• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (3 Viewers)

  • Chương 115-120

Chương 116: Huyết đàm

Trong một vùng không gian rộng lớn, nơi đây trông như một sơn cốc khổng lồ vậy, tại vùng trung tâm có một hồ nước khá lớn, điều đặc biệt là nước trong cái hồ này có màu đỏ như máu tươi.

Bên dưới hồ, có thân ảnh một người thanh niên đang đứng, đôi mắt hắn bấy giờ chậm rãi mở ra, thở ra một hơi dài. Đến tận lúc này hắn mới hoàn toàn áp chế lại được tâm tình của bản thân, sau khi trải qua huyễn cảnh tại vòng thứ ba thử thách. Chôn lại những kỉ niệm cùng ước mơ vào sâu tận cùng đáy lòng, ánh mắt hắn trở nên sắc bén mà quan sát xung quanh.

“Huyết đàm Linh Khư, không ngờ ở đây lại có thứ quý giá bậc này, không biết năm xưa gã Lệ Lập làm cách nào mà có thể bê nguyên hồ huyết đàm về nơi đây.”

Hắn ngồi xuống đàm tọa giữa hồ máu, tâm trí tiến vào trạng thái nhập định, thân thể bắt đầu hấp thu luyện hóa tinh túy bên trong hồ huyết đàm này.

Ban nãy khi vượt qua được cả ba vòng thử thách, hắn đã được lựa chọn một trong hai loại phần thưởng. Loại thứ nhất là hắn sẽ được chuyển tống tới một mật thất chứa nhiều bảo vật chân quý, có thể tùy ý chọn một thứ tại nơi đó. Loại phần thưởng thứ hai chính là nơi này, thứ hắn đã lựa chọn, thứ giúp hắn trực tiếp tăng thêm tu vi!

Bảo vật thì có thể kiếm dần dần, nhưng cơ hội giúp tăng tiến tu vi nhanh chóng thì rất khó cầu được, đặc biệt với kẻ có tư chất kém như họ Diệt, thì tất nhiên loại phần thưởng thứ hai là quan trọng nhất. Tu vi chân chính của bản thân luôn là trên hết, bảo vật tốt đến mấy cũng chỉ là ngoại vật mà thôi.

Khi vừa được chuyển tống tới nơi này, hắn đã rất kinh ngạc, cái hồ nước đỏ rộng lớn trước mắt hắn chính là Huyết đàm Linh Khư, một trong những thứ giúp tăng tiến tu vi tốt nhất mà không để lại di chứng gì về sau.

Độ chân quý của huyết đàm này không thua kém gì Chân Giải thánh thủy cả, chỉ là thánh thủy thiên về tẩy tủy phạt cốt, rồi tích trữ nguyên khí, còn tăng tiến tu vi chỉ là tác dụng kèm theo mà thôi. Huyết đàm thì khác, thứ nước máu này thiên về bàn huyết và đẩy cao tu vi, thứ mà bao nguyên sĩ có tư chất tầm thường thèm muốn.

“Năm xưa ta ngâm mình trong Chân Giải thánh thủy đã kiếm được rất nhiều chỗ tốt, ngay cả tu vi cũng tăng lên gần một tầng, dù cho đó không phải tác dụng chính của thánh thủy. Giờ không biết huyết đàm này có thể giúp ta tăng thêm một tầng tu vi không đây? Dù sao tác dụng chính của nó cũng là giúp tăng tiến tu vi cấp tốc.”

A Diệt phi thường chờ mong, đây là lần thứ ba hắn được ngâm mình trong một thứ nước quý, hơn nữa thứ nước lần này sẽ có kết quả rõ rệt nhất. Thất Thải thánh thủy cùng Chân Giải thánh thủy đã được nếm qua, lần này nếu không hảo hảo tu luyện trong huyết đàm Linh Khư này thật lâu, hắn sẽ tự đánh bản thân mất.

Trong một tháng sau đó, thân ảnh hắn vẫn luôn ngồi xếp bằng bất động giữa huyết đàm, xung quanh hắn nước sôi ùng ục, mọi tinh túy trong hồ nước đều dung nhập hết vào thân thể hắn. Một tháng qua đi, hồ huyết đàm từ màu đỏ tươi như máu, nay chỉ còn là một màu đỏ nhạt mơ hồ, màu sắc loãng đi không biết bao nhiêu lần.

Thời gian qua, lực bổn nguyên tại tầng 7 trong nguyên cầu hắn chỉ có hơn một thành, đã cấp tốc đầy lên đến viên mãn, sau vài ngày giằng co cũng đã thành công tấn cấp tầng 8 Luyện Nguyên cảnh! Chưa dừng lại ở đó, lượng bổn nguyên tại tầng 8 tiếp tục được bơm thêm với số lượng dồi dào.

Bổn nguyên tại tầng 8 cần rất nhiều, với tư chất thấp kém của A Diệt, phải tu luyện chăm chỉ chừng 3 năm mới mong làm đầy được một thành. Vậy mà giờ đây, lực bổn nguyên tại tầng 8 trong người hắn đã đầy được 6 thành, tiết kiệm cho hắn gần 20 năm tu hành!

Một tháng qua đi, huyết đàm đã hoàn toàn bị hút sạch tinh túy, mất đi tác dụng, trở thành hồ nước tầm thường. Thân ảnh cao lớn trẻ trung của Diệt Chúng Sinh nhảy lên trên bờ hồ, nguyên lực tản mát ra quanh thân, hâm khô y phục trên người, khí chất hắn lúc này đã có thêm phần mạnh mẽ.

Cảm nhận nồng độ nguyên lực dồi dào trong thân thể, A Diệt vui mừng không thôi: “Không hổ danh là huyết đàm, thứ cực tốt để tăng nhanh tu vi. Tại những tầng cao cần rất nhiều lượng bổn nguyên lực, vậy mà có thể giúp ta thực sự tăng thêm một tầng tu vi, thậm chí đã làm đầy tầng này được hơn nửa.”

Hai mươi lăm tuổi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, thiên kiêu thì không dám nói nhưng hai chữ thiên tài có thể gắn vào trước tên hắn được rồi. Rất nhiều kẻ đồng lứa hắn có tư chất không tệ, thế mà giờ vẫn đang bị kẹt tại tầng 6 viên mãn kia kìa.

Hai lần ngâm mình trước là được thoát thai hoát cốt, lột xác thân thể, giúp nhục thân rắn chắc gấp nhiều lần. Còn lần thứ ba này chính là được bàn huyết, máu trong người lưu thông tốt hơn, mạch máu mạnh và ổn định hơn, giúp điều hòa quá trình trao đổi năng lượng tốt hơn. Nói tóm lại, không những tu vi hắn được tăng lên mà ngay cả nhục thân cũng được cường hóa không ít.

Sau đó thân ảnh họ Diệt ngự khí bay quanh nơi đây, tìm lối đi ra bên ngoài, sau một hồi hắn cũng thoát ra khỏi sơn cốc, nhưng vẫn bị nhốt bên trong vùng không gian hang động rộng lớn. Khi hắn đang phi hành qua một vườn hoa thơm ngát, thì bỗng dưng có một thanh âm mềm mại vang lên, như gió xuân tạt vào mặt hắn.

“Diệt sư đệ không cần mất công tìm kiếm lối ra đâu, qua thêm vài ngày nữa nơi này sẽ tự động đá chúng ta ra bên ngoài thôi!”

Ánh mắt hắn đảo xuống, hướng tới nơi thanh âm vừa phát ra, phát hiện thân ảnh thiếu nữ thanh lãnh tuyệt diễm, đang ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá bằng phẳng. Thân thể mềm mại được một bộ giáp bao bọc, để lộ ra những đường cong hoàn mĩ, đôi chân dài trắng mịn, để trần phần đùi cực kỳ mê người.

Họ Diệt đáp xuống gần nàng ta rồi ôm quyền nói: “Một tháng rồi mới gặp lại Liễu sư tỷ, đệ không ngờ tỷ cũng chọn loại phần thưởng thứ hai đấy.”

Hắn phát hiện nguyên lực giao động trên thân nữ tử xinh xắn trước mắt, đã mạnh hơn một tháng trước không ít, tu vi nàng ta hiện tại chắc chắn đã đạt tới tầng 9 viên mãn, hay còn gọi là Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong.

Chỉ có một điều hắn không hiểu là, với tư chất xuất chúng của thiếu nữ này thì nhiều nhất cũng mất chừng nửa năm nữa thôi, là nàng chắc chắn có được tu vi này rồi. Sao phải bỏ lỡ một cơ hội kiếm bảo bối chân quý, chỉ để đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong sớm hơn nửa năm?

Mắt phượng của nàng ta đảo qua trên thân A Diệt một vòng, rồi khẽ cười nhạt nói: “Mới một tháng không gặp mà tu vi của sư đệ đã tăng lên không ít rồi, xem ra huyết đàm có tác dụng không nhỏ.”

“Sư tỷ quá khen, chút tiểu tu vi này đâu đáng để sư tỷ chú ý chứ. Ngược lại, sư tỷ mới tới tuổi đôi mươi mà đã đạt tới cực hạn tại cảnh giới Luyện Nguyên, chuyện này mới đáng để mọi người chú ý cùng khen ngợi.” A Diệt ôn tồn đáp lời, bộ dáng kính cẩn, cúi mặt thấp xuống tránh để bản thân bị dung nhan của đối phương mê hoặc.

Đôi chân trắng mịn khẽ đung đưa, họ Liễu nói: “Chúng ta đã chinh chiến cùng nhau trong một quãng thời gian không ngắn, sư đệ không cần câu nệ tiểu tiết như vậy làm gì. Đứng mãi cũng mỏi chân đó, qua bên này ngồi đi, nơi đây sẽ chưa thể mở ra ngay được đâu, chí ít cũng phải vài ngày nữa.”

“Vậy sư đệ cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói rồi A Diệt đi tới ngồi lên tảng đá bằng phẳng đó, nhưng hắn ngồi tận đầu bên kia, cách xa thiếu nữ một khoảng dài.

Cảm nhận được có một ánh mắt đang dán lên người mình, nhưng hắn vẫn bất động ngồi im, Liễu Băng Nghi lại lên tiếng: “Ta rất vui khi thấy sư đệ vượt qua được thử thách rồi nhận lấy cơ duyên, mong rằng Cao sư đệ và Lâm sư muội cũng có thể vượt qua.”

“Thông đạo bọn họ không cùng chúng ta, nên chắc mấy vòng thử thách cũng khác đi, nhưng độ khó trong các thử thách dựa theo tu vi căn bản, nên có lẽ sẽ không quá khó với hai người họ.” A Diệt bình tĩnh đáp lời, sau đó lại trầm mặc không nói thêm gì. Không hiểu sao hắn luôn lúng túng mỗi khi ở gần thiếu nữ này, nhất là khi chỉ có hai người.

Theo như lời nàng ta vừa nói, thì nhất thời nửa khắc hắn không thể thoát ra khỏi nơi này được, ít nhất hắn phải ở cạnh nàng ta thêm vài ngày nữa. Bầu không khí trầm mặc kéo dài, thời gian trôi qua hai người họ vẫn ngồi im nhập định tại chỗ.

Đến tối, hai người nhóm lên một đống lửa cho có việc, đồng thời A Diệt cũng lấy ra vài miếng thịt tích trữ trong nạp giới, xiên que vào rồi nướng lên. Bên kia, thiếu nữ đó như một tiểu thí hài, cầm một cái que nhỏ chọc khoét đống lửa, nghịch vài cục than đỏ.

Bầu không khí trầm lặng bị phá vỡ bởi thanh âm thiếu nữ: “Thực ra hồi ở vòng thứ ba thử thách, ta suýt nữa không qua được. Biết rõ là huyễn cảnh nhưng vẫn muốn ở lại, đúng là nực cười thật!”

“Ồ, cũng không thể tránh được, dù sao huyễn cảnh đó đánh vào mảnh hồi ức mà bản thân ta cho rằng tốt đẹp nhất.” A Diệt đáp, ánh mắt hơi khác lạ, hắn đang cố không nhớ lại mảnh hồi ức đó.

Liễu Băng Nghi thản nhiên nói ra: “Ta thấy lại cảnh tượng hồi nhỏ, khi đang chơi với một người bạn thân, một người bạn thật sự.”

Họ Diệt có chút phi tiếu: “Lấy thiên tư cùng dung mạo của sư tỷ, chắc chắn trong tộc là một khỏa minh châu, muốn có bao nhiêu bằng hữu mà chả được cơ chứ.”

“Những người đó đều chỉ vì tư chất của ta mà thôi, bộ dáng tươi cười của họ đều không phải thật tâm. Chỉ có người bạn đó, là thật lòng coi ta là bạn... chắc cũng vì tính cách ta quá lạnh nhạt, nên thuở nhỏ chỉ có "một" người bạn thân chân chính mà thôi.” Ánh mắt nàng ta như đang hồi tưởng, miệng cười kể lại.

A Diệt cười nhạt, bất giác lẩm bẩm: “Vậy là sư tỷ có nhiều bạn thân hơn ta đó!”

Hai người tuy không hợp nhưng vẫn trò chuyện cùng nhau được như thường, không quá gượng gạo. Sau hơn một ngày, cuối cùng vùng không gian nơi đây bắt đầu nổi lên rung động, hai người họ sắp được đưa ra bên ngoài.

“Rời khỏi đây thôi Diệt sư đệ, lần này chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tông môn giao phó rồi.” Thiếu nữ tuyệt sắc dẫn đầu bay lên trên thông đạo vừa mới hiện ra, A Diệt cũng không chần chừ mà bay theo sau, thân ảnh hai người biến mất tại nơi đây.
Chương 117: Cửu tử nhất sinh

“Vυ"t vυ"t!”

“Rầm rầm!”

Dưới bầu trời trắng tinh, tuyết rơi lả tả nhuộm trắng cả một khu rừng rộng lớn, có ba thân ảnh đang vừa đuổi bắt vừa giao chiến.

Thân ảnh đang phi hành bỏ chạy phía trước là một thanh niên nam tử mi thanh mục tú, khí chất phiêu dật, mái tóc dài màu bạch kim bay phần phật theo gió. Hắn mặc bộ bạch y trên thân, toàn lực thúc dục bảo cụ phi hành dưới chân, vừa bay vừa tránh né công kích từ hai kẻ phía sau bắn tới.

Truy đuổi theo ngay phía sau nam tử anh tuấn đó, là một nam một nữ mặc hắc bào, tốc độ phi hành không hề kém cạnh, tung ra thần thông công kích thân ảnh phía trước không ngừng.

Hai người này, nam có thân hình cao to lực lưỡng, bề ngoài chưa quá tuổi 40, nhưng khuôn mặt xấu xí cực điểm. Nữ là một mỹ nhân trẻ trung, thân hình mảnh mai, đồi núi đầy đủ, eo thon mảnh khảnh, dung mạo bảy phần xinh đẹp, ba phần ma mị, trông ả hấp dẫn nam nhân tới cực điểm.

Bạch y nam tử phía trước nhanh như chớp lao xuống dưới một rừng thông rậm rạp, khí tức thu lại, lẩn trốn hai kẻ truy đuổi phía sau. Thấy vậy, hai tên kia cũng lao vụt xuống, đồng thời vung chưởng bắn ra những luồng nguyên lực, công kích các nơi khả nghi.

Cảm ứng một hồi vẫn không phát hiện ra mục tiêu, sắc mặt cả hai kẻ kia có chút tức giận, gã đàn ông xấu xí quát lớn: “Không ngờ nguyên sĩ của Tọa Sơn tông lại là loại chuột nhát, chỉ biết lẩn trốn như vậy!”

Cách đó hơn trăm trượng, bạch y nam tử trốn sau một gốc cây, tay kẹp hai tấm phù truyền tin, thần thức đang ghi lại thông tin vào trong tấm phù để truyền đi. “Hi vọng Hóa Nguyên sư huynh đang thi hành nhiệm vụ ở gần đây, có thể tới đó cứu viện kịp thời, nếu không... tông môn ta sẽ mất đi một mầm tiên cực tốt...”

Khi công kích loạn xạ của hai kẻ kia sắp lan tới nơi này, thì thanh niên anh tuấn đã thi pháp xong, bắn hai tấm phù truyền tin đi, bay về hai phía trái ngược. Xong việc, hắn không còn vướng bận gì nữa mà thản nhiên bước ra, chậm rãi đi tới phía hai kẻ kia, khí tức bạo phát.

Từ xa vẫn còn có thể nghe thấy những lời chế giễu truyền lại: “Tọa Sơn tông cái thá gì chứ? Một cái tông phái chứa toàn lũ ô hợp nhát gan.”

“Các ngươi đã lấy nhiều khi ít, mà còn có mặt mũi chê bai ta nữa sao? Hiện tại ta cũng không ngại để các ngươi biết chút bản lĩnh của đệ tử Tọa Sơn tông, cho các ngươi một bài học nhớ đời!” Miệng cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén của thanh niên hướng thẳng hai kẻ kia.

Nam tử xấu xí khoanh tay trước ngực, cười hắc hắc đáp: “Không trốn nữa à? Có phải không nhịn được trước những lời đả kích của ta không? Đúng là tâm tính yếu kém, chút lời chế giễu như vậy cũng không chịu nổi.”

“Các ngươi có thể chế giễu bản thân ta sao cũng được, nhưng dám nói lời xấu với tông môn ta, thì các ngươi đáng chết! Cỡ ngươi mà cũng đòi chế giễu Tọa Sơn tông, không xứng!”

Nữ tử ma mị che miệng cười duyên, như để những lời cảnh cáo của đối phương ngoài tai. Sau đó đảo ánh mắt kiều diễm trên thân thể bạch y nam tử một hồi, liếʍ liếʍ miệng, đôi môi ướŧ áŧ khẽ mở, thanh âm mị hoặc dễ nghe vang lên:

“Các hạ quả là một người cao ráo đẹp trai, tiêu sái phiêu dật, khiến thϊếp thân động lòng. Vừa hay chồng của thϊếp thân mới qua đời, vài ngày gần đây cô đơn hưu quạnh, các hạ có thể tới mỗi đêm bầu bạn cùng thϊếp thân đước chứ? Nhỡ đâu lại kết thành một đường tơ duyên hihi.”

Thấy nữ tử bên cạnh liếc mắt đưa tình với kẻ địch, gã nam nhân xấu xí giận dữ, chưa đợi bạch y thanh niên đáp lời thì gã đã nói: “Tuyền nguyên hữu, đừng có đùa nữa, sẵn sàng chiến đấu đi!”

Thanh niên anh tuấn không để ý tới ánh mắt đầy tình ý của nữ tử ma mị, mà nhìn chằm chằm tới gã nam tử xấu xí, bộ dáng có thể động thủ bất cứ khi nào. Gã ta thấy vậy cũng dâng trào chiến ý, nhếch miệng cười nói: “Nguyên Chính ta trước giờ không gϊếŧ kẻ vô danh, ngươi hãy xưng tên đi.”

“Tọa Sơn tông – Lý Ái Tông, người sẽ khiến hai ngươi mồ yên mả đẹp tại đây!” Dứt lời, thân ảnh họ Lý chợt lóe, tức thì hiện ra trên không trung, hai tay không ngừng vung chưởng xuống cánh rừng tuyết trắng, bắn ra vô số hỏa cầu bạch sắc.

Hai kẻ kia thân ảnh linh hoạt di chuyển, tránh né toàn bộ công kích bắn xuống, lao lên nghênh chiến với bạch y nam tử. Xấu xí họ Nguyên bắt pháp quyết, quanh người xuất hiện vô số tia sét đen kịt, bắn ra oanh kích đối phương. Nữ tử ma mị cũng không nhẹ tay, cánh tay ả ve vẩy, chỉ huy bảy thanh phi kiếm hóa thành bảy đạo hắc quang, đuổi theo công kích Lý Ái Tông.

“Một tên tiểu bối mà được tông môn phái nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh là ngươi đi theo làm ám vệ, chắc hẳn nha đầu đó có tư chất cực kỳ cao nhỉ? Hai người bọn ta dây dưa ngươi cũng được chừng nửa nén nhang rồi, ngươi nghĩ tên đệ tử đó còn sống không? Hahaha.”

Nghe gã xấu xí cuồng tiếu, thanh tú họ Lý nhíu mày không thôi, nhưng hai tay vẫn không ngừng thi pháp, giao thủ với hai người trước mặt. Nhiệm vụ lần này, hắn giữ vai trò ám vệ, âm thầm đi theo một đệ tử hạch tâm trong tông, việc của hắn là ra tay cứu nguy khi nữ đệ tử đó lâm vào tình huống sinh tử, nguy hiểm tới tính mạng.

Không ngờ khi tiểu đội do nữ đệ tử đó dẫn đầu đang trên đường phản hồi tông môn, thì hắn lại bị hai kẻ này tập kích, bất đắc dĩ phải chạy đi xa, tách khỏi đám đệ tử kia. Hiện tại hai kẻ này đã nói vậy, chắc chắn vẫn còn có kẻ khác, có khả năng uy hϊếp tới tính mạng đệ tử kia, bám theo muốn lấy mạng nàng.

“Tin cũng đã truyền đi rồi, ta chỉ có thể làm đến đó thôi, việc quan trọng trước mắt là có thể diệt sát được hai kẻ tà tu này!” Nghĩ vậy, Lý Ái Tông tăng cường công kích, toàn lực chiến đấu.

“Cốt Linh Thi Diễm!”

Toàn thân hắn bộc phát ra luồng hỏa diễm bạch sắc, hóa thành những hư ảnh bộ xương trắng bệch đang không ngừng bốc cháy, cả đám hài cốt xông tới hai kẻ kia khiến chúng cả kinh chống đỡ. Bạch hỏa chí dương chí cường, đối phó với đám ma tu quỷ đạo sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, nhưng lấy một chọi hai cũng không phải dễ dàng gì với nam tử anh tuấn này.

..........

Cách đó rất xa, dưới một vùng thảo nguyên bị tuyết trắng bao phủ, có hai thân ảnh trẻ tuổi đang toàn lực chạy trốn. Hai người này không ai khác chính là Liễu Băng Nghi cùng Diệt Chúng Sinh, lúc này sắc mặt cả hai đều tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vương lại vệt máu chưa lau sạch.

A Diệt dán tốc hành phù cao giai trên người, hai chân không ngừng vận dụng vân di bộ tới cực hạn, nhưng tốc độ vẫn không bằng thiếu nữ họ Liễu. Lúc này hắn đang được nàng ta kéo đi, giúp chút lực để tốc độ hắn nhanh hơn, nhưng vì thế mà tốc độ chạy của nàng bị giảm đi chút. Nếu không phải trong môi trường băng tuyết, tốc độ của họ Liễu bạo tăng, thì hai người họ đã mất mạng rồi.

“Không hay, hắn đuổi tới rồi!” Họ Diệt sắc mặt kinh hãi thốt lên, cả hai lại cố gắng tăng tốc. Phía sau họ có một thân ảnh hắc y, là một lão già với khuôn mặt dài như mặt ngựa, da thịt nhăn nheo xấu xí. Lão đứng trên một thứ gì đó không ngừng bốc lên khói đen, phi hành rất nhanh, đuôi theo phía sau không xa hai người.

Bàn tay đen đúa nhăn nheo, có đầy móng vuốt dài nhọn vung ra, bắn ra những luồng hắc quang, tạo thành hình đầu lâu kinh dị, miệng cười khặc khặc công kích tới hai người. A Diệt không hề dữ của mà vung tay, phóng ra rất nhiều phù lục cùng những tấm thuẫn bảo cụ, chống chọi trước đợt tấn công này, câu chút thời gian cho họ chạy thoát khỏi phạm vi công kích.

Hiện tại, Liễu Băng Nghi đảm nhiệm vai trò chạy trốn, nàng cầm chắc phía sau y phục A Diệt, rồi cấp tốc kéo theo thân hình hắn lao vọt đi. Còn hắn thì dùng mọi biện pháp có thể, để chống chọi lại những đòn công kích bắn tới, không để hai người bị trúng thêm một đòn đánh đáng sợ nào nữa.

Thấy phi hành với tốc độ trung bình mà còn không bắt kịp hai tên tiểu bối, lão già mặt ngựa nổi lên cơn giận, thúc dục bảo cụ dưới chân bay nhanh hơn, tiếp cận mục tiêu rồi tiếp tục thả ra những đòn tấn công tùy ý.

Thiếu nữ họ Liễu chịu phải dư chấn từ những vụ nổ phía sau, ngụm máu trong miệng muốn trào ra nhưng lại cố nuốt xuống, khó chịu quát lớn: “Tiền bối không để ý mặt mũi mà tự dưng truy sát bọn ta suốt cả chặng đường dài, không cảm thấy quá mất mặt sao?”

“Hắc hắc, mất mặt? Đối với ta thì việc gϊếŧ đám đệ tử của mấy tông phái ngụy quân tử, chả có gì phải mất mặt cả. Hơn nữa các ngươi cũng đã gϊếŧ một tên sư chất của ta, ta báo thù là chuyện đương nhiên thôi!” Lão già mặt ngựa phi tiếu cười cợt trả lời.

A Diệt sắc mặt khó coi cực kỳ: “Không thể nói lý lẽ với đám ma tu quỷ đạo này được đâu, hơn nữa nhìn thần thông của lão, có lẽ cùng một nguồn gốc với tên Ma Lăng đã chết trong tay sư tỷ, xem ra kiếp này khó thoát rồi!”

Thần sắc thiếu nữ họ Liễu cũng không khá hơn là bao, đắng chát nói: “Nãy giờ lão ta như đang chơi trò mèo vờn chuột thôi, nếu lão toàn lực thúc dụng bảo cụ phi hành, thì hoàn toàn có thể chặn đường hai ta! Giờ phải tìm một nơi hiểm địa nào đó, rồi liều mạng xông vào, mới có chút khả năng sống sót.”

Khi hai người đang thấp giọng bàn bạc, thì lão già mặt ngựa tung ra một đòn công kích mạnh mẽ, khiến A Diệt cả kinh vội thúc dục vô số bảo cụ lao lên chống đỡ. Đồng thời, trên thân hai người đều dán lên tấm nguyên phù có khả năng phòng ngự cao cấp nhất, tạo ra hai vòng quang tráo quanh thân.

Một cự chưởng to lớn, trông y như bàn tay của một con quỷ, có màu đen kịt bốc lên khói đen, móng nhọn ghê tởm, cấp tốc lao tới hai người!

“Phốc!” Cả hai phun ra một ngụm máu tươi, quang tráo quanh thân vỡ vụn, vô số phù lục cùng bảo cụ ngăn chặn đều hóa thành tro tàn! Thân thể một nam một nữ trẻ tuổi lúc này như diều đứt dây, bắn mạnh đi để lại vệt máu dài, đỏ tươi rõ rệt trên lớp tuyết trắng tinh.
Chương 118: Tất tử

Vượt tốc phù, một loại nguyên phù cấp bậc Hiển Hóa hiếm có, khi thôi động sẽ có tốc độ rất nhanh, nhưng muốn phát động tấm phù này cũng cần có không ít nguyên lực chèo chống.

Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi hiện tại đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, hai bàn tay của họ giơ ra trước mặt, truyền vô số nguyên lực của bản thân lên tấm phù lơ lửng giữa hai người. A Diệt đang dán tấm cường nguyên phù được họ Liễu đưa cho trên thân, có nguyên lực của hai gã Luyện Nguyên cảnh tầng 9 làm nguồn năng lượng, khả năng cao sẽ thôi động được tấm vượt tốc phù này.

Trước đó khi trúng phải một đòn công kích mạnh mẽ, khiến bản thân bị hộc máu rồi văng đi xa, hai người vô tình rơi xuống một khe băng khá sâu, nhờ vậy mà không bị lão già mặt ngựa bắt ngay tại trận. Họ Liễu không hề chậm trễ mà lấy ra tấm nguyên phù cực hiếm này, đồng thời nói lên biện pháp với A Diệt, mới dẫn tới cảnh tượng như bấy giờ.

Ầm một tiếng, từ phía trên miệng khe rãnh có một cự trảo đen kịt hung hăng giáng xuống, khí thế bức người, khiến vô số vụn băng rơi như mưa. Ngay khi cự trảo còn cách đỉnh đầu hai người vài trượng, thì tấm vượt tốc phù cũng tức thì phát quang, sau đó lập tức hóa thành đạo lam mang kéo theo hai thân ảnh trẻ tuổi bay đi!

Luồng sáng lam quang như một mũi tên biết tự điều hướng, nó bay lên khỏi khe băng rồi nhắm thẳng một hướng mà phóng đi rất nhanh. Lão già không kịp trở tay, lúc này nheo mắt nhìn theo luồng sáng kia thì nó đã cách vị trí lão đứng hơn trăm trượng rồi. Tức giận chửi một câu, lão già mặt ngựa liền đạp bảo cụ phi hành, bắn nhanh truy theo hai người.

Ước chừng thời gian một bữa cơm sau, luồng lam quang bay vào trong một sơn cốc âm u ẩm ướt, tức thì hết năng lượng liền vụt tắt. Tấm vượt tốc phù trở thành một mẩu giấy trắng tầm thường, đồng thời hai thân ảnh một nam một nữ hiện ra, rơi như quả rụng xuống một bãi cỏ xanh.

Hai người sau đó không có nhiều thời gian mà ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, nhanh chóng khôi phục nguyên lực được chừng nào hay chừng ấy. Liễu Băng Nghi thôi động một tấm phù lục, nó có tác dụng thu hút nguyên khí trong thiên địa tạm thời hội tụ lại về nơi đây, cả hai đều dùng đan dược hồi phục cao giai, tay cầm nguyên thạch trung phẩm, bắt đầu khôi phục.

Vài tuần trà sau, thần niệm thăm dò mà thiếu nữ họ Liễu toàn lực phát tán ra, đã cảm ứng được khí tức của lão già mặt ngựa, lão ta đang cấp tốc bay đến nơi đây. Thấy sắc mặt tuyệt diễm nhợt nhạt trước mắt biến đổi, A Diệt cũng đã đoán ra điều gì, liền nói:

“Theo bản đồ thì ngay dưới sơn cốc này có một mạch nước ngầm, đường nước chảy tương đối rộng, đủ để người đi qua. Giờ sư đệ sẽ bố trí chút trận pháp vây khốn tại nơi này, sau đó chúng ta chạy theo đường nước ngầm đó, thoát đi càng xa càng tốt. Chỉ cần đến được một thành trấn nào đó gần đây, lão ta có lẽ sẽ ý kị mà không dám hành động quá phách lối nữa.”

Mắt nhìn người thanh niên đang nhanh chóng bố trí trận pháp, bộ dáng thập phần nghiêm túc. Trong mắt Liễu Băng Nghi lóe qua chút dị mang, rồi trở lại bình thường rồi đáp: “Giờ chỉ còn cách đó là có một đường sinh cơ thôi, lão khốn kiếp đó còn cách nơi đây chỉ chừng nửa dặm, chúng ta mau đi thôi."

“Véo!” Một thân ảnh ngự khí bay tới, đột ngột dừng lại trên không trung, tỏa ra khí tức âm tà cực điểm, không ai khác chính là lão nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có khuôn mặt dài. Đôi mắt hẹp dài nham hiểm đảo qua một vòng phía dưới sơn cốc ẩm ướt này, sắc mặt lộ ra vẻ giận dữ, miệng già lẩm bẩm: “Hai con cá trơn trượt này, chuồn cũng nhanh quá đấy.”

Bên dưới sơn cốc, có một đường nước ngầm dài không thấy điểm cuối, phía dưới là dòng nước lạnh lẽo, ngay phía trên là lớp trần đá, chỉ có khoảng giữa chừng nửa trượng là không gian rỗng. Hai thân ảnh đang cấp tốc phi hành tại khoảng không gian rỗng giữa mặt nước với trần đá đó, ai cũng có sắc mặt tái nhợt, vẻ mệt mỏi hiện lên rõ ràng.

“Không hay, lão ta đã đuổi tới ngay phía sau rồi!” Thiếu nữ sắc mặt tái mép thông báo, A Diệt càng thêm âm trầm.

Hắn cũng không nghi ngờ gì, vì phạm vi thần thức dò xét của họ Liễu xa hơn bản thân hắn gấp ba lần, hơn nữa mức độ chính xác cũng cao hơn không ít. Tuy không biết tại sao lão ta có thể phát hiện được bọn họ chạy bằng lối này nhanh như vậy, nhưng trước mắt cả hai cũng chỉ biết toàn lực phi hành mà thôi.

Không lâu sau, tiếng cười khặc khặc đắc ý, từ phía sau đã truyền tới bên tai, khiến cả hai không rét mà run. “Hai tên tiểu bối các ngươi có chạy đằng trời, biết điều thì hãy ngoan ngoãn đứng lại đi, ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây!”

Thấy hai thân ảnh phía trước vẫn ngoan cố tăng tốc, lão già mặt ngựa tức giận không thôi, liền phóng nhanh thu hẹp khoảng cách, rồi vung chưởng bắn ra công kích! Một cự thủ quái vật trông cực kỳ dữ tợn xuất hiện, tà khí bốc lên dữ dội, há cái miệng đen xì, lớn như chậu máu mà phóng tới hai người.

“Diệt sư đệ!” Liễu Băng Nghi quát lên, tức thì xoay thân thể mềm mại ẩm ướt, lốm đốm vết thương lại. A Diệt cũng đồng dạng xoay người lại, cái lưng mảnh khảnh của thiếu nữ ép chặt lên trước ngực hắn, hai người như hòa làm một mà cùng lúc giơ hai bàn tay mình lên phía trước, toàn lực thúc dục mọi thủ đoạn phòng ngự đến cực hạn!

“Liên Băng Ai Oán!”

Một đóa hoa sen băng giá nở rộ đẹp đẽ dưới chân hai người, sau đó những cánh hoa tụm lại, bao bọc thân thể bọn họ vào bên trong, rồi hóa thành một khối băng điêu cực kỳ rắn chắc. Bảo vật tự động hộ chủ lần này được chủ động thúc dục, hai vòng quang tráo bao quanh hai người đang dán sát vào nhau ấy.

Vô số phù lục phòng ngự bay xung quanh đóa băng liên, một loạt bảo cụ dạng thuẫn bài hiện ra phía trước, xếp thành hàng dọc rồi đồng loạt phóng to ra, dùng hết uy năng. Cùng lúc đó, rất nhiều phi kiếm cùng phi đao được hai người thả ra, chỉ huy chúng bay tán loạn phía trước, nhằm giảm đi chút uy lực từ đòn công kích sắp tới.

Thần niệm cả hai đều đang toàn lực chỉ huy đống bảo cụ kia, nguyên lực không ngừng tuôn ra thôi động uy năng của chúng lên mức cao nhất có thể. Đối đầu với bọn họ, chính là cự thủ quỷ quái đáng sợ, cái miệng đầy răng nhọn đang há lớn, đã phóng thẳng tới ngay phía trước.

“Đùng!!!”

Uy lực từ cú va chạm phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, nền đá phía trên cũng không tránh khỏi nứt toác, rất nhiều khối đá rơi xuống, mặt nước phía dưới thì nhộn nhạo không thôi. Vô số bảo cụ vỡ vụn, gần như không có một món nào thoát khỏi cảnh không lành lặn, những mảnh băng vỡ vụn rơi xuống dòng nước, kèm theo đó là rất nhiều máu tươi!

[Lục Đằng kiếm – hủy]

[Trường Băng kiếm – hủy]

[Trường Băng Thiết kích – hủy]

Ba món bảo cụ đã theo A Diệt và Liễu Băng Nghi chính chiến không ít trận, cũng giống như vô số bảo cụ khác, đều đã nát tan!

Dưới lòng nước lạnh lẽo, hai thân ảnh đang cưỡi Phi La Sơn dưới chân, phi độn toàn lực, để lại đường nước đỏ nhạt, do máu của bọn họ chảy ra mà thành. A Diệt vì có nhục thể mạnh mẽ, nên lúc này chỉ bị chảy máu nứt xương mà thôi, không thảm như thiếu nữ đang được hắn ôm trong lòng, hơi thở của nàng đang muốn đi theo từng cơn hấp hối!

“Diệt sư đệ... mục tiêu của lão có lẽ là ta... người có tư chất cực cao... giờ đệ cứ bỏ lại ta ở đây, rồi toàn lực bỏ chạy... có khi còn tìm được con đường sống!” Hơi thở thiếu nữ gấp gáp, khó khăn nói lên.

Nghe vậy A Diệt chỉ biết đắng chát cười khổ, nếu ngay từ lúc đầu khi mới gặp lão già kia, mà biết được điều này, thì hắn đã không hề ngần ngại mà tách ra khỏi nàng để một mình chạy đi hướng khác rồi.

Nhưng hiện tại hắn đã trọng thương, nguyên lực trong người không còn bao nhiêu, có chạy cũng chẳng đi được bao xa nữa. Mà để đối phương truy đuổi lâu như vậy, đã triệt để khiến lão ta tức giận rồi, giờ hắn có bỏ lại nàng mà chạy, thì khi lão gϊếŧ chết nàng, chắc chắn sẽ bỏ thêm ít thời gian mà đuổi theo gϊếŧ hắn.

“Vυ"t!” Thân ảnh người thanh niên trên thân đầy rẫy vết thương như huyết nhân, ôm một thân thể mềm mại đang hấp hối ở trong lòng, phóng lên từ dưới lòng nước, bay vụt về phía chân trời. Lúc này hắn chỉ thấy phía dưới là cả một mặt nước rộng mênh mông, có lẽ hắn đã ngoi lên đến một cái hồ nước lớn nào đó.

Phi hành một hồi, hắn bay gần đến một ngọn núi nhỏ nổi lên giữa lòng hồ, lão già mặt ngựa vẫn đang truy theo ngay phía sau không bỏ. Biết hai tiểu gia hỏa phía trước đã là đèn cạn dầu, lão chậm rãi phi hành, cười hắc hắc lên tiếng:

“Đúng là một cặp đôi có chết cũng không muốn rời, đã vậy lão phu sẽ thành toàn cho hai người các ngươi, ta sẽ đánh nát thân thể các ngươi, để huyết nhục của cả hai trộn lẫn lại với nhau, bên nhau mãi mãi hahaha!”

Nói rồi lão vung tay, bắn ra một chùm ma lực hắc ám, phóng nhanh đi đuổi theo thân ảnh người thanh niên tàn tạ phía trước.

Đúng lúc này, A Diệt phát hiện có một người đang đứng trên đỉnh ngọn núi trước mặt, trông bộ dáng khá quen mắt, dường như hắn từng gặp ở đâu đó rồi. Khi bay tới gần hơn, hắn đã nhận ra người đó là ai, gã chính là một đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông, tên Bạch Hóa Nguyên, người từng làm tiếp dẫn sứ giống Lý Ái Tông tại đợt hắn nhập tông.

Nhưng trong lòng họ Diệt lúc này không hề vui mừng, ngược lại còn cảm thấy hoang mang, lo sợ hơn. Gã ta chính là người của Bạch gia, trưởng bối đồng tộc với tên Bạch Trình, kẻ mà mấy năm gần đây vẫn luôn phái người ức hϊếp hắn trong nội môn. Chuyện Bạch Trình làm chắc chắn đám trưởng bối như gã biết, nhưng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đủ hiểu gã như thế nào rồi.

Nếu vì xính mích giữa hắn với tên Bạch Trình, mà gã Bạch Hóa Nguyên lúc này gây khó dễ, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra! Nhưng trước mắt A Diệt chỉ biết như thế, không thể làm điều gì khác được nữa, công kích của lão già mặt ngựa đã đến ngay phía sau, dừng lại cũng chết mà tiếp tục phóng đi cũng chưa chắc được an toàn.

Ngay khi thân ảnh A Diệt bay đến sát gần đỉnh núi, ánh mắt hắn trừng to vì biết rằng những điều mà mình e sợ nhất đã xảy ra thật sự, khi trông thấy nụ cười lạnh nổi lên trên mặt Bạch Hóa Nguyên.

Hắn đâm mạnh vào một bức tường vô hình, tức thì gã họ Bạch phất tay, cách không kéo lấy thân thể mềm yếu của Liễu Băng Nghi lại bên người, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn A Diệt.

“Rầm!” Luồng ma lực hắc ám bắn tới, oanh kích trực diện lên thân thể A Diệt đang dán trên bức tường vô hình!

Ánh mắt hắn không cam, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Hóa Nguyên, thân thể máu me, xương cốt vỡ vụn, rơi xuống dưới hồ nước, ý thức đang dần mơ hồ đi. Khi đang rơi xuống hắn còn nghe thấy tiếng truyền âm của gã họ Bạch bên tai:

“Chỉ là một tên phế mạch hèn hạ, cũng dám chống đối lại với thiên tài trong Bạch gia ta, hôm nay tiểu tử ngươi hãy nằm lại ở nơi đây vĩnh viễn đi!”

Tiếp đó không lâu là tiếng đánh nhau truyền tới mơ hồ, ắt hẳn gã họ Bạch đang giao thủ với lão già mặt ngựa, để bảo vệ Liễu Băng Nghi, mầm tiên của tông môn. Còn một kẻ tầm thường như hắn, trong mắt cao tầng trong tông thì chỉ là người thừa, dù có bỏ mạng tại đây cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.
Chương 119: Cố nhân

“Ta chết rồi sao?”

“Sao xung quanh tối thui thế này?”

“Lúc bị luồng sắc mang hắc ám công kích lên thân, ta đã dùng chút nguyên lực ít ỏi còn lại để thôi động tấm nguyên phù phòng ngự cuối cùng, nhưng căn bản công kích của cấp bậc đó, có làm được như vậy cũng vô dụng.”

Thở ra một hơi dài, A Diệt không muốn tin rằng bản thân đã chết, hắn còn có mục tiêu chưa thực hiện được. Nhưng hiện tại hắn xuất hiện trong một vùng không gian u tối, xung quanh một mảng đen kịt, không hề nhìn thấy bất kì thứ gì, đầu óc thì mơ màng kèm đau nhói.

Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn căm phẫn với hành động của lão cẩu họ Bạch đó vô cùng. Đường đường là trưởng bối lâu năm trong tông, vậy mà vì xích mích giữa đám tiểu bối, ám hại chính đệ tử trong tông môn.

Mà lão làm như vậy cũng chẳng bị làm sao cả, hơn nữa khi trở về tông môn còn được thưởng lớn vì cứu được mầm tiên là Liễu Băng nghi. Lão chỉ cần nói hắn đã không may bỏ mạng dưới tay lão già mặt ngựa, thế là phủi sạch mọi trách nghiệm, dù sao có mất đi một tên đệ tử tư chất bình thường, trưởng bối trong tông sẽ chẳng có ai quan tâm.

“Vậy mà trước đó ta còn ôm tâm lý cầu may, ai ngờ lại gặp phải lão cẩu khốn kiếp đó chứ!”

Khi thiếu nữ họ Liễu kêu hắn bỏ lại nàng mà tự mình bỏ chạy, hắn biết dù có ôm theo nàng ta hay không thì bản thân cũng chẳng thoát chết được. Nên hắn đã cầu may, nhỡ đâu phía trước có tiền bối trong tông tới cứu viện, nếu thấy hắn ôm theo họ Liễu bỏ chạy thì khi trở về, hắn sẽ lập được công lớn. Ngờ đâu kẻ đến cứu viện lại mang họ Bạch.

Chán nản thở dài, hắn không biết nơi tối thui này là thiên đường hay địa ngục, hắn như một u hồn tồn tại lẻ loi nơi đây, chỉ có một màu đen vĩnh cửu bầu bạn.

“Ca ca, huynh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu đúng chứ?”

“Huynh từng hứa sẽ trở thành cường giả cái thế, rồi đi tới trước mặt muội, đường đường chính chính nhận là ca ca của Ngân nhi cơ mà!”

Thanh âm thánh thót dễ nghe vang vọng trong tâm trí hắn, khiến hắn đang không biết làm gì chợt tỉnh ngộ, bóng tối dần bị ánh sáng bao phủ.

Cặp mi mấp máy, đôi mắt mơ hồ của hắn mở ra, vẻ thanh minh đang dần dần hiện lên trong đôi đồng tử, sau đó hắn vội nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Chỉ thấy vài tia nắng giữa ban trưa len lói qua khe cửa sổ, đang tinh nghịch chơi đùa trên khuôn mặt hắn thành một mảnh sáng vàng.

Qua chén trà nhỏ, song trọng của hắn mới bình thường trở lại, liền đảo mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Chỉ thấy lúc này hắn đang nằm trên một chiếc giường tre, trong một căn phòng khá rộng, tất cả vách tường hay trần nhà cũng đều từ cây tre và trúc tạo thành, ngay cả mọi vật dụng trong đây, đều là đồ mộc, trông rất hài hòa với thiên nhiên.

“Ta đã được ai đó cứu sao? Có thể khi rơi xuống hồ nước rộng mênh mông đó, thân thể ta đã trôi dạt tới bên bờ nào đấy, rồi được người ta cứu vớt.” Hắn cố gắng ngồi dậy, mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, thân thể hắn lúc này vẫn đang đau nhức không thôi.

Khi đã quan sát đánh giá khắp nơi trong căn phòng tre này, hắn liền thả ra thần thức, nhìn xem bên ngoài như thế nào, bản thân hắn đang ở nơi đâu.

Một ngôi nhà tao nhã, có rất nhiều gian, trông khá là rộng rãi, phần lớn đều được dựng nên từ tre và trúc. Ngôi nhà này nằm giữa một khu rừng trúc, trước nhà không xa là một con đường đất rộng rãi, dường như nơi đây là chỗ nghỉ chân của khách vãng lai.

Thần thức dò xét vật dụng tại phòng khách một hồi, hắn đã biết nơi đây thực sự để làm gì, dãy nhà này có thể nói là nơi khám bệnh và điều trị thương thế. Chủ nhân nơi này là một dược sư trong phàm thế, và là nữ tử, bởi vì y phục đang phơi phía sau nhà, ngoài của hắn ra thì tất cả còn lại đều là nữ phục.

“Toàn bộ mọi vật dụng trong ngôi nhà này đều là vật phẩm của phàm nhân, không có bất kì thứ gì chứa nguyên khí cả. Ha, không ngờ ta được một nữ phàm nhân cứu giúp, đúng là mạng lớn mà.”

Trong phạm vi hơn trăm trượng quanh đây không có một người nào, không biết chủ nhân nơi này đã đi đâu, nhưng hắn lúc này cũng không quan tâm được những thứ đó, trước mắt hắn phải trị thương cái đã. Nhìn thân thể mình được băng bó chằng chịt, bên dưới lớp vải là thuốc trị thương và lành xương trong giới phàm tục, hắn chỉ biết cười khổ.

Lấy từ nạp giới ra vô số đan dược cùng lọ thuốc, hắn bắt đầu tự bôi lại thuốc, rồi ngồi xếp bằng điều tức. Trong người, nội thương nhiều vô số kể, xương nứt gãy không dưới mười khúc, nếu là nguyên sĩ bình thường thì đã bỏ mạng lâu rồi.

Thấy bản thân chưa hết cứu, hắn chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cũng may nhục thể ta mạnh mẽ, ngay trước còn được huyết đàm giúp bàn huyết lại toàn bộ máu trong thân thể, nên lúc này mới có thể ngồi đây mà thở.”

Chưa kể hắn được người ta đưa về đây, còn bôi thuốc và băng bó cẩn thận, tuy thuốc không có tác dụng lắm nhưng vẫn giúp được chút ít. Nếu không, để hắn một mình nổi lênh đênh giữa hồ nước, không ai chăm sóc, chưa chắc đã tỉnh dậy được sớm như vậy.

Tuy tò mò không biết người cứu mình là ai, còn chăm sóc cho mình tốt như vậy, nhưng trước mắt hắn vẫn phải ngồi im điều tức. Theo hắn ước tính thì chừng một ngày nữa là hắn có thể đi đứng, vận động được bình thường, còn về nội thường thì có lẽ phải mất cả tháng, mới có thể điều trị khỏi hoàn toàn.

Đầu giờ chiều, một nữ tử mỹ miều đã trở về nơi này từ con đường nhỏ phía sau nhà. A Diệt cũng đã phát giác ra, nhưng lúc này hắn đang trong quá trình điều tức mấu chốt, nên không thể thả thật nhiều thần thức ra xa, nhìn kĩ cô ta là ai được.

Thân ảnh đó đeo một cái giỏ lớn đầy ắp dược thảo bên trong, xem ra là vừa đi lên núi hái thuốc về. Cô ta bước vào phòng bếp, đun nước, rồi mang thảo dược mới hái về đi rửa sạch rồi ngâm nước muối. Sau đó phân loại dược liệu đã được phơi khô, cất hết vào trong mấy cái hộp gỗ, rồi ra sau nhà cất đống y phục đang phơi.

Một cảnh tượng bình thường diễn ra hàng ngày tại trần thế, nhưng không hiểu sao lúc này khi cảm ứng được chuyện đó, trong lòng hắn lại cảm thấy phi thường yên bình, tâm thái thư thản không thôi. Đây chính là cuộc sống mỗi ngày của một phàm nhân, chứ không phải chỉ biết ngồi im một chỗ tu luyện, rồi lại đi chém gϊếŧ với kẻ khác như những nguyên sĩ.

Lúc này, nước sôi được nữ tử đó múc vào trong một cái chậu gỗ lớn, thả xuống một vài cánh hoa và dược liệu, làn khói thơm mùi hương hoa bốc lên huyền ảo. Hai tay cô ta nhẹ nhàng cởi toàn bộ y phục trên thân, lộ ra da thịt trắng nõn, rồi chậm rãi bước vào trong chậu nước tắm thơm ngát đó.

Chút thần niệm của A Diệt tại nơi đó vội vã rút về, hắn đỏ mặt tía tại, không ngờ mình lại đi dòm một nữ phàm nhân tắm.

Với thân phận nguyên sĩ cao cao tại thượng của hắn trong mắt người phàm, thì bản thân hắn muốn có bao nhiêu nữ tử phàm nhân hầu hạ, hay làm thị thϊếp mà chẳng được, nhưng hắn không làm như vậy. Dù trong mắt các nam tử nguyên sĩ, thì nữ tử phàm nhân chỉ đơn giản là đồ chơi, không có quyền riêng tư, thì với họ Diệt, bọn họ cũng là con người, đều có đặc quyền riêng của mình.

Sau khi nữ tử đó tắm rửa sạch sẽ, lau khô ráo nước, liền mặc một bộ y phục giản dị tầm thường, rồi tiếp tục đi làm những việc vặt tại nhà. Đến cuối chiều, cô ta mới cầm theo một hộp chứa nhiều loại thuốc, ân cần đi tới căn phòng mà A Diệt đang ở.

Lúc này họ Diệt đã điều tức xong, chân tay có thể vật động nhẹ nhàng, trong người cũng không còn cảm thấy luôn đau nhức nữa. Khi bắt được cảm ứng có người đi tới, hắn liền nằm lại xuống giường, đợi nữ tử đó mở cửa đi vào thì hắn sẽ làm như bản thân vừa tỉnh dậy.

Cánh cửa kêu lên cót két, được một bàn tay trắng trẻo từ từ đẩy ra, thân ảnh đầy đặn mềm mại bước vào trong phòng. A Diệt vờ đưa tay dụi dụi mắt, rồi ngước đầu nhìn nữ tử phàm nhân đã cứu mình. Bỗng nhiên con ngươi hắn co rút lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, thân thể bất giác đứng hình.

Trước mắt hắn là một khuôn mặt đã từng rất quen, dung nhan xinh đẹp, mái tóc đen mượt, đôi mắt nâu đen có hồn, nước da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng đang treo lên ý cười. Nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống bàn, nữ tử đó nhìn thẳng đối mắt với hắn, thấy bộ dáng ngạc nhiên vô cùng của hắn thì che miệng cười duyên, sau đó thân thiết lên tiếng:

“A Diệt huynh, đã lâu rồi hai ta mới gặp lại.”

Họ Diệt lúc này mới bừng tỉnh rồi tức thì bật ngồi dậy, nhìn chằm chằm nàng ta như sợ mắt mình nhận sai vậy. Qua lúc lâu sau, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mỉm cười rạng rỡ, lên tiếng chào hỏi:

“Huyền Như tiểu thư, lâu rồi không gặp quả là ngày càng xinh đẹp hơn. Tiểu thư khiến tại hạ rất bất ngờ khi xuất hiện tại nơi đây đấy!”
Chương 120: Mười năm

Mười năm không gặp, hai người họ đã khác xưa rất nhiều, và cũng có rất nhiều chuyện để nói. Diệt Chúng Sinh không còn là gã thiếu niên nhát gái năm xưa nữa, mà Huyền Như cũng đã trở thành một đại mỹ nữ. Lúc này hai người họ đang ngồi tâm sự trong căn phòng tre đó, điều họ Diệt muốn biết nhất chính là tại sao mỹ nhân họ Huyền lại xuất hiện ở nơi này.

“Chuyện bắt đầu từ 5 năm trước, những vùng địa thành gần biên giới quốc gia như Khởi Hoang, quê chúng ta, dần dần có nhiều thượng nhân được gọi là tà sĩ xuất hiện!”

Thấy họ Diệt nhíu mày suy ngẫm, Huyền Như tiếp tục kể: “Đa phần mọi người không biết tà sĩ và cả tu hành giả là gì, nhưng phụ thân và sư phụ của muội đều đã từng đi lịch lãm nhiều nơi, nên hiểu không ít. Vì vậy phụ thân muội đã quết định đem cả gia tộc rời khỏi An Thanh trấn, tới thành trấn khác lớn mạnh hơn, có nguyên sĩ tọa trấn.”

“Vậy Huyền tiểu thư có biết An Thanh trấn về sau thế nào không?” A Diệt có chút tò mò hỏi.

“Muội cũng không rõ nữa, vì từ khi chuyển nhà tới Trung trấn, gia đình muội đã gặp phải rất nhiều biến cố nên không thể để ý được nhiều chuyện khác!”

Kể đến đây, trong mắt Huyền Như lộ tia u buồn nhưng lại mỉm cười nói với hắn: “Diệt huynh, giờ muội không còn là tiểu thư gì nữa rồi, mà chúng ta cũng không xa lạ gì, nếu không phiền thì huynh hãy gọi là Như muội đi.”

A Diệt có chút cười gượng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao chuyện quan trọng bây giờ là biết về quê nhà giờ ra sao. “Như muội, có chuyện gì cứ kể ra đi, huynh xin lắng tai nghe.

Sau đó, Huyền Như kể toàn bộ biến cố mà gia đình nàng đã gặp phải cho A Diệt nghe, khiến hắn cũng cảm thấy thương xót.

Chuyện là cả gia tộc họ Huyền sau khi chuyển đến Trung trấn cũng không được suôn sẻ gì, ma tu quỷ đạo ngày càng hoành hành bá đạo tại các vùng địa thành hẻo lánh như Khởi Hoang. Trong địa thành Khởi Hoang, ngay cả những thành trấn có nguyên sĩ tọa chấn như Trung trấn, cũng không tránh nổi bị công phá.

Mà gia đình Huyền Như khi mới chuyển đến nơi đó, tuy làm ăn vẫn bình ổn nhưng hiển nhiên địa vị không còn được như thời còn ở An Thanh trấn, hơn nữa có nhiều kẻ ghen ghét. Không lâu sau Huyền Như lọt vào mắt xanh của một tên thiếu gia phong hoa, hắn là cháu đích hệ của vị nguyên sĩ duy nhất trong trấn đó.

Biết tên thiếu gia kia không phải loại tốt lành gì, nên cả phụ mẫu lẫn Huyền Như đều từ chối lời cầu hôn của hắn ta. Từ đó gia tộc họ Huyền ngày càng sống khó khăn hơn trên mảnh đất Trung trấn đó.

Cho tới cái ngày bị đám tà sĩ đến tấn công, gia tộc của họ đã bị bỏ mặc, không được phép tới tị nạn trong phủ thành chủ dưới sự che trở của nguyên sĩ như bao người dân khác trong thành, dẫn tới toàn tộc bị tà sĩ diệt.

Huyền Như được cha chỉ cho một con đường sống, sau đó vượt qua bao hung hiểm mới may mắn thoát khỏi Trung thành, phiêu bạt khắp nơi, cả Huyền gia chỉ còn một mình nữ tử chân yếu tay mềm này sống sót. Kể đến đây đôi mắt nàng ta đã ngấn lệ, A Diệt cũng chỉ biết nhè nhẹ vỗ vai nữ tử trước mặt này, hắn đang đau lòng vì cái chết của ông chủ Huyền.

Về sau, nhờ vào danh khí của sư phụ, một vị đại y tài giỏi, nàng đã thuận lợi đi tới được địa thành Bình Thiên này, một nơi cách rất xa Khởi Hoang, rời xa khỏi nơi xảy ra biến cố đáng quên đó. Từng đi qua nhiều nơi phồn hoa hơn Trung trấn không biết bao nhiêu lần, nên nhận thức của nàng về nguyên sĩ và tu hành giả cũng rõ ràng hơn.

Không biết vì thiên phú hay gì mà mỹ nữ này rất có tài trong y thuật, chưa tới mười năm mà trình độ đã vượt qua cả đại y trong phàm thế. Gần nơi đây là Cao trấn, khi Huyền Như sinh sống tại đó đã từng hành nghề y, cứu được rất nhiều người dân, nên được rất nhiều người yêu quý và kính phục gọi là thần y.

Nhưng Huyền Như không thích ở nơi ồn ào náo nhiệt, càng không thích bị nhiều nam nhân để ý tới, nên đã thuê người dựng dãy nhà tren trúc này tại đây, mở một y viện tại nơi thanh nhã yên tĩnh này.

Danh tiếng của nàng rất lớn trong phàm thế, được nhiều dân chúng bảo vệ, mà nguyên sĩ tọa chấn Cao trấn cũng là một lão già tốt tính, nên đã ra ý chỉ cảnh cáo lũ cường đạo tại lân cận. Vì thế một đại mỹ nhân mới có thể bình yên sống một thân một mình tại nơi này, mà không bị kẻ gian có ý xấu tìm tới.

Bất quá nếu không phải kẻ có hành động xấu, thì cũng không cần lo gì ý chỉ của vị nguyên sĩ đó cả, nên thời gian qua thi thoảng vẫn có nhiều công tử hoặc thiếu gia trong các gia tộc danh giá, tới đây thăm hỏi và ngỏ ý với nàng. Điều này cũng khiến bản thân Huyền Như cảm thấy có chút phiền, nhưng nếu bọn họ không có hành động xấu thì nàng cũng miễn cưỡng mà ứng phó.

Nghe xong cuộc sống thăng trầm của Huyền Như, A Diệt cảm thán không thôi, thời gian qua đâu phải mình hắn cực khổ chứ. Thế gian này, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều người đang phải trải qua muôn vàn khó khăn, nhiều người thành công mà cũng có kẻ thất bại, nói tóm lại là chả có ai có nguyên một quãng đời vui sướиɠ cả. Nguyên sĩ cũng thế mà phàm nhân cũng vậy.

“Không ngờ 5 năm trước, khi ta phải trải qua khảo hạch khó khăn để có thể tiến vào nội môn, thì Huyền Như cũng phải trải qua biến cố lớn nhất trong cuộc đời, mất cha, mất mẹ, mất cả họ hàng.”

Khi hắn còn đang trầm mặc nghĩ lại những gì mỹ nhân trước mặt đã kể, thì Huyền Như đã lau sạch nước mắt rồi mỉm cười, phấn khởi nói với hắn: “Diệt huynh cũng nên kể lại cuộc hành trình của huynh cho muội nghe đó, muội đã biết huynh là một nguyên sĩ rồi, trước giờ muội còn chưa từng được tiếp xúc gần với thượng nhân như thế này đâu.”

Nhìn dung nhan tú lệ đang tươi cười trước mặt, trong mắt nàng ta, những tia u buồn đang được cố gắng che đậy, khiến hắn càng đau lòng. Bên ngoài, hắn gật đầu đồng ý, rồi chậm rãi kể giản lược lại những gì hắn từng trải qua. Hắn cũng không lạ gì khi Huyền Như phát hiện ra hắn là nguyên sĩ, mấy chiếc nạp giới đeo trên ngón tay là bằng chứng rõ nhất rồi.

Câu chuyện ly kỳ từ miệng hắn tuôn ra, khiến mỹ nhân này nghe mà vui thích vô cùng, mỗi lần nghe đến đoạn A Diệt gặp phải hung hiểm cửu tử nhất sinh, sắc mặt nàng ta lo sợ như chính mình đang trải qua vậy. Đến những lúc A Diệt hái được thành quả hay làm quen nhiều nguyên sĩ khác, nàng lại vui cười ra mặt.

Đã rất lâu rồi nàng không có được cảm giác vui vẻ như vậy. Đối với Huyền Như lúc này, có lẽ người thanh niên có dung mạo bình thường trước mặt là người thân duy nhất của nàng. Một người cố hương, một người từng ra tay cứu nạn nàng, một người từng đem lại cho nàng cảm giác rất an toàn.

Hai người họ trò chuyện đến đem tối, Huyền Như mới vội đi làm bữa tối, sau đó cả hai người cùng vui vẻ dùng bữa. Sau đó A Diệt nghỉ lại trong căn phòng cũ, tiếp tục điều tức thân thể, mau chóng khôi phục thương thế. Còn Huyền như giờ đã say giấc tại phòng của nàng ta, có vẻ như hôm nay là một ngày vui đối với nàng, tuy đã ngủ say nhưng nụ cười vẫn vương trên khóe môi.

Sáng hôm sau, A Diệt tựa người ngoài lan can, nhìn vào trong phòng khách trang viện. Nơi đó Huyền Như với bộ bạch y trên thân, đang đắp thuốc rồi băng bó cho vài người, xong việc thì người nhà của bệnh nhân đều đi tới thành tâm cảm tạ nàng ta, rồi còn tặng rất nhiều đồ cho nàng.

Lúc này họ Huyền vừa kê xong thuốc cho một đứa trẻ, người bà của đứa trẻ đó liền đi tới tươi cười nói lời cảm tạ thần y, hiển nhiên những người sống tại những ngôi làng quanh đây, ai nấy đều yêu quý nàng. Nhìn vào ánh mắt thật lòng của những phàm nhân đó, khác xa ánh mắt gian sảo, chứa đầy mưu mô của tu hành giả, A Diệt cũng chỉ biết thở dài.

Sau khi đã điều trị và kê thuốc cho tất cả bệnh nhân buổi hôm nay, Huyền Như nhanh chóng thu dọn lại thuốc thang, cởi bỏ bạch y, rồi tươi cười đi tới chỗ hắn.

“Huyền thần y quả nhiên bận bịu.” A Diệt cười nói.

Huyền Như nhìn tới bóng lưng đã đi xa của những bệnh nhân, cười nhạt lên tiếng: “Từ khi trải qua biến cố đó... thì hành ý cứu người chính là mục đích sống của muội. Thấy những người mà mình cứu chữa có thể lành bệnh, rồi thấy những nụ cười nở ra trên gương mặt họ và người thân của họ, giúp tâm muội cảm thấy mãn nguyện.”

“Ai cũng đều có mục tiêu của đời mình, nếu sống mà không có mục tiêu để hướng tới thì không hoàn toàn là đang sống nữa, tâm đã chết rồi.” A Diệt cũng không biết tại sao tự dưng lại nói lên lời này, rồi trong đầu bất giác nhớ tới một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc.

Chợt, hắn quay đầu nhìn về một hướng, Huyền Như thấy vậy cũng nhìn theo nhưng không phát hiện gì cả, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao huynh?”

Họ Diệt nghi vấn đáp: “Có hai gã nam tử trông còn trẻ tuổi đang đi tới đây, nhìn phong thái và y phục của cả hai tên đó thì chắc chắn là công tử quyền thế cao. Đáng chú ý nhất là một người trong số họ là nguyên sĩ!”

Nghe hắn nói vậy, mày liễu mỹ nhân khẽ chau, sau một hồi suy ngẫm, nàng mới như không chắc chắn lắm nói: “Dường như là tên Tần Dụ, thiếu gia đích hệ của Tần gia, gia tộc đại danh cao tại Cao trấn. Hắn đã vài lần tới làm phiền... chính xác tỏ tình với muội, muội nhớ có lần hắn từng khoe rằng ca ca của hắn là một nguyên sĩ, hai người đó tám phần là huynh đệ Tần gia kia.”

“Vậy muội cảm thấy tên Tần Du gì đó như thế nào?” A Diệt vẫn giữ sắc mặt bình thản hỏi.

Huyền Như lắc đầu: “Đám cậu ấm cô chiêu có mấy ai tốt tính chứ, muội cảm thấy hắn ta cũng chẳng có ý tốt gì, muội không hề thích hắn. Nhưng... địa vị hắn cao, hơn nữa còn có ca ca là tu hành giả, nên mỗi lần hắn tới đây, dù không đồng ý thì muội cũng không thể nói ra lời từ chối!”

A Diệt mỉm cười: “Vậy để hôm nay ta giúp muội triệt để từ chối hắn nhé.”

“Nhưng ca ca hắn cũng là một nguyên sĩ như huynh...” Huyền Như lo lắng định nói thêm gì đó, nhưng thấy thần sắc mỉm cười tự tin của người trước mặt, khiến nàng cảm thấy an tâm trong lòng rất nhiều.

Lúc này trong đầu họ Diệt đang nghĩ thầm: “Một tên Luyện Nguyên cảnh tầng 2 mà thôi, ta thả quả rắm cũng đủ ép chết hắn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom