-
Chương 1116-1120
Chương 1116: Diệt Thiên Tam Thức
“Hả?”
Mọi người đều ngẩn người khi thấy hành động kỳ lạ này của Mục Vỹ.
Đến Vỹ Lang cũng thấy kinh ngạc.
“Đại Sách Mệnh Thuật không chỉ lấy mạng sống để đổi sang tu vi, mà còn có thể đổi lấy năng lực mạnh mẽ hơn. Vỹ Lang, dù hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng có chết thì ta cũng phải khiến ngươi bị thương nặng. Huyết Minh, Diệp Thu và phụ thân ta sớm muộn sẽ xử lý ngươi!”
“Diệt Thiên Tam Thức!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi lao tới.
Ngay sau đó, gần như hắn lại biến đổi.
“Biến đi!”
Thấy Mục Vỹ giở nhiều đòn sát thủ ra, Vỹ Lang bắt đầu thấy hơi hoang mang.
Kiếp trước, y là đồ đệ của Vỹ Tôn nên biết sư phụ mình lợi hại đến mức nào, những việc người bình thường không làm được thì sư phụ y vẫn có thể.
Những chuyện người ta không dám nghĩ đến, nhưng sư phụ y thì dám.
Càng dây dưa lâu, sẽ càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một lát sau, Vỹ Lang đã nắm chặt một tấm lệnh bài cũ kỹ trong tay.
Tấm lệnh bài cổ này chỉ bé bằng ngón tay cái, nhưng sức mạnh khủng khiếp của nó lại khiến Mục Vỹ thấy hơi khiếp sợ.
Vỹ Lang có dính líu tới Tam Thập Tam Thiên Cửu Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn, hơn nữa chắc chắn hai thế lực lớn của thượng giới này cũng biết chuyện Huyền Thiên bị Vỹ Lang thay thế, nhưng họ đã ngầm cho phép.
Điều này chứng tỏ, họ coi trọng Vỹ Lang hơn Huyền Thiên, vì thế chắc chắn Vỹ Lang được sở hữu những món bảo bối phi thường.
Song, dù biết là vậy, nhưng bây giờ Mục Vỹ không còn đường lui nữa rồi.
Vỹ Lang đã thi triển Chiến Thần Quyết, Khổ Thanh không thể chịu được sức mạnh hợp nhất của nó.
Nhóm Tần Mộng Dao và Diệp Thu thì càng không phải đối thủ của Vỹ Lang.
Còn Mục Vỹ có thể chống đỡ được đòn tấn công của Vỹ Lang là nhờ Đại Sách Mệnh Thuật.
Nhưng hắn không thể thi triển công pháp nghịch thiên này quá lâu được.
Nếu vậy, hắn chỉ còn cách liều mạng một phen, đánh cho Vỹ Lang bị thương nặng, để người của Huyết Minh được nghỉ ngơi một lúc.
Trong mười nghìn năm tuổi thọ của mình, Mục Vỹ đã đốt mất bảy nghìn năm, nhưng vẫn còn ba nghìn năm nữa.
“Ngươi định làm gì đấy hả?”
Thấy Mục Vỹ lại khởi động Đại Sách Mệnh Thuật, Quy Nhất đờ người hỏi.
“Ta muốn dùng ba nghìn năm tuổi thọ để đổi lấy Diệt Thiên Tam Thức, ta phải bắt Vỹ Lang trả giá thật đắt!”
“Ngươi không giết được hắn đâu!”
Giọng nói của Quy Nhất vang lên trong đầu Mục Vỹ.
“Ta biết, nhưng khiến hắn mất vài chục năm mới hồi phục được, cũng đủ thời gian để đám Diệp Thu nghỉ ngơi rồi!”
Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Quy Nhất, xin lỗi nhé! Chắc ta không thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi được rồi!”
Dứt lời, mắt Mục Vỹ loé lên một tia kiên định.
Hắn biết nếu mình tiêu hao tuổi thọ tiếp thì Vỹ Lang cũng sẽ bị thương.
Nhưng hắn còn rõ hơn là Vỹ Lang có bảo bối của tiên môn, vì thế dù hắn có dùng thực lực của hiện giờ, cũng không thể khiến y bị thương nặng được.
Nhưng Mục Vỹ lại tin tưởng Diệt Thiên Tam Thức một cách tuyệt đối.
“Lúc nào ngươi cũng tự tin như vậy, kể cả ngày xưa và bây giờ!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết không? Đó chính là điểm ta ghét nhất ở ngươi, ngươi tưởng mình là ai chứ? A!”
Cùng lúc đó, sóng biển sau lưng Vỹ Lang cuộn dâng rồi ập vào đảo Lạc Hồn.
Mọi người tin chắc rằng, con sóng này mà tràn vào là đảo Lạc Hồn sẽ bị nhấn chìm ngay.
Nhưng họ biết rõ là bây giờ, không ai có thể ngăn cản Vỹ Lang được.
Dù Mục Vỹ đã thi triển Đại Sách Mệnh Thuật thì cũng chỉ tăng thực lực lên tầng thứ năm cảnh giới Sinh Tử, nhưng Vỹ Lang đã ở tầng thứ bảy đỉnh phong của cảnh giới này rồi.
Thêm sức mạnh của Chiến Thần Quyết nữa thì ai mà đọ lại nổi y.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ đứng phía trước con sóng chợt giơ tay lên.
Sau đó, bàn tay hắn đã biến thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn đó lập tức lao về phía con sóng ở đằng trước.
Rào! Con sóng vốn không gì địch nổi ấy đã hoá thành thác nước rồi rơi xuống trước chưởng ấn đó.
Ngay sau đó, chưởng ấn vẫn chưa biến mất, mà tiếp tục bay về phía Vỹ Lang.
“Cút!”
Thấy chưởng ấn đó áp sát mình, Vỹ Lang sầm mặt hô lên rồi xông ra.
Song đúng lúc này lại có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Chưởng ấn đang lao đi với khí thế mạnh mẽ bất ngờ uốn lượn khi Vỹ Lang lao tới, sau đó bàn tay đó nắm chặt vào khoảng không rồi tóm chặt lấy người của Vỹ Lang.
Tiếng xương kêu lên răng rắc, khiến mọi người tại đó cảm thấy xương cốt trong người mình đều gãy vụn.
Một tiếng gầm đau đớn vang lên từ trong chưởng ấn đó.
“Chiến Thần Quyết! Chiến Ngạo Thương Khung!”
Vỹ Lang hét lên, chiến khí mỏng manh bùng nổ, còn chưởng ấn đó lập tức vỡ tan.
Nhưng lúc này, trông Vỹ Lang rất chật vật.
Y phục trên người y rách tươm, điều quan trọng nhất là đôi chân của y.
Chân y vốn đã bị tật vĩnh viễn, nhiều năm qua, y liên tục tiến hành kế hoạch Huyết Thi là để điều trị cho chân của mình.
Bây giờ, xương cốt trên toàn thân y đã gãy vụn, nhưng vì đã ở cảnh giới Sinh Tử nên dù xương có gãy, vẫn có thể hồi phục lại.
Nhưng đôi chân tật nguyền của y đã lộ ra vào lúc này.
“Đồ bỉ ổi!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi quát.
Chương 1117: Tại sao ngươi lại giết Huyết Kiêu?
“Bỉ ổi? Sao bằng ngươi được!”
Mục Vỹ đã nhắm vào vết thương ở chân của Vỹ Lang, vì thế mới biến chưởng ấn thành quyền, sức mạnh quan trọng nhất của hắn đều dồn hết lại để tấn công đôi chân của Vỹ Lang.
Dứt lời, Mục Vỹ nhìn Vỹ Lang rồi lao lên.
Diệt Thiên Tam Thức có cả thảy ba thức, nhưng ba thức này không có giới hạn nhất định, cũng không có sự khẳng định chính xác.
Nói một cách đúng đắn là ba thức tương đương với ba đòn tấn công, mà các đòn tấn công này có được là nhờ Đại Sách Mệnh Thuật lấy sức mạnh của tự nhiên, Mục Vỹ biết rõ nó mạnh đến mức nào.
“Thức thứ hai!”
Lần này, Mục Vỹ đã mượn sức mạnh của thức thứ hai để thi triển Cửu Nguyên Huyết Luân.
Nhưng lúc này, Cửu Nguyên Huyết Luân chỉ có đường kính một mét.
So với đường kính cả chục nghìn mét khi trước thì bây giờ, nó nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong nó lại mạnh hơn vòng máu cả chục nghìn mét trước gấp nhiều lần.
Giết!
Ngay sau đó, Mục Vỹ nâng vòng máu lên rồi lao ra.
“Lạc Tuyết Thần Châm!”
Giờ, Vỹ Lang cũng đâu thể ngồi chờ chết được.
Y xoè tay ra, một luồng băng châm sắc nhọn bay về phía Mục Vỹ.
Uỳnh…
Ngay sau đó, hai người đã lao vào nhau.
Một tiếng động lớn vang lên, người Vỹ Lang đã bị vòng máu đâm trúng, chân nguyên hộ thể đã bị phá nát.
Cùng lúc đó, thần châm trong tay Vỹ Lang đã đâm vào vòng máu đó.
Sau khi bị kẹt lại một lúc, Lạc Tuyết Thần Châm đã xuyên qua vòng máu rồi đâm vào tim Mục Vỹ.
Hai âm thanh cùng vang lên một lúc.
Dù bị Lạc Tuyết Thần Châm đâm trúng tim, nhưng Mục Vỹ vẫn như không hề hấn gì, tiếp tục điều khiển vòng máu áp chế Vỹ Lang.
Bụp!
Vỹ Lang kêu lên đau đớn, sau đó đã bị Mục Vỹ đánh bay xuống biển.
Sức nổ khủng khiếp khiến Vỹ Lang và Mục Vỹ đều bê bết máu, trông vô cùng nhếch nhác.
“Chết đi!”
Mục Vỹ giáng một cú đấm thật mạnh vào ngực Vỹ Lang.
Bây giờ, Mục Vỹ có thực lực ở tầng năm cảnh giới Sinh Tử nên lực của cú đấm này vô cùng khủng khiếp.
Ngực của Vỹ Lang hơi lún xuống, thậm chí nắm đấm của Mục Vỹ còn xuyên vào người y, đánh y lún sâu xuống biển.
Đáy biển lập tức vang lên âm thanh chấn động.
“Tại sao ngươi lại giết Huyết Kiêu?”
“Tại sao hả?”
“Tại sao?”
Mục Vỹ tung hết đấm này đến đấm khác như không hề định dừng tay, Vỹ Lang nằm bên dưới mồm miệng toác máu, trông như đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng chẳng mấy chốc, sau khi đánh đấm một hồi, Mục Vỹ như mất hết sức lực, động tác cũng chậm dần.
“Không phải ngươi lợi hại lắm sao?”
Đúng lúc này, Vỹ Lang chợt trở mình rồi đạp vào ngực Mục Vỹ.
Máu tươi chảy ra như thác từ miệng Mục Vỹ.
“Vỹ ca!”
“Vỹ Nhi!”
“Minh chủ!”
“Sư phụ!”
Thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức nhao lên rồi chạy tới.
“Đến đây!”
Thấy tất cả mọi người xông đến, Vỹ Lang mỉm cười, một chiếc đĩa ngọc đã xuất hiện trong tay y.
Chiếc đĩa ngọc đó bay lên cao hàng nghìn mét, từng luồng ánh sáng chiếu xuống, chia cắt tất cả mọi người.
Khổ Thanh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó dang tay, một luồng bi thương vây xung quanh y rồi toả ra khắp các phía.
Ngay sau đó, Khổ Thanh tung một chưởng ra.
Bụp…
Lực phản phệ mãnh liệt khiến Khổ Thanh tái mặt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
“Không có tác dụng đâu, đây là Tiên Khí đấy, có biết không hả?”
Thấy Khổ Thanh ra đòn tốn công vô ích, Vỹ Lang không thèm quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, mục tiêu trong đời ta là giết ngươi. Vì thế hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết, Huyết Kiêu chết rồi, ngươi cũng nên đi bầu bạn với hắn đi!”
Dứt lời, Vỹ Lang lập tức lao tới.
Chiếc đĩa ngọc dao động nhanh hơn trong không gian, nước biển bên dưới hai người cuộn dâng mãnh liệt.
“Ta phải giết ngươi!”
Nói rồi, Vỹ Lang xông tới.
Không biết y sử dụng bản lĩnh gì, nhưng khi y lao tới, chiếc đĩa ngọc cũng chấn động tới mức khiến người ta khiếp đảm.
Các cột sáng chiếu từ chiếc đĩa ngọc ấy xuống.
Phụt, Mục Vỹ đứng yên như tượng, để mặc cho những cột sáng ấy xuyên qua người.
Từng vết thương xuất hiện trên người hắn, dù đã có thể chất mạnh mẽ sau khi hoá rồng, nhưng bây giờ hắn cũng không thể chịu nổi.
“Mục Vỹ, chịu chết đi!”
Để hoàn thành tâm nguyện từ nhiều năm, Vỹ Lang tăng tốc, âm thanh giết chóc như tiếng cổ vũ, khiến ai cũng phải phát run.
Bụp bụp.
Hết quyền này đến quyền khác, nhưng lần này người ra đòn là Vỹ Lang, chứ không phải Mục Vỹ.
Thấy Mục Vỹ be bét máu, mọi người ở bên ngoài không gian của chiếc đĩa ngọc đều gào thét điên cuồng, nhưng chẳng thể làm gì được.
Trái lại, người của nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung đều tỏ vẻ như trút được gánh nặng.
Nếu thế này mà còn không giết được Mục Vỹ thì họ nghĩ chắc phải cỡ thần tiên mưới giết hắn được.
“Đủ chưa?”
Nhưng Mục Vỹ đang bị đánh túi bụi lại chợt bật ra một câu.
“Cái gì?”
“Những gì ta nợ ngươi đã trả đủ chưa? Vỹ Lang!”
Trông Mục Vỹ lúc này hệt như một con quái vật hình người, mặt mày còn biến dạng.
“Đủ rồi, nhưng ta vẫn phải giết ngươi!”
Dứt lời, Vỹ Lang dựng tay thành đao rồi chém xuống đầu Mục Vỹ.
Chương 1118: Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi!
Ầm!
Giữa lúc đó, Mục Vỹ không biết lấy sức lực từ đâu ra chộp lấy bàn tay đang giơ lên của Vỹ Lang chỉ bằng một tay.
"Nếu đã đủ rồi thì ngươi phải trả toàn bộ mọi thứ lại cho Huyết Kiêu, kể cả mạng sống của đệ ấy!"
Một tiếng phập vang lên ngay sau khi hắn dứt lời.
Thế rồi, những người xung quanh trợn tròn mắt khi thấy Vỹ Lang bị Mục Vỹ đào tim ra khỏi lồng ngực.
Lúc rời khỏi cơ thể Vỹ Lang, trái tim y vẫn đập thình thịch đầy sức sống như cũ.
Vào khoảnh khắc tim bị móc ra, Vỹ Lang liên tục hộc máu.
Thậm chí máu của hai người đã nhuộm vùng biển dưới chân thành màu đỏ tươi.
Bộp một tiếng, Mục Vỹ bóp vỡ quả tim mà không chút do dự.
Vỹ Lang gần như mất toàn bộ sức mạnh kể từ giây phút ấy.
Nhưng dường như Mục Vỹ đã dùng hết uy lực của thức thứ ba để ngăn cản đòn tấn công đến từ y mới phản kích được, thế nên giờ đây hắn cũng thở hồng hộc trong mỏi mệt.
Giờ đây hai người không khác gì đèn cạn dầu, bất kì một võ giả cảnh giới Vũ Tiên nào đều có thể giết chết họ.
Tuy nhiên, người nào cũng biết rằng không ai nói trước được gì khi vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Chết người hơn là đến lúc này vẫn chưa có ai phá vỡ được cái đĩa ngọc đang bao phủ bên trên.
"Tim ngươi quá dơ bẩn, còn dạ dày ngươi thì sao!"
Mục Vỹ gần như vồ lấy Vỹ Lang, hắn dùng tay đâm thủng người y và móc dạ dày của y ra một cách tàn nhẫn.
Khung cảnh này làm tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Những kẻ dưới trướng núi Huyền Không, nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung thì lạnh cả người.
Lẽ nào đến cả Vỹ Lang cũng không phải đối thủ của Mục Vỹ ư?
Mục Vỹ bò úp sấp trên người Vỹ Lang và liên tục cấu xé cơ thể y.
Nhưng sau cùng, sau khi tiếng vật nhọn xẻo thịt vang lên, Mục Vỹ không còn sức lực nào nữa, ngồi bệt xuống.
Lúc này phần áo trước tim hắn nhuộm đỏ.
Lạc Tuyết Thần Châm chính là Tiên Khí. Nếu là thánh khí bình thường thì dù bị đâm trúng tim, có thể hắn vẫn không chết.
Nhưng lần này là Tiên Khí!
Máu chảy lênh láng khắp ngực Mục Vỹ.
Hắn chỉ có thể làm đến đây thôi!
Thi thể của Vỹ Lang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, nó đã gần như bị xé xác ra.
Mục Vỹ giơ tay, một luồng hỏa diễm dần dần bao phủ khắp cơ thể y.
"A!"
Nỗi thống khổ tê tâm liệt phế buộc Vỹ Lang thét gào.
"Mục Vỹ, ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Xác chết của Vỹ Lang hoàn toàn biến thành tro nhưng linh hồn thật của y lại hóa thành một cái bóng mờ và bị hút vào trong đĩa ngọc.
"Ngươi tưởng mình vẫn sống được chắc?"
Xác Vỹ Lang đã bị thiêu hủy, chỉ có linh hồn thật là còn sức sống!
"Tại sao ta không được sống?"
Vỹ Lang cười khà khà: "Chỉ cần ta tìm được một thi thể khác trong vòng dưới một trăm năm thì trùng sinh lần nữa là chuyện dễ như ăn cháo. Thi thể của Huyền Thiên quá phù hợp với ta!"
Nghe thấy lời này, những ai trong núi Huyền Không đều tỏ ra khó chịu.
Huyền Thiên chết thật rồi!
Thiên chủ mà họ kính trọng bấy lâu nay đã là một người khác rồi.
"Nhưng còn ngươi, Mục Vỹ, lần này không ai cứu được ngươi đâu!", Vỹ Lang lạnh lùng nói.
"Bây giờ ngươi giết nổi ta không?"
Hiện giờ, cơ thể Mục Vỹ bắt đầu lão hóa.
Mười nghìn năm tuổi thọ đã bị Đại Sách Mệnh Thuật bào mòn, hắn không sống được bao lâu nữa.
Cộng thêm vết thương nơi trái tim, hắn chưa chết ngay đã là kỳ tích rồi.
"Tiếc quá, thất bại rồi. Kiêu đệ, đại ca có lỗi với đệ!"
Nét mặt Mục Vỹ trở nên suy sụp nhưng ánh mắt hắn đầy quyết tâm.
"Nhưng ta nhất định phải giải quyết kẻ này!"
Không biết lấy sức lực từ đâu, Mục Vỹ đứng dậy lần nữa.
Nhưng lần này, hắn nhìn linh hồn thật đã trở nên hư ảo trên đĩa ngọc của Vỹ Lang và mỉm cười.
"Dù có chết ta cũng phải kéo ngươi theo!"
Phút chốc, Mục Vỹ thình lình bay đến.
"Ngươi không giết được ta đâu. Ngươi đã không còn là ngươi trong quá khứ, ngươi không giết được ta!"
Vỹ Lang quát to, bỗng nhiên có thêm một thanh Tiên Khí khác hiện ra giữa hai tay y.
Đến bây giờ, y đã lấy ra đến ba loại Tiên Khí.
Những người xung quanh ngây ra như phỗng.
Đối với bọn họ, Hư Tiên Khí là chí bảo quý hiếm trên đời, Tiên Khí thì chỉ biết thèm thuồng trong mơ, thế mà giờ đây Vỹ Lang lại lấy ra món Tiên Khí thứ ba!
Nó đứng bằng ba chân, là một tiên đỉnh đen tuyền.
"Mục Vỹ, cuối cùng ngươi vẫn không sống nổi đâu, mà ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn người nhà, bạn bè ngươi nhìn thấy dáng vẻ già cỗi này nên ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Trong chốc lát, tiên đỉnh bao bọc lấy người Mục Vỹ rồi cùng hắn biến mất giữa không trung một cách kỳ lạ.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người tức khắc sửng sốt.
Kết thúc rồi ư?
Kết quả là Vỹ Lang thắng sao?
"Ta nói rồi, dù có chết cũng phải kéo ngươi theo!"
Song, tiên đỉnh vừa biến mất thì một giọng nói không biết từ đâu cất lên.
Kèm theo giọng nói ấy là một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân Vỹ Lang.
Linh hồn thật của y bị ba luồng thiên hỏa đốt cháy.
"A!"
Vỹ Lang phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, Vỹ Lang khép năm ngón tay lại thành đao rồi dứt khoát chặt bỏ đôi chân của mình làm phát ra những âm thanh roẹt roẹt.
Nhưng sau khi chặt chân, y cũng hiểu rằng cho dù mình tìm được cơ thể thích hợp để nhập vào thì chân mình coi như bỏ rồi.
"Mục Vỹ, Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"
Giọng nói tàn khốc truyền vào tai mỗi một người tại đây, linh hồn thật của Vỹ Lang biến mất vào trong đĩa ngọc.
Cái đĩa ngọc cũng xẹt qua trời như sao băng, biến mất tăm.
Chương 1119: Hắn sẽ không chết
Khổ Thanh thấy vậy thì hoảng hốt, cũng hóa thành một tia sáng đuổi theo.
Trong trận chiến quyết liệt này, hai người đã dùng hết mọi thủ đoạn để chiến đấu.
Nhưng cuối cùng Mục Vỹ vẫn chết!
Vỹ Lang thì có thể phải nghỉ ngơi dưỡng sức trong vòng một trăm năm tới.
Các thế lực lớn còn lại thấy tình hình không ổn bèn vội vàng rút lui.
Vỹ Lang bị thương nặng nề, về cơ bản thì hiện tại chẳng khác gì đã chết, nhiều lắm là chỉ sử dụng nổi Tiên Khí để chạy trốn.
Giờ đây, với đối thủ là liên minh Huyết Minh và điện Khổ Thiên, núi Huyền Không hoàn toàn sa cơ thất thế.
Giờ mà không chạy thì đừng hòng còn đường thoát.
"Giết!"
Nhưng các phe phái lớn vừa muốn rút lui thì một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng bất chợt cất lên.
Tần Mộng Dao vừa dứt câu, nhân mã các nơi tức tốc xông pha ra trận một lần nữa.
Có điều lần này đã khác, cái chết của Mục Vỹ khiến họ cuồng nộ.
Tiếng chém giết và tiếng rống giận vang lên hết lần này đến lần khác.
Đây mới là lúc cuộc đại chiến chân chính bắt đầu!
Tần Mộng Dao bần thần đứng yên một chỗ.
Cô nhớ lại những gì Mục Vỹ từng nói với mình.
"Kể muội nghe nhé hiền thê của huynh, trước đây phu quân của muội là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, là người sáng lập nên Vỹ Minh, được vạn người kính ngưỡng, lợi hại lắm đó nha!"
Lúc ấy cô cứ tưởng Mục Vỹ chỉ đang đùa thôi.
Nhưng lúc này nhớ lại mới thấy trò đùa này chân thực biết bao.
Thảo nào, thảo nào huynh ấy cứ muốn báo thù cho Huyết Kiêu.
Thảo nào ngày xưa huynh ấy khờ khạo bỗng nhiên thành một người xuất chúng.
Bấy giờ Tần Mộng Dao mới hiểu ra.
Trên người cô ẩn chứa thần phách Băng Hoàng. Đây là thần thú cao cấp hơn Thiên Tinh Huyền Xà của Phong Ngọc Nhi rất nhiều.
Đoạt xác trùng sinh, sống lại vào mười nghìn năm sau!
Câu chuyện này mới nghe qua thì khó mà tưởng tượng, nhưng nó đã được kiểm chứng bởi Mục Vỹ!
Nhìn cảnh biển tiêu điều xơ xác, Tần Mộng Dao thất thần suy nghĩ.
Nếu có thể, cô tình nguyện mình không thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, Mục Vỹ cũng không tài giỏi như thế này.
Nhưng nếu vậy thì liệu có cô và Mục Vỹ hôm nay không?
Khuôn mặt Tần Mộng Dao thấm đẫm nước mắt.
"Tần tiểu thư!"
Nhưng giữa lúc đó, một bóng dáng đi tới bên cạnh cô.
"Hắc Lân tiên sinh!"
Lang vương Hắc Lân là một con sói bị Mục Vỹ thu phục trong hang rồng.
Mặc dù Tần Mộng Dao không biết Mục Vỹ đã thu phục Hắc Lân bằng cách nào nhưng thật sự người này chưa bao giờ làm trái lời hắn.
"Có lẽ ta nên nói với cô chuyện này!"
Mặt mày Hắc Lân trắng bệch, ông ta kể rằng: "Trước đây Mục Vỹ đã ký Sinh Tử Ám Ấn với ta. Nếu người bị kết chết thì người ký sẽ không hề hấn gì, nhưng nếu người ký chết thì người bị ký sẽ bỏ mạng ngay lập tức!"
Cái gì!
Tần Mộng Dao vô cùng bàng hoàng trước tin tức ấy.
"Ta cũng thế!"
Thiên Vô Viêm cũng đi ra.
Phải nói rằng trong số những người đang phẫn nộ xung quanh, Thiên Vô Viêm là người lo lắng nhất.
Y mong mỏi Mục Vỹ sẽ sống sót hơn bất cứ ai.
Bởi vì nếu hắn chết vào lúc này thì y cũng sẽ chết.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Thiên Vô Viêm không biết cái chết của mình sẽ như nào sau khi ký kết Sinh Tử Ám Ấn với Mục Vỹ.
Nếu Mục Vỹ bỏ mạng thì y sẽ chết ra sao?
Trước kia, khi còn ở Huyết Minh, Thiên Vô Viêm luôn thấy Mục Vỹ là một người đáng tin cậy, nhưng hiện giờ có trời mới biết món Tiên Khí mà Vỹ Lang lấy ra cuối cùng đã đưa Mục Vỹ đi đâu.
Thế là đủ biết ngày nào y cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ rồi.
Từ trước đến nay Mục Vỹ luôn là một người chuyên mang họa vào thân, lỡ may ngày nào đó ngủm củ tỏi thì y chưa kịp hưởng lạc đã bay màu rồi.
Nhưng Thiên Vô Viêm chẳng còn cách nào.
Hắc Lân an ủi Tần Mộng Dao: "Thế nên hắn không chết đâu!"
Thật ra mối bận tâm của ông ta là trứng rồng chứ nào phải Mục Vỹ.
Lúc nào hắn cũng mang theo trứng rồng bên mình.
Trong đợt núi Huyền Không tiến công mới đây, Mục Vỹ vốn định kết hợp trứng rồng với Huyền Minh Tru Tiên Trận nhưng ý định ấy đã bị bóp chết từ trong trứng nước do bị Hắc Lân phản đối.
Nhưng giờ đây không thấy Mục Vỹ đâu, vậy còn trứng rồng!
Hắc Lần đau đầu không thôi.
Vừa sốt ruột khi nào bản thân sẽ bị mất mạng, vừa phải lo lắng cho an nguy của trứng rồng!
"Huynh ấy sẽ không chết, huynh ấy sẽ không chết!"
Tần Mộng Dao nhìn trời bằng đôi mắt đẫm lệ.
"Vỹ ca, muội nhất định sẽ tìm được huynh!"
Giọng nói trong veo men theo biển khơi dậy sóng dần dần truyền đi xa.
Tình hình lúc này của các thế lực hợp tác với núi Huyền Không của Vỹ Lang và các thế lực hợp tác với Mục Vỹ hoàn toàn thay đổi.
Bị đội quân Huyết Minh truy đuổi ráo riết, liên minh các thế lực lớn chịu tổn thất nặng nề.
Không lâu sau, một bóng người bay tới.
Đó là Mục Thanh Vũ!
Giờ đây, trên khuôn mặt tái nhợt của ông ấy lộ vẻ đau đớn.
"Chạy mất rồi!"
Khổ Thanh tỏ ra chán nản: "Tốc độ của cái đĩa ngọc đó quá nhanh, ta không đuổi kịp!"
"Mục thúc thúc đừng tự trách!"
Tần Mộng Dao nói thẳng: "Vỹ ca đã ký Sinh Tử Ám Ấn với Hắc Lân tiên sinh và Thiên Vô Viêm. Hai người đó chưa chết thì Vỹ ca vẫn còn sống. Chỉ là chúng ta cần phải bắt được Vỹ Lang và tra hỏi y xem y đã đưa Vỹ ca đi đâu!"
Chương 1120: Nam tử mặc áo xanh
"Vỹ Nhi không chết sao?"
Mục Thanh Vũ còn mừng rỡ hơn cả Tần Mộng Dao.
Cô nhanh chóng kể lại chuyện của Hắc Lân và Thiên Vô Viêm cho ông ấy nghe.
"Tốt quá, tốt quá rồi!"
Người Mục Thanh Vũ hơi run run, ông ấy nói: "Mộng Dao, chuyện này phải giữ bí mật kĩ càng. Kể từ hôm nay, điện Khổ Thiên ta sẽ giúp đỡ con bảo vệ Hắc Lân và Thiên Vô Viêm an toàn bằng mọi cách, cho đến khi... Mục Vỹ trở về!"
"Vâng!"
Tần Mộng Dao gật đầu.
"Trước mắt Vỹ Lang đã bị thương nặng nhưng núi Huyền Không vẫn còn kẻ trên thượng giới làm hậu thuẫn, ta đoán bốn hộ pháp của núi Huyền Không cũng không dám xằng bậy đâu".
Mục Thanh Vũ nói với giọng nghiêm túc: "Do đó ta nghĩ Vỹ Lang phải cần khoảng một trăm năm nữa mới bình phục được. Vỹ Nhi đang câu giờ cho các con đấy, thời gian tới Huyết Minh cũng phải xốc lại tinh thần. Nếu không thì lúc Vỹ Nhi trở về, người làm cha như ta không còn mặt mũi nào gặp nó nữa!"
"Con biết rồi ạ, Mục thúc thúc!"
Tần Mộng Dao biết chứ.
Rõ ràng Mục Vỹ đã biết chắc cho dù dùng Đại Sách Mệnh Thuật hay Diệt Thiên Tam Thức đi chăng nữa thì vẫn không thể thực sự giết chết Vỹ Lang.
Nhưng dù không thể lấy mạng y thì Huyết Minh vẫn có ít nhất một trăm năm để dưỡng sức. Một trăm năm này là đủ cho Huyết Minh trưởng thành.
Sau trận chiến này, tuy Huyết Minh chịu nhiều đả kích nhưng cũng rút được nhiều kinh nghiệm quý giá.
Có phụ thân và Dao Nhi ở đây, Mục Vỹ tin rằng họ sẽ không gặp bất trắc gì
Kế hoạch của núi Huyền Không, nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung và các thế lực lớn khác xem như dã tràng xe cát, thậm chí là tổn thất nặng nề, phải đợi hàng chục năm nữa mới hồi phục lại được.
Có lẽ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ bình lặng trong vòng mấy chục năm tới.
Nhìn khung cảnh hoang tàn trên biển cùng với Huyền Minh Tru Tiên Trận đã bị hư hại, những người xung quanh bỗng chìm vào im lặng.
Tuy nhiên, sau đó, một làn sóng bỗng nhiên dâng lên phá tan sự yên ả của biển.
Một bóng người bước ra từ con sóng.
Người nọ mặc y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc nhưng lại làm người khác thấy xa xôi hệt một bức tranh phong cảnh giữa núi non nghìn trùng.
"Địch tấn công!"
Thấy người vừa đến, thành viên của Huyết Minh còn ở đây lập tức cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chiến tranh mới kết thúc thì người này xuất hiện. Tình huống hiện tại quá nhạy cảm, họ không thể không đề phòng.
"Ngươi là ai?"
Chu Vân Văn đi ra khỏi nhóm Huyết Minh, nhìn người nọ và cẩn thận hỏi.
Ngay cả ông ta cũng không thể đánh giá thực lực của người này nằm ở đâu.
Chu Vân Văn lúc thì cảm giác toàn bộ cơ thể người này không hề có một tia dao động nào của chân nguyên, lúc thì thấy y phát ra lượng chân nguyên hùng hậu đến khó thở.
"Các vị đừng sợ!"
Người thanh niên mặc áo xanh nọ chắp tay và cười nói với mọi người: "Tại hạ là Tạ Thanh. Tại hạ tới đây không phải vì ý xấu gì cả, chỉ là do cảm nhận được hình như nơi này có một lượng chân nguyên rất lớn. Có phải vừa xảy ra một trận chiến lớn không?"
Ai nấy đều nhìn người thanh niên tự xưng là Tạ Thanh này với vẻ cạn lời.
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Nhìn xung quanh thôi là đủ biết rồi!
"Ngươi tự nhìn mà xem!"
Vương Tâm Nhã tiến lên một bước, hậm hực quát: "Mắt mũi để đâu vậy, không thấy hay sao mà hỏi?"
Chiến tranh mới kết thúc, một số cao thủ của Huyết Minh đang đau đớn rên rỉ vì bị thương, nhìn một cái thôi là thấy rồi, thế mà người này còn tới hỏi nữa. Đúng là không biết điều!
Làm sao mà tâm trạng Vương Tâm Nhã vui vẻ nổi.
"Tâm Nhi!"
Câu trả lời thô lỗ của cô ta làm Tần Mộng Dao nhíu mày.
Không biết thực lực của người đang đứng trước mặt họ thế nào, lai lịch ra sao, nếu đắc tội mà không suy nghĩ thì e rằng sẽ mang lại một kẻ thù hùng mạnh khác cho Huyết Minh mất.
Nghe thấy lời nói của Vương Tâm Nhã, nam tử áo xanh hơi chụm ngón tay, sát khí dần trỗi dậy.
Nhưng nam tử bỗng nghĩ đến điều gì, y nhắm mắt rồi thầm hít thở sâu ba lần.
Nam tử nhớ rằng có một người nói với mình rằng mỗi khi thấy bực tức thì hít sâu ba lần, nghĩ lại bộ dạng của mình sau khi bị người kia dạy dỗ vì đã phạm sai lầm trong quá khứ thì sẽ bình tĩnh lại.
Cảm nhận được đất trời trong một phút giây nào đó đã biến đổi dữ dội, Tần Mộng Dao hốt hoảng kéo Vương Tâm Nhã ra sau mình.
"Phù..."
Sau khi thở hắt ra, người thanh niên lên tiếng: "Xin lỗi, ta mới tới đây, cảm nhận được chân nguyên nơi này quá kỳ lạ nên không để ý, thật lòng xin lỗi!"
Nói rồi thanh niên chắp tay và cúi đầu, cứ như một con người khác.
"Xem ra các vị vừa trải qua một cuộc đại chiến. Tại hạ đi ngang qua đây, muốn hỏi xem có phải vừa rồi có người sử dụng bí pháp cấm gì không?"
"Bí pháp cấm?"
Những người xung quanh nghe vậy đều lắc đầu.
Thanh niên thấy bọn họ không hiểu bí pháp cấm là gì bèn muốn giải thích, đột nhiên một giọng nói trong veo cất lên.
"Đúng là vậy!"
Tần Mộng Dao gật đầu, trả lời: "Chắc võ kỹ đánh đổi tuổi thọ để có được sức mạnh cũng được tính là bí pháp cấm mà ngươi nói đúng không?"
"Đại Sách Mệnh Thuật!"
Câu trả lời của cô làm người thanh niên run lên. Y nhìn Tần Mộng Dao.
Bị người thanh niên nhìn, Tần Mộng Dao lập tức không nhúc nhích nổi. Toàn thân cô vô cùng nặng nề.
"Ơ? Thần phách của bộ tộc Băng Hoàng! Có cả con nối dõi nữa!"
Thanh niên biết mình quá phấn khích nên lại thất lễ, y áy náy nhìn Tần Mộng Dao.
“Hả?”
Mọi người đều ngẩn người khi thấy hành động kỳ lạ này của Mục Vỹ.
Đến Vỹ Lang cũng thấy kinh ngạc.
“Đại Sách Mệnh Thuật không chỉ lấy mạng sống để đổi sang tu vi, mà còn có thể đổi lấy năng lực mạnh mẽ hơn. Vỹ Lang, dù hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng có chết thì ta cũng phải khiến ngươi bị thương nặng. Huyết Minh, Diệp Thu và phụ thân ta sớm muộn sẽ xử lý ngươi!”
“Diệt Thiên Tam Thức!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi lao tới.
Ngay sau đó, gần như hắn lại biến đổi.
“Biến đi!”
Thấy Mục Vỹ giở nhiều đòn sát thủ ra, Vỹ Lang bắt đầu thấy hơi hoang mang.
Kiếp trước, y là đồ đệ của Vỹ Tôn nên biết sư phụ mình lợi hại đến mức nào, những việc người bình thường không làm được thì sư phụ y vẫn có thể.
Những chuyện người ta không dám nghĩ đến, nhưng sư phụ y thì dám.
Càng dây dưa lâu, sẽ càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một lát sau, Vỹ Lang đã nắm chặt một tấm lệnh bài cũ kỹ trong tay.
Tấm lệnh bài cổ này chỉ bé bằng ngón tay cái, nhưng sức mạnh khủng khiếp của nó lại khiến Mục Vỹ thấy hơi khiếp sợ.
Vỹ Lang có dính líu tới Tam Thập Tam Thiên Cửu Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn, hơn nữa chắc chắn hai thế lực lớn của thượng giới này cũng biết chuyện Huyền Thiên bị Vỹ Lang thay thế, nhưng họ đã ngầm cho phép.
Điều này chứng tỏ, họ coi trọng Vỹ Lang hơn Huyền Thiên, vì thế chắc chắn Vỹ Lang được sở hữu những món bảo bối phi thường.
Song, dù biết là vậy, nhưng bây giờ Mục Vỹ không còn đường lui nữa rồi.
Vỹ Lang đã thi triển Chiến Thần Quyết, Khổ Thanh không thể chịu được sức mạnh hợp nhất của nó.
Nhóm Tần Mộng Dao và Diệp Thu thì càng không phải đối thủ của Vỹ Lang.
Còn Mục Vỹ có thể chống đỡ được đòn tấn công của Vỹ Lang là nhờ Đại Sách Mệnh Thuật.
Nhưng hắn không thể thi triển công pháp nghịch thiên này quá lâu được.
Nếu vậy, hắn chỉ còn cách liều mạng một phen, đánh cho Vỹ Lang bị thương nặng, để người của Huyết Minh được nghỉ ngơi một lúc.
Trong mười nghìn năm tuổi thọ của mình, Mục Vỹ đã đốt mất bảy nghìn năm, nhưng vẫn còn ba nghìn năm nữa.
“Ngươi định làm gì đấy hả?”
Thấy Mục Vỹ lại khởi động Đại Sách Mệnh Thuật, Quy Nhất đờ người hỏi.
“Ta muốn dùng ba nghìn năm tuổi thọ để đổi lấy Diệt Thiên Tam Thức, ta phải bắt Vỹ Lang trả giá thật đắt!”
“Ngươi không giết được hắn đâu!”
Giọng nói của Quy Nhất vang lên trong đầu Mục Vỹ.
“Ta biết, nhưng khiến hắn mất vài chục năm mới hồi phục được, cũng đủ thời gian để đám Diệp Thu nghỉ ngơi rồi!”
Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Quy Nhất, xin lỗi nhé! Chắc ta không thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi được rồi!”
Dứt lời, mắt Mục Vỹ loé lên một tia kiên định.
Hắn biết nếu mình tiêu hao tuổi thọ tiếp thì Vỹ Lang cũng sẽ bị thương.
Nhưng hắn còn rõ hơn là Vỹ Lang có bảo bối của tiên môn, vì thế dù hắn có dùng thực lực của hiện giờ, cũng không thể khiến y bị thương nặng được.
Nhưng Mục Vỹ lại tin tưởng Diệt Thiên Tam Thức một cách tuyệt đối.
“Lúc nào ngươi cũng tự tin như vậy, kể cả ngày xưa và bây giờ!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết không? Đó chính là điểm ta ghét nhất ở ngươi, ngươi tưởng mình là ai chứ? A!”
Cùng lúc đó, sóng biển sau lưng Vỹ Lang cuộn dâng rồi ập vào đảo Lạc Hồn.
Mọi người tin chắc rằng, con sóng này mà tràn vào là đảo Lạc Hồn sẽ bị nhấn chìm ngay.
Nhưng họ biết rõ là bây giờ, không ai có thể ngăn cản Vỹ Lang được.
Dù Mục Vỹ đã thi triển Đại Sách Mệnh Thuật thì cũng chỉ tăng thực lực lên tầng thứ năm cảnh giới Sinh Tử, nhưng Vỹ Lang đã ở tầng thứ bảy đỉnh phong của cảnh giới này rồi.
Thêm sức mạnh của Chiến Thần Quyết nữa thì ai mà đọ lại nổi y.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ đứng phía trước con sóng chợt giơ tay lên.
Sau đó, bàn tay hắn đã biến thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn đó lập tức lao về phía con sóng ở đằng trước.
Rào! Con sóng vốn không gì địch nổi ấy đã hoá thành thác nước rồi rơi xuống trước chưởng ấn đó.
Ngay sau đó, chưởng ấn vẫn chưa biến mất, mà tiếp tục bay về phía Vỹ Lang.
“Cút!”
Thấy chưởng ấn đó áp sát mình, Vỹ Lang sầm mặt hô lên rồi xông ra.
Song đúng lúc này lại có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Chưởng ấn đang lao đi với khí thế mạnh mẽ bất ngờ uốn lượn khi Vỹ Lang lao tới, sau đó bàn tay đó nắm chặt vào khoảng không rồi tóm chặt lấy người của Vỹ Lang.
Tiếng xương kêu lên răng rắc, khiến mọi người tại đó cảm thấy xương cốt trong người mình đều gãy vụn.
Một tiếng gầm đau đớn vang lên từ trong chưởng ấn đó.
“Chiến Thần Quyết! Chiến Ngạo Thương Khung!”
Vỹ Lang hét lên, chiến khí mỏng manh bùng nổ, còn chưởng ấn đó lập tức vỡ tan.
Nhưng lúc này, trông Vỹ Lang rất chật vật.
Y phục trên người y rách tươm, điều quan trọng nhất là đôi chân của y.
Chân y vốn đã bị tật vĩnh viễn, nhiều năm qua, y liên tục tiến hành kế hoạch Huyết Thi là để điều trị cho chân của mình.
Bây giờ, xương cốt trên toàn thân y đã gãy vụn, nhưng vì đã ở cảnh giới Sinh Tử nên dù xương có gãy, vẫn có thể hồi phục lại.
Nhưng đôi chân tật nguyền của y đã lộ ra vào lúc này.
“Đồ bỉ ổi!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi quát.
Chương 1117: Tại sao ngươi lại giết Huyết Kiêu?
“Bỉ ổi? Sao bằng ngươi được!”
Mục Vỹ đã nhắm vào vết thương ở chân của Vỹ Lang, vì thế mới biến chưởng ấn thành quyền, sức mạnh quan trọng nhất của hắn đều dồn hết lại để tấn công đôi chân của Vỹ Lang.
Dứt lời, Mục Vỹ nhìn Vỹ Lang rồi lao lên.
Diệt Thiên Tam Thức có cả thảy ba thức, nhưng ba thức này không có giới hạn nhất định, cũng không có sự khẳng định chính xác.
Nói một cách đúng đắn là ba thức tương đương với ba đòn tấn công, mà các đòn tấn công này có được là nhờ Đại Sách Mệnh Thuật lấy sức mạnh của tự nhiên, Mục Vỹ biết rõ nó mạnh đến mức nào.
“Thức thứ hai!”
Lần này, Mục Vỹ đã mượn sức mạnh của thức thứ hai để thi triển Cửu Nguyên Huyết Luân.
Nhưng lúc này, Cửu Nguyên Huyết Luân chỉ có đường kính một mét.
So với đường kính cả chục nghìn mét khi trước thì bây giờ, nó nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong nó lại mạnh hơn vòng máu cả chục nghìn mét trước gấp nhiều lần.
Giết!
Ngay sau đó, Mục Vỹ nâng vòng máu lên rồi lao ra.
“Lạc Tuyết Thần Châm!”
Giờ, Vỹ Lang cũng đâu thể ngồi chờ chết được.
Y xoè tay ra, một luồng băng châm sắc nhọn bay về phía Mục Vỹ.
Uỳnh…
Ngay sau đó, hai người đã lao vào nhau.
Một tiếng động lớn vang lên, người Vỹ Lang đã bị vòng máu đâm trúng, chân nguyên hộ thể đã bị phá nát.
Cùng lúc đó, thần châm trong tay Vỹ Lang đã đâm vào vòng máu đó.
Sau khi bị kẹt lại một lúc, Lạc Tuyết Thần Châm đã xuyên qua vòng máu rồi đâm vào tim Mục Vỹ.
Hai âm thanh cùng vang lên một lúc.
Dù bị Lạc Tuyết Thần Châm đâm trúng tim, nhưng Mục Vỹ vẫn như không hề hấn gì, tiếp tục điều khiển vòng máu áp chế Vỹ Lang.
Bụp!
Vỹ Lang kêu lên đau đớn, sau đó đã bị Mục Vỹ đánh bay xuống biển.
Sức nổ khủng khiếp khiến Vỹ Lang và Mục Vỹ đều bê bết máu, trông vô cùng nhếch nhác.
“Chết đi!”
Mục Vỹ giáng một cú đấm thật mạnh vào ngực Vỹ Lang.
Bây giờ, Mục Vỹ có thực lực ở tầng năm cảnh giới Sinh Tử nên lực của cú đấm này vô cùng khủng khiếp.
Ngực của Vỹ Lang hơi lún xuống, thậm chí nắm đấm của Mục Vỹ còn xuyên vào người y, đánh y lún sâu xuống biển.
Đáy biển lập tức vang lên âm thanh chấn động.
“Tại sao ngươi lại giết Huyết Kiêu?”
“Tại sao hả?”
“Tại sao?”
Mục Vỹ tung hết đấm này đến đấm khác như không hề định dừng tay, Vỹ Lang nằm bên dưới mồm miệng toác máu, trông như đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng chẳng mấy chốc, sau khi đánh đấm một hồi, Mục Vỹ như mất hết sức lực, động tác cũng chậm dần.
“Không phải ngươi lợi hại lắm sao?”
Đúng lúc này, Vỹ Lang chợt trở mình rồi đạp vào ngực Mục Vỹ.
Máu tươi chảy ra như thác từ miệng Mục Vỹ.
“Vỹ ca!”
“Vỹ Nhi!”
“Minh chủ!”
“Sư phụ!”
Thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức nhao lên rồi chạy tới.
“Đến đây!”
Thấy tất cả mọi người xông đến, Vỹ Lang mỉm cười, một chiếc đĩa ngọc đã xuất hiện trong tay y.
Chiếc đĩa ngọc đó bay lên cao hàng nghìn mét, từng luồng ánh sáng chiếu xuống, chia cắt tất cả mọi người.
Khổ Thanh tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó dang tay, một luồng bi thương vây xung quanh y rồi toả ra khắp các phía.
Ngay sau đó, Khổ Thanh tung một chưởng ra.
Bụp…
Lực phản phệ mãnh liệt khiến Khổ Thanh tái mặt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
“Không có tác dụng đâu, đây là Tiên Khí đấy, có biết không hả?”
Thấy Khổ Thanh ra đòn tốn công vô ích, Vỹ Lang không thèm quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, mục tiêu trong đời ta là giết ngươi. Vì thế hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết, Huyết Kiêu chết rồi, ngươi cũng nên đi bầu bạn với hắn đi!”
Dứt lời, Vỹ Lang lập tức lao tới.
Chiếc đĩa ngọc dao động nhanh hơn trong không gian, nước biển bên dưới hai người cuộn dâng mãnh liệt.
“Ta phải giết ngươi!”
Nói rồi, Vỹ Lang xông tới.
Không biết y sử dụng bản lĩnh gì, nhưng khi y lao tới, chiếc đĩa ngọc cũng chấn động tới mức khiến người ta khiếp đảm.
Các cột sáng chiếu từ chiếc đĩa ngọc ấy xuống.
Phụt, Mục Vỹ đứng yên như tượng, để mặc cho những cột sáng ấy xuyên qua người.
Từng vết thương xuất hiện trên người hắn, dù đã có thể chất mạnh mẽ sau khi hoá rồng, nhưng bây giờ hắn cũng không thể chịu nổi.
“Mục Vỹ, chịu chết đi!”
Để hoàn thành tâm nguyện từ nhiều năm, Vỹ Lang tăng tốc, âm thanh giết chóc như tiếng cổ vũ, khiến ai cũng phải phát run.
Bụp bụp.
Hết quyền này đến quyền khác, nhưng lần này người ra đòn là Vỹ Lang, chứ không phải Mục Vỹ.
Thấy Mục Vỹ be bét máu, mọi người ở bên ngoài không gian của chiếc đĩa ngọc đều gào thét điên cuồng, nhưng chẳng thể làm gì được.
Trái lại, người của nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung đều tỏ vẻ như trút được gánh nặng.
Nếu thế này mà còn không giết được Mục Vỹ thì họ nghĩ chắc phải cỡ thần tiên mưới giết hắn được.
“Đủ chưa?”
Nhưng Mục Vỹ đang bị đánh túi bụi lại chợt bật ra một câu.
“Cái gì?”
“Những gì ta nợ ngươi đã trả đủ chưa? Vỹ Lang!”
Trông Mục Vỹ lúc này hệt như một con quái vật hình người, mặt mày còn biến dạng.
“Đủ rồi, nhưng ta vẫn phải giết ngươi!”
Dứt lời, Vỹ Lang dựng tay thành đao rồi chém xuống đầu Mục Vỹ.
Chương 1118: Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi!
Ầm!
Giữa lúc đó, Mục Vỹ không biết lấy sức lực từ đâu ra chộp lấy bàn tay đang giơ lên của Vỹ Lang chỉ bằng một tay.
"Nếu đã đủ rồi thì ngươi phải trả toàn bộ mọi thứ lại cho Huyết Kiêu, kể cả mạng sống của đệ ấy!"
Một tiếng phập vang lên ngay sau khi hắn dứt lời.
Thế rồi, những người xung quanh trợn tròn mắt khi thấy Vỹ Lang bị Mục Vỹ đào tim ra khỏi lồng ngực.
Lúc rời khỏi cơ thể Vỹ Lang, trái tim y vẫn đập thình thịch đầy sức sống như cũ.
Vào khoảnh khắc tim bị móc ra, Vỹ Lang liên tục hộc máu.
Thậm chí máu của hai người đã nhuộm vùng biển dưới chân thành màu đỏ tươi.
Bộp một tiếng, Mục Vỹ bóp vỡ quả tim mà không chút do dự.
Vỹ Lang gần như mất toàn bộ sức mạnh kể từ giây phút ấy.
Nhưng dường như Mục Vỹ đã dùng hết uy lực của thức thứ ba để ngăn cản đòn tấn công đến từ y mới phản kích được, thế nên giờ đây hắn cũng thở hồng hộc trong mỏi mệt.
Giờ đây hai người không khác gì đèn cạn dầu, bất kì một võ giả cảnh giới Vũ Tiên nào đều có thể giết chết họ.
Tuy nhiên, người nào cũng biết rằng không ai nói trước được gì khi vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Chết người hơn là đến lúc này vẫn chưa có ai phá vỡ được cái đĩa ngọc đang bao phủ bên trên.
"Tim ngươi quá dơ bẩn, còn dạ dày ngươi thì sao!"
Mục Vỹ gần như vồ lấy Vỹ Lang, hắn dùng tay đâm thủng người y và móc dạ dày của y ra một cách tàn nhẫn.
Khung cảnh này làm tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Những kẻ dưới trướng núi Huyền Không, nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung thì lạnh cả người.
Lẽ nào đến cả Vỹ Lang cũng không phải đối thủ của Mục Vỹ ư?
Mục Vỹ bò úp sấp trên người Vỹ Lang và liên tục cấu xé cơ thể y.
Nhưng sau cùng, sau khi tiếng vật nhọn xẻo thịt vang lên, Mục Vỹ không còn sức lực nào nữa, ngồi bệt xuống.
Lúc này phần áo trước tim hắn nhuộm đỏ.
Lạc Tuyết Thần Châm chính là Tiên Khí. Nếu là thánh khí bình thường thì dù bị đâm trúng tim, có thể hắn vẫn không chết.
Nhưng lần này là Tiên Khí!
Máu chảy lênh láng khắp ngực Mục Vỹ.
Hắn chỉ có thể làm đến đây thôi!
Thi thể của Vỹ Lang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, nó đã gần như bị xé xác ra.
Mục Vỹ giơ tay, một luồng hỏa diễm dần dần bao phủ khắp cơ thể y.
"A!"
Nỗi thống khổ tê tâm liệt phế buộc Vỹ Lang thét gào.
"Mục Vỹ, ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Xác chết của Vỹ Lang hoàn toàn biến thành tro nhưng linh hồn thật của y lại hóa thành một cái bóng mờ và bị hút vào trong đĩa ngọc.
"Ngươi tưởng mình vẫn sống được chắc?"
Xác Vỹ Lang đã bị thiêu hủy, chỉ có linh hồn thật là còn sức sống!
"Tại sao ta không được sống?"
Vỹ Lang cười khà khà: "Chỉ cần ta tìm được một thi thể khác trong vòng dưới một trăm năm thì trùng sinh lần nữa là chuyện dễ như ăn cháo. Thi thể của Huyền Thiên quá phù hợp với ta!"
Nghe thấy lời này, những ai trong núi Huyền Không đều tỏ ra khó chịu.
Huyền Thiên chết thật rồi!
Thiên chủ mà họ kính trọng bấy lâu nay đã là một người khác rồi.
"Nhưng còn ngươi, Mục Vỹ, lần này không ai cứu được ngươi đâu!", Vỹ Lang lạnh lùng nói.
"Bây giờ ngươi giết nổi ta không?"
Hiện giờ, cơ thể Mục Vỹ bắt đầu lão hóa.
Mười nghìn năm tuổi thọ đã bị Đại Sách Mệnh Thuật bào mòn, hắn không sống được bao lâu nữa.
Cộng thêm vết thương nơi trái tim, hắn chưa chết ngay đã là kỳ tích rồi.
"Tiếc quá, thất bại rồi. Kiêu đệ, đại ca có lỗi với đệ!"
Nét mặt Mục Vỹ trở nên suy sụp nhưng ánh mắt hắn đầy quyết tâm.
"Nhưng ta nhất định phải giải quyết kẻ này!"
Không biết lấy sức lực từ đâu, Mục Vỹ đứng dậy lần nữa.
Nhưng lần này, hắn nhìn linh hồn thật đã trở nên hư ảo trên đĩa ngọc của Vỹ Lang và mỉm cười.
"Dù có chết ta cũng phải kéo ngươi theo!"
Phút chốc, Mục Vỹ thình lình bay đến.
"Ngươi không giết được ta đâu. Ngươi đã không còn là ngươi trong quá khứ, ngươi không giết được ta!"
Vỹ Lang quát to, bỗng nhiên có thêm một thanh Tiên Khí khác hiện ra giữa hai tay y.
Đến bây giờ, y đã lấy ra đến ba loại Tiên Khí.
Những người xung quanh ngây ra như phỗng.
Đối với bọn họ, Hư Tiên Khí là chí bảo quý hiếm trên đời, Tiên Khí thì chỉ biết thèm thuồng trong mơ, thế mà giờ đây Vỹ Lang lại lấy ra món Tiên Khí thứ ba!
Nó đứng bằng ba chân, là một tiên đỉnh đen tuyền.
"Mục Vỹ, cuối cùng ngươi vẫn không sống nổi đâu, mà ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn người nhà, bạn bè ngươi nhìn thấy dáng vẻ già cỗi này nên ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Trong chốc lát, tiên đỉnh bao bọc lấy người Mục Vỹ rồi cùng hắn biến mất giữa không trung một cách kỳ lạ.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người tức khắc sửng sốt.
Kết thúc rồi ư?
Kết quả là Vỹ Lang thắng sao?
"Ta nói rồi, dù có chết cũng phải kéo ngươi theo!"
Song, tiên đỉnh vừa biến mất thì một giọng nói không biết từ đâu cất lên.
Kèm theo giọng nói ấy là một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân Vỹ Lang.
Linh hồn thật của y bị ba luồng thiên hỏa đốt cháy.
"A!"
Vỹ Lang phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, Vỹ Lang khép năm ngón tay lại thành đao rồi dứt khoát chặt bỏ đôi chân của mình làm phát ra những âm thanh roẹt roẹt.
Nhưng sau khi chặt chân, y cũng hiểu rằng cho dù mình tìm được cơ thể thích hợp để nhập vào thì chân mình coi như bỏ rồi.
"Mục Vỹ, Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"
Giọng nói tàn khốc truyền vào tai mỗi một người tại đây, linh hồn thật của Vỹ Lang biến mất vào trong đĩa ngọc.
Cái đĩa ngọc cũng xẹt qua trời như sao băng, biến mất tăm.
Chương 1119: Hắn sẽ không chết
Khổ Thanh thấy vậy thì hoảng hốt, cũng hóa thành một tia sáng đuổi theo.
Trong trận chiến quyết liệt này, hai người đã dùng hết mọi thủ đoạn để chiến đấu.
Nhưng cuối cùng Mục Vỹ vẫn chết!
Vỹ Lang thì có thể phải nghỉ ngơi dưỡng sức trong vòng một trăm năm tới.
Các thế lực lớn còn lại thấy tình hình không ổn bèn vội vàng rút lui.
Vỹ Lang bị thương nặng nề, về cơ bản thì hiện tại chẳng khác gì đã chết, nhiều lắm là chỉ sử dụng nổi Tiên Khí để chạy trốn.
Giờ đây, với đối thủ là liên minh Huyết Minh và điện Khổ Thiên, núi Huyền Không hoàn toàn sa cơ thất thế.
Giờ mà không chạy thì đừng hòng còn đường thoát.
"Giết!"
Nhưng các phe phái lớn vừa muốn rút lui thì một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng bất chợt cất lên.
Tần Mộng Dao vừa dứt câu, nhân mã các nơi tức tốc xông pha ra trận một lần nữa.
Có điều lần này đã khác, cái chết của Mục Vỹ khiến họ cuồng nộ.
Tiếng chém giết và tiếng rống giận vang lên hết lần này đến lần khác.
Đây mới là lúc cuộc đại chiến chân chính bắt đầu!
Tần Mộng Dao bần thần đứng yên một chỗ.
Cô nhớ lại những gì Mục Vỹ từng nói với mình.
"Kể muội nghe nhé hiền thê của huynh, trước đây phu quân của muội là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, là người sáng lập nên Vỹ Minh, được vạn người kính ngưỡng, lợi hại lắm đó nha!"
Lúc ấy cô cứ tưởng Mục Vỹ chỉ đang đùa thôi.
Nhưng lúc này nhớ lại mới thấy trò đùa này chân thực biết bao.
Thảo nào, thảo nào huynh ấy cứ muốn báo thù cho Huyết Kiêu.
Thảo nào ngày xưa huynh ấy khờ khạo bỗng nhiên thành một người xuất chúng.
Bấy giờ Tần Mộng Dao mới hiểu ra.
Trên người cô ẩn chứa thần phách Băng Hoàng. Đây là thần thú cao cấp hơn Thiên Tinh Huyền Xà của Phong Ngọc Nhi rất nhiều.
Đoạt xác trùng sinh, sống lại vào mười nghìn năm sau!
Câu chuyện này mới nghe qua thì khó mà tưởng tượng, nhưng nó đã được kiểm chứng bởi Mục Vỹ!
Nhìn cảnh biển tiêu điều xơ xác, Tần Mộng Dao thất thần suy nghĩ.
Nếu có thể, cô tình nguyện mình không thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, Mục Vỹ cũng không tài giỏi như thế này.
Nhưng nếu vậy thì liệu có cô và Mục Vỹ hôm nay không?
Khuôn mặt Tần Mộng Dao thấm đẫm nước mắt.
"Tần tiểu thư!"
Nhưng giữa lúc đó, một bóng dáng đi tới bên cạnh cô.
"Hắc Lân tiên sinh!"
Lang vương Hắc Lân là một con sói bị Mục Vỹ thu phục trong hang rồng.
Mặc dù Tần Mộng Dao không biết Mục Vỹ đã thu phục Hắc Lân bằng cách nào nhưng thật sự người này chưa bao giờ làm trái lời hắn.
"Có lẽ ta nên nói với cô chuyện này!"
Mặt mày Hắc Lân trắng bệch, ông ta kể rằng: "Trước đây Mục Vỹ đã ký Sinh Tử Ám Ấn với ta. Nếu người bị kết chết thì người ký sẽ không hề hấn gì, nhưng nếu người ký chết thì người bị ký sẽ bỏ mạng ngay lập tức!"
Cái gì!
Tần Mộng Dao vô cùng bàng hoàng trước tin tức ấy.
"Ta cũng thế!"
Thiên Vô Viêm cũng đi ra.
Phải nói rằng trong số những người đang phẫn nộ xung quanh, Thiên Vô Viêm là người lo lắng nhất.
Y mong mỏi Mục Vỹ sẽ sống sót hơn bất cứ ai.
Bởi vì nếu hắn chết vào lúc này thì y cũng sẽ chết.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Thiên Vô Viêm không biết cái chết của mình sẽ như nào sau khi ký kết Sinh Tử Ám Ấn với Mục Vỹ.
Nếu Mục Vỹ bỏ mạng thì y sẽ chết ra sao?
Trước kia, khi còn ở Huyết Minh, Thiên Vô Viêm luôn thấy Mục Vỹ là một người đáng tin cậy, nhưng hiện giờ có trời mới biết món Tiên Khí mà Vỹ Lang lấy ra cuối cùng đã đưa Mục Vỹ đi đâu.
Thế là đủ biết ngày nào y cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ rồi.
Từ trước đến nay Mục Vỹ luôn là một người chuyên mang họa vào thân, lỡ may ngày nào đó ngủm củ tỏi thì y chưa kịp hưởng lạc đã bay màu rồi.
Nhưng Thiên Vô Viêm chẳng còn cách nào.
Hắc Lân an ủi Tần Mộng Dao: "Thế nên hắn không chết đâu!"
Thật ra mối bận tâm của ông ta là trứng rồng chứ nào phải Mục Vỹ.
Lúc nào hắn cũng mang theo trứng rồng bên mình.
Trong đợt núi Huyền Không tiến công mới đây, Mục Vỹ vốn định kết hợp trứng rồng với Huyền Minh Tru Tiên Trận nhưng ý định ấy đã bị bóp chết từ trong trứng nước do bị Hắc Lân phản đối.
Nhưng giờ đây không thấy Mục Vỹ đâu, vậy còn trứng rồng!
Hắc Lần đau đầu không thôi.
Vừa sốt ruột khi nào bản thân sẽ bị mất mạng, vừa phải lo lắng cho an nguy của trứng rồng!
"Huynh ấy sẽ không chết, huynh ấy sẽ không chết!"
Tần Mộng Dao nhìn trời bằng đôi mắt đẫm lệ.
"Vỹ ca, muội nhất định sẽ tìm được huynh!"
Giọng nói trong veo men theo biển khơi dậy sóng dần dần truyền đi xa.
Tình hình lúc này của các thế lực hợp tác với núi Huyền Không của Vỹ Lang và các thế lực hợp tác với Mục Vỹ hoàn toàn thay đổi.
Bị đội quân Huyết Minh truy đuổi ráo riết, liên minh các thế lực lớn chịu tổn thất nặng nề.
Không lâu sau, một bóng người bay tới.
Đó là Mục Thanh Vũ!
Giờ đây, trên khuôn mặt tái nhợt của ông ấy lộ vẻ đau đớn.
"Chạy mất rồi!"
Khổ Thanh tỏ ra chán nản: "Tốc độ của cái đĩa ngọc đó quá nhanh, ta không đuổi kịp!"
"Mục thúc thúc đừng tự trách!"
Tần Mộng Dao nói thẳng: "Vỹ ca đã ký Sinh Tử Ám Ấn với Hắc Lân tiên sinh và Thiên Vô Viêm. Hai người đó chưa chết thì Vỹ ca vẫn còn sống. Chỉ là chúng ta cần phải bắt được Vỹ Lang và tra hỏi y xem y đã đưa Vỹ ca đi đâu!"
Chương 1120: Nam tử mặc áo xanh
"Vỹ Nhi không chết sao?"
Mục Thanh Vũ còn mừng rỡ hơn cả Tần Mộng Dao.
Cô nhanh chóng kể lại chuyện của Hắc Lân và Thiên Vô Viêm cho ông ấy nghe.
"Tốt quá, tốt quá rồi!"
Người Mục Thanh Vũ hơi run run, ông ấy nói: "Mộng Dao, chuyện này phải giữ bí mật kĩ càng. Kể từ hôm nay, điện Khổ Thiên ta sẽ giúp đỡ con bảo vệ Hắc Lân và Thiên Vô Viêm an toàn bằng mọi cách, cho đến khi... Mục Vỹ trở về!"
"Vâng!"
Tần Mộng Dao gật đầu.
"Trước mắt Vỹ Lang đã bị thương nặng nhưng núi Huyền Không vẫn còn kẻ trên thượng giới làm hậu thuẫn, ta đoán bốn hộ pháp của núi Huyền Không cũng không dám xằng bậy đâu".
Mục Thanh Vũ nói với giọng nghiêm túc: "Do đó ta nghĩ Vỹ Lang phải cần khoảng một trăm năm nữa mới bình phục được. Vỹ Nhi đang câu giờ cho các con đấy, thời gian tới Huyết Minh cũng phải xốc lại tinh thần. Nếu không thì lúc Vỹ Nhi trở về, người làm cha như ta không còn mặt mũi nào gặp nó nữa!"
"Con biết rồi ạ, Mục thúc thúc!"
Tần Mộng Dao biết chứ.
Rõ ràng Mục Vỹ đã biết chắc cho dù dùng Đại Sách Mệnh Thuật hay Diệt Thiên Tam Thức đi chăng nữa thì vẫn không thể thực sự giết chết Vỹ Lang.
Nhưng dù không thể lấy mạng y thì Huyết Minh vẫn có ít nhất một trăm năm để dưỡng sức. Một trăm năm này là đủ cho Huyết Minh trưởng thành.
Sau trận chiến này, tuy Huyết Minh chịu nhiều đả kích nhưng cũng rút được nhiều kinh nghiệm quý giá.
Có phụ thân và Dao Nhi ở đây, Mục Vỹ tin rằng họ sẽ không gặp bất trắc gì
Kế hoạch của núi Huyền Không, nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung và các thế lực lớn khác xem như dã tràng xe cát, thậm chí là tổn thất nặng nề, phải đợi hàng chục năm nữa mới hồi phục lại được.
Có lẽ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ bình lặng trong vòng mấy chục năm tới.
Nhìn khung cảnh hoang tàn trên biển cùng với Huyền Minh Tru Tiên Trận đã bị hư hại, những người xung quanh bỗng chìm vào im lặng.
Tuy nhiên, sau đó, một làn sóng bỗng nhiên dâng lên phá tan sự yên ả của biển.
Một bóng người bước ra từ con sóng.
Người nọ mặc y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc nhưng lại làm người khác thấy xa xôi hệt một bức tranh phong cảnh giữa núi non nghìn trùng.
"Địch tấn công!"
Thấy người vừa đến, thành viên của Huyết Minh còn ở đây lập tức cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chiến tranh mới kết thúc thì người này xuất hiện. Tình huống hiện tại quá nhạy cảm, họ không thể không đề phòng.
"Ngươi là ai?"
Chu Vân Văn đi ra khỏi nhóm Huyết Minh, nhìn người nọ và cẩn thận hỏi.
Ngay cả ông ta cũng không thể đánh giá thực lực của người này nằm ở đâu.
Chu Vân Văn lúc thì cảm giác toàn bộ cơ thể người này không hề có một tia dao động nào của chân nguyên, lúc thì thấy y phát ra lượng chân nguyên hùng hậu đến khó thở.
"Các vị đừng sợ!"
Người thanh niên mặc áo xanh nọ chắp tay và cười nói với mọi người: "Tại hạ là Tạ Thanh. Tại hạ tới đây không phải vì ý xấu gì cả, chỉ là do cảm nhận được hình như nơi này có một lượng chân nguyên rất lớn. Có phải vừa xảy ra một trận chiến lớn không?"
Ai nấy đều nhìn người thanh niên tự xưng là Tạ Thanh này với vẻ cạn lời.
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Nhìn xung quanh thôi là đủ biết rồi!
"Ngươi tự nhìn mà xem!"
Vương Tâm Nhã tiến lên một bước, hậm hực quát: "Mắt mũi để đâu vậy, không thấy hay sao mà hỏi?"
Chiến tranh mới kết thúc, một số cao thủ của Huyết Minh đang đau đớn rên rỉ vì bị thương, nhìn một cái thôi là thấy rồi, thế mà người này còn tới hỏi nữa. Đúng là không biết điều!
Làm sao mà tâm trạng Vương Tâm Nhã vui vẻ nổi.
"Tâm Nhi!"
Câu trả lời thô lỗ của cô ta làm Tần Mộng Dao nhíu mày.
Không biết thực lực của người đang đứng trước mặt họ thế nào, lai lịch ra sao, nếu đắc tội mà không suy nghĩ thì e rằng sẽ mang lại một kẻ thù hùng mạnh khác cho Huyết Minh mất.
Nghe thấy lời nói của Vương Tâm Nhã, nam tử áo xanh hơi chụm ngón tay, sát khí dần trỗi dậy.
Nhưng nam tử bỗng nghĩ đến điều gì, y nhắm mắt rồi thầm hít thở sâu ba lần.
Nam tử nhớ rằng có một người nói với mình rằng mỗi khi thấy bực tức thì hít sâu ba lần, nghĩ lại bộ dạng của mình sau khi bị người kia dạy dỗ vì đã phạm sai lầm trong quá khứ thì sẽ bình tĩnh lại.
Cảm nhận được đất trời trong một phút giây nào đó đã biến đổi dữ dội, Tần Mộng Dao hốt hoảng kéo Vương Tâm Nhã ra sau mình.
"Phù..."
Sau khi thở hắt ra, người thanh niên lên tiếng: "Xin lỗi, ta mới tới đây, cảm nhận được chân nguyên nơi này quá kỳ lạ nên không để ý, thật lòng xin lỗi!"
Nói rồi thanh niên chắp tay và cúi đầu, cứ như một con người khác.
"Xem ra các vị vừa trải qua một cuộc đại chiến. Tại hạ đi ngang qua đây, muốn hỏi xem có phải vừa rồi có người sử dụng bí pháp cấm gì không?"
"Bí pháp cấm?"
Những người xung quanh nghe vậy đều lắc đầu.
Thanh niên thấy bọn họ không hiểu bí pháp cấm là gì bèn muốn giải thích, đột nhiên một giọng nói trong veo cất lên.
"Đúng là vậy!"
Tần Mộng Dao gật đầu, trả lời: "Chắc võ kỹ đánh đổi tuổi thọ để có được sức mạnh cũng được tính là bí pháp cấm mà ngươi nói đúng không?"
"Đại Sách Mệnh Thuật!"
Câu trả lời của cô làm người thanh niên run lên. Y nhìn Tần Mộng Dao.
Bị người thanh niên nhìn, Tần Mộng Dao lập tức không nhúc nhích nổi. Toàn thân cô vô cùng nặng nề.
"Ơ? Thần phách của bộ tộc Băng Hoàng! Có cả con nối dõi nữa!"
Thanh niên biết mình quá phấn khích nên lại thất lễ, y áy náy nhìn Tần Mộng Dao.
Bình luận facebook