-
Chương 121-125
Chương 121: Trẩy hội
Hai tên nam tử phong nhã hào hoa đi tới trước sân, cả hai tên trông bề ngoài đều chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt xem là anh tuấn, có nhiều nét giống nhau tới bảy phần, hiển nhiên là hai huynh đệ ruột. Cả hai đều mặc y phục sa hoa mà lại phong nhã, tên ca ca chắp tay sau lưng, phong độ vô cùng, còn tên đệ đệ thì ve vẩy một chiếc quạt giấy trên tay.
Thấy thân ảnh một nữ tử với dung mạo tuyệt diễm đi ra nghênh đón, tên đệ đệ Tần Dụ liền sáng hẳn mắt lên, vội mỉm cười tiến lên phía trước. Mà tên ca ca của hắn đang đứng phía sau, cũng ngẩn ngơ trước nhan sắc động lòng người ấy. Trừ bỏ chuyện nữ tử trước mắt không có khí chất đặc biệt của nữ nguyên sĩ ra, thì luận dung mạo nàng không thua kém bất kì mỹ nhân nào hắn từng trông thấy.
“Huyền cô nương, cả tháng không được gặp cô khiến tâm ta rối bời, giờ gặp được rồi trong lòng vui như trẩy hội.” Tần Dụ mỉm cười rạng ngời, chào hỏi nàng ta.
“Tần công tử thật biết nói đùa, mà vị công tử kia là?” Huyền Như đáp lại một câu, sau đó liền nhìn tới người thanh niên đang đứng phía sau Tần Dụ mà vờ hỏi.
Tần Dụ liền tự đắc, bắt đầu giới thiệu: “Đây chính là ca ca Tần Phàm mà ta từng kể với công nương đó, huynh ấy chính là nguyên sĩ hàng thật giá thật, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền trong môn phái lớn nhất địa thành Bình Thiên này!”
Nghe lời giới thiệu của đệ đệ, gã tên Tần Phàm cũng không giấu nổi vẻ tự đắc, dù sao cả gia tộc phú hào họ Tần, cũng chỉ có mình hắn là thành công trở thành nguyên sĩ. Huyền Như sau khi nghe xong liền hướng tới phía hắn ta mà thi lễ, đồng thời nói: “Tiểu nữ ra mắt Tần thượng nhân.”
Hắn ta cười nhạt gật đầu, nhưng trong lòng lại có một tia cuồng hỏa dần dâng lên. Trước đó khi hắn từ tông phái trở về thăm nhà, thì đệ đệ duy nhất của hắn đã nhờ hắn cùng đi tới nơi đây, để mượn uy của hắn khiến nữ tử tên Huyền Như phải đồng ý lời tỏ tình của đệ đệ. Nhưng hắn không thể nào ngờ lại có một phàm nhân kinh diễm đến mức này, đến bản thân hắn cũng động lòng.
Gấp lại cây quạt trong tay, Tần Dụ cười nói: “Nay tại hạ và ca ca tới đây là muốn bàn chút chuyện quan trọng với Huyền cô nương, cô không ngại để chúng ta vào phòng khách nói chuyện chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Như lộ ra vẻ áy náy rồi đáp: “Xin lỗi hai vị công tử, hôm nay trang viện của tiểu nữ đang đón tiếp một vị khách quý, nên không thể mời hai vị vào trong được!”
“Ừ ừ... hả?” Đắc ý gật gật đầu, đột nhiên sắc mặt Tần Dụ lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhẩm lại những gì Huyền Như vừa nói. Tên Tần Phàm đang làm ra bộ dáng cao cao tại phía sau cũng vậy, hắn không thể ngờ nổi nữ tử này lại dám từ chối một nguyên sĩ như hắn.
Thấy sắc mặt bắt đầu có nét tức giận của ca ca, Tần Dụ cười lạnh rồi gặn hỏi: “Không biết vị khách quý đó là ai, mà có thể để cho cô nương phải từ chối một vị nguyên sĩ như ca ca ta nhỉ?”
Nói đến từ nguyên sĩ, Tần Dụ còn nhấn mạnh, có ý cảnh cáo Huyền Như, nhưng đột nhiên có một thanh âm hờ hững từ phía sau nàng ta vang lên: “Người đó chính là ta!”
Lời nói đạm bạc này vừa vang lên, còn chưa để cho hai người kia kịp trông thấy chủ nhân của thanh âm là ai, đã có một luồng khí tức mạnh mẽ bạo phát ra, đánh bay hai tên đó!
Gã Tần Phàm cả kinh hoảng sợ vội gồng lên nguyên lực hộ thể, nhưng bản thân vẫn bị đẩy lùi lại vài trượng, miệng hộc máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Tên đệ đệ hắn thảm hơn nhiều, thất khiếu chảy đầy máu tươi, cả thân thể bị luồng lực đẩy mạnh ra sau, đập gãy một cái cây mới rơi bịch xuống đất, trông như một con chó sắp chết!
Gã Tần Phàm hoảng sợ tột độ, vội hướng ánh mắt về phía trước, chỉ thấy đứng ngay bên cạnh nữ tử tuyệt diễm là một tên thanh niên có dung mạo tầm thường. Nhưng thứ đáng sợ là khí tức phát ra trên người hắn ta cực kì mạnh mẽ, còn mạnh hơn của sư phụ y không ít, trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, chắc chắn là đệ tử trong thế lực lớn cấp quốc gia.
Bên kia, A Diệt chẳng chút kiêng kị gì thế lực sau lưng tên này, ban nãy nghe lời tên Tần Dụ nói, thì gã là đệ tử của thế lực mạnh nhất địa thành Bình Thiên đây. Mà Bình Thiên với Hồng Mông không chênh lệch là bao, nên nguyên sĩ mạnh nhất Hồng Mông chỉ có tu vi tầng 6 thì Bình Thiên chắc cũng chỉ tầm đó, đối với hắn quả là không đáng để vào trong mắt.
A Diệt ngạo nghễ nói: “Nữ tử này là bạn của ta, từ giờ nếu các ngươi còn dám tới đây gây phiền phức cho nàng, thì đứng trách ta ra tay độc ác! Toàn bộ nguyên sĩ trên khắp Bình Thiên địa thành này, không ai là đối thủ của ta đâu!”
Dứt lời, một luồng nguyên lực mãnh mẽ bạo phát khiến cho tên Tần Phàm sợ vãi cả ra quần.
“Xin đại nhân bớt giận, tiểu nhân có mắt không tròng, đã mạo phạm đến ngài và bạn của ngài, tiểu nhân xin hứa từ nay không để cho bất kì người Tần gia nào tới đây làm phiền vị cô nương kia nữa.” Hắn vội dập đầu xin lỗi, rồi xoay người chạy tới vác gã đệ đệ đang bất tỉnh lên, sau đó cấp tốc chạy trở về Cao trấn.
Lần đầu tiên trông thấy một nguyên sĩ cao cao tại thượng có bộ dáng chật vật như vậy, Huyền Như không khỏi kinh ngạc che miệng đang há hốc lại. Rồi ánh mắt kinh diễm của nàng lại nhìn tới người thanh niên đang đứng bên cạnh, nàng biết nguyên sĩ có phân chia cấp bậc cảnh giới gì đó, nhưng không ngờ lại có chênh lệch như thế.
Bữa trưa hôm đó, Huyền Như nói rằng có thể tên Tần Dụ tới để rủ nàng đi chơi hội tết thanh minh tối nay tại Cao trấn, rồi hỏi hắn có muốn đi không. Tết thanh minh rất được người dân tại mấy vùng địa thành gần đây xem trọng, năm nào tới dịp này cũng tổ chức đại hội rất long trọng. A Diệt hiện tại đang trong quá trình trị thương rảnh rỗi, mà hắn cũng muốn xem hội một lần nên đã đồng ý.
Cuối chiều, A Diệt mặc một bộ thường phục giản đơn, nhưng chất vải nhìn thôi đã thấy bất phàm, đang đứng ngoài sân chờ đợi. Huyền Như từ trong nhà bước ra, nàng mặc bộ y phục màu đỏ rất đẹp, đúng với không khí đón tết thanh minh, khiến A Diệt trông thấy cũng có chút ngẩn ngơ.
(ảnh mang tính chất minh họa)
Thân ảnh hai người chậm rãi đi theo con đường mòn, hướng thẳng tới Cao trấn, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. A Diệt có thể đem theo Huyền Như mà trực tiếp phi hành nhưng hắn không làm như vậy, trước khi trở về nơi luôn phải tranh đấu là tông môn, thì hắn muốn sống như người bình thường một khoảng thời gian.
Đến tối, họ đã đi tới trung tâm Cao trấn, nơi đây tổ chức lễ hội mừng tết thanh minh hết sức linh đình. Huyền Như vui vẻ đi khắp các cửa hàng ngắm nghía, rồi lại xem mọi người chơi các trò chơi dân gian. Tuy đã tới vùng này hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi chơi tại lễ hội này, những lần trước nàng một mình nên cũng chẳng có tâm trạng đến những nơi náo nhiệt.
A Diệt thì liên tục thử qua rất nhiều món ăn đặc sản, món ăn dân dã, đã rất lâu rồi hắn chưa được thưởng thức những thứ tầm thường như thế này. Hai người họ như một cặp tình nhân như bao cặp tình nhân trẻ khác, đang đi chơi hội tại nơi đây.
Đến đêm tối, hai người đứng trên một chiếc cầu lớn bắc qua một con sông rộng giữa Cao trấn, giương mắt ngắm nhìn vô số l*иg đèn được mọi người thả lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ bầu trời thành trấn.
Đôi mắt Huyền Như óng ánh nhìn ngắm trời cao, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nguyên mạch hạ phẩm thực sự không thể trở thành tu hành giả được sao huynh?”
A Diệt có chút ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ thấy nàng vẫn đang chăm chú ngắm l*иg đèn trên trời cao. Hắn thành thật đáp: “Phi thường khó, gần như không thể... chưa kể độ tuổi đẹp nhất để bắt đầu tu hành là dưới 20!”
“Muội chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, một nữ tử yếu đuối như muội sao có thể trở thành thượng nhân được cơ chứ...
..Là nguyên sĩ như bọn huynh, tuy nguy nan vất vả, nhưng cũng vui thật đó, có thể tự do như một chú chim, thỏa thích bay lượn trên bầu trời. Có được uy thế mạnh mẽ khiến người khác kính phục, có sức mạnh để bảo vệ được người thân của mình.”
“Và quan trọng nhất là có đủ tuổi thọ và năng lực để sánh bước cùng người mình yêu...” Nói đến câu cuối, thanh âm của nàng đã lí nhí đến mức chỉ còn mình nàng nghe được.
A Diệt mắt nhìn bầu trời đầy đốm sáng: “Nguyên sĩ hay phàm nhân đều có cái khổ của riêng họ, chỉ cần sống yên ổn, bình yên khỏe mạnh là được rồi...”
“Có lẽ vậy, hằng ngày muội vẫn thở, vẫn ăn, vẫn uống, vẫn ngủ, vẫn làm những việc mình có thể làm, như vậy được coi là ‘ổn’ đúng không hả huynh?”
Nhìn ánh mắt bi thương của người phụ nữ bên cạnh, A Diệt liền nói: “Đêm muộn rồi, trông muội cũng đã thấm mệt, để ta đưa muội về bằng cách đặc biết nhé.”
Nói rồi, trước ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc của Huyền Như, hắn thả ra Phi La Sơn, sau đó bế lấy thân thể mềm mại thơm mùi hương hoa của nàng lên, chân đạp bảo cụ phi hành trở về.
Đêm hôm đó, người con gái ấy đã được trải nghiệm, cảm giác bay trên trời cao của bậc thượng nhân là như thế nào.
Chương 122: Biệt ly
“Vậy là sáng sớm ngày mai huynh phải rời đi rồi sao?” Thanh âm không giấu nổi sự hụt hẫng cùng buồn bã từ miệng Huyền Như vang lên, khi vừa nghe người thanh niên trước mặt nói rằng sáng sớm mai sẽ phải ly khai.
A Diệt cũng chỉ biết gật đầu, một hồi sau mới nói: “Thương thế của huynh đã khỏi không ít rồi, phải về tông phái tiếp tục con đường tu hành của bản thân thôi, huynh có mục tiêu quan trọng cần thực hiện.”
“..Một tuần qua, cảm ơn muội đã chăm sóc và giúp đỡ huynh rất nhiều, còn cho huynh ở một nơi thanh tĩnh như này để điều trị thương thế.”
“Chuyện nên làm thôi mà, năm xưa huynh liều mình cứu muội, bây giờ báo đáp chút đó có đáng là gì, hơn nữa phần lớn thương thế của huynh là do bản thân huynh tự điều trị...”
Hai người bất giác trầm mặc không nói gì, bầu không khí âm trầm chứa chút phiền muộn. Có một cơn mưa phùn u buồn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, như nói lên tâm trạng của Huyền Như lúc này. A Diệt cũng đang rất nặng lòng, một tuần qua sống tại đây, hắn như ở trong một cuộc đời mới, có mỹ nhân bầu bạn, vô lo vô nghĩ, tâm trí thanh thản vô cùng.
Nhưng con đường mà hắn đã chọn thì hắn phải vững bước đi tiếp, chính hắn cũng không cho phép bản thân chểnh mảng.
“Làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn chứ. Huynh hãy cứ hướng theo mục tiêu của bản thân, mỗi người chúng ta đều có lối đi riêng của chính mình, huynh không cần bận tâm gì về muội đâu... muội hành y cứu người tại nơi đây, kì thực cũng rất tốt.” Nói rồi nàng ta dọn lấy đống bát đũa đã dùng trên bàn ăn, sau đó đem đi rửa, trầm mặc không nói thêm câu nào.
“Vậy... huynh về phòng đây.” A Diệt chậm rãi trở về, tuy có phiền muộn nhưng việc hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Ngồi xếp bằng trên giường điều tức, A Diệt khẽ tính toán: “Từ đây trở về tới tông môn, với tốc độ phi hành của ta thì cũng cần ít nhất chục ngày, chưa kể còn phải bay vòng qua các khu hiểm địa và những vùng tập chung nhiều ma thú nữa, chắc phải mất nửa tháng, như vậy vẫn kịp thời gian.”
Theo quy định trong tông, nếu đệ tử mất tích, bị nghi là đã chết, hoặc gặp biến cố gì đó không rõ sống chết, thì đồ của người đó để trong tông, sẽ bị cao tầng tịch thu sau một năm. Còn đệ tử chắc chắn đã chết, thì đồ sẽ bị thu sau một tháng. A Diệt không biết gã họ Bạch báo cáo với cao tầng rằng hắn mất tích hay chắc chắn đã chết, nên phải tranh thủ trở về sớm hơn một tháng.
Dù sao phần lớn tài sản của hắn đều để tại trang viện của mình trong nội môn, trong đó có không ít vật chân quý, nhất là viên ma hạch lục giai, thứ đó đủ để nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Sáng sớm hôm sau, có hai thân ảnh một nam một nữ đã đứng trước sân lớn dãy nhà tre. Hai người đó đang nhìn nhau lần cuối, trầm mặc không biết nói lên câu gì.
Trước đó A Diệt đã tặng cho Huyền Như không ít đan dược và vật phẩm có tác dụng bồi bổ thân thể, giúp phàm nhân khỏe mạnh và tăng thêm chút tuổi thọ. Hắn còn hỏi nàng ta ở đây có sợ bị đám người nào khác đến làm phiền không? Hắn có thể đưa nàng tới một nơi khác an toàn hơn, để làm một thần y ở đó.
Huyền Như rất nhanh liền từ chối, nàng không muốn làm phiền hắn, và nàng cũng đã quen sống tại nơi này, nên không muốn chuyển đi. Dù có nhiều kẻ khác tới làm phiền thì nàng vẫn có cách để tự ứng phó, dù sao lăn lộn một mình trong thiên hạ suốt 5 năm, nàng không còn là một tiểu thư mềm yếu nữa rồi.
“Huynh đi đây, muội hãy bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để lần sau chúng ta có dịp gặp lại, muội lại mang bộ dáng gầy đi là không được đâu.” A Diệt lên tiếng trước, hắn không muốn kéo dài bầu không khí tĩnh lặng này thêm nữa.
Mỹ nhân trước mắt hắn gật nhẹ đầu, nói nhỏ: “Mười năm... hai ta mới tái ngộ lại một lần, lần sau gặp lại không biết là khi nào? Cuộc đời phàm nhân như muội có mấy lần mười năm chứ?”
Tuổi thọ trung bình của phàm nhân là 60 năm, người có gia cảnh tốt, không cần làm việc nặng nhọc, có nhiều thảo dược bồi bổ, có thể sống tới 70 cao lắm thì 80. Còn nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh thông thường cũng sống thọ tới trăm tuổi, những kẻ tầng giai cao có thể sống hơn 110 năm, cao nhất là 120 năm.
Như A Diệt hiện tại vì tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới tầng 8, nên tuy đã ngoài 25 nhưng trông khuôn mặt chỉ như một thanh niên chừng mười tám, đôi mươi mà thôi. Còn Huyền Như có tuổi tác ngang với hắn, dung nhan xinh đẹp đích thị là bậc đại mỹ nhân, nhưng vẫn có nét thành thục của phụ nữ trưởng thành, nhìn qua sẽ tưởng nàng lớn tuổi hơn hắn không ít.
“..Huynh lên đường bình an, cuộc sống của tu hành giả tuy hung hiểm vạn phần, nhưng dù rơi vào hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa, huynh nhất định phải sống sót đấy! Đừng để một phàm nhân lại sống thọ hơn huynh.” Huyền Như thận trọng nhắc nhở.
A Diệt gật nhẹ đầu, rồi chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi, bất chợt có hai cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm chầm lấy hắn, cả thân thể mềm mại của nàng ta sát chặt sau lưng. “Cho muội được ôm huynh lâu một chút, được chứ?”
Thân ảnh hắn đứng im bất động, mặc cho nữ tử phía sau trầm mặc ôm chặt hắn, vùi mặt vào lưng hắn. Hắn cố gắng không màng tới cái cảm giác mềm mại khi bị hai quả núi ép vào phía sau, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
Qua một tuần trà, đôi tay của nữ tử chậm rãi lỏng ra, hắn cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhân duyên hữu tình, đại đạo vô tình. Huyền Như muội... ta xin lỗi, có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Dứt lời, hắn liền bước lên Phi La Sơn, vèo một cái, thân ảnh hắn đã ngự khí bắn đi rất nhanh, không một lần quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đang dần ứa lệ của nữ tử đó vẫn dõi theo bóng lưng hắn, cho tới tận khi biến mất ở cuối chân trời. “Diệt huynh, dù sau này huynh có ra sao trên con đường tu hành, có tỏa sáng trở thành một cường giả, hay rơi rụng thành một tán sĩ, hãy nhớ... tại phàm trần luôn có một người đợi huynh!”
............
“Cái gì?” Thúc nói là Diệt sư đệ đã chết?”
Sắc mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ không muốn tin, ánh mắt lo sợ, gặng hỏi lại người đang ngồi trước mặt.
Đối diện nàng là một thanh niên nam tử có gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng ta. Người này là thân đệ ruột của cha Liễu Băng Nghi, cũng là hiền thúc của nàng, và là quản sự trong Tọa Sơn tông.
Thấy cháu mình mới vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đã hỏi đến tung tích của kẻ khác, vị hiền thúc này có chút không cao hứng, bề ngoài vẫn ôn hòa đáp:
“Nghi nhi, người tới cứu viện con là Bạch Hóa Nguyên sư đệ, khi trở về đệ ấy nói rằng đã thấy tên đệ tử họ Diệt đó bị gã ma tu một chưởng đập chết! Vì phải bảo vệ con và chiến đấu với một gã đồng giai, nên đệ ấy không có thời gian tìm kiếm thi thể của đệ tử kia.”
Nghe xong, Liễu Băng Nghi vô lực dựa lưng vào thành giường, thần sắc thẫn thờ, trong đầu đang rối loạn. Nàng vẫn nhớ khoảnh khắc trước khi bản thân mình hôn mê, người thanh niên đó dù đang trong hoàn cảnh thập tử vô sinh, vẫn bế theo mình cùng chạy, vậy mà giờ đây khi nàng vẫn sống khỏe thì lại hay tin hắn đã bỏ mạng.
Khi Bạch Hóa Nguyên để thân thể đầy rẫy thương tích của nàng ta tại một nơi an toàn, rồi giao thủ với lão già mặt ngựa, thì bản năng nguyên mạch của họ Liễu đã tự đông kết thân thể mình lại, tiến vào trạng thái ngủ say.
Nghe nói sau khi Hóa Nguyên đem theo khối băng điêu trở về tông môn, thì tới tận mười ngày sau băng mới tự vỡ, thân thể nàng lúc đó đã tự chữa lành lại không ít. Nàng vẫn tiếp tục hôn mê cho tới ngày hôm nay mới tỉnh lại, hiền thúc nói là tính từ lúc biến cố đó xảy ra thì cũng đã hơn 20 ngày rồi.
Mỹ nam mỉm cười xoa đầu nàng: “Nghi nhi, việc quan trọng hiện tại là con phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, để nội thương hoàn toàn được chữa khỏi, tránh để ảnh hưởng đến căn cơ, dù sao con cũng chuẩn bị tiến vào giai đoạn đột phá rồi.”
Hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt dần trở lại thần sắc lạnh nhạt như mọi khi, nàng gật đầu: “Vâng, hiền thúc không cần quá lo lắng cho con đâu, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ con có thể tự lo cho mình rồi.”
Chốc lát sau, khi vị Liễu quản sự đó rời đi, thì lại có hai thân ảnh trẻ tuổi đi vào, hai người này không xa lạ gì chính là Cao Minh và Lâm Liên. Lúc trước bọn họ không vượt qua nổi thử thách, nên đã bị đá ra khỏi bảo tàng từ sớm.
Theo bốn người trước đó đã định, bọn họ tới tạm trú tại thành trấn gần nhất, đợi hội họp cùng những người khác, không ngờ nhờ vậy mà thoát được một kiếp. Khi A Diệt cùng Liễu Băng Nghi rời khỏi vùng bảo tàng, đang trên đường tới nơi hội họp cùng hai người, thì bất ngờ bị lão già mặt ngựa tấn công, vì vậy mới diễn ra một hồi biến cố.
Thấy tuyệt sắc thiếu nữ đã không còn có thương tích gì đáng lo ngại, hai người kia rất vui mừng, dù sao bọn họ đã ở cùng một nhóm trong thời gian không ngắn, cảm tình đã sâu hơn.
Hai người cũng đem đến cho thiếu nữ họ Liễu này một tin tức cực kỳ vui, khiến nàng vui mừng không thôi, đó chính là Diệt Chúng Sinh vài canh giờ trước đã lành lặn trở về tông môn, có vẻ thương thế không còn nghiêm trọng.
Sau khi bị vài vị quản sự tra hỏi một vài điều, thì hắn đã được thưởng không ít đan dược giúp điều trị nội thương nhanh chóng. Hiện tại hắn đang nghỉ ngơi tại trang viện của mình, hai người này tính sau khi đến thăm đội trưởng xong, sẽ tới đó thăm họ Diệt hắn.
Lúc này tuyệt thế mỹ nhân, đệ nhất mầm tiên không quan tâm gì đến nội thương trong người nữa. Nàng cùng với hai người kia, ba thân ảnh nhanh chóng ngự khí bay thẳng tới ngọn núi, nơi trang viện mà A Diệt đang ở.
Chương 123: Tán công
Đêm tối, khi đèn đuốc đã tắt đi, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, hoặc đang chăm chỉ tu luyện xuyên đêm, hoặc vật lộn cùng người thương trên giường, thì trong một trang viện bình thường, Diệt Chúng Sinh đang chuẩn bị làm một chuyện quan trọng.
Bỏ qua hết những chuyện ngoài lề, hay tình cảm sang một bên, giờ hắn muốn chú tâm vào việc tu hành, trở lại những ngày tháng bình thường như trước đây. Trôi nổi trước mặt hắn là một quyển trục tản mát ra quang mang ánh lục, công pháp tứ phẩm đỉnh giai, thứ sẽ giúp hắn tiến được xa hơn nữa trên con đường tu hành này.
Hồi trưa hôm nay, nhóm ba người cùng đi thực thi nhiệm vụ lần vừa rồi cùng hắn, đã tới đây thăm hắn. A Diệt có thể cảm thấy rõ sự quan tâm trong mắt người đội trưởng xinh đẹp, thiết nghĩ có thể vì hắn từng liều chết ôm theo nàng bỏ chạy, nên giờ nàng ta mới cảm kích như vậy. Khi đến nàng từng nhiều lần chủ động hỏi han sức khỏe hắn, còn cho hắn rất nhiều thuốc và đan dược điều trị nội thương.
Nghĩ lại, hắn chỉ mong nàng ta đừng có quá thân cận với hắn nữa, khỏa minh châu luôn thu hút ánh mắt của nhiều người như nàng, quan tâm hắn cũng như gϊếŧ hắn, chắc chắn khi lộ ra, họ Diệt sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả nam đệ tử trong tông!
Buổi chiều, Liễu Băng Nghi có tới báo cáo lên quản sự hội, kể về công lao của hắn và đòi cao tầng ban thưởng cho hắn. Gã Bạch Hóa Nguyên lúc đó cũng phải nói thật rằng có trông thấy A Diệt bế theo họ Liễu bỏ chạy, vì thế nên tự nhiên họ Diệt lại được thêm đống điểm cống hiến và nguyên thạch.
Họ Diệt đã khai rằng bản thân bị trúng chiêu của kẻ địch nên mới suýt bỏ mạng, không hề kể đến ám toán của tên khốn Bạch Hóa Nguyên. Hiện tại nếu khai ra cũng chưa chắc có ai tin hắn, hơn nữa làm vậy sẽ triệt để vạch mặt với đám Bạch gia, trong tông có rất nhiều người mang họ Bạch, từ đệ tử lên tới quản sự, vì vậy hắn còn chưa muốn chết mà nói thẳng ra.
“Thù này ta đã nhớ kĩ rồi, sau này có cơ hội, chắc chắn có hai kẻ thuộc Bạch gia phải chết!” A Diệt biết ẩn nhẫn, đợi sau này có đủ thực lực, hắn nhất định sẽ trả đũa hai kẻ là Bạch Trình cùng Bạch Hóa Nguyên.
Trong cái rủi có cái may, tuy bị tên khốn họ Bạch ám toán, khiến hắn suýt mất luôn cái mạng nhỏ, nhưng nhờ vậy mà hắn mới gặp lại được cố nhân, một người cũng có vị trí không nhỏ trong lòng hắn. Nói hắn không có chút tình cảm với Huyền Như là không đúng, nhưng hắn biết phân biệt nặng nhẹ, việc quan trọng nhất đối với hắn vẫn luôn là vững bước trên con đường trở thành cường giả.
Quay lại thời điểm hiện tại, A Diệt đang toàn tâm lưu chuyển nguyên lực trong thân thể, chuẩn bị ép ra nguyên tố đã dung nhập vào nguyên lực, phế đi công pháp U Mộc Đằng quyết! Giai đoạn này gọi là tán công, việc không thể thiếu mỗi khi một nguyên sĩ muốn tu luyện công pháp mới.
Công pháp càng cao luyện sẽ càng khó, chưa kể cảnh giới Luyện Nguyên thì công pháp từ nhị phẩm trở xuống mới có thể luyện tới đại thành. Công pháp tứ phẩm đỉnh hắn chuẩn bị tu luyện, Luyện Nguyên cảnh cao nhất cũng chỉ luyện được hết tầng đầu tiên mà thôi, từ tầng thứ 2 phải là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh mới có thể tu luyện.
Nhưng chỉ cần A Diệt luyện đến đại thành tầng 1 trong bộ công pháp mới, thì sức mạnh thuộc tính trong nguyên lực đã vượt trội hơn, khi hắn luyện viên mãn cả ba tầng trong bộ công pháp cũ rồi, đây chính là cách biệt giữa tứ phẩm và nhị phẩm.
Điều quan trọng nhất, tu luyện công pháp phẩm cấp càng cao, tỉ lệ đột phá cảnh giới thành công sẽ được tăng cao hơn! Hiện tại họ Diệt đã có tu vi tầng 8, nếu hắn khai mở vết bớp có hình giọt nước ở bả vai, chắc chắn tu vi sẽ tăng tiến lên tới tầng 9, nên lúc này hắn chuẩn bị trước cho chuyện đột phá cũng không coi là quá sớm.
Tại sao những nguyên sĩ đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, thường mất không ít năm để củng cố cảnh giới, rồi mới bắt đầu tiến vào quá trình trùng kích bình cảnh để đột phá? Thực ra việc củng cố cảnh giới chỉ là một phần, phần còn lại chính là thời gian để họ tu luyện công pháp khác có phẩm cấp cao hơn, tăng thêm tỉ lệ thành công khi đột phá.
Công pháp tứ phẩm đỉnh giai tên Đình Bích quyết, khi luyện thành thì nguyên lực sẽ cường mãnh và dẻo dai như cây đình bích ngọc lan. Ngay tại tầng một đã có rất nhiều nội tại, hơn nữa khi luyện đến viễn mãn tầng 1 sẽ có được nguyên thuật rất lợi hại.
Dung nhập toàn bộ pháp ngôn tầng đầu tiên của bộ công pháp mới vào trong đầu, A Diệt bắt đầu tu luyện. Năm xưa hắn phải mất một tháng để luyện được sơ thành tầng 1, của U Mộc Đằng quyết. Hiện tại công pháp mới này khó hơn không dưới gấp chục lần, hắn cũng chỉ biết toàn lực chăm chỉ mà tu luyện thôi.
Từ đó, ngày nào họ Diệt cũng chăm chỉ tu luyện công pháp mới, hắn vẫn làm công việc trường kì trước đây, là trông coi kho dược liệu tại Luyện đan các. Những lần hắn nhận nhiệm vụ tới ngoại biên sơn mạch săn gϊếŧ ma thú, đã giảm đi không ít, vì trong giai đoạn luyện lại công pháp này, chính là khoảng thời gian hắn yếu nhất, thực lực bị giảm xuống.
Cũng may tên Bạch Trình vừa bắt đầu bế quan lâu dài để thử trùng kích bình cảnh, nên thời gian này hắn không còn bị đám đệ tử hạch tâm, đàn em của Bạch Trình gây khó dễ nữa. Mấy tên họ Bạch khác cũng không thấy có động tĩnh gì, kể cả gã Bạch Hóa Nguyên cũng vậy, nên họ Diệt được thoải mái tu luyện bình yên trong vài tháng sau đó.
Một ngày đẹp trời, A Diệt đang ngồi đánh cờ với vị luyện đan sư họ Dược, tại một bộ bàn ghế đá dưới một gốc cây cổ thụ trên đỉnh ngọn núi cao. Cảnh vật xung quay thơ mộng, mây trắng trôi nổi ngay trên đỉnh đầu, những cách cò trắng lả lướt bay qua bay lại.
Hai người vẫn như mọi khi, vừa đánh cờ vừa trò chuyện, hôm nay, A Diệt mới được vị sư thúc này nói cho một tin tức mà trước giờ hắn chưa từng nghe qua.
“Sư thúc vừa nói là, những đệ tử chưa tới 30 tuổi mà đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sẽ được tông môn ban thưởng cho một viên Tạo Hóa đan sao?” Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc mà hỏi lại.
Trung niên nhân cười đáp: “Tất nhiên, ta lại đi lừa tiểu tử ngươi làm gì, quy định này đã có từ hàng ngàn năm nay rồi. Những đệ tử hạch tâm ai nấy đều biết điều này, chỉ là đám đệ tử thông thường như các ngươi, thường không có ai có thể đạt tới yêu cầu đó nên không biết cũng là đương nhiên."
A Diệt thực sự bất ngờ, Tạo Hóa đan là loại đan dược cực kỳ chân quý, có phẩm cấp rất cao, cung không đủ cầu, được bán với giá 300 điểm cống hiến một viên! Tác dụng duy nhất của loại đan dược này, chính là tăng thêm gấp ba lần xác xuất thành công khi đột phá Hiển Hóa cảnh, hơn nữa còn có thể dùng nhiều lần chứ không phải chỉ viên đầu tiên có tác dụng.
Theo lời vị Dược sư thúc này nói, thì tông môn rất chú trọng bồi dưỡng những đệ tử ưu tú, có tốc độ tăng tiến vượt trội nên mới có quy định ban thưởng đó, dù sao thì đột phá Hiển Hóa ở độ tuổi càng nhỏ, thì sẽ càng đi được xa trên còn đường về sau.
Dưới 30 tuổi đạt tới đỉnh phong sẽ được ban thưởng hoàn toàn miễn phí, dưới 40 tuổi sẽ được giảm giá tám phần mười khi mua viên Tạo Hóa đan đầu tiên, còn dưới 50 sẽ chỉ được giảm giá phân nửa. Những đệ tử ngoài 50 tuổi mới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh, sẽ không còn được tông môn coi trọng nữa, dù mua viên Tạo Hóa đan đầu tiên vẫn phải trả đủ 300 điểm cống hiến như thường.
Dược sư thúc thấy A Diệt trầm ngâm suy tính thì nhắc nhở hắn: “Tuy nhờ vào kì ngộ kinh người, mà sư điệt ngươi chưa tới tuổi 26 đã có tu vi tầng 8, nhưng từ đây cho tới tầng 9 viên mãn còn rất xa, chưa chắc trong bốn năm có thể đạt được.”
“..Nên lão phu khuyên sư điệt ngươi đừng quá hấp tấp vội vàng, ngoài 30 mới đạt tới đỉnh phong thì vẫn được giảm giá không ít mà, lúc đó ngươi chỉ cần bỏ ra 60 điểm cống hiến cũng có thể mua được một viên Tạo Hóa đan rồi. Còn từ viên thứ hai thì ngươi không cần nghĩ tới, đan dược này nguyên liệu phi thường hiếm, nên mỗi đệ tử chỉ có thể mua một viên mà thôi!”
Ý của vị luyện đan sư này rất rõ ràng, nói cho hắn dù có đạt tới đỉnh phong trước hay sau 30 tuổi, thì cũng chỉ hơn thua 60 điểm cống hiến, để có được viên Tạo Hóa đan đầu tiên mà thôi. Và bảo hắn không cần tiếc điểm cống hiến, vì nếu có dành đủ 300 điểm nữa, cũng chẳng có thêm Tạo Hóa đan cho hắn mua đâu, vì đan dược này cung rất không đủ cầu.
“Đa tạ sư thúc đã nhắc nhở, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng không biết ngoài mua tại Quản quỹ các ra, sư thúc còn biết có cách nào kiếm thêm được Tạo Hóa đan không? Chứ chỉ có một viên, đối với người tư chất kém như đệ tử, cũng chẳng có tác dụng lớn lắm.” A Diệt phi thường nghiêm túc, ôm quyền cúi đầu, hỏi vị sư thúc trước mặt.
Trung niên nhân đang ngồi đối diện thấy vậy, tay chậm rãi vuốt bộ râu dài, mỉm cười thâm ý đáp: “Có đấy! Và cơ hội đó sẽ diễn ra cách hiện giờ không còn lâu nữa, chỉ là cách này cực kỳ nguy hiểm, sư điệt có muốn nghe không?”
Chương 124: Vạn Dược Giới
“Vạn Dược Giới, một mảnh không gian tách biệt với thế giới này, nơi đó là một mảnh đất lớn bị bỏ hoang từ xa xưa, nghe nói là của một gã cường giả thượng vị bỏ lại! Trong đó nguyên khí nồng đậm, linh thảo, linh dược mọc dại nhiều vô số, rất nhiều chủ dược của những loại đan dược cao cấp trong tông, đều là kiếm được từ trong đó.
Lối vào không gian đó vô cùng không ổn định, nếu cưỡng ép đi vào chắc chắn phải chết, chỉ khi không gian tại lối vào ổn định mới có thể toàn mạng xâm nhập, phải mất 30 năm lối vào mới ổn định trong vài ngày. Vừa hay, vào khoảng giữa năm sau chính là thời điểm không gian tại lối vào ổn định lại.”
Nghe vị sư thúc này kể về Vạn Dược Giới, A Diệt giờ mới biết có một nơi như thế. Hắn có chút khó hiểu hỏi: “Nếu cơ hội hiếm có như vậy, thì làm gì có suốt cho một đệ tử Luyện Nguyên cảnh tham gia chứ?”
Nghe câu hỏi này, trung niên nhân cười hắc hắc, giải thích: “Vì vùng không gian đó bài xích những kẻ có tu vi cao cường! Chỉ cần một nguyên sĩ cao giai trong cảnh giới Hiển Hóa tiến nhập nơi đó, cũng đủ để khiến một vùng diện tích trong đó vì không chịu được cường độ nguyên lực mà sụp đổ.”
Cũng giống như một cây cầu gỗ bắc qua sông, nếu chỉ một người hay một nhóm người đi qua thì không vấn đề gì. Nhưng nếu là một đội quân đông người, có ngựa, có xe trở hàng, cùng lúc đi qua chiếc cầu gỗ đó, thì chắc chắn chiếc cầu sẽ sập đổ.
“Trong Vạn Dược Giới được chia thành hai khu vực lớn, hạ vực và thượng vực. Tại thượng vực có thể chịu nổi nguyên lực của 100 nguyên sĩ tân tấn Hiển Hóa cảnh. Còn hạ vực thì có thể chịu được một ngàn nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh!”
“..Ngoài tam đại phái ra, còn có những thế lực nhất lưu tại Phần Quốc có suốt cho đệ tử tham gia. Theo phân chia từ xưa, thì tam đại phái sẽ chia đều 6 phần, 4 phần còn lại cho mười mấy thế lực nhất lưu đó. Tức là Tọa Sơn tông ta sẽ có 20 nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, và 200 đệ tử cấp thấp được tham gia hái dược trong mảnh không gian đó.”
Họ Diệt như đã nắm được không ít, nhưng vẫn có câu hỏi để nói lên: “Việc tốt như vậy thì chắc chắn 200 suốt đó đều thuộc về đệ tử hạch tâm rồi, sao tới được lượt đệ tử cơ chứ?”
“Tiểu tử ngươi nghĩ dễ ăn vậy à? Ngươi có biết mỗi lần 200 đệ tử Luyện Nguyên cảnh trong tông chúng ta tiến vào bên trong Vạn Dược Giới, thì chỉ có chừng mười mấy người có thể còn mạng trở ra không?” Dược sư thúc nói lên một tin chấn động.
A Diệt kinh ngạc tột độ: “Chết hơn chín thành đệ tử! Trong đó có gì nguy hiểm mà số lượng tử vong lại cao tới vậy?”
Vị sư thúc liền giải thích cho hắn toàn bộ.
Trong đó có rất nhiều ma thú đáng sợ, vì chúng sống trong một thế giới tách biệt hoàn toàn, nên cực kì hoang dại, chúng mạnh và hung tợn hơn ma thú đồng giai tại thế giới này nhiều. Hơn nữa thứ đáng sợ nhất là những người khác, trong đó là không gian tách biệt, gϊếŧ người không sợ bị thế lực sau lưng họ biết, thậm chí còn nhiều lần xảy ra chuyện đồng môn tàn sát lẫn nhau!
Mảnh không gian đó rộng bằng cả Phần Quốc, nên 200 người tiến vào đó, nếu đi cùng nhau sẽ tìm kiếm được trong phạm vi rất nhỏ, chưa kể khi hái được linh dược sẽ rất khó phân chia. Vì thế đa phần mọi người đều phải tách ra, nhóm nhiều nhất cũng chừng bốn, năm người mà thôi, như vậy lại rất dễ bị người khác diệt sát toàn bộ, bên ngoài không thể tra ra hung thủ.
Mà đám đệ tử hạch tâm ai nấy đều có tư chất tốt, nên cũng không cần quá nhiều Tạo Hóa đan để hỗ trợ đột phá. Ngoài một viên được ban thưởng khi đạt tới đỉnh phong trước tuổi 30 ra, chắc chắn trưởng bối và sư phụ trong tông cũng có một hoặc hai viên ban cho, những mầm tiên còn được thưởng thêm nhiều đan dược không kém nữa, nên không ai liều mạng tiến vào Vạn Dược Giới cả.
Những đệ tử Luyện Nguyên cảnh tiến vào không gian đó hái dược, phần lớn là những đệ tử đã ngoài 50 tuổi, không còn được tông môn chú trọng, tiến vào đó với hi vọng kiếm được đủ linh thảo để về đổi lấy Tạo Hóa đan. Nói tóm lại, trong đó là chiến trường của những đệ tử có tư chất tầm trung trở xuống, muốn liều mạng kiếm được cơ hội đột phá.
Nghe xong toàn bộ, Diệt Chúng Sinh hưng phấn không thôi, đây chính là cơ hội cho hắn kiếm thêm Tạo Hóa đan, tăng thêm xác xuất thành công khi đột phá.
Thấy vẻ mặt của hắn, Dược sư thúc biết hắn đang nghĩ gì liền khuyên nhủ: “Chuyến đi hái linh thảo đó cực kỳ nguy hiểm, thích hợp cho mấy gia hỏa đã vô vọng đột phá nếu không có cơ duyên. Sư điệt ngươi tuổi còn trẻ, sau này sẽ còn nhiều cách khác, tốt nhất đừng nên tham gia.”
A Diệt bên ngoài gật đầu ứng phó, nhưng trong lòng đã quyết chuyến này nhất định phải đăng kí tham gia, hái dược trong Vạn Dược Giới.
Từ xưa hắn đã tính khi bản thân muốn đột phá cảnh giới, sẽ trở lại dãy núi Hoang Sơn, leo lên trụ trời, ngâm mình trong cái hồ nước bảy màu mà đột phá. Nhưng sau nhiều lần tra cứu điển tịch tại Tàng kinh các, hắn đã biết Thất thải thánh thủy chỉ giúp tăng thêm vài lần xác suốt thành công mà thôi, chứ không phải chắc chắn, mà với hạ phẩm nguyên mạch của hắn thì nhiêu đó không đáng là bao.
Trên đường phi hành trở về trang viện, A Diệt suy tính: “Có thất thải thánh thủy, cùng với thuộc tính nguyên lực phẩm cấp cao rồi, xác suốt đột phá thành công tăng lên không ít. Hiện giờ chỉ cần kiếm thêm chừng 3 viên Tạo Hóa đan nữa, thì ta sẽ nắm chắc được phân nửa khả năng đột phá thành công!”
Thời gian sau đó, hắn toàn lực tu luyện Đình Bích quyết, không còn nhận nhiệm vụ ra ngoài nữa. Trình độ pháp trận đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới Luyện Nguyên, không thể tiến thêm, vì vậy hắn có thể toàn tâm cho việc tu công pháp.
Thời gian rảnh hắn đi tới Tàng kinh các, hoặc một vài nơi tập chung đông đệ tử, để tìm hiểu tin tức về Vạn Dược Giới. Hắn còn tới bái phòng một vài lão đệ tử già, năm xưa họ chính là những người sống sót trở ra khỏi vùng không gian đó, tiếc là không đột phá thành công, mục đích của hắn chính là hỏi về những hung hiểm trong đó.
Hơn nửa năm sau, A Diệt đã bước qua tuổi 26, thông tin Vạn Dược Giới sắp khai mở đã được lan truyền rộng rãi. Yêu cầu những đệ tử đăng kí tham gia, cần có tu vi đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 9, tinh thông thêm một phương diện khác, chiến lực phải thật mạnh mẽ trong cảnh giới Luyện Nguyên.
Vạn Dược Giới tuy phần thưởng khi có thể trở ra hết sức phong phú, nhưng trong đó hung hiểm vạn phần, nên vài ngày đầu mở báo danh, có rất ít người đang kí, phần lớn đệ tử đăng kí đều đã già cả.
Ngồi xếp bằng trong một mật thất kín, xung quanh bốn bức tường, cả nền và trần đều là mặt đá bằng phẳng, có cấm chế lợi hại. Việc mà Diệt Chúng Sinh chuẩn bị làm có thể gây ra động tĩnh lớn, nên hắn phải tới đây thuê một mật thất tu luyện, chứ không dám hành động tại trang viện của mình.
Trong mật thất nguyên khí phi thường nồng đậm và tinh thuần, nơi đây giá thuê cũng không phải nhẹ nhàng gì, mật thất rẻ nhất cũng tới 100 nguyên thạch một tháng.
Kiểm tra căn cốt bên trong cơ thể, hắn lẩm bẩm: “Từ khi tăng tiến lên tầng 8, thân thể ta đã bàn huyết qua để thích ứng tu vi này, còn trải qua tình huống thập tử vô sinh, một năm qua cũng đã củng cố thêm căn cơ rất nhiều. Lần này sau khi tấn cấp tầng 9, dùng thêm đống đan dược giúp củng cố tu vi đã chuẩn bị, chắc chắn căn cơ sẽ vững chắc, không chút phù phiếm đâu!”
Tự an ủi bản thân như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lo, vì dù sao hắn cũng mới tấn cấp tầng 8 chưa đầy một năm. Bây giờ lại định tăng lên tầng 9, chưa kể mấy lần tiến cấp gần đây, đều là dùng cơ duyên kì ngộ để tăng lên tức thì, chứ không phải tiến lên từ từ, nên hắn sợ căn cơ không vững chắc cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nếu tu vi chưa đạt tới tầng 9, thì không đủ tư cách đăng kí tham gia tiến vào Vạn Dược Giới. Hơn nữa nếu tu vi tăng tiến thêm một tầng, hắn sẽ càng có thêm thực lực để giữ tiểu mệnh trong vùng không gian hung hiểm đó.
Suy nghĩ nửa ngày, Diệt Chúng Sinh không chần chừ nữa, tức thì khai mở ấn kí hình giọt nước nhỏ tại bả vai mình, thứ này ngưng tụ thành khi hắn ngâm mình trong Chân Giải thánh thủy.
Lập tức, trong mật thất chứa một lượng lớn nguyên khí cực kỳ tinh thuần, hơn nữa còn phi thường thích nghi với nguyên lực trong người A Diệt. Hắn lúc này đã nhắm mắt nhập định, thân thể ngồi tại trung tâm mật thất, như cái hố đen hấp thu toàn bộ nguyên khí tại nơi đây.
Lượng nguyên khí tinh thuần hùng hậu này, nếu để một tên có tư chất trung bình hấp thu, thì dù có là một gã tân tấn tầng 8, cũng sẽ trực tiếp đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong. Nhưng họ Diệt thì khác, tư chất hắn cực kém, nguyên mạch hấp thu nguyên khí sẽ lãng phí rất nhiều, chuyển hóa chậm, nên không biết lần này sẽ tăng tiến tới mức độ nào.
Hấp thu nửa tháng, lượng bổn nguyên tại tầng 8 từ sáu thành tăng lên tới viên mãn, hắn liền không chậm trễ mà phục dụng các loại đan dược giúp phá vỡ rào chắn. Sau chục ngày giằng co, cuối cùng cũng đã phá vỡ rào cản, Diệt Chúng Sinh thành công tiến lên tầng 9 Luyện Nguyên cảnh.
Nguyên lực tinh thuần từ ấn kí giọt nước bay ra còn rất nhiều, hắn ăn vào vô số linh tài đan dược có tác dụng củng cố tu vi, rồi tiếp tục quá trình hấp thu. Phải mất gần một tháng sau đó, hắn mới luyện hóa được hoàn toàn nguyên khí tinh thuần tại nơi đây, ấn kí trên bả vai đã tiêu biến.
Lượng bổn nguyên lực tại tầng 9 lúc này đã đầy hơn chín thành, nếu cấp tốc tu luyện, trong một năm nữa chắc chắn A Diệt sẽ đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong! Nhưng lúc này hắn không có thời gian nữa, liền lập tức xuất quan, nhanh chóng phi hành tới nơi đăng kí tham gia tầm dược trong Vạn Dược Giới.
Chương 125: Nhập giới
Giữa một bình nguyên rộng mênh mông, có một cánh cổng rộng lớn được đúc từ hắc thạch, cánh cổng đứng sừng sững giữa bình nguyên bao la lộng gió này.
Lúc này cách vị trí cánh cổng khổng lồ không xa, có một nhóm hơn hai trăm người đang đứng tại đó. Nhóm người này tất cả là nguyên sĩ, quanh thân đều có nguyên lực lưu chuyển, trông ai nấy đều mang khí chất không tầm thường. Nhìn y phục xanh lục trên thân họ, thêu họa tiết những dãy sơn mạch hùng vĩ nguy nga, quả nhiên là người Tọa Sơn tông.
Hiện tại bọn họ đang đợi tới khi không gian tại lối vào Vạn Dược Giới ổn định nhất, các vị trưởng bối sẽ cùng nhau khai mở ra, để cho chúng đệ tử có thể thuận lợi tiến vào. Cửa vào vùng không gian đó không dưới mười cái, nằm rải rác khắp nơi trên lãnh thổ Phần Quốc, tại cánh cửa chỗ này, sẽ là nơi Tọa Sơn tông cùng hai thế lực khác tiến vào.
Đám đệ tử Tọa Sơn tông chia thành hai nhóm rõ rệt, một bên chỉ có 20 người, đều có tu vi tân tấn Hiển Hóa cảnh. Bên còn lại có tới 200 nhân ảnh, tu vi đều là Luyện Nguyên cảnh tầng 9, trong đó có chừng phân nửa đã đạt tới đỉnh phong, phần lớn những người này đều có bộ dạng trung niên hoặc già cội.
Dẫn đầu hai nhóm người là hai vị quản sự có uy tín lâu năm trong tông, lúc này bọn họ đang ngồi trò chuyện với nhau cách hai nhóm người không xa. Hai người đó chỉ có nghĩ vụ dẫn đám đệ tử đăng kí tham gia tới đây chờ đợi, chứ bọn họ không phải người tham gia, nếu một trong hai người đó mà đi vào, chắc chắn Vạn Dược Giới sẽ sụp đổ.
Diệt Chúng Sinh lúc này đứng giữa đám đệ tử cao tuổi, không nói chuyện với bất kì ai, trong toàn bộ hai trăm người này, có không quá mười người mang bộ dạng trẻ trung như hắn, còn lại đều đã là lão đầu.
Lúc trước, ngay khi xuất quan, hắn đã lập tức chạy đi đăng kí tham gia, cũng may thời gian đăng kí còn nửa tháng, khi hắn đăng kí mới là đệ tử thứ một trăm bảy muốn tham gia. Sau đó những người đăng kí có một tháng để chuẩn bị, trong thời gian đó A Diệt không hề tu luyện cho tu vi tăng thêm chút nào nữa, mà toàn tâm toàn lực củng cố tu vi hiện giờ.
Đồng thời hắn cũng cật lực tu luyện Đình Bích quyết, sau một năm, hắn mới coi như đặt được những bước chân đầu tiên tại tầng 1, muốn luyện đến viên mãn tầng đầu tiên còn rất lâu. Nhưng chỉ như vậy, thuộc tính nguyên lực của hắn hiện giờ, đã không thua kém gì lúc trước khi chưa tán công, nội tại cũng nhiều không kém, chỉ là không có nguyên thuật mà thôi.
Thần thức quét vào bên trong nạp giới, xem lại kĩ càng tấm bản đồ cơ bản về Vạn Dược Giới, hắn muốn nhớ kĩ từng đường đi nước bước, để có thể giữ được tiểu mệnh trong đó. Khi vô tình quét qua vài viên đan dược sặc sỡ, hắn bất giác cảm thấy ấm lòng, đây chính là đan dược khôi phục nguyên lực cấp tốc, được vị Dược sư thúc tặng cho.
Khi hắn nói cho vị sư thúc đó rằng mình sẽ tham gia hái thảo trong Vạn Dược Giới, hắn đã bị ông ta răn dạy một trận, nhưng hắn biết ông ta muốn tốt cho mình nên mới chửi vậy. Khi hắn chuẩn bị rời đi, ông ta đã ném tới cho hắn một bình ngọc, bên trong chứa những viên đan dược khôi phục cao giai này.
Dược sư thúc còn nói một lời khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn: “Tiểu tử, đừng có chôn xương trong đó đấy. Lão phu chờ ngươi trở về cùng đánh cờ.”
Khi A Diệt còn đang suy tư, thì người của thế lực khác cũng đã tới đây, chỉ là số lượng đệ tử họ đem tới mới bằng một phần mười so với Tọa Sơn tông. Dù sao Tam đại phái đã độc chiếm 6 phần rồi, 4 phần còn lại chia đều cho mười mấy thế lực nhất lưu, nên tất nhiên bọn họ không có nhiều suốt là phải thôi.
Một nhóm chỉ chừng ba chục người đáp xuống đất, đứng cách đám người Tọa Sơn tông rất xa, nhưng mắt của nguyên sĩ thì có xa cả dặm vẫn có thể nhìn được, miễn là không có vật cản. Chỉ thấy tất cả những người đó đều là nữ tử, ai nấy đều có dung mạo xinh đẹp, không có một ai mang dung mạo tầm thường, tuổi tác chừng đôi mươi đến trung niên.
Tiếng nghị luận vang lên, ồn ào xung quanh A Diệt, hắn nghe ngóng thì mới biết đám người đó thuộc Thuần Nữ phường, là một môn phái có toàn bộ thành viên là nữ giới, thế lực nhất lưu có địa bàn cách Tọa Sơn tông gần nhất. Cánh cổng nơi đây là điểm tiến vào Vạn Dược Giới gần với tông phái họ nhất, nên hầu như lần nào họ cũng đến nơi đây rồi tiến nhập bằng cánh cổng này.
Không lâu sau, lại thêm một nhóm nữa đi tới, nhóm người đó chỉ chừng hai mươi mấy tên, cũng đứng tại một nơi khác cách hai thế lực còn lại rất xa. Gần như trái ngược với Thuần Nữ phường, tất cả các thành viên trong thế lực mới tới này đều là nam tử, đơn giản vì họ thuộc Khống Trùng quật, một thế lực chuyên nuôi dưỡng côn trùng, mà nữ tử thì có mấy ai thích sâu bọ côn trùng chứ.
Có một lối vào khác gần với địa bàn Khống Trùng quật hơn nơi này, nhưng mấy năm gần đây thời tiết tại nơi đó phi thường cực đoan, vì vậy bất đắc dĩ họ phải đi chặng đường dài hơn tới tận đây.
Đệ tử trong ba thế lực bắt đầu nhín ngắm, đánh giá lẫn nhau, hai thế lực kia luôn có chút thái độ nhún nhường trước ánh mắt dò xét của các đệ tử Tọa Sơn tông. Ngược lại, những đệ tử Tọa Sơn tông cũng làm ra bộ dáng cao ngạo, đơn giản vì họ thuộc thế lực đỉnh tiêm, một trong tam đại phái.
Mà nơi hội tụ nhiều ánh mắt nhất, không nghi ngờ gì chính là thân ảnh đám người Thuần Nữ phường, mà đám nữ tử đó như đã quen với cái cảm giác bị nhiều ánh mắt dòm ngó, nên sắc mặt vẫn rất bình thản.
A Diệt cũng như đám nam nhân bên cạnh, đang nhìn chằm chằm tới phía Thuần Nữ phường, ánh mắt dán chặt lên một nữ tử. Hắn nhìn vậy không phải vì mê muội dung mạo của người ta, mà vì cảm thấy nữ tử đó rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Thì ra là cô ta.” A Diệt đã nhớ, nữ tử xinh đẹp phía xa kia chính là vị tiểu thư họ Hàn, năm xưa khi đang bị tên thiếu gia họ Lục bám đuổi theo, đã có ý muốn mua lại phiến đá hắn mới vừa mua được. Nữ tử kia tính cách cũng không tệ, không hề ỷ thế ức hϊếp người, khi tên họ Lục gây khó dễ cho hắn thì cô ta còn đứng ra khuyên giải.
“Không ngờ là cô ta, bất quá nếu ngày đó cô ta nhận ra phiến đá bất phàm, chắc chắn cũng có kiến thức không nhỏ trên phương diện trận pháp.” Hắn đã hiểu tại sao cô ta được phép có mặt trong nhóm người tham gia bên đó.
Hai người gặp nhau cách đây không đến mười năm, hắn không tin nữ tử họ Hàn xinh xắn đó đã có tu vi tầng 9, chỉ có một giải thích rằng cô ta là một pháp trận sư cực ưu tú, mới đủ tư cách để tham gia chuyến hái thảo nguy hiểm này.
Mỹ nhân họ Hàn như đã cảm nhận được ánh mắt của A Diệt, liền quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc, sau đó mỉm cười nhẹ gật đầu với hắn.
“Cô ta nhận ra ta sao, hồi đó ta chỉ là một tên vô danh với tu vi tầng 1 thôi mà, đâu thể khiến cho nữ tử này nhớ mặt được. Hay vừa rồi cô ta chỉ chào hỏi cho có lệ thôi, dù sao người nhìn cô ta cũng có thân phận đệ tử Toạ Sơn tông.” Họ Diệt có chút khó giải thích, nhưng cũng không dám nhìn nữa mà nhắm mắt lại tĩnh tâm, đợi tới thời điểm cánh cổng ổn định.
Một thời gian sau, khi không gian bên trong cánh cổng to lớn ổn định lại hoàn toàn, liền có ba luồng độn quang từ phương xa phá không bay tới. Ba luồng độn quang hiện ra thân ảnh trên không trung, trôi nổi ngay phía trên đám đệ tử trong thế lực mình.
Phía trên đám người Tọa Sơn tông, là một lão già gầy nhom, râu tóc bạc phơ, da thịt nhăn nheo, tay chống một cây quẻ trượng. Dưới chân lão là một đóa bỉ ngạn kim sắc to lớn, tuy nhìn vô cùng uy vũ, nhưng tại ngọn của những cánh hoa đã có chút héo tàn, hiển nhiên thọ nguyên của vị trưởng lão này không còn nhiều.
“Bái kiến Tần sư thúc.”
“Chúng đệ tử bái kiến sư tổ.”
Lão già họ Tần đó chậm rãi xoay người lại, nhìn đám người phía dưới thì gật nhẹ đầu, phất phất tay ý bảo bọn họ miễn lễ. Sau đó lên tiếng phát biểu một hồi, như đang đưa tiễn đám đệ tử phía dưới vậy. Nhưng cũng phải thôi, dù sao khi chuyến đi kết thúc, số đệ tử còn sống sót chắc chắn không quá một thành.
Khi lão già phát biểu, bên dưới là một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều làm ra bộ dáng cung kính, từ quản sự xuống tới đệ tử. Hai nơi khác cũng vậy, đám đệ tử đang nghe lời căn dặn của sư tổ trong môn phái mình.
Phát biểu hoàn tất, Tần trưởng lão xoay người lại, hướng thẳng tới phía cánh cổng. Lão đưa mắt ra hiệu với hai người đồng giai tại hai hướng khác, sau đó ba người cùng lúc vung tay bắn ra một đạo hào quang.
Ba luồng ánh sáng bay tới giữa cánh cổng, liền dung nhập vào đó rồi tạo ra một thông đạo, không gian xung quanh nơi đó có chút giao động rồi liền ổn định trở lại.
Đám quản sự liền trực tiếp hô lớn: “Tất cả các đệ tử, xuất phát!”
“Ầm!” Vô số nhân ảnh như tên vừa rời khỏi dây cung, ngự khí bay vọt tới phía cánh cổng thông đạo khổng lồ, như bầy thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ trong thời gian nửa tuần trà, vùng bình nguyên này đã trở nên yên tĩnh, vắng vẻ như lúc ban đầu, chỉ còn ba vị cường giả đang đứng trên bỉ ngạn, và một vài quản sự phía dưới mà thôi.
Hai tên nam tử phong nhã hào hoa đi tới trước sân, cả hai tên trông bề ngoài đều chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt xem là anh tuấn, có nhiều nét giống nhau tới bảy phần, hiển nhiên là hai huynh đệ ruột. Cả hai đều mặc y phục sa hoa mà lại phong nhã, tên ca ca chắp tay sau lưng, phong độ vô cùng, còn tên đệ đệ thì ve vẩy một chiếc quạt giấy trên tay.
Thấy thân ảnh một nữ tử với dung mạo tuyệt diễm đi ra nghênh đón, tên đệ đệ Tần Dụ liền sáng hẳn mắt lên, vội mỉm cười tiến lên phía trước. Mà tên ca ca của hắn đang đứng phía sau, cũng ngẩn ngơ trước nhan sắc động lòng người ấy. Trừ bỏ chuyện nữ tử trước mắt không có khí chất đặc biệt của nữ nguyên sĩ ra, thì luận dung mạo nàng không thua kém bất kì mỹ nhân nào hắn từng trông thấy.
“Huyền cô nương, cả tháng không được gặp cô khiến tâm ta rối bời, giờ gặp được rồi trong lòng vui như trẩy hội.” Tần Dụ mỉm cười rạng ngời, chào hỏi nàng ta.
“Tần công tử thật biết nói đùa, mà vị công tử kia là?” Huyền Như đáp lại một câu, sau đó liền nhìn tới người thanh niên đang đứng phía sau Tần Dụ mà vờ hỏi.
Tần Dụ liền tự đắc, bắt đầu giới thiệu: “Đây chính là ca ca Tần Phàm mà ta từng kể với công nương đó, huynh ấy chính là nguyên sĩ hàng thật giá thật, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền trong môn phái lớn nhất địa thành Bình Thiên này!”
Nghe lời giới thiệu của đệ đệ, gã tên Tần Phàm cũng không giấu nổi vẻ tự đắc, dù sao cả gia tộc phú hào họ Tần, cũng chỉ có mình hắn là thành công trở thành nguyên sĩ. Huyền Như sau khi nghe xong liền hướng tới phía hắn ta mà thi lễ, đồng thời nói: “Tiểu nữ ra mắt Tần thượng nhân.”
Hắn ta cười nhạt gật đầu, nhưng trong lòng lại có một tia cuồng hỏa dần dâng lên. Trước đó khi hắn từ tông phái trở về thăm nhà, thì đệ đệ duy nhất của hắn đã nhờ hắn cùng đi tới nơi đây, để mượn uy của hắn khiến nữ tử tên Huyền Như phải đồng ý lời tỏ tình của đệ đệ. Nhưng hắn không thể nào ngờ lại có một phàm nhân kinh diễm đến mức này, đến bản thân hắn cũng động lòng.
Gấp lại cây quạt trong tay, Tần Dụ cười nói: “Nay tại hạ và ca ca tới đây là muốn bàn chút chuyện quan trọng với Huyền cô nương, cô không ngại để chúng ta vào phòng khách nói chuyện chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Như lộ ra vẻ áy náy rồi đáp: “Xin lỗi hai vị công tử, hôm nay trang viện của tiểu nữ đang đón tiếp một vị khách quý, nên không thể mời hai vị vào trong được!”
“Ừ ừ... hả?” Đắc ý gật gật đầu, đột nhiên sắc mặt Tần Dụ lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhẩm lại những gì Huyền Như vừa nói. Tên Tần Phàm đang làm ra bộ dáng cao cao tại phía sau cũng vậy, hắn không thể ngờ nổi nữ tử này lại dám từ chối một nguyên sĩ như hắn.
Thấy sắc mặt bắt đầu có nét tức giận của ca ca, Tần Dụ cười lạnh rồi gặn hỏi: “Không biết vị khách quý đó là ai, mà có thể để cho cô nương phải từ chối một vị nguyên sĩ như ca ca ta nhỉ?”
Nói đến từ nguyên sĩ, Tần Dụ còn nhấn mạnh, có ý cảnh cáo Huyền Như, nhưng đột nhiên có một thanh âm hờ hững từ phía sau nàng ta vang lên: “Người đó chính là ta!”
Lời nói đạm bạc này vừa vang lên, còn chưa để cho hai người kia kịp trông thấy chủ nhân của thanh âm là ai, đã có một luồng khí tức mạnh mẽ bạo phát ra, đánh bay hai tên đó!
Gã Tần Phàm cả kinh hoảng sợ vội gồng lên nguyên lực hộ thể, nhưng bản thân vẫn bị đẩy lùi lại vài trượng, miệng hộc máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Tên đệ đệ hắn thảm hơn nhiều, thất khiếu chảy đầy máu tươi, cả thân thể bị luồng lực đẩy mạnh ra sau, đập gãy một cái cây mới rơi bịch xuống đất, trông như một con chó sắp chết!
Gã Tần Phàm hoảng sợ tột độ, vội hướng ánh mắt về phía trước, chỉ thấy đứng ngay bên cạnh nữ tử tuyệt diễm là một tên thanh niên có dung mạo tầm thường. Nhưng thứ đáng sợ là khí tức phát ra trên người hắn ta cực kì mạnh mẽ, còn mạnh hơn của sư phụ y không ít, trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, chắc chắn là đệ tử trong thế lực lớn cấp quốc gia.
Bên kia, A Diệt chẳng chút kiêng kị gì thế lực sau lưng tên này, ban nãy nghe lời tên Tần Dụ nói, thì gã là đệ tử của thế lực mạnh nhất địa thành Bình Thiên đây. Mà Bình Thiên với Hồng Mông không chênh lệch là bao, nên nguyên sĩ mạnh nhất Hồng Mông chỉ có tu vi tầng 6 thì Bình Thiên chắc cũng chỉ tầm đó, đối với hắn quả là không đáng để vào trong mắt.
A Diệt ngạo nghễ nói: “Nữ tử này là bạn của ta, từ giờ nếu các ngươi còn dám tới đây gây phiền phức cho nàng, thì đứng trách ta ra tay độc ác! Toàn bộ nguyên sĩ trên khắp Bình Thiên địa thành này, không ai là đối thủ của ta đâu!”
Dứt lời, một luồng nguyên lực mãnh mẽ bạo phát khiến cho tên Tần Phàm sợ vãi cả ra quần.
“Xin đại nhân bớt giận, tiểu nhân có mắt không tròng, đã mạo phạm đến ngài và bạn của ngài, tiểu nhân xin hứa từ nay không để cho bất kì người Tần gia nào tới đây làm phiền vị cô nương kia nữa.” Hắn vội dập đầu xin lỗi, rồi xoay người chạy tới vác gã đệ đệ đang bất tỉnh lên, sau đó cấp tốc chạy trở về Cao trấn.
Lần đầu tiên trông thấy một nguyên sĩ cao cao tại thượng có bộ dáng chật vật như vậy, Huyền Như không khỏi kinh ngạc che miệng đang há hốc lại. Rồi ánh mắt kinh diễm của nàng lại nhìn tới người thanh niên đang đứng bên cạnh, nàng biết nguyên sĩ có phân chia cấp bậc cảnh giới gì đó, nhưng không ngờ lại có chênh lệch như thế.
Bữa trưa hôm đó, Huyền Như nói rằng có thể tên Tần Dụ tới để rủ nàng đi chơi hội tết thanh minh tối nay tại Cao trấn, rồi hỏi hắn có muốn đi không. Tết thanh minh rất được người dân tại mấy vùng địa thành gần đây xem trọng, năm nào tới dịp này cũng tổ chức đại hội rất long trọng. A Diệt hiện tại đang trong quá trình trị thương rảnh rỗi, mà hắn cũng muốn xem hội một lần nên đã đồng ý.
Cuối chiều, A Diệt mặc một bộ thường phục giản đơn, nhưng chất vải nhìn thôi đã thấy bất phàm, đang đứng ngoài sân chờ đợi. Huyền Như từ trong nhà bước ra, nàng mặc bộ y phục màu đỏ rất đẹp, đúng với không khí đón tết thanh minh, khiến A Diệt trông thấy cũng có chút ngẩn ngơ.
(ảnh mang tính chất minh họa)
Thân ảnh hai người chậm rãi đi theo con đường mòn, hướng thẳng tới Cao trấn, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. A Diệt có thể đem theo Huyền Như mà trực tiếp phi hành nhưng hắn không làm như vậy, trước khi trở về nơi luôn phải tranh đấu là tông môn, thì hắn muốn sống như người bình thường một khoảng thời gian.
Đến tối, họ đã đi tới trung tâm Cao trấn, nơi đây tổ chức lễ hội mừng tết thanh minh hết sức linh đình. Huyền Như vui vẻ đi khắp các cửa hàng ngắm nghía, rồi lại xem mọi người chơi các trò chơi dân gian. Tuy đã tới vùng này hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi chơi tại lễ hội này, những lần trước nàng một mình nên cũng chẳng có tâm trạng đến những nơi náo nhiệt.
A Diệt thì liên tục thử qua rất nhiều món ăn đặc sản, món ăn dân dã, đã rất lâu rồi hắn chưa được thưởng thức những thứ tầm thường như thế này. Hai người họ như một cặp tình nhân như bao cặp tình nhân trẻ khác, đang đi chơi hội tại nơi đây.
Đến đêm tối, hai người đứng trên một chiếc cầu lớn bắc qua một con sông rộng giữa Cao trấn, giương mắt ngắm nhìn vô số l*иg đèn được mọi người thả lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ bầu trời thành trấn.
Đôi mắt Huyền Như óng ánh nhìn ngắm trời cao, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nguyên mạch hạ phẩm thực sự không thể trở thành tu hành giả được sao huynh?”
A Diệt có chút ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ thấy nàng vẫn đang chăm chú ngắm l*иg đèn trên trời cao. Hắn thành thật đáp: “Phi thường khó, gần như không thể... chưa kể độ tuổi đẹp nhất để bắt đầu tu hành là dưới 20!”
“Muội chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, một nữ tử yếu đuối như muội sao có thể trở thành thượng nhân được cơ chứ...
..Là nguyên sĩ như bọn huynh, tuy nguy nan vất vả, nhưng cũng vui thật đó, có thể tự do như một chú chim, thỏa thích bay lượn trên bầu trời. Có được uy thế mạnh mẽ khiến người khác kính phục, có sức mạnh để bảo vệ được người thân của mình.”
“Và quan trọng nhất là có đủ tuổi thọ và năng lực để sánh bước cùng người mình yêu...” Nói đến câu cuối, thanh âm của nàng đã lí nhí đến mức chỉ còn mình nàng nghe được.
A Diệt mắt nhìn bầu trời đầy đốm sáng: “Nguyên sĩ hay phàm nhân đều có cái khổ của riêng họ, chỉ cần sống yên ổn, bình yên khỏe mạnh là được rồi...”
“Có lẽ vậy, hằng ngày muội vẫn thở, vẫn ăn, vẫn uống, vẫn ngủ, vẫn làm những việc mình có thể làm, như vậy được coi là ‘ổn’ đúng không hả huynh?”
Nhìn ánh mắt bi thương của người phụ nữ bên cạnh, A Diệt liền nói: “Đêm muộn rồi, trông muội cũng đã thấm mệt, để ta đưa muội về bằng cách đặc biết nhé.”
Nói rồi, trước ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc của Huyền Như, hắn thả ra Phi La Sơn, sau đó bế lấy thân thể mềm mại thơm mùi hương hoa của nàng lên, chân đạp bảo cụ phi hành trở về.
Đêm hôm đó, người con gái ấy đã được trải nghiệm, cảm giác bay trên trời cao của bậc thượng nhân là như thế nào.
Chương 122: Biệt ly
“Vậy là sáng sớm ngày mai huynh phải rời đi rồi sao?” Thanh âm không giấu nổi sự hụt hẫng cùng buồn bã từ miệng Huyền Như vang lên, khi vừa nghe người thanh niên trước mặt nói rằng sáng sớm mai sẽ phải ly khai.
A Diệt cũng chỉ biết gật đầu, một hồi sau mới nói: “Thương thế của huynh đã khỏi không ít rồi, phải về tông phái tiếp tục con đường tu hành của bản thân thôi, huynh có mục tiêu quan trọng cần thực hiện.”
“..Một tuần qua, cảm ơn muội đã chăm sóc và giúp đỡ huynh rất nhiều, còn cho huynh ở một nơi thanh tĩnh như này để điều trị thương thế.”
“Chuyện nên làm thôi mà, năm xưa huynh liều mình cứu muội, bây giờ báo đáp chút đó có đáng là gì, hơn nữa phần lớn thương thế của huynh là do bản thân huynh tự điều trị...”
Hai người bất giác trầm mặc không nói gì, bầu không khí âm trầm chứa chút phiền muộn. Có một cơn mưa phùn u buồn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, như nói lên tâm trạng của Huyền Như lúc này. A Diệt cũng đang rất nặng lòng, một tuần qua sống tại đây, hắn như ở trong một cuộc đời mới, có mỹ nhân bầu bạn, vô lo vô nghĩ, tâm trí thanh thản vô cùng.
Nhưng con đường mà hắn đã chọn thì hắn phải vững bước đi tiếp, chính hắn cũng không cho phép bản thân chểnh mảng.
“Làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn chứ. Huynh hãy cứ hướng theo mục tiêu của bản thân, mỗi người chúng ta đều có lối đi riêng của chính mình, huynh không cần bận tâm gì về muội đâu... muội hành y cứu người tại nơi đây, kì thực cũng rất tốt.” Nói rồi nàng ta dọn lấy đống bát đũa đã dùng trên bàn ăn, sau đó đem đi rửa, trầm mặc không nói thêm câu nào.
“Vậy... huynh về phòng đây.” A Diệt chậm rãi trở về, tuy có phiền muộn nhưng việc hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Ngồi xếp bằng trên giường điều tức, A Diệt khẽ tính toán: “Từ đây trở về tới tông môn, với tốc độ phi hành của ta thì cũng cần ít nhất chục ngày, chưa kể còn phải bay vòng qua các khu hiểm địa và những vùng tập chung nhiều ma thú nữa, chắc phải mất nửa tháng, như vậy vẫn kịp thời gian.”
Theo quy định trong tông, nếu đệ tử mất tích, bị nghi là đã chết, hoặc gặp biến cố gì đó không rõ sống chết, thì đồ của người đó để trong tông, sẽ bị cao tầng tịch thu sau một năm. Còn đệ tử chắc chắn đã chết, thì đồ sẽ bị thu sau một tháng. A Diệt không biết gã họ Bạch báo cáo với cao tầng rằng hắn mất tích hay chắc chắn đã chết, nên phải tranh thủ trở về sớm hơn một tháng.
Dù sao phần lớn tài sản của hắn đều để tại trang viện của mình trong nội môn, trong đó có không ít vật chân quý, nhất là viên ma hạch lục giai, thứ đó đủ để nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Sáng sớm hôm sau, có hai thân ảnh một nam một nữ đã đứng trước sân lớn dãy nhà tre. Hai người đó đang nhìn nhau lần cuối, trầm mặc không biết nói lên câu gì.
Trước đó A Diệt đã tặng cho Huyền Như không ít đan dược và vật phẩm có tác dụng bồi bổ thân thể, giúp phàm nhân khỏe mạnh và tăng thêm chút tuổi thọ. Hắn còn hỏi nàng ta ở đây có sợ bị đám người nào khác đến làm phiền không? Hắn có thể đưa nàng tới một nơi khác an toàn hơn, để làm một thần y ở đó.
Huyền Như rất nhanh liền từ chối, nàng không muốn làm phiền hắn, và nàng cũng đã quen sống tại nơi này, nên không muốn chuyển đi. Dù có nhiều kẻ khác tới làm phiền thì nàng vẫn có cách để tự ứng phó, dù sao lăn lộn một mình trong thiên hạ suốt 5 năm, nàng không còn là một tiểu thư mềm yếu nữa rồi.
“Huynh đi đây, muội hãy bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để lần sau chúng ta có dịp gặp lại, muội lại mang bộ dáng gầy đi là không được đâu.” A Diệt lên tiếng trước, hắn không muốn kéo dài bầu không khí tĩnh lặng này thêm nữa.
Mỹ nhân trước mắt hắn gật nhẹ đầu, nói nhỏ: “Mười năm... hai ta mới tái ngộ lại một lần, lần sau gặp lại không biết là khi nào? Cuộc đời phàm nhân như muội có mấy lần mười năm chứ?”
Tuổi thọ trung bình của phàm nhân là 60 năm, người có gia cảnh tốt, không cần làm việc nặng nhọc, có nhiều thảo dược bồi bổ, có thể sống tới 70 cao lắm thì 80. Còn nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh thông thường cũng sống thọ tới trăm tuổi, những kẻ tầng giai cao có thể sống hơn 110 năm, cao nhất là 120 năm.
Như A Diệt hiện tại vì tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới tầng 8, nên tuy đã ngoài 25 nhưng trông khuôn mặt chỉ như một thanh niên chừng mười tám, đôi mươi mà thôi. Còn Huyền Như có tuổi tác ngang với hắn, dung nhan xinh đẹp đích thị là bậc đại mỹ nhân, nhưng vẫn có nét thành thục của phụ nữ trưởng thành, nhìn qua sẽ tưởng nàng lớn tuổi hơn hắn không ít.
“..Huynh lên đường bình an, cuộc sống của tu hành giả tuy hung hiểm vạn phần, nhưng dù rơi vào hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa, huynh nhất định phải sống sót đấy! Đừng để một phàm nhân lại sống thọ hơn huynh.” Huyền Như thận trọng nhắc nhở.
A Diệt gật nhẹ đầu, rồi chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi, bất chợt có hai cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm chầm lấy hắn, cả thân thể mềm mại của nàng ta sát chặt sau lưng. “Cho muội được ôm huynh lâu một chút, được chứ?”
Thân ảnh hắn đứng im bất động, mặc cho nữ tử phía sau trầm mặc ôm chặt hắn, vùi mặt vào lưng hắn. Hắn cố gắng không màng tới cái cảm giác mềm mại khi bị hai quả núi ép vào phía sau, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
Qua một tuần trà, đôi tay của nữ tử chậm rãi lỏng ra, hắn cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhân duyên hữu tình, đại đạo vô tình. Huyền Như muội... ta xin lỗi, có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Dứt lời, hắn liền bước lên Phi La Sơn, vèo một cái, thân ảnh hắn đã ngự khí bắn đi rất nhanh, không một lần quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đang dần ứa lệ của nữ tử đó vẫn dõi theo bóng lưng hắn, cho tới tận khi biến mất ở cuối chân trời. “Diệt huynh, dù sau này huynh có ra sao trên con đường tu hành, có tỏa sáng trở thành một cường giả, hay rơi rụng thành một tán sĩ, hãy nhớ... tại phàm trần luôn có một người đợi huynh!”
............
“Cái gì?” Thúc nói là Diệt sư đệ đã chết?”
Sắc mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ không muốn tin, ánh mắt lo sợ, gặng hỏi lại người đang ngồi trước mặt.
Đối diện nàng là một thanh niên nam tử có gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng ta. Người này là thân đệ ruột của cha Liễu Băng Nghi, cũng là hiền thúc của nàng, và là quản sự trong Tọa Sơn tông.
Thấy cháu mình mới vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đã hỏi đến tung tích của kẻ khác, vị hiền thúc này có chút không cao hứng, bề ngoài vẫn ôn hòa đáp:
“Nghi nhi, người tới cứu viện con là Bạch Hóa Nguyên sư đệ, khi trở về đệ ấy nói rằng đã thấy tên đệ tử họ Diệt đó bị gã ma tu một chưởng đập chết! Vì phải bảo vệ con và chiến đấu với một gã đồng giai, nên đệ ấy không có thời gian tìm kiếm thi thể của đệ tử kia.”
Nghe xong, Liễu Băng Nghi vô lực dựa lưng vào thành giường, thần sắc thẫn thờ, trong đầu đang rối loạn. Nàng vẫn nhớ khoảnh khắc trước khi bản thân mình hôn mê, người thanh niên đó dù đang trong hoàn cảnh thập tử vô sinh, vẫn bế theo mình cùng chạy, vậy mà giờ đây khi nàng vẫn sống khỏe thì lại hay tin hắn đã bỏ mạng.
Khi Bạch Hóa Nguyên để thân thể đầy rẫy thương tích của nàng ta tại một nơi an toàn, rồi giao thủ với lão già mặt ngựa, thì bản năng nguyên mạch của họ Liễu đã tự đông kết thân thể mình lại, tiến vào trạng thái ngủ say.
Nghe nói sau khi Hóa Nguyên đem theo khối băng điêu trở về tông môn, thì tới tận mười ngày sau băng mới tự vỡ, thân thể nàng lúc đó đã tự chữa lành lại không ít. Nàng vẫn tiếp tục hôn mê cho tới ngày hôm nay mới tỉnh lại, hiền thúc nói là tính từ lúc biến cố đó xảy ra thì cũng đã hơn 20 ngày rồi.
Mỹ nam mỉm cười xoa đầu nàng: “Nghi nhi, việc quan trọng hiện tại là con phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, để nội thương hoàn toàn được chữa khỏi, tránh để ảnh hưởng đến căn cơ, dù sao con cũng chuẩn bị tiến vào giai đoạn đột phá rồi.”
Hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt dần trở lại thần sắc lạnh nhạt như mọi khi, nàng gật đầu: “Vâng, hiền thúc không cần quá lo lắng cho con đâu, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ con có thể tự lo cho mình rồi.”
Chốc lát sau, khi vị Liễu quản sự đó rời đi, thì lại có hai thân ảnh trẻ tuổi đi vào, hai người này không xa lạ gì chính là Cao Minh và Lâm Liên. Lúc trước bọn họ không vượt qua nổi thử thách, nên đã bị đá ra khỏi bảo tàng từ sớm.
Theo bốn người trước đó đã định, bọn họ tới tạm trú tại thành trấn gần nhất, đợi hội họp cùng những người khác, không ngờ nhờ vậy mà thoát được một kiếp. Khi A Diệt cùng Liễu Băng Nghi rời khỏi vùng bảo tàng, đang trên đường tới nơi hội họp cùng hai người, thì bất ngờ bị lão già mặt ngựa tấn công, vì vậy mới diễn ra một hồi biến cố.
Thấy tuyệt sắc thiếu nữ đã không còn có thương tích gì đáng lo ngại, hai người kia rất vui mừng, dù sao bọn họ đã ở cùng một nhóm trong thời gian không ngắn, cảm tình đã sâu hơn.
Hai người cũng đem đến cho thiếu nữ họ Liễu này một tin tức cực kỳ vui, khiến nàng vui mừng không thôi, đó chính là Diệt Chúng Sinh vài canh giờ trước đã lành lặn trở về tông môn, có vẻ thương thế không còn nghiêm trọng.
Sau khi bị vài vị quản sự tra hỏi một vài điều, thì hắn đã được thưởng không ít đan dược giúp điều trị nội thương nhanh chóng. Hiện tại hắn đang nghỉ ngơi tại trang viện của mình, hai người này tính sau khi đến thăm đội trưởng xong, sẽ tới đó thăm họ Diệt hắn.
Lúc này tuyệt thế mỹ nhân, đệ nhất mầm tiên không quan tâm gì đến nội thương trong người nữa. Nàng cùng với hai người kia, ba thân ảnh nhanh chóng ngự khí bay thẳng tới ngọn núi, nơi trang viện mà A Diệt đang ở.
Chương 123: Tán công
Đêm tối, khi đèn đuốc đã tắt đi, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, hoặc đang chăm chỉ tu luyện xuyên đêm, hoặc vật lộn cùng người thương trên giường, thì trong một trang viện bình thường, Diệt Chúng Sinh đang chuẩn bị làm một chuyện quan trọng.
Bỏ qua hết những chuyện ngoài lề, hay tình cảm sang một bên, giờ hắn muốn chú tâm vào việc tu hành, trở lại những ngày tháng bình thường như trước đây. Trôi nổi trước mặt hắn là một quyển trục tản mát ra quang mang ánh lục, công pháp tứ phẩm đỉnh giai, thứ sẽ giúp hắn tiến được xa hơn nữa trên con đường tu hành này.
Hồi trưa hôm nay, nhóm ba người cùng đi thực thi nhiệm vụ lần vừa rồi cùng hắn, đã tới đây thăm hắn. A Diệt có thể cảm thấy rõ sự quan tâm trong mắt người đội trưởng xinh đẹp, thiết nghĩ có thể vì hắn từng liều chết ôm theo nàng bỏ chạy, nên giờ nàng ta mới cảm kích như vậy. Khi đến nàng từng nhiều lần chủ động hỏi han sức khỏe hắn, còn cho hắn rất nhiều thuốc và đan dược điều trị nội thương.
Nghĩ lại, hắn chỉ mong nàng ta đừng có quá thân cận với hắn nữa, khỏa minh châu luôn thu hút ánh mắt của nhiều người như nàng, quan tâm hắn cũng như gϊếŧ hắn, chắc chắn khi lộ ra, họ Diệt sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả nam đệ tử trong tông!
Buổi chiều, Liễu Băng Nghi có tới báo cáo lên quản sự hội, kể về công lao của hắn và đòi cao tầng ban thưởng cho hắn. Gã Bạch Hóa Nguyên lúc đó cũng phải nói thật rằng có trông thấy A Diệt bế theo họ Liễu bỏ chạy, vì thế nên tự nhiên họ Diệt lại được thêm đống điểm cống hiến và nguyên thạch.
Họ Diệt đã khai rằng bản thân bị trúng chiêu của kẻ địch nên mới suýt bỏ mạng, không hề kể đến ám toán của tên khốn Bạch Hóa Nguyên. Hiện tại nếu khai ra cũng chưa chắc có ai tin hắn, hơn nữa làm vậy sẽ triệt để vạch mặt với đám Bạch gia, trong tông có rất nhiều người mang họ Bạch, từ đệ tử lên tới quản sự, vì vậy hắn còn chưa muốn chết mà nói thẳng ra.
“Thù này ta đã nhớ kĩ rồi, sau này có cơ hội, chắc chắn có hai kẻ thuộc Bạch gia phải chết!” A Diệt biết ẩn nhẫn, đợi sau này có đủ thực lực, hắn nhất định sẽ trả đũa hai kẻ là Bạch Trình cùng Bạch Hóa Nguyên.
Trong cái rủi có cái may, tuy bị tên khốn họ Bạch ám toán, khiến hắn suýt mất luôn cái mạng nhỏ, nhưng nhờ vậy mà hắn mới gặp lại được cố nhân, một người cũng có vị trí không nhỏ trong lòng hắn. Nói hắn không có chút tình cảm với Huyền Như là không đúng, nhưng hắn biết phân biệt nặng nhẹ, việc quan trọng nhất đối với hắn vẫn luôn là vững bước trên con đường trở thành cường giả.
Quay lại thời điểm hiện tại, A Diệt đang toàn tâm lưu chuyển nguyên lực trong thân thể, chuẩn bị ép ra nguyên tố đã dung nhập vào nguyên lực, phế đi công pháp U Mộc Đằng quyết! Giai đoạn này gọi là tán công, việc không thể thiếu mỗi khi một nguyên sĩ muốn tu luyện công pháp mới.
Công pháp càng cao luyện sẽ càng khó, chưa kể cảnh giới Luyện Nguyên thì công pháp từ nhị phẩm trở xuống mới có thể luyện tới đại thành. Công pháp tứ phẩm đỉnh hắn chuẩn bị tu luyện, Luyện Nguyên cảnh cao nhất cũng chỉ luyện được hết tầng đầu tiên mà thôi, từ tầng thứ 2 phải là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh mới có thể tu luyện.
Nhưng chỉ cần A Diệt luyện đến đại thành tầng 1 trong bộ công pháp mới, thì sức mạnh thuộc tính trong nguyên lực đã vượt trội hơn, khi hắn luyện viên mãn cả ba tầng trong bộ công pháp cũ rồi, đây chính là cách biệt giữa tứ phẩm và nhị phẩm.
Điều quan trọng nhất, tu luyện công pháp phẩm cấp càng cao, tỉ lệ đột phá cảnh giới thành công sẽ được tăng cao hơn! Hiện tại họ Diệt đã có tu vi tầng 8, nếu hắn khai mở vết bớp có hình giọt nước ở bả vai, chắc chắn tu vi sẽ tăng tiến lên tới tầng 9, nên lúc này hắn chuẩn bị trước cho chuyện đột phá cũng không coi là quá sớm.
Tại sao những nguyên sĩ đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, thường mất không ít năm để củng cố cảnh giới, rồi mới bắt đầu tiến vào quá trình trùng kích bình cảnh để đột phá? Thực ra việc củng cố cảnh giới chỉ là một phần, phần còn lại chính là thời gian để họ tu luyện công pháp khác có phẩm cấp cao hơn, tăng thêm tỉ lệ thành công khi đột phá.
Công pháp tứ phẩm đỉnh giai tên Đình Bích quyết, khi luyện thành thì nguyên lực sẽ cường mãnh và dẻo dai như cây đình bích ngọc lan. Ngay tại tầng một đã có rất nhiều nội tại, hơn nữa khi luyện đến viễn mãn tầng 1 sẽ có được nguyên thuật rất lợi hại.
Dung nhập toàn bộ pháp ngôn tầng đầu tiên của bộ công pháp mới vào trong đầu, A Diệt bắt đầu tu luyện. Năm xưa hắn phải mất một tháng để luyện được sơ thành tầng 1, của U Mộc Đằng quyết. Hiện tại công pháp mới này khó hơn không dưới gấp chục lần, hắn cũng chỉ biết toàn lực chăm chỉ mà tu luyện thôi.
Từ đó, ngày nào họ Diệt cũng chăm chỉ tu luyện công pháp mới, hắn vẫn làm công việc trường kì trước đây, là trông coi kho dược liệu tại Luyện đan các. Những lần hắn nhận nhiệm vụ tới ngoại biên sơn mạch săn gϊếŧ ma thú, đã giảm đi không ít, vì trong giai đoạn luyện lại công pháp này, chính là khoảng thời gian hắn yếu nhất, thực lực bị giảm xuống.
Cũng may tên Bạch Trình vừa bắt đầu bế quan lâu dài để thử trùng kích bình cảnh, nên thời gian này hắn không còn bị đám đệ tử hạch tâm, đàn em của Bạch Trình gây khó dễ nữa. Mấy tên họ Bạch khác cũng không thấy có động tĩnh gì, kể cả gã Bạch Hóa Nguyên cũng vậy, nên họ Diệt được thoải mái tu luyện bình yên trong vài tháng sau đó.
Một ngày đẹp trời, A Diệt đang ngồi đánh cờ với vị luyện đan sư họ Dược, tại một bộ bàn ghế đá dưới một gốc cây cổ thụ trên đỉnh ngọn núi cao. Cảnh vật xung quay thơ mộng, mây trắng trôi nổi ngay trên đỉnh đầu, những cách cò trắng lả lướt bay qua bay lại.
Hai người vẫn như mọi khi, vừa đánh cờ vừa trò chuyện, hôm nay, A Diệt mới được vị sư thúc này nói cho một tin tức mà trước giờ hắn chưa từng nghe qua.
“Sư thúc vừa nói là, những đệ tử chưa tới 30 tuổi mà đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sẽ được tông môn ban thưởng cho một viên Tạo Hóa đan sao?” Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc mà hỏi lại.
Trung niên nhân cười đáp: “Tất nhiên, ta lại đi lừa tiểu tử ngươi làm gì, quy định này đã có từ hàng ngàn năm nay rồi. Những đệ tử hạch tâm ai nấy đều biết điều này, chỉ là đám đệ tử thông thường như các ngươi, thường không có ai có thể đạt tới yêu cầu đó nên không biết cũng là đương nhiên."
A Diệt thực sự bất ngờ, Tạo Hóa đan là loại đan dược cực kỳ chân quý, có phẩm cấp rất cao, cung không đủ cầu, được bán với giá 300 điểm cống hiến một viên! Tác dụng duy nhất của loại đan dược này, chính là tăng thêm gấp ba lần xác xuất thành công khi đột phá Hiển Hóa cảnh, hơn nữa còn có thể dùng nhiều lần chứ không phải chỉ viên đầu tiên có tác dụng.
Theo lời vị Dược sư thúc này nói, thì tông môn rất chú trọng bồi dưỡng những đệ tử ưu tú, có tốc độ tăng tiến vượt trội nên mới có quy định ban thưởng đó, dù sao thì đột phá Hiển Hóa ở độ tuổi càng nhỏ, thì sẽ càng đi được xa trên còn đường về sau.
Dưới 30 tuổi đạt tới đỉnh phong sẽ được ban thưởng hoàn toàn miễn phí, dưới 40 tuổi sẽ được giảm giá tám phần mười khi mua viên Tạo Hóa đan đầu tiên, còn dưới 50 sẽ chỉ được giảm giá phân nửa. Những đệ tử ngoài 50 tuổi mới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh, sẽ không còn được tông môn coi trọng nữa, dù mua viên Tạo Hóa đan đầu tiên vẫn phải trả đủ 300 điểm cống hiến như thường.
Dược sư thúc thấy A Diệt trầm ngâm suy tính thì nhắc nhở hắn: “Tuy nhờ vào kì ngộ kinh người, mà sư điệt ngươi chưa tới tuổi 26 đã có tu vi tầng 8, nhưng từ đây cho tới tầng 9 viên mãn còn rất xa, chưa chắc trong bốn năm có thể đạt được.”
“..Nên lão phu khuyên sư điệt ngươi đừng quá hấp tấp vội vàng, ngoài 30 mới đạt tới đỉnh phong thì vẫn được giảm giá không ít mà, lúc đó ngươi chỉ cần bỏ ra 60 điểm cống hiến cũng có thể mua được một viên Tạo Hóa đan rồi. Còn từ viên thứ hai thì ngươi không cần nghĩ tới, đan dược này nguyên liệu phi thường hiếm, nên mỗi đệ tử chỉ có thể mua một viên mà thôi!”
Ý của vị luyện đan sư này rất rõ ràng, nói cho hắn dù có đạt tới đỉnh phong trước hay sau 30 tuổi, thì cũng chỉ hơn thua 60 điểm cống hiến, để có được viên Tạo Hóa đan đầu tiên mà thôi. Và bảo hắn không cần tiếc điểm cống hiến, vì nếu có dành đủ 300 điểm nữa, cũng chẳng có thêm Tạo Hóa đan cho hắn mua đâu, vì đan dược này cung rất không đủ cầu.
“Đa tạ sư thúc đã nhắc nhở, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng không biết ngoài mua tại Quản quỹ các ra, sư thúc còn biết có cách nào kiếm thêm được Tạo Hóa đan không? Chứ chỉ có một viên, đối với người tư chất kém như đệ tử, cũng chẳng có tác dụng lớn lắm.” A Diệt phi thường nghiêm túc, ôm quyền cúi đầu, hỏi vị sư thúc trước mặt.
Trung niên nhân đang ngồi đối diện thấy vậy, tay chậm rãi vuốt bộ râu dài, mỉm cười thâm ý đáp: “Có đấy! Và cơ hội đó sẽ diễn ra cách hiện giờ không còn lâu nữa, chỉ là cách này cực kỳ nguy hiểm, sư điệt có muốn nghe không?”
Chương 124: Vạn Dược Giới
“Vạn Dược Giới, một mảnh không gian tách biệt với thế giới này, nơi đó là một mảnh đất lớn bị bỏ hoang từ xa xưa, nghe nói là của một gã cường giả thượng vị bỏ lại! Trong đó nguyên khí nồng đậm, linh thảo, linh dược mọc dại nhiều vô số, rất nhiều chủ dược của những loại đan dược cao cấp trong tông, đều là kiếm được từ trong đó.
Lối vào không gian đó vô cùng không ổn định, nếu cưỡng ép đi vào chắc chắn phải chết, chỉ khi không gian tại lối vào ổn định mới có thể toàn mạng xâm nhập, phải mất 30 năm lối vào mới ổn định trong vài ngày. Vừa hay, vào khoảng giữa năm sau chính là thời điểm không gian tại lối vào ổn định lại.”
Nghe vị sư thúc này kể về Vạn Dược Giới, A Diệt giờ mới biết có một nơi như thế. Hắn có chút khó hiểu hỏi: “Nếu cơ hội hiếm có như vậy, thì làm gì có suốt cho một đệ tử Luyện Nguyên cảnh tham gia chứ?”
Nghe câu hỏi này, trung niên nhân cười hắc hắc, giải thích: “Vì vùng không gian đó bài xích những kẻ có tu vi cao cường! Chỉ cần một nguyên sĩ cao giai trong cảnh giới Hiển Hóa tiến nhập nơi đó, cũng đủ để khiến một vùng diện tích trong đó vì không chịu được cường độ nguyên lực mà sụp đổ.”
Cũng giống như một cây cầu gỗ bắc qua sông, nếu chỉ một người hay một nhóm người đi qua thì không vấn đề gì. Nhưng nếu là một đội quân đông người, có ngựa, có xe trở hàng, cùng lúc đi qua chiếc cầu gỗ đó, thì chắc chắn chiếc cầu sẽ sập đổ.
“Trong Vạn Dược Giới được chia thành hai khu vực lớn, hạ vực và thượng vực. Tại thượng vực có thể chịu nổi nguyên lực của 100 nguyên sĩ tân tấn Hiển Hóa cảnh. Còn hạ vực thì có thể chịu được một ngàn nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh!”
“..Ngoài tam đại phái ra, còn có những thế lực nhất lưu tại Phần Quốc có suốt cho đệ tử tham gia. Theo phân chia từ xưa, thì tam đại phái sẽ chia đều 6 phần, 4 phần còn lại cho mười mấy thế lực nhất lưu đó. Tức là Tọa Sơn tông ta sẽ có 20 nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, và 200 đệ tử cấp thấp được tham gia hái dược trong mảnh không gian đó.”
Họ Diệt như đã nắm được không ít, nhưng vẫn có câu hỏi để nói lên: “Việc tốt như vậy thì chắc chắn 200 suốt đó đều thuộc về đệ tử hạch tâm rồi, sao tới được lượt đệ tử cơ chứ?”
“Tiểu tử ngươi nghĩ dễ ăn vậy à? Ngươi có biết mỗi lần 200 đệ tử Luyện Nguyên cảnh trong tông chúng ta tiến vào bên trong Vạn Dược Giới, thì chỉ có chừng mười mấy người có thể còn mạng trở ra không?” Dược sư thúc nói lên một tin chấn động.
A Diệt kinh ngạc tột độ: “Chết hơn chín thành đệ tử! Trong đó có gì nguy hiểm mà số lượng tử vong lại cao tới vậy?”
Vị sư thúc liền giải thích cho hắn toàn bộ.
Trong đó có rất nhiều ma thú đáng sợ, vì chúng sống trong một thế giới tách biệt hoàn toàn, nên cực kì hoang dại, chúng mạnh và hung tợn hơn ma thú đồng giai tại thế giới này nhiều. Hơn nữa thứ đáng sợ nhất là những người khác, trong đó là không gian tách biệt, gϊếŧ người không sợ bị thế lực sau lưng họ biết, thậm chí còn nhiều lần xảy ra chuyện đồng môn tàn sát lẫn nhau!
Mảnh không gian đó rộng bằng cả Phần Quốc, nên 200 người tiến vào đó, nếu đi cùng nhau sẽ tìm kiếm được trong phạm vi rất nhỏ, chưa kể khi hái được linh dược sẽ rất khó phân chia. Vì thế đa phần mọi người đều phải tách ra, nhóm nhiều nhất cũng chừng bốn, năm người mà thôi, như vậy lại rất dễ bị người khác diệt sát toàn bộ, bên ngoài không thể tra ra hung thủ.
Mà đám đệ tử hạch tâm ai nấy đều có tư chất tốt, nên cũng không cần quá nhiều Tạo Hóa đan để hỗ trợ đột phá. Ngoài một viên được ban thưởng khi đạt tới đỉnh phong trước tuổi 30 ra, chắc chắn trưởng bối và sư phụ trong tông cũng có một hoặc hai viên ban cho, những mầm tiên còn được thưởng thêm nhiều đan dược không kém nữa, nên không ai liều mạng tiến vào Vạn Dược Giới cả.
Những đệ tử Luyện Nguyên cảnh tiến vào không gian đó hái dược, phần lớn là những đệ tử đã ngoài 50 tuổi, không còn được tông môn chú trọng, tiến vào đó với hi vọng kiếm được đủ linh thảo để về đổi lấy Tạo Hóa đan. Nói tóm lại, trong đó là chiến trường của những đệ tử có tư chất tầm trung trở xuống, muốn liều mạng kiếm được cơ hội đột phá.
Nghe xong toàn bộ, Diệt Chúng Sinh hưng phấn không thôi, đây chính là cơ hội cho hắn kiếm thêm Tạo Hóa đan, tăng thêm xác xuất thành công khi đột phá.
Thấy vẻ mặt của hắn, Dược sư thúc biết hắn đang nghĩ gì liền khuyên nhủ: “Chuyến đi hái linh thảo đó cực kỳ nguy hiểm, thích hợp cho mấy gia hỏa đã vô vọng đột phá nếu không có cơ duyên. Sư điệt ngươi tuổi còn trẻ, sau này sẽ còn nhiều cách khác, tốt nhất đừng nên tham gia.”
A Diệt bên ngoài gật đầu ứng phó, nhưng trong lòng đã quyết chuyến này nhất định phải đăng kí tham gia, hái dược trong Vạn Dược Giới.
Từ xưa hắn đã tính khi bản thân muốn đột phá cảnh giới, sẽ trở lại dãy núi Hoang Sơn, leo lên trụ trời, ngâm mình trong cái hồ nước bảy màu mà đột phá. Nhưng sau nhiều lần tra cứu điển tịch tại Tàng kinh các, hắn đã biết Thất thải thánh thủy chỉ giúp tăng thêm vài lần xác suốt thành công mà thôi, chứ không phải chắc chắn, mà với hạ phẩm nguyên mạch của hắn thì nhiêu đó không đáng là bao.
Trên đường phi hành trở về trang viện, A Diệt suy tính: “Có thất thải thánh thủy, cùng với thuộc tính nguyên lực phẩm cấp cao rồi, xác suốt đột phá thành công tăng lên không ít. Hiện giờ chỉ cần kiếm thêm chừng 3 viên Tạo Hóa đan nữa, thì ta sẽ nắm chắc được phân nửa khả năng đột phá thành công!”
Thời gian sau đó, hắn toàn lực tu luyện Đình Bích quyết, không còn nhận nhiệm vụ ra ngoài nữa. Trình độ pháp trận đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới Luyện Nguyên, không thể tiến thêm, vì vậy hắn có thể toàn tâm cho việc tu công pháp.
Thời gian rảnh hắn đi tới Tàng kinh các, hoặc một vài nơi tập chung đông đệ tử, để tìm hiểu tin tức về Vạn Dược Giới. Hắn còn tới bái phòng một vài lão đệ tử già, năm xưa họ chính là những người sống sót trở ra khỏi vùng không gian đó, tiếc là không đột phá thành công, mục đích của hắn chính là hỏi về những hung hiểm trong đó.
Hơn nửa năm sau, A Diệt đã bước qua tuổi 26, thông tin Vạn Dược Giới sắp khai mở đã được lan truyền rộng rãi. Yêu cầu những đệ tử đăng kí tham gia, cần có tu vi đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 9, tinh thông thêm một phương diện khác, chiến lực phải thật mạnh mẽ trong cảnh giới Luyện Nguyên.
Vạn Dược Giới tuy phần thưởng khi có thể trở ra hết sức phong phú, nhưng trong đó hung hiểm vạn phần, nên vài ngày đầu mở báo danh, có rất ít người đang kí, phần lớn đệ tử đăng kí đều đã già cả.
Ngồi xếp bằng trong một mật thất kín, xung quanh bốn bức tường, cả nền và trần đều là mặt đá bằng phẳng, có cấm chế lợi hại. Việc mà Diệt Chúng Sinh chuẩn bị làm có thể gây ra động tĩnh lớn, nên hắn phải tới đây thuê một mật thất tu luyện, chứ không dám hành động tại trang viện của mình.
Trong mật thất nguyên khí phi thường nồng đậm và tinh thuần, nơi đây giá thuê cũng không phải nhẹ nhàng gì, mật thất rẻ nhất cũng tới 100 nguyên thạch một tháng.
Kiểm tra căn cốt bên trong cơ thể, hắn lẩm bẩm: “Từ khi tăng tiến lên tầng 8, thân thể ta đã bàn huyết qua để thích ứng tu vi này, còn trải qua tình huống thập tử vô sinh, một năm qua cũng đã củng cố thêm căn cơ rất nhiều. Lần này sau khi tấn cấp tầng 9, dùng thêm đống đan dược giúp củng cố tu vi đã chuẩn bị, chắc chắn căn cơ sẽ vững chắc, không chút phù phiếm đâu!”
Tự an ủi bản thân như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lo, vì dù sao hắn cũng mới tấn cấp tầng 8 chưa đầy một năm. Bây giờ lại định tăng lên tầng 9, chưa kể mấy lần tiến cấp gần đây, đều là dùng cơ duyên kì ngộ để tăng lên tức thì, chứ không phải tiến lên từ từ, nên hắn sợ căn cơ không vững chắc cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nếu tu vi chưa đạt tới tầng 9, thì không đủ tư cách đăng kí tham gia tiến vào Vạn Dược Giới. Hơn nữa nếu tu vi tăng tiến thêm một tầng, hắn sẽ càng có thêm thực lực để giữ tiểu mệnh trong vùng không gian hung hiểm đó.
Suy nghĩ nửa ngày, Diệt Chúng Sinh không chần chừ nữa, tức thì khai mở ấn kí hình giọt nước nhỏ tại bả vai mình, thứ này ngưng tụ thành khi hắn ngâm mình trong Chân Giải thánh thủy.
Lập tức, trong mật thất chứa một lượng lớn nguyên khí cực kỳ tinh thuần, hơn nữa còn phi thường thích nghi với nguyên lực trong người A Diệt. Hắn lúc này đã nhắm mắt nhập định, thân thể ngồi tại trung tâm mật thất, như cái hố đen hấp thu toàn bộ nguyên khí tại nơi đây.
Lượng nguyên khí tinh thuần hùng hậu này, nếu để một tên có tư chất trung bình hấp thu, thì dù có là một gã tân tấn tầng 8, cũng sẽ trực tiếp đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong. Nhưng họ Diệt thì khác, tư chất hắn cực kém, nguyên mạch hấp thu nguyên khí sẽ lãng phí rất nhiều, chuyển hóa chậm, nên không biết lần này sẽ tăng tiến tới mức độ nào.
Hấp thu nửa tháng, lượng bổn nguyên tại tầng 8 từ sáu thành tăng lên tới viên mãn, hắn liền không chậm trễ mà phục dụng các loại đan dược giúp phá vỡ rào chắn. Sau chục ngày giằng co, cuối cùng cũng đã phá vỡ rào cản, Diệt Chúng Sinh thành công tiến lên tầng 9 Luyện Nguyên cảnh.
Nguyên lực tinh thuần từ ấn kí giọt nước bay ra còn rất nhiều, hắn ăn vào vô số linh tài đan dược có tác dụng củng cố tu vi, rồi tiếp tục quá trình hấp thu. Phải mất gần một tháng sau đó, hắn mới luyện hóa được hoàn toàn nguyên khí tinh thuần tại nơi đây, ấn kí trên bả vai đã tiêu biến.
Lượng bổn nguyên lực tại tầng 9 lúc này đã đầy hơn chín thành, nếu cấp tốc tu luyện, trong một năm nữa chắc chắn A Diệt sẽ đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong! Nhưng lúc này hắn không có thời gian nữa, liền lập tức xuất quan, nhanh chóng phi hành tới nơi đăng kí tham gia tầm dược trong Vạn Dược Giới.
Chương 125: Nhập giới
Giữa một bình nguyên rộng mênh mông, có một cánh cổng rộng lớn được đúc từ hắc thạch, cánh cổng đứng sừng sững giữa bình nguyên bao la lộng gió này.
Lúc này cách vị trí cánh cổng khổng lồ không xa, có một nhóm hơn hai trăm người đang đứng tại đó. Nhóm người này tất cả là nguyên sĩ, quanh thân đều có nguyên lực lưu chuyển, trông ai nấy đều mang khí chất không tầm thường. Nhìn y phục xanh lục trên thân họ, thêu họa tiết những dãy sơn mạch hùng vĩ nguy nga, quả nhiên là người Tọa Sơn tông.
Hiện tại bọn họ đang đợi tới khi không gian tại lối vào Vạn Dược Giới ổn định nhất, các vị trưởng bối sẽ cùng nhau khai mở ra, để cho chúng đệ tử có thể thuận lợi tiến vào. Cửa vào vùng không gian đó không dưới mười cái, nằm rải rác khắp nơi trên lãnh thổ Phần Quốc, tại cánh cửa chỗ này, sẽ là nơi Tọa Sơn tông cùng hai thế lực khác tiến vào.
Đám đệ tử Tọa Sơn tông chia thành hai nhóm rõ rệt, một bên chỉ có 20 người, đều có tu vi tân tấn Hiển Hóa cảnh. Bên còn lại có tới 200 nhân ảnh, tu vi đều là Luyện Nguyên cảnh tầng 9, trong đó có chừng phân nửa đã đạt tới đỉnh phong, phần lớn những người này đều có bộ dạng trung niên hoặc già cội.
Dẫn đầu hai nhóm người là hai vị quản sự có uy tín lâu năm trong tông, lúc này bọn họ đang ngồi trò chuyện với nhau cách hai nhóm người không xa. Hai người đó chỉ có nghĩ vụ dẫn đám đệ tử đăng kí tham gia tới đây chờ đợi, chứ bọn họ không phải người tham gia, nếu một trong hai người đó mà đi vào, chắc chắn Vạn Dược Giới sẽ sụp đổ.
Diệt Chúng Sinh lúc này đứng giữa đám đệ tử cao tuổi, không nói chuyện với bất kì ai, trong toàn bộ hai trăm người này, có không quá mười người mang bộ dạng trẻ trung như hắn, còn lại đều đã là lão đầu.
Lúc trước, ngay khi xuất quan, hắn đã lập tức chạy đi đăng kí tham gia, cũng may thời gian đăng kí còn nửa tháng, khi hắn đăng kí mới là đệ tử thứ một trăm bảy muốn tham gia. Sau đó những người đăng kí có một tháng để chuẩn bị, trong thời gian đó A Diệt không hề tu luyện cho tu vi tăng thêm chút nào nữa, mà toàn tâm toàn lực củng cố tu vi hiện giờ.
Đồng thời hắn cũng cật lực tu luyện Đình Bích quyết, sau một năm, hắn mới coi như đặt được những bước chân đầu tiên tại tầng 1, muốn luyện đến viên mãn tầng đầu tiên còn rất lâu. Nhưng chỉ như vậy, thuộc tính nguyên lực của hắn hiện giờ, đã không thua kém gì lúc trước khi chưa tán công, nội tại cũng nhiều không kém, chỉ là không có nguyên thuật mà thôi.
Thần thức quét vào bên trong nạp giới, xem lại kĩ càng tấm bản đồ cơ bản về Vạn Dược Giới, hắn muốn nhớ kĩ từng đường đi nước bước, để có thể giữ được tiểu mệnh trong đó. Khi vô tình quét qua vài viên đan dược sặc sỡ, hắn bất giác cảm thấy ấm lòng, đây chính là đan dược khôi phục nguyên lực cấp tốc, được vị Dược sư thúc tặng cho.
Khi hắn nói cho vị sư thúc đó rằng mình sẽ tham gia hái thảo trong Vạn Dược Giới, hắn đã bị ông ta răn dạy một trận, nhưng hắn biết ông ta muốn tốt cho mình nên mới chửi vậy. Khi hắn chuẩn bị rời đi, ông ta đã ném tới cho hắn một bình ngọc, bên trong chứa những viên đan dược khôi phục cao giai này.
Dược sư thúc còn nói một lời khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn: “Tiểu tử, đừng có chôn xương trong đó đấy. Lão phu chờ ngươi trở về cùng đánh cờ.”
Khi A Diệt còn đang suy tư, thì người của thế lực khác cũng đã tới đây, chỉ là số lượng đệ tử họ đem tới mới bằng một phần mười so với Tọa Sơn tông. Dù sao Tam đại phái đã độc chiếm 6 phần rồi, 4 phần còn lại chia đều cho mười mấy thế lực nhất lưu, nên tất nhiên bọn họ không có nhiều suốt là phải thôi.
Một nhóm chỉ chừng ba chục người đáp xuống đất, đứng cách đám người Tọa Sơn tông rất xa, nhưng mắt của nguyên sĩ thì có xa cả dặm vẫn có thể nhìn được, miễn là không có vật cản. Chỉ thấy tất cả những người đó đều là nữ tử, ai nấy đều có dung mạo xinh đẹp, không có một ai mang dung mạo tầm thường, tuổi tác chừng đôi mươi đến trung niên.
Tiếng nghị luận vang lên, ồn ào xung quanh A Diệt, hắn nghe ngóng thì mới biết đám người đó thuộc Thuần Nữ phường, là một môn phái có toàn bộ thành viên là nữ giới, thế lực nhất lưu có địa bàn cách Tọa Sơn tông gần nhất. Cánh cổng nơi đây là điểm tiến vào Vạn Dược Giới gần với tông phái họ nhất, nên hầu như lần nào họ cũng đến nơi đây rồi tiến nhập bằng cánh cổng này.
Không lâu sau, lại thêm một nhóm nữa đi tới, nhóm người đó chỉ chừng hai mươi mấy tên, cũng đứng tại một nơi khác cách hai thế lực còn lại rất xa. Gần như trái ngược với Thuần Nữ phường, tất cả các thành viên trong thế lực mới tới này đều là nam tử, đơn giản vì họ thuộc Khống Trùng quật, một thế lực chuyên nuôi dưỡng côn trùng, mà nữ tử thì có mấy ai thích sâu bọ côn trùng chứ.
Có một lối vào khác gần với địa bàn Khống Trùng quật hơn nơi này, nhưng mấy năm gần đây thời tiết tại nơi đó phi thường cực đoan, vì vậy bất đắc dĩ họ phải đi chặng đường dài hơn tới tận đây.
Đệ tử trong ba thế lực bắt đầu nhín ngắm, đánh giá lẫn nhau, hai thế lực kia luôn có chút thái độ nhún nhường trước ánh mắt dò xét của các đệ tử Tọa Sơn tông. Ngược lại, những đệ tử Tọa Sơn tông cũng làm ra bộ dáng cao ngạo, đơn giản vì họ thuộc thế lực đỉnh tiêm, một trong tam đại phái.
Mà nơi hội tụ nhiều ánh mắt nhất, không nghi ngờ gì chính là thân ảnh đám người Thuần Nữ phường, mà đám nữ tử đó như đã quen với cái cảm giác bị nhiều ánh mắt dòm ngó, nên sắc mặt vẫn rất bình thản.
A Diệt cũng như đám nam nhân bên cạnh, đang nhìn chằm chằm tới phía Thuần Nữ phường, ánh mắt dán chặt lên một nữ tử. Hắn nhìn vậy không phải vì mê muội dung mạo của người ta, mà vì cảm thấy nữ tử đó rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Thì ra là cô ta.” A Diệt đã nhớ, nữ tử xinh đẹp phía xa kia chính là vị tiểu thư họ Hàn, năm xưa khi đang bị tên thiếu gia họ Lục bám đuổi theo, đã có ý muốn mua lại phiến đá hắn mới vừa mua được. Nữ tử kia tính cách cũng không tệ, không hề ỷ thế ức hϊếp người, khi tên họ Lục gây khó dễ cho hắn thì cô ta còn đứng ra khuyên giải.
“Không ngờ là cô ta, bất quá nếu ngày đó cô ta nhận ra phiến đá bất phàm, chắc chắn cũng có kiến thức không nhỏ trên phương diện trận pháp.” Hắn đã hiểu tại sao cô ta được phép có mặt trong nhóm người tham gia bên đó.
Hai người gặp nhau cách đây không đến mười năm, hắn không tin nữ tử họ Hàn xinh xắn đó đã có tu vi tầng 9, chỉ có một giải thích rằng cô ta là một pháp trận sư cực ưu tú, mới đủ tư cách để tham gia chuyến hái thảo nguy hiểm này.
Mỹ nhân họ Hàn như đã cảm nhận được ánh mắt của A Diệt, liền quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc, sau đó mỉm cười nhẹ gật đầu với hắn.
“Cô ta nhận ra ta sao, hồi đó ta chỉ là một tên vô danh với tu vi tầng 1 thôi mà, đâu thể khiến cho nữ tử này nhớ mặt được. Hay vừa rồi cô ta chỉ chào hỏi cho có lệ thôi, dù sao người nhìn cô ta cũng có thân phận đệ tử Toạ Sơn tông.” Họ Diệt có chút khó giải thích, nhưng cũng không dám nhìn nữa mà nhắm mắt lại tĩnh tâm, đợi tới thời điểm cánh cổng ổn định.
Một thời gian sau, khi không gian bên trong cánh cổng to lớn ổn định lại hoàn toàn, liền có ba luồng độn quang từ phương xa phá không bay tới. Ba luồng độn quang hiện ra thân ảnh trên không trung, trôi nổi ngay phía trên đám đệ tử trong thế lực mình.
Phía trên đám người Tọa Sơn tông, là một lão già gầy nhom, râu tóc bạc phơ, da thịt nhăn nheo, tay chống một cây quẻ trượng. Dưới chân lão là một đóa bỉ ngạn kim sắc to lớn, tuy nhìn vô cùng uy vũ, nhưng tại ngọn của những cánh hoa đã có chút héo tàn, hiển nhiên thọ nguyên của vị trưởng lão này không còn nhiều.
“Bái kiến Tần sư thúc.”
“Chúng đệ tử bái kiến sư tổ.”
Lão già họ Tần đó chậm rãi xoay người lại, nhìn đám người phía dưới thì gật nhẹ đầu, phất phất tay ý bảo bọn họ miễn lễ. Sau đó lên tiếng phát biểu một hồi, như đang đưa tiễn đám đệ tử phía dưới vậy. Nhưng cũng phải thôi, dù sao khi chuyến đi kết thúc, số đệ tử còn sống sót chắc chắn không quá một thành.
Khi lão già phát biểu, bên dưới là một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều làm ra bộ dáng cung kính, từ quản sự xuống tới đệ tử. Hai nơi khác cũng vậy, đám đệ tử đang nghe lời căn dặn của sư tổ trong môn phái mình.
Phát biểu hoàn tất, Tần trưởng lão xoay người lại, hướng thẳng tới phía cánh cổng. Lão đưa mắt ra hiệu với hai người đồng giai tại hai hướng khác, sau đó ba người cùng lúc vung tay bắn ra một đạo hào quang.
Ba luồng ánh sáng bay tới giữa cánh cổng, liền dung nhập vào đó rồi tạo ra một thông đạo, không gian xung quanh nơi đó có chút giao động rồi liền ổn định trở lại.
Đám quản sự liền trực tiếp hô lớn: “Tất cả các đệ tử, xuất phát!”
“Ầm!” Vô số nhân ảnh như tên vừa rời khỏi dây cung, ngự khí bay vọt tới phía cánh cổng thông đạo khổng lồ, như bầy thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ trong thời gian nửa tuần trà, vùng bình nguyên này đã trở nên yên tĩnh, vắng vẻ như lúc ban đầu, chỉ còn ba vị cường giả đang đứng trên bỉ ngạn, và một vài quản sự phía dưới mà thôi.
Bình luận facebook