• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1121-1125

Chương 1121: Đại đại tẩu?

"Rốt cuộc ngươi là ai?", lần này Tần Mộng Dao nhìn thanh niên với vẻ cảnh giác cao độ.

Vừa nhìn đã biết trong người cô có thần phách Băng Hoàng, người này không đơn giản chút nào.

"Ta không có ác ý gì đâu, ta chỉ muốn biết ai là người đã thi triển bí pháp cấm đó thôi", nam tử mặc áo xanh hỏi.

"Là minh chủ của Huyết Minh ta - Mục Vỹ!"

Ầm...

Câu vừa dứt, âm thanh chấn động lập tức vang vọng khắp đảo Lạc Hồn.

Cảnh tượng này khiến tất cả thành viên của Huyết Minh sững sờ.

Trong lúc bàng hoàng người này đã tiết lộ tu vi như thế, rốt cuộc y mạnh đến mức nào!

"Xin lỗi!"

Thấy xung quanh trở nên hỗn loạn, người thanh niên lại bối rối: "Ta bất ngờ quá!"

Trong lòng Tạ Thanh thầm cười tự giễu. Sao có thể là người ấy được? Người ấy đã biến mất từ mười nghìn năm trước rồi.

"Chư vị có thể kể cho ta nghe về người này không?"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng Tần Mộng Dao đi ra nói chuyện với nam tử áo xanh.

Nói thế nào thì từng lời nói và cử chỉ của người này đều cho thấy cảnh giới của y rất cao. Nếu y có ý xấu thì đã hãm hại họ từ lâu rồi.

Còn nếu người này có ý tốt thì có lẽ họ nên nhờ y giúp đỡ tìm kiếm Mục Vỹ.

Tần Mộng Dao và Tạ Thanh bắt đầu chuyện trò với nhau.

Mặt trời chậm rãi ngả về tây. Càng nói chuyện, Tần Mộng Dao càng thấy người trước mắt khi nghe cô kể về Mục Vỹ như đang nghe kể chuyện của người nhà, lúc thì mừng rỡ, lúc thì lo âu, lúc thì cười một cách hào hứng.

Đúng là một người kỳ lạ!

"Đại Sách Mệnh Thuật!"

Tạ Thanh nhìn Tần Mộng Dao với vẻ phấn khởi, y cười nói: "Cả đại thế giới Vạn Thiên chỉ có đại ca ta sử dụng được Đại Sách Mệnh Thuật thôi, không ai làm được đâu. Nhất định là đại ca ta, nhất định là đại ca ta!"

Đại ca?

Tần Mộng Dao vô cùng bất ngờ.

"Không đúng, không đúng!"

Tạ Thanh bỗng nghĩ lại, y vừa nhìn Tần Mộng Dao vừa nói: "Ngoại hình khác, tính cách có vẻ cũng khác nhưng tác phong làm việc vẫn như thế. Mà sao lại trở nên háo sắc thế kia, có đến ba nữ nhân luôn. Hồi về Mạnh tiên tử róc xương ca ta cho xem!"

"Sao lại thế này, sao lại thế này! Lẽ nào là đoạt xác trùng sinh, sống lại vào mười nghìn năm sau ư? Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ca ta lợi hại thế mà, sao chết được!"

"Ha ha... Trời không phụ người có lòng, cuối cùng mình cũng tìm được đại ca rồi! Mười nghìn năm, những mười nghìn năm!"

Tạ Thanh ngẩng đầu nhìn trời, rơm rớm nước mắt.

Tần Mộng Dao đứng cạnh y thì chỉ biết ngơ ngác nhìn.

Mặc dù cô không hiểu hết những gì Tạ Thanh vừa nói nhưng tất nhiên vẫn tự suy luận được một hai dựa trên trí thông minh của mình và những hiểu biết có được trong lúc ở bên Mục Vỹ.

"Bây giờ ca ta đang ở đâu?", Tạ Thanh hỏi Tần Mộng Dao.

"Vỹ ca không biết bị Vỹ Lang dùng Tiên Khí truyền tống đến đâu rồi, chưa rõ tung tích nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng!", khuôn mặt Tần Mộng Dao đượm buồn.

Sực nghĩ đến thực lực cao thâm của người này, cô vội vàng nói: "Ngươi đã nói mình là huynh đệ của Vỹ ca thì chắc là có cách tìm ra huynh ấy đúng không?"

Nghe vậy, Tạ Thanh lộ vẻ lúng túng.

"Tiểu nha... À, không đúng, đại tẩu à, không phải đệ khoác lác đâu nhưng nếu là trước đây thì đệ lật tung hàng vạn tiểu thế giới lên tìm luôn cũng được, còn giờ thì không!"

Gì cơ!

"Nói thật với đại tẩu vậy, hiện tại đệ chỉ là một luồng phân thần, di chuyển giữa các tiểu thế giới là tối đa rồi chứ không lên đại thế giới Vạn Thiên nổi nên không truyền tin đi được đâu!"

"Nhưng Vỹ Minh các ngươi rất nhiều người, còn có bốn hộ pháp mà, chẳng phải họ rất quyền năng sao?"

"Nhưng đệ có liên lạc với họ được đâu!"

Tạ Thanh vò đầu bứt tai: "Chết thật, mình mà không trúng kế Vũ Hóa Thiên Cung thì đã không ra nông nỗi này rồi!"

Vũ Hóa Thiên Cung?

Cộng thêm Cửu Nguyên Tiên Môn và Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thì có đến ba thế lực đối địch với Mục Vỹ rồi!

"Đại tẩu đừng lo!"

Tạ Thanh bình tĩnh khuyên: "Đệ không chết được. Đợi khi nào đệ chạy đi được thì đại đại tẩu và bốn hộ pháp sẽ biết chuyện này thôi. Họ còn lo lắng cho huynh ấy hơn đệ nữa!"

"Đại đại tẩu?"

Nữ nhân bao giờ cũng nhạy cảm với sự hiện diện của nữ nhân khác.

"Khụ khụ... Là sư phụ của huynh ấy, ớ, Mạnh tiên tử, là Mạnh tiên tử! Thường ngày bọn đệ gọi chơi cho vui thôi! Đừng để ý, đừng để ý nhé!"

"Ta biết rồi!"

Tần Mộng Dao hừ lạnh.

"Đại tẩu, hàng tỷ phân thần của đệ ở các tiểu thế giới khác cũng tìm kiếm tung tích của đại ca nên đại tẩu yên tâm. Ta sẽ tiếp tục tìm, khi nào tìm được huynh ấy sẽ lập tức báo cho đại tẩu!"

Tạ Thanh liếc nhìn khung cảnh điêu tàn xung quanh rồi hí hửng nói: "Đây chỉ là một luồng phân thần của đệ thôi, hôm nay tới đây không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này nên trước khi đi đệ sẽ giúp mọi người! Mà nếu đại ca trở lại thì đại tẩu nhớ nói cho huynh ấy là đệ làm đấy nhé, đừng để bốn tên kia giành công lao của đệ!"

Tần Mộng Dao nghe vậy thì buồn cười.

Từ việc Tạ Thanh cứ luôn miệng nói đại ca đại ca, cô có thể thấy được Mục Vỹ trong quá khứ chiếm địa vị thế nào trong lòng y.

Tạ Thanh kiên trì tìm kiếm suốt mười nghìn năm, quả là một người bền bỉ!

Y nói xong thì nhìn xung quanh rồi bay lên cao.

Gào...

Phút chốc, một tiếng rồng ngâm vang lên rõ mồn một trên đảo Lạc Hồn.

Rồng!

Đây mới là Thần Long!

Thần Long chân chính!
Chương 1122: Là huynh đệ của Vỹ ca

Vảy trên toàn thân con Thần Long hư ảo đó ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn đã thấy có uy lực phi phàm, bốn cái móng vuốt của nó múa lượn rất khí thế.

“Một nhánh phân thân này của ta đến để tăng thực lực cho các ngươi đây!”

Tạ Thanh vừa nói dứt câu, mình rồng lập tức hóa thành các đốm sáng màu xanh rồi biến mất.

Ngay sau đó, đảo Lạc Hồn đã có sự thay đổi long trời lở đất.

Sau khi bị các đốm sáng ấy rơi trúng người, mọi người đều thấy vết thương trên cơ thể mình đang hồi phục rất nhanh.

Thậm chí những người sắp chết cũng hít thở dễ dàng hơn.

Điều khiến người ta khó tin nhất là đảo Lạc Hồn vốn là một vùng đất hoang vu, nhờ có Huyết Minh trỗi dậy trong năm năm qua thì mới dần bừng sáng.

Nhưng sau trận chiến này, cả hòn đảo đã bị hủy diệt.

Song, bây giờ khi các đốm sáng màu xanh đó rơi xuống, thực vật hay thậm chí là động vật trên đảo đều tăng trưởng nhanh một cách kỳ lạ.

Đến các ngọn cỏ bình thường cũng phát triển thần tốc, tới nỗi sắp biến thành linh quả.

Hay những con thỏ bình thường nhất cũng cao đến mấy chục mét, đã thế còn có linh tính.

Thần kỳ quá!

Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.

“Dao Nhi tỷ, người đó rốt cuộc là ai vậy?”, thấy vậy, Vương Tâm Nhã lập tức đờ người ra.

Đâu chỉ có cô ấy, tất cả mọi người trên đảo Lạc Hồn đều không thể bình tĩnh được.

Nơi này còn là đảo Lạc Hồn không?

“Y là huynh đệ của Vỹ ca”.

Tần Mộng Dao ngước nhìn lên trên cao rồi khẽ đáp.

Huynh đệ?

Sự thay đổi lớn của đảo Lạc Hồn khiến ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.

Nhưng bây giờ, người vui mừng hơn cả họ chính là Tạ Thanh.

Thi thoảng lại có một tiếng kêu trầm thấp vang lên trên một đỉnh núi màu đen rộng mênh mông bát ngát ở đại thế giới Vạn Thiên.

Ngọn núi này có tên là Bất Chu Chi Sơn!

Nơi này là một mật địa, thuộc thế lực lớn có tên Vũ Hóa Thiên Cung của đại thế giới Vạn Thiên.

Hiện giờ có một con Thanh Long dài mấy chục nghìn mét đang ngửa cổ lên trời gào rống, trong tiếng gào của nó có chứa niềm vui bất tận.

“Gào…”

Tiếng gầm này nghe rất bức bối và nhức tai.

“Hôm nay, con rồng điên này sao thế nhỉ? Cứ rống lên miết thôi, hay ăn nhầm cái gì rồi không biết?”

“Ai mà biết được, giết thì không giết được, luyện hóa cũng không luyện hóa được, bắt nó về cũng vô dụng”.

“Không biết các trưởng lão đang nghĩ gì nữa”.

Các đệ tử không ngừng bàn tán.

Nhưng không lâu sau, một bóng người tỏa sáng như sao đã tiến lại gần dãy núi, các đệ tử lập tức im miệng, còn người đó thì đi thẳng vào trong núi.

“Tạ Thanh, giờ ngươi vẫn còn tâm trạng gào thét ở đây ư?”

Người đó đi vào sâu trong núi rồi hô lên.

“Ta thích thì gào đấy, sao nào hả lão già?”, Tạ Thanh nhìn người đó rồi khinh bỉ nói: “Bọn ông chỉ nhốt được ta ở đây thôi, có giỏi thì giết ta đi”.

“Đừng tưởng chúng ta không giết được ngươi thì ngươi có quyền ngông cuồng ở đây”, ông lão đó nói với vẻ tức giận.

Nhưng một lát sau, khi liếc nhìn thân rồng của Tạ Thanh, ông ta lại biến sắc mặt.

“Chết tiệt, ngươi dám lấy vảy rồng làm phân thân rồi lẻn xuống hạ giới!”, ông lão quát: “Ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ, mà vẫn mải miết tìm người đại ca đã chết ấy ư? Mục Vỹ đã chết lâu rồi, Vỹ Minh của ngươi chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn chung tay tiêu diệt trong vòng trăm năm nữa. Đại ca đó của ngươi không còn nữa, thì ngươi nghĩ Vỹ Minh có chống đỡ được không?”

“Vớ vẩn!”

“Hừ!”, ông lão đó nhìn Tạ Thanh rồi vung tay, bắn các ấn ký ra.

“Ta cho ngươi lấy vảy rồng để đi lung tung này, từ nay, ta sẽ phong bế cách hóa thần duy nhất này của ngươi”.

Ông lão vừa nói dứt câu, các chiếc vảy rồng đã mất trên người Tạ Thanh đều bị ông ta cho xuất hiện lại hết.

“Vũ Hóa Phong, lão già khốn kiếp!”

Sau khi cảm thấy hàng vạn phân thân của mình ở tiểu thế giới Tam Thiên đã bị thu về hết, Tạ Thanh lớn tiếng mắng chửi.

“Ngươi cứ chửi tiếp đi, đừng tưởng ngươi là thần thú Thanh Long mà coi trời bằng vung. Bây giờ, Vũ Hóa Thiên Cung ta không thể giết được ngươi, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không thể”.

Ông lão hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.

“Thế là xong”.

Thấy ông ta bỏ đi, Tạ Thanh ảo não nói.

Dù y bị nhốt ở đây, nhưng người của Vũ Hóa Thiên Cung không thể giết được y. Trái lại, y còn âm thầm dùng vảy của mình để hóa thân xuống hạ giới tìm Mục Vỹ.

Kết quả là lần này y đã tìm được tung tích Mục Vỹ, trong lúc vui quá đã phân ra quá nhiều vảy rồng, vì thế mới bị Vũ Hóa Phong phát hiện.

“Thế là xong rồi, bây giờ không biết đại ca thế nào, sao mình tìm được huynh ấy đây? Bốn hộ pháp ngớ ngẩn của Vỹ Minh mang tiếng là bốn đại hộ pháp mà đầu óc chán không thể tả, không đáng tin chút nào”.

Tạ Thanh lẩm bẩm: “May mà mình thông minh, đã bảo với đại tẩu phải lập tức thông báo cho mình khi đại ca về, phải… thông báo… cho mình”.

Nhưng nói đến đây, Tạ Thanh chợt đờ người ra.

Lúc đó, y quá hưng phấn nên chỉ bảo Tần Mộng Dao khi nào Mục Vỹ về tiểu thế giới Tam Thiên thì thông báo cho y.

Nhưng lại không bảo cô ấy phải thông báo bằng cách nào.

Trước kia, y còn có thể dùng vảy rồng để hóa thân nên có thể về tiểu thế giới Tam Thiên bất cứ lúc nào, xem đại ca đã quay lại hay chưa.

Nhưng bây giờ, khả năng ấy đã bị phong bế rồi còn đâu.

Song, y lại chưa nói cho Tần Mộng Dao biết cách liên lạc…

“A!”

Tạ Thanh đập bụp vào đầu mình rồi tức tối nói: “Bảo sao đại ca suốt ngày mắng mình dốt nát, mắng đúng quá mà!”
Chương 1123: Vỹ Minh ở Cửu Thiên Ngân Hà

Cùng lúc đó, ở Cửu Thiên Ngân Hà tại đại thế giới Vạn Thiên.

Đây là nơi mà Vỹ Minh - một thế lực từng được coi là lớn siêu cấp từ hàng vạn năm trước tọa lạc.

Nhưng khi ấy, có tin đồn minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh đã chết, cả môn phái đã dốc toàn lực để xác nhận xem tin này có đúng hay không.

Song cuối cùng, họ buộc phải thừa nhận một điều là thiên chi kiêu tử của ngày xưa đã mất thật rồi.

Vỹ Minh hiện giờ do một tay Đan Tiên Mạnh Tử Mặc gánh vác.

May mà vẫn còn bốn đại hộ pháp hỗ trợ cô ấy, không thì Vỹ Minh đã tan rã từ lâu rồi.

Điều quan trọng nhất là không có Mục Vỹ, Vỹ Minh như mất đi người chủ chốt, các thành viên hạt nhân cũng suy giảm ý chí chiến đấu, sa sút tinh thần, vài người khác thì ở ẩn, không màng thế sự nữa.

Với họ mà nói, Vỹ Minh mà vắng bóng Mục Vỹ thì không còn là Vỹ Minh nữa.

Họ cũng muốn báo thù, nhưng kẻ thù quá mạnh nên họ buộc phải từ bỏ ý định.

Vỹ Minh bây giờ không còn được như ngày xưa nữa rồi.

Trong đại điện của Vỹ Minh trên Cửu Thiên Ngân Hà lúc này.

Một bóng dáng xinh đẹp ngồi trên ghế chủ tọa rồi nhìn xuống hai người ở bên dưới.

“Hách Đằng Phi, đã tìm thấy tung tích của Tạ Thanh chưa?”

Mạnh Tử Mặc nhìn xuống rồi thản nhiên hỏi.

“Vẫn chưa”.

“Ngươi là một trong bốn đại hộ pháp đấy, hộ pháp Thanh Long đứng đầu này, Tạ Thanh quan trọng với Mục Vỹ thế nào, chắc không cần ta nói nữa đúng không?”

“Mạnh tiên tử bớt giận, ta biết rồi, nhất định sẽ tăng cường nhân lực đi tìm”, Hách Đằng Phi chắp tay rồi cung kính nói.

Mạnh Tử Mặc gật đầu.

“Chung Hào, chuyện đàm phán sao rồi?”

Người đàn ông tên Chung Hào chắp tay đáp: “Hiện giờ, mọi công việc của Vỹ Minh ta đều nhờ vào giao dịch đan dược của Mạnh tiên tử. Nhưng các môn phái kia đều có lòng tham không đáy, họ nói chất lượng đan dược của tiên tử ngày càng thấp nên cố ý giảm giá”.

“Bạch Hổ!”

Nghe thấy vậy, hộ pháp Thanh Long liếc nhìn Chung Hào, ra hiệu đừng nói nữa.

“Không sao!”

Mạnh Tử Mặc đứng dậy, nhìn lên phía trước rồi nói: “Mạnh Tử Mặc ta được coi là Đan Tiên số một của đại thế giới Vạn Thiên là nhờ thực lực, chứ không phải sự kính trọng của người khác, nếu họ không muốn mua thì thôi!”

“Phu phụ Tôn Diễn Châu và Hàn Tuệ đâu?”

“Thưa Mạnh tiên tử, bọn họ…”

“Nói!”, Mạnh Tử Mặc lạnh giọng nói.

“Vũ Hoá Thiên Cung bức người quá đáng, họ đã cướp một mạch khoáng của chúng ta nên hai bọn họ đã dẫn quân đi đối phó rồi ạ!”, Hách Đằng Phi bất đắc dĩ đáp.

Bụp…

Mạnh Tử Mặc nhìn xuống phía dưới rồi quát.

“Thanh Long, Bạch Hổ!”

“Có!”

“Vũ Hoá Thiên Cung quá phách lối, dám sỉ nhục Vỹ Minh, hai ngươi hãy dẫn năm mười nghìn quân đi chi viện cho phu phụ Hàn Tuệ. Cả bốn đại hộ pháp của chúng ta hãy xuất quân đi để họ biết dù Mục Vỹ không ở đây, nhưng Vỹ Minh vẫn sẽ tồn tại mãi mãi, không kẻ nào được lăng nhục”.

“Tiện thể hãy tung một tin ra, thông báo Vỹ Minh ta chuẩn bị tổ chức một buổi bán đấu giá, sản phẩm là Thánh Tâm Cửu Thiên Đan”.

Thánh Tâm Cửu Thiên Đan.

Nghe thấy vậy, Hách Đằng Phi và Chung Hào đều sững người.

Đây là đan dược cấp Tiên Đan, hơn nữa quá trình luyện chế còn cần có máu tươi.

“Mạnh Tiên Tử!”

Nghe vậy, hai người họ đều tỏ vẻ đau thương và căm hận.

“Đi đi!”

“Vâng”.

Cuối cùng, hai người họ vẫn chắp tay rồi rời khỏi đại điện.

Chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp ấy thở dài trong đại điện nguy nga.

“Tên khốn này, rốt cuộc đang ở đâu rồi!”

Sau tiếng thở dài là một câu oán trách.

Không có Mục Vỹ, mọi thứ đều khác đi, nhưng cả vạn năm trôi qua, Mục Vỹ còn sống hay đã chết rồi?

Cô ấy không biết.

Nhưng đây đều là những chuyện mà Mục Vỹ hiện tại không thể dự liệu được.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ thấy người mình như đã nổ tung, bị cái đỉnh ba chân đó chụp vào người, mọi thứ xung quanh hắn đều đã biến mất.

Mục Vỹ biết mình đã bị cái tiên đỉnh ấy đưa đến một thông đạo không gian.

Giống như lần trước, ma đế Tra Khắc đã đưa hắn từ Trung Châu đến tiểu thế giới Tam Thiên.

Nhưng lần này, thứ đưa hắn đi là cái tiên đỉnh.

Đáng hận hơn nữa là cái tiên đỉnh này khiến hắn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng hắn lại không thể khống chế được nó, ngược lại còn bị tiên đỉnh đưa đến một nơi xa, đây rốt cuộc là nơi nào thì hắn cũng không biết.

Song, hắn đã tận mắt nhìn thấy hình như mình đã rời khỏi vách ngăn không gian của tiểu thế giới Tam Thiên rồi, cái tiên đỉnh ấy đã đưa hắn đi cả một chặng đường dài.

Trong quãng đường vô định này, Mục Vỹ chỉ thấy tim mình đập chậm dần đi.

Lạc Tuyết Thần Châm vẫn ở trong tim hắn.

Nó là Tiên Khí!

Mục Vỹ không thể loại trừ.

Nhưng nó đang tiêu hao lực sinh mệnh của hắn từng chút một, khiến hắn thấy mình sắp đi đến cuối con đường của sự sống và sắp biến mất rồi.

Có tiếng vù vù vang lên bên tai, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình thay đổi.

Cơ thể của hắn mất khống chế, cứ thế phiêu tán rồi hoá thành sao khắp trời, sau đó biến mất.
Chương 1124: Ai chẳng sợ chết

Cùng lúc đó, Mục Vỹ cảm thấy linh hồn của mình như đã lìa khỏi xác.

Một lát sau, hắn lại thấy cảnh tượng trước mắt cũng có sự thay đổi lớn.

Nhưng hắn không thể khống chế được sự thay đổi ấy.

Sự thay đổi không thể kiểm soát được mới là sự thay đổi đáng sợ nhất.

Mục Vỹ bình tĩnh rồi nhìn linh hồn thật của mình rời khỏi cơ thể.

“Chẳng lẽ mình chết thật à!”

Mục Vỹ lẩm bẩm.

“Vẫn sợ chết cơ đấy!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, giọng nói của Quy Nhất vang lên trong đầu hắn.

“Vớ vẩn, thế ngươi không sợ chắc?”

“Có sợ chứ, nhưng nếu ngươi sợ chết thì còn thi triển Đại Sách Mệnh Thuật làm gì, đã thế giờ còn gào mồm kêu sợ”.

“Thôi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa”.

Đúng là Mục Vỹ sợ chết thật, nhưng hắn không muốn thấy Vỹ Lang tự tung tự tác, giết hết người của Huyết Minh.

“Tiểu tử nhà ngươi tự tìm chết, giờ lại kêu sợ. May mà lão già đó đã để lại khả năng bảo mệnh cho ngươi, nhưng nếu lần sau ngươi còn làm liều như vậy nữa là chết thật đấy”.

Lão già đó?

Mục Vỹ đang định hỏi đó là ai thì lại thấy vị trí trái tim của mình ánh lên tia sáng màu xanh nhàn nhạt.

Ấn ký màu xanh lục.

Mục Vỹ chợt nói.

Ấn ký này chính là thứ mà ông lão ở thế giới dưới lòng đất tại núi Đại Hoang đã lưu lại trong cơ thể hắn.

Từ trước tới nay, nó chỉ là một ấn ký mờ nhạt trong cơ thể Mục Vỹ, không hề có một sự thay đổi đặc biệt gì, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng thần kỳ này.

“Quy Nhất, rốt cuộc ông lão đó có lai lịch thế nào?”

Bấy giờ, Mục Vỹ mới nhớ tới con rồng lửa đó.

Dù bây giờ, Mục Vỹ đã ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nhưng trong mắt hắn, con rồng lửa ấy vẫn là một sự tồn tại thần thánh, không thể xâm phạm và chống lại.

“Có nói thì ngươi cũng không biết”.

Đáp lại Mục Vỹ là giọng nói lười nhác của Quy Nhất.

Không lâu sau, ấn ký màu xanh lục đã lan rộng ra, một luồng lực sinh mệnh mạnh mẽ đang toả ra trong cơ thể Mục Vỹ.

Dù linh hồn thật của hắn đã lìa khỏi xác, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác này.

Trước đó, thật sự hắn thấy mình sắp chết rồi.

Một là bởi tiêu hao thời gian của sinh mệnh, hai là Lạc Tuyết Thần Châm đã đâm trúng tim hắn khiến máu chảy không ngừng, đã thế hắn còn bị thương nặng nữa thì sống thế nào nổi.

Nhưng sau khi ấn ký màu xanh lục này hoạt động, Mục Vỹ cảm thấy lực sinh mệnh của mình đã hồi phục, kế đó là thời gian sống cũng tăng thêm.

Một năm, mười năm, hai mươi năm.

Một trăm năm.

Cuối cùng, Mục Vỹ thấy thời gian sống của mình chỉ còn lại một trăm năm.

Khoảng thời gian này gần như được thêm vào một trăm năm nữa trong quy luật của tự nhiên.

“Một trăm năm tuổi thọ!”

Mục Vỹ trầm ngâm nói: “Một trăm năm này đủ để ta hồi phục rồi đột phá lên tầng thứ chín rồi, đến lúc ấy, tuổi thọ sẽ tăng thêm, xem ra phen này không chết được”.

“Tiểu tử thối, nghĩ hay quá nhỉ!”

Quy Nhất hừ nói: “Một trăm năm này là đi trái lại quy tắc của tự nhiên, ngươi sẽ khó có thể tăng cảnh giới được”.

“Ta không sợ”.

Mục Vỹ tự tin nói: “Chỉ cần có thời gian là ta có thể tăng tu vi được”.

“Đắc ý vừa thôi”.

Quy Nhất nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Ngươi tưởng như vậy là xong ư? Ta nói cho ngươi biết, tuổi thọ được tăng thêm này không biết có thể dung hợp thành công với linh hồn thật của ngươi hay không đâu, ngồi mà nghĩ cách đi!”

“Hả?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đờ người ra.

Nếu không dung hợp được thì cơ thể hắn sẽ không có linh hồn thật, nếu vậy thì sau một trăm năm nữa, hắn vẫn chết còn gì?

“Làm thế nào bây giờ?”

“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

Quy Nhất chán nản nói: “Tự nghĩ đi. Bây giờ, ngươi hãy quay về cơ thể trước, sau đó cảm nhận thật kỹ sự thay đổi trong người mình để xem có thể dung hợp được không, đó mới là việc quan trọng nhất”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ không dám chần chừ, linh hồn thật nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống rồi quay về cơ thể.

Ngay sau đó, linh hồn thật của hắn cảm thấy mọi thứ trong cơ thể hắn đều rất xa lạ.

“Biết ngay mà!”

Mục Vỹ thầm thấy lo lắng.

Trước đó, cơ thể hắn và linh hồn thật đã dung hợp đến mức hoàn hảo, nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ cơ thể mình không thể dung hợp vào linh hồn thật được.

Mục Vỹ bắt đầu thấy rối loạn, chật vật nghĩ cách.

Cùng lúc đó, Tru Tiên Đồ đã bay khỏi đầu hắn, ra bên ngoài tiên đỉnh.

Song, Mục Vỹ không biết gì cả.

Tru Tiền Đồ rời khỏi đầu hắn rồi bay tới một không gian mênh mông.

Không gian ở phía trước Tru Tiên Đồ lộ ra một lỗ thủng, một bóng người chợt xuất hiện.

Đó chính là ông lão gầy nhom ở núi Đại Hoang.

“Quy Nhất!”

Ông lão vừa xuất hiện đã nhìn Tru Tiên Đồ rồi nói ngay: “Ta chỉ giúp ngươi đến vậy thôi, ngươi muốn bước tiếp hay không thì tuỳ. Dù ta không dám, nhưng ta sẽ không đối phó hay ngăn cản ngươi đâu”.

“Ông nghĩ mình cản ta được chắc?”

Quy Nhất nhìn ông lão rồi hừ nói với giọng điệu khinh thường.

“Đúng, ta làm được không cơ chứ?”

Ông lão như tự lẩm bẩm một mình.

“Hơn nữa, người mà ngươi giúp là tiểu tử này, Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục, ta phải thay hắn cảm ơn ngươi mới phải”.

“Không cần thiết, ông cũng biết đấy, Căn Nguyên Sinh Mệnh này chỉ là một phần cực nhỏ với ta thôi. Trọng trách của ta là bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục, nên thi thoảng tự ý sử dụng một chút cũng không sao”.

“Không ngờ ngươi cũng có tình có nghĩa như vậy”.

Nghe thấy thế, ông lão thở dài một hơi.

Ông ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nhưng lại chẳng có cách nào.
Chương 1125: Linh hồn thật dung hợp vào cơ thể

“Từ thiên bẩm đến tính cách của tiểu tử này đều rất khá, nhưng kém xa tên kia, ngươi vẫn muốn nâng đỡ hắn sao?”

“Sao lại không?”

Quy Nhất cười lạnh nói: “Chuyện ông không muốn làm, nhưng ta thì lại có đấy. Ta cũng không mong ông xía vào làm gì, có ta rồi thì tên này không chết được đâu, ít ra chưa đi đến bước cuối cùng thì hắn chưa chết được”.

“Ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ đúng không?”

“Ta sẽ không bao giờ từ bỏ”.

Quy Nhất điểm nhiên nói: “Được rồi, sức mạnh Căn Nguyên Sinh Mệnh của ông đã cứu hắn, ta cảm ơn, nhưng ta mong ông đừng quan tâm đến chuyện mà ta muốn làm nữa!”

“Rốt cuộc ngươi nhìn trúng điểm nào ở hắn?”

Nghe thấy vậy, Quy Nhất hơi trầm tư.

“Nghị lực, một ý chí không nao núng sợ chết, dám phá bỏ giới hạn”.

“Nghị lực!”

Nghe vậy, ông lão hơi ngẩn người, ngay sau đó lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Bây giờ, nghị lực còn tác dụng gì đâu!

“Vậy thôi!”

Ông lão xua tay rồi hoàn toán biến mất trong không gian, giờ chỉ còn lại một cuốn sách và một cái tiên đỉnh trôi im lìm trong không gian bất tận, sau đó trôi về một thế giới xa lạ.

Cùng lúc đó, không gian ở xung quanh xuất hiện vô vàn các lưỡi đao không gian.

Không gian sẽ không thể luôn luôn ổn định, mà tiềm ẩn nguy hiểm tuỳ từng lúc.

Lưỡi đao không gian chính là một trong số đó.

Các lưỡi đao này được hình thành trong một cơ hội trùng hợp khi ranh giới không gian tạo ra sự thay đổi, chúng vô hình và cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đang ở bên trong cái tiên đỉnh, nên những lưỡi đao ấy chỉ chém cheng cheng bên ngoài và tạo thành các vết xước bên ngoài đỉnh.

Thời gian cứ thế trôi đi, vết xước ở mặt ngoài tiên đỉnh ngày một nhiều hơn.

Cái đỉnh Tiên Khí này sắp không chống đỡ được trước lực chém của các lưỡi đao không gian rồi.

“Tiểu tử thối, không xong rồi, cái đỉnh mà vỡ thì ngươi chờ chết đi”, Quy Nhất nhìn Mục Vỹ ở trong tiên đỉnh rồi khẽ giọng mắng nhiếc.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đâu có nghe thấy y nói gì.

Lực linh hồn đang dần thẩm thấu vào từng bộ phận trên cơ thể hắn rồi.

Linh hồn thật rời khỏi xác rồi quay lại nào có dễ như việc ăn cơm uống nước chứ.

Một khi linh hồn thật rời đi, thì phải dung hợp lại với cơ thể.

Quá trình này nghe có vẻ đơn giản, nhưng cách làm lại chẳng đơn giản chút nào.

Ngày xưa khi hắn trùng sinh cũng là nhờ chủ thể này bất tài, rồi còn bị học trò, giáo viên và người của cả thành Bắc Vân cười nhạo nên hắn luôn thấy tự ti, chán chường, căn bản sống mà như đã chết, vì thế Mục Vỹ mới dễ dàng xuyên vào người hắn.

Nhưng bây giờ, cơ thể hắn giống như vô chủ rồi.

Song, cơ thể này đã hoàn toàn khác xưa.

Thật ra Mục Vỹ tăng cảnh giới không được coi là nhanh, đó là vì bước nào hắn cũng phải tu luyện đến viên mãn, để phòng xảy ra tình trạng nền móng bất ổn.

Bây giờ, nền móng đã rất chắc chắn rồi, nhưng phòng ngự của cơ thể cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, thêm hiệu quả nhờ hoá rồng nữa thì có thể nói cơ thể của hắn mạnh ngang với thánh khí hạ phẩm rồi.

Nhưng giờ, hắn lại đang hối hận muốn chết.

Cơ thể quá rắn rỏi, còn sức mạnh của linh hồn thật lại quá yếu, thành ra muốn dung hợp chúng với nhau khiến hắn mệt phờ râu.

“Nhanh lên, không xong mà tiên đỉnh vỡ là ngươi toi mạng đấy”.

“Biết rồi!”

Mục Vỹ nghiến răng tiếp tục.

Hắn không biết không gian mà mình đang tồn tại này là ở đâu.

Nhưng hắn biết không gian này chắc chắn cách tiểu thế giới Tam Thiên rất xa.

Đến tiên đỉnh còn không chống lại được sức tàn phá của lưỡi đao không gian, mà cơ thể hắn sao bằng tiên đỉnh được, giờ đỉnh mà vỡ là hắn bị chém thành trăm mảnh ngay.

Nhưng may mà Vỹ Lang lại ném cái tiên đỉnh này ra vào lúc hắn đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nếu không chắc hắn đã chết lâu rồi.

Một âm thanh chợt vang lên.

Quy Nhất nói: “Này tiểu tử, không chờ được ngươi nữa đâu, Tiên Khí vỡ rồi, ngươi chờ chết đi. Giờ ta sẽ phá vách ngăn không gian, rời khỏi không gian này đã rồi tính tiếp”.

Quy Nhất chợt hô lên.

Vách ngăn không gian?

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức sững người.

Mẹ kiếp cái tên này!

Ngươi có thể phá vách ngăn không gian thì sao không phá từ sớm đi, chờ đến tận bây giờ làm gì, không biết đã bị thổi đến nơi nào rồi, kiểu gì mọi người cũng nghĩ hắn lại chết tiếp rồi cho xem.

Hành động tiếp theo của Quy Nhất khiến Mục Vỹ nghệt mặt ra.

Tru Tiên Đồ cử động, dường như tất cả sức mạnh của tiên đỉnh đều bị rút cạn, vì không còn tiên khí gia cố nên cái đỉnh lập tức vỡ nát.

“Chết tiệt! Cách ngươi phá vách ngăn là dùng cái tiên đỉnh này à?”

Mục Vỹ cạn lời khi thấy hành động này của Tru Tiên Đồ.

Ngay sau đó, một sức ép như dời non lấp bể đã khiến Mục Vỹ hít thở khó nhọc, toàn thân cũng mất đi nhận thức.

Nhưng trước khi ngất đi, Mục Vỹ có thể cảm thấy một điều.

Linh hồn thật và cơ thể của hắn chưa dung hợp đến mức hoàn hảo, nên hắn chưa thể điều khiển bản thân được.

Như vậy có nghĩa là dù hắn phá được vách ngăn không gian rồi tiến vào một tiểu thế giới xa lạ thì hắn cũng sẽ biến thành một kẻ mà mọi người thường gọi là thiểu năng.

Thế là xong!

Cuối cùng, trong đầu Mục Vỹ hiện ra câu nói ấy rồi hắn đã ngất lịm đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom