-
Chương 106-110
Chương 106: Khai tàng
“Qua một lượt kiểm tra nạp giới của tất cả mấy tên này, chỉ có duy nhất hai phiến đá này có chút khả nghi mà thôi, số vật phẩm còn lại đều là đồ thiết yếu của tà sĩ.” Vừa nói, gã họ Cao vừa đưa tay lên, chìa ra hai phiến đá nhỏ có màu đỏ nhạt, lấp lánh vài đường vân kim sắc trên bề mặt.
Hai nữ tử trong nhóm vừa đi kiểm tra qua một vòng rìa ngoài khu phế tích về, họ Liễu nghe báo cáo của Cao Minh cùng A Diệt như vậy, cầm lấy một phiến đá lên, trầm ngâm suy nghĩ.
“Màu sắc cùng giao động năng lượng trong phiến đá này, rất giống với kết giới tàn khuyết bên trong phế tích, rất có thể chúng là một phần trong kết giới.” Đội trưởng nói lên suy đoán.
Nữ tử họ Lâm hỏi: “Vậy đám rác rưởi kia bỏ công sức tìm thứ này về để làm gì? Dù sao nó cũng chỉ là một bộ phận nhỏ rơi ra từ tòa kết giới đã hư hại thôi mà.”
Cao Minh suy tư rồi phán đoán: “Rất có thể hai phiến đá này sẽ có tác dụng lớn tại tòa bảo tàng sắp xuất thế, nếu không đám ma tu quỷ đạo này cũng chẳng rảnh hơi ở đây đào bới đâu. Trước hết cứ cất phiến đá đi đã, đợi khi chúng ta tới vùng bảo tàng sắp xuất thế sẽ lấy ra xem thử thì sẽ biết.”
“Cao sư đệ nói nghe rất có cao kiến đấy, ta sẽ tạm thời cất giữ hai phiến đá này. Tiếp theo đây cả bốn người chúng ta nên chia nhau ra, kiểm tra nhanh qua một lượt bên trong khu phế tích, sau đó tập chung lại tại nơi này.” Dứt lời, họ Liễu phân chia phạm vi dò xét của từng người, sau đó cả bốn người bắt đầu hành động.
Hơn một canh giờ sau, bốn thân ảnh lại tập hợp trước cửa lớn dẫn vào khu phế tích, không ai thấy có gì bất thường hay phát hiện thêm một phiến đá kì lạ nữa cả. Bọn họ nghỉ ngơi điều tức chốc lát, sau đó đứng trên lưng Phong Bằng Sí, tiếp tục bay tới vùng địa thành Bình Thiên, nơi tòa bảo tàng Lệ Lập thứ ba sắp xuất thế.
Đêm tối, trăng treo trên cao, bầu trời đầy sao, thân ảnh cự điểu mới bay tới vùng biên giới phía nam tại địa thành Bình Thiên. Phía dưới là một mảnh đồng bằng rộng lớn, lúc này lộ ra vô số đốm sáng, những luồng ánh sáng đó chính là đèn đuốc trong các doanh trại vừa được dựng lên chưa lâu, đã có rất nhiều thế lực đóng quân tại toàn bộ khu vực này rồi.
Nhóm bọn họ đáp xuống trên một ngọn núi cách nơi bình nguyên chừng vài dặm, đàm tọa qua đêm, tới sáng hôm sau bắt đầu hành động, do thám tin tức khắp nơi quanh khu vực này.
A Diệt đi giữa một khu phường thị, khu chợ này được nguyên sĩ của rất nhiều thế lực dựng lên, làm nơi trao đổi đồ vật. Bên ngoài phường thị, là vô số doanh trại lớn nhỏ, từ những thế lực chắp vá rời rạc nhỏ lẻ, đến các thế lực nhất lưu trên đất nước, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Bảo tàng Chân Giải năm xưa rất thần bí, hơn nữa được đám thế gia tại địa thành Mặc Phi đó cố gắng che đậy, nên số người biết về nó ít lại càng ít. Nhưng bảo tàng Lệ Lập này thì khác, nó rất nổi danh tại mấy vùng địa thành quanh đây, tin tức phát tán rất rộng rãi không ai che giấu nổi, nên hiển nhiên lượng nguyên sĩ đổ tới nơi này đông không thể tả.
Thấy A Diệt đi lại khắp nơi, hỏi han tin tức về bảo tàng Lệ Lập, nghe ngóng hết thảy mọi thứ, còn đưa ra một vài vật quý giá để trao đổi, khiến không ít kẻ chú ý tới. Nhưng khi nhìn thấy y phục hắn đang mặc trên người, biết thân phận của hắn là gì, thế lực sau lưng như thế nào, hầu như không có tên nào dám có ý xấu nữa, sợ kéo tới họa diệt môn.
Thăm dò tin tức được nguyên một ngày, A Diệt với đầy tình báo trong đầu, trở về ngọn núi nơi nghỉ ngơi của cả nhóm. Ba người kia cũng mới vừa đi nghe ngóng trở về, vì khu vực các doanh trại dựng lên quá rộng, bốn người họ chia ra đông tây nam bắc, vậy mà nguyên một ngày vẫn chưa ai đi hết nổi khu vực phân công.
Sau khi tổng kết lại tất cả thông tin mà cả bốn người đã thu thập được, Cao Minh đã viết ra một bản báo cáo hoàn chỉnh, cũng xem như tương đối dài. Trong đó phần lớn nói về danh khí của bảo tàng, cùng cấp bậc bảo vật trong đó, phân bố lực lượng của các thế lực tại nơi đây, hành tung của đám tà phái.
Giơ tay thả tấm truyền tin phù bay về hướng tông môn, Liễu Băng Nghi phân phó: “Từ mai các vị hãy hạn chế hành động, cũng không cần phải giao hảo với đệ tử của các thế lực khác làm gì cả. Bảo toàn sức lực tới đỉnh phong, đợi vài ngày nữa khi bảo tàng chính thức khai mở, sẽ là lúc chúng ta hành động.”
“Rõ, thưa sư tỷ.” Cả ba người đều ôm quyền, đồng thanh. Từ đó, mỗi người họ đều ngồi xếp bằng tu luyện tại một nơi nào đó trên ngọn núi này, đợi ngày tòa bảo tàng Lệ Lập to lớn kia chính thức mở ra.
Một hang động nhỏ, xung quanh có vô số trận kỳ, còn có các luồng thần niệm mộc thuộc tính bám trên những cây cối gần đó, độ cảnh giác cùng phòng ngự cực cao. Bên trong hang động, A Diệt với cảm giác an toàn thân thuộc, ngủ say như chết, có đống pháp trận phòng ngự bên ngoài, hắn có thể an tâm về cái mạng nhỏ mà làm một giấc thật sâu.
Không phải ai trong nhóm cũng được tĩnh tâm như A Diệt cả, đội trưởng của bọn họ, Liễu Băng Nghi lúc này đang phải tiếp rất nhiều lão đại của các thế lực lớn tới chào hỏi. Một phần vì nàng là người cầm đầu của nhóm đệ tử Tọa Sơn tông này, còn phần lớn những tên đó đến vì muốn giao hảo cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh lãnh của nàng ta.
Bảo tàng lần này nghe nói có tác dụng lớn nhất với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, nhất là những kẻ cao giai tại cảnh giới này, vì vậy có rất ít tiền bối Hiển Hóa cảnh tới nơi đây. Thủ lĩnh của các thế lực đa số đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, mà tại những thế lực lớn, thì người có tu vi như vậy vẫn còn trẻ, chỉ từ 40 tuổi đổ lại.
Với độ tuổi này, làm gì có nam nhân nào thoát khỏi sắc đẹp của khỏa minh châu họ Liễu kia, dẫn tới cảnh tượng mấy trăm kẻ cầm đầu của các nhóm thế lực, tới ngọn núi này muốn bái phòng nàng ta. Bất giác, nhóm bốn người này đã kiếm được rất nhiều đồng minh trong chuyến tầm bảo sắp tới, tất cả đều nhờ vào nhan sắc cùng tài năng của vị đội trưởng.
.......
Vào một buổi sáng, mặt đất trên toàn bộ vùng bình nguyên này bỗng nhiên rung chấn dữ dội, ai nấy đều phát hoảng mà nhìn tới phía tòa núi màu đỏ sẫm tại trung tâm. Cả ngọn núi to lớn đó rung chấn một hồi dài mới ngừng lại, sau đó vòng quang tráo huyết sắc bên ngoài biến mất, bảo tàng Lệ Lập chính thức mở ra, chào đón một hồi gió tanh mưa máu!
“Ầm!” Vô số nguyên sĩ như bầy kiến vỡ tổ, đổ xô phóng tới những lối vào tại chân ngọn núi huyết mang này, nhất là đám tán tu, sắc mặt trở nên điên dại mà chen chúc, muốn vào được bên trong trước.
Từ xa chứng kiến cái cảnh tượng này, nhóm đệ tử Tọa Sơn tông đều bồi hồi cùng hưng phấn, nhưng bọn họ chưa hành động vội. Vào sớm cùng lắm cũng chỉ chiếm được chút đồ tốt để tại ngay rìa ngoài mà thôi, thứ tốt thực sự sẽ ở những nơi trong cùng, mà vào trước sẽ có khả năng gặp phải hiểm nguy khó dò, những người có đầu óc thường không hề vội vàng.
Vài tuần trà sau, bốn người nhóm A Diệt mới ngự khí bay tới lối vào tòa bảo tàng này, xung quanh họ cũng có không ít nhóm người, lúc này mới hành động. Tất cả những nhóm người vào sau này đều có một điểm chung, chính là đều thuộc các thế lực lớn, có danh tiếng cao trên toàn Quốc.
Rất nhiều đội trưởng của các nhóm người khác, hướng ánh mắt đến thân ảnh tuyệt diễm phía này, ai nấy đều mỉm cười gật đầu với thiếu nữ họ Liễu. Trước đó bọn họ đã có hiệp ước, nếu đoàn người Liễu Băng Nghi gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ phái người đến giúp đỡ, đa phần là muốn họ Liễu nợ một khoản nhân tình.
Vào tới bên trong tòa bảo tàng, những nhóm người bắt đầu chia ra, phi hành tới nhiều hướng khác nhau. Tuy nói rằng bọn họ đã kết minh, nhưng cũng không thể đi tầm bảo cùng nhau được, bảo vật có hạn mà lòng ham vô hạn. Hai nhóm người khác thế lực mà đi chung, khi phân chia chiến lợi phẩm chắc chắn sẽ không tránh khỏi xung đột.
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông bay thẳng một mạch tới những khu vực bên trong của bảo tàng, mục tiêu của bọn họ là những thứ có giá trị cao nhất tại nơi đây. Bọn họ chính là đệ tử nội môn của một tông phái đỉnh tiêm, những bảo vật thông thường sao có thể lọt vào pháp nhãn được cơ chứ.
Bên trong khu bảo tàng này, có màu chủ đạo là đỏ, đỏ đậm, đỏ nhạt và cả đỏ tươi như máu. Ánh sáng phát ra từ những khối quang thạch cũng mang màu đỏ nhạt, không hổ là nơi được Lệ Lập xây dựng nên, một kẻ cả cuộc đời chỉ để gϊếŧ người cướp của.
Ngay khi nhóm bọn họ bay đến một khu vực trông như vườn thuốc, phát hiện rất nhiều thảo dược cùng linh dược quý hiếm phía dưới, không một động tác thừa, bốn người ăn ý chia ra hành động.
Liễu Băng Nghi tọa chấn tại lối vào chính của nơi này, thả vô số băng điệp ra để bọn chúng bay đi dò xét, đồng thời thần niệm cường đại của nàng phát tán ra khắp mọi nơi. Diệt Chúng Sinh vung tay phóng ra vô số trận kỳ, cắm tại khắp nơi trên các vách tường, tạo ra những lớp quang tráo phòng ngự, cùng bẫy dập, bao bọc dược viên bên trong, đề phòng khắp mọi hướng.
Nữ tử Lâm Liên thi pháp, điều động địa mạch, dồn toàn bộ linh thảo lại, cùng với các địa tài khác, sau đó nhổ toàn bộ lên bằng cách ít gây ra tổn hại nhất có thể. Cao Minh bắn ra vô số phù lục, phân loại cẩn thận từng gốc dược liệu, sau đó thu vào trong những chiếc nạp giới có khả năng dưỡng mộc. Một tổ hợp ăn ý, hành động thu bảo không một vết xước.
Chương 107: Thị uy
Tại một thạch thất rộng lớn trong bảo tàng Lệ Lập, có hơn chục người đang loạn chiến, muốn chiếm đoạt bảo vật trong thạch thất này. Phần lớn những người này đều là tán tu, thực lực thuộc đê giai Luyện Nguyên cảnh.
Sau một hồi chiến đấu, đám ba gã trung niên đã diệt sát được toàn bộ những kẻ khác, tuy trên người không ít vết thương nhưng vẫn vô cùng vui vẻ mà cười tươi. Một gã thu lấy món bảo vật bắt mắt nhất trong nơi này, một cái gương phát ra quang mang, trông vô cùng bất phàm, vừa cầm đến tay, cả ba người đã tò mò cùng nhau chăm chú quan sát.
Đúng lúc này có một lực hút mạnh mẽ kéo lấy cái gương khỏi tay gã trung niên kia, bọn chúng giật mình cả kinh, sau đó giận dữ mà cùng nhìn lên hướng chiếc gương bay đi. Chỉ thấy bảo vật này bay vào trong tay một tên thanh niên có gương mặt bình thường, thân mặc bộ y phục khá bắt mắt, trông không giống một nguyên sĩ bình thường.
“Cút.” A Diệt trừng mắt, miệng quát lên với ba gã trung niên phía dưới, đồng thời không hề che đậy tu vi mà phóng thích ra khí tức thực sự của bản thân.
“Luyện Nguyên cảnh tầng 7!” Cả ba gã kia thất thanh kêu lên, từ sắc mặt giận dữ chuyển thành hoảng sợ, sau đó vội vàng xoay người chạy thục mạng ra khỏi nơi này.
Ba gã kia đều chỉ có tu vi tầng 5, còn đang bị thương không nhẹ, chưa kể trông họ Diệt trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy chắc chắn thuộc thế lực lớn, cho chúng thêm mười lá gan cũng chưa chắc dám động thủ.
"Mấy canh giờ qua, cũng coi như kiếm được không tệ.” A Diệt tung tung chiếc gương trong tay, lẩm bẩm một câu sau đó thu sạch vật phẩm có giá trị trong thạch thất này, rồi nhanh chóng phi hành tới những nơi khác. Giờ đây hắn đã có đủ thực lực cùng thân phận, để có thể đường đường chính chính đoạt bảo trong bảo tàng, không còn như năm xưa nữa.
Trước đó, nhóm bốn đệ tử Tọa Sơn tông như một cự đầu đích thực, đánh gϊếŧ, cướp đoạt bảo vật khắp nơi, thế như chẻ tre không một nhóm người nào có thể chống lại nổi. Nhưng bảo vật có hạn, những khu vực rộng lớn có nhiều vật tốt đã ít lại càng ít, bọn họ tập chung cùng nhau như vậy có chút thừa chiến lực, nên đã quyết định tách ra, tự mình hành động.
Vài canh giờ được hoạt động một mình, A Diệt như một đầu báo đen, di chuyển cực nhanh mà quỷ dị, luôn ám toán rồi đoạt bảo những nhóm người khác. Gặp những kẻ yếu hơn, hắn sẽ trực tiếp ra mặt cướp lấy chiến lợi phẩm rồi đuổi họ đi, nếu chúng muốn chống lại thì hắn mới ra tay diệt sát, dù sao hắn cũng không muốn gϊếŧ quá nhiều người.
Lúc này hắn đã có mặt trong một căn mật thất trông như tàng thư các, kiểm tra xem có cuốn sách nào có giá trị cao không, hắn sẽ thu lấy. Vừa lúc có một nhóm ba người đi tới, gã cầm đầu có tu vi tầng 7, hai người khác mới chỉ tầng 6, trông có vẻ như là người của thế lực tầm trung nào đó.
Vừa trông thấy A Diệt chỉ có một mình, tên cầm đầu đám người ánh mắt lóe lên, không giấu nổi sự tham lam cùng một tia sát khí, nhưng khi thấy y phục trên thân hắn thì rất nhanh đã thu liễm lại. Gã cùng với hai đồng bạn tiến vào trong thạch thất, mỉm cười chắp tay nói: “Thì ra nơi này đã có nguyên hữu của Tọa Sơn tông đến trước một bước, các hạ thật là nhanh mà.”
A Diệt liếc mắt nhìn gã ta, tay vẫn không ngừng thu lấy từng cuốn sách để kiểm tra, không chút cố kị gì. Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu biết nơi này đã có người tới trước rồi, sao mấy người còn chưa đi chỗ khác? Chậm là lát nữa không còn gì cho các vị lấy đâu đó.”
“Tại hạ thấy trong đây có rất nhiều điển tịch, mà một mình các hạ thì không thể kiểm hết trong thời gian ngắn được. Chi bằng các hạ mở một chút lòng tốt, chia đôi số điển tịch trong thạch thất này, các hạ thấy như thế nào?” Gã cầm đầu của nhóm người kia mỉm cười đề nghị.
A Diệt vẫn không ngừng vung vẩy hai tay, thu lấy những cuốn sách chất lượng, vứt bỏ đi những cuốn vô dụng, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, cùng lắm cũng chỉ nửa bữa cơm sau, ta sẽ kiểm tra xong toàn bộ số điển tịch này thôi, không phiền các hạ quan tâm. Hơn nữa, nơi này ta đã đến trước không ít lâu, sao phải nhường lại phân nửa cho các hạ?”
Nghe vậy cả ba tên kia đều nổi lên cơn giận, sát khí lành lạnh, gã cầm đầu vẫn cố mỉm cười, nói: “Tuy các hạ là đệ tử của Tọa Sơn tông đại danh đỉnh đỉnh, nhưng bên trong bảo tàng này mọi thứ đều dựa trên thực lực mà định đoạt. Hiện tại, các hạ chỉ có một thân một mình tại nơi này, mà lại muốn chiếm nhiều vật giá trị như vậy, sẽ khiến bản thân gặp phải nguy hiểm đấy!”
“Ồ, ngươi đang uy hϊếp ta sao?” Ánh mắt A Diệt trầm xuống, nhìn thẳng tới đối phương mà hỏi.
“Không tính là uy hϊếp, chỉ là đang nhắc nhở các hạ hiểu rõ tình hình thực tế của bản thân lúc này mà thôi.” Nhàn nhạt đáp lời, gã ta cười lạnh không còn vẻ cố kị thân phận của kẻ trước mặt nữa.
A Diệt lắc lắc đầu, hai tay vẫn không ngừng làm việc kiểm tra các quyển trục, lên tiếng: “Ta sẽ không nhường lại bất kì một cuốn điển tịch có giá trị nào đâu, hơn nữa với chút thực lực của ba người các ngươi thì còn không đáng để ta cho vào mắt. Nếu đã nổi lên sát ý với ta rồi cũng không nên rời đi nữa, tất cả nằm lại nơi này đi!”
“Haha, thật ngông cuồng, không ngờ mấy tên đệ tử trong tông phái đỉnh tiêm đều có bộ dáng cao cao tại thượng như vậy đó. Để hôm nay Linh Chiến ta xem thử, đệ tử nội môn Tọa Sơn tông có bao nhiêu bản lĩnh!”
Vừa dứt lời, gã cầm đầu đã cấp tốc lao vụt lên, quanh thân có ba thanh phi kiếm xuất hiện, đồng loạt công kích tới phía A Diệt. Hai tên phía sau cũng không hề chậm trễ, tuy không dám lao lên đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng vẫn đứng tại hai bên cách đó không xa, tế ra bảo cụ rồi chỉ huy chúng cùng lão đại công kích đối phương.
Một tay của A Diệt bắt pháp quyết, tức thì vô số trận kỳ hiện lên khắp nơi trong căn thạch thất này, đồng loạt phát quang mang. Nhiều mũi tiễn được ngưng tụ thành hình, bắn loạn trong thạch thất, mỗi một mũi tên đều có uy lực cực mạnh. Đồng thời, một tay hắn thả ra hai thanh phi kiếm của bản thân, chỉ huy chúng ám toán ba kẻ kia.
Ba gã kia còn chưa kịp tấn công tới cận thân A Diệt, đã bị vô số mũi tiễn công kích bất ngờ. Mọi thủ đoạn phòng ngự đều đem hết ra, nguyên phù, nguyên thuật, bảo vật hộ mạng, đều được thúc dục. Nhưng tiễn trận này quá dày đặc, uy lực cũng không hề nhỏ, chả mấy chốc, hai tên có tu vi tầng 6 bắt đầu hấp hối.
Hai đạo lục lam quang lóe lên, diệt sát tức thì hai tên yếu nhược kia, còn gã cầm đầu vẫn đang kiệt lực thúc dục tấm thuẫn chống đỡ, nhưng trên thân đã chi chít vết thương. Lúc này, họ Linh mới tỉnh ngộ, biết bản thân vì lòng tham mà đá phải thiết bản rồi, đệ tử nội môn của thế lực đỉnh tiêm, làm sao gã có thể so sánh chứ.
“Nguyên huynh, nguyên huynh xin hãy tha mạng cho tiểu đệ, tiểu đệ hứa sẽ dâng toàn bộ chiến lợi phẩm đã kiếm được cho huynh!” Gã ta hoảng sợ kêu gào lên, muốn xin một đường sinh cơ.
Nghe vậy, họ Diệt cười lạnh đáp lời: “Gϊếŧ ngươi chẳng phải ta cũng sẽ lấy được toàn bộ chiến lợi phẩm trên người ngươi sao? Hơn nữa trước nay một khi có ai dám chọc tới ta, thì ta chưa bao giờ nương tay cả! Chỉ là mấy tên gà đất chó sảnh mà thôi, cứ nghĩ tới trước mặt ta sủa mấy câu, là sẽ được ta chia cho phân nửa điển tịch tại nơi đây à? Đúng là nực cười.”
“Xoẹt!” Cái đầu rơi xuống lăn như trái bóng, hai thanh phi kiếm móc lấy ba chiếc nạp giới trên ba cỗ thi thể, sau đó trở về bên A Diệt. Hắn thu lại tất cả, sau đó nhanh chóng kiểm lấy toàn bộ số điển tịch còn lại, vài tuần trà sau, thân ảnh hắn đã biến mất tại nơi này.
Cứ thế, hắn như một con thú săn mồi, gặt lấy thủ cấp của các nguyên sĩ cả gan khác, kiếm được rất nhiều thu hoạch. Đến trưa, nhận được phù truyền tin yêu cầu tập hợp của đội trưởng, hắn mới theo bản đồ mà đi vào sâu bên trong bảo tàng, cùng với hai người khác, tiến về điểm mà họ Liễu đã chỉ định.
Thời gian một bữa cơm sau, nhóm bốn người bọn họ đã có mặt trước một tòa tháp rộng lớn màu máu, có vẻ như bên trong nơi đó chứa rất nhiều bảo vật không tầm thường. Hiện tại tòa tháp còn đang có quang tráo bảo hộ, nhưng cũng sắp mở ra rồi, xung quanh tòa tháp có vô số thân ảnh đứng đợi, nhóm nào cũng đều là đệ tử trong các thế lực lớn.
Lúc này, khi bốn người bọn A Diệt đang ngự khí chờ đợi trên không trung, thì có một nhóm ba người khác bay đến gần, hai nam một nữ, đứng trên những thanh phi kiếm cực kì bắt mắt. Phát hiện ba người kia đang tiếp cận, nhóm người Tọa Sơn tông cũng không hề buông lỏng cảnh giác, vì nhìn y phục của nhóm người kia thì đã biết họ thuộc thế lực nào.
Họ Diệt nhìn ngắm bạch y sa hoa, thêu đường nét các thanh phi kiếm tinh sảo, tạo nên nét đẹp sắc bén, không khỏi trầm trồ. “Ba kẻ đang tiếp cận kia, chính là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm các, một trong tam đại phái!”
Chương 108: Tranh bảo
Nhóm ba người đang ngự khí bay tới, dẫn đầu là một tên thanh niên nho nhã lễ độ, bộ dáng tiêu sái thong dong, khuôn mặt có phần tuấn mỹ, nước da trắng nõn, treo nụ cười mỉm trên môi. Gã nam tử phía sau lại trái ngược, thân hình vạn vỡ cường tráng, nước da nâu, khuôn mặt không mấy bắt mắt, bộ dáng có vẻ thô lỗ, bộ bạch y trên thân không hợp với gã chút nào.
Nữ tử duy nhất trong đoàn người đó xinh đẹp quyến rũ, da thịt trắng hồng, thân hình mềm mại mảnh khảnh, hai cánh tay khoanh trước ngực nâng bộ núi đôi càng thêm bắt mắt, dáng người yểu điệu đứng trên thanh phi kiếm càng tôn lên nét đẹp phong tình của nàng ta.
Cả ba người kia nhìn vào bề ngoài chỉ chừng đôi mươi, nhưng tuổi tác thực tế chắc cũng cùng Cao Minh hay A Diệt không sai biệt lắm. Tên nam tử nho nhã dẫn đầu có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, hai người phía sau cũng đã đạt tới tầng 8.
Ngay khi vừa tới gần, nam tử nho nhã đã mỉm cười tươi tắn, chắp tay ôm quyền với nhóm bọn họ, lên tiếng: “Hân hạnh được gặp mặt các vị nguyên hữu Tọa Sơn tông, tại hạ La Trọng Vị, đệ tử hạch tâm Thiên Kiếm các, là người dẫn đầu trong nhóm lần này tham gia góp vui tại bảo tàng Lệ Lập, mong được làm quen với các vị.”
Hai người phía sau cũng mỉm cười chào hỏi, nữ tử quyến rũ nói: “Thϊếp thân là Mai Tố Viện, hân hạnh gặp các vị.”
“Haha, ta là Chương Hổ, rất thích đấu vật, các vị nguyên hữu nếu muốn vật lộn một phen hãy cứ đến tìm ta.” Gã đại hán làm ra bộ dáng rất hào sảng, cười lớn nói.
Hai đồng bạn liền quay đầu lại liếc nhìn gã ta, ánh mắt cảnh cáo thấy rõ, khiến gã đang cười chợt tắt ngúm. Họ La liền cười giải thích: “Chư vị thông cảm, tên đầu đất đó trước giờ vẫn vậy, hắn chỉ đang nói lên sở thích cá nhân thôi, thực sự không có ý gì đâu, mọi người đừng để ý.”
“Đúng... đúng đó, ta hoàn toàn không có ý xấu gì đâu, lão đại nói rất phải.” Gã đại hán họ Chương cũng giải thích, đồng thời khen đội trưởng của gã một câu, cùng với đó là một cái vỗ mạnh vào lưng hắn ta, khiến hắn mặt nhăn mày nhó.
Sắc mặt Trọng Vị lộ ra chút khó coi, có vẻ như cú vỗ vừa rồi từ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn kia khiến hắn đau không nhẹ, một cánh tay giấu lại ra sau rồi đưa lên xoa xoa cái lưng đang tê dại. Thanh niên tuấn mỹ nghĩ thầm: “Sao trước mặt người ngoài mà tên khốn này lại vỗ ta đau như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn ta xấu hổ mà chết, để hắn chiếm vị trí đội trưởng sao?”
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông không hiểu những gì đang diễn ra trước mặt, sao tông phái bọn họ có thể chọn ra ba kẻ khác hoàn toàn nhau mà làm thành một tổ hợp được như vậy, nhìn qua đã biết cái đội này hoạt động chẳng dễ dàng gì rồi.
Nhưng bọn họ cũng không hề lãnh đạm, từng người đều giới thiệu tên họ của mình cho đối phương, bầu không khí giữa hai nhóm có vẻ như khá hòa hợp. Tọa Sơn tông và Thiến Kiếm các đều là thế lực đỉnh tiêm, hai trong tam đại phái, trước giờ cũng chưa từng có mâu thuẫn gì với nhau, nên cũng coi như hai bên tương đối hòa hợp.
Bảy người bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn, ngự khí cạnh nhau chờ đợi tòa tháp mở ra, bọn họ đã nhất trí liên thủ khi tiến vào đoạt bảo bên trong tòa tháp lớn trước mặt. Tuy có danh khí của tông phái chấn nhϊếp, nhưng trong hoàn cảnh có nhiều bảo vật hấp dẫn, vẫn có rất nhiều kẻ tài cao gan lớn, không ngần ngại mà hạ thủ với bọn họ.
Mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng A Diệt cảm thấy ba tên đệ tử Thiên Kiếm các này có thể kết giao, không phải loại dễ dàng đâm sau lưng người khác. Mà hai tên nam nhân cũng khá cứng, không hề mê mẩn hay thất thố trước dung nhan của thiếu nữ họ Liễu, tuy có chút kinh diễm khi mới nhìn thấy nàng ta, nhưng lúc này đã trở lại bình thường, không bị điên như phần lớn nam tử khác.
Điều này có lẽ cũng một phần nhờ có nữ tử họ Mai trong đội, nhìn ngắm một người xinh đẹp như vậy suốt chặng đường dài, nên họ đã mẫn cảm với sắc đẹp, dù sao Tố Viện đó dung nhan cũng không thua kém Băng Nghi là bao. Mà nữ tử đó tuy bề ngoài cười nói, có vẻ khá dễ bắt chuyện, nhưng thực chất cũng là một người cao ngạo, khó gần.
Chờ đợi gần nén nhang sau, khi đã có thêm rất nhiều nhóm người kéo tới nơi này, thì vòng quang tráo phòng hộ bên ngoài tòa tháp mới bắt đầu nổi lên dị động. Trông thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều hưng phấn không thôi, lên sẵn tinh thần, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
“Haha sắp được chiến đấu hết mình rồi, ta hưng phấn quá lão đại ơi.” Chương Hổ đang gặm nhấm đống thịt ma thú sấy khô trong tay, thấy tòa tháp sắp mở ra liền vui vẻ hẳn lên, vừa nói vừa vung bàn tay dính đầy dầu mỡ, hướng thẳng lưng tên đội trưởng mà vỗ tới.
Họ La đã đề phòng từ trước, ngay khi cánh tay to lớn sắp vỗ tới, hắn liền xoay người tránh né, sau đó tung một cước đá bay gã ta rơi xuống bên dưới, mở miệng quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi, tay bẩn như vậy mà định lau lên áo ta cơ à? Có phải ngươi muốn làm ta bị bẩn chết, để ngươi chiếm vị trí đội trưởng phải không?”
“Ta đâu dám có ý đó, oan quá lão đại!” Gã đại hán uể oải nằm thẳng cẳng dưới mặt đất, bộ dáng buồn bã. Nữ tử họ Mai thấy vậy chỉ khẽ cười, không khuyên giải gì cả, có vẻ như chuyện thế này đã diễn ra không ít lần. Đám người Tọa Sơn tông cũng buồn để ý tới mấy trò trẻ con này, lúc này hai mắt họ đều đổ dồn tới vòng quang tráo đang lung lay.
“Tòa huyết tháp này là một trong những nơi chứa nhiều vật có giá trị cao nhất, trên toàn bộ vùng bảo tàng này, lát nữa tiến vào bên trong, mọi người hãy toàn lực tranh đoạt bảo vật, không cần cố kị bất cứ điều gì cả.” Thiếu nữ họ Liễu thấp giọng nhắc nhở ba người trong nhóm, bọn họ nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
Ngay khi vòng quang tráo biến mất, lối vào bên trong tòa tháp hiển lộ ra trước ngoại giới, vô số nguyên sĩ tại nơi đây đồng loạt hành động. Nhóm A Diệt không ngoại lệ, Phi La Sơn dưới chân cả bốn người đều bắn đi với tốc độ cao nhất, phóng vụt vào bên trong tòa huyết tháp này, một hồi chém gϊếŧ bắt đầu diễn ra.
Mấy trăm nguyên sĩ, đủ mọi loại tu vi, đa dạng thế lực, không hề ý kị gì thân phận của bất cứ kẻ nào trước mắt, tất cả đều thẳng tay tranh đoạt. Đáng chú ý nhất vẫn là những kẻ cầm đầu của các nhóm người, vì những người đó đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9 tới đỉnh phong, thần thông tung ra đều có uy lực đáng sợ.
Tại một vùng trận chiến, hàn khí lạnh thấu xương phát tán khắp nơi, vô số kẻ bị hóa thành khối băng điêu, rồi bị đánh vỡ tan cả thân thể. Những cọc băng sắc nhọn từ dưới lòng đất trồi lên, khiến không ít kẻ tu vi cao cường ăn phải trái đắng. Ngay cả những tên có tu vi đỉnh phong tại đây, cũng đã ngã xuống không ít dưới thanh trường kích của thiếu nữ xinh xắn mà lạnh lùng kia.
Tại một phía khác khá xa, thanh niên tuấn mỹ họ La như một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, xung quanh có hàng trăm phi kiếm bay loạn xạ, đi đến nơi đâu thi thể rơi xuống nhuốm đỏ mặt đất tại nơi đó. Nhưng nho nhã nam tử bên trong vẫn thân bộ bạch y sạch sẽ, bộ dáng thong dong bước đi chậm rãi, phất tay thu lấy nạp giới của những kẻ khác.
Tại một hướng khác, có vài kẻ khoác áo bào đen trên thân, chùm kín cả khuôn mặt, tên cầm đầu trong đám người đó tu vi cũng hết sức kinh người. Cầm trong tay thanh đoản kiếm, di chuyển quỷ dị, gặt lấy thủ cấp của kẻ khác không ngừng, như một vị thần chết thực sự.
Ba người kia, chính là ba kẻ nổi trội nhất tại trận loạn chiến đoạt bảo bên trong tòa huyết tháp này. Một nữ tử tuyệt diễm, thần sắc lạnh tanh, thần thông hàn băng tiêu diệt hết thảy mọi thứ. Một nam tử nho nhã, nhưng phi kiếm quanh thân như sát tinh, chia năm xẻ bảy thân thể của kẻ khác. Cuối cùng là một gã thần bí che kín toàn thân, mỗi kiếm vung lên đều có một cái đầu rơi xuống!
A Diệt tay bắt pháp quyết, sau đó chỉ thẳng ngón tay tới hướng một nhóm người, tức thì vô số trận kỳ quanh người hắn phát quang, bắn ra vô số luồng sáng công kích mấy người kia. Cùng lúc đó, Cao Minh từ trên cao thả xuống mấy tấm phù, hóa thành nhiều khối cự thạch mấy vạn cân, đè bẹp đám người này.
Gần nơi đó, nữ tử Mai Tố Viện với trường mây dài trong tay, múa may một hồi liền cuốn được vài tên lại với nhau. Chương Hổ gầm lớn, thân hình vạn vỡ cường tráng như đầu trâu rừng, xông thẳng tới huých mạnh lên thân thể mấy gã kia, khiến tên nào tên nấy đều phun ra máu tươi lẫn lục phủ ngũ tạng, chết bất đắc kỳ tử.
Nữ tử Lâm Liên trốn dưới lòng đất, ngay khi phát hiện có thêm kẻ địch tiếp cận nơi đồng bạn đang chiến đấu, liền thông báo cho bọn họ. Đồng thời cô cũng liên tục thi triển địa trận văn, khiến mặt nền biến động không ngừng, nhiều bảo vật không ai để ý bị hút xuống lòng đất lúc nào không hay.
Diệt Chúng Sinh với chiến đao sắc bén trong tay, vừa giao thủ hơn mười chiêu, rồi thành công chém bay đầu một kẻ có tu vi tương đương, chính thức quét sạch khu vực nhỏ này. Phất tay thu lấy toàn bộ vật phẩm trên các kệ đá, hắn vui mừng không thôi vì trong đó có rất nhiều đồ tốt, tuy phải chia đều cho năm người nhưng mỗi người vẫn sẽ được không ít.
Sau đó, hắn cùng đồng bạn nhìn đến một chiến trường khác, nơi đó có những cái kệ treo tường, có đầy bảo cụ đặt phía trên, thậm chí có cả bảo cụ cấp Huyền giai! Không chút chần chừ, mấy thân ảnh chợt động, tiến công như vũ bão tới vùng chiến trường đó, tham gia chém gϊếŧ đoạt bảo.
Chương 109: Tam chân bảo
Trong tòa huyết tháp rộng lớn, là chiến trường của hàng trăm nguyên sĩ, giao tranh đang diễn ra hết sức kịch liệt, tại nơi đây, mạng người như cỏ rác, ngay cả tu hành giả thần thông cao cường cũng không tránh khỏi cái chết.
Ba kẻ nổi trội nhất vẫn đang không ngừng đi đến từng khu vực đoạt bảo, đã không đếm nổi số người ngã xuống dưới sức mạnh của họ rồi. Như thế kiềng ba chân, tại ba góc rộng nhất trong tháp, ba sát tinh thể hiện sức mạnh cùng thần thông của mình khiến người khác phải khϊếp sợ. Bọn họ dần tiến gần lại đối phương hơn, phạm vi đang dần được rút ngắn lại.
Thời điểm đó, tại các khu vực nhỏ khác cũng diễn ra những trận chiến không kém là bao, những chiếc nạp giới chứa bảo vật liên tục phải đổi chủ. Nhóm năm người gồm Diệt Chúng Sinh, Cao Minh, Lâm Liên, Chương Hổ và Mai Tố Viện, thế như vũ bão càn quét khắp nơi, trừ ba kẻ lợi hại nhất trong tháp ra, thì nhóm bọn họ chính là tổ đội mạnh nhất.
Ngay vừa rồi, A Diệt cùng gã đại hán vạn vỡ Chương Hổ, thành công diệt sát một kẻ có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, chiếm đoạt toàn bộ bảo vật tại một khu vực nhỏ nữa. Ba người khác cũng không hề kém cạnh, huyết tẩy nguyên một tiểu đội chừng mười người, chiếm được rất nhiều đồ tốt.
Tuy cả năm người đã thấm mệt, nhưng những nhóm người khác cũng đều như vậy, hiện giờ trong nơi này không còn quá 50 người, những kẻ còn sống sót đều là hạc giữa bầy gà, kĩ năng chiến đấu cùng thần thông đều rất lợi hại. Nhất thời, giao tranh dịu xuống chút, những bảo vật trong tháp cơ hồ đã được vơ vét sạch, chỉ còn vài thứ tại trung tâm tháp mà thôi.
“Hiện tại muốn kiếm thêm bảo vật, chỉ còn cách đánh gϊếŧ những nhóm người khác, đoạt lấy nạp giới của chúng mà thôi. Trừ bỏ bệ đá tại khu vực trung tâm còn đang được cuồng sáng bảo hộ, mọi bảo vật khác đều đã bị thu lấy sạch.” Cao Minh trầm giọng lên tiếng, ý muốn hỏi mấy người còn lại xem có nên tấn công những nhóm người khác hay không.
Bọn họ nhìn tới phía Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị nơi xa, hai người đó cũng giống như một tên thần bí còn lại, vẫn đang kịch liệt sát phạt những kẻ khác, thu lấy nạp giới của họ. Nữ tử họ Mai nói: “Hiện tại hai vị đội trưởng chưa cần chúng ta hỗ trợ, tốt nhất nên tranh thủ kiếm thêm chút thu hoạch, hãy nhắm tới mấy tên gia hỏa có nguyên lực âm tà kìa.”
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ tay, rõ ràng là mấy tên khoác áo choàng che kín người, thủ hạ của một trong những kẻ mạnh nhất nơi này. Lúc này mấy tên đó đang chia ra, cùng một vài nhóm người đồng minh khác, tấn công các nhóm nhỏ lẻ, cướp đoạt chiến lợi phẩm của họ.
“Nguyên lực của đám đó âm tà như vậy, không phải ma tu thì cũng là mấy kẻ dùng thủ đoạn hại người để gia tăng thực lực, đều không phải loại tốt lành gì, chúng ta hãy cùng nhau ra tay diệt sạch đám khốn đó đi!” Vạn vỡ Chương Hổ tức giận lên tiếng, bộ dáng như thể rất có thù oán với những nguyên sĩ dùng lực lượng âm tà.
Họ Mai hướng ánh mắt sắc bén tới phía một nhóm người âm tà cách chỗ họ không xa, nhẹ nhàng nói với nhóm người Tọa Sơn tông: “Lúc nãy một tên trong nhóm đó có thu được một kiện bảo cụ Huyền giai, mang thuộc tính rất hợp với công pháp của thϊếp thân, hi vọng ba vị nguyên hữu có thể ra tay tương trợ, xong việc, thϊếp thân sẽ dùng những bảo vật khác để bồi lễ.”
“Mai nguyên hữu nói quá lời rồi, chúng ta từ đầu đã chung một con thuyền, giờ cùng nhau tiêu diệt nhóm người đó, các hạ cứ lấy vật yêu thích, số còn lại để chúng ta chia nhau là được.” Cao Minh mỉm cười đáp, làm ra bộ dáng bậc quân tử. Nữ tử họ Lâm cũng mỉm cười gật đầu, còn A Diệt tuy có chút không muốn mạo hiểm nhưng cũng gật nhẹ đầu, theo số đông thôi.
Không chỉ nhóm bọn họ có ý định công kích những đám người khác để đoạt bảo, mà rất nhiều kẻ đã hành động như vậy. Những trận chiến lại nổ ra không ngừng, lần này độ hung hiểm cao hơn nhiều, vì những nguyên sĩ sống sót đến hiện tại đều là những kẻ cao cường nhất.
Nhóm năm người A Diệt đã xông tới tấn công đám người mà họ nhắm tới kia, hai bên nhất thời nổi lên tranh đấu kịch liệt. Đám đó có hai tên chùm áo choàng đen, tu vi cao cường, cùng với sáu kẻ khác thuộc một thế lực nào đó, ai nấy đều sở hữu nguyên lực khá quỷ dị, âm tà bất thường, nhất là hai tên che kín mặt kia.
Nữ tử xinh đẹp họ Mai là người khởi xướng đồng bạn đánh đám này, nên tất nhiên cô ta phải ra sức lớn nhất. Chỉ thấy lúc này trường mây trong tay cô quất lên không ngừng, tạo ra vô số hư ảnh phi kiếm, bắn tới phía kẻ địch, trông uy lực không phải dạng vừa.
Chương Hổ cũng không giữ lại chút sức lực, tính hắn trước nay hào sảng, thấy sư muội cùng tông phái đã quyết như vậy, hắn sẽ hết lòng trợ giúp. Mỗi bên tay gã cầm một thanh cự kiếm, xoay vòng liên tục, tạo thành một lốc xoáy lưỡi kiếm cực kì nguy hiểm, lao vào giữa đội hình bên phe địch!
Nhóm ba người Tọa Sơn tông chỉ đứng từ ngoài hỗ trợ, nữ tử họ Lâm tiếp tục thể hiện năng lực địa văn sư của mình, không ngừng thay đổi mặt bằng, tạo ra những bẫy dập dưới mặt đất, khiến nhiều kẻ trúng chiêu mà cay cú không thôi. Họ Cao thì nhiệt tình hơn, hai tay liên tục bắn ra vô số phù lục, đủ mọi loại chức năng, gây khó dễ cho đám người đối phương.
Họ Diệt đứng ngoài chỉ huy hai thanh phi kiếm, công kích kẻ địch, thi thoảng có đòn tấn công nhắm tới hướng hắn hay hai đồng bạn bên cạnh, hắn sẽ thôi động mấy cây trận kỳ quanh thân, tạo ra quang tráo bảo vệ bọn họ. Nếu không có lợi ích lớn cho bản thân, hắn sẽ không dại gì mà toàn lực chiến đấu, làm gì cũng phải để lại một đường lui.
Sau một hồi sinh tử chiến, đám người đó đã bị diệt sát toàn bộ, kể cả hai tên chùm kín người, cho dù những kẻ như bọn chúng tại phương xa trông thấy, cũng không thể nhất thời xông tới khu vực này để cứu viện được. Nữ tử Tố Viện thành công thu được món bảo cụ Huyền giai về tay, sắc mặt vui vẻ hẳn lên thấy rõ, những thứ còn lại nhóm ba người A Diệt chia đều.
Hiện tại, lượng người trong tòa huyết tháp rộng lớn này chỉ còn chừng hai mươi mấy người, ai nấy đều lộ ra thần sắc mệt mỏi, trên người không ít vết thương. Ba kẻ đáng sợ nhất đã ngừng chém gϊếŧ, hiện tại đang đứng im tại một khu vực lớn, tranh thủ khôi phục nguyên lực, ánh mắt nhắm thẳng tới phía trụ đá lớn tại trung tâm nơi đây.
Nhóm ba người A Diệt đã chạy tới đứng phía sau thiếu nữ họ Liễu, dù là đồng bạn nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lúc này trông nàng ta như một khôi lỗi chỉ biết chém gϊếŧ vậy. Thần sắc lạnh tanh, sát khí quấn thân, thanh trường kích trong tay nhuốm máu không biết bao nhiêu người, y phục trên thân vết máu loang lổ, đều là máu huyết của kẻ khác bắn lên.
Hai người kia cũng đã tách ra mà đi tới đứng sau lưng tên thanh niên nho nhã, lúc này hắn ta trong trạng thái tĩnh lặng, lại giống như một gã thư sinh, khác hẳn với bộ dáng như một thanh lợi kiếm khi đang chiến đấu. Hắn ta nhìn thấy hai đồng bạn vẫn bình an thì sắc mặt trở nên vui vẻ hơn, sau đó nhìn về phía bốn người bên này mà mỉm cười gật nhẹ đầu.
Kẻ đáng sợ còn lại, một tên thần bí, sau lưng hắn đám thủ hạ đã tập chung lại, nhóm bọn chúng có tổng cộng 8 người, trông đều âm tà quỷ dị. Vì đã có hai tên bỏ mạng dưới tay đám người A Diệt, nên bọn chúng bấy giờ đằng đằng sát khí hướng thẳng tới hai nhóm người này.
Ngoài ba nhóm đại thế lực này ra, còn có hai đám người khác, tu vi đều không kém, nhưng lúc này đã thụ thương không nhẹ. Bọn chúng đều ngồi đàm tọa tại những góc ngoài cùng bên trong tháp, bộ dáng chắc chắn không muốn tranh đoạt những vật chân quý nhất, chỉ chờ tới khi tòa tháp mở ra sẽ lập tức rời đi.
“Hắc hắc, không ngờ lần này tới đây vui chơi một chút, lại may mắn gặp được những thiên tài trong hai thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc này!” Bỗng nhiên, tên thần bí, thủ lĩnh của đám người quỷ dị lên tiếng, thanh âm hắn thanh thảnh lạ thường, ngữ khí ngạo mạn thấy rõ.
Thanh niên nho nhã họ La mỉm cười, hướng ánh mắt tới tên đó mà hỏi: “Không biết các hạ thuộc thế lực nào? Nghe lời nói vừa rồi dường như các hạ không phải người của Phần Quốc.”
Thiếu nữ thanh lãnh họ Liễu vẫn sắc mặt lạnh tanh, không chút biến đổi biểu cảm, cũng hướng ánh mắt lạnh lẽo tới tên thủ lĩnh của đám người âm tà kia.
Tên đó chỉ nhún vai đáp: “Ta là ai? Lát nữa các ngươi sẽ biết thôi, nếu không muốn chết, tốt nhất đừng nên tranh đoạt những món bảo vật cuối cùng này với ta!”
“Ồ, các hạ xem ra rất tự tin với thực lực của mình nhỉ, mong bản lĩnh thực sự của các hạ lợi hại như miệng lưỡi của mình.” Nữ tử họ Mai lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Gã đại hán Chương Hổ cũng định mở miệng nói gì đó, nhưng đúng lúc này, vòng quang tráo bao bọc quanh trụ đá tại trung tâm giao động, sau đó tiêu tán!
Ánh mắt của tất cả mọi người trong tòa huyết tháp, đều đổ dồn tới những vật phẩm đang lơ lửng bên trên bệ đá lớn đó. Chỉ thấy có ba món bảo vật phát ra quang mang rực rỡ, trông cực kì bất phàm, chắc chắn có giá trị vô cùng cao.
Ba bảo vật đó, gồm một thanh trường kiếm phát ra khí tức sắc bén, chuôi kiếm được điêu khắc rất tinh tế, lưỡi kiếm sáng loáng, nhìn lâu sẽ cảm thấy đau nhói hai mắt. Một quyển trục phát ra lục mang, nhìn qua có thể đoán thứ đó là một bộ công pháp, chắc chắn phẩm chất cực kì cao. Vật cuối cùng là một hộp ngọc, trông bề ngoài rất đẹp, tản mát ra mùi hương thơm lừng của đan dược cao giai!
Chương 110: Hóa quỷ
Ba món bảo vật lơ lửng trên bệ đá, phát ra quang mang rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Trong lòng ai nấy đều rục rịch không yên, sắc mặt lộ rõ sự tham lam, thủ thế sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Ngay cả mấy kẻ đã lùi ra ngoài cùng, không muốn lội xuống vũng nước đυ.c này, cũng không khỏi chần chừ trong lòng.
Bỗng nhiên Diệt Chúng Sinh cảm thấy nguyên lực trong người nổi lên dị động, như thể bị thứ gì đó bên ngoài hấp dẫn, đôi trọng nhãn của hắn liền dán chặt lên quyển trục trên bệ đá, đang tản mát ra lục quang sáng rực. Vật kia chính là thứ hấp dẫn nguyên lực trong người hắn, khả năng cao là một bộ công pháp có tác dụng lớn với nguyên lực mộc thuộc tính của hắn!
Ánh mắt liếc nhìn hết thảy những kẻ sẽ tham gia tranh đoạt xung quanh, trong lòng hắn trầm xuống, nghĩ thầm: “Lần này không tránh khỏi phải tung ra toàn lực một phen rồi, dù thế nào đi nữa ta cũng phải lấy được quyển trục đó về tay!”
Đột nhiên, uy áp mạnh mẽ từ ba kẻ mạnh nhất phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, thân ảnh họ chợt động, đã xuất hiện ngay cạnh bệ đá cổ. Tất cả những người khác cũng đồng thời xông lên, nguyên lực đủ mọi màu sắc thi nhau bạo phát, bảo cụ bay múa toán loạn.
Vì đã kết minh từ trước, nên lúc này đối thủ của hai nhóm người thuộc thế lực đỉnh tiêm là đám người thần bí kia. Khi ba vị thủ lĩnh đang tranh đấu bên trên bệ đá, kiềm chế lẫn nhau, thì năm người hội A Diệt, đang đối chọi gay gắt với bảy tên chùm áo choàng kín người. Mấy gã đó đều có tu vi tầng 8 và 9, hơn nữa thần thông âm tà quỷ dị, cực kỳ nguy hiểm.
“Hai vị, chúng ta có ba người, vừa hay nơi này có ba món bảo vật chân quý nhất, chi bằng ngừng tay, mỗi người cầm lấy một kiện, chẳng phải sẽ bớt mệt nhọc hơn sao?” La Trọng Vị vừa đánh vừa cười, bắt đầu đề nghị. Hắn ta cầm một thanh trường kiếm lưỡi dài trong tay, xung quanh có thêm hư ảnh của chục thanh phi kiếm bay loạn.
“Đâu phải ai cũng cam chịu chỉ có được một vật mà thôi!” Thiếu nữ tuyệt diễm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt đẹp đẽ liếc nhìn tới phía kẻ còn lại. Trường kích trong tay nàng phát ra hàn khí lạnh lẽo, xung quanh có vô số băng điệp bay múa, một khi có thứ gì chạm tới, sẽ lập tức đóng băng!
Tên thần bí che mặt, toàn thân phát tán ra luồng nguyên lực hắc ám, đoản kiếm múa may không ngừng, mỗi cú chém tung ra đều rất nguy hiểm, công kích quỷ dị khó tránh né nổi. Hắn ta cười hắc hắc, sau đó buông lời bá đạo: “Tất cả ba thứ này đều sẽ là của ta! Mà các ngươi dám cả gan tranh đoạt với ta, đều phải nhận cái chết!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Băng Nghi sắc mặt lạnh tanh, công kích trở nên mạnh mẽ hơn vài phần, khiến tên đó phải toàn lực chống đỡ. Họ La cũng không giữ thế chân vạc nữa, liên hợp với họ Liễu, cùng nhau đẩy lui tên thần bí kia, muốn xem thử bản lĩnh của hắn như thế nào mà dám mạnh miệng đến vậy.
“Hahaha, các ngươi, không cần che giấu nữa, bộc phát toàn lực đi, gϊếŧ sạch đám người trong đây cho ta!” Gã ta đang phải kiệt lực chống đỡ công kích như vũ bão của hai kẻ trước mặt, nhưng lại cười lên cuồng tiếu, không có chút vẻ e sợ gì, sau đó nói lên một câu, đồng thời vứt bỏ tấm áo choàng khoác trên người đi.
Bảy gã thủ hạ của hắn lúc này đang trong thế giằng co với đám người A Diệt, nghe thủ lĩnh nói vậy, liền đồng loạt vứt bỏ áo choàng đi, lộ ra là những tên nam tử gầy trơ xương, gân đen nổi lên đầy người. Tiếp đó bọn chúng đồng loạt thi pháp, cắn ngón tay khiến máu tươi chảy ra, sau đó vẽ ra những hình thù quỷ dị trên khuôn mặt mình.
Áo choàng đen bay đi, tên cầm đầu đám người là một thanh niên nhìn bề ngoài chỉ chừng mười tám, khuôn mặt có phần anh tuấn, bờ môi mỏng, ánh mắt sắc bén, lộ ra đầy tà khí. Toàn thân hắn bạo phát khí tức mãnh liệt, hai tay bắt vài cái pháp quyết quỷ dị, rồi hung hăng tung song chưởng ra phía trước.
Luồng khói đen bộc phát, một hư ảnh đầu lâu mọc hai cái sừng ghê rợn hiện lên, tiếng ma khóc quỷ gào vang lên khắp tòa tháp, ai nấy nghe thấy đều cảm giác ghê tai. Theo song chưởng của gã đó tung ra, hư ảnh đầu quỷ phóng thẳng tới phía hai kẻ mạnh nhất bên này, khiến họ cả kinh liền thi triển thần thông phòng ngự.
Ầm một tiếng, khiên băng cùng thuẫn kiếm của họ Liễu và họ La bị đánh tan tành, nhưng hư ảnh quỷ quái cũng đã hết uy lực mà tiêu tán. Sắc mặt thanh niên Trọng Vị trở nên khó coi: “Nguyên lực chứa ma khí, sỡ hữu thần thông ma quỷ, các ngươi chính là ma tu quỷ đạo!”
Liễu Băng Nghi cũng lạnh nhạt thanh âm: “Hư ảnh ảo ma vừa rồi, là một môn nguyên thuật đặc thù của Ảo Ma tông tại Tà Quốc, đệ tử ngoại môn không có đủ tư cách để học. Nói như vậy, ngươi chí ít cũng là một tên đệ tử nội môn Ảo Ma tông!”
“Gào!” Đúng lúc này, bảy tên thủ hạ của gã ta đã thi pháp xong, cả đám biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Từ trong thân thể ghê tởm của bọn chúng không ngừng bốc lên những luồng khói đen, khí tức áp bách đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới Luyện Nguyên! Mà thần thông của đám này tà dị nguy hiểm, cho dù nguyên sĩ đồng giai cũng khó đối phó.
Nữ tử họ Mai sắc mặt cực kỳ khó coi, mở miệng nói: “Bí thuật ‘hóa quỷ loạn’ của Ảo Ma tông, kéo tăng thực lực trong một khoảng thời gian, nhưng sẽ không còn giữ được thần trí, hơn nữa sẽ có di chứng lớn về sau. Xem ra đám này là cảm tử của lũ ma đạo tại ngoại quốc cài cắm vào nước ta rồi, lần này nguy cơ lớn rồi đây!”
Toàn bộ người trong tòa tháp này đều âm trầm, không khỏi cảm thấy e sợ trước hình thù kì dị, cùng thực lực kinh người do bảy tên kia bày ra. Chưa kể gã thủ lĩnh của bọn chúng, biểu hiện ngông cuồng như vậy, chắc chắn còn có con bài chưa lật, chính là kẻ khó đối phó nhất.
Tên thanh niên thủ lĩnh của đám người Ảo Ma tông, đảo mắt một vòng qua toàn bộ người tại nơi đây, cười hắc hắc nói: “Ban đầu bọn ta che giấu thân phận, để tránh bị đám hèn yếu các ngươi hội đồng, hiện tại trong đây chỉ còn mười mấy người, nên ta cũng chẳng cần ý kị gì nữa. Tại nơi này, Ma Lăng ta sẽ diệt sát những thiên tài của thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc, haha.”
Lúc này, hai nhóm người từ xa cũng đã chạy tới, tuy thương thế còn đó nhưng chúng cũng không thể làm ngơ được nữa rồi. Một khi phát hiện ma tu quỷ đạo thì bất kì nguyên sĩ nào tại Phần Quốc đều phải chinh chiến, chưa kể tên họ Ma đó cũng muốn gϊếŧ sạch người tại nơi đây, nên hai nhóm người này không thể ngồi im chờ chết được.
Hai nhóm này hợp lại có chừng mười người, thành viên đều có tu vi từ tầng 7 trở lên, hai tên cầm đầu đều đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh. Nhưng tên nào cũng bị thương không nhẹ, bọn họ chỉ có thể đấu với hai gã quỷ hóa mà thôi, vẫn còn 5 gã cho đám người A Diệt.
Nhóm ba đệ tử Tọa Sơn tông có thể hợp lực lại để đối phó với một gã quỷ hóa, bên hai người Thiên Kiếm các cũng vậy. Liễu Băng Nghi hoặc La Trọng Vị sẽ đối phó với tên Ma Lăng đáng sợ kia, người còn lại có thể cân hai tên quỷ hóa, như vậy vẫn thừa ra một kẻ mà không có người đối phó.
Thấy mấy người trước mặt đang âm trầm vì không có đủ nhân lực, thanh niên họ Ma cười khinh thường: “Sao? Không có đủ người đối phó với đám tay sai của ta à? Nên nhớ, mỗi một tên bọn chúng đều không phải Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường, cho dù là ngươi hay ngươi cũng không thể một mình chống lại ba tên cùng lúc đâu!”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía thiếu nữ họ Liễu cùng nho nhã họ La, vẻ cười cợt càng tăng chứ không giảm. Bảy gã quỷ hóa bắt đầu rục rịch, miệng gầm gừ, chuẩn bị lao lên tấn công hết thảy sinh linh trong tầm mắt. Chỉ cần để lọt một gã không có ai đối phó thôi, sẽ khiến các tổ đội bị kẻ đó nhắm tới, tổn thất nặng nề!
“Ta có thể một mình đối phó với một tên!” Đúng lúc này, chợt có một thanh âm vang lên. Khi mọi người quay đầu tới hướng đó, thì không khỏi bất ngờ vì người vừa lên tiếng là một tên thanh niên, chỉ có tu vi tầng 7 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Thiếu nữ họ Liễu liền nói: “Diệt sư đệ, nói bậy gì đó? Đệ có biết mỗi một tên đó mạnh đến mức nào không?”
Cao Minh cùng Lâm Liên cũng đều dùng ánh mắt khuyên giải xen lẫn bất ngờ nhìn tới hắn, không ai ngờ một kẻ luôn hạ mình trong nhóm lúc này lại nói ra lời như vậy.
A Diệt thẳng thắn lên tiếng: “Ta chắc chắn có thể một mình cầm cự được với một gã quỷ hóa, chỉ là ta có một điều kiện, chính là sau khi toàn bộ đám Ảo Ma tông này bị tiêu diệt, ta sẽ được một cái tư cách cùng tranh đoạt một trong ba món bảo vật chân quý nhất trên kia!”
Đối tượng A Diệt hướng tới mà nói lên đề nghị này chính là ba người đồng môn, cùng với nhóm người Thiên Kiếm các. Còn hai nhóm người kia hoàn toàn không có đủ tư cách, dù sao bọn chúng cũng chỉ đối phó được hai gã mà thôi, hơn nữa cũng là chiến đấu vì mạng sống của mình.
“Tại sao Diệt nguyên hữu lại tự tin như vậy? Bảo vật tuy tốt, nhưng mệnh vẫn quan trọng hơn.” Họ La từ tốn hỏi hắn, có vẻ như cũng tò mò về quyết định này của hắn.
Diệt Chúng Sinh nói ra mục tiêu thực sự: “Nếu tại hạ cảm nhận không nhầm, thì quyển trục trong số ba bảo vật kia, là một bộ công pháp mộc thuộc tính có phẩm chất cực cao, rất thích hợp với nguyên lực của tại hạ. Nếu mọi người đồng ý, khi diệt sát đám ma quỷ này thành công, và cho tại hạ được toại nguyện, ta hứa sẽ bồi thường mỗi người bằng những vật phẩm chân quý khác!”
Trong số những đệ tử thuộc thế lực đỉnh tiêm tại đây, không có ai mang nguyên lực hệ mộc như A Diệt, hơn nữa thứ khiến tên nho nhã họ La chú ý nhất, là thanh trường kiếm, vì vậy hắn đã gật đầu đồng ý. Thiếu nữ họ Liễu thấy A Diệt tự tin như vậy, tuy còn lo lắng nhưng cũng không cản trở nguyện vọng của hắn, đồng ý với lời đề nghị.
Mai Tố Viên cùng Chương Hổ đều nghe theo đội trưởng, Cao Minh và Lâm Liên càng không có ý kiến, hai người họ khi không có A Diệt, liên thủ lại có lẽ vẫn miễn cưỡng chống chọi được một tên. Thấy đám người trước mặt phân chia xong đối thủ, tên Ma Lăng mới cười lớn rồi phất tay, ra hiệu cho bảy tên quỷ hóa bắt đầu lao lên tấn công.
Hắn rất tự tin cùng ngạo mạn, không nghĩ rằng có thể thất bại dưới tay cái tổ hợp tạp nham này, nên hắn mới để bọn họ có thời gian thương thảo. Lúc này hắn bộc phát sức mạnh hắc ám, miệng cười lạnh, tiến tới phía Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị, hai kẻ duy nhất hắn có chút kiêng kị.
“Qua một lượt kiểm tra nạp giới của tất cả mấy tên này, chỉ có duy nhất hai phiến đá này có chút khả nghi mà thôi, số vật phẩm còn lại đều là đồ thiết yếu của tà sĩ.” Vừa nói, gã họ Cao vừa đưa tay lên, chìa ra hai phiến đá nhỏ có màu đỏ nhạt, lấp lánh vài đường vân kim sắc trên bề mặt.
Hai nữ tử trong nhóm vừa đi kiểm tra qua một vòng rìa ngoài khu phế tích về, họ Liễu nghe báo cáo của Cao Minh cùng A Diệt như vậy, cầm lấy một phiến đá lên, trầm ngâm suy nghĩ.
“Màu sắc cùng giao động năng lượng trong phiến đá này, rất giống với kết giới tàn khuyết bên trong phế tích, rất có thể chúng là một phần trong kết giới.” Đội trưởng nói lên suy đoán.
Nữ tử họ Lâm hỏi: “Vậy đám rác rưởi kia bỏ công sức tìm thứ này về để làm gì? Dù sao nó cũng chỉ là một bộ phận nhỏ rơi ra từ tòa kết giới đã hư hại thôi mà.”
Cao Minh suy tư rồi phán đoán: “Rất có thể hai phiến đá này sẽ có tác dụng lớn tại tòa bảo tàng sắp xuất thế, nếu không đám ma tu quỷ đạo này cũng chẳng rảnh hơi ở đây đào bới đâu. Trước hết cứ cất phiến đá đi đã, đợi khi chúng ta tới vùng bảo tàng sắp xuất thế sẽ lấy ra xem thử thì sẽ biết.”
“Cao sư đệ nói nghe rất có cao kiến đấy, ta sẽ tạm thời cất giữ hai phiến đá này. Tiếp theo đây cả bốn người chúng ta nên chia nhau ra, kiểm tra nhanh qua một lượt bên trong khu phế tích, sau đó tập chung lại tại nơi này.” Dứt lời, họ Liễu phân chia phạm vi dò xét của từng người, sau đó cả bốn người bắt đầu hành động.
Hơn một canh giờ sau, bốn thân ảnh lại tập hợp trước cửa lớn dẫn vào khu phế tích, không ai thấy có gì bất thường hay phát hiện thêm một phiến đá kì lạ nữa cả. Bọn họ nghỉ ngơi điều tức chốc lát, sau đó đứng trên lưng Phong Bằng Sí, tiếp tục bay tới vùng địa thành Bình Thiên, nơi tòa bảo tàng Lệ Lập thứ ba sắp xuất thế.
Đêm tối, trăng treo trên cao, bầu trời đầy sao, thân ảnh cự điểu mới bay tới vùng biên giới phía nam tại địa thành Bình Thiên. Phía dưới là một mảnh đồng bằng rộng lớn, lúc này lộ ra vô số đốm sáng, những luồng ánh sáng đó chính là đèn đuốc trong các doanh trại vừa được dựng lên chưa lâu, đã có rất nhiều thế lực đóng quân tại toàn bộ khu vực này rồi.
Nhóm bọn họ đáp xuống trên một ngọn núi cách nơi bình nguyên chừng vài dặm, đàm tọa qua đêm, tới sáng hôm sau bắt đầu hành động, do thám tin tức khắp nơi quanh khu vực này.
A Diệt đi giữa một khu phường thị, khu chợ này được nguyên sĩ của rất nhiều thế lực dựng lên, làm nơi trao đổi đồ vật. Bên ngoài phường thị, là vô số doanh trại lớn nhỏ, từ những thế lực chắp vá rời rạc nhỏ lẻ, đến các thế lực nhất lưu trên đất nước, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Bảo tàng Chân Giải năm xưa rất thần bí, hơn nữa được đám thế gia tại địa thành Mặc Phi đó cố gắng che đậy, nên số người biết về nó ít lại càng ít. Nhưng bảo tàng Lệ Lập này thì khác, nó rất nổi danh tại mấy vùng địa thành quanh đây, tin tức phát tán rất rộng rãi không ai che giấu nổi, nên hiển nhiên lượng nguyên sĩ đổ tới nơi này đông không thể tả.
Thấy A Diệt đi lại khắp nơi, hỏi han tin tức về bảo tàng Lệ Lập, nghe ngóng hết thảy mọi thứ, còn đưa ra một vài vật quý giá để trao đổi, khiến không ít kẻ chú ý tới. Nhưng khi nhìn thấy y phục hắn đang mặc trên người, biết thân phận của hắn là gì, thế lực sau lưng như thế nào, hầu như không có tên nào dám có ý xấu nữa, sợ kéo tới họa diệt môn.
Thăm dò tin tức được nguyên một ngày, A Diệt với đầy tình báo trong đầu, trở về ngọn núi nơi nghỉ ngơi của cả nhóm. Ba người kia cũng mới vừa đi nghe ngóng trở về, vì khu vực các doanh trại dựng lên quá rộng, bốn người họ chia ra đông tây nam bắc, vậy mà nguyên một ngày vẫn chưa ai đi hết nổi khu vực phân công.
Sau khi tổng kết lại tất cả thông tin mà cả bốn người đã thu thập được, Cao Minh đã viết ra một bản báo cáo hoàn chỉnh, cũng xem như tương đối dài. Trong đó phần lớn nói về danh khí của bảo tàng, cùng cấp bậc bảo vật trong đó, phân bố lực lượng của các thế lực tại nơi đây, hành tung của đám tà phái.
Giơ tay thả tấm truyền tin phù bay về hướng tông môn, Liễu Băng Nghi phân phó: “Từ mai các vị hãy hạn chế hành động, cũng không cần phải giao hảo với đệ tử của các thế lực khác làm gì cả. Bảo toàn sức lực tới đỉnh phong, đợi vài ngày nữa khi bảo tàng chính thức khai mở, sẽ là lúc chúng ta hành động.”
“Rõ, thưa sư tỷ.” Cả ba người đều ôm quyền, đồng thanh. Từ đó, mỗi người họ đều ngồi xếp bằng tu luyện tại một nơi nào đó trên ngọn núi này, đợi ngày tòa bảo tàng Lệ Lập to lớn kia chính thức mở ra.
Một hang động nhỏ, xung quanh có vô số trận kỳ, còn có các luồng thần niệm mộc thuộc tính bám trên những cây cối gần đó, độ cảnh giác cùng phòng ngự cực cao. Bên trong hang động, A Diệt với cảm giác an toàn thân thuộc, ngủ say như chết, có đống pháp trận phòng ngự bên ngoài, hắn có thể an tâm về cái mạng nhỏ mà làm một giấc thật sâu.
Không phải ai trong nhóm cũng được tĩnh tâm như A Diệt cả, đội trưởng của bọn họ, Liễu Băng Nghi lúc này đang phải tiếp rất nhiều lão đại của các thế lực lớn tới chào hỏi. Một phần vì nàng là người cầm đầu của nhóm đệ tử Tọa Sơn tông này, còn phần lớn những tên đó đến vì muốn giao hảo cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh lãnh của nàng ta.
Bảo tàng lần này nghe nói có tác dụng lớn nhất với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, nhất là những kẻ cao giai tại cảnh giới này, vì vậy có rất ít tiền bối Hiển Hóa cảnh tới nơi đây. Thủ lĩnh của các thế lực đa số đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, mà tại những thế lực lớn, thì người có tu vi như vậy vẫn còn trẻ, chỉ từ 40 tuổi đổ lại.
Với độ tuổi này, làm gì có nam nhân nào thoát khỏi sắc đẹp của khỏa minh châu họ Liễu kia, dẫn tới cảnh tượng mấy trăm kẻ cầm đầu của các nhóm thế lực, tới ngọn núi này muốn bái phòng nàng ta. Bất giác, nhóm bốn người này đã kiếm được rất nhiều đồng minh trong chuyến tầm bảo sắp tới, tất cả đều nhờ vào nhan sắc cùng tài năng của vị đội trưởng.
.......
Vào một buổi sáng, mặt đất trên toàn bộ vùng bình nguyên này bỗng nhiên rung chấn dữ dội, ai nấy đều phát hoảng mà nhìn tới phía tòa núi màu đỏ sẫm tại trung tâm. Cả ngọn núi to lớn đó rung chấn một hồi dài mới ngừng lại, sau đó vòng quang tráo huyết sắc bên ngoài biến mất, bảo tàng Lệ Lập chính thức mở ra, chào đón một hồi gió tanh mưa máu!
“Ầm!” Vô số nguyên sĩ như bầy kiến vỡ tổ, đổ xô phóng tới những lối vào tại chân ngọn núi huyết mang này, nhất là đám tán tu, sắc mặt trở nên điên dại mà chen chúc, muốn vào được bên trong trước.
Từ xa chứng kiến cái cảnh tượng này, nhóm đệ tử Tọa Sơn tông đều bồi hồi cùng hưng phấn, nhưng bọn họ chưa hành động vội. Vào sớm cùng lắm cũng chỉ chiếm được chút đồ tốt để tại ngay rìa ngoài mà thôi, thứ tốt thực sự sẽ ở những nơi trong cùng, mà vào trước sẽ có khả năng gặp phải hiểm nguy khó dò, những người có đầu óc thường không hề vội vàng.
Vài tuần trà sau, bốn người nhóm A Diệt mới ngự khí bay tới lối vào tòa bảo tàng này, xung quanh họ cũng có không ít nhóm người, lúc này mới hành động. Tất cả những nhóm người vào sau này đều có một điểm chung, chính là đều thuộc các thế lực lớn, có danh tiếng cao trên toàn Quốc.
Rất nhiều đội trưởng của các nhóm người khác, hướng ánh mắt đến thân ảnh tuyệt diễm phía này, ai nấy đều mỉm cười gật đầu với thiếu nữ họ Liễu. Trước đó bọn họ đã có hiệp ước, nếu đoàn người Liễu Băng Nghi gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ phái người đến giúp đỡ, đa phần là muốn họ Liễu nợ một khoản nhân tình.
Vào tới bên trong tòa bảo tàng, những nhóm người bắt đầu chia ra, phi hành tới nhiều hướng khác nhau. Tuy nói rằng bọn họ đã kết minh, nhưng cũng không thể đi tầm bảo cùng nhau được, bảo vật có hạn mà lòng ham vô hạn. Hai nhóm người khác thế lực mà đi chung, khi phân chia chiến lợi phẩm chắc chắn sẽ không tránh khỏi xung đột.
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông bay thẳng một mạch tới những khu vực bên trong của bảo tàng, mục tiêu của bọn họ là những thứ có giá trị cao nhất tại nơi đây. Bọn họ chính là đệ tử nội môn của một tông phái đỉnh tiêm, những bảo vật thông thường sao có thể lọt vào pháp nhãn được cơ chứ.
Bên trong khu bảo tàng này, có màu chủ đạo là đỏ, đỏ đậm, đỏ nhạt và cả đỏ tươi như máu. Ánh sáng phát ra từ những khối quang thạch cũng mang màu đỏ nhạt, không hổ là nơi được Lệ Lập xây dựng nên, một kẻ cả cuộc đời chỉ để gϊếŧ người cướp của.
Ngay khi nhóm bọn họ bay đến một khu vực trông như vườn thuốc, phát hiện rất nhiều thảo dược cùng linh dược quý hiếm phía dưới, không một động tác thừa, bốn người ăn ý chia ra hành động.
Liễu Băng Nghi tọa chấn tại lối vào chính của nơi này, thả vô số băng điệp ra để bọn chúng bay đi dò xét, đồng thời thần niệm cường đại của nàng phát tán ra khắp mọi nơi. Diệt Chúng Sinh vung tay phóng ra vô số trận kỳ, cắm tại khắp nơi trên các vách tường, tạo ra những lớp quang tráo phòng ngự, cùng bẫy dập, bao bọc dược viên bên trong, đề phòng khắp mọi hướng.
Nữ tử Lâm Liên thi pháp, điều động địa mạch, dồn toàn bộ linh thảo lại, cùng với các địa tài khác, sau đó nhổ toàn bộ lên bằng cách ít gây ra tổn hại nhất có thể. Cao Minh bắn ra vô số phù lục, phân loại cẩn thận từng gốc dược liệu, sau đó thu vào trong những chiếc nạp giới có khả năng dưỡng mộc. Một tổ hợp ăn ý, hành động thu bảo không một vết xước.
Chương 107: Thị uy
Tại một thạch thất rộng lớn trong bảo tàng Lệ Lập, có hơn chục người đang loạn chiến, muốn chiếm đoạt bảo vật trong thạch thất này. Phần lớn những người này đều là tán tu, thực lực thuộc đê giai Luyện Nguyên cảnh.
Sau một hồi chiến đấu, đám ba gã trung niên đã diệt sát được toàn bộ những kẻ khác, tuy trên người không ít vết thương nhưng vẫn vô cùng vui vẻ mà cười tươi. Một gã thu lấy món bảo vật bắt mắt nhất trong nơi này, một cái gương phát ra quang mang, trông vô cùng bất phàm, vừa cầm đến tay, cả ba người đã tò mò cùng nhau chăm chú quan sát.
Đúng lúc này có một lực hút mạnh mẽ kéo lấy cái gương khỏi tay gã trung niên kia, bọn chúng giật mình cả kinh, sau đó giận dữ mà cùng nhìn lên hướng chiếc gương bay đi. Chỉ thấy bảo vật này bay vào trong tay một tên thanh niên có gương mặt bình thường, thân mặc bộ y phục khá bắt mắt, trông không giống một nguyên sĩ bình thường.
“Cút.” A Diệt trừng mắt, miệng quát lên với ba gã trung niên phía dưới, đồng thời không hề che đậy tu vi mà phóng thích ra khí tức thực sự của bản thân.
“Luyện Nguyên cảnh tầng 7!” Cả ba gã kia thất thanh kêu lên, từ sắc mặt giận dữ chuyển thành hoảng sợ, sau đó vội vàng xoay người chạy thục mạng ra khỏi nơi này.
Ba gã kia đều chỉ có tu vi tầng 5, còn đang bị thương không nhẹ, chưa kể trông họ Diệt trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy chắc chắn thuộc thế lực lớn, cho chúng thêm mười lá gan cũng chưa chắc dám động thủ.
"Mấy canh giờ qua, cũng coi như kiếm được không tệ.” A Diệt tung tung chiếc gương trong tay, lẩm bẩm một câu sau đó thu sạch vật phẩm có giá trị trong thạch thất này, rồi nhanh chóng phi hành tới những nơi khác. Giờ đây hắn đã có đủ thực lực cùng thân phận, để có thể đường đường chính chính đoạt bảo trong bảo tàng, không còn như năm xưa nữa.
Trước đó, nhóm bốn đệ tử Tọa Sơn tông như một cự đầu đích thực, đánh gϊếŧ, cướp đoạt bảo vật khắp nơi, thế như chẻ tre không một nhóm người nào có thể chống lại nổi. Nhưng bảo vật có hạn, những khu vực rộng lớn có nhiều vật tốt đã ít lại càng ít, bọn họ tập chung cùng nhau như vậy có chút thừa chiến lực, nên đã quyết định tách ra, tự mình hành động.
Vài canh giờ được hoạt động một mình, A Diệt như một đầu báo đen, di chuyển cực nhanh mà quỷ dị, luôn ám toán rồi đoạt bảo những nhóm người khác. Gặp những kẻ yếu hơn, hắn sẽ trực tiếp ra mặt cướp lấy chiến lợi phẩm rồi đuổi họ đi, nếu chúng muốn chống lại thì hắn mới ra tay diệt sát, dù sao hắn cũng không muốn gϊếŧ quá nhiều người.
Lúc này hắn đã có mặt trong một căn mật thất trông như tàng thư các, kiểm tra xem có cuốn sách nào có giá trị cao không, hắn sẽ thu lấy. Vừa lúc có một nhóm ba người đi tới, gã cầm đầu có tu vi tầng 7, hai người khác mới chỉ tầng 6, trông có vẻ như là người của thế lực tầm trung nào đó.
Vừa trông thấy A Diệt chỉ có một mình, tên cầm đầu đám người ánh mắt lóe lên, không giấu nổi sự tham lam cùng một tia sát khí, nhưng khi thấy y phục trên thân hắn thì rất nhanh đã thu liễm lại. Gã cùng với hai đồng bạn tiến vào trong thạch thất, mỉm cười chắp tay nói: “Thì ra nơi này đã có nguyên hữu của Tọa Sơn tông đến trước một bước, các hạ thật là nhanh mà.”
A Diệt liếc mắt nhìn gã ta, tay vẫn không ngừng thu lấy từng cuốn sách để kiểm tra, không chút cố kị gì. Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu biết nơi này đã có người tới trước rồi, sao mấy người còn chưa đi chỗ khác? Chậm là lát nữa không còn gì cho các vị lấy đâu đó.”
“Tại hạ thấy trong đây có rất nhiều điển tịch, mà một mình các hạ thì không thể kiểm hết trong thời gian ngắn được. Chi bằng các hạ mở một chút lòng tốt, chia đôi số điển tịch trong thạch thất này, các hạ thấy như thế nào?” Gã cầm đầu của nhóm người kia mỉm cười đề nghị.
A Diệt vẫn không ngừng vung vẩy hai tay, thu lấy những cuốn sách chất lượng, vứt bỏ đi những cuốn vô dụng, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, cùng lắm cũng chỉ nửa bữa cơm sau, ta sẽ kiểm tra xong toàn bộ số điển tịch này thôi, không phiền các hạ quan tâm. Hơn nữa, nơi này ta đã đến trước không ít lâu, sao phải nhường lại phân nửa cho các hạ?”
Nghe vậy cả ba tên kia đều nổi lên cơn giận, sát khí lành lạnh, gã cầm đầu vẫn cố mỉm cười, nói: “Tuy các hạ là đệ tử của Tọa Sơn tông đại danh đỉnh đỉnh, nhưng bên trong bảo tàng này mọi thứ đều dựa trên thực lực mà định đoạt. Hiện tại, các hạ chỉ có một thân một mình tại nơi này, mà lại muốn chiếm nhiều vật giá trị như vậy, sẽ khiến bản thân gặp phải nguy hiểm đấy!”
“Ồ, ngươi đang uy hϊếp ta sao?” Ánh mắt A Diệt trầm xuống, nhìn thẳng tới đối phương mà hỏi.
“Không tính là uy hϊếp, chỉ là đang nhắc nhở các hạ hiểu rõ tình hình thực tế của bản thân lúc này mà thôi.” Nhàn nhạt đáp lời, gã ta cười lạnh không còn vẻ cố kị thân phận của kẻ trước mặt nữa.
A Diệt lắc lắc đầu, hai tay vẫn không ngừng làm việc kiểm tra các quyển trục, lên tiếng: “Ta sẽ không nhường lại bất kì một cuốn điển tịch có giá trị nào đâu, hơn nữa với chút thực lực của ba người các ngươi thì còn không đáng để ta cho vào mắt. Nếu đã nổi lên sát ý với ta rồi cũng không nên rời đi nữa, tất cả nằm lại nơi này đi!”
“Haha, thật ngông cuồng, không ngờ mấy tên đệ tử trong tông phái đỉnh tiêm đều có bộ dáng cao cao tại thượng như vậy đó. Để hôm nay Linh Chiến ta xem thử, đệ tử nội môn Tọa Sơn tông có bao nhiêu bản lĩnh!”
Vừa dứt lời, gã cầm đầu đã cấp tốc lao vụt lên, quanh thân có ba thanh phi kiếm xuất hiện, đồng loạt công kích tới phía A Diệt. Hai tên phía sau cũng không hề chậm trễ, tuy không dám lao lên đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng vẫn đứng tại hai bên cách đó không xa, tế ra bảo cụ rồi chỉ huy chúng cùng lão đại công kích đối phương.
Một tay của A Diệt bắt pháp quyết, tức thì vô số trận kỳ hiện lên khắp nơi trong căn thạch thất này, đồng loạt phát quang mang. Nhiều mũi tiễn được ngưng tụ thành hình, bắn loạn trong thạch thất, mỗi một mũi tên đều có uy lực cực mạnh. Đồng thời, một tay hắn thả ra hai thanh phi kiếm của bản thân, chỉ huy chúng ám toán ba kẻ kia.
Ba gã kia còn chưa kịp tấn công tới cận thân A Diệt, đã bị vô số mũi tiễn công kích bất ngờ. Mọi thủ đoạn phòng ngự đều đem hết ra, nguyên phù, nguyên thuật, bảo vật hộ mạng, đều được thúc dục. Nhưng tiễn trận này quá dày đặc, uy lực cũng không hề nhỏ, chả mấy chốc, hai tên có tu vi tầng 6 bắt đầu hấp hối.
Hai đạo lục lam quang lóe lên, diệt sát tức thì hai tên yếu nhược kia, còn gã cầm đầu vẫn đang kiệt lực thúc dục tấm thuẫn chống đỡ, nhưng trên thân đã chi chít vết thương. Lúc này, họ Linh mới tỉnh ngộ, biết bản thân vì lòng tham mà đá phải thiết bản rồi, đệ tử nội môn của thế lực đỉnh tiêm, làm sao gã có thể so sánh chứ.
“Nguyên huynh, nguyên huynh xin hãy tha mạng cho tiểu đệ, tiểu đệ hứa sẽ dâng toàn bộ chiến lợi phẩm đã kiếm được cho huynh!” Gã ta hoảng sợ kêu gào lên, muốn xin một đường sinh cơ.
Nghe vậy, họ Diệt cười lạnh đáp lời: “Gϊếŧ ngươi chẳng phải ta cũng sẽ lấy được toàn bộ chiến lợi phẩm trên người ngươi sao? Hơn nữa trước nay một khi có ai dám chọc tới ta, thì ta chưa bao giờ nương tay cả! Chỉ là mấy tên gà đất chó sảnh mà thôi, cứ nghĩ tới trước mặt ta sủa mấy câu, là sẽ được ta chia cho phân nửa điển tịch tại nơi đây à? Đúng là nực cười.”
“Xoẹt!” Cái đầu rơi xuống lăn như trái bóng, hai thanh phi kiếm móc lấy ba chiếc nạp giới trên ba cỗ thi thể, sau đó trở về bên A Diệt. Hắn thu lại tất cả, sau đó nhanh chóng kiểm lấy toàn bộ số điển tịch còn lại, vài tuần trà sau, thân ảnh hắn đã biến mất tại nơi này.
Cứ thế, hắn như một con thú săn mồi, gặt lấy thủ cấp của các nguyên sĩ cả gan khác, kiếm được rất nhiều thu hoạch. Đến trưa, nhận được phù truyền tin yêu cầu tập hợp của đội trưởng, hắn mới theo bản đồ mà đi vào sâu bên trong bảo tàng, cùng với hai người khác, tiến về điểm mà họ Liễu đã chỉ định.
Thời gian một bữa cơm sau, nhóm bốn người bọn họ đã có mặt trước một tòa tháp rộng lớn màu máu, có vẻ như bên trong nơi đó chứa rất nhiều bảo vật không tầm thường. Hiện tại tòa tháp còn đang có quang tráo bảo hộ, nhưng cũng sắp mở ra rồi, xung quanh tòa tháp có vô số thân ảnh đứng đợi, nhóm nào cũng đều là đệ tử trong các thế lực lớn.
Lúc này, khi bốn người bọn A Diệt đang ngự khí chờ đợi trên không trung, thì có một nhóm ba người khác bay đến gần, hai nam một nữ, đứng trên những thanh phi kiếm cực kì bắt mắt. Phát hiện ba người kia đang tiếp cận, nhóm người Tọa Sơn tông cũng không hề buông lỏng cảnh giác, vì nhìn y phục của nhóm người kia thì đã biết họ thuộc thế lực nào.
Họ Diệt nhìn ngắm bạch y sa hoa, thêu đường nét các thanh phi kiếm tinh sảo, tạo nên nét đẹp sắc bén, không khỏi trầm trồ. “Ba kẻ đang tiếp cận kia, chính là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm các, một trong tam đại phái!”
Chương 108: Tranh bảo
Nhóm ba người đang ngự khí bay tới, dẫn đầu là một tên thanh niên nho nhã lễ độ, bộ dáng tiêu sái thong dong, khuôn mặt có phần tuấn mỹ, nước da trắng nõn, treo nụ cười mỉm trên môi. Gã nam tử phía sau lại trái ngược, thân hình vạn vỡ cường tráng, nước da nâu, khuôn mặt không mấy bắt mắt, bộ dáng có vẻ thô lỗ, bộ bạch y trên thân không hợp với gã chút nào.
Nữ tử duy nhất trong đoàn người đó xinh đẹp quyến rũ, da thịt trắng hồng, thân hình mềm mại mảnh khảnh, hai cánh tay khoanh trước ngực nâng bộ núi đôi càng thêm bắt mắt, dáng người yểu điệu đứng trên thanh phi kiếm càng tôn lên nét đẹp phong tình của nàng ta.
Cả ba người kia nhìn vào bề ngoài chỉ chừng đôi mươi, nhưng tuổi tác thực tế chắc cũng cùng Cao Minh hay A Diệt không sai biệt lắm. Tên nam tử nho nhã dẫn đầu có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, hai người phía sau cũng đã đạt tới tầng 8.
Ngay khi vừa tới gần, nam tử nho nhã đã mỉm cười tươi tắn, chắp tay ôm quyền với nhóm bọn họ, lên tiếng: “Hân hạnh được gặp mặt các vị nguyên hữu Tọa Sơn tông, tại hạ La Trọng Vị, đệ tử hạch tâm Thiên Kiếm các, là người dẫn đầu trong nhóm lần này tham gia góp vui tại bảo tàng Lệ Lập, mong được làm quen với các vị.”
Hai người phía sau cũng mỉm cười chào hỏi, nữ tử quyến rũ nói: “Thϊếp thân là Mai Tố Viện, hân hạnh gặp các vị.”
“Haha, ta là Chương Hổ, rất thích đấu vật, các vị nguyên hữu nếu muốn vật lộn một phen hãy cứ đến tìm ta.” Gã đại hán làm ra bộ dáng rất hào sảng, cười lớn nói.
Hai đồng bạn liền quay đầu lại liếc nhìn gã ta, ánh mắt cảnh cáo thấy rõ, khiến gã đang cười chợt tắt ngúm. Họ La liền cười giải thích: “Chư vị thông cảm, tên đầu đất đó trước giờ vẫn vậy, hắn chỉ đang nói lên sở thích cá nhân thôi, thực sự không có ý gì đâu, mọi người đừng để ý.”
“Đúng... đúng đó, ta hoàn toàn không có ý xấu gì đâu, lão đại nói rất phải.” Gã đại hán họ Chương cũng giải thích, đồng thời khen đội trưởng của gã một câu, cùng với đó là một cái vỗ mạnh vào lưng hắn ta, khiến hắn mặt nhăn mày nhó.
Sắc mặt Trọng Vị lộ ra chút khó coi, có vẻ như cú vỗ vừa rồi từ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn kia khiến hắn đau không nhẹ, một cánh tay giấu lại ra sau rồi đưa lên xoa xoa cái lưng đang tê dại. Thanh niên tuấn mỹ nghĩ thầm: “Sao trước mặt người ngoài mà tên khốn này lại vỗ ta đau như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn ta xấu hổ mà chết, để hắn chiếm vị trí đội trưởng sao?”
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông không hiểu những gì đang diễn ra trước mặt, sao tông phái bọn họ có thể chọn ra ba kẻ khác hoàn toàn nhau mà làm thành một tổ hợp được như vậy, nhìn qua đã biết cái đội này hoạt động chẳng dễ dàng gì rồi.
Nhưng bọn họ cũng không hề lãnh đạm, từng người đều giới thiệu tên họ của mình cho đối phương, bầu không khí giữa hai nhóm có vẻ như khá hòa hợp. Tọa Sơn tông và Thiến Kiếm các đều là thế lực đỉnh tiêm, hai trong tam đại phái, trước giờ cũng chưa từng có mâu thuẫn gì với nhau, nên cũng coi như hai bên tương đối hòa hợp.
Bảy người bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn, ngự khí cạnh nhau chờ đợi tòa tháp mở ra, bọn họ đã nhất trí liên thủ khi tiến vào đoạt bảo bên trong tòa tháp lớn trước mặt. Tuy có danh khí của tông phái chấn nhϊếp, nhưng trong hoàn cảnh có nhiều bảo vật hấp dẫn, vẫn có rất nhiều kẻ tài cao gan lớn, không ngần ngại mà hạ thủ với bọn họ.
Mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng A Diệt cảm thấy ba tên đệ tử Thiên Kiếm các này có thể kết giao, không phải loại dễ dàng đâm sau lưng người khác. Mà hai tên nam nhân cũng khá cứng, không hề mê mẩn hay thất thố trước dung nhan của thiếu nữ họ Liễu, tuy có chút kinh diễm khi mới nhìn thấy nàng ta, nhưng lúc này đã trở lại bình thường, không bị điên như phần lớn nam tử khác.
Điều này có lẽ cũng một phần nhờ có nữ tử họ Mai trong đội, nhìn ngắm một người xinh đẹp như vậy suốt chặng đường dài, nên họ đã mẫn cảm với sắc đẹp, dù sao Tố Viện đó dung nhan cũng không thua kém Băng Nghi là bao. Mà nữ tử đó tuy bề ngoài cười nói, có vẻ khá dễ bắt chuyện, nhưng thực chất cũng là một người cao ngạo, khó gần.
Chờ đợi gần nén nhang sau, khi đã có thêm rất nhiều nhóm người kéo tới nơi này, thì vòng quang tráo phòng hộ bên ngoài tòa tháp mới bắt đầu nổi lên dị động. Trông thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều hưng phấn không thôi, lên sẵn tinh thần, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
“Haha sắp được chiến đấu hết mình rồi, ta hưng phấn quá lão đại ơi.” Chương Hổ đang gặm nhấm đống thịt ma thú sấy khô trong tay, thấy tòa tháp sắp mở ra liền vui vẻ hẳn lên, vừa nói vừa vung bàn tay dính đầy dầu mỡ, hướng thẳng lưng tên đội trưởng mà vỗ tới.
Họ La đã đề phòng từ trước, ngay khi cánh tay to lớn sắp vỗ tới, hắn liền xoay người tránh né, sau đó tung một cước đá bay gã ta rơi xuống bên dưới, mở miệng quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi, tay bẩn như vậy mà định lau lên áo ta cơ à? Có phải ngươi muốn làm ta bị bẩn chết, để ngươi chiếm vị trí đội trưởng phải không?”
“Ta đâu dám có ý đó, oan quá lão đại!” Gã đại hán uể oải nằm thẳng cẳng dưới mặt đất, bộ dáng buồn bã. Nữ tử họ Mai thấy vậy chỉ khẽ cười, không khuyên giải gì cả, có vẻ như chuyện thế này đã diễn ra không ít lần. Đám người Tọa Sơn tông cũng buồn để ý tới mấy trò trẻ con này, lúc này hai mắt họ đều đổ dồn tới vòng quang tráo đang lung lay.
“Tòa huyết tháp này là một trong những nơi chứa nhiều vật có giá trị cao nhất, trên toàn bộ vùng bảo tàng này, lát nữa tiến vào bên trong, mọi người hãy toàn lực tranh đoạt bảo vật, không cần cố kị bất cứ điều gì cả.” Thiếu nữ họ Liễu thấp giọng nhắc nhở ba người trong nhóm, bọn họ nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
Ngay khi vòng quang tráo biến mất, lối vào bên trong tòa tháp hiển lộ ra trước ngoại giới, vô số nguyên sĩ tại nơi đây đồng loạt hành động. Nhóm A Diệt không ngoại lệ, Phi La Sơn dưới chân cả bốn người đều bắn đi với tốc độ cao nhất, phóng vụt vào bên trong tòa huyết tháp này, một hồi chém gϊếŧ bắt đầu diễn ra.
Mấy trăm nguyên sĩ, đủ mọi loại tu vi, đa dạng thế lực, không hề ý kị gì thân phận của bất cứ kẻ nào trước mắt, tất cả đều thẳng tay tranh đoạt. Đáng chú ý nhất vẫn là những kẻ cầm đầu của các nhóm người, vì những người đó đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9 tới đỉnh phong, thần thông tung ra đều có uy lực đáng sợ.
Tại một vùng trận chiến, hàn khí lạnh thấu xương phát tán khắp nơi, vô số kẻ bị hóa thành khối băng điêu, rồi bị đánh vỡ tan cả thân thể. Những cọc băng sắc nhọn từ dưới lòng đất trồi lên, khiến không ít kẻ tu vi cao cường ăn phải trái đắng. Ngay cả những tên có tu vi đỉnh phong tại đây, cũng đã ngã xuống không ít dưới thanh trường kích của thiếu nữ xinh xắn mà lạnh lùng kia.
Tại một phía khác khá xa, thanh niên tuấn mỹ họ La như một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, xung quanh có hàng trăm phi kiếm bay loạn xạ, đi đến nơi đâu thi thể rơi xuống nhuốm đỏ mặt đất tại nơi đó. Nhưng nho nhã nam tử bên trong vẫn thân bộ bạch y sạch sẽ, bộ dáng thong dong bước đi chậm rãi, phất tay thu lấy nạp giới của những kẻ khác.
Tại một hướng khác, có vài kẻ khoác áo bào đen trên thân, chùm kín cả khuôn mặt, tên cầm đầu trong đám người đó tu vi cũng hết sức kinh người. Cầm trong tay thanh đoản kiếm, di chuyển quỷ dị, gặt lấy thủ cấp của kẻ khác không ngừng, như một vị thần chết thực sự.
Ba người kia, chính là ba kẻ nổi trội nhất tại trận loạn chiến đoạt bảo bên trong tòa huyết tháp này. Một nữ tử tuyệt diễm, thần sắc lạnh tanh, thần thông hàn băng tiêu diệt hết thảy mọi thứ. Một nam tử nho nhã, nhưng phi kiếm quanh thân như sát tinh, chia năm xẻ bảy thân thể của kẻ khác. Cuối cùng là một gã thần bí che kín toàn thân, mỗi kiếm vung lên đều có một cái đầu rơi xuống!
A Diệt tay bắt pháp quyết, sau đó chỉ thẳng ngón tay tới hướng một nhóm người, tức thì vô số trận kỳ quanh người hắn phát quang, bắn ra vô số luồng sáng công kích mấy người kia. Cùng lúc đó, Cao Minh từ trên cao thả xuống mấy tấm phù, hóa thành nhiều khối cự thạch mấy vạn cân, đè bẹp đám người này.
Gần nơi đó, nữ tử Mai Tố Viện với trường mây dài trong tay, múa may một hồi liền cuốn được vài tên lại với nhau. Chương Hổ gầm lớn, thân hình vạn vỡ cường tráng như đầu trâu rừng, xông thẳng tới huých mạnh lên thân thể mấy gã kia, khiến tên nào tên nấy đều phun ra máu tươi lẫn lục phủ ngũ tạng, chết bất đắc kỳ tử.
Nữ tử Lâm Liên trốn dưới lòng đất, ngay khi phát hiện có thêm kẻ địch tiếp cận nơi đồng bạn đang chiến đấu, liền thông báo cho bọn họ. Đồng thời cô cũng liên tục thi triển địa trận văn, khiến mặt nền biến động không ngừng, nhiều bảo vật không ai để ý bị hút xuống lòng đất lúc nào không hay.
Diệt Chúng Sinh với chiến đao sắc bén trong tay, vừa giao thủ hơn mười chiêu, rồi thành công chém bay đầu một kẻ có tu vi tương đương, chính thức quét sạch khu vực nhỏ này. Phất tay thu lấy toàn bộ vật phẩm trên các kệ đá, hắn vui mừng không thôi vì trong đó có rất nhiều đồ tốt, tuy phải chia đều cho năm người nhưng mỗi người vẫn sẽ được không ít.
Sau đó, hắn cùng đồng bạn nhìn đến một chiến trường khác, nơi đó có những cái kệ treo tường, có đầy bảo cụ đặt phía trên, thậm chí có cả bảo cụ cấp Huyền giai! Không chút chần chừ, mấy thân ảnh chợt động, tiến công như vũ bão tới vùng chiến trường đó, tham gia chém gϊếŧ đoạt bảo.
Chương 109: Tam chân bảo
Trong tòa huyết tháp rộng lớn, là chiến trường của hàng trăm nguyên sĩ, giao tranh đang diễn ra hết sức kịch liệt, tại nơi đây, mạng người như cỏ rác, ngay cả tu hành giả thần thông cao cường cũng không tránh khỏi cái chết.
Ba kẻ nổi trội nhất vẫn đang không ngừng đi đến từng khu vực đoạt bảo, đã không đếm nổi số người ngã xuống dưới sức mạnh của họ rồi. Như thế kiềng ba chân, tại ba góc rộng nhất trong tháp, ba sát tinh thể hiện sức mạnh cùng thần thông của mình khiến người khác phải khϊếp sợ. Bọn họ dần tiến gần lại đối phương hơn, phạm vi đang dần được rút ngắn lại.
Thời điểm đó, tại các khu vực nhỏ khác cũng diễn ra những trận chiến không kém là bao, những chiếc nạp giới chứa bảo vật liên tục phải đổi chủ. Nhóm năm người gồm Diệt Chúng Sinh, Cao Minh, Lâm Liên, Chương Hổ và Mai Tố Viện, thế như vũ bão càn quét khắp nơi, trừ ba kẻ lợi hại nhất trong tháp ra, thì nhóm bọn họ chính là tổ đội mạnh nhất.
Ngay vừa rồi, A Diệt cùng gã đại hán vạn vỡ Chương Hổ, thành công diệt sát một kẻ có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, chiếm đoạt toàn bộ bảo vật tại một khu vực nhỏ nữa. Ba người khác cũng không hề kém cạnh, huyết tẩy nguyên một tiểu đội chừng mười người, chiếm được rất nhiều đồ tốt.
Tuy cả năm người đã thấm mệt, nhưng những nhóm người khác cũng đều như vậy, hiện giờ trong nơi này không còn quá 50 người, những kẻ còn sống sót đều là hạc giữa bầy gà, kĩ năng chiến đấu cùng thần thông đều rất lợi hại. Nhất thời, giao tranh dịu xuống chút, những bảo vật trong tháp cơ hồ đã được vơ vét sạch, chỉ còn vài thứ tại trung tâm tháp mà thôi.
“Hiện tại muốn kiếm thêm bảo vật, chỉ còn cách đánh gϊếŧ những nhóm người khác, đoạt lấy nạp giới của chúng mà thôi. Trừ bỏ bệ đá tại khu vực trung tâm còn đang được cuồng sáng bảo hộ, mọi bảo vật khác đều đã bị thu lấy sạch.” Cao Minh trầm giọng lên tiếng, ý muốn hỏi mấy người còn lại xem có nên tấn công những nhóm người khác hay không.
Bọn họ nhìn tới phía Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị nơi xa, hai người đó cũng giống như một tên thần bí còn lại, vẫn đang kịch liệt sát phạt những kẻ khác, thu lấy nạp giới của họ. Nữ tử họ Mai nói: “Hiện tại hai vị đội trưởng chưa cần chúng ta hỗ trợ, tốt nhất nên tranh thủ kiếm thêm chút thu hoạch, hãy nhắm tới mấy tên gia hỏa có nguyên lực âm tà kìa.”
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ tay, rõ ràng là mấy tên khoác áo choàng che kín người, thủ hạ của một trong những kẻ mạnh nhất nơi này. Lúc này mấy tên đó đang chia ra, cùng một vài nhóm người đồng minh khác, tấn công các nhóm nhỏ lẻ, cướp đoạt chiến lợi phẩm của họ.
“Nguyên lực của đám đó âm tà như vậy, không phải ma tu thì cũng là mấy kẻ dùng thủ đoạn hại người để gia tăng thực lực, đều không phải loại tốt lành gì, chúng ta hãy cùng nhau ra tay diệt sạch đám khốn đó đi!” Vạn vỡ Chương Hổ tức giận lên tiếng, bộ dáng như thể rất có thù oán với những nguyên sĩ dùng lực lượng âm tà.
Họ Mai hướng ánh mắt sắc bén tới phía một nhóm người âm tà cách chỗ họ không xa, nhẹ nhàng nói với nhóm người Tọa Sơn tông: “Lúc nãy một tên trong nhóm đó có thu được một kiện bảo cụ Huyền giai, mang thuộc tính rất hợp với công pháp của thϊếp thân, hi vọng ba vị nguyên hữu có thể ra tay tương trợ, xong việc, thϊếp thân sẽ dùng những bảo vật khác để bồi lễ.”
“Mai nguyên hữu nói quá lời rồi, chúng ta từ đầu đã chung một con thuyền, giờ cùng nhau tiêu diệt nhóm người đó, các hạ cứ lấy vật yêu thích, số còn lại để chúng ta chia nhau là được.” Cao Minh mỉm cười đáp, làm ra bộ dáng bậc quân tử. Nữ tử họ Lâm cũng mỉm cười gật đầu, còn A Diệt tuy có chút không muốn mạo hiểm nhưng cũng gật nhẹ đầu, theo số đông thôi.
Không chỉ nhóm bọn họ có ý định công kích những đám người khác để đoạt bảo, mà rất nhiều kẻ đã hành động như vậy. Những trận chiến lại nổ ra không ngừng, lần này độ hung hiểm cao hơn nhiều, vì những nguyên sĩ sống sót đến hiện tại đều là những kẻ cao cường nhất.
Nhóm năm người A Diệt đã xông tới tấn công đám người mà họ nhắm tới kia, hai bên nhất thời nổi lên tranh đấu kịch liệt. Đám đó có hai tên chùm áo choàng đen, tu vi cao cường, cùng với sáu kẻ khác thuộc một thế lực nào đó, ai nấy đều sở hữu nguyên lực khá quỷ dị, âm tà bất thường, nhất là hai tên che kín mặt kia.
Nữ tử xinh đẹp họ Mai là người khởi xướng đồng bạn đánh đám này, nên tất nhiên cô ta phải ra sức lớn nhất. Chỉ thấy lúc này trường mây trong tay cô quất lên không ngừng, tạo ra vô số hư ảnh phi kiếm, bắn tới phía kẻ địch, trông uy lực không phải dạng vừa.
Chương Hổ cũng không giữ lại chút sức lực, tính hắn trước nay hào sảng, thấy sư muội cùng tông phái đã quyết như vậy, hắn sẽ hết lòng trợ giúp. Mỗi bên tay gã cầm một thanh cự kiếm, xoay vòng liên tục, tạo thành một lốc xoáy lưỡi kiếm cực kì nguy hiểm, lao vào giữa đội hình bên phe địch!
Nhóm ba người Tọa Sơn tông chỉ đứng từ ngoài hỗ trợ, nữ tử họ Lâm tiếp tục thể hiện năng lực địa văn sư của mình, không ngừng thay đổi mặt bằng, tạo ra những bẫy dập dưới mặt đất, khiến nhiều kẻ trúng chiêu mà cay cú không thôi. Họ Cao thì nhiệt tình hơn, hai tay liên tục bắn ra vô số phù lục, đủ mọi loại chức năng, gây khó dễ cho đám người đối phương.
Họ Diệt đứng ngoài chỉ huy hai thanh phi kiếm, công kích kẻ địch, thi thoảng có đòn tấn công nhắm tới hướng hắn hay hai đồng bạn bên cạnh, hắn sẽ thôi động mấy cây trận kỳ quanh thân, tạo ra quang tráo bảo vệ bọn họ. Nếu không có lợi ích lớn cho bản thân, hắn sẽ không dại gì mà toàn lực chiến đấu, làm gì cũng phải để lại một đường lui.
Sau một hồi sinh tử chiến, đám người đó đã bị diệt sát toàn bộ, kể cả hai tên chùm kín người, cho dù những kẻ như bọn chúng tại phương xa trông thấy, cũng không thể nhất thời xông tới khu vực này để cứu viện được. Nữ tử Tố Viện thành công thu được món bảo cụ Huyền giai về tay, sắc mặt vui vẻ hẳn lên thấy rõ, những thứ còn lại nhóm ba người A Diệt chia đều.
Hiện tại, lượng người trong tòa huyết tháp rộng lớn này chỉ còn chừng hai mươi mấy người, ai nấy đều lộ ra thần sắc mệt mỏi, trên người không ít vết thương. Ba kẻ đáng sợ nhất đã ngừng chém gϊếŧ, hiện tại đang đứng im tại một khu vực lớn, tranh thủ khôi phục nguyên lực, ánh mắt nhắm thẳng tới phía trụ đá lớn tại trung tâm nơi đây.
Nhóm ba người A Diệt đã chạy tới đứng phía sau thiếu nữ họ Liễu, dù là đồng bạn nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lúc này trông nàng ta như một khôi lỗi chỉ biết chém gϊếŧ vậy. Thần sắc lạnh tanh, sát khí quấn thân, thanh trường kích trong tay nhuốm máu không biết bao nhiêu người, y phục trên thân vết máu loang lổ, đều là máu huyết của kẻ khác bắn lên.
Hai người kia cũng đã tách ra mà đi tới đứng sau lưng tên thanh niên nho nhã, lúc này hắn ta trong trạng thái tĩnh lặng, lại giống như một gã thư sinh, khác hẳn với bộ dáng như một thanh lợi kiếm khi đang chiến đấu. Hắn ta nhìn thấy hai đồng bạn vẫn bình an thì sắc mặt trở nên vui vẻ hơn, sau đó nhìn về phía bốn người bên này mà mỉm cười gật nhẹ đầu.
Kẻ đáng sợ còn lại, một tên thần bí, sau lưng hắn đám thủ hạ đã tập chung lại, nhóm bọn chúng có tổng cộng 8 người, trông đều âm tà quỷ dị. Vì đã có hai tên bỏ mạng dưới tay đám người A Diệt, nên bọn chúng bấy giờ đằng đằng sát khí hướng thẳng tới hai nhóm người này.
Ngoài ba nhóm đại thế lực này ra, còn có hai đám người khác, tu vi đều không kém, nhưng lúc này đã thụ thương không nhẹ. Bọn chúng đều ngồi đàm tọa tại những góc ngoài cùng bên trong tháp, bộ dáng chắc chắn không muốn tranh đoạt những vật chân quý nhất, chỉ chờ tới khi tòa tháp mở ra sẽ lập tức rời đi.
“Hắc hắc, không ngờ lần này tới đây vui chơi một chút, lại may mắn gặp được những thiên tài trong hai thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc này!” Bỗng nhiên, tên thần bí, thủ lĩnh của đám người quỷ dị lên tiếng, thanh âm hắn thanh thảnh lạ thường, ngữ khí ngạo mạn thấy rõ.
Thanh niên nho nhã họ La mỉm cười, hướng ánh mắt tới tên đó mà hỏi: “Không biết các hạ thuộc thế lực nào? Nghe lời nói vừa rồi dường như các hạ không phải người của Phần Quốc.”
Thiếu nữ thanh lãnh họ Liễu vẫn sắc mặt lạnh tanh, không chút biến đổi biểu cảm, cũng hướng ánh mắt lạnh lẽo tới tên thủ lĩnh của đám người âm tà kia.
Tên đó chỉ nhún vai đáp: “Ta là ai? Lát nữa các ngươi sẽ biết thôi, nếu không muốn chết, tốt nhất đừng nên tranh đoạt những món bảo vật cuối cùng này với ta!”
“Ồ, các hạ xem ra rất tự tin với thực lực của mình nhỉ, mong bản lĩnh thực sự của các hạ lợi hại như miệng lưỡi của mình.” Nữ tử họ Mai lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Gã đại hán Chương Hổ cũng định mở miệng nói gì đó, nhưng đúng lúc này, vòng quang tráo bao bọc quanh trụ đá tại trung tâm giao động, sau đó tiêu tán!
Ánh mắt của tất cả mọi người trong tòa huyết tháp, đều đổ dồn tới những vật phẩm đang lơ lửng bên trên bệ đá lớn đó. Chỉ thấy có ba món bảo vật phát ra quang mang rực rỡ, trông cực kì bất phàm, chắc chắn có giá trị vô cùng cao.
Ba bảo vật đó, gồm một thanh trường kiếm phát ra khí tức sắc bén, chuôi kiếm được điêu khắc rất tinh tế, lưỡi kiếm sáng loáng, nhìn lâu sẽ cảm thấy đau nhói hai mắt. Một quyển trục phát ra lục mang, nhìn qua có thể đoán thứ đó là một bộ công pháp, chắc chắn phẩm chất cực kì cao. Vật cuối cùng là một hộp ngọc, trông bề ngoài rất đẹp, tản mát ra mùi hương thơm lừng của đan dược cao giai!
Chương 110: Hóa quỷ
Ba món bảo vật lơ lửng trên bệ đá, phát ra quang mang rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Trong lòng ai nấy đều rục rịch không yên, sắc mặt lộ rõ sự tham lam, thủ thế sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Ngay cả mấy kẻ đã lùi ra ngoài cùng, không muốn lội xuống vũng nước đυ.c này, cũng không khỏi chần chừ trong lòng.
Bỗng nhiên Diệt Chúng Sinh cảm thấy nguyên lực trong người nổi lên dị động, như thể bị thứ gì đó bên ngoài hấp dẫn, đôi trọng nhãn của hắn liền dán chặt lên quyển trục trên bệ đá, đang tản mát ra lục quang sáng rực. Vật kia chính là thứ hấp dẫn nguyên lực trong người hắn, khả năng cao là một bộ công pháp có tác dụng lớn với nguyên lực mộc thuộc tính của hắn!
Ánh mắt liếc nhìn hết thảy những kẻ sẽ tham gia tranh đoạt xung quanh, trong lòng hắn trầm xuống, nghĩ thầm: “Lần này không tránh khỏi phải tung ra toàn lực một phen rồi, dù thế nào đi nữa ta cũng phải lấy được quyển trục đó về tay!”
Đột nhiên, uy áp mạnh mẽ từ ba kẻ mạnh nhất phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, thân ảnh họ chợt động, đã xuất hiện ngay cạnh bệ đá cổ. Tất cả những người khác cũng đồng thời xông lên, nguyên lực đủ mọi màu sắc thi nhau bạo phát, bảo cụ bay múa toán loạn.
Vì đã kết minh từ trước, nên lúc này đối thủ của hai nhóm người thuộc thế lực đỉnh tiêm là đám người thần bí kia. Khi ba vị thủ lĩnh đang tranh đấu bên trên bệ đá, kiềm chế lẫn nhau, thì năm người hội A Diệt, đang đối chọi gay gắt với bảy tên chùm áo choàng kín người. Mấy gã đó đều có tu vi tầng 8 và 9, hơn nữa thần thông âm tà quỷ dị, cực kỳ nguy hiểm.
“Hai vị, chúng ta có ba người, vừa hay nơi này có ba món bảo vật chân quý nhất, chi bằng ngừng tay, mỗi người cầm lấy một kiện, chẳng phải sẽ bớt mệt nhọc hơn sao?” La Trọng Vị vừa đánh vừa cười, bắt đầu đề nghị. Hắn ta cầm một thanh trường kiếm lưỡi dài trong tay, xung quanh có thêm hư ảnh của chục thanh phi kiếm bay loạn.
“Đâu phải ai cũng cam chịu chỉ có được một vật mà thôi!” Thiếu nữ tuyệt diễm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt đẹp đẽ liếc nhìn tới phía kẻ còn lại. Trường kích trong tay nàng phát ra hàn khí lạnh lẽo, xung quanh có vô số băng điệp bay múa, một khi có thứ gì chạm tới, sẽ lập tức đóng băng!
Tên thần bí che mặt, toàn thân phát tán ra luồng nguyên lực hắc ám, đoản kiếm múa may không ngừng, mỗi cú chém tung ra đều rất nguy hiểm, công kích quỷ dị khó tránh né nổi. Hắn ta cười hắc hắc, sau đó buông lời bá đạo: “Tất cả ba thứ này đều sẽ là của ta! Mà các ngươi dám cả gan tranh đoạt với ta, đều phải nhận cái chết!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Băng Nghi sắc mặt lạnh tanh, công kích trở nên mạnh mẽ hơn vài phần, khiến tên đó phải toàn lực chống đỡ. Họ La cũng không giữ thế chân vạc nữa, liên hợp với họ Liễu, cùng nhau đẩy lui tên thần bí kia, muốn xem thử bản lĩnh của hắn như thế nào mà dám mạnh miệng đến vậy.
“Hahaha, các ngươi, không cần che giấu nữa, bộc phát toàn lực đi, gϊếŧ sạch đám người trong đây cho ta!” Gã ta đang phải kiệt lực chống đỡ công kích như vũ bão của hai kẻ trước mặt, nhưng lại cười lên cuồng tiếu, không có chút vẻ e sợ gì, sau đó nói lên một câu, đồng thời vứt bỏ tấm áo choàng khoác trên người đi.
Bảy gã thủ hạ của hắn lúc này đang trong thế giằng co với đám người A Diệt, nghe thủ lĩnh nói vậy, liền đồng loạt vứt bỏ áo choàng đi, lộ ra là những tên nam tử gầy trơ xương, gân đen nổi lên đầy người. Tiếp đó bọn chúng đồng loạt thi pháp, cắn ngón tay khiến máu tươi chảy ra, sau đó vẽ ra những hình thù quỷ dị trên khuôn mặt mình.
Áo choàng đen bay đi, tên cầm đầu đám người là một thanh niên nhìn bề ngoài chỉ chừng mười tám, khuôn mặt có phần anh tuấn, bờ môi mỏng, ánh mắt sắc bén, lộ ra đầy tà khí. Toàn thân hắn bạo phát khí tức mãnh liệt, hai tay bắt vài cái pháp quyết quỷ dị, rồi hung hăng tung song chưởng ra phía trước.
Luồng khói đen bộc phát, một hư ảnh đầu lâu mọc hai cái sừng ghê rợn hiện lên, tiếng ma khóc quỷ gào vang lên khắp tòa tháp, ai nấy nghe thấy đều cảm giác ghê tai. Theo song chưởng của gã đó tung ra, hư ảnh đầu quỷ phóng thẳng tới phía hai kẻ mạnh nhất bên này, khiến họ cả kinh liền thi triển thần thông phòng ngự.
Ầm một tiếng, khiên băng cùng thuẫn kiếm của họ Liễu và họ La bị đánh tan tành, nhưng hư ảnh quỷ quái cũng đã hết uy lực mà tiêu tán. Sắc mặt thanh niên Trọng Vị trở nên khó coi: “Nguyên lực chứa ma khí, sỡ hữu thần thông ma quỷ, các ngươi chính là ma tu quỷ đạo!”
Liễu Băng Nghi cũng lạnh nhạt thanh âm: “Hư ảnh ảo ma vừa rồi, là một môn nguyên thuật đặc thù của Ảo Ma tông tại Tà Quốc, đệ tử ngoại môn không có đủ tư cách để học. Nói như vậy, ngươi chí ít cũng là một tên đệ tử nội môn Ảo Ma tông!”
“Gào!” Đúng lúc này, bảy tên thủ hạ của gã ta đã thi pháp xong, cả đám biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Từ trong thân thể ghê tởm của bọn chúng không ngừng bốc lên những luồng khói đen, khí tức áp bách đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới Luyện Nguyên! Mà thần thông của đám này tà dị nguy hiểm, cho dù nguyên sĩ đồng giai cũng khó đối phó.
Nữ tử họ Mai sắc mặt cực kỳ khó coi, mở miệng nói: “Bí thuật ‘hóa quỷ loạn’ của Ảo Ma tông, kéo tăng thực lực trong một khoảng thời gian, nhưng sẽ không còn giữ được thần trí, hơn nữa sẽ có di chứng lớn về sau. Xem ra đám này là cảm tử của lũ ma đạo tại ngoại quốc cài cắm vào nước ta rồi, lần này nguy cơ lớn rồi đây!”
Toàn bộ người trong tòa tháp này đều âm trầm, không khỏi cảm thấy e sợ trước hình thù kì dị, cùng thực lực kinh người do bảy tên kia bày ra. Chưa kể gã thủ lĩnh của bọn chúng, biểu hiện ngông cuồng như vậy, chắc chắn còn có con bài chưa lật, chính là kẻ khó đối phó nhất.
Tên thanh niên thủ lĩnh của đám người Ảo Ma tông, đảo mắt một vòng qua toàn bộ người tại nơi đây, cười hắc hắc nói: “Ban đầu bọn ta che giấu thân phận, để tránh bị đám hèn yếu các ngươi hội đồng, hiện tại trong đây chỉ còn mười mấy người, nên ta cũng chẳng cần ý kị gì nữa. Tại nơi này, Ma Lăng ta sẽ diệt sát những thiên tài của thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc, haha.”
Lúc này, hai nhóm người từ xa cũng đã chạy tới, tuy thương thế còn đó nhưng chúng cũng không thể làm ngơ được nữa rồi. Một khi phát hiện ma tu quỷ đạo thì bất kì nguyên sĩ nào tại Phần Quốc đều phải chinh chiến, chưa kể tên họ Ma đó cũng muốn gϊếŧ sạch người tại nơi đây, nên hai nhóm người này không thể ngồi im chờ chết được.
Hai nhóm này hợp lại có chừng mười người, thành viên đều có tu vi từ tầng 7 trở lên, hai tên cầm đầu đều đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh. Nhưng tên nào cũng bị thương không nhẹ, bọn họ chỉ có thể đấu với hai gã quỷ hóa mà thôi, vẫn còn 5 gã cho đám người A Diệt.
Nhóm ba đệ tử Tọa Sơn tông có thể hợp lực lại để đối phó với một gã quỷ hóa, bên hai người Thiên Kiếm các cũng vậy. Liễu Băng Nghi hoặc La Trọng Vị sẽ đối phó với tên Ma Lăng đáng sợ kia, người còn lại có thể cân hai tên quỷ hóa, như vậy vẫn thừa ra một kẻ mà không có người đối phó.
Thấy mấy người trước mặt đang âm trầm vì không có đủ nhân lực, thanh niên họ Ma cười khinh thường: “Sao? Không có đủ người đối phó với đám tay sai của ta à? Nên nhớ, mỗi một tên bọn chúng đều không phải Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường, cho dù là ngươi hay ngươi cũng không thể một mình chống lại ba tên cùng lúc đâu!”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía thiếu nữ họ Liễu cùng nho nhã họ La, vẻ cười cợt càng tăng chứ không giảm. Bảy gã quỷ hóa bắt đầu rục rịch, miệng gầm gừ, chuẩn bị lao lên tấn công hết thảy sinh linh trong tầm mắt. Chỉ cần để lọt một gã không có ai đối phó thôi, sẽ khiến các tổ đội bị kẻ đó nhắm tới, tổn thất nặng nề!
“Ta có thể một mình đối phó với một tên!” Đúng lúc này, chợt có một thanh âm vang lên. Khi mọi người quay đầu tới hướng đó, thì không khỏi bất ngờ vì người vừa lên tiếng là một tên thanh niên, chỉ có tu vi tầng 7 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Thiếu nữ họ Liễu liền nói: “Diệt sư đệ, nói bậy gì đó? Đệ có biết mỗi một tên đó mạnh đến mức nào không?”
Cao Minh cùng Lâm Liên cũng đều dùng ánh mắt khuyên giải xen lẫn bất ngờ nhìn tới hắn, không ai ngờ một kẻ luôn hạ mình trong nhóm lúc này lại nói ra lời như vậy.
A Diệt thẳng thắn lên tiếng: “Ta chắc chắn có thể một mình cầm cự được với một gã quỷ hóa, chỉ là ta có một điều kiện, chính là sau khi toàn bộ đám Ảo Ma tông này bị tiêu diệt, ta sẽ được một cái tư cách cùng tranh đoạt một trong ba món bảo vật chân quý nhất trên kia!”
Đối tượng A Diệt hướng tới mà nói lên đề nghị này chính là ba người đồng môn, cùng với nhóm người Thiên Kiếm các. Còn hai nhóm người kia hoàn toàn không có đủ tư cách, dù sao bọn chúng cũng chỉ đối phó được hai gã mà thôi, hơn nữa cũng là chiến đấu vì mạng sống của mình.
“Tại sao Diệt nguyên hữu lại tự tin như vậy? Bảo vật tuy tốt, nhưng mệnh vẫn quan trọng hơn.” Họ La từ tốn hỏi hắn, có vẻ như cũng tò mò về quyết định này của hắn.
Diệt Chúng Sinh nói ra mục tiêu thực sự: “Nếu tại hạ cảm nhận không nhầm, thì quyển trục trong số ba bảo vật kia, là một bộ công pháp mộc thuộc tính có phẩm chất cực cao, rất thích hợp với nguyên lực của tại hạ. Nếu mọi người đồng ý, khi diệt sát đám ma quỷ này thành công, và cho tại hạ được toại nguyện, ta hứa sẽ bồi thường mỗi người bằng những vật phẩm chân quý khác!”
Trong số những đệ tử thuộc thế lực đỉnh tiêm tại đây, không có ai mang nguyên lực hệ mộc như A Diệt, hơn nữa thứ khiến tên nho nhã họ La chú ý nhất, là thanh trường kiếm, vì vậy hắn đã gật đầu đồng ý. Thiếu nữ họ Liễu thấy A Diệt tự tin như vậy, tuy còn lo lắng nhưng cũng không cản trở nguyện vọng của hắn, đồng ý với lời đề nghị.
Mai Tố Viên cùng Chương Hổ đều nghe theo đội trưởng, Cao Minh và Lâm Liên càng không có ý kiến, hai người họ khi không có A Diệt, liên thủ lại có lẽ vẫn miễn cưỡng chống chọi được một tên. Thấy đám người trước mặt phân chia xong đối thủ, tên Ma Lăng mới cười lớn rồi phất tay, ra hiệu cho bảy tên quỷ hóa bắt đầu lao lên tấn công.
Hắn rất tự tin cùng ngạo mạn, không nghĩ rằng có thể thất bại dưới tay cái tổ hợp tạp nham này, nên hắn mới để bọn họ có thời gian thương thảo. Lúc này hắn bộc phát sức mạnh hắc ám, miệng cười lạnh, tiến tới phía Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị, hai kẻ duy nhất hắn có chút kiêng kị.
Bình luận facebook