-
Chương 1136-1140
Chương 1136: Kiểm tra thiên phú
"Kẻ nào cả gan ồn ào sẽ bị đuổi ra ngoài, hậu bối hay bất kì ai trong tộc suốt đời không được bước vào Hỏa Hành Sơn ta nửa bước!"
Thấy những người xung quanh bắt đầu náo động, Hỏa Lưu Vân lạnh lùng cất tiếng.
Câu quát của ông ta làm đông đảo đệ tử quanh đây tức thì im lặng, không dám ho he.
Sau khi nghe phổ biến điều kiện dự thi, Mục Vỹ cũng âm thầm tặc lưỡi.
Yêu cầu thu nạp đệ tử của Hỏa Hành Sơn này cao quá cao, chẳng khác gì lúc các thế lực siêu cấp trong tiểu thế giới Tam Thiên tuyển chọn đệ tử nội môn cả!
"Hỏa Hành Sơn ta không phải nơi nuôi kẻ vô dụng. Tại đây, ngươi có năng lực thì sẽ nhận được nhiều lợi ích cũng như tài nguyên hơn, điều kiện tu luyện cũng tốt hơn. Không thì cút khỏi Hỏa Hành Sơn!"
Hỏa Lưu Vân lại lớn tiếng.
Mọi người nghe vậy đều giữ trật tự.
Một số người thì buồn bã rời đi.
Họ không ngờ cuộc tuyển chọn năm nay thay đổi điều kiện dự thi.
Nhưng dù vậy vẫn có khoảng mười nghìn người còn đứng tại đây.
Hiển nhiên là những người này đều đạt tiêu chuẩn.
Thấy còn khoảng mười nghìn người, Hỏa Lưu Vân gật đầu rồi nói: "Tốt. Bây giờ, tất cả đệ tử tham gia cuộc thi theo ta vào Hỏa Hành Sơn, người thân họ hàng chờ ở ngoài. Sau khi khảo hạch bắt đầu, thí sinh sống hay chết Hỏa Hành Sơn ta không chịu trách nhiệm!"
Không cần trưởng lão nói rõ bọn họ đã biết trước điều này.
Hỏa Hành Sơn là một trong năm phe phái hùng mạnh của tiểu thế giới Ngũ Hành, sơn môn thì tọa lạc tại dãy núi Hỏa Tinh nên tất nhiên là vô cùng siêu phàm và quyền lực.
Sau khi đi vào Hỏa Hành Sơn, Mục Vỹ tức khắc cảm nhận được năng lượng nguyên tố hỏa đang tăng lên rất nhanh.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn cũng bắt đầu lặng lẽ vận chuyển.
Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi nhưng lượng Hỏa hành hấp thu được là rất lớn, Mục Vỹ có thể thấy hỏa khí trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí lại tăng lên đáng kể.
"Không hổ là Hỏa Hành Sơn!"
Mục Vỹ thầm bất ngờ.
Nếu như tu hành tại đây mấy chục năm thì có lẽ Hỏa nguyên trong chín loại nguyên tố sẽ đạt đến trình độ đáng sợ.
Có vẻ đến Hỏa Hành Sơn là một quyết định đúng đắn rồi.
"Bên dưới bắt đầu nhận số thứ tự, theo thứ tự chuẩn bị thi ba vòng!"
Hỏa Lưu Vân đứng ở đầu đám đông, giọng không lớn cũng không nhỏ nhưng mỗi một người tại đây đều nghe thấy rõ ràng.
"Trong ba vòng, vòng thi thứ nhất là thuộc tính, kiểm tra độ dung hợp chân nguyên Hỏa hành của võ giả. Thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là thập phẩm, trên tam phẩm thì đậu!"
"Vòng thi thứ hai kiểm tra năng lực. Sơn môn sẽ chọn ra con rối cùng cấp bậc để rèn luyện các ngươi".
"Vòng thi thứ ba là chí hướng võ đạo, có thiết lập ảo trận, để xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu!"
Hỏa Lưu Vân nhìn đám thí sinh háo hức muốn bắt đầu thi bên dưới, nói với vẻ không buồn không vui: "Thi đấu sẽ trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Hỏa Hành Sơn!"
Ông ta vừa nói xong thì số thứ tự bắt đầu được phân phát. Đông đảo đệ tử bên dưới đã bắt đầu thảo luận hăng say từ khi nào.
"Thiên phú phải đạt đến tam phẩm mới qua, ở thành Hỏa Vân của chúng ta thì thiên phú tam phẩm đã là thiên tài rồi!"
"Phải đấy, mà không ngờ năm nay là con rối, mấy năm qua toàn là hỏa thú không à. Con rối mạnh hơn hỏa thú nhiều, dù gì hỏa thú còn biết đau chứ con rối thì không, trừ khi đánh lùi được nó!"
"Các ngươi thì biết cái gì, ta nghe một đệ tử ngoại sơn nói hai vòng thi trước không là gì, vòng thứ ba mới là quan trọng nhất. Ngươi tưởng ảo trận nghĩa là khảo nghiệm chí hướng võ đạo thôi chắc?"
"Còn gì nữa, còn gì nữa? Nói mau lên!"
"Ảo trận cũng có cấp bậc và nó thử thách lòng trung thành võ đạo của võ giả trên mọi phương diện, bao gồm sát phạt. Không chịu nổi mà vẫn ngoan cố ở trong đó thì chưa chắc bảo toàn được tính mạng đâu!"
Những lời này tức thì làm một vài đệ tử dự thi tái mặt.
Ngưu Oa cũng trở nên căng thẳng.
"Vỹ ca, khả năng khống chế lửa của huynh mạnh như thế chắc chắn là tam phẩm rồi, hoặc có khi là tứ phẩm luôn. Ta thì thảm rồi, khả năng hấp thu Hỏa hành của ta nhiều lắm cũng nhị phẩm thôi!"
Y nhìn xung quanh và thẫn thờ nói.
"Chưa chắc!"
Mục Vỹ nói rồi vỗ vai Ngưu Oa, nhếch môi: "Yên tâm, ngươi ít nhất là ngũ phẩm đấy!"
Làm gì có chuyện đó!
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bị Mục Vỹ vỗ vai, Ngưu Oa bất chợt thấy dường như khả năng cảm ngộ chân nguyên Hỏa hành xung quanh của mình đã tăng lên rồi.
"Chao ôi! Vỹ ca, huynh đừng nói nha, tự nhiên huynh vừa nói xong thì ta thấy ta nhạy cảm với chân nguyên Hỏa hành hơn đó!"
"Thấy chưa, tự tin lên, ngươi làm được mà".
"Ừm!"
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc thi bắt đầu được tiến hành.
Số thứ tự của Ngưu Oa là 9900, của Mục Vỹ là 9901.
Hai người xếp gần chót nên quyết định đứng chờ.
Nhưng trong lúc chờ đợi, Mục Vỹ đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đầy nham hiểm như rắn độc nhìn mình và Ngưu Oa chằm chằm.
Nhìn về hướng đó, hắn phát hiện một kẻ đang theo dõi Ngưu Oa bằng nụ cười tàn khốc.
"Hắn là ai thế?"
Ngưu Oa cũng chú ý đến ánh nhìn đó.
"Trần Kiệt Ngọc!"
"Con trai Trần Luân? Đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn?"
"Chính là gã!"
Ngưu Oa nói với giọng oán hận: "Kẻ này cực kỳ hèn hạ, cha gã ỷ vào việc gã nằm trong Hỏa Hành Sơn nên làm ăn rất vô lý, bóc lột vô độ. Nghe nói gã bám váy một nữ nhân trong Hỏa Hành Sơn nên cũng tác oai tác quái ghê gớm lắm".
Vừa nhắc tới hai cha con này, trông y rất phẫn nộ.
"Xem ra chúng ta bị nhắm vào rồi!", Mục Vỹ khẽ mỉm cười: "Ngồi xuống tu luyện đi, đừng quan tâm những người như vậy!"
"Ta biết rồi".
Trong suốt quá trình đồng hành cùng nhau, Ngưu Oa thấy được sự lợi hại của Mục Vỹ rất rõ. Đối với y, Mục Vỹ như thần vậy, dường như không có chuyện gì hắn làm không được.
Hơn nữa, trên đường tới đây với quãng thời gian ba tháng, đến bây giờ Ngưu Oa đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm nên không thấy Trần Kiệt Ngọc đáng sợ như trước nữa.
Mục Vỹ nói chí phải, sợ không phải vì đối thủ quá mạnh mà vì chính mình quá nhỏ yếu.
Hiện tại y đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nên Trần Kiệt Ngọc cũng không còn là một kẻ quá ghê gớm với y.
"Hừ, hai con kiến rẻ mạt!"
Nhìn Mục Vỹ và Ngưu Oa, Trần Kiệt Ngọc hậm hực làu bàu.
Trong mắt gã, hai người này chỉ là hai kẻ vô dụng xuất thân từ một sơn thôn nhỏ bé, hôm nay nhiều lắm là tới để mở rộng tầm mắt mà thôi.
Dù sao chăng nữa Trần Luân cũng là cha gã, con trai đương nhiên phải báo thù cho cha mình rồi.
Nhưng cũng không thể chơi chết hai kẻ Mục Vỹ và Ngưu Oa này dễ thế được, chơi đến khi không còn gì nữa mới vui!
Vòng thứ nhất, kiểm tra thiên phú Hỏa hành!
Đám đệ tử đang xếp hàng đều lộ vẻ hào hứng, nóng lòng muốn thử.
Nhưng sau khi một trăm người đầu tiên thi xong, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ trong một trăm thí sinh dự thi chỉ có tầm chục người vượt qua.
Hơn nữa, về cơ bản mười người này đều có thiên phú tam phẩm.
Quả là khó mà tưởng tượng.
Chương 1137: Đùa hả?
"Không đúng, làm sao có thể, rõ ràng hồi ở thành Hỏa Vân ta kiểm tra được là thiên phú tứ phẩm cơ mà, sao đến đây lại biến thành tam phẩm rồi!"
"Sao? Không thể nào!"
"Sao lại không thể, các ngươi không biết thạch thiên phú của Hỏa Hành Sơn đã được cải tiến, độ khó của bài kiểm tra tăng lên rồi sao!"
Vừa nghe thấy câu này, những tiếng bật thốt đầy hoang mang vang lên trong hàng người dài như đuôi rồng.
Chẳng lẽ khó hơn thật?
Một số đệ tử vốn đang ưỡn ngực đầy tự tin đều vô cùng bất ngờ.
"Vỹ ca, độ khó tăng lên kìa, chết ta rồi!", Ngưu Oa uể oải nói.
"Không đâu!"
Mục Vỹ khẽ cười, không giải thích.
Những ngày qua, dưới sự chỉ bảo của hắn, ở Ngưu Oa đã đã có sự tiến bộ về thể chất.
Với cảnh giới Vũ Tiên của Mục Vỹ, việc làm thay đổi thể chất của một võ giả cảnh giới Linh Huyệt như Ngưu Oa vẫn tương đối dễ dàng.
Mặc dù không biết độ khó sẽ tăng đến mức độ nào, nhưng thiên phú tam phẩm thì chắc chắn không còn là vấn đề nữa.
Mà rồi điều khiến Mục Vỹ bận tâm lúc này lại là bản thân có nên thể hiện thiên phú cực phẩm của mình không.
Ba loại thiên hỏa cộng thêm Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, Mục Vỹ biết tỉ lệ dung hợp Hỏa hành của mình nhất định là trên tam phẩm, chẳng qua là không biết mấy phẩm thôi.
Có điều chỉ cần vẫn còn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, mức độ tương thích với Hỏa hành sẽ càng ngày càng cao.
Có thể giờ chưa đến thập phẩm nhưng sau này sẽ đến.
"Đến ngươi rồi Ngưu Oa, cố lên!"
"Ừ".
Ngưu Oa đi lên bảo tọa dựng đá kiểm tra ở phía trên trong tâm trạng thấp thỏm.
Đá kiểm tra nối liền với một chiếc ghế đá, thí sinh sẽ ngồi trên ghế và thả lỏng tâm trí, tiến hành dung hợp với đá kiểm tra là có thể đo lường được khả năng tương tác với Hỏa hành.
Ngưu Oa ngồi trên ghế đá, y thở ra thật sâu, vẻ mặt đầy hồi hộp.
"Đừng sợ!"
Mục Vỹ liên tục cổ vũ Ngưu Oa.
Bắt đầu kiểm tra!
Khi bắt đầu khảo thí, thí sinh dự thi không thể nhìn thấy kết quả thiên phú của mình trên đá kiểm tra.
Bởi lẽ phía sau ghế đá là một cột lửa dựng đứng, trên cột lửa có mười ô vuông được phân bố đồng đều.
Qua một lúc, một luồng hỏa diễm từ cột lửa sau lưng Ngưu Oa bừng cháy.
Ngọn lửa ấy dâng lên bắt đầu từ ô thứ nhất rồi từ từ cao dần.
Nhất phẩm!
Nhị phẩm!
Tam phẩm!
Luồng hỏa diễm đã vượt lên tam phẩm, với thành tích đó thì lúc này Ngưu Oa đã đạt tiêu chuẩn.
Nhưng ngọn lửa vẫn chưa dừng dâng cao.
Tứ phẩm!
Ngũ phẩm!
Cuối cùng, ngọn lửa đi qua ngũ phẩm, gần chạm mốc lục phẩm mới dừng.
Hình ảnh này làm ai nấy đều ngẩn người.
Gần lục phẩm.
Mãi đến hơn chín nghìn người mới xuất hiện một người có thiên phú gần lục phẩm.
Thành tích tốt nhất trước đó chỉ là ngũ phẩm trung đẳng.
Thế này là mức cao nhất của ngũ phẩm thượng đẳng rồi.
Thấy có vẻ đã kiểm tra xong, Ngưu Oa mở mắt.
Nhưng mọi người bên dưới đều trợn trừng mắt nhìn y, y chẳng hiểu gì cả.
Có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ thiên phú thấp quá nên không được lấy nhất phẩm luôn sao?
Dáng vẻ thảng thốt của bọn họ làm tâm trạng Ngưu Oa cũng bồn chồn theo.
"Không thể nào?"
"Không thể nào gì?", Mục Vỹ cười cười.
Ngưu Oa run rẩy nói: "Vỹ ca, huynh đừng nói với ta là ta không được cả nhất phẩm đấy nhé".
"Tự nhìn đi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi.
Nhưng đúng lúc đó, trưởng lão đã hoàn hồn, tuyên bố: "Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng!"
Ngưu Oa nghe vậy thì ngồi phịch xuống, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng ư?
Ai thế?
Ai mà có thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng luôn vậy?
Đây là thành tích tốt nhất từ đầu cuộc thi đến giờ!
"Số 9900, Ngưu Oa!"
Sau khi trưởng lão dứt lời, Ngưu Oa ngây ra như phỗng, bần thần suy nghĩ.
"Mình? Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng? Đùa hả!"
Y thốt lên đầy khó tin.
Ngặt nỗi Ngưu Oa vừa nói ra đã nhận lại ánh nhìn đầy khinh bỉ của những người xung quanh.
Chương 1138: Chẳng may
Điểm kiểm tra thiên bẩm của những người khác đều thấp.
Tên này có thiên bẩm cao như vậy mà còn bảo là đùa, thế chẳng là tát thẳng vào mặt họ à.
Ngưu Oa kinh ngạc không thôi, y cứ ngỡ mình chỉ được nhị phẩm là quá siêu rồi, ai ngờ đâu được những ngũ phẩm, đã thế còn là thượng đẳng, suýt nữa lên đến lục phẩm.
Nếu không phải độ khó của ghế đá thử nghiệm được tăng thêm thì chắc y được lục phẩm rồi.
Đúng là chuyện thật mà như đùa!
Không phải Ngưu Oa đang ra vẻ, mà y thật sự không ngờ mình lại thức tỉnh được thiên bẩm lên đến ngũ phẩm thượng đẳng.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã bước đến trước chiếc ghế đá thử nghiệm rồi ngồi xuống.
Hắn chưa dùng thử món đồ này.
Nghiệm Khí Chân Thạch của ngày xưa dùng để kiểm tra cấp bậc của thần binh, còn thứ này lại kiểm tra con người.
Sau khi ngồi xuống, Mục Vỹ tập trung tinh thần, thả lỏng cơ thể rồi bắt đầu tập trung cảm ngộ.
Một lát sau, hắn cảm thấy sức mạnh thuộc tính Hoả quanh người mình ngày một mạnh hơn.
Mà những luồng sức mạnh này hệt như những con yêu tinh, khi vừa chạm vào người hắn, chúng đã sinh long đoạt hổ như lên cơn điên, sau đó còn không ngừng bò lên người hắn.
Sau một hồi ngồi tranh đấu ở tư thế này, Mục Vỹ thấy người mình đã tê rần.
Nhưng không lâu sau, cảm giác tê dại ấy đã hoá thành hưởng thụ, một cảm giác thoải mái cùng cực khiến thiên hoả trong người hắn còn phải nhảy nhót.
“Đã quá!”
Mãi một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới mở mắt rồi nói.
Nhưng vừa mở mắt ra, hắn đã thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ đờ đẫn.
Mục Vỹ phát hiện sau khi dồn hết sự chú ý về mình, mọi người có vẻ mặt như ngơ ngẩn? Ngạc nhiên hay chấn động nhỉ?
Không từ ngữ nào có thể hình dung về dáng vẻ hiện tại của họ, Mục Vỹ thật sự không diễn tả được.
Chỉ là thấy mọi người như vậy thì hắn cũng ngẩn ra.
Không phải chứ!
Mục Vỹ sững người khi nhớ lại biểu cảm ban nãy của mình.
Tại ban nãy hắn thấy sảng khoái quá nên có biểu cảm hơi quá, đừng nói là phá kỷ lục rồi nha!
Bụp, chiếc bút trong tay trưởng lão đã rơi xuống đất.
Thấy vậy, Mục Vỹ bước tới nhặt chiếc bút lên rồi cười nói: “Trưởng lão, bút của ngài rơi rồi này”.
“Hả? À, ừ!”
Mãi sau, vị trưởng lão đó mới phải ứng lại, đến nỗi bút rơi còn không biết, ông ấy nói: “Số 9901, Mục Vỹ thập phẩm…”
Dứt lời, vị trưởng lão đó lại nghệt mặt ra.
Lúc này, ngọn lửa dọc trên chiếc cột đã dâng cao đến ô thứ mười, nhưng ngọn lửa đó vẫn còn muốn dâng cao thêm nữa, thấy vậy, vị trưởng lão đó cũng không biết phải đánh giá thế nào.
“Thập phẩm thượng đẳng”.
Cuối cùng, cực chẳng đã, ông ấy đành tuyên bố như vậy.
Thập phẩm thượng đẳng, thật sự có cấp bậc này sao?
Nếu ghế đá thử nghiệm còn cấp bậc cao hơn, ví dụ cấp thập nhất, như vậy chẳng phải chứng tỏ tên này là thiên tài sánh ngang với sơn chủ của Hoả Hành Sơn rồi sao.
Ông ấy phải báo cáo việc này lên trên ngay thôi.
Trưởng lão giám khảo không thể chờ được nữa, lập tức truyền âm bẩm báo lên trên ngay.
“Vỹ ca, trời ơi! Huynh đúng là thần tượng suốt đời này của ta”.
Ngưu Oa nhìn Mục Vỹ mà không biết phải nói gì nữa.
Thập phẩm.
Hàng nghìn năm trở lại đây, chỉ có đúng một người đạt được cấp này là Hoả Lân - sơn chủ của Hoả Hành Sơn.
Bây giờ, đã có thêm một người nữa rồi.
Hơn nữa, người này còn bị y gọi là đại ngốc suốt nửa năm trời chứ.
Mục Vỹ cũng thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy kết quả này.
Hắn đã dung hợp ba loại thiên hoả được khá lâu, ngoài ra suốt mấy năm qua vẫn duy trì tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nên hắn cũng không quá ngạc nhiên với mức độ dung hợp này.
Nhưng hắn không ngờ hơi sơ suất tí là đạt đến cấp thập phẩm mất, gây hoạ rồi.
Giờ hắn có muốn che giấu bản thân cũng không được nữa.
“Gây hoạ rồi!”
Mục Vỹ vỗ đầu rồi tỏ vẻ chán nản.
Thấy dáng vẻ hối không kịp của Mục Vỹ, rất nhiều đệ tử ở xung quanh không nhịn được, chỉ muốn lao lên dạy cho hai người này một bài học.
Gì vậy chứ?
Một tên cấp ngũ phẩm thượng đẳng, một kẻ cấp thập phẩm thượng đẳng, vậy mà cả hai đều có vẻ mặt đau khổ.
Đúng là ngứa thịt mà.
“Đi thôi, sang vòng thứ hai”.
Mục Vỹ chán đời nhìn kết quả, lơ là cái mà thập phẩm ngay mới sợ chứ.
Lẽ ra, hắn định che giấu thực lực của mình, bởi nghĩ chẳng ai ở đây biết gốc gác của hắn. Nhưng giờ bị lộ rồi thì hắn chơi lớn luôn vậy, tiện thể gây chấn động một phen luôn.
Vòng thứ hai là đấu con rối để kiểm tra thực lực.
Đến vòng này, số người dự thi đã ít hơn vòng thứ nhất rất nhiều, dẫu sao không phải ai cũng có thể qua được vòng đầu.
Mục Vỹ bước đến trước thử thách thứ hai, nhìn con rối mà đám đệ tử đang chiến đấu rồi líu lưỡi.
“Những con rối này sẽ nâng cao thực lực của mình dựa vào thực lực mà chúng ta thi triển, hơn nữa mỗi khi bị đánh lui hay bị thương nặng, nó sẽ càng mạnh hơn, đến khi thực lực của chúng ta không thể tăng thêm được nữa, nó mới về cảnh giới tương đương và chiến đấu với mình”.
“Chỉ cần thắng được con rối này là qua vòng, đi thôi, nhưng đừng cố quá, vì bị đánh chết thì coi như xong”.
Tin tức có thiên bẩm cấp thập phẩm xuất hiện vẫn chưa truyền đến đây nên nhiều trưởng lão và đệ tử đã qua vòng một chưa biết gì.
Hiện giờ, người phụ trách xắp xếp đệ tử của vòng thi thứ hai lại chính là Trần Kiệt Ngọc.
Lúc này, gã đang đứng cạnh một con rối, sau đó lạnh lùng nhìn Mục Vỹ.
Chương 1139: Nghiệp chướng
“Ngươi là Mục Vỹ hả?”, Trần Kiệt Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi giơ tay chọc vào người con rối, sau đó lạnh giọng nói: “Chính ngươi đã giết phụ thân của ta đúng không? Giỏi lắm! Ta sẽ cho một tên dân đen rừng rú như ngươi biết thế nào là hối hận”.
“Bắt đầu thôi!”
Nhưng Mục Vỹ chẳng có tí tâm trạng gì trước lời đe doạ của Trần Kiệt Ngọc.
Vì gã yếu!
Trần Kiệt Ngọc mới ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, cảnh giới thấp quá.
Chuyện này giống như một người thanh niên mạnh mẽ ở độ tuổi hai mươi bị một đứa trẻ ranh hai, ba tuổi trêu tức, vì thế Mục Vỹ chẳng coi gã ra gì.
Không phải Mục Vỹ tự kiêu, mà sự thật là Trần Kiệt Ngọc không đáng để hắn lưu tâm.
“Được, ngươi giỏi lắm!”
Không ngờ Mục Vỹ lại ngó lơ mình, Trần Kiệt Ngọc tức phát điên lên.
Gã ngoặt tay, mở một cơ quan sau lưng của con rối đó, nó lập tức nhìn Mục Vỹ rồi không nói không rằng lao lên.
“Trần sư huynh, chỉ là một tên phàm phu tục tử thôi mà, sao huynh phải so đo thế!”
Thấy Trần Kiệt Ngọc tức giận đùng đùng, một đệ tử ngoại sơn bước tới nịnh nọt: “Tối nay, Hoả Mị Nhi vẫn đang chờ huynh đấy”.
“Đương nhiên ta không so đo với hắn rồi!”, Trần Kiệt Ngọc hừ nói: “Nhưng kiểu gì tiểu tử này cũng phải chết”.
“Sao cơ?”
“Con rối đó bị ta điều chỉnh lên cảnh giới Thông Thần rồi, tên này bị nó tát chết là cái chắc. Đến lúc ấy, ta sẽ nói là mình sơ suất, có Mị Nhi ở đây rồi chắc các trưởng lão cũng không dám trách tội ta đâu”.
“Cao tay, quá cao tay luôn!”
Mục Vỹ đã nghe thấy hết cuộc hội thoại của họ.
Cảnh giới Thông Thần?
Trời! Trần Kiệt Ngọc hơi bị coi thường hắn đó.
Thấy con rối đó xông tới, Mục Vỹ dùng hết sức tung ngay một quyền ra.
Bụp!
Một tiếng động vang lên, sau chiêu đó, cả cuộc thi đều im lặng.
Các tiếng đùng đoàng dần vang lên, con rối đó đã bị nổ tung.
Nổ banh xác rồi!
Trời ơi, nát bét luôn.
Thấy vậy, trưởng lão phụ trách thống kê lập tức há hốc miệng.
Họ mất cả đống tiền để mua con rối này của Kim Môn đấy, hơn một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm một con, thế mà Mục Vỹ lại đấm nát bét rồi.
Nghiệp chướng mà!
“Ngươi… ngươi, ai cho ngươi dùng sức mạnh thế hả?”, trưởng lão giám khảo nhìn Mục Vỹ rồi trách mắng.
“Thưa trưởng lão, ta cũng không biết con rối này lại yếu thế!”
Yếu?
Vị trưởng lão đó nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn táng cho hắn một phát, tiểu tử này ngu ngơ thật hay đang giả bộ đây.
“Biến, qua vòng!”
“Đa tạ trưởng lão”.
Mục Vỹ mỉm cười chắp tay.
“Trần Kiệt Ngọc đúng không?”
Mục Vỹ nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi nhẹ nhàng cười nói: “Lần sau ra tay thì chỉnh cấp cao hơn nhé, chứ yếu thế này thì không phải đối thủ của ta đâu”.
Mục Vỹ nhìn gã rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Còn Trần Kiệt Ngọc nghe thấy vậy thì tái mét mặt.
Đánh chết gã cũng không tin Mục Vỹ lại biến thái đến nhường này.
“Vỹ ca, huynh vẫn ổn chứ?”
Lúc này, Ngưu Oa vừa mới thu phục đối thủ con rối xong nên thở hồng hộc, trên người còn có vết thương.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu rồi nhìn lên phía trước, nói: “Chúng ta đến vòng tiếp đi”.
“Được!”
Ngưu Oa nhìn Trần Kiệt Ngọc đó rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi cùng Mục Vỹ.
Ngày trước, mỗi khi nhìn thấy Trần Kiệt Ngọc, y chỉ thấy đây là một người thâm sâu khó lường, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết mình.
Nhưng bây giờ, y chẳng coi Trần Kiệt Ngọc ra gì nữa rồi.
Dù Trần Kiệt Ngọc đang ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, nhưng Ngưu Oa cũng ở tầng thứ năm rồi, y thật sự không ngờ mình của hiện tại lại khác với mấy tháng trước nhiều đến thế.
Mọi sự thay đổi này chỉ diễn ra trong mấy tháng, đánh chết Ngưu Oa cũng không tin là mình đã khác xưa nhiều đến vậy.
“Cửa ải tiếp theo là ảo trận, ta đoán sẽ có chém giết thật sự trong vòng này nên ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng sơ suất”.
“Hì hì, ta biết rồi, huynh yên tâm”.
“Ừ!”
Hai người sóng vai đi tới vòng thi thứ ba, lúc này, Trần Kiệt Ngọc đứng ở chỗ vòng thi thứ hai với vẻ mặt tái nhợt như người chết.
Ban nãy, gã đã nghe các đệ tử hạt nhân đến khảo hạch nói chuyện với nhau rằng có một đệ tử đạt đến cấp thập phẩm với thiên bẩm Hoả hành.
Thập phẩm!
Nhiều năm qua, người duy nhất từng đạt đến cấp này ở Hoả Hành Sơn, chỉ có sơn chủ hiện tại thôi.
Đáng hận là người đạt đến cấp ấy chính là Mục Vỹ.
Trần Kiệt Ngọc thấy tim mình đang nhỏ máu.
Sao gã lại bị xếp giám sát ở chỗ vòng hai chứ, nếu là vòng đầu, biết Mục Vỹ có thiên bẩm như vậy thì chắc chắn gã sẽ không ra tay đâu.
Đã thế, đến cái tên Ngưu Oa kia cũng đạt cấp ngũ phẩm thượng đẳng.
“Chết tiệt! Điên hết cả người”.
Trần Kiệt Ngọc không thể nén giận.
Với bản lĩnh này, hai bọn họ trở thành đệ tử ngoại sơn là cái chắc rồi.
Còn Mục Vỹ khéo còn trở thành đệ tử nội sơn, hay thậm chí là Hoả Thánh Tử nhờ thực lực đã thi triển ấy chứ.
Nếu đúng là vậy thì phải gọi là nghịch thiên rồi.
Đến lúc ấy, gã còn là cái thá gì nữa.
Nghĩ đến đây, người Trần Kiệt Ngọc cứng đờ.
Không được, gã không thể ngồi im chờ chết được.
Trần Kiệt Ngọc tức tốc giao việc của mình cho đệ tử bên cạnh rồi chạy vào trong núi.
Bây giờ, chỉ có Hoả Mị Nhi giúp được gã thôi.
Chương 1140: Ảo trận
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Ngưu Oa đã bắt đầu bước vào vòng khảo hạch thứ ba.
Khảo hạch ở vòng này là ảo trận.
Các đệ tử tham gia khảo hạch chỉ cần ngồi nghiêm chỉnh trong một đại trận là có thể bắt đầu phần thi.
Ở vòng này không chỉ có chém giết là xong, mà còn là thử thách chí tiến thủ của võ giả bằng các trở ngại như lòng tham, sắc dục và khao khát, tất cả đều sẽ được thể hiện một cách rõ ràng.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là khảo hạch ở vòng này sẽ cho mọi người thấy võ giả tham gia đang ở cảnh giới nào.
Khi rơi vào ảo trận, tâm trí của võ giả sẽ bị mê hoặc, cho nên không thể che giấu tu vi của mình.
Vì vậy, cơ bản mà nói thì vòng đầu và vòng hai chỉ là bước đệm cho vòng ba này thôi.
Bởi đây mới là vòng thi quan trọng nhất.
Thế nên đây cũng là vòng thi thu hút nhiều sự chú ý của mọi người nhất.
Mỗi khi tổ chức khảo hạch đệ tử ngoại sơn, môn phái đều mong có thể tìm được một thiên tài, hơn nữa tốt nhất là thiên tài đơn thuộc tính, vì như thế sẽ không bị Ngũ Hành Thiên Phủ cướp mất.
Giám khảo ở vòng cuối này chính là Hoả Lưu Vân - tổng trưởng lão ngoại môn từng xuất hiện lúc trước.
Danh sách các thí sinh tham gia vòng cuối này đã xuất hiện trong tay ông ta.
“Ơ?”
Sau khi nhìn thấy thành tích trong danh sách, ông ta lập tức sững sờ.
“Thiên bẩm thập phẩm, đấm nát con rối bằng một quyền, Mục Vỹ!”
Nhìn thấy cái tên này, ông ta không khỏi run lên, thiên tài, một thiên tài hiếm có, thậm chí còn xuất sắc hơn cả sơn chủ hiện tại.
Thiên bẩm thập phẩm đã được ghế đá thử nghiệm kiểm chứng.
Còn con rối của vòng thi thứ hai là đồ mà Kim Môn mới sáng tạo ra mấy năm nay, võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên căn bản không thể hạ nó được.
Vậy mà Mục Vỹ chỉ xử lý trong một quyền.
Lẽ nào ông trời lại đưa đến một thiên tài cho Hoả Hành Sơn ư?
Hoả Lưu Vân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ đang ở trong Hoan Trận không rời mắt.
Có lẽ đây sẽ là một thiên tài mới thức tỉnh của Hoả Hành Sơn, sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua được.
Cùng lúc đó, ảo trận đã được khởi động.
Khi ở trong ảo trận, Mục Vỹ thấy cảnh tượng trước mắt mình đang thay đổi rất nhanh.
Hắn chỉ thấy mình đang ở trên một thảo nguyên, cỏ cây um tùm, đã thế còn toàn là các thiên tài địa bảo, nào là ngọc khấu, cây uất kim hương màu nâu nhạt khiến người ta hoa cả mắt.
Phía xa xa còn có các người đẹp đang tiến lại gần.
Bọn họ đều không mặc y phục, nên vóc dáng mỹ miều đều lộ ra hết trước mắt Mục Vỹ.
Ngoài ra còn có không ít cường giả mạnh mẽ, các nô lệ bị đàn áp bằng mọi cách đang cung kính tiến lên trước.
Hơn nữa, ở đây còn có một chiếc ghế bằng vàng được làm hoàn toàn từ Vĩnh Hằng Chi Kim, quả đúng là thiên đường chốn nhân gian.
Lúc này, Mục Vỹ chính là đế vương, nắm giữ trong tay mọi thứ, chỉ cần hắn giơ tay ra là mọi thứ sẽ ùa đến.
Song, Mục Vỹ lại nhếch mép khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thứ gì vậy!
Thiên tài địa bảo? Những thứ này hắn đã từng thấy hết rồi, hơn nữa trong Thần Không Bảo Động còn có đồ quý giá hơn nhiều.
Người đẹp? So với ba thê tử của hắn thì những cô gái này còn kém xa, điều quan trọng nhất là các thê tử của hắn có khí chất hơn.
Vĩnh Hằng Chi Kim? Đùa nhau chắc! Hắn có rồi, hơn nữa còn nhiều là đằng khác.
Sức hút của ảo trận này kém quá.
Nếu dùng các thứ ở đại thế giới Vạn Thiên thì may ra còn mê hoặc được hắn.
Buồn chán nên Mục Vỹ ngồi xuống, sau đó quan sát xung quanh rồi tập trung vào trận pháp.
Người tạo ra ảo trận này thật ra rất giỏi, chắc phải cỡ đại sư linh trận mới có thể làm được.
Ngoài ra, tất cả linh dược được bố trí trong trận pháp đều là những loại rất hiếm có.
Chẳng mấy chốc, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ lại thay đổi hoàn toàn.
Các con thằn lằn khổng lồ đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Ớ?”
Trông thấy đám thằn lằn này, Mục Vỹ biết kiểm tra thực lực thật sự bắt đầu rồi.
Nhưng có lẽ tại ban nãy hắn đã thi triển thực lực quá mạnh, thành ra khiến uy lực của ảo trận cũng tăng lên theo.
Nhưng mấy con thằn lằn này cũng chỉ có thực lực tương đương cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất thôi.
Mục Vỹ điểm ngón tay, ngọn lửa lập tức lan ra, đám thằn lằn khổng lồ đang bò quanh người hắn lập tức cháy thành than.
Kết thúc!
Mục Vỹ đã tiêu diệt bầy thằn lằn bằng một chiêu.
Nhưng sau đó lại có các con linh thú khổng lồ xuất hiện.
Song, không nằm ngoài dự đoán, chúng đều bị Mục Vỹ giết sạch.
Một lát sau, thực lực của linh thú từ tầng thứ nhất cảnh giới Thông Thần của ban đầu lên thành tầng thứ tám, thứ chín rồi.
Sau cảnh giới này sẽ là cảnh giới Tam Chuyển.
Hiện giờ, sơn chủ của Hoả Hành Sơn cũng chỉ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nên Mục Vỹ biết thực lực của đám linh thú này chỉ đến đây thôi.
Bởi nếu tăng tiếp thì chắc hắn sẽ để lộ thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của mình mất, rồi lại bị Hoả Hành Sơn coi là quái vật.
“Nếu vậy thì cho họ xem tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười thôi vậy”.
Mục Vỹ mỉm cười sau đó hít sâu một hơi rồi để mặc cho đám linh thú ấy tấn công, hắn không phản kháng nên dần lộ ra vẻ không chống đỡ được.
Đúng là trận pháp này có thể bắt các võ giả sử dụng hết thực lực của mình, nhưng với Mục Vỹ mà nói thì hắn có thừa cách để lách được công dụng này của trận pháp.
Hiện giờ, chuyện này không thành vấn đề với hắn.
Mục Vỹ điểm ngón tay, cuối cùng đã rơi xuống thế hạ phong, sau một tiếng kêu đau đớn, hắn đã thoát khỏi ảo trận.
"Kẻ nào cả gan ồn ào sẽ bị đuổi ra ngoài, hậu bối hay bất kì ai trong tộc suốt đời không được bước vào Hỏa Hành Sơn ta nửa bước!"
Thấy những người xung quanh bắt đầu náo động, Hỏa Lưu Vân lạnh lùng cất tiếng.
Câu quát của ông ta làm đông đảo đệ tử quanh đây tức thì im lặng, không dám ho he.
Sau khi nghe phổ biến điều kiện dự thi, Mục Vỹ cũng âm thầm tặc lưỡi.
Yêu cầu thu nạp đệ tử của Hỏa Hành Sơn này cao quá cao, chẳng khác gì lúc các thế lực siêu cấp trong tiểu thế giới Tam Thiên tuyển chọn đệ tử nội môn cả!
"Hỏa Hành Sơn ta không phải nơi nuôi kẻ vô dụng. Tại đây, ngươi có năng lực thì sẽ nhận được nhiều lợi ích cũng như tài nguyên hơn, điều kiện tu luyện cũng tốt hơn. Không thì cút khỏi Hỏa Hành Sơn!"
Hỏa Lưu Vân lại lớn tiếng.
Mọi người nghe vậy đều giữ trật tự.
Một số người thì buồn bã rời đi.
Họ không ngờ cuộc tuyển chọn năm nay thay đổi điều kiện dự thi.
Nhưng dù vậy vẫn có khoảng mười nghìn người còn đứng tại đây.
Hiển nhiên là những người này đều đạt tiêu chuẩn.
Thấy còn khoảng mười nghìn người, Hỏa Lưu Vân gật đầu rồi nói: "Tốt. Bây giờ, tất cả đệ tử tham gia cuộc thi theo ta vào Hỏa Hành Sơn, người thân họ hàng chờ ở ngoài. Sau khi khảo hạch bắt đầu, thí sinh sống hay chết Hỏa Hành Sơn ta không chịu trách nhiệm!"
Không cần trưởng lão nói rõ bọn họ đã biết trước điều này.
Hỏa Hành Sơn là một trong năm phe phái hùng mạnh của tiểu thế giới Ngũ Hành, sơn môn thì tọa lạc tại dãy núi Hỏa Tinh nên tất nhiên là vô cùng siêu phàm và quyền lực.
Sau khi đi vào Hỏa Hành Sơn, Mục Vỹ tức khắc cảm nhận được năng lượng nguyên tố hỏa đang tăng lên rất nhanh.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn cũng bắt đầu lặng lẽ vận chuyển.
Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi nhưng lượng Hỏa hành hấp thu được là rất lớn, Mục Vỹ có thể thấy hỏa khí trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí lại tăng lên đáng kể.
"Không hổ là Hỏa Hành Sơn!"
Mục Vỹ thầm bất ngờ.
Nếu như tu hành tại đây mấy chục năm thì có lẽ Hỏa nguyên trong chín loại nguyên tố sẽ đạt đến trình độ đáng sợ.
Có vẻ đến Hỏa Hành Sơn là một quyết định đúng đắn rồi.
"Bên dưới bắt đầu nhận số thứ tự, theo thứ tự chuẩn bị thi ba vòng!"
Hỏa Lưu Vân đứng ở đầu đám đông, giọng không lớn cũng không nhỏ nhưng mỗi một người tại đây đều nghe thấy rõ ràng.
"Trong ba vòng, vòng thi thứ nhất là thuộc tính, kiểm tra độ dung hợp chân nguyên Hỏa hành của võ giả. Thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là thập phẩm, trên tam phẩm thì đậu!"
"Vòng thi thứ hai kiểm tra năng lực. Sơn môn sẽ chọn ra con rối cùng cấp bậc để rèn luyện các ngươi".
"Vòng thi thứ ba là chí hướng võ đạo, có thiết lập ảo trận, để xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu!"
Hỏa Lưu Vân nhìn đám thí sinh háo hức muốn bắt đầu thi bên dưới, nói với vẻ không buồn không vui: "Thi đấu sẽ trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Hỏa Hành Sơn!"
Ông ta vừa nói xong thì số thứ tự bắt đầu được phân phát. Đông đảo đệ tử bên dưới đã bắt đầu thảo luận hăng say từ khi nào.
"Thiên phú phải đạt đến tam phẩm mới qua, ở thành Hỏa Vân của chúng ta thì thiên phú tam phẩm đã là thiên tài rồi!"
"Phải đấy, mà không ngờ năm nay là con rối, mấy năm qua toàn là hỏa thú không à. Con rối mạnh hơn hỏa thú nhiều, dù gì hỏa thú còn biết đau chứ con rối thì không, trừ khi đánh lùi được nó!"
"Các ngươi thì biết cái gì, ta nghe một đệ tử ngoại sơn nói hai vòng thi trước không là gì, vòng thứ ba mới là quan trọng nhất. Ngươi tưởng ảo trận nghĩa là khảo nghiệm chí hướng võ đạo thôi chắc?"
"Còn gì nữa, còn gì nữa? Nói mau lên!"
"Ảo trận cũng có cấp bậc và nó thử thách lòng trung thành võ đạo của võ giả trên mọi phương diện, bao gồm sát phạt. Không chịu nổi mà vẫn ngoan cố ở trong đó thì chưa chắc bảo toàn được tính mạng đâu!"
Những lời này tức thì làm một vài đệ tử dự thi tái mặt.
Ngưu Oa cũng trở nên căng thẳng.
"Vỹ ca, khả năng khống chế lửa của huynh mạnh như thế chắc chắn là tam phẩm rồi, hoặc có khi là tứ phẩm luôn. Ta thì thảm rồi, khả năng hấp thu Hỏa hành của ta nhiều lắm cũng nhị phẩm thôi!"
Y nhìn xung quanh và thẫn thờ nói.
"Chưa chắc!"
Mục Vỹ nói rồi vỗ vai Ngưu Oa, nhếch môi: "Yên tâm, ngươi ít nhất là ngũ phẩm đấy!"
Làm gì có chuyện đó!
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bị Mục Vỹ vỗ vai, Ngưu Oa bất chợt thấy dường như khả năng cảm ngộ chân nguyên Hỏa hành xung quanh của mình đã tăng lên rồi.
"Chao ôi! Vỹ ca, huynh đừng nói nha, tự nhiên huynh vừa nói xong thì ta thấy ta nhạy cảm với chân nguyên Hỏa hành hơn đó!"
"Thấy chưa, tự tin lên, ngươi làm được mà".
"Ừm!"
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc thi bắt đầu được tiến hành.
Số thứ tự của Ngưu Oa là 9900, của Mục Vỹ là 9901.
Hai người xếp gần chót nên quyết định đứng chờ.
Nhưng trong lúc chờ đợi, Mục Vỹ đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đầy nham hiểm như rắn độc nhìn mình và Ngưu Oa chằm chằm.
Nhìn về hướng đó, hắn phát hiện một kẻ đang theo dõi Ngưu Oa bằng nụ cười tàn khốc.
"Hắn là ai thế?"
Ngưu Oa cũng chú ý đến ánh nhìn đó.
"Trần Kiệt Ngọc!"
"Con trai Trần Luân? Đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn?"
"Chính là gã!"
Ngưu Oa nói với giọng oán hận: "Kẻ này cực kỳ hèn hạ, cha gã ỷ vào việc gã nằm trong Hỏa Hành Sơn nên làm ăn rất vô lý, bóc lột vô độ. Nghe nói gã bám váy một nữ nhân trong Hỏa Hành Sơn nên cũng tác oai tác quái ghê gớm lắm".
Vừa nhắc tới hai cha con này, trông y rất phẫn nộ.
"Xem ra chúng ta bị nhắm vào rồi!", Mục Vỹ khẽ mỉm cười: "Ngồi xuống tu luyện đi, đừng quan tâm những người như vậy!"
"Ta biết rồi".
Trong suốt quá trình đồng hành cùng nhau, Ngưu Oa thấy được sự lợi hại của Mục Vỹ rất rõ. Đối với y, Mục Vỹ như thần vậy, dường như không có chuyện gì hắn làm không được.
Hơn nữa, trên đường tới đây với quãng thời gian ba tháng, đến bây giờ Ngưu Oa đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm nên không thấy Trần Kiệt Ngọc đáng sợ như trước nữa.
Mục Vỹ nói chí phải, sợ không phải vì đối thủ quá mạnh mà vì chính mình quá nhỏ yếu.
Hiện tại y đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nên Trần Kiệt Ngọc cũng không còn là một kẻ quá ghê gớm với y.
"Hừ, hai con kiến rẻ mạt!"
Nhìn Mục Vỹ và Ngưu Oa, Trần Kiệt Ngọc hậm hực làu bàu.
Trong mắt gã, hai người này chỉ là hai kẻ vô dụng xuất thân từ một sơn thôn nhỏ bé, hôm nay nhiều lắm là tới để mở rộng tầm mắt mà thôi.
Dù sao chăng nữa Trần Luân cũng là cha gã, con trai đương nhiên phải báo thù cho cha mình rồi.
Nhưng cũng không thể chơi chết hai kẻ Mục Vỹ và Ngưu Oa này dễ thế được, chơi đến khi không còn gì nữa mới vui!
Vòng thứ nhất, kiểm tra thiên phú Hỏa hành!
Đám đệ tử đang xếp hàng đều lộ vẻ hào hứng, nóng lòng muốn thử.
Nhưng sau khi một trăm người đầu tiên thi xong, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ trong một trăm thí sinh dự thi chỉ có tầm chục người vượt qua.
Hơn nữa, về cơ bản mười người này đều có thiên phú tam phẩm.
Quả là khó mà tưởng tượng.
Chương 1137: Đùa hả?
"Không đúng, làm sao có thể, rõ ràng hồi ở thành Hỏa Vân ta kiểm tra được là thiên phú tứ phẩm cơ mà, sao đến đây lại biến thành tam phẩm rồi!"
"Sao? Không thể nào!"
"Sao lại không thể, các ngươi không biết thạch thiên phú của Hỏa Hành Sơn đã được cải tiến, độ khó của bài kiểm tra tăng lên rồi sao!"
Vừa nghe thấy câu này, những tiếng bật thốt đầy hoang mang vang lên trong hàng người dài như đuôi rồng.
Chẳng lẽ khó hơn thật?
Một số đệ tử vốn đang ưỡn ngực đầy tự tin đều vô cùng bất ngờ.
"Vỹ ca, độ khó tăng lên kìa, chết ta rồi!", Ngưu Oa uể oải nói.
"Không đâu!"
Mục Vỹ khẽ cười, không giải thích.
Những ngày qua, dưới sự chỉ bảo của hắn, ở Ngưu Oa đã đã có sự tiến bộ về thể chất.
Với cảnh giới Vũ Tiên của Mục Vỹ, việc làm thay đổi thể chất của một võ giả cảnh giới Linh Huyệt như Ngưu Oa vẫn tương đối dễ dàng.
Mặc dù không biết độ khó sẽ tăng đến mức độ nào, nhưng thiên phú tam phẩm thì chắc chắn không còn là vấn đề nữa.
Mà rồi điều khiến Mục Vỹ bận tâm lúc này lại là bản thân có nên thể hiện thiên phú cực phẩm của mình không.
Ba loại thiên hỏa cộng thêm Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, Mục Vỹ biết tỉ lệ dung hợp Hỏa hành của mình nhất định là trên tam phẩm, chẳng qua là không biết mấy phẩm thôi.
Có điều chỉ cần vẫn còn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, mức độ tương thích với Hỏa hành sẽ càng ngày càng cao.
Có thể giờ chưa đến thập phẩm nhưng sau này sẽ đến.
"Đến ngươi rồi Ngưu Oa, cố lên!"
"Ừ".
Ngưu Oa đi lên bảo tọa dựng đá kiểm tra ở phía trên trong tâm trạng thấp thỏm.
Đá kiểm tra nối liền với một chiếc ghế đá, thí sinh sẽ ngồi trên ghế và thả lỏng tâm trí, tiến hành dung hợp với đá kiểm tra là có thể đo lường được khả năng tương tác với Hỏa hành.
Ngưu Oa ngồi trên ghế đá, y thở ra thật sâu, vẻ mặt đầy hồi hộp.
"Đừng sợ!"
Mục Vỹ liên tục cổ vũ Ngưu Oa.
Bắt đầu kiểm tra!
Khi bắt đầu khảo thí, thí sinh dự thi không thể nhìn thấy kết quả thiên phú của mình trên đá kiểm tra.
Bởi lẽ phía sau ghế đá là một cột lửa dựng đứng, trên cột lửa có mười ô vuông được phân bố đồng đều.
Qua một lúc, một luồng hỏa diễm từ cột lửa sau lưng Ngưu Oa bừng cháy.
Ngọn lửa ấy dâng lên bắt đầu từ ô thứ nhất rồi từ từ cao dần.
Nhất phẩm!
Nhị phẩm!
Tam phẩm!
Luồng hỏa diễm đã vượt lên tam phẩm, với thành tích đó thì lúc này Ngưu Oa đã đạt tiêu chuẩn.
Nhưng ngọn lửa vẫn chưa dừng dâng cao.
Tứ phẩm!
Ngũ phẩm!
Cuối cùng, ngọn lửa đi qua ngũ phẩm, gần chạm mốc lục phẩm mới dừng.
Hình ảnh này làm ai nấy đều ngẩn người.
Gần lục phẩm.
Mãi đến hơn chín nghìn người mới xuất hiện một người có thiên phú gần lục phẩm.
Thành tích tốt nhất trước đó chỉ là ngũ phẩm trung đẳng.
Thế này là mức cao nhất của ngũ phẩm thượng đẳng rồi.
Thấy có vẻ đã kiểm tra xong, Ngưu Oa mở mắt.
Nhưng mọi người bên dưới đều trợn trừng mắt nhìn y, y chẳng hiểu gì cả.
Có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ thiên phú thấp quá nên không được lấy nhất phẩm luôn sao?
Dáng vẻ thảng thốt của bọn họ làm tâm trạng Ngưu Oa cũng bồn chồn theo.
"Không thể nào?"
"Không thể nào gì?", Mục Vỹ cười cười.
Ngưu Oa run rẩy nói: "Vỹ ca, huynh đừng nói với ta là ta không được cả nhất phẩm đấy nhé".
"Tự nhìn đi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi.
Nhưng đúng lúc đó, trưởng lão đã hoàn hồn, tuyên bố: "Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng!"
Ngưu Oa nghe vậy thì ngồi phịch xuống, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng ư?
Ai thế?
Ai mà có thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng luôn vậy?
Đây là thành tích tốt nhất từ đầu cuộc thi đến giờ!
"Số 9900, Ngưu Oa!"
Sau khi trưởng lão dứt lời, Ngưu Oa ngây ra như phỗng, bần thần suy nghĩ.
"Mình? Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng? Đùa hả!"
Y thốt lên đầy khó tin.
Ngặt nỗi Ngưu Oa vừa nói ra đã nhận lại ánh nhìn đầy khinh bỉ của những người xung quanh.
Chương 1138: Chẳng may
Điểm kiểm tra thiên bẩm của những người khác đều thấp.
Tên này có thiên bẩm cao như vậy mà còn bảo là đùa, thế chẳng là tát thẳng vào mặt họ à.
Ngưu Oa kinh ngạc không thôi, y cứ ngỡ mình chỉ được nhị phẩm là quá siêu rồi, ai ngờ đâu được những ngũ phẩm, đã thế còn là thượng đẳng, suýt nữa lên đến lục phẩm.
Nếu không phải độ khó của ghế đá thử nghiệm được tăng thêm thì chắc y được lục phẩm rồi.
Đúng là chuyện thật mà như đùa!
Không phải Ngưu Oa đang ra vẻ, mà y thật sự không ngờ mình lại thức tỉnh được thiên bẩm lên đến ngũ phẩm thượng đẳng.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã bước đến trước chiếc ghế đá thử nghiệm rồi ngồi xuống.
Hắn chưa dùng thử món đồ này.
Nghiệm Khí Chân Thạch của ngày xưa dùng để kiểm tra cấp bậc của thần binh, còn thứ này lại kiểm tra con người.
Sau khi ngồi xuống, Mục Vỹ tập trung tinh thần, thả lỏng cơ thể rồi bắt đầu tập trung cảm ngộ.
Một lát sau, hắn cảm thấy sức mạnh thuộc tính Hoả quanh người mình ngày một mạnh hơn.
Mà những luồng sức mạnh này hệt như những con yêu tinh, khi vừa chạm vào người hắn, chúng đã sinh long đoạt hổ như lên cơn điên, sau đó còn không ngừng bò lên người hắn.
Sau một hồi ngồi tranh đấu ở tư thế này, Mục Vỹ thấy người mình đã tê rần.
Nhưng không lâu sau, cảm giác tê dại ấy đã hoá thành hưởng thụ, một cảm giác thoải mái cùng cực khiến thiên hoả trong người hắn còn phải nhảy nhót.
“Đã quá!”
Mãi một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới mở mắt rồi nói.
Nhưng vừa mở mắt ra, hắn đã thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ đờ đẫn.
Mục Vỹ phát hiện sau khi dồn hết sự chú ý về mình, mọi người có vẻ mặt như ngơ ngẩn? Ngạc nhiên hay chấn động nhỉ?
Không từ ngữ nào có thể hình dung về dáng vẻ hiện tại của họ, Mục Vỹ thật sự không diễn tả được.
Chỉ là thấy mọi người như vậy thì hắn cũng ngẩn ra.
Không phải chứ!
Mục Vỹ sững người khi nhớ lại biểu cảm ban nãy của mình.
Tại ban nãy hắn thấy sảng khoái quá nên có biểu cảm hơi quá, đừng nói là phá kỷ lục rồi nha!
Bụp, chiếc bút trong tay trưởng lão đã rơi xuống đất.
Thấy vậy, Mục Vỹ bước tới nhặt chiếc bút lên rồi cười nói: “Trưởng lão, bút của ngài rơi rồi này”.
“Hả? À, ừ!”
Mãi sau, vị trưởng lão đó mới phải ứng lại, đến nỗi bút rơi còn không biết, ông ấy nói: “Số 9901, Mục Vỹ thập phẩm…”
Dứt lời, vị trưởng lão đó lại nghệt mặt ra.
Lúc này, ngọn lửa dọc trên chiếc cột đã dâng cao đến ô thứ mười, nhưng ngọn lửa đó vẫn còn muốn dâng cao thêm nữa, thấy vậy, vị trưởng lão đó cũng không biết phải đánh giá thế nào.
“Thập phẩm thượng đẳng”.
Cuối cùng, cực chẳng đã, ông ấy đành tuyên bố như vậy.
Thập phẩm thượng đẳng, thật sự có cấp bậc này sao?
Nếu ghế đá thử nghiệm còn cấp bậc cao hơn, ví dụ cấp thập nhất, như vậy chẳng phải chứng tỏ tên này là thiên tài sánh ngang với sơn chủ của Hoả Hành Sơn rồi sao.
Ông ấy phải báo cáo việc này lên trên ngay thôi.
Trưởng lão giám khảo không thể chờ được nữa, lập tức truyền âm bẩm báo lên trên ngay.
“Vỹ ca, trời ơi! Huynh đúng là thần tượng suốt đời này của ta”.
Ngưu Oa nhìn Mục Vỹ mà không biết phải nói gì nữa.
Thập phẩm.
Hàng nghìn năm trở lại đây, chỉ có đúng một người đạt được cấp này là Hoả Lân - sơn chủ của Hoả Hành Sơn.
Bây giờ, đã có thêm một người nữa rồi.
Hơn nữa, người này còn bị y gọi là đại ngốc suốt nửa năm trời chứ.
Mục Vỹ cũng thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy kết quả này.
Hắn đã dung hợp ba loại thiên hoả được khá lâu, ngoài ra suốt mấy năm qua vẫn duy trì tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nên hắn cũng không quá ngạc nhiên với mức độ dung hợp này.
Nhưng hắn không ngờ hơi sơ suất tí là đạt đến cấp thập phẩm mất, gây hoạ rồi.
Giờ hắn có muốn che giấu bản thân cũng không được nữa.
“Gây hoạ rồi!”
Mục Vỹ vỗ đầu rồi tỏ vẻ chán nản.
Thấy dáng vẻ hối không kịp của Mục Vỹ, rất nhiều đệ tử ở xung quanh không nhịn được, chỉ muốn lao lên dạy cho hai người này một bài học.
Gì vậy chứ?
Một tên cấp ngũ phẩm thượng đẳng, một kẻ cấp thập phẩm thượng đẳng, vậy mà cả hai đều có vẻ mặt đau khổ.
Đúng là ngứa thịt mà.
“Đi thôi, sang vòng thứ hai”.
Mục Vỹ chán đời nhìn kết quả, lơ là cái mà thập phẩm ngay mới sợ chứ.
Lẽ ra, hắn định che giấu thực lực của mình, bởi nghĩ chẳng ai ở đây biết gốc gác của hắn. Nhưng giờ bị lộ rồi thì hắn chơi lớn luôn vậy, tiện thể gây chấn động một phen luôn.
Vòng thứ hai là đấu con rối để kiểm tra thực lực.
Đến vòng này, số người dự thi đã ít hơn vòng thứ nhất rất nhiều, dẫu sao không phải ai cũng có thể qua được vòng đầu.
Mục Vỹ bước đến trước thử thách thứ hai, nhìn con rối mà đám đệ tử đang chiến đấu rồi líu lưỡi.
“Những con rối này sẽ nâng cao thực lực của mình dựa vào thực lực mà chúng ta thi triển, hơn nữa mỗi khi bị đánh lui hay bị thương nặng, nó sẽ càng mạnh hơn, đến khi thực lực của chúng ta không thể tăng thêm được nữa, nó mới về cảnh giới tương đương và chiến đấu với mình”.
“Chỉ cần thắng được con rối này là qua vòng, đi thôi, nhưng đừng cố quá, vì bị đánh chết thì coi như xong”.
Tin tức có thiên bẩm cấp thập phẩm xuất hiện vẫn chưa truyền đến đây nên nhiều trưởng lão và đệ tử đã qua vòng một chưa biết gì.
Hiện giờ, người phụ trách xắp xếp đệ tử của vòng thi thứ hai lại chính là Trần Kiệt Ngọc.
Lúc này, gã đang đứng cạnh một con rối, sau đó lạnh lùng nhìn Mục Vỹ.
Chương 1139: Nghiệp chướng
“Ngươi là Mục Vỹ hả?”, Trần Kiệt Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi giơ tay chọc vào người con rối, sau đó lạnh giọng nói: “Chính ngươi đã giết phụ thân của ta đúng không? Giỏi lắm! Ta sẽ cho một tên dân đen rừng rú như ngươi biết thế nào là hối hận”.
“Bắt đầu thôi!”
Nhưng Mục Vỹ chẳng có tí tâm trạng gì trước lời đe doạ của Trần Kiệt Ngọc.
Vì gã yếu!
Trần Kiệt Ngọc mới ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, cảnh giới thấp quá.
Chuyện này giống như một người thanh niên mạnh mẽ ở độ tuổi hai mươi bị một đứa trẻ ranh hai, ba tuổi trêu tức, vì thế Mục Vỹ chẳng coi gã ra gì.
Không phải Mục Vỹ tự kiêu, mà sự thật là Trần Kiệt Ngọc không đáng để hắn lưu tâm.
“Được, ngươi giỏi lắm!”
Không ngờ Mục Vỹ lại ngó lơ mình, Trần Kiệt Ngọc tức phát điên lên.
Gã ngoặt tay, mở một cơ quan sau lưng của con rối đó, nó lập tức nhìn Mục Vỹ rồi không nói không rằng lao lên.
“Trần sư huynh, chỉ là một tên phàm phu tục tử thôi mà, sao huynh phải so đo thế!”
Thấy Trần Kiệt Ngọc tức giận đùng đùng, một đệ tử ngoại sơn bước tới nịnh nọt: “Tối nay, Hoả Mị Nhi vẫn đang chờ huynh đấy”.
“Đương nhiên ta không so đo với hắn rồi!”, Trần Kiệt Ngọc hừ nói: “Nhưng kiểu gì tiểu tử này cũng phải chết”.
“Sao cơ?”
“Con rối đó bị ta điều chỉnh lên cảnh giới Thông Thần rồi, tên này bị nó tát chết là cái chắc. Đến lúc ấy, ta sẽ nói là mình sơ suất, có Mị Nhi ở đây rồi chắc các trưởng lão cũng không dám trách tội ta đâu”.
“Cao tay, quá cao tay luôn!”
Mục Vỹ đã nghe thấy hết cuộc hội thoại của họ.
Cảnh giới Thông Thần?
Trời! Trần Kiệt Ngọc hơi bị coi thường hắn đó.
Thấy con rối đó xông tới, Mục Vỹ dùng hết sức tung ngay một quyền ra.
Bụp!
Một tiếng động vang lên, sau chiêu đó, cả cuộc thi đều im lặng.
Các tiếng đùng đoàng dần vang lên, con rối đó đã bị nổ tung.
Nổ banh xác rồi!
Trời ơi, nát bét luôn.
Thấy vậy, trưởng lão phụ trách thống kê lập tức há hốc miệng.
Họ mất cả đống tiền để mua con rối này của Kim Môn đấy, hơn một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm một con, thế mà Mục Vỹ lại đấm nát bét rồi.
Nghiệp chướng mà!
“Ngươi… ngươi, ai cho ngươi dùng sức mạnh thế hả?”, trưởng lão giám khảo nhìn Mục Vỹ rồi trách mắng.
“Thưa trưởng lão, ta cũng không biết con rối này lại yếu thế!”
Yếu?
Vị trưởng lão đó nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn táng cho hắn một phát, tiểu tử này ngu ngơ thật hay đang giả bộ đây.
“Biến, qua vòng!”
“Đa tạ trưởng lão”.
Mục Vỹ mỉm cười chắp tay.
“Trần Kiệt Ngọc đúng không?”
Mục Vỹ nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi nhẹ nhàng cười nói: “Lần sau ra tay thì chỉnh cấp cao hơn nhé, chứ yếu thế này thì không phải đối thủ của ta đâu”.
Mục Vỹ nhìn gã rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Còn Trần Kiệt Ngọc nghe thấy vậy thì tái mét mặt.
Đánh chết gã cũng không tin Mục Vỹ lại biến thái đến nhường này.
“Vỹ ca, huynh vẫn ổn chứ?”
Lúc này, Ngưu Oa vừa mới thu phục đối thủ con rối xong nên thở hồng hộc, trên người còn có vết thương.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu rồi nhìn lên phía trước, nói: “Chúng ta đến vòng tiếp đi”.
“Được!”
Ngưu Oa nhìn Trần Kiệt Ngọc đó rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi cùng Mục Vỹ.
Ngày trước, mỗi khi nhìn thấy Trần Kiệt Ngọc, y chỉ thấy đây là một người thâm sâu khó lường, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết mình.
Nhưng bây giờ, y chẳng coi Trần Kiệt Ngọc ra gì nữa rồi.
Dù Trần Kiệt Ngọc đang ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, nhưng Ngưu Oa cũng ở tầng thứ năm rồi, y thật sự không ngờ mình của hiện tại lại khác với mấy tháng trước nhiều đến thế.
Mọi sự thay đổi này chỉ diễn ra trong mấy tháng, đánh chết Ngưu Oa cũng không tin là mình đã khác xưa nhiều đến vậy.
“Cửa ải tiếp theo là ảo trận, ta đoán sẽ có chém giết thật sự trong vòng này nên ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng sơ suất”.
“Hì hì, ta biết rồi, huynh yên tâm”.
“Ừ!”
Hai người sóng vai đi tới vòng thi thứ ba, lúc này, Trần Kiệt Ngọc đứng ở chỗ vòng thi thứ hai với vẻ mặt tái nhợt như người chết.
Ban nãy, gã đã nghe các đệ tử hạt nhân đến khảo hạch nói chuyện với nhau rằng có một đệ tử đạt đến cấp thập phẩm với thiên bẩm Hoả hành.
Thập phẩm!
Nhiều năm qua, người duy nhất từng đạt đến cấp này ở Hoả Hành Sơn, chỉ có sơn chủ hiện tại thôi.
Đáng hận là người đạt đến cấp ấy chính là Mục Vỹ.
Trần Kiệt Ngọc thấy tim mình đang nhỏ máu.
Sao gã lại bị xếp giám sát ở chỗ vòng hai chứ, nếu là vòng đầu, biết Mục Vỹ có thiên bẩm như vậy thì chắc chắn gã sẽ không ra tay đâu.
Đã thế, đến cái tên Ngưu Oa kia cũng đạt cấp ngũ phẩm thượng đẳng.
“Chết tiệt! Điên hết cả người”.
Trần Kiệt Ngọc không thể nén giận.
Với bản lĩnh này, hai bọn họ trở thành đệ tử ngoại sơn là cái chắc rồi.
Còn Mục Vỹ khéo còn trở thành đệ tử nội sơn, hay thậm chí là Hoả Thánh Tử nhờ thực lực đã thi triển ấy chứ.
Nếu đúng là vậy thì phải gọi là nghịch thiên rồi.
Đến lúc ấy, gã còn là cái thá gì nữa.
Nghĩ đến đây, người Trần Kiệt Ngọc cứng đờ.
Không được, gã không thể ngồi im chờ chết được.
Trần Kiệt Ngọc tức tốc giao việc của mình cho đệ tử bên cạnh rồi chạy vào trong núi.
Bây giờ, chỉ có Hoả Mị Nhi giúp được gã thôi.
Chương 1140: Ảo trận
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Ngưu Oa đã bắt đầu bước vào vòng khảo hạch thứ ba.
Khảo hạch ở vòng này là ảo trận.
Các đệ tử tham gia khảo hạch chỉ cần ngồi nghiêm chỉnh trong một đại trận là có thể bắt đầu phần thi.
Ở vòng này không chỉ có chém giết là xong, mà còn là thử thách chí tiến thủ của võ giả bằng các trở ngại như lòng tham, sắc dục và khao khát, tất cả đều sẽ được thể hiện một cách rõ ràng.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là khảo hạch ở vòng này sẽ cho mọi người thấy võ giả tham gia đang ở cảnh giới nào.
Khi rơi vào ảo trận, tâm trí của võ giả sẽ bị mê hoặc, cho nên không thể che giấu tu vi của mình.
Vì vậy, cơ bản mà nói thì vòng đầu và vòng hai chỉ là bước đệm cho vòng ba này thôi.
Bởi đây mới là vòng thi quan trọng nhất.
Thế nên đây cũng là vòng thi thu hút nhiều sự chú ý của mọi người nhất.
Mỗi khi tổ chức khảo hạch đệ tử ngoại sơn, môn phái đều mong có thể tìm được một thiên tài, hơn nữa tốt nhất là thiên tài đơn thuộc tính, vì như thế sẽ không bị Ngũ Hành Thiên Phủ cướp mất.
Giám khảo ở vòng cuối này chính là Hoả Lưu Vân - tổng trưởng lão ngoại môn từng xuất hiện lúc trước.
Danh sách các thí sinh tham gia vòng cuối này đã xuất hiện trong tay ông ta.
“Ơ?”
Sau khi nhìn thấy thành tích trong danh sách, ông ta lập tức sững sờ.
“Thiên bẩm thập phẩm, đấm nát con rối bằng một quyền, Mục Vỹ!”
Nhìn thấy cái tên này, ông ta không khỏi run lên, thiên tài, một thiên tài hiếm có, thậm chí còn xuất sắc hơn cả sơn chủ hiện tại.
Thiên bẩm thập phẩm đã được ghế đá thử nghiệm kiểm chứng.
Còn con rối của vòng thi thứ hai là đồ mà Kim Môn mới sáng tạo ra mấy năm nay, võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên căn bản không thể hạ nó được.
Vậy mà Mục Vỹ chỉ xử lý trong một quyền.
Lẽ nào ông trời lại đưa đến một thiên tài cho Hoả Hành Sơn ư?
Hoả Lưu Vân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ đang ở trong Hoan Trận không rời mắt.
Có lẽ đây sẽ là một thiên tài mới thức tỉnh của Hoả Hành Sơn, sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua được.
Cùng lúc đó, ảo trận đã được khởi động.
Khi ở trong ảo trận, Mục Vỹ thấy cảnh tượng trước mắt mình đang thay đổi rất nhanh.
Hắn chỉ thấy mình đang ở trên một thảo nguyên, cỏ cây um tùm, đã thế còn toàn là các thiên tài địa bảo, nào là ngọc khấu, cây uất kim hương màu nâu nhạt khiến người ta hoa cả mắt.
Phía xa xa còn có các người đẹp đang tiến lại gần.
Bọn họ đều không mặc y phục, nên vóc dáng mỹ miều đều lộ ra hết trước mắt Mục Vỹ.
Ngoài ra còn có không ít cường giả mạnh mẽ, các nô lệ bị đàn áp bằng mọi cách đang cung kính tiến lên trước.
Hơn nữa, ở đây còn có một chiếc ghế bằng vàng được làm hoàn toàn từ Vĩnh Hằng Chi Kim, quả đúng là thiên đường chốn nhân gian.
Lúc này, Mục Vỹ chính là đế vương, nắm giữ trong tay mọi thứ, chỉ cần hắn giơ tay ra là mọi thứ sẽ ùa đến.
Song, Mục Vỹ lại nhếch mép khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thứ gì vậy!
Thiên tài địa bảo? Những thứ này hắn đã từng thấy hết rồi, hơn nữa trong Thần Không Bảo Động còn có đồ quý giá hơn nhiều.
Người đẹp? So với ba thê tử của hắn thì những cô gái này còn kém xa, điều quan trọng nhất là các thê tử của hắn có khí chất hơn.
Vĩnh Hằng Chi Kim? Đùa nhau chắc! Hắn có rồi, hơn nữa còn nhiều là đằng khác.
Sức hút của ảo trận này kém quá.
Nếu dùng các thứ ở đại thế giới Vạn Thiên thì may ra còn mê hoặc được hắn.
Buồn chán nên Mục Vỹ ngồi xuống, sau đó quan sát xung quanh rồi tập trung vào trận pháp.
Người tạo ra ảo trận này thật ra rất giỏi, chắc phải cỡ đại sư linh trận mới có thể làm được.
Ngoài ra, tất cả linh dược được bố trí trong trận pháp đều là những loại rất hiếm có.
Chẳng mấy chốc, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ lại thay đổi hoàn toàn.
Các con thằn lằn khổng lồ đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Ớ?”
Trông thấy đám thằn lằn này, Mục Vỹ biết kiểm tra thực lực thật sự bắt đầu rồi.
Nhưng có lẽ tại ban nãy hắn đã thi triển thực lực quá mạnh, thành ra khiến uy lực của ảo trận cũng tăng lên theo.
Nhưng mấy con thằn lằn này cũng chỉ có thực lực tương đương cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất thôi.
Mục Vỹ điểm ngón tay, ngọn lửa lập tức lan ra, đám thằn lằn khổng lồ đang bò quanh người hắn lập tức cháy thành than.
Kết thúc!
Mục Vỹ đã tiêu diệt bầy thằn lằn bằng một chiêu.
Nhưng sau đó lại có các con linh thú khổng lồ xuất hiện.
Song, không nằm ngoài dự đoán, chúng đều bị Mục Vỹ giết sạch.
Một lát sau, thực lực của linh thú từ tầng thứ nhất cảnh giới Thông Thần của ban đầu lên thành tầng thứ tám, thứ chín rồi.
Sau cảnh giới này sẽ là cảnh giới Tam Chuyển.
Hiện giờ, sơn chủ của Hoả Hành Sơn cũng chỉ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nên Mục Vỹ biết thực lực của đám linh thú này chỉ đến đây thôi.
Bởi nếu tăng tiếp thì chắc hắn sẽ để lộ thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của mình mất, rồi lại bị Hoả Hành Sơn coi là quái vật.
“Nếu vậy thì cho họ xem tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười thôi vậy”.
Mục Vỹ mỉm cười sau đó hít sâu một hơi rồi để mặc cho đám linh thú ấy tấn công, hắn không phản kháng nên dần lộ ra vẻ không chống đỡ được.
Đúng là trận pháp này có thể bắt các võ giả sử dụng hết thực lực của mình, nhưng với Mục Vỹ mà nói thì hắn có thừa cách để lách được công dụng này của trận pháp.
Hiện giờ, chuyện này không thành vấn đề với hắn.
Mục Vỹ điểm ngón tay, cuối cùng đã rơi xuống thế hạ phong, sau một tiếng kêu đau đớn, hắn đã thoát khỏi ảo trận.
Bình luận facebook