-
Chương 1091-1095
Chương 1091: Mất hết rồi
Hai cường giả tuyệt thế cảnh giới Sinh Tử lao vào nhau với khí thế không hề nhượng bộ.
Còn lúc này, Chu Tử Kiện và gần nghìn Thiên Kiếm Tử và trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn chia nhau ra chém giết điên cuồng ở mười ngọn núi lớn.
Bọn họ đã trút hết mối hận trong suốt những ngày qua xuống võ giả của bốn gia tộc lớn.
Sau vụ nổ của Tịch Diệt Chiến Lôi, đội quân hơn hai mươi nghìn chỉ còn lại vài nghìn.
Ngay sau đó là một cảnh tượng giết chóc.
Trận chiến này diễn ra suốt cả một đêm.
Tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Khi mặt trời ló dạng, máu nhuộm mọi nơi, màu hồng nhạt của máu nối liền với ánh sáng mặt trời.
Nhóm Chu Tử Kiện dẫn người của Thiên Kiếm Sơn đứng trên Thiên Kiếm Phong nhìn mấy trăm ngọn núi của mình mà rơi lệ.
Đây là nguồn cội của họ, nhưng hôm nay đã biến thành địa ngục rồi.
“Đi thôi!”
Thiên Ngọc Tử nhìn mọi người rồi thở dài thườn thượt.
Chuyện đến nước này, họ không còn đường lùi nữa.
Nếu một tốp người của nhà họ Kim, Thạch và Lâm biết mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn thì chắc chắn sẽ quay lại ngay.
Nhân lực trung tâm và tài sản của Thiên Kiếm Sơn vẫn còn, như vậy họ chưa thể coi là diệt vong. Nhưng nếu cứ cố thủ ở đây thì thứ chờ đón họ sẽ là cơn giận của ba gia tộc lớn và nhà họ Chu!
Chu Trí Viễn đã bị Thiên Ngọc Tử giết vào đêm qua, Thiên Ngọc Tử cũng mất một cánh tay, nhưng vẫn có thể mọc lại được, còn Chu Trí Viễn thì chết thật rồi.
Chắc chắn nhà họ Chu sẽ phát điên lên trả thù!
Thiên Ngọc Tử phải thừa nhận là mình cần sự che chở từ Huyết Minh của Mục Vỹ.
Còn Mục Vỹ thì rất sẵn lòng.
Bây giờ, hắn đại khái đã đoán được thủ đoạn của nhà họ Chu và núi Huyền Không rồi, dẫu sao hắn cũng đã được liệt vào danh sách loại trừ của núi Huyền Không, mà nhà họ Chu chắc cũng chẳng tha cho hắn.
Giờ Huyết Minh hợp nhất với Thiên Kiếm Sơn, nếu nhà họ Chu dám tới thì cứ việc!
Nhìn Thiên Kiếm Sơn tang thương trước mặt, ai cũng thấy buồn.
“Các vị, chúng ta đi thôi!”
Thiên Ngọc Tử thở dài một hơi, sau đó nhìn các dãy núi, nói: “Thiên Kiếm Sơn chưa diệt vong, chúng ta sẽ khai phá một vùng đất mới!”
“Chưởng môn chí tôn!”
“Chưởng môn chí tôn!”
Mấy trăm người cùng đồng thanh với giọng điệu hùng tráng.
Các tiếng xé gió liên tục vang lên, mọi người rời khỏi Thiên Kiếm Sơn rồi đi về phía vùng biển Nam Hải.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, lại có những người khác bay tới Thiên Kiếm Sơn.
“Xong hết rồi!”
Thấy Thiên Kiếm Sơn hoang tàn, những người đó đờ người ra.
“Chết rồi, chết hết rồi!”
“Mau đến Thiên Kiếm Phong xem sao!”
Lập tức có người lên tiếng.
Nhưng lúc này, họ phát hiện đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong đã biến mất, ở đó không còn một ai.
“Lập tức bẩm báo cho trưởng tộc, người của Thiên Kiếm Phong đều chạy trốn cả rồi, các đệ tử ở lại thì… đều đã chết hết!”
Nhìn thi thể nằm la liệt trên núi, hầu hết đều không toàn thây, các võ giả của ba gia tộc lớn đang có mặt ở đây đều run rẩy.
Xong đời rồi!
Lần này xong đời thật rồi!
Mọi người đều đã chết cả, từ đầu tới giờ, mỗi gia tộc lớn ít nhất đã tổn thấy gần mười nghìn võ giả.
Điều đáng giận nhất là khi họ quay về gia tộc thì nhà cửa đã bị đốt sạch, không còn một thứ gì.
Đáng hận nữa là người của Huyết Minh đã bỏ đi trước khi họ về đến nơi rồi.
Người của Huyết Minh không giết người thân của họ, nhưng những võ giả dám phản kháng thì đều bị giết hết.
Khi trưởng tộc vắng mặt, hai cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất có thể coi là sói lạc giữa bầy dê, hay thậm chí là hổ lạc giữa bầy dê.
Nhưng đáng tiếc là trừ những bảo vật được giấu cực kỹ ra thì gần như đều bị cướp hết.
Rõ ràng họ tấn công Thiên Kiếm Sơn, nhưng phe được lợi lại là Huyết Minh!
Còn ngoài những người đã chết ra, Thiên Kiếm Sơn chẳng tổn thất gì.
Tích luỹ hàng nghìn năm của họ đã được Thiên Ngọc Tử mang đi, có tiền rồi thì chẳng mấy mà họ vực dậy được.
Nhưng họ thì mất hết rồi.
Nếu để ba trưởng tộc biết tin này, chắc họ sẽ chấn động đến cực điểm mất.
“Cái gì!”
Một người đứng bật dậy trong cung điện xa hoa, sau đó nhìn người trước mặt, khẽ nói: “Ngươi nói lại ta nghe!”
“Bẩm trưởng tộc, ngũ trưởng lão đã… đã chết rồi ạ! Hung thủ là Thiên Ngọc Tử!”
Người đó đứng bên dưới cách khoảng năm nét rồi sợ hãi đáp.
“Lui đi!”
Lúc này, người đang ngồi trên bảo toạ khàn giọng nói, dù đã dùng hết sức để nói ra câu này, nhưng nghe chừng vẫn rất yếu ớt, vô lực.
“Trưởng tộc bớt giận!”
Một ông lão tóc bạc ngồi phía dưới đứng dậy, chắp tay khuyên nhủ.
“Ngũ thúc chết rồi, sao ta không giận cho được!”
Chu Thiên Chính đứng bật dậy, nói: “Mục Vỹ, lại là tên khốn này, hắn muốn gây thù với chúng ta bằng được ư?”
Giọng nói trầm khàn vì dùng quá sức nên lạc giọng, khiến người ta thấy như bị xoáy vào lồng ngực.
Trước đó, Chu Á Huy và Chu Vân Văn bị Mục Vỹ xúi giục phản bội lại nhà họ Chu. Bây giờ, Chu Trí Viễn trưởng lão lại chết, sao ông ta có thể bớt giận được?
Chương 1092: Sóng ngầm
“Lập tức đến núi Huyền Không chuẩn bị tiến hành kế hoạch huyết diệt Huyết Minh, ngay lập tức!”
Chu Thiên Chính khàn giọng nói như đã dùng hết sức, ông ta mệt mỏi ngồi trên bảo toạ, không thể đứng dậy được nữa.
Cả đại sảnh dần chìm vào bầu không khí im lặng như chết chóc.
Một lúc lâu sau, Chu Thiên Chính mới đứng dậy được rồi nhìn xuống bên dưới.
“Tam trưởng lão và tứ trưởng lão hợp sức lại cũng không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận của Huyết Minh, có lẽ giờ chỉ có thiên chủ của núi Huyền Không mới làm được việc này thôi”.
“Trưởng tộc, nhưng thiên chủ sống ẩn dật đã lâu, liệu lần này sẽ ra tay chứ ạ?”, đại trưởng lão Chu Mậu cau mày hỏi.
“Dù lão ta không muốn, nhưng cũng sẽ có người ép lão ta phải xuất hiện!”
“Ai vậy ạ?”
“Mục Vỹ!”
Chu Thiên Chính cười lạnh nói: “Bất kể tên này có lai lịch thế nào, nhưng từ khi hắn tiếp cận đảo Huyết Sát, thành lập Huyết Minh rồi lôi kéo các đệ tử và trưởng lão cũ từng bị lôi ra làm thí nghiệm cho kế hoạch Huyết Thi, thì rõ ràng hắn đã đối địch với núi Huyền Không rồi!”
“Hơn nữa, tên này làm gì cũng có tính toán kỹ càng, tốc độ tăng tu vi cũng nhanh chóng mặt!”
“Các người chỉ chú ý tới việc đối thủ mà hắn đối mặt đều mạnh hơn hắn, mà quên mất không nghĩ tới việc hắn mất bao lâu để đạt đến tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên như bây giờ?”
Chu Thiên Chính nhìn mọi người rồi nói: “Nếu ta tính không nhầm thì từ lúc hắn rời khỏi Thiên Kiếm Sơn tới khi đạt đến tầng thứ bảy hình như chưa tới chín năm, hơn thế nữa hình như còn mỗi năm tăng một tầng cảnh giới. E là đến Huyền Thiên - người được coi là có thiên bẩm cao ngất trời ngày xưa cũng không làm được thế đâu!”
Nghe thấy vậy, các trưởng lão từ thấp tới cao của Chu đều gật gù.
Chu Thiên Chính nói không sai, đúng là như vậy.
Tốc độ tăng cảnh giới này phải gọi là thiên tài nghịch thiên rồi.
Chỉ tại lần nào đối thủ của Mục Vỹ cũng mạnh hơn hắn, nên bọn họ mới quên mất điều này.
“Đại ca, ý của huynh là…”
Người lên tiếng là Chu Thiên Dưỡng, nhị đương gia của nhà họ Chu.
“Huyền Thiên có thể trơ mắt nhìn một kẻ địch mạnh như vậy phát triển thêm sao?”
Chu Thiên Chính căm phẫn nói: “Bây giờ bên cạnh Mục Vỹ có ba võ giả cảnh giới Sinh Tử là Diệp Thu, Phong Ngọc Nhi và Hắc Lân, ta còn nghe nói cách đây không lâu, đảo chủ Huyết Vô Tình của đảo Huyết Sát cũng tiến vào cảnh giới này rồi!”
“Bốn võ giả cảnh giới Sinh Tử, thêm bốn đại trưởng lão cũ của núi Huyền Không là Đông Minh, Tập Lung nữa thì dù ngoài mặt thực lực của Huyết Minh cũng thường thôi, nhưng thực chất họ không kém gia tộc ta là bao đâu!”
Chu Thiên Chính thở dài nói.
“Điểm trí mạng nhất là bây giờ, Mục Vỹ có thể luyện chế Hư Tiên Khí!”
“Đến núi Huyền Không cũng không thể chấp nhận được điều này!”
Chu Thiên Chính vừa nói dứt lời, mấy chục trưởng lão của nhà họ Chu đều cảm thấy gai hết cả lưng.
Chu Thiên Chính không hổ là trưởng tộc của nhà họ Chu, chỉ với vài câu nói mà ông ta đã phân tích cụ thể tình hình hiện tại của Huyết Minh rồi.
Điều này khiến bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Mới có năm năm thôi.
Nếu thêm năm năm, năm trăm năm nữa thì Huyết Minh còn lớn mạnh đến đâu.
Quan trọng nhất là Mục Vỹ, bây giờ hắn đã có thể luyện chế Hư Tiên Khí, vậy mười năm, một trăm năm nữa thì thế nào?
Thêm việc tăng tu vi thần tốc, mười năm, một trăm năm nữa, Mục Vỹ sẽ đột phá đến cảnh giới nào? Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất hay thứ bảy?
“Thôi, bây giờ chắc núi Huyền Không còn lo hơn chúng ta nhiều. Huyết Minh mà trỗi dậy thì không để mắt đến chúng ta nữa đâu, với loại người kiêu ngạo như Mục Vỹ thì mục tiêu của hắn sẽ là núi Huyền Không!”
Chu Thiên Chính lắc đầu nói: “Nhưng lần này, Mục Vỹ lại dám giết ngũ trưởng lão của nhà họ Chu chúng ta ở Thiên Kiếm Sơn, mối thù này ta nhất định phải tính sổ với hắn”.
“Hạ lệnh xuống dưới, triệu tập toàn bộ đệ tử đang ở bên ngoài của nhà họ Chu về, các trưởng lão và đệ tử từ cảnh giới Vũ Tiên trở lên đều phải về gia tộc”.
“Vâng!”
Thấy sắc trời bên ngoài tối sầm, Chu Thiên Chính mấp máy môi.
“Mục Vỹ, nhà họ Chu ta không chế ngự được ngươi, nhưng có người sẽ làm được!”
Xẹt, bên ngoài đại điện vang lên tiếng tí tách.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Cùng lúc đó, tại núi Huyền Không!
Nội bộ núi Huyền Không nối liền với sườn núi cùng tên, giữa các ngọn núi là một chiếc cầu được làm bằng ngọc, khiến cả quần thể núi trở nên kiên cố.
Lúc này, có bốn người đang đứng trên một ngọn núi.
Bọn họ đứng bên ngoài một hang động, sau đó nhìn vào cửa hang với vẻ lễ phép.
“Thiên chủ, lần này ba gia tộc lớn bắt tay với nhà họ Chu đối phó với Thiên Kiếm Sơn phải nói là thất bại thảm hại, thậm chí nhà họ Chu còn mất một trưởng lão cảnh giới Sinh Tử, nhà họ Thạch, Lâm và Kim thì đã bị vơ vét sạch sẽ của cải”.
Cực Vũ Thắng đứng ngoài cửa hang rồi chắp tay nói: “Lần này, chúng ta đã trúng kế của Mục Vỹ rồi!”
“Mục Vỹ, lại là hắn!”
Trong hang vọng ra một giọng nói.
“Thiên chủ, Mục Vỹ đã dùng kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, quan trọng nhất là đến Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim cũng bị hắn thao túng, thật sự quá khó tin!”
Người lên tiếng mặc y phục màu trắng rất xuất trần, gương mặt khôi ngô, ngũ quan rõ ràng, từng cái giơ tay nhấc chân đều có vẻ tiêu sái.
Đây chính là Bạch Vô Song - một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không.
Chương 1093: Lập kế sách
“Lần trước, hắn đã cướp Bắc Minh Hàn Giáp của Hàn Doãn, sau đó sửa lại thành Hư Tiên Khí, không thể tưởng tượng nổi!”
Một người đàn ông mặc áo bào tím ngạc nhiên nói: “Điều này chứng tỏ hắn đã có bản lĩnh luyện chế Hư Tiên Khí rồi”.
“Cổ Vũ Luân nói đúng đấy!”
Một người đàn ông trung niên khác mặc áo xanh nói: “Cả thiên bẩm và tài năng của người này đều phi thường, chúng ta nhất định phải đề phòng!”
Từng câu từng chữ của bốn đại hộ pháp đều xoay quanh Mục Vỹ.
“Nếu vậy thì xử lý thôi!”
Một giọng nói hờ hững lại vọng từ trong hang ra.
“Nhưng hắn lại trốn trong Huyền Minh Tru Tiên Trận, trận pháp này có uy lực mạnh mẽ, rất khó phá vỡ!”, Cực Vũ Thắng cúi đầu nói.
“Huyền Cực Không!”
Người trong hang gọi.
“Có!”
Người đàn ông mặc áo xanh khom người xuống.
“Ngươi hãy mang Phá Thiên Thoa đi!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, bốn vị hộ pháp đều sững người.
Phá Thiên Thoa!
Để đối phó Mục Vỹ, thiên chủ đã dùng tới Phá Thiên Thoa.
“Thiên chủ, Phá Thiên Thoa là Tiên Khí chỉ có thể dùng được bảy lần, nếu lấy ra để đối phó với Mục Vỹ thì phí quá ạ!”
“Tiên Khí thì sao?”
Giọng nói lạnh lùng trong hang tiếp tục vang lên.
“Miễn sao có thể giết được mầm mống tai hoạ của núi Huyền Không, thì phải dùng tới Tiên Khí cũng đáng. Hết Tiên Khí thì chúng ta vẫn tìm cái khác được. Nhưng địa vị của núi Huyền Không mà lung lay thì ngươi tưởng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn còn coi trọng chúng ta sao?”, thiên chủ hờ hững nói.
“Thuộc hạ thiếu hiểu biết!”
“Thiên chủ!”
Bạch Vô Song lại nói: “Thưa thiên chủ, trong Huyết Minh có những người từng tham gia kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không ta, phải xử lý họ ra sao ạ? Nếu phía điện Khổ Thiên cũng nhúng tay vào, thực lực của thánh chủ đó cũng không thể xem thường được đâu ạ!”
“Những kẻ tham gia kế hoạch Huyết thi mà đã rời khỏi môn phải thì còn nhắc đến làm gì nữa? Giết hết đi, không để lại ai!”
Thiên chủ trầm giọng nói: “Còn thánh chủ, năm xưa khi không còn Khổ Hải Thiên Tôn, điện Khổ Thiên đã đại bại. Núi Huyền Không chúng ta có thể đánh bại bá chủ của nơi đó thì còn ngại gì truyền nhân của ông ta chứ!”
“Chúng thuộc hạ hiểu rồi ạ!”
Bốn hộ pháp chắp tay rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hang trên đỉnh núi đó, bốn bọn họ mới thở phào một hơi.
“Phù… mỗi lần gặp thiên chủ, ta đều thấy bồn chồn, rốt cuộc tu vi của thiên chủ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Cực Vũ Thắng hơi tái mặt, thực sự khó mà tưởng tượng được thiên chủ đang ở cảnh giới nào, bởi đến một hộ pháp nổi tiếng của núi Huyền Không như ông ta cũng thấy ngột ngạt.
“Chúng ta không biết, cũng không nên hỏi”, người nói là Huyền Cực Không của nhà họ Huyền.
“Huyền Cực Không, lần này ông mang Phá Thiên Thoa thì Huyền Minh Tru Tiên Trận của Huyết Minh bị phá là cái chắc rồi. Nhưng trong các thành viên của Huyết Minh có không ít kẻ có thâm thù đại hận với chúng ta, ví như trưởng lão Chu Vân Văn, chắc ông ta muốn giết chúng ta lắm đấy!”
“Ngày xưa, Chu Vân Văn đúng là một trong các trưởng lão tài giỏi nhất của núi Huyền Không ta, nếu không phải là một trong bốn hộ pháp, đồng thời thuộc một trong bốn gia tộc lớn thì khéo ông ta tự lập một đế chế của riêng mình rồi”.
Huyền Cực Không cười lớn nói: “Đúng, bị cầm tù mấy trăm năm, ông ta vẫn đang kẹt ở kiếp nạn Thập Trọng Phong Hoả, chắc khó mà vượt qua nổi”.
“Tuy thế cũng không được lơ là. Lần này, chúng ta phải giải quyết Huyết Minh theo cách ít tốn công sức nhất, đồng thời còn lôi kéo nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung tham gia nữa!”
Bạch Vô Song gật đầu nói.
“Được, các vị chuẩn bị đi!”, Cổ Vũ Luân chắp tay rồi nhìn ba người kia, nói: “Chắc đã lâu núi Huyền Không chúng ta không ra tay nên người của tiểu thế giới Tam Thiên đã quên mất ngày xưa chúng ta đã tiêu diệt điện Khổ Thiên thế nào rồi!”
“Nói nhiều cũng vô ích!”
“Hành động thôi!”
Bốn người cùng rời đi.
Một trận đại chiến khủng khiếp chuẩn bị diễn ra.
Cùng lúc đó, tại Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn.
Việc đầu tiên Mục Vỹ làm sau khi về Huyết Minh là triệu tập toàn bộ thành viên để tuyên bố một chuyện trong huyết điện.
“Các vị trưởng lão và thành viên hạt nhân của Huyết Minh đều có mặt rồi!”
Thấy các trưởng lão cấp cao của Huyết Minh đứng đầy trong đại điện, Mục Vỹ thở phào một hơi.
“Lần này, ta triệu tập các vị đến đây là để thông báo một việc”.
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Nếu ta đoán không lầm thì nhà họ Chu, thậm chí là núi Huyền Không sắp ra tay với chúng ta rồi!”
Nghe vậy, mọi người đều ồ lên.
Bọn họ đã sống yên ổn được năm năm, cuối cùng thì ngày ấy cũng đến rồi.
“Nhưng với thực lực hiện giờ, Huyết Minh ta chưa thể chống lại núi Huyền Không được. Vì thế, chúng ta sẽ không nghênh chiến!”, Mục Vỹ nói thẳng: “Lập tức báo cho người của đảo Huyết Sát, bảo họ chuyển tới đảo Lạc Hồn ngay. Từ giờ trở đi, đảo Lạc Hồn chúng ta sẽ tiếp viện cho họ, dù họ có ở đây mười năm cũng được!”
Nếu là trước kia, Mục Vỹ rất sợ núi Huyền Không tấn công.
Nhưng giờ thì không.
Sau vài lần thử nghiệm với trứng rồng, hắn tin chắc rằng dù thiên chủ có đến thì Huyền Minh Tru Tiên Trận cũng không thể bị phá được.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Tiên Khí!
Nếu núi Huyền Không có được Tiên Khí từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn của thượng giới thì chưa biết thế nào được!
Đây là điều mà hắn lo nhất.
“Hôm nay, tất cả mọi người hãy vào Huyền Minh Tru Tiên Trận, vài ngày tới không được đi ra ngoài, mọi việc kinh doanh buôn bán đều ngưng lại hết!”
Sau khi hạ lệnh xong, Mục Vỹ xua tay bảo mọi người giải tán.
Chu Á Huy và Chu Vân Văn vẫn đứng yên bất động.
Chương 1094: Chuẩn bị quà
Họ đã biết nguyên nhân hai người bị đem đi làm đối tượng nghiên cứu cho kế hoạch Huyết Thi không phải do núi Huyền Không cả gan làm loạn hay núi Huyền Không ép buộc nhà họ Chu, mà chính nhà họ Chu đã gật đầu chấp thuận!
Sau khi hay tin, hai người đau lòng khôn xiết.
Còn gì đau khổ hơn việc bị chính gia tộc của mình vứt bỏ chứ!
"Chu trưởng lão, Á Huy!"
Mục Vỹ nhìn hai người, không biết nên mở lời an ủi thế nào.
Ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Chu bị thúc ép nên không thể không gạt hai người ra ngoài.
Bây giờ mới biết nhà họ Chu chủ động làm vậy, sự đau buồn trong lòng càng trở nên trĩu nặng hơn bao giờ hết.
"Lần này, nếu nhà họ Chu đến đây thì bọn ta nhất trí xung phong đi đầu!", Chu Vân Văn nói một cách trịnh trọng: "Bắt đầu từ hôm nay, trên tiểu thế giới Tam Thiên không chỉ có một nhà họ Chu, mà là có hai nhà họ Chu!"
"Ta thấy rõ mọi công lao mà Chu trưởng lão cống hiến cho Huyết Minh suốt năm năm qua. Hôm nay, chúng ta không thể đối đầu chính diện với núi Huyền Không, chỉ có thể né tránh nhờ vào Huyền Minh Tru Tiên Trận".
Mục Vỹ cười nói: "Chu trưởng lão, Á Huy, hai người yên tâm, núi Huyền Không là kẻ thù lớn nhất của ta, trong tương lai đích thân ta sẽ giải quyết chúng, còn nhà họ Chu thì ta hứa sẽ giao cho hai vị!"
"Đa tạ minh chủ!"
"Ừm!"
Mục Vỹ lại đi gặp Huyết Nhất để dặn dò y bảo Huyết Vô Tình dẫn người trong nhà họ Huyết đến đảo Lạc Hồn tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.
Sau đó hắn tiếp tục căn dặn mọi người vài chuyện rồi mới xong xuôi.
Về phòng mình, Mục Vỹ nằm trên giường, lặng lẽ thở phào một hơi.
"Vỹ ca!"
Lúc này, Tần Mộng Dao đi tới và ngồi cạnh Mục Vỹ, xoa bóp chân cho hắn.
Thời gian qua, từ sau khi Huyền Minh Tru Tiên Trận được xây xong, cô biết Mục Vỹ phải làm việc mệt bở hơi tai nên Huyết Minh mới ổn định được như ngày hôm nay.
Sau đó hắn đến Vu tộc để mời chào họ.
Tiếp theo lại gặp phải chuyện của Thiên Kiếm Sơn, đưa những người ở đó về đây.
Hết việc này đến việc khác, gần như Mục Vỹ chưa được nghỉ ngơi một phút giây nào.
"Tâm Nhi về Vạn Trận Tông rồi, muội ấy sẽ bàn bạc việc này với Vạn Đạo Phu. Có lẽ Vạn Trận Tông sẽ không bàng quan đâu!", Tần Mộng Dao lanh lợi nói: "Vỹ ca đừng quá lo lắng!"
"Huynh biết rồi!"
Mục Vỹ gật đầu.
Thật ra hắn chẳng lo lắng gì cả, dù là về nhà họ Chu lẫn Cửu Hàn Thiên Cung.
Núi Huyền Không mới là mối bận tâm của hắn!
Hơn hết chính là thiên chủ Huyền Thiên, chứ còn tứ đại hộ pháp thì Mục Vỹ còn không thèm quan tâm!
Thân phận và lai lịch của người này từ trước đến nay luôn là ẩn số, điều này khiến Mục Vỹ hết sức lo âu.
Rốt cuộc lão ta là ai!
Thực lực của lão ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
"Cho dù núi Huyền Không muốn tiến đánh Huyết Minh của ta cũng phải mất một thời gian, rồi ít lâu nữa chúng sẽ cùng với nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung hình thành thế chân vạc. E là ít nhất hai, ba tháng nữa!"
Mục Vỹ mở miệng nói: "Thời gian hai đến ba tháng này đủ cho huynh chuẩn bị rồi!"
"Chuẩn bị cái gì?"
"Đường nhiên là món quà siêu to khổng lồ cho họ!"
Mục Vỹ nói một cách tự tin.
Hắn tin chắc rằng chỉ cần Huyền Thiên không ra tay, bất cứ ai trong núi Huyền Không cũng không làm khó được mình.
Quan trọng nhất là, nếu Huyền Thiên cũng xuất thủ thì liệu thánh chủ điện Khổ Thiên có ra mặt không?
Mà giả như có thì người đó có phải là đối thủ của Huyền Thiên không?
Mặc dù vị thánh chủ đó kế thừa Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn nhưng e rằng công pháp mà Huyền Thiên tu luyện là của Tam Thập Thiên Kiếm Môn, không ai có thể nói trước ai thắng ai thua!
Mục Vỹ không dám so sánh.
Hắn bỗng nhận ra dường như các mối nguy hiểm đang từ từ chồng chất lên nhau, đến hôm nay thì bắt đầu bùng nổ, thế nhưng Huyết minh vẫn chưa có gì đảm bảo để chống cự lại núi Huyền Không.
Chủ yếu là do hắn bận lòng về quá nhiều điều.
Phụ thân và mẫu thân đến nay vẫn biệt vô âm tín.
Tần Mộng Dao đang mang thai, hắn chẳng biết lúc nào cô sẽ sinh con và mình trở thành phụ nhân!
Hắn thật sự phải bảo vệ rất nhiều người.
Trong hai, ba tháng tới, Mục Vỹ cần phải nỗ lực hoàn thành tất cả những gì mình có thể làm!
Hiện tại, hắn có thể luyện chế Hư Tiên Khí, Hư Tiên Đan, đáng mừng hơn là mang về Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim, tất cả những thứ này đều chưa phải là yếu tố ổn định cho trận chiến sắp đến.
Hôm sau, sau khi sắp xếp mọi công việc trong Huyết Minh, Mục Vỹ nhốt mình vào Đan Các và Khí Các và lao đầu vào luyện chế như điên, thậm chí Trận Đạo Các hắn cũng đi không ít lần.
Hắn liên tục luyện chế thần binh và đan dược trong phòng luyện đan và phòng luyện khí, gần như là mất ăn mất ngủ.
Có điều thứ Mục Vỹ luyện chế lần này là Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí!
Hai thứ này không thể được hoàn thành chỉ trong vòng một ngày.
Một hôm, Mục Vỹ gọi toàn bộ thành viên Huyết Minh làm việc trong Luyện Đan Các, Luyện Khí Các và Trận Đạo Các đến.
Xà tôn giả, Phong Tử Dụ, Mạnh Vân, Thiên Vô Viêm, vân vân và một số thầy luyện đan của Huyết Minh tụ tập ở Luyện Đan Các.
"Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi theo ta luyện đan, không phải bảo các ngươi luyện đan mà là để các ngươi quan sát. Quan sát thủ pháp của ta, quan sát quá trình ta luyện chế cũng như tất cả những gì ta có thể thể hiện cho các ngươi thấy. Rõ chưa?"
"Rõ!"
Họ không biết vì sao Mục Vỹ sốt ruột đến thế, nhưng việc được xem Mục Vỹ luyện đan là một sự chỉ dẫn vô cùng bổ ích cho họ.
Đặc biệt là Mạnh Vân. Bản thân y vốn đã có thiên phú cao, dưới sự dạy dỗ của Mục Vỹ, y biết mình thật sự không hợp với luyện khí nên cuối cùng bỏ, chuyển sang luyện đan.
Cạch cạch cạch...
Sau mười tiếng động, mười lò luyện đan đột nhiên hiện ra trước mặt Mục Vỹ!
Mười lò luyện đan này có hình dạng khác nhau, phần lớn đều được cướp từ nhà họ Kim.
Ngoài ra, điều quan trọng là dùng chỗ lò luyện này dư sức luyện chế Hư Tiên Đan.
Nhà họ Kim có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, tất nhiên phải có mấy cái này.
Chương 1095: Luyện mười lò cùng một lúc
"Bắt đầu!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ lại gần mười lò luyện đan.
Ba luồng thiên hỏa lần lượt rực cháy. Mục Vỹ giơ hai tay lên, ba luồng thiên hỏa chia làm mười chạy về phía từng lò luyện.
Hắn định làm gì thế?
Hành động của Mục Vỹ làm những người có mặt tại đây trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn càng khiến họ thảng thốt hơn nữa.
"Thời gian có hạn, có thể núi Huyền Không sẽ triển khai tấn công trong nay mai nên nếu như luyện chế từng lò luyện đan một thì cuối cùng chỉ được vài viên Hư Tiên Đan, thế nên ta chuẩn bị luyện mười lò cùng một lúc!"
Mục Vỹ vừa nói xong, cả căn phòng luyện đan im phăng phắc.
Luyện mười lò cùng một lúc?
Luyện gì cơ? Hắn đang đùa đúng không!
Đây là luyện chế Hư Tiên Đan chứ có phải thánh đan đâu. Bọn họ biết khả năng luyện chế thánh đan của Mục Vỹ thật sự không chê vào đâu được, nhưng lúc luyện chế Hư Tiên Đan hắn có thể làm mọi người chấn động như khi luyện chế thánh đan ư?
"Luyện mười lò cùng một lúc rất mệt và làm tiêu hao tinh khí của bản thân võ giả. Chẳng qua thời gian bây giờ có hạn, ta không thể không làm vậy. Các ngươi quan sát cho kỹ, mười lò này ta luyện chế mười loại khác nhau để các ngươi thấy rõ hơn!"
Nói xong, hắn bắt tay vào công việc.
Giữa hai tay là những dược liệu đã được phân loại sẵn, Mục Vỹ đi tới lò luyện đan đầu tiên, bắt đầu bố trí và làm sạch dược liệu.
Hắn thực hiện từng bước thật rõ ràng.
Tất cả là để mọi người có thể thấy rõ.
Kiểm soát độ lửa, làm sạch dược liệu, thanh đan, mỗi một bước Mục Vỹ đều tiến hành trong trạng thái mạnh nhất của mình.
Dần dần, Xà tôn giả và những người khác bị thủ pháp của hắn thu hút.
Nếu như nói Mục Vỹ là tông sư luyện đan thì họ chính là những người học nghề.
Chỉ khi nhìn thấy các thao tác của hắn, bọn họ mới nhận thấy rõ sự khác biệt ấy.
Thời gian dần trôi, từng bước thực hiện của Mục Vỹ vẫn hết sức tỉ mỉ.
Tròn bảy ngày trôi qua!
Trong bảy ngày bảy đêm ấy, từ đầu đến cuối Mục Vỹ luôn kiểm soát độ lửa của mười lò luyện đan, bên cạnh đó, hắn còn giải thích với đám người Xà tôn giả, Mạnh Vân những vấn đề cần chú ý khi luyện đan bằng hết sức có thể.
Mục Vỹ cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, tự dưng hắn cứ muốn giảng thôi.
Mười lò luyện đan xuất đan. Tất cả mọi người đều sững sờ trước kết quả.
Cả mười lò đều được khống chế một cách trọn vẹn và mỗi lò cho ra mười viên đan dược.
Đã thế toàn bộ đều là Hư Tiên Đan!
Một lần ra lò, Mục Vỹ luyện chế một trăm viên Hư Tiên Đan!
Những người xung quanh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Đến ngày thứ tám, Mục Vỹ không nghỉ ngơi mà đi tới Luyện Khí Các.
Hắn tiếp tục triệu tập Hà Án trưởng lão, Từ Triệu Mông và một số thầy luyện khí của Huyết Minh.
Chuyện tương tự lại diễn ra.
Luyện mười lò cùng một lúc, mười Hư Tiên Khí khác nhau ra lò sau mười ngày dưới thao tác của Mục Vỹ.
Rồi một lần nữa, hắn lại chỉ dạy một số thầy pháp trận thành lập trận pháp.
Tuy trận đạo không quen thuộc với Mục Vỹ lắm nhưng dựa vào kinh nghiệm, hắn vẫn dư sức dạy dỗ các thầy pháp trận trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Làm hết chuyện này chuyện kia thì một tháng cũng đã qua, bầu không khí trong Huyết Minh sôi sùng sục.
Tất cả những người trong Huyết Minh đều hăng hái bừng bừng trước chuyện Mục Vỹ luyện chế Tiên Đan, Hư Tiên Khí.
Thiên tài?
Yêu nghiệt?
Tuyệt thế kỳ tài?
Những biệt hiệu này không thể diễn tả hết tài năng của Mục Vỹ!
Quái vật gì thế này, sao có thể luyện mười lò cùng một lúc, đã thế tất cả đều thành công nữa chứ!
Dường như sẽ không bao giờ có thất bại nào xảy ra với thầy luyện khí, thầy luyện đan Mục Vỹ cả.
Tuy nhiên, suốt một tháng ròng rã, mỗi ngày Mục Vỹ đều chạy đôn chạy đáo, trông hắn cứ như mất hết sức lực.
Mặt mày xanh xao, mất sức sống.
Nhưng mỗi khi luyện khí và luyện đan, người khác đều thấy Mục Vỹ hoàn toàn tiến vào trạng thái đỉnh cao.
"Vỹ ca, có phải huynh lên kế hoạch hết rồi không?"
Hôm nay hiếm lắm mới thấy Mục Vỹ về, nằm trên giường.
Thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Tần Mộng Dao thấy tự trách vô cùng.
"Kế hoạch gì?"
Mục Vỹ ngồi dậy ôm Tần Mộng Dao vào lòng và nhìn cô với đôi mắt cưng chiều.
"Có phải huynh lại muốn hy sinh bản thân không?"
Tần Mộng Dao nhìn hắn, bần thần nói: "Muội vẫn còn nhớ lúc huynh thi triển Đại Sách Mệnh Thuật ở thành Bắc Vân. Nó gần như rút cạn toàn bộ sinh mệnh của huynh, cuối cùng khi đó huynh chỉ mới ở cảnh giới thân xác mà suýt thì giết cả võ giả cảnh giới Thông Thần. Lúc nào muội cũng nhớ cảnh tượng đó!"
"Nay thực lực của huynh đã khác xưa, đối thủ của huynh có thể sẽ là Huyền Thiên. Có phải khi không còn lựa chọn nào khác, huynh sẽ lại thi triển Đại Sách Mệnh Thuật không?"
Đại Sách Mệnh Thuật!
Nghe thấy bốn từ này, lòng Mục Vỹ đắng chát.
Năm đó hắn tình cờ biết được môn bí quyết này, sau đó mới phát hiện muốn đề cao tu vi cần phải rút ngắn tuổi thọ.
Lúc đó Mục Vỹ tự thấy mình đã có thiên phú, không muốn làm vậy nên chưa bao giờ sử dụng trong suốt quá trình tu luyện. Cho dù rơi vào bước đường cùng, hắn cũng chỉ tự phát nổ để đồng quy vu tận với kẻ địch mà thôi.
Nhưng hôm nay đã khác!
Hai cường giả tuyệt thế cảnh giới Sinh Tử lao vào nhau với khí thế không hề nhượng bộ.
Còn lúc này, Chu Tử Kiện và gần nghìn Thiên Kiếm Tử và trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn chia nhau ra chém giết điên cuồng ở mười ngọn núi lớn.
Bọn họ đã trút hết mối hận trong suốt những ngày qua xuống võ giả của bốn gia tộc lớn.
Sau vụ nổ của Tịch Diệt Chiến Lôi, đội quân hơn hai mươi nghìn chỉ còn lại vài nghìn.
Ngay sau đó là một cảnh tượng giết chóc.
Trận chiến này diễn ra suốt cả một đêm.
Tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Khi mặt trời ló dạng, máu nhuộm mọi nơi, màu hồng nhạt của máu nối liền với ánh sáng mặt trời.
Nhóm Chu Tử Kiện dẫn người của Thiên Kiếm Sơn đứng trên Thiên Kiếm Phong nhìn mấy trăm ngọn núi của mình mà rơi lệ.
Đây là nguồn cội của họ, nhưng hôm nay đã biến thành địa ngục rồi.
“Đi thôi!”
Thiên Ngọc Tử nhìn mọi người rồi thở dài thườn thượt.
Chuyện đến nước này, họ không còn đường lùi nữa.
Nếu một tốp người của nhà họ Kim, Thạch và Lâm biết mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn thì chắc chắn sẽ quay lại ngay.
Nhân lực trung tâm và tài sản của Thiên Kiếm Sơn vẫn còn, như vậy họ chưa thể coi là diệt vong. Nhưng nếu cứ cố thủ ở đây thì thứ chờ đón họ sẽ là cơn giận của ba gia tộc lớn và nhà họ Chu!
Chu Trí Viễn đã bị Thiên Ngọc Tử giết vào đêm qua, Thiên Ngọc Tử cũng mất một cánh tay, nhưng vẫn có thể mọc lại được, còn Chu Trí Viễn thì chết thật rồi.
Chắc chắn nhà họ Chu sẽ phát điên lên trả thù!
Thiên Ngọc Tử phải thừa nhận là mình cần sự che chở từ Huyết Minh của Mục Vỹ.
Còn Mục Vỹ thì rất sẵn lòng.
Bây giờ, hắn đại khái đã đoán được thủ đoạn của nhà họ Chu và núi Huyền Không rồi, dẫu sao hắn cũng đã được liệt vào danh sách loại trừ của núi Huyền Không, mà nhà họ Chu chắc cũng chẳng tha cho hắn.
Giờ Huyết Minh hợp nhất với Thiên Kiếm Sơn, nếu nhà họ Chu dám tới thì cứ việc!
Nhìn Thiên Kiếm Sơn tang thương trước mặt, ai cũng thấy buồn.
“Các vị, chúng ta đi thôi!”
Thiên Ngọc Tử thở dài một hơi, sau đó nhìn các dãy núi, nói: “Thiên Kiếm Sơn chưa diệt vong, chúng ta sẽ khai phá một vùng đất mới!”
“Chưởng môn chí tôn!”
“Chưởng môn chí tôn!”
Mấy trăm người cùng đồng thanh với giọng điệu hùng tráng.
Các tiếng xé gió liên tục vang lên, mọi người rời khỏi Thiên Kiếm Sơn rồi đi về phía vùng biển Nam Hải.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, lại có những người khác bay tới Thiên Kiếm Sơn.
“Xong hết rồi!”
Thấy Thiên Kiếm Sơn hoang tàn, những người đó đờ người ra.
“Chết rồi, chết hết rồi!”
“Mau đến Thiên Kiếm Phong xem sao!”
Lập tức có người lên tiếng.
Nhưng lúc này, họ phát hiện đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong đã biến mất, ở đó không còn một ai.
“Lập tức bẩm báo cho trưởng tộc, người của Thiên Kiếm Phong đều chạy trốn cả rồi, các đệ tử ở lại thì… đều đã chết hết!”
Nhìn thi thể nằm la liệt trên núi, hầu hết đều không toàn thây, các võ giả của ba gia tộc lớn đang có mặt ở đây đều run rẩy.
Xong đời rồi!
Lần này xong đời thật rồi!
Mọi người đều đã chết cả, từ đầu tới giờ, mỗi gia tộc lớn ít nhất đã tổn thấy gần mười nghìn võ giả.
Điều đáng giận nhất là khi họ quay về gia tộc thì nhà cửa đã bị đốt sạch, không còn một thứ gì.
Đáng hận nữa là người của Huyết Minh đã bỏ đi trước khi họ về đến nơi rồi.
Người của Huyết Minh không giết người thân của họ, nhưng những võ giả dám phản kháng thì đều bị giết hết.
Khi trưởng tộc vắng mặt, hai cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất có thể coi là sói lạc giữa bầy dê, hay thậm chí là hổ lạc giữa bầy dê.
Nhưng đáng tiếc là trừ những bảo vật được giấu cực kỹ ra thì gần như đều bị cướp hết.
Rõ ràng họ tấn công Thiên Kiếm Sơn, nhưng phe được lợi lại là Huyết Minh!
Còn ngoài những người đã chết ra, Thiên Kiếm Sơn chẳng tổn thất gì.
Tích luỹ hàng nghìn năm của họ đã được Thiên Ngọc Tử mang đi, có tiền rồi thì chẳng mấy mà họ vực dậy được.
Nhưng họ thì mất hết rồi.
Nếu để ba trưởng tộc biết tin này, chắc họ sẽ chấn động đến cực điểm mất.
“Cái gì!”
Một người đứng bật dậy trong cung điện xa hoa, sau đó nhìn người trước mặt, khẽ nói: “Ngươi nói lại ta nghe!”
“Bẩm trưởng tộc, ngũ trưởng lão đã… đã chết rồi ạ! Hung thủ là Thiên Ngọc Tử!”
Người đó đứng bên dưới cách khoảng năm nét rồi sợ hãi đáp.
“Lui đi!”
Lúc này, người đang ngồi trên bảo toạ khàn giọng nói, dù đã dùng hết sức để nói ra câu này, nhưng nghe chừng vẫn rất yếu ớt, vô lực.
“Trưởng tộc bớt giận!”
Một ông lão tóc bạc ngồi phía dưới đứng dậy, chắp tay khuyên nhủ.
“Ngũ thúc chết rồi, sao ta không giận cho được!”
Chu Thiên Chính đứng bật dậy, nói: “Mục Vỹ, lại là tên khốn này, hắn muốn gây thù với chúng ta bằng được ư?”
Giọng nói trầm khàn vì dùng quá sức nên lạc giọng, khiến người ta thấy như bị xoáy vào lồng ngực.
Trước đó, Chu Á Huy và Chu Vân Văn bị Mục Vỹ xúi giục phản bội lại nhà họ Chu. Bây giờ, Chu Trí Viễn trưởng lão lại chết, sao ông ta có thể bớt giận được?
Chương 1092: Sóng ngầm
“Lập tức đến núi Huyền Không chuẩn bị tiến hành kế hoạch huyết diệt Huyết Minh, ngay lập tức!”
Chu Thiên Chính khàn giọng nói như đã dùng hết sức, ông ta mệt mỏi ngồi trên bảo toạ, không thể đứng dậy được nữa.
Cả đại sảnh dần chìm vào bầu không khí im lặng như chết chóc.
Một lúc lâu sau, Chu Thiên Chính mới đứng dậy được rồi nhìn xuống bên dưới.
“Tam trưởng lão và tứ trưởng lão hợp sức lại cũng không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận của Huyết Minh, có lẽ giờ chỉ có thiên chủ của núi Huyền Không mới làm được việc này thôi”.
“Trưởng tộc, nhưng thiên chủ sống ẩn dật đã lâu, liệu lần này sẽ ra tay chứ ạ?”, đại trưởng lão Chu Mậu cau mày hỏi.
“Dù lão ta không muốn, nhưng cũng sẽ có người ép lão ta phải xuất hiện!”
“Ai vậy ạ?”
“Mục Vỹ!”
Chu Thiên Chính cười lạnh nói: “Bất kể tên này có lai lịch thế nào, nhưng từ khi hắn tiếp cận đảo Huyết Sát, thành lập Huyết Minh rồi lôi kéo các đệ tử và trưởng lão cũ từng bị lôi ra làm thí nghiệm cho kế hoạch Huyết Thi, thì rõ ràng hắn đã đối địch với núi Huyền Không rồi!”
“Hơn nữa, tên này làm gì cũng có tính toán kỹ càng, tốc độ tăng tu vi cũng nhanh chóng mặt!”
“Các người chỉ chú ý tới việc đối thủ mà hắn đối mặt đều mạnh hơn hắn, mà quên mất không nghĩ tới việc hắn mất bao lâu để đạt đến tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên như bây giờ?”
Chu Thiên Chính nhìn mọi người rồi nói: “Nếu ta tính không nhầm thì từ lúc hắn rời khỏi Thiên Kiếm Sơn tới khi đạt đến tầng thứ bảy hình như chưa tới chín năm, hơn thế nữa hình như còn mỗi năm tăng một tầng cảnh giới. E là đến Huyền Thiên - người được coi là có thiên bẩm cao ngất trời ngày xưa cũng không làm được thế đâu!”
Nghe thấy vậy, các trưởng lão từ thấp tới cao của Chu đều gật gù.
Chu Thiên Chính nói không sai, đúng là như vậy.
Tốc độ tăng cảnh giới này phải gọi là thiên tài nghịch thiên rồi.
Chỉ tại lần nào đối thủ của Mục Vỹ cũng mạnh hơn hắn, nên bọn họ mới quên mất điều này.
“Đại ca, ý của huynh là…”
Người lên tiếng là Chu Thiên Dưỡng, nhị đương gia của nhà họ Chu.
“Huyền Thiên có thể trơ mắt nhìn một kẻ địch mạnh như vậy phát triển thêm sao?”
Chu Thiên Chính căm phẫn nói: “Bây giờ bên cạnh Mục Vỹ có ba võ giả cảnh giới Sinh Tử là Diệp Thu, Phong Ngọc Nhi và Hắc Lân, ta còn nghe nói cách đây không lâu, đảo chủ Huyết Vô Tình của đảo Huyết Sát cũng tiến vào cảnh giới này rồi!”
“Bốn võ giả cảnh giới Sinh Tử, thêm bốn đại trưởng lão cũ của núi Huyền Không là Đông Minh, Tập Lung nữa thì dù ngoài mặt thực lực của Huyết Minh cũng thường thôi, nhưng thực chất họ không kém gia tộc ta là bao đâu!”
Chu Thiên Chính thở dài nói.
“Điểm trí mạng nhất là bây giờ, Mục Vỹ có thể luyện chế Hư Tiên Khí!”
“Đến núi Huyền Không cũng không thể chấp nhận được điều này!”
Chu Thiên Chính vừa nói dứt lời, mấy chục trưởng lão của nhà họ Chu đều cảm thấy gai hết cả lưng.
Chu Thiên Chính không hổ là trưởng tộc của nhà họ Chu, chỉ với vài câu nói mà ông ta đã phân tích cụ thể tình hình hiện tại của Huyết Minh rồi.
Điều này khiến bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Mới có năm năm thôi.
Nếu thêm năm năm, năm trăm năm nữa thì Huyết Minh còn lớn mạnh đến đâu.
Quan trọng nhất là Mục Vỹ, bây giờ hắn đã có thể luyện chế Hư Tiên Khí, vậy mười năm, một trăm năm nữa thì thế nào?
Thêm việc tăng tu vi thần tốc, mười năm, một trăm năm nữa, Mục Vỹ sẽ đột phá đến cảnh giới nào? Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất hay thứ bảy?
“Thôi, bây giờ chắc núi Huyền Không còn lo hơn chúng ta nhiều. Huyết Minh mà trỗi dậy thì không để mắt đến chúng ta nữa đâu, với loại người kiêu ngạo như Mục Vỹ thì mục tiêu của hắn sẽ là núi Huyền Không!”
Chu Thiên Chính lắc đầu nói: “Nhưng lần này, Mục Vỹ lại dám giết ngũ trưởng lão của nhà họ Chu chúng ta ở Thiên Kiếm Sơn, mối thù này ta nhất định phải tính sổ với hắn”.
“Hạ lệnh xuống dưới, triệu tập toàn bộ đệ tử đang ở bên ngoài của nhà họ Chu về, các trưởng lão và đệ tử từ cảnh giới Vũ Tiên trở lên đều phải về gia tộc”.
“Vâng!”
Thấy sắc trời bên ngoài tối sầm, Chu Thiên Chính mấp máy môi.
“Mục Vỹ, nhà họ Chu ta không chế ngự được ngươi, nhưng có người sẽ làm được!”
Xẹt, bên ngoài đại điện vang lên tiếng tí tách.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Cùng lúc đó, tại núi Huyền Không!
Nội bộ núi Huyền Không nối liền với sườn núi cùng tên, giữa các ngọn núi là một chiếc cầu được làm bằng ngọc, khiến cả quần thể núi trở nên kiên cố.
Lúc này, có bốn người đang đứng trên một ngọn núi.
Bọn họ đứng bên ngoài một hang động, sau đó nhìn vào cửa hang với vẻ lễ phép.
“Thiên chủ, lần này ba gia tộc lớn bắt tay với nhà họ Chu đối phó với Thiên Kiếm Sơn phải nói là thất bại thảm hại, thậm chí nhà họ Chu còn mất một trưởng lão cảnh giới Sinh Tử, nhà họ Thạch, Lâm và Kim thì đã bị vơ vét sạch sẽ của cải”.
Cực Vũ Thắng đứng ngoài cửa hang rồi chắp tay nói: “Lần này, chúng ta đã trúng kế của Mục Vỹ rồi!”
“Mục Vỹ, lại là hắn!”
Trong hang vọng ra một giọng nói.
“Thiên chủ, Mục Vỹ đã dùng kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, quan trọng nhất là đến Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim cũng bị hắn thao túng, thật sự quá khó tin!”
Người lên tiếng mặc y phục màu trắng rất xuất trần, gương mặt khôi ngô, ngũ quan rõ ràng, từng cái giơ tay nhấc chân đều có vẻ tiêu sái.
Đây chính là Bạch Vô Song - một trong bốn đại hộ pháp của núi Huyền Không.
Chương 1093: Lập kế sách
“Lần trước, hắn đã cướp Bắc Minh Hàn Giáp của Hàn Doãn, sau đó sửa lại thành Hư Tiên Khí, không thể tưởng tượng nổi!”
Một người đàn ông mặc áo bào tím ngạc nhiên nói: “Điều này chứng tỏ hắn đã có bản lĩnh luyện chế Hư Tiên Khí rồi”.
“Cổ Vũ Luân nói đúng đấy!”
Một người đàn ông trung niên khác mặc áo xanh nói: “Cả thiên bẩm và tài năng của người này đều phi thường, chúng ta nhất định phải đề phòng!”
Từng câu từng chữ của bốn đại hộ pháp đều xoay quanh Mục Vỹ.
“Nếu vậy thì xử lý thôi!”
Một giọng nói hờ hững lại vọng từ trong hang ra.
“Nhưng hắn lại trốn trong Huyền Minh Tru Tiên Trận, trận pháp này có uy lực mạnh mẽ, rất khó phá vỡ!”, Cực Vũ Thắng cúi đầu nói.
“Huyền Cực Không!”
Người trong hang gọi.
“Có!”
Người đàn ông mặc áo xanh khom người xuống.
“Ngươi hãy mang Phá Thiên Thoa đi!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, bốn vị hộ pháp đều sững người.
Phá Thiên Thoa!
Để đối phó Mục Vỹ, thiên chủ đã dùng tới Phá Thiên Thoa.
“Thiên chủ, Phá Thiên Thoa là Tiên Khí chỉ có thể dùng được bảy lần, nếu lấy ra để đối phó với Mục Vỹ thì phí quá ạ!”
“Tiên Khí thì sao?”
Giọng nói lạnh lùng trong hang tiếp tục vang lên.
“Miễn sao có thể giết được mầm mống tai hoạ của núi Huyền Không, thì phải dùng tới Tiên Khí cũng đáng. Hết Tiên Khí thì chúng ta vẫn tìm cái khác được. Nhưng địa vị của núi Huyền Không mà lung lay thì ngươi tưởng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn còn coi trọng chúng ta sao?”, thiên chủ hờ hững nói.
“Thuộc hạ thiếu hiểu biết!”
“Thiên chủ!”
Bạch Vô Song lại nói: “Thưa thiên chủ, trong Huyết Minh có những người từng tham gia kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không ta, phải xử lý họ ra sao ạ? Nếu phía điện Khổ Thiên cũng nhúng tay vào, thực lực của thánh chủ đó cũng không thể xem thường được đâu ạ!”
“Những kẻ tham gia kế hoạch Huyết thi mà đã rời khỏi môn phải thì còn nhắc đến làm gì nữa? Giết hết đi, không để lại ai!”
Thiên chủ trầm giọng nói: “Còn thánh chủ, năm xưa khi không còn Khổ Hải Thiên Tôn, điện Khổ Thiên đã đại bại. Núi Huyền Không chúng ta có thể đánh bại bá chủ của nơi đó thì còn ngại gì truyền nhân của ông ta chứ!”
“Chúng thuộc hạ hiểu rồi ạ!”
Bốn hộ pháp chắp tay rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hang trên đỉnh núi đó, bốn bọn họ mới thở phào một hơi.
“Phù… mỗi lần gặp thiên chủ, ta đều thấy bồn chồn, rốt cuộc tu vi của thiên chủ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Cực Vũ Thắng hơi tái mặt, thực sự khó mà tưởng tượng được thiên chủ đang ở cảnh giới nào, bởi đến một hộ pháp nổi tiếng của núi Huyền Không như ông ta cũng thấy ngột ngạt.
“Chúng ta không biết, cũng không nên hỏi”, người nói là Huyền Cực Không của nhà họ Huyền.
“Huyền Cực Không, lần này ông mang Phá Thiên Thoa thì Huyền Minh Tru Tiên Trận của Huyết Minh bị phá là cái chắc rồi. Nhưng trong các thành viên của Huyết Minh có không ít kẻ có thâm thù đại hận với chúng ta, ví như trưởng lão Chu Vân Văn, chắc ông ta muốn giết chúng ta lắm đấy!”
“Ngày xưa, Chu Vân Văn đúng là một trong các trưởng lão tài giỏi nhất của núi Huyền Không ta, nếu không phải là một trong bốn hộ pháp, đồng thời thuộc một trong bốn gia tộc lớn thì khéo ông ta tự lập một đế chế của riêng mình rồi”.
Huyền Cực Không cười lớn nói: “Đúng, bị cầm tù mấy trăm năm, ông ta vẫn đang kẹt ở kiếp nạn Thập Trọng Phong Hoả, chắc khó mà vượt qua nổi”.
“Tuy thế cũng không được lơ là. Lần này, chúng ta phải giải quyết Huyết Minh theo cách ít tốn công sức nhất, đồng thời còn lôi kéo nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung tham gia nữa!”
Bạch Vô Song gật đầu nói.
“Được, các vị chuẩn bị đi!”, Cổ Vũ Luân chắp tay rồi nhìn ba người kia, nói: “Chắc đã lâu núi Huyền Không chúng ta không ra tay nên người của tiểu thế giới Tam Thiên đã quên mất ngày xưa chúng ta đã tiêu diệt điện Khổ Thiên thế nào rồi!”
“Nói nhiều cũng vô ích!”
“Hành động thôi!”
Bốn người cùng rời đi.
Một trận đại chiến khủng khiếp chuẩn bị diễn ra.
Cùng lúc đó, tại Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn.
Việc đầu tiên Mục Vỹ làm sau khi về Huyết Minh là triệu tập toàn bộ thành viên để tuyên bố một chuyện trong huyết điện.
“Các vị trưởng lão và thành viên hạt nhân của Huyết Minh đều có mặt rồi!”
Thấy các trưởng lão cấp cao của Huyết Minh đứng đầy trong đại điện, Mục Vỹ thở phào một hơi.
“Lần này, ta triệu tập các vị đến đây là để thông báo một việc”.
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Nếu ta đoán không lầm thì nhà họ Chu, thậm chí là núi Huyền Không sắp ra tay với chúng ta rồi!”
Nghe vậy, mọi người đều ồ lên.
Bọn họ đã sống yên ổn được năm năm, cuối cùng thì ngày ấy cũng đến rồi.
“Nhưng với thực lực hiện giờ, Huyết Minh ta chưa thể chống lại núi Huyền Không được. Vì thế, chúng ta sẽ không nghênh chiến!”, Mục Vỹ nói thẳng: “Lập tức báo cho người của đảo Huyết Sát, bảo họ chuyển tới đảo Lạc Hồn ngay. Từ giờ trở đi, đảo Lạc Hồn chúng ta sẽ tiếp viện cho họ, dù họ có ở đây mười năm cũng được!”
Nếu là trước kia, Mục Vỹ rất sợ núi Huyền Không tấn công.
Nhưng giờ thì không.
Sau vài lần thử nghiệm với trứng rồng, hắn tin chắc rằng dù thiên chủ có đến thì Huyền Minh Tru Tiên Trận cũng không thể bị phá được.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Tiên Khí!
Nếu núi Huyền Không có được Tiên Khí từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn của thượng giới thì chưa biết thế nào được!
Đây là điều mà hắn lo nhất.
“Hôm nay, tất cả mọi người hãy vào Huyền Minh Tru Tiên Trận, vài ngày tới không được đi ra ngoài, mọi việc kinh doanh buôn bán đều ngưng lại hết!”
Sau khi hạ lệnh xong, Mục Vỹ xua tay bảo mọi người giải tán.
Chu Á Huy và Chu Vân Văn vẫn đứng yên bất động.
Chương 1094: Chuẩn bị quà
Họ đã biết nguyên nhân hai người bị đem đi làm đối tượng nghiên cứu cho kế hoạch Huyết Thi không phải do núi Huyền Không cả gan làm loạn hay núi Huyền Không ép buộc nhà họ Chu, mà chính nhà họ Chu đã gật đầu chấp thuận!
Sau khi hay tin, hai người đau lòng khôn xiết.
Còn gì đau khổ hơn việc bị chính gia tộc của mình vứt bỏ chứ!
"Chu trưởng lão, Á Huy!"
Mục Vỹ nhìn hai người, không biết nên mở lời an ủi thế nào.
Ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Chu bị thúc ép nên không thể không gạt hai người ra ngoài.
Bây giờ mới biết nhà họ Chu chủ động làm vậy, sự đau buồn trong lòng càng trở nên trĩu nặng hơn bao giờ hết.
"Lần này, nếu nhà họ Chu đến đây thì bọn ta nhất trí xung phong đi đầu!", Chu Vân Văn nói một cách trịnh trọng: "Bắt đầu từ hôm nay, trên tiểu thế giới Tam Thiên không chỉ có một nhà họ Chu, mà là có hai nhà họ Chu!"
"Ta thấy rõ mọi công lao mà Chu trưởng lão cống hiến cho Huyết Minh suốt năm năm qua. Hôm nay, chúng ta không thể đối đầu chính diện với núi Huyền Không, chỉ có thể né tránh nhờ vào Huyền Minh Tru Tiên Trận".
Mục Vỹ cười nói: "Chu trưởng lão, Á Huy, hai người yên tâm, núi Huyền Không là kẻ thù lớn nhất của ta, trong tương lai đích thân ta sẽ giải quyết chúng, còn nhà họ Chu thì ta hứa sẽ giao cho hai vị!"
"Đa tạ minh chủ!"
"Ừm!"
Mục Vỹ lại đi gặp Huyết Nhất để dặn dò y bảo Huyết Vô Tình dẫn người trong nhà họ Huyết đến đảo Lạc Hồn tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.
Sau đó hắn tiếp tục căn dặn mọi người vài chuyện rồi mới xong xuôi.
Về phòng mình, Mục Vỹ nằm trên giường, lặng lẽ thở phào một hơi.
"Vỹ ca!"
Lúc này, Tần Mộng Dao đi tới và ngồi cạnh Mục Vỹ, xoa bóp chân cho hắn.
Thời gian qua, từ sau khi Huyền Minh Tru Tiên Trận được xây xong, cô biết Mục Vỹ phải làm việc mệt bở hơi tai nên Huyết Minh mới ổn định được như ngày hôm nay.
Sau đó hắn đến Vu tộc để mời chào họ.
Tiếp theo lại gặp phải chuyện của Thiên Kiếm Sơn, đưa những người ở đó về đây.
Hết việc này đến việc khác, gần như Mục Vỹ chưa được nghỉ ngơi một phút giây nào.
"Tâm Nhi về Vạn Trận Tông rồi, muội ấy sẽ bàn bạc việc này với Vạn Đạo Phu. Có lẽ Vạn Trận Tông sẽ không bàng quan đâu!", Tần Mộng Dao lanh lợi nói: "Vỹ ca đừng quá lo lắng!"
"Huynh biết rồi!"
Mục Vỹ gật đầu.
Thật ra hắn chẳng lo lắng gì cả, dù là về nhà họ Chu lẫn Cửu Hàn Thiên Cung.
Núi Huyền Không mới là mối bận tâm của hắn!
Hơn hết chính là thiên chủ Huyền Thiên, chứ còn tứ đại hộ pháp thì Mục Vỹ còn không thèm quan tâm!
Thân phận và lai lịch của người này từ trước đến nay luôn là ẩn số, điều này khiến Mục Vỹ hết sức lo âu.
Rốt cuộc lão ta là ai!
Thực lực của lão ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
"Cho dù núi Huyền Không muốn tiến đánh Huyết Minh của ta cũng phải mất một thời gian, rồi ít lâu nữa chúng sẽ cùng với nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung hình thành thế chân vạc. E là ít nhất hai, ba tháng nữa!"
Mục Vỹ mở miệng nói: "Thời gian hai đến ba tháng này đủ cho huynh chuẩn bị rồi!"
"Chuẩn bị cái gì?"
"Đường nhiên là món quà siêu to khổng lồ cho họ!"
Mục Vỹ nói một cách tự tin.
Hắn tin chắc rằng chỉ cần Huyền Thiên không ra tay, bất cứ ai trong núi Huyền Không cũng không làm khó được mình.
Quan trọng nhất là, nếu Huyền Thiên cũng xuất thủ thì liệu thánh chủ điện Khổ Thiên có ra mặt không?
Mà giả như có thì người đó có phải là đối thủ của Huyền Thiên không?
Mặc dù vị thánh chủ đó kế thừa Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn nhưng e rằng công pháp mà Huyền Thiên tu luyện là của Tam Thập Thiên Kiếm Môn, không ai có thể nói trước ai thắng ai thua!
Mục Vỹ không dám so sánh.
Hắn bỗng nhận ra dường như các mối nguy hiểm đang từ từ chồng chất lên nhau, đến hôm nay thì bắt đầu bùng nổ, thế nhưng Huyết minh vẫn chưa có gì đảm bảo để chống cự lại núi Huyền Không.
Chủ yếu là do hắn bận lòng về quá nhiều điều.
Phụ thân và mẫu thân đến nay vẫn biệt vô âm tín.
Tần Mộng Dao đang mang thai, hắn chẳng biết lúc nào cô sẽ sinh con và mình trở thành phụ nhân!
Hắn thật sự phải bảo vệ rất nhiều người.
Trong hai, ba tháng tới, Mục Vỹ cần phải nỗ lực hoàn thành tất cả những gì mình có thể làm!
Hiện tại, hắn có thể luyện chế Hư Tiên Khí, Hư Tiên Đan, đáng mừng hơn là mang về Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim, tất cả những thứ này đều chưa phải là yếu tố ổn định cho trận chiến sắp đến.
Hôm sau, sau khi sắp xếp mọi công việc trong Huyết Minh, Mục Vỹ nhốt mình vào Đan Các và Khí Các và lao đầu vào luyện chế như điên, thậm chí Trận Đạo Các hắn cũng đi không ít lần.
Hắn liên tục luyện chế thần binh và đan dược trong phòng luyện đan và phòng luyện khí, gần như là mất ăn mất ngủ.
Có điều thứ Mục Vỹ luyện chế lần này là Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí!
Hai thứ này không thể được hoàn thành chỉ trong vòng một ngày.
Một hôm, Mục Vỹ gọi toàn bộ thành viên Huyết Minh làm việc trong Luyện Đan Các, Luyện Khí Các và Trận Đạo Các đến.
Xà tôn giả, Phong Tử Dụ, Mạnh Vân, Thiên Vô Viêm, vân vân và một số thầy luyện đan của Huyết Minh tụ tập ở Luyện Đan Các.
"Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi theo ta luyện đan, không phải bảo các ngươi luyện đan mà là để các ngươi quan sát. Quan sát thủ pháp của ta, quan sát quá trình ta luyện chế cũng như tất cả những gì ta có thể thể hiện cho các ngươi thấy. Rõ chưa?"
"Rõ!"
Họ không biết vì sao Mục Vỹ sốt ruột đến thế, nhưng việc được xem Mục Vỹ luyện đan là một sự chỉ dẫn vô cùng bổ ích cho họ.
Đặc biệt là Mạnh Vân. Bản thân y vốn đã có thiên phú cao, dưới sự dạy dỗ của Mục Vỹ, y biết mình thật sự không hợp với luyện khí nên cuối cùng bỏ, chuyển sang luyện đan.
Cạch cạch cạch...
Sau mười tiếng động, mười lò luyện đan đột nhiên hiện ra trước mặt Mục Vỹ!
Mười lò luyện đan này có hình dạng khác nhau, phần lớn đều được cướp từ nhà họ Kim.
Ngoài ra, điều quan trọng là dùng chỗ lò luyện này dư sức luyện chế Hư Tiên Đan.
Nhà họ Kim có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, tất nhiên phải có mấy cái này.
Chương 1095: Luyện mười lò cùng một lúc
"Bắt đầu!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ lại gần mười lò luyện đan.
Ba luồng thiên hỏa lần lượt rực cháy. Mục Vỹ giơ hai tay lên, ba luồng thiên hỏa chia làm mười chạy về phía từng lò luyện.
Hắn định làm gì thế?
Hành động của Mục Vỹ làm những người có mặt tại đây trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn càng khiến họ thảng thốt hơn nữa.
"Thời gian có hạn, có thể núi Huyền Không sẽ triển khai tấn công trong nay mai nên nếu như luyện chế từng lò luyện đan một thì cuối cùng chỉ được vài viên Hư Tiên Đan, thế nên ta chuẩn bị luyện mười lò cùng một lúc!"
Mục Vỹ vừa nói xong, cả căn phòng luyện đan im phăng phắc.
Luyện mười lò cùng một lúc?
Luyện gì cơ? Hắn đang đùa đúng không!
Đây là luyện chế Hư Tiên Đan chứ có phải thánh đan đâu. Bọn họ biết khả năng luyện chế thánh đan của Mục Vỹ thật sự không chê vào đâu được, nhưng lúc luyện chế Hư Tiên Đan hắn có thể làm mọi người chấn động như khi luyện chế thánh đan ư?
"Luyện mười lò cùng một lúc rất mệt và làm tiêu hao tinh khí của bản thân võ giả. Chẳng qua thời gian bây giờ có hạn, ta không thể không làm vậy. Các ngươi quan sát cho kỹ, mười lò này ta luyện chế mười loại khác nhau để các ngươi thấy rõ hơn!"
Nói xong, hắn bắt tay vào công việc.
Giữa hai tay là những dược liệu đã được phân loại sẵn, Mục Vỹ đi tới lò luyện đan đầu tiên, bắt đầu bố trí và làm sạch dược liệu.
Hắn thực hiện từng bước thật rõ ràng.
Tất cả là để mọi người có thể thấy rõ.
Kiểm soát độ lửa, làm sạch dược liệu, thanh đan, mỗi một bước Mục Vỹ đều tiến hành trong trạng thái mạnh nhất của mình.
Dần dần, Xà tôn giả và những người khác bị thủ pháp của hắn thu hút.
Nếu như nói Mục Vỹ là tông sư luyện đan thì họ chính là những người học nghề.
Chỉ khi nhìn thấy các thao tác của hắn, bọn họ mới nhận thấy rõ sự khác biệt ấy.
Thời gian dần trôi, từng bước thực hiện của Mục Vỹ vẫn hết sức tỉ mỉ.
Tròn bảy ngày trôi qua!
Trong bảy ngày bảy đêm ấy, từ đầu đến cuối Mục Vỹ luôn kiểm soát độ lửa của mười lò luyện đan, bên cạnh đó, hắn còn giải thích với đám người Xà tôn giả, Mạnh Vân những vấn đề cần chú ý khi luyện đan bằng hết sức có thể.
Mục Vỹ cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, tự dưng hắn cứ muốn giảng thôi.
Mười lò luyện đan xuất đan. Tất cả mọi người đều sững sờ trước kết quả.
Cả mười lò đều được khống chế một cách trọn vẹn và mỗi lò cho ra mười viên đan dược.
Đã thế toàn bộ đều là Hư Tiên Đan!
Một lần ra lò, Mục Vỹ luyện chế một trăm viên Hư Tiên Đan!
Những người xung quanh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Đến ngày thứ tám, Mục Vỹ không nghỉ ngơi mà đi tới Luyện Khí Các.
Hắn tiếp tục triệu tập Hà Án trưởng lão, Từ Triệu Mông và một số thầy luyện khí của Huyết Minh.
Chuyện tương tự lại diễn ra.
Luyện mười lò cùng một lúc, mười Hư Tiên Khí khác nhau ra lò sau mười ngày dưới thao tác của Mục Vỹ.
Rồi một lần nữa, hắn lại chỉ dạy một số thầy pháp trận thành lập trận pháp.
Tuy trận đạo không quen thuộc với Mục Vỹ lắm nhưng dựa vào kinh nghiệm, hắn vẫn dư sức dạy dỗ các thầy pháp trận trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Làm hết chuyện này chuyện kia thì một tháng cũng đã qua, bầu không khí trong Huyết Minh sôi sùng sục.
Tất cả những người trong Huyết Minh đều hăng hái bừng bừng trước chuyện Mục Vỹ luyện chế Tiên Đan, Hư Tiên Khí.
Thiên tài?
Yêu nghiệt?
Tuyệt thế kỳ tài?
Những biệt hiệu này không thể diễn tả hết tài năng của Mục Vỹ!
Quái vật gì thế này, sao có thể luyện mười lò cùng một lúc, đã thế tất cả đều thành công nữa chứ!
Dường như sẽ không bao giờ có thất bại nào xảy ra với thầy luyện khí, thầy luyện đan Mục Vỹ cả.
Tuy nhiên, suốt một tháng ròng rã, mỗi ngày Mục Vỹ đều chạy đôn chạy đáo, trông hắn cứ như mất hết sức lực.
Mặt mày xanh xao, mất sức sống.
Nhưng mỗi khi luyện khí và luyện đan, người khác đều thấy Mục Vỹ hoàn toàn tiến vào trạng thái đỉnh cao.
"Vỹ ca, có phải huynh lên kế hoạch hết rồi không?"
Hôm nay hiếm lắm mới thấy Mục Vỹ về, nằm trên giường.
Thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Tần Mộng Dao thấy tự trách vô cùng.
"Kế hoạch gì?"
Mục Vỹ ngồi dậy ôm Tần Mộng Dao vào lòng và nhìn cô với đôi mắt cưng chiều.
"Có phải huynh lại muốn hy sinh bản thân không?"
Tần Mộng Dao nhìn hắn, bần thần nói: "Muội vẫn còn nhớ lúc huynh thi triển Đại Sách Mệnh Thuật ở thành Bắc Vân. Nó gần như rút cạn toàn bộ sinh mệnh của huynh, cuối cùng khi đó huynh chỉ mới ở cảnh giới thân xác mà suýt thì giết cả võ giả cảnh giới Thông Thần. Lúc nào muội cũng nhớ cảnh tượng đó!"
"Nay thực lực của huynh đã khác xưa, đối thủ của huynh có thể sẽ là Huyền Thiên. Có phải khi không còn lựa chọn nào khác, huynh sẽ lại thi triển Đại Sách Mệnh Thuật không?"
Đại Sách Mệnh Thuật!
Nghe thấy bốn từ này, lòng Mục Vỹ đắng chát.
Năm đó hắn tình cờ biết được môn bí quyết này, sau đó mới phát hiện muốn đề cao tu vi cần phải rút ngắn tuổi thọ.
Lúc đó Mục Vỹ tự thấy mình đã có thiên phú, không muốn làm vậy nên chưa bao giờ sử dụng trong suốt quá trình tu luyện. Cho dù rơi vào bước đường cùng, hắn cũng chỉ tự phát nổ để đồng quy vu tận với kẻ địch mà thôi.
Nhưng hôm nay đã khác!
Bình luận facebook