• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần

  • Chương 1086-1090

Chương 1086: Rút quân

Nhà họ Thạch đã bị tấn công!

Thủ phạm là ai?

Còn có thể là ai nữa chứ!

Thạch Phá Thương sực hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Mục Vỹ, ngươi đúng là chết chưa hết tội, vô liêm sỉ, hèn hạ, mặt dày, ác độc!", Thạch Phá Thương tức tối mắng to: "Một bên thì giả vờ tiến công, một bên thì cho người bao vây nhà họ Thạch ta, đúng là không biết xấu hổ!"

"Không biết xấu hổ à?"

Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, cười phá lên: "Thạch trưởng tộc, ta khuyên ông giờ hãy hạn chế mắng người khác lại đi, nếu vậy có khi ông quay về nhà họ Thạch sẽ cứu thêm được vài người trong nhà ông đấy!"

"Mục Vỹ, hãy đợi đấy!"

Thạch Phá Thương gần như nhảy cẫng lên. Ông ta lập tức dẫn người của nhà họ Thạch trở về.

Ông ta sốt ruột nhưng con cháu nhà họ Thạch còn sốt ruột hơn.

Phụ mẫu, huynh đệ của bọn họ đều sống tại nhà chính của nhà họ Thạch, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chết một trăm lần cũng không hết tội.

Đừng nói một trăm lần, dù có chết mười nghìn lần cũng không cứu vãn được tình hình.

"Mục Vỹ, nhà họ Thạch ta mà có mệnh hệ gì thì Huyết Minh của ngươi chờ bị tắm trong máu đi!"

Thạch Phá Thương gào thét rồi vội vàng chạy đi.

"Thật là, có cần phải nóng vội như thế đâu!", Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Chuyện này vẫn chưa xong mà. Thạch trưởng tộc, nếu ông muốn phá vỡ trận pháp của Huyết Minh ta thì phải phá vỡ được trận pháp hộ phong của Thiên Kiếm Phong cái đã!"

Hắn ngưỡng cổ nói với theo.

Nghe thấy tin này, cả hai người Lâm Động Thiên và Kim Ân đều lộ vẻ lo âu.

Chỗ ở của ba gia tộc lớn Thạch, Kim, Lâm đều cách nhau không quá xa.

Nếu Mục Vỹ cho người tập kích nhà họ Thạch ở giữa thì nhà họ Lâm và nhà họ Kim cũng khó may mắn thoát nạn rồi còn gì?

"Rút lui, mau rút lui!"

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Động Thiên và Kim Ân vội vàng la lớn.

Hai người quan tâm đến tình hình gia tộc của mình hơn Thạch Phá Thương.

"Hai vị, các ông làm gì thế? Đừng đi chứ!", Mục Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi hả hê nói: "Không tấn công Thiên Kiếm Sơn nữa à?"

"Mục Vỹ, ngươi chán sống rồi!"

Thấy nụ cười gian trá của hắn, Lâm Động Thiên tức muốn nổ phổi.

Chưa bao giờ ông ta thấy người nào trơ tráo như thế!

Sao có thể lén lén lút lút làm những chuyện này mà ngoài mặt vẫn thong dong điềm đạm vậy chứ.

Tên này đúng là không biết xấu hổ.

Điều khiến Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện cạn lời hơn là Mục Vỹ hạ lệnh lúc nào không hay.

Thảo nào hắn cứ luôn miệng bảo họ án binh bất động, hóa ra là trong lòng đã có dự định từ trước.

Mọi chuyện đã rõ!

Sách lược vây Ngụy cứu Triệu!

Nếu như người của Huyết Minh đến Thiên Kiếm Phong thì chắc chắn sẽ có một trận quyết chiến xảy ra, có thể kết quả sẽ là cả hai phe đều lui binh!

Còn bây giờ, quân Huyết Minh đánh thẳng vào sào huyệt, vậy thì nhà họ Thạch, nhà họ Kim và nhà họ Lâm không thể không thối lui về trận doanh để cứu người nhà của mình.

"Chu trưởng lão!"

Lâm Động Thiên nhìn Chu Trí Viễn, nói: "Ta dẫn đệ tử trong gia tộc về nhà họ Lâm trước đây. Để đề phòng bất trắc, ta sẽ để lại năm nghìn người phối hợp với Chu trưởng lão vây quét Thiên Kiếm Phong. Ta không tin bọn chúng có thể trốn trong đó cả đời".

"Được!"

Kim Ân cũng lên tiếng: "Ta cũng cần về nhà họ Kim gấp nên cũng để lại năm nghìn võ giả cho Chu trưởng lão. Chỉ cần bao vây những kẻ này, chờ bọn ta sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ chạy về ngay!"

"Không thành vấn đề!"

Trong giây lát, đội quân hàng chục nghìn võ giả đang bao vây tấn công Thiên Kiếm Phong giờ đây chỉ còn lại chưa đến hai mươi nghìn người.

Chu Trí Viễn đứng đầu đội quân nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt ẩn ý.

"Mục Vỹ, phải công nhận rằng ngươi rất khôn ngoan!"

Chu Trí Viễn cười âm hiểm: "Cho thuộc hạ tiến công nhà họ Thạch, tiếp theo là nhà họ Kim, rồi đến nhà họ Lâm, ép bọn họ phải rút quân. Nhưng mà..."

"Nhưng gì?"

"Nhưng người đừng quên rằng, vây Ngụy cứu Triệu cũng tốt đấy, nhưng ngươi không thấy dẫn hổ rời núi tốt hơn sao?"

Vừa nghe thấy câu nói của Chu Trí Viễn, Mục Vỹ nhíu mày.

"Ý ông là nhà họ Chu ông chuẩn bị tấn công đảo Lạc Hồn của ta?", hắn cười khẩy.

"Không phải chỉ có mình ngươi biết kế vây Ngụy cứu Triệu đâu. Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Chu ta đã khởi hành trong lúc đại quân Huyết Minh lên đường rồi!"

"Đúng là một cách rất thông minh!"

Mục Vỹ lại nhấp một ngụm rượu. Sau khi thở dài đầy thỏa mãn, hắn nói: "Nhưng Chu trưởng lão này, ta có điều muốn hỏi ông".

"Hỏi gì?"

"Ông nói thử xem, trận pháp hộ phong của Thiên Kiếm Phong và Huyền Minh Tru Tiên Trận do Mục Vỹ ta đây tự tay bố trí cái nào kiên cố hơn?"

Chu Trí Viễn nghe vậy thì tỏ ra bất ngờ.

"Ngươi đừng có mà đắc ý!"

Ông ta hừ lạnh: "Ngươi tưởng nhà họ Chu ta ngu ngốc như ba gia tộc kia chắc? Tịch Diệt Chiến Lôi chó má gì đó đúng là chẳng làm nên trò trống gì, ta thấy mấy nghìn năm qua bọn họ được thổi phồng nhiều quá thì có!"

"Ôi chao, ôi chao, sao lại nói vậy!"

Mục Vỹ an ủi: "Tịch Diệt Chiến Lôi kinh khủng lắm đấy, dù sao cũng là chí bảo nhà họ Kim mà. Chẳng qua là do nó cồng kềnh quá thôi, đánh vật sống thì khó nhắm trúng, bắn vật chết thì một phát ăn ngay!"

"Ngươi còn có tâm trạng đứng đây nói đùa à? Ngũ trưởng lão và tam trưởng lão nhà họ Chu ta đã tới đảo Lạc Hồn, trưởng tộc Chu cũng đích thân đến, đảo Lạc Hồn của ngươi sắp bị xóa sổ rồi!"

"Chứ ta còn làm gì được đâu?"

Mục Vỹ tỏ ra bất lực: "Chẳng lẽ lao ra khỏi trận pháp, trở lại Huyết Minh để quân đội nhà họ Chu ông băm vằm ra chắc?"
Chương 1087: Có chuyện quan trọng hơn

"Ngươi..."

Chu Trí Viễn thừa nhận mình đã xem thường Mục Vỹ. Ông ta cứ đinh ninh trong tình huống này Mục Vỹ sẽ hốt hoảng lắm chứ.

Nhưng hắn bình tĩnh đến kì lạ!

Điều này làm ông ta phải ngẫm lại.

Lẽ nào người này tự tin đến thế sao?

Hắn tin chắc rằng Huyền Minh Tru Tiên Trận của mình thật sự có thể ngăn cản sự tiến công của nhà họ Chu ư?

"Kim trưởng tộc đi vội quá nên không tiện mang theo Tịch Diệt Chiến Lôi, chi bằng lấy một triệu Linh Tinh cực phẩm ra thử một lần xem thế nào, nhỉ Chu trưởng lão? Biết đâu chỉ cần một kích nữa là đánh sập trận pháp hộ phong này thì sao?"

Mục Vỹ trêu đùa Chu Trí Viễn.

Uy lực của Tịch Diệt Chiến Lôi quả thật là mạnh đến đáng sợ.

Tiếc rằng vừa rồi Tịch Diệt Chiến Lôi trông như tác động lên trận pháp hộ phong của Thiên Kiếm Phong nhưng thực chất là đánh vào trứng của Thất Thải Thiên Long.

Với sự chuyển dời mục tiêu thế này, kể cả tiên nhân cũng khó lòng công phá trận pháp chứ đừng nói là đòn tấn công của Tịch Diệt Chiến Lôi!

Mục Vỹ hoàn toàn không bận tâm về vấn đề đó.

Võ giả của ba gia tộc lớn đã bắt đầu rút lui, mỗi một gia tộc đều để lại năm nghìn võ giả để giúp đỡ Chu Trí Viễn bao vây Thiên Kiếm Phong, đề phòng họ chạy trốn.

Màn đêm lại buông xuống.

Mục Vỹ triệu tập đám người Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện đến.

"Hiện tại ba gia tộc lớn đã lui binh, ở đây còn khoảng chưa đến hai mươi nghìn người quân địch, mà số người của Thiên Kiếm Sơn trên Thiên Kiếm Phong lúc này ước chừng một nghìn người!"

Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Tất cả một nghìn võ giả này đều bằng lòng chết vì Thiên Kiếm Sơn, các vị cũng vậy. Hơn nữa, mọi người đều là Thiên Kiếm Tử, trưởng lão nội môn, trưởng lão hạt nhân và Hộ Kiếm Sử của Thiên Kiếm Sơn, quyền cao chức trọng!"

"Nếu lúc này chúng ta xuất kích thì một nghìn người phải đối đầu với những hai mươi nghìn người, đến hai mươi lần, choáng ngợp lắm phải không?"

Mục Vỹ khẽ cười: "Nhưng bọn chúng chỉ chiếm ưu thế về mặt số lượng, còn chúng ta lại chiếm ưu thế về sức mạnh!"

"Vỹ huynh, ý huynh là chúng ta xông ra đánh luôn phải không?"

"Không phải!"

Mục Vỹ lắc đầu sửa lại: "Chúng ta không xông ra đánh luôn mà là đánh lén!"

Đánh lén?

Nghe thấy câu này, Chu Tử Kiện, Vu Vũ và những người khác đều lộ vẻ phấn khích.

"Chưởng môn, bí bảo trong Thiên Kiếm Sơn của ông, thánh khí hay thánh đan tuyệt phẩm gì đó đừng giấu nữa, lấy hết ra chia cho mọi người đi. Chúng ta sẽ đánh lén ngay trong tối nay!"

Thiên Ngọc Tử nghe vậy cũng gật đầu.

Ý tưởng của Mục Vỹ rất hay.

Đánh lén!

Ba ngày qua ba gia tộc lớn luôn thận trọng, đề phòng bọn họ từng li từng tí, nhưng tối hôm nay đã khác.

Thứ nhất, Kim Ân, Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương đã đi hết, trong số những người ở lại chỉ có vài ba người khá mạnh.

Thứ hai, bản thân Chu Trí Viễn hay khinh miệt võ giả của ba gia tộc lớn khác, bây giờ trưởng tộc và trưởng lão hạt nhân của các phe đều đã rời đi, nhất định sẽ sinh ra mâu thuẫn. Chu Trí Viễn chắc chắn sẽ thiên vị người của nhà họ Chu.

Thứ ba và cũng là yếu tố quan trọng nhất, những võ giả được lệnh ba gia tộc lớn ở lại đây đều trong trạng thái sốt ruột. Họ lo lắng cho an nguy của người nhà mình nên nhất định không giữ bình tĩnh được.

Đây là thời điểm tuyệt vời để phản công, bởi hiệu quả chắc chắn sẽ rất khả quan.

"Các vị hãy nhớ kĩ tối nay chỉ chọn võ giả trong nhà họ Chu để đánh lén. Bốn, năm nghìn người bên phe Chu Trí Viễn có thực lực khá cao, mọi người chỉ đánh lén thôi, giết được thì giết, không giết được thì đả thương, còn không thì phải gây ra hỗn loạn cho được!"

"Tối hôm nay ta sẽ canh giữ ở ngoài rìa trận pháp, mọi người xong xuôi hết rồi thì ta sẽ mở trận pháp cho mọi người vào!"

"Hiểu rồi!", Chu Tử Kiện gật đầu.

Ở không được hơn nửa tháng rồi, cuối cùng tối nay y cũng được vác kiếm ra trận.

"Nhưng phải nhớ lấy, tuyệt đối không được quên giờ. Mọi người chỉ được hành động trong vòng nửa khắc đồng hồ. Sau nửa khắc, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải quay về".

"Đã rõ!"

"Vỹ huynh, huynh không đi sao? Nghe hay ho lắm đó!", Vu Vũ cười ha ha.

"Ta có chuyện quan trọng hơn!"

Mục Vỹ nhếch môi cười.

Ánh trăng ban đêm trong như nước hồ, rọi sáng cho cả bầu trời. Thiên Kiếm Phong đuốc đèn sáng choang.

Lúc này, võ giả của ba gia tộc lớn đang đứng giữa không trung bỗng nhiên loáng thoáng nhìn thấy đám người Thiên Kiếm Sơn bắt đầu uống rượu, mở tiệc ăn mừng trên Thiên Kiếm Phong.

"Mụ nội nó, bọn này đúng là gan to mà, không sợ chúng ta xông vào hay sao mà mở tiệc tưng bừng thế!"

Một đệ tử phụ trách việc tuần tra khu vực trên trời nổi giận mắng.

"Sao mà sợ được?", một tên đệ tử khác hậm hực nói: "Tên Mục Vỹ khốn kiếp kia chẳng biết đã làm cách nào mà ngay cả Tịch Diệt Chiến Lôi cũng không thể phá vỡ trận pháp này. Thế thì bọn chúng có gì phải sợ đâu?"

"Ghê nhất là bây giờ nhà họ Thạch bị cướp sạch sành sanh, chẳng biết nhà họ Kim ta ra sao rồi!"

"Ngươi còn lo cho nhà họ Kim nữa à? Nhà họ Lâm bọn ta gần nhà họ Thạch hơn đây này! Sau khi bọn Huyết Minh rút lui, người đứng mũi chịu sào chính là nhà họ Lâm ta! Ôi, mong trưởng tộc đuổi kịp!"

"Coi bộ khó lắm đấy!", một đệ tử khác nhíu mày: "Các ngươi chưa nghe nói gì sao? Mục Vỹ khi vào hang rồng đã có một kỳ ngộ là chiêu mộ được một cường giả tên Hắc Lân, nghe nói người này có cảnh giới Sinh Tử. Còn nữa, Huyết Minh đột nhiên xuất hiện thêm một người tên là Phong Ngọc Nhi, kể cả Cực Vũ Thắng cũng không làm gì được cô ta. Trong Huyết Minh còn có Diệp Thu nữa là tổng cộng ba cường giả cảnh giới Sinh Tử, mạnh lắm đấy. Tính ra chúng lợi hại hơn bất cứ gia tộc nào trong ba gia tộc lớn chúng ta!"

Đám đệ tử gác đêm bàn luận sôi nổi.

Nhưng tất cả bọn họ đều không biết rằng một loạt bóng người đang âm thầm rời khỏi Thiên Kiếm Phong trông náo nhiệt kia.

Tuy nhiên, mấy bóng người đang ăn uống no say trên đỉnh núi vẫn ở đó như thể chưa hề có gì xảy ra.

"Thằng ngốc, đi tiểu với ta mau!"

Trên Xà Tôn Phong, một nam thanh niên có dáng người cường tráng vỗ bốp bốp vào vai người bên cạnh, thì thầm.

"Nhìn ngươi sợ chưa kìa. Nơi này là Xà Tôn Phong, bọn Thiên Kiếm Phong bị bao vây như cá trong chậu rồi, đâu dám đi ra!"

Nam tử bị gọi là thằng ngốc mơ mơ màng màng đáp rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Chương 1088: Bùng phát xung đột

Sau khi công phá Thiên Kiếm Sơn, bọn họ để lại mười nghìn người trong đội ngũ hàng chục nghìn người vây quanh Thiên Kiếm Phong để canh giữ nơi này.

Số còn lại chia ra đóng quân trên một số ngọn núi chủ chốt của Thiên Kiếm Sơn để đề phòng có ai muốn giải cứu những người trên Thiên Kiếm Phong.

Nếu như có kẻ nào dám tới, họ có thể từ các ngọn núi ập ra tấn công, đánh kẻ tới cứu viện kia thành bánh chưng.

"Má nó!"

Thầm chửi thề, võ giả trẻ nọ đứng lên, đi tới cửa.

Phập...

Sau một tiếng phập, tên thanh niên lập tức bỏ mạng.

"Ai đấy?"

Một người mơ mơ màng màng đứng lên, hỏi.

Nhưng chưa đợi hắn ta kịp phản ứng thì mười mấy người đang nằm trong thiên điện này bị giết chết trong chớp mắt.

"Hừ, đám oắt con nhà họ Chu, ngày nào cũng nói xấu ba gia tộc lớn bọn ta, hôm nay còn quấy rối sư muội, ông đây giết mười mấy người này luôn cho bõ tức, để xem chúng làm gì được ta!"

Bóng người nọ để lại một câu rồi ẩn mình vào trong bóng đêm, biến mất.

Cùng lúc đó, võ giả nhà họ Chu tại các ngọn núi chủ chốt hoặc chết đi một, hai người, hoặc bị đẩy vào hầm phân trong lúc đi vệ sinh, hoặc bị rắn hay con gì đó cắn một phát. Rất nhiều hiện tượng kì lạ xảy ra.

Đêm nay là một đêm gà bay chó sủa.

Tiếng càm ràm, tiếng bàn tán xôn xao vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Trên Xà Tôn Phong có khoảng chừng một nghìn người đang xúm xụm lại.

"Lâm Phiêu, ngươi đừng có quá đáng, rõ ràng là người của ba gia tộc các ngươi ra tay, liệu hồn giao thủ phạm ra đây mau lên!"

"Chu Dương, ngươi có chứng cứ gì mà nói là người của ba gia tộc ta? Biết đâu mấy kẻ trên Thiên Kiếm Phong chướng mắt các ngươi nên giết con cháu trong nhà họ Chu các ngươi cũng không chừng!"

"Ngươi nói gì cơ?", đệ tử nhà họ Chu được gọi là Chu Dương quát: "Có ngon ngươi nói lại thử xem!"

"Nói lại thì nói lại, nhà họ Chu của ngươi suốt ngày nghênh ngang trịch thượng, chết thì mắc mớ gì đến bọn ta?", Lâm Phiêu cũng nổi đóa: "Chẳng lẽ nhà họ Chu nội đấu xong chết cũng đổ tội lên đầu bọn ta à?"

Chu Dương tức run người.

"Được, ngươi giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi biết mặt!"

Chu Dương lập tức cho người đỡ một người thanh niên toàn thân thấm đẫm máu ra, sau đó hét: "Chu Nguyên Lăng, nói đi, là ai đã giết tiểu đội các ngươi?"

"Người của ba gia tộc lớn!"

Dễ thấy giờ đây thanh niên đang thoi thóp thở, mặc dù bị chém một nhát ngay ngực nhưng vẫn chưa trúng tim nên mới còn sống đến bây giờ.

Thanh niên nói với giọng yếu ớt: "Tên đó tưởng đã diệt toàn bộ tiểu đội bọn ta nhưng không ngờ ta vẫn còn sống. Trước khi đi, hắn còn nói một câu rằng người của nhà họ Chu ta trêu đùa một nữ tử trong gia tộc hắn, đáng chết!"

"Khốn nạn!"

Lời khai của thanh niên làm Chu Dương hoàn toàn phẫn nộ.

"Lâm Phiêu, ngươi còn gì để nói không?"

Chưa đợi Lâm Phiêu lên tiếng, một người thanh niên đứng ra, lạnh giọng quát: "Nói không chừng là bọn Thiên Kiếm Phong cố ý châm ngòi ly gián đấy. Chu Dương, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ngươi đừng ngậm máu phun người nữa!"

"Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng?"

Chu Dương vô cùng giận dữ, điên tiết xông đến: "Thạch Kiến, ngươi còn dám nói đợi đến khi điều tra rõ ư? Rõ ràng sư đệ của ta đã nghe được câu nói đó, sao có thể là giả được? Hung thủ giết người đâu có ngờ sẽ để sót mất một người!"

"Chu Dương, ngươi tưởng ba gia tộc lớn bọn ta nhu nhược chắc?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Chu Dương cười khẩy: "Ba gia tộc lớn có liên kết lại với nhau thì thực lực cùng lắm cũng bằng một nửa nhà họ Chu thôi!"

"Nhất là nhà họ Thạch, đúng là chả ra gì, lại còn Tịch Diệt Chiến Lôi nữa chứ. Tịch Diệt Chiến Lôi có làm nên tích sự gì không? Có mỗi trận pháp hộ phong của một ngọn núi thôi mà cũng không phá hủy được!

"Ngươi chán sống rồi!"

Là con cháu của một gia tộc, niềm tự hào gia tộc luôn là thứ quan trọng nhất trong lòng họ.

Bây giờ lại nghe Chu Dương trào phúng một cách thậm tệ như thế, Thạch Kiến nhịn được mới là lạ.

Gã gầm lên một tiếng rồi xông đến.

"Thẹn quá nên giận hay là bị vạch trần nên không chối cãi được đây?", Chu Dương thét gào: "Các thành viên trong nhà họ Chu, bị một gia tộc ngu xuẩn như thế xem thường, các ngươi nuốt trôi được cục tức này sao?"

"Không!"

"Cùng ta giết chúng!"

Sau tiếng gầm của Chu Dương, ba gia tộc lớn và những người trong nhà họ Chu lập tức lao vào chém giết nhau.

Ban đầu cuộc chiến trên Xà Tôn Phong vốn chỉ có khoảng một nghìn người, nhưng từ khi tin tức được truyền đi khắp nơi, các đệ tử đóng quân trên những ngọn núi khác cũng nảy sinh mâu thuẫn và cãi vã nhau, thậm chí lần lượt gia nhập vào cuộc chiến.

Nhưng dù gì ba gia tộc lớn vẫn chiếm ưu thế hơn về số lượng, tuy đệ tử nhà họ Chu thoạt nhìn mạnh hơn chút đỉnh nhưng đối thủ đông một cách áp đảo nên vẫn không đấu lại.

Số lượng ngày một tăng, từ đầu những người có mặt trong trận chiến gay gắt này không dám giết người, nhưng sau khi có một người bỏ mạng thì ai nấy đều phóng sát khí ra.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, tất cả mọi người đều lao vào chém giết.

Cùng lúc đó, lần lượt có người trở về Thiên Kiếm Phong.

Quảng trường của Thiên Kiếm Phong vẫn ngập tràn tiếng cười và tiếng nói chuyện nhưng lần này là thật.

"Mục minh chủ!"

Những người quay về thấy Mục Vỹ đều chắp tay chào hắn.

"Sao rồi?"

"Đúng như ngươi đoán, bọn ta chỉ động tay chân chút thôi mà ba gia tộc lớn và nhà họ Chu đã đánh nhau rồi!"

"Thật ra cũng không trách bọn chúng được. Hơn nửa tháng qua, bốn gia tộc lớn ở tại đây xảy ra không ít tranh chấp, tranh giành núi này, tranh giành bảo bối sau khi giết một số đệ tử Thiên Kiếm Sơn chúng ta rồi cướp từ họ này. Xung đột lớn lắm!"

"Lần này xem như nhờ có những người đã chết nên mồi lửa này mới bùng phát, ngoài ra cũng phải kể đến ảo trận của Mục minh chủ đã khiến những kẻ đó tự động bỏ qua chúng ta! Lợi hại thật!"

Mọi người trò chuyện với nhau rôm rả, ai nấy đều cười thật vui vẻ.

Trả thù xong đúng là sảng khoái quá chừng!
Chương 1089: Luôn chào đón

"Ngươi nhìn mấy người đó kìa, không uống rượu thì ngồi một chỗ cười ngu, có phải do bị chúng ta nhốt trong này nên ngu luôn rồi không?", một vài đệ tử gác đêm trên trời cười nói.

"Kệ chúng đi. Con rùa một khi rút đầu vào mai thì đố hòng đập ra nổi!"

"Đúng đấy, cái lũ nhát như chuột!"

Mấy tên đệ tử cười nhạo những người đang trò chuyện sôi nổi trên đỉnh núi.

"Các ngươi còn đứng đấy tán dóc nữa à!"

Đúng lúc đó, một người bỗng nhiên nháo nhào chạy đến.

"Có chuyện gì thế?"

"Còn chuyện gì nữa?", tên đệ tử đó hừ lạnh, nói: "Hỏi cái gì mà hỏi, nhà họ Chu với phe ta đánh nhau rồi, nghe nói bọn chúng đã giết mấy đệ tử của ba gia tộc chúng ta, bây giờ đang đánh nhau to trên Xà Tôn Phong đấy!"

"Mẹ kiếp, vậy còn chờ gì nữa! Bọn họ Chu lúc nào cũng hất mũi lên trời, ta gai mắt chúng lâu lắm rồi!"

Trong chốc lát, đám đệ tử gác đêm kéo nhau chạy đi.

"Đánh nhau rồi, máu chảy thành sông luôn!"

Trên Thiên Kiếm Phong, ai nấy cũng cười thật sảng khoái với chén rượu trên tay, vui sướng cực kỳ, bao khó chịu nén trong lòng những ngày qua đều được trút bỏ.

"Chưởng môn, ông có muốn chơi lớn một lần không!"

Mục Vỹ đang uống rượu bỗng nhiên hỏi Thiên Ngọc Tử.

"Chơi gì cơ?"

Hắn khẽ cười, vung tay lên. Sau một tiếng động lớn, toàn bộ Thiên Kiếm Phong hơi chấn động.

"Tịch Diệt... Chiến Lôi!"

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chiến xa trước mắt.

"Tên nhãi này, không ngờ cậu trộm được cái này luôn!"

Nhìn thấy Tịch Diệt Chiến Lôi, Thiên Ngọc Tử cũng vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói một cách dở khóc dở cười.

"Ta đi tìm nhân lúc các vị gây hỗn loạn đấy. Có lẽ bọn người kia cũng không ngờ ta sẽ đi trộm, nhưng mà nói thật thì nó nặng như quỷ!"

Mục Vỹ vỗ vỗ Tịch Diệt Chiến Lôi và hả hê cười: "Ta đoán võ giả và thành viên cấp cao trong bốn gia tộc lớn đã tụ tập trên Xà Tôn Phong cả rồi, giờ mà bắn cho chúng một phát pháo thì ta nghĩ rất đáng với một triệu Linh Tinh cực phẩm đấy!"

"Không!"

Thiên Ngọc Tử thình lình đứng bật dậy, nói lớn: "Một triệu? Đâu có đủ! Lần này ta phải trả đũa chúng gấp mười lần, mười triệu Linh Tinh luôn!"

Mười triệu Linh Tinh? Xem ra Thiên Ngọc Tử cũng vô cùng tức tối sau việc Thiên Kiếm Sơn bị tấn công.

"Đồng ý!"

Mục Vỹ gật đầu.

"Nhưng cậu có biết cách sử dụng không?", Thiên Ngọc Tử hỏi hắn.

"Ta mới nghiên cứu cách dùng thứ này xong đây, không khó mấy!", Mục Vỹ hí ha hí hửng: "Tịch Diệt Chiến Lôi này nói là chiến xa Tịch Diệt chứ thật ra chỉ là một loại thần binh thôi".

Thiên Ngọc Tử khá bất ngờ khi thấy dáng vẻ này của hắn.

Nhìn lại những gì Mục Vỹ đã tính toán, suy nghĩ và cân nhắc xem, quả là một người tỉ mỉ.

Thiên Ngọc Tử nhận ra hắn có thể đi tới bước này hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân chứ không phải may mắn.

Số phận là lời bào chữa của kẻ yếu, may mắn là lời khiêm tốn của kẻ mạnh.

Số phận là gì?

Số phận là thứ được nắm chặt trong tay!

Mục Vỹ gần như kiểm soát toàn bộ vận mệnh của mình.

"Được thôi, vậy thì mười triệu Linh Tinh cực phẩm, số Linh Tinh này Thiên Kiếm Sơn ta lấy ra được. Ít nhất phải giúp những đệ tử Thiên Kiếm Sơn đã hi sinh được yên nghỉ!"

Nói đến đây, Thiên Ngọc Tử ngước mắt nhìn những ngọn núi xung quanh.

Hiện giờ, những ngọn núi ở bên ngoài trận pháp đều được thắp sáng.

Nhưng nơi từng là chốn ở của các đệ tử Thiên Kiếm Sơn giờ đây đã trở thành địa bàn cho bốn gia tộc lớn chơi bời mất rồi.

"Rượu quá ba tuần thì lập tức hành động. Tốt nhất là chờ bọn chúng tụ tập vào một chỗ rồi hãy ra tay!", Mục Vỹ bình tĩnh nói: "Có điều chưởng môn này, có thể chín trăm chín mươi chín ngọn núi trong Thiên Kiếm Sơn sẽ bị phá hủy đấy!"

"Không sao!"

Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ, khẽ cười: "Đến hôm nay thì xem như Thiên Kiếm Sơn ta hết hi vọng rồi, không biết trong bảy mươi hai hải đảo của Mục minh chủ có đảo nào thích hợp với bọn ta không?"

Nghe vậy, lại thấy biểu cảm nghiêm túc của ông ta, Mục Vỹ ngẩn người.

"Tất nhiên là có, sát đảo Lạc Hồn luôn, chỉ sợ chưởng môn chê thôi!", hắn vui vẻ đáp lại: "Hơn hết là ở gần Huyết Minh, như thế thời thời khắc khắc đều bị cây đao núi Huyền Không kè kè trên đầu đấy".

"Cậu nghĩ ta sợ ư?"

Thiên Ngọc Tử cũng bật cười.

"Tốt!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Đảo Lạc Hồn của ta lúc nào cũng chào đón Thiên Kiếm Sơn sang làm hàng xóm!"

"Trước tiên cho ta cạn một ly!"

Thiên Ngọc Tử chắp tay cười nói.

Sở dĩ ông ta làm vậy là vì ông ta đã triệt để xem Mục Vỹ là Mục minh chủ, người đứng cùng hàng thứ với mình chứ không còn là nhân tài mới nổi nữa.

Thời gian dần trôi, đâu đâu trên Thiên Kiếm Phong cũng là hình ảnh các ly rượu chạm nhau.

Nhưng trên Xà Tôn Phong lúc này lại là cảnh tượng chém giết kinh hoàng.

"Dừng lại!"

Những đệ tử ở đây đang liều mạng đánh nhau thì một tiếng thét chợt vang lên.

Đó là giọng của Chu Trí Viễn!

"Các ngươi đang làm gì thế hả?'

Chu Trí Viễn quát một tiếng.

"Làm gì?"

Một tên đệ tử lập tức đứng ra, gào to: "Chu trưởng lão, ông là ngũ trưởng lão nhà họ Chu, quyền cao chức trọng nhưng cũng phải biết nói phải trái chứ?"

"Phải đấy, đệ tử nhà họ Chu ông chết thì mắc mớ gì đến ba gia tộc bọn ta? Nhưng ông nhìn kìa, đám đệ tử nhà họ Chu không thèm làm rõ đã đổ tội lên đầu bọn ta, không phải rất quá đáng sao?"

Lần lượt có người lên tiếng chỉ trích đệ tử nhà họ Chu!

Sắc mặt Chu Trí Viễn trở nên âm trầm. Ông ta nhìn hai phe còn đang đánh nhau, muốn nổi đóa nhưng một tia sáng bất chợt lóe lên.
Chương 1090: Phản công

Tia sáng từ phía xa đó không ngừng tiến lại gần, ánh sáng mạnh khiến không ai có thể mở mắt ra được.

Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng đó, Chu Trí Viễn lại thần người ra.

“Giải tán, giải tán mau!”

Sau mấy lần chứng kiến Kim Ân thi triển Tịch Diệt Chiến Lôi, Chu Trí Viễn biết rất rõ ánh sáng này có nghĩa là gì.

Tịch Diệt Chiến Lôi!

Ngay sau đó, tim mọi người như muốn thọt lên tận cổ.

Tịch Diệt Chiến Lôi đang bay về phía bọn họ, không thể nào!

Trận chiến lập tức dừng lại, các đệ tử mặc kệ tất thảy, thục mạng chạy trốn khắp mọi phía.

Nhưng bây giờ, đại trận hộ phong của Xà Tôn Phong đã bị bốn gia tộc lớn phá vỡ, mà quả bom này lại bay tới một cách bất ngờ, khiến cho họ không thể né được.

Cùng với đó, tốc độ bay của nó lại cực nhanh, thế này thì sao họ trốn kịp.

Đoàng!

Tiếng nổ inh tai nhức óc vang vọng khắp Xà Tôn Phong.

Cả ngọn núi cao hàng nghìn mét đã bị san bằng hoàn toàn.

Không có đại trận bảo vệ, ngọn núi đã bị nổ tanh bành vì không có sức kháng cự.

Nhưng quả bom phát nổ vẫn chưa là hồi kết.

Vụ nổ còn lan sang cả những ngọn núi khác.

Khi các ngọn núi khác đang lung lay thì tia sáng màu xanh thứ hai lại loé lên.

Uỳnh…

Lần này là một tiếng nổ dời núi lấp biển, nó gây chấn động tới mức khiến đệ tử của bốn gia tộc lớn đều phải đờ người.

Nhưng ngay sau đó, Tịch Diệt Chiến Lôi đã san bằng cả ngọn núi.

Cứ thế, tiếng nổ vang lên đủ mười lần mới dứt!

Mười triệu Linh Tinh cực phẩm tương đương một trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, cứ thế bay theo gió.

Nhưng hiệu quả mang lại phải gọi là huỷ thiên diệt địa.

Một trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm san bằng mười ngọn núi, còn quân của bốn gia tộc lớn, ngoài một phần đang bao vây Thiên Kiếm Phong ra thì còn lại đều ở đây cả.

Lần này coi như cả đoàn quân bị tiêu diệt rồi.

Một cánh tay của Chu Trí Viễn bị nổ tung, ông ta thấy mà ngẩn tò te.

“Mục Vỹ, Mục Vỹ, tên khốn kiếp! Ngươi là tên khốn!”

Thấy đệ tử của bốn gia tộc lớn gần như đã chết sạch ở đây, Chu Trí Viễn không nhịn được cơn giận, lập tức ho ra máu rồi khàn giọng chửi bới.

Dù ông ta là cường giả cảnh giới Sinh Tử, vượt qua tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, nhưng sức ảnh hưởng của Tịch Diệt Chiến Lôi quá lớn, tuy đã trốn vào trong một không gian, nhưng ông ta vẫn bị nổ một cánh tay.

Nên đương nhiên bây giờ đang giận ngất trời.

“Chu Trí Viễn, ông vẫn còn sức mà mắng chửi à?”

Đúng lúc này, có một người xuất hiện trên không trung.

Đó là Mục Vỹ!

“Mục Vỹ, thằng ranh kia, ta giết ngươi, giết ngươi!”

Toàn thân Chu Trí Viễn bê bết máu, ông ta dữ tợn nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Ngươi đã biết bí mật của nhà họ Chu ta và núi Huyền Không, vì thế mới cứu Chu Vân Văn và Chu Á Huy, sau đó cố tình gây thù chuốc oán với nhà họ Chu ta, làm Chu Á Huy chống lại gia tộc!”

Bí mật của nhà họ Chu và núi Huyền Không?

Mục Vỹ có biết gì đâu.

“Ha ha, lẽ ra ta không biết đâu, nhưng giờ thì biết rồi. Xem ra nhà họ Chu ông cũng tham gia kế hoạch Huyết Thi. Làm ta cứ thắc mắc mãi, tại sao Chu Vân Văn là nhị trưởng lão trong năm đại trưởng lão, còn Chu Á Huy là thiếu trưởng tộc, nhưng khi họ biến mất một cách bí ẩn, các người lại chẳng mảy may quan tâm”.

“Ngươi…”

“Ta có làm gì đâu!”, Mục Vỹ cười nói: “Tự tạo nghiệt thì không thể sống! Đích thân các người đã đẩy thiên tài xuất sắc nhất trong gia tộc mình đi, giờ còn trách ta?”

Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Chu Trí Viễn, ông yên tâm! Người tiêu diệt nhà họ Chu ông chắc chắn không phải Mục Vỹ ta đâu, mà các người sẽ tự diệt lẫn nhau”.

“Chết tiệt!”

Chu Trí Viễn hô lên rồi tấn công.

Dù ông ta đã mất một cánh tay, nhưng Mục Vỹ chỉ ở tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên nên không thể là đối thủ của cường giả cảnh giới Sinh Tử như ông ta được, vì thế ông ta có thể giết hắn!

Vút…

Nhưng ngay khi Chu Trí Viễn xông lên, ngay lập tức đã có tiếng kiếm.

Thiên Ngọc Tử mặc trường bào màu trắng lạnh lùng nhìn Chu Trí Viễn rồi quát: “Ngũ trưởng lão, ông có thấy vui khi đã giết cả chục nghìn đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta không? Đây mới chỉ là một chút tiền lời thôi, nhà họ Chu ông cứ chờ mà hoàn trả lại đi!”

Thiên Ngọc Tử lạnh mặt rồi tiến lên.

Ông ta là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm, kiếm tâm Khô Diệt, một đường kiếm tiêu diệt tất cả.

Hơn nữa, so về mặt kiếm tâm thì ông ta còn mạnh hơn Mục Vỹ ở tầng thứ bảy nhiều!

Điều quan trọng hơn nữa là ông ta cũng là cường giả tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử!

Thiên Ngọc Tử vung một kiếm ra đã mang theo khí tức vô cùng sắc bén, lao về phía Chu Trí Viễn.

Dù Chu Trí Viễn ở cùng cảnh giới với Thiên Ngọc Tử, nhưng bây giờ toàn thân ông ta nhuốm máu, thực lực giảm sút nên nào còn sức để chống đỡ đòn tấn công của Thiên Ngọc Tử.

Hơn nữa, đòn tấn công của kiếm khách vốn đã mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều. Hiện giờ, Chu Trí Viễn vừa lơ là một cái, suýt nữa đã bị Thiên Ngọc Tử đâm kiếm trúng bụng ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom