• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1146-1150

Chương 1146: Ta chưa chuẩn bị xong

Thuỷ Thiên Hành nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ, dù chỉ là so tài, nhưng ta đã nghiên cứu sâu công pháp của Thiên Thuỷ Phái rồi nên sợ mình lỡ tay làm ngươi bị thương”.

“Cho nên?”

“Cho nên ta sẽ nhường ngươi một chiêu, ngươi tấn công trước, ta sẽ không đánh trả’.

“Bái phục, thế ta không khách sáo nữa nhé!”

Vừa nói dứt lời một cái, Mục Vỹ đã tung một quyền thật mạnh về phía Thuỷ Thiên Hành.

Hắn đã ngưng tụ sức mạnh nguyên khí Hoả của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí vào quyền này, sau đó tấn công đối thủ một cách đơn giản.

Nhưng uy lực lại rất khủng khiếp.

Thấy Mục Vỹ ra tay nhanh như vậy, Thuỷ Thiên Hành lập tức ngẩn người.

Nhưng khi y kịp phản ứng lại thì quyền đó của Mục Vỹ đã tới rồi.

Uỳnh…

Một âm thanh chói tai vang lên, Thuỷ Thiên Hành chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai nên không có Tiên Thiên Cương Khí, vì thế nào có thể chống lại quyền chưởng nguyên khí Hoả điên cuồng của Mục Vỹ.

Ầm! Mục Vỹ đã dừng lại, nhưng Thuỷ Thiên Hành thì đã bay tít ra xa.

Y đã va mạnh vào một ngọn núi ở phía sau, sau đó ngã từ trên đỉnh núi xuống, đã có tiếng nứt tách tách vang lên.

Chấn động!

Tất cả đệ tử ngoại sơn đều sững người.

Mục Vỹ đã đánh bay Thuỷ Thiên Hành bằng một quyền, lợi hại quá đi mất!

Nhờ Mục Vỹ mà đệ tử Hoả Hành Sơn bọn họ được mở mày mở mặt rồi.

“Chết tiệt!”

Nhưng ngay sau đó, Thuỷ Thiên Hành đã xuất hiện, y phục của y rách nát để lộ ra chiếc áo giáp bên trong.

“Ồ? Ra là có đồ bảo hộ, thảo nào chưa chết”.

Mục Vỹ nhìn Thuỷ Thiên Hành rồi cười nói.

“Ngươi chơi xấu!”

Khoé miệng Thuỷ Thiên Hành còn dính máu, y bay về chỗ cũ. Y tin rằng mình bị đánh bay là do chưa chuẩn bị xong, chứ không phải tại Mục Vỹ.

“Ta chơi xấu ư?”

Mục Vỹ xua với vẻ vô tội rồi nói: “Đại thiên tài Thuỷ Thiên Hành này, ban nãy chính miệng ngươi nói sẽ nhường ta một chiêu để ta tấn công trước cho công bằng mà, sao giờ lại bảo ta chơi xấu?”

“Ngươi…”

“Đúng đấy, chưa biết ai mới là người chơi xấu đâu”.

“Đúng là cái đồ ẻo lả, thua rồi còn không chịu nhận”.

“Chuẩn rồi, ta biết ngay hắn không nỡ lấy Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc ra mà, ra là định ăn gian”.

Người xem náo nhiệt chỉ sợ chưa đủ loạn, các đệ tử xung quanh lập tức lạnh giọng châm chọc.

“Ta không thua”.

Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh nói: “Ban nãy chỉ là sơ suất thôi, chứ ta đã ra tay đâu”.

“Được rồi”.

Mục Vỹ cười nói: “Thuỷ đại thiên tài, thế giờ cho công bằng thì ngươi cứ chuẩn bị thật tốt đi rồi chúng ta bắt đầu, được chưa? Nhưng lời mình đã nói thì không được chối đâu”.

“Ta có chối đâu”.

Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, một viên ngọc màu lam to bằng bàn tay đã xuất hiện, y đưa nó cho Thuỷ Vân Yên rồi nói: “Ta lấy viên ngọc này ra rồi đây, nếu thua thì nó là của Mục Vỹ ngươi. Nhưng ngươi cũng nhớ cho kỹ lời mình đã nói đấy”.

“Yên tâm! Nhưng ngươi cũng không được quên nếu thua thì phải hô to ba lần Thuỷ Thiên Hành là đồ ẻo lả đâu đấy”.

“Chết tiệt!”

Thuỷ Thiên Hành đã bừng lửa giận.

Ngay sau đó, y đã vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết.

Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết là bí tịch tấn tông của Thiên Thuỷ Phái, chỉ có đệ tử hạt nhân mới được tu luyện nội dung cao cấp, còn đệ tử bình thường chỉ được tu luyện mấy tầng đầu thôi.

Thuỷ Thiên Hành này rõ ràng là một trong các đệ tử hạt nhân được ưu ái hơn.

Thuỷ Thiên Hành vừa thi triển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết, hơi nước ở xung quanh đã ngưng tụ thành giọt, có vẻ như y thi triển công pháp này nhuần nhuyễn hơn Thuỷ Thiên Nhất.

“Thiên Hành sư đệ có lĩnh ngộ sâu về Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết hơn người sư huynh là ta. Lần này, đệ ấy đã chuẩn bị cẩn thận, chắc Mục Vỹ đó không chống đỡ được đâu”.

Thuỷ Thiên Nhất nói một cách chắc nịch.

Khi nãy, Mục Vỹ có thể khiến Thuỷ Thiên Hành nhếch nhác như vậy là nhờ tấn công bằng sức mạnh của bản thân, hắn chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên thì không thể là đối thủ của Thuỷ Thiên Hành được.

Lần này, Mục Vỹ chết là cái chắc rồi.

Uỳnh, xung quanh Thuỷ Thiên Hành mù mịt hơi nước, các dòng nước mạnh mẽ bao trùm toàn thân y, một lát sau, một con rắn nước đã xuất hiện.

Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết sẽ dùng sức mạnh của tự nhiên ngưng tụ nguyên khí Thuỷ thành một thể, sau đó điều khiển hơi nước trong không khí.

Bây giờ, phải công nhận một điều là Thuỷ Thiên Hành vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết rất khí thế, khiến ai cũng phải kinh ngạc.

Thôi thế là xong rồi.

Lúc trước, Mục Vỹ được oai phong và chiếm ưu thế là vì Thuỷ Thiên Hành tự phụ, chưa chuẩn bị kỹ.

Nhưng lần này, y đã dốc toàn lực rồi.

Còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề có ý định phản kháng.

Tên này đang làm gì vậy?

Mọi người đều thầm thấy lo lắng.

Còn Mục Vỹ lại chẳng hề nao núng, cứ thế đứng nhìn con rắn nước đang quấn quanh người Thuỷ Thiên Hành, nó to mấy chục mét, dài gần nghìn mét, uy lực thì phi phàm.

“Dài gần nghìn mét, còn to năm mươi mét”.

Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nói một câu.

“Thứ gì vậy?”

Nghe thấy câu nói bâng quơ này của Mục Vỹ, Thuỷ Thiên Hành thần người ra.

“Thứ gì vậy ư? Ngươi chờ chết đi”.

Dứt lời, Thuỷ Thiên Hành đã nhảy lên, ngồi xếp bằng trên người con rắn nước rồi lao xuống dưới.

Trong mắt y ánh lên ý cười, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thương khi Mục Vỹ bị con rắn nước của mình quấn lấy, không thể thở được nên phải quỳ xuống cầu xin y.

“Ngu dốt!”
Chương 1147: Ai nuốt ai

Thuỷ Thiên Hành nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ, dù chỉ là so tài, nhưng ta đã nghiên cứu sâu công pháp của Thiên Thuỷ Phái rồi nên sợ mình lỡ tay làm ngươi bị thương”.

“Cho nên?”

“Cho nên ta sẽ nhường ngươi một chiêu, ngươi tấn công trước, ta sẽ không đánh trả’.

“Bái phục, thế ta không khách sáo nữa nhé!”

Vừa nói dứt lời một cái, Mục Vỹ đã tung một quyền thật mạnh về phía Thuỷ Thiên Hành.

Hắn đã ngưng tụ sức mạnh nguyên khí Hoả của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí vào quyền này, sau đó tấn công đối thủ một cách đơn giản.

Nhưng uy lực lại rất khủng khiếp.

Thấy Mục Vỹ ra tay nhanh như vậy, Thuỷ Thiên Hành lập tức ngẩn người.

Nhưng khi y kịp phản ứng lại thì quyền đó của Mục Vỹ đã tới rồi.

Uỳnh…

Một âm thanh chói tai vang lên, Thuỷ Thiên Hành chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai nên không có Tiên Thiên Cương Khí, vì thế nào có thể chống lại quyền chưởng nguyên khí Hoả điên cuồng của Mục Vỹ.

Ầm! Mục Vỹ đã dừng lại, nhưng Thuỷ Thiên Hành thì đã bay tít ra xa.

Y đã va mạnh vào một ngọn núi ở phía sau, sau đó ngã từ trên đỉnh núi xuống, đã có tiếng nứt tách tách vang lên.

Chấn động!

Tất cả đệ tử ngoại sơn đều sững người.

Mục Vỹ đã đánh bay Thuỷ Thiên Hành bằng một quyền, lợi hại quá đi mất!

Nhờ Mục Vỹ mà đệ tử Hoả Hành Sơn bọn họ được mở mày mở mặt rồi.

“Chết tiệt!”

Nhưng ngay sau đó, Thuỷ Thiên Hành đã xuất hiện, y phục của y rách nát để lộ ra chiếc áo giáp bên trong.

“Ồ? Ra là có đồ bảo hộ, thảo nào chưa chết”.

Mục Vỹ nhìn Thuỷ Thiên Hành rồi cười nói.

“Ngươi chơi xấu!”

Khoé miệng Thuỷ Thiên Hành còn dính máu, y bay về chỗ cũ. Y tin rằng mình bị đánh bay là do chưa chuẩn bị xong, chứ không phải tại Mục Vỹ.

“Ta chơi xấu ư?”

Mục Vỹ xua với vẻ vô tội rồi nói: “Đại thiên tài Thuỷ Thiên Hành này, ban nãy chính miệng ngươi nói sẽ nhường ta một chiêu để ta tấn công trước cho công bằng mà, sao giờ lại bảo ta chơi xấu?”

“Ngươi…”

“Đúng đấy, chưa biết ai mới là người chơi xấu đâu”.

“Đúng là cái đồ ẻo lả, thua rồi còn không chịu nhận”.

“Chuẩn rồi, ta biết ngay hắn không nỡ lấy Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc ra mà, ra là định ăn gian”.

Người xem náo nhiệt chỉ sợ chưa đủ loạn, các đệ tử xung quanh lập tức lạnh giọng châm chọc.

“Ta không thua”.

Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh nói: “Ban nãy chỉ là sơ suất thôi, chứ ta đã ra tay đâu”.

“Được rồi”.

Mục Vỹ cười nói: “Thuỷ đại thiên tài, thế giờ cho công bằng thì ngươi cứ chuẩn bị thật tốt đi rồi chúng ta bắt đầu, được chưa? Nhưng lời mình đã nói thì không được chối đâu”.

“Ta có chối đâu”.

Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, một viên ngọc màu lam to bằng bàn tay đã xuất hiện, y đưa nó cho Thuỷ Vân Yên rồi nói: “Ta lấy viên ngọc này ra rồi đây, nếu thua thì nó là của Mục Vỹ ngươi. Nhưng ngươi cũng nhớ cho kỹ lời mình đã nói đấy”.

“Yên tâm! Nhưng ngươi cũng không được quên nếu thua thì phải hô to ba lần Thuỷ Thiên Hành là đồ ẻo lả đâu đấy”.

“Chết tiệt!”

Thuỷ Thiên Hành đã bừng lửa giận.

Ngay sau đó, y đã vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết.

Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết là bí tịch trấn tông của Thiên Thuỷ Phái, chỉ có đệ tử hạt nhân mới được tu luyện nội dung cao cấp, còn đệ tử bình thường chỉ được tu luyện mấy tầng đầu thôi.

Thuỷ Thiên Hành này rõ ràng là một trong các đệ tử hạt nhân được ưu ái hơn.

Thuỷ Thiên Hành vừa thi triển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết, hơi nước ở xung quanh đã ngưng tụ thành giọt, có vẻ như y thi triển công pháp này nhuần nhuyễn hơn Thuỷ Thiên Nhất.

“Thiên Hành sư đệ có lĩnh ngộ sâu về Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết hơn người sư huynh là ta. Lần này, đệ ấy đã chuẩn bị cẩn thận, chắc Mục Vỹ đó không chống đỡ được đâu”.

Thuỷ Thiên Hành nói một cách chắc nịch.

Khi nãy, Mục Vỹ có thể khiến Thuỷ Thiên Hành nhếch nhác như vậy là nhờ tấn công bằng sức mạnh của bản thân, hắn chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên thì không thể là đối thủ của Thuỷ Thiên Hành được.

Lần này, Mục Vỹ chết là cái chắc rồi.

Uỳnh, xung quanh Thuỷ Thiên Hành mù mịt hơi nước, các dòng nước mạnh mẽ bao trùm toàn thân y, một lát sau, một con rắn nước đã xuất hiện.

Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết sẽ dùng sức mạnh của tự nhiên ngưng tụ nguyên khí Thuỷ thành một thể, sau đó điều khiển hơi nước trong không khí.

Bây giờ, phải công nhận một điều là Thuỷ Thiên Hành vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết rất khí thế, khiến ai cũng phải kinh ngạc.

Thôi thế là xong rồi.

Lúc trước, Mục Vỹ được oai phong và chiếm ưu thế là vì Thuỷ Thiên Hành tự phụ, chưa chuẩn bị kỹ.

Nhưng lần này, y đã dốc toàn lực rồi.

Còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề có ý định phản kháng.

Tên này đang làm gì vậy?

Mọi người đều thầm thấy lo lắng.

Còn Mục Vỹ lại chẳng hề nao núng, cứ thế đứng nhìn con rắn nước đang quấn quanh người Thuỷ Thiên Hành, nó to mấy chục mét, dài gần nghìn mét, uy lực thì phi phàm.

“Dài gần nghìn mét, còn to năm mươi mét”.

Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nói một câu.

“Thứ gì vậy?”

Nghe thấy câu nói bâng quơ này của Mục Vỹ, Thuỷ Thiên Hành thần người ra.

“Thứ gì vậy ư? Ngươi chờ chết đi”.

Dứt lời, Thuỷ Thiên Hành đã nhảy lên, ngồi xếp bằng trên người con rắn nước rồi lao xuống dưới.

Trong mắt y ánh lên ý cười, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thương khi Mục Vỹ bị con rắn nước của mình quấn lấy, không thể thở được nên phải quỳ xuống cầu xin y.

“Ngu dốt!”

Thấy Mục Vỹ vẫn nhoẻn miệng cười, Hoả Vũ Phượng hừ một tiếng.

“Ớ, sao lại bảo hắn thế?”, nghe thấy vậy, Hoả Lân lặng lẽ hỏi.

“Đến con không chuẩn bị tốt còn bị thua thiệt trước con rắn nước ấy, Mục Vỹ còn chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên mà dám chống trả, thế không phải là ngu thì là gì?”

“Đúng là hắn đang định chống trả thật, nhưng ta rất tò mò, không biết hắn định chống trả bằng cách nào?”

Hoả Lân mỉm cười với đầy vẻ mong chờ.

Xem ra Mục Vỹ này không chỉ tài giỏi như vẻ bề ngoài của mình.

“Mục Vỹ, ta sẽ nuốt ngươi vào bụng, bắt ngươi phải khổ sở cầu xin ta”.

Thuỷ Thiên Hành hô lớn lên.

“Nuốt ta vào bụng ư? Để xem ai nuốt ai!”

Hiện giờ, con rắn nước chở Thuỷ Thiên Hành đã sắp tiến lại gần Mục Vỹ, chỉ còn chưa đến một trăm mét nữa.

Nhưng khoảng cách này chỉ bằng một cái chớp mắt thôi.

Bấy giờ, Mục Vỹ mới chầm chậm giơ tay lên.

Ầm…

Một ngọn lửa màu xanh đã bùng cháy.

Ngọn lửa ấy đã dâng cao mấy nghìn mét, to cả trăm mét, ngay sau đó hoá thành hình dạng của một con rắn lửa, nó gầm gừ rồi bay lên cao tấn công Thuỷ Thiên Hành.

Bầu không khí lúc này nóng rực, tất cả đệ tử ngoại môn đều buộc phải lùi bước.

Dù tu luyện sức mạnh Hoả hành, nhưng họ vẫn không thể chịu được sức nóng này.

“Thiên hoả!”

Trông thấy vậy, Thuỷ Vân Yên lập tức trợn tròn mắt.

Nhưng người chấn động hơn nữa là Hoả Lân.

“Tử Liên Yêu Hoả, thiên hoả, là thiên hoả”.

Hoả Lân gần như gào lên.

Thiên hoả là thứ mà mọi võ giả tu luyện sức mạnh Hoả hành hướng đến.

Nhưng thiên hoả là đứa con của tạo hoá, nó chưa từng xuất hiện ở tiểu thế giới Ngũ Hành, thứ mạnh nhất ở đây chỉ là địa hoả thôi.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ lại thi triển thiên hoả.

Ra là thế!

Bảo sao thiên bẩm thuộc tính Hoả của Mục Vỹ lại đạt đến thập phẩm.

Sau khi đã dung nhập thiên hoả, muốn không đạt đến cấp này cũng khó.

Nhưng Mục Vỹ mới ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười mà đã có thể dung hợp được thiên hoả, đúng là khó tin!

Nhưng Hoả Lân đâu biết, khi Mục Vỹ dung hợp thiên hoả thứ nhất, hắn còn chưa đạt đến cảnh giới Thông Thần.

Hơn nữa, nếu Hoả Lân biết trong người Mục Vỹ không chỉ có một loại thiên hoả, chắc ông ta sẽ kinh ngạc tới mức đờ người mất.

Lúc này, Thuỷ Vân Yên biết thiên hoả đã xuất hiện thì đến Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết cũng không thể chống lại được.

Nhưng Mục Vỹ và Thuỷ Thiên Hành đã lao vào nhau rồi nên bà ta không thể ngăn cản được nữa.

“Định ăn ta à?” Mục Vỹ cử động ngón tay, con rắn lửa đã bổ nhào về phía Thuỷ Thiên Hành rồi cười nói: “Xem ta ăn ngươi đây này”.

Ngay sau đó, con rắn lửa to trăm mét, dài mấy nghìn mét đã ngoạm một cáu, nuốt chửng con rắn nước to năm mươi mét, dài gần nghìn mét vào bụng, không chừa lại một tí gì.

Bị lửa nóng thiêu đốt, Thuỷ Thiên Hành gào thét thảm thương, không lâu sau, đến hộ giáp của y cũng đã bị nung chảy.

Trông thấy vậy, Thuỷ Vân Yên biến sắc mặt.

Bà ta đoán được rằng Thuỷ Thiên Hành sẽ thua, nhưng không ngờ chiếc hộ giáp cũng bị nung chảy.

Bà tay vung tay lên, có bọt nước bay lên rồi chui vào trong người con rắn lửa ấy, đón Thuỷ Thiên Hành ra ngoài.

Mục Vỹ biết Thuỷ Vân Yên là chưởng môn của Thiên Thuỷ Phái, thực lực chắc chắn phải cỡ cảnh giới Sinh Tử, cho nên hắn không thể chống trả được.

Hơn nữa, nếu Mục Vỹ giết Thuỷ Thiên Hành ở đây, có lẽ Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc cũng vuột khỏi tay hắn luôn.

Sau khi Thuỷ Thiên Hành được Thuỷ Vân Yên moi ở trong bụng con rắn lửa ra, con rắn ấy chưa biến mất ngay mà ngáp một cái, nhổ hơi nước ra, sau đó mời chầm chậm biến mất trên không trung.

Lúc này, Thuỷ Thiên Hành đã hôn mê bất tỉnh, những bộ phận không được hộ giáp bảo vệ như mặt, cổ và hai tay đều bốc mùi thơm phức của thịt nướng.

Thuỷ Vân Yên vội vàng thi triển bí pháp của Thiên Thuỷ Phái để trị thương cho y, một lúc sau mới rút hoả độc của thiên hoả ra được.

“Thuỷ tiền bối, đây là dấu vết khi thiên hoả đốt cháy để lại, ta có mấy viên Khư Độc Đan chuyên để loại bỏ chất độc của thiên hoả đây, cách chữa trị của bà chưa chắc có tác dụng đâu”.

Mục Vỹ nhìn Thuỷ Thiên Hành đã ngất xỉu rồi nói.

“Ngươi im đi”.

Thuỷ Vân Yên không thèm để ý đến Mục Vỹ, mà chỉ tập trung chữa trị cho Thuỷ Thiên Hành.

Nhưng một lát sau, bà ta phát hiện cách chữa trị mà mình tự hạo thật ra không thể loại bỏ hoả độc trong cơ thể Thuỷ Thiên Hành.

“Loại đan dược này của ta chẳng những loại bỏ được độc tố, mà còn có thể làm liền vết thương trên người hắn, nó có tác dụng trông thấy đấy, ta không lừa bà đâu”, Mục Vỹ nói tiếp.

Lần này, Thuỷ Vân Yên không mắng hắn nữa.

Bà ta lạnh mặt nói: “Đưa đây”.

“Hả? Được thôi, một trăm nghìn Linh Tinh một viên nhé, trông hắn thế này chắc phải uống đến bốn, năm viên đấy”, Mục Vỹ thản nhiên nói.

“Ngươi…”

Thuỷ Vân Yên lạnh mặt.

Nhưng Hoả Lân đang ở đây, bà ta không thể làm gì Mục Vỹ được.

“Đây, năm trăm nghìn Linh Tinh thượng phẩm đấy, đưa đan dược cho ta”.

Thuỷ Vân Yên không chờ được nữa, bà ta cảm thấy hoả độc trong người Thuỷ Thiên Hành sắp lan ra rồi.

Nếu cứ để thế này, chắc trong người y sẽ có di chứng về sau mất.

Nên dù có là năm trăm nghìn Linh Tinh thượng phẩm thì bà ta cũng mua.
Chương 1148: Chắc ngất thật rồi đấy

“Không không!”

Nhưng khi nhìn thấy cả đống Linh Tinh thượng phẩm chất dưới đất, Mục Vỹ lại lắc đầu nói: “Khư Độc Đan này là thánh đan tuyệt phẩm, nên giá là năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm, chứ không phải thượng phẩm”.

“Ngươi chán sống rồi hả!”

Thuỷ Vân Yên bùng lửa giận.

Bà ta lập tức vung tay về phía Mục Vỹ.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ bất động.

“Thuỷ chưởng môn, bà quá đáng rồi đấy”.

Đúng lúc này, Hoả Lân chợt nhảy ra rồi quát lớn, đồng thời cản chưởng đó lại.

“Ta quá đáng?”

Thuỷ Vân Yên tức tối nói: “Tên này lòng dạ hiểm ác, đã dùng thiên hoả tấn công đệ tử hạt nhân của Thiên Thuỷ Phái ta, sau đó còn đòi bán đan dược với giá cao! Hoả Lân, thế mà ông lại bảo ta quá đáng ư?”

“Lòng dạ hiểm ác?”

Hoả Lân hừ nói: “Tỉ thí là do Thuỷ Thiên Hành khởi xướng, đệ tử Hoả Hành Sơn ta vốn tu hành công pháp thuộc tính Hoả. Mục Vỹ có thiên hoả trong người thì đó là thực lực của cậu ấy, còn Khư Độc Đan vốn là thánh đan tuyệt phẩm, nếu bà chê đắt thì đừng mua, chúng ta không ép đâu”.

Câu nói này của Hoả Lân khiến Mục Vỹ mát lòng mát dạ.

Đúng là sơn chủ của Hoả Hành Sơn có khác, khí khái quá!

“Được được!”

Thuỷ Vân Yên đồng ý rồi lấy năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm ra ngay, sau đó vội vàng hô lên: “Tiểu tử kia, đưa Khư Độc Đan đây cho ta”.

“Đa tạ tiền bối đã mua đan dược với giá cao”.

Mục Vỹ chắp tay rồi nói tiếp: “Nhưng Thuỷ Thiên Hành đã thua rồi, có phải nên đưa Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc cho…”

“Đây, của ngươi đây”.

Thuỷ Vân Yên thật sự sắp phát điên rồi.

Mục Vỹ nhận lấy viên ngọc xong còn kiểm tra thật giả, sau đó mới ném năm viên Khư Độc Đan cho Thuỷ Vân Yên.

Thật ra Khư Độc Đan không quá đáng giá, nhưng quá trình luyện chế cần dẫn thiên hoả vào. Mục Vỹ tin chắc rằng ở một nơi không có thiên hoả tồn tại như tiểu thế giới Ngũ Hành thì không một ai có thể luyện chế đan dược này được.

Thật ra, loại đan dược này chỉ có giá mười nghìn Linh Tinh cực phẩm một viên thôi, Mục Vỹ đòi năm trăm nghìn là lãi gấp năm lần rồi.

Nhận lấy Khư Độc Đan xong, Thuỷ Vân Yên không nhiều lời mà lập tức cho Thuỷ Thiên Hành uống ngay.

Sau khi uống đan dược, người Thuỷ Thiên Hành dần chảy ra một dòng nước đen xì, dòng nước ấy chảy khắp người y và bốc lên mùi hôi thối.

“Khụ khụ…”

Cùng lúc đó, miệng y cũng liên tục ho ra máu.

“Sao lại thế này?”

Thấy vậy, Thuỷ Vân Yên tái mặt rồi hỏi.

“Thuỷ tiền bối, thì Khư Độc Đan khử độc mà, chất độc trong người Thuỷ Thiên Hành đang dần được loại trừ đấy”.

Mục Vỹ chán nản nói.

“Ngươi im đi, tưởng ta không biết chắc?”

Thuỷ Vân Yên lạnh giọng quát với chất giọng đầy bất mãn.

“Được rồi, im thì im”.

Bây giờ, Mục Vỹ không thèm để ý đến người phụ nữ này nữa, lấy được Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc rồi thì hắn chẳng so đo với Thuỷ Thiên Hành nữa làm gì.

Sau khi hộc ra mấy ngụm máu lớn, cuối cùng sắc mặt của Thuỷ Thiên Hành cũng hồng hào hơn, coi như đã nhổ hết độc tố ra rồi.

“Tiền bối, thấy ta nói đúng chưa?”

Mục Vỹ nhìn Thủy Thiên Hành rồi nói tiếp: “Thuỷ huynh này, huynh đã thực hiện một nửa lời hứa ban nãy rồi, nhưng còn một nửa nữa thì huynh chưa hoàn thành, không biết huynh còn nhớ không?”

“Thuỷ Thiên Hành là đồ ẻo lả!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một âm thanh như dời non lấp biển đã vang lên ở xung quanh.

Các đệ tự ngoại sơn đang vô cùng phấn khích.

Trước kia, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ mà gặp đệ tử của Thiên Thuỷ Phái, bọn họ toàn phải cúi đầu rồi đi đường vòng.

Nhưng bây giờ, chẳng dễ gì họ mới có một cơ hội hiếm hoi để hạ nhuệ khí của đệ tử môn phái này, đương nhiên họ sẽ không bỏ qua rồi.

Nghe thấy vậy, Thuỷ Thiên Hành lại hộc ra thêm một ngụm máu rồi ngất xỉu, không biết là tại quá tức giận hay cơ thể không gắng gượng được nữa.

“Haizz!”

Thấy Thuỷ Thiên Hành ngất xỉu, Mục Vỹ chán nản nói: “Xem ra lần này không thực hiện nốt được rồi, mà không sao, lần sau gặp lại, Thuỷ huynh nhớ lời hứa với ta nhé!”

Phụt!

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thuỷ Thiên Hành đã ngất xỉu lại hộc tiếp ra một ngụm máu rồi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

“Chắc phen này ngất thật rồi đấy”.

Mục Vỹ điềm nhiên nói.

“Giỏi lắm! Hoả Lân, đệ tử Hoả Hành Sơn các người giỏi lắm!”

Thuỷ Vân Yên lạnh giọng nói một câu rồi vung tay, đệ tử của Thiên Thuỷ Phái lập tức đi theo bà ta.

Lần này coi như xôi hỏng bỏng không rồi.

Kế hoạch một mũi tên trúng ba đích tưởng như hoàn hảo đã bị Mục Vỹ phá tan.

Điều khiến bà ta điên tiết hơn là Mục Vỹ dám lấy Khư Độc Đan ra làm khó mình, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

“Sơn chủ, năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm này coi như công lao của đệ tử với Hoả Hành Sơn, hãy để cho các đệ tử ngoại sơn dùng để tu luyện đi ạ”.

“Ha ha!”

Nghe thấy vậy, Hoả Lân cười lớn rồi nói: “Được, được! Ta sẽ đổi số Linh Tinh cực phẩm này sang thượng phẩm rồi chia cho các đệ tử nội ngoại môn”.

Thấy vậy, một tràng tiếng hoan hô vang lên.

“Nịnh bợ!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hoả Vũ Phượng phụng phịu nãy giờ chợt hừ nói.

Mục Vỹ làm vậy là để nịnh hót thôi.

“Vũ Phượng”.

Hoả Lân nhìn con gái mình với ánh mắt không vui.

“Tiểu tử, đừng có đắc ý vội. Chờ khi nào tu vi của ngươi bằng ta, nhất định ta sẽ khiêu chiến ngươi. Để rồi xem thiên hoả của ngươi hay Bát Hoang Thuỷ Long Ngâm của ta lợi hại hơn”.

Hoả Vũ Phượng huơ nắm đấm rồi hừ nói.

“Được rồi, Mục Vỹ, giờ ngươi đã là Hoả Thánh Tử, lát nữa sẽ có trưởng lão dẫn ngươi đến chỗ ở. Thu xếp đồ đạc rồi làm quen môi trường ở đây trước đi, rồi ta sẽ đến tìm ngươi sau”.

“Vâng thưa sơn chủ”.

Mục Vỹ thầm thở phào một hơi.
Chương 1149: Lão Phần

Thời gian có hạn, hắn không thể giả vờ làm đệ tử ngoại sơn rồi dần dần leo lên thành Hoả Thánh Tử được.

Vì thế, chi bằng bùng nổ thực lực để Hoả Lân thấy và coi trọng hắn luôn cho xong.

Được từng nào hay từng ấy, dẫu sao ở tiểu thế giới Ngũ Hành này cũng chỉ có năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ thôi.

Ngày xưa, khi còn tuổi niên thiếu, Hoả Lân đã gia nhập Hoả Hành Sơn, sau đó tham gia khảo hạch và từng bước lớn mạnh nhờ thiên bẩm của mình.

Vì thế được đặc cách lên thẳng thành Hoả Thánh Tử.

Bây giờ, Mục Vỹ cũng làm y như vậy thì người khác cũng chỉ nghĩ là Hoả Lân thứ hai xuất hiện thôi.

Họ sẽ không hoài nghi về thân phận của hắn.

Điều này khiến Mục Vỹ có cơ hội khiến mọi người phải nể phục.

“Biết trước thế này thì mình thi triển thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất luôn, có lẽ sẽ khiến người ta kinh ngạc hơn nữa rồi”.

Mục Vỹ biết sắp tới hắn phải thể hiện sự tiến bộ của mình ra cho mọi người thấy.

Nhưng nếu quá nhanh, sẽ khiến Hoả Lân nghi ngờ.

“Vỹ ca, lợi hại đấy!”

Bây giờ, Ngưu Oa đã hiểu ra, chắc chắn lúc y mới gặp Mục Vỹ, hắn đang bị thương nặng, cho nên không thể nói chuyện và cử động.

Nhưng hiện giờ, chắc Mục Vỹ đã hoàn toàn khoẻ lại rồi.

Cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, thiên hoả, thiên phú thập phẩm.

Nếu là trước kia thì Ngưu Oa không thể nào tin rằng mình sẽ gặp một quý nhân như thế này.

“Ngưu Oa, ngày xưa lúc ngươi phát hiện ra ta, ta đang bị thương nặng. Ta bị người khác truy sát nên nếu có ai hỏi thì ngươi cứ nói thế, biết chưa?”

“Biết rồi, huynh yên tâm đi!”

Ngưu Oa vỗ trán nói: “À, có kết quả rồi đấy, mẹ ta vẫn chưa biết đâu, chúng ta mau đi nói cho mẹ biết đi”.

“Ừ!”

“Mục Vỹ!”

Đúng lúc này, một vị trưởng lão có vẻ mặt ôn hoà tươi cười đi đến rồi nói: “Giờ cậu đã là Hoả Thánh Tử của Hoả Hành Sơn nên có thân phận cao quý rồi, vì thế cậu sẽ có một ngọn núi của riêng mình, giờ ta sẽ dẫn cậu đi”.

“Chuyện này…”

“Vỹ ca, Vỹ ca, không sao đâu, ta đi tìm mẹ trước, lát nữa chỉ cần hỏi các đệ tử khác là biết huynh ở đâu ngay mà”.

“Được!”

Mục Vỹ chắp tay rồi ra hiệu cho trưởng lão đó dẫn đường.

“Mục Vỹ, lão phu là Khâm Thiên Tranh - trưởng lão hạt nhân chuyên quản lý cuộc sống hàng ngày của Hoả Thánh Tử trong môn phái. Ví dụ như có đệ tử hạt nhân muốn thêm các đệ tử ngoại sơn hay nô lệ bên ngoài nào vào núi của mình và nhiều việc nhỏ nhặt khác nữa, sau này nếu có việc gì, cậu cứ đến tìm ta”.

“Đa tạ trưởng lão”.

“Việc phải làm thôi!”

Khâm Thiên Tranh xua tay nói: “Lần này, cậu thể hiện xuất sắc như vậy, chắc sẽ có rất nhiều nữ đệ tử ngoại sơn muốn xin vào núi của cậu, cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi”.

“Dạ?”

Mục Vỹ lập tức ngẩn người.

“Tiểu tử, đây là chuyện tốt! Sắc dục cũng là một dạng luyện tập trên con đường tu luyện, Hoả Hành Sơn ta không kiêng dè chuyện ấy đâu. Mỗi đệ tử hạt nhân đều có ít nhất bảy, tám nữ đệ tử ngoại sơn phục vụ. Các cô ấy tình nguyện dùng cơ thể của mình để đổi lấy đan dược, võ kỹ và chỉ dẫn mà”.

“Hơn nữa môn phái làm vậy cũng là để nâng cao uy lực của Hoả Thánh Tử, mục đích là kích thích các đệ tử ngoại sơn cố gắng trở thành đệ tử nội môn, còn đệ tử nội môn cũng nỗ lực tăng thực lực lên thành Hoả Thánh Tử. Dẫu sao cường giả cảnh giới Vũ Tiên mới là sức mạnh chính để một môn phái phát triển bền vững mà”.

“Vâng!”

Mục Vỹ biết điều này.

Nhưng nếu vậy thì hắn sẽ để Ngưu Oa và Lâm di sống trong núi của mình, Lâm di có thể phụ trách việc tu luyện hàng ngày của hai người họ, còn Ngưu Oa ở cạnh hắn sẽ tu luyện được an toàn hơn.

“Từ nhỏ đến lớn, Hoả Hành Sơn ta có không dưới chục nghìn ngọn núi, nhưng cơ bản đều cao mấy trăm mét”.

Mấy trăm mét?

Điều này khiến Mục Vỹ thấy hơi lạ.

Ngày xưa, các thế lực lớn siêu cấp như núi Huyền Không và núi Huyền Không đều xây dựng môn phái trong núi sâu, cùng vì nơi đó có linh khí dồi dào, thích hợp cho việc phá núi lập phái.

Nhưng những ngọn núi này thấp nhất cũng phải cao hàng nghìn mét.

“Ha ha, đây là dãy núi Hoả hành mà, quanh năm ẩn chứa sức mạnh thuộc tính hoả, cực kỳ phù hợp với người của Hoả Hành Sơn ta. Nhưng sau hơn một trăm năm qua, chân nguyên thuộc tính Hoả ở dãy Hoả Tinh này đã ít đi khá nhiều, nếu không muốn nói là giảm mạnh”.

“Vì thế những núi hơi cao một chút sẽ bị phạt mất đỉnh núi hoặc cả nửa ngọn núi luôn, chỉ để lại độ cao trung bình vừa đủ để xây dựng cung điện và những thứ cần cho Hoả Thánh Tử và các trưởng lão hạt nhân dùng để tu luyện thôi”.

“Còn đệ tử nội sơn thì chia nhau mấy người chung một ngọn núi, đệ tử ngoại sơn thì cỡ hơn trăm người một ngọn núi cũng không phải chuyện hiếm”.

Xem ra Hoả Hành Sơn phân chia đẳng cấp cho Hoả Thánh Tử và đệ tử nội ngoại sơn rất kỹ càng.

Thiên tài trỗi dậy trong hoàn cảnh khó khăn mới không dễ bị quật ngã, Hoả Hành Sơn hiểu rất rõ điều này.

“Đến rồi!”

Hai người đi lòng vòng một hồi thì đã đến trước các ngọn núi.

Từ đây đi vào trong có thể cảm nhận rõ ràng các ngọn núi cao mấy trăm mét này đều nóng rực, hơn nữa còn có linh khí cực mạnh.

“Hầu hết các ngọn núi ở đây đều có Hoả Thánh Tử ở rồi, cậu xem chỗ kia, kia, rồi kia nữa thì vẫn còn trống, cậu cứ chọn đi”.

Sau khi đi quanh một vòng, Mục Vỹ phát hiện vẫn còn mười mấy ngọn núi bỏ trống.

“Cậu yên tâm, dù không có ai ở nhưng vẫn có đệ tử ngoại sơn tới quét dọn, cậu cứ chọn tuỳ ý rồi ta sẽ giao khẩu lệnh mở trận pháp hộ sơn cho là cậu vào ở được rồi”.

“Các Hoả Thánh Tử muốn đến chỗ nhau cần có sự đồng ý của đối phương, nếu tự ý đến là khiêu chiến và vi phạm tuy tắc của môn phái, cậu nhớ đấy!”

“Ta nhớ rồi”.

Mục Vỹ chắp tay rồi quan sát ngọn núi ở trước mặt và chọn.
Chương 1150: Cung kính không bằng tuân lệnh

Tất cả các ngọn núi đều có kích thước khác nhau.

Cuối cùng, đôi mắt Mục Vỹ hướng về một ngọn núi chỉ cao một trăm mét.

Trên đó chỉ có một vài cung điện chẳng được trang hoàng chút nào, càng nhìn càng thấy nơi đây heo hút lạ lùng.

"Ta chọn ngọn núi đó!"

"Ngọn núi đó?"

Khâm Thiên Tranh nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Đó là ngọn núi thấp nhất trong số những ngọn núi quanh đây và nằm ở nơi ít được ánh mặt trời chiếu xuống. Mặc dù Hỏa Hành Sơn giàu hỏa khí quanh năm nhưng nếu không có ánh nắng thì vẫn thấy thấp hơn vài phần.

Bởi thế thông thường chẳng có ai chọn ngọn núi này.

"Chà, hay cậu đổi ngọn núi khác đi. Núi của Hỏa Thánh Tử là lớp áo đầy vẻ vang dành cho danh hiệu ấy, ngọn núi này chẳng oai phong chút nào, không hợp với cậu đâu!"

"Không sao!"

Mục Vỹ tiến tới một bước và cười nói: "Ta thích yên tĩnh nên không muốn đông người quá, chọn ngọn núi lớn thì phải tìm người quét dọn, phiền lắm".

"Thôi được rồi!"

Khâm Thiên Tranh dẫn Mục Vỹ tiến về ngọn núi nhỏ ấy.

Nhưng đang lúc hai người lên núi thì một người già cỗi mở cổng một tòa thiên điện rồi bước ra.

"Phần lão, sao ông lại ở đây!"

Nhìn thấy ông lão với những nếp nhăn hằn trên gương mặt, toàn thân tràn đầy tử khí, trông như sắp sửa gần đất xa trời, Khâm Thiên Tranh vội vàng đi tới đỡ lão và hỏi: "Không phải Phần lão đang ở Vũ Các sao?"

Ông lão ấy mặc áo bào đen, lưng hơi gù, đôi mắt đục ngầu, tay chống một cây trượng.

"Nào nào, già rồi chẳng được tích sự gì, có mỗi việc xếp sách thôi cũng không làm được!"

"Phần lão nói đùa!"

Khâm Thiên Tranh bật cười.

"Mà Tiểu Khâm, cậu tới đây làm gì?"

Được hỏi, Khâm Thiên Tranh mau chóng trả lời: "À, vị này là Hỏa Thánh Tử mới nhập môn, ta đang dẫn cậu ấy chọn núi vào ở".

"Thích núi này à?", Phần lão mỉm cười.

Mục Vỹ vội vàng nói: "Tiền bối đã ở đây rồi thì ta sẽ đổi cái khác ạ!"

"Ha ha, tiểu tử, ngọn núi này chỉ có một mình lão thôi. Nếu cậu không chê thì có thể ở chung với ta. Ở một mình cũng cô đơn lắm, có thêm người cho đông vui".

"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!"

Thật ra trong lòng Mục Vỹ chẳng muốn chút nào.

Hắn có quá nhiều bí mật, sau này đón Ngưu Oa và Lâm di đến đây cũng không sợ hai người họ phát hiện ra bí mật của hắn.

Nhưng đến một trưởng lão hạt nhân như Khâm Thiên Tranh cũng phải khúm núm với Phần lão này, có lẽ thân phận của lão không tầm thường.

Phải ở cùng một ông lão như thế làm tâm trạng Mục Vỹ khá bất an.

"Cậu không muốn thì thôi vậy!"

"Không phải đệ tử không muốn đâu ạ, chỉ là lúc đệ tử tu luyện có thể sẽ hơi ồn ào, sợ làm phiền tiền bối tĩnh tu thôi".

"Cái đó thì không hề gì!"

Nghe Phần lão nói vậy, Mục Vỹ chắp tay lần nữa.

Ông lão này là một người mà Khâm Thiên Tranh kính trọng, bây giờ thấy giống như mặt trời đã gác núi thế thôi chứ có khi nhiều năm về trước là một cường giả cũng không chừng.

"Thế thì xin phép tiền bối!"

"Ừ!"

Phần lão gật đầu đáp lời rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Phần lão, Khâm Thiên Tranh chậm rãi thở phào.

"Khâm trưởng lão, Phần lão là..."

"Chà, Phần lão tên là Hỏa Phần Thiên, là sư huynh đệ của sơn chủ đời trước. Một người quyền cao chức trọng. Phần lão vốn là đơn thuộc tính nhưng không biết vì sao bỗng nhiên biến thành thiên tài song tu song thuộc tính thủy và hỏa. Sơn chủ lúc ấy cũng không ngờ tới chuyện này".

Khâm Thiên Tranh thở dài: "Ngũ Hành Thiên Phủ nói Hỏa Hành Sơn ta giấu chuyện nên phế bỏ tu vi của Phần lão, nếu không thì bây giờ ông ấy đã là thái thượng trưởng lão của Hỏa Hành Sơn rồi".

"Nhưng dù vậy thì sau này cậu cũng phải lễ phép với ông ấy đấy. Mấy vị kia của Hỏa Hành Sơn chúng ta quan tâm đến Phần lão lắm".

"Vãn bối xin ghi nhớ!"

Không ngờ chọn đại một ngọn núi thôi cũng bắt gặp một thiên tài có tuổi.

Chẳng qua thiên tài có tuổi này đã mất hết tu vi, vậy thì thiên tài cũng không còn là thiên tài nữa.

Mục Vỹ đi theo Khâm Thiên Tranh tiến vào đỉnh núi. Nơi này bị san bằng mất một nửa, bên trên có những cung điện đứng sừng sững.

Nhưng chỉ có bốn, năm cung điện.

Sau này hắn một phòng, Ngưu Oa và Lâm di mỗi người một phòng, thế thì cũng nhàn.

Phần lớn các ngọn núi quanh đây đều cao tận mấy trăm mét, cao nhất lên đến một nghìn mét.

Nhìn những cung điện kia, Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi.

Tuy núi của hắn hơi thấp nhưng trên đỉnh có trận pháp bao trùm có tác dụng ngăn không cho người ngoài nhìn thấy cũng như điều tra.

"Sao Ngưu Oa còn chưa tới nữa!"

Mục Vỹ xem lướt qua ngọn núi một vòng rồi quan sát trận pháp, nửa canh giờ đã trôi qua nhưng Ngưu Oa bảo đi gặp mẹ vẫn chưa thấy đâu.

Bóng người chợt lóe, Mục Vỹ theo trí nhớ ra khỏi núi.

Giờ phút này, vì bài kiểm tra đã kết thúc nên một số bậc cha mẹ và họ hàng đi cùng con cái bắt đầu tụm ba tụm bảy rời khỏi sơn môn ngoại sơn.

Mục Vỹ hết nhìn đông lại nhìn tây, vẫn không thấy bóng dáng Ngưu Oa và Lâm di đâu cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom