• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1101-1105

Chương 1101: Thất Vũ Quy Tiên Thuật

“Các người chẳng bảo ta không phải thiên tài, mà là yêu nghiệt với quái vật còn gì”, Mục Vỹ lách người, biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Cực Thánh Tân.

Mục Vỹ vung kiếm rồi lạnh giọng nói: “Chắc chuyện gì xảy ra trên người quái vật cũng không khiến mọi người thấy lạ đâu nhỉ?”

Sau đường kiếm ấy, Cực Thánh Tân đã biến mất.

Nhưng lúc y xuất hiện thì đã lại nhìn thấy Mục Vỹ rồi.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ giơ tay, Cửu Nguyên Cầu đã bay ra.

Cực Thánh Tân lập tức đập hai tay ra, thi triển Không Tịch Thánh Kinh - bí tịch của nhà họ Cực!

Một luồng khí tức hư vô đã bay về phía Mục Vỹ.

“Sơ suất quá đấy!”

Trông thấy hành động này của Cực Thánh Tân, Mục Vỹ chợt nói.

Phụt, không thấy Mục Vỹ có hành động gì, nhưng một đường kiếm đã xuyên qua lồng ngực của Cực Thánh Tân.

Cực Thánh Tân đã chết!

Gần như sau khi hai người mới so vài chiêu.

Nhanh đến mức khiến người ta không phản ứng lại được.

Nhưng sao chuyện này lại xảy ra?

“Cực Thánh Tân!”

Thấy Cực Thánh Tân ngã xuống rồi nổ tung, đến linh hồn thật cũng bị Mục Vỹ bóp nát, Cực Vũ Thắng đỏ lựng mặt.

“Cực Vũ Thắng, coi như tôi đáp lễ ông nhé!”

Thấy vậy, Mục Vỹ lạnh lùng nói.

Tiếp tục có cả đống người lao về phía Mục Vỹ.

Những người này đều là trưởng lão của các thế lực lớn như núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, ai cũng ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín thậm chí thứ mười.

“Tránh ra!”

Nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mọi người.

Trông thấy người đó, những kẻ đang lao tới chỗ Mục Vỹ đều khựng lại.

Cổ Phi Dương!

Một người thanh niên mặc trường sam màu xanh, mái tóc dài tung bay, thần thái phiêu dật, khí thế hào hùng, đó chính là Cổ Phi Dương!

Có tin đồn rằng Cổ Phi Dương không có bối cảnh gì, hắn ta tiến bộ đến mức này là nhờ toàn bộ vào thực lực của chính mình.

Nhưng giờ xem ra, họ Cổ của hắn ta và nhà họ Cổ của núi Huyền Không có liên quan đến nhau rồi!

“Cổ Phi Dương!”

“Mục Vỹ!”

Hai người đối mắt nhìn nhau với vẻ kiêu ngạo.

“Phi Dương!”

Lúc Cổ Phi Dương xuất hiện, Cổ Vũ Luân đã ngạc nhiên hô lên.

Cổ Phi Dương là thiên tài của nhà họ Cổ. Hiện giờ, ba thiên tài lớn của bốn gia tộc lớn là Huyền Vô Tâm của nhà họ Huyền, Bạch Tuyệt của nhà họ Bạch, Cực Thánh Tân của nhà họ Cực đều đã chết, có khả năng Cổ Phi Dương sẽ kế thừa vị trí của thiên chủ.

Hắn ta không thể bị làm sao được!

“Không được liều lĩnh!”, Cổ Vũ Luân quát.

“Con chết cũng được!”

Nhưng đáp lời Cổ Vũ Luận lại là câu nói này của Cổ Phi Dương.

Chết cũng được!

Ba chữ đơn giản này thật khí phách.

Ý của Cổ Phi Dương đã rõ, nếu không giết được Mục Vỹ thì hắn ta chết cũng được.

Ngày xưa, hắn ta đứng đầu trên bảng Thiên Mệnh, không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên dám khinh nhờn!

Nhưng từ khi Mục Vỹ xuất hiện thì khác.

Cái gì mà thiên tài toàn diện với số một bảng Thiên Mệnh, tất cả đều là hư danh hết!

Tất cả đều do Mục Vỹ ban tặng.

Hôm nay, hắn ta sẽ cho mọi người thấy sự chênh lệch giữa hai người họ.

Dứt lời, một luồng gió nóng đã thiêu đốt cơ thể Cổ Phi Dương.

Phong Hoả Chi Kiếp!

Cổ Phi Dương đã tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên rồi.

Trông thấy vậy, Cổ Vũ Luân cũng thở phào một hơi.

Tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên cùng thực lực và thiên bẩm vốn có của Cổ Phi Dương, lần này, Mục Vỹ chết chắc rồi.

“Xin lỗi nha!”

Mục Vỹ nhìn Cổ Phi Dương rồi nói trước.

“Ngươi xin lỗi cái gì?”

“Xin lỗi vì đã cướp hết mọi thứ của ngươi, khiến ngươi thẹn quá hoá giận!”

Đoàng!

Câu nói của Mục Vỹ như một tiếng nổ.

Cổ Phi Dương tức giận nói: “Ngươi khỏi cần xin lỗi ta! Trận chiến hôm nay, Cổ Phi Dương ta sẽ chứng minh bản thân mình, nếu thua thì chết cũng được. Còn ta mà thắng thì truyền kỳ về ngươi sẽ kết thúc tại đây!”

Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ rồi bùng cháy ý chí chiến đấu.

Lúc này, không ai dám tiến lên cản hắn ta nữa.

Thân phận thế tử nhà họ Cổ của hắn ta cũng đủ để mọi người lùi bước rồi.

Vút, kiếm Khổ Tình đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ.

Một người một kiếm là đủ rồi.

Dù Cổ Phi Dương đã tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, vượt qua Phong Hoả Chi Kiếp, nhưng Mục Vỹ vẫn phải liều thôi.

Không còn đường lui nữa rồi!

Vù vù…

Ngay sau đó, bảy đạo lông vũ nhiều màu xuất hiện quanh người Cổ Phi Dương, cùng với đó là các tiếng động vang lên.

“Thất Vũ Quy Tiên Thuật!”

Thấy sự biến đổi này của Cổ Phi Dương, Mục Vỹ buột miệng nói.

“Ngươi cũng biết ư?”

Thấy vậy, Cổ Phi Dương ngạc nhiên hỏi.

“Có gì đâu?”, kiếm Khổ Tình trong tay Mục Vỹ rung lên, hắn nói: “Không ngờ Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng truyền cho các người!”

“Xem ra ngươi cũng biết nhiều đấy nhỉ, đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng biết luôn!”

Sắc mặt Cổ Phi Dương dịu đi, hắn ta cười nói: “Lẽ ra ta và nhóm Bạch Tuyệt đều tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn rồi, tiếc là ba người họ đã chết, đều là người của núi Huyền Không nên ta đành phải báo thù cho họ thôi”.

Dứt lời, Cổ Phi Dương đã lao lên.
Chương 1102: Đánh nhau với Cổ Phi Dương

Cùng lúc đó, Mục Vỹ vung kiếm Khổ Tình chém một nhát. Kiếm phong lao thẳng về phía Cổ Phi Dương. Đến trình độ kiếm tâm tầng bảy ngày hôm nay, lĩnh ngộ cao thâm về kiếm thuật cũng như đủ loại kỳ ngộ trong Thần Không Bảo Động đã giúp hiểu biết của hắn về kiếm pháp lên một tầng cao mới.

Thấy Mục Vỹ vung kiếm tấn công, Cổ Phi Dương đưa tay sang hông rút một thanh trường kiếm ra.

"Ngươi cũng dùng kiếm sao?"

"Có thể kiếm pháp của ta mạnh hơn ngươi đấy!"

Cổ Phi Dương nở nụ cười tự tin và xông tới.

Hai bóng dáng lao vào đánh nhau.

Cùng thời điểm, khắp nơi trên đảo Lạc Hồn đều là hình ảnh các võ giả giao chiến với nhau.

Trong năm năm phát triển, tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên của Huyết Minh tương đối khắt khe nên đến nay chỉ có khoảng mấy nghìn người.

May thay có thêm người của Thiên Kiếm Sơn ở đảo Huyết Sát gia nhập nên vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ được.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục thế này thì nhất định các võ giả cảnh giới Vũ Tiên và cảnh giới Thông Thần sẽ không cầm cự nổi nữa.

"Giết!"

Giữa lúc ấy, một loạt tiếng hô bỗng truyền tới từ biển.

"Đảo Linh Sư thuộc bảy mươi hai hải đảo Nam Hải tới cứu viện Huyết Minh!"

"Đảo Phá Hài tới tiếp viện Huyết Minh!"

"Đảo Linh Luân tới tiếp viện Huyết Minh!"

Trong lúc nhất thời, từng tiếng gào thét vang lên nối tiếp nhau. Một đám người từ biển ồ ạt xông vào và gia nhập vào cuộc chiến.

Không ngờ trong bảy mươi hai hải đảo Nam Hải, có đến năm mươi tư hòn đảo cử người đến đây.

Những ai sinh sống tại Nam Hải đều biết rằng Huyết Minh là tổ chức quản lý gần như toàn bộ mọi hoạt động buôn bán của họ.

Nếu như Huyết Minh bị tiêu diệt thì sẽ có một lỗ hổng lớn trong chuỗi kinh doanh tại đây.

Quan trọng nhất là cùng một giá trên thị trường nhưng linh đan, linh khí được sản xuất từ Huyết Minh có phẩm chất tốt hơn so với những nơi khác thấy rõ. Năm năm qua, chính chỗ linh đan và linh khí này đã đem lại thay đổi nghiêng trời lệch đất cho bảy mươi hai hải đảo Nam Hải.

Bọn họ làm vậy không phải giúp Mục Vỹ mà là giúp chính mình.

Giả sử Huyết Minh không còn tồn tại, Nam Hải sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho các thế lực và gia tộc lớn một lần nữa.

Sau khi cảm nhận được hạnh phúc của việc lấy lại tự do, họ nhất quyết không cho phép điều này xảy ra!

Thà liều chết đánh một trận sống mái, giành giật cơ hội sống vì Huyết Minh, vì bản thân còn hơn là lại bị người khác gọi là bọn Nam Man, bị xem như bọn đần độn và phải bán các bảo bối quý giá trong vùng biển rộng bao la của Nam Hải với giá thấp.

"Xem ra năm năm qua ngươi cố gắng thu phục nhân tâm đấy nhỉ!"

Nhìn các võ giả của bảy mươi hai hải đảo đang chạy đến, Cổ Phi Dương cười nhẹ: "Ngay cả đảo Bà La, đảo Quỷ Khô từng làm tay sai cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các cũng tới đây giúp ngươi! Chịu khó đấy!"

"Ăn ngay ngồi chính được lòng người!"

Mục Vỹ đáp lời: "Ta làm ăn công bằng với bảy mươi hai hải đảo nên họ đều ủng hộ ta. Nếu như núi Huyền Không các ngươi cũng công tâm như vậy thì người ta đã không gọi các ngươi là thế lực hùng mạnh nhất nhưng bằng mặt không bằng lòng rồi".

"Ăn ngay ngồi chính được lòng người?", Cổ Phi Dương phì cười, vẻ mặt hắn ta đầy chế giễu.

“Mục Vỹ, bộ ngươi là con nít mới lên ba hả?”, Cổ Phi Dương giễu cợt: "Từ trước đến nay, quy tắc của thế giới võ giả luôn là mạnh được yếu thua, kẻ mạnh có tiếng nói và có quyền lợi ban hành quy tắc cũng như thay đổi quy tắc!"

"Đương nhiên ta biết điều đó!"

Mục Vỹ vung trường kiếm lên, ngạo nghễ nói: "Vậy nên ta sẽ trở thành người mạnh nhất để ban hành quy tắc mà theo ta là phù hợp nhất".

Câu vừa dứt, hai bóng người lại lao vào đánh.

Cổ Phi Dương chính là cường giả hàng đầu đã tu luyện đến tầng mười cảnh giới Vũ Tiên, vượt qua Phong Hỏa Chi Kiếp, trong khi Mục Vỹ chỉ mới lĩnh ngộ bí ẩn của pháp tắc không gian.

Hai người giao chiến với nhau, từ đầu đến cuối Mục Vỹ luôn bị kìm kẹp gắt gao. Đây là điều quá rõ ràng.

Nhưng dù áp chế được hắn, kiếm của Cổ Phi Dương lại không tài nào phá vỡ nổi thế kiếm của Mục Vỹ.

Một tiếng keng vang lên, thanh kiếm trong tay hắn ta bị Mục Vỹ gạt ra.

Hai bóng người vừa đánh nhau đã tách ra trong chốc lát.

Nhưng lần này, Mục Vỹ lại nhìn Cổ Phi Dương và mỉm cười.

Hắn ta lên tiếng: "Mục Vỹ, ta đã nhìn thấu kiếm thuật của ngươi rồi, hiệp tiếp theo ngươi chỉ có nước chịu chết thôi!"

"Trùng hợp quá, ta cũng muốn nói câu này với ngươi!"

Nói xong, hai người nhìn nhau, bầu không khí đầy mùi thuốc súng.

Giờ đây, cả hai đều chuyển sang dùng một bộ kiếm thuật khác.

Phút chốc, kiếm của Cổ Phi Dương tỏa ra khí thế mạnh mẽ và đầy nghênh ngang.

Thanh kiếm của Mục Vỹ ở đối diện thì phát ra ánh sáng không gì sánh bằng.

Hắn biết trong Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ẩn chứa một loại kiếm thuật có uy thế tột bậc.

Một khi thi triển nó ra thì tất cả chỉ là không khí trong mắt người thi triển!

Kiếm thuật này thật sự rất hùng mạnh và sắc bén.

Nếu đối thủ là người khác thì chắc chắn Cổ Phi Dương sẽ thắng lợi một cách vinh quang.

Nhưng Mục Vỹ đã thấy được sự ảo diệu trong kiếm thuật của hắn ta, đương nhiên sẽ không đi theo kiếm pháp của hắn ta nữa.

Trường kiếm giương cao, Nguyên Cầu chín màu ầm ầm ngưng tụ.

Tiếng vù vù xoay quanh Nguyên Cầu chín màu, tốc độ vung trường kiếm của Mục Vỹ ngày một chậm dần.

Nhưng Nguyên Cầu chín màu bỗng nhiên hình thành lên phía trước kiếm Khổ Tình, đường kiếm chậm rãi như ẩn chứa những động tác khác nhau.

Thấy cảnh này, Cổ Phi Dương khịt mũi khinh thường, thẳng tay giết tới.

Keng...

Nhưng ngay sau đó, kiếm của hắn ta hoàn toàn dính vào trường kiếm của Mục Vỹ ngay khi chạm đến.

Đáng kinh ngạc là sau khi bị dính vào kiếm của Mục Vỹ, tốc độ của trường kiếm cũng trở nên chậm theo.
Chương 1103: Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp

"Chuyện gì thế này!"

Khung cảnh này nói cho Cổ Phi Dương biết rằng mình không còn khống chế trường kiếm của mình được nữa.

Mà trái lại nó còn liên tục xoay tròn theo kiếm của Mục Vỹ.

Hắn ta muốn vứt kiếm nhưng không cách nào làm được.

Giờ phút này, thanh kiếm của Mục Vỹ chẳng khác gì nam châm hút chặt kiếm của Cổ Phi Dương.

"Thất Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mang ý nghĩa kiếm một khi rời vỏ chính là vô địch, tin chắc rằng sẽ chiến thắng mọi đối thủ. Ngươi lĩnh hội nó rất tốt, có thể là hoàn toàn không có lỗ hổng nào!"

Mục Vỹ vừa nhìn Cổ Phi Dương vừa chậm rãi lắc trường kiếm, cười nói: "Chỉ tiếc một chỗ là quá hoàn hảo!"

Vừa nói xong, hắn đột nhiên đẩy mạnh kiếm vào trường kiếm của Cổ Phi Dương. Khoảnh khắc ấy, tốc độ thanh kiếm trong tay Mục Vỹ bất chợt tăng nhanh.

Sau một tiếng phập, Cổ Phi Dương bị kiếm đâm vào tim, máu bắn ra ngoài dữ dội.

"Ha ha..."

Những vào lúc đó, hắn ta thình lình cười lạnh.

"Mục Vỹ, ngươi quá tự tin!"

Kiếm của Mục Vỹ đã đâm xuyên tim Cổ Phi Dương, nhưng lúc này vẻ mặt hắn ta trông không hề đau đớn chút nào mà trái lại còn nhếch mép.

Lại một tiếng phập truyền đến, Cổ Phi Dương giơ kiếm đâm vào bụng Mục Vỹ.

Cổ Phi Dương vẫn chưa chết ư!

Sao có thể!

Cảm nhận được cơn đau nhức nhối nơi bụng, Mục Vỹ rút kiếm Khổ Tình ra. Hai người nhanh chóng lùi ra sau, người thì bị đâm vào tim, người thì bị đâm vào bụng.

Mục Vỹ cứ đinh ninh Cổ Phi Dương chắc chắn phải chết sau khi trúng một nhát ngay tim của mình, sao lại chưa chết chứ?

"Ngươi thắc mắc vì sao ta không chết phải không?"

Cổ Phi Dương lau máu bên khóe miệng rồi mỉa mai cười: "Đó là vì tim ta không phải ở bên trái!"

Hắn ta chỉ vào ngực phải của mình một cách đắc ý.

Tim ở bên phải ư?

Mục Vỹ vô cùng ngạc nhiên.

Thế mà cũng gặp được người có tim nằm bên phải bẩm sinh, thật sự chẳng biết nói gì.

"Nhưng mà phải công nhận khả năng phòng ngự của ngươi tốt thật, không hổ là đã được hóa rồng. Thảo nào Huyền thúc thúc và những người khác không muốn giết ngươi mà thèm thuồng thể xác của ngươi!"

Cổ Phi Dương nhìn trường kiếm và vứt kiếm sang một bên với gương mặt tươi cười.

"Không thể không nói kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, ta không bằng ngươi ở chỗ đó, nhưng bàn về thực lực thì ta vẫn nhỉnh hơn nên..."

Cổ Phi Dương nói chưa hết lời nhưng đã hành động.

Bảy chiếc lông vũ nhiều màu xoay quanh người hắn ta tụ lại thành một đóa hoa sen lung linh trong chớp mắt. Hoa sen bảy sắc xoay tròn và bộc phát ra vầng hào quang xa vạn trượng.

Giây phút ấy, Cổ Phi Dương buộc phải thừa nhận rằng mình hoàn toàn không có đường thắng nếu dựa vào kiếm thuật!

Nhưng hắn ta sẽ không nhận thua, thực lực của hắn ta vượt xa Mục Vỹ cơ mà!

Cổ Phi Dương tin tưởng bản thân là một cường giả hùng mạnh, từ khi sinh ra đã thế, và tiên thuật mà bản thân tu luyện cũng tiếp thêm sức mạnh cho hắn ta.

Thấy cảnh này, Mục Vỹ dứt khoát cất kiếm đi.

Tiên thuật ư?

Hắn không cho rằng tiên thuật mạnh hơn Vạn Cổ Huyết Điển của Huyết Kiêu.

Trong chốc lát, huyết khí từ từ tràn ngập quanh thân Mục Vỹ.

"Ngươi biết dùng bí pháp của đảo Huyết Sát à?", hành động của hắn làm Cổ Phi Dương ngẩn người.

"Không chỉ biết dùng mà còn dùng rất thành thạo!"

Vừa nói xong, Mục Vỹ tung một trảo.

"U Minh Quỷ Trảo!"

"Vô Tương Quỷ Thủ!"

"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"

Ba đòn tấn công gần như được phát ra từ bàn tay của Mục Vỹ cùng một lúc, chúng đều mang sức mạnh to lớn hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Chúng nó đánh thẳng vào Cổ Phi Dương nhưng toàn bộ đều bị hoa sen bảy màu đỡ lấy.

Nhưng cùng lúc đó, hoa sen bảy màu ở trước người hắn ta nhuốm một chút màu đỏ của máu.

"Cút đi!"

Thấy hoa sen bảy màu dính máu, Cổ Phi Dương nổi cơn thịnh nộ.

Hắn ta vỗ tay phóng chân nguyên hùng hậu vào hoa sen.

Cổ Phi Dương làm vậy là để loại trừ huyết khí ra khỏi hoa sen bảy màu.

Nhưng không được!

Màu máu vẫn dính khư khư trên đó, không tài nào xóa bỏ nổi.

"Ngươi chán sống rồi!"

Cảnh tượng này làm nét mặt Cổ Phi Dương trở nên lạnh lùng, hắn ta điều khiển hoa sen bảy màu bay tới chỗ Mục Vỹ.

"Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp!"

Sau khi Cổ Phi Dương thét lên, hoa sen bảy màu lập tức hóa thành bảy chùm sáng, toàn bộ đi xuyên qua không gian và lao về phía Mục Vỹ như sao băng.

"Huyết Mệnh Thiên Luân!"

Ở bên kia, Mục Vỹ đã chuẩn bị phản công sẵn.

Một đạo huyết luân thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

Âm thanh choang choang choang truyền đến, bảy chùm sáng bị huyết luân ngăn trở. Mục Vỹ cũng liên tục bị đẩy lùi dưới tác động của cú va chạm dữ dội kia.

Thậm chí hai tay hắn bị cắt một đường, máu tươi rỉ ra.

Mục Vỹ biết rất rõ thân thể mình sau khi hóa rồng rắn chắc đến mức nào.

Mặc dù hiện tại hắn chỉ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám nhưng kể cả Cổ Phi Dương cũng thua kém hắn về độ cứng của cơ thể.

Nhưng với độ cứng như thế mà Mục Vỹ vẫn bị Cổ Phi Dương đâm trúng, đấy là trong trường hợp đã có Huyết Minh Thiên Luân đón đỡ.

Chiêu Thất Vũ Hóa Thiên Kiếp này khiếp thật!
Chương 1104: Cửu Nguyên Huyết Luân

Mục Vỹ thở hồng hộc, toàn thân trở nên căng thẳng.

Nếu là trong quá khứ thì đương nhiên là hắn chẳng đếm xỉa gì đến Thất Vũ Quy Tiên Thuật này, nhưng giờ đây, hắn buộc phải cẩn thận với nó!

Cổ Phi Dương đã thể hiện trọn vẹn sự thành thạo và khả năng sử dụng Thất Vũ Quy Tiên Thuật của mình cho Mục Vỹ thấy. Hắn ta tài giỏi hơn những đệ tử trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn rất nhiều.

Cái danh đầu bảng Thiên Mệnh trước đây của người này đúng là không ngoa chút nào.

Xem ra người này không dùng hết toàn bộ thực lực trong lúc giao chiến với Dao Nhi.

"Mục Vỹ, ngươi đã phục chưa?"

Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ và nói bằng khuôn mặt đầy ngạo mạn: "Nếu ta nhớ không lầm thì xưa kia ngươi dùng Huyết Mệnh Thiên Luân để giết Bạch Tuyệt, nhưng bây giờ Huyết Mệnh Thiên Luân của ngươi chẳng thể đả thương ta!"

"Sự khác biệt giữa ta và Bạch Tuyệt nằm ở chỗ này đây!"

"Nói vậy là ngươi chắc chắn Huyết Mệnh Thiên Luân là chỗ dựa lớn nhất của ta khi ta giết Bạch Tuyệt sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Thấy Mục Vỹ khăng khăng không chịu thừa nhận, Cổ Phi Dương cười khẩy lắc đầu.

"Sao ngươi phải cố chấp như thế chứ? Nếu như ngươi gia nhập núi Huyền không, Cổ Phi Dương ta đây đứng nhất thì không ai cướp được vị trí thứ hai của ngươi với năng lực đó đâu. Biết đâu được mai này ngươi còn được tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nữa kìa!"

Mục Vỹ trào phúng: "Vậy cũng được sao? E là ta đứng thứ hai xong vù một cái biến thành yêu quái lông xanh quá?"

Thấy biểu cảm trêu tức ấy, Cổ Phi Dương biết mình không thuyết phục được hắn.

Lông vũ bảy màu lại ngưng tụ, hắn ta bay lên trời.

Lần này Cổ Phi Dương không muốn nương tay nữa!

Thất Vũ Quy Tiên Thuật chính là bí thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, nếu như hắn không thể tu luyện đến trình độ viên mãn thì cơ hội gia nhập Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng sẽ tan thành mây khói!

"Thất Vũ Quy Tiên, ta phải thành tiên!"

Cổ Phi Dương khẽ quát một tiếng, lông vũ bảy sắc quanh thân mau chóng hóa thành bảy chùm sáng.

Những chùm sáng ấy ngưng tụ trên tay, chân, bụng, ngực và trán của hắn ta.

Trong giây lát, toàn thân Cổ Phi Dương tỏa ra khí chất xuất trần y hệt tiên nhân.

"Thất Vũ Sát!"

Hắn ta tăng tốc, ý chí chiến đấu mãnh liệt khiến Cổ Phi Dương như hóa thân thành Cửu Thiên Chân Long bay lượn trên bầu trời.

"Phù!"

Thầm thở hắt ra, huyết quang xuất hiện xung quanh cơ thể Mục Vỹ.

Huyết Mệnh Thiên Luân lại hiện ra một lần nữa.

"Ngươi vẫn chưa hết hi vọng à?"

Bỗng dưng thấy Mục Vỹ vẫn sử dụng Huyết Mệnh Thiên Luân trong khi mình đã ngưng tụ ra Thất Vũ Sát, trên mặt Cổ Phi Dương lộ vẻ trào phúng.

Những năm gần đây hắn ta mặc kệ Mục Vỹ chiếm hết nổi bật nhưng điều đó không có nghĩa rằng lòng hắn ta bình thản không gợn sóng.

Ngược lại, Cổ Phi Dương rất mong chờ, mong chờ Mục Vỹ sẽ sáng tạo thêm nhiều kỳ tích nữa.

Bởi vì bản thân hắn ta đã có quá nhiều giai thoại rồi, dù có thêm thì các thiên tài tiểu thế giới Tam Thiên cũng đã quá quen thuộc nên sẽ không tỏ vẻ ngạc nhiên gì nữa.

Nhưng nếu hiện tại có thêm một thiên tài khác, mà thiên tài này cũng tạo ra một loạt kỳ tích và bị Cổ Phi Dương tự tay băm ra làm trăm mảnh thì tên tuổi của hắn ta nhất định sẽ trở thành bức tường thành của tiểu thế giới Tam Thiên.

Một bức tường thành không ai có thể vượt qua trong suốt hàng chục triệu năm!

"Thất Vũ Trảm!"

Thấy Mục Vỹ không biết sống chết như thế, Cổ Phi Dương thầm quát khẽ. Sau Thất Vũ Sát, hắn ta tấn công về phía Mục Vỹ với chiêu Thất Vũ Trảm.

Nhưng giờ phút này, Huyết Mệnh Thiên Luân sau lưng Mục Vỹ đã thành hình, tinh huyết được ngưng luyện, huyết luân đầy khát máu.

Tuy nhiên, sau khi ngưng tụ ra huyết luân, người hắn bỗng nhiên run rẩy.

Cửu Nguyên Cầu hiện ra.

"Cổ Phi Dương, đây là chiêu thức Cửu Nguyên Huyết Luân do ta tự nghĩ ra. Không biết ngươi có chống lại được không!"

Thấy Cổ Phi Dương lao tới, Mục Vỹ thầm cười khẩy.

Từ lâu hắn đã nghĩ tới một điều, đó là Vạn Cổ Huyết Điển là tâm huyết trọn đời của Huyết Kiêu nhưng y không xưng bá chỉ dựa vào Vạn Cổ Huyết Điển.

Thế nên có một suy nghĩ trong đầu Mục Vỹ thế này, rằng kết hợp những loại sức mạnh khác với sức mạnh huyết mạch của Vạn Cổ Huyết Điển.

Sự kết hợp này sẽ sinh ra hiệu ứng bất ngờ và đầy rúng động.

Và hiệu ứng này sẽ được Mục Vỹ thi triển lần đầu vào ngày hôm nay.

"Cửu Nguyên Huyết Luân, Huyết Xuất Cửu Nguyên!"

Sau khi quát lớn, Nguyên Cầu chín sắc bên cạnh Mục Vỹ lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chín loại nguyên tố kim, mộc, thủy, vân vân nhập làm một thể.

Phút chốc, chín Nguyên Cầu xoay tròn xung quanh Huyết Luân. Âm thanh cộc cộc cộc như tiếng gõ cửa vang lên, Cửu Nguyên Cầu ầm ầm khảm vào trong Huyết Luân.

Huyết Luân khổng lồ ngưng tụ thành một thể với Nguyên Cầu.

Một đòn tấn công mới đã được hình thành - Cửu Nguyên Huyết Luân!

"Giết!"

"Giết!"

Hai bóng người lao ra gần như cùng lúc.

Tiên huyết toàn thân Cổ Phi Dương dâng trào mãnh liệt, ý chí chiến đấu cũng sục sôi. Hắn ta không ngờ Mục Vỹ còn có thủ đoạn này. Tự nghĩ ra võ kỹ ư?

Giỏi thật!

Nhưng thế thì giết mới hay!

Trong chớp mắt, hai bóng dáng một thì như tiên nhân giáng trần, một thì đầy chính khí và ngang nhiên như Tu La nơi địa ngục.

Bành...

Ầm ầm...

Hai tiếng nổ đồng thời truyền đến. Cú va chạm dữ dội ấy đến mức chẳng khác gì cuộc quyết chiến giữa các cường giả cảnh giới Sinh Tử.

Trận chiến quyết liệt này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ai thắng ai thua sẽ được quyết định ngay lúc này!

"Ha ha... Ha ha..."

Một tiếng cười sặc sụa đầy huênh hoang vang lên giữa bầu trời.

Cổ Phi Dương!

Tiếng cười lớn đến mức làm người khác đau hết cả tai, và nó phát ra từ Cổ Phi Dương.

"Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!"
Chương 1105: Cổ Phi Dương chết

Cổ Phi Dương cười sằng sặc rồi nhìn đại điện ở phía trước Huyết Điện bên dưới với vẻ đắc ý. Nơi đó là một người vừa rơi uỳnh xuống đất và ngã vào bậc thang. Xương cốt toàn thân hắn như bị gãy, người bê bết máu.

"Ngươi không thấy mình tự tin quá rồi sao?"

Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ lại đứng dậy khỏi bậc thang, nhìn Cổ Phi Dương.

"Đòn tấn công của ngươi dừng tại đây, nhưng của ta vẫn chưa hết!"

Vừa nói xong, hắn đứng dậy, sống lưng thẳng tắp.

"Nổ!"

Mục Vỹ chắp hai tay vào nhau, một luồng niệm lực được sinh ra.

Luồng niệm lực ấy quấn quanh Cổ Phi Dương. Trong chốc lát, Nguyên Cầu chín màu vốn đã nổ tung đột nhiên tiếp tục ngưng tụ ở bên cạnh Cổ Phi Dương.

Nhưng lần này sự ngưng tụ ấy còn ẩn chứa sức công phá rất lớn.

"Không!"

Thấy Nguyên Cầu chín màu bao phủ toàn bộ cơ thể mình, Cổ Phi Dương gào thét.

"Lão tổ tông, cứu con!"

"Muộn rồi!"

Mục Vỹ nói câu ấy rồi nhếch môi cười.

Uỳnh!

Trong phút chốc, cú bạo tạc nổ ra làm chấn động cả đảo Lạc Hồn.

Một cú nổ long trời lở đất!

Nhưng hình ảnh này còn rúng động hơn nữa!

Cổ Phi Dương chết rồi.

Người khác vốn đã thấy không tưởng tượng nổi về việc trước đây Mục Vỹ có thể giết chết Cực Thánh Tân một cách dễ dàng.

Thế mà giờ đây hắn còn giết cả Cổ Phi Dương, đúng là khó tin!

Cổ Phi Dương chính là đệ nhất thiên tài của nhà họ Cổ, hơn hết là đệ nhất thiên tài của núi Huyền Không!

Đến cả một người như thế mà cũng chết trong tay Mục Vỹ.

Quan trọng nhất là Mục Vỹ chỉ mới tu luyện đến tầng tám cảnh giới Vũ Tiên, lĩnh ngộ pháp tắc không gian mà thôi.

Xem ra hiện tại chỉ có cường giả cảnh giới Sinh Tử mới có thể lấy mạng Mục Vỹ nổi.

"Phi Dương!"

Nhìn thấy hình ảnh ấy, trái tim Cổ Vũ Luân gần như tan nát.

Có thể nói Cổ Phi Dương là người có triển vọng trở thành thiên chủ tương lai của núi Huyền Không nhất hiện nay.

Sau khi Huyền Vô Tâm, Bạch Tuyệt và Cực Thánh Tân chết, hắn ta không còn đối thủ cạnh tranh nào nữa.

Thế nhưng bây giờ hắn ta cũng chết luôn rồi!

Tim Cổ Vũ Luân nhói đau như bị dao cắt.

"Trưởng lão núi Huyền Không nghe lệnh, tiêu diệt Mục Vỹ bằng mọi giá, ngay bây giờ, lập tức!"

Bình thường Cổ Vũ Luân không hay lộ diện như ba hộ pháp khác của núi Huyền Không, hơn nữa còn nổi tiếng là người nho nhã lịch sự, vậy mà giờ đây khuôn mặt ông ta nhăn nhó đầy dữ tợn.

Ai cũng biết rằng vị hộ pháp núi Huyền Không này nổi cơn tam bành rồi.

Cổ Vũ Luân trút toàn bộ cơn phẫn nộ lên đối thủ của mình .

Sau ba tiếng soạt soạt soạt, từng người bỏ qua đối thủ của mình mà xông về phía Mục Vỹ.

Ban đầu số lượng võ giả của các thế lực lớn hợp tác với núi Huyền Không vốn đã nhiều hơn số thành viên trong Huyết Minh, mặc dù có thêm bảy mươi hai hải đảo giúp đỡ nhưng sáu thế lực lớn vẫn chiếm thế thượng phong.

Hiện giờ, nhận được lệnh của Cổ Vũ Luân, bọn họ nào dám lười biếng.

Thoáng chốc, khoảng hơn mười trưởng lão tầng chín, tầng mười cảnh giới Vũ Tiên lao tới chỗ Mục Vỹ.

Trận đánh với Cổ Phi Dương có thể nói đã rút cạn phần lớn sức mạnh và tinh huyết của hắn, lúc này hắn đã kiệt sức.

Nhưng hắn vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Sau khi đồng thời nuốt ba viên Hư Tiên Đan do mình luyện chế, khí tức của Mục Vỹ tăng mạnh lên đáng kể.

Âm thanh sột soạt vang lên không ngừng, ngày càng nhiều người chạy tới chỗ Mục Vỹ dù cho bị người Huyết Minh ngăn cản.

Bấy giờ, tất cả mọi người đều đã thấy rõ Mục Vỹ mới là trung tâm của cuộc chiến này.

Một khi giết chết Mục Vỹ, tất cả liên minh sẽ sụp đổ.

Họ hiểu điều đó, sao Mục Vỹ lại không?

Sau khi nuốt ba viên Hư Tiên Đan, Mục Vỹ lại lấy kiếm Khổ Tình ra, hoàn toàn không có thời gian cẩn thận cảm ngộ.

Một thanh kiếm khác tiếp tục hiện ra trong tay hắn.

Hư Tiên Khí!

Với hai thanh Hư Tiên Khí và cơ thể nhuốm máu, Mục Vỹ lúc này như hóa thành Tu La của sự hủy diệt.

"Giết!"

Sợ ư?

Mục Vỹ chưa từng biết sợ là gì!

Từ trước đến nay, hắn luôn theo đuổi sự tự do.

Và hắn cũng biết đó là nguyên nhân dẫn đến cục diện hôm nay.

Một điều nhịn, chín điều lành.

Nhưng có một điều Mục Vỹ rõ hơn hết đó là một số việc hắn từng thấy và trải qua, thế nên hắn không thể nào nhịn nổi!

Nếu có ai đó giết huynh đệ ngươi, trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng mà ngươi còn phải quỳ lạy xin tha, mà cười xởi lởi một cách giả tạo thì thà chết luôn cho rồi.

Võ đạo là gì?

Võ đạo của Mục Vỹ chính là tùy tâm sở dục!

Càng ngày càng nhiều người tới bao vây nhưng các trưởng lão và võ giả tầng tám, tầng chín cảnh giới Vũ Tiên đều không thể dùng sức mạnh không gian và thời gian để khống chế hắn.

Sau quá trình hóa rồng, Mục Vỹ đã dung nhập trọn vẹn mắt rồng vào trong cơ thể mình, những người khác muốn khống chế được hắn thì khó như lên trời, trừ khi là võ giả cảnh giới Sinh Tử!

Thấy mấy chục người chạy tới hòng giết mình, một tia giễu cợt hiện lên trong mắt Mục Vỹ.

"Núi Huyền Không đáng chết. Hôm nay, dù ta chết tại đây cũng phải tiêu diệt núi Huyền Không!"

Hắn cười lạnh rồi vung hai thanh kiếm đang cầm.

Lần này Mục Vỹ không dám thả lỏng. Hắn né tránh bọn trưởng lão cảnh giới tầng mười và chỉ chọn xuống tay với võ giả, trưởng lão tầng tám.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom