-
Chương 111-115
Chương 111: Mãnh chiến
Tiếng quỷ khóc ma gào vang vọng lên chói tai, tà khí hóa thành những trảo thủ quỷ đáng sợ, phóng tới công kích lên đóa liên băng. Hai thân ảnh lóe lên liên tục, giao thủ gay gắt, một bên băng giá lạnh lão, một bên âm tà quỷ dị.
“Nếu Liễu nguyên hữu đã muốn chiến với tên cầm đầu đó, vậy thì tại hạ đánh với hai tên hóa quỷ vậy.” Trông thấy gã Ma Lăng cùng với Liễu Băng Nghi đang chiến đấu kịch liệt, La Trọng Vị thuận thế lui lại, ra tay đối phó với hai gã quỷ hóa.
Thấy vậy, hai đồng môn của họ La không phục, nữ tử Tố Viện lên tiếng: “La sư huynh, huynh là đấng nam nhi thì phải nhận phần trách nghiệm lớn nhất chứ, sao có thể để một nữ tử gánh thay, còn mình thì đánh với tiểu tốt cho được!”
“Đúng đó, lão đại sợ à?” Chương Hổ vừa giao thủ với một tên hóa quỷ vừa nói lớn lên, có vẻ như hai người đó không muốn đội trưởng của mình phải đánh với hai tên thủ hạ, đã là kẻ cầm đầu thì phải đánh với kẻ cầm đầu.
Họ La sắc mặt khó coi, càng tấn công hai kẻ quỷ lai trước mặt dũng mãnh hơn, nghĩ thầm: “Thằng cha đó đáng sợ như vậy, Liễu mỹ nhân đã thay ta đấu với hắn là phi thường tốt rồi, vậy mà hai người này lại muốn đẩy ta vào nguy hiểm sao? Chẳng lẽ Mai sư muội muốn ta bị dọa chết, rồi chiếm vị trí đội trưởng?”
Ba người đến từ Thiên Kiếm các này, vừa hết sức chiến đấu vừa nói chuyện qua lại với nhau, có vẻ như tình thế trước mắt chưa khiến họ hòa hợp hơn được.
Lúc này, cả bảy gã quỷ hóa đều đã có người đối phó, không để lọt một tên nào được rảnh tay cả. Hai nhóm người xa lạ kia, mỗi nhóm kết hợp với nhau, gắng sức có thể giằng co được với một tên, để lại năm tên cho đám người thuộc thế lực đỉnh tiêm bên này.
La Trọng Vị với trăm kiếm bay quanh thân, công kích tới tấp hai đối thủ khiến chúng phải thối lui liên tục, người duy nhất chiếm được chút thượng phong. Hai đồng môn của y, Chương Hổ và Mai Tố Viện, tu vi đạt tới tầng 9 nhờ vào cường nguyên phù, lúc này tuy có chút khó khăn khi chống lại một tên quỷ hóa, nhưng chắc chắn sẽ câu kéo được lâu dài.
Hai gã còn lại, là phần của ba người Tọa Sơn tông. Cao Minh và Lâm Liên cũng có cường nguyên phù dán trên thân, tu vi mỗi người tăng lên một tầng, thủ đoạn mạnh mẽ đều thi triển ra, nhưng trông bộ dáng vẫn rất miễn cưỡng mới cầm cự được trước một gã.
Kẻ khiến cho nhiều người bất ngờ nhất chính là Diệt Chúng Sinh, một mình hắn đối chọi với một gã hóa quỷ, không hề rơi xuống thế hạ phong, cũng không có chút bộ dáng chật vật nào. Xin được tấm cường nguyên phù từ tay Cao Minh, tu vi nguyên lực của hắn giao động ở tầng 8 Luyện Nguyên cảnh, nhưng chiến với một kẻ đỉnh phong rất mạnh, vẫn không chút yếu thế.
Lũ hóa quỷ thân hình không khác ban đầu là bao, chỉ là da thịt nhăn nheo lại và tối màu đi, móng tay móng chân dài ra, răng nanh sắc nhọn, đôi mắt trắng rã, chỉ biết đánh loạn mục tiêu phía trước. Quanh thân chúng bốc lên tà khí đậm đặc, mỗi đòn tấn công đều có ma lực phóng thích ra, cực kỳ nguy hiểm.
“Cũng may đám này không còn giữ được thần trí, chỉ biết công kích điên loạn, nếu không còn khó đối phó hơn nhiều.” Nghĩ đoạn, A Diệt thả ra rất nhiều trận kỳ, kết hợp với chiến đao trong tay, tạo ra những đòn công kích uy mãnh đến phía đối phương.
Nguyên lực tà ma của đối thủ mạnh hơn nguyên lực hắn phải gấp ba lần, thế công điên cuồng, khiến hắc ám phóng ra ăn mòn năng lượng bản thân hắn. Cũng may nhục thân hắn mạnh mẽ, có thể chống chọi lại với kẻ điên trước mặt, đồng thời trận pháp được điều động hợp lý, luôn tạo ra vòng phòng hộ mỗi khi hắn sắp bị trúng một đòn oanh kích nguy hiểm.
Vừa vung lên chiến đao, chém ra những đường công sắc bén, hai thanh phi kiếm cũng kết hợp ăn ý, lướt qua thân thể gã quỷ hóa không ngừng, nhưng ma lực hộ thể trên thân hắn quá dày đặc, không thể công phá nổi. Họ Diệt đã thi triển nguyên thuật tạo ảo ảnh, hoa lá cành bay loạn trước mặt kẻ địch, khiến hắn chỉ biết vung trảo loạn xung quanh, tạo cơ hội cho hắn thi triển pháp trận.
“Ngũ Quang Xuyên Tâm!” A Diệt quát lên, đồng thời chỉ ngón tay tới phía đối thủ, năm cây trận kỳ phát sáng quang mang, năm luồng ánh sáng nhỏ như sợi chỉ bắn xuyên qua giữa ngực kẻ địch!
Gã ta gầm lên điên cuồng, thế công hướng tới A Diệt càng thêm uy mãnh, khiến họ Diệt có chút trở tay không kịp. Hắn hoang mang: “Sao bị công kích xuyên qua thân thể mà tên khốn này chẳng có chút yếu đi nào vậy? Ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có nữa sao?”
Chiến trường ngày càng quyết liệt hơn, nhiều người đã phát hiện đám hóa quỷ này không còn cảm nhận được đau đớn, dù có bị trúng đòn nghiêm trọng cũng không chút yếu sức nào. Bảy gã quỷ lai như những đầu khôi lỗi không có cảm giác, công kích sinh linh trước mặt ngày càng mãnh liệt hơn, khiến ai nấy đều cảm thấy ăn không tiêu.
Qua một khoảng thời gian sau, ai nấy đều đã tiêu hao đi không ít nguyên lực, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Nhưng mấy tên quỷ lai vẫn chẳng giảm bớt thực lực chút nào, vẫn điên loạn công kích mọi người, chỉ cần có chút lơ là, chắc chắn sẽ phải nếm thử một đòn âm tà đáng sợ.
Hai người Ma Lăng và Liễu Băng Nghi vẫn chiến đấu ngang tay nãy giờ, tên thanh niên họ Ma bất ngờ trong lòng không thôi, hắn không ngờ tới thiếu nữ trước mặt lại có thực lực mạnh như vậy, giao thủ với hắn bấy lâu mà không chút yếu thế nào, thậm chí có nhiều lần khiến hắn suýt nữa trúng phải công kích chí mạng!
Hai tay hắn bắt đầu kết ấn kì dị, khói đen bốc lên dữ dội, miệng cười âm tà, lên tiếng: “Không ngờ đám các ngươi có chút khó đối phó, đã thế ta phải dùng đến con bài chưa lật này rồi, cho dù có chút di chứng về sau, thì lúc này có thể gϊếŧ được các ngươi nhanh chóng cũng đáng mà, phải không? Hahaha!”
Toàn thân hắn ta bạo phát luồng ma khí đáng sợ, ảo ảnh thi hồn kêu khóc bay ra liên tục, khí tức mạnh mẽ áp bách đến hết thảy xung quanh! Nhiều người cảm nhận được luồng uy áp này, đều hướng ánh mắt sợ hãi tới thân ảnh tà ma của tên họ Ma kia, không biết tiếp theo thiếu nữ họ Liễu sẽ đối phó như thế nào.
“Nếu giờ ngươi chấp nhận quy hàng, thì ta có lẽ sẽ để lại cho ngươi một con đường sống, dù sao ta cũng đang thiếu một thân thị thϊếp hầu hạ bên cạnh. Ngươi nghĩ sao?” Ánh mắt đắc ý của họ Ma ngắm nhìn thân thể mềm mại của Liễu Băng Nghi, rồi cười quỷ dị nói.
Hàn khí ngưng thực, đông kết thành băng, từ phía chân nàng ta bao chùm ra khắp nơi xung quanh, giao động nguyên lực đột ngột tăng lên. Chĩa trường kích trong tay tới thẳng mặt đối phương, thiếu nữ rét lạnh thanh âm, kèm theo sát khí bá đạo vang lên:
“Bán bộ Hiển Hóa mà thôi, nghĩ bản thân là vô địch chắc? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi chôn thây tại nơi đất khách quê người này!”
Dứt lời, hai người lại hung hăng lao tới tấn công đối phương, không ai giữ lại chút nào, tung ra toàn bộ thực lực mà mình có. Chiến được thêm chốc lát, hắn ta nói lớn, cho mọi người ở đây biết một tin chấn động!
“Quên nói với các ngươi, bảy gã đó đã bị ta động ít tay chân, khi tác dụng quỷ hóa qua đi, bọn chúng sẽ không trở lại trạng thái ban đầu như bình thường, mà chính là tự bạo! Khi chúng tự bạo sẽ phát tán ma khí ăn mòn ra khắp mọi nơi, ta là ma sĩ nên không bị ảnh hưởng lắm, còn các ngươi, hừ hừ...”
Nghe được lời nói này, ai nấy cả kinh, hoảng sợ tột độ. Mọi người bắt đầu dốc toàn bộ sức lực, những thủ đoạn gây nguy hiểm cho cả kẻ địch lẫn bản thân, cũng không chần chừ mà thi triển ra, không dám chậm trễ chút nào nữa.
Ngay từ ban đầu mọi người chỉ thống nhất rằng sẽ giằng co trước những tên quỷ hóa này, đợi hai người mạnh nhất là Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị, giải quyết xong đối thủ của mình, sẽ đến cùng nhau tiêu diệt hết những kẻ còn lại. Nhưng hiện tại tình thế đã biến chuyển, nếu không diệt sát những kẻ quỷ hóa này nhanh chóng, chúng sẽ tự bạo gây nguy cơ đến tính mạng tất cả mọi người!
Bất giác, những trận chiến trong tòa huyết tháp này trở nên ngày càng quyết liệt hơn, và cũng dần đi đến hồi kết, khi nhiều nguyên sĩ bắt đầu tung ra thủ đoạn cuối cùng của bản thân.
Chương 112: Thoát tháp
“Tam Thức – Phệ Mộc Nhưỡng!”
Lúc này, A Diệt đang đặt bàn tay xuống mặt đất, thi triển nguyên thuật mạnh nhất trong bộ công pháp chủ tu, hấp thu sự sống của mọi loại thực vật trong phạm vi trăm trượng.
Tuy trong bảo tàng không có nhiều cây cối, nhưng luồng lực lượng sinh mệnh hắn hấp thụ được vẫn không hề ít. Chả mấy chốc, thương thế trên thân hắn đã khôi phục lại, đồng thời nguyên lực tăng cao.
Đã có đủ năng lượng để thi triển ra những thủ đoạn mạnh nhất, họ Diệt không dám chậm trễ mà bắt đầu tiển khai lên thân gã quỷ hóa trước mặt.
Tại các nơi khác, ai nấy đều đã đem ra thủ đoạn áp đáy hòm của bản thân, nguyên phù lợi hại, thần thông của bảo cụ Huyền giai, đều đã dùng tới. Hai nhóm người xa lạ đã bắt đầu chật vật khó tả, cũng may họ vẫn có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian nữa.
Một hướng khác, vạn vỡ Chương Hổ lúc này thân thể to lớn hơn rất nhiều, phải gấp đôi một người trưởng thành. Toàn thân hắn không ngừng bạo phát năng lượng kì dị, có thể là một loại bí thuật thiêu đốt năng lượng nào đó, gã đang quấn lấy tên quỷ lai, câu giờ cho đồng bạn thi triển sát chiêu.
Nữ tử xinh đẹp họ Mai hiện tại sắc mặt tái nhợt, hai tay vẫn không ngừng bắt pháp quyết, trước mặt có một thanh cự kiếm đang run rẩy rẩy, nhìn như đang tích trữ năng lượng.
Đội trưởng của hai người kia, La Trọng Vị vẫn chiếm ưu thế trước hai gã quỷ hóa, nhưng bằng sức của hắn, thì nhất thời nửa khắc cũng không thể tiêu diệt tức thì hai tên này được.
Chật vật nhất là nữ tử Lâm Liên, khóe miệng vẫn đang tràn ra máu tươi, trên người vết thương chồng chất. Cô đang ra sức giằng co với đối thủ trước mặt, không để gã có thể chạy tới tấn công người đang đứng bất động ở đằng sau, có lẽ cô sắp tới bờ vực gục ngã rồi.
Phía sau cô ta không xa, Cao Minh đang kẹp một tấm nguyên phù trong tay, mắt nhắm nghiền, đứng im một chỗ như đang thi pháp phù bảo. Hắn cắn lên đầu lưỡi, phun một giọt máu lên tấm phù trong tay, khiến nó phát ra quang mang huyết sắc mãnh liệt, đồng thời hắn lên tiếng: “Lâm sư muội cố cầm cự hai chén trà nhỏ nữa, ta sắp xong rồi!”
Vô số tên băng bắn đến, gã họ Ma chỉ vung tay, phóng thích ra những đầu quỷ đáng sợ, cắn nuốt tất cả đòn công kích bay tới. Hai kẻ này vẫn ngang kèo nãy giờ, nhưng trên thân thể đều đã xuất hiện một vài vết thương, chỉ là chưa tổn thương đến căn cốt mà thôi.
“Haha, lâu rồi ta mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy, ngươi có đủ tư cách để được ta dùng đến nguyên kỹ mạnh nhất, chiêu thức đặc trưng trong tầng hạch tâm của Ảo Ma tông!”
Nghe thanh niên họ Ma nói vậy, Liễu thiếu nữ cười lạnh, đáp lời: “Đã thế ta cũng để ngươi nếm thử nguyên kỹ tầng hạch tâm trong Tọa Sơn tông, hi vọng chiêu thức vớ vẩn của ngươi có thể chống đỡ được!”
Hai luồng nguyên lực lam và đen không ngừng tích tụ lên hai thân ảnh, trong lòng bàn tay cả hai kẻ này đều tích trữ một lượng sức mạnh đáng sợ, được cả hai hung hăng chưởng đến phía đối phương.
“Ảo Ma Phục Phá Thiên!”
“Tọa Sơn Đại Thủ Ấn!”
Một cái đầu ma vật khổng lồ đen kịt, răng nanh trong miệng nhiều vô kể, khí tức như muốn phá cả trời, lao ùn ùn tới phía trước. Đối đầu cái đầu lớn đó là một cự thủ to không kém, như một bàn tay khổng lồ, bên trong chứa hư ảnh những tòa băng sơn hùng vĩ, như muốn đè xuống núi non thành đồng bằng, không hề chậm trễ mà đập lên cái đầu quỷ kia!
Uy chấn từ cú va chạm phát tán ra khắp nơi trong tòa huyết tháp này, khiến những chiến trường khác bị dư uy quét qua, thổi bay nhiều người! Không ai ngờ rằng trận chiến giữa hai người kia lại đáng sợ tới mức độ này, so với họ, những trận chiến khác trở nên rất bình thường.
“Ta cũng không thể để hai người kia chiếm hết hào quang được!” La Trọng Vị lẩm bẩm, sau đó cầm trường kiếm trong tay mà múa may một hồi, quanh thân vô số phi kiếm hiện ra, rục rịch nhắm thẳng mũi kiếm tới hai gã quỷ hóa phía trước.
“Linh nguyên mạch thần thông: Bình Loạn Thiên Kiếm!”
Kiếm khí bay loạn, ngàn thanh phi kiếm như những giọt mưa trong một cơn giông tố, dữ dội trút xuống thân thể hai gã kia. Nho nhã họ La xoay người lại, múa may thanh kiếm trong tay, tạo ra bộ dáng đáng nhìn, sau lưng hắn là hai bãi huyết nhục thủng lỗ chỗ.
Nữ tử Mai Tố Viện toàn lực thúc dục cự kiếm trước người bắn đi, oanh kích trực diện lên giữa ngực quỷ lai! Phía sau gã quỷ, Chương Hổ với bộ dáng cao to, hai bàn tay rộng lớn ôm chặt đối thủ, khiến gã đứng im mà tiếp nhận toàn bộ uy lực từ đòn công kích.
“Huyết Giao Vần Vũ!”
Tấm nguyên phù phát ra quang mang huyết sắc trong tay Cao Minh bắn đi, hóa thành một đầu huyết giao dài tới chục trượng, há cái miệng to như chậu máu lao tới cắn nuốt tên quỷ hóa kia! Tiếng nhai ngộp nhạp vang lên liên hồi, máu huyết chứa đầy tà khí rơi vãi xuống đất, cách đó không xa là nữ tử Lâm Liên đang nằm thở dốc, có vẻ muốn hấp hối rồi.
Chín cây trận kỳ bao vây gã quỷ hóa lại, tạo ra những lớp vách ngăn quấn chặt thân thể hắn, đồng thời, từ trên cao dáng xuống một luồng sáng lục sắc mạnh mẽ, khiến tên quỷ lai này kêu gào thảm thiết, toàn thân rách dần ra, máu tươi chảy đầm đìa. Cùng lúc đó, chín thanh phi kiếm đang hợp lại thành một, nhắm thẳng hướng đầu quỷ lai.
“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”
Cự kiếm kéo theo lực mang bắn như thiểm điện, xé toạc cái đầu đầy máu của gã quỷ hóa, báo hiệu kẻ hóa quỷ thứ năm đã ngã xuống!
Khi hai nhóm người xa lạ kia không cầm cự nổi trước hai gã quỷ hóa còn lại nữa, thì những người khác đã lao tới hỗ trợ. Một mình La Trọng Vị có thể đối đầu với một tên, bên này, A Diệt cùng với Cao Minh và Chương Hổ đang đánh với tên còn lại, chỉ là hai người kia đã gần như kiệt sức, còn mỗi họ Diệt trông khá khỏe mạnh mà thôi.
Tiếng ầm ầm phương xa lại vang tới, dư âm từ trận chiến đỉnh cao quét ra khắp bốn phương tám hướng, khiến nhiều người phải nheo mắt nhìn. Nơi đó, gã Ma Lăng có vẻ như đã rất chật vật, liên tục phải thối lui, trông hắn điên cuồng hẳn lên, đôi mắt nổi lên đầy tia máu, toàn thân đã có dấu hiệu quỷ hóa!
“Tên kia đáng sợ như vậy, nếu mà hóa quỷ nữa thì còn ai có thể chống lại chứ, khả năng cao thực lực của hắn có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh chân chính!” Một tên trong nhóm người xa lạ lên tiếng, thanh âm có nét run rẩy cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo, tại bên trong tòa tháp hờ hững vang lên:
“Linh nguyên mạch thần thông: Vô Lượng Băng Sứ!”
Hàn khí lạnh thấu xương bạo khởi, nơi đó trở thành một vùng băng giá, bắt mắt nhất là tượng một nữ thần được điêu khắc từ băng, hai tay nàng tụ lại, giữ một đóa băng liên bên trong. Nhìn kĩ vào bên trong đóa hoa băng giá đó, có thể mơ hồ trông thấy thân thể của tên thanh niên Ma Lăng, từ một kẻ đáng sợ lúc này chỉ còn là một cỗ thi thể đông lạnh.
Vô số phi kiếm từ trên cao giáng xuống, kết hợp cùng với những đòn công kích cuối cùng của đám người xa lạ, đã thành công diệt sát được thêm một tên quỷ hóa. La Trọng Vị bỗng nhiên gục xuống, há miệng thở dốc, hắn đã hoàn toàn kiệt lực khi dùng tới thần thông đặc thù liên tiếp hai lần!
Gã quỷ lai cuối cùng đã sắp đi qua giai đoạn biến hóa này, thân thể hắn bắt đầu thoát lực, ma khí bốc ra như vũ bão! Hắn gầm lớn rồi vung mạnh hai tay, đánh bay Chương Hổ ra khiến gã biến trở về hình dạng ban đầu rồi ngã nhào xuống, tạm thời bất tỉnh. Những tấm phù lục vây nhốt cũng bị phá hủy tức thì, luồng khí tức bạo phát khiến Cao Minh cũng không tránh khỏi hộc máu, bay ngược ra sau.
Thân thể hắn bắt đầu bành chướng lên, khói đen bạo phát liên tục, hai cánh tay đầy móng nhọn vẫn liên hồi vung loạn. Lúc này dù Liễu Băng Nghi cũng không thể phóng tới nơi đây kịp thời nữa, khoảng cách giữa chiến trường bên kia cùng nơi này khá xa, mà gã quỷ hóa này chừng thời gian chén trà nhỏ nữa thôi sẽ phát nổ!
Đúng lúc này, một thân ảnh lao vụt tới chỗ thân thể gã quỷ hóa đang bành chướng, đường đao sắc bén lướt qua, toàn lực dồn vào đòn công kích này không hề màng đến phòng ngự. Một cánh tay của gã quỷ lai đang vung loạn thì đâm xuyên bả vai của người này, nhưng đường đao không hề chậm lại mà chém nhanh qua!
Máu tươi màu đen đặc bắn lên cao, thủ cấp của gã quỷ hóa cuối cùng, xoay vài vòng trên không trung mới rơi xuống, lăn lốc trên mặt đất. Diệt Chúng Sinh ôm theo bả vai rách nát, thân thể rơi bịch xuống đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một mảng nền, hơi thở trở nên gấp gáp hơn!
........
Một canh giờ sau, ngay bên ngoài tòa huyết tháp cao lớn này, hai nhóm người ôm quyền với thân ảnh những thanh thiếu niên, rồi vui vẻ rời đi, bộ dáng như vừa trải qua một trận nguy cơ vậy.
Sau đó, có bảy người trẻ tuổi chậm rãi đi ra bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại tòa huyết tháp, ai nấy đều cảm thán, thiếu chút nữa là họ chôn xương trong đó rồi. Hai nhóm người Tọa Sơn tông và Thiên Kiếm các chắp tay ôm quyền, khách khí chào tạm biệt nhau, rồi tách ra, mỗi nhóm đi về một hướng khác.
Bốn thân ảnh lục ý, chân đạp Phi La Sơn, phi hành đến những khu vực sâu hơn trong bảo tàng này, muốn thu hoạch được nhiều bảo vật phong phú hơn.
Dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp cực điểm, thần sắc lạnh nhạt, thân thể hấp dẫn, tư thái cao ngạo. Phía sau là một nam tử anh tuấn, thần thái ung dung mà ngự khí phi hành. Còn một nữ tử có vẻ như đang bị thương không nhẹ, thân hình đầy đặn, chỉ là đứng gần thiếu nữ phía trước thì tất nhiên sẽ ảm đạm vô quang.
Người cuối cùng là một thanh niên bị què tay, khuôn mặt tầm thường, thần thái bình thường, chả có gì đáng chú ý. Điểm dễ thu hút ánh mắt nhất trên người tên này, chắc chắn là cái bả vai phải băng bó chằng chịt, cánh tay rủ xuống trông không còn sức sống, gọi hắn là nguyên sĩ một tay cũng không ngoa.
Chương 113: Công pháp mới
Đêm tối bên trong bảo tàng Lệ Lập vẫn không có gì thay đổi, vẫn một màu đỏ huyền ảo, chỉ là lượng nguyên sĩ còn tồn tại đã giảm đi đáng kể, mà lượng thi thể tăng lên rất nhiều. Sau gần một ngày bảo tàng này khai mở, mọi vật phẩm có giá trị tại những khu vực ngoài cùng đều đã bị vơ vét sạch, vạn nguyên sĩ như bầy châu chấu đi qua nơi đâu là sạch nơi đó.
Lúc này, Diệt Chúng Sinh đang ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực trong một căn thạch thất nhỏ, nhóm người bọn hắn đã quết định nghỉ ngơi tại khu vực này vài canh giờ, dù sao trước đó ai nấy đều đã phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Hồi đầu giờ chiều khi thoát ra khỏi tòa huyết tháp, nhóm bốn người Tọa Sơn tông vẫn không ngừng tiến sâu hơn, đối đầu với nhiều kẻ khác để chiếm được bảo vật, hiện tại đều đã là nỏ mạnh hết đà. Giờ đây mỗi người đều tìm được một căn thạch thất riêng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi khôi phục tinh thần cùng sức lực.
Mí mắt chậm rãi mở ra, A Diệt thở ra một luồng trọng khí, khẽ cử động cánh tay phải. Thấy cánh tay này đã cử động lại được như bình thường, hắn mới phấn chấn lẩm bẩm: “Cũng may ta mang nguyên lực mộc thuộc tính, khả năng tự chữa lành vết thương của nhục thân cao hơn nhiều, nếu không dù có nhiều thuốc phục dụng cũng không thể lành lại nhanh như vậy được.”
Nhắc đến mộc thuộc tính, hắn mới nhớ ra quyển trục mà hồi trong tòa huyết tháp đã lấy được, liền đảo thần thức trong nạp giới, rồi lấy thứ đó ra. Ngày hôm nay hắn đã có thu hoạch kinh người, trong mấy chiếc nạp giới cao giai đều đầy ắp đồ, nhưng không nghi ngờ gì quyển trục này vẫn là thứ chân quý nhất.
Trận chiến cuối cùng trong tòa huyết tháp, khi đối đầu với đám ma tu quỷ đạo của Ảo Ma tông, ngoài Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị ra, thì A Diệt chính là người có đóng góp lớn nhất. Hắn đã tự mình đối chọi và tiêu diệt được một gã quỷ hóa, điều mà không một ai làm được trừ hai kẻ cầm đầu ra, hơn nữa hắn cũng là người đã diệt sát tên quỷ hóa cuối cùng, tránh để nó tự bạo.
Có thể nói trong toàn bộ trận chiến đó, A Diệt đóng góp công lao nhiều thứ ba, nên việc hắn có được một trong ba bảo vật chân quý nhất cũng là chuyện bình thường, tất nhiên hắn cũng phải bỏ ra không ít đồ tốt để bồi đắp lại cho mấy người khác.
Trong ba chân bảo, thanh niên họ La chắc chắn lấy thanh trường kiếm, bảo cụ Huyền giai thượng phẩm, hắn là kiếm sĩ có thêm thanh kiếm đó chắc chắn thực lực bạo tăng. Liễu Băng Nghi chỉ còn hộp ngọc mà thôi, nhưng nhìn vào vẻ mặt lúc đó của nàng ta, chắc chắn rất ưng ý với đan dược bên trong chiếc hộp.
Cầm quyển trục trong tay, họ Diệt hưng phấn vô cùng, không biết thứ này sẽ thuộc cấp bậc gì. Hắn không chờ được thêm nữa mà lập tức mở ra, đập vào mắt hắn, là dòng chữ to lớn như rồng bay phượng múa tại đầu quyển trục.
Đình Bích quyết, công pháp tứ phẩm đỉnh giai, thuộc tính mộc!
Đọc xong dòng chứ đó, A Diệt ôm quyển trục vào trong lòng, miệng cười kéo đến mang tai, nếu giờ kẻ nào dám cướp lấy thứ hắn đang ôm trong lòng, chắc chắn hắn sẽ liều mạng chơi chết kẻ đó. Đôi mắt nóng bỏng lại dán chặt lên những dòng chữ một lần nữa, rồi miệng lại cười như tên đần.
Hắn đã có ý định thay đổi bộ công pháp cao giai hơn từ trước rồi, chỉ là không tìm thấy thứ thích hợp, cũng như không có đủ nguyên thạch để chi ra. Công pháp tam phẩm sơ giai trở xuống hắn không quan tâm, vì phải phế đi công pháp chủ tu hiện tại mới luyện được công pháp mới, đã mất công làm như thế nên hắn muốn có công pháp cao cấp hơn cái ban đầu gấp nhiều lần.
“Công pháp tứ phẩm đỉnh, nhiều nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng không có nổi công pháp bậc này để tu luyện đâu.” Họ Diệt vui thích không thôi, chỉ cần luyện thành một tầng trong bộ công pháp mới này, nguyên lực mộc thuộc tính của hắn chắc chắn còn mạnh hơn hiện tại nhiều lần.
Tứ phẩm và nhị phẩm hoàn toàn không thể so sánh, chưa kể Đình Bích quyết này là đỉnh giai trong tứ phẩm, còn U Mộc Đằng quyết trong nguyên lực hắn chỉ thuộc dạng trung bình khá tại nhị phẩm mà thôi.
Công pháp phẩm giai càng cao tu luyện sẽ càng khó, A Diệt cũng biết rõ đạo lý này, nhưng muốn thực lực mạnh mẽ hơn, và có thêm tỉ lệ thành công trong quá trình đột phá cảnh giới, thì không thể không tu luyện công pháp cao giai được.
Họ Diệt cố kìm nén lại tâm tình, thu hồi quyển trục vào trong giới chỉ: “Sau chuyến đi này, khi trở về phải hảo hảo tu luyện bộ công pháp đỉnh cao này mới được.”
Vài canh giờ sau, bốn người họ đều đã đi ra khỏi mật thất của riêng mình, tập chung một chỗ. Thấy các thành viên ai nấy tươi tắn sắc mặt hơn, thương thế trên người cũng khôi phục không ít, thiếu nữ họ Liễu liền ra hiệu cho mọi người tiến vào sâu bên trong.
Buổi sáng ngày hôm đó, chiến cuộc lại nổ ra khắp nơi, những kẻ còn sống sót đến hiện tại đều có tu vi cao cường, thực lực mạnh mẽ. Ngay cả nhóm người A Diệt cũng không tránh khỏi trọng thương, lũ ma tu quỷ đạo không chỉ có mình đám người Ảo Ma tông, chỉ là bọn chúng không hung hãn như đám người đó mà thôi.
Đến cuối ngày, cơ hồ chín phần mười bảo vật tại nơi đây đều đã bị vơ vét sạch, căn bản là số nguyên sĩ tới đây quá đông, đồ thì ít mà người thì nhiều. Chỉ qua hai ngày, từ một bảo tàng giàu có, chứa vô số bảo vật giá trị cao, hiện giờ chỉ còn là một vùng phế tích.
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông nguyên một ngày chinh chiến qua bao trận lớn nhỏ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Tuy chưa có trận chiến nào hung hiểm bằng trận trong tòa huyết tháp, nhưng cũng gần đạt đến mức độ đó, bản thân họ Diệt cũng đã tự tay diệt sát thêm mấy gã tà sĩ có tu vi cao cường.
Giờ đây trong đoàn, ngoài Liễu Băng Nghi là đội trưởng ra, thì không nghi ngờ gì A Diệt chính là kẻ có sức nặng thứ hai. Mỗi lần hắn dùng cách thức chiến đấu thông thường của nguyên sĩ, kết hợp với pháp trận, thì chiến lực phải ngang ngửa với những kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!
Hai người Cao Minh cùng Lâm Liên đều có thái độ lễ phép hơn với A Diệt, điều này cũng dễ hiểu, với tư duy thực lực vi tôn đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi một nguyên sĩ, thì khi giao tiếp với kẻ mạnh hơn bản thân ít nhất ba lần, tất nhiên bọn họ phải hạ thấp mình hơn nhiều rồi.
Cuối ngày, khi đang ngồi quanh một cái bàn đá để chia chiến lợi phẩm, thì thiếu nữ họ Liễu đặt lên bàn bốn phiến đá kì dị, đây chính là thứ mà ban đầu bọn họ phát hiện trong nạp giới của gã trung niên, tại khu phế tích đầu tiên.
“Trong giới chỉ của gã Ma Lăng cũng có hai phiến đá, nên hiện tại chúng ta đã đủ bốn phiến, có thể chia đều cho bốn người.” Lạnh nhạt thanh âm vang lên, sau đó phất tay, điều động mỗi phiến đá bay đến trước mặt một người.
Nữ tử họ Lâm cầm phiến đá trong tay xem xét, rồi nghi hoặc hỏi: “Không biết thứ này có tác dụng gì? Nếu Liễu sư tỷ đã lấy ra để chia chác, chắc hẳn tỷ đã biết tác dụng của nó rồi đúng chứ?”
Thấy cả ba người đồng môn đều hướng ánh mắt tò mò về phía mình, họ Liễu sắc mặt không đổi, thản nhiên nói ra: “Trước đó ta đã trao đổi thông tin với tên La Trọng Vị, nhờ hắn mà ta mới biết những phiến đá này, chính là chìa khóa để lấy được thứ chân quý nhất trong bảo tàng Lệ Lập này!”
“Thật sao?” Cả ba người kinh ngạc không thôi, ai nấy đều nhìn kĩ phiến đá nhỏ trong tay mình, bàn tay bất giác nắm chặt hơn, có vẻ không muốn bỏ ra nữa.
Âm thanh lạnh nhạt tiếp tục: “Ngày thứ ba kể từ khi bảo tàng này mở ra, phiến đá chắc chắn sẽ có dị động, lúc đó chúng ta mới có thể dùng thần niệm nhận chủ lên phiến đá. Sau khi nhận chủ, nó sẽ chỉ dẫn chúng ta tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất, nghe nói còn phải trải qua thử thách gì đó nữa, ta cũng không rõ lắm.”
Thấy ba thành viên đều đang cầm phiến đá mà suy tư, Liễu đội trưởng phân phó: “Hiện tại, toàn bộ những nơi có thể tới trong tòa bảo tàng này, bảo vật cũng chẳng còn bao nhiêu, nên ngày mai chúng ta không cần phải chinh chiến làm gì cho phí công.
..Tất cả mọi người đêm nay hãy cố gắng khôi phục thực lực bản thân tới trạng thái tốt nhất, ngày mai nếu phiến đá thực sự có dị động, chúng ta hãy bỏ qua tất cả mà đi tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất trong lời đồn đó. Những phiến đá này số lượng không dưới mười, tức là cũng có nhiều người biết đến, và còn phải trải qua khảo nghiệm nữa, nên các vị đừng ai có ý chủ quan!”
“Rõ, thưa Liễu sư tỷ.” Cả ba người đều đồng thanh nghe lệnh. Chưa bao giờ thiếu nữ xinh xắn này nói một hơi dài như vậy, xem ra nàng ta rất coi trọng chuyến đi ngày mai, và cũng rất đề phòng với cái thứ gọi là thử thách nếu muốn tới nơi chứa vật chân quý nhất, do năm xưa gã Lệ Lập đã bố trí ra.
Chương 114: Thử thách
Ngày thứ ba trong tòa bảo tàng đệ tam của Lệ Lập, từ vạn nguyên sĩ giảm xuống không còn tới ba ngàn, đúng với cái tên mồ chôn tu hành giả. Lượng bảo vật tại nơi đây không còn tới một thành, đa phần đều nằm tại những khu vực sâu nhất trong bảo tàng, những kẻ mạnh mẽ còn sống sót cũng đã tập chung tại nơi đó, tiến hành những trận chiến cuối cùng.
Một nhóm người trẻ tuổi đang chậm rãi phi hành tại một con đường khác, không hề có ý định tới tranh đoạt tại khu vực trung tâm bảo tàng. Nhóm này có bốn nhân ảnh, một thiếu nữ tuyệt sắc dẫn đầu, phía sau là ba thanh niên hai nam một nữ, không ai khác chính là những đệ tử Tọa Sơn tông.
Trước đó vào ngay lúc sáng sớm, phiến đá trong tay mỗi người đều nổi lên dị động, phát sáng ra quang mang chói mắt. Thần thức của mọi người dễ dàng thẩm thấu vào bên trong phiến đá, đặt ấn kí nhận chủ trong đó, nhờ vậy, trong đầu mỗi người đều có một bản đồ chỉ dẫn tới nơi cất giấu thứ chân quý nhất.
Nhìn cảnh vật xung quanh, thanh niên họ Cao lên tiếng: “Những khu vực này đều là các nơi không có bảo vật xuất hiện, chẳng một ai thèm bén mảng tới, không ngờ lại được phiến đá dẫn tới đây, xem ra cũng là một cách bố trí che mắt ngoại nhân.”
“Theo bản đồ hiện ra trong đầu muội thì sắp tới nơi rồi, của các vị sư huynh, sư tỷ như thế nào?” Nữ tử họ Lâm lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, A Diệt hơi nhíu mày, thiếu nữ họ Liễu lên tiếng: “Xem ra mỗi một phiến đá lại dẫn tới những nơi khác nhau, có lẽ phải vượt qua được thử thách, thì mới chân chính được dẫn tới nơi giấu bảo thực sự.”
Mọi người nghe cũng cảm thấy hợp lý, nhất thời không ai nói gì nữa, im lặng tiếp tục phi hành với tốc độ không nhanh không chậm. Chốc lát sau, họ lại chạm mặt đám ba người Thiên Kiếm các, từ một con đường khác bay tới ngã rẽ này, hai nhóm lại ôm quyền chào nhau.
“Chúng ta đúng là có duyên, đi theo hướng chỉ dẫn của mấy phiến đá, không ngờ cũng có thể bắt gặp nhau.” Đội trưởng nhóm người kia tươi cười nói, vẫn bộ dáng nho nhã lễ độ, khác hoàn toàn khi đang trong trạng thái chiến đấu.
Hai nhóm người tiếp tục phi hành, vừa đi vừa trò chuyện, phiến đá cũng không phải chuyện bí mật, nên không cần giấu diếm làm gì cả, chưa kể ba người kia cũng có ba phiến đá.
Đi được thêm một đoạn, nữ tử họ Mai và họ Lâm đều được phiến đá của mình chỉ dẫn vào trong một thông đạo tối đen, có lẽ họ sẽ phải trải qua thử thách trong đó. Hai nữ tử chào tạm biệt những người còn lại, sau đó nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.
Nhóm năm người một nữ bốn nam tiếp tục cuộc hành trình, vì còn một mình là nữ tử, nên cả chặng đường tiếp theo, thiếu nữ tuyệt sắc họ Liễu không nói một câu nào nữa, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo. Mấy gã nam nhân bay phía sau một khoảng vì không chịu được lạnh, cả đám vẫn trò chuyện rồi cười đùa hớn hở.
Thông đạo tiếp theo, Cao Minh và Chương Hổ đều được chỉ dẫn tới trong đây, bọn họ cũng chào tạm biệt ba người phía ngoài rồi chuẩn bị tiến vào trong. Đúng lúc này họ La lên tiếng: “Chương sư đệ, trước khi đi có phải đệ nên trả túi hoa quả sấy khô cho ta không?”
“Đệ... đệ đã ăn hết từ đêm qua rồi...” Chương Hổ gãi đầu, cười xấu hổ. Tức thì một cước vụt tới, đá bay thân thể vạn vỡ của gã vào bên trong thông đạo, La Trọng Vị ôm cái bụng đói quát lớn: “Tên khốn ngươi muốn ta bị đói chết để chiếm vị trí đội trưởng phải không? Đừng bao giờ gọi ta là lão đại nữa!”
Ba người có chiến lực cao nhất tiếp tục cuộc hành trình, không lâu sau họ bắt gặp nhóm người khác, cũng theo chỉ dẫn của phiến đá mà đi đến vị trí các thông đạo. Nho nhã họ La giống với hai tên xa lạ khác, được phiến đá của bản thân chỉ dẫn vào bên trong một thông đạo ven đường.
A Diệt đang ôm quyền chào họ La phía xa, thì một thanh âm mềm mại vang lên bên tai: “Diệt sư đệ, chúng ta đi thôi.”
“Ách!” Hắn giật mình vội lùi lại vài bước, thiếu nữ lạnh lùng này từ khi nào đi đến đứng ngay cạnh mà hắn không hề phát giác ra.
Hai người tiếp tục phi hành cả một đoạn đường dài sau đó, bọn họ còn phát hiện ra một thông đạo nằm tại nơi bí ẩn, nhưng phiến đá trong tay không chỉ dẫn tới đó, bất đắc dĩ phải tiếp tục chuyến đi.
“Diệt sư đệ không ngờ thâm tàng bất lộ như vậy, thực lực chân chính không thua kém gì các đệ tử hạch tâm, vậy mà trước giờ luôn im lặng, chẳng nghe thấy chút danh khí nào.” Thanh âm thiếu nữ chậm rãi vang lên, nghe như đang tán thưởng.
Họ Diệt sắc mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ đang phi hành ngay phía trước, suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên trong cả cuộc hành trình, hắn thấy nàng ta chủ động nói chuyện riêng với một người.
Hắn bình tĩnh đáp: “Chỉ là nhờ vào chút thành tựu trên phương diện trận pháp mà thôi, đâu thể so sánh với thiên kiêu như Liễu sư tỷ được cơ chứ. Hơn nữa, bày ra toàn bộ thực lực của bản thân cho nhiều người biết, cũng không phải hành động sáng suốt gì!”
“Có lẽ vậy, xem ra sư đệ là một người muốn hạ mình, không muốn trở thành tâm điểm trước mắt nhiều người...” Họ Liễu còn chưa nói hết câu, thì phiến đá trong tay hai người đã phát quang, chúng đều chỉ dẫn tới thông đạo ngay phía dưới mặt đất, được một cái cây to che đậy lại.
Liễu đội trưởng dẫn đầu bay xuống: “Đi thôi Diệt sư đệ, hi vọng đệ có thể vượt qua được thử thách để có thu hoạch phong phú.”
Dứt lời, thân ảnh nàng ta đã biến mất trước lối vào thông đạo, lúc này A Diệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ban nãy đi cùng thiếu nữ này hắn cứ có cảm giác bầu không khí không đúng lắm. Thân ảnh hắn cũng ngự khí phóng nhanh xuống, kiểm tra kĩ càng một hồi, không thấy điểm gì bất thường mới từ từ tiến nhập bên trong thông đạo.
Sau khi cảm giác choáng đầu do chuyển tống qua đi, A Diệt chỉ thấy bản thân xuất hiện tại một nơi tối om, giơ tay không thấy năm ngón. Đúng lúc này, một thanh âm nam tử hùng hổ vang lên, khiến hắn có chút giật mình nhưng cố bình tĩnh mà nghe.
“Muốn lấy được những thứ quý báu nhất mà ta có, các ngươi phải vượt qua được thử thách do Lệ Lập ta đặt ra! Thử thách có tổng cộng ba vòng, sẽ tùy theo tu vi của mỗi người tham gia mà tự điều chỉnh độ mạnh yếu, yên tâm là nếu các ngươi thất bại sẽ bị đá ra ngoài chứ không mất mạng đâu haha.”
“Nào, cho ta thấy bản lĩnh thực sự của các ngươi đi, hỡi những người tham gia!”
Tấm giữ âm phù phát ra toàn bộ thông tin bên trong, liền hóa thành một mẫu giấy bình thường rồi rơi xuống, thứ này chắc chắn trước khi chết, gã Lệ Lập đã lưu lại. Cùng lúc đó, toàn bộ nơi này sáng bừng lên, A Diệt quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một hang động rộng lớn, có vẻ như hắn phải tiến thẳng về phía trước, đi đến đích tại cuối con đường.
Những bước chân đầu tiên đã đi, thân ảnh hắn chậm rãi tiến tới phía trước, chiến đao trong tay, vừa đi vừa đề phòng hết thảy xung quanh. Một tấm giữ âm phù nữa được thôi động, phát ra thanh âm thông báo: “Vòng đầu tiên, thù địch. Vòng thứ hai, mị hoặc. Vòng thứ ba, níu kéo. Vòng thứ nhất bắt đầu ra đây đi nào!”
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất hơi rung nhẹ, nhìn ra tận nơi xa, A Diệt trông thấy một đàn ma thú số lượng lên tới trăm đầu, đang điên cuồng xông tới nơi này. Giữa nhân loại và ma thú chỉ có thù địch, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên, thử thách về thực lực của bản thân.
Vì tu vi của A Diệt chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 7, nên đàn ma thú đó chủ yếu chỉ có thực lực nhất giai và nhị giai, tam giai không quá ba đầu. A Diệt không giữ lại chút nào, thả ra trận kỳ, kết hợp giữa pháp trận và kĩ năng chiến đấu của bản thân, sau thời gian nửa nén nhang đã diệt sát toàn bộ trăm đầu ma thú hung hãn này!
Sau khi khôi phục lại nguyên lực cùng thể lực, hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, vẫn bộ dáng đề phòng xung quanh. Họ Diệt không vì vượt qua vòng một dễ dàng mà chủ quan, càng về sau sẽ càng khó, hắn phải luôn tập trung tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
“Tới vòng thứ hai tên là mị hoặc rồi sao? Sao chưa có gì xảy ra vậy?” A Diệt còn đang nghi hoặc trong lòng, thì trước mắt hắn đã có một cảnh tượng khó tin.
Hắn đi đến một nơi thế ngoại đào nguyên, trông xung quanh mông lung như tiên cảnh. Bỗng nhiên, có những thanh âm vui tai vang lên, một điệu nhạc tuyệt vời thoang thoảng qua tai hắn không dứt. Phía trước không xa, xuất hiện những mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cùng nhảy múa theo điệu nhạc.
Những nữ tử này, đều chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, đang ở độ tuổi chín mọng nhất, bộ dánh thanh tao, ngập tràn mị hoặc uốn éo cái eo nhỏ, tươi cười hướng ánh mắt mê say đến phía họ Diệt như đã động xuân tâm.
Nàng nào cũng đều ánh lên tình cảm dạt dào, liếc mắt đưa tình, bộ núi đôi cùng đồn kiều căng mọng, cùng nhau đi tới vây quanh A Diệt, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn ngắm tình lang cực kỳ yêu quý.
Thanh âm của các nàng từ từ biến đổi, vui tươi, hòa nhã, yên đẹp, tùy theo sở thích của mỗi người nam nhân. Dưới cảnh vật thơ mộng nơi đây, tình cảm dạt dào của các nàng khiến dục hỏa trong lòng nhiều người có dịp bộc phát, xao động không thôi.
Tai nghe mắt nhìn, A Diệt cảm thấy xao động trong lòng, nhưng hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, không chú ý đến các nàng này nữa. “Huyễn cảnh mê hoặc cũng không tệ đâu, nhưng cho dù thần thức của ta chỉ thuộc loại tầm trung đi chăng nữa, thì nhiêu đây vẫn chưa thể khiến ta thua cuộc được.”
Tức thì, từ thân thể hắn bạo phát ra luồng nguyên lực hùng hổ, phá tan hết thảy ảo cảnh xung quanh, trở về với cái hang động rộng lớn. Đôi chân hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, miệng nổi lên ý cười, lẩm bẩm:
“Sắc dục chỉ làm con đường tu hành trở nên trì trệ mà thôi, chẳng có gì đáng để thử cả, vòng hai này hoàn toàn vô hại với ta. Không biết vòng ba có gì khó nhằng hơn không, chứ vẫn là mấy cái huyễn cảnh này thì ta ăn chắc rồi!”
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy, mềm mại dễ nghe vang lên. Thứ thanh âm này cực kỳ quen thuộc đối với A Diệt, đã được hắn giấu sâu từ tận trong đáy lòng, là chấp niệm dẫn bước hắn đi lên con đường tu hành.
“Ca ca!”
Chương 115: Hạnh phúc hư thực
“Ca ca, muội đói quá.”
“Muội hãy ăn tạm mấy trái này đi, Ngân nhi.”
Dưới cánh rừng xanh mênh mông bát ngát, có hai đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang nói cười với nhau. Đứa trẻ lớn tuổi hơn là một nam tử, khuôn mặt bình thường, nước da ngăm đen, trông thân hình rắn chắc khỏe mạnh.
Hắn vừa nhảy xuống từ một cái cây cao, sau đó đi tới gần người còn lại, đưa một nắm quả dại cho người đó. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa lên đón lấy những trái cây, đứa trẻ nhỏ hơn này là một nữ hài, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, ánh mắt to tròn, da thịt trắng trẻo, chỉ là trông bộ dáng có chút nhu nhược.
Nữ hài đó cũng chỉ ăn đi hai trái, số còn lại để cho tiểu nam hài ăn, hai người họ là hai huynh muội một nhà, lúc này đang vui vẻ vừa ăn quả vừa chơi đùa. Gần trưa, nam hài tên A Diệt vác trên lưng một bó củi khô khá lớn, sắc mặt lại không hề tỏ ra mệt mỏi, cùng người tiểu muội trở về nhà.
Tiểu nữ hài cũng bắt trước ca ca mình, đeo một bó cành cây khô sau cái lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh, hai người sánh vai bước dần lên lưng chừng núi. Bỗng nhiên bụng của cả hai huynh muội đều sôi lên, nữ hài xấu hổ cúi mặt thấp xuống, nam hài lại cười nói:
“Haha, đã đến giờ trưa rồi, chúng ta đói cũng phải thôi, giờ này chắc mẫu thân cũng đã đi nương về và làm xong bữa trưa đợi chúng ta rồi, mau về nhanh thôi nào Ngân nhi.”
“Vâng ạ.” Nữ hài tên Ngân Dạ ngoan ngoãn đáp lại, rồi tiếp tục đi theo bước chân ca ca, chỉ là sắc mặt có chút chuyện gì đó muốn nói lại thôi.
A Diệt rất tinh ý với từng biểu cảm thoáng qua của tiểu muội mình, liếc mắt trông thấy, liền mở miệng hỏi: Ngân nhi, muội có chuyện gì sao? Có gì thì cứ nói đi, ca ca sẽ giúp muội.”
Nghe vậy, nữ hài tử cố gượng nói, bộ dáng xấu hổ: “Bữa nào cũng chỉ có củ bột dã nát với chút rau dại... muội không muốn ăn nữa đâu...”
“Hôm qua muội chơi với đám trẻ tại làng dưới chân núi, nhiều bạn còn có màn thầu để ăn, các bạn ấy còn nói ở nhà họ, bữa nào cũng có thịt và trứng, còn chê muội là hoang nhân không được ăn những thứ đó bao giờ...”
Có chút sững người, A Diệt cảm thấy thương sót cho tiểu muội, hắn cũng hiểu cảm giác đó, vì ngày xưa hắn đã từng bị nhiều người đồng trang lứa chê bai như vậy.
Suy tư chốc lát, hắn mới trả lời: “Sắp đến ngày lễ cầu may hàng năm rồi, ca ca sẽ cố kiếm thật nhiều củi đem đi bán, rồi mua cho muội đồ ăn ngon tại lễ hội dưới chân núi nhé. Còn lát nữa về nhà thì muội vẫn phải ngoan ngoãn mà ăn một chút, tránh để thân thể suy kiệt.”
“Vâng, cảm ơn ca ca nhiều.” Nghe xong Ngân Dạ phấn chấn hẳn lên, dù có hiểu chuyện thì nàng vẫn còn là một đứa trẻ, ngày qua ngày đều phải ăn uống đạm bạc thì không chịu nổi là điều đương nhiên, so với những người đồng trang lứa, thì quả thực nàng quá thiệt thòi.
Hai người lại vui vẻ trò chuyện, bước đi trên con đường mòn dốc đứng, dần trở về nhà.
Hai bên con đường mòn là rừng cây, lúc này tại sau một gốc cây, có một hư ảnh mờ ảo đang đứng đó, âm thầm quan sát hai huynh muội hài đồng kia. Hư ảnh đó chậm rãi đi ra, lộ ra là một nam tử thanh niên, nước da hơi tối, khuôn mặt tầm thường, không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh, chỉ là hiện tại thân ảnh hắn hư ảo, người khác không thể nhìn thấy hắn.
Nhìn theo bóng lưng hai thân ảnh hài đồng đang cười nói, khóe mắt hắn có chút ướt, đây chính là quá khứ của hắn, là khoảng thời gian êm đẹp mà hắn thường nhớ. Trầm mặc chốc lát, thân ảnh A Diệt bước đi theo sau hai huynh muội kia, hắn phiêu linh như bóng ma, bám theo họ đến tận nhà.
Vẫn căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ, tường được bùn đất trộn lẫn với rơm rạ mà đắp lên đó. Bữa trưa ngày hôm đó của gia đình họ vẫn như bao ngày khác, phi thường đạm bạc. Hai người trưởng thành cùng với nam hài A Diệt không sao, nhưng tiểu nữ hài Ngân Dạ sắc mặt rất miễn cưỡng, có thể nhận ra mấy thứ này rất khó nuốt đối với một đứa trẻ nhỏ yếu.
Hoàn cảnh khó khăn nhưng cả gia đình vẫn chung sống hạnh phúc, rất ít khi có những tiếng chửi hay roi vọt. Phụ mẫu hắn hằng ngày vẫn luôn đi làm, chỉ là phụ thân hắn ngày càng yếu đi, ông đã mắc một căn bệnh nan y từ nhiều năm trước rồi, mãi vẫn không thể chữa khỏi.
A Diệt tuy còn nhỏ những đã phụ gia đình được rất nhiều việc, Ngân Dạ thì như một tinh linh, luôn đi theo bước chân của hắn, gần như cả ngày không tách rời.
Thời gian sau đó, giống như ước mộng trong thâm tâm bấy lâu, cha hắn trị được căn bệnh nan ý quái ác, mẹ hắn cũng vì vậy mà không phải một mình làm lụng vất vả, kiệt lực mà qua đời nữa. Niềm vui nối tiếp nhau, Ngân Dạ cũng dần trưởng thành, căn bệnh kì lạ bẩm sinh trong người, sau khi nàng lên mười đã không còn phát tác.
Nhìn cả gia đình bốn người luôn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, chuyện làm ăn ngày càng phát đạt, không còn bần cùng như xưa nữa, khiến hư ảnh một người thanh niên luôn đứng đây quan sát suốt mấy năm qua không khỏi rơi lệ.
Ngày qua ngày, hắn dần mất đi ý thức tự chủ, chỉ biết đứng một chỗ quan sát hết thảy, những mong ước bấy lâu trong lòng mình. Ánh mắt không còn vẻ thanh mình mà chỉ còn sự hồi tưởng, luôn ngây ngốc đứng nhìn gia đình bốn người kia sinh hoạt, trưởng thành từng ngày, khóe miệng đôi khi lại bất giác cười.
Khi A Diệt trưởng thành, gia đình hắn đã tổ chức tiệc cưới cho hắn với một nữ tử sống tại ngôi làng dưới chân núi. Nhà hắn lúc này đã là một căn nhà gỗ to lớn, được treo đầy hoa đỏ và những tấm giấy đỏ tươi, pháo hoa nổ ầm ĩ. Phụ mẫu và cả tiểu muội Ngân Dạ ngày hôm đó rất vui vẻ, hạnh phúc, nhìn ngắm hắn dựng vợ.
Tiệc cưới kéo dài từ sáng sớm tới tận đêm tối, khách nhân liên tục cầu chúc: “Sớm sinh quý tử, hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc răng long.”
Trong căn phòng tân hôn còn thơm mùi gỗ mới, chỉ có A Diệt và một người nữa đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường mới toanh, trên đầu người đó còn phủ một tấm lụa đỏ, che đi gương mặt xinh xắn.
A Diệt lúc này trong lòng cực kỳ bồi hồi, chân tay lóng cóng, sau một lúc mới hít hơi thật sâu, đỏ mặt tới gần nữ tử đang ngồi ngay ngắn kia. Tân nương tử của hắn là một người sống tại thôn nhỏ dưới chân núi, hồi nhỏ hắn có gặp qua vài lần, nhưng từ khi lên mười, phải thường xuyên đi làm lụng, không có thời gian xuống núi chơi với đám đồng lứa trong làng nữa.
Từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại nàng, bất quá hắn cũng đã nghe qua chút thông tin từ miệng bà mối. Nữ tử này rất khéo léo, hơn nữa còn chịu khó làm việc, biết chăm lo cho người nhà, vì vậy phụ mẫu A Diệt mới chọn nàng. Nhà hắn dùng một con trâu, hai con heo làm sính lễ ăn hỏi, nửa tháng sau liền tổ chức tiệc cưới, đón nữ tử này về làm dâu.
Đến gần tân nương của mình, hắn hít sâu một hơi lấy thêm phần mạnh dạn, cánh tay vươn ra nắm lấy tấm khăn che mặt của cô dâu. Thân hình nàng ta khẽ run lên, có vẻ như đang lo lắng. A Diệt cố tăng thêm chút dũng khí, giật tấm khăn che mặt xuống.
Xuất hiện trước mắt A Diệt là một gương mặt ưa nhìn, dung nhan coi là được, có chút ngượng ngùng không dám nhìn hắn. A Diệt cười ngây ngốc, trong lòng vô cùng thỏa mãn, tay ném tấm lụa sang một bên, cả người hắn chồm lên, áp đảo thân thể mảnh khảnh của nữ tử trước mặt xuống giường.
Giờ đây, nữ tử kiều diễm này đã là vợ của hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ sinh cho hắn một, hai, thậm chí là một đàn con cái. Rồi vợ chồng hắn sẽ như phụ mẫu bây giờ, từng ngày chăm sóc con cái, ngắm nhìn bọn chúng lớn lên, sau đó lại nhìn chúng dựng vợ gả chồng, cuộc sống như thế là đủ rồi...
Một năm sau đó, tiểu muội của hắn là Ngân Dạ cũng đã trở thành cô dâu. Nàng xinh xắn ngoan hiền, còn cực kỳ thông mình, cầm kỳ thi họa đều am hiểu, nên được một tú tài tại An Thanh trấn nhìn trúng. Lang quân của Ngân Dạ là một thanh niên rất anh tuấn, văn võ song toàn, tú tài của cả An Thanh huyện, hai người quả thực là trai tài gái sắc.
Tiệc cưới được tổ chức phi thường linh đình, khiến phụ mẫu hắn nở mày nở mặt rất nhiều, hai người luôn treo nụ cười trên môi.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, bất giác đã qua thêm sáu, bảy năm. A Diệt lúc này đã 25 tuổi, trông hắn không khác gì hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc, đứng tại giữa sân nhìn gia đình họ trong suốt bao năm qua.
Hôm nay, nhà họ Diệt tổ chức một bữa tiệc gia đình ấm cúng. Bữa tối, chín người có từ hài đồng đến trung niên, quây quần quanh một bàn ăn lớn, vui vẻ dùng bữa cùng nhau.
Chín người này, có phụ mẫu của họ Diệt, hai người đã đến tuổi trung niên, nhưng luôn có nét cười trên mặt, chắc hẳn thời gian dài qua đã sống rất hạnh phúc. Có vợ chồng A Diệt cùng hai đứa con của họ, một nam một nữ, hai đứa trẻ đó vẫn còn là hài đồng ba, bốn tuổi. Còn có vợ chồng Ngân Dạ và một đứa con trai ba tuổi của hai người, ai nấy đều rất vui vẻ.
Hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc đứng nhìn gia đình họ trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên thân thể hơi run rẩy, sau khi đôi mắt mở ra một lần nữa, vẻ thanh minh đã trở lại trong con mắt ấy. Sau hơn chục năm, đây là lần đầu tiên hư ảnh đó di chuyển trở lại, hắn đi tới đứng ngay phía sau lưng A Diệt đang cụm ly rượu với em rể, rồi tức thì nhập vào thân thể hắn!
A Diệt đang định uống lý rượu chợt dừng lại, rồi đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt nổi lên sự khác lạ. Sắc mặt hắn vui vẻ xen lẫn buồn bã, đảo mắt một vòng nhìn ngắm hết thảy mọi người xung quanh, đôi mắt trở nên thê lương rồi rơi lệ.
“Sinh nhi, con làm sao thế?” Mẫu thân hắn thấy vậy, liền quan tâm hỏi.
Ngân Dạ cũng cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: “Ca ca, sao đột nhiên huynh lại khóc?”
“Cha, cha bị đau ở đâu sao?” Một đứa trẻ lung lay cánh tay hắn, giương mắt lên hỏi.
Đôi môi khô khan mấp máy, hắn cố gắng mở miệng lên tiếng: “Cảm ơn tất cả mọi người, những gì diễn ra tại đây, giống y như ước mơ mà ta luôn giấu sâu tận đấy lòng...
...Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi. Cha mẹ đã không còn từ khi ta còn nhỏ rồi... Ngân nhi cũng đã bị đưa đi... ta đã không còn có người thân bên cạnh nữa... ta đã chọn bước lên con đường tu hành, vì vậy... những gì diễn ra tại đây hết thảy không phải sự thật!”
“Con đang nói gì vậy, mới uống vài ly rượu đã nói mớ rồi à?” Cha hắn mỉm cười hỏi trêu.
Hắn nhìn ngắm cha mẹ và tiểu muội, sau đó đưa một cánh tay tới phía Ngân Dạ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, Ngân Dạ sững sờ ngồi im bất động, mặc cho hành động của hắn.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã cho ta mơ một giấc mộng đẹp... Ngân nhi, ta sẽ vững bước trên con đường tu hành... một ngày nào đó, chắc chắn sẽ lại tới đứng trước mặt muội, tiếp tục làm ca ca của muội!”
Nhắm mắt lại, hai hàng lệ vẫn cứ chảy, hắn hít sâu một hơi, tức thì từ sâu trong thân thể bạo phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đánh tan hết thảy cảnh tượng xung quanh!
Thân ảnh hắn vẫn chậm rãi bước đi về phía trước, trong hang động rộng lớn u ám này, đôi chân vững bước không chút trì trệ.
“Cuộc đời ta như một mũi tên đã bắn khỏi dây cung, một khi lao đi nhất định luôn hướng tới mục tiêu, vĩnh viễn sẽ không dừng lại giữa chừng!”
Tiếng quỷ khóc ma gào vang vọng lên chói tai, tà khí hóa thành những trảo thủ quỷ đáng sợ, phóng tới công kích lên đóa liên băng. Hai thân ảnh lóe lên liên tục, giao thủ gay gắt, một bên băng giá lạnh lão, một bên âm tà quỷ dị.
“Nếu Liễu nguyên hữu đã muốn chiến với tên cầm đầu đó, vậy thì tại hạ đánh với hai tên hóa quỷ vậy.” Trông thấy gã Ma Lăng cùng với Liễu Băng Nghi đang chiến đấu kịch liệt, La Trọng Vị thuận thế lui lại, ra tay đối phó với hai gã quỷ hóa.
Thấy vậy, hai đồng môn của họ La không phục, nữ tử Tố Viện lên tiếng: “La sư huynh, huynh là đấng nam nhi thì phải nhận phần trách nghiệm lớn nhất chứ, sao có thể để một nữ tử gánh thay, còn mình thì đánh với tiểu tốt cho được!”
“Đúng đó, lão đại sợ à?” Chương Hổ vừa giao thủ với một tên hóa quỷ vừa nói lớn lên, có vẻ như hai người đó không muốn đội trưởng của mình phải đánh với hai tên thủ hạ, đã là kẻ cầm đầu thì phải đánh với kẻ cầm đầu.
Họ La sắc mặt khó coi, càng tấn công hai kẻ quỷ lai trước mặt dũng mãnh hơn, nghĩ thầm: “Thằng cha đó đáng sợ như vậy, Liễu mỹ nhân đã thay ta đấu với hắn là phi thường tốt rồi, vậy mà hai người này lại muốn đẩy ta vào nguy hiểm sao? Chẳng lẽ Mai sư muội muốn ta bị dọa chết, rồi chiếm vị trí đội trưởng?”
Ba người đến từ Thiên Kiếm các này, vừa hết sức chiến đấu vừa nói chuyện qua lại với nhau, có vẻ như tình thế trước mắt chưa khiến họ hòa hợp hơn được.
Lúc này, cả bảy gã quỷ hóa đều đã có người đối phó, không để lọt một tên nào được rảnh tay cả. Hai nhóm người xa lạ kia, mỗi nhóm kết hợp với nhau, gắng sức có thể giằng co được với một tên, để lại năm tên cho đám người thuộc thế lực đỉnh tiêm bên này.
La Trọng Vị với trăm kiếm bay quanh thân, công kích tới tấp hai đối thủ khiến chúng phải thối lui liên tục, người duy nhất chiếm được chút thượng phong. Hai đồng môn của y, Chương Hổ và Mai Tố Viện, tu vi đạt tới tầng 9 nhờ vào cường nguyên phù, lúc này tuy có chút khó khăn khi chống lại một tên quỷ hóa, nhưng chắc chắn sẽ câu kéo được lâu dài.
Hai gã còn lại, là phần của ba người Tọa Sơn tông. Cao Minh và Lâm Liên cũng có cường nguyên phù dán trên thân, tu vi mỗi người tăng lên một tầng, thủ đoạn mạnh mẽ đều thi triển ra, nhưng trông bộ dáng vẫn rất miễn cưỡng mới cầm cự được trước một gã.
Kẻ khiến cho nhiều người bất ngờ nhất chính là Diệt Chúng Sinh, một mình hắn đối chọi với một gã hóa quỷ, không hề rơi xuống thế hạ phong, cũng không có chút bộ dáng chật vật nào. Xin được tấm cường nguyên phù từ tay Cao Minh, tu vi nguyên lực của hắn giao động ở tầng 8 Luyện Nguyên cảnh, nhưng chiến với một kẻ đỉnh phong rất mạnh, vẫn không chút yếu thế.
Lũ hóa quỷ thân hình không khác ban đầu là bao, chỉ là da thịt nhăn nheo lại và tối màu đi, móng tay móng chân dài ra, răng nanh sắc nhọn, đôi mắt trắng rã, chỉ biết đánh loạn mục tiêu phía trước. Quanh thân chúng bốc lên tà khí đậm đặc, mỗi đòn tấn công đều có ma lực phóng thích ra, cực kỳ nguy hiểm.
“Cũng may đám này không còn giữ được thần trí, chỉ biết công kích điên loạn, nếu không còn khó đối phó hơn nhiều.” Nghĩ đoạn, A Diệt thả ra rất nhiều trận kỳ, kết hợp với chiến đao trong tay, tạo ra những đòn công kích uy mãnh đến phía đối phương.
Nguyên lực tà ma của đối thủ mạnh hơn nguyên lực hắn phải gấp ba lần, thế công điên cuồng, khiến hắc ám phóng ra ăn mòn năng lượng bản thân hắn. Cũng may nhục thân hắn mạnh mẽ, có thể chống chọi lại với kẻ điên trước mặt, đồng thời trận pháp được điều động hợp lý, luôn tạo ra vòng phòng hộ mỗi khi hắn sắp bị trúng một đòn oanh kích nguy hiểm.
Vừa vung lên chiến đao, chém ra những đường công sắc bén, hai thanh phi kiếm cũng kết hợp ăn ý, lướt qua thân thể gã quỷ hóa không ngừng, nhưng ma lực hộ thể trên thân hắn quá dày đặc, không thể công phá nổi. Họ Diệt đã thi triển nguyên thuật tạo ảo ảnh, hoa lá cành bay loạn trước mặt kẻ địch, khiến hắn chỉ biết vung trảo loạn xung quanh, tạo cơ hội cho hắn thi triển pháp trận.
“Ngũ Quang Xuyên Tâm!” A Diệt quát lên, đồng thời chỉ ngón tay tới phía đối thủ, năm cây trận kỳ phát sáng quang mang, năm luồng ánh sáng nhỏ như sợi chỉ bắn xuyên qua giữa ngực kẻ địch!
Gã ta gầm lên điên cuồng, thế công hướng tới A Diệt càng thêm uy mãnh, khiến họ Diệt có chút trở tay không kịp. Hắn hoang mang: “Sao bị công kích xuyên qua thân thể mà tên khốn này chẳng có chút yếu đi nào vậy? Ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có nữa sao?”
Chiến trường ngày càng quyết liệt hơn, nhiều người đã phát hiện đám hóa quỷ này không còn cảm nhận được đau đớn, dù có bị trúng đòn nghiêm trọng cũng không chút yếu sức nào. Bảy gã quỷ lai như những đầu khôi lỗi không có cảm giác, công kích sinh linh trước mặt ngày càng mãnh liệt hơn, khiến ai nấy đều cảm thấy ăn không tiêu.
Qua một khoảng thời gian sau, ai nấy đều đã tiêu hao đi không ít nguyên lực, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Nhưng mấy tên quỷ lai vẫn chẳng giảm bớt thực lực chút nào, vẫn điên loạn công kích mọi người, chỉ cần có chút lơ là, chắc chắn sẽ phải nếm thử một đòn âm tà đáng sợ.
Hai người Ma Lăng và Liễu Băng Nghi vẫn chiến đấu ngang tay nãy giờ, tên thanh niên họ Ma bất ngờ trong lòng không thôi, hắn không ngờ tới thiếu nữ trước mặt lại có thực lực mạnh như vậy, giao thủ với hắn bấy lâu mà không chút yếu thế nào, thậm chí có nhiều lần khiến hắn suýt nữa trúng phải công kích chí mạng!
Hai tay hắn bắt đầu kết ấn kì dị, khói đen bốc lên dữ dội, miệng cười âm tà, lên tiếng: “Không ngờ đám các ngươi có chút khó đối phó, đã thế ta phải dùng đến con bài chưa lật này rồi, cho dù có chút di chứng về sau, thì lúc này có thể gϊếŧ được các ngươi nhanh chóng cũng đáng mà, phải không? Hahaha!”
Toàn thân hắn ta bạo phát luồng ma khí đáng sợ, ảo ảnh thi hồn kêu khóc bay ra liên tục, khí tức mạnh mẽ áp bách đến hết thảy xung quanh! Nhiều người cảm nhận được luồng uy áp này, đều hướng ánh mắt sợ hãi tới thân ảnh tà ma của tên họ Ma kia, không biết tiếp theo thiếu nữ họ Liễu sẽ đối phó như thế nào.
“Nếu giờ ngươi chấp nhận quy hàng, thì ta có lẽ sẽ để lại cho ngươi một con đường sống, dù sao ta cũng đang thiếu một thân thị thϊếp hầu hạ bên cạnh. Ngươi nghĩ sao?” Ánh mắt đắc ý của họ Ma ngắm nhìn thân thể mềm mại của Liễu Băng Nghi, rồi cười quỷ dị nói.
Hàn khí ngưng thực, đông kết thành băng, từ phía chân nàng ta bao chùm ra khắp nơi xung quanh, giao động nguyên lực đột ngột tăng lên. Chĩa trường kích trong tay tới thẳng mặt đối phương, thiếu nữ rét lạnh thanh âm, kèm theo sát khí bá đạo vang lên:
“Bán bộ Hiển Hóa mà thôi, nghĩ bản thân là vô địch chắc? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi chôn thây tại nơi đất khách quê người này!”
Dứt lời, hai người lại hung hăng lao tới tấn công đối phương, không ai giữ lại chút nào, tung ra toàn bộ thực lực mà mình có. Chiến được thêm chốc lát, hắn ta nói lớn, cho mọi người ở đây biết một tin chấn động!
“Quên nói với các ngươi, bảy gã đó đã bị ta động ít tay chân, khi tác dụng quỷ hóa qua đi, bọn chúng sẽ không trở lại trạng thái ban đầu như bình thường, mà chính là tự bạo! Khi chúng tự bạo sẽ phát tán ma khí ăn mòn ra khắp mọi nơi, ta là ma sĩ nên không bị ảnh hưởng lắm, còn các ngươi, hừ hừ...”
Nghe được lời nói này, ai nấy cả kinh, hoảng sợ tột độ. Mọi người bắt đầu dốc toàn bộ sức lực, những thủ đoạn gây nguy hiểm cho cả kẻ địch lẫn bản thân, cũng không chần chừ mà thi triển ra, không dám chậm trễ chút nào nữa.
Ngay từ ban đầu mọi người chỉ thống nhất rằng sẽ giằng co trước những tên quỷ hóa này, đợi hai người mạnh nhất là Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị, giải quyết xong đối thủ của mình, sẽ đến cùng nhau tiêu diệt hết những kẻ còn lại. Nhưng hiện tại tình thế đã biến chuyển, nếu không diệt sát những kẻ quỷ hóa này nhanh chóng, chúng sẽ tự bạo gây nguy cơ đến tính mạng tất cả mọi người!
Bất giác, những trận chiến trong tòa huyết tháp này trở nên ngày càng quyết liệt hơn, và cũng dần đi đến hồi kết, khi nhiều nguyên sĩ bắt đầu tung ra thủ đoạn cuối cùng của bản thân.
Chương 112: Thoát tháp
“Tam Thức – Phệ Mộc Nhưỡng!”
Lúc này, A Diệt đang đặt bàn tay xuống mặt đất, thi triển nguyên thuật mạnh nhất trong bộ công pháp chủ tu, hấp thu sự sống của mọi loại thực vật trong phạm vi trăm trượng.
Tuy trong bảo tàng không có nhiều cây cối, nhưng luồng lực lượng sinh mệnh hắn hấp thụ được vẫn không hề ít. Chả mấy chốc, thương thế trên thân hắn đã khôi phục lại, đồng thời nguyên lực tăng cao.
Đã có đủ năng lượng để thi triển ra những thủ đoạn mạnh nhất, họ Diệt không dám chậm trễ mà bắt đầu tiển khai lên thân gã quỷ hóa trước mặt.
Tại các nơi khác, ai nấy đều đã đem ra thủ đoạn áp đáy hòm của bản thân, nguyên phù lợi hại, thần thông của bảo cụ Huyền giai, đều đã dùng tới. Hai nhóm người xa lạ đã bắt đầu chật vật khó tả, cũng may họ vẫn có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian nữa.
Một hướng khác, vạn vỡ Chương Hổ lúc này thân thể to lớn hơn rất nhiều, phải gấp đôi một người trưởng thành. Toàn thân hắn không ngừng bạo phát năng lượng kì dị, có thể là một loại bí thuật thiêu đốt năng lượng nào đó, gã đang quấn lấy tên quỷ lai, câu giờ cho đồng bạn thi triển sát chiêu.
Nữ tử xinh đẹp họ Mai hiện tại sắc mặt tái nhợt, hai tay vẫn không ngừng bắt pháp quyết, trước mặt có một thanh cự kiếm đang run rẩy rẩy, nhìn như đang tích trữ năng lượng.
Đội trưởng của hai người kia, La Trọng Vị vẫn chiếm ưu thế trước hai gã quỷ hóa, nhưng bằng sức của hắn, thì nhất thời nửa khắc cũng không thể tiêu diệt tức thì hai tên này được.
Chật vật nhất là nữ tử Lâm Liên, khóe miệng vẫn đang tràn ra máu tươi, trên người vết thương chồng chất. Cô đang ra sức giằng co với đối thủ trước mặt, không để gã có thể chạy tới tấn công người đang đứng bất động ở đằng sau, có lẽ cô sắp tới bờ vực gục ngã rồi.
Phía sau cô ta không xa, Cao Minh đang kẹp một tấm nguyên phù trong tay, mắt nhắm nghiền, đứng im một chỗ như đang thi pháp phù bảo. Hắn cắn lên đầu lưỡi, phun một giọt máu lên tấm phù trong tay, khiến nó phát ra quang mang huyết sắc mãnh liệt, đồng thời hắn lên tiếng: “Lâm sư muội cố cầm cự hai chén trà nhỏ nữa, ta sắp xong rồi!”
Vô số tên băng bắn đến, gã họ Ma chỉ vung tay, phóng thích ra những đầu quỷ đáng sợ, cắn nuốt tất cả đòn công kích bay tới. Hai kẻ này vẫn ngang kèo nãy giờ, nhưng trên thân thể đều đã xuất hiện một vài vết thương, chỉ là chưa tổn thương đến căn cốt mà thôi.
“Haha, lâu rồi ta mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy, ngươi có đủ tư cách để được ta dùng đến nguyên kỹ mạnh nhất, chiêu thức đặc trưng trong tầng hạch tâm của Ảo Ma tông!”
Nghe thanh niên họ Ma nói vậy, Liễu thiếu nữ cười lạnh, đáp lời: “Đã thế ta cũng để ngươi nếm thử nguyên kỹ tầng hạch tâm trong Tọa Sơn tông, hi vọng chiêu thức vớ vẩn của ngươi có thể chống đỡ được!”
Hai luồng nguyên lực lam và đen không ngừng tích tụ lên hai thân ảnh, trong lòng bàn tay cả hai kẻ này đều tích trữ một lượng sức mạnh đáng sợ, được cả hai hung hăng chưởng đến phía đối phương.
“Ảo Ma Phục Phá Thiên!”
“Tọa Sơn Đại Thủ Ấn!”
Một cái đầu ma vật khổng lồ đen kịt, răng nanh trong miệng nhiều vô kể, khí tức như muốn phá cả trời, lao ùn ùn tới phía trước. Đối đầu cái đầu lớn đó là một cự thủ to không kém, như một bàn tay khổng lồ, bên trong chứa hư ảnh những tòa băng sơn hùng vĩ, như muốn đè xuống núi non thành đồng bằng, không hề chậm trễ mà đập lên cái đầu quỷ kia!
Uy chấn từ cú va chạm phát tán ra khắp nơi trong tòa huyết tháp này, khiến những chiến trường khác bị dư uy quét qua, thổi bay nhiều người! Không ai ngờ rằng trận chiến giữa hai người kia lại đáng sợ tới mức độ này, so với họ, những trận chiến khác trở nên rất bình thường.
“Ta cũng không thể để hai người kia chiếm hết hào quang được!” La Trọng Vị lẩm bẩm, sau đó cầm trường kiếm trong tay mà múa may một hồi, quanh thân vô số phi kiếm hiện ra, rục rịch nhắm thẳng mũi kiếm tới hai gã quỷ hóa phía trước.
“Linh nguyên mạch thần thông: Bình Loạn Thiên Kiếm!”
Kiếm khí bay loạn, ngàn thanh phi kiếm như những giọt mưa trong một cơn giông tố, dữ dội trút xuống thân thể hai gã kia. Nho nhã họ La xoay người lại, múa may thanh kiếm trong tay, tạo ra bộ dáng đáng nhìn, sau lưng hắn là hai bãi huyết nhục thủng lỗ chỗ.
Nữ tử Mai Tố Viện toàn lực thúc dục cự kiếm trước người bắn đi, oanh kích trực diện lên giữa ngực quỷ lai! Phía sau gã quỷ, Chương Hổ với bộ dáng cao to, hai bàn tay rộng lớn ôm chặt đối thủ, khiến gã đứng im mà tiếp nhận toàn bộ uy lực từ đòn công kích.
“Huyết Giao Vần Vũ!”
Tấm nguyên phù phát ra quang mang huyết sắc trong tay Cao Minh bắn đi, hóa thành một đầu huyết giao dài tới chục trượng, há cái miệng to như chậu máu lao tới cắn nuốt tên quỷ hóa kia! Tiếng nhai ngộp nhạp vang lên liên hồi, máu huyết chứa đầy tà khí rơi vãi xuống đất, cách đó không xa là nữ tử Lâm Liên đang nằm thở dốc, có vẻ muốn hấp hối rồi.
Chín cây trận kỳ bao vây gã quỷ hóa lại, tạo ra những lớp vách ngăn quấn chặt thân thể hắn, đồng thời, từ trên cao dáng xuống một luồng sáng lục sắc mạnh mẽ, khiến tên quỷ lai này kêu gào thảm thiết, toàn thân rách dần ra, máu tươi chảy đầm đìa. Cùng lúc đó, chín thanh phi kiếm đang hợp lại thành một, nhắm thẳng hướng đầu quỷ lai.
“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”
Cự kiếm kéo theo lực mang bắn như thiểm điện, xé toạc cái đầu đầy máu của gã quỷ hóa, báo hiệu kẻ hóa quỷ thứ năm đã ngã xuống!
Khi hai nhóm người xa lạ kia không cầm cự nổi trước hai gã quỷ hóa còn lại nữa, thì những người khác đã lao tới hỗ trợ. Một mình La Trọng Vị có thể đối đầu với một tên, bên này, A Diệt cùng với Cao Minh và Chương Hổ đang đánh với tên còn lại, chỉ là hai người kia đã gần như kiệt sức, còn mỗi họ Diệt trông khá khỏe mạnh mà thôi.
Tiếng ầm ầm phương xa lại vang tới, dư âm từ trận chiến đỉnh cao quét ra khắp bốn phương tám hướng, khiến nhiều người phải nheo mắt nhìn. Nơi đó, gã Ma Lăng có vẻ như đã rất chật vật, liên tục phải thối lui, trông hắn điên cuồng hẳn lên, đôi mắt nổi lên đầy tia máu, toàn thân đã có dấu hiệu quỷ hóa!
“Tên kia đáng sợ như vậy, nếu mà hóa quỷ nữa thì còn ai có thể chống lại chứ, khả năng cao thực lực của hắn có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh chân chính!” Một tên trong nhóm người xa lạ lên tiếng, thanh âm có nét run rẩy cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo, tại bên trong tòa tháp hờ hững vang lên:
“Linh nguyên mạch thần thông: Vô Lượng Băng Sứ!”
Hàn khí lạnh thấu xương bạo khởi, nơi đó trở thành một vùng băng giá, bắt mắt nhất là tượng một nữ thần được điêu khắc từ băng, hai tay nàng tụ lại, giữ một đóa băng liên bên trong. Nhìn kĩ vào bên trong đóa hoa băng giá đó, có thể mơ hồ trông thấy thân thể của tên thanh niên Ma Lăng, từ một kẻ đáng sợ lúc này chỉ còn là một cỗ thi thể đông lạnh.
Vô số phi kiếm từ trên cao giáng xuống, kết hợp cùng với những đòn công kích cuối cùng của đám người xa lạ, đã thành công diệt sát được thêm một tên quỷ hóa. La Trọng Vị bỗng nhiên gục xuống, há miệng thở dốc, hắn đã hoàn toàn kiệt lực khi dùng tới thần thông đặc thù liên tiếp hai lần!
Gã quỷ lai cuối cùng đã sắp đi qua giai đoạn biến hóa này, thân thể hắn bắt đầu thoát lực, ma khí bốc ra như vũ bão! Hắn gầm lớn rồi vung mạnh hai tay, đánh bay Chương Hổ ra khiến gã biến trở về hình dạng ban đầu rồi ngã nhào xuống, tạm thời bất tỉnh. Những tấm phù lục vây nhốt cũng bị phá hủy tức thì, luồng khí tức bạo phát khiến Cao Minh cũng không tránh khỏi hộc máu, bay ngược ra sau.
Thân thể hắn bắt đầu bành chướng lên, khói đen bạo phát liên tục, hai cánh tay đầy móng nhọn vẫn liên hồi vung loạn. Lúc này dù Liễu Băng Nghi cũng không thể phóng tới nơi đây kịp thời nữa, khoảng cách giữa chiến trường bên kia cùng nơi này khá xa, mà gã quỷ hóa này chừng thời gian chén trà nhỏ nữa thôi sẽ phát nổ!
Đúng lúc này, một thân ảnh lao vụt tới chỗ thân thể gã quỷ hóa đang bành chướng, đường đao sắc bén lướt qua, toàn lực dồn vào đòn công kích này không hề màng đến phòng ngự. Một cánh tay của gã quỷ lai đang vung loạn thì đâm xuyên bả vai của người này, nhưng đường đao không hề chậm lại mà chém nhanh qua!
Máu tươi màu đen đặc bắn lên cao, thủ cấp của gã quỷ hóa cuối cùng, xoay vài vòng trên không trung mới rơi xuống, lăn lốc trên mặt đất. Diệt Chúng Sinh ôm theo bả vai rách nát, thân thể rơi bịch xuống đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một mảng nền, hơi thở trở nên gấp gáp hơn!
........
Một canh giờ sau, ngay bên ngoài tòa huyết tháp cao lớn này, hai nhóm người ôm quyền với thân ảnh những thanh thiếu niên, rồi vui vẻ rời đi, bộ dáng như vừa trải qua một trận nguy cơ vậy.
Sau đó, có bảy người trẻ tuổi chậm rãi đi ra bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại tòa huyết tháp, ai nấy đều cảm thán, thiếu chút nữa là họ chôn xương trong đó rồi. Hai nhóm người Tọa Sơn tông và Thiên Kiếm các chắp tay ôm quyền, khách khí chào tạm biệt nhau, rồi tách ra, mỗi nhóm đi về một hướng khác.
Bốn thân ảnh lục ý, chân đạp Phi La Sơn, phi hành đến những khu vực sâu hơn trong bảo tàng này, muốn thu hoạch được nhiều bảo vật phong phú hơn.
Dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp cực điểm, thần sắc lạnh nhạt, thân thể hấp dẫn, tư thái cao ngạo. Phía sau là một nam tử anh tuấn, thần thái ung dung mà ngự khí phi hành. Còn một nữ tử có vẻ như đang bị thương không nhẹ, thân hình đầy đặn, chỉ là đứng gần thiếu nữ phía trước thì tất nhiên sẽ ảm đạm vô quang.
Người cuối cùng là một thanh niên bị què tay, khuôn mặt tầm thường, thần thái bình thường, chả có gì đáng chú ý. Điểm dễ thu hút ánh mắt nhất trên người tên này, chắc chắn là cái bả vai phải băng bó chằng chịt, cánh tay rủ xuống trông không còn sức sống, gọi hắn là nguyên sĩ một tay cũng không ngoa.
Chương 113: Công pháp mới
Đêm tối bên trong bảo tàng Lệ Lập vẫn không có gì thay đổi, vẫn một màu đỏ huyền ảo, chỉ là lượng nguyên sĩ còn tồn tại đã giảm đi đáng kể, mà lượng thi thể tăng lên rất nhiều. Sau gần một ngày bảo tàng này khai mở, mọi vật phẩm có giá trị tại những khu vực ngoài cùng đều đã bị vơ vét sạch, vạn nguyên sĩ như bầy châu chấu đi qua nơi đâu là sạch nơi đó.
Lúc này, Diệt Chúng Sinh đang ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực trong một căn thạch thất nhỏ, nhóm người bọn hắn đã quết định nghỉ ngơi tại khu vực này vài canh giờ, dù sao trước đó ai nấy đều đã phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Hồi đầu giờ chiều khi thoát ra khỏi tòa huyết tháp, nhóm bốn người Tọa Sơn tông vẫn không ngừng tiến sâu hơn, đối đầu với nhiều kẻ khác để chiếm được bảo vật, hiện tại đều đã là nỏ mạnh hết đà. Giờ đây mỗi người đều tìm được một căn thạch thất riêng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi khôi phục tinh thần cùng sức lực.
Mí mắt chậm rãi mở ra, A Diệt thở ra một luồng trọng khí, khẽ cử động cánh tay phải. Thấy cánh tay này đã cử động lại được như bình thường, hắn mới phấn chấn lẩm bẩm: “Cũng may ta mang nguyên lực mộc thuộc tính, khả năng tự chữa lành vết thương của nhục thân cao hơn nhiều, nếu không dù có nhiều thuốc phục dụng cũng không thể lành lại nhanh như vậy được.”
Nhắc đến mộc thuộc tính, hắn mới nhớ ra quyển trục mà hồi trong tòa huyết tháp đã lấy được, liền đảo thần thức trong nạp giới, rồi lấy thứ đó ra. Ngày hôm nay hắn đã có thu hoạch kinh người, trong mấy chiếc nạp giới cao giai đều đầy ắp đồ, nhưng không nghi ngờ gì quyển trục này vẫn là thứ chân quý nhất.
Trận chiến cuối cùng trong tòa huyết tháp, khi đối đầu với đám ma tu quỷ đạo của Ảo Ma tông, ngoài Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị ra, thì A Diệt chính là người có đóng góp lớn nhất. Hắn đã tự mình đối chọi và tiêu diệt được một gã quỷ hóa, điều mà không một ai làm được trừ hai kẻ cầm đầu ra, hơn nữa hắn cũng là người đã diệt sát tên quỷ hóa cuối cùng, tránh để nó tự bạo.
Có thể nói trong toàn bộ trận chiến đó, A Diệt đóng góp công lao nhiều thứ ba, nên việc hắn có được một trong ba bảo vật chân quý nhất cũng là chuyện bình thường, tất nhiên hắn cũng phải bỏ ra không ít đồ tốt để bồi đắp lại cho mấy người khác.
Trong ba chân bảo, thanh niên họ La chắc chắn lấy thanh trường kiếm, bảo cụ Huyền giai thượng phẩm, hắn là kiếm sĩ có thêm thanh kiếm đó chắc chắn thực lực bạo tăng. Liễu Băng Nghi chỉ còn hộp ngọc mà thôi, nhưng nhìn vào vẻ mặt lúc đó của nàng ta, chắc chắn rất ưng ý với đan dược bên trong chiếc hộp.
Cầm quyển trục trong tay, họ Diệt hưng phấn vô cùng, không biết thứ này sẽ thuộc cấp bậc gì. Hắn không chờ được thêm nữa mà lập tức mở ra, đập vào mắt hắn, là dòng chữ to lớn như rồng bay phượng múa tại đầu quyển trục.
Đình Bích quyết, công pháp tứ phẩm đỉnh giai, thuộc tính mộc!
Đọc xong dòng chứ đó, A Diệt ôm quyển trục vào trong lòng, miệng cười kéo đến mang tai, nếu giờ kẻ nào dám cướp lấy thứ hắn đang ôm trong lòng, chắc chắn hắn sẽ liều mạng chơi chết kẻ đó. Đôi mắt nóng bỏng lại dán chặt lên những dòng chữ một lần nữa, rồi miệng lại cười như tên đần.
Hắn đã có ý định thay đổi bộ công pháp cao giai hơn từ trước rồi, chỉ là không tìm thấy thứ thích hợp, cũng như không có đủ nguyên thạch để chi ra. Công pháp tam phẩm sơ giai trở xuống hắn không quan tâm, vì phải phế đi công pháp chủ tu hiện tại mới luyện được công pháp mới, đã mất công làm như thế nên hắn muốn có công pháp cao cấp hơn cái ban đầu gấp nhiều lần.
“Công pháp tứ phẩm đỉnh, nhiều nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng không có nổi công pháp bậc này để tu luyện đâu.” Họ Diệt vui thích không thôi, chỉ cần luyện thành một tầng trong bộ công pháp mới này, nguyên lực mộc thuộc tính của hắn chắc chắn còn mạnh hơn hiện tại nhiều lần.
Tứ phẩm và nhị phẩm hoàn toàn không thể so sánh, chưa kể Đình Bích quyết này là đỉnh giai trong tứ phẩm, còn U Mộc Đằng quyết trong nguyên lực hắn chỉ thuộc dạng trung bình khá tại nhị phẩm mà thôi.
Công pháp phẩm giai càng cao tu luyện sẽ càng khó, A Diệt cũng biết rõ đạo lý này, nhưng muốn thực lực mạnh mẽ hơn, và có thêm tỉ lệ thành công trong quá trình đột phá cảnh giới, thì không thể không tu luyện công pháp cao giai được.
Họ Diệt cố kìm nén lại tâm tình, thu hồi quyển trục vào trong giới chỉ: “Sau chuyến đi này, khi trở về phải hảo hảo tu luyện bộ công pháp đỉnh cao này mới được.”
Vài canh giờ sau, bốn người họ đều đã đi ra khỏi mật thất của riêng mình, tập chung một chỗ. Thấy các thành viên ai nấy tươi tắn sắc mặt hơn, thương thế trên người cũng khôi phục không ít, thiếu nữ họ Liễu liền ra hiệu cho mọi người tiến vào sâu bên trong.
Buổi sáng ngày hôm đó, chiến cuộc lại nổ ra khắp nơi, những kẻ còn sống sót đến hiện tại đều có tu vi cao cường, thực lực mạnh mẽ. Ngay cả nhóm người A Diệt cũng không tránh khỏi trọng thương, lũ ma tu quỷ đạo không chỉ có mình đám người Ảo Ma tông, chỉ là bọn chúng không hung hãn như đám người đó mà thôi.
Đến cuối ngày, cơ hồ chín phần mười bảo vật tại nơi đây đều đã bị vơ vét sạch, căn bản là số nguyên sĩ tới đây quá đông, đồ thì ít mà người thì nhiều. Chỉ qua hai ngày, từ một bảo tàng giàu có, chứa vô số bảo vật giá trị cao, hiện giờ chỉ còn là một vùng phế tích.
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông nguyên một ngày chinh chiến qua bao trận lớn nhỏ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Tuy chưa có trận chiến nào hung hiểm bằng trận trong tòa huyết tháp, nhưng cũng gần đạt đến mức độ đó, bản thân họ Diệt cũng đã tự tay diệt sát thêm mấy gã tà sĩ có tu vi cao cường.
Giờ đây trong đoàn, ngoài Liễu Băng Nghi là đội trưởng ra, thì không nghi ngờ gì A Diệt chính là kẻ có sức nặng thứ hai. Mỗi lần hắn dùng cách thức chiến đấu thông thường của nguyên sĩ, kết hợp với pháp trận, thì chiến lực phải ngang ngửa với những kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!
Hai người Cao Minh cùng Lâm Liên đều có thái độ lễ phép hơn với A Diệt, điều này cũng dễ hiểu, với tư duy thực lực vi tôn đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi một nguyên sĩ, thì khi giao tiếp với kẻ mạnh hơn bản thân ít nhất ba lần, tất nhiên bọn họ phải hạ thấp mình hơn nhiều rồi.
Cuối ngày, khi đang ngồi quanh một cái bàn đá để chia chiến lợi phẩm, thì thiếu nữ họ Liễu đặt lên bàn bốn phiến đá kì dị, đây chính là thứ mà ban đầu bọn họ phát hiện trong nạp giới của gã trung niên, tại khu phế tích đầu tiên.
“Trong giới chỉ của gã Ma Lăng cũng có hai phiến đá, nên hiện tại chúng ta đã đủ bốn phiến, có thể chia đều cho bốn người.” Lạnh nhạt thanh âm vang lên, sau đó phất tay, điều động mỗi phiến đá bay đến trước mặt một người.
Nữ tử họ Lâm cầm phiến đá trong tay xem xét, rồi nghi hoặc hỏi: “Không biết thứ này có tác dụng gì? Nếu Liễu sư tỷ đã lấy ra để chia chác, chắc hẳn tỷ đã biết tác dụng của nó rồi đúng chứ?”
Thấy cả ba người đồng môn đều hướng ánh mắt tò mò về phía mình, họ Liễu sắc mặt không đổi, thản nhiên nói ra: “Trước đó ta đã trao đổi thông tin với tên La Trọng Vị, nhờ hắn mà ta mới biết những phiến đá này, chính là chìa khóa để lấy được thứ chân quý nhất trong bảo tàng Lệ Lập này!”
“Thật sao?” Cả ba người kinh ngạc không thôi, ai nấy đều nhìn kĩ phiến đá nhỏ trong tay mình, bàn tay bất giác nắm chặt hơn, có vẻ không muốn bỏ ra nữa.
Âm thanh lạnh nhạt tiếp tục: “Ngày thứ ba kể từ khi bảo tàng này mở ra, phiến đá chắc chắn sẽ có dị động, lúc đó chúng ta mới có thể dùng thần niệm nhận chủ lên phiến đá. Sau khi nhận chủ, nó sẽ chỉ dẫn chúng ta tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất, nghe nói còn phải trải qua thử thách gì đó nữa, ta cũng không rõ lắm.”
Thấy ba thành viên đều đang cầm phiến đá mà suy tư, Liễu đội trưởng phân phó: “Hiện tại, toàn bộ những nơi có thể tới trong tòa bảo tàng này, bảo vật cũng chẳng còn bao nhiêu, nên ngày mai chúng ta không cần phải chinh chiến làm gì cho phí công.
..Tất cả mọi người đêm nay hãy cố gắng khôi phục thực lực bản thân tới trạng thái tốt nhất, ngày mai nếu phiến đá thực sự có dị động, chúng ta hãy bỏ qua tất cả mà đi tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất trong lời đồn đó. Những phiến đá này số lượng không dưới mười, tức là cũng có nhiều người biết đến, và còn phải trải qua khảo nghiệm nữa, nên các vị đừng ai có ý chủ quan!”
“Rõ, thưa Liễu sư tỷ.” Cả ba người đều đồng thanh nghe lệnh. Chưa bao giờ thiếu nữ xinh xắn này nói một hơi dài như vậy, xem ra nàng ta rất coi trọng chuyến đi ngày mai, và cũng rất đề phòng với cái thứ gọi là thử thách nếu muốn tới nơi chứa vật chân quý nhất, do năm xưa gã Lệ Lập đã bố trí ra.
Chương 114: Thử thách
Ngày thứ ba trong tòa bảo tàng đệ tam của Lệ Lập, từ vạn nguyên sĩ giảm xuống không còn tới ba ngàn, đúng với cái tên mồ chôn tu hành giả. Lượng bảo vật tại nơi đây không còn tới một thành, đa phần đều nằm tại những khu vực sâu nhất trong bảo tàng, những kẻ mạnh mẽ còn sống sót cũng đã tập chung tại nơi đó, tiến hành những trận chiến cuối cùng.
Một nhóm người trẻ tuổi đang chậm rãi phi hành tại một con đường khác, không hề có ý định tới tranh đoạt tại khu vực trung tâm bảo tàng. Nhóm này có bốn nhân ảnh, một thiếu nữ tuyệt sắc dẫn đầu, phía sau là ba thanh niên hai nam một nữ, không ai khác chính là những đệ tử Tọa Sơn tông.
Trước đó vào ngay lúc sáng sớm, phiến đá trong tay mỗi người đều nổi lên dị động, phát sáng ra quang mang chói mắt. Thần thức của mọi người dễ dàng thẩm thấu vào bên trong phiến đá, đặt ấn kí nhận chủ trong đó, nhờ vậy, trong đầu mỗi người đều có một bản đồ chỉ dẫn tới nơi cất giấu thứ chân quý nhất.
Nhìn cảnh vật xung quanh, thanh niên họ Cao lên tiếng: “Những khu vực này đều là các nơi không có bảo vật xuất hiện, chẳng một ai thèm bén mảng tới, không ngờ lại được phiến đá dẫn tới đây, xem ra cũng là một cách bố trí che mắt ngoại nhân.”
“Theo bản đồ hiện ra trong đầu muội thì sắp tới nơi rồi, của các vị sư huynh, sư tỷ như thế nào?” Nữ tử họ Lâm lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, A Diệt hơi nhíu mày, thiếu nữ họ Liễu lên tiếng: “Xem ra mỗi một phiến đá lại dẫn tới những nơi khác nhau, có lẽ phải vượt qua được thử thách, thì mới chân chính được dẫn tới nơi giấu bảo thực sự.”
Mọi người nghe cũng cảm thấy hợp lý, nhất thời không ai nói gì nữa, im lặng tiếp tục phi hành với tốc độ không nhanh không chậm. Chốc lát sau, họ lại chạm mặt đám ba người Thiên Kiếm các, từ một con đường khác bay tới ngã rẽ này, hai nhóm lại ôm quyền chào nhau.
“Chúng ta đúng là có duyên, đi theo hướng chỉ dẫn của mấy phiến đá, không ngờ cũng có thể bắt gặp nhau.” Đội trưởng nhóm người kia tươi cười nói, vẫn bộ dáng nho nhã lễ độ, khác hoàn toàn khi đang trong trạng thái chiến đấu.
Hai nhóm người tiếp tục phi hành, vừa đi vừa trò chuyện, phiến đá cũng không phải chuyện bí mật, nên không cần giấu diếm làm gì cả, chưa kể ba người kia cũng có ba phiến đá.
Đi được thêm một đoạn, nữ tử họ Mai và họ Lâm đều được phiến đá của mình chỉ dẫn vào trong một thông đạo tối đen, có lẽ họ sẽ phải trải qua thử thách trong đó. Hai nữ tử chào tạm biệt những người còn lại, sau đó nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.
Nhóm năm người một nữ bốn nam tiếp tục cuộc hành trình, vì còn một mình là nữ tử, nên cả chặng đường tiếp theo, thiếu nữ tuyệt sắc họ Liễu không nói một câu nào nữa, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo. Mấy gã nam nhân bay phía sau một khoảng vì không chịu được lạnh, cả đám vẫn trò chuyện rồi cười đùa hớn hở.
Thông đạo tiếp theo, Cao Minh và Chương Hổ đều được chỉ dẫn tới trong đây, bọn họ cũng chào tạm biệt ba người phía ngoài rồi chuẩn bị tiến vào trong. Đúng lúc này họ La lên tiếng: “Chương sư đệ, trước khi đi có phải đệ nên trả túi hoa quả sấy khô cho ta không?”
“Đệ... đệ đã ăn hết từ đêm qua rồi...” Chương Hổ gãi đầu, cười xấu hổ. Tức thì một cước vụt tới, đá bay thân thể vạn vỡ của gã vào bên trong thông đạo, La Trọng Vị ôm cái bụng đói quát lớn: “Tên khốn ngươi muốn ta bị đói chết để chiếm vị trí đội trưởng phải không? Đừng bao giờ gọi ta là lão đại nữa!”
Ba người có chiến lực cao nhất tiếp tục cuộc hành trình, không lâu sau họ bắt gặp nhóm người khác, cũng theo chỉ dẫn của phiến đá mà đi đến vị trí các thông đạo. Nho nhã họ La giống với hai tên xa lạ khác, được phiến đá của bản thân chỉ dẫn vào bên trong một thông đạo ven đường.
A Diệt đang ôm quyền chào họ La phía xa, thì một thanh âm mềm mại vang lên bên tai: “Diệt sư đệ, chúng ta đi thôi.”
“Ách!” Hắn giật mình vội lùi lại vài bước, thiếu nữ lạnh lùng này từ khi nào đi đến đứng ngay cạnh mà hắn không hề phát giác ra.
Hai người tiếp tục phi hành cả một đoạn đường dài sau đó, bọn họ còn phát hiện ra một thông đạo nằm tại nơi bí ẩn, nhưng phiến đá trong tay không chỉ dẫn tới đó, bất đắc dĩ phải tiếp tục chuyến đi.
“Diệt sư đệ không ngờ thâm tàng bất lộ như vậy, thực lực chân chính không thua kém gì các đệ tử hạch tâm, vậy mà trước giờ luôn im lặng, chẳng nghe thấy chút danh khí nào.” Thanh âm thiếu nữ chậm rãi vang lên, nghe như đang tán thưởng.
Họ Diệt sắc mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ đang phi hành ngay phía trước, suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên trong cả cuộc hành trình, hắn thấy nàng ta chủ động nói chuyện riêng với một người.
Hắn bình tĩnh đáp: “Chỉ là nhờ vào chút thành tựu trên phương diện trận pháp mà thôi, đâu thể so sánh với thiên kiêu như Liễu sư tỷ được cơ chứ. Hơn nữa, bày ra toàn bộ thực lực của bản thân cho nhiều người biết, cũng không phải hành động sáng suốt gì!”
“Có lẽ vậy, xem ra sư đệ là một người muốn hạ mình, không muốn trở thành tâm điểm trước mắt nhiều người...” Họ Liễu còn chưa nói hết câu, thì phiến đá trong tay hai người đã phát quang, chúng đều chỉ dẫn tới thông đạo ngay phía dưới mặt đất, được một cái cây to che đậy lại.
Liễu đội trưởng dẫn đầu bay xuống: “Đi thôi Diệt sư đệ, hi vọng đệ có thể vượt qua được thử thách để có thu hoạch phong phú.”
Dứt lời, thân ảnh nàng ta đã biến mất trước lối vào thông đạo, lúc này A Diệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ban nãy đi cùng thiếu nữ này hắn cứ có cảm giác bầu không khí không đúng lắm. Thân ảnh hắn cũng ngự khí phóng nhanh xuống, kiểm tra kĩ càng một hồi, không thấy điểm gì bất thường mới từ từ tiến nhập bên trong thông đạo.
Sau khi cảm giác choáng đầu do chuyển tống qua đi, A Diệt chỉ thấy bản thân xuất hiện tại một nơi tối om, giơ tay không thấy năm ngón. Đúng lúc này, một thanh âm nam tử hùng hổ vang lên, khiến hắn có chút giật mình nhưng cố bình tĩnh mà nghe.
“Muốn lấy được những thứ quý báu nhất mà ta có, các ngươi phải vượt qua được thử thách do Lệ Lập ta đặt ra! Thử thách có tổng cộng ba vòng, sẽ tùy theo tu vi của mỗi người tham gia mà tự điều chỉnh độ mạnh yếu, yên tâm là nếu các ngươi thất bại sẽ bị đá ra ngoài chứ không mất mạng đâu haha.”
“Nào, cho ta thấy bản lĩnh thực sự của các ngươi đi, hỡi những người tham gia!”
Tấm giữ âm phù phát ra toàn bộ thông tin bên trong, liền hóa thành một mẫu giấy bình thường rồi rơi xuống, thứ này chắc chắn trước khi chết, gã Lệ Lập đã lưu lại. Cùng lúc đó, toàn bộ nơi này sáng bừng lên, A Diệt quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một hang động rộng lớn, có vẻ như hắn phải tiến thẳng về phía trước, đi đến đích tại cuối con đường.
Những bước chân đầu tiên đã đi, thân ảnh hắn chậm rãi tiến tới phía trước, chiến đao trong tay, vừa đi vừa đề phòng hết thảy xung quanh. Một tấm giữ âm phù nữa được thôi động, phát ra thanh âm thông báo: “Vòng đầu tiên, thù địch. Vòng thứ hai, mị hoặc. Vòng thứ ba, níu kéo. Vòng thứ nhất bắt đầu ra đây đi nào!”
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất hơi rung nhẹ, nhìn ra tận nơi xa, A Diệt trông thấy một đàn ma thú số lượng lên tới trăm đầu, đang điên cuồng xông tới nơi này. Giữa nhân loại và ma thú chỉ có thù địch, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên, thử thách về thực lực của bản thân.
Vì tu vi của A Diệt chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 7, nên đàn ma thú đó chủ yếu chỉ có thực lực nhất giai và nhị giai, tam giai không quá ba đầu. A Diệt không giữ lại chút nào, thả ra trận kỳ, kết hợp giữa pháp trận và kĩ năng chiến đấu của bản thân, sau thời gian nửa nén nhang đã diệt sát toàn bộ trăm đầu ma thú hung hãn này!
Sau khi khôi phục lại nguyên lực cùng thể lực, hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, vẫn bộ dáng đề phòng xung quanh. Họ Diệt không vì vượt qua vòng một dễ dàng mà chủ quan, càng về sau sẽ càng khó, hắn phải luôn tập trung tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
“Tới vòng thứ hai tên là mị hoặc rồi sao? Sao chưa có gì xảy ra vậy?” A Diệt còn đang nghi hoặc trong lòng, thì trước mắt hắn đã có một cảnh tượng khó tin.
Hắn đi đến một nơi thế ngoại đào nguyên, trông xung quanh mông lung như tiên cảnh. Bỗng nhiên, có những thanh âm vui tai vang lên, một điệu nhạc tuyệt vời thoang thoảng qua tai hắn không dứt. Phía trước không xa, xuất hiện những mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cùng nhảy múa theo điệu nhạc.
Những nữ tử này, đều chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, đang ở độ tuổi chín mọng nhất, bộ dánh thanh tao, ngập tràn mị hoặc uốn éo cái eo nhỏ, tươi cười hướng ánh mắt mê say đến phía họ Diệt như đã động xuân tâm.
Nàng nào cũng đều ánh lên tình cảm dạt dào, liếc mắt đưa tình, bộ núi đôi cùng đồn kiều căng mọng, cùng nhau đi tới vây quanh A Diệt, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn ngắm tình lang cực kỳ yêu quý.
Thanh âm của các nàng từ từ biến đổi, vui tươi, hòa nhã, yên đẹp, tùy theo sở thích của mỗi người nam nhân. Dưới cảnh vật thơ mộng nơi đây, tình cảm dạt dào của các nàng khiến dục hỏa trong lòng nhiều người có dịp bộc phát, xao động không thôi.
Tai nghe mắt nhìn, A Diệt cảm thấy xao động trong lòng, nhưng hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, không chú ý đến các nàng này nữa. “Huyễn cảnh mê hoặc cũng không tệ đâu, nhưng cho dù thần thức của ta chỉ thuộc loại tầm trung đi chăng nữa, thì nhiêu đây vẫn chưa thể khiến ta thua cuộc được.”
Tức thì, từ thân thể hắn bạo phát ra luồng nguyên lực hùng hổ, phá tan hết thảy ảo cảnh xung quanh, trở về với cái hang động rộng lớn. Đôi chân hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, miệng nổi lên ý cười, lẩm bẩm:
“Sắc dục chỉ làm con đường tu hành trở nên trì trệ mà thôi, chẳng có gì đáng để thử cả, vòng hai này hoàn toàn vô hại với ta. Không biết vòng ba có gì khó nhằng hơn không, chứ vẫn là mấy cái huyễn cảnh này thì ta ăn chắc rồi!”
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy, mềm mại dễ nghe vang lên. Thứ thanh âm này cực kỳ quen thuộc đối với A Diệt, đã được hắn giấu sâu từ tận trong đáy lòng, là chấp niệm dẫn bước hắn đi lên con đường tu hành.
“Ca ca!”
Chương 115: Hạnh phúc hư thực
“Ca ca, muội đói quá.”
“Muội hãy ăn tạm mấy trái này đi, Ngân nhi.”
Dưới cánh rừng xanh mênh mông bát ngát, có hai đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang nói cười với nhau. Đứa trẻ lớn tuổi hơn là một nam tử, khuôn mặt bình thường, nước da ngăm đen, trông thân hình rắn chắc khỏe mạnh.
Hắn vừa nhảy xuống từ một cái cây cao, sau đó đi tới gần người còn lại, đưa một nắm quả dại cho người đó. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa lên đón lấy những trái cây, đứa trẻ nhỏ hơn này là một nữ hài, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, ánh mắt to tròn, da thịt trắng trẻo, chỉ là trông bộ dáng có chút nhu nhược.
Nữ hài đó cũng chỉ ăn đi hai trái, số còn lại để cho tiểu nam hài ăn, hai người họ là hai huynh muội một nhà, lúc này đang vui vẻ vừa ăn quả vừa chơi đùa. Gần trưa, nam hài tên A Diệt vác trên lưng một bó củi khô khá lớn, sắc mặt lại không hề tỏ ra mệt mỏi, cùng người tiểu muội trở về nhà.
Tiểu nữ hài cũng bắt trước ca ca mình, đeo một bó cành cây khô sau cái lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh, hai người sánh vai bước dần lên lưng chừng núi. Bỗng nhiên bụng của cả hai huynh muội đều sôi lên, nữ hài xấu hổ cúi mặt thấp xuống, nam hài lại cười nói:
“Haha, đã đến giờ trưa rồi, chúng ta đói cũng phải thôi, giờ này chắc mẫu thân cũng đã đi nương về và làm xong bữa trưa đợi chúng ta rồi, mau về nhanh thôi nào Ngân nhi.”
“Vâng ạ.” Nữ hài tên Ngân Dạ ngoan ngoãn đáp lại, rồi tiếp tục đi theo bước chân ca ca, chỉ là sắc mặt có chút chuyện gì đó muốn nói lại thôi.
A Diệt rất tinh ý với từng biểu cảm thoáng qua của tiểu muội mình, liếc mắt trông thấy, liền mở miệng hỏi: Ngân nhi, muội có chuyện gì sao? Có gì thì cứ nói đi, ca ca sẽ giúp muội.”
Nghe vậy, nữ hài tử cố gượng nói, bộ dáng xấu hổ: “Bữa nào cũng chỉ có củ bột dã nát với chút rau dại... muội không muốn ăn nữa đâu...”
“Hôm qua muội chơi với đám trẻ tại làng dưới chân núi, nhiều bạn còn có màn thầu để ăn, các bạn ấy còn nói ở nhà họ, bữa nào cũng có thịt và trứng, còn chê muội là hoang nhân không được ăn những thứ đó bao giờ...”
Có chút sững người, A Diệt cảm thấy thương sót cho tiểu muội, hắn cũng hiểu cảm giác đó, vì ngày xưa hắn đã từng bị nhiều người đồng trang lứa chê bai như vậy.
Suy tư chốc lát, hắn mới trả lời: “Sắp đến ngày lễ cầu may hàng năm rồi, ca ca sẽ cố kiếm thật nhiều củi đem đi bán, rồi mua cho muội đồ ăn ngon tại lễ hội dưới chân núi nhé. Còn lát nữa về nhà thì muội vẫn phải ngoan ngoãn mà ăn một chút, tránh để thân thể suy kiệt.”
“Vâng, cảm ơn ca ca nhiều.” Nghe xong Ngân Dạ phấn chấn hẳn lên, dù có hiểu chuyện thì nàng vẫn còn là một đứa trẻ, ngày qua ngày đều phải ăn uống đạm bạc thì không chịu nổi là điều đương nhiên, so với những người đồng trang lứa, thì quả thực nàng quá thiệt thòi.
Hai người lại vui vẻ trò chuyện, bước đi trên con đường mòn dốc đứng, dần trở về nhà.
Hai bên con đường mòn là rừng cây, lúc này tại sau một gốc cây, có một hư ảnh mờ ảo đang đứng đó, âm thầm quan sát hai huynh muội hài đồng kia. Hư ảnh đó chậm rãi đi ra, lộ ra là một nam tử thanh niên, nước da hơi tối, khuôn mặt tầm thường, không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh, chỉ là hiện tại thân ảnh hắn hư ảo, người khác không thể nhìn thấy hắn.
Nhìn theo bóng lưng hai thân ảnh hài đồng đang cười nói, khóe mắt hắn có chút ướt, đây chính là quá khứ của hắn, là khoảng thời gian êm đẹp mà hắn thường nhớ. Trầm mặc chốc lát, thân ảnh A Diệt bước đi theo sau hai huynh muội kia, hắn phiêu linh như bóng ma, bám theo họ đến tận nhà.
Vẫn căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ, tường được bùn đất trộn lẫn với rơm rạ mà đắp lên đó. Bữa trưa ngày hôm đó của gia đình họ vẫn như bao ngày khác, phi thường đạm bạc. Hai người trưởng thành cùng với nam hài A Diệt không sao, nhưng tiểu nữ hài Ngân Dạ sắc mặt rất miễn cưỡng, có thể nhận ra mấy thứ này rất khó nuốt đối với một đứa trẻ nhỏ yếu.
Hoàn cảnh khó khăn nhưng cả gia đình vẫn chung sống hạnh phúc, rất ít khi có những tiếng chửi hay roi vọt. Phụ mẫu hắn hằng ngày vẫn luôn đi làm, chỉ là phụ thân hắn ngày càng yếu đi, ông đã mắc một căn bệnh nan y từ nhiều năm trước rồi, mãi vẫn không thể chữa khỏi.
A Diệt tuy còn nhỏ những đã phụ gia đình được rất nhiều việc, Ngân Dạ thì như một tinh linh, luôn đi theo bước chân của hắn, gần như cả ngày không tách rời.
Thời gian sau đó, giống như ước mộng trong thâm tâm bấy lâu, cha hắn trị được căn bệnh nan ý quái ác, mẹ hắn cũng vì vậy mà không phải một mình làm lụng vất vả, kiệt lực mà qua đời nữa. Niềm vui nối tiếp nhau, Ngân Dạ cũng dần trưởng thành, căn bệnh kì lạ bẩm sinh trong người, sau khi nàng lên mười đã không còn phát tác.
Nhìn cả gia đình bốn người luôn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, chuyện làm ăn ngày càng phát đạt, không còn bần cùng như xưa nữa, khiến hư ảnh một người thanh niên luôn đứng đây quan sát suốt mấy năm qua không khỏi rơi lệ.
Ngày qua ngày, hắn dần mất đi ý thức tự chủ, chỉ biết đứng một chỗ quan sát hết thảy, những mong ước bấy lâu trong lòng mình. Ánh mắt không còn vẻ thanh mình mà chỉ còn sự hồi tưởng, luôn ngây ngốc đứng nhìn gia đình bốn người kia sinh hoạt, trưởng thành từng ngày, khóe miệng đôi khi lại bất giác cười.
Khi A Diệt trưởng thành, gia đình hắn đã tổ chức tiệc cưới cho hắn với một nữ tử sống tại ngôi làng dưới chân núi. Nhà hắn lúc này đã là một căn nhà gỗ to lớn, được treo đầy hoa đỏ và những tấm giấy đỏ tươi, pháo hoa nổ ầm ĩ. Phụ mẫu và cả tiểu muội Ngân Dạ ngày hôm đó rất vui vẻ, hạnh phúc, nhìn ngắm hắn dựng vợ.
Tiệc cưới kéo dài từ sáng sớm tới tận đêm tối, khách nhân liên tục cầu chúc: “Sớm sinh quý tử, hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc răng long.”
Trong căn phòng tân hôn còn thơm mùi gỗ mới, chỉ có A Diệt và một người nữa đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường mới toanh, trên đầu người đó còn phủ một tấm lụa đỏ, che đi gương mặt xinh xắn.
A Diệt lúc này trong lòng cực kỳ bồi hồi, chân tay lóng cóng, sau một lúc mới hít hơi thật sâu, đỏ mặt tới gần nữ tử đang ngồi ngay ngắn kia. Tân nương tử của hắn là một người sống tại thôn nhỏ dưới chân núi, hồi nhỏ hắn có gặp qua vài lần, nhưng từ khi lên mười, phải thường xuyên đi làm lụng, không có thời gian xuống núi chơi với đám đồng lứa trong làng nữa.
Từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại nàng, bất quá hắn cũng đã nghe qua chút thông tin từ miệng bà mối. Nữ tử này rất khéo léo, hơn nữa còn chịu khó làm việc, biết chăm lo cho người nhà, vì vậy phụ mẫu A Diệt mới chọn nàng. Nhà hắn dùng một con trâu, hai con heo làm sính lễ ăn hỏi, nửa tháng sau liền tổ chức tiệc cưới, đón nữ tử này về làm dâu.
Đến gần tân nương của mình, hắn hít sâu một hơi lấy thêm phần mạnh dạn, cánh tay vươn ra nắm lấy tấm khăn che mặt của cô dâu. Thân hình nàng ta khẽ run lên, có vẻ như đang lo lắng. A Diệt cố tăng thêm chút dũng khí, giật tấm khăn che mặt xuống.
Xuất hiện trước mắt A Diệt là một gương mặt ưa nhìn, dung nhan coi là được, có chút ngượng ngùng không dám nhìn hắn. A Diệt cười ngây ngốc, trong lòng vô cùng thỏa mãn, tay ném tấm lụa sang một bên, cả người hắn chồm lên, áp đảo thân thể mảnh khảnh của nữ tử trước mặt xuống giường.
Giờ đây, nữ tử kiều diễm này đã là vợ của hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ sinh cho hắn một, hai, thậm chí là một đàn con cái. Rồi vợ chồng hắn sẽ như phụ mẫu bây giờ, từng ngày chăm sóc con cái, ngắm nhìn bọn chúng lớn lên, sau đó lại nhìn chúng dựng vợ gả chồng, cuộc sống như thế là đủ rồi...
Một năm sau đó, tiểu muội của hắn là Ngân Dạ cũng đã trở thành cô dâu. Nàng xinh xắn ngoan hiền, còn cực kỳ thông mình, cầm kỳ thi họa đều am hiểu, nên được một tú tài tại An Thanh trấn nhìn trúng. Lang quân của Ngân Dạ là một thanh niên rất anh tuấn, văn võ song toàn, tú tài của cả An Thanh huyện, hai người quả thực là trai tài gái sắc.
Tiệc cưới được tổ chức phi thường linh đình, khiến phụ mẫu hắn nở mày nở mặt rất nhiều, hai người luôn treo nụ cười trên môi.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, bất giác đã qua thêm sáu, bảy năm. A Diệt lúc này đã 25 tuổi, trông hắn không khác gì hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc, đứng tại giữa sân nhìn gia đình họ trong suốt bao năm qua.
Hôm nay, nhà họ Diệt tổ chức một bữa tiệc gia đình ấm cúng. Bữa tối, chín người có từ hài đồng đến trung niên, quây quần quanh một bàn ăn lớn, vui vẻ dùng bữa cùng nhau.
Chín người này, có phụ mẫu của họ Diệt, hai người đã đến tuổi trung niên, nhưng luôn có nét cười trên mặt, chắc hẳn thời gian dài qua đã sống rất hạnh phúc. Có vợ chồng A Diệt cùng hai đứa con của họ, một nam một nữ, hai đứa trẻ đó vẫn còn là hài đồng ba, bốn tuổi. Còn có vợ chồng Ngân Dạ và một đứa con trai ba tuổi của hai người, ai nấy đều rất vui vẻ.
Hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc đứng nhìn gia đình họ trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên thân thể hơi run rẩy, sau khi đôi mắt mở ra một lần nữa, vẻ thanh minh đã trở lại trong con mắt ấy. Sau hơn chục năm, đây là lần đầu tiên hư ảnh đó di chuyển trở lại, hắn đi tới đứng ngay phía sau lưng A Diệt đang cụm ly rượu với em rể, rồi tức thì nhập vào thân thể hắn!
A Diệt đang định uống lý rượu chợt dừng lại, rồi đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt nổi lên sự khác lạ. Sắc mặt hắn vui vẻ xen lẫn buồn bã, đảo mắt một vòng nhìn ngắm hết thảy mọi người xung quanh, đôi mắt trở nên thê lương rồi rơi lệ.
“Sinh nhi, con làm sao thế?” Mẫu thân hắn thấy vậy, liền quan tâm hỏi.
Ngân Dạ cũng cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: “Ca ca, sao đột nhiên huynh lại khóc?”
“Cha, cha bị đau ở đâu sao?” Một đứa trẻ lung lay cánh tay hắn, giương mắt lên hỏi.
Đôi môi khô khan mấp máy, hắn cố gắng mở miệng lên tiếng: “Cảm ơn tất cả mọi người, những gì diễn ra tại đây, giống y như ước mơ mà ta luôn giấu sâu tận đấy lòng...
...Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi. Cha mẹ đã không còn từ khi ta còn nhỏ rồi... Ngân nhi cũng đã bị đưa đi... ta đã không còn có người thân bên cạnh nữa... ta đã chọn bước lên con đường tu hành, vì vậy... những gì diễn ra tại đây hết thảy không phải sự thật!”
“Con đang nói gì vậy, mới uống vài ly rượu đã nói mớ rồi à?” Cha hắn mỉm cười hỏi trêu.
Hắn nhìn ngắm cha mẹ và tiểu muội, sau đó đưa một cánh tay tới phía Ngân Dạ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, Ngân Dạ sững sờ ngồi im bất động, mặc cho hành động của hắn.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã cho ta mơ một giấc mộng đẹp... Ngân nhi, ta sẽ vững bước trên con đường tu hành... một ngày nào đó, chắc chắn sẽ lại tới đứng trước mặt muội, tiếp tục làm ca ca của muội!”
Nhắm mắt lại, hai hàng lệ vẫn cứ chảy, hắn hít sâu một hơi, tức thì từ sâu trong thân thể bạo phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đánh tan hết thảy cảnh tượng xung quanh!
Thân ảnh hắn vẫn chậm rãi bước đi về phía trước, trong hang động rộng lớn u ám này, đôi chân vững bước không chút trì trệ.
“Cuộc đời ta như một mũi tên đã bắn khỏi dây cung, một khi lao đi nhất định luôn hướng tới mục tiêu, vĩnh viễn sẽ không dừng lại giữa chừng!”
Bình luận facebook