-
Chương 1161-1165
Chương 1161: Nhát gan?
"Tần Đồng!"
Bỗng một giọng nói quái gở thình lình vang lên ở sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Đồng.
"Trần Kiệt Ngọc!"
Nhìn thấy người này, gã ta sững sờ.
Thôi xong, không ngờ Trần Kiệt Ngọc đến nhanh thế.
Tần Đồng quay lại nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi chắp tay quỳ xuống, van xin: "Trần huynh, lúc trước là ta bị Mục Vỹ ép bức, là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm?"
Giờ đây, gương mặt Trần Kiệt Ngọc trông láng bóng hơn trước kia, râu cũng không thấy, chất giọng cũng trở nên lảnh lót.
"Được lắm! Tần Đồng, ngươi là đệ tử nội môn nên ta không làm gì được ngươi. Nhưng nhớ kỹ đây, liệu hồn một tháng tới đi bộ cũng phải cẩn thận đi!"
Trần Kiệt Ngọc dọa dẫm rồi bỏ đi ngay.
Tần Đồng hiểu rằng do hiện giờ Trần Kiệt Ngọc e ngại nhiều người nên mới không ra tay, chứ một khi mình chỉ còn lại một mình, Trần Kiệt Ngọc sẽ ra tay không chút do dự.
"Chết tiệt!"
Sở dĩ Tần Đồng sống sót được trong Hỏa Hành Sơn là nhờ bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy chứ nào phải có thực lực mạnh mẽ gì cho cam. Nhưng lần này gã ta bị Mục Vỹ triệt đường sống, đặt cược hết vào cây đại thụ này nhưng rồi cũng thua.
Nỗi hận thù Mục Vỹ ngày càng sâu sắc trong lòng Tần Đồng.
Chẳng qua tất cả những chuyện này không được đến tai Mục Vỹ.
"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm lấy sức mạnh của Bát Hoang và lửa làm cơ sở để ngưng tụ ra Bát Hoang Hỏa Long, các công pháp từ tầng chín trở xuống được ghi chép lại đều vô cùng mạnh mẽ".
Mục Vỹ thở hắt ra rồi nhìn chín Long Trụ trước mắt, vung tay lên.
Vài tiếng động lớn truyền đến, một con hỏa long bay vút ra từ bên dưới Long Trụ.
"Tầng thứ nhất!"
Mục Vỹ khẽ quát. Con hỏa long nọ quấn quanh người hắn và ngẩng đầu gầm thét.
"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm ở cấp độ cao nhất có thể ngưng tụ ra tám con hỏa long. Một hỏa long là một tầng!"
Mục Vỹ nhếch môi, mặt lộ vẻ phấn khích như có như không.
Để xem hắn có thể tu luyện đến tầng thứ mấy trong vòng một tháng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mục Vỹ tu luyện trong chín Long Trụ, những tiếng bàn tán ở bên ngoài ngày càng náo nhiệt.
Đã sắp đến ngày nhưng vẫn chưa có tin tức gì liên quan đến Mục Vỹ.
Mọi người bắt đầu chắc chắn với suy nghĩ Mục Vỹ lấy lý do bế quan để trốn tránh Hỏa Thông Thiên.
Hạn một tháng đã qua, hôm nay, hàng nghìn hàng vạn đệ tử vây quanh Hỏa Thánh Đàn.
Việc hai Hỏa Thánh Tử đánh một trận sống mái chưa bao giờ xảy ra tại Hỏa Hành Sơn suốt mấy trăm năm qua.
Cuộc chiến này thu hút sự chú ý của mọi người là điều tất nhiên.
Mà lúc này, Hỏa Thông Thiên trong bộ trường sam đỏ đầy khí khái và hiên ngang đang chắp hai tay sau lưng đứng trên Hỏa Thánh Đán một cách ngạo nghễ.
"Các vị, một tháng trước ta và Mục Vỹ đã quyết định đánh một trận chiến tại Hỏa Thánh Đàn, lúc ấy hắn cũng chấp nhận lời khiêu chiến. Hôm nay, Hỏa Thông Thiên ta đây sẽ chờ hắn tại đây, nếu đến tận lúc mặt trời lặn mà hắn vẫn không dám tới thì..."
Hỏa Thông Thiên không nói hết lời.
Nhưng những người xung quanh đều ngầm hiểu.
Nếu như Mục Vỹ không dám tới thì danh dự của hắn coi như đi tong.
"Nói là Mục Vỹ bận lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm nhưng Bát Hoang Hỏa Long Ngâm đâu phải thứ có thể thông hiểu trong vòng nửa năm, mười tháng".
"Chẳng thế còn gì, rõ là Mục Vỹ lấy cớ lĩnh ngộ để trốn không tham gia cuộc chiến rồi!"
"Bởi, chắc hắn cũng tự thấy mình không phải đối thủ của Hỏa Thông Thiên".
"Cứ tưởng sẽ có một trận đại chiến có một không hai chứ, làm ta mừng hụt. Ai mà ngờ Mục Vỹ nhát gan như thế, không dám đến luôn kìa!"
Nghe lời thảo luận sôi nổi của những người xung quanh, Tần Đồng băng bó tay trái, mặt mũi bầm dập đang đứng trong đám đông nở nụ cười cay đắng.
Đến ư?
Mục Vỹ mà dám đến?
Lần này, Hỏa Thông Thiên đột phá đến tầng hai của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng một tháng, cộng thêm linh hỏa mà bản thân y tự thức tỉnh cùng với Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, Mục Vỹ có tới thì cũng thua thôi.
Mà tên này đúng là xảo trá, trốn chui trốn nhủi không đệ lộ chút tiếng gió nào, còn gã ta bị hắn hại ra nông nỗi này đây.
Về cơ bản thì chỉ một việc được ngủ đều đặn thôi cũng trở thành giấc mơ của gã ta.
Tên khốn khiếp Trần Kiệt Ngọc đó quả là khinh người quá đáng!
Thành thái giám, cách nói năng cũng không bình thường, thái độ thì càng ngày càng vênh váo hơn.
"Ối chà chà, Tần Đồng, nghe nói ngươi chuẩn bị làm một chú chó trung thành mà nhỉ?", Tần Đồng đang suy nghĩ thì một giọng nói đầy trêu tức vang lên.
Chính là Trần Kiệt Ngọc.
"Chỉ tiếc là con chó nhà ngươi mới định theo chủ nhân sủa gâu gâu cắn người, thì chủ nhân ngươi sợ quá bỏ trốn rồi!"
Trần Kiệt Ngọc cười hả hê: "Tần Đồng, nếu ngươi chịu quỳ xuống và sủa ba tiếng gâu gâu với ta, gọi ta là cha thì có khi ta sẽ nhận ngươi làm con ta tại đây đấy!"
"Chỉ bằng ngươi?"
Nhưng Tần Đồng bỗng nhiên cười khẩy sau khi nghe thấy lời nói của gã: "Thứ nam nhân không có cái đó mà còn muốn có con à? Những ngày qua ông đây bị ngươi hành hạ đủ rồi, cùng lắm là chết thôi, có ngon thì giết ta đi!"
"Giết ngươi? Vậy thì chán lắm!"
Trần Kiệt Ngọc thấy Tần Đồng tức giận bèn cười khẩy: "Ta sẽ từ từ chơi ngươi đến chết, chơi đến khi ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi".
"Ồ? Thật không?"
Tuy nhiên, giữa lúc đó, một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng Trần Kiệt Ngọc.
Chương 1162: Ngươi dám đến ư?
Mục Vỹ!
Trông thấy bóng dáng đó đi tới, Tần Đồng không nhịn được mà run lên.
Cuối cùng thì tên này cũng chịu xuất hiện rồi sao?
“Xem ra thời gian ta vắng mặt, ngươi sống khổ sở quá nhỉ!”, Mục Vỹ nhìn Tần Đồng rồi cười hỏi.
Còn Trần Kiệt Ngọc thì đang sững sờ.
Mục Vỹ!
Không ngờ hắn thật sự dám đến.
Nhưng lúc này, mọi người cũng bắt đầu nhao lên khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
Mục Vỹ đến rồi, đến thật rồi.
“Huynh đến thật rồi!”, không biết tại sao, nhưng sau khi thấy Mục Vỹ, Tần Đồng chỉ thấy trái tim treo lơ lửng của mình đã dần hạ xuống.
Một tháng qua, gã ta sắp bị Trần Kiệt Ngọc hành cho phát điên lên rồi.
May mà bây giờ, Mục Vỹ đã trở về.
“Sao lại nhìn ta như thế?”
Mục Vỹ sờ mũi rồi cười lớn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta sẽ xử lý hết”.
Xử lý hết!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trần Kiệt Ngọc biến sắc mặt.
Gã vẫn nhớ giây phút bị Mục Vỹ cắt phăng của quý, vì không còn bộ phận đó nữa nên bây giờ Hoả Mị Nhi ngày một lạnh nhạt với gã.
Nếu bây giờ, Mục Vỹ đánh cho Hoả Thông Thiên đại bại, khỏi cần nghĩ gã cũng biết mình sẽ thảm thế nào.
May sao bây giờ, Hoả Thông Thiên đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, thêm linh hoả và bí tịch Bát Hoang Hoả Long Ngâm nữa, chắc chắn Mục Vỹ không phải đối thủ của y.
Chỉ cần Mục Vỹ chết thì Tần Đồng sẽ chẳng là cái thá gì với gã cả.
Nghĩ vậy, Trần Kiệt Ngọc có vẻ oán hận khi nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ.
Nhưng đột nhiên Mục Vỹ quay phắt lại rồi nhìn thẳng vào gã.
Hành động này thật sự quá bất ngờ, Trần Kiệt Ngọc lập tức nghệt mặt ra tại chỗ.
Nhưng Mục Vỹ chỉ lườm gã một cái rồi lại quay người đi luôn.
“Ngươi dám đến ư!”
Thấy Mục Vỹ đi lên Hoả Thánh Đàn, Hoả Thông Thiên cười lạnh nói.
“Kỳ hạn một tháng đã tới, sao ta lại không đến chứ?”, Mục Vỹ cười nói: “Không chỉ tới thôi đâu, ta còn phải thắng ngươi nữa, tốt nhất là cắn nuốt linh hoả trong người ngươi để tăng cường sức mạnh cho thiên hoả của ta”.
Ngông cuồng!
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, những người ủng hộ Hoả Thông Thiên đã không nhịn được la ó om sòm.
“Hoả sư huynh, đập vỡ trứng của hắn đi!”
“Tên này ngông nghênh quá, tưởng mình đạt đến cảnh giới Vũ Tiên rồi là giỏi lắm sao!”
“Đúng đấy Hoả sư huynh, mau thay mọi người dạy cho hắn một bài học đi”.
Nghe thấy tiếng xì xào của mọi người ở phía dưới, Mục Vỹ ảo não lắc đầu.
Xem ra nhà họ Hoả đã ăn sâu bén rễ ở Hoả Hành Sơn rồi.
Nhưng Mục Vỹ cũng chẳng sợ khi chọc vào Hoả Thông Thiên.
“Bắt đầu thôi!”
Hoả Thông Thiên kiêu ngạo nói: “Mục Vỹ, ta nghe nói một tháng qua ngươi đã lĩnh ngộ Bát Hoang Hoả Long Ngâm, không biết bí tịch mà ngươi tu luyện trong một tháng với ta đã tu luyện mười năm, ai lợi hại hơn”.
“Thử là biết ngay thôi”.
Mục Vỹ cười đáp rồi vung tay.
Cùng lúc đó, Hoả Thông Thiên cũng bắt đầu kết ấn với tốc độ cực nhanh, khiến không ai nhìn rõ được.
Gào…
Ngay sau đó đã có tiếng rồng ngâm vang lên.
Tiếp đó là tiếng thứ hai, thứ ba.
Hình dáng của ba con rồng lửa đã xuất hiện quanh người Hoả Thông Thiên.
“Lợi hại quá! Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà đã tạo ra được ba con rồng lửa rồi, Hoả Thông Thiên vận chuyển sức mạnh Bát Hoang nhuần nhuyễn thật!”
“Đúng vậy! Dù Hoả Thông Thiên ham mê nữ sắc, nhưng cũng nhờ vậy mà y mới không thẹn với lương tâm trên con đường võ đạo, không còn tạp niệm thì cảnh giới cũng sẽ tăng nhanh”.
“Ba con rồng lửa đấy, để xem Mục Vỹ chống đỡ kiểu gì!”
Thấy Hoả Thông Thiên ra tay, mọi người ở xung quanh lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà Hoả Thông Thiên đã tu luyện ra được ba con rồng lửa, vậy coi như đạt cấp trung phẩm trong các thiên tài rồi.
Nhưng ở một phía khác, khi nhìn thấy ba con rồng lửa đó, Mục Vỹ chỉ nở một nụ cười lạnh.
Ba con?
Thế mà là nhiều à?
Hắn vung tay lên, làn sóng lửa lập tức cuộn dâng, các tiếng gầm gừ vang lên không ngớt.
Một con, hai con, ba con…
Năm con!
Những năm con rồng lửa đã xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, so về hình dáng, tầm vóc thì cả năm con rồng lửa của Mục Vỹ đều mạnh hơn Hoả Thông Thiên nhiều lần.
Trông thấy vậy, mọi người sợ ngây người.
Năm con rồng!
Sao Mục Vỹ có thể thi triển ra những năm con chứ!
Lúc này, ai nấy đều có vẻ đờ đẫn.
Ai cũng biết Mục Vỹ đã bế quan, nhưng họ không ngờ hắn mới bế quan một tháng mà đã trở nên khủng khiếp thế này rồi.
Năm con rồng lửa, chuyện gì đây?
Đến Hoả Thông Thiên còn đờ người ra.
Nhưng bây giờ, y không còn thời gian để ngẩn ngơ nữa.
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, thiên hoả trong tay phát sáng, năm con rồng lửa nhanh chóng lao vút tấn công Hoả Thông Thiên.
“Chặn!”
Hoả Thông Thiên gần như phải dùng hết sức bình sinh để ngưng tụ ra một ấn ký bát quái màu đỏ chặn trước người mình.
Choang…
Một tiếng động vang lên, ba con rồng lửa ở phía trước Hoả Thông Thiên đã bị năm còn rồng lửa của Mục Vỹ xơi tái.
Hạ đối thủ bằng một đòn!
Tất cả mọi người đều đã chứng kiến cảnh tượng này.
Mục Vỹ không chỉ chiếm ưu thế về số lượng rồng lửa, mà sức mạnh cũng ở cửa trên luôn, giống như hắn đã thấm nhuần Bát Hoang Hoả Long Ngâm cả mấy chục năm rồi.
Dù mọi người thấy rất khó tin, nhưng cảnh tượng phía trước đã chứng minh điều đó.
“Chết tiệt!”
Thấy ba con rồng lửa đã bị xơi tái, Hoả Thông Thiên vội vàng lùi lại, nhưng ông nội y là đại trưởng lão của Hoả Hành Sơn nên đương nhiên y có khá nhiều cách thức bảo mệnh.
Ngay sau đó lại có các vòng lửa xoay quanh người y.
“Hả?”
Trông thấy vậy, không chỉ Mục Vỹ, mà những người khác cũng ngẩn ra.
Chương 1163: Khốn Thiên Hoả Luân
Những vòng lửa này trông bình thường hệt như những chiếc vòng rực cháy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh chúng có khí tức lạnh lẽo.
Các tiếng tanh tách vang lên trên những chiếc vòng lửa đó, Hoả Thông Thiên lạnh mặt, dùng hai tay nâng vòng lửa lên rồi ném về phía Mục Vỹ.
Hàng loạt tiếng động vang lên, Mục Vỹ giơ hai nắm đấm lên.
Nhưng đây là nắm đấm được ngưng tụ từ thiên hoả nên vô cùng đặc biệt.
Sau khi tung một quyền lên vòng lửa ấy, Mục Vỹ chợt thấy một cảm giác lạnh thấu xương đang len lỏi vào trong cơ thể mình.
Một cảm giác lạnh như băng!
Mục Vỹ ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả!”
“Oa! Không ngờ ngươi cũng biết Dị Nguyên Hàn Hoả đấy. Mục Vỹ, xem ra ngươi hiểu rất rõ về thiên hoả nhỉ?”, Hoả Thông Thiên cười nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả cũng là một loại thiên hoả. Ngày xưa, Hoả Đế đã phát hiện ra tung tích của nó, nhưng nó quá gian xảo nên đã chạy thoát mất, song Hoả Đế vẫn lấy được một chút sức mạnh của nó”.
“Mà một chút sức mạnh ấy đã biến thành Khốn Thiên Hoả Luân trong tay ta bây giờ, cho nên ngươi hãy chờ chết đi!”
Dị Nguyên Hàn Hoả là một loại thiên hoả đặc biệt, mang tiếng là lửa nhưng loại thiên hoả này lại lạnh thấu xương, nó mang hơi lạnh như một thanh sắt ngàn năm.
Mục Vỹ cũng biết rằng loại thiên hoả này rất khó thu phục.
Những người thu phục thiên hoả bình thường đều có thể chất nóng.
Nhưng Dị Nguyên Hàn Hoả lại mang tính hàn, thu phục được rồi lại trở thành một nỗi phiền phức cho các thầy luyện đan và thầy luyện khí cần đến thiên hoả.
Đó là chưa tính đến sự gian xảo của loại thiên hoả này.
Ngày xưa, Hoả Đế có thể lấy được một chút sức mạnh của nó cũng là quá giỏi rồi.
Bây giờ, ỷ có uy lực từ Khốn Thiên Hoả Luân trong tay, Hoả Thông Thiên cảm thấy rất đắc ý.
Còn Mục Vỹ có gì đây?
Thiên hoả.
Nhưng thứ Hoả Thông Thiên đang có bây giờ là bảo bối được có chứa thiên hoả, chỉ cần chặn được đòn tấn công của Mục Vỹ thì tiểu tử này thua là cái chắc.
“Giết!”
Được Khốn Thiên Hoả Luân bảo vệ, Hoả Thông Thiên lập tức lao về phía Mục Vỹ.
Lửa bùng cháy dữ dội xung quanh hai người trên Hoả Thánh Đàn, sức nóng ngày một tăng thêm.
“Cha, cha cứ kệ họ đánh nhau thế sao?”, Hoả Vũ Phượng đứng ở phía xa quan sát hai người trên Hoả Thánh Đàn rồi nói.
“Yên tâm, cha tự có tính toán!”
Hoả Lân bất đắc dĩ nói: “Cha cũng không ngờ tiểu tử này có thể nghiền ngẫm được đến tầng thứ năm chỉ trong một tháng, đúng là quái vật!”
Trong vòng một tháng, Mục Vỹ chẳng những lĩnh ngộ được Bát Hoang Hoả Long Ngâm, thậm chí còn tu luyện được đến tầng thứ năm, Mục Vỹ này đúng là một tên quái vật.
Hắn thật sự đã làm được rồi sao?
Lúc này, Mục Vỹ đang không ngừng tấn công Hoả Thông Thiên ở trên sàn đấu, nhưng hắn không tấn công vào người của Hoả Thông Thiên, mà là Khốn Thiên Hoả Luân trước người y.
Trong Khốn Thiên Hoả Luân này có khá nhiều uy lực của Dị Nguyên Hàn Hoả, Mục Vỹ nhìn mà phát thèm lên được.
Hắn rất muốn thu loại thiên hoả này vào người.
Hiện giờ, trong người hắn đã có ba loại thiên hoả rồi, dù Khốn Thiên Hỏa Luânnày không phải thiên hoả thật sự, nhưng dẫu sao cũng được lấy từ loại thiên hoả ấy xuống.
Nếu có thể hấp thu nó vào cơ thể, thực lực của Mục Vỹ chắc chắn sẽ có thể tăng thêm một bậc.
Ít nhất thì uy lực của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí sẽ tăng thêm.
Nhưng với tình hình hiện tại, Hoả Thông Thiên đang giễu võ dương oai nhờ Khốn Thiên Hoả Luân, khiến Mục Vỹ nhất thời không thể phản kháng được.
Nhưng mọi người không hề biết rằng, bây giờ Mục Vỹ đang nghĩ cách làm có thể âm thầm giết Hoả Thông Thiên, đồng thời hấp thu Dị Nguyên Hàn Hoả ấy vào trong bộ sưu tập thiên hoả của mình.
Mục Vỹ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ u ám.
Đột nhiên có một cây châm di chuyển trong người hắn.
Đó chính là Lạc Tuyết Thần Châm!
Trước kia, Vỹ Lang đã đâm Lạc Tuyết Thần Châm vào tim Mục Vỹ, sau đó tự cho rằng Mục Vỹ đã chết.
Nhưng y đâu biết rằng Mục Vỹ chẳng những không chết, ngược lại đã dung nhập nó vào trong cơ thể nhờ ấn ký màu xanh mà ông lão thần bí ở Trung Châu Đại Lục đã để trong người hắn.
Bây giờ, Lạc Tuyết Thần Châm đã như một phần cơ thể của Mục Vỹ.
Khi không cần dùng đến, Mục Vỹ để nó trong cơ thể.
Lúc cần dùng đến, Mục Vỹ chỉ cần động tinh thần, Lạc Tuyết Thần Châm lập tức xuất hiện giống tay chân của hắn ngay.
Với Mục Vỹ mà nói thì Hoả Thông Thiên đã chết rồi, chỉ có điều hắn chưa biết giết y bằng cách nào thôi.
Lúc này, Lạc Tuyết Thần Châm đã trong tư thế chờ lệnh, còn năm con rồng lửa ở trước người Mục Vỹ thì tiếp tục bùng nổ.
Chúng bảo vệ Mục Vỹ vào giữa, không một chút sơ suất.
Song lúc này, Hoả Thông Thiên chẳng hề quan tâm đến những điều này.
Dù Mục Vỹ có phòng ngự mạnh đến mấy thì cũng chỉ là một loại thiên hoả nhỏ bé thôi, còn Khốn Thiên Hoả Luân của y thì chẳng sợ những thứ này.
“Bắt hắn lại cho ta!”
Hoả Thông Thiên ném Khốn Thiên Hoả Luân ra, khiến nó bay đi với tốc độ cực nhanh.
Chương 1164: Chết kiểu gì vậy?
Khốn Thiên Hoả Luân phóng to đường kính lên mấy trăm mét, che phủ hoàn toàn khiến cả Mục Vỹ và năm con rồng lửa không thể nhúc nhích.
Thấy Mục Vỹ bị trói buộc, những đệ tử ủng hộ Hoả Thông Thiên ở phía dưới lập tức hoan hô.
“Mới có thế mà đã bị bắt rồi!”, Hoả Vũ Phượng bĩu môi nói: “Thiên tài gì chứ, kinh nghiệm thực chiến còn kém lắm”.
Nhưng Hoả Lân đang theo dõi trận chiến lại thấy có điều gì đó là lạ.
Đúng lúc này, cảnh tượng trên sàn đấu đã có sự thay đổi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, năm con rồng lửa đã tách nhau ra, còn cái vòng lửa thì bó người Mục Vỹ lại.
Trông thấy vậy, mọi người đều nghĩ Mục Vỹ bị bắt thì thua là cái chắc rồi, chỉ không biết Hoả Thông Thiên sẽ giết hắn bằng cách nào thôi.
“Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hoả Thông Thiên đáp xuống, sau đó nhìn Mục Vỹ một cách cẩn trọng rồi cười lạnh nói.
“Ta cũng định nói vậy với ngươi đấy”.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió đã vang lên.
Giọng nói đó thật sự quá nhỏ, đến cường giả như Hoả Lân còn không nghe rõ.
Cùng lúc đó, trong tay Mục Vỹ đã loé lên một tia sáng.
Ngoài ra, ba loại thiên hoả của Mục Vỹ đang hoà vào nhau trên bàn tay còn lại, sau đó cướp đoạt Dị Nguyên Hàn Hỏa trong Khốn Thiên Hoả Luân.
Ba loại thiên hoả đối phó với Dị Nguyên Hàn Hoả - một phần nhỏ chưa có ý thức của thiên hoả, thì đương nhiên vô cùng dễ dàng.
Vù vù, Dị Nguyên Hàn Hoả đã bị Mục Vỹ hấp thu, Khốn Thiên Hoả Luân đã bị nứt.
Gãy rồi!
Thấy Mục Vỹ đã vùng ra được, mọi người lập tức không biết phải nói gì.
Ban nãy, rõ ràng Mục Vỹ đã bị Khốn Thiên Hoả Luân chế ngự, nhưng chỉ loáng cái, hắn đã phá được trói buộc của Khốn Thiên Hoả Luân rồi.
Chuyện gì vậy!
Lúc này, mọi người đang có mặt ở đây thật sự không hiểu ra làm sao.
Loạn hết cả rồi!
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi thoát khỏi trói buộc, Mục Vỹ mỉm cười với Hoả Thông Thiên rồi chắp tay đi xuống khỏi lôi đài.
Làm gì vậy?
Trông thấy hành động kỳ quặc của Mục Vỹ, mọi người đều ngẩn ra.
Tới khi thấy Mục Vỹ sắp đi xuống lôi đài, trưởng lão trọng tài mới phản ứng lại rồi vội nói: “Mục Vỹ, ngươi mà đi xuống coi như là nhận thua đấy”.
Nhận thua?
Mục Vỹ ngẩn ra.
“Rõ ràng là ta thắng rồi cơ mà?”
“Ngươi thắng rồi ư?”
Vị trưởng lão đó không nhịn được hừ nói: “Hoả Thông Thiên đã nhận thua đâu, ngươi chỉ phá được thần binh của hắn thôi, chứ đã đánh bại được hắn đâu, sao tự dưng lại đi xuống?”
“Nhận thua?”
Mục Vỹ nhìn Hoả Thông Thiên đang đứng trên lôi đài rồi cười lớn nói: “Nếu hắn có cơ hội lên tiếng nhận thua thì ta cũng không ngại để hắn nói dăm ba câu”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, bụp, bụi bay tung toé, tất cả mọi người đều ồ lên.
Từ nãy đến giờ, Hoả Thông Thiên chỉ giữ đúng một vẻ mặt, hơn nữa còn không nói gì.
Mãi đến khi thi thể của Hoả Thông Thiên đổ xuống, mọi người mới phát hiện sinh khí trên người y đã biến mất rồi.
Hoả Thông Thiên đã chết!
Chết rồi?
Nhưng y chết bằng cách nào?
Thấy sinh khí trên người Hoả Thông Thiên đã tan biến, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ.
Nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến họ.
Lúc này, ba thiên hỏa đang khắc chế Dị Nguyên Hàn Hoả nên Mục Vỹ phải xử lý thật nhanh.
Mục Vỹ nhanh chóng rời khỏi Hoả Thánh Đàn.
Cùng lúc đó, Hoả Lân đang lơ lửng trên không cũng phải sững người khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Cha, cha cứ nhìn Hoả Thông Thiên bị giết vậy sao?”, Hoả Vũ Phượng khó hiểu hỏi: “Nhưng nói thật thì con cũng chưa nhìn rõ Mục Vỹ đã giết Hoả Thông Thiên bằng cách nào”.
Dù cùng thuộc tộc Hoả Thị giống Hoả Thông Thiên, nhưng Hoả Vũ Phượng không có chút thiện cảm nào với tên háo sắc ấy cả, vì thế y chết cũng mặc.
“Khụ khụ!”
Hoả Lân lúng túng ho khan vài tiếng rồi nói: “Tỉ thí Hoả Thánh Đàn là một mất một còn, dù là sơn chủ thì ta cũng không thể xen vào được, như vậy là vi phạm quy tắc”.
Hoả Lân thấy hơi buồn bực, hình như ban nãy Mục Vỹ đã sử dụng một thủ đoán bí mật tương tự như ám khí, nhưng ông ta lại chẳng phát hiện ra.
Đến khi Hoả Thông Thiên ngã xuống, ông ta mới thấy Hoả Thông Thiên chỉ còn là một cái xác, tất cả mọi thứ bao gồm cả linh hồn thật đều vỡ vụn hết rồi.
Nhưng những chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát, Mục Vỹ làm bằng cách nào vậy?
Kết quả ngoại dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng kết quả này lại là một điều rất bình thường với Mục Vỹ.
Sau khi rời khỏi Hoả Thánh Đàn, Mục Vỹ đã quay về núi của mình.
Hắn và Hoả Thông Thiên đấu sinh tử một cách công khai, dù người khác muốn báo thù cũng không có lý do, đồng thời cũng không ra tay với hắn được.
Song với Mục Vỹ mà nói thì giết Hoả Thông Thiên chỉ là tiện tay thôi.
Nhưng với Hoả Hành Sơn thì đây là một chuyện rất chấn động.
Hoả Thông Thiên đường đường là cháu của đại trưởng lão mà lại bị giết khi giao đấu với người ta.
Chuyện này không làm dậy sóng mới lạ.
Tần Đồng lúc này chẳng màng tới cơn chấn động ấy nữa.
Trong đầu gã ta chỉ có hai chữ: báo thù.
Một tháng qua, gã ta đã bị Trần Kiệt Ngọc hành cho thiếu điều muốn tự tử luôn, thù này không báo thì sao gã ta chịu được.
Lần này, Hoả Thông Thiên đã chết, Hoả Mị Nhi mất đi một chỗ dựa vững chắc, còn Trần Kiệt Ngọc vì mất đi của quý nên không còn được cô ta yêu thích như trước nữa.
Bây giờ, có lẽ Hoả Mị Nhi còn đang buồn bực vì chuyện của đại ca mình thì lấy đâu ra thì giờ để ý đến Trần Kiệt Ngọc.
Đây chính là cơ hội tốt để gã ta ra tay.
Chương 1165: Xử lý Trần Kiệt Ngọc
Đêm đến, khi ánh trăng chiếu xuống Hoả Hành Sơn.
Một bóng người cõng ai đó bị trói trên lưng băng qua bãi đá lộn rồi lao nhanh về phía trước.
Khi chọn được nơi chất đống nhiều đá nhất, người đó đã dừng bước, sau đó quẳng mạnh người trên lưng xuống đất.
“Ưm ưm…”
Một âm thanh khe khẽ vang lên từ trong bao tải.
Người đó ngồi xuống rồi cởi cái bao bố ra, gương mặt một người lập tức xuất hiện.
Đó chính là Trần Kiệt Ngọc.
“Là ngươi”.
Trông thấy người đứng trước mặt, Trần Kiệt Ngọc lập tức đờ người.
Tần Đồng!
“Đúng, là ta đây!”
Tần Đồng nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi cười nói: “Này, một tháng qua, ngươi hành ta sướng lắm phải không?”
“Ngươi định làm gì?”
“Giết ngươi”, Tần Đồng thờ ơ đáp.
“Ngươi dám giết ta?”
Chân Trần Kiệt Ngọc run bần bật, ánh mắt thì lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sao không dám?”
Tần Đồng híp mắt lại nói: “Đúng là từ trước đến nay, Hoả Mị Nhi luôn nâng niu ngươi, thế nên nhờ có cô ta và đại ca của cô ta, một đệ tử ngoại sơn nhỏ bé như ngươi mới có thể đè đầu cưỡi cổ đệ tử nội sơn”.
“Nhưng giờ khác rồi, Hoả Thông Thiên đã chết, Hoả Mị Nhi còn đang đau lòng chết đi được, chắc không rảnh để quan tâm đến ngươi đâu. Hơn nữa, một tháng qua, của quý của ngươi chẳng hồi phục được nên chắc cô ta cũng chán ngươi rồi”.
Lưỡi đao lia qua mặt Trần Kiệt Ngọc, Tần Đồng lạnh giọng nói: “Tất cả những chuyện ngươi làm trước kia giờ ta sẽ trả lại hết, ông đây không phải nhịn ngươi nữa rồi”.
Phụt, Tần Đồng không cho Trần Kiệt Ngọc một cơ hội nào để lên tiếng.
Gã ta không phải chính nhân quân tử gì cả, nên chỉ cần có thể sống sót là được rồi.
Xong xuôi mọi việc, Tần Đồng nhanh chóng xử lý thi thể của Trần Kiệt Ngọc rồi rời đi.
Hoả Hành Sơn có đến mấy chục nghìn đệ tử ngoại sơn, trong đó Trần Kiệt Ngọc khá nổi tiếng, nhưng lại toàn là tai tiếng, thế nên nếu gã biến mất, khéo mọi người còn vỗ tay ăn mừng.
Tần Đồng không hề lo lắng về chuyện này.
Gã ta đi về môn phái rồi tới núi của Mục Vỹ.
Thấy trên núi vẫn sáng đèn, Tần Đồng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ bất động rồi chờ đợi.
Qua chuyện này, Tần Đồng mới thấy Mục Vỹ là người sát phạt quyết đoán, hơn nữa còn là một người rất biết tính toán.
Tần Đồng tự thấy ở phương diện mưu lược thì gã ta cũng là một người rất nhạy bén.
Nhưng từ khi gặp Mục Vỹ, gã ta mới phát hiện tên này còn khủng khiếp hơn mình nhiều.
Đã thế gã ta còn được Mục Vỹ cho lên chung một thuyền rồi, thế thì gã ta sẽ bám riết không buông.
Chuyện đầu cơ trục lợi, gã ta đã làm rất nhiều rồi. Song có ai không muốn ổn định và sống an nhiên, đi trên con đường chân chính của võ đạo chứ.
Vì thế gã ta mới chờ ở đây, nếu đã quyết định đi theo Mục Vỹ, thì gã ta phải làm tốt chức trách của mình.
Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng trong tiểu điện trên núi.
Xung quanh được hắn thiết kế được trận pháp che mắt nhỏ.
Hiện giờ, Cửu Nguyên Cầu đang bay xung quanh người hắn.
Trong số đó Hoả Nguyên Cầu đã tách ra làm ba.
Đúng hơn thì là bốn.
Nhưng Nguyên Cầu thứ tư quá nhỏ, so với ba Nguyên Cầu còn lại thì đúng là không đáng nhắc đến.
Song lúc này, Mục Vỹ không hề coi thường nó.
Dị Nguyên Hàn Hoả dẫu sao cũng là một loại thiên hoả.
Dù hắn chỉ lấy được một lượng cực ít từ Khốn Thiên Hoả Luân, nhưng chung quy thì nó vẫn là thiên hoả.
Sau này nếu có thể, biết đâu hắn có thể tìm được Dị Nguyên Hàn Hoả thật sự dựa vào một chút dấu vết này thì sao.
Trước mắt, hắn vẫn phải tìm cho bằng được bảo bối khôi phục lực linh hồn đã.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục về cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám và đột phá lên cảnh giới Sinh Tử, thì mới có tiếng nói ở tiểu thế giới Ngũ Hành được.
Nếu không dù sau này tới Ngũ Hành Thiên Phủ, cũng đừng mơ được chạm vào đại trận đó, chứ đừng nói đến chuyện quay về tiểu thế giới Tam Thiên.
Bây giờ, dù thời gian đang rất cấp bách, nhưng Mục Vỹ không lo việc Vỹ Lang phục hồi, điều hắn lo là bí thuật mà mình thi triển có bị kẻ tâm cơ ở đại thế giới Vạn Thiên biết hay không.
Nếu có người ở đại thế giới Vạn Thiên hạ giới, thì Huyết Minh nguy rồi.
Nhất là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn, nhắc đến hai môn phái này, Mục Vỹ chỉ muốn băm vằm họ ra làm trăm mảnh.
Ngày xưa, hắn đã cho hai thế lực lớn này ăn hành khá nhiều.
“Thôi bỏ đi, giờ cứ dung hợp linh hồn thật vào cơ thể hoàn toàn đã, không thì mình sẽ chẳng thế phát huy thực lực được, nếu không hôm nay, ông đây chỉ cần tát một cái là Hoả Thông Thiên đi chầu diêm vương rồi.
Mục Vỹ nói với vẻ tức giận.
Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ bắt đầu cẩn thận quan sát cơ thể mình.
Bây giờ, hắn chủ yếu tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển và hai tầng đầu tiên của Bất Diệt Huyết Điển. Đây là căn nguyên của huyết mạch, đồng thời là Huyết Nguyên trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà Mục Vỹ đang tu luyện, cho nên vô cùng quan trọng.
Tiếp đó còn hoá rồng nữa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, không có bảo bối của Thần Long nên hắn khó mà nâng cao khả năng này được.
Ấp trứng rồng cũng không phải việc có thể gấp gáp được.
Còn Chiến Thần Quyết thì bây giờ hắn không thể tu luyện, có lẽ ít nhất phải khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử thì hắn mới bắt đầu luyện tập được.
Còn Lạc Tuyết Thần Châm thì Mục Vỹ cũng khá để tâm đến.
"Tần Đồng!"
Bỗng một giọng nói quái gở thình lình vang lên ở sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Đồng.
"Trần Kiệt Ngọc!"
Nhìn thấy người này, gã ta sững sờ.
Thôi xong, không ngờ Trần Kiệt Ngọc đến nhanh thế.
Tần Đồng quay lại nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi chắp tay quỳ xuống, van xin: "Trần huynh, lúc trước là ta bị Mục Vỹ ép bức, là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm?"
Giờ đây, gương mặt Trần Kiệt Ngọc trông láng bóng hơn trước kia, râu cũng không thấy, chất giọng cũng trở nên lảnh lót.
"Được lắm! Tần Đồng, ngươi là đệ tử nội môn nên ta không làm gì được ngươi. Nhưng nhớ kỹ đây, liệu hồn một tháng tới đi bộ cũng phải cẩn thận đi!"
Trần Kiệt Ngọc dọa dẫm rồi bỏ đi ngay.
Tần Đồng hiểu rằng do hiện giờ Trần Kiệt Ngọc e ngại nhiều người nên mới không ra tay, chứ một khi mình chỉ còn lại một mình, Trần Kiệt Ngọc sẽ ra tay không chút do dự.
"Chết tiệt!"
Sở dĩ Tần Đồng sống sót được trong Hỏa Hành Sơn là nhờ bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy chứ nào phải có thực lực mạnh mẽ gì cho cam. Nhưng lần này gã ta bị Mục Vỹ triệt đường sống, đặt cược hết vào cây đại thụ này nhưng rồi cũng thua.
Nỗi hận thù Mục Vỹ ngày càng sâu sắc trong lòng Tần Đồng.
Chẳng qua tất cả những chuyện này không được đến tai Mục Vỹ.
"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm lấy sức mạnh của Bát Hoang và lửa làm cơ sở để ngưng tụ ra Bát Hoang Hỏa Long, các công pháp từ tầng chín trở xuống được ghi chép lại đều vô cùng mạnh mẽ".
Mục Vỹ thở hắt ra rồi nhìn chín Long Trụ trước mắt, vung tay lên.
Vài tiếng động lớn truyền đến, một con hỏa long bay vút ra từ bên dưới Long Trụ.
"Tầng thứ nhất!"
Mục Vỹ khẽ quát. Con hỏa long nọ quấn quanh người hắn và ngẩng đầu gầm thét.
"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm ở cấp độ cao nhất có thể ngưng tụ ra tám con hỏa long. Một hỏa long là một tầng!"
Mục Vỹ nhếch môi, mặt lộ vẻ phấn khích như có như không.
Để xem hắn có thể tu luyện đến tầng thứ mấy trong vòng một tháng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mục Vỹ tu luyện trong chín Long Trụ, những tiếng bàn tán ở bên ngoài ngày càng náo nhiệt.
Đã sắp đến ngày nhưng vẫn chưa có tin tức gì liên quan đến Mục Vỹ.
Mọi người bắt đầu chắc chắn với suy nghĩ Mục Vỹ lấy lý do bế quan để trốn tránh Hỏa Thông Thiên.
Hạn một tháng đã qua, hôm nay, hàng nghìn hàng vạn đệ tử vây quanh Hỏa Thánh Đàn.
Việc hai Hỏa Thánh Tử đánh một trận sống mái chưa bao giờ xảy ra tại Hỏa Hành Sơn suốt mấy trăm năm qua.
Cuộc chiến này thu hút sự chú ý của mọi người là điều tất nhiên.
Mà lúc này, Hỏa Thông Thiên trong bộ trường sam đỏ đầy khí khái và hiên ngang đang chắp hai tay sau lưng đứng trên Hỏa Thánh Đán một cách ngạo nghễ.
"Các vị, một tháng trước ta và Mục Vỹ đã quyết định đánh một trận chiến tại Hỏa Thánh Đàn, lúc ấy hắn cũng chấp nhận lời khiêu chiến. Hôm nay, Hỏa Thông Thiên ta đây sẽ chờ hắn tại đây, nếu đến tận lúc mặt trời lặn mà hắn vẫn không dám tới thì..."
Hỏa Thông Thiên không nói hết lời.
Nhưng những người xung quanh đều ngầm hiểu.
Nếu như Mục Vỹ không dám tới thì danh dự của hắn coi như đi tong.
"Nói là Mục Vỹ bận lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm nhưng Bát Hoang Hỏa Long Ngâm đâu phải thứ có thể thông hiểu trong vòng nửa năm, mười tháng".
"Chẳng thế còn gì, rõ là Mục Vỹ lấy cớ lĩnh ngộ để trốn không tham gia cuộc chiến rồi!"
"Bởi, chắc hắn cũng tự thấy mình không phải đối thủ của Hỏa Thông Thiên".
"Cứ tưởng sẽ có một trận đại chiến có một không hai chứ, làm ta mừng hụt. Ai mà ngờ Mục Vỹ nhát gan như thế, không dám đến luôn kìa!"
Nghe lời thảo luận sôi nổi của những người xung quanh, Tần Đồng băng bó tay trái, mặt mũi bầm dập đang đứng trong đám đông nở nụ cười cay đắng.
Đến ư?
Mục Vỹ mà dám đến?
Lần này, Hỏa Thông Thiên đột phá đến tầng hai của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng một tháng, cộng thêm linh hỏa mà bản thân y tự thức tỉnh cùng với Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, Mục Vỹ có tới thì cũng thua thôi.
Mà tên này đúng là xảo trá, trốn chui trốn nhủi không đệ lộ chút tiếng gió nào, còn gã ta bị hắn hại ra nông nỗi này đây.
Về cơ bản thì chỉ một việc được ngủ đều đặn thôi cũng trở thành giấc mơ của gã ta.
Tên khốn khiếp Trần Kiệt Ngọc đó quả là khinh người quá đáng!
Thành thái giám, cách nói năng cũng không bình thường, thái độ thì càng ngày càng vênh váo hơn.
"Ối chà chà, Tần Đồng, nghe nói ngươi chuẩn bị làm một chú chó trung thành mà nhỉ?", Tần Đồng đang suy nghĩ thì một giọng nói đầy trêu tức vang lên.
Chính là Trần Kiệt Ngọc.
"Chỉ tiếc là con chó nhà ngươi mới định theo chủ nhân sủa gâu gâu cắn người, thì chủ nhân ngươi sợ quá bỏ trốn rồi!"
Trần Kiệt Ngọc cười hả hê: "Tần Đồng, nếu ngươi chịu quỳ xuống và sủa ba tiếng gâu gâu với ta, gọi ta là cha thì có khi ta sẽ nhận ngươi làm con ta tại đây đấy!"
"Chỉ bằng ngươi?"
Nhưng Tần Đồng bỗng nhiên cười khẩy sau khi nghe thấy lời nói của gã: "Thứ nam nhân không có cái đó mà còn muốn có con à? Những ngày qua ông đây bị ngươi hành hạ đủ rồi, cùng lắm là chết thôi, có ngon thì giết ta đi!"
"Giết ngươi? Vậy thì chán lắm!"
Trần Kiệt Ngọc thấy Tần Đồng tức giận bèn cười khẩy: "Ta sẽ từ từ chơi ngươi đến chết, chơi đến khi ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi".
"Ồ? Thật không?"
Tuy nhiên, giữa lúc đó, một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng Trần Kiệt Ngọc.
Chương 1162: Ngươi dám đến ư?
Mục Vỹ!
Trông thấy bóng dáng đó đi tới, Tần Đồng không nhịn được mà run lên.
Cuối cùng thì tên này cũng chịu xuất hiện rồi sao?
“Xem ra thời gian ta vắng mặt, ngươi sống khổ sở quá nhỉ!”, Mục Vỹ nhìn Tần Đồng rồi cười hỏi.
Còn Trần Kiệt Ngọc thì đang sững sờ.
Mục Vỹ!
Không ngờ hắn thật sự dám đến.
Nhưng lúc này, mọi người cũng bắt đầu nhao lên khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
Mục Vỹ đến rồi, đến thật rồi.
“Huynh đến thật rồi!”, không biết tại sao, nhưng sau khi thấy Mục Vỹ, Tần Đồng chỉ thấy trái tim treo lơ lửng của mình đã dần hạ xuống.
Một tháng qua, gã ta sắp bị Trần Kiệt Ngọc hành cho phát điên lên rồi.
May mà bây giờ, Mục Vỹ đã trở về.
“Sao lại nhìn ta như thế?”
Mục Vỹ sờ mũi rồi cười lớn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta sẽ xử lý hết”.
Xử lý hết!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trần Kiệt Ngọc biến sắc mặt.
Gã vẫn nhớ giây phút bị Mục Vỹ cắt phăng của quý, vì không còn bộ phận đó nữa nên bây giờ Hoả Mị Nhi ngày một lạnh nhạt với gã.
Nếu bây giờ, Mục Vỹ đánh cho Hoả Thông Thiên đại bại, khỏi cần nghĩ gã cũng biết mình sẽ thảm thế nào.
May sao bây giờ, Hoả Thông Thiên đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, thêm linh hoả và bí tịch Bát Hoang Hoả Long Ngâm nữa, chắc chắn Mục Vỹ không phải đối thủ của y.
Chỉ cần Mục Vỹ chết thì Tần Đồng sẽ chẳng là cái thá gì với gã cả.
Nghĩ vậy, Trần Kiệt Ngọc có vẻ oán hận khi nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ.
Nhưng đột nhiên Mục Vỹ quay phắt lại rồi nhìn thẳng vào gã.
Hành động này thật sự quá bất ngờ, Trần Kiệt Ngọc lập tức nghệt mặt ra tại chỗ.
Nhưng Mục Vỹ chỉ lườm gã một cái rồi lại quay người đi luôn.
“Ngươi dám đến ư!”
Thấy Mục Vỹ đi lên Hoả Thánh Đàn, Hoả Thông Thiên cười lạnh nói.
“Kỳ hạn một tháng đã tới, sao ta lại không đến chứ?”, Mục Vỹ cười nói: “Không chỉ tới thôi đâu, ta còn phải thắng ngươi nữa, tốt nhất là cắn nuốt linh hoả trong người ngươi để tăng cường sức mạnh cho thiên hoả của ta”.
Ngông cuồng!
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, những người ủng hộ Hoả Thông Thiên đã không nhịn được la ó om sòm.
“Hoả sư huynh, đập vỡ trứng của hắn đi!”
“Tên này ngông nghênh quá, tưởng mình đạt đến cảnh giới Vũ Tiên rồi là giỏi lắm sao!”
“Đúng đấy Hoả sư huynh, mau thay mọi người dạy cho hắn một bài học đi”.
Nghe thấy tiếng xì xào của mọi người ở phía dưới, Mục Vỹ ảo não lắc đầu.
Xem ra nhà họ Hoả đã ăn sâu bén rễ ở Hoả Hành Sơn rồi.
Nhưng Mục Vỹ cũng chẳng sợ khi chọc vào Hoả Thông Thiên.
“Bắt đầu thôi!”
Hoả Thông Thiên kiêu ngạo nói: “Mục Vỹ, ta nghe nói một tháng qua ngươi đã lĩnh ngộ Bát Hoang Hoả Long Ngâm, không biết bí tịch mà ngươi tu luyện trong một tháng với ta đã tu luyện mười năm, ai lợi hại hơn”.
“Thử là biết ngay thôi”.
Mục Vỹ cười đáp rồi vung tay.
Cùng lúc đó, Hoả Thông Thiên cũng bắt đầu kết ấn với tốc độ cực nhanh, khiến không ai nhìn rõ được.
Gào…
Ngay sau đó đã có tiếng rồng ngâm vang lên.
Tiếp đó là tiếng thứ hai, thứ ba.
Hình dáng của ba con rồng lửa đã xuất hiện quanh người Hoả Thông Thiên.
“Lợi hại quá! Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà đã tạo ra được ba con rồng lửa rồi, Hoả Thông Thiên vận chuyển sức mạnh Bát Hoang nhuần nhuyễn thật!”
“Đúng vậy! Dù Hoả Thông Thiên ham mê nữ sắc, nhưng cũng nhờ vậy mà y mới không thẹn với lương tâm trên con đường võ đạo, không còn tạp niệm thì cảnh giới cũng sẽ tăng nhanh”.
“Ba con rồng lửa đấy, để xem Mục Vỹ chống đỡ kiểu gì!”
Thấy Hoả Thông Thiên ra tay, mọi người ở xung quanh lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà Hoả Thông Thiên đã tu luyện ra được ba con rồng lửa, vậy coi như đạt cấp trung phẩm trong các thiên tài rồi.
Nhưng ở một phía khác, khi nhìn thấy ba con rồng lửa đó, Mục Vỹ chỉ nở một nụ cười lạnh.
Ba con?
Thế mà là nhiều à?
Hắn vung tay lên, làn sóng lửa lập tức cuộn dâng, các tiếng gầm gừ vang lên không ngớt.
Một con, hai con, ba con…
Năm con!
Những năm con rồng lửa đã xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, so về hình dáng, tầm vóc thì cả năm con rồng lửa của Mục Vỹ đều mạnh hơn Hoả Thông Thiên nhiều lần.
Trông thấy vậy, mọi người sợ ngây người.
Năm con rồng!
Sao Mục Vỹ có thể thi triển ra những năm con chứ!
Lúc này, ai nấy đều có vẻ đờ đẫn.
Ai cũng biết Mục Vỹ đã bế quan, nhưng họ không ngờ hắn mới bế quan một tháng mà đã trở nên khủng khiếp thế này rồi.
Năm con rồng lửa, chuyện gì đây?
Đến Hoả Thông Thiên còn đờ người ra.
Nhưng bây giờ, y không còn thời gian để ngẩn ngơ nữa.
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, thiên hoả trong tay phát sáng, năm con rồng lửa nhanh chóng lao vút tấn công Hoả Thông Thiên.
“Chặn!”
Hoả Thông Thiên gần như phải dùng hết sức bình sinh để ngưng tụ ra một ấn ký bát quái màu đỏ chặn trước người mình.
Choang…
Một tiếng động vang lên, ba con rồng lửa ở phía trước Hoả Thông Thiên đã bị năm còn rồng lửa của Mục Vỹ xơi tái.
Hạ đối thủ bằng một đòn!
Tất cả mọi người đều đã chứng kiến cảnh tượng này.
Mục Vỹ không chỉ chiếm ưu thế về số lượng rồng lửa, mà sức mạnh cũng ở cửa trên luôn, giống như hắn đã thấm nhuần Bát Hoang Hoả Long Ngâm cả mấy chục năm rồi.
Dù mọi người thấy rất khó tin, nhưng cảnh tượng phía trước đã chứng minh điều đó.
“Chết tiệt!”
Thấy ba con rồng lửa đã bị xơi tái, Hoả Thông Thiên vội vàng lùi lại, nhưng ông nội y là đại trưởng lão của Hoả Hành Sơn nên đương nhiên y có khá nhiều cách thức bảo mệnh.
Ngay sau đó lại có các vòng lửa xoay quanh người y.
“Hả?”
Trông thấy vậy, không chỉ Mục Vỹ, mà những người khác cũng ngẩn ra.
Chương 1163: Khốn Thiên Hoả Luân
Những vòng lửa này trông bình thường hệt như những chiếc vòng rực cháy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh chúng có khí tức lạnh lẽo.
Các tiếng tanh tách vang lên trên những chiếc vòng lửa đó, Hoả Thông Thiên lạnh mặt, dùng hai tay nâng vòng lửa lên rồi ném về phía Mục Vỹ.
Hàng loạt tiếng động vang lên, Mục Vỹ giơ hai nắm đấm lên.
Nhưng đây là nắm đấm được ngưng tụ từ thiên hoả nên vô cùng đặc biệt.
Sau khi tung một quyền lên vòng lửa ấy, Mục Vỹ chợt thấy một cảm giác lạnh thấu xương đang len lỏi vào trong cơ thể mình.
Một cảm giác lạnh như băng!
Mục Vỹ ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả!”
“Oa! Không ngờ ngươi cũng biết Dị Nguyên Hàn Hoả đấy. Mục Vỹ, xem ra ngươi hiểu rất rõ về thiên hoả nhỉ?”, Hoả Thông Thiên cười nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả cũng là một loại thiên hoả. Ngày xưa, Hoả Đế đã phát hiện ra tung tích của nó, nhưng nó quá gian xảo nên đã chạy thoát mất, song Hoả Đế vẫn lấy được một chút sức mạnh của nó”.
“Mà một chút sức mạnh ấy đã biến thành Khốn Thiên Hoả Luân trong tay ta bây giờ, cho nên ngươi hãy chờ chết đi!”
Dị Nguyên Hàn Hoả là một loại thiên hoả đặc biệt, mang tiếng là lửa nhưng loại thiên hoả này lại lạnh thấu xương, nó mang hơi lạnh như một thanh sắt ngàn năm.
Mục Vỹ cũng biết rằng loại thiên hoả này rất khó thu phục.
Những người thu phục thiên hoả bình thường đều có thể chất nóng.
Nhưng Dị Nguyên Hàn Hoả lại mang tính hàn, thu phục được rồi lại trở thành một nỗi phiền phức cho các thầy luyện đan và thầy luyện khí cần đến thiên hoả.
Đó là chưa tính đến sự gian xảo của loại thiên hoả này.
Ngày xưa, Hoả Đế có thể lấy được một chút sức mạnh của nó cũng là quá giỏi rồi.
Bây giờ, ỷ có uy lực từ Khốn Thiên Hoả Luân trong tay, Hoả Thông Thiên cảm thấy rất đắc ý.
Còn Mục Vỹ có gì đây?
Thiên hoả.
Nhưng thứ Hoả Thông Thiên đang có bây giờ là bảo bối được có chứa thiên hoả, chỉ cần chặn được đòn tấn công của Mục Vỹ thì tiểu tử này thua là cái chắc.
“Giết!”
Được Khốn Thiên Hoả Luân bảo vệ, Hoả Thông Thiên lập tức lao về phía Mục Vỹ.
Lửa bùng cháy dữ dội xung quanh hai người trên Hoả Thánh Đàn, sức nóng ngày một tăng thêm.
“Cha, cha cứ kệ họ đánh nhau thế sao?”, Hoả Vũ Phượng đứng ở phía xa quan sát hai người trên Hoả Thánh Đàn rồi nói.
“Yên tâm, cha tự có tính toán!”
Hoả Lân bất đắc dĩ nói: “Cha cũng không ngờ tiểu tử này có thể nghiền ngẫm được đến tầng thứ năm chỉ trong một tháng, đúng là quái vật!”
Trong vòng một tháng, Mục Vỹ chẳng những lĩnh ngộ được Bát Hoang Hoả Long Ngâm, thậm chí còn tu luyện được đến tầng thứ năm, Mục Vỹ này đúng là một tên quái vật.
Hắn thật sự đã làm được rồi sao?
Lúc này, Mục Vỹ đang không ngừng tấn công Hoả Thông Thiên ở trên sàn đấu, nhưng hắn không tấn công vào người của Hoả Thông Thiên, mà là Khốn Thiên Hoả Luân trước người y.
Trong Khốn Thiên Hoả Luân này có khá nhiều uy lực của Dị Nguyên Hàn Hoả, Mục Vỹ nhìn mà phát thèm lên được.
Hắn rất muốn thu loại thiên hoả này vào người.
Hiện giờ, trong người hắn đã có ba loại thiên hoả rồi, dù Khốn Thiên Hỏa Luânnày không phải thiên hoả thật sự, nhưng dẫu sao cũng được lấy từ loại thiên hoả ấy xuống.
Nếu có thể hấp thu nó vào cơ thể, thực lực của Mục Vỹ chắc chắn sẽ có thể tăng thêm một bậc.
Ít nhất thì uy lực của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí sẽ tăng thêm.
Nhưng với tình hình hiện tại, Hoả Thông Thiên đang giễu võ dương oai nhờ Khốn Thiên Hoả Luân, khiến Mục Vỹ nhất thời không thể phản kháng được.
Nhưng mọi người không hề biết rằng, bây giờ Mục Vỹ đang nghĩ cách làm có thể âm thầm giết Hoả Thông Thiên, đồng thời hấp thu Dị Nguyên Hàn Hoả ấy vào trong bộ sưu tập thiên hoả của mình.
Mục Vỹ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ u ám.
Đột nhiên có một cây châm di chuyển trong người hắn.
Đó chính là Lạc Tuyết Thần Châm!
Trước kia, Vỹ Lang đã đâm Lạc Tuyết Thần Châm vào tim Mục Vỹ, sau đó tự cho rằng Mục Vỹ đã chết.
Nhưng y đâu biết rằng Mục Vỹ chẳng những không chết, ngược lại đã dung nhập nó vào trong cơ thể nhờ ấn ký màu xanh mà ông lão thần bí ở Trung Châu Đại Lục đã để trong người hắn.
Bây giờ, Lạc Tuyết Thần Châm đã như một phần cơ thể của Mục Vỹ.
Khi không cần dùng đến, Mục Vỹ để nó trong cơ thể.
Lúc cần dùng đến, Mục Vỹ chỉ cần động tinh thần, Lạc Tuyết Thần Châm lập tức xuất hiện giống tay chân của hắn ngay.
Với Mục Vỹ mà nói thì Hoả Thông Thiên đã chết rồi, chỉ có điều hắn chưa biết giết y bằng cách nào thôi.
Lúc này, Lạc Tuyết Thần Châm đã trong tư thế chờ lệnh, còn năm con rồng lửa ở trước người Mục Vỹ thì tiếp tục bùng nổ.
Chúng bảo vệ Mục Vỹ vào giữa, không một chút sơ suất.
Song lúc này, Hoả Thông Thiên chẳng hề quan tâm đến những điều này.
Dù Mục Vỹ có phòng ngự mạnh đến mấy thì cũng chỉ là một loại thiên hoả nhỏ bé thôi, còn Khốn Thiên Hoả Luân của y thì chẳng sợ những thứ này.
“Bắt hắn lại cho ta!”
Hoả Thông Thiên ném Khốn Thiên Hoả Luân ra, khiến nó bay đi với tốc độ cực nhanh.
Chương 1164: Chết kiểu gì vậy?
Khốn Thiên Hoả Luân phóng to đường kính lên mấy trăm mét, che phủ hoàn toàn khiến cả Mục Vỹ và năm con rồng lửa không thể nhúc nhích.
Thấy Mục Vỹ bị trói buộc, những đệ tử ủng hộ Hoả Thông Thiên ở phía dưới lập tức hoan hô.
“Mới có thế mà đã bị bắt rồi!”, Hoả Vũ Phượng bĩu môi nói: “Thiên tài gì chứ, kinh nghiệm thực chiến còn kém lắm”.
Nhưng Hoả Lân đang theo dõi trận chiến lại thấy có điều gì đó là lạ.
Đúng lúc này, cảnh tượng trên sàn đấu đã có sự thay đổi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, năm con rồng lửa đã tách nhau ra, còn cái vòng lửa thì bó người Mục Vỹ lại.
Trông thấy vậy, mọi người đều nghĩ Mục Vỹ bị bắt thì thua là cái chắc rồi, chỉ không biết Hoả Thông Thiên sẽ giết hắn bằng cách nào thôi.
“Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hoả Thông Thiên đáp xuống, sau đó nhìn Mục Vỹ một cách cẩn trọng rồi cười lạnh nói.
“Ta cũng định nói vậy với ngươi đấy”.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió đã vang lên.
Giọng nói đó thật sự quá nhỏ, đến cường giả như Hoả Lân còn không nghe rõ.
Cùng lúc đó, trong tay Mục Vỹ đã loé lên một tia sáng.
Ngoài ra, ba loại thiên hoả của Mục Vỹ đang hoà vào nhau trên bàn tay còn lại, sau đó cướp đoạt Dị Nguyên Hàn Hỏa trong Khốn Thiên Hoả Luân.
Ba loại thiên hoả đối phó với Dị Nguyên Hàn Hoả - một phần nhỏ chưa có ý thức của thiên hoả, thì đương nhiên vô cùng dễ dàng.
Vù vù, Dị Nguyên Hàn Hoả đã bị Mục Vỹ hấp thu, Khốn Thiên Hoả Luân đã bị nứt.
Gãy rồi!
Thấy Mục Vỹ đã vùng ra được, mọi người lập tức không biết phải nói gì.
Ban nãy, rõ ràng Mục Vỹ đã bị Khốn Thiên Hoả Luân chế ngự, nhưng chỉ loáng cái, hắn đã phá được trói buộc của Khốn Thiên Hoả Luân rồi.
Chuyện gì vậy!
Lúc này, mọi người đang có mặt ở đây thật sự không hiểu ra làm sao.
Loạn hết cả rồi!
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi thoát khỏi trói buộc, Mục Vỹ mỉm cười với Hoả Thông Thiên rồi chắp tay đi xuống khỏi lôi đài.
Làm gì vậy?
Trông thấy hành động kỳ quặc của Mục Vỹ, mọi người đều ngẩn ra.
Tới khi thấy Mục Vỹ sắp đi xuống lôi đài, trưởng lão trọng tài mới phản ứng lại rồi vội nói: “Mục Vỹ, ngươi mà đi xuống coi như là nhận thua đấy”.
Nhận thua?
Mục Vỹ ngẩn ra.
“Rõ ràng là ta thắng rồi cơ mà?”
“Ngươi thắng rồi ư?”
Vị trưởng lão đó không nhịn được hừ nói: “Hoả Thông Thiên đã nhận thua đâu, ngươi chỉ phá được thần binh của hắn thôi, chứ đã đánh bại được hắn đâu, sao tự dưng lại đi xuống?”
“Nhận thua?”
Mục Vỹ nhìn Hoả Thông Thiên đang đứng trên lôi đài rồi cười lớn nói: “Nếu hắn có cơ hội lên tiếng nhận thua thì ta cũng không ngại để hắn nói dăm ba câu”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, bụp, bụi bay tung toé, tất cả mọi người đều ồ lên.
Từ nãy đến giờ, Hoả Thông Thiên chỉ giữ đúng một vẻ mặt, hơn nữa còn không nói gì.
Mãi đến khi thi thể của Hoả Thông Thiên đổ xuống, mọi người mới phát hiện sinh khí trên người y đã biến mất rồi.
Hoả Thông Thiên đã chết!
Chết rồi?
Nhưng y chết bằng cách nào?
Thấy sinh khí trên người Hoả Thông Thiên đã tan biến, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ.
Nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến họ.
Lúc này, ba thiên hỏa đang khắc chế Dị Nguyên Hàn Hoả nên Mục Vỹ phải xử lý thật nhanh.
Mục Vỹ nhanh chóng rời khỏi Hoả Thánh Đàn.
Cùng lúc đó, Hoả Lân đang lơ lửng trên không cũng phải sững người khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Cha, cha cứ nhìn Hoả Thông Thiên bị giết vậy sao?”, Hoả Vũ Phượng khó hiểu hỏi: “Nhưng nói thật thì con cũng chưa nhìn rõ Mục Vỹ đã giết Hoả Thông Thiên bằng cách nào”.
Dù cùng thuộc tộc Hoả Thị giống Hoả Thông Thiên, nhưng Hoả Vũ Phượng không có chút thiện cảm nào với tên háo sắc ấy cả, vì thế y chết cũng mặc.
“Khụ khụ!”
Hoả Lân lúng túng ho khan vài tiếng rồi nói: “Tỉ thí Hoả Thánh Đàn là một mất một còn, dù là sơn chủ thì ta cũng không thể xen vào được, như vậy là vi phạm quy tắc”.
Hoả Lân thấy hơi buồn bực, hình như ban nãy Mục Vỹ đã sử dụng một thủ đoán bí mật tương tự như ám khí, nhưng ông ta lại chẳng phát hiện ra.
Đến khi Hoả Thông Thiên ngã xuống, ông ta mới thấy Hoả Thông Thiên chỉ còn là một cái xác, tất cả mọi thứ bao gồm cả linh hồn thật đều vỡ vụn hết rồi.
Nhưng những chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát, Mục Vỹ làm bằng cách nào vậy?
Kết quả ngoại dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng kết quả này lại là một điều rất bình thường với Mục Vỹ.
Sau khi rời khỏi Hoả Thánh Đàn, Mục Vỹ đã quay về núi của mình.
Hắn và Hoả Thông Thiên đấu sinh tử một cách công khai, dù người khác muốn báo thù cũng không có lý do, đồng thời cũng không ra tay với hắn được.
Song với Mục Vỹ mà nói thì giết Hoả Thông Thiên chỉ là tiện tay thôi.
Nhưng với Hoả Hành Sơn thì đây là một chuyện rất chấn động.
Hoả Thông Thiên đường đường là cháu của đại trưởng lão mà lại bị giết khi giao đấu với người ta.
Chuyện này không làm dậy sóng mới lạ.
Tần Đồng lúc này chẳng màng tới cơn chấn động ấy nữa.
Trong đầu gã ta chỉ có hai chữ: báo thù.
Một tháng qua, gã ta đã bị Trần Kiệt Ngọc hành cho thiếu điều muốn tự tử luôn, thù này không báo thì sao gã ta chịu được.
Lần này, Hoả Thông Thiên đã chết, Hoả Mị Nhi mất đi một chỗ dựa vững chắc, còn Trần Kiệt Ngọc vì mất đi của quý nên không còn được cô ta yêu thích như trước nữa.
Bây giờ, có lẽ Hoả Mị Nhi còn đang buồn bực vì chuyện của đại ca mình thì lấy đâu ra thì giờ để ý đến Trần Kiệt Ngọc.
Đây chính là cơ hội tốt để gã ta ra tay.
Chương 1165: Xử lý Trần Kiệt Ngọc
Đêm đến, khi ánh trăng chiếu xuống Hoả Hành Sơn.
Một bóng người cõng ai đó bị trói trên lưng băng qua bãi đá lộn rồi lao nhanh về phía trước.
Khi chọn được nơi chất đống nhiều đá nhất, người đó đã dừng bước, sau đó quẳng mạnh người trên lưng xuống đất.
“Ưm ưm…”
Một âm thanh khe khẽ vang lên từ trong bao tải.
Người đó ngồi xuống rồi cởi cái bao bố ra, gương mặt một người lập tức xuất hiện.
Đó chính là Trần Kiệt Ngọc.
“Là ngươi”.
Trông thấy người đứng trước mặt, Trần Kiệt Ngọc lập tức đờ người.
Tần Đồng!
“Đúng, là ta đây!”
Tần Đồng nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi cười nói: “Này, một tháng qua, ngươi hành ta sướng lắm phải không?”
“Ngươi định làm gì?”
“Giết ngươi”, Tần Đồng thờ ơ đáp.
“Ngươi dám giết ta?”
Chân Trần Kiệt Ngọc run bần bật, ánh mắt thì lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sao không dám?”
Tần Đồng híp mắt lại nói: “Đúng là từ trước đến nay, Hoả Mị Nhi luôn nâng niu ngươi, thế nên nhờ có cô ta và đại ca của cô ta, một đệ tử ngoại sơn nhỏ bé như ngươi mới có thể đè đầu cưỡi cổ đệ tử nội sơn”.
“Nhưng giờ khác rồi, Hoả Thông Thiên đã chết, Hoả Mị Nhi còn đang đau lòng chết đi được, chắc không rảnh để quan tâm đến ngươi đâu. Hơn nữa, một tháng qua, của quý của ngươi chẳng hồi phục được nên chắc cô ta cũng chán ngươi rồi”.
Lưỡi đao lia qua mặt Trần Kiệt Ngọc, Tần Đồng lạnh giọng nói: “Tất cả những chuyện ngươi làm trước kia giờ ta sẽ trả lại hết, ông đây không phải nhịn ngươi nữa rồi”.
Phụt, Tần Đồng không cho Trần Kiệt Ngọc một cơ hội nào để lên tiếng.
Gã ta không phải chính nhân quân tử gì cả, nên chỉ cần có thể sống sót là được rồi.
Xong xuôi mọi việc, Tần Đồng nhanh chóng xử lý thi thể của Trần Kiệt Ngọc rồi rời đi.
Hoả Hành Sơn có đến mấy chục nghìn đệ tử ngoại sơn, trong đó Trần Kiệt Ngọc khá nổi tiếng, nhưng lại toàn là tai tiếng, thế nên nếu gã biến mất, khéo mọi người còn vỗ tay ăn mừng.
Tần Đồng không hề lo lắng về chuyện này.
Gã ta đi về môn phái rồi tới núi của Mục Vỹ.
Thấy trên núi vẫn sáng đèn, Tần Đồng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ bất động rồi chờ đợi.
Qua chuyện này, Tần Đồng mới thấy Mục Vỹ là người sát phạt quyết đoán, hơn nữa còn là một người rất biết tính toán.
Tần Đồng tự thấy ở phương diện mưu lược thì gã ta cũng là một người rất nhạy bén.
Nhưng từ khi gặp Mục Vỹ, gã ta mới phát hiện tên này còn khủng khiếp hơn mình nhiều.
Đã thế gã ta còn được Mục Vỹ cho lên chung một thuyền rồi, thế thì gã ta sẽ bám riết không buông.
Chuyện đầu cơ trục lợi, gã ta đã làm rất nhiều rồi. Song có ai không muốn ổn định và sống an nhiên, đi trên con đường chân chính của võ đạo chứ.
Vì thế gã ta mới chờ ở đây, nếu đã quyết định đi theo Mục Vỹ, thì gã ta phải làm tốt chức trách của mình.
Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng trong tiểu điện trên núi.
Xung quanh được hắn thiết kế được trận pháp che mắt nhỏ.
Hiện giờ, Cửu Nguyên Cầu đang bay xung quanh người hắn.
Trong số đó Hoả Nguyên Cầu đã tách ra làm ba.
Đúng hơn thì là bốn.
Nhưng Nguyên Cầu thứ tư quá nhỏ, so với ba Nguyên Cầu còn lại thì đúng là không đáng nhắc đến.
Song lúc này, Mục Vỹ không hề coi thường nó.
Dị Nguyên Hàn Hoả dẫu sao cũng là một loại thiên hoả.
Dù hắn chỉ lấy được một lượng cực ít từ Khốn Thiên Hoả Luân, nhưng chung quy thì nó vẫn là thiên hoả.
Sau này nếu có thể, biết đâu hắn có thể tìm được Dị Nguyên Hàn Hoả thật sự dựa vào một chút dấu vết này thì sao.
Trước mắt, hắn vẫn phải tìm cho bằng được bảo bối khôi phục lực linh hồn đã.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục về cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám và đột phá lên cảnh giới Sinh Tử, thì mới có tiếng nói ở tiểu thế giới Ngũ Hành được.
Nếu không dù sau này tới Ngũ Hành Thiên Phủ, cũng đừng mơ được chạm vào đại trận đó, chứ đừng nói đến chuyện quay về tiểu thế giới Tam Thiên.
Bây giờ, dù thời gian đang rất cấp bách, nhưng Mục Vỹ không lo việc Vỹ Lang phục hồi, điều hắn lo là bí thuật mà mình thi triển có bị kẻ tâm cơ ở đại thế giới Vạn Thiên biết hay không.
Nếu có người ở đại thế giới Vạn Thiên hạ giới, thì Huyết Minh nguy rồi.
Nhất là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn, nhắc đến hai môn phái này, Mục Vỹ chỉ muốn băm vằm họ ra làm trăm mảnh.
Ngày xưa, hắn đã cho hai thế lực lớn này ăn hành khá nhiều.
“Thôi bỏ đi, giờ cứ dung hợp linh hồn thật vào cơ thể hoàn toàn đã, không thì mình sẽ chẳng thế phát huy thực lực được, nếu không hôm nay, ông đây chỉ cần tát một cái là Hoả Thông Thiên đi chầu diêm vương rồi.
Mục Vỹ nói với vẻ tức giận.
Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ bắt đầu cẩn thận quan sát cơ thể mình.
Bây giờ, hắn chủ yếu tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển và hai tầng đầu tiên của Bất Diệt Huyết Điển. Đây là căn nguyên của huyết mạch, đồng thời là Huyết Nguyên trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà Mục Vỹ đang tu luyện, cho nên vô cùng quan trọng.
Tiếp đó còn hoá rồng nữa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, không có bảo bối của Thần Long nên hắn khó mà nâng cao khả năng này được.
Ấp trứng rồng cũng không phải việc có thể gấp gáp được.
Còn Chiến Thần Quyết thì bây giờ hắn không thể tu luyện, có lẽ ít nhất phải khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử thì hắn mới bắt đầu luyện tập được.
Còn Lạc Tuyết Thần Châm thì Mục Vỹ cũng khá để tâm đến.
Bình luận facebook