

Sau khi hai giọng nói ấy vang lên, lập tức đã có hai bóng người xuất hiện hai bên Mục Vỹ.

Chu Vô Năng và Chu Chính Ân không áp sát Mục Vỹ, mà chia ra đứng hai bên.

“Chiến!”

Ngay sau đó, hai trưởng lão cảnh giới Sinh Tử đã ra tay.

Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh của nhà họ Chu!

Bụp bụp…

Các tiếng động vang lên, hai luồng chân nguyên như hai dải lụa trắng lao nhanh tới quấn lấy Mục Vỹ từ hai phía.

“Song Kiếm Long Ngâm!”

Không chỉ có Chu Tử Kiện tinh thông Song Thủ Kiếm, mà còn Mục Vỹ nữa.

Mục Vỹ cầm hai món Hư Tiên Khí trong tay, sau đó lạnh lùng phóng hai luồng chân nguyên giao long lên tấn công.

Uỳnh!

Âm thanh va chạm lập tức vang lên, ngay sau đó là hai tiếng kêu đau đớn.

Tiếp đó là tiếng xương gãy.

Những âm thanh này phát ra từ Chu Vô Năng và Chu Chính Ân.

Bọn họ cũng không ngờ Song Thủ Kiếm của Mục Vỹ lại có uy lực vô tận như vậy, suýt nữa cả hai đã ốm đòn rồi.

Tuy thế cũng không sao, miễn họ có thể khiến Mục Vỹ bị thương là được.

Hai luồng chân nguyên như hai dải lụa trắng và luồng chân nguyên hình rồng va chạm với nhau, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, đôi tay của Mục Vỹ chợt vang lên tiếng răng rắc, rõ ràng là tiếng xương gãy.

Ngay sau đó, đôi tay của hắn đã vô lực buông thõng.

“Hai lão hồ ly này!”

Mục Vỹ nghiến răng, sau đó hít một hơi lạnh rồi thầm mắng.

“Ức chưa?”

Mục Vỹ nhìn hai cánh tay buông thõng của mình rồi bất đắc dĩ nói: “Dù có phải chết thì ta cũng phải kéo vài tên đi theo!”

Dứt lời, Mục Vỹ nhìn hai người kia rồi mỉm cười lạnh lùng.

“Thế thì cùng chết đi!”

Mục Vỹ nhếch miệng, nở một nụ cười ghê người.

“Ai cho huynh chết hả!”

Song đúng lúc này, lại có một giọng nói kiêu ngạo vang lên.

Tiêu Doãn Nhi!

Cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen, ôm lấy vóc dáng mỹ miều.

Phía sau Tiêu Doãn Nhi là Vỹ thánh sử, nhưng đôi mắt lộ ra dưới chiếc khăn che mặt của bà ấy khi nhìn Mục Vỹ lại có vẻ thương xót.

“Tiêu Doãn Nhi, cô phải biết mình là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt. Cô làm thế này là muốn thánh địa Huyền Nguyệt đối đầu với núi Huyền Không đúng không?”

Thấy mấy chục người của thánh địa Huyền Nguyệt xuất hiện, Cực Vũ Thắng lên tiếng.

“Tiêu Doãn Nhi ta là người phụ nữ của Mục Vỹ, hôm nay ta đến đây vì người đàn ông của mình nên chỉ dẫn theo những bằng hữu thân thiết để giúp người ta yêu thôi!”

Tiêu Doãn Nhi kiên cường nói: “Dù phải đối đầu với núi Huyền Không thì ta cũng sẽ đứng phía sau để ủng hộ huynh ấy!”

Tiêu Doãn Nhi vừa nói dứt câu, Vỹ thánh sử đứng phía sau cô ấy đã lao ra.

“Vương Tâm Nhã ta cũng vậy!”

Ngay sau đó lại có một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.

Vương Tâm Nhã mặc chiếc váy dài màu trắng, cô ấy nhìn Mục Vỹ với vẻ xót xa.

“Hôm nay, ta là phu nhân của minh chủ Huyết Minh, ta đến để giúp người đàn ông của mình!”

Vương Tâm Nhã đanh thép nói.

Phía sau cô ấy là ba vị tông lão của Vạn Trận Tông là Vạn Kiệt, Vạn Vô Sinh và Vạn Lịch, cùng đệ tử số một của môn phái là Trần Uyên.
Chương 1107: Các phe chen ngang

“Vạn Kiệt, ông làm thế này là ý gì hả?”

“Chẳng ý gì hết!”

Vạn Kiệt cười nói: “Huyền hộ pháp, ba lão già chúng ta bao năm mới gặp được một hạt giống tốt, thế nên không muốn để mất một đệ tử giỏi thế này. Vì vậy, chúng ta đã giấu tông chủ đến đây để bảo vệ Tâm Nhi!”

“Nhưng ta phải nói rõ với ông một điều, chúng ta không khai chiến với núi Huyền Không, mà chỉ bảo vệ đệ tử của mình thôi!”

“Phiền ba vị tông lão rồi!”

Vương Tâm Nhã gật đầu nói.

“Ừm!”

Vù vù, ba người đó lập tức lao vào đám đông ở bên dưới.

Trong ba vị tông lão thì Vạn Lịch ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, Vạn Vô Sinh ở tầng thứ mười, còn Vạn Kiệt ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử.

Dù cảnh giới của họ không quá cao, nhưng cả ba đều ở cấp bậc đại sư về phương diện trận pháp.

Họ vừa ra tay, trận pháp đã xuất hiện, cảnh vật trong Huyết Minh đã có sự thay đổi lớn.

“Cháu với chắt, ta bảo con đến Huyết Minh học nghệ, sao giờ lại bị người ta truy sát thế này!”

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói hào sảng vang lên, Thiên Nhất trưởng lão - một trong năm đại trưởng lão của Thiên Đan Tông xuất hiện.

“Ông ơi!”

Trông thấy Thiên Nhất trưởng lão, Thiên Vô Viêm mỉm cười dù toàn thân dính đầy máu.

“Các người nghe cho rõ đây, ta đến để bảo vệ cháu trai của mình. Khổ lắm, phụ thân và phụ mẫu của nó đều đã mất cả, thân là ông nội, ta phải tận lực bảo vệ cháu trai bảo bối của mình, nhỡ nó mà bị núi Huyền Không các người mang đi làm vật thí nghiệm cho kế hoạch Huyết Thi thì ta khóc hết nước mắt mất!”

“Này Thiên Nhất, lão già này, ông đến xem cháu mình thì phải tiện thể ngó Tiểu Mông giúp ta chứ, Từ Triệu Mông đâu rồi?”

Đúng lúc này lại có một tiếng cười lớn vang lên.

“Ông ơi!”

Từ Chính Khí là một trong ba đại sư luyện khí của Khí Cụ Môn, nên đương nhiên cũng là nhân vật đại diện cho cả môn phái.

“Tiểu Mông, con nhìn mình đi, mặt mày nhem nhuốc, đứng yên đấy, ông sẽ đến bảo vệ con!”

Từ Chính Khí cười lớn rồi đáp xuống.

Thiên Đan Tông, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông và thánh địa Huyền Nguyệt.

Bốn thế lực lớn đã gia nhập trận chiến.

Dù ngoài miệng họ nói là đến để bảo vệ người của môn phái mình, chứ không tham gia trận giao tranh của hai phe, nhưng khi ra tay thì chẳng nể nang chút nào.

Vương Tâm Nhã đáp xuống cạnh Mục Vỹ, sau đó vươn tay ra, một trận pháp đã bao lấy Mục Vỹ, còn Tiêu Doãn Nhi thì cảnh giác quan sát xung quanh, không dám lơ là dù chỉ một giây.

“Vỹ ca, huynh sao rồi?”

“Ta không sao!”

Mục Vỹ thở phù một hơi rồi cười khổ nói: “Có hai tay bị gãy thôi, ta uống ba viên Hoa Nguyên Tiên Đan rồi nghỉ ngơi một lúc là ổn!”

“Ừm, xin lỗi vì muội đã đến muộn!”, Vương Tâm Nhã cúi đầu nói.

“Ta không trách muội!”, Mục Vỹ định xoa đầu cô ấy, nhưng lại không nhấc tay lên được.

“Vỹ ca!”

Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vỹ với vẻ thương xót, đôi mắt thì đỏ hoe.

“Đồ ngốc này, khóc gì chứ!”

Mục Vỹ cười nói: “Chẳng phải ta vẫn ổn đấy sao? Với lại, ta vẫn còn tuyệt chiêu chưa dùng đến mà!”

“Muội không cho huynh dùng đâu!”

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, Tần Mộng Dao nhẹ nhàng đáp xuống, vì sử dụng sức mạnh của thần phách Băng Hoàng nên khí tức lạnh giá trên người cô ấy trở nên dày đặc.

“Ớ, rồi rồi, ta không dùng đâu, muội yên tâm!”

“Yên tâm được mới lạ đấy!”

Tần Mộng Dao lạnh mặt rồi không nhịn được mắng: “Huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ!”

Con!

Nghĩ tới đây, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

Tần Mộng Dao đã mang thai năm năm, có con rồi thì hắn phải có trách nhiệm của một người cha!

“Ta biết rồi!”

Mục Vỹ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Sau khi mấy trăm người của bốn thế lực lớn đến, cục diện đã có sự thay đổi.

Dù quân của bốn thế lực lớn không đông, nhưng ai cũng từ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám trở lên, thêm mấy vị cường giả cảnh giới Sinh Tử nữa, liên minh của sáu thế lực lớn nhất thời đã bị kìm chân.

“Chết tiệt!”

Thấy vậy, bốn hộ pháp của núi Huyền Không lập tức thầm mắng chửi.

Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và thánh địa Huyền Nguyệt luôn không màng thế sự, mà lần này lại ra tay.

Hơn nữa rõ ràng họ biết núi Huyền Không cầm đầu trận chiến này, nhưng vẫn tìm đủ mọi lý do để giúp Huyết Minh!

“Làm sao giờ?”

Họ biết nếu cứ để thế này thì dù tiêu diệt được Huyết Minh, nhưng núi Huyền Không và các thế lực lớn cũng sẽ hao tổn binh lực hết.

“Chờ xem thế nào đã!”

Huyền Cực Không nói.

“Chờ gì nữa?”

Ba vị hộ pháp còn lại khó hiểu hỏi.

Vù…

Ngay sau khi Cực Huyền Không vừa nói dứt câu, bầu trời đã đổi sắc.

Bên trên đảo Lạc Hồn như trời long đất nở.

Các đỉnh núi bồng bềnh bay vút tới.

Núi Huyền Không!

Thấy vậy, mọi người đều khựng lại.

Thứ đang xuất hiện trên đảo Lạc Hồn chính là núi Huyền Không nổi danh lừng lẫy.

Núi non chập chùng, các bóng người đứng ngạo nghễ trên các đỉnh núi, từ nhỏ đến lớn phải có tới hàng nghìn ngọn núi, giữa mỗi ngọn núi đều có cầu ngọc bắc ngang, lúc này đang có rất nhiều võ giả ở trên cầu.

Đây là những ngọn núi thật, chứ không phải thế trận của núi Huyền Không.

Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều chấn động!

Người có thể di chuyển núi Huyền Không đến đây rốt cuộc phải mạnh tới cỡ nào.

Ngoài vị đó ra thì ở tiểu thế giới Tam Thiên còn ai có tài năng thông thiên như vậy nữa!

Huyền Thiên - thiên chủ của núi Huyền Không đã đến!
Chương 1108: Thiên chủ đối chiến thánh chủ

Thấy vậy, gần như lòng của tất cả mọi người đều chùng xuống.

Cuối cùng thì thiên chủ nức danh từ mấy nghìn năm trước của núi Huyền Không đã chịu xuất hiện rồi sao?

Bao năm qua, núi Huyền Không xảy ra biết bao chuyện lớn nhỏ, nhưng vị này cũng không hề ló mặt, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây vì Huyết Minh và Mục Vỹ.

“Giết!”

Những giọng nói lạnh băng vang lên trên các đỉnh núi cao lơ lửng, không một câu nói dư thừa mà lập tức hạ lệnh.

Các võ giả trên núi gào lên rồi nhảy xuống, sau đó xông vào đám đông bắt đầu chém giết.

Lệnh duy nhất mà họ nhận được là giết!

Đây là lệnh của thiên chủ nên không một ai dám cãi lại.

“Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi!”

Một người bất ngờ xuất hiện ở đảo Lạc Hồn.

Người ấy mặc áo bào đen che kín người nên không ai rõ mặt mũi ra sao.

“Ngươi cũng ở đây rồi đấy thôi!”

Một người chậm rãi bước từ trong cửa hang trên một đỉnh núi ra nhìn người mặc áo bào đen đó rồi nói.

Người này mặc trường sam màu trắng, đầu đội mũ cùng màu, ngoài ra còn đeo khăn che mặt màu trắng.

Đó là Huyền Thiên - thiên chủ của núi Huyền Không!

Cường giả tuyệt thế nổi tiếng nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, đồng thời cũng là người khiến ai cũng phải khiếp sợ nhất.

Nhưng còn người mặc áo bào đen là ai?

Mọi người đều không biết.

Song Mục Vỹ lại biết rất rõ.

Người đàn ông mặc áo bào đen chính là truyền nhân Khổ Thanh - thánh chủ hiện tại của điện Khổ Thiên!

Một thiên chủ và một thánh chủ!

Huyền Thiên bước đi nhẹ nhàng, thoạt nhìn như thần thiên trên trời, phiêu dật tự tại.

Còn Khổ Thanh có vẻ trầm ổn với khí thế thâm sâu, nhìn từ xa, người này như đã trải qua mọi nỗi khổ đau và tai hoạ trên nhân gian, khiến người ta thấy thương xót.

Hai người họ đứng đó khiến mọi người sinh ra một ảo giác.

Dường như trên thế gian này chỉ còn hai người họ, một người đại diện cho sự chính nghĩa, người còn lại đại diện cho sự hắc ám.

“Huyền Thiên!”

“Khổ Thanh!”

Hai người chào hỏi như bạn cũ lâu ngày gặp lại.

“Ngươi là một thiên chủ cơ mà, có cần phải làm thế này để đối phó với một hậu bối không?”

Khổ Thanh mỉm cười, giành nói trước.

“Đúng là không cần thiết thật!”

Thiên chủ nhìn Mục Vỹ, ngay sau đó hắn chỉ thấy ngoài Tru Tiên Đồ thì lục phủ ngũ tạng hay thậm chí toàn cơ thể mình đều bị nhìn thấu.

“Ngũ hành tinh nguyên, máu rồng, mắt rồng, xương rồng, hồn rồng!”, Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Tiềm lực trong tương lai của tên này khéo sẽ trở thành Vỹ tôn giả thứ hai, một nhân vật mới, cũng có thể giống như Khổ Hải Thiên Tôn hoặc giống ngươi cũng nên!”

Thiên chủ nhìn Khổ Thanh rồi cười nhạt nói.

“Sao phải nhiều lời vậy!”

Mục Vỹ đứng dậy nhìn Huyền Thiên rồi cười lạnh nói: “Nếu ông muốn giết ta thì kiểu gì ta cũng kéo núi Huyền Không ông xuống mồ chung!”

“Ồ! Thật ư?”

Huyền Thiên liếc nhìn Mục Vỹ, sau đó hắn chỉ thấy tâm trạng mình trở nên bất ổn.

“Huyền Thiên, đối thủ của ngươi là Khổ Thanh ta!”

Khổ Thanh vung tay, Mục Vỹ lập tức cảm thấy tất cả sức mạnh đang ép chặt lấy mình đã hoàn toàn biến mất.

Hai cường giả cảnh giới đỉnh phong đứng giữa không trung, sau đó nhìn nhau từ phía xa đến mức toé lửa.

Vùng biển lân cận đảo Lạc Hồn đều dậy sóng nhấp nhô, biển lớn như cuộn trào mãnh liệt.

Trận giao đấu của hai võ giả này khiến mọi người hoa mắt chóng mặt, không thể nhìn thấy rõ.

Nhưng rõ ràng họ vẫn đứng yên tại chỗ bất động.

Cuối cùng, sau một tiếng hô trầm thấp, cả hai đã lao vào nhau.

Trời đất bỗng tối sầm, bốn bề xung quanh như đã biến mất.

Đến chỉ huy của các môn phái lớn cũng tái mặt.

So với hai người này thì họ thật sự quá yếu.

“Khổ Thanh, dù ngươi đã nhận được truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn, nhưng bản lĩnh vẫn kém lắm, chưa là đối thủ của ta được đâu!”

Giọng nói của Huyền Thiên như vang lên giữa độ cao hàng chục nghìn mét.

“Thế à? Nhưng nếu ngươi chỉ quan tâm tới thời gian tu luyện thì đâu phải kiêng dè Mục Vỹ tới vậy?”

Khổ Thanh trầm giọng đáp, trận đại chiến chính thức bắt đầu.

Bấy giờ, mọi người mới cảm nhận được rằng đây là trận đại chiến của hai người họ.

Còn trận chiến ở bên dưới của bọn họ chỉ làm nền thôi.

Nếu Mục Vỹ đoán không nhầm thì Huyền Thiên tu luyện bí tịch Bàn Thiên Kinh của nhà họ Huyền, còn Khổ Thanh tu luyện Khổ Thiên Quyết.

Một công pháp do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sáng tạo ra, công pháp còn lại là của Khổ Hải Thiên Tôn.

Rốt cuộc công pháp nào lợi hại hơn thì phải xem mới biết được.

Hai cánh tay của Mục Vỹ dần cử động lại được, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Chúng ta ra đó xem sao!”

“Minh chủ!”

“Ta không sao!”

Thấy vẻ lo lắng của mọi người, Mục Vỹ xua tay nói: “Nếu Huyền Thiên muốn giết ta, Khổ Thanh sẽ ngăn cản chứ mọi người không làm gì được ông ta đâu!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều trầm mặc, vì Mục Vỹ nói đúng.
Chương 1109: Đồ đệ cũ

“Sư phụ, để con đi với người!”

Diệp Thu đi cạnh Mục Vỹ, y vẫn kiệm lời như thường.

Song, mọi người cũng lập tức đi theo.

Mục Vỹ là nhân vật chủ chốt của họ nên đương nhiên họ phải bảo vệ cho sự an nguy của hắn.

Trận đại chiến của hai bên cũng đã hoàn toàn ngừng lại.

Thiên chủ và thánh chủ ra tay rồi thì ai thắng ai thua, họ không còn quyền quyết định nữa.

Bây giờ chỉ cần chờ xem ai trong hai người họ sẽ thắng thôi.

Các tiếng uỳnh uỳnh vang lên, vì ở trên độ cao mấy nghìn mét nên trông hai người họ rất bé nhỏ.

Nhưng khí thế bùng nổ của họ vẫn khiến mọi người phải run sợ.

“Huyền Thiên, công pháp mà ngươi tu luyện là Bàn Thiên Kinh do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn truyền cho núi Huyền Không. Nghe nói sau khi luyện thành linh pháp này là có thể dời non lấp bể, không biết ngươi đã luyện được đến bước nào rồi?”

Khổ Thanh nhìn Huyền Thiên rồi cười hỏi.

“Ngươi đoán xem!”

Huyền Thiên cười nói: “Nhưng ta cũng rất muốn biết Khổ Thiên Quyết của ngươi có uy lực đến đâu!”

Ngay sau đó, Huyền Thiên đã ra tay, ông ta giơ cả hai tay lên, đồng thời dạng chân ra, lập tức có một chiếc bàn tròn xuất hiện ở bên dưới.

Chiếc bàn tròn này rộng cả mấy nghìn mét, cao mấy trăm mét, hơn nữa còn có chân nguyên hùng hồn tích tụ.

Huyền Thiên đứng trên chiếc bàn ấy với khí thế ngạo nghễ.

Ở phía khác, Khổ Thanh vung tay, các khí thể màu đen lượn quanh người y, khiến không gian xung quanh y bắt đầu biến dạng.

Lúc này, đến những người ở bên dưới cũng thấy bi thương trong lòng như muốn tuôn hết ra, những võ giả có cảnh giới hơi thấp một chút còn không nhịn được mà khóc toáng lên.

Khổ đau!

Giờ họ chỉ còn thấy đau khổ, dường như tất cả mọi thứ trên đời này đều bi thương, khiến không ai chịu nổi.

Ầm ầm…

Thoáng cái, hai người họ đã lao vào chiến đấu, trận giao đấu này khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt đổi màu.

“Không mất dăm bữa nửa tháng thì còn lâu trận đấu này mới phân thắng bại được!”, Diệp Thu nhìn hai người họ rồi gật đầu nói.

“Diệp Thu!”

“Dạ?”

“Con có thể nhìn ra hai người họ ai mạnh ai yếu không?”, Mục Vỹ hỏi.

“Theo con thấy, thiên chủ đó như thần tiên rồi, sự nắm bắt về sức mạnh và võ kỹ của ông ta phải gọi là hoàn hảo. Còn thánh chủ thì có thực lực yếu hơn một chút, nhưng sư phụ cũng biết Khổ Thiên Quyết rồi còn gì. Năm xưa, Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn còn lợi hại hơn đầy tiên thuật!”

Hai người dùng chân nguyên để trò chuyện rồi lại quan sát trận đấu trên cao.

Nhưng bây giờ, không biết tại sao Mục Vỹ lại cảm thấy hơi kỳ quái.

Hắn cứ thấy thiên chủ đó có vẻ gì đó là lạ.

Song, thánh chủ của điện Khổ Thiên còn lạ hơn.

“Diệp Thu, con có thấy trông Huyền Thiên rất lạ không?”

“Lạ ở chỗ nào ạ?”

Mục Vỹ đáp: “Rõ ràng là thiên chủ của núi Huyền Không mà lại không dám lộ mặt với mọi người, riêng điểm này thôi đã quá lạ rồi!”

“Ừm, sư phụ, thật ra con cũng thấy rất khó hiểu!”, Diệp Thu tiếp lời: “Nhưng không phải vì lý do đó, mà nhìn Huyền Thiên làm con nhớ đến một người!”

“Ai?”

“Mục Lang!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ run lên, cảm thấy như bị khơi lại một đoạn ký ức mà mình không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

Mục Lang!

Hay nói đúng hơn phải là Vỹ Lang.

Hàng vạn năm trước, Diệp Thu có thể coi là đồ đệ mà Huyết tôn giả xem trọng nhất, đương nhiên Mục Vỹ cũng có một đồ đệ tương tự.

Người này tên là Vỹ Lang, từ nhỏ đã là một cô nhi.

Mục Vỹ coi trọng y là bởi hắn nhớ lại ngày xưa, mình cũng là một cô nhi, trong lúc khó khăn khổ sở nhất, hắn chỉ mong mình được sống sót, quyết không khuất phục số mệnh, để rồi từng bước bay tới cửu thiên.

Lần đầu tiên Mục Vỹ gặp Vỹ Lang, khi ấy y chỉ là một cậu nhóc chừng mười ba, mười bốn tuổi.

Khi ấy, Mục Vỹ đang trong một chuyến thám hiểm đi tìm bảo vật.

Vừa gặp Vỹ Lang, người trong thôn của y đã bị các võ giả đi qua cướp bảo vật giết hết, còn y vẫn gắng gượng sống tiếp trong thôn thêm mấy tháng nữa, dù cả thôn đều bốc lên mùi thối rữa của người chết.

Trong khoảng thời gian đó, hai chân của Vỹ Lang bị đè gãy, y cố cầm cự trong nhà mình.

Suốt ba tháng trời, Vỹ Lang đã sống nhờ ăn thịt từ xác của cha mẹ huynh muội.

Khi Mục Vỹ gặp Vỹ Lang, y gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng y vẫn cầm xương đập xà nhà bị rơi xuống, trong khi miệng còn đang ngậm một khúc xương.

Trên khúc xương ấy in đầy dấu răng.

Khi ấy, Mục Vỹ đã động lòng trắc ẩn.

Nhìn thấy Vỹ Lang, hắn như trông thấy bản thân mình của ngày xưa, thời hắn trải qua bao ngày tháng trong rừng sâu vật lộn với bầy thú, rồi còn ăn thịt sống của chúng.

Còn Vỹ Lang khi thấy Mục Vỹ thì lập tức cầm khúc xương đâm vào bụng hắn.
Chương 1110: Không phải là đối thủ của Khổ Thanh ư?

Đương nhiên mức độ sát thương này vẫn không gây thương tổn được cho Mục Vỹ, nhưng hắn thấy được nỗi căm hận trong mắt cậu chàng Vỹ Lang ấy.

Phải hận đến nhường nào mới có ánh mắt đó chứ!

Mục Vỹ vô cùng bất ngờ.

Hắn lập tức quyết định nhận y làm đồ đệ.

Vì việc đó mà ban đầu hắn và Huyết Kiêu đã cãi nhau không ít lần.

Huyết Kiêu cho rằng người này là một kẻ vô nhân tính khi trong giây phút cùng đường bí lối đã chọn ăn sống phụ mẫu và huynh đệ của mình, nếu nhận làm đồ đệ thì chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.

Nhưng Mục Vỹ đã khăng khăng như thế, y cũng không phản đối được.

Cuối cùng, được Mục Vỹ dốc lòng chữa thương và dạy dỗ, Vỹ Lang tiến bộ thần tốc.

Sau này, Vỹ Lang đổi tên thành Mục Lang và trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của Mục Vỹ.

Lịch sử mười nghìn năm về trước ghi lại vô số truyền thuyết nói về Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả.

Bên cạnh đó cũng ghi chép rất nhiều giai thoại về học trò của hai người họ.

Nhưng thời gian trôi qua, Vỹ tôn giả rời đi, Huyết tôn giả thì qua đời, núi Huyền Không cũng cấm tiệt mọi tin tức về hai người nên một số bí văn dần dần biến mất.

Vỹ Lang chính là Mục Lang.

Nhưng rất ít người biết cuối cùng ái đồ của Vỹ tôn giả đi về đâu.

Người này tựa như một đóa phù dung sớm nở tối tàn tại tiểu thế giới Tam Thiên, tung tích ở đâu không ai hay.

Chỉ có nhóm Mục Vỹ và Diệp Thu biết.

Năm đó, Mục Vỹ từng tự nghĩ ra một môn công pháp tên là Chiến Thần Quyết - một công pháp dành riêng cho cường giả cảnh giới Sinh Tử.

Hắn dành cả một trăm năm để nghiên cứu công pháp này. Thật ra Mục Vỹ làm vậy là để truyền cho Mục Lang như một minh chứng cho tình thầy trò trăm năm của hai người.

Tuy nhiên, hắn không biết rằng bản thân tu luyện công pháp này thì không sao, nhưng vì Mục Lang có tâm ma quá lớn nên sau khi tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân bị tắc nghẽn, lại thêm kinh mạch ở chân y thời trẻ từng bị gãy nên bị phản phệ, rơi vào cảnh tàn tật.

Lúc đó không nhiều người biết chuyện này.

Mọi người chỉ thấy rằng Mục Lang bỗng nhiên mất bóng khỏi dòng sông của lịch sử khi mà sự hiển hách của y còn chưa kịp kéo dài bao lâu.

Nguyên nhân là do sau khi đôi chân bị tàn tật, Mục Lang không còn tu võ được nữa mà chỉ có thể đi đứng bình thường.

Chính vì vậy mà giữa y và Mục Vỹ có một sự xa cách không thể xóa nhòa. Thế rồi Mục Lang biến mất tăm, chẳng để lại dấu vết gì giữa thế giới rộng lớn này.

Lúc ấy, Mục Vỹ gần như lật tung cả tiểu thế giới Tam Thiên nhằm tìm thiên tài địa bảo có thể chữa bệnh cho Mục Lang đồng thời ráo riết tìm kiếm y.

Nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức gì.

Thế nên trong khoảng thời gian đó, Mục Vỹ gần như phát điên.

Tiếc rằng mãi đến khi phi thăng lên đại thế giới Vạn Thiên, hắn vẫn không biết gì về tung tích của Mục Lang.

Chuyện này trở thành tâm bệnh của Mục Vỹ.

Sau đó hắn đã nhờ Huyết Kiêu theo dõi tin tức của Mục Lang nhưng cuối cùng vẫn không nhận lại được gì.

"Phù..."

Những ký ức chợt hiện về trong tâm trí, Mục Vỹ khẽ thở dài.

"Dường như năm đó nhị sư phụ đã phát hiện ra manh mối gì, nhưng người chưa kịp điều tra kĩ thì đã bị người của núi Huyền Không giết!", Diệp Thu trầm giọng nói: "Có khả năng tin tức về Mục Lang có liên quan đến núi Huyền Không!"

"Không thể nào!"

Nhìn hai người đang đánh nhau ở trên cao, Mục Vỹ lắc đầu.

"Huyền Thiên sao có thể là Mục Lang được. Lão ta là đứa con bị nhà họ Huyền ruồng bỏ, bị gãy kinh mạch từ nhỏ, làm gì có chuyện lão là Mục Lang!"

Hắn bác bỏ: "Chưa kể nếu như là Mục Lang thật thì sao Huyền Thiên có thể trơ mắt nhìn Huyết Kiêu bị núi Huyền Không giết chứ. Không thể nào, chuyện này quá vô lý!"

Mục Vỹ liên tục lắc đầu, ánh mắt chứng tỏ hắn đang thấy quá hoang đường.

Dù nói gì đi nữa thì Mục Lang cũng là đồ đệ hắn, còn Huyết Kiêu là huynh đệ hắn, nếu Mục Lang thật sự là Huyền Thiên mà họ đang thấy thì làm sao y có thể bàng quan nhìn huynh đệ thân thiết của sư phụ mình bị sát hại chứ.

Thậm chí còn có thể nói Huyền Thiên chính là chủ mưu trong kế hoạch giết Huyết Kiêu nữa là.

Sau khi liên hệ hai chuyện này với nhau, dù thế nào Mục Vỹ cũng không tin vào phán đoán của Diệp Thu.

"Sư phụ, con chỉ đoán vậy thôi chứ không chắc đâu!", y thấy vẻ mặt Mục Vỹ trở nên kì lạ bèn vội vàng giải thích.

"Hừ! Thằng nhóc thối này, lần sau mà nói bậy nữa thì coi chừng ta lột da con!"

"Không dám, không dám!"

Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hùa theo Mục Vỹ.

Uỳnh...

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền đến từ không trung.

Sau âm thanh kinh thiên động địa ấy, một bóng người từ trên trời rơi xuống như sao băng.

"Huyền Thiên!"

"Thiên chủ!"

Những người thuộc núi Huyền Không đều hốt hoảng khi nhìn thấy người đang rơi xuống là ai.

Ngay cả thiên chủ cũng không phải đối thủ của Khổ Thanh ư?

Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Khổ Thanh.

Bị rơi tự do xuống nhưng Huyền Thiên gắng gượng dừng lại, lão ta ngẩng đầu nhìn lên trên.

"Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn đúng là ghê gớm thật, đến Bàn Thiên Kinh cũng không chống lại nổi", Huyền Thiên nhìn Khổ Thanh và lạnh giọng nói.

Ai nấy đều sợ hãi sát khí ẩn chứa trong giọng điệu lạnh lùng ấy.

"Tuy Bàn Thiên Kinh là thứ các ngươi được truyền lại từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nhưng suy cho cùng vẫn còn hơi yếu kém. Khổ Hải Thiên Tôn của hàng chục triệu năm về trước có thiên phú cao bậc nào chứ, có thể sánh ngang với Vỹ tôn giả đấy! Khổ Thiên Quyết do ông ấy sáng tạo ra tất nhiên là vô cùng uy lực rồi!"

Khổ Thanh nói với vẻ kiêu ngạo: "Chỉ tiếc là sức mạnh của ta có hạn, chứ không thì vừa rồi ngươi đã chết rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom