• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1131-1135113

Chương 1131: Đánh bay rồi

Lúc này, ông ta còn quan tâm gì tới kiệu lớn tám người khiêng nữa đâu, chỉ mong có thể đón người đẹp trước mặt về ngay để hưởng thụ thôi.

“Xin lỗi, nhưng việc tự đập gãy tay chân của mình thì ta không làm được đâu”.

Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.

“Cái gì? Ngươi không chịu ư?”

Trần Luân nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ngươi đừng tưởng chặt gãy chân của Lý Phú Quý thì có thể đối đầu với Trần Luân ta, nếu để ta ra tay thì ngươi không chỉ mất một cánh tay đâu, mà là cả mạng sống đấy”.

Dứt lời, Trần Luân ra hiệu bằng ánh mắt.

Mấy tên đứng sau lập tức xông lên.

“Để ta giúp”, thấy đám người xông lên đều ở tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt, Ngưu Oa nói.

“Thế thì ngươi lên đi!”

Thấy Ngưu Oa lao lên, Mục Vỹ chợt nói.

“Hả?”

Ngưu Oa không ngờ Mục Vỹ lại nói thế nên nghệt mặt ra, y đâu phải đối thủ của đám này.

“Nhìn cho kỹ, ta sẽ dạy ngươi một bộ quyền pháp!”

Nói rồi, Mục Vỹ mỉm cười rồi lách người một cái, lập tức biến mất.

Ngay sau đó có các tiếng bùm bụp vang lên, đám người lao tới chưa chạm được vào góc áo của Mục Vỹ thì đã tắt thở.

Quá trình diễn ra cực nhanh!

“Nhìn rõ chưa?”

Mục Vỹ quay về chỗ rồi nhìn Ngưu Oa, cười hỏi.

“Ngươi vừa làm gì thế?”

“…”

Chuyện này không thể trách Mục Vỹ hay Ngưu Oa được.

Trước kia, Mục Vỹ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, bây giờ bắt hắn thi triển các võ kỹ bình thường với tốc độ chậm thì đúng là làm khó hắn.

Mà muốn Ngưu Oa có thể nhìn thấy bản lĩnh đại năng này thì còn khó hơn.

“Thôi, mai này có thời gian, ta sẽ dạy ngươi sau”.

Mục Vỹ nhìn Ngưu Oa rồi cười khổ nói: “Nửa năm qua xem ngươi luyện quyền làm ta chịu hết nổi rồi, quyền pháp của ngươi…”

“Có phải rất oai phong lẫm liệt không?”

“Quá kém thì đúng hơn đấy!”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa đờ ra.

“Nhưng ta có thể dạy cho ngươi mấy bộ quyền pháp, thêm Thanh Nguyên Đan nữa thì ngươi hoàn toàn có thể tiến vào tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt trong vòng ba tháng”.

“Thật ư?”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa tỏ vẻ mừng rỡ.

Thế thì quá tốt rồi.

Trông thấy nụ cười trên mặt hai mẹ con Ngưu Oa, Mục Vỹ gật đầu.

Hắn luôn là một người ân oán phân minh, nếu không có Ngưu Oa và Lâm di chăm sóc tận tình như người thân suốt nửa năm qua, bây giờ chẳng biết Mục Vỹ đã đi đâu về đâu.

“Các người nói chuyện xong chưa?”

Đúng lúc này, Trần Luân không thể chịu được nữa, lên tiếng.

“Liên quan gì đến ông”.

Thấy Mục Vỹ có thực lực cao thâm, Ngưu Oa chẳng sợ gì nữa, hừ nói: “Lão già kia, mau cuốn xéo đi. Ta nói cho ông biết, muốn lấy mẹ ta thì chờ đến kiếp sau đi. Không đúng, phì phì, bao nhiêu kiếp nữa ông cũng không có cửa đâu!”

“Thằng ranh này, chán sống rồi đúng không?”

Nghe Ngưu Oa nói vậy, Trần Luân lập tức lạnh mặt rồi tiến lên.

“Cút!”

Nhưng Trần Luân còn chưa kịp ra tay thì đã có một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Mục Vỹ cất bước, một luồng khí thế mạnh mẽ bổ nhào về phía ông ta.

Ngay sau đó, Trần Luân cùng những tiếng chửi rủa của mình đều đã biến mất như một ngôi sao trên trời.

Trời ơi!

Trông thấy vậy, Ngưu Oa thấy vô cùng kích động.

“Vỹ ca, sau này, huynh sẽ là Vỹ ca của ta!”

Ngưu Oa nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sùng bái.

Lợi hại quá, chỉ một loáng đã đánh bay người ta lên tận trời xanh, lẽ nào Mục Vỹ là cường giả cảnh giới Thông Thần ư?

“Đừng ba hoa nữa, chắc chúng ta không thể ở lại trấn Ngưu Sơn này được nữa đâu, đến Hoả Hành Sơn thôi!”

Mục Vỹ nói: “Ngưu Oa, nếu ngươi muốn thi vào Hoả Hành Sơn thì trên đường đi ta sẽ chỉ dẫn cho, đảm bảo ngươi thi đâu trúng đấy”.

“Được”.

Nghe thấy vậy, Lâm di bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

“Không cần chuẩn bị đâu”.

Mục Vỹ cười nói: “Đến Hoả Hành Sơn rồi tự khắc có chỗ ở, đến lúc ấy rồi chuẩn bị đồ đạc sau”.

“Sao cơ?”

“Thôi mẹ hỏi làm gì, nghe lời Vỹ ca đi, không sai được đâu”.

Ngưu Oa cười lớn, rõ ràng đang rất vui vẻ.

Ba người lập tức lên xe ngựa rồi rời khỏi thôn.

Chỉ còn trưởng thôn và Lý Phú Quý ngơ ngác ở lại.

Trần Luân đã bị đánh bay trong một nốt nhạc?

Lý Phú Quý không nhịn được mà véo chân mình một cái.

Mẹ kiếp! Chuyện này là thật ư?

Rốt cuộc tên này là ma quỷ phương nào vậy?

Hắn không phải một tên ngốc ư? Sao bỗng dưng lại thành ra thế này.

Trong nhà giờ chỉ còn hai người họ với suy nghĩ ngổn ngang.

“Vỹ ca, Hoả Hành Sơn này đã thành lập được hàng vạn năm rồi, nhưng để nói về lịch sử lâu dài thì phải kể đến Ngũ Hành Thiên Phủ”.

Trên đường đi, Mục Vỹ và Ngưu Oa vừa lái xe ngựa vừa tán dóc, còn Lâm di ngồi trong xe.

“Thế à? Kể ta nghe xem nào”.

Dù trước kia khi chưa thể nói chuyện, Mục Vỹ đã nghe Ngưu Oa lẩm bẩm suốt ngày về các thế lực này rồi, nhưng thực chất hắn không quá hiểu rõ về họ.

“Ngũ Hành Thiên Phủ đã tồn tại rất lâu rồi, không ai có thể nói rõ được, hơn nữa nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của tiểu thế giới Ngũ Hành, phải gọi là thiên thời địa lợi. Mỗi năm, đệ tử có tố chất thiên tài của năm thế lực lớn đều bị đưa đến đây, sau đó trở thành đối tượng bồi dưỡng xuất sắc nhất”.

“Hả? Sao năm thế lực lớn lại đồng ý?”

“Họ dám không đồng ý chắc?”, Ngưu Oa đắc ý nói: “Dù năm thế lực lớn có hợp sức lại cũng không thể bằng Ngũ Hành Thiên Phủ một tay che trời đâu, nên họ nào dám phản kháng”.

“Hình thức này đã kéo dài cả vạn năm rồi, bây giờ năm thế lực lớn đã chẳng còn sức mà chống lại Ngũ Hành Thiên Phủ nữa”.

Ngưu Oa nói tiếp: “Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ này không phải thiên tài nào cũng nhận đâu”.

“Sao?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
Chương 1132: Phân cấp ở tiểu thế giới Ngũ Hành

“Hì hì, tập trung ở năm thế lực lớn đều là các thiên tài có chân nguyên theo từng thuộc tính riêng, ví dụ như Hoả Hành Sơn chủ yếu bồi dưỡng thiên tài có chân nguyên thuộc tính Hoả, rồi cứ thế mà suy ra”.

“Nhưng Ngũ Hành Thiên Phủ không thu nhận thiên tài có mỗi một thuộc tính ở tiểu thế giới Ngũ Hành đâu”.

Ngưu Oa cười nói: “Tiểu thế giới Ngũ Hành tồn tại từ rất rất lâu rồi, nhưng ở đây có không ít thiên tài chỉ có đúng một thuộc tính trong cơ thể, ví dụ như Hoả đế, Thuỷ đế, Mộc đế, Kim đế và Mộc đế. Ngày xưa, họ là thế hệ thiên tài nổi tiếng đã thành lập nên năm thế lực lớn, mà họ chỉ tinh thông một thuộc tính thôi”.

“Còn Ngũ Hành Thiên Phủ là do Ngũ Hành Đại Đế nổi danh lừng lẫy năm xưa thành lập, ông ấy chính là một thiên tài xuất thế tung hoành ngang dọc khắp tiểu thế giới Ngũ Hành. Người này có thể chất đủ cả năm ngũ hành nên tinh thông hết Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả và Thổ. Ngũ Hành Thiên Phủ mà ông ấy gây dựng chẳng mấy đã trở thành thế lực lớn số một ở tiểu thế giới Ngũ Hành.

“Từ đó về sau, năm thế lực lớn đều phải khuất phục. Mà Ngũ Hành Đại Đế là một người cực kỳ có dã tâm, hàng năm đều bắt năm thế lực lớn phải cống nạp các thiên tài xuất sắc cho mình, nhằm tìm được một thiên tài tuyệt thế không chỉ có một thuộc tính, sau đó sẽ phát huy ngũ hành đến mức mạnh nhất!”

Nói rồi, Ngưu Oa không nhịn được rùng mình một cái, thậm chí mặt còn có vẻ sùng bái.

Ngũ Hành Đại Đế?

Không ngờ có người tự gọi mình như vậy.

Nhưng với Mục Vỹ thì người này cũng thường thôi.

Ở đại thế giới Vạn Thiên, số người dám tự xưng là đế vương chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Vỹ huynh, thực lực của huynh mạnh như vậy, hay cùng ta xin gia nhập Hoả Hành Sơn đi?”

Gia nhập Hoả Hành Sơn?

Mục Vỹ thầm cười khổ.

Chỉ có điều không biết Hoả Hành Sơn này hoạt động theo hình thức nào, liệu có ai đủ trình độ để dạy hắn không.

“Ngưu Oa, ngươi có biết ở gần Ngũ Hành Thiên Phủ nhất có trận pháp dịch chuyển nào không?”

Mục Vỹ hỏi.

Trận pháp dịch chuyển rất phổ biến ở đại thế giới Vạn Thiên.

Dẫu sao đại thế giới Vạn Thiên cũng có diện tích rất rộng, đến thần tiên cũng bị giới hạn tốc độ ở đây, còn trận pháp dịch chuyển có thể đưa họ đến nơi cần đến.

So với bay thì trận pháp này nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng loại trận pháp này lại chưa có ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Trước hết là tiểu thế giới Tam Thiên chưa có khả năng làm ra loại trận pháp này, thứ hai là muốn làm ra một trận pháp dịch chuyển sẽ tốn rất nhiều tài nguyên. Dù tiểu thế giới Tam Thiên dốc hết toàn lực thì may ra chỉ làm được một trận pháp thôi.

Nhưng Mục Vỹ biết có một vài tiểu thế giới lớn mạnh đã chế tạo được loại trận pháp này, nhưng chắc chắn tiểu thế giới đó sẽ là một thế lực cực kỳ mạnh mẽ trong vô vàn các tiểu thế giới khác.

Mục Vỹ không dám chắc ở tiểu thế giới Ngũ Hành có trận pháp chuyển dịch hay không.

Nếu nơi này có thì dù hắn không thể về tiểu thế giới Tam Thiên được thì cũng có thể đến tiểu thế giới mà mình biết, hoặc có thể biết tin tức về vị trí cụ thể của tiểu thế giới Tam Thiên nhờ trận pháp này.

Nếu không bây giờ, hắn chỉ như con ruồi mất đầu, muốn về cũng không được.

“Trận pháp chuyển dịch là gì?”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa ngẩn ra.

Mục Vỹ chán nản che mặt, tỏ vẻ câm nín.

Xem ra muốn lấy tin từ Ngưu Oa là điều không thể rồi.

“Không có gì, chờ đến Hoả Hành Sơn rồi tính sau”.

Mục Vỹ vung roi ngựa trong tay rồi thở dài một hơi.

Có Hắc Lân và Thiên Vô Viêm rồi, chắc lần này nhóm Tần Mộng Dao sẽ không nghĩ là hắn đã chết đâu nhỉ.

Dù vậy, hắn đã khiến Vỹ Lang bị thương nặng, ít nhất cũng phải một trăm năm nữa mới hồi phục được.

Nhưng Vỹ Lang có liên hệ với đại thế giới Vạn Thiên, nhỡ đám người ấy giúp y thì chắc sẽ hồi phục được nhanh hơn.

Nếu đến lúc ấy mà Mục Vỹ vẫn chưa hồi phục thì ai sẽ ngăn cản Vỹ Lang đây?

Trước mắt, hắn không những phải tìm cách quay về, mà còn phải nghĩ cách nâng cao tu vi.

Nhưng hiện giờ, linh hồn thật của hắn vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với cơ thể, nên thực lực của hắn chỉ tương đương tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên.

Nhưng chuyện này không thành vấn đề, giờ hắn chỉ cần thêm thời gian để hoàn thành nốt bước này thôi.

Dần dần khôi phục lại cảnh giới tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên là được.

Việc đột phá ngay sau đó không nằm trong phạm vi lo lắng của Mục Vỹ.

Nơi đây là tiểu thế giới Ngũ Hành, mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn đã có đủ cả năm ngũ hành rồi, liên tục hấp thu sức mạnh ngũ hành sẽ khiến Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí của hắn mạnh thêm, như vậy thực lực của hắn kiểu gì cũng tăng thôi.

Nhưng đột nhiên Ngưu Oa như nhớ ra gì đó, nói: “À, trận pháp dịch chuyển thì ta không biết, nhưng ta biết hình như trong Ngũ Hành Thiên Phủ có một trận pháp lớn đấy. Nghe nói nó có thể đưa người ở tiểu thế giới Ngũ Hành đi đến các tiểu thế giới lân cận”.

Hả?

Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy vậy.

“Nhưng ta chỉ nghe nói vậy thôi, chứ cũng không rõ lắm. Mà chắc chỉ có nhân vật cấp phủ chủ của Ngũ Hành Thiên Phủ mới được sử dụng trận pháp ấy thôi, nghe đâu mỗi lần sử dụng đều tốn cả triệu Linh Tinh cực phẩm đấy”.

Khiếp thật!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lên tinh thần ngay.

Xem ra tiểu thế giới Ngũ Hành không giống tiểu thế giới Tam Thiên, không thể giao lưu với thế giới bên ngoài..

Hi vọng trở về của hắn nằm trong tay của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi.

Ngũ Hành Thiên Phủ!
Chương 1133: Hoả Hành Sơn

“Đi!”

Mục Vỹ thúc ngựa nói.

“Đi đâu cơ?”

“Gia nhập Hoả Hành Sơn!”

Mục Vỹ mỉm cười từ trong ánh mắt.

Dù vậy thì họ cũng phải gia nhập Hoả Hành Sơn trước đã, sau đó mới thông qua Hoả Hành Sơn rồi tới Ngũ Hành Thiên Phủ sau.

Chờ sau khi nắm được bí mật về trận pháp dịch chuyển của Ngũ Hành Thiên Phủ xong, Mục Vỹ sẽ tìm cơ hội xem có thể tìm được vị trí của tiểu thế giới Tam Thiên hay không.

Còn cách phá vách ngăn không gian của tiểu thế giới Tam Thiên, dù Mục Vỹ không có khả năng làm được việc này, nhưng hắn tin lão quỷ Quy Nhất chắc chắn có cách.

Nếu không thì bây giờ, chắc hắn vẫn đang ở trong không gian vô tận, chứ không phải tiểu thế giới Ngũ Hành này.

Ba tháng nữa, Hoả Hành Sơn sẽ tổ chức khảo hạch đệ tử ngoại sơn, vậy là sắp bắt đầu rồi.

Lúc này, Hoả Hành Sơn cũng dần trở nên bận rộn hơn.

Hoả Hành Sơn nằm ở một phần trung tâm quanh ngũ hành, môn phái được xây dựng trong dãy núi Hoả Tinh - nơi có hoả khí dồi dào.

Nơi đây quanh năm nóng bức, nhưng sức nóng này chỉ vượt sức chịu đựng của người bình thường, còn với các đệ tử của Hoả Hành Sơn mà nói lại là nơi tu luyện lý tưởng nhất.

Bọn họ tu luyện sức mạnh chân nguyên thuộc tính hoả, nên thấy trong người mình đã có sẵn lửa nóng.

Hiện giờ, đang có từng tốp đệ tử bận rộn chân tay ngoài cửa của Hoả Hành Sơn.

Cuộc khảo hạch của đệ tử ngoại sơn có thể nói là sự việc trọng đại nhất của môn phái.

Bởi sau cuộc thi này, họ không những chọn được các đệ tử ngoại sơn, mà còn phát hiện được vài thiên tài tuyệt thế, thậm chí có thể trở thành đệ tử nội sơn ngay lập tức.

Để trở thành đệ tử ngoại sơn thì thực lực bét nhất cũng phải là tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt, vì hầu hết đệ tử cấp này đều thuộc từ tầng thứ năm đến mười.

Còn đệ tử nội sơn thì từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần.

Trên đệ tử nội ngoại sơn là Hoả Thánh Tử quyền cao chức trọng.

Hoả Thánh Tử cần đạt yêu cầu là trên một trăm tuổi, thực lực từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên.

Còn Hoả Thánh Tử vượt qua tầng thứ năm - Vạn Thọ thì không gọi là Hoả Thánh Tử nữa, mà lập tức trở thành trưởng lão của Hoả Hành Sơn.

Hơn nữa còn là trưởng lão hạt nhân.

Từ cách phân chia này có thể thấy thực lực ở tiểu thế giới Ngũ Hành lớn mạnh hơn tiểu thế giới Tam Thiên rất nhiều.

Sở dĩ Hoả Hành Sơn coi cuộc khảo hạch đệ tử ngoại sơn là một sự kiện quan trọng cũng bởi một chuyện cách đây nhiều năm về trước.

Khi ấy có một người thanh niên chừng hơn năm mươi tuổi đã đến tham gia khảo hạch.

Người đó đã dễ dàng thông qua khảo hạch cho đệ tử ngoại sơn, hơn nữa còn liên tục tạo ra kỳ tích.

Cuối cùng còn kinh động tới cả sơn chủ của Hoả Hành Sơn.

Qua cuộc khảo hạch, Hoả Hành Sơn phát hiện dù người này mới hơn năm mươi tuổi, nhưng lại có lĩnh ngộ khủng khiếp với chân nguyên thuộc tính Hoả, hơn nữa còn là thiên tài đơn thuộc tính nghìn năm có một.

Gặp thiên tài song hay tam thuộc tính cũng không khiến Hoả Hành Sơn vui như thế được.

Bởi các thiên tài như trên mà xuất hiện là bị Ngũ Hành Thiên Phủ cuỗm ngay rồi còn đâu.

Bọn họ không thể giữ những thiên tài như vậy ở lại được.

Vì thế khi thiên tài đơn thuộc tính này xuất hiện, Hoả Hành Sơn đã vui hơn bắt được vàng.

Dù khi đó, người ấy mới chỉ ở tầng thứ chín cảnh giới Thông Thần, chưa đến cảnh giới Vũ Tiên, nhưng vẫn được sơn chủ phá lệ phong làm Hoả Thánh Tử.

Mà người đó chính là Hoả Lân - sơn chủ hiện tại của Hoả Hành Sơn.

Vì chuyện này nên sau khi trở thành sơn chủ của Hoả Hành Sơn, Hoả Lân đã ban hành một quy định mới, nếu có thiên tài xuất chúng trong cuộc khảo hạch đệ tử ngoại sơn thì hoàn toàn có thể được cất nhắc lên thành đệ tử nội sơn, hay thậm chí là Hoả Thánh Tử.

Chỉ cần có thực lực, Hoả Hành Sơn sẽ cho mọi người một cơ hội biểu hiện công bằng như nhau.

Song, Hoả Hành Sơn cũng không lo có gian tế lẻn vào.

Bởi ở Hoả Vực này chỉ có duy nhất một thế lực lớn là Hoả Hành Sơn, các thành trì ở đây chỉ có các học viện hành Hoả, không hề có thế lực khác tồn tại chứ đừng nói là gian tế.

Mấy trăm năm sau cũng đủ để nghiệm chứng tính xác thực từ hành động này của Hoả Lân.

Suốt nhiều năm qua, mỗi khi Hoả Hành Sơn tổ chức cuộc khảo hạch đệ tử ngoại sơn thì đều phát hiện ra vài thiên tài, họ không chỉ có thực lực vượt các đệ tử ngoại sơn bình thường, mà lĩnh ngộ với sức mạnh thuộc tính Hoả còn rất thâm sâu.

Dù Hoả Hành Sơn không thể giữ lại hết các thiên tài này, nhưng thiên tài đơn thuộc tính thì họ vẫn giữ lại được.

Vì Ngũ Hành Thiên Phủ không đoái hoài đến thiên tài đơn thuộc tính cho lắm.

Lúc này, trong đám đông bận rộn có một người đứng chắp tay sau lưng, mặt mày vênh vao đứng giữa trung tâm rồi ra lệnh liên hồi.

“Nhanh cái tay lên, cuộc thi lần này là mặt mũi của Hoả Hành Sơn chúng ta đấy. Bây giờ, cả năm thế lực lớn đều đang tiến hành chiêu mộ đệ tử, chúng ta không thể để người khác nói là thua Thần Mộc Tông được”.

Người thanh niên đó mặc trường sam màu vàng nhạt với khí chất phi phàm, gương mặt còn có ngạo khí nhàn nhạt.

Thấy mọi người làm việc uể oải nên gã không nhịn được cau mày quát mắng.

“Trần Kiệt Ngọc”.

Đúng lúc này, khi người thanh niên đó đang quát mắng mọi người, một giọng nói khiến người ta phát run chợt vang lên.
Chương 1134: Tiểu yêu tinh

Giọng nói ấy vừa cất lên thì một người với mùi hương nồng nàn bỗng bổ nhào vào lòng người thanh niên.

"Mị Nhi, đang ở nơi đông người, ta đang làm việc mà!"

Xúc cảm mềm mại nơi ngực làm Trần Kiệt Ngọc hơi xấu hổ.

"Ta không quan tâm!"

Nữ tử nọ mặc chiếc váy dài màu hồng, từng lời nói cử chỉ đều vô cùng yểu điệu mang khí chất quyến rũ trời sinh, người cô ta mềm mại tựa không xương.

Người khác nghe giọng thôi đã nhũn người rồi, thấy người thật còn điêu đứng hơn nữa.

Áo nữ tử là loại xẻ ngực, cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện làm người ta xịt máu mũi.

"Nhìn cái gì, lo làm việc đi!"

Thấy những người xung quanh cứ liếc nhìn, Trần Kiệt Ngọc hừ lạnh.

Đám đệ tử lập tức trở nên dè dặt. Ai cũng cúi đầu, không dám nhiều lời.

"Họ nhìn thì kệ đi, ngày nào ngươi cũng bận bịu như thế, chẳng có thời gian chơi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư gọi mấy người bảnh bao đến chơi cùng cho xem!"

Giọng nói nũng nịu của Hỏa Mị Nhi làm toàn thân Trần Kiệt Ngọc nóng hừng hực.

"Tiểu yêu tinh này, sao càng ngày càng dính người thế hả!"

"Ngươi không thích ta dính ngươi sao?"

Nói xong, Hỏa Mị Nhi vươn bàn tay trắng nõn xuống nắm hờ vật bên dưới và nở nụ cười quyến rũ: "Còn mạnh miệng nữa, cơ thể ngươi đã bán đứng ngươi rồi!"

"Do cô động tay động chân với ta trước mà!"

Giờ đây Trần Kiệt Ngọc cũng không chịu đựng nổi nữa, gã kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Hỏa Mị Nhi rồi chạy vào trong căn nhà gỗ ở bên cạnh.

Không lâu sau, tiếng rên la đầy phóng đãng vọng ra từ trong căn nhà gỗ nhỏ kia khiến cho toàn bộ đám đệ tử ngoại sơn đang tấp nập làm việc "chào cờ"!

"Tên Trần Kiệt Ngọc hên thật, do bám váy được một đệ tử nội sơn như Hỏa Mị Nhi, có hậu thuẫn là nhà họ Hỏa của Hỏa Hành Sơn chúng ta nên mới ngạo mạn như thế!"

"Suỵt, cẩn thận chút, lần trước có một đệ tử ngoại sơn nói vậy nên bị Trần Kiệt Ngọc hành hạ ghê gớm lắm!"

"Ta có sợ gã đâu. Chỉ là một đệ tử ngoại sơn thôi mà suốt ngày vênh váo, còn hơn cả đệ tử nội sơn!"

"Thì bởi, nếu không có Hỏa Mị Nhi thì gã có là gì đâu!"

"Chao ôi, ngươi đừng nói thế, kĩ thuật của người ta điêu luyện nên mới được lòng Hỏa Mị Nhi. Ngươi giỏi thì đè cô ta ra đi".

"Nếu một ngày nào đó trở thành Hỏa Thánh Tử, lão tử nhất định phải phát tiết hết lên người Hỏa Mị Nhi kia mới được. Mẹ nó, ngày nào cũng nghe thấy tiếng rên ư ử của cô ta, chịu hết nổi rồi!"

Tất cả đệ tử ngoại sơn đều bàn tán xôn xao, dễ thấy bọn họ đã khó chịu với Trần Kiệt Ngọc bấy lâu nay.

"Trần Kiệt Ngọc, ngươi có thư này!"

Đúng lúc đó, một tiếng kêu lớn đột nhiên vang lên.

Vì Hỏa Hành Sơn có hàng chục nghìn đệ tử ngoại sơn nên theo lý mà nói, sơn môn không thể báo riêng cho từng người một những chuyện nhỏ nhặt như gia đình gửi thư đến mà chỉ thông báo cho đệ tử đi lấy.

Tuy nhiên, Trần Kiệt Ngọc có dính líu với Hỏa Mị Nhi nên một số đệ tử ngoại sơn lợi dụng việc đưa thư để nịnh hót, lấy lòng gã.

"Quấy rầy chuyện của lão tử, đem vào đây!"

Trần Kiệt Ngọc chìa một tay qua cửa sổ và hùng hổ ra lệnh.

Tên đệ tử nhìn qua khe cửa sổ thấy bóng hình kiều mị đang nằm sấp trên bàn trong nhà thì lòng bắt đầu rộn ràng.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa thì đừng trách lão tử móc mắt ngươi ra!"

Trần Kiệt Ngọc bực bội đe dọa rồi đóng cửa sổ lại cái rầm.

Hỏa Mị Nhi không muốn chờ thêm nữa, lẩm bẩm: "Thư gì thế, để sau đọc không được sao?"

"Là thư của lão già chết giẫm nhà ta!", Trần Kiệt Ngọc mở thư một cách mất kiên nhẫn.

Lão già chết giẫm chẳng cho gã được cái gì ngoại trừ cái ngoại hình. Cơ mà cũng phải cảm ơn lão già, nếu không có túi da đẹp đẽ này thì hiện giờ gã chẳng khác gì đám đệ tử ngoại sơn kia.

Thế này không chỉ được ôm mỹ nhân mà còn có thể tác oai tác quái nữa.

"Đọc nhanh lên!"

Hỏa Mị Nhi thúc giục.

"Đừng vội, để ta xem, bức thư này viết gì đây..."

Nhưng vừa đọc thư xong, Trần Kiệt Ngọc ngây ngẩn cả người.

"Sao đấy?"

"Cha ta bị giết rồi!", ngón tay run bần bật, Trần Kiệt Ngọc gằn từng chữ.

"Thủ phạm là Ngưu Oa của Ngưu thôn, còn có một kẻ tên là Mục Vỹ. Được lắm, dám giết cả cha ta, chán sống rồi!", gã trầm giọng quát: "Bọn chúng còn muốn trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn nữa chứ, đúng là mơ giữa ban ngày!"

"Ngưu thôn? Chỉ là một thôn làng quê mùa ngu dốt thôi mà, quan tâm tới bọn họ làm gì. Nếu mấy người này tới Hỏa Hành Sơn thật thì ta giúp ngươi lặng lẽ giết là xong!", Hỏa Mị Nhi tỏ vẻ không quan tâm.

"Cô khỏi cần nhúng tay!", Trần Kiệt Ngọc cười khẩy: "Hai tên dân thường trong thôn làng này dám giết cha ta, ta sẽ cho chúng biết mặt!"

Hỏa Mị Nhi nghe vậy thì hỏi với vẻ khó chịu: "Còn ta thì sao?"

"Cô đừng lo gì cả, ta sẽ chơi chết cô luôn!"

Câu vừa dứt, âm thanh da thịt chạm nhau lại vang lên trong căn nhà gỗ.

Trần Kiệt Ngọc chính là con trai của Trần Luân đã bị Mục Vỹ thổi bay và cũng là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn.

Thật không may, sau khi bị thổi ra xa và tông thẳng vào cây bởi một tiếng hừ của Mục Vỹ, tuy Trần Luân không chết nhưng bị thương rất nặng, mất hết thể diện trước toàn thể người dân tại trấn Ngưu Sơn, hít thở không thông lại còn phẫn nộ quá độ nên đã chết.

Có điều Mục Vỹ không biết mình đã bị người ta ghi hận.

Chẳng qua dù biết mình trở thành mục tiêu của một kẻ chỉ là đệ tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng bảy thì hắn cũng chẳng để trong lòng.

Hiện tại đúng là Mục Vỹ chưa đạt đến trạng thái mạnh nhất, nhưng mỗi mình Trần Kiệt Ngọc thôi thì vẫn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Quãng đường từ Ngưu thôn đến Hỏa Hành Sơn dài hàng nghìn dặm.

Họ đi bằng xe ngựa nên mất khoảng tầm ba tháng.

Vốn dĩ Mục Vỹ có thể đưa hai người đến thẳng Hỏa Hành Sơn, nhưng nghĩ lại thì cảnh giới của Ngưu Oa mới là Linh Huyệt tầng thứ hai, hắn đành chuyển sang ngồi xe ngựa, vừa đi vừa dạy y.
Chương 1135: Điều kiện khắt khe

Hôm nay, xe ngựa dừng bước trong một cánh rừng. Lâm di bận rộn nhóm lửa và nướng một ít thịt thỏ có được sau khi đi săn.

Ở phía bên kia, Ngưu Oa đang thi triển một bộ quyền pháp - Hổ Bộ Long Hành Quyền!

Đây là bộ quyền pháp Huyền Giai trung cấp mà Mục Vỹ lấy được từ trong Thần Không Bảo Động, rất thích hợp với khả năng tu luyện của Ngưu Oa hiện giờ.

Cuốn quyền pháp này được cất giấu trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ nên đương nhiên trình độ sẽ cao siêu hơn tất cả quyền pháp mà hắn biết trong kiếp trước.

Suốt đường đi, lúc nào Ngưu Oa cũng chăm chỉ tu luyện, không để một phút giây nào trôi qua lãng phí.

Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng dưới đất và phòng thủ tâm thần.

Dạo gần đây, mỗi ngày hắn đều tập trung vào việc khôi phục thực lực.

Linh hồn thật một khi bị tách ra khỏi thể xác thì vô cùng khó hợp nhất trở lại!

Hơn một tháng qua, Mục Vỹ chỉ mới tăng tỉ lệ dung hợp lên một chút, hắn tự ước lượng được bản thân có thể phát huy sức mạnh đâu đó xung quanh tầng một cảnh giới Vũ Tiên.

"Xem ra muốn khôi phục thực lực không những phải đẩy mạnh quá trình dung hợp mà còn cần đến một số bảo vật có tác dụng sửa chữa lực linh hồn mới được!"

Mục Vỹ thì thầm.

"Vỹ ca, ăn thịt này!"

Thật ra mặc dù Mục Vỹ bị hạn chế thực lực nhưng dù gì cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám của hắn vẫn còn ở đó, không ăn không uống cũng chẳng sao, nhưng nếu Mục Vỹ làm vậy thật thì có khi sẽ làm hai mẹ con sợ chết khiếp quá.

"Tới đây!"

Mục Vỹ đứng dậy nhìn Lâm di và Ngưu Oa, khẽ mỉm cười.

"Sao rồi?", hắn hỏi Ngưu Oa.

"Hổ Bộ Long Hành Quyền huyền diệu thật đấy, giờ ta mới học được ba trong chín thức thôi, há há...

"Ba thức à? Khá lắm!"

"Hờ, ta có cảm giác uống Thanh Nguyên Đan xong có thể sẽ tiếp tục đột phá trong mấy ngày tới!", Ngưu Oa vui vẻ cười.

Tiếp tục đột phá!

Nghĩa là tầng thứ ba của cảnh giới Linh Huyệt!

"Đừng vội đắc ý!", mẹ Ngưu Oa bĩu môi: "Nếu không có Mục Vỹ thì con còn bị mắc kẹt ở tầng một cảnh giới Linh Huyệt đó!"

"Mẹ à..."

"Lâm di nói sai rồi ạ!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Thật ra Ngưu Oa có thiên phút rất cao, cơ mà con nghĩ Tiên Nham Các sẽ phù hợp với cậu ấy hơn".

"Ha ha... Tại ban đầu nghĩ là vào đại một trong năm thế lực lớn là giỏi lắm rồi chứ không suy nghĩ nhiều. Thôi, giờ chúng ta không kịp tới Tiên Nham Các đâu, hơn nữa thiên phú thuộc tính hỏa của Vỹ ca mạnh như thế, đi Tiên Nham Các với ta thì phí lắm!"

Thấy dáng vẻ cười hí hửng của Ngưu Oa, Mục Vỹ rất muốn nói rằng thật ra hắn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, trong cơ thể có cả chí bảo hành Thổ - đá Bổ Thiên.

Thứ này còn trân quý hơn thiên hỏa.

Có lẽ khả năng lĩnh ngộ nguyên tố thổ của hắn nhỉnh hơn một chút!

Chẳng qua chuyện này mà nói cho mẹ con Ngưu Oa biết chỉ khiến hai người họ câu nệ hơn thôi. Hiện giờ họ đã xem Mục Vỹ là ân nhân, hắn không muốn làm họ thấy mắc nợ mình hơn nữa.

Trong hai tháng tiếp theo, ba người kết hợp luân phiên đi đường và nghỉ ngơi như đang đi du lịch, vô cùng thỏa thích.

Chớp mắt đã qua ba tháng, ba người đã đến Hỏa Hành Sơn.

Lúc này, trên Hỏa Hành Sơn dù trong dù ngoài đều đông nghịt người.

Gần như toàn bộ đệ tử thiên tài trong Hỏa Vực đều đến đây để tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử ngoại môn của Hỏa Hành Sơn.

Biển người trước mắt làm tâm trạng Ngưu Oa bắt đầu e ngại.

"Đừng sợ, chỉ cần ngươi quen với Hổ Bộ Long Hành Quyền thì không ai có cảnh giới trên ngươi hai tầng là đối thủ của ngươi đâu!", Mục Vỹ động viên.

"Ta biết rồi!"

Thuở trước bản thân Mục Vỹ cũng từng có cảm giác này.

Nhưng mà đó đã là rất lâu về trước rồi, khi ấy hắn là một đứa trẻ mồ côi.

Bây giờ thấy Ngưu Oa có Lâm di đi cùng cổ vũ, trong lòng Mục Vỹ cũng nhẹ nhõm phần nào.

Trong kiếp trước, hắn hoàn toàn không biết mình đến từ đâu, từ nhỏ đã ở trong Thập Vạn Đại Sơn, cuộc sống ăn lông ở lỗ đã tạo ra tinh thần sắt thép như sói hoang của hắn.

Không nề hà nguy nan, không bao giờ sợ hãi cường địch.

Nhưng khi đó cha mẹ hắn đang ở đâu!

Sau khi trùng sinh, có Mục Thanh Vũ và Vỹ Tâm Dao, Mục Vỹ lại cảm nhận được điều gì đó khác lạ.

Song, cánh cổng của Hỏa Hành Sơn mở ra cắt ngang dòng hồi ức của hắn.

Từng đệ tử ngoại sơn mặc trường sam màu xám của Hỏa Hành Sơn nối đuôi nhau ra ngoài.

Mỗi một người đều trông oai phong lẫm liệt khiến cho các đệ tử thiên tài đến từ khắp nơi trên Hỏa Vực hơi áp lực.

"Chào mừng các vị đến với cuộc tuyển chọn đệ tử Hỏa Hành Sơn ta. Ta là Hỏa Lưu Vân, tổng trưởng lão ngoại sơn Hỏa Hành Sơn phụ trách cuộc thi tuyển đệ tử ngoại sơn lần này. Tiếp đến ta sẽ phổ biến một số điều kiện dự thi!"

Một ông lão từ trong sơn môn nguy nga và hùng vĩ của Hỏa Hành Sơn đi ra, dõng dạc tuyên bố.

Mục Vỹ nhìn là biết cảnh giới của tổng trưởng lão ngoại sơn này, cảnh giới Thông Thần tầng mười.

"Thứ nhất, những ai hơn 100 tuổi và chưa đến cảnh giới Thông Thần không được thi. Thứ hai, ai dưới 15 tuổi và chưa đạt đến cảnh giới Linh Huyệt không được thi. Tương tự với trên 20 tuổi và chưa tới tầng năm của cảnh giới Linh Huyệt!"

Ba quy tắc dự thi vừa được công bố thì xung quanh ồ lên.

Tất nhiên họ biết điều kiện dự thi của Hỏa Hành Sơn là gì nhưng không ngờ năm nay lại đổi.

Dưới 15 tuổi chưa đến cảnh giới Linh Huyệt thì không được thi ư?

Những năm qua là 20 tuổi lận!

Một số người ầm ĩ đầy bất mãn.

Đã thế trên 25 tuổi mà không nằm trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm cũng không đủ điều kiện dự thi. Quy định này quá khắt khe!

Những đệ tử tới đây dự thi tức khắc kêu gào phản đối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom