-
Chương 96-100
Chương 96: Ổn thỏa
Cổ Sơn Thành vẫn sinh khí dồi dào như mọi khi, nguyên sĩ đi lại tấp nập trên khắp các nẻo đường, đặc biệt tại khu vực phường thị, nhìn đoàn người đông nghịt không thấy điểm cuối.
Mấy ngày gần đây, vì hội đấu giá được tổ chức thường niên mỗi năm một lần tại đại thành này, mà đã thu hút rất nhiều nguyễn sĩ từ phương xa tới. Ngày hôm nay, hội đấu giá vừa kết thúc tốt đẹp, mới có tràng cảnh mấy ngàn người đi ra tấp nập trên đường lớn như vậy.
An ninh được thắt chặt hơn, đệ tử chấp sự có mặt khắp mọi nơi, thậm chí có nơi còn trông thấy những lão tổng chấp sự tự mình canh phòng tại những nơi trọng yếu trong thành.
Một nhân ảnh khoác áo bào đen, chùm kín đầu, vừa đi ra khỏi hội đấu giá. Hắn không dừng lại tại bất kì đâu mà đi thẳng một mạch về trang viện, tại một tòa khách điếm trong con ngõ khá vắng vẻ.
Trang viện hắn thuê là loại phòng tương đối đắt, có đầy đủ mọi vật dụng cùng khu vực cần thiết cho nguyên sĩ, ví như có lò luyện đan, hoặc lò rèn khí cụ, còn có cả một khoảng sân khá rộng để luyện tập. Vừa bước vào trong trang viện rộng lớn này, hắn liền kích hoạt cấm chế của căn phòng lên, rồi cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài đi, lộ ra một gương mặt bình thường.
“Đã mua đủ dược liệu cần thiết tại hội đấu giá để phối chế thuốc giải độc rồi, phải nhanh điều chế ra trước khi cơn đau lại phát tác.” Nghĩ vậy, Diệt Chúng Sinh liền đi tới khu vực luyện đan, nhóm lửa lên chuẩn bị đun nấu một nồi thuốc, vì không biết luyện đan nên tất nhiên hắn chỉ còn cách nấu ra dịch thuốc.
Qua đợt nguy cơ vừa rồi, chiến lợi phẩm hắn thu được cực kì lớn, phải gấp nhiều lần thân gia trước đây của hắn. Gã ẻo lả họ Phong dường như là kẻ có sở thích đem theo mọi gia sản theo bên mình, nạp giới của hắn có không gian chứa vật rất rộng, bên trong chứa vô số vật phẩm có giá trị cao.
Riêng về nguyên thạch thì hiện tại A Diệt đã có thể được xem là một tiểu phú hào. Lúc ở hội đấu giá, hắn như một tên nhà giàu mới nổi, liên tục dùng lượng nguyên thạch cực cao cách xa giá khởi điểm, để đặt mua những dược liệu cần thiết. Kết quả khiến nhiều kẻ ý kị không dám nâng giá theo hắn, giúp hắn có thể dễ dàng thu được những thứ cần thiết về tay.
Đan dược cùng các loại thuốc phụ trợ tăng tốc độ tu luyện có rất nhiều, ví như Bách Thảo đan có tới mấy chục viên. Điển tịch quý giá, giúp tăng thêm kiến thức cũng không thiếu, chủ yếu thu được từ trong nạp giới của lão già nua kia. Còn phù lục thông thường hay những nguyên phù cấp khá, số lượng không đếm xuể.
Về mảng bảo cụ thì khỏi phải nói, Hoàng giai thượng phẩm có chừng 20 món, trung phẩm tới gần trăm. Đặc biệt, có được Phong Chi kiếm, một món bảo cụ Huyền giai. Những thứ đó đợi sau này tìm được nơi bán bí ẩn như chợ đen, thì hắn mới dám tuồn đi, nếu không giờ đem những bảo cụ này ra bán công khai thì chả khác gì tự lấy đá đập chân mình.
Sau hơn một canh giờ thì A Diệt cũng đã điều chế xong một loại dịch thuốc để giải độc, cứ mỗi khi lên cơn đau hắn sẽ uống vào vài ngụm, cứ như thế qua chừng ba tháng thì chất độc sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là từ giờ hắn phải chịu được nỗi đau thể xác trong vài tháng tới, dịch thuốc này chỉ có thể giúp giảm đau chút ít mà thôi.
Cứ mỗi lần nghĩ rằng sẽ phải chịu cơn đau thấu xương trong vòng ba tháng tới, mỗi ngày hai lần, khiến hắn lại rùng mình rồi không ngừng chửi rủa tên khốn ẻo lả kia.
Tên xuẩn đó vài năm trước vô tình chiếm được truyền thừa của một vị độc sư, hắn ta tò mò nên đã dựa vào đó mà học tập theo, kết quả lại tự khiến bản thân mình trúng độc. Sau một thời gian nghiên cứu, nếm đủ khổ sở thì hắn đã tìm ra một cách để tạm thời phong ấn chất độc lại, ẩn sâu trong máu của mình.
Rồi từ đó gã tiếp tục dựa vào những thông tin trong truyền thừa mà phối chế ra thuốc giải, thời gian gần đây gã đã phối ra phương thuốc giúp giải chất độc này, được y ghi lại cẩn thận trong một cuốn sách giấu sâu tại nạp giới. Kết quả là có lợi cho A Diệt, vừa rồi dựa vào dược phương đó hắn mới có thể nấu ra dịch thuốc giải độc này.
Khi cơn đau lại tái phát, A Diệt liền uống vài ngụm dịch thuốc, chỉ thấy đỡ đau hơn mọi khi chút ít, nhưng nói chung vẫn rất đau. Nếu không phải nhục thân hắn mạnh mẽ, trước đây cũng đã trải qua không ít đau đớn về thể xác, thì lúc này hắn đã không chịu đựng được tốt đến như vậy.
Vài ngày sau, khi đã suy tính ổn thỏa, hắn bắt đầu lên đường, trở về nội môn Tọa Sơn tông. Biết trước sẽ bị tra khảo gắt gao, nhưng hắn không thể không về được, dù sao hiện giờ nơi đó cũng là nhà của hắn.
Hắn để lại phân nửa nguyên thạch, cùng những vật có giá trị cao trong trang viện tại Cổ Sơn thành. Tất nhiên những vật có thể điều tra ra lai lịch như bảo cụ, hoặc lệnh bài của đám người kia, hắn cũng để lại ngoài đó. Trong nạp giới chỉ có đồ của bản thân, cùng với rất nhiều đan dược phụ trợ mà thôi.
Từ đó, cho dù có bị kiểm tra nạp giới, hắn cũng không sợ bị người khác phát hiện ra, bản thân hắn chính là hung thủ đã sát hại tất cả những kẻ kia.
Một đường thuận lợi tới gần phạm vi kết giới của nội môn, lúc này hắn mới bị một vài tên đệ tử chấp sự giữ lại kiểm tra. Khi lấy ra lệnh bài thân phận, mấy tên đó đều không nghi ngờ gì nữa mà cho qua, chả mấy chốc hắn đã tiến nhập vào bên trong nội môn.
Khi kiểm tra thân phận của hắn, những chấp sự nội môn đã phát hiện ra hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích gần đây, liền có người chạy đi báo lên quản sự. Sau đó A Diệt được đưa đến một căn thạch điện rộng lớn, nơi đó có ba vị quản sự lâu năm trong tông, cùng với chục đệ tử tinh anh đều có uy tín, đặc biệt có hai người mang họ Phong.
Khi được hỏi lại những chuyện đã xảy ra, A Diệt đã kể ra một câu chuyện hư cấu, mà đến bản thân hắn còn phải khen trình độ nói dối như ranh của mình.
Đại khái hắn kể rằng: Đêm hôm đó khi hắn đang ngồi đàm tọa trong một hang động thì bất ngờ bị đánh ngất đi, khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân ở một nơi cách tông môn rất xa, khiến hắn phải mất khá nhiều thời gian mới trở về được.
Lúc tỉnh dậy hắn không phát hiện ra mình bị mất thứ gì, nhưng trong người hắn lại bị trúng một loại độc quỷ quái, khiến hắn nếm không ít đau khổ!
Từ đó, mỗi khi đi qua một thành trấn hắn đều tới phường thị tìm thuốc giải, sau cùng gặp được một vị dược sư có kinh nghiệm phong phú, hắn đã phải mất lượng lớn nguyên thạch mới mua được một bình chất dịch giải độc từ tay lão ta. Đến hiện tại hắn đã về tới nội môn, vẫn còn đang cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.
Nghe cái câu chuyện vớ vẩn này, có người tin, có kẻ thì không, đặc biệt là hai gã họ Phong kia. Nhưng sau khi kiểm tra thân thể A Diệt thì hơn phân nửa số người tại đây đã tin triệt để, vì trong người hắn đích thực có một loại độc rất quỷ dị. Và bình dịch thuốc của hắn đúng thật là có thể giải được chất độc đó, chỉ là cần mất thời gian tương đối mà thôi.
A Diệt cũng không sợ hai vị sư thúc họ Phong kia nhìn ra điểm đáng nghi gì, vì khi kiểm tra nạp giới của Phong Nhược Ngu, hắn đã biết gã ta chưa cho một ai biết rằng mình chiếm được truyền thừa độc sư. Mà chất độc trong người hắn đã chuyển hóa hoàn toàn, không còn chút khí tức máu huyết nào của gã Nhược Ngu đó cả.
Ba vị quản sự hỏi han thêm vài câu, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, vì chất độc trong người hắn chính là một bằng chứng cho câu chuyện mà hắn đã kể. Với lại tu vi của A Diệt thấp như vậy, làm sao có thể diệt sát được nhiều người có tu vi cao hơn như thế chứ.
Tuy không ít kẻ biết A Diệt có kiêm tu trên phương diện trận pháp, nhưng hắn chưa để lộ ra thành tựu thật sự tại phương diện đó cho ai thấy, nên cũng không có kẻ nào nghi ngờ về điểm này. Dù sao một tên đệ tử thông thường mang tư chất kém, làm sao có thể chỉ học pháp trận hơn hai năm đã gặt hái được thành tựu tốt cơ chứ.
Nhưng hai kẻ họ Phong trong căn thạch điện này, không muốn bỏ qua một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Bọn chúng đã đòi được kiểm tra nạp giới của A Diệt, còn hứa rằng nếu trong đó không có vật gì liên quan đến Phong Nhược Ngu, thì sẽ tặng cho họ Diệt một viên Bách Linh đan coi như bồi thường.
Diệt Chúng Sinh với vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa nạp giới của mình cho hai kẻ kia cùng vài người khác kiểm tra, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Trong chiếc giới chỉ đó chỉ toàn là đồ của hắn trước kia, còn lượng lớn nguyên thạch cùng với toàn bộ đan dược thu được, hắn đã để trong một giới chỉ khác, ném tại một bụi cỏ nằm ở gần kết giới.
Sau khi kiểm tra mà không phát hiện ra một vật nào khả nghi, hai vị sư thúc đáng kính này sắc mặt rất khó coi mà đưa cho A Diệt một viên Bách Linh đan, giúp hắn giảm bớt một năm tu hành. Đồng thời, ba vị quản sự cũng phái người đưa tới một vài đan dược giải độc cùng giảm đau, giúp hắn có thể bớt đi phần nào đau đớn trong vài tháng tới.
Nhận thêm trăm khối nguyên thạch cùng với phiếu miễn nhiệm vụ ba tháng, coi như chấn an hắn. A Diệt cung kính thi lễ cúi chào các vị sư thúc tại nơi đây rồi vui vẻ rời đi, thế là một hồi nguy cơ đã được giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù biết chắc đám người Phong gia chưa bỏ qua dễ dàng như vậy, sẽ còn phái đệ tử âm thầm giám sát hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm. Cứ trường kỳ bế quan trong trang viện không ra là được, tiện thể phục dụng luôn viên Bách Linh đan từ trên trời rơi xuống này.
Chương 97: Giải quyết độc huyết
“Lũ ma tu quỷ đạo ngày càng lớn mật hơn rồi, ngay trong đêm qua đã có thêm hai thế lực nhỏ gần biên giới phía phía Bắc bị chúng thâu tóm!” Một lão già tức giận khi đọc quyển trục trên tay.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả những người còn lại trong căn thạch điện này đều âm trầm, như thể chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần.
Đây là một cuộc họp nghị sự giữa các cao tầng trong Tọa Sơn tông, những người có mặt tại đây chủ yếu là các quản sự bên mảng mặt trận. Họ đang bàn bạc kế sách để đối phó với những hành động bá đạo của tà phái, một đám nguyên sĩ chủ tu ma quỷ chi đạo.
Sau khi bàn bạc xong chiến lược đối phó trước mắt, bọn họ chốt lại chuyện này, rồi tiếp tục bàn đến những sự kiện đáng chú ý khác phát sinh gần đây. Như chuyện về A Diệt và cả cuộc thảm sát cũng được họ nói qua, chủ yếu nói lên cách ứng phó sao cho qua chuyện.
“Theo ta đoán thì có lẽ kẻ ra tay là một gã tà đạo nào đó, chuyên tu trên phương diện độc và pháp trận.” Một quản sự bắt đầu nói lên quan điểm:
“Có thể hắn đi ngang qua ngoại biên sơn mạch, thấy đám gia hỏa ngoại môn liền bắt bọn chúng để thử nghiệm uy năng pháp trận chẳng hạn. Sau đó tiện tay bắt hai đệ tử nội môn đi để thử nghiệm độc pháp, sau khi xong việc thì ném hai gia hỏa đó đi, nghĩ rằng chất độc sẽ gϊếŧ chết chúng nên mới không quan tâm nữa.”
Một lão già khác hỏi lại: “Ý của sư huynh là tên đệ tử hạch tâm đã mất mạng kia, rất có thể bị chất độc quỷ dị đó gϊếŧ chết? Tên còn lại thì may mắn sống được?”
Lão kia đáp lời: “Đúng, khi kiểm tra ta đã phát hiện ra nhục thân của tên đệ tử họ Diệt so với đồng lứa thì rất mạnh. Có thể vì vậy nên hắn mới chống chọi được lâu hơn với độc tính, sau đó may mắn mua được thuốc giải từ một tên dược sư, vớt lại cái mạng nhỏ về. Chậc chậc, tên này may mắn thật đấy.”
Mỹ phụ trung niên ngồi đối diện lão già vừa nói, cũng mở miệng nói lên quan điểm: “Theo lời tên đệ tử đó kể lại thì khi tỉnh dậy hắn không thấy một người nào khác, rất có thể kẻ đã bắt hai người bọn hắn, đã ném mỗi tên ở một nơi. Kết quả, kẻ sống lại là một gã đệ tử tầm thường, tư chất cực kém.”
Trung niên quản sự ngồi bên cạnh bà ta thời dài, lẩm bẩm: “Nếu được đổi lại người sống là gã đệ tử hạch tâm thì tốt biết mấy, tại sao lại để cho một tên đệ tử vô dụng sống sót, rồi lấy đi tính mạng của người có tư chất tốt cơ chứ?”
Một lão già có bộ dáng già cội nhất tại đây nghe vậy liền lên tiếng phản bác: “Sư đệ nói vậy là không đúng rồi, dù tư chất cao hay thấp thì chúng đều là đệ tử Tọa Sơn tông chúng ta. Hai người gặp chuyện mà còn một người trở về được đã là tốt lắm rồi, chúng ta phải khen tiểu gia hỏa đó chứ không phải chê trách hắn.”
“Sư đệ hiện tại đã là quản sự trong tông, trước khi đưa ra mọi lời nói cùng cử chỉ đều phải suy nghĩ cho thật kĩ, đệ hiểu chưa?”
“Rõ, thưa sư huynh.” Gã trung niên vội nghe lời mà vâng dạ, không dám cãi lại chút nào. Nhưng trong lòng thì không cam tâm, hắn chỉ nói lên sự thật mà thôi, ai chả mong muốn người còn sống sót mà trở về là đệ tử hạch tâm chứ.
Sau đó bọn họ không bàn thêm chuyện này nữa, dù sao cũng chẳng biết hung thủ là ai. Chỉ ra lệnh nhắc nhở đệ tử dưới trướng, không đi loan sự việc lần này ra ngoài. Cũng nhắc người sau ba tháng nữa, tới kiểm tra đệ tử họ Diệt một lần xem hắn đã giải được chất độc hoàn toàn chưa, tiện thể an ủi hắn vài câu.
Trong khi đó người đệ tử mà họ nhắc tới, Diệt Chúng Sinh vẫn luôn tu luyện trong trang viện, mỗi ngày chịu cơn đau quằn quại hai lần. Vài ngày sau Mộ Phái Linh tới thăm một lần, cô còn đem theo lời thăm hỏi của Hồng Uyển và vị Dược sư thúc, luyện đan sư mà A Diệt thân quen nhất.
Bọn họ gần đây khi nghe tin A Diệt được miễn làm việc trong ba tháng, sau khi tìm hiểu thì mới biết hắn chính là một trong hai tân đệ tử bị mất tích cách đó chưa lâu. Trước đó tuy rất nhiều người biết chuyện này, nhưng không biết rõ lai lịch người mất tích là ai, chỉ có chấp sự mới biết rõ mà thôi.
Mà nhiệm vụ săn ma thú của A Diệt trước đó có thời gian thi hành hai tháng, nên tất nhiên không một ai biết hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích. Nữ tử họ Mộ đến thăm thăm hỏi hắn, còn đem ra vài bình đan dược nói là thuốc bồi bổ thân thể của vị Dược sư thúc kia gửi tới.
A Diệt không ngờ ông ta quan tâm hắn như vậy, thì ra trong giới tu hành, không phải nguyên sĩ nào cũng máu lạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Từ khi nhập tông, hắn luôn gặp nguy cơ sinh tử từ đám đồng môn, từ đó tư tưởng hắn đã biến chuyển khác hơn, luôn nghĩ tất cả người trong cái tông môn này đều chẳng phải loại tốt lành gì.
Đừng thấy hiện tại hắn có thể trò chuyện vui vẻ, cười nói thản nhiên với nữ tử họ Mộ trước mắt này mà lầm. Thực tế hắn vẫn luôn đề phòng, chỉ cần nữ nhân này có biểu hiện gì đáng nghi, gây nguy hiểm đến hắn, thì hắn sẽ không chần chừ mà lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt lấy cái đầu của cô ta!
Sau khi Mộ Phái Linh rời đi thì không còn ai tới làm phiền hắn nữa, vì đơn giản là hắn kết giao với rất ít người. Hơn nữa quản sự cũng vừa có lệnh, cấm đám chấp sự biết về vụ mất tích bàn tán về chuyện đó thêm nữa, phải giữ mồm giữ miệng lại.
Từ đó, mỗi ngày A Diệt đi tới quỷ môn quan dạo chơi hai lần, mỗi lần chơi chừng nửa nén nhang thì mới trở về. Không chỉ thân thể, mà tinh thần hắn cũng đã rất mệt mỏi vì bị tra tấn như vậy, nhưng hắn không hề nản trí hay sợ hãi.
Qua thêm một tuần, tu vi của hắn đã trở lại như ban đầu, trước đó khi mới trúng độc thì tu vi của hắn đã bị giảm xuống, chỉ còn là Luyện Nguyên cảnh tầng 3. Khi trở về nội môn thì tu vi hắn mới tăng lên tới tầng 4, vì vậy lúc đám quản sự kiểm tra thân thể mới không nhận ra tu vi thực sự của hắn.
Nếu không một gã tư chất cực kém, sau gần 3 năm nhập tông lại có thể đạt tới tu vi tầng 6, không gây lên một hồi sóng gió nữa mấy lạ.
Khi tu vi trở lại, từ đó hắn phát hiện ra một chuyện kinh hỉ mới, chính là mỗi lần cơn đau qua đi thì một ít chất độc trong người hắn lại hóa thành nguyên lực tinh thuần. Sau khi tra xét một hồi hắn mới hiểu ra, chất độc này ban đầu vốn dĩ là máu huyết của tên họ Phong kia, mà trong máu thì chắc chắn chứa nguyên lực.
Vì vậy số nguyên lực tinh thuần này chính là năng lượng lúc trước của gã đó, nguyên lực của một tên tầng 8, dù là số ít nhưng để một kẻ tầng 6 như hắn hấp thu, thì đúng thật là chất đại bổ. Kết hợp cùng viên Bách Linh đan được hai vị sư thúc họ Phong ban thưởng, tu vi của hắn bạo tăng như diều gặp gió, đau nhưng vẫn cười.
Ba tháng sau, chất độc đã tiêu tan hoàn toàn, cùng với đó là tu vi hắn tăng mạnh. Hiện tại lực bổn nguyên tại tầng 6 của hắn đã gần viên mãn, không lâu nữa có thể trùng kích lên tầng 7. Nhờ vào lượng nguyên lực chuyển hóa ra từ chất độc đó, mà giúp hắn tiết kiệm được chừng chục năm khổ tu.
Sau đó có một vị đệ tử tinh anh đã từng tới kiểm tra thân thể hắn, còn thưởng cho hắn không ít tài nguyên tu luyện.
Vị sư thúc đó đã rất kinh ngạc khi phát hiện ra tu vi thực sự của A Diệt, hắn liền đổ hết trách nhiệm cho chất độc trong người mình. Nói ra sự thật rằng sau mỗi cơn đau chúng sẽ biến thành năng lượng tinh thuần nhất, để giúp cho tu vi hắn bạo tăng.
Vị sư thúc đó còn nói rằng: “Trong họa đắc phúc, nguy cơ cùng kì ngộ luôn đi chung. Rất nhiều tân đệ tử tư chất tầm thường, tu luyện đến giờ còn chưa đạt tới tu vi tầng 6, vậy mà Diệt sư điệt đã sắp chạm tới tầng 6 viên mãn rồi.”
Từ đó trở đi, hắn quay trở lại những năm tháng trước kia, tiếp tục công việc thường niên là trông coi kho dược liệu tại Luyện đan các. Tất nhiên khi ra ngoài, hắn sẽ đeo chiếc dây truyền che giấu thực lực, chỉ để lộ ra tu vi tầng 5 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Những người biết về tu vi thực sự của hắn, chỉ có đám cao tầng trong tông cùng với vị Dược sư thúc có quan hệ tốt kia. Nhưng tất cả bọn họ đều cho rằng, chả mấy chốc nữa A Diệt sẽ bị kẹt tại tầng 6 viên mãn cực kì lâu, vì từ tầng 6 lên tầng 7, là một bức tường cực kì kiên cố đã cản bước bao nhiêu thiên tài.
Bản thân họ Diệt lại không hề để tâm tới chuyện đó, vì trong đan điền hắn có thất thải dịch, chính là một thứ chuyên dùng để phá vỡ rào cản. Trước đó chúng đã tiêu hao đi gần phân nửa, để phá vỡ vách ngăn giữa tầng 3 với tầng 4 cho hắn. Số còn lại chẳng bao lâu nữa sẽ dùng tới, và mục tiêu lần này là đại vách ngăn giữa tầng 6 liên thông đến tầng 7!
Chương 98: Sát hạch
“Cạch.” A Diệt đánh một quân cờ xuống bàn cờ, đối diện hắn là một trung niên nhân tóc hoa râm, lúc này đang trầm ngâm nghĩ xem nước đi tiếp theo. Người này không ai khác chính là vị luyện đan sư họ Dược, trưởng bối có giao tình tốt nhất với hắn ở trong tông. Hiện tại hai người họ đang ngồi đánh cờ trong nhà kho chứa dược liệu.
Ông ta đánh xuống quân cờ trong tay mình, thuận miệng hỏi A Diệt: “Vừa tiến cấp chưa lâu, gia hỏa ngươi đã củng cố căn cơ ổn thỏa chưa?”
“Cũng tương đối vững chắc rồi, thưa sư thúc.” Họ Diệt đáp lời ông ta, đồng thời đánh một quân cờ xuống.
“Lúc trước lão phu nhớ rằng nghe người ta nói là tư chất của ngươi thấp kém lắm cơ mà. Sao mới sau bốn năm nhập tông, ngươi chỉ mới bước tới tuổi 24, mà đã đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7 rồi?”
Nghe ông ta vừa cười vừa nói như vậy, A Diệt cũng tiện thể vuốt mông ngựa một phen: “Chẳng phải tất cả đều nhờ có sư thúc, đã để lại suốt đổi lấy Bách Linh đan mỗi năm cho đệ tử sao? Còn cả những lời chỉ điểm hằng tháng của lão nhân gia ngài nữa.”
“Ngươi chỉ được cái lẻo mép, mà cũng phải công nhận cái mạng tiểu tử ngươi lớn, trong họa đắc phúc. Có thể do cơ thể ngươi bị chất độc giày xéo thường xuyên, nên mới khiến vách ngăn giữa tầng 6 và tầng 7 bị nới lỏng, giúp ngươi dễ dàng vượt qua được rào cản lớn này.” Ông ta nói lên quan điểm.
“Không biết bao nhiêu người bị vây ở một bước này, nhìn đám nhập môn đồng lứa ngươi xem, có mấy ai đạt tới tu vi này như ngươi. Phần lớn đều đang khổ sở trước vách ngăn lớn đó, kẹt tại tầng 6 viên mãn nhiều năm. Những kẻ tư chất thấp hơn thì mới vừa đạt tới tầng 6, thậm chí có kẻ vẫn đang lảng vảng tại tầng 5.”
“Đến cả người có tư chất cực cao, tuyệt thế thiên kiêu như Liễu Băng Nghi, lúc trước cũng bị kẹt tại bước này hơn hai năm trời. Vậy mà tiểu tử ngươi chỉ cần sau vài tháng là vượt qua, đúng là chẳng còn gì để mà nói.”
A Diệt đi nước cờ tiếp theo, thuận tiện đáp: “Nhắc đến vị Liễu sư tỷ đó mới nhớ, dạo gần đây nàng cực kỳ nổi trội đó. Mới 19 tuổi đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8 viên mãn, ngay cả các đệ tử thông thường có tu vi tầng 9 cũng không phải đối thủ!”
Dược sư thúc tiếp nước cờ của hắn, đáp: “Nha đầu đó quả là mầm giống tốt nhất trong trăm năm nay của tông môn ta! Chứ đâu như ta với ngươi, chỉ là những kẻ tầm thường có được chút kì ngộ mà thôi.”
“Ấy, sao đệ tử có thể cùng để chung mâm với su thúc được chứ.” Miệng nói vậy nhưng tay hắn lại đặt một quân cờ xuống, chiếu tướng.
Ông ta chạy tướng, đáp lại: “Tư chất tu hành của lão phu năm xưa cũng rất là tầm thường, chẳng qua có chút thiên phú trên phương diện luyện đan, hơn nữa còn từng được cao nhân chỉ điểm! Nhờ vậy mới gặt hái được chút thành tựu, luyện ra được nhiều đan dược có ích cho bản thân, giúp tu vi đi đến một bước này.”
A Diệt dí tướng: “Như vậy thì sư thúc đã rất lợi hại rồi, sao đệ tử có thể so sánh chứ? Cỡ như đệ tử chỉ có thể cố gắng mạnh lên chút nào hay chút ấy thôi, đột phá Hiển Hóa gần như vô vọng.”
Hai người cứ vừa đánh cờ vừa trò chuyện như vậy đến hết ngày, sau khi vị Dược sư thúc thua ván cờ đó thì mới hậm hực bỏ về. A Diệt vẫn làm ra bộ dáng cung kính mà đưa tiễn ông ta, nhưng trong lòng mỉm cười vì đạt được mục đích.
Nhờ vào điển tịch ghi chép về cờ đạo trong nạp giới của lão già nua, mà trình độ đánh cờ của hắn đã tăng lên vùn vụt. Hắn cố tình không nhường vị Dược sư thúc kia, để sau này ông ta sẽ ghé tới thường xuyên hơn, với ý muốn đánh bại hắn, hắn có thể nhân cơ hội đó mà xin lão chỉ điểm trên phương diện tu hành.
Sáng hôm sau, A Diệt như bao đệ tử khác, ngự khí phi hành tới ngọn núi khổng lồ tại vùng trung tâm, nơi diễn ra kì thi sát hạch của đệ tử nội môn được tổ chức 10 năm một lần. Đối tượng mà kì sát hạch hướng tới, là những đệ tử có tư chất cùng biểu hiện cực cao và cực thấp.
Những kẻ ở tầm trung như A Diệt hiện giờ, có lẽ sẽ không cần tham gia, hắn tới đó để dự náo nhiệt mà thôi. Tuy hắn tư chất kém, nhưng bù lại tu vi mấy năm gần đây tăng tiến rất nhanh, hơn nữa còn tinh thông trên phương diện pháp trận, nên được xếp vào hàng ngũ đệ tử có biểu hiện tương đối khá.
Vì từng có chất độc trong người làm nơi để hắn đổ thừa, nên lúc này hắn cũng chẳng cần che giấu tu vi như trước nữa, dù sao thì phần lớn trưởng bối trong tông đều biết cả rồi. Nếu bị ai phát hiện rồi hỏi han, thì hắn chỉ cần nói rằng tu vi tăng nhanh do hấp thu nguyên lực tinh thuần, chuyển hóa ra từ chất độc trong người hồi năm ngoái.
Lúc trước, khi chuẩn bị thăng cấp, hắn đã âm thầm lấy chiếc nạp giới giấu tại bụi cỏ gần cổng vào tông về tay. Nhờ vào lượng tài nguyên trong đó, mà hắn có thể mua rất nhiều đan dược giúp củng cố vững chắc căn cơ sau khi tấn cấp. Cùng thời điểm đó thì đám đệ tử Phong gia cũng không còn theo dõi hắn nữa, rất có thể chúng đã triệt để không còn hoài nghi hắn.
Sau khi lượng bổn nguyên lực đạt tới tầng 6 viên mãn, hắn liền trùng kích vào bình cảnh, đối diện với bức tường cứng rắn nhất tại cảnh giới này. Thất thải dịch trong người đã không làm hắn thất vọng, chúng liền tự động xông tới triệt tiêu vách ngăn lớn đó, giúp hắn thuận lợi tấn cấp, chuyện này đã diễn ra cách đây vài tháng.
Hiện giờ trong người hắn chỉ còn chút tia khí tức của thất thải dịch, chứ không còn luồng dịch thất thải bên trong đan điền nữa. Mà hắn cũng chẳng quan tâm vì bọn chúng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi, và bản thân hắn cũng nắm rõ vị trí của Thất thải hồ quang, nên cũng chẳng cần thất thải dịch làm gì nữa.
Nhưng phải nói lượng bổn nguyên lực cần để chất đầy tầng 7 cực kì nhiều, theo như hắn tính toán thì cho dù mỗi năm dùng một viên Bách Linh đan, cùng vô số đan dược quý giá khác, thì cũng phải mất chừng chục năm mới có thể nghĩ tới chuyện trùng kích lên tầng 8! Quả nhiên với tư chất thấp như hắn, không có đại kì ngộ thì đừng mong có thể tăng cấp trong thời gian ngắn.
Ngọn núi nguy nga tại vùng trung tâm, đỉnh cao tới chọc trời, mây mù lượn lờ tại sườn núi, một màu xanh thẳm của vô số rừng cây. Từ ngày hôm nay ngọn núi đó chính là nơi diễn ra kì thi sát hạch của tất cả các đệ tử nội môn, ở độ tuổi dưới 50.
Đối tượng chính của kì sát hạch, nhằm tới những đệ tử có tư chất tốt, tu vi tăng tiến đều đặn, để tuyển ra những hạt giống tốt, bồi dưỡng chuyên sâu hơn. Cùng với đó là lọc ra những đệ tử có tư chất tầm thường mà biểu hiện kém, sẽ cắt bớt tài nguyên và phải làm nhiều việc tạp sự hơn.
Với một kẻ tầm trung bình khá như A Diệt, thì tất nhiên sẽ không phải tham gia kì sát hạch này. Hắn lúc này đã có mặt tại khán đài, nơi cho các đệ tử quan sát có hình vòng cung rất rộng lớn, chính giữa là sân thi đấu.
Hiện tại trên khán đài đã đông nghịt người, ước chừng cũng có tới năm ngàn đệ tử, phần lớn đều tới đây xem náo nhiệt. Chừng thời gian nửa bữa cơm qua đi, một vị quản sự mới xuất hiện giữa quảng trường rồi phát biểu đôi lời, sau đó tuyên bố kì sát hạch bắt đầu.
Toàn trường sôi động hẳn lên, vô số người hô hào, tràng cảnh phi thường náo nhiệt. Hiếm lắm mới có một sự kiện có thể tập chung nhiều đệ tử trong tông như vậy, nên ai nấy đều rất cao hứng, bầu không khí hào hùng được tạo nên bởi những người trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết.
Những trận đấu đầu tiên là của các đệ tử có biểu hiện kém cỏi, trong vài chục năm đổ lại đây. Bọn họ sẽ được chia mỗi cặp trên một sàn đấu dưới quảng trường, hai người có tu vi tương đương sẽ giao thủ với nhau, để các cao tầng quan chiến xem họ có đạt đủ yêu cầu hay không.
Một nhóm chừng mấy trăm đệ tử bắt đầu được chia cặp rồi tỉ thí với nhau, bọn họ đều là những đệ tử có biểu hiện cực kém, so với những người đồng lứa trong tông.
Ví như có người đã nhập tông được mười mấy năm rồi, vậy mà tu vi vẫn bị kẹt tại tầng 6 viên mãn, hơn nữa trình độ tại phương diện khác cũng không được cao. Hoặc một kẻ đã gần 50 tuổi, bộ dáng trung niên già dặn, ấy vậy mà tu vi mới chỉ là tầng 7 Luyện Nguyên cảnh. Tất cả những trường hợp này đều sẽ phải tham gia sát hạch.
Xem một đám được coi là phế vật nhất trong tông vật lộn với nhau, trên khán đài vô số kẻ cười cợt, buông lời xem thường. A Diệt thì vẫn bình tĩnh đứng giữa đám đông, quan sát các trận chiến phía dưới, không nói một lời nào.
Hắn phát hiện ra có vài tân đệ tử cùng lứa với hắn, có mặt dưới đài thi đấu, những kẻ sau 4 năm nhập tông mà tu vi chỉ đạt tới tầng 5 đều sẽ phải tham gia sát hạch. Chỉ có đạt tới tầng 5 viên mãn mới miễn cưỡng được cho qua, rất may trong số những kẻ dưới kia không có ai là người hắn quen biết.
Sau nửa ngày xem khỉ diễn xiếc, cuối cùng những trận đại chiến của đám phế vật đã kết thúc. Có chừng ba chục người được thông qua, tiếp tục hưởng tài nguyên tu luyện như đệ tử thông thường. Số còn lại sẽ bị cắt bớt tài nguyên, và còn phải làm thêm nhiều công việc tạp sự khác, nếu không sẽ bị dáng xuống thành đệ tử ngoại môn!
Tiếp đó là những trận chiến mà vô số người tại đây mong chờ, cuộc tỉ thí giữa những thiên tài có tư chất ngút trời, những đệ tử hạch tâm được bồi dưỡng cực kì tốt. Ai trong số họ đều là các thiên kiêu, tu vi tăng tiến cực kì nhanh, sở hữu thần thông cao cường, kĩ năng chiến đấu cực kì phong phú và mạnh mẽ, gần như vô địch trong đồng giai!
Trận quyết chiến đáng mong chờ nhất chính là giữa hai tân đệ tử có tu vi nổi trội hàng đầu, Tiêu Huyền với Bạch Trình. Sau bốn năm nhập tông, hiện tại hai người họ đều vừa đạt tới tu vi tầng 9 viên mãn, với tư duy cùng kĩ năng chiến đấu cực kì lợi hại, bọn họ có được danh hiệu là: Luyện Nguyên cảnh vô địch!
Chương 99: Thiên tài chiến
Chiều tà, cho dù ánh mặt trời đã vơi đi, nhưng cũng chẳng thể làm giảm bớt cái nóng trên đỉnh của ngọn núi hùng vĩ tại vùng trung tâm. Nơi này đang diễn ra những trận chiến đỉnh cao trong cảnh giới Luyện Nguyên, mấy ngàn người trên khán đài đều trợn tròn mắt, há hốc mồm chăm chú quan sát.
Dưới quảng trường, trong những trận chiến đang diễn ra tại các sân đấu, thì có một trận khiến nhiều người chú ý nhất, vì đó là trận chiến giữa hai kẻ sở hữu Linh nguyên mạch!
Một gã nam tử béo ú, mang họ Cố, đeo rất nhiều hồ lô trên người, từ trong mỗi chiếc hồ lô đều có từng trận cát vàng tuôn chảy ra, được hắn chỉ huy phi thường điêu luyện. Thần thông đặc thù được mở ra từ Linh nguyên mạch của tên mập này, chính là thể biến hóa của nguyên lực thổ thuộc tính, trưởng khống cát!
Đối đầu với hắn là một gã thanh niên cao gầy, họ Cái, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm, di chuyển phi thường nhanh. Linh nguyên mạch có thần thông đặc thù chính là phong thuộc tính biến dị, thân ảnh hắn hóa thành những cơn gió đen mờ ảo, bay lượn khắp sàn đấu.
Hai tên này nhập tông 9 năm trước, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sở hữu những thần thông lợi hại được khai mở từ Linh nguyên mạch. Một gầy một béo này đã đối chọi gay gắt với nhau suốt nhiều năm nay rồi, hai người bọn chúng cùng với Lý Ái Tông, chính là ba kẻ xuất sắc nhất trong lứa đệ tử nhập tông vào 9 năm trước.
Bóng đen kéo theo luồng gió hắc ám bay qua bay lại, không ngừng công kích lên lớp cát vàng bao bọc thân hình béo ú bên trong. Thi thoảng lại có vài nắm cát tụ lại một điểm, hóa thành những mũi tên cát, bắn tới hư ảnh hắc ám đang bay lượn kia. Tràng cảnh ngang tài ngang sức này đã diễn ra như vậy được một tuần trà rồi.
“Cố Sa, tên mập chết bầm ngươi chỉ biết phòng ngự như con rùa rụt cổ thôi sao?” Tên gầy nhiều lần công kích không thành công, giận dữ quát.
Nghe vậy, gã mập cười hắc hắc, đáp lại: “Cái Phong, công không qua được lớp phòng ngự của ta chứng minh rằng ngươi kém cỏi, vậy mà còn có mặt mũi quát lên cơ à?”
Trên mặt Cái Phong lộ ra một tia sát khí, hắn thi triển nguyên thuật, tạo ra vô số luồng đao phong hắc ám, cùng thân ảnh mờ ảo của hắn lao thẳng xuống cái mai rùa bằng cát kia.
Va chạm trực diện cơ hồ khiến cho cả sân đấu này khẽ lay động, dư âm phát tán ra khắp bốn phướng tám hướng. Tại giữa sân đấu, hai thân ảnh vẫn đang giao thủ gay gắt với nhau. Hai tay bắt pháp quyết, cơn lũ cát hợp lại thành những cự thủ khổng lồ, cong ngón lại thành trảo, chộp xuống thân ảnh hắc ám trước mặt.
Tiếng gió rít bén nhọn vang lên, khiến cho ai nấy nghe được đều cảm thấy khó chịu hai màng nhĩ, vô số hư ảnh bóng đêm bay nhảy khắp đài tỉ thí, tránh né những cự thủ bằng cát đang chụp xuống.
Trận chiến diễn ra gay gắt mà hấp dẫn ánh mắt của vô số khán giả, cơ hồ mọi người trên khán đài đều đổ dồn tầm nhìn về phía đài thi đấu đó, những trận chiến tại các sân đấu khác đều mờ nhạt đi vài phần. Các đệ tử quan chiến trên khán đài đều trận trận thanh âm, không ngừng nghị luận, bàn tán sôi nổi, nhiều kẻ còn đánh cược xem ai sẽ giành chiến thắng.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, khi những trận chiến khác đã kết thúc, thì cặp đôi một béo một gầy kia mới ngừng giao chiến. Cả hai đều kiệt sức mà ngồi trên sân đấu thở phì phò, tên nào trên người đều đã có không ít vết thương, nói là lưỡng bại câu thương cũng không sai.
Sau khi một vị quản sự xuất hiện giữa sân đấu, rồi tuyên bố kết quả hòa thì toàn trường mới ồ lên. A Diệt im lặng giữa đám người ồn ào này, hắn đã chú ý quan sát tất cả các trận chiến không xót một chút nào, trong lòng đang cảm thán về khả năng chiến đấu đại tài của các bậc thiên kiêu kia.
Bản thân hắn cũng không biết nếu một ngày xảy ra quyết chiến với một kẻ cùng giai, sở hữu thần thông đặc thù của Linh nguyên mạch, thì hắn có thể đối phó nổi không nữa. Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ thoáng qua như vậy thôi, dù sao trong thực tế, nếu đánh không lại đối phương thì hắn sẽ dùng mưu hèn kế bẩn, miễn là giữ được tiểu mệnh.
Khi trời dần tối, tấm màn đen khổng lồ từ từ bao chùm xuống bầu trời, thì những trận tỉ thí đáng mong chờ nhất cũng bắt đầu diễn ra. Thu hút ánh mắt của những nam đệ tử chính là trận chiến giữa hai tuyệt sắc giai nhân, vô số con mắt nóng bỏng hướng thẳng tới hai thân ảnh mềm mại động lòng người dưới đài thi đấu.
Lâm Mị, hậu nhân của chưởng môn đời trước, tuổi không quá hai lăm, sinh ra và lớn lên trong tông phái, được bồi dưỡng như thiên kiêu từ nhỏ. Hiện tại có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9, sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm đỉnh cao, cơ hồ sắp tiếp cận Linh nguyên mạch, có thể mấp mé sử dụng chút thần thông đặc thù.
Dung nhan cô ta xinh đẹp, kiều mị, pha thêm chút vẻ lẳиɠ ɭơ khiến cho bao nam đệ tử đều sinh ra một cỗ hỏa khí trong lòng. Thân thể đường cong lồi lõm rõ ràng, tạo ra nét quyến rũ của bậc đại mỹ nhân. Trong tay xuất hiện một cây trường mây cơ hồ cũng đẹp đẽ không kém, cô quất nhẹ sợi mây xuống sàn, đôi mắt gợi cảm nhìn tới thiếu nữ trước mặt.
Đối diện nữ tử đó không ai khác chính là mầm tiên hàng đầu hiện nay trong nội môn, được những trưởng lão cao cao tại thượng đánh giá rất không tệ, là khỏa minh châu trong mắt bao nam đệ tử. Liễu Băng Nghi thân hình yểu điệu mà lại tỏa ra nét băng lãnh, như một đóa băng liên chớm nở không dính chút bụi trần, trên dung nhan tú lệ là một vẻ thanh lãnh.
Nhìn hai thân ảnh tuyệt sắc dưới quảng trường, A Diệt cảm thấy một bầu không khí khác lạ trên khán đài, đám nam đệ tử đông nghịt xung quanh hắn lúc này, như thể tâm trí đã biến thành những đầu dã thú vậy. Ánh mắt hắn lưu chuyển, phát hiện không ít kẻ tại nơi dưới đai lưng, có thứ gì đó phồng lên, không biết giấu vũ khí gì bên trong...
Khi quản sự vừa lên tiếng nói trận tỉ thí bắt đầu, hai thân ảnh xinh đẹp câu hồn đoạt phách nam nhân đó, cơ hồ như không hẹn mà cùng biến mất. Lóe cái đã xuất hiện tại trung tâm sàn đấu, đang đối kháng trực diện với đối phương, có vẻ đây sẽ là một trận chiến rất ác liệt. Họ Diệt mong chờ mà quan chiến, hắn muốn biết nhiều hơn về thần thông đặc thù.
Nhìn thiếu nữ so với mình thì dường như dung nhan cùng khí chất còn hơn vài phần ở trước mặt, Lâm Mị khóe mắt có một tia ghen tị xẹt qua, sau đó cười lạnh lên tiếng: “Liễu sư muội, nghe danh đã lâu mà trước giờ chưa có cơ hội luận bàn, nay nhân dịp này, chúng ta hãy bung ra toàn lực mà chiến một trận ra trò nhé.”
Thiếu nữ thanh lãnh mặt vẫn không đổi sắc, hờ hững lên tiếng: “Nếu chiến đấu nghiêm túc thì sư tỷ sẽ không trụ quá ba chiêu của sư muội đâu!”
“Hắc hắc, vậy sao? Ta muốn xem thử nha đầu ngươi dựa vào đâu mà dám nói lên câu vừa rồi!” Họ Lâm giận dữ, miệng cười lạnh, ánh mắt không giấu lại sát khí mà tùy ý để nó tràn ra.
“Diễm Mãng Song Sát!”
Vừa dứt câu, Lâm Mị từ xa đã quất mạnh sợi trường mây hai phát, ngọn hỏa diễm màu hồng nhàn nhạt bốc lên, sau đó hóa thành hai đầu mãng xà phấn sắc mà lao tới phía đối thủ.
Toàn thân họ Liễu bốc lên hàn khí lạnh thấu xương, một cái chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó lại dậm mạnh xuống nền. Một dãy cọc băng tại mặt đất nhô lên, từ vị trí chân của thiếu nữ kéo dài tới phía trước, đánh tan hai đầu mãng xà ngưng tụ từ hỏa diễm kia, khiến đôi con ngươi hồng phấn của Lâm Mị co rút lại.
Trường kích xuất hiện trong tay, thiếu nữ quét ngang qua một đường, đột nhiên xung quanh đối phương thình lình xuất hiện một cơn lốc xoáy hàn khí. Nguyên lực hồng phấn bạo phát, giúp Lâm Mị chống chọi lại với luồng lốc xoáy đang bao quanh mình, đồng thời hai tay kết ấn, tạo ra một lớp quang tráo hộ thể có độ vững chắc không tệ.
Đột nhiên thân ảnh thanh lãnh chợt lóe đã xuất hiện trên không trung, nàng giơ ra trảo thủ rồi làm động tác kéo lên, bất ngờ từ dưới mặt nền trồi lên vô số đóa băng liên, hội tụ lại về phía Lâm Mị thành một cái l*иg giam bằng băng! Nữ tử họ Lâm hoảng hốt vội thi triển ra nguyên thuật, muốn dùng hỏa diễm đánh cho đống băng quanh thân tan chảy ra.
Nhưng nhất thời nửa khắc cô ta sẽ không thể thoát ra khỏi ngục băng đó được, lúc này cô ta chính là một mục tiêu không biết tránh né. Trường kích trong tay Liễu Băng Nghi phát lạnh, phần đầu được vô số hàn nguyên lực bao bọc lại, tạo thành một mũi nhọn băng sắc bén.
“Chiêu thứ ba, và cũng là đòn cuối cùng!” Môi mọng của thiếu nữ khẽ lẩm bẩm, sau đó từ trên không trung, đâm mạnh vũ khí trong tay hướng xuống phía ngục băng giữa đài thi đấu.
“Huyền Băng Kích!”
“Rầm!” Đạo lam mang lóe cái đã đánh tan ngục băng rắn chắc, tiếng băng vỡ vụn cùng tiếng hỏa diễm bùng nổ vang lên đồng thời. Khói mù tan đi, để rộ ra một cảnh tượng khiến tất cả những người quan chiến đều trợn mắt há hốc mồm. Nữ tử Lâm Mị lúc này đã hôn mê bất tỉnh, nằm im bất động giữa sân đấu, trên thân thể kiều mị có chi chít vết thương do bị bỏng lạnh!
Thân ảnh Liễu Băng Nghi nhẹ nhàng đáp xuống một góc tại quảng trường, bỏ ngoài tai mọi tiếng reo vang, hô lớn tên cô của đám nam đệ tử trên khán đài, thiếu nữ không vì chiến thắng mà vui vẻ, mặt không đổi sắc xoay người trở vào bên trong thạch điện.
Không riêng gì A Diệt lúc này, mà cơ hồ tất cả mọi người trên khán đài đều không tin nổi vào mắt mình, còn chưa tới thời gian chén trà lớn mà trận tỉ thí này đã kết thúc. Dù có nhiều người cho rằng Liễu Băng Nghi sẽ giành chiến thắng, nhưng không một ai có thể nghĩ tới cô ta sẽ chiến thắng dễ dàng như vậy!
Chương 100: Thể hiện
“Rầm!” Hỏa diễm bốc lên quần quận, sấm sét gầm rống, viêm hỏa rực cháy, trận chiến đỉnh cao nhất đang diễn ra, soi sáng toàn bộ quảng trường, một đêm không tối.
Hai thân ảnh duy nhất còn đang giao thủ trên đài tỉ thí, chính là hai kẻ được mệnh danh Luyện Nguyên cảnh vô địch, thực lực cùng tiềm lực đều cao ngút trời. Khán đài sục sôi, trận trận thanh âm cổ vũ, hô hào, hết sức náo nhiệt.
Dưới sân đấu. Một thanh niên anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt góc cạnh hoàn mĩ, khí độ bất phàm, đôi mắt hổ chứa đầy sát khí. Mỗi bên tay đều cầm một thanh bán nguyệt đao, phải là đỏ rực như lửa đốt, trái thì xanh sẫm như sấm sét rền vang. Nguyên lực hai màu không hề giữ lại mà hùng dũng bạo phát ra, uy áp mạnh mẽ vô cùng.
Phía còn lại. Mái tóc đen dài không ngừng tung bay, gương mặt trắng nõn treo nụ cười nhàn nhạt, dung mạo anh tuấn điển trai như những bạn nam đang đọc bộ truyện này, khí độ thong dong. Từ thân thể không ngừng phóng thích ra cỗ nguyên lực đỏ rực phi thường áp bách, cự xích trong tay bốc hỏa, khí thế long hành hổ bộ.
Vô số nữ đệ tử trên khán đài không ngừng hô hào tên của hai người kia, rất nhiều nữ tử đỏ mặt tía tai, ánh mắt mê li nhìn tới hai thân ảnh tự tin dưới quảng trường. Nếu không phải xung quanh quảng trường có quản sự tọa chấn, và lí trí của đám nữ tử này còn giữ chút liên sỉ, thì có lẽ tất cả bọn họ đã nhảy xuống sân đấu, mà lao tới ôm hôn hai người kia rồi.
“Oanh!” Hai minh tinh lại tiếp tục lao tới giao thủ với nhau, cự xích nặng chĩu cùng với hai thanh bán nguyệt đao va chạm không ngừng. Lạ thay, có lẽ hai người họ đều chỉ chú tâm trên phương diện cận chiến, từ lúc giao phong đến giờ chưa từng lấy thêm ra một món bảo cụ nào, để chỉ huy công kích đối thủ từ xa.
Hỏa và Lôi là hai nguyên tố có sức công kích cùng uy năng gây sát thương đáng sợ nhất, Bạch Trình sở hữu cả hai thuộc tính trên. Mỗi đòn tấn công của hắn dồn dập như vũ bão, nếu thay bằng một tên Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường trước mặt, chắc chắn đã phi tiên từ lâu.
Nhưng trước mặt hắn chính là Tiêu Huyền không hề kém cạnh, không biết kẻ này tu luyện công pháp bá đạo đến mức nào, nguyên lực hỏa hệ mạnh mẽ vô cùng, xung quanh hắn vài trượng đổ lại nhiệt độ phi thường cao, nếu để một đầu ma thú bên cạnh hắn, chắc chắn hiện tại đã có được một món thịt nước.
Nhiều đệ tử già đời trông thấy uy thế của hai thanh niên khí thịnh kia mà thèm, họ cũng đều đã đứng tại Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vô vọng đột phá nên chỉ biết kiêm tu thêm nhiều phương diện khác, nhưng nếu đem so sánh với hai thiên tài đồng giai kia thì chỉ như đom đóm với ánh trăng.
“Lôi Nhận Giao Long!” Một đầu giao long ngưng tụ từ vô số sấm sét xanh sẫm, hùng hổ lao tới tấn công đối phương. Thân ảnh cao gầy không hề kém cạnh, vung mạnh cự xích tung ra một đòn!
“Sư Hổ Toái Viêm Công!”
Đầu sư tử to lớn kì dị, toàn thân rực cháy hỏa sắc, gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới phía đầu giao long như thiểm điện kia. Uy chấn phát tán ra tứ phía, luồng khí nóng thổi nhanh qua trên khán đài, khiến không ít kẻ không kịp trở tay mà bị bỏng nhẹ, ai nấy đều tái mép sắc mặt!
Trận chiến khốc liệt diễn ra chừng thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Tiêu Huyền thắng hiểm nửa chiêu mà chiếm thế thượng phong, quản sự không mong họ đánh đến lưỡng bại câu thương, nên đã tuyên bố trận tỉ thí kết thúc.
Những tiếng hò reo vui mừng xen lẫn tiếc hận vang lên không ngớt, những kẻ hâm mộ Tiêu Huyền vui vẻ không thôi, trên khán đài là cả một mảng sôi động. A Diệt cũng vui mừng không kém, hắn vốn chẳng ưa gì tên Bạch Trình luôn tỏ ra thái độ cao thượng đó, nay được trông thấy bộ dáng chật vật của gã ta khiến hắn rất cao hứng.
Sát hạch qua đi, tiếp đó có một canh giờ để các đệ tử tiến hành tự thách đấu lẫn nhau. Mục đích để cho các đệ tử trước mắt đồng môn mà phô diễn sức mạnh của bản thân, hoặc để cho những đệ tử có xích mích giải quyết mâu thuẫn triệt để, vì vậy những âm thanh mời gọi tỉ thí vang lên không ngớt.
Cứ như vậy, tại các sân đấu dưới quảng trường lại có vô số trận tỉ thí được diễn ra, từ Luyện Nguyên cảnh tầng 6 đối chiến, cho tới những kẻ đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới này đối đầu với nhau, tất cả đều phi thường sôi nổi.
Qua nửa canh giờ, đã có không dưới trăm trận tỉ thí diễn ra, những thanh âm thách đấu vẫn tiếp tục vang lên mỗi khi có sân đấu trống, trên khán đài, mọi người vẫn chăm chú quan sát các trận chiến, chưa một ai bỏ về cả.
A Diệt nãy giờ mở mang tầm mắt thêm không ít, hắn đã được chứng kiến nhiều thủ đoạn cao minh khi giao chiến với kẻ mạnh hơn mình, giúp hắn rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Bỗng dưng hắn có cảm giác bị ai đó chú ý tới, khi âm thầm đảo mắt nhìn quanh lại không phát hiện ra kẻ nào cả.
Đột nhiên lúc này có một thanh âm hướng đến chỗ hắn: “Đệ tử Phong Chiến, xin được thách đấu A Diệt sư đệ!”
Khu vực khán đài nơi Diệt Chúng Sinh đang đứng bỗng dưng im bặt, A Diệt nghe vậy liền giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, hiểu ra vấn đề.
“Họ Phong? Hừ hừ... nếu không phải do mấy lão đầu trưởng bối Phong gia phái tới, thì chắc chắn tên này được đám Bạch Trình phái ra, chỉ có một trong hai trường hợp đó mà thôi. Chứ vốn dĩ ta và tên này chưa từng quen biết, làm sao hắn lại tự dưng nhắm đến ta cơ chứ.” A Diệt phi tiếu cười lạnh trong lòng.
Phong Chiến, nhập tông cùng đợt với A Diệt, chỉ là hắn khảo hạch tại lứa dưới 30 tuổi nên mới chưa từng quen biết nhau. Hiện nay tên này đã gần 30 rồi, tu vi lúc trước khi nhập tông là tân tấn tầng 7, nay đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7 viên mãn, chừng vài tháng nữa có lẽ sẽ tấn cấp tầng 8.
Họ Diệt trước giờ luôn phải đối đầu sinh tử với những kẻ thù tu vi cao hơn, hiện nay bị một tên đồng giai khiêu chiến, chẳng lẽ hắn lại phải sợ? Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn bị người khác chú ý tới, trước nay trong nội môn luôn hạ mình, nhưng đối phương kéo tới trước cửa thì hắn cũng không ngại chiến một trận.
“Chỉ cần không dùng tới pháp trận trong trận chiến sắp tới, ta xem đám các người nhìn ra được thứ gì?” Nghĩ vậy, A Diệt gật đầu chấp nhận lời thách đấu của gã Phong Chiến kia, hai người xin phép quản sự, sau đó cùng lúc nhảy lên trên một sân đấu dưới quảng trường rộng lớn.
Đứng trên đài tỉ thí, bị bao ánh mắt chú mục, giờ đây hắn mới cảm nhận được cái cảm giác bị vô số người chú ý là áp lực bậc nào. Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh thủ thế với đối thủ trước mặt, lần đầu tiên thể hiện trước đám đông, tuy phải dành chiến thắng, những cũng không thể để lộ ra hết những thủ đoạn của bản thân, hãy là một đệ tử bình thường.
Một trăm chương trôi qua rồi, hãy cho độc giả thấy hắn có thể chính diện chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, chứ không phải chỉ biết dùng thủ đoạn thôi đâu.
Ngay khi tiếng hô trận tỉ thí bắt đầu, vang lên, hai thân ảnh đồng thời chợt động, phóng tới giao chiến gay gắt không chút nương tay. Vừa hay gã Phong Chiến cũng dùng chiến đao, cả hai như thể gặp được đối thủ chân chính, trong tay vũ khí thôi động không ngừng, lưỡi đao bao bọc một lớp nguyên lực mãnh mẽ, va chạm vào nhau.
Trên đầu gã họ Phong hiện lên hai thanh phi đao kim sắc, tức thì hóa thành đạo kim quang đối chiến với hai thanh phi kiếm của A Diệt. Với lượng nguyên thạch hùng hậu, việc mua thêm một thanh phi kiếm Hoàng giai thượng phẩm là điều đơn giản đối với họ Diệt. Vậy nên lúc này, ngoài Trường Băng kiếm ra hắn còn có thêm Lục Đằng kiếm!
Xung quanh hai người có bốn đạo hào quang công kích nhau không ngừng, tia lửa tóe ra không ngớt, còn bọn họ cũng chẳng kém, giao đấu cận chiến gây nên từng trận tao động.
Phong Chiến với nguyên lực kim thuộc tính, chí dương chí cường, sức công kích mạnh mẽ vô cùng. A Diệt chẳng hề kém cạnh, U Mộc Đằng quyết hắn đã luyện tới đại thành, ba nội tại phát huy hết uy năng, nguyên lực dẻo dai, khó có thể xuyên phá, thêm nữa còn có khả năng khôi phục rất nhanh.
“Loạn Kiếm Thuật!”
Họ Phong thi triển nguyên thuật, nguyên lực kim sắc bạo phát, thôi động rất nhiều thanh kim loại, hóa chúng thành vô số lưỡi kiếm, bắn tứ tung khắp sân đấu!
A Diệt không ngừng vận dụng vân di bộ né tránh, sau đó kết ấn rồi nhanh chóng đặt một tay xuống mặt sàn, thao túng thổ nhưỡng quanh đây. Tuy nơi này không phải rừng cây, nhưng xung quanh quảng trường cũng được trồng rất nhiều cây cảnh cổ thụ, nên lượng rễ cây hắn gọi tới cũng không hề ít.
Vô số rễ cây quỷ dị phá lớp đá nền trên sàn đấu mà trồi lên, một phần che chắn thân thể A Diệt lại, phần khác công kích các phi kiếm rồi nhắm tới phía đối phương. Gã ta không phải đèn cạn dầu, chiến đao trong tay vung ra vài đường, chả mấy chốc đã chém đứt toàn bộ rễ cây!
Hai thân ảnh lại tiếp tục giao chiến ngày càng điên cuồng hơn, đây là một trận chiến dựa vào thực lực tự thân thực sự, không phù lục, không nguyên phù, không bảo vật đặc thù, không thủ đoạn.
Chả mấy chốc, hai bên đã giao đấu hơn trăm chiêu, nguyên thuật thi triển ra đều bị đối phương cường ngạnh chống đỡ, không bên nào kém hơn bên nào. Lưỡi đao của A Diệt mờ ảo, hư ảnh hoa lá cành bay nhảy xung quanh gây nhiễu loạn tầm nhìn của đối phương. Nguyên thuật của gã ta không kém, mỗi đòn đánh tung ra đều có thêm những nhát chém chí cường kèm theo.
Rất nhiều người trên khán đài kinh ngạc trước màn thể hiện của hai người họ, không ai ngờ trận chiến giữa hai tân đệ tử nội môn thông thường, có tu vi ở mức khá, lại hấp dẫn bậc này. Không tiểu xảo, không chiêu trò, không thủ đoạn, không ngoại vật hỗ trợ, chỉ đơn giản là dùng chính sức của mình mà chiến, chiến tới điên cuồng.
Lúc này cả hai đã có dấu hiệu thấm mệt, gã Phong Chiến lên tiếng: “Hôm nay ta rất vui vì được chiến một trận sảng khoái tới vậy, giờ cũng đã muộn rồi, ra đòn kết thúc, ấn định thắng thua đi nào!”
“Như sư huynh muốn.” A Diệt mỉm cười đáp lời.
Cả hai đồng thời bật lùi lại một khoảng, toàn sức dồn nguyên lực, ngưng tụ sức mạnh, tung ra sát chiêu cuối cùng.
“Sát Đao – Kim Cương Trảm!”
“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”
Từ phía Phong Chiến bắn ra một đạo đao phong, đường đao tỏa ra khí thế bức người, hướng thẳng thân ảnh đối thủ. Diệt Chúng Sinh chỉ ngón tay, chín thanh phi kiếm lục sắc tức thì hợp nhất, tạo thành một thanh cự kiếm to lớn, kéo theo lục mang lao lên nghênh chiến với đường đao phong.
Hai nguyên kỹ cấp Luyện Nguyên cực hạn đạt tới đại thành, oanh kích thẳng lên đối phương. Vụ nổ khiến cho sân đấu nứt toác, dư chấn phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho không ít đệ tử phải nhớ mãi về trận chiến đó.
Cổ Sơn Thành vẫn sinh khí dồi dào như mọi khi, nguyên sĩ đi lại tấp nập trên khắp các nẻo đường, đặc biệt tại khu vực phường thị, nhìn đoàn người đông nghịt không thấy điểm cuối.
Mấy ngày gần đây, vì hội đấu giá được tổ chức thường niên mỗi năm một lần tại đại thành này, mà đã thu hút rất nhiều nguyễn sĩ từ phương xa tới. Ngày hôm nay, hội đấu giá vừa kết thúc tốt đẹp, mới có tràng cảnh mấy ngàn người đi ra tấp nập trên đường lớn như vậy.
An ninh được thắt chặt hơn, đệ tử chấp sự có mặt khắp mọi nơi, thậm chí có nơi còn trông thấy những lão tổng chấp sự tự mình canh phòng tại những nơi trọng yếu trong thành.
Một nhân ảnh khoác áo bào đen, chùm kín đầu, vừa đi ra khỏi hội đấu giá. Hắn không dừng lại tại bất kì đâu mà đi thẳng một mạch về trang viện, tại một tòa khách điếm trong con ngõ khá vắng vẻ.
Trang viện hắn thuê là loại phòng tương đối đắt, có đầy đủ mọi vật dụng cùng khu vực cần thiết cho nguyên sĩ, ví như có lò luyện đan, hoặc lò rèn khí cụ, còn có cả một khoảng sân khá rộng để luyện tập. Vừa bước vào trong trang viện rộng lớn này, hắn liền kích hoạt cấm chế của căn phòng lên, rồi cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài đi, lộ ra một gương mặt bình thường.
“Đã mua đủ dược liệu cần thiết tại hội đấu giá để phối chế thuốc giải độc rồi, phải nhanh điều chế ra trước khi cơn đau lại phát tác.” Nghĩ vậy, Diệt Chúng Sinh liền đi tới khu vực luyện đan, nhóm lửa lên chuẩn bị đun nấu một nồi thuốc, vì không biết luyện đan nên tất nhiên hắn chỉ còn cách nấu ra dịch thuốc.
Qua đợt nguy cơ vừa rồi, chiến lợi phẩm hắn thu được cực kì lớn, phải gấp nhiều lần thân gia trước đây của hắn. Gã ẻo lả họ Phong dường như là kẻ có sở thích đem theo mọi gia sản theo bên mình, nạp giới của hắn có không gian chứa vật rất rộng, bên trong chứa vô số vật phẩm có giá trị cao.
Riêng về nguyên thạch thì hiện tại A Diệt đã có thể được xem là một tiểu phú hào. Lúc ở hội đấu giá, hắn như một tên nhà giàu mới nổi, liên tục dùng lượng nguyên thạch cực cao cách xa giá khởi điểm, để đặt mua những dược liệu cần thiết. Kết quả khiến nhiều kẻ ý kị không dám nâng giá theo hắn, giúp hắn có thể dễ dàng thu được những thứ cần thiết về tay.
Đan dược cùng các loại thuốc phụ trợ tăng tốc độ tu luyện có rất nhiều, ví như Bách Thảo đan có tới mấy chục viên. Điển tịch quý giá, giúp tăng thêm kiến thức cũng không thiếu, chủ yếu thu được từ trong nạp giới của lão già nua kia. Còn phù lục thông thường hay những nguyên phù cấp khá, số lượng không đếm xuể.
Về mảng bảo cụ thì khỏi phải nói, Hoàng giai thượng phẩm có chừng 20 món, trung phẩm tới gần trăm. Đặc biệt, có được Phong Chi kiếm, một món bảo cụ Huyền giai. Những thứ đó đợi sau này tìm được nơi bán bí ẩn như chợ đen, thì hắn mới dám tuồn đi, nếu không giờ đem những bảo cụ này ra bán công khai thì chả khác gì tự lấy đá đập chân mình.
Sau hơn một canh giờ thì A Diệt cũng đã điều chế xong một loại dịch thuốc để giải độc, cứ mỗi khi lên cơn đau hắn sẽ uống vào vài ngụm, cứ như thế qua chừng ba tháng thì chất độc sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là từ giờ hắn phải chịu được nỗi đau thể xác trong vài tháng tới, dịch thuốc này chỉ có thể giúp giảm đau chút ít mà thôi.
Cứ mỗi lần nghĩ rằng sẽ phải chịu cơn đau thấu xương trong vòng ba tháng tới, mỗi ngày hai lần, khiến hắn lại rùng mình rồi không ngừng chửi rủa tên khốn ẻo lả kia.
Tên xuẩn đó vài năm trước vô tình chiếm được truyền thừa của một vị độc sư, hắn ta tò mò nên đã dựa vào đó mà học tập theo, kết quả lại tự khiến bản thân mình trúng độc. Sau một thời gian nghiên cứu, nếm đủ khổ sở thì hắn đã tìm ra một cách để tạm thời phong ấn chất độc lại, ẩn sâu trong máu của mình.
Rồi từ đó gã tiếp tục dựa vào những thông tin trong truyền thừa mà phối chế ra thuốc giải, thời gian gần đây gã đã phối ra phương thuốc giúp giải chất độc này, được y ghi lại cẩn thận trong một cuốn sách giấu sâu tại nạp giới. Kết quả là có lợi cho A Diệt, vừa rồi dựa vào dược phương đó hắn mới có thể nấu ra dịch thuốc giải độc này.
Khi cơn đau lại tái phát, A Diệt liền uống vài ngụm dịch thuốc, chỉ thấy đỡ đau hơn mọi khi chút ít, nhưng nói chung vẫn rất đau. Nếu không phải nhục thân hắn mạnh mẽ, trước đây cũng đã trải qua không ít đau đớn về thể xác, thì lúc này hắn đã không chịu đựng được tốt đến như vậy.
Vài ngày sau, khi đã suy tính ổn thỏa, hắn bắt đầu lên đường, trở về nội môn Tọa Sơn tông. Biết trước sẽ bị tra khảo gắt gao, nhưng hắn không thể không về được, dù sao hiện giờ nơi đó cũng là nhà của hắn.
Hắn để lại phân nửa nguyên thạch, cùng những vật có giá trị cao trong trang viện tại Cổ Sơn thành. Tất nhiên những vật có thể điều tra ra lai lịch như bảo cụ, hoặc lệnh bài của đám người kia, hắn cũng để lại ngoài đó. Trong nạp giới chỉ có đồ của bản thân, cùng với rất nhiều đan dược phụ trợ mà thôi.
Từ đó, cho dù có bị kiểm tra nạp giới, hắn cũng không sợ bị người khác phát hiện ra, bản thân hắn chính là hung thủ đã sát hại tất cả những kẻ kia.
Một đường thuận lợi tới gần phạm vi kết giới của nội môn, lúc này hắn mới bị một vài tên đệ tử chấp sự giữ lại kiểm tra. Khi lấy ra lệnh bài thân phận, mấy tên đó đều không nghi ngờ gì nữa mà cho qua, chả mấy chốc hắn đã tiến nhập vào bên trong nội môn.
Khi kiểm tra thân phận của hắn, những chấp sự nội môn đã phát hiện ra hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích gần đây, liền có người chạy đi báo lên quản sự. Sau đó A Diệt được đưa đến một căn thạch điện rộng lớn, nơi đó có ba vị quản sự lâu năm trong tông, cùng với chục đệ tử tinh anh đều có uy tín, đặc biệt có hai người mang họ Phong.
Khi được hỏi lại những chuyện đã xảy ra, A Diệt đã kể ra một câu chuyện hư cấu, mà đến bản thân hắn còn phải khen trình độ nói dối như ranh của mình.
Đại khái hắn kể rằng: Đêm hôm đó khi hắn đang ngồi đàm tọa trong một hang động thì bất ngờ bị đánh ngất đi, khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân ở một nơi cách tông môn rất xa, khiến hắn phải mất khá nhiều thời gian mới trở về được.
Lúc tỉnh dậy hắn không phát hiện ra mình bị mất thứ gì, nhưng trong người hắn lại bị trúng một loại độc quỷ quái, khiến hắn nếm không ít đau khổ!
Từ đó, mỗi khi đi qua một thành trấn hắn đều tới phường thị tìm thuốc giải, sau cùng gặp được một vị dược sư có kinh nghiệm phong phú, hắn đã phải mất lượng lớn nguyên thạch mới mua được một bình chất dịch giải độc từ tay lão ta. Đến hiện tại hắn đã về tới nội môn, vẫn còn đang cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.
Nghe cái câu chuyện vớ vẩn này, có người tin, có kẻ thì không, đặc biệt là hai gã họ Phong kia. Nhưng sau khi kiểm tra thân thể A Diệt thì hơn phân nửa số người tại đây đã tin triệt để, vì trong người hắn đích thực có một loại độc rất quỷ dị. Và bình dịch thuốc của hắn đúng thật là có thể giải được chất độc đó, chỉ là cần mất thời gian tương đối mà thôi.
A Diệt cũng không sợ hai vị sư thúc họ Phong kia nhìn ra điểm đáng nghi gì, vì khi kiểm tra nạp giới của Phong Nhược Ngu, hắn đã biết gã ta chưa cho một ai biết rằng mình chiếm được truyền thừa độc sư. Mà chất độc trong người hắn đã chuyển hóa hoàn toàn, không còn chút khí tức máu huyết nào của gã Nhược Ngu đó cả.
Ba vị quản sự hỏi han thêm vài câu, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, vì chất độc trong người hắn chính là một bằng chứng cho câu chuyện mà hắn đã kể. Với lại tu vi của A Diệt thấp như vậy, làm sao có thể diệt sát được nhiều người có tu vi cao hơn như thế chứ.
Tuy không ít kẻ biết A Diệt có kiêm tu trên phương diện trận pháp, nhưng hắn chưa để lộ ra thành tựu thật sự tại phương diện đó cho ai thấy, nên cũng không có kẻ nào nghi ngờ về điểm này. Dù sao một tên đệ tử thông thường mang tư chất kém, làm sao có thể chỉ học pháp trận hơn hai năm đã gặt hái được thành tựu tốt cơ chứ.
Nhưng hai kẻ họ Phong trong căn thạch điện này, không muốn bỏ qua một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Bọn chúng đã đòi được kiểm tra nạp giới của A Diệt, còn hứa rằng nếu trong đó không có vật gì liên quan đến Phong Nhược Ngu, thì sẽ tặng cho họ Diệt một viên Bách Linh đan coi như bồi thường.
Diệt Chúng Sinh với vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa nạp giới của mình cho hai kẻ kia cùng vài người khác kiểm tra, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Trong chiếc giới chỉ đó chỉ toàn là đồ của hắn trước kia, còn lượng lớn nguyên thạch cùng với toàn bộ đan dược thu được, hắn đã để trong một giới chỉ khác, ném tại một bụi cỏ nằm ở gần kết giới.
Sau khi kiểm tra mà không phát hiện ra một vật nào khả nghi, hai vị sư thúc đáng kính này sắc mặt rất khó coi mà đưa cho A Diệt một viên Bách Linh đan, giúp hắn giảm bớt một năm tu hành. Đồng thời, ba vị quản sự cũng phái người đưa tới một vài đan dược giải độc cùng giảm đau, giúp hắn có thể bớt đi phần nào đau đớn trong vài tháng tới.
Nhận thêm trăm khối nguyên thạch cùng với phiếu miễn nhiệm vụ ba tháng, coi như chấn an hắn. A Diệt cung kính thi lễ cúi chào các vị sư thúc tại nơi đây rồi vui vẻ rời đi, thế là một hồi nguy cơ đã được giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù biết chắc đám người Phong gia chưa bỏ qua dễ dàng như vậy, sẽ còn phái đệ tử âm thầm giám sát hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm. Cứ trường kỳ bế quan trong trang viện không ra là được, tiện thể phục dụng luôn viên Bách Linh đan từ trên trời rơi xuống này.
Chương 97: Giải quyết độc huyết
“Lũ ma tu quỷ đạo ngày càng lớn mật hơn rồi, ngay trong đêm qua đã có thêm hai thế lực nhỏ gần biên giới phía phía Bắc bị chúng thâu tóm!” Một lão già tức giận khi đọc quyển trục trên tay.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả những người còn lại trong căn thạch điện này đều âm trầm, như thể chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần.
Đây là một cuộc họp nghị sự giữa các cao tầng trong Tọa Sơn tông, những người có mặt tại đây chủ yếu là các quản sự bên mảng mặt trận. Họ đang bàn bạc kế sách để đối phó với những hành động bá đạo của tà phái, một đám nguyên sĩ chủ tu ma quỷ chi đạo.
Sau khi bàn bạc xong chiến lược đối phó trước mắt, bọn họ chốt lại chuyện này, rồi tiếp tục bàn đến những sự kiện đáng chú ý khác phát sinh gần đây. Như chuyện về A Diệt và cả cuộc thảm sát cũng được họ nói qua, chủ yếu nói lên cách ứng phó sao cho qua chuyện.
“Theo ta đoán thì có lẽ kẻ ra tay là một gã tà đạo nào đó, chuyên tu trên phương diện độc và pháp trận.” Một quản sự bắt đầu nói lên quan điểm:
“Có thể hắn đi ngang qua ngoại biên sơn mạch, thấy đám gia hỏa ngoại môn liền bắt bọn chúng để thử nghiệm uy năng pháp trận chẳng hạn. Sau đó tiện tay bắt hai đệ tử nội môn đi để thử nghiệm độc pháp, sau khi xong việc thì ném hai gia hỏa đó đi, nghĩ rằng chất độc sẽ gϊếŧ chết chúng nên mới không quan tâm nữa.”
Một lão già khác hỏi lại: “Ý của sư huynh là tên đệ tử hạch tâm đã mất mạng kia, rất có thể bị chất độc quỷ dị đó gϊếŧ chết? Tên còn lại thì may mắn sống được?”
Lão kia đáp lời: “Đúng, khi kiểm tra ta đã phát hiện ra nhục thân của tên đệ tử họ Diệt so với đồng lứa thì rất mạnh. Có thể vì vậy nên hắn mới chống chọi được lâu hơn với độc tính, sau đó may mắn mua được thuốc giải từ một tên dược sư, vớt lại cái mạng nhỏ về. Chậc chậc, tên này may mắn thật đấy.”
Mỹ phụ trung niên ngồi đối diện lão già vừa nói, cũng mở miệng nói lên quan điểm: “Theo lời tên đệ tử đó kể lại thì khi tỉnh dậy hắn không thấy một người nào khác, rất có thể kẻ đã bắt hai người bọn hắn, đã ném mỗi tên ở một nơi. Kết quả, kẻ sống lại là một gã đệ tử tầm thường, tư chất cực kém.”
Trung niên quản sự ngồi bên cạnh bà ta thời dài, lẩm bẩm: “Nếu được đổi lại người sống là gã đệ tử hạch tâm thì tốt biết mấy, tại sao lại để cho một tên đệ tử vô dụng sống sót, rồi lấy đi tính mạng của người có tư chất tốt cơ chứ?”
Một lão già có bộ dáng già cội nhất tại đây nghe vậy liền lên tiếng phản bác: “Sư đệ nói vậy là không đúng rồi, dù tư chất cao hay thấp thì chúng đều là đệ tử Tọa Sơn tông chúng ta. Hai người gặp chuyện mà còn một người trở về được đã là tốt lắm rồi, chúng ta phải khen tiểu gia hỏa đó chứ không phải chê trách hắn.”
“Sư đệ hiện tại đã là quản sự trong tông, trước khi đưa ra mọi lời nói cùng cử chỉ đều phải suy nghĩ cho thật kĩ, đệ hiểu chưa?”
“Rõ, thưa sư huynh.” Gã trung niên vội nghe lời mà vâng dạ, không dám cãi lại chút nào. Nhưng trong lòng thì không cam tâm, hắn chỉ nói lên sự thật mà thôi, ai chả mong muốn người còn sống sót mà trở về là đệ tử hạch tâm chứ.
Sau đó bọn họ không bàn thêm chuyện này nữa, dù sao cũng chẳng biết hung thủ là ai. Chỉ ra lệnh nhắc nhở đệ tử dưới trướng, không đi loan sự việc lần này ra ngoài. Cũng nhắc người sau ba tháng nữa, tới kiểm tra đệ tử họ Diệt một lần xem hắn đã giải được chất độc hoàn toàn chưa, tiện thể an ủi hắn vài câu.
Trong khi đó người đệ tử mà họ nhắc tới, Diệt Chúng Sinh vẫn luôn tu luyện trong trang viện, mỗi ngày chịu cơn đau quằn quại hai lần. Vài ngày sau Mộ Phái Linh tới thăm một lần, cô còn đem theo lời thăm hỏi của Hồng Uyển và vị Dược sư thúc, luyện đan sư mà A Diệt thân quen nhất.
Bọn họ gần đây khi nghe tin A Diệt được miễn làm việc trong ba tháng, sau khi tìm hiểu thì mới biết hắn chính là một trong hai tân đệ tử bị mất tích cách đó chưa lâu. Trước đó tuy rất nhiều người biết chuyện này, nhưng không biết rõ lai lịch người mất tích là ai, chỉ có chấp sự mới biết rõ mà thôi.
Mà nhiệm vụ săn ma thú của A Diệt trước đó có thời gian thi hành hai tháng, nên tất nhiên không một ai biết hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích. Nữ tử họ Mộ đến thăm thăm hỏi hắn, còn đem ra vài bình đan dược nói là thuốc bồi bổ thân thể của vị Dược sư thúc kia gửi tới.
A Diệt không ngờ ông ta quan tâm hắn như vậy, thì ra trong giới tu hành, không phải nguyên sĩ nào cũng máu lạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Từ khi nhập tông, hắn luôn gặp nguy cơ sinh tử từ đám đồng môn, từ đó tư tưởng hắn đã biến chuyển khác hơn, luôn nghĩ tất cả người trong cái tông môn này đều chẳng phải loại tốt lành gì.
Đừng thấy hiện tại hắn có thể trò chuyện vui vẻ, cười nói thản nhiên với nữ tử họ Mộ trước mắt này mà lầm. Thực tế hắn vẫn luôn đề phòng, chỉ cần nữ nhân này có biểu hiện gì đáng nghi, gây nguy hiểm đến hắn, thì hắn sẽ không chần chừ mà lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt lấy cái đầu của cô ta!
Sau khi Mộ Phái Linh rời đi thì không còn ai tới làm phiền hắn nữa, vì đơn giản là hắn kết giao với rất ít người. Hơn nữa quản sự cũng vừa có lệnh, cấm đám chấp sự biết về vụ mất tích bàn tán về chuyện đó thêm nữa, phải giữ mồm giữ miệng lại.
Từ đó, mỗi ngày A Diệt đi tới quỷ môn quan dạo chơi hai lần, mỗi lần chơi chừng nửa nén nhang thì mới trở về. Không chỉ thân thể, mà tinh thần hắn cũng đã rất mệt mỏi vì bị tra tấn như vậy, nhưng hắn không hề nản trí hay sợ hãi.
Qua thêm một tuần, tu vi của hắn đã trở lại như ban đầu, trước đó khi mới trúng độc thì tu vi của hắn đã bị giảm xuống, chỉ còn là Luyện Nguyên cảnh tầng 3. Khi trở về nội môn thì tu vi hắn mới tăng lên tới tầng 4, vì vậy lúc đám quản sự kiểm tra thân thể mới không nhận ra tu vi thực sự của hắn.
Nếu không một gã tư chất cực kém, sau gần 3 năm nhập tông lại có thể đạt tới tu vi tầng 6, không gây lên một hồi sóng gió nữa mấy lạ.
Khi tu vi trở lại, từ đó hắn phát hiện ra một chuyện kinh hỉ mới, chính là mỗi lần cơn đau qua đi thì một ít chất độc trong người hắn lại hóa thành nguyên lực tinh thuần. Sau khi tra xét một hồi hắn mới hiểu ra, chất độc này ban đầu vốn dĩ là máu huyết của tên họ Phong kia, mà trong máu thì chắc chắn chứa nguyên lực.
Vì vậy số nguyên lực tinh thuần này chính là năng lượng lúc trước của gã đó, nguyên lực của một tên tầng 8, dù là số ít nhưng để một kẻ tầng 6 như hắn hấp thu, thì đúng thật là chất đại bổ. Kết hợp cùng viên Bách Linh đan được hai vị sư thúc họ Phong ban thưởng, tu vi của hắn bạo tăng như diều gặp gió, đau nhưng vẫn cười.
Ba tháng sau, chất độc đã tiêu tan hoàn toàn, cùng với đó là tu vi hắn tăng mạnh. Hiện tại lực bổn nguyên tại tầng 6 của hắn đã gần viên mãn, không lâu nữa có thể trùng kích lên tầng 7. Nhờ vào lượng nguyên lực chuyển hóa ra từ chất độc đó, mà giúp hắn tiết kiệm được chừng chục năm khổ tu.
Sau đó có một vị đệ tử tinh anh đã từng tới kiểm tra thân thể hắn, còn thưởng cho hắn không ít tài nguyên tu luyện.
Vị sư thúc đó đã rất kinh ngạc khi phát hiện ra tu vi thực sự của A Diệt, hắn liền đổ hết trách nhiệm cho chất độc trong người mình. Nói ra sự thật rằng sau mỗi cơn đau chúng sẽ biến thành năng lượng tinh thuần nhất, để giúp cho tu vi hắn bạo tăng.
Vị sư thúc đó còn nói rằng: “Trong họa đắc phúc, nguy cơ cùng kì ngộ luôn đi chung. Rất nhiều tân đệ tử tư chất tầm thường, tu luyện đến giờ còn chưa đạt tới tu vi tầng 6, vậy mà Diệt sư điệt đã sắp chạm tới tầng 6 viên mãn rồi.”
Từ đó trở đi, hắn quay trở lại những năm tháng trước kia, tiếp tục công việc thường niên là trông coi kho dược liệu tại Luyện đan các. Tất nhiên khi ra ngoài, hắn sẽ đeo chiếc dây truyền che giấu thực lực, chỉ để lộ ra tu vi tầng 5 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Những người biết về tu vi thực sự của hắn, chỉ có đám cao tầng trong tông cùng với vị Dược sư thúc có quan hệ tốt kia. Nhưng tất cả bọn họ đều cho rằng, chả mấy chốc nữa A Diệt sẽ bị kẹt tại tầng 6 viên mãn cực kì lâu, vì từ tầng 6 lên tầng 7, là một bức tường cực kì kiên cố đã cản bước bao nhiêu thiên tài.
Bản thân họ Diệt lại không hề để tâm tới chuyện đó, vì trong đan điền hắn có thất thải dịch, chính là một thứ chuyên dùng để phá vỡ rào cản. Trước đó chúng đã tiêu hao đi gần phân nửa, để phá vỡ vách ngăn giữa tầng 3 với tầng 4 cho hắn. Số còn lại chẳng bao lâu nữa sẽ dùng tới, và mục tiêu lần này là đại vách ngăn giữa tầng 6 liên thông đến tầng 7!
Chương 98: Sát hạch
“Cạch.” A Diệt đánh một quân cờ xuống bàn cờ, đối diện hắn là một trung niên nhân tóc hoa râm, lúc này đang trầm ngâm nghĩ xem nước đi tiếp theo. Người này không ai khác chính là vị luyện đan sư họ Dược, trưởng bối có giao tình tốt nhất với hắn ở trong tông. Hiện tại hai người họ đang ngồi đánh cờ trong nhà kho chứa dược liệu.
Ông ta đánh xuống quân cờ trong tay mình, thuận miệng hỏi A Diệt: “Vừa tiến cấp chưa lâu, gia hỏa ngươi đã củng cố căn cơ ổn thỏa chưa?”
“Cũng tương đối vững chắc rồi, thưa sư thúc.” Họ Diệt đáp lời ông ta, đồng thời đánh một quân cờ xuống.
“Lúc trước lão phu nhớ rằng nghe người ta nói là tư chất của ngươi thấp kém lắm cơ mà. Sao mới sau bốn năm nhập tông, ngươi chỉ mới bước tới tuổi 24, mà đã đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7 rồi?”
Nghe ông ta vừa cười vừa nói như vậy, A Diệt cũng tiện thể vuốt mông ngựa một phen: “Chẳng phải tất cả đều nhờ có sư thúc, đã để lại suốt đổi lấy Bách Linh đan mỗi năm cho đệ tử sao? Còn cả những lời chỉ điểm hằng tháng của lão nhân gia ngài nữa.”
“Ngươi chỉ được cái lẻo mép, mà cũng phải công nhận cái mạng tiểu tử ngươi lớn, trong họa đắc phúc. Có thể do cơ thể ngươi bị chất độc giày xéo thường xuyên, nên mới khiến vách ngăn giữa tầng 6 và tầng 7 bị nới lỏng, giúp ngươi dễ dàng vượt qua được rào cản lớn này.” Ông ta nói lên quan điểm.
“Không biết bao nhiêu người bị vây ở một bước này, nhìn đám nhập môn đồng lứa ngươi xem, có mấy ai đạt tới tu vi này như ngươi. Phần lớn đều đang khổ sở trước vách ngăn lớn đó, kẹt tại tầng 6 viên mãn nhiều năm. Những kẻ tư chất thấp hơn thì mới vừa đạt tới tầng 6, thậm chí có kẻ vẫn đang lảng vảng tại tầng 5.”
“Đến cả người có tư chất cực cao, tuyệt thế thiên kiêu như Liễu Băng Nghi, lúc trước cũng bị kẹt tại bước này hơn hai năm trời. Vậy mà tiểu tử ngươi chỉ cần sau vài tháng là vượt qua, đúng là chẳng còn gì để mà nói.”
A Diệt đi nước cờ tiếp theo, thuận tiện đáp: “Nhắc đến vị Liễu sư tỷ đó mới nhớ, dạo gần đây nàng cực kỳ nổi trội đó. Mới 19 tuổi đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8 viên mãn, ngay cả các đệ tử thông thường có tu vi tầng 9 cũng không phải đối thủ!”
Dược sư thúc tiếp nước cờ của hắn, đáp: “Nha đầu đó quả là mầm giống tốt nhất trong trăm năm nay của tông môn ta! Chứ đâu như ta với ngươi, chỉ là những kẻ tầm thường có được chút kì ngộ mà thôi.”
“Ấy, sao đệ tử có thể cùng để chung mâm với su thúc được chứ.” Miệng nói vậy nhưng tay hắn lại đặt một quân cờ xuống, chiếu tướng.
Ông ta chạy tướng, đáp lại: “Tư chất tu hành của lão phu năm xưa cũng rất là tầm thường, chẳng qua có chút thiên phú trên phương diện luyện đan, hơn nữa còn từng được cao nhân chỉ điểm! Nhờ vậy mới gặt hái được chút thành tựu, luyện ra được nhiều đan dược có ích cho bản thân, giúp tu vi đi đến một bước này.”
A Diệt dí tướng: “Như vậy thì sư thúc đã rất lợi hại rồi, sao đệ tử có thể so sánh chứ? Cỡ như đệ tử chỉ có thể cố gắng mạnh lên chút nào hay chút ấy thôi, đột phá Hiển Hóa gần như vô vọng.”
Hai người cứ vừa đánh cờ vừa trò chuyện như vậy đến hết ngày, sau khi vị Dược sư thúc thua ván cờ đó thì mới hậm hực bỏ về. A Diệt vẫn làm ra bộ dáng cung kính mà đưa tiễn ông ta, nhưng trong lòng mỉm cười vì đạt được mục đích.
Nhờ vào điển tịch ghi chép về cờ đạo trong nạp giới của lão già nua, mà trình độ đánh cờ của hắn đã tăng lên vùn vụt. Hắn cố tình không nhường vị Dược sư thúc kia, để sau này ông ta sẽ ghé tới thường xuyên hơn, với ý muốn đánh bại hắn, hắn có thể nhân cơ hội đó mà xin lão chỉ điểm trên phương diện tu hành.
Sáng hôm sau, A Diệt như bao đệ tử khác, ngự khí phi hành tới ngọn núi khổng lồ tại vùng trung tâm, nơi diễn ra kì thi sát hạch của đệ tử nội môn được tổ chức 10 năm một lần. Đối tượng mà kì sát hạch hướng tới, là những đệ tử có tư chất cùng biểu hiện cực cao và cực thấp.
Những kẻ ở tầm trung như A Diệt hiện giờ, có lẽ sẽ không cần tham gia, hắn tới đó để dự náo nhiệt mà thôi. Tuy hắn tư chất kém, nhưng bù lại tu vi mấy năm gần đây tăng tiến rất nhanh, hơn nữa còn tinh thông trên phương diện pháp trận, nên được xếp vào hàng ngũ đệ tử có biểu hiện tương đối khá.
Vì từng có chất độc trong người làm nơi để hắn đổ thừa, nên lúc này hắn cũng chẳng cần che giấu tu vi như trước nữa, dù sao thì phần lớn trưởng bối trong tông đều biết cả rồi. Nếu bị ai phát hiện rồi hỏi han, thì hắn chỉ cần nói rằng tu vi tăng nhanh do hấp thu nguyên lực tinh thuần, chuyển hóa ra từ chất độc trong người hồi năm ngoái.
Lúc trước, khi chuẩn bị thăng cấp, hắn đã âm thầm lấy chiếc nạp giới giấu tại bụi cỏ gần cổng vào tông về tay. Nhờ vào lượng tài nguyên trong đó, mà hắn có thể mua rất nhiều đan dược giúp củng cố vững chắc căn cơ sau khi tấn cấp. Cùng thời điểm đó thì đám đệ tử Phong gia cũng không còn theo dõi hắn nữa, rất có thể chúng đã triệt để không còn hoài nghi hắn.
Sau khi lượng bổn nguyên lực đạt tới tầng 6 viên mãn, hắn liền trùng kích vào bình cảnh, đối diện với bức tường cứng rắn nhất tại cảnh giới này. Thất thải dịch trong người đã không làm hắn thất vọng, chúng liền tự động xông tới triệt tiêu vách ngăn lớn đó, giúp hắn thuận lợi tấn cấp, chuyện này đã diễn ra cách đây vài tháng.
Hiện giờ trong người hắn chỉ còn chút tia khí tức của thất thải dịch, chứ không còn luồng dịch thất thải bên trong đan điền nữa. Mà hắn cũng chẳng quan tâm vì bọn chúng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi, và bản thân hắn cũng nắm rõ vị trí của Thất thải hồ quang, nên cũng chẳng cần thất thải dịch làm gì nữa.
Nhưng phải nói lượng bổn nguyên lực cần để chất đầy tầng 7 cực kì nhiều, theo như hắn tính toán thì cho dù mỗi năm dùng một viên Bách Linh đan, cùng vô số đan dược quý giá khác, thì cũng phải mất chừng chục năm mới có thể nghĩ tới chuyện trùng kích lên tầng 8! Quả nhiên với tư chất thấp như hắn, không có đại kì ngộ thì đừng mong có thể tăng cấp trong thời gian ngắn.
Ngọn núi nguy nga tại vùng trung tâm, đỉnh cao tới chọc trời, mây mù lượn lờ tại sườn núi, một màu xanh thẳm của vô số rừng cây. Từ ngày hôm nay ngọn núi đó chính là nơi diễn ra kì thi sát hạch của tất cả các đệ tử nội môn, ở độ tuổi dưới 50.
Đối tượng chính của kì sát hạch, nhằm tới những đệ tử có tư chất tốt, tu vi tăng tiến đều đặn, để tuyển ra những hạt giống tốt, bồi dưỡng chuyên sâu hơn. Cùng với đó là lọc ra những đệ tử có tư chất tầm thường mà biểu hiện kém, sẽ cắt bớt tài nguyên và phải làm nhiều việc tạp sự hơn.
Với một kẻ tầm trung bình khá như A Diệt, thì tất nhiên sẽ không phải tham gia kì sát hạch này. Hắn lúc này đã có mặt tại khán đài, nơi cho các đệ tử quan sát có hình vòng cung rất rộng lớn, chính giữa là sân thi đấu.
Hiện tại trên khán đài đã đông nghịt người, ước chừng cũng có tới năm ngàn đệ tử, phần lớn đều tới đây xem náo nhiệt. Chừng thời gian nửa bữa cơm qua đi, một vị quản sự mới xuất hiện giữa quảng trường rồi phát biểu đôi lời, sau đó tuyên bố kì sát hạch bắt đầu.
Toàn trường sôi động hẳn lên, vô số người hô hào, tràng cảnh phi thường náo nhiệt. Hiếm lắm mới có một sự kiện có thể tập chung nhiều đệ tử trong tông như vậy, nên ai nấy đều rất cao hứng, bầu không khí hào hùng được tạo nên bởi những người trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết.
Những trận đấu đầu tiên là của các đệ tử có biểu hiện kém cỏi, trong vài chục năm đổ lại đây. Bọn họ sẽ được chia mỗi cặp trên một sàn đấu dưới quảng trường, hai người có tu vi tương đương sẽ giao thủ với nhau, để các cao tầng quan chiến xem họ có đạt đủ yêu cầu hay không.
Một nhóm chừng mấy trăm đệ tử bắt đầu được chia cặp rồi tỉ thí với nhau, bọn họ đều là những đệ tử có biểu hiện cực kém, so với những người đồng lứa trong tông.
Ví như có người đã nhập tông được mười mấy năm rồi, vậy mà tu vi vẫn bị kẹt tại tầng 6 viên mãn, hơn nữa trình độ tại phương diện khác cũng không được cao. Hoặc một kẻ đã gần 50 tuổi, bộ dáng trung niên già dặn, ấy vậy mà tu vi mới chỉ là tầng 7 Luyện Nguyên cảnh. Tất cả những trường hợp này đều sẽ phải tham gia sát hạch.
Xem một đám được coi là phế vật nhất trong tông vật lộn với nhau, trên khán đài vô số kẻ cười cợt, buông lời xem thường. A Diệt thì vẫn bình tĩnh đứng giữa đám đông, quan sát các trận chiến phía dưới, không nói một lời nào.
Hắn phát hiện ra có vài tân đệ tử cùng lứa với hắn, có mặt dưới đài thi đấu, những kẻ sau 4 năm nhập tông mà tu vi chỉ đạt tới tầng 5 đều sẽ phải tham gia sát hạch. Chỉ có đạt tới tầng 5 viên mãn mới miễn cưỡng được cho qua, rất may trong số những kẻ dưới kia không có ai là người hắn quen biết.
Sau nửa ngày xem khỉ diễn xiếc, cuối cùng những trận đại chiến của đám phế vật đã kết thúc. Có chừng ba chục người được thông qua, tiếp tục hưởng tài nguyên tu luyện như đệ tử thông thường. Số còn lại sẽ bị cắt bớt tài nguyên, và còn phải làm thêm nhiều công việc tạp sự khác, nếu không sẽ bị dáng xuống thành đệ tử ngoại môn!
Tiếp đó là những trận chiến mà vô số người tại đây mong chờ, cuộc tỉ thí giữa những thiên tài có tư chất ngút trời, những đệ tử hạch tâm được bồi dưỡng cực kì tốt. Ai trong số họ đều là các thiên kiêu, tu vi tăng tiến cực kì nhanh, sở hữu thần thông cao cường, kĩ năng chiến đấu cực kì phong phú và mạnh mẽ, gần như vô địch trong đồng giai!
Trận quyết chiến đáng mong chờ nhất chính là giữa hai tân đệ tử có tu vi nổi trội hàng đầu, Tiêu Huyền với Bạch Trình. Sau bốn năm nhập tông, hiện tại hai người họ đều vừa đạt tới tu vi tầng 9 viên mãn, với tư duy cùng kĩ năng chiến đấu cực kì lợi hại, bọn họ có được danh hiệu là: Luyện Nguyên cảnh vô địch!
Chương 99: Thiên tài chiến
Chiều tà, cho dù ánh mặt trời đã vơi đi, nhưng cũng chẳng thể làm giảm bớt cái nóng trên đỉnh của ngọn núi hùng vĩ tại vùng trung tâm. Nơi này đang diễn ra những trận chiến đỉnh cao trong cảnh giới Luyện Nguyên, mấy ngàn người trên khán đài đều trợn tròn mắt, há hốc mồm chăm chú quan sát.
Dưới quảng trường, trong những trận chiến đang diễn ra tại các sân đấu, thì có một trận khiến nhiều người chú ý nhất, vì đó là trận chiến giữa hai kẻ sở hữu Linh nguyên mạch!
Một gã nam tử béo ú, mang họ Cố, đeo rất nhiều hồ lô trên người, từ trong mỗi chiếc hồ lô đều có từng trận cát vàng tuôn chảy ra, được hắn chỉ huy phi thường điêu luyện. Thần thông đặc thù được mở ra từ Linh nguyên mạch của tên mập này, chính là thể biến hóa của nguyên lực thổ thuộc tính, trưởng khống cát!
Đối đầu với hắn là một gã thanh niên cao gầy, họ Cái, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm, di chuyển phi thường nhanh. Linh nguyên mạch có thần thông đặc thù chính là phong thuộc tính biến dị, thân ảnh hắn hóa thành những cơn gió đen mờ ảo, bay lượn khắp sàn đấu.
Hai tên này nhập tông 9 năm trước, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sở hữu những thần thông lợi hại được khai mở từ Linh nguyên mạch. Một gầy một béo này đã đối chọi gay gắt với nhau suốt nhiều năm nay rồi, hai người bọn chúng cùng với Lý Ái Tông, chính là ba kẻ xuất sắc nhất trong lứa đệ tử nhập tông vào 9 năm trước.
Bóng đen kéo theo luồng gió hắc ám bay qua bay lại, không ngừng công kích lên lớp cát vàng bao bọc thân hình béo ú bên trong. Thi thoảng lại có vài nắm cát tụ lại một điểm, hóa thành những mũi tên cát, bắn tới hư ảnh hắc ám đang bay lượn kia. Tràng cảnh ngang tài ngang sức này đã diễn ra như vậy được một tuần trà rồi.
“Cố Sa, tên mập chết bầm ngươi chỉ biết phòng ngự như con rùa rụt cổ thôi sao?” Tên gầy nhiều lần công kích không thành công, giận dữ quát.
Nghe vậy, gã mập cười hắc hắc, đáp lại: “Cái Phong, công không qua được lớp phòng ngự của ta chứng minh rằng ngươi kém cỏi, vậy mà còn có mặt mũi quát lên cơ à?”
Trên mặt Cái Phong lộ ra một tia sát khí, hắn thi triển nguyên thuật, tạo ra vô số luồng đao phong hắc ám, cùng thân ảnh mờ ảo của hắn lao thẳng xuống cái mai rùa bằng cát kia.
Va chạm trực diện cơ hồ khiến cho cả sân đấu này khẽ lay động, dư âm phát tán ra khắp bốn phướng tám hướng. Tại giữa sân đấu, hai thân ảnh vẫn đang giao thủ gay gắt với nhau. Hai tay bắt pháp quyết, cơn lũ cát hợp lại thành những cự thủ khổng lồ, cong ngón lại thành trảo, chộp xuống thân ảnh hắc ám trước mặt.
Tiếng gió rít bén nhọn vang lên, khiến cho ai nấy nghe được đều cảm thấy khó chịu hai màng nhĩ, vô số hư ảnh bóng đêm bay nhảy khắp đài tỉ thí, tránh né những cự thủ bằng cát đang chụp xuống.
Trận chiến diễn ra gay gắt mà hấp dẫn ánh mắt của vô số khán giả, cơ hồ mọi người trên khán đài đều đổ dồn tầm nhìn về phía đài thi đấu đó, những trận chiến tại các sân đấu khác đều mờ nhạt đi vài phần. Các đệ tử quan chiến trên khán đài đều trận trận thanh âm, không ngừng nghị luận, bàn tán sôi nổi, nhiều kẻ còn đánh cược xem ai sẽ giành chiến thắng.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, khi những trận chiến khác đã kết thúc, thì cặp đôi một béo một gầy kia mới ngừng giao chiến. Cả hai đều kiệt sức mà ngồi trên sân đấu thở phì phò, tên nào trên người đều đã có không ít vết thương, nói là lưỡng bại câu thương cũng không sai.
Sau khi một vị quản sự xuất hiện giữa sân đấu, rồi tuyên bố kết quả hòa thì toàn trường mới ồ lên. A Diệt im lặng giữa đám người ồn ào này, hắn đã chú ý quan sát tất cả các trận chiến không xót một chút nào, trong lòng đang cảm thán về khả năng chiến đấu đại tài của các bậc thiên kiêu kia.
Bản thân hắn cũng không biết nếu một ngày xảy ra quyết chiến với một kẻ cùng giai, sở hữu thần thông đặc thù của Linh nguyên mạch, thì hắn có thể đối phó nổi không nữa. Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ thoáng qua như vậy thôi, dù sao trong thực tế, nếu đánh không lại đối phương thì hắn sẽ dùng mưu hèn kế bẩn, miễn là giữ được tiểu mệnh.
Khi trời dần tối, tấm màn đen khổng lồ từ từ bao chùm xuống bầu trời, thì những trận tỉ thí đáng mong chờ nhất cũng bắt đầu diễn ra. Thu hút ánh mắt của những nam đệ tử chính là trận chiến giữa hai tuyệt sắc giai nhân, vô số con mắt nóng bỏng hướng thẳng tới hai thân ảnh mềm mại động lòng người dưới đài thi đấu.
Lâm Mị, hậu nhân của chưởng môn đời trước, tuổi không quá hai lăm, sinh ra và lớn lên trong tông phái, được bồi dưỡng như thiên kiêu từ nhỏ. Hiện tại có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9, sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm đỉnh cao, cơ hồ sắp tiếp cận Linh nguyên mạch, có thể mấp mé sử dụng chút thần thông đặc thù.
Dung nhan cô ta xinh đẹp, kiều mị, pha thêm chút vẻ lẳиɠ ɭơ khiến cho bao nam đệ tử đều sinh ra một cỗ hỏa khí trong lòng. Thân thể đường cong lồi lõm rõ ràng, tạo ra nét quyến rũ của bậc đại mỹ nhân. Trong tay xuất hiện một cây trường mây cơ hồ cũng đẹp đẽ không kém, cô quất nhẹ sợi mây xuống sàn, đôi mắt gợi cảm nhìn tới thiếu nữ trước mặt.
Đối diện nữ tử đó không ai khác chính là mầm tiên hàng đầu hiện nay trong nội môn, được những trưởng lão cao cao tại thượng đánh giá rất không tệ, là khỏa minh châu trong mắt bao nam đệ tử. Liễu Băng Nghi thân hình yểu điệu mà lại tỏa ra nét băng lãnh, như một đóa băng liên chớm nở không dính chút bụi trần, trên dung nhan tú lệ là một vẻ thanh lãnh.
Nhìn hai thân ảnh tuyệt sắc dưới quảng trường, A Diệt cảm thấy một bầu không khí khác lạ trên khán đài, đám nam đệ tử đông nghịt xung quanh hắn lúc này, như thể tâm trí đã biến thành những đầu dã thú vậy. Ánh mắt hắn lưu chuyển, phát hiện không ít kẻ tại nơi dưới đai lưng, có thứ gì đó phồng lên, không biết giấu vũ khí gì bên trong...
Khi quản sự vừa lên tiếng nói trận tỉ thí bắt đầu, hai thân ảnh xinh đẹp câu hồn đoạt phách nam nhân đó, cơ hồ như không hẹn mà cùng biến mất. Lóe cái đã xuất hiện tại trung tâm sàn đấu, đang đối kháng trực diện với đối phương, có vẻ đây sẽ là một trận chiến rất ác liệt. Họ Diệt mong chờ mà quan chiến, hắn muốn biết nhiều hơn về thần thông đặc thù.
Nhìn thiếu nữ so với mình thì dường như dung nhan cùng khí chất còn hơn vài phần ở trước mặt, Lâm Mị khóe mắt có một tia ghen tị xẹt qua, sau đó cười lạnh lên tiếng: “Liễu sư muội, nghe danh đã lâu mà trước giờ chưa có cơ hội luận bàn, nay nhân dịp này, chúng ta hãy bung ra toàn lực mà chiến một trận ra trò nhé.”
Thiếu nữ thanh lãnh mặt vẫn không đổi sắc, hờ hững lên tiếng: “Nếu chiến đấu nghiêm túc thì sư tỷ sẽ không trụ quá ba chiêu của sư muội đâu!”
“Hắc hắc, vậy sao? Ta muốn xem thử nha đầu ngươi dựa vào đâu mà dám nói lên câu vừa rồi!” Họ Lâm giận dữ, miệng cười lạnh, ánh mắt không giấu lại sát khí mà tùy ý để nó tràn ra.
“Diễm Mãng Song Sát!”
Vừa dứt câu, Lâm Mị từ xa đã quất mạnh sợi trường mây hai phát, ngọn hỏa diễm màu hồng nhàn nhạt bốc lên, sau đó hóa thành hai đầu mãng xà phấn sắc mà lao tới phía đối thủ.
Toàn thân họ Liễu bốc lên hàn khí lạnh thấu xương, một cái chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó lại dậm mạnh xuống nền. Một dãy cọc băng tại mặt đất nhô lên, từ vị trí chân của thiếu nữ kéo dài tới phía trước, đánh tan hai đầu mãng xà ngưng tụ từ hỏa diễm kia, khiến đôi con ngươi hồng phấn của Lâm Mị co rút lại.
Trường kích xuất hiện trong tay, thiếu nữ quét ngang qua một đường, đột nhiên xung quanh đối phương thình lình xuất hiện một cơn lốc xoáy hàn khí. Nguyên lực hồng phấn bạo phát, giúp Lâm Mị chống chọi lại với luồng lốc xoáy đang bao quanh mình, đồng thời hai tay kết ấn, tạo ra một lớp quang tráo hộ thể có độ vững chắc không tệ.
Đột nhiên thân ảnh thanh lãnh chợt lóe đã xuất hiện trên không trung, nàng giơ ra trảo thủ rồi làm động tác kéo lên, bất ngờ từ dưới mặt nền trồi lên vô số đóa băng liên, hội tụ lại về phía Lâm Mị thành một cái l*иg giam bằng băng! Nữ tử họ Lâm hoảng hốt vội thi triển ra nguyên thuật, muốn dùng hỏa diễm đánh cho đống băng quanh thân tan chảy ra.
Nhưng nhất thời nửa khắc cô ta sẽ không thể thoát ra khỏi ngục băng đó được, lúc này cô ta chính là một mục tiêu không biết tránh né. Trường kích trong tay Liễu Băng Nghi phát lạnh, phần đầu được vô số hàn nguyên lực bao bọc lại, tạo thành một mũi nhọn băng sắc bén.
“Chiêu thứ ba, và cũng là đòn cuối cùng!” Môi mọng của thiếu nữ khẽ lẩm bẩm, sau đó từ trên không trung, đâm mạnh vũ khí trong tay hướng xuống phía ngục băng giữa đài thi đấu.
“Huyền Băng Kích!”
“Rầm!” Đạo lam mang lóe cái đã đánh tan ngục băng rắn chắc, tiếng băng vỡ vụn cùng tiếng hỏa diễm bùng nổ vang lên đồng thời. Khói mù tan đi, để rộ ra một cảnh tượng khiến tất cả những người quan chiến đều trợn mắt há hốc mồm. Nữ tử Lâm Mị lúc này đã hôn mê bất tỉnh, nằm im bất động giữa sân đấu, trên thân thể kiều mị có chi chít vết thương do bị bỏng lạnh!
Thân ảnh Liễu Băng Nghi nhẹ nhàng đáp xuống một góc tại quảng trường, bỏ ngoài tai mọi tiếng reo vang, hô lớn tên cô của đám nam đệ tử trên khán đài, thiếu nữ không vì chiến thắng mà vui vẻ, mặt không đổi sắc xoay người trở vào bên trong thạch điện.
Không riêng gì A Diệt lúc này, mà cơ hồ tất cả mọi người trên khán đài đều không tin nổi vào mắt mình, còn chưa tới thời gian chén trà lớn mà trận tỉ thí này đã kết thúc. Dù có nhiều người cho rằng Liễu Băng Nghi sẽ giành chiến thắng, nhưng không một ai có thể nghĩ tới cô ta sẽ chiến thắng dễ dàng như vậy!
Chương 100: Thể hiện
“Rầm!” Hỏa diễm bốc lên quần quận, sấm sét gầm rống, viêm hỏa rực cháy, trận chiến đỉnh cao nhất đang diễn ra, soi sáng toàn bộ quảng trường, một đêm không tối.
Hai thân ảnh duy nhất còn đang giao thủ trên đài tỉ thí, chính là hai kẻ được mệnh danh Luyện Nguyên cảnh vô địch, thực lực cùng tiềm lực đều cao ngút trời. Khán đài sục sôi, trận trận thanh âm cổ vũ, hô hào, hết sức náo nhiệt.
Dưới sân đấu. Một thanh niên anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt góc cạnh hoàn mĩ, khí độ bất phàm, đôi mắt hổ chứa đầy sát khí. Mỗi bên tay đều cầm một thanh bán nguyệt đao, phải là đỏ rực như lửa đốt, trái thì xanh sẫm như sấm sét rền vang. Nguyên lực hai màu không hề giữ lại mà hùng dũng bạo phát ra, uy áp mạnh mẽ vô cùng.
Phía còn lại. Mái tóc đen dài không ngừng tung bay, gương mặt trắng nõn treo nụ cười nhàn nhạt, dung mạo anh tuấn điển trai như những bạn nam đang đọc bộ truyện này, khí độ thong dong. Từ thân thể không ngừng phóng thích ra cỗ nguyên lực đỏ rực phi thường áp bách, cự xích trong tay bốc hỏa, khí thế long hành hổ bộ.
Vô số nữ đệ tử trên khán đài không ngừng hô hào tên của hai người kia, rất nhiều nữ tử đỏ mặt tía tai, ánh mắt mê li nhìn tới hai thân ảnh tự tin dưới quảng trường. Nếu không phải xung quanh quảng trường có quản sự tọa chấn, và lí trí của đám nữ tử này còn giữ chút liên sỉ, thì có lẽ tất cả bọn họ đã nhảy xuống sân đấu, mà lao tới ôm hôn hai người kia rồi.
“Oanh!” Hai minh tinh lại tiếp tục lao tới giao thủ với nhau, cự xích nặng chĩu cùng với hai thanh bán nguyệt đao va chạm không ngừng. Lạ thay, có lẽ hai người họ đều chỉ chú tâm trên phương diện cận chiến, từ lúc giao phong đến giờ chưa từng lấy thêm ra một món bảo cụ nào, để chỉ huy công kích đối thủ từ xa.
Hỏa và Lôi là hai nguyên tố có sức công kích cùng uy năng gây sát thương đáng sợ nhất, Bạch Trình sở hữu cả hai thuộc tính trên. Mỗi đòn tấn công của hắn dồn dập như vũ bão, nếu thay bằng một tên Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường trước mặt, chắc chắn đã phi tiên từ lâu.
Nhưng trước mặt hắn chính là Tiêu Huyền không hề kém cạnh, không biết kẻ này tu luyện công pháp bá đạo đến mức nào, nguyên lực hỏa hệ mạnh mẽ vô cùng, xung quanh hắn vài trượng đổ lại nhiệt độ phi thường cao, nếu để một đầu ma thú bên cạnh hắn, chắc chắn hiện tại đã có được một món thịt nước.
Nhiều đệ tử già đời trông thấy uy thế của hai thanh niên khí thịnh kia mà thèm, họ cũng đều đã đứng tại Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vô vọng đột phá nên chỉ biết kiêm tu thêm nhiều phương diện khác, nhưng nếu đem so sánh với hai thiên tài đồng giai kia thì chỉ như đom đóm với ánh trăng.
“Lôi Nhận Giao Long!” Một đầu giao long ngưng tụ từ vô số sấm sét xanh sẫm, hùng hổ lao tới tấn công đối phương. Thân ảnh cao gầy không hề kém cạnh, vung mạnh cự xích tung ra một đòn!
“Sư Hổ Toái Viêm Công!”
Đầu sư tử to lớn kì dị, toàn thân rực cháy hỏa sắc, gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới phía đầu giao long như thiểm điện kia. Uy chấn phát tán ra tứ phía, luồng khí nóng thổi nhanh qua trên khán đài, khiến không ít kẻ không kịp trở tay mà bị bỏng nhẹ, ai nấy đều tái mép sắc mặt!
Trận chiến khốc liệt diễn ra chừng thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Tiêu Huyền thắng hiểm nửa chiêu mà chiếm thế thượng phong, quản sự không mong họ đánh đến lưỡng bại câu thương, nên đã tuyên bố trận tỉ thí kết thúc.
Những tiếng hò reo vui mừng xen lẫn tiếc hận vang lên không ngớt, những kẻ hâm mộ Tiêu Huyền vui vẻ không thôi, trên khán đài là cả một mảng sôi động. A Diệt cũng vui mừng không kém, hắn vốn chẳng ưa gì tên Bạch Trình luôn tỏ ra thái độ cao thượng đó, nay được trông thấy bộ dáng chật vật của gã ta khiến hắn rất cao hứng.
Sát hạch qua đi, tiếp đó có một canh giờ để các đệ tử tiến hành tự thách đấu lẫn nhau. Mục đích để cho các đệ tử trước mắt đồng môn mà phô diễn sức mạnh của bản thân, hoặc để cho những đệ tử có xích mích giải quyết mâu thuẫn triệt để, vì vậy những âm thanh mời gọi tỉ thí vang lên không ngớt.
Cứ như vậy, tại các sân đấu dưới quảng trường lại có vô số trận tỉ thí được diễn ra, từ Luyện Nguyên cảnh tầng 6 đối chiến, cho tới những kẻ đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới này đối đầu với nhau, tất cả đều phi thường sôi nổi.
Qua nửa canh giờ, đã có không dưới trăm trận tỉ thí diễn ra, những thanh âm thách đấu vẫn tiếp tục vang lên mỗi khi có sân đấu trống, trên khán đài, mọi người vẫn chăm chú quan sát các trận chiến, chưa một ai bỏ về cả.
A Diệt nãy giờ mở mang tầm mắt thêm không ít, hắn đã được chứng kiến nhiều thủ đoạn cao minh khi giao chiến với kẻ mạnh hơn mình, giúp hắn rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Bỗng dưng hắn có cảm giác bị ai đó chú ý tới, khi âm thầm đảo mắt nhìn quanh lại không phát hiện ra kẻ nào cả.
Đột nhiên lúc này có một thanh âm hướng đến chỗ hắn: “Đệ tử Phong Chiến, xin được thách đấu A Diệt sư đệ!”
Khu vực khán đài nơi Diệt Chúng Sinh đang đứng bỗng dưng im bặt, A Diệt nghe vậy liền giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, hiểu ra vấn đề.
“Họ Phong? Hừ hừ... nếu không phải do mấy lão đầu trưởng bối Phong gia phái tới, thì chắc chắn tên này được đám Bạch Trình phái ra, chỉ có một trong hai trường hợp đó mà thôi. Chứ vốn dĩ ta và tên này chưa từng quen biết, làm sao hắn lại tự dưng nhắm đến ta cơ chứ.” A Diệt phi tiếu cười lạnh trong lòng.
Phong Chiến, nhập tông cùng đợt với A Diệt, chỉ là hắn khảo hạch tại lứa dưới 30 tuổi nên mới chưa từng quen biết nhau. Hiện nay tên này đã gần 30 rồi, tu vi lúc trước khi nhập tông là tân tấn tầng 7, nay đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7 viên mãn, chừng vài tháng nữa có lẽ sẽ tấn cấp tầng 8.
Họ Diệt trước giờ luôn phải đối đầu sinh tử với những kẻ thù tu vi cao hơn, hiện nay bị một tên đồng giai khiêu chiến, chẳng lẽ hắn lại phải sợ? Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn bị người khác chú ý tới, trước nay trong nội môn luôn hạ mình, nhưng đối phương kéo tới trước cửa thì hắn cũng không ngại chiến một trận.
“Chỉ cần không dùng tới pháp trận trong trận chiến sắp tới, ta xem đám các người nhìn ra được thứ gì?” Nghĩ vậy, A Diệt gật đầu chấp nhận lời thách đấu của gã Phong Chiến kia, hai người xin phép quản sự, sau đó cùng lúc nhảy lên trên một sân đấu dưới quảng trường rộng lớn.
Đứng trên đài tỉ thí, bị bao ánh mắt chú mục, giờ đây hắn mới cảm nhận được cái cảm giác bị vô số người chú ý là áp lực bậc nào. Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh thủ thế với đối thủ trước mặt, lần đầu tiên thể hiện trước đám đông, tuy phải dành chiến thắng, những cũng không thể để lộ ra hết những thủ đoạn của bản thân, hãy là một đệ tử bình thường.
Một trăm chương trôi qua rồi, hãy cho độc giả thấy hắn có thể chính diện chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, chứ không phải chỉ biết dùng thủ đoạn thôi đâu.
Ngay khi tiếng hô trận tỉ thí bắt đầu, vang lên, hai thân ảnh đồng thời chợt động, phóng tới giao chiến gay gắt không chút nương tay. Vừa hay gã Phong Chiến cũng dùng chiến đao, cả hai như thể gặp được đối thủ chân chính, trong tay vũ khí thôi động không ngừng, lưỡi đao bao bọc một lớp nguyên lực mãnh mẽ, va chạm vào nhau.
Trên đầu gã họ Phong hiện lên hai thanh phi đao kim sắc, tức thì hóa thành đạo kim quang đối chiến với hai thanh phi kiếm của A Diệt. Với lượng nguyên thạch hùng hậu, việc mua thêm một thanh phi kiếm Hoàng giai thượng phẩm là điều đơn giản đối với họ Diệt. Vậy nên lúc này, ngoài Trường Băng kiếm ra hắn còn có thêm Lục Đằng kiếm!
Xung quanh hai người có bốn đạo hào quang công kích nhau không ngừng, tia lửa tóe ra không ngớt, còn bọn họ cũng chẳng kém, giao đấu cận chiến gây nên từng trận tao động.
Phong Chiến với nguyên lực kim thuộc tính, chí dương chí cường, sức công kích mạnh mẽ vô cùng. A Diệt chẳng hề kém cạnh, U Mộc Đằng quyết hắn đã luyện tới đại thành, ba nội tại phát huy hết uy năng, nguyên lực dẻo dai, khó có thể xuyên phá, thêm nữa còn có khả năng khôi phục rất nhanh.
“Loạn Kiếm Thuật!”
Họ Phong thi triển nguyên thuật, nguyên lực kim sắc bạo phát, thôi động rất nhiều thanh kim loại, hóa chúng thành vô số lưỡi kiếm, bắn tứ tung khắp sân đấu!
A Diệt không ngừng vận dụng vân di bộ né tránh, sau đó kết ấn rồi nhanh chóng đặt một tay xuống mặt sàn, thao túng thổ nhưỡng quanh đây. Tuy nơi này không phải rừng cây, nhưng xung quanh quảng trường cũng được trồng rất nhiều cây cảnh cổ thụ, nên lượng rễ cây hắn gọi tới cũng không hề ít.
Vô số rễ cây quỷ dị phá lớp đá nền trên sàn đấu mà trồi lên, một phần che chắn thân thể A Diệt lại, phần khác công kích các phi kiếm rồi nhắm tới phía đối phương. Gã ta không phải đèn cạn dầu, chiến đao trong tay vung ra vài đường, chả mấy chốc đã chém đứt toàn bộ rễ cây!
Hai thân ảnh lại tiếp tục giao chiến ngày càng điên cuồng hơn, đây là một trận chiến dựa vào thực lực tự thân thực sự, không phù lục, không nguyên phù, không bảo vật đặc thù, không thủ đoạn.
Chả mấy chốc, hai bên đã giao đấu hơn trăm chiêu, nguyên thuật thi triển ra đều bị đối phương cường ngạnh chống đỡ, không bên nào kém hơn bên nào. Lưỡi đao của A Diệt mờ ảo, hư ảnh hoa lá cành bay nhảy xung quanh gây nhiễu loạn tầm nhìn của đối phương. Nguyên thuật của gã ta không kém, mỗi đòn đánh tung ra đều có thêm những nhát chém chí cường kèm theo.
Rất nhiều người trên khán đài kinh ngạc trước màn thể hiện của hai người họ, không ai ngờ trận chiến giữa hai tân đệ tử nội môn thông thường, có tu vi ở mức khá, lại hấp dẫn bậc này. Không tiểu xảo, không chiêu trò, không thủ đoạn, không ngoại vật hỗ trợ, chỉ đơn giản là dùng chính sức của mình mà chiến, chiến tới điên cuồng.
Lúc này cả hai đã có dấu hiệu thấm mệt, gã Phong Chiến lên tiếng: “Hôm nay ta rất vui vì được chiến một trận sảng khoái tới vậy, giờ cũng đã muộn rồi, ra đòn kết thúc, ấn định thắng thua đi nào!”
“Như sư huynh muốn.” A Diệt mỉm cười đáp lời.
Cả hai đồng thời bật lùi lại một khoảng, toàn sức dồn nguyên lực, ngưng tụ sức mạnh, tung ra sát chiêu cuối cùng.
“Sát Đao – Kim Cương Trảm!”
“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”
Từ phía Phong Chiến bắn ra một đạo đao phong, đường đao tỏa ra khí thế bức người, hướng thẳng thân ảnh đối thủ. Diệt Chúng Sinh chỉ ngón tay, chín thanh phi kiếm lục sắc tức thì hợp nhất, tạo thành một thanh cự kiếm to lớn, kéo theo lục mang lao lên nghênh chiến với đường đao phong.
Hai nguyên kỹ cấp Luyện Nguyên cực hạn đạt tới đại thành, oanh kích thẳng lên đối phương. Vụ nổ khiến cho sân đấu nứt toác, dư chấn phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho không ít đệ tử phải nhớ mãi về trận chiến đó.
Bình luận facebook