• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1151-1155

Chương 1151: Mượn đao giết người

"Vị sư huynh này, xin hỏi sư huynh có thấy người đi cùng ta không?", Mục Vỹ hỏi.

"Ngươi là ai mà đòi ta thấy người đi cùng ngươi!"

Một tiếng bốp rõ ro vang lên.

Tên đệ tử kia vừa nói xong thì bị gõ vào đầu một phát thật mạnh.

"Tên nhãi này, mở con mắt chó của ngươi ra mà nhìn người ta đi. Đây là Mục Vỹ, Mục sư huynh vừa được sơn chủ phong làm Hỏa Thánh Tử của tông môn đấy, Mục sư huynh gọi ngươi là sư huynh mà ngươi còn dám lên mặt à!"

Chưa đợi Mục Vỹ lên tiếng, một đệ tử mặc áo xanh đánh cái bốp vào đầu đệ tử thủ sơn đứng sau lưng mình và dạy dỗ.

Hỏa Thánh Tử?

Tên đệ tử thủ sơn nghe vậy bèn quỳ phịch xuống đất, sau đó tát mình mấy bạt tai rồi cầu xin: "Xin lỗi, xin lỗi Mục sư huynh, ta có mắt như mù, thật sự xin lỗi sư huynh".

"Giờ nói cho ta biết ngươi có thấy người đó không được chưa?"

"Tiểu nhân thật sự không biết!"

Đệ tử thủ sơn tỏ ra đau khổ: "Cơ mà hình như lúc nãy tiểu nhân có thấy Trần Kiệt Ngọc dẫn một đệ tử từ chỗ này vào núi, ầm ĩ ghê lắm, nói là đưa đến Hình Phạt Đường ấy ạ".

Hình Phạt Đường?

Cái tên Hình Phạt Đường đã nói lên ý nghĩa của nó - nơi chuyên xử phạt những đệ tử vi phạm nội quy.

Nhưng Ngưu Oa là một người trung hậu, sao có thể vừa mới tới tông môn đã vi phạm môn quy!

Chắc chắn không phải y!

"Mục sư huynh!"

Lúc này, nam tử xấu xí mặc áo xanh, người hơi gầy cười ha ha: "Người mà Mục sư huynh đang nói đến là Ngưu Oa đúng không!"

"Ngươi thấy cậu ấy rồi à?"

"Rồi ạ, rồi ạ!"

Người thanh niên nọ vội vàng nói: "Sư đệ tên là Tần Đồng, đệ tử nội sơn. Mục sư huynh mới chọn núi, không biết trên núi có thiếu người không ạ?"

Nhưng Tần Đồng vừa hỏi xong thì một luồng sát ý tỏa ra từ Mục Vỹ và đổ ập lên người gã.

"Mục sư huynh đừng giận, ta đi quá giới hạn rồi!"

Tần Đồng hốt hoảng cho biết: "Lúc nãy hình như Ngưu Oa chuẩn bị đưa mẹ hắn vào ngoại sơn Hỏa Hành Sơn chúng ta tham quan nhưng bị Trần Kiệt Ngọc mượn cớ bới lông tìm vết!"

Trần Kiệt Ngọc?

Mục Vỹ vô cùng bất ngờ, hỏi: "Hắn ăn gan hùm à?"

"Trần Kiệt Ngọc biết sư huynh thành Hỏa Thánh Tử nên đáng ra không dám làm vậy, nhưng trùng hợp là một Hỏa Thánh Tử từ trước đến giờ rất ít khi lộ diện bỗng nhiên lộ mặt, bắt gặp hai mẹ con Ngưu Oa. Tên Hỏa Thánh Tử đó rất thích phụ nữ mặn mà, đặc biệt là những người vẫn còn giữ vẻ phong vận tuổi trẻ, thấy mẹ Ngưu Oa bèn muốn mang về núi của mình không chút ngần ngại. Ngưu Oa không chấp nhận nên bị Trần Kiệt Ngọc nhân cơ hội biến tướng thành phản kháng Hỏa Thánh Tử, bắt lại và giao cho Hình Phạt Đường".

Mượn đao giết người!

Trần Kiệt Ngọc đúng là thông minh!

Ánh mắt Mục Vỹ đầy sát khí.

"Ngươi là Tần Đồng đúng không? Hỏa Thánh Tử đó tên gì?"

"Hỏa Thông Thiên ạ!"

Tần Đồng vội vàng đáp lời.

"Đây là một viên thánh đan hạ phẩm Bế Hư Đan, chỉ cần tìm người giám định là biết tác dụng của nó, dẫn ta đi Hình Phạt Đường!"

"Vâng vâng vâng!"

Vừa nghe thấy bốn từ thánh đan hạ phẩm, hai mắt Tần Đồng sáng rực.

Thánh đan hạ phẩm vô cùng trân quý với võ giả từ tầng một đến tầng ba cảnh giới Vũ Tiên.

Huống gì là một kẻ chỉ là đệ tử nội môn cảnh giới Thông Thần như gã ta.

Đối với Tần Đồng, nó không khác gì tiên đan!

Mặc dù là đệ tử Hỏa Hành Sơn nhưng gã ta cũng biết thiên phú của mình chẳng ra làm sao, chỉ hy vọng sẽ đạt đến cảnh giới Thông Thần đỉnh phong, sau đó phấn đấu đạt được chức vụ trưởng lão ngoại sơn rồi thôi.

Nhưng Tần Đồng biết rằng trong Hỏa Hành Sơn rộng lớn này có rất nhiều cơ hội.

Đôi lúc đó là tin tức, đôi lúc đó chỉ là một chuyện cỏn con, mà thậm chí chuyện cỏn con này có thể đem lại cơ hội phất lên đầy triển vọng.

Thế nên khi thấy Mục Vỹ nhận được vinh quang, Tần Đồng lập tức nhắm vào Ngưu Oa đi cạnh hắn.

Ban đầu gã ta nghĩ rằng sau này nếu Ngưu Oa ở ngoại sơn xảy ra chuyện gì, gã ta hay tin thì sẽ báo cho Mục Vỹ ngay, và hắn nhất định sẽ ra mặt xử lý cho Ngưu Oa.

Không ngờ chưa gì đã có rồi.

Xem ra Trần Kiệt Ngọc và Ngưu Oa đã có mâu thuẫn từ trước!

Suốt dọc đường, Tần Đồng đều tỏ ra ngoan ngoãn.

"Mục sư huynh, Trần Kiệt Ngọc chỉ là một cái rắm trong mắt sư huynh thôi, có điều nữ nhân đứng sau gã ghê gớm lắm đó!"

"Ồ? Ai thế?"

"Hỏa Mị Nhi!", Tần Đồng giải thích: "Hỏa Mị Nhi là đệ tử nội môn. Vả lại không biết có phải do kĩ năng giường chiếu của Trần Kiệt Ngọc tốt lắm không mà Hỏa Mị Nhi mê đắm gã. Chắc có lẽ trừ đại điện của sơn chủ ra thì khắp Hỏa Hành Sơn chúng ta đều có vết tích của hai người đó rồi!"

"Nói điểm chính!", Mục Vỹ cau mày ra lệnh.

"Dạ dạ, Hỏa Mị Nhi là đệ tử nội môn có cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba. Cô ta chẳng là gì với sư huynh, nhưng đại ca của cô ta Hỏa Thông Thiên là Hỏa Thánh Tử, cảnh giới Vũ Tiên tầng hai. Hơn hết, ông nội cô ta chính là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn chúng ta - Hỏa Quy Nhất!"

"Sau hơn một nghìn năm phát triển, thật ra người trong Hỏa Hành Sơn về cơ bản hầu như đều thuộc về tộc Hỏa thị. Chưa kể, trong Hỏa Hành Sơn Hỏa Mị Nhi không phải chỉ có mỗi người thân là đại trưởng lão mà còn có rất nhiều biểu ca, đường ca, đã thế còn là biểu tỷ muội với bà chằn của Hỏa Hành Sơn ta! Chẳng qua là không biết cách nhau mấy thế hệ thôi".

"Bởi vậy nên Trần Kiệt Ngọc chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám trêu vào, thành ra tính gã vênh váo lắm. Bề ngoài người ta không dám chọc gã nhưng đều lén lút gọi gã là thằng mặc váy, hay không!"

Buồn cười ghê, nghe kịch tính thật.

Xem ra Hỏa Hành Sơn này thuộc về tộc Hỏa thị rồi.

Nhưng dù có là gia tộc đi nữa thì chắc chắn vẫn chia nhánh, Mục Vỹ không tin Hỏa Hành Sơn là một thể thống nhất hoàn toàn.

"Trần Kiệt Ngọc, ngươi tưởng ngươi bám víu được Hỏa Mị Nhi là có thể mượn đao giết người chắc?", Mục Vỹ lạnh lùng thầm nghĩ: "Ngươi mà là đao thì ta chém ngươi từ gốc luôn!"

Mục Vỹ thầm cười khẩy. Hai người đã đến Hình Phạt Đường.
Chương 1152: Cát hình

"Mục sư huynh vào đi, ta không vào đâu!"

"Đi với ta!"

Không quan tâm đến lời nói của Tần Đồng, Mục Vỹ thẳng thừng ra lệnh.

Hắn cho Tần Đồng một viên thánh đan hạ phẩm không phải chỉ để gã ta làm mấy chuyện lặt vặt.

"Hả? Ta, ta, ta..."

"Ngươi là đệ tử nội sơn đúng không?"

Mục Vỹ đe dọa: "Không đi theo thì ta có một trăm cách để làm ngươi biến mất khỏi Hỏa Hành Sơn".

Nói rồi hắn bay vào trong.

Thảm rồi!

Thấy thái độ kiên quyết của Mục Vỹ, Tần Đồng biết mình dây vào một kẻ liều mạng rồi.

Ban đầu gã ta định cho Mục Vỹ biết chút thông tin để kiếm thêm Linh Tinh thôi.

Ai ngờ được hẳn một viên thánh đan hạ phẩm.

Song, nhìn lại Bế Hư Đan trong tay mình lúc này, Tần Đồng phát hiện không dễ gì lấy được thánh đan hạ phẩm đâu!

Nếu theo Mục Vỹ đi vào thì Trần Kiệt Ngọc sẽ biết gã ta đã bán thông tin, và gã ta sẽ thành kẻ thù của Trần Kiệt Ngọc.

Còn nếu không vào thì gã ta sẽ kết oán với Mục Vỹ.

Đây đúng là một quyết định trọng đại trong đời, chỉ cần sơ suất chút thôi là đi đời nhà ma!

Mặt Tần Đồng như đưa đám, cuối cùng gã ta không dám dừng bước mà đi cùng Mục Vỹ.

Tần Đồng biết lúc này mình mà không đi theo rất có thể sẽ bị Mục Vỹ lấy mạng ngay lập tức. Mà một khi Mục Vỹ đối đầu với Trần Kiệt Ngọc thì mai này Trần Kiệt Ngọc khó lòng làm gì được gã ta.

Tuy nhiên, nếu vậy thì trong những tháng ngày sống tại Hỏa Hành Sơn sau này, Tần Đồng chỉ có thể nương nhờ cây đại thụ Mục Vỹ thôi.

Không là gã ta sẽ bị bọn đệ tử tộc Hỏa thị dằn mặt chết mất.

Tiếng bình bịch đầy nặng nề vang lên, Mục Vỹ đi thẳng vào trong Hình Phạt Đường.

Nơi này là Hình Phạt Đường ở ngoại sơn, không ngăn cản được bước chân của một Hỏa Thánh Tử như hắn.

"Mục Vỹ!"

Một số đệ tử vừa nhìn thấy Mục Vỹ tức thì tỏ ra sùng bái.

Hôm nay Mục Vỹ đã đánh bại Thủy Thiên Hành tại Hỏa Hành Sơn, giúp cho Hỏa Hành Sơn nở mày nở mặt.

Thế nên lúc này các đệ tử ngoại sơn khi gặp Mục Vỹ đều ngưỡng mộ hắn từ tận đáy lòng.

"Thánh Tử đại nhân!"

Người phụ trách Hình Phạt Đường thấy Mục Vỹ bèn chắp tay lại và nói với giọng đầy cung kính.

Người phụ trách này có cảnh giới Thông Thần, so với đệ tử ngoại sơn thì rất tài giỏi nhưng thực lực nhiều lắm là tương đương với đệ tử nội sơn mà thôi, nói gì đến so sánh với Hỏa Thánh Tử.

Cho dù thực lực của y ngang bằng với Mục Vỹ thì Mục Vỹ vẫn là Hỏa Thánh Tử, y vẫn phải khúm núm gọi Mục Vỹ một tiếng Thánh Tử đại nhân!

"Ờ. Ta hỏi ngươi, hôm nay có đệ tử ngoại sơn nào tên là Ngưu Oa bị đưa tới đây không?"

"Có ạ, nhưng thưa Thánh Tử đại nhân, Ngưu Oa đó bị Trần công tử áp giải tới đây, người chống lưng cho Trần công tử chính là Hỏa Mị Nhi tiểu thư..."

Người phụ trách nhíu mày, lo lắng Mục Vỹ sẽ nổi điên gây ra chuyện gì.

"Cái này ngươi khỏi quan tâm!"

Mục Vỹ phất tay, lấy Linh Tinh ra rồi hỏi: "Ngưu Oa bị xử tội gì, đang ở đâu?"

Được cho mấy viên Linh Tinh cực phẩm, người phụ trách tươi tỉnh mặt mày ngay. Y đáp: "Ngưu Oa xúc phạm Hỏa Thánh Tử, chỉ là một tên đệ tử thấp kém mà dám phạm thượng người bề trên, Hỏa Hành Sơn không cho phép điều này xảy ra. Đáng lẽ là phải phạt một trăm côn nhưng Trần Kiệt Ngọc nói người này ý đồ bất chính, cho chút lợi lộc nên thành ra bị xử cát hình!"

Cát hình!

Tần Đồng lập tức thì thầm: "Nghĩa là cắt ‘cậu nhỏ’ đó!"

Rầm...

Từng âm thanh động trời trỗi dậy, Mục Vỹ nổi cơn thịnh nộ.

Cát hình!

Tên Trần Kiệt Ngọc này đúng là điên rồi, mẹ Ngưu Oa chỉ có một đứa con là Ngưu Oa, xử cát hình thì sau này đừng mong có con.

"Được, được lắm, dẫn đường cho ta!"

Mục Vỹ quát lớn làm cho người phụ trách ngã phịch xuống đất, máu ồ ạt tràn ra khỏi miệng mũi.

"Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ!"

Người phụ trách không hiểu vì sao lúc nãy Mục Vỹ còn bình thường đùng một cái làm khó mình. Y sợ đến mức tè ra quần, hốt hoảng đứng dậy rồi đưa Mục Vỹ vào Hình Phạt Đường.

Cùng lúc đó, trong hình Phạt Đường.

Một chân Trần Kiệt Ngọc giẫm trên tấm bảng, chân còn lại đạp trên ngực Ngưu Oa.

"Tên khốn, biết hậu quả của việc chọc giận ta chưa?"

Trần Kiệt Ngọc cười nham hiểm: "Không sai, ta biết Mục Vỹ là một kẻ lợi hại, là Hỏa Thánh Tử cơ mà. Nhưng cho dù Trần Kiệt Ngọc ta đây chỉ là đệ tử ngoại sơn thôi thì hắn cũng không dám làm gì ta!"

"Nói thật cho ngươi biết, Hỏa Mị Nhi mê ta như điếu đổ, ngày nào cũng đòi lên giường với ta cho bằng được. Ngươi có biết Hỏa Mị Nhi là ai không? Là biểu tỷ của Hỏa Vũ Phượng, con gái của sơn chủ đấy".

"Quan trọng là ông nội cô ấy chính là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn chúng ta - Hỏa Quy Nhất. Ngươi dám chọc ta ư? Ngươi có gánh nổi hậu quả không?"

Trần Kiệt Ngọc gầm lên rồi giẫm chân lên ngực Ngưu Oa làm phát ra mấy tiếng rắc rắc.

"Trần Kiệt Ngọc, ngươi chết không yên đâu. Huynh đệ ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Huynh đệ của ngươi? Mục Vỹ cảnh giới Thông Thần tầng mười ấy à?"

Trần Kiệt Ngọc nhếch mép: "Cho dù hắn là Hỏa Thánh Tử đi nữa thì cũng chỉ mới tầng mười, trong khi ca ca của Mị Nhi - Hỏa Thông Thiên đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai rồi, là cường giả cảnh giới Tiên Thiên Cương Khí đấy. Ngươi tưởng Hỏa Thông Thiên bắt mẹ ngươi đi rồi sẽ thả bà ta ra hả?"

"Rồi Mục Vỹ sẽ đi hỏi tội Hỏa Thông Thiên, có khi sẽ bị Hỏa Thông Thiên giết chết luôn cũng không chừng!"

"Giả như Hỏa Thông Thiên không giết được hắn thì tu vi võ đạo mà Mục Vỹ tu luyện đến nay cũng sẽ gặp vấn đề. Hơn nữa, Hỏa Thông Thiên không giết được hắn thì càng ôm hận trong lòng, sẽ nhờ người lợi hại hơn tới giết hắn!"

"Phe phái nào có nhiều người quyền cao chức trọng trong Hỏa Hành Sơn nhất? Tất nhiên là nhà họ Hỏa rồi. Ngưu Oa, ngươi đã mắc một lỗi nghiêm trọng, đó là giết cha ta".

Sau khi dứt câu, Trần Kiệt Ngọc lại đè mạnh chân xuống. Tiếng kêu gào thê thảm vang vọng khắp căn phòng giam u ám.

"Trần Kiệt Ngọc, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi! Huynh đệ của ta không sợ ngươi đâu!", miệng Ngưu Oa toàn là máu, ngực cũng bị lõm xuống vài phần. Y hét to: "Nói cho ngươi biết, có chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Yên tâm, ngươi sẽ không chết đâu, ta chỉ dùng cát hình cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn thôi!"
Chương 1153: Sao sợ ta thế?

"Ngươi có chắc là sẽ khiến cậu ấy đoạn tử tuyệt tôn chứ?"

Giữa lúc đó, một giọng nói rét lạnh truyền đến từ sau lưng Trần Kiệt Ngọc.

Khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy có tiếng hít thở như có như không vang lên bên tai. Điều này làm gã rợn cả sống lưng.

"Mục Vỹ!"

Trần Kiệt Ngọc vừa xoay người thì thấy Mục Vỹ, đứng không vững, ngã nhào xuống đất.

"Sao sợ ta thế?"

Thấy dáng vẻ này của gã, Mục Vỹ ngồi vào ghế, Tần Đồng thì mau chóng cởi trói cho Ngưu Oa.

"Tần Đồng, ngươi dám cáo giác!"

Trần Kiệt Ngọc nhìn Tần Đồng bằng khuôn mặt đầy oán độc, hừ lạnh: "Hay cho Tần Đồng nhà ngươi. Có vài đệ tử nội môn chết trong tay ta rồi, ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng đâu, chỉ là kẻ tiếp theo thôi!"

Nghe vậy, Tần Đồng chỉ biết cười trừ.

Quả nhiên, đã đâm lao phải theo lao thôi.

"Vỹ ca, mẹ ta bị Hỏa Thông Thiên đó bắt đi rồi. Tên tạp chủng đó đòi cưới mẹ ta, muốn mẹ ta hầu hạ hắn!"

Ngưu Oa vừa nói vừa khóc.

Mục Vỹ biết nửa năm qua, dù luyện võ bị trật tay hay gãy chân thì Ngưu Oa cũng không bao giờ la đau, càng chưa từng rơi nước mắt.

Giờ đây, y khóc vì mẹ mình!

"Giải quyết gã xong chúng ta đi ngay!", Mục Vỹ vỗ vai Ngưu Oa rồi lấy một viên đan dược ra cho y uống.

Với cảnh giới hiện nay, Mục Vỹ có thể khiêu chiến mọi đan dược cấp thấp trong Thần Không Bảo Động tùy thích nên số lượng nhiều không đếm xuể, trước đây hắn không thấy dùng được vào việc gì nên chất đống ở trong đó.

Nay thì thường dùng vào việc thu phục nhân tâm ở Hỏa Hành Sơn.

Dù gì luyện chế đan dược cũng rất tốn thời gian nên phải tận dụng kho tàng khổng lồ là Thần Không Bảo Động rồi. Chỉ cần khiêu chiến thắng lợi là lấy được bảo bối, được quá còn gì.

Còn những thứ như Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí thì không nằm trong phạm vi suy tính của Mục Vỹ.

Chừng nào hắn còn ở thực lực hiện tại thì chúng vẫn còn nằm ngoài tầm với của hắn.

"Chữa trị vết thương trước đã, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Hỏa Thông Thiên!"

"Ừm!"

Tuy Ngưu Oa đang rất nôn nóng nhưng y biết rằng bây giờ mình còn không đi bộ nổi, đành uống đan dược rồi ngồi xếp bằng dưới đất.

"Tần Đồng, cát hình là làm sao?"

"Vâng?"

Câu hỏi của Mục Vỹ làm Tần Đồng hoảng hồn.

Giờ gã ta hối hận đến xanh ruột luôn rồi.

Biết vậy đừng chọc vào tên sát tinh Mục Vỹ này làm gì.

Gã ta rơi vào hố lửa rồi, không còn đường thoát nữa.

Thiến Trần Kiệt Ngọc, Hỏa Mị Nhi không nổi điên mới là lạ.

"Tần Đồng, ngươi dám, ngươi dám? Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi!"

Trần Kiệt Ngọc nghe vậy tức tối hét ầm lên.

"Thử qua đây giết ta xem nào!"

Mục Vỹ mở miệng thách thức: "Ta không biết cát hình của Hỏa Hành Sơn là làm sao, nhưng chỗ ta có một cách đảm bảo cắt một phát là vĩnh viễn, không đau, thậm chí cũng không chảy máu!"

"Ngươi dám!"

Nụ cười trên mặt hắn làm sống lưng Trần Kiệt Ngọc lạnh ngắt, toàn thân gã run rẩy không ngừng.

"Ngươi nên biết ta có một loại thiên hỏa đấy, ta sẽ vừa cắt chỗ đó của ngươi vừa cố định vết thương của ngươi bằng thiên hỏa và thiêu thằng nhỏ của ngươi. Sau này dù dùng thiên tài địa bảo nào cũng không làm nó mọc ra được đâu!"

Mục Vỹ vừa dứt lời, mặt mày Trần Kiệt Ngọc trắng bệch.

Hắn ra lệnh cho Tần Đồng: "Lột quần hắn ra!"

"Vâng!"

Tần Đồng không dám cãi lời.

Mục Vỹ không chỉ là một kẻ tàn nhẫn mà còn nói được làm được.

Mới trở thành Hỏa Thánh Tử của Hỏa Hành Sơn bao lâu mà đã dám làm vậy rồi.

Đau khổ là bây giờ gã ta không dám phản kháng!

Mục Vỹ nhìn Trần Kiệt Ngọc, cười xấu xa: "Không ra gì, chẳng biết Hỏa Mị Nhi thích ngươi ở chỗ nào nữa!"

Sau tiếng soạt, một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng máu chưa kịp rơi ra thì đã bị một luồng thiên hỏa của Mục Vỹ bao trùm.

Chính xác hơn là ba luồng thiên hỏa!

Ba luồng thiên hỏa tụ lại thành hoa văn có hình giống như ba con nòng nọc vây quanh Trần Kiệt Ngọc.

"Ngậm cái miệng lại!"

Mục Vỹ cau mày khiển trách: "Cát hình của ta chém một phát là xong, nhịn chút là qua rồi".

Lúc này, khuôn mặt Trần Kiệt Ngọc xám như tro tàn, không cử động nổi.

"Ngọc ca ca!"

Giữa lúc đó, một tiếng kêu ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến.

Một bóng dáng kiều mị đỏ rực xông vào, đó là Hỏa Mị Nhi trong bộ váy ngắn rực lửa.

"Ngọc ca ca!"

Cô ta vừa thấy thứ bên chân Trần Kiệt Ngọc thì há hốc mồm.

"Mục Vỹ, ta sẽ giết ngươi, chuẩn bị chờ chết đi!"

Hỏa Mị Nhi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa Trần Kiệt Ngọc đi.

Cô ta phải đi tìm ông nội để ông ấy chữa trị cho gã.

Mục Vỹ chỉ nhìn theo bóng lưng hai người chứ không ngăn cản. Trận pháp nhỏ được hình thành từ ba luồng thiên hỏa của hắn xem như đã triệt đường sống thằng nhỏ của Trần Kiệt Ngọc rồi.

Muốn nối lại ư? Nằm mơ!

"Đi thôi!"

Mục Vỹ nheo mắt, lên tiếng.
Chương 1154: Đến Thông Thiên Phong

Lúc này, Tần Đồng đã hoàn toàn chết lặng.

Rốt cuộc gã ta đang làm gì vậy?

Ý định ban đầu của gã ta là đi loanh quanh giữa các thiên tài rồi nịnh hót một chút để moi thông tin đi bán, kiếm chút Linh Tinh thôi mà.

Nhưng bây giờ, kế hoạch của gã ta hoàn toàn bị Mục Vỹ làm rối tung lên rồi.

Hắn định đẩy gã ta vào hố lửa hay sao!

Không đúng, gã ta đã bị đẩy vào hố lửa rồi.

“Đi đâu cơ?”, Tần Đồng mù mờ hỏi.

“Núi của Hoả Thông Thiên ở đâu?”

Trời ơi!

Nghe thấy vậy, Trần Kiệt Ngọc đờ ra.

Lẽ nào tên này định đi tìm Hoả Thông Thiên ư?

“Mục sư huynh, nghe ta nói đã, Hoả Thông Thiên đã ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai rồi, hơn nữa trong người còn có linh hoả. Nghe đâu, từ khi sinh ra, trong người y đã có sẵn linh hoả rồi, giờ nó vẫn đang sinh trưởng trong cơ thể y. Còn huynh giờ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thâng thôi…”

“Ngươi cứ dẫn ta đi”.

Mục Vỹ nói thẳng.

Khi mới đến Hoả Hành Sơn, Mục Vỹ cũng muốn khiêm tốn một chút và tăng cảnh giới chầm chậm thôi, để Hoả Lân coi trọng mình. Dựa vào thiên bẩm và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, kiểu gì sau này Ngũ Hành Thiên Phủ cũng sẽ chú ý đến hắn.

Đến lúc ấy, hắn có thể dùng trận pháp dịch chuyển trong Ngũ Hành Thiên Phủ để tìm đường trở về tiểu thế giới Tam Thiên.

Nhưng bây giờ, lại có người bắt hắn phải thể hiện bản thân rồi.

Thế thì đành phải làm thôi.

Nghe thấy vậy, Tần Đồng chỉ biết cười trừ.

Gã ta biết lời khuyên của mình không có tác dụng.

Chưa nói đến chuyện Mục Vỹ đi tìm Hoả Thông Thiên, chắc khi chữa trị cho Trần Kiệt Ngọc, Hoả Mị Nhi cũng đã đến tìm ca ca của mình rồi.

Dù Mục Vỹ có thể chống đỡ được trước đòn tấn công của Hoả Thông Thiên, nhưng tộc Hoả thị còn có nhiều thiên tài hay thậm chí là trưởng lão hạt nhân khác đối phó hắn.

Vậy coi như gã ta bị Mục Vỹ vạ lây rồi.

Nhưng bây giờ, gã ta nào dám làm trái lời Mục Vỹ.

“Đi thôi!”

Tần Đồng tái mặt rồi cúi đầu xuống với vẻ bất đắc dĩ rồi nói.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì”.

Mục Vỹ nhìn Tần Đồng rồi nói tiếp: “Sau này, ngươi hãy làm chân chạy việc cho ta ở Hoả Hành Sơn. Ta đảm bảo chỉ cần ngươi không vi phạm quy tắc của môn phái, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi dù có ai muốn hãm hại ngươi đi nữa”.

“Nhưng nếu ngươi vẫn chạy khắp nơi mua bán thông tin như trước thì không cần kẻ khác ra tay, ta có thừa cách khiến ngươi biết mất khỏi nơi này”.

Bảo vệ ta?

Tần Đồng chỉ biết cười khổ.

Trong lòng thầm nghĩ: Ngươi tự lo cho thân mình đã là quá tốt rồi.

Lúc này, ở Thông Thiên Phong.

Đây chính là ngọn núi của Hoả Thông Thiên.

Ngọn núi này cao gần tám trăm mét và vô cùng nổi bật giữa các ngọn núi xung quanh.

Tần Đồng đứng dưới chân núi nhìn lên rồi cười khổ nói: “Là nơi này”.

“Nhưng núi của các Hoả Thánh Tử đều có trận pháp riêng, Hoả Thông Thiên là cháu của đại trưởng lão, dù tu vi của y không quá cao, nhưng trận pháp quanh ngọn núi này lại rất…”

Song, Tần Đồng còn chưa nói hết câu thì Mục Vỹ đã bật tung người lên rồi.

Đôi tay hắn bắn ra mấy luồng chân nguyên đập vào ngọn núi đó, không lâu sau, ngọn núi vốn không rõ hình dạng đã hoàn toàn phơi bày ra trước mắt họ.

Ngay sau đó, sương mù lượn lờ ngoài núi cũng đã biến mất.

Biến mất rồi!

Tần Đồng sững người.

Đại trận bị phá rồi.

Sao có thể?

Tần Đồng biết vì Hoả Thông Thiên là cháu của đại trưởng lão nên trong môn phái có rất nhiều người muốn nịnh bợ y, thậm chí còn có cả các trưởng lão hạt nhân.

Vì thế trận pháp của y rất mạnh.

Nhưng Mục Vỹ chỉ khua tay múa chân vài đường cơ bản là phá được rồi.

Không thể nào!

Không thể tin được!

Tần Đồng vô thức cho rằng có khi nào là Hoả Thông Thiên cố tình mở trận pháp ra không?

Nhưng cảnh vật lộ ra trên núi lúc này khiến Tần Đồng biết điều mình vừa nghĩ là sai.

Hiện giờ đang có một chiếc giường lớn dài rộng trăm mét đang nằm phơi nắng bên ngoài quảng trường trước cung điện.

Các người đẹp ăn mặc loã lồ người nằm, người ngồi, kẻ đứng thi nhau đùa giỡn trên chiếc giường ấy.

Giữa họ là một bóng người không mảnh vải che thân đang lười nhác nằm trên giường, có một cô gái đang ra sức lắc lư trên người y.

“Hoả Thông Thiên!”

Ngay sau khi đại trận bị phá, cảnh ăn chơi trác táng của Hoả Thông Thiên đã lộ ra trước mắt mọi người.

Liên tục có nhiều người ở các ngọn núi xung quanh bay tới.

“Ha ha, Thông Thiên huynh, bảo sao quanh núi của huynh suốt ngày có sương mù, đắp chung chăn thành đôi tri kỷ, giường rộng cả trăm mét thế này, huynh thật biết cách hưởng thụ đấy”.

“Đúng vậy, không ngờ Thông Thiên huynh biết cách hưởng thụ cuộc sống như vậy”.

“Bọn ta đuổi theo không kịp rồi”.

Lập tức có cả tràng tiếng cười vang lên, Hoả Thông Thiên vốn đang nhắm mắt hưởng thụ phải mở mắt ra, sau đó nhìn quanh với vẻ khó tin.

Y vô cùng yên tâm về đại trận phòng ngự của mình , cho nên khi bị người ta phá mất rồi, y vẫn không hay biết gì.

Mặt khác, tại thủ đoạn phá trận của Mục Vỹ quá xuất quỷ nhập thần, chẳng có tiếng động gì cả.

Tới khi các Hoả Thánh Tử ở các ngọn núi xung quanh xuất hiện, y mới nhận ra.

“Là kẻ nào?”

Hoả Thông Thiên lập tức mặc y phục, sau đó nhìn quanh rồi bực tức hỏi.

Khi nhìn thấy Ngưu Oa oa, y chợt ngây người.

“Là ngươi”.

“Là ta!”

Ngưu Oa ưỡn ngực nói: “Mẹ ta đâu?”

“Hừ, một tên đệ tử ngoại sơn hèn mọn mà dám đến núi của ra la hét ầm ĩ, chán sống rồi hả?”

Vì có cái mác là cháu của đại trưởng lão nên ngày thường, Hoả Thông Thiên rất kiêu căng, trong mắt y, đệ tử ngoại sơn chỉ như súc vật, còn đệ tử nội sơn thì chẳng khác nào nô lệ.

Vì thế, khi thấy Ngưu Oa dám đến đây đòi người, đã thế còn khiến y mất hết thể diện thì sao y không giận dữ cho được!

“Tên vô dụng Trần Kiệt Ngọc làm ăn kiểu gì thế không biết!”

Hoả Thông Thiên chửi thầm một câu.

“Ca ca!”
Chương 1155: Giao cho ta

Đúng lúc này, chợt có một tiếng gọi vang lên.

Hỏa Mị Nhi nước mắt giàn giụa.

“Ca ca, Trần Kiệt Ngọc bị phế rồi!”

“Thế thì sao? Hắn vốn đã là một tên vô dụng rồi, để huynh tìm người khác tốt hơn cho muội”, Hoả Thông Thiên an ủi nói.

Y vô cùng thương yêu người muội muội này, hơn nữa cả hai cùng có sở thích giống nhau, người thích nữ sắc, kẻ ham mê nam nhân.

Còn Trần Kiệt Ngọc thì Hoả Thông Thiên thấy ngứa mắt lâu rồi.

“Ca, là hắn, là Mục Vỹ đó, huynh giết hắn cho muội đi”.

Hỏa Mị Nhi nhìn thấy Mục Vỹ ở giữa không trung rồi nói.

Tần Đồng ở một phía khác thì đang sợ hết hồn rồi.

Rốt cuộc Mục Vỹ lợi hại đến mức nào đây? Hắn hạ Trần Kiệt Ngọc bằng một nhát chém cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng với tu vi cao cường, lẽ ra đại trưởng lão phải chống trả hắn được mới phải chứ.

Đại trưởng lão đã ở cảnh giới Sinh Tử, vậy mà lại không phá được một trận pháp con cỏn của Mục Vỹ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần.

Càng nghĩ, Tần Đồng càng thấy chóng hết cả mặt.

Mục Vỹ này thật sự đã vượt xa tưởng tượng của gã ta.

“Hả?”

Hoả Thông Thiên nhìn Mục Vỹ rồi ngây người.

“Ra là ngươi, Mục Vỹ!”

Hoả Thông Thiên nở một nụ cười sâu xa.

“To gan đấy! Mới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười mà đã dám dẫn người đến chỗ ta đòi người rồi”.

Hoả Thông Thiên mỉm cười sau đó búng ngón tay, các đệ tử nữ lập tức bê một chiếc giường từ trong đại điện ra.

Mẹ của Ngưu Oa đang bị trói cả tay và chân, khóc lóc ngồi trên chiếc giường đó, khi trông thấy Ngưu Oa, bà ấy càng gào khóc to hơn.

“Oa Nhi…”

“Mẹ…”

Ngưu Oa rơi lệ, sau đó nhìn mẹ mình rồi gào lên: “Mẹ, con đến cứu mẹ đây”.

“Oa Nhi, con đừng lại đây, đi, mau đi đi! Tiểu Nhị, hai đứa đi đi, cả hai đều không phải đối thủ của hắn đâu”.

Lâm di vẫn nghĩ Mục Vỹ chỉ thông qua khảo hạch ngoại sơn và trở thành đệ tử ngoại sơn giống Ngưu Oa nên lập tức hô lên.

“Ha ha, đi ư? Không ai được đi đâu hết!”

Hoả Thông Thiên cười nói: “Tự ý xông vào núi của Hoả Thánh Tử khác là vi phạm quy tắc của môn phái, cho nên dù ta giết Mục Vỹ ngươi cũng không sao cả”.

“Hơn nữa, người phụ nữ này trông rất hấp dẫn, nhất là đã lâu chưa gần gũi đàn ông nên mùi vị rất dễ chịu. Bây giờ, ta sẽ bắt hai ngươi. Mục Vỹ, ta sẽ giao ngươi cho Hình Phạt Đường, còn Ngưu Oa này, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến quá trình ta đi vào chỗ ngươi đã chui ra”.

Hoả Thông Thiên mỉm cười một cách quái dị, trong ánh mắt chứa đầy vẻ điên cuồng.

Y vốn có bản tính tuỳ tiện, nên chẳng hề coi nhóm Ngưu Oa cùng đồng loại với mình.

Lúc này, khi thấy Ngưu Oa xuất hiện, y càng nổi dã tâm hơn.

Còn Mục Vỹ thì y vốn chẳng coi là gì rồi.

“Ngưu Oa!”

Thấy Ngưu Oa định xông lên, Mục Vỹ chỉ thấy đau lòng.

“Vỹ ca!”

Hình như nhìn ra được vẻ hối hận trong mắt Mục Vỹ, Ngưu Oa nghiêm túc nói: “Chuyện này ta không trách huynh, huynh đã đưa ta đến Hoả Hành Sơn, giúp ta tăng thực lực và hoàn thành giấc mơ của mình, ta rất cảm kích huynh. Nhưng đám người này quá càn quấy, làm xằng làm bậy, huynh còn tiền đồ sáng láng phía trước, đừng huỷ hoại nó vì ta”.

Ngưu Oa trầm giọng nói: “Vỹ ca, sau này hãy nhớ báo thù cho ta”.

“Cái gì?”

Mục Vỹ bị câu nói này của Ngưu Oa làm ngây người.

Lẽ nào Ngưu Oa tưởng hắn đang sợ ư?

Sợ?

Đúng là nực cười!

Mục Vỹ chỉ đang nghĩ không biết đưa Ngưu Oa đến Hoả Hành Sơn là đúng hay sai thôi.

Nhưng bây giờ, nếu họ đã đến đây rồi thì chẳng thể thay đổi được nữa.

Hắn buộc phải bảo vệ hai mẹ con họ thôi.

Ngưu Oa vừa mới lao lên đã bị một lực hút kéo ngược trở lại.

“Này nhóc, định lao lên chịu chết à?”, Mục Vỹ cười khổ nói.

Thấy Lâm di ngoài bị trói ra thì vẫn bình an, Mục Vỹ cũng thở phào một hơi.

“Việc tiếp theo cứ giao cho ta!”

Mục Vỹ cười nói.

Nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ, Ngưu Oa rùng mình rồi run rẩy.

Với y mà nói thì Mục Vỹ đã giúp đỡ y rất nhiều.

Từ việc thay đổi thiên bẩm cho tới nâng cao thực lực, tất cả đều là những thứ y chưa từng được thấy.

Mọi thứ đều là Mục Vỹ làm cho y.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ vẫn giúp y tiếp.

“Ê, muốn ra mặt thay người khác thì phải xem thực lực của mình đến đâu đã”.

Hoả Thông Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Ngoài ra ta cũng muốn nói cho ngươi biết, ngươi có thiên hoả thì ta cũng có sẵn linh hoả trong người, tính ra thì chưa chắc ta đã sợ ngươi đâu”.

Hoả Thông Thiên cười lạnh, sau đó từng ngọn lửa đã bốc cháy trên tay y.

“Ta chỉ muốn cứu người thôi, ngươi chưa đủ trình ngăn cản đâu”.

Mục Vỹ nói dứt lời, một con rồng lửa đã bay từ đầu ngón tay hắn ra.

Con rồng lửa này có tốc độ cực nhanh, nó đốt sợi xích trói trên người Lâm di thành than rồi hoá thành một cái kén đón Lâm di, đưa về chỗ Mục Vỹ.

“Định chuồn à? Không có cửa đâu”.

Hoả Thông Thiên nào cho phép Mục Vỹ đưa Lâm di đi dễ dàng như vậy.

Y khẽ hô lên một tiếng, ngọn lửa lập tức lượn quanh người, hoá thành một vòng lửa. Chiếc vòng lửa ấy trói cái kén lửa của Mục Vỹ lại, khiến cái kén bị kẹt tại chỗ, không thể nhúc nhích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom