• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1171-1175

Chương 1171: Hai nhóm theo đuôi

“Được rồi!”

Tần Hiên tỏ vẻ mừng rỡ rồi cười nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu bàn bạc về cách phân chia lợi ích nhé. Đầu tiên là linh huyết của linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, chúng ta chia mỗi người một phần, còn mắt, hồ đan và lông của nó thì đến lúc ấy chúng ta chia tiếp, mọi người thấy sao?”

“Mỗi người một phần linh huyết ư?”

Thạch Nghiên của Tiên Nham Các cau mày nói: “Linh huyết đó vô cùng quý hiếm, có thể khiến võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười đột phá lên cảnh giới Sinh Tử ngay, nó có thể coi là thần huyết , lẽ nào võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất cũng được chia riêng một phần?”

“Ai bảo với ngươi ta ở tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên?”

Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, Tiên Thiên Cương Khí toả ra, khí thế toàn thân bùng nổ.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai.

“Cũng chỉ ở tầng thứ hai thôi mà”.

Thạch Nghiên khinh thường nói.

“Không sao, chúng ta là một nhóm, dù cảnh giới và thực lực khác nhau, nhưng đều hữu dụng hết mà”, Thuỷ Thiên Nhất cười nói: “Hơn nữa ta đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ rồi”.

Lúc nhìn thấy cảnh giới của Mục Vỹ, y không nhịn được ngẩn ra.

Đã tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi!

Khi tỉ thí với Thuỷ Thiên Hành, Mục Vỹ còn chưa đạt đến cảnh giới Tam Chuyển, ấy mà giờ đã đến tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, tốc độ đột phá phải gọi là đáng kinh ngạc!

Thuỷ Thiên Nhất đã lên tiếng, Thạch Nghiên cũng không tiện phản bác nữa, gã chỉ hừ một tiếng rồi im bặt.

Còn cô gái Mộc Thanh Thiêm thì nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ một lúc lâu với vẻ hiếu kỳ.

“Được rồi, nếu vậy thì chúng ta bàn bạc thôi!”

Tần Hiên nói tiếp: “Hoa Tử Cực Dương được một con thánh thú cấp bảy bảo vệ, mà thánh thú cấp này đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy đỉnh phong rồi. Lần này, ta, Thuỷ Thiên Nhất và Thạch Nghiên sẽ tiến hành vây đánh, còn Mộc Thanh Thiêm và Hoả Vũ Phượng người Hoả người Mộc sẽ phối hợp với nhau tiến hành quấy nhiễu. Chúng ta phải liên tục tiêu hao sức mạnh của con thánh thú ấy, đến khi bắt nó biết khó mà lui thì thôi”.

“Mục sư đệ, đệ chỉ cần quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, xem có ai muốn làm ngư ông đắc lợi hay không thôi”.

Tần Hiên nhìn mọi người rồi nói: “Nếu lần này thành công, dù bây giờ chúng ta chưa thể dùng đến linh huyết của linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, nhưng mai này khi tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, muốn đột phá lên cảnh giới Sinh Tử là có thể dùng được. Hơn nữa, trong năm thế lực lớn của chúng ta cũng có khá nhiều trưởng lão đang kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên mà”.

“Mang về đổi lấy bảo bối hiện tại cần dùng cũng là cách hay, ta nghĩ mọi người đều hiểu hết rồi đúng không?”

“Thôi không nhiều lời nữa, chúng ta khởi hành thôi”.

Trong sáu người thì Tần Hiên có thực lực cao nhất là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, nên đương nhiên y sẽ là thủ lĩnh.

Tiếp đến là Thuỷ Thiên Nhất và Hoả Vũ Phượng ở tầng thứ năm.

Còn Mộc Thanh Thiêm và Thạch Nghiên thì ở tầng thư tư.

Mục Vỹ ở tầng thứ hai, nhưng đây chỉ là thực lực mà hiện giờ hắn có thể thi triển được thôi, nếu có được quả Tử Cực Dương, chắc chắn hắn sẽ đột phá thêm một tầng nữa.

Sáu người sóng vai bước đi, sau đó đã có các bóng đen xuất hiện sau lưng họ.

Không nhiều không ít, đúng năm người!

Nhưng sau khi nhìn thấy nhóm Mục Vỹ, năm người đó lại rẽ sang hướng khác.

Năm người này chính là Ngũ Quỷ xấu xa nhất của thảo nguyên Ma Quỷ.

Danh xưng Ngũ Quỷ không biết từ đâu ra, nhưng năm người này suốt ngày xuất quỷ nhập thần như du hồn dã quỷ.

Hơn thế nữa còn giết người như ngoé với thủ đoạn tàn độc, các đệ tử đến đây thường xuyên đều sẽ biết họ.

“Đại ca, tiểu tử đó với nhóm Tần Hiên chung một đội đây, giờ mình tính sao?”, một người trong số đó hỏi khẽ.

“Còn sao chăng gì nữa?”

Đại ca mặc áo bào đen đứng đầu cười nói: “Đi theo nhưng cách xa ra một chút, không rõ sáu tên này định làm gì, nhưng chúng ta cứ hợp sức đánh bại họ để kiếm chác tí đã”.

“Nhưng Tần Hiên đó là người lọt vào mắt xanh của Ngũ Hành Thiên Phủ, nếu chúng ta giết hắn liệu có gặp phiền phức không?”

“Ngũ Hành Thiên Phủ là cái thá gì!”, đại ca cười nói: “Giết người cướp của thì ai mà biết được là do Ngũ Quỷ chúng ta làm? Ngày nào chẳng có cả đống người chết ở thảo nguyên Ma Quỷ, ai mà quản lý được chứ?”

“Đại ca nói chí phải!”

“Được rồi, tập trung vào, chỉ là một đám tôm tép thôi, thịt bọn này xong cũng đủ cho huynh đệ ta thấy thoải mái đấy”.

Tên cầm đầu không giấu được sự phấn khích, cười nói.

Nhưng cùng lúc đó, cũng có mấy người khác đang đứng sau lưng Ngũ Quỷ rồi nhìn họ.

Người đi đầu tóc dài, mặc y phục màu xanh, vóc dáng cao lớn, tướng mạo tuấn tú.

“Ngũ Hành Vân, hình như mấy tên này có hứng thú với linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn đấy”, một người thanh niên khá lực lưỡng ở bệnh cạnh cười nói.

“Nham Bất Dị, sao? Ngươi định làm bọ ngựa bắt ve à?”, Ngũ Hành Vân nói.

“Ngươi thì không chắc?”, Nham Bất Dị đáp: “Linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn đấy, nếu để đám người của năm thế lực lớn hay Ngũ Quỷ lấy được thì uổng phí quá!”

Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Vân cười nói: “Nham Bất Dị, ta nhớ từ khi rời khỏi Tiên Nham Các rồi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, ngươi đã thức tỉnh sức mạnh Kim hành và Mộc hành rồi cơ mà, sao mau quên xuất thân của mình thế?”

“Tiên Nham Các ư?”

Nham Bất Dị cười noi: “Năm thế lực lớn vì lợi ích cá nhân nên chỉ khai phá một thuộc tính của đệ tử, thiên tài ngũ hành thức tỉnh song hay tam thuộc tính như ta rất dễ bị vùi dập”.

“Năm thế lực lớn chỉ thích hợp với thiên tài đơn thuộc tính thôi, còn với ta thì đó chính là nơi vùi dập tài năng”.

Nham Bất Dị kiêu ngạo nói.
Chương 1172: Đến đích

Sự thật đúng là vậy, mỗi một thiên tài rời khỏi năm thế lực lớn rồi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ hầu như đều có tâm lý căm hận các thế lực này.

Nham Bất Dị thì còn hơn cả thế.

Võ giả chú trọng nhất là thực lực, thậm chí có thể nói rằng như trẻ con khát sữa mẹ.

Ngũ Hành Thiên Phủ giúp thực lực của y tiến bộ nhanh hơn, bây giờ đã ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên rồi, hơn nữa y còn trở thành thiên tài song thuộc tính, vì thế đương nhiên y rất mang ơn thế lực này.

Còn Tiên Nham Các chỉ là nơi gây cản trở cho việc tiến bộ của y mà thôi.

“Nếu vậy thì lần này chúng ta đi theo họ, để xem đám vô dụng đó định làm gì”.

Ngũ Hành Vân mỉm cười u ám, bàn tay không nhịn được nắm chặt lại, như thể không một thứ gì có thể thoát khỏi tay của hắn ta.

Cùng lúc đó, Tần Hiên đang dẫn mọi người tiến lên phía trước, mà không hề phát hiện đang có kẻ theo đuôi.

Nhưng Mục Vỹ lại lờ mờ cảm thấy có gì đó là lạ ở phía sau.

Nhưng tiếc là bây giờ linh hồn thật và thể xác của hắn chưa dung hợp hoàn toàn nên hắn không thể phát hiện ra manh mối được. Nhưng Tần Hiên song tu Thuỷ Hoả, lẽ ra phải phát giác ra điều gì đó mới phải.

Song, năm người còn lại chẳng hề hay biết gì.

Mục Vỹ liên tục ngoái lại nhìn phía sau với vẻ bồn chồn.

“Mục Vỹ, sao thế?”

Hoả Vũ Phượng thấy hắn cứ có vẻ không yên nên hỏi.

“Cô không cảm thấy hình như có người đang đi theo dõi chúng ta à?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hoả Vũ Phượng còn chưa lên tiếng, Thạch Nghiên của Tiên Nham Các đã cười chế nhạo nói: “Ngươi chỉ ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên thôi, ta còn chưa phát hiện ra thứ gì mà ngươi cũng đòi à?”

“Huống hồ dù có người đi chăng nữa, tại sao Tần Hiên không cảm nhận được? Lẽ nào bọn ta ở cảnh giới cao hơn ngươi mà lại không phát hiện ra có gì kỳ lạ, ngược lại kẻ có thực lực thấp nhất là ngươi lại phát hiện ra điều gì đó ư?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ rồi im lặng.

Thạch Nghiên này đầu óc có vấn đề rồi!

“Không sao!”

Tần Hiên nói: “Chúng ta đi đường phải cẩn thận, lát thử vòng qua mấy khúc ngoặt, để xem có ai theo đuôi không”.

“Ừm!”

Những người khác gật đầu rồi đi tiếp.

Mục Vỹ cảm thấy rất rối bời.

Hổ xuống núi thì bị chó cắn, phượng hoàng đáp đất chẳng bằng gà!

Có thù tất báo, đây là suy nghĩ của Mục Vỹ, kiểu gì hắn cũng tìm thời cơ để trả lại hết.

Mọi người tiếp tục bước đi.

Ngũ Quỷ ấn núp phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Đại ca, tiểu tử có thực lực yếu nhất hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi”.

“Không có chuyện ấy đâu, nếu họ phát hiện ra chúng ta thì đã chạy thục mạng rồi, sao có thể vẫn di chuyển với tốc độ cũ như thế được?”, đại ca của ngũ quỷ khẳng định chắc nịch.

Một tên khác lại nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, giữ khoảng cách xa ra, nhỡ bị phát hiện thì còn đối phó được”.

“Ừm!”

Nghe thấy vậy, năm người tiếp tục ẩn thân, sau đó giữ khoảng cách một nghìn mét với nhóm Mục Vỹ rồi mới đi theo tiếp.

Còn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị theo phía sau ngũ quỷ cũng giảm tốc độ.

“Ghê đấy!”

Ngũ Hành Vân nhìn lên phía trước rồi cười nói: “Không ngờ đám người này lại cần mẫn đến vậy, nhưng ta đoán dù lũ ngu xuẩn đi phía trước kia phát hiện ra điều bất thường, chắc chắn vẫn sẽ thử thăm dò bằng cách đi vòng vèo một đoạn, xem ra chúng ta vẫn phải bám theo tiếp rồi”.

“Chỉ cần có thể thành công thì tốn công sức chút cũng được”, Nham Bất Dị cười đáp.

Hai bọn họ đều là những kẻ giết người không chớp mắt, lần này còn chuẩn bị làm bọ ngựa bắt ve nên đương nhiên không thể bỏ cuộc được.

Gì chứ, kiên nhẫn thì họ có thừa.

Cùng lúc đó, kế hoạch ban đầu của nhóm Mục Vỹ đã bị thay đổi, họ chuyển hướng đi vòng vèo cả nửa canh giờ, phía sau vẫn im ắng, bấy giờ mọi người mới yên tâm.

“Xì, toàn nói vớ vẩn, thế mà mình cũng tin lời hắn nói cho được!”

Sau khi phải đi lòng vòng một hồi, Thạch Nghiên thầm thấy vô cùng bất mãn.

“Không sao, bây giờ chúng ta đã có thể yên tâm hoàn toàn rồi còn gì?”, từ đầu đến giờ, Tần Hiên chưa một lần tức giận, ngược lại còn luôn ra sức bảo vệ Mục Vỹ.

Bấy giờ, sáu người mới đi đúng hướng.

“Mẹ kiếp! Bọn này thông minh thật đấy, còn biết đánh lạc hướng nữa!”, đại ca của ngũ quỷ mắng nhiếc: “Các người không sợ phiền phức thì ông đây cũng không sợ!”

“Đại ca, vậy chúng ta…”

“Tiếp tục bám theo! Lần này, họ đã chắc chắn không có nguy hiểm thì kiểu gì cũng buông lỏng cảnh giác, chúng ta cứ chờ xem họ định làm gì”.

Dứt lời, ngũ quỷ lại lén lút đi theo sau.

Mục Vỹ không biết gì cả.

Hắn tự thấy do bị ảnh hưởng từ việc linh hồn thật chưa dung nhập hoàn toàn vào cơ thể nên thực lực của hắn có hạn, cảm giác nhạy bén cũng bị giảm.

Nếu không kiểu gì hắn cũng phát hiện ra đám người này.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ vẫn cảm thấy có khí tức lờ mờ sau lưng mình, nó vẫn dai dẳng bám theo suốt cả chẳng đường.

Song, hắn không còn nhiều thời gian để nghĩ về vấn đề này nữa.

Bởi họ đã đến đích rồi.

Phía trước là một rặng núi khá thấp với những ngọn núi nhấp nhô.

Ngọn núi cao nhất còn chưa quá ba bốn trăm mét, còn hầu hết đều cỡ một trăm mét.

Nhưng rặng núi này trông rất mờ mịt, hình như bị sương mù che phủ. Sau khi tiến vào bên trong, không chỉ có tầm nhìn bị hạn chế, mà đến cảm giác của lực linh hồn cũng bị gò bó, thậm chí lực linh hồn còn không thể nhìn xa được.

Đối với những người đã quen dùng lực linh hồn để xem xét xung quanh như nhóm Mục Vỹ thì rõ ràng đây là một trở ngại lớn.
Chương 1173: Thôn Vân Thạch Mãng

“Mọi người hãy cẩn thận, nơi này khá đặc biệt, rất khó quan sát được xung quanh”, Thuỷ Thiên Nhất cẩn trọng nói: “Mọi người chỉ có thể cảm nhận được nguy cơ bằng mắt thường và cảm nhận của cơ thể thôi, phải thật cẩn trọng đấy”.

“Ừm!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.

Bây giờ nguy hiểm mới chính thức bắt đầu nên họ không thể sơ suất.

Vừa tiến vào rặng núi, Mục Vỹ đột nhiên tiến thêm một bước rồi kéo Hoả Vũ Phượng lại, nói khẽ: “Cẩn thận!”

Nhưng khi hắn kéo Hoả Vũ Phượng ra phía sau mình thì đằng trước chẳng có gì nguy hiểm cả.

Thuỷ Thiên Nhất và Tần Hiên đều bày ra tư thế ứng phó, nhưng làm gì có thánh thú nào tấn công họ đâu!

“Này Mục Vỹ, thực lực kém thì đừng thể hiện nữa, như vậy sẽ đỡ mất mặt, hiểu không?”

Thạch Nghiên cười lạnh nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy coi thường.

“Mục Vỹ?”

Hoả Vũ Phượng cũng có vẻ mờ mịt nhìn Mục Vỹ.

Cô ấy chỉ nghĩ Mục Vỹ quá căng thẳng, dù nơi này nguy hiểm, nhưng chưa đến mức vừa đi vào đã gặp ngay.

Song, Mục Vỹ chẳng buồn để ý đến Thạch Nghiên, hắn nắm vào chân của Hoả Vũ Phượng rồi bế thốc cô ấy lên.

“Ái chà, công khai sàm sỡ con nhà người ta à!”

Thạch Nghiên cười lạnh nói.

Nhưng sau khi Hoả Vũ Phượng được nhấc lên khỏi mặt đất, nụ cười của Thạch Nghiên đã cứng đờ, còn gã thì đứng im bất động.

Lúc này, ngay dưới chân Hoả Vũ Phượng có một con rắn màu đen dài năm mét to bằng ngón cái, hai cái nanh độc của nó đã cắm vào chân của cô ấy.

Nếu không nhờ đi một đôi giày đặc biệt, chắc chắn nó đã cắn thủng đôi giày của Hoả Vũ Phượng rồi.

“Hắc Văn Sa Xà!”

Nhìn con rắn đen đã chết dưới chân mình, Hoả Vũ Phượng ngẩn ra rồi vội vàng lắc chân.

Nếu bị loại rắn này cắn, võ giả sẽ lập tức bị tê liệt, không thể vận chuyển chân nguyên trong cơ thể. Đừng coi thường thân thể chỉ bé như ngón tay cái của nó, đến cả con voi nó cũng có thể nuốt vào bụng dễ dàng.

“Đa tạ ngươi, Mục Vỹ!”

“Đừng khách sáo!”

Mục Vỹ ném con rắn ấy đi rồi gật đầu.

Lúc này, cổ họng Thạch Nghiên như bị mắc nghẹn, gã không nói gì nữa, chỉ lúng túng nhìn về phía trước rồi tiếp tục cất bước.

“Cẩn thận!”

Nhưng cả đám vừa đi thêm một lúc thì Mục Vỹ lại hô lên.

Sau lần xuất hiện kỳ dị của Hắc Văn Sa Xà, đám Tần Hiên không còn dám lơ là nữa, vội vã nhìn xung quanh ngay.

“Phía trước có một con Thôn Vân Thạch Mãng đang chờ chúng ta đi vào!”

Mục Vỹ chợt nói.

Thôn Vân Thạch Mãng!

Loài mãng thú này vốn to như một hòn núi nhỏ, hơn nữa toàn thân còn có màu xám của đá nên có sở trường nguỵ trang rất giỏi.

“Đâu?”

Khoảng cách mà mọi người có thể nhìn thấy chỉ cỡ một trăm mét, xa hơn thì chịu.

Còn về cảm quan thì nơi này rất ẩm ướt, ngoài Thuỷ Thiên Nhất có tầm nhìn dò xét xa hơn một chút thì những người còn lại đều chẳng làm được gì.

“Góc bốn mươi lăm độ bên tay trái, cách phía trước khoảng một trăm mét!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tần Hiên bình thản đi lên.

Thạch Nghiên theo sát phía sau.

Bọn họ bắt buộc phải đi qua con đường này, may mà Thôn Vân Thạch Mãng chỉ là thánh thú cấp năm nên cũng không quá đáng sợ.

Sáu người bọn họ chắc chắn có thể đối phó được.

“Chỉ có mỗi một con Thôn Vân Thạch Mãng thôi mà, sá gì chứ!”

Thạch Nghiên vừa tiến thêm một bước, mặt đất chợt vang lên tiếng tách tách rồi nứt ra, một bức tường nhô lên cao rồi đồ uỳnh xuống ầm ầm.

“Giải quyết xong rồi kìa!”

Bức tường đá đã vỡ ra thành từng tảng, sau đó rơi xuống chỗ Thôn Vân Thạch Mãng, máu tươi đã chảy xuống.

“Chết tiệt!”

Trông thấy vậy, Mục Vỹ biến sắc mặt.

Hắn vốn định bảo mọi người giả vờ không biết gì, sau đó tiếp cận con cự mãng ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể để giết nó.

Nhưng bây giờ thì xong rồi.

“Ngu xuẩn!”

Thấy vậy, Mục Vỹ không nhịn được mắng nhiếc: “Thôn Vân Thạch Mãng luôn đi một mình, nhưng nếu có một con chết thì sẽ có con khác rời vị trí đến thế chỗ, nhưng không phải một con đâu!”

“Ngươi dám mắng ta à?” thấy Mục Vỹ mắng mình, Thạch Nghiên gào lên.

Xì xì…

Dường như kiểm chứng cho lời nói của Mục Vỹ, ngay sau đó xung quanh đã vang lên các tiếng xì xì.

Mọi người biết ngay là tiếng rắn, các âm thanh này khiến họ rùng mình.

Một con Thôn Vân Thạch Mãng thì họ còn xử lý được, chứ cả bầy thì khó.

“Làm sao bây giờ?”

Thấy bầy rắn bò tới, Hoả Vũ Phượng hỏi.

“Tên đó lợi hại lắm mà? Bảo hắn xây thêm một bức tường đá nữa chặn giúp chúng ta đi!”, Mục Vỹ trào phúng nói.

“Xây thì xây!”

Thạch Nghiên không thể chịu được những lời châm chọc của Mục Vỹ nên lập tức kết ấn, lại có tiếng uỳnh uỳnh vang lên.

Sau các tiếng tách tách, bầy Thôn Vân Thạch Mãng lập tức lao tới ngay.

“Mục sư đệ, giờ không phải lúc cười cợt đâu!”, Tần Hiên vội nói: “Chúng ta cùng xông lên đi!”

“Mộc sư tỷ, có thể phối hợp với ta một chút được không?”

Mục Vỹ đương nhiên biết bây giờ không phải lúc đùa cợt, nên hắn nhìn sang Mộc Thanh Thiêm rồi hỏi.

“Được!”

Suốt cả chặng đường, Mộc Thanh Thiêm luôn thấy Mục Vỹ có gì đó là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì cô ấy không rõ.

Bây giờ, Mục Vỹ có lời nhờ vả, cô ấy cũng muốn xem rốt cuộc hắn có điểm gì kỳ quái.
Chương 1174: Sắp đến rồi

Sau đó, Mục Vỹ đi vào vấn đề ngay.

"Nhờ Mộc sư tỷ tấn công bọn Thạch Mãng kia bằng công pháp của Thần Mộc Tông bên sư tỷ. Ta không yêu cầu Mộc sư tỷ phải đánh trúng, chỉ mong Mộc sư tỷ hãy giải phóng Mộc nguyên nhiều nhất có thể, không thì khiến cây cối xung quanh lan tỏa Mộc nguyên khí ra cũng được!"

"Ta hiểu rồi!"

Bản thân Mộc Thanh Thiêm là thiên chi kiêu nữ của Thần Mộc Tông nên tất nhiên không phải người ngây thơ, Mục Vỹ vừa nói xong là cô ấy hiểu ý định của hắn ngay.

Hỏa đúng là khắc mộc đấy, nhưng hỏa và mộc kết hợp với nhau sẽ tạo nên sức công phá rất lớn.

Mộc Thanh Thiêm hiểu điều này rất rõ.

Cô ấy gật đầu rồi bước lên một bước, từng đốm sáng màu xanh lục từ làn váy dài xanh nhạt bay lên.

Sau đó cô ấy giơ tay lên, miệng lẩm bẩm. Tiếng rắc rắc chợt truyền đến.

Mộc nguyên khí dày đặc hội tụ quanh thân Mộc Thanh Thiêm.

Sức mạnh Mộc hành hùng hậu ập đến.

Bành bành bành...

Trong giây lát, Mộc Thanh Thiêm thầm quát lớn, hàng loạt cọc gỗ ầm ầm nổi lên ở trước mặt, các gai gỗ dài hơn một mét trên đầu ngón tay cô ấy cũng bắn vụt đến.

Bầu trời tức thì chìm trong cơn mưa gỗ.

"Tốt lắm!"

Thấy cảnh này, Mục Vỹ mỉm cười bay lên không trung.

Âm thanh đùng đùng vang dội trỗi dậy, Tử Liên Yêu Hỏa phút chốc ùa ra.

Ngọn lửa màu xanh nhạt bao trùm những chiếc gai gỗ trong hơi nóng dữ dội tưởng chừng có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Tiếng rẹt rẹt rẹt truyền vào tai mỗi người, bốn người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Biển lửa ngập trời nhấn chìm toàn bộ lũ Thạch Mãng, quanh đây chỉ còn tiếng đốt cháy lốp bốp mãnh liệt.

"Đi mau!"

Mục Vỹ lập tức thét lên rồi dẫn mấy người băng qua một con đường nhỏ và hẹp.

Những người sau lưng cũng không dám mất tập trung, mau chóng đi theo.

Chẳng mấy chốc thế lửa đã bùng lên.

Chạy trong biển lửa, tai nghe những tiếng kêu gào thảm thiết, mọi người nhìn nhau, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.

Nếu như đối đầu chính diện thì có khi họ đã mệt lã trước khi tiếp cận được hoa Tử Cực Dương rồi.

"Cảm ơn nhé!"

Mộc Thanh Thiêm chắp tay nói với Mục Vỹ.

"Ta cũng nên cảm ơn Mộc sư tỷ", Mục Vỹ nhoẻn môi đáp.

Khác với hai người, mặt Thạch Nghiên vô cùng khó chịu, gã không nói một lời.

"Không hổ là thiên hỏa!", Tần Hiên cũng chắp tay với Mục Vỹ.

Thủy Thiên Nhất liếc mắt nhìn hắn, ý cười âm trầm hiện lên trong mắt. Hắn ta cũng giữ im lặng.

"Tiểu tử này được đấy!", Hỏa Vũ Phượng cười khúc khích nhìn Mục Vỹ.

Sau trải nghiệm hung hiểm vừa rồi, mọi người không còn xem nhẹ Mục Vỹ nữa.

Tu vi của người này không cao lắm nhưng lại có thiên hỏa.

Tiểu thế giới Ngũ Hành có bao nhiêu thiên hỏa? Năm đó một mình Hỏa Đế thu thập ba loại thiên hỏa là xem như đã lấy hết toàn bộ thiên hỏa có tại nơi này rồi.

Bởi vậy chẳng còn nghe nói có chỗ nào trong tiểu thế giới Ngũ Hành còn thiên hỏa cả.

Vậy mà Mục Vỹ không nói không rằng thu được một thiên hỏa, được ông trời độ hay gì!

"Sắp đến nơi rồi!"

Sau cả một quãng đường vừa đi từ từ vừa tránh đủ thứ chướng ngại vật, Thủy Thiên Nhất mới chịu lên tiếng.

"Ở ngay phía trước đấy!"

Hắn ta bình tĩnh nói: "Đằng trước có một cái hang, hoa Tử Cực Dương ở trong đó".

"Nhưng mặt trên của hang động trong suốt nên hoa Tử Cực Dương có thể hấp thu ánh sáng mặt trời và nở rộ. Hoa Tử Cực Dương này đã nở hoa kết trái rồi, giờ chúng ta chỉ việc giết thánh thú cấp bảy bảo vệ hoa là Hải Ngọc Cương Ngạc thôi".

Hải Ngọc Cương Ngạc!

Đây là thánh thú cấp bảy, thích môi trường lạnh và ẩm ướt. Loại cá sấu này không thích ở trong nước mà cũng không thích nơi nào có nhiệt độ quá cao, dãy núi này khá phù hợp với nó.

"Hải Ngọc Cương Ngạc thì mọi người đều biết rồi, thánh thú cấp bảy, khả năng phòng ngự mạnh đến đáng sợ. Thế nên nếu giết được thì tuyệt đối không được nương tay, không giết được cũng phải đuổi nó đi!"

Thủy Thiên Nhất điềm tĩnh phân tích: "Linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn là một loại linh hồ rất thông minh, nó ngửi được mùi của quả Tử Cực Dương nên chắc chắn sẽ lần theo dấu vết tới đây, nói không chừng tối nay linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn và Hải Ngọc Cương Ngạc sẽ đối đầu với nhau đấy".

"Ừm!"

Mọi người gật đầu.

"Chúng ta vào hang thôi, để lại phong ấn tại cửa hang rồi vào trong giết Hải Ngọc Cương Ngạc!"

"Được!"

Sau khi nhất trí, sáu người đi tới cửa hang.

Thủy Thiên Nhất giơ tay lên, một cái bóng nước lơ lửng trong tay hắn ta.

Ngay sau đó, hàng loạt bóng nước từ lòng bàn tay Thủy Thiên Nhất bay lên bao trùm cả cửa hang.

Không lâu sau, những người còn lại ngạc nhiên phát hiện mình không còn cảm nhận được sự tồn tại của hang động nữa, mặc cho họ đang cách hang động rất gần.

"Tuyệt vời!"

Tần Hiên không thể không khen ngợi phương pháp này của Thủy Thiên Nhất.

"Chỉ là một thủ thuật che mắt thông thường thôi, có điều cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng rất khó nhận ra thủ thuật này nên bất cứ võ giả nào ngang qua đây đều không phát hiện có gì khác thường đâu. Hơn nữa, chúng ta xuống lòng đất nên dư âm chiến đấu sẽ không làm ảnh hưởng mặt đất, chúng ta chỉ cần tập trung giết Hải Ngọc Cương Ngạc thôi".

"Hiểu rồi!"

Câu vừa dứt, sáu người bắt đầu đi xuống lòng đất.
Chương 1175: Chí bảo ngũ hành

Mục Vỹ đi cuối cùng. Ngay thời điểm đi vào sơn động, hắn lặng lẽ vung tay đưa một giọt nước vào trong trận pháp.

Làm xong hắn mới mau chóng bám theo những người đi ở đằng trước.

Tuy nhiên, họ vừa tiến vào hang động thì có một vài bóng người đi đến cửa hang.

Chính là Ngũ Quỷ!

Ngặt nỗi áo bào đen mà năm người đang mặc lúc này rách bươm, trông bọn họ vô cùng nhếch nhác.

"Tên khốn kiếp đó!"

Lão đại của Ngũ Quỷ điên tiết chửi bới: "Thằng ranh phóng hỏa lúc đó liệu hồn đừng để bị ta bắt được, coi chừng bị lão tử bóp vỡ trứng đấy!"

"Má nó, không thể tin được hắn có cả thiên hỏa. Chẳng phải thiên hỏa tại tiểu thế giới Ngũ Hành đã bị lão quỷ Hỏa Đế lấy hết rồi à!"

"Ai biết được, nhỡ đâu trong vạn năm trở lại đây lại có thiên hỏa được sinh ra tiếp thì sao!"

"Tiếc quá, chẳng ai trong chúng ta có Hỏa hành, không là có thể cướp thiên hỏa để tăng cường thực lực bản thân rồi".

"Thôi!"

Nghe đám huynh đệ thảo luận, lão đại Ngũ Quỷ cau mày nói: "Sáu đứa nó đều khó đối phó, cẩn thận chút thì hơn!"

"Chúng ta đứng ngoài đây chờ chúng trải đường rồi hẵng vào cho khỏe, sau đó sẽ giết tên Mục Vỹ và nhận thưởng!"

"Rõ!"

Nhận được mệnh lệnh, năm người ngồi xếp bằng xuống đất để lấy lại sức.

Vừa rồi nhóm sáu người Mục Vỹ thoát khỏi biển lửa bằng lối đi đã chừa sẵn, nhưng còn năm người bọn họ thì phải mất rất nhiều công sức mới vượt được biển lửa để đến đây.

Cùng lúc đó, một đội gồm vài ba người chạy đến nối gót họ.

Cầm đầu là Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị, tuy lúc này trông hai người khá là trầy trật nhưng vẫn tràn trề sức sống.

Nham Bất Dị có vẻ bực bội, còn Ngũ Hành Vân thì đầy phấn khởi.

"Thiên hỏa!"

Có thể nghe rõ sự kích động trong giọng nói trầm ấm của Ngũ Hành Vân: "Có thiên hỏa luôn này, trong tiểu thế giới Ngũ Hành có người thu phục được thiên hỏa. Mục Vỹ chết chắc rồi!"

"Khà khà, Ngũ Hành Vân, không ngờ trên đời có thứ làm ngươi vui mừng như thế cơ đấy!"

"Ngươi thì biết cái gì!"

Ngũ Hành Vân thấp giọng quát: "Thiên hỏa vô cùng quan trọng với nhà họ Ngũ Hành bọn ta, nó và dị thủy là hai thứ bắt buộc phải có để thể chất đạt tới mức độ hoàn mỹ!"

"Nghe đồn tổ tiên ta - Ngũ Hành Đại Đế - từng nói rằng nếu kết hợp sức mạnh ngũ hành với năm thứ nữa là thiên hỏa, dị thủy, kỳ kim, cây Thế Giới và đá Bổ Thiên thì sẽ có được thế chất ngũ hành hoàn hảo!"

"Mỗi tiểu thế giới đều có thiên hỏa, tùy vào nơi sinh ra khác nhau mà chức năng cũng khác nhau. Dị thủy thì khó tìm hơn, hình như trước đây tổ tông ta chỉ lấy được một loại dị thủy là Hắc Ngục Ngân Thủy thôi!"

"Kỳ kim thì nổi tiếng nhất là Vĩnh Hằng Chi Kim, dùng loại vàng này để chế tạo thần binh thì sẽ tạo được Tiên Khí".

"Cây Thế Giới, theo lời đồn đây là cội nguồn của Mộc hành và là gốc rễ của Mộc hành có tại đại thế giới Vạn Thiên. Không ai biết thánh vật này ở đâu, nhưng nghe nói tất cả tiểu thế giới đều có cây Vạn Hóa. Cây Vạn Hóa đó được biến đổi từ nhánh cây Thế Giới".

"Đá Bổ Thiên nghe nói là được một vị đại năng thời xa xưa dùng để vá trời. Có thể nói thần thạch này chỉ cần một khối thôi cũng rất có giá trị, giống như Vĩnh Hằng Chi Kim vậy, vô cùng trân quý!"

Ngũ Hành Vân tiếp lời, nét mặt đầy khát khao.

"Nhưng trong số năm kỳ vật ngũ hành này chỉ có mỗi thiên hỏa là chúng ta còn biết chút thông tin, bốn thứ còn lại hiếm thấy lắm!"

Trên mặt hắn ta đầy vẻ phiền muộn.

Thể chất ngũ hành, thể chất ngũ hành chân chính được xem là thể chất mạnh mẽ nhất, và đây cũng là mục tiêu của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Nhưng suốt hàng vạn năm qua, kể cả lão tổ tông cũng không thể đạt được mục đích của mình.

Ngũ Hành Vân cũng ngờ vực, không biết có người nào luyện thành công thể chất ngũ hành không đây!

"Lần này ta phải chiếm được thiên hỏa!"

Nhưng sau khi thấy thiên hỏa mà Mục Vỹ đang sở hữu, niềm hy vọng vốn đã tắt lại một lần nữa cháy bỏng trong hắn ta.

Ai nói không còn thiên hỏa nào nữa, có một cái đây này.

"Xem ra tiểu tử phe Hỏa Hành Sơn này sẽ chết thảm lắm đây".

Nham Bất Dị cười hả hê với gương mặt vô cùng âm hiểm.

Y đã rời khỏi Tiên Nham Các nên luôn khó chịu khi thấy người của năm thế lực lớn.

Y lấy làm nhục nhã với xuất thân Tiên Nham Các của mình.

Ngũ Hành Thiên Phủ mới là nơi y thuộc về.

Thế là Ngũ Hành Vân, Nham Bất Dị và những người khác chọn chờ đợi.

Một bên khác, nhóm sáu người Mục Vỹ men theo hang động xuống được hơn một nghìn mét.

"Sắp tới rồi!"

Đang tiến tới thì thấy có ánh sáng mờ nhạt truyền đến, Thủy Thiên Nhất nói với vẻ trầm ngâm: "Mục tiêu chính của chúng ta trong chuyến đi này là quả Tử Cực Dương, nhớ lấy".

"Ờ".

Nói xong, hắn ta xung phong chạy đến đầu tiên.

Ngay sau đó, bốn người Tần Hiên, Thạch Nghiên, Mộc Thanh Thiêm và Hỏa Vũ Phượng cũng bám sát, Mục Vỹ thì vừa đi theo sau Hỏa Vũ Phượng vừa quan sát xung quanh.

Sau khi lao ra khỏi hang động, một vùng đất trũng hiện ra trước mắt bọn họ.

Chính giữa chỗ trũng là một cái bục đá hình ngũ giác.

Giờ phút này, một con Hải Ngọc Cương Ngạc với vóc dáng khổng lồ đang lười biếng nằm ở trung tâm bục đá, trên đỉnh đầu nó là một gốc hoa Tử Cực Dương nở rộ.

Trên thân hoa Tử Cực Dương chính là quả Tử Cực Dương lớn bằng khoảng nắm đấm ánh màu bích ngọc và tỏa ra hương thơm nức mũi.

Đáng ngạc nhiên là bệ đá nằm ở chính giữa ngọn núi, trên đỉnh hang động không được bịt kín mà có một cái lỗ lớn.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, thân thể Cương Ngạc như được chiếu sáng lấp lánh.

Quả Tử Cực Dương trên đó cũng đang say sưa hấp thụ chất dinh dưỡng trong ánh nắng.

Phù phù...

Cương Ngạc vừa thấy nhóm Mục Vỹ xông đến thì lập tức phát ra tiếng thở dốc nặng nề khiến tim ai nấy đều đập liên hồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom