-
Chương 91-95
Chương 91: Trở về với đất
“Tu hành giả Luyện Nguyên cảnh như chúng ta, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ sống tới 120 năm mà thôi. Nay ta đã trên 110 tuổi rồi, thọ nguyên không còn được bao lâu nữa, tiểu tử nghĩ xem còn có thứ gì trên người ngươi có thể khiến ta động tâm cơ chứ?”
Nghe lão già bỗng nhiên nói lên như vậy, chân mày họ Diệt nhíu lại, sau đó cau có hỏi: “Thế thì vì sao lão lại cùng mấy thằng già khác, truy sát ta không buông suốt mấy năm nay?”
Câu trả lời của lão ta khiến hắn cả kinh. “Bởi vì thứ chất dịch bảy màu trong người ngươi! Nói đúng hơn là kết tinh của Thất thải thánh thủy!”
“Sao... sao các ngươi lại biết được điều này?” Thanh âm A Diệt hết sức băng lãnh, hắn đang cố đè nén sự hoảng hốt của mình xuống. Thất thải hồ quang quý giá nhường nào, ai nấy đều biết, mà trong người hắn có vật liên quan trực tiếp đến thứ đó, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây!
Lão già khẽ cười, sau đó đáp: “Mấy khối kì thạch để kiểm tra căn cốt của các ngươi tại lần báo danh vài năm trước, nó có thể dò xét ra được cả nguyên mạch ẩn sâu trong từng tế bào con người, thì làm gì không thể dò ra chút thất thải dịch tại đan điền của ngươi được cơ chứ!”
Họ Diệt như đã hiểu ra, hèn gì hồi đó có nhiều kẻ lộ ra ánh mắt kích động xen lẫn khó tin, cho dù che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn phát giác ra chút ít. Thì ra vào lúc kiểm tra nguyên mạch trong người hắn, khối kì thạch kia đã phát hiện ra luôn sự tồn tại của thất thải dịch, chỉ là thông tin đó chỉ những lão chấp sự, phụ trách kiểm tra mới biết được.
Lão già cảm thán: “Ta đã sống gần hết đời người rồi, nguyên mạch đã dần sụp đổ, thọ nguyên sắp hết, vô vọng đột phá từ lâu. Dù có thuốc tiên cũng không thể cứu được ta nữa, nên bản thân ta không để tâm tới thứ thất thải dịch đó của tiểu tử ngươi.”
“Vậy sao ngươi còn tham gia vào vụ này?” A Diệt âm trầm hỏi lão, bộ dáng vẫn đang thủ thế, không chút buông lỏng cảnh giác.
“Ta đã hết cứu, nhưng bọn chúng thì không.” Vừa nói, lão vừa chỉ ngón tay tới mấy cỗ thi thể không lành lặn của những lão già khác.
“Mấy người này cao nhất mới gần 80 tuổi mà thôi, tuy ở độ tuổi đó rất khó đột phá, nhưng chỉ cần có bảo vật chân quý hỗ trợ, thì vẫn có một tia khả năng thành công. Vì vậy bọn chúng mới đánh chủ ý lên người ngươi, khi biết trong cơ thể ngươi có thứ có thể dẫn tới nơi Thất thải hồ quang tọa lạc.”
“Và rồi bọn chúng cầu lão già ngươi hỗ trợ, mà ngươi cũng không thèm phân rõ phải trái, cùng bọn chúng tới đây truy sát ta?” Giọng nói A Diệt ngày càng tức giận hơn.
Nghe lời trách cứ này, mặt lão già không hề biến sắc, lão chỉ thở dài: “Ta biết ta hồ đồ, nhưng mấy người bọn chúng đều là sư đệ chi giao với ta nhiều năm. Dù cho phần lớn vì thực lực cùng quyền uy của ta tại ngoại môn, nên bọn chúng mới chịu kết giao tình sâu với lão già này như vậy, nhưng ta vẫn rất vui vẻ.”
Diệt Chúng Sinh không chần chừ nữa mà xông tới công kích lão già, hắn sợ lão ta có thủ đoạn nào đó giúp khôi phục nguyên lực, cùng thương thế trên người. Vậy nên không để lão câu giờ thêm nữa, nhân lúc lão trong trạng thái yếu nhất này, phải động thủ ngay.
Lão ta tuy trọng thương nhưng vẫn sung sức, đinh ba trong tay múa may liên tục, đúng với câu gừng càng già càng cay.
Tia lửa tóe ra không ngừng, chiến đao đối chiến với đinh ba, hai luồng nguyên lực lục và lam sắc quấn lấy đối phương, toàn lực triệt tiêu lẫn nhau. Trường Băng kiếm kéo theo lục mang, bay lượn trên không va chạm không ngừng với một chiếc móc câu, hai loại thuộc tính thủy và mộc đều rất dẻo dai, nhất thời rơi vào thế giằng co.
Thương thế ngoài da cùng nội thương của lão già không hề nhẹ, hơn nữa thân thể già nua này sắp khô kiệt sinh mệnh, không thể toàn lực bung ra hết sức mạnh. Thực lực lão mười phần thì không tung ra được ba, độ hùng hậu nguyên lực phát ra chỉ tương đương với tầng 7 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Nhưng lão già này đúng là sống lâu thành tinh, kĩ năng chiến đấu hết sức đa dạng và phong phú, hơn nữa vận dụng nguyên lực một cách rất tinh chuẩn, không chút sai lệch. A Diệt tuy đã dán thêm tấm cường nguyên phù gần như cuối cùng lên người, tu vi tăng lên ngang bằng với đối phương hiện tại, vậy mà không thể chiếm được chút thượng phong!
“Khi mấy vị sư đệ đó đến cầu ta giúp bọn chúng, lúc đó ta đã nghĩ dùng mạng của một tên tiểu tử, để đổi lấy sự thành công cho các sư đệ đã giao tình nhiều năm kia, là hoàn toàn đáng giá.”
Lão già vừa chiến đấu vừa lẩm bẩm, bộ dáng như đang tự nói với chính mình. “Sống gần hết đời người, đã nhìn thấu sinh tử, không còn sợ cái chết.
Nếu bị tông phái phát hiện việc bất chính này thì đã sao chứ, ta sẽ đứng ra chịu tất cả trách nghiệm, cùng lắm là chết thôi mà. Chỉ cần những sư đệ đó có thể thành công, đi tiếp trên con đường trường sinh của bản thân họ là ta vui rồi!”
“Nhị thức – Mộc liên ảnh!”
Họ Diệt thi triển ra một nguyên thuật, đã có được khi hắn tu luyện đến đại thành tầng 2 công pháp. Nguyên lực lục sắc do hắn phát ra bắt đầu vặn vẹo, sau đó tạo ra vô số ảo ảnh, có hoa, có lá, có những nhành cây xanh tươi. Lưỡi đao từ một hóa ba, lại còn trốn sau những phiến hoa lá, vô số ảo ảnh công kích thẳng mặt lão già.
Thủy nguyên lực dẻo dai quấn trên đầu đinh ba, lão già như hiện thân thủy tề, chơi đùa cùng từng con sóng, đối chiến trực tiếp với đám hoa lá cành đang lao tới trước mặt. Cây đinh ba trong tay chỉ là một ngụy bảo cụ, thân cũng đã rỉ sét rất nhiều, nhưng được lão sử dụng hết sức thành thục, như thể vũ khí và người sử dụng hợp nhất lại vậy.
Đối chiến với kẻ trước mặt, A Diệt trông thấy ánh mắt lão mê li, như thể tâm tư đã bay bổng đi đâu mất, chỉ có thân thể là đang chiến đấu theo bản năng mà thôi.
Trong đầu lão hiện lên hình ảnh về toàn bộ cuộc đời của bản thân, từng cảnh trôi qua với tốc độ rất nhanh, như thể đang xem lại tất cả những gì mà bản thân đã từng trải qua vậy.
Sinh ra trong gia đình nghèo khó, sống tại một vùng làng quê hẻo lánh, phụ mẫu mất sớm vì một căn bệnh nan y. Lên mười tuổi đã phải tự mình kiếm tiền để trang trải cho bản thân, sống lê lết qua từng ngày.
Khi trưởng thành, phải nhìn người nữ tử mình yêu đi lấy chồng, chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát, thầm trách bản thân vô dụng. Vài năm sau, đi làm thuê cùng một nhóm người, đốn củi trong rừng, vô tình phát hiện truyền thừa do một vị nguyên sĩ lưu lại. Từ đó bước lên con đường tu hành, truy cầu trường sinh.
Có kẻ thất bại, có người thành công, ông ta cùng hai người nữa thành công tụ khí ngưng cầu, trở thành nguyên sĩ. Như một bước lên trời, trở thành thượng nhân trong mắt người phàm, được vô số người tôn kính, hâm mộ.
Hai người kia quyết định tọa chấn tại một thành trấn, hưởng lạc hồng trần, ngày ngày ngồi mát ăn bát vàng, mỹ nữ hưởng thụ không hết, sống trong mơ màng. Còn ông tiếp tục cầu trường sinh, trải qua bao gian nguy, hiểm trở, cuối cùng cũng hái được chút thành tựu, trở thành đệ tử nội môn Tọa Sơn tông.
Nhưng tư chất bình thường, cơ duyên không đủ, cho dù kiếm được nhiều tài nguyên phong phú trong tông mà phục dụng, vẫn đột phá thất bại. Sau nhiều năm cố gắng, tóc đã chuyển bạc, vẫn vô vọng đột phá. Bất đắc dĩ chỉ còn cách nhận lấy chấp sự chức vụ, ra ngoại môn chấp trưởng công vụ.
Từ đó ngoài lúc quản việc chính sự cho tông môn ra, thời gian rảnh lão hưởng trà, đánh cờ, câu cá, ngâm thơ, không còn chú tâm vào việc tu hành nữa. Cuộc đời lão như bước sang trang sử mới, lão tìm được niềm vui trong những chuyện bình thường ấy. Không âu lo, không phiền hà, không gặp hiểm nguy, còn có thêm nhiều người bạn già tri kỉ.
Phàm nhân thì luôn muốn trở thành nguyên sĩ, vì thấy họ là những thượng nhân nắm giữ khả năng siêu phàm, có thể rời núi lấp biển.
Nhưng đâu ai biết rằng, con đường này gian nguy đến mức nào chứ. Luôn phải tranh đấu, luôn phải không ngừng đặt bản thân vào những nơi nguy hiểm, bàn tay nhuốm máu bao nhiêu sinh linh, chỉ để tìm được thứ gọi là cơ duyên giúp đề thăng thực lực.
..........
Tại ngoại giới, thân ảnh A Diệt và lão già đang đứng đối diện nhau, vận sức ngưng tụ nguyên lực lên vũ khí. Qua vài hơi thở, cả hai đều đồng thời tung ra tuyệt chiêu, miệng quát lớn:
“Phi Kiếm Quyết - Cửu Kiếm Kích!”
“Trường Sinh Lưu Thủy Kích!”
Vụ nổ bạo khởi, oanh tạc khắp bốn phương tám hướng, dư chấn từ hai chiêu thức va chạm khiến cây cối xung quanh bị thổi bay!
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn mở lớn miệng mà cười như điên dại, hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Đời người trăm năm, thiêu thân một ngày. Tu hành, thì ra đây là tu hành, hahahaha...”
Vệt đen lướt tới, thanh chiến đao không hề chậm lại mà bổ xuống. Đinh ba rỉ sét vẫn không yếu thế mà vung lên, chiến đấu bằng cả sinh mệnh.
“Trường sinh quan trọng đến vậy sao? Cả đời tranh đấu để làm gì?”
“Chi bằng có vài ba người bằng hữu, hưởng trà, đánh cờ, vô lo vô nghĩ đến cuối đời. Hoặc nắm tay người bạn đời ngắm nhìn nhân gian, con đàn cháu đống, cùng nhau sống tới đầu bạc răng long.”
“Cớ sao phải ngạo nghễ trăm năm? Rồi cuối cùng cũng phải trở về với cát bụi.”
“Tranh đấu cả đời, cũng chỉ vì để nắm giữ được chút thần thông thôi sao? Con đường tu hành hướng tới trường sinh, đã bước đi trên đó khó có thể quay đầu!”
"Soạt!" Lưỡi đao đâm xuyên qua giữa trái tim của lão già, khiến miệng lão không ngừng ứa ra máu tươi, nhưng lão vẫn mỉm cười nhàn nhạt. Ánh mắt lão dần mơ hồ đi, nhưng vẫn cố nhìn kĩ người thanh niên trước mặt, mở miệng lên tiếng:
“Người trẻ tuổi, hi vọng cậu sẽ bước đi được thật xa trên con đường mà mình đã chọn.”
Dứt lời, lão đặt chiếc nạp giới của bản thân lên bàn tay A Diệt, rồi nói cho hắn thêm một câu, sau đó toàn thân vô lực gục xuống. Những hơi thở cuối cùng, lão ngắm nhìn cây đinh ba rỉ sét đã bị đối thủ đánh cong, đang nằm trong tay mình, mỉm cười lẩm bẩm:
“Ông bạn già, đến cuối đời mà vẫn có thể cùng ngươi kề vai sát cánh, chiến đấu một trận sảng khoái như vậy, ta rất mãn nguyện.”
“Các vị sư đệ đều đi trước ta một bước rồi, ta nên nhanh chóng tới đó thôi, kẻo bọn họ chờ lâu.” Mắt lão nhắm nghiền, hơi thở tắt hẳn, thanh thản mà lìa trần.
“Trở về với cát bụi”
Diệt Chúng Sinh âm trầm nhìn cỗ thi thể già nua phía trước, nét cười vẫn đang treo trên môi lão ta. Hắn chỉ biết thở dài, nếu sau này hắn không thể đột phá, thì trăm năm sau cũng sẽ chỉ còn bộ xương tàn mà thôi. Sớm muộn gì cũng chỉ là một nắm cát vàng.
Chương 92: Hoài bích kỳ tội
Tất cả các pháp trận được bố trí tại khu rừng vô danh này, hiện giờ đều đồng loạt được thôi động. Vây khốn, bẫy dập, công kích, ba loại trận pháp không ngừng vận chuyển, khiến ba mươi mấy tên đệ tử ngoại môn đang chật vật vô cùng.
Tại một hang động nhỏ, nơi này là mắt trận của tất cả 72 bộ trận pháp đang vận hành xung quanh đây. Thân ảnh người thanh niên họ Diệt đang ngồi xếp bằng cạnh cây trận kỳ chủ đạo, một bên hấp thu nguyên thạch để khôi phục nguyên lực, bên tay còn lại không ngừng thôi động trận bàn lớn.
Có hắn chủ trì tại mắt trận, những trận pháp chỉ có công hiệu vây khốn, ngăn cản kẻ địch, giờ đây đều biến thành sát trận có khả năng công kích. Những trận pháp đó không phải quá cao giai, nhưng để diệt sát mấy tên Luyện Nguyên cảnh tầng 6 trở xuống thì không thành vấn đề.
Phải biết lần này chuẩn bị một tòa đại trận, cùng vô số trận pháp tầm trung để đối phó với đám người tham lam kia, A Diệt cơ hồ đã tiêu sài đi toàn bộ gia tài của bản thân, để mua dụng cụ bày bố pháp trận. Với trình độ pháp trận sư ưu tú của mình, hiện tại hắn đã có thể trở thành một sát tinh, chỉ cần ngôi im một chỗ cũng lấy đi cái mạng của mấy chục người!
Bản thân hắn không cảm thấy chần chừ hay tội lỗi một chút nào, đã có ý muốn lấy mạng hắn, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị gϊếŧ ngược. Cho dù bị đám thượng chấp sự già đầu kia sai khiến, vẫn có thể không đồng ý tham gia, bọn chúng đã theo lời mà đến đây truy sát hắn, tức là bản thân đã có ý muốn được chia một chén canh rồi.
Qua chừng thời gian nửa nén nhang, khi tất cả các pháp trận đã tiêu hao sạch năng lượng mà ngừng hoạt động, họ Diệt cảm thấy không sai biệt lắm bèn hành động. Hắn lướt đi dưới cánh rừng, tới thu thập chiến lợi phẩm để bù cho tài sản đã bỏ ra, chính là thu thập nạp giới rồi xóa đi dấu vết của bản thân tại vùng rừng này.
Trong toàn bộ đám đệ tử ngoại môn bị pháp trận vây khốn rồi công kích, chỉ có vài tên tu vi cao cường nhất còn giữ được hơi tàn. Nhưng như vậy cũng chỉ giúp bọn chúng sống thêm được ít lâu mà thôi, khi A Diệt đi tới liền không ngần ngại mà hóa kiếp cho từng tên.
Thu được gần 40 chiếc giới chỉ, tuy trong mỗi chiếc không có quá nhiều đồ tốt, nhưng gộp lại tất cả cũng là một khoản chiến lợi phẩm không tệ. Đặc biệt là nạp giới của lão già đứng đầu kia, tài sản của lão còn cao hơn cả hắn khi chưa mua đống dụng cụ bày bố trận, đúng là sống lâu tích được nhiều của.
Đáng chú ý là trong nạp giới của lão ta có vài viên Phục Nguyên đan, có tác dụng khôi phục nguyên lực rất nhanh. Khi nãy hắn phục dụng một viên, rồi kèm theo hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch, kết quả là chỉ sau thời gian một bữa cơm đã khôi phục tới đỉnh điểm.
Ngoài ra còn có thêm vài tấm nguyên phù loại công kích cấp Luyện Nguyên cực hạn, đều còn ba lần thôi động. Nếu khi chiến đấu với hắn, lão già kia ăn vào Phục Nguyên đan, rồi thôi động mấy tấm nguyên phù công kích này, thì chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu.
Giờ nghĩ lại hắn mới biết, lão già đó đã muốn chết từ khi trông thấy mấy lão sư đệ lìa đời rồi, lão giao thủ với hắn chỉ là muốn được chiến đấu một lần cuối cùng, cho bản thân sảng khoái mà thôi.
Không lâu sau họ Diệt đã thu thập gần hết số chiến lợi phẩm, lúc này hắn đã chạy tới tòa pháp trận cuối cùng, tại đây có hai cỗ thi thể đệ tử ngoại môn.
“Không hay rồi!” Sau khi dò xét qua hai cỗ thi thể này trong thoáng chốc, A Diệt liền cả kinh rồi tức thì bật lui về phía sau, chuẩn bị bỏ chạy.
“Đùng!”
Một vụ nổ bạo khởi, tòa pháp trận đã hết hạn của hắn bị phá tan, hai thi thể kia thì tan tành, nơi đó hiện ra một cái hố lớn. Họ Diệt đứng cách đó khá xa thầm kêu may mắn, vì bản thân đã phát hiện ra tấm phù bạo thượng giai đó kịp thời, nếu không lúc này cũng phải lột bỏ một lớp da.
Vừa rồi khi dò xét hai cỗ thi thể đó, hắn đã cảm thấy có giao động nguyên lực mỏng manh, nhờ vào sự mẫn cảm của công pháp tu luyện, hắn mới phát hiện ra có điều bất ổn. Lúc này A Diệt đề cao cảnh giác, dùng thần niệm đảo qua khắp các ngõ ngách, muốn tìm ra hung thủ muốn ám toán mình.
“Haha, Diệt tiểu sư đệ phản xạ thật là nhạy bén đó, ta cứ nghĩ trò này có thể biến tiểu đệ đệ thành một chú thỏ bị thương cơ chứ.”
Thanh âm lanh lảnh vang lên, họ Diệt nheo mắt quan sát tới hướng đó, thì phát hiện ra một thân ảnh ẻo lả đang bước tới nơi này. Người kia chính là một kẻ trong nhóm bốn đệ tử hạch tâm, đã ức hϊếp hắn hơn một năm trước, quả nhiên là có liên quan đến đám người này.
Hắn có thân hình cao gầy mảnh khảnh, hiện không mặc y phục đệ tử mà khoác một bộ thanh y mát mẻ, chất vải rất mỏng, có thể nhìn xuyên qua mà mơ hồ trông thấy màu da trắng nõn của hắn. Nếu đây là một mỹ nữ thì A Diệt không ngại mà ngắm nhìn thêm chốc lát, nhưng gã đực này lại khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Trông thấy sắc mặt A Diệt trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự kiêng kị, tên thanh niên ẻo lả khẽ cười, gấp lại cây quạt giấy trong tay. “Sao tiểu đệ đệ phải đề phòng sư huynh này như vậy, mỹ huynh không thích cái bộ dáng muốn cách xa từ vạn dặm đó của đệ đâu.”
“Có gì thì nói thật đi, ngươi không cần giả bộ hồ đồ đâu. Ta biết đám các ngươi có thông đồng với lũ ngoại môn này để tìm cách sát hại ta!” Ánh mắt hắn âm lãnh mà thẳng thừng nói.
Người ta đã tới đây để gϊếŧ hắn, vậy thì hắn cũng chẳng cần cố kị gì, cùng lắm là chiến một trận, đánh không lại thì chạy trốn, làm vậy nhiều cũng thành quen rồi. Hơn nữa vừa rồi hắn đã âm thầm vận dụng chút tiểu pháp trận còn lưu lại, phát hiện chỉ có duy nhất tên ẻo lả này tới đây mà thôi, hiện giờ trong khu rừng rộng lớn này chỉ còn có duy nhất hai người họ.
“Haizzz...đệ đúng là một gã đàn ông vô tình mà, vậy huynh đây cũng không đùa nữa, đích thật sư huynh tới đây là muốn thu thập cơ duyên trên người tiểu đệ đệ!” Tên ẻo lả đó làm ra bộ dáng đau lòng mà mở miệng nói ra ý định.
Hắn nói tiếp: “Trong nội môn, bọn ta biết Diệt sư đệ có nghiên cứu thêm trên phương diện trận pháp, và đã có được chút thành tựu. Nhưng không ngờ rằng thành tựu mà sư đệ đạt được lại lợi hại như vậy, có thể bố trí ra được những tòa pháp trận nguy hiểm bậc này.”
“Đối với cao giai Luyện Nguyên cảnh thì không có quá nhiều uy hϊếp, nhưng đám đê giai thì đúng thật là một tử cục.” Gã ta chép miệng, chỉ tay tới phía tòa pháp trận bên cạnh, khen ngợi tài nghệ của A Diệt.
Hiển nhiên hắn ta mới tới khu rừng này chưa lâu, còn chưa trông thấy đại trận mà A Diệt dùng để diệt sát đám lão già có tu vi cao cường kia, nếu không đã không nói như vậy. Nhưng như thế càng tốt, hắn sẽ coi nhẹ họ Diệt hơn, giúp cho A Diệt có cơ hội trở mình.
Họ Diệt âm trầm lên tiếng hỏi: “Vậy hiện giờ ta vẫn sống sờ sờ ở đây, còn bọn chúng thì đã mất mạng, ngươi tính làm gì tiếp theo?”
Gã ta thở dài, bĩu môi đáp: “Huynh đây không ngờ rằng đám lão già đó lại vô dụng như vậy, càng không ngờ tới sư đệ lại lợi hại như thế. Đệ đã bày ra trận pháp để diệt sát đám ngoại môn yếu kém này, rồi dùng thủ đoạn nào đó vây khốn mấy lão cáo già kia đúng chứ?”
“Nếu đám lão đầu đó không thể ra tay, thì huynh đây đành phải thay họ làm nốt việc đang dang dở vậy!” Vừa dứt câu, hắn ta đã thay chiếc quạt giấy trong tay bằng một chiếc quạt kim loại, nhìn qua có thể biết đó là một món bảo cụ.
Vốn gã đến đây để xác nhận thi thể họ Diệt, cùng đám chấp sự ngoại môn tìm cách che giấu chuyện này, sau đó lấy một phần cơ duyên trên người hắn, rồi trở về nội môn chia cho ba kẻ còn lại. Nào ngờ tới đây thì phát hiện A Diệt vẫn sống khỏe mạnh, còn đám ngoại môn này thì tử thương thảm trọng, mà đám đầu sỏ lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Diệt sư đệ ngươi ắt hẳn nắm giữ nhiều bảo vật, có được đại cơ duyên. Nhưng những thứ đó phải có đủ thực lực mới có thể giữ được, nếu tu vi bản thân quá kém so với báu vật trên thân, thì cái mạng nhỏ rất khó giữ đó!” Gã ẻo lả cười thâm ý.
Diệt Chúng Sinh chỉ nở một nụ cười lạnh: “Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, nhưng sư đệ có đủ thực lực để giữ được đồ của bản thân mình hay không, thì sư huynh cứ tới thử là biết!”
Tức thì hai người chợt động, hai thân ảnh phóng thẳng tới phía đối phương, đối chiến gay gắt. Một người mạnh mẽ cương liệt, một kẻ âm nhu mềm dẻo.
Chương 93: Thế yếu
Dưới cánh rừng vô danh, gần một cái hố lớn, có hai thân ảnh thanh niên đang giao chiến. Lúc này bọn họ chỉ đang giao thủ võ thuật thông thường, chưa dùng tới bất kì thần thông hay ngoại vật hỗ trợ nào.
“Nói cho sư đệ thêm một chuyện, huynh đây sở hữu nguyên lực phong thuộc tính, am hiểu thêm phương diện tốc độ, nên tiểu đệ muốn giữ được một đường sinh cơ thì chỉ còn cách đánh thắng ta mà thôi, đừng có nghĩ tới chuyện bỏ chạy!” Tên ẻo lả vừa đánh vừa cười nói.
“Vừa hay ta cũng có ý định muốn gϊếŧ ngươi!” A Diệt không chịu thua mà đáp lại gay gắt, nhưng trong đầu lại kêu khổ không thôi.
Tên này có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, cho dù hắn đã dùng thêm cường nguyên phù thì vẫn kém một tầng. Hơn nữa gã ta là đệ tử hạch tâm được huấn luyện cẩn thận, kĩ năng cùng tư duy chiến đấu không phải đám đệ tử thông thường có thể so sánh được.
Hiện tại hai bên đang giao thủ bằng phương thức thông thường nhất, chưa dùng đến bất kì thần thông hay kĩ xảo nào. Cộng thêm cách thức chiến đấu của tên đó âm nhu, nên nhất thời hai người mới rơi vào thế ngang tay mà thôi. A Diệt biết chắc rằng, nếu kẻ này tung ra toàn lực mà chiến, thì hắn có vận dụng thêm pháp trận cũng khó mà đánh lại nổi.
Cây quạt kim loại xoay vòng trên tay, thân thể gã ta uốn éo sau đó liên tục đánh ra những đòn công kích khó lòng phòng bị. A Diệt bắt đầu xuống thế hạ phong, ngay cả khi hai bên không vận dụng thần thông thì hắn cũng không thể đấu lại kẻ trước mặt được!
Trong người có dấu hiệu đau nhức, khí huyết không ổn định, đây là tác dụng phụ khi sử dụng cường nguyên phù quá nhiều lần. Tính đến giờ thì hắn đã dùng liên tiếp bốn tấm cường nguyên phù trong nửa ngày rồi, điều này khiến thân thể bắt đầu có dấu hiệu không thích ứng nổi nữa, nếu còn kéo dài sẽ để lại di chứng sau này!
Vì vậy ngay khi tách ra khỏi đối thủ được một khoảng cách tương đối, họ Diệt liền vung tay phóng ra một tấm nguyên phù, sau đó không hề chậm trễ mà xoay người bỏ chạy. Tên ẻo lả kia không hổ là kẻ sở hữu thân pháp lợi hại, thân ảnh lả lướt như cơn gió, né tránh khỏi tất cả sợi dây quỷ dị từ tấm nguyên phù hóa ra, rồi truy theo đối phương.
Vừa lướt đi ngay phía sau A Diệt, gã ta vừa nở nụ cười ma mị nói: “Trước giờ trong đồng cảnh giới, Phong Nhược Ngu ta chưa bao giờ thua kẻ nào về mảng tốc độ cả, tiểu đệ đệ đừng cố chạy làm gì!”
“Tiểu đệ đệ con bà ngươi, mau cút đi!” Trên tay họ Diệt vừa tích xong nguyên lực lên thêm một tấm nguyên phù, hắn liền thả ra phía sau. Đúng lúc này thì gã họ Phong vừa lao tới, hắn không thể né tránh kịp vì tấm phù đã huyền phù ngay trước mặt, chỉ cách có vài thước!
Tấm phù kích phát uy năng, hóa thành những luồng sấm sét bạo nổ, tia sét xanh sẫm oanh kích loạn xạ xung quanh, uy lực phải ngang với một kích nghiêm túc của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!
“Tam ảnh phong thuật.” Gã ẻo lả tức thời thi triển nguyên thuật trước khi bị những luồng sấm sét đánh tới, thân ảnh hắn hóa thành ba hư ảnh, mỗi tên chạy một đường, linh hoạt né tránh khỏi các tia sét. Chén trà nhỏ sau, có hai hư ảnh đã bị đánh tan, hư ảnh còn lại thoát ra khỏi phạm vi công kích của tấm nguyên phù hệ lôi kia, hóa trở lại thành gã họ Phong.
Hắn bứt tốc, vèo một cái đã tới ngay sát phía sau đối phương, hung hăng tung ra một chiêu.
“Phong Bạo – Cuồng Bão!”
A Diệt bị cơn cuồng phong kéo cả thân thể lên, xoay vòng vòng trong lốc xoáy gió, cùng với đầy rẫy đất đá và lá cây. Hắn điều động vô số phù bạo xoay quanh bao vây thân thể mình, khi có ám kình hay ám khí của kẻ địch tới gần sẽ ngay lập tức bị phù bạo đánh nổ. Những tấm phù bạo này chỉ là loại thấp giai, nên uy lực nổ sẽ không ảnh hưởng tới bản thân hắn.
Ầm ầm một hồi, cơn cuồng phong mới tan biến, họ Diệt dán tấm Xuyên Tâm phù lên thân thanh Trường Băng kiếm, sau đó chỉ huy nó bắn thẳng tới đối phương! Họ Phong xoay tròn chiếc quạt trong tay, tạo ra một tấm thuẫn lớn bằng nguyên lực, đỡ được đòn công kích đó nhưng thân thể cũng phải bị đẩy lui về sau hơn trượng.
Thấy một kích thất bại mà còn tốn đi tấm nguyên phù, A Diệt âm trầm không nói gì rồi tiếp tục tế ra bảo cụ, chỉ huy chúng công kích đối phương. Chiếc móc câu lấy từ trong nạp giới của lão già nua, cùng với phi kiếm của hắn, đều là bảo cụ hàng đầu tại Hoàng giai thượng phẩm. Hiện tại chúng đều được dán thêm tấm phù tăng uy lực công kích, tấn công kẻ địch liên tục.
Phong Nhược Ngu không phải đèn cạn dầu, hắn biến lớn chiếc quạt trong tay, rồi cách không chỉ huy nó bay lượn quanh thân, đối phó với hai món bảo cụ của họ Diệt.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc gã chớp mắt, A Diệt vung tay bắn ra thêm một tấm nguyên phù, thứ đó hóa thành đạo lam quang phóng tới phía trước họ Phong, rồi nở ra thành một bức tường băng to lớn. Ngay lúc này hai bảo cụ của họ Diệt đã không thấy đâu, nhìn ra xa mới thấy chúng đã được hắn thu hồi, rồi cấp tốc chạy đi rất mau lẹ.
Gã ẻo lả bị dây dưa như vậy đã có chút bực bội, hắn nhanh chóng phá băng đang đông kết hai chân mình ra, rồi chạy vòng qua bức tường băng, tiếp tục truy sát tên hắc y phía xa kia. Trên đường truy đuổi, bọn họ chạy qua khá nhiều nơi từng có pháp trận của họ Diệt, tên họ Phong thấy đầy rẫy thi thể của đệ tử ngoại môn, ra vẻ thương tiếc mà lên tiếng:
“Diệt sư đệ đúng là lòng dạ độc ác, xuống tay sát hại không biết bao nhiêu sư đệ đồng môn, đệ cần phải đền mạng của bản thân mới rửa hết tội được!”
Nghe vậy A Diệt vẫn không chậm mà chạy như bay, hắn cười lạnh đáp: “Bọn chúng tới đây để lấy mạng ta, thì ta gϊếŧ lại bọn chúng có gì sai?”
“Tuy là như vậy nhưng bọn họ cũng đã làm gì được sư đệ đâu, vậy mà đệ lại cướp đi sinh mệnh của tất cả bọn họ, quá tàn nhẫn đi mà.”
“Hừ, ngươi bớt nước mắt cá sấu đi tên ghê tởm, đã có ý muốn gϊếŧ ta, mà bị ta gϊếŧ ngược lại bày đặt nói đạo lý à? Các ngươi đã cúng mùng một, còn trách ta cúng ngày mười lăm nữa sao?”
Bị kẻ trước mắt chửi rủa như vậy khiến gã ẻo lả này đã phát bực, hắn ghét nhất bị người khác nói mình là ghê tởm. Trong tay xuất hiện một tấm nguyên phù, hắn không chần chừ mà bắn tới thân ảnh kẻ phía trước. Tấm phù hóa thành một thanh hắc kiếm, nhanh như thiểm điện công kích tới phía sau A Diệt.
Hắn đã cảm ứng được hành động của kẻ đang truy đuổi phía sau, nhưng thời gian để phản ứng không có nhiều, họ Diệt chỉ kịp tế ra tấm thuẫn che chắn sau lưng, rồi truyền nhiều thêm nguyên lực lên đó.
“Ầm!” Thân thể A Diệt lăn lốc trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, thuẫn và phi kiếm văng đi mỗi thứ một hướng, khóe miệng rỉ ra máu tươi!
“Ta thật không ngờ Diệt sư đệ lại khó thu thập tới vậy, khiến ta phải tổn thất đi một lần thôi động nguyên phù, đây là lần đầu tiên một tên có tu vi kém hơn ta mà khiến ta phải lỗ vốn như thế đó.” Gã họ Phong không còn dáng vẻ ẻo lả lắm, sắc mặt nổi sát khí, bước chậm rãi tới phía họ Diệt đang nằm.
A Diệt vội vàng ngồi dậy, sắc mặt hoảng loạn, hai tay vung ra phía trước liên tục, phóng ra vô số phù bạo bắn tới phía đối phương. Trông bộ dáng hắn lúc này như một con thú bị dồn vào đường cùng, đang cố sức giãy chết vậy.
“Bùm bùm!” Chiếc quạt bay vòng xung quanh thân thể họ Phong, tạo ra một vòng quang tráo thanh sắc, chống đỡ hết thảy những cú nổ từ phù bạo phóng tới. Còn bản thân gã ta vẫn chậm rãi bước tới, hai tay chắp ra phía sau, phong thái ngạo nghễ vô cùng.
“Sao lại có một tấm phù bạo mang giao động nguyên lực khác những tấm còn lại?” Thần niệm gã ta chợt phát hiện ra điều bất ổn, liền đảo mắt nhìn tới một tấm phù bạo đang chuẩn bị phát nổ, màu sắc của tấm phù đó nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chút khác biệt với số còn lại. Lúc này khóe miệng A Diệt khẽ cười, sắc mặt hoảng hốt đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Đùng!” Tấm phù bạo cao cấp phát nổ, tạo ra một hố đất tại nơi tên họ Phong vừa đứng! Nếu toàn lực thi triển ra các biện pháp phòng ngự, thì gã đó hoàn toàn chống đỡ được mà không bị tổn thương. Nhưng vừa rồi hắn đã không kịp trở tay, quanh thân cũng chỉ có một vòng quang tráo thông thường mà thôi, lần này chắc chắn bị thương không nhẹ rồi.
Khi khói bụi tan dần đi, để lộ ra thân ảnh bên trong, con ngươi A Diệt liền co rút lại. Chỉ thấy họ Phong toàn thân không hề hấn gì, nhảy lên khỏi cái hố rồi tươi cười nói: “Haha, Phong Nhược Ngu ta đâu có ngu, đối phó với kẻ giảo hoạt như tiểu tử ngươi, ta đã luôn phòng bị rồi!”
Thì ra khi chắp hai tay ra phía sau, hắn đã cầm sẵn một tấm nguyên phù phòng ngự, một khi gặp tình huống nguy hiểm sẽ lập tức thôi động. A Diệt đứng dậy, lau đi vệt máu khóe miệng, vung tay thu về hai món bảo cụ phía xa, đôi mắt âm trầm nhìn đối thủ trước mặt.
“Dù ngươi có bao nhiêu thủ đoạn đi nữa cũng vô dụng thôi, để ta đây cho tiểu tử ngươi xem thế nào là sức mạnh tuyệt đối nhé.” Gã ẻo lả này như đã bị A Diệt chọc cho tức lên, ánh mắt đầy sát khí, tế ra một món bảo cụ khiến cho họ Diệt cả kinh thất sắc.
Một thanh tiểu kiếm lam sắc phát ra giao động cường đại, gã họ Phong cách không giữ nó giữa hai bàn tay, để tại trước người, trông như đang ngưng tụ nguyên lực vậy. Diệt Chúng Sinh sắc mặt hoảng sợ, lần này là biểu cảm thực sự của hắn. Hai tay vội vã thi pháp, đẩy mức phòng ngự của bản thân lên cao nhất có thể.
Gã Phong Nhược Ngu đó đang chuẩn bị thi triển ra một nguyên kỹ lợi hại, trên món bảo cụ công kích cấp Huyền giai!
Chương 94: Mất tích
Vào sáng sớm tại khu rừng tàn tạ, cây cối không gãy đổ thì bị thổi bật cả rễ, mặt đất bị sới tung nhiều chỗ, vô số hố đất lớn nhỏ. Có hơn chục đầu băng điệp vỗ cánh bay lượn dưới cánh rừng này, sau một hồi chúng tập chung thành một đàn, rồi bay trở về trong tay một nữ tử, hóa thành tấm phù phát ra lam quang.
Nữ tử tuyệt sắc ấy tiếp nhận thông tin từ tấm phù truyền lại, mày liễu khẽ nhíu, có vẻ như không tìm ra được thứ mà mình muốn. Nàng ta không bỏ cuộc, tiếp tục ngự khí bay đi chậm rãi, quan sát kĩ càng từng địa điểm, xem có phát hiện ra chút manh mối nào không.
Nữ tử này chính là Liễu Băng Nghi, vẫn là cái dung mạo như tiên tử đó, thân thể mềm mại lộ rõ từng đường cong đó, cái khí chất thanh lãnh lạnh nhạt đó. Nhưng hiện tại, sắc mặt nàng đang có biểu cảm như đang không cam lòng chuyện gì đó, bên tay cầm một bản báo cáo, bất giác nắm chặt.
Bản báo cáo trong tay nàng ta, ghi về cuộc thảm sát cách đây ba ngày, hiện đang tạo ra một vụ chấn động đối với tất cả các đệ tử trong tông!
Ba ngày trước, một nhóm đệ tử ngoại môn có hơn 30 người, đi theo năm vị chấp sự lâu năm, tới khu vực này để thử nghiệm những thần thông mới gì đấy. Nhưng vào đêm hôm đó, tất cả bọn họ đều bị sát hại, không sót bất kì ai. Ngay cả một vị tổng chấp sự dẫn đầu đoàn người, có tu vi cao cường cũng phải bỏ mạng.
Chưa hết, điều khiến mọi người quan tâm nhất là về hai tân đệ tử nội môn, đang trong thời gian thực thi nhiệm vụ gần khu vực này, cũng đều mất tích vào đêm hôm đó!
Một trong hai người mất tích này chính là Phong Nhược Ngu, đệ tử hạch tâm có tư chất tốt trong toàn lứa tân đệ tử. Điều này trở thành một tổn thất không nhỏ đối với tông phái, nhất là những vị trưởng bối đang trong quá trình bồi dưỡng hắn ta.
Hai đệ tử mất tích không rõ lí do kia, cơ hồ tất cả mọi người trong tông đều chỉ chú ý tới Phong Nhược Ngu, người có tư chất cùng thân phận cao. Duy chỉ có Liễu Băng Nghi là đang lo lắng cho kẻ còn lại, một tên đệ tử thông thường không có chút gì nổi bật, nàng chỉ biết hắn họ Diệt chứ cũng chẳng biết tên hắn là gì nữa.
Hiện giờ nàng có mặt tại khu rừng đã diễn ra cuộc thảm sát này, chính là để truy tìm tung tích của A Diệt, kẻ xa lạ duy nhất mà nàng từng nợ ân tình.
Theo quy định trong tông, thì đệ tử nội môn có tu vi Luyện Nguyên cảnh từ tầng 6 trở xuống, chỉ được phép nhận những nhiệm vụ tại ngoại biên sơn mạch, không được đi xa hơn để tránh nguy hiểm tính mạng. Vì vậy nàng cho rằng khoảng vài năm đổ lại đây, A Diệt sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cần mình cứu giúp.
Chỉ khi tu vi đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7 trở lên, có thể rời khỏi phạm vi tông phái, được phép tiếp nhận các nhiệm vụ đến những phương xa, đi khắp thiên hạ mà thi hành. Lúc đó nàng sẽ tìm cách ở cùng tổ đội với hắn, cùng đi thực thi nhiệm vụ, tìm cơ hội hắn gặp phải nguy hiểm mà ra tay cứu giúp, trả mối ân tình năm xưa.
Người tính không bằng trời tính, giờ đây hắn đã mất tích, khả năng lớn đã bỏ mạng tại nơi nào đó. Đến cả đệ tử hạch tâm như tên họ Phong còn bị mất tích, ngay cả tổng chấp sự có tu vi cao cường còn mất mạng, thì một đệ tử thông thường như A Diệt làm sao còn sống nổi chứ.
Liễu Băng Nghi ủ rũ, thân ảnh yêu kiều đứng ngây ngốc trên một cái cây đã bị gãy nửa, dường như đang rất không cam lòng. Nàng ghét nhất cái cảm giác mắc nợ ai đó mà chưa trả được, hiện tại cứ nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội mà trả nợ nữa, khiến trong lòng tức tối vô cùng.
Đúng tại nơi nàng đang đứng này vào đêm ba ngày trước, một trận quyết chiến sinh tử đã diễn ra, giữa hai kẻ được xem là đã mất tích mấy ngày nay!
..........
Gã Phong Nhược Ngu đang cấp tốc dồn lượng lớn nguyên lực lên thanh tiểu kiếm trước người, đó là Phong Chi Kiếm, bảo cụ Huyền giai hạ phẩm.
Diệt Chúng Sinh biết bản thân đã bị đối phương khóa chặt, giờ hắn có xoay người bỏ chạy thì khi kẻ địch tung ra sát chiêu này, vẫn sẽ công kích tới phía hắn. Chưa kể loại thần thông công kích phong thuộc tính sẽ có tốc độ cực nhanh, hiện tại hắn chỉ có thể đỡ đòn chứ đừng nghĩ đến chuyện né tránh!
Vừa thu tấm thuẫn trở về lại tay, hắn liền tế ra phía trước rồi điều động toàn bộ nguyên lực lên nó, hóa to tấm thuẫn ra, nâng mức phòng ngự lên cực cao. Đồng thời cấp tốc thôi động tấm nguyên phù phòng ngự, rồi dán ngay lên người, tạo ra một vòng quang tráo bao bọc thân thể.
Thanh tiểu kiếm ngưng tụ vô số nguyên lực phong thuộc tính, hóa thành một mũi kích thanh sắc cực kì bén nhọn. Rồi được gã họ Phong hung hăng bắn thẳng tới phía đối phương với toàn bộ sức lực, miệng quát lên:
“Phong Bạo – Vẫn Sát!”
“Rầm!” Đạo thanh quang lóe cái đã bắn tới trước mặt A Diệt, công kích trực diện lên bề mặt tấm thuẫn. Tiếng nứt vỡ vang lên, tấm thuẫn bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi bắn ra khắp nơi! Còn bản thân hắn thì bị lượng uy lực còn lại của đòn công kích oanh tạc trên người, khiến thân thể bắn ngược ra sau.
[Thiết Mộc Thuẫn – hủy]
Luồng quang tráo bảo hộ quanh thân họ Diệt rạn nứt ra rồi dần tiêu biến, hắn thì cảm thấy tức ngực, cùng với sự hoảng sợ trong lòng.
Bảo cụ Huyền giai cho dù chỉ thôi động ra được vài phần uy năng, thì gã họ Phong đã có thể tung ra được công kích của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong rồi. Vừa rồi hắn dựa vào nó mà thi triển thêm nguyên kỹ cấp Hiển Hóa, uy lực đòn đó phải ngang với một kích thông thường của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh!
Thiết Mộc thuẫn đã theo hắn chinh chiến nhiều trận, xuống cấp không ít, giờ đã triệt để bị hủy, một món Hoàng giai thượng phẩm cứ thế mà mất. Tên ẻo lả lúc này cũng chẳng dễ chịu gì, hắn vừa toàn lực thi triển ra át chủ bài của bản thân, hiện tại nguyên lực đã tụt xuống không còn tới ba phần mười.
“Khốn kiếp, tại sao ngươi vẫn chưa chết?”
Gã ta phẫn nộ không thôi, không ngờ một tên tiểu tử hèn kém, lại có nhiều vật phẩm bảo hộ như thế. Khi bị truy đuổi, hắn đã tung ra rất nhiều nguyên phù lợi hại rồi, vậy mà vẫn còn có tấm nguyên phù loại phòng ngự, hơn nữa tấm thuẫn cũng thuộc thượng phẩm trong Hoàng giai.
Nhiêu đó có thể đỡ được sát chiêu vừa rồi của gã đi chăng nữa, thì chí ít A Diệt phải phun máu rồi trọng thương nặng chứ. Sao nhìn bộ dáng dường như không bị thương nghiêm trọng lắm như vậy được?
Gã đâu biết rằng nhục thân họ Diệt rắn chắc tới mức nào, hai lần được tẩy luyện trong thánh thủy, còn được Dưỡng Nguyên Thối Thể dược tăng phúc thêm!
Nhân lúc nguyên lực trong người tên ẻo lả giảm mạnh, mà gã chưa kịp dùng đan dược khôi phục. A Diệt cầm chiến đao phóng tới tấn công, phi kiếm cùng móc câu cũng đồng thời bắn đến.
“Hừ, châu chấu đá xe mà thôi. Cho dù thực lực ta giờ đây suy giảm, cũng không phải loại thấp hèn như ngươi có thể đánh lại được!” Gã ta hừ lạnh, trong tay cầm chiếc quạt kim loại, lao lên tiếp chiêu. Phong Chi kiếm trên không trung cũng theo hắn bắn đến, công kích hai món bảo cụ của họ Diệt.
A Diệt đã dán tấm cường nguyên phù cuối cùng lên người, hắn không quan tâm di chứng sau này sẽ ra sao nữa, trước mắt phải giữ được cái mạng nhỏ đã. Đối thủ nguyên lực đại giảm, thực lực hiện giờ có thể tung ra được, cùng hắn không sai biệt lắm. Nhưng gã ta có bảo cụ Huyền giai, cho dù chỉ dùng để công kích thông thường thì uy lực cũng rất lớn.
Giao thủ vài chục chiêu, trên thân thể cả hai người đều có không ít vết thương. Gã họ Phong thân ảnh uốn éo quỷ dị, né được khá nhiều đòn công kích nhưng cũng không phải tất cả. Mà nhục thân hắn không được mạnh lắm, nên mỗi lần trúng một đòn đều cảm thấy đau vô cùng.
Trên thân A Diệt có nhiều vết thương hơn, nhưng nhục thân hắn mạnh mẽ, có thể chịu đựng được. Ngay khi gã ẻo lả muốn tách ra xa, không muốn cận chiến kiểu này nữa, thì vạn lần không nghĩ tới, đối phương lại có hành động điên rồ khiến hắn khϊếp sợ.
Diệt Chúng Sinh tung ra một tấm phù bạo cao cấp, ngay trước mặt hai người họ! Đùng một tiếng, cả hai bị thổi bay ngược ra sau mấy chục trượng. Quanh thân cả hai người đều có một vòng quang tráo, đây chính là bảo vật tự động hộ chủ đang phát huy công dụng.
Họ Phong vừa giận vừa sợ, hắn không ngờ đối phương cũng có bảo vật tự động hộ chủ trên người, vậy ban nãy cho dù không đỡ được sát chiêu của gã thì hắn vẫn sẽ sống sót. Điều khiến gã sợ nhất chính là A Diệt lúc này có vẻ mặt rất điên khùng, khiến hắn có cảm giác lạnh sống lưng.
Vòng quang tráo của cả hai dần tắt đi, hiện giờ hai người đã dùng hết các thủ đoạn phòng ngự đặc biệt. Phong Nhược Ngu vừa định xoay người bỏ chạy, đã bị vô số rễ cây quỷ dị từ dưới lòng đất trồi lên, quấn chặt thân thể lại!
Một tay A Diệt đặt xuống mặt đất, để dùng nguyên thuật thôi động những rễ cây quanh đây vây khốn đối phương. Trên tay còn lại xuất hiện ra thêm một tấm phù bạo cao cấp, khiến cho con ngươi gã họ Phong co rút, kinh hãi tột độ!
“Tên điên, ngươi là tên điên... làm như thế cả hai chúng ta đều chết tại đây đó!” Gã ta hoảng sợ liền bung ra toàn lực, tức thì phá tan toàn bộ đám rễ cây quấn quanh thân. Sau đó vội vã lấy từ giới chỉ ra một tấm nguyên phù phòng ngự, nhưng còn chưa kịp thôi động thì tấm phù bạo ngay sát hai người đã phát nổ!
“Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai xè xe nghiêng!”
Chương 95: Độc huyết
Khi các cao tầng trong nội môn Tọa Sơn tông, đọc được bản báo cáo về cuộc thảm sát và mất tích tại cái đêm định mệnh ấy, đã không khỏi tâm động. Bọn họ mở một buổi họp nhỏ, sau đó phái hai đệ tử tinh anh trong nội môn, cùng với các đệ tử chấp sự thông thường, tới khu vực đó kiểm tra và tìm kiếm tung tích của hung thủ.
Hai đệ tử tinh anh được điều động, dẫn theo chừng năm chục chấp sự nội môn, bắt đầu chuỗi ngày điều tra vô kết quả ấy.
Dưới khu rừng hoang tàn, một tấm phù lục lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất chừng nửa trượng, nó đang hấp thu một vài tia khí tức mỏng manh còn lưu lại tại xung quanh nơi này. Chốc lát sau, tấm phù phát quang rồi bay về một hướng, tự đáp vào bàn tay của một trung niên nhân.
Gã trung niên nắm lấy tầm phù rồi nhắm mắt bắt đầu cảm ứng, bên cạnh còn có một nữ tử đang chờ đợi. Hai người này chính là hai đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông, theo lệnh tới đây kiểm tra và truy tìm kẻ đã gây ra cuộc thảm sát ba ngày trước.
Nam tử trung niên có gương mặt bình thường, bộ dáng không có điểm nào nổi bật, chỉ có y phục tinh anh Tọa Sơn tông là khiến người khác phải dè chừng. Nữ tử nhìn bề ngoài chừng 30 tuổi, dung mạo có chút khá, trang điểm đậm, phong thái khác xa những nữ nhân tầm thường.
Ngay khi thấy người nam nhân bên cạnh mở mắt ra, nữ tử liền mở miệng hỏi: “Đằng sư huynh, đã bắt được khí tức của thủ phạm rồi chứ?”
Trung niên họ Đằng nghe vậy chỉ lắc nhẹ đầu, thở dài lên tiếng: “Ngoài khí tức của những đệ tử bị sát hại ra, không còn phát hiện thêm một khí tức của kẻ nào khác!”
Hắn nói thêm: “Thủ đoạn của tên này thật cao minh, có thể xóa sạch dấu vết của bản thân, khiến cho truy tung phù không thể phát hiện ra!”
Nữ tử ánh mắt có chút tức giận, lên tiếng: “Có thủ đoạn như vậy chẳng lẽ là người của đám tà phái? Dạo gần đây lũ ma tu quỷ đạo bắt đầu vươn cánh tay đi hơi xa rồi, nghe nói tại những vùng địa thành hẻo lánh, có không ít môn phái nhỏ đã bị chúng thâu tóm!”
“Phong sư muội nghĩ hơi quá rồi, cho dù bọn tà đạo có to gan lớn mật đi nữa, cũng làm sao dám bén mảng tới phạm vi dưới quyền quản lý của Tọa Sơn tông chúng ta.” Gã nam tử không cho là đúng, phản bác.
Vừa nói, hai người họ vừa ngự khí bay đi quan sát toàn bộ cánh rừng này, thử xem có thể tìm thấy chút manh mối nào không.
Việc vừa qua khi được quản sự phát ra nhiệm vụ, nữ tử họ Phong này đã chủ động lĩnh nhiệm vụ truy tìm tung tích hung thủ, vì tên Phong Nhược Ngu chính là đồng tộc với ả. Thân phận của hắn ta trong gia tộc tương đối cao, mà bản thân nữ tử này cũng khá xem trọng tên tiểu bối đó. Cô muốn điều tra xem rốt cuộc tên lớn gan nào dám làm ra sự tình bậc này.
Nửa ngày sau, hai người họ đang đứng trên một tảng đá, chăm chú quan sát xung quanh. Nơi đây chính là địa điểm mà tòa đại sát trận do A Diệt bố trí, đã diệt sát đám bốn lão già có tu vi cao cường kia. Nhưng sau khi lão già cuối cùng ngã xuống, họ Diệt đã thu dọn sạch sẽ nơi đây, nên lúc này hai người kia không phát hiện ra được chút manh mối gì.
Nữ tử họ Phong tức giận, phất tay một cái, luồng nguyên lực từ thân thể cô phóng ra ngoại giới rồi hiển hóa thành thực thể, trở thành một luồng gió lốc thổi tung mọi thứ xung quanh!
Thấy vậy trung niên nhân nói nhẹ: “Phong sư muội bớt giận, có lẽ Nhược Ngu sư điệt gặp phải biến cố khó giải quết nào đó, nên mới biến mất một thời gian thôi. Chắc chắn là chưa gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng đâu, nếu không người trong gia tộc sư muội cũng phải biết rồi.”
“Phù... sư huynh nói cũng có lí, là do sư muội đã quá nóng giận...” Nghe lời khuyên nhủ, nữ tử này mới dần lấy lại bình tĩnh, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có một tấm truyền tin phù từ phương xa bay tới, lơ lửng trước mặt cô ta.
“Là thư từ huynh trưởng trong tộc.” Nữ tử họ Phong vội thu lấy tấm phù rồi dán lên trán, bắt đầu đọc thông tin được ghi trong đó. Còn trung niên nhân thì lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi, sắc mặt cũng không khỏi hiện lên vẻ tò mò.
Chỉ thấy sau khi nhìn qua tin tức trong tấm truyền tin phù, thì nữ tử này đứng im bất động, sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi. Nam tử họ Đằng không nhịn được liền hỏi: “Sao vậy Phong sư muội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ta thẫn thờ đáp: “Nhược Ngu hiền chất đã chết rồi, lệnh bài theo dõi sinh mệnh của hắn trong tộc đường đã bị vỡ vụn! Huynh trưởng trong tộc gửi tin hỏi muội rốt cuộc có chuyện gì, khiến cho cháu nội của huynh ấy lại mất mạng.”
Trước đó khi biết tin gã Nhược Ngu mất tích, cô ta đã không truyền tin này về gia tộc, vì lúc đó chưa biết rõ hắn ta còn sống hãy đã chết, nên cô ta tính tự mình điều tra, giải quyết. Nào ngờ sau ba ngày thì hắn ta đã mất mạng thật, người trong tộc phát hiện liền nhôn nhao cả lên, rồi huynh trưởng mới gửi tin hỏi cô rốt cuộc có sự tình gì.
Trung niên nhân nhìn lại vào bản ghi chép trên tay, lên tiếng: “Qua một buổi điều tra thì chúng ta có thể biết rằng, hung thủ là một kẻ có tu vi cao cường, am hiểu pháp trận. Mà có thể diệt sát nhiều người trong khoảng thời gian ngắn, thì khả năng cao hắn là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh như chúng ta!”
“Thế thì sao chứ? Ta nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp đó rồi khiến hắn sống không bằng chết!” Nữ tử họ Phong phẫn nộ gầm lên, toàn thân bộc phát ra cỗ khí tức mạnh mẽ. Cuồng phong nổi lên, cây cối trong toàn bộ phạm vi vài chục trượng xung quanh bị bật rễ rồi thổi bay đi.
Trung niên nhân lùi ra xa một khoảng, biết cô ta đang giận dữ nên thức thời không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó đợi cô ta phát tiết. Khi phụ nữ đang trong cơn tức giận, tốt nhất không nên đến gần họ.
Lúc này, trong một sơn động cách nơi hai người kia rất xa, có một tên thanh niên với thân hình mảnh mai, bị vô số cây trận kỳ nhỏ cắm trên người, vừa trở thành cỗ thi thể cách đây chưa lâu.
Cách đó một khoảng xa, sâu tận cùng bên trong hang động, một tên thanh niên đang đau đớn lăn lộn trên mặt nền, hai tay cào xé thân thể của bản thân. Đôi mắt hắn đỏ ké chứa đầy tia máu, trên người có đầy rẫy gân nổi rõ lên, chúng có màu đen rõ rệt, như thể có thứ gì đó cực kì nguy hiểm đang lưu thông trong từng mạch máu vậy!
“Aaaaa...” Diệt Chúng Sinh đau đớn gào lên, trông bộ dáng hắn lúc này như một tên ma vật, không giống với một người bình thường nữa. Hai tay đấm mạnh xuống nền không ngừng, Trường Băng kiếm lướt qua lướt lại, chém ra nhiều vết thương nhẹ trên người hắn, khiến hàn khí xâm nhập, giúp làm tê liệt vùng da đó nhưng hắn chỉ cảm thấy đỡ đau hơn chút.
Chừng thời gian một bữa cơm sau, A Diệt đã bình tĩnh mà lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, điều tức thân thể. Trông bộ dáng hắn chật vật, mồ hôi nhễ nhại, nhưng có vẻ như lúc này đã ổn, không còn bị cơn đau hành hạ nữa.
Mí mắt dần mở ra, hắn thở ra một hơi dài, miệng lẩm bẩm: “Độc tính lợi hại thật đấy, không thể dùng nguyên lực ép ra được, chỉ có cách điều chế thuốc giải độc mà điều trị dần thôi.”
Hắn nhớ lại lúc đó, cái thời điểm hắn kích nổ tấm phù bạo cao cấp thứ hai, khiến cả hắn lẫn đối thủ đều trở nên thoi thóp.
Hai nhân ảnh huyết đỏ như tắm trong bể máu mà ra, y phục cả hai đều rách rưới, da thịt không ngừng chảy ra máu tươi, hơi thở đứng ngay bờ hấp hối. Nhưng nhờ có nhục thân mạnh mẽ, nên A Diệt trông khá hơn đối thủ không ít, hắn cố nhét vài viên đan dược vào miệng, rồi gắng gượng ngồi xếp bằng, bắt đầu trị thương.
Còn gã họ Phong thì chắc chắn không thể sống tiếp được nữa, bản nguyên sinh mệnh đã vỡ nát, sắp đi trầu ông bà rồi. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, gã ta có một loại kịch độc ẩn trong máu của bản thân! Chỉ cần gã kích phát, thì toàn bộ máu huyết của gã sẽ nhiễm độc, đồng thời kẻ nào dính trên người máu của gã cũng sẽ bị như vậy.
Biết rõ bản thân phải chết, gã ta dùng chút hơi thở cuối cùng để kích phát huyết độc, sau đó căm phẫn nhìn A Diệt mà cười lạnh: “Tên súc sinh, nếu ta phải chết thì ngươi cũng không được phép sống yên ổn!”
Khi mới nhiễm độc, A Diệt chưa cảm thấy có gì khác thường. Sau khi hồi phục được chút thương thế, hắn còn có thời gian để tạo ra vài cây trận kỳ đặc biệt, rồi cắm lên khắp người gã họ Phong đang thoi thóp kia. Chúng có tác dụng giúp gã giữ lại chút hơi tàn, có thể sống thêm chừng 3 ngày nữa, và còn có tác dụng che đậy khí tức trên người gã ta phát tán ra.
A Diệt làm như vậy để tránh việc kẻ khác phát hiện gã họ Phong này đã chết, mà phái người đến nơi này điều tra ngay đêm nay. Hắn muốn câu giờ cho bản thân có đủ thời gian lau sạch dấu vết, rồi cao chạy xa bay. Nhờ vào khoảng thời gian đó, hắn đã dùng trận kỳ đặc biệt để xóa dấu vết, tránh được những biện pháp truy tung, chẳng hạn như truy tung phù!
Hắn tính đợi qua một quãng thời gian, nghĩ ra lí do gì đó thích hợp để bản thân thoái thác, sau đó trở về bên trong nội môn. Nào ngờ không lâu sau độc tính trong máu bắt đầu phát tác, khiến hắn phải chịu nỗi đau đớn không thể nào tả xiết. Cơn đau kéo dài chừng thời gian nửa nén nhang, và ngày càng đau đớn hơn!
Từ đó, cứ cách chừng 6 canh giờ thì cơn đau sẽ tái phát một lần, khiến hắn sống không bằng chết! Bất đắc dĩ phải ẩn náu tại một sơn động, tìm cách chống lại được chất độc quỷ quái trong người này.
“Tu hành giả Luyện Nguyên cảnh như chúng ta, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ sống tới 120 năm mà thôi. Nay ta đã trên 110 tuổi rồi, thọ nguyên không còn được bao lâu nữa, tiểu tử nghĩ xem còn có thứ gì trên người ngươi có thể khiến ta động tâm cơ chứ?”
Nghe lão già bỗng nhiên nói lên như vậy, chân mày họ Diệt nhíu lại, sau đó cau có hỏi: “Thế thì vì sao lão lại cùng mấy thằng già khác, truy sát ta không buông suốt mấy năm nay?”
Câu trả lời của lão ta khiến hắn cả kinh. “Bởi vì thứ chất dịch bảy màu trong người ngươi! Nói đúng hơn là kết tinh của Thất thải thánh thủy!”
“Sao... sao các ngươi lại biết được điều này?” Thanh âm A Diệt hết sức băng lãnh, hắn đang cố đè nén sự hoảng hốt của mình xuống. Thất thải hồ quang quý giá nhường nào, ai nấy đều biết, mà trong người hắn có vật liên quan trực tiếp đến thứ đó, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây!
Lão già khẽ cười, sau đó đáp: “Mấy khối kì thạch để kiểm tra căn cốt của các ngươi tại lần báo danh vài năm trước, nó có thể dò xét ra được cả nguyên mạch ẩn sâu trong từng tế bào con người, thì làm gì không thể dò ra chút thất thải dịch tại đan điền của ngươi được cơ chứ!”
Họ Diệt như đã hiểu ra, hèn gì hồi đó có nhiều kẻ lộ ra ánh mắt kích động xen lẫn khó tin, cho dù che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn phát giác ra chút ít. Thì ra vào lúc kiểm tra nguyên mạch trong người hắn, khối kì thạch kia đã phát hiện ra luôn sự tồn tại của thất thải dịch, chỉ là thông tin đó chỉ những lão chấp sự, phụ trách kiểm tra mới biết được.
Lão già cảm thán: “Ta đã sống gần hết đời người rồi, nguyên mạch đã dần sụp đổ, thọ nguyên sắp hết, vô vọng đột phá từ lâu. Dù có thuốc tiên cũng không thể cứu được ta nữa, nên bản thân ta không để tâm tới thứ thất thải dịch đó của tiểu tử ngươi.”
“Vậy sao ngươi còn tham gia vào vụ này?” A Diệt âm trầm hỏi lão, bộ dáng vẫn đang thủ thế, không chút buông lỏng cảnh giác.
“Ta đã hết cứu, nhưng bọn chúng thì không.” Vừa nói, lão vừa chỉ ngón tay tới mấy cỗ thi thể không lành lặn của những lão già khác.
“Mấy người này cao nhất mới gần 80 tuổi mà thôi, tuy ở độ tuổi đó rất khó đột phá, nhưng chỉ cần có bảo vật chân quý hỗ trợ, thì vẫn có một tia khả năng thành công. Vì vậy bọn chúng mới đánh chủ ý lên người ngươi, khi biết trong cơ thể ngươi có thứ có thể dẫn tới nơi Thất thải hồ quang tọa lạc.”
“Và rồi bọn chúng cầu lão già ngươi hỗ trợ, mà ngươi cũng không thèm phân rõ phải trái, cùng bọn chúng tới đây truy sát ta?” Giọng nói A Diệt ngày càng tức giận hơn.
Nghe lời trách cứ này, mặt lão già không hề biến sắc, lão chỉ thở dài: “Ta biết ta hồ đồ, nhưng mấy người bọn chúng đều là sư đệ chi giao với ta nhiều năm. Dù cho phần lớn vì thực lực cùng quyền uy của ta tại ngoại môn, nên bọn chúng mới chịu kết giao tình sâu với lão già này như vậy, nhưng ta vẫn rất vui vẻ.”
Diệt Chúng Sinh không chần chừ nữa mà xông tới công kích lão già, hắn sợ lão ta có thủ đoạn nào đó giúp khôi phục nguyên lực, cùng thương thế trên người. Vậy nên không để lão câu giờ thêm nữa, nhân lúc lão trong trạng thái yếu nhất này, phải động thủ ngay.
Lão ta tuy trọng thương nhưng vẫn sung sức, đinh ba trong tay múa may liên tục, đúng với câu gừng càng già càng cay.
Tia lửa tóe ra không ngừng, chiến đao đối chiến với đinh ba, hai luồng nguyên lực lục và lam sắc quấn lấy đối phương, toàn lực triệt tiêu lẫn nhau. Trường Băng kiếm kéo theo lục mang, bay lượn trên không va chạm không ngừng với một chiếc móc câu, hai loại thuộc tính thủy và mộc đều rất dẻo dai, nhất thời rơi vào thế giằng co.
Thương thế ngoài da cùng nội thương của lão già không hề nhẹ, hơn nữa thân thể già nua này sắp khô kiệt sinh mệnh, không thể toàn lực bung ra hết sức mạnh. Thực lực lão mười phần thì không tung ra được ba, độ hùng hậu nguyên lực phát ra chỉ tương đương với tầng 7 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Nhưng lão già này đúng là sống lâu thành tinh, kĩ năng chiến đấu hết sức đa dạng và phong phú, hơn nữa vận dụng nguyên lực một cách rất tinh chuẩn, không chút sai lệch. A Diệt tuy đã dán thêm tấm cường nguyên phù gần như cuối cùng lên người, tu vi tăng lên ngang bằng với đối phương hiện tại, vậy mà không thể chiếm được chút thượng phong!
“Khi mấy vị sư đệ đó đến cầu ta giúp bọn chúng, lúc đó ta đã nghĩ dùng mạng của một tên tiểu tử, để đổi lấy sự thành công cho các sư đệ đã giao tình nhiều năm kia, là hoàn toàn đáng giá.”
Lão già vừa chiến đấu vừa lẩm bẩm, bộ dáng như đang tự nói với chính mình. “Sống gần hết đời người, đã nhìn thấu sinh tử, không còn sợ cái chết.
Nếu bị tông phái phát hiện việc bất chính này thì đã sao chứ, ta sẽ đứng ra chịu tất cả trách nghiệm, cùng lắm là chết thôi mà. Chỉ cần những sư đệ đó có thể thành công, đi tiếp trên con đường trường sinh của bản thân họ là ta vui rồi!”
“Nhị thức – Mộc liên ảnh!”
Họ Diệt thi triển ra một nguyên thuật, đã có được khi hắn tu luyện đến đại thành tầng 2 công pháp. Nguyên lực lục sắc do hắn phát ra bắt đầu vặn vẹo, sau đó tạo ra vô số ảo ảnh, có hoa, có lá, có những nhành cây xanh tươi. Lưỡi đao từ một hóa ba, lại còn trốn sau những phiến hoa lá, vô số ảo ảnh công kích thẳng mặt lão già.
Thủy nguyên lực dẻo dai quấn trên đầu đinh ba, lão già như hiện thân thủy tề, chơi đùa cùng từng con sóng, đối chiến trực tiếp với đám hoa lá cành đang lao tới trước mặt. Cây đinh ba trong tay chỉ là một ngụy bảo cụ, thân cũng đã rỉ sét rất nhiều, nhưng được lão sử dụng hết sức thành thục, như thể vũ khí và người sử dụng hợp nhất lại vậy.
Đối chiến với kẻ trước mặt, A Diệt trông thấy ánh mắt lão mê li, như thể tâm tư đã bay bổng đi đâu mất, chỉ có thân thể là đang chiến đấu theo bản năng mà thôi.
Trong đầu lão hiện lên hình ảnh về toàn bộ cuộc đời của bản thân, từng cảnh trôi qua với tốc độ rất nhanh, như thể đang xem lại tất cả những gì mà bản thân đã từng trải qua vậy.
Sinh ra trong gia đình nghèo khó, sống tại một vùng làng quê hẻo lánh, phụ mẫu mất sớm vì một căn bệnh nan y. Lên mười tuổi đã phải tự mình kiếm tiền để trang trải cho bản thân, sống lê lết qua từng ngày.
Khi trưởng thành, phải nhìn người nữ tử mình yêu đi lấy chồng, chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát, thầm trách bản thân vô dụng. Vài năm sau, đi làm thuê cùng một nhóm người, đốn củi trong rừng, vô tình phát hiện truyền thừa do một vị nguyên sĩ lưu lại. Từ đó bước lên con đường tu hành, truy cầu trường sinh.
Có kẻ thất bại, có người thành công, ông ta cùng hai người nữa thành công tụ khí ngưng cầu, trở thành nguyên sĩ. Như một bước lên trời, trở thành thượng nhân trong mắt người phàm, được vô số người tôn kính, hâm mộ.
Hai người kia quyết định tọa chấn tại một thành trấn, hưởng lạc hồng trần, ngày ngày ngồi mát ăn bát vàng, mỹ nữ hưởng thụ không hết, sống trong mơ màng. Còn ông tiếp tục cầu trường sinh, trải qua bao gian nguy, hiểm trở, cuối cùng cũng hái được chút thành tựu, trở thành đệ tử nội môn Tọa Sơn tông.
Nhưng tư chất bình thường, cơ duyên không đủ, cho dù kiếm được nhiều tài nguyên phong phú trong tông mà phục dụng, vẫn đột phá thất bại. Sau nhiều năm cố gắng, tóc đã chuyển bạc, vẫn vô vọng đột phá. Bất đắc dĩ chỉ còn cách nhận lấy chấp sự chức vụ, ra ngoại môn chấp trưởng công vụ.
Từ đó ngoài lúc quản việc chính sự cho tông môn ra, thời gian rảnh lão hưởng trà, đánh cờ, câu cá, ngâm thơ, không còn chú tâm vào việc tu hành nữa. Cuộc đời lão như bước sang trang sử mới, lão tìm được niềm vui trong những chuyện bình thường ấy. Không âu lo, không phiền hà, không gặp hiểm nguy, còn có thêm nhiều người bạn già tri kỉ.
Phàm nhân thì luôn muốn trở thành nguyên sĩ, vì thấy họ là những thượng nhân nắm giữ khả năng siêu phàm, có thể rời núi lấp biển.
Nhưng đâu ai biết rằng, con đường này gian nguy đến mức nào chứ. Luôn phải tranh đấu, luôn phải không ngừng đặt bản thân vào những nơi nguy hiểm, bàn tay nhuốm máu bao nhiêu sinh linh, chỉ để tìm được thứ gọi là cơ duyên giúp đề thăng thực lực.
..........
Tại ngoại giới, thân ảnh A Diệt và lão già đang đứng đối diện nhau, vận sức ngưng tụ nguyên lực lên vũ khí. Qua vài hơi thở, cả hai đều đồng thời tung ra tuyệt chiêu, miệng quát lớn:
“Phi Kiếm Quyết - Cửu Kiếm Kích!”
“Trường Sinh Lưu Thủy Kích!”
Vụ nổ bạo khởi, oanh tạc khắp bốn phương tám hướng, dư chấn từ hai chiêu thức va chạm khiến cây cối xung quanh bị thổi bay!
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn mở lớn miệng mà cười như điên dại, hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Đời người trăm năm, thiêu thân một ngày. Tu hành, thì ra đây là tu hành, hahahaha...”
Vệt đen lướt tới, thanh chiến đao không hề chậm lại mà bổ xuống. Đinh ba rỉ sét vẫn không yếu thế mà vung lên, chiến đấu bằng cả sinh mệnh.
“Trường sinh quan trọng đến vậy sao? Cả đời tranh đấu để làm gì?”
“Chi bằng có vài ba người bằng hữu, hưởng trà, đánh cờ, vô lo vô nghĩ đến cuối đời. Hoặc nắm tay người bạn đời ngắm nhìn nhân gian, con đàn cháu đống, cùng nhau sống tới đầu bạc răng long.”
“Cớ sao phải ngạo nghễ trăm năm? Rồi cuối cùng cũng phải trở về với cát bụi.”
“Tranh đấu cả đời, cũng chỉ vì để nắm giữ được chút thần thông thôi sao? Con đường tu hành hướng tới trường sinh, đã bước đi trên đó khó có thể quay đầu!”
"Soạt!" Lưỡi đao đâm xuyên qua giữa trái tim của lão già, khiến miệng lão không ngừng ứa ra máu tươi, nhưng lão vẫn mỉm cười nhàn nhạt. Ánh mắt lão dần mơ hồ đi, nhưng vẫn cố nhìn kĩ người thanh niên trước mặt, mở miệng lên tiếng:
“Người trẻ tuổi, hi vọng cậu sẽ bước đi được thật xa trên con đường mà mình đã chọn.”
Dứt lời, lão đặt chiếc nạp giới của bản thân lên bàn tay A Diệt, rồi nói cho hắn thêm một câu, sau đó toàn thân vô lực gục xuống. Những hơi thở cuối cùng, lão ngắm nhìn cây đinh ba rỉ sét đã bị đối thủ đánh cong, đang nằm trong tay mình, mỉm cười lẩm bẩm:
“Ông bạn già, đến cuối đời mà vẫn có thể cùng ngươi kề vai sát cánh, chiến đấu một trận sảng khoái như vậy, ta rất mãn nguyện.”
“Các vị sư đệ đều đi trước ta một bước rồi, ta nên nhanh chóng tới đó thôi, kẻo bọn họ chờ lâu.” Mắt lão nhắm nghiền, hơi thở tắt hẳn, thanh thản mà lìa trần.
“Trở về với cát bụi”
Diệt Chúng Sinh âm trầm nhìn cỗ thi thể già nua phía trước, nét cười vẫn đang treo trên môi lão ta. Hắn chỉ biết thở dài, nếu sau này hắn không thể đột phá, thì trăm năm sau cũng sẽ chỉ còn bộ xương tàn mà thôi. Sớm muộn gì cũng chỉ là một nắm cát vàng.
Chương 92: Hoài bích kỳ tội
Tất cả các pháp trận được bố trí tại khu rừng vô danh này, hiện giờ đều đồng loạt được thôi động. Vây khốn, bẫy dập, công kích, ba loại trận pháp không ngừng vận chuyển, khiến ba mươi mấy tên đệ tử ngoại môn đang chật vật vô cùng.
Tại một hang động nhỏ, nơi này là mắt trận của tất cả 72 bộ trận pháp đang vận hành xung quanh đây. Thân ảnh người thanh niên họ Diệt đang ngồi xếp bằng cạnh cây trận kỳ chủ đạo, một bên hấp thu nguyên thạch để khôi phục nguyên lực, bên tay còn lại không ngừng thôi động trận bàn lớn.
Có hắn chủ trì tại mắt trận, những trận pháp chỉ có công hiệu vây khốn, ngăn cản kẻ địch, giờ đây đều biến thành sát trận có khả năng công kích. Những trận pháp đó không phải quá cao giai, nhưng để diệt sát mấy tên Luyện Nguyên cảnh tầng 6 trở xuống thì không thành vấn đề.
Phải biết lần này chuẩn bị một tòa đại trận, cùng vô số trận pháp tầm trung để đối phó với đám người tham lam kia, A Diệt cơ hồ đã tiêu sài đi toàn bộ gia tài của bản thân, để mua dụng cụ bày bố pháp trận. Với trình độ pháp trận sư ưu tú của mình, hiện tại hắn đã có thể trở thành một sát tinh, chỉ cần ngôi im một chỗ cũng lấy đi cái mạng của mấy chục người!
Bản thân hắn không cảm thấy chần chừ hay tội lỗi một chút nào, đã có ý muốn lấy mạng hắn, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị gϊếŧ ngược. Cho dù bị đám thượng chấp sự già đầu kia sai khiến, vẫn có thể không đồng ý tham gia, bọn chúng đã theo lời mà đến đây truy sát hắn, tức là bản thân đã có ý muốn được chia một chén canh rồi.
Qua chừng thời gian nửa nén nhang, khi tất cả các pháp trận đã tiêu hao sạch năng lượng mà ngừng hoạt động, họ Diệt cảm thấy không sai biệt lắm bèn hành động. Hắn lướt đi dưới cánh rừng, tới thu thập chiến lợi phẩm để bù cho tài sản đã bỏ ra, chính là thu thập nạp giới rồi xóa đi dấu vết của bản thân tại vùng rừng này.
Trong toàn bộ đám đệ tử ngoại môn bị pháp trận vây khốn rồi công kích, chỉ có vài tên tu vi cao cường nhất còn giữ được hơi tàn. Nhưng như vậy cũng chỉ giúp bọn chúng sống thêm được ít lâu mà thôi, khi A Diệt đi tới liền không ngần ngại mà hóa kiếp cho từng tên.
Thu được gần 40 chiếc giới chỉ, tuy trong mỗi chiếc không có quá nhiều đồ tốt, nhưng gộp lại tất cả cũng là một khoản chiến lợi phẩm không tệ. Đặc biệt là nạp giới của lão già đứng đầu kia, tài sản của lão còn cao hơn cả hắn khi chưa mua đống dụng cụ bày bố trận, đúng là sống lâu tích được nhiều của.
Đáng chú ý là trong nạp giới của lão ta có vài viên Phục Nguyên đan, có tác dụng khôi phục nguyên lực rất nhanh. Khi nãy hắn phục dụng một viên, rồi kèm theo hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch, kết quả là chỉ sau thời gian một bữa cơm đã khôi phục tới đỉnh điểm.
Ngoài ra còn có thêm vài tấm nguyên phù loại công kích cấp Luyện Nguyên cực hạn, đều còn ba lần thôi động. Nếu khi chiến đấu với hắn, lão già kia ăn vào Phục Nguyên đan, rồi thôi động mấy tấm nguyên phù công kích này, thì chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu.
Giờ nghĩ lại hắn mới biết, lão già đó đã muốn chết từ khi trông thấy mấy lão sư đệ lìa đời rồi, lão giao thủ với hắn chỉ là muốn được chiến đấu một lần cuối cùng, cho bản thân sảng khoái mà thôi.
Không lâu sau họ Diệt đã thu thập gần hết số chiến lợi phẩm, lúc này hắn đã chạy tới tòa pháp trận cuối cùng, tại đây có hai cỗ thi thể đệ tử ngoại môn.
“Không hay rồi!” Sau khi dò xét qua hai cỗ thi thể này trong thoáng chốc, A Diệt liền cả kinh rồi tức thì bật lui về phía sau, chuẩn bị bỏ chạy.
“Đùng!”
Một vụ nổ bạo khởi, tòa pháp trận đã hết hạn của hắn bị phá tan, hai thi thể kia thì tan tành, nơi đó hiện ra một cái hố lớn. Họ Diệt đứng cách đó khá xa thầm kêu may mắn, vì bản thân đã phát hiện ra tấm phù bạo thượng giai đó kịp thời, nếu không lúc này cũng phải lột bỏ một lớp da.
Vừa rồi khi dò xét hai cỗ thi thể đó, hắn đã cảm thấy có giao động nguyên lực mỏng manh, nhờ vào sự mẫn cảm của công pháp tu luyện, hắn mới phát hiện ra có điều bất ổn. Lúc này A Diệt đề cao cảnh giác, dùng thần niệm đảo qua khắp các ngõ ngách, muốn tìm ra hung thủ muốn ám toán mình.
“Haha, Diệt tiểu sư đệ phản xạ thật là nhạy bén đó, ta cứ nghĩ trò này có thể biến tiểu đệ đệ thành một chú thỏ bị thương cơ chứ.”
Thanh âm lanh lảnh vang lên, họ Diệt nheo mắt quan sát tới hướng đó, thì phát hiện ra một thân ảnh ẻo lả đang bước tới nơi này. Người kia chính là một kẻ trong nhóm bốn đệ tử hạch tâm, đã ức hϊếp hắn hơn một năm trước, quả nhiên là có liên quan đến đám người này.
Hắn có thân hình cao gầy mảnh khảnh, hiện không mặc y phục đệ tử mà khoác một bộ thanh y mát mẻ, chất vải rất mỏng, có thể nhìn xuyên qua mà mơ hồ trông thấy màu da trắng nõn của hắn. Nếu đây là một mỹ nữ thì A Diệt không ngại mà ngắm nhìn thêm chốc lát, nhưng gã đực này lại khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Trông thấy sắc mặt A Diệt trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự kiêng kị, tên thanh niên ẻo lả khẽ cười, gấp lại cây quạt giấy trong tay. “Sao tiểu đệ đệ phải đề phòng sư huynh này như vậy, mỹ huynh không thích cái bộ dáng muốn cách xa từ vạn dặm đó của đệ đâu.”
“Có gì thì nói thật đi, ngươi không cần giả bộ hồ đồ đâu. Ta biết đám các ngươi có thông đồng với lũ ngoại môn này để tìm cách sát hại ta!” Ánh mắt hắn âm lãnh mà thẳng thừng nói.
Người ta đã tới đây để gϊếŧ hắn, vậy thì hắn cũng chẳng cần cố kị gì, cùng lắm là chiến một trận, đánh không lại thì chạy trốn, làm vậy nhiều cũng thành quen rồi. Hơn nữa vừa rồi hắn đã âm thầm vận dụng chút tiểu pháp trận còn lưu lại, phát hiện chỉ có duy nhất tên ẻo lả này tới đây mà thôi, hiện giờ trong khu rừng rộng lớn này chỉ còn có duy nhất hai người họ.
“Haizzz...đệ đúng là một gã đàn ông vô tình mà, vậy huynh đây cũng không đùa nữa, đích thật sư huynh tới đây là muốn thu thập cơ duyên trên người tiểu đệ đệ!” Tên ẻo lả đó làm ra bộ dáng đau lòng mà mở miệng nói ra ý định.
Hắn nói tiếp: “Trong nội môn, bọn ta biết Diệt sư đệ có nghiên cứu thêm trên phương diện trận pháp, và đã có được chút thành tựu. Nhưng không ngờ rằng thành tựu mà sư đệ đạt được lại lợi hại như vậy, có thể bố trí ra được những tòa pháp trận nguy hiểm bậc này.”
“Đối với cao giai Luyện Nguyên cảnh thì không có quá nhiều uy hϊếp, nhưng đám đê giai thì đúng thật là một tử cục.” Gã ta chép miệng, chỉ tay tới phía tòa pháp trận bên cạnh, khen ngợi tài nghệ của A Diệt.
Hiển nhiên hắn ta mới tới khu rừng này chưa lâu, còn chưa trông thấy đại trận mà A Diệt dùng để diệt sát đám lão già có tu vi cao cường kia, nếu không đã không nói như vậy. Nhưng như thế càng tốt, hắn sẽ coi nhẹ họ Diệt hơn, giúp cho A Diệt có cơ hội trở mình.
Họ Diệt âm trầm lên tiếng hỏi: “Vậy hiện giờ ta vẫn sống sờ sờ ở đây, còn bọn chúng thì đã mất mạng, ngươi tính làm gì tiếp theo?”
Gã ta thở dài, bĩu môi đáp: “Huynh đây không ngờ rằng đám lão già đó lại vô dụng như vậy, càng không ngờ tới sư đệ lại lợi hại như thế. Đệ đã bày ra trận pháp để diệt sát đám ngoại môn yếu kém này, rồi dùng thủ đoạn nào đó vây khốn mấy lão cáo già kia đúng chứ?”
“Nếu đám lão đầu đó không thể ra tay, thì huynh đây đành phải thay họ làm nốt việc đang dang dở vậy!” Vừa dứt câu, hắn ta đã thay chiếc quạt giấy trong tay bằng một chiếc quạt kim loại, nhìn qua có thể biết đó là một món bảo cụ.
Vốn gã đến đây để xác nhận thi thể họ Diệt, cùng đám chấp sự ngoại môn tìm cách che giấu chuyện này, sau đó lấy một phần cơ duyên trên người hắn, rồi trở về nội môn chia cho ba kẻ còn lại. Nào ngờ tới đây thì phát hiện A Diệt vẫn sống khỏe mạnh, còn đám ngoại môn này thì tử thương thảm trọng, mà đám đầu sỏ lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Diệt sư đệ ngươi ắt hẳn nắm giữ nhiều bảo vật, có được đại cơ duyên. Nhưng những thứ đó phải có đủ thực lực mới có thể giữ được, nếu tu vi bản thân quá kém so với báu vật trên thân, thì cái mạng nhỏ rất khó giữ đó!” Gã ẻo lả cười thâm ý.
Diệt Chúng Sinh chỉ nở một nụ cười lạnh: “Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, nhưng sư đệ có đủ thực lực để giữ được đồ của bản thân mình hay không, thì sư huynh cứ tới thử là biết!”
Tức thì hai người chợt động, hai thân ảnh phóng thẳng tới phía đối phương, đối chiến gay gắt. Một người mạnh mẽ cương liệt, một kẻ âm nhu mềm dẻo.
Chương 93: Thế yếu
Dưới cánh rừng vô danh, gần một cái hố lớn, có hai thân ảnh thanh niên đang giao chiến. Lúc này bọn họ chỉ đang giao thủ võ thuật thông thường, chưa dùng tới bất kì thần thông hay ngoại vật hỗ trợ nào.
“Nói cho sư đệ thêm một chuyện, huynh đây sở hữu nguyên lực phong thuộc tính, am hiểu thêm phương diện tốc độ, nên tiểu đệ muốn giữ được một đường sinh cơ thì chỉ còn cách đánh thắng ta mà thôi, đừng có nghĩ tới chuyện bỏ chạy!” Tên ẻo lả vừa đánh vừa cười nói.
“Vừa hay ta cũng có ý định muốn gϊếŧ ngươi!” A Diệt không chịu thua mà đáp lại gay gắt, nhưng trong đầu lại kêu khổ không thôi.
Tên này có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, cho dù hắn đã dùng thêm cường nguyên phù thì vẫn kém một tầng. Hơn nữa gã ta là đệ tử hạch tâm được huấn luyện cẩn thận, kĩ năng cùng tư duy chiến đấu không phải đám đệ tử thông thường có thể so sánh được.
Hiện tại hai bên đang giao thủ bằng phương thức thông thường nhất, chưa dùng đến bất kì thần thông hay kĩ xảo nào. Cộng thêm cách thức chiến đấu của tên đó âm nhu, nên nhất thời hai người mới rơi vào thế ngang tay mà thôi. A Diệt biết chắc rằng, nếu kẻ này tung ra toàn lực mà chiến, thì hắn có vận dụng thêm pháp trận cũng khó mà đánh lại nổi.
Cây quạt kim loại xoay vòng trên tay, thân thể gã ta uốn éo sau đó liên tục đánh ra những đòn công kích khó lòng phòng bị. A Diệt bắt đầu xuống thế hạ phong, ngay cả khi hai bên không vận dụng thần thông thì hắn cũng không thể đấu lại kẻ trước mặt được!
Trong người có dấu hiệu đau nhức, khí huyết không ổn định, đây là tác dụng phụ khi sử dụng cường nguyên phù quá nhiều lần. Tính đến giờ thì hắn đã dùng liên tiếp bốn tấm cường nguyên phù trong nửa ngày rồi, điều này khiến thân thể bắt đầu có dấu hiệu không thích ứng nổi nữa, nếu còn kéo dài sẽ để lại di chứng sau này!
Vì vậy ngay khi tách ra khỏi đối thủ được một khoảng cách tương đối, họ Diệt liền vung tay phóng ra một tấm nguyên phù, sau đó không hề chậm trễ mà xoay người bỏ chạy. Tên ẻo lả kia không hổ là kẻ sở hữu thân pháp lợi hại, thân ảnh lả lướt như cơn gió, né tránh khỏi tất cả sợi dây quỷ dị từ tấm nguyên phù hóa ra, rồi truy theo đối phương.
Vừa lướt đi ngay phía sau A Diệt, gã ta vừa nở nụ cười ma mị nói: “Trước giờ trong đồng cảnh giới, Phong Nhược Ngu ta chưa bao giờ thua kẻ nào về mảng tốc độ cả, tiểu đệ đệ đừng cố chạy làm gì!”
“Tiểu đệ đệ con bà ngươi, mau cút đi!” Trên tay họ Diệt vừa tích xong nguyên lực lên thêm một tấm nguyên phù, hắn liền thả ra phía sau. Đúng lúc này thì gã họ Phong vừa lao tới, hắn không thể né tránh kịp vì tấm phù đã huyền phù ngay trước mặt, chỉ cách có vài thước!
Tấm phù kích phát uy năng, hóa thành những luồng sấm sét bạo nổ, tia sét xanh sẫm oanh kích loạn xạ xung quanh, uy lực phải ngang với một kích nghiêm túc của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!
“Tam ảnh phong thuật.” Gã ẻo lả tức thời thi triển nguyên thuật trước khi bị những luồng sấm sét đánh tới, thân ảnh hắn hóa thành ba hư ảnh, mỗi tên chạy một đường, linh hoạt né tránh khỏi các tia sét. Chén trà nhỏ sau, có hai hư ảnh đã bị đánh tan, hư ảnh còn lại thoát ra khỏi phạm vi công kích của tấm nguyên phù hệ lôi kia, hóa trở lại thành gã họ Phong.
Hắn bứt tốc, vèo một cái đã tới ngay sát phía sau đối phương, hung hăng tung ra một chiêu.
“Phong Bạo – Cuồng Bão!”
A Diệt bị cơn cuồng phong kéo cả thân thể lên, xoay vòng vòng trong lốc xoáy gió, cùng với đầy rẫy đất đá và lá cây. Hắn điều động vô số phù bạo xoay quanh bao vây thân thể mình, khi có ám kình hay ám khí của kẻ địch tới gần sẽ ngay lập tức bị phù bạo đánh nổ. Những tấm phù bạo này chỉ là loại thấp giai, nên uy lực nổ sẽ không ảnh hưởng tới bản thân hắn.
Ầm ầm một hồi, cơn cuồng phong mới tan biến, họ Diệt dán tấm Xuyên Tâm phù lên thân thanh Trường Băng kiếm, sau đó chỉ huy nó bắn thẳng tới đối phương! Họ Phong xoay tròn chiếc quạt trong tay, tạo ra một tấm thuẫn lớn bằng nguyên lực, đỡ được đòn công kích đó nhưng thân thể cũng phải bị đẩy lui về sau hơn trượng.
Thấy một kích thất bại mà còn tốn đi tấm nguyên phù, A Diệt âm trầm không nói gì rồi tiếp tục tế ra bảo cụ, chỉ huy chúng công kích đối phương. Chiếc móc câu lấy từ trong nạp giới của lão già nua, cùng với phi kiếm của hắn, đều là bảo cụ hàng đầu tại Hoàng giai thượng phẩm. Hiện tại chúng đều được dán thêm tấm phù tăng uy lực công kích, tấn công kẻ địch liên tục.
Phong Nhược Ngu không phải đèn cạn dầu, hắn biến lớn chiếc quạt trong tay, rồi cách không chỉ huy nó bay lượn quanh thân, đối phó với hai món bảo cụ của họ Diệt.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc gã chớp mắt, A Diệt vung tay bắn ra thêm một tấm nguyên phù, thứ đó hóa thành đạo lam quang phóng tới phía trước họ Phong, rồi nở ra thành một bức tường băng to lớn. Ngay lúc này hai bảo cụ của họ Diệt đã không thấy đâu, nhìn ra xa mới thấy chúng đã được hắn thu hồi, rồi cấp tốc chạy đi rất mau lẹ.
Gã ẻo lả bị dây dưa như vậy đã có chút bực bội, hắn nhanh chóng phá băng đang đông kết hai chân mình ra, rồi chạy vòng qua bức tường băng, tiếp tục truy sát tên hắc y phía xa kia. Trên đường truy đuổi, bọn họ chạy qua khá nhiều nơi từng có pháp trận của họ Diệt, tên họ Phong thấy đầy rẫy thi thể của đệ tử ngoại môn, ra vẻ thương tiếc mà lên tiếng:
“Diệt sư đệ đúng là lòng dạ độc ác, xuống tay sát hại không biết bao nhiêu sư đệ đồng môn, đệ cần phải đền mạng của bản thân mới rửa hết tội được!”
Nghe vậy A Diệt vẫn không chậm mà chạy như bay, hắn cười lạnh đáp: “Bọn chúng tới đây để lấy mạng ta, thì ta gϊếŧ lại bọn chúng có gì sai?”
“Tuy là như vậy nhưng bọn họ cũng đã làm gì được sư đệ đâu, vậy mà đệ lại cướp đi sinh mệnh của tất cả bọn họ, quá tàn nhẫn đi mà.”
“Hừ, ngươi bớt nước mắt cá sấu đi tên ghê tởm, đã có ý muốn gϊếŧ ta, mà bị ta gϊếŧ ngược lại bày đặt nói đạo lý à? Các ngươi đã cúng mùng một, còn trách ta cúng ngày mười lăm nữa sao?”
Bị kẻ trước mắt chửi rủa như vậy khiến gã ẻo lả này đã phát bực, hắn ghét nhất bị người khác nói mình là ghê tởm. Trong tay xuất hiện một tấm nguyên phù, hắn không chần chừ mà bắn tới thân ảnh kẻ phía trước. Tấm phù hóa thành một thanh hắc kiếm, nhanh như thiểm điện công kích tới phía sau A Diệt.
Hắn đã cảm ứng được hành động của kẻ đang truy đuổi phía sau, nhưng thời gian để phản ứng không có nhiều, họ Diệt chỉ kịp tế ra tấm thuẫn che chắn sau lưng, rồi truyền nhiều thêm nguyên lực lên đó.
“Ầm!” Thân thể A Diệt lăn lốc trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, thuẫn và phi kiếm văng đi mỗi thứ một hướng, khóe miệng rỉ ra máu tươi!
“Ta thật không ngờ Diệt sư đệ lại khó thu thập tới vậy, khiến ta phải tổn thất đi một lần thôi động nguyên phù, đây là lần đầu tiên một tên có tu vi kém hơn ta mà khiến ta phải lỗ vốn như thế đó.” Gã họ Phong không còn dáng vẻ ẻo lả lắm, sắc mặt nổi sát khí, bước chậm rãi tới phía họ Diệt đang nằm.
A Diệt vội vàng ngồi dậy, sắc mặt hoảng loạn, hai tay vung ra phía trước liên tục, phóng ra vô số phù bạo bắn tới phía đối phương. Trông bộ dáng hắn lúc này như một con thú bị dồn vào đường cùng, đang cố sức giãy chết vậy.
“Bùm bùm!” Chiếc quạt bay vòng xung quanh thân thể họ Phong, tạo ra một vòng quang tráo thanh sắc, chống đỡ hết thảy những cú nổ từ phù bạo phóng tới. Còn bản thân gã ta vẫn chậm rãi bước tới, hai tay chắp ra phía sau, phong thái ngạo nghễ vô cùng.
“Sao lại có một tấm phù bạo mang giao động nguyên lực khác những tấm còn lại?” Thần niệm gã ta chợt phát hiện ra điều bất ổn, liền đảo mắt nhìn tới một tấm phù bạo đang chuẩn bị phát nổ, màu sắc của tấm phù đó nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chút khác biệt với số còn lại. Lúc này khóe miệng A Diệt khẽ cười, sắc mặt hoảng hốt đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Đùng!” Tấm phù bạo cao cấp phát nổ, tạo ra một hố đất tại nơi tên họ Phong vừa đứng! Nếu toàn lực thi triển ra các biện pháp phòng ngự, thì gã đó hoàn toàn chống đỡ được mà không bị tổn thương. Nhưng vừa rồi hắn đã không kịp trở tay, quanh thân cũng chỉ có một vòng quang tráo thông thường mà thôi, lần này chắc chắn bị thương không nhẹ rồi.
Khi khói bụi tan dần đi, để lộ ra thân ảnh bên trong, con ngươi A Diệt liền co rút lại. Chỉ thấy họ Phong toàn thân không hề hấn gì, nhảy lên khỏi cái hố rồi tươi cười nói: “Haha, Phong Nhược Ngu ta đâu có ngu, đối phó với kẻ giảo hoạt như tiểu tử ngươi, ta đã luôn phòng bị rồi!”
Thì ra khi chắp hai tay ra phía sau, hắn đã cầm sẵn một tấm nguyên phù phòng ngự, một khi gặp tình huống nguy hiểm sẽ lập tức thôi động. A Diệt đứng dậy, lau đi vệt máu khóe miệng, vung tay thu về hai món bảo cụ phía xa, đôi mắt âm trầm nhìn đối thủ trước mặt.
“Dù ngươi có bao nhiêu thủ đoạn đi nữa cũng vô dụng thôi, để ta đây cho tiểu tử ngươi xem thế nào là sức mạnh tuyệt đối nhé.” Gã ẻo lả này như đã bị A Diệt chọc cho tức lên, ánh mắt đầy sát khí, tế ra một món bảo cụ khiến cho họ Diệt cả kinh thất sắc.
Một thanh tiểu kiếm lam sắc phát ra giao động cường đại, gã họ Phong cách không giữ nó giữa hai bàn tay, để tại trước người, trông như đang ngưng tụ nguyên lực vậy. Diệt Chúng Sinh sắc mặt hoảng sợ, lần này là biểu cảm thực sự của hắn. Hai tay vội vã thi pháp, đẩy mức phòng ngự của bản thân lên cao nhất có thể.
Gã Phong Nhược Ngu đó đang chuẩn bị thi triển ra một nguyên kỹ lợi hại, trên món bảo cụ công kích cấp Huyền giai!
Chương 94: Mất tích
Vào sáng sớm tại khu rừng tàn tạ, cây cối không gãy đổ thì bị thổi bật cả rễ, mặt đất bị sới tung nhiều chỗ, vô số hố đất lớn nhỏ. Có hơn chục đầu băng điệp vỗ cánh bay lượn dưới cánh rừng này, sau một hồi chúng tập chung thành một đàn, rồi bay trở về trong tay một nữ tử, hóa thành tấm phù phát ra lam quang.
Nữ tử tuyệt sắc ấy tiếp nhận thông tin từ tấm phù truyền lại, mày liễu khẽ nhíu, có vẻ như không tìm ra được thứ mà mình muốn. Nàng ta không bỏ cuộc, tiếp tục ngự khí bay đi chậm rãi, quan sát kĩ càng từng địa điểm, xem có phát hiện ra chút manh mối nào không.
Nữ tử này chính là Liễu Băng Nghi, vẫn là cái dung mạo như tiên tử đó, thân thể mềm mại lộ rõ từng đường cong đó, cái khí chất thanh lãnh lạnh nhạt đó. Nhưng hiện tại, sắc mặt nàng đang có biểu cảm như đang không cam lòng chuyện gì đó, bên tay cầm một bản báo cáo, bất giác nắm chặt.
Bản báo cáo trong tay nàng ta, ghi về cuộc thảm sát cách đây ba ngày, hiện đang tạo ra một vụ chấn động đối với tất cả các đệ tử trong tông!
Ba ngày trước, một nhóm đệ tử ngoại môn có hơn 30 người, đi theo năm vị chấp sự lâu năm, tới khu vực này để thử nghiệm những thần thông mới gì đấy. Nhưng vào đêm hôm đó, tất cả bọn họ đều bị sát hại, không sót bất kì ai. Ngay cả một vị tổng chấp sự dẫn đầu đoàn người, có tu vi cao cường cũng phải bỏ mạng.
Chưa hết, điều khiến mọi người quan tâm nhất là về hai tân đệ tử nội môn, đang trong thời gian thực thi nhiệm vụ gần khu vực này, cũng đều mất tích vào đêm hôm đó!
Một trong hai người mất tích này chính là Phong Nhược Ngu, đệ tử hạch tâm có tư chất tốt trong toàn lứa tân đệ tử. Điều này trở thành một tổn thất không nhỏ đối với tông phái, nhất là những vị trưởng bối đang trong quá trình bồi dưỡng hắn ta.
Hai đệ tử mất tích không rõ lí do kia, cơ hồ tất cả mọi người trong tông đều chỉ chú ý tới Phong Nhược Ngu, người có tư chất cùng thân phận cao. Duy chỉ có Liễu Băng Nghi là đang lo lắng cho kẻ còn lại, một tên đệ tử thông thường không có chút gì nổi bật, nàng chỉ biết hắn họ Diệt chứ cũng chẳng biết tên hắn là gì nữa.
Hiện giờ nàng có mặt tại khu rừng đã diễn ra cuộc thảm sát này, chính là để truy tìm tung tích của A Diệt, kẻ xa lạ duy nhất mà nàng từng nợ ân tình.
Theo quy định trong tông, thì đệ tử nội môn có tu vi Luyện Nguyên cảnh từ tầng 6 trở xuống, chỉ được phép nhận những nhiệm vụ tại ngoại biên sơn mạch, không được đi xa hơn để tránh nguy hiểm tính mạng. Vì vậy nàng cho rằng khoảng vài năm đổ lại đây, A Diệt sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cần mình cứu giúp.
Chỉ khi tu vi đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7 trở lên, có thể rời khỏi phạm vi tông phái, được phép tiếp nhận các nhiệm vụ đến những phương xa, đi khắp thiên hạ mà thi hành. Lúc đó nàng sẽ tìm cách ở cùng tổ đội với hắn, cùng đi thực thi nhiệm vụ, tìm cơ hội hắn gặp phải nguy hiểm mà ra tay cứu giúp, trả mối ân tình năm xưa.
Người tính không bằng trời tính, giờ đây hắn đã mất tích, khả năng lớn đã bỏ mạng tại nơi nào đó. Đến cả đệ tử hạch tâm như tên họ Phong còn bị mất tích, ngay cả tổng chấp sự có tu vi cao cường còn mất mạng, thì một đệ tử thông thường như A Diệt làm sao còn sống nổi chứ.
Liễu Băng Nghi ủ rũ, thân ảnh yêu kiều đứng ngây ngốc trên một cái cây đã bị gãy nửa, dường như đang rất không cam lòng. Nàng ghét nhất cái cảm giác mắc nợ ai đó mà chưa trả được, hiện tại cứ nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội mà trả nợ nữa, khiến trong lòng tức tối vô cùng.
Đúng tại nơi nàng đang đứng này vào đêm ba ngày trước, một trận quyết chiến sinh tử đã diễn ra, giữa hai kẻ được xem là đã mất tích mấy ngày nay!
..........
Gã Phong Nhược Ngu đang cấp tốc dồn lượng lớn nguyên lực lên thanh tiểu kiếm trước người, đó là Phong Chi Kiếm, bảo cụ Huyền giai hạ phẩm.
Diệt Chúng Sinh biết bản thân đã bị đối phương khóa chặt, giờ hắn có xoay người bỏ chạy thì khi kẻ địch tung ra sát chiêu này, vẫn sẽ công kích tới phía hắn. Chưa kể loại thần thông công kích phong thuộc tính sẽ có tốc độ cực nhanh, hiện tại hắn chỉ có thể đỡ đòn chứ đừng nghĩ đến chuyện né tránh!
Vừa thu tấm thuẫn trở về lại tay, hắn liền tế ra phía trước rồi điều động toàn bộ nguyên lực lên nó, hóa to tấm thuẫn ra, nâng mức phòng ngự lên cực cao. Đồng thời cấp tốc thôi động tấm nguyên phù phòng ngự, rồi dán ngay lên người, tạo ra một vòng quang tráo bao bọc thân thể.
Thanh tiểu kiếm ngưng tụ vô số nguyên lực phong thuộc tính, hóa thành một mũi kích thanh sắc cực kì bén nhọn. Rồi được gã họ Phong hung hăng bắn thẳng tới phía đối phương với toàn bộ sức lực, miệng quát lên:
“Phong Bạo – Vẫn Sát!”
“Rầm!” Đạo thanh quang lóe cái đã bắn tới trước mặt A Diệt, công kích trực diện lên bề mặt tấm thuẫn. Tiếng nứt vỡ vang lên, tấm thuẫn bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi bắn ra khắp nơi! Còn bản thân hắn thì bị lượng uy lực còn lại của đòn công kích oanh tạc trên người, khiến thân thể bắn ngược ra sau.
[Thiết Mộc Thuẫn – hủy]
Luồng quang tráo bảo hộ quanh thân họ Diệt rạn nứt ra rồi dần tiêu biến, hắn thì cảm thấy tức ngực, cùng với sự hoảng sợ trong lòng.
Bảo cụ Huyền giai cho dù chỉ thôi động ra được vài phần uy năng, thì gã họ Phong đã có thể tung ra được công kích của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong rồi. Vừa rồi hắn dựa vào nó mà thi triển thêm nguyên kỹ cấp Hiển Hóa, uy lực đòn đó phải ngang với một kích thông thường của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh!
Thiết Mộc thuẫn đã theo hắn chinh chiến nhiều trận, xuống cấp không ít, giờ đã triệt để bị hủy, một món Hoàng giai thượng phẩm cứ thế mà mất. Tên ẻo lả lúc này cũng chẳng dễ chịu gì, hắn vừa toàn lực thi triển ra át chủ bài của bản thân, hiện tại nguyên lực đã tụt xuống không còn tới ba phần mười.
“Khốn kiếp, tại sao ngươi vẫn chưa chết?”
Gã ta phẫn nộ không thôi, không ngờ một tên tiểu tử hèn kém, lại có nhiều vật phẩm bảo hộ như thế. Khi bị truy đuổi, hắn đã tung ra rất nhiều nguyên phù lợi hại rồi, vậy mà vẫn còn có tấm nguyên phù loại phòng ngự, hơn nữa tấm thuẫn cũng thuộc thượng phẩm trong Hoàng giai.
Nhiêu đó có thể đỡ được sát chiêu vừa rồi của gã đi chăng nữa, thì chí ít A Diệt phải phun máu rồi trọng thương nặng chứ. Sao nhìn bộ dáng dường như không bị thương nghiêm trọng lắm như vậy được?
Gã đâu biết rằng nhục thân họ Diệt rắn chắc tới mức nào, hai lần được tẩy luyện trong thánh thủy, còn được Dưỡng Nguyên Thối Thể dược tăng phúc thêm!
Nhân lúc nguyên lực trong người tên ẻo lả giảm mạnh, mà gã chưa kịp dùng đan dược khôi phục. A Diệt cầm chiến đao phóng tới tấn công, phi kiếm cùng móc câu cũng đồng thời bắn đến.
“Hừ, châu chấu đá xe mà thôi. Cho dù thực lực ta giờ đây suy giảm, cũng không phải loại thấp hèn như ngươi có thể đánh lại được!” Gã ta hừ lạnh, trong tay cầm chiếc quạt kim loại, lao lên tiếp chiêu. Phong Chi kiếm trên không trung cũng theo hắn bắn đến, công kích hai món bảo cụ của họ Diệt.
A Diệt đã dán tấm cường nguyên phù cuối cùng lên người, hắn không quan tâm di chứng sau này sẽ ra sao nữa, trước mắt phải giữ được cái mạng nhỏ đã. Đối thủ nguyên lực đại giảm, thực lực hiện giờ có thể tung ra được, cùng hắn không sai biệt lắm. Nhưng gã ta có bảo cụ Huyền giai, cho dù chỉ dùng để công kích thông thường thì uy lực cũng rất lớn.
Giao thủ vài chục chiêu, trên thân thể cả hai người đều có không ít vết thương. Gã họ Phong thân ảnh uốn éo quỷ dị, né được khá nhiều đòn công kích nhưng cũng không phải tất cả. Mà nhục thân hắn không được mạnh lắm, nên mỗi lần trúng một đòn đều cảm thấy đau vô cùng.
Trên thân A Diệt có nhiều vết thương hơn, nhưng nhục thân hắn mạnh mẽ, có thể chịu đựng được. Ngay khi gã ẻo lả muốn tách ra xa, không muốn cận chiến kiểu này nữa, thì vạn lần không nghĩ tới, đối phương lại có hành động điên rồ khiến hắn khϊếp sợ.
Diệt Chúng Sinh tung ra một tấm phù bạo cao cấp, ngay trước mặt hai người họ! Đùng một tiếng, cả hai bị thổi bay ngược ra sau mấy chục trượng. Quanh thân cả hai người đều có một vòng quang tráo, đây chính là bảo vật tự động hộ chủ đang phát huy công dụng.
Họ Phong vừa giận vừa sợ, hắn không ngờ đối phương cũng có bảo vật tự động hộ chủ trên người, vậy ban nãy cho dù không đỡ được sát chiêu của gã thì hắn vẫn sẽ sống sót. Điều khiến gã sợ nhất chính là A Diệt lúc này có vẻ mặt rất điên khùng, khiến hắn có cảm giác lạnh sống lưng.
Vòng quang tráo của cả hai dần tắt đi, hiện giờ hai người đã dùng hết các thủ đoạn phòng ngự đặc biệt. Phong Nhược Ngu vừa định xoay người bỏ chạy, đã bị vô số rễ cây quỷ dị từ dưới lòng đất trồi lên, quấn chặt thân thể lại!
Một tay A Diệt đặt xuống mặt đất, để dùng nguyên thuật thôi động những rễ cây quanh đây vây khốn đối phương. Trên tay còn lại xuất hiện ra thêm một tấm phù bạo cao cấp, khiến cho con ngươi gã họ Phong co rút, kinh hãi tột độ!
“Tên điên, ngươi là tên điên... làm như thế cả hai chúng ta đều chết tại đây đó!” Gã ta hoảng sợ liền bung ra toàn lực, tức thì phá tan toàn bộ đám rễ cây quấn quanh thân. Sau đó vội vã lấy từ giới chỉ ra một tấm nguyên phù phòng ngự, nhưng còn chưa kịp thôi động thì tấm phù bạo ngay sát hai người đã phát nổ!
“Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai xè xe nghiêng!”
Chương 95: Độc huyết
Khi các cao tầng trong nội môn Tọa Sơn tông, đọc được bản báo cáo về cuộc thảm sát và mất tích tại cái đêm định mệnh ấy, đã không khỏi tâm động. Bọn họ mở một buổi họp nhỏ, sau đó phái hai đệ tử tinh anh trong nội môn, cùng với các đệ tử chấp sự thông thường, tới khu vực đó kiểm tra và tìm kiếm tung tích của hung thủ.
Hai đệ tử tinh anh được điều động, dẫn theo chừng năm chục chấp sự nội môn, bắt đầu chuỗi ngày điều tra vô kết quả ấy.
Dưới khu rừng hoang tàn, một tấm phù lục lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất chừng nửa trượng, nó đang hấp thu một vài tia khí tức mỏng manh còn lưu lại tại xung quanh nơi này. Chốc lát sau, tấm phù phát quang rồi bay về một hướng, tự đáp vào bàn tay của một trung niên nhân.
Gã trung niên nắm lấy tầm phù rồi nhắm mắt bắt đầu cảm ứng, bên cạnh còn có một nữ tử đang chờ đợi. Hai người này chính là hai đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông, theo lệnh tới đây kiểm tra và truy tìm kẻ đã gây ra cuộc thảm sát ba ngày trước.
Nam tử trung niên có gương mặt bình thường, bộ dáng không có điểm nào nổi bật, chỉ có y phục tinh anh Tọa Sơn tông là khiến người khác phải dè chừng. Nữ tử nhìn bề ngoài chừng 30 tuổi, dung mạo có chút khá, trang điểm đậm, phong thái khác xa những nữ nhân tầm thường.
Ngay khi thấy người nam nhân bên cạnh mở mắt ra, nữ tử liền mở miệng hỏi: “Đằng sư huynh, đã bắt được khí tức của thủ phạm rồi chứ?”
Trung niên họ Đằng nghe vậy chỉ lắc nhẹ đầu, thở dài lên tiếng: “Ngoài khí tức của những đệ tử bị sát hại ra, không còn phát hiện thêm một khí tức của kẻ nào khác!”
Hắn nói thêm: “Thủ đoạn của tên này thật cao minh, có thể xóa sạch dấu vết của bản thân, khiến cho truy tung phù không thể phát hiện ra!”
Nữ tử ánh mắt có chút tức giận, lên tiếng: “Có thủ đoạn như vậy chẳng lẽ là người của đám tà phái? Dạo gần đây lũ ma tu quỷ đạo bắt đầu vươn cánh tay đi hơi xa rồi, nghe nói tại những vùng địa thành hẻo lánh, có không ít môn phái nhỏ đã bị chúng thâu tóm!”
“Phong sư muội nghĩ hơi quá rồi, cho dù bọn tà đạo có to gan lớn mật đi nữa, cũng làm sao dám bén mảng tới phạm vi dưới quyền quản lý của Tọa Sơn tông chúng ta.” Gã nam tử không cho là đúng, phản bác.
Vừa nói, hai người họ vừa ngự khí bay đi quan sát toàn bộ cánh rừng này, thử xem có thể tìm thấy chút manh mối nào không.
Việc vừa qua khi được quản sự phát ra nhiệm vụ, nữ tử họ Phong này đã chủ động lĩnh nhiệm vụ truy tìm tung tích hung thủ, vì tên Phong Nhược Ngu chính là đồng tộc với ả. Thân phận của hắn ta trong gia tộc tương đối cao, mà bản thân nữ tử này cũng khá xem trọng tên tiểu bối đó. Cô muốn điều tra xem rốt cuộc tên lớn gan nào dám làm ra sự tình bậc này.
Nửa ngày sau, hai người họ đang đứng trên một tảng đá, chăm chú quan sát xung quanh. Nơi đây chính là địa điểm mà tòa đại sát trận do A Diệt bố trí, đã diệt sát đám bốn lão già có tu vi cao cường kia. Nhưng sau khi lão già cuối cùng ngã xuống, họ Diệt đã thu dọn sạch sẽ nơi đây, nên lúc này hai người kia không phát hiện ra được chút manh mối gì.
Nữ tử họ Phong tức giận, phất tay một cái, luồng nguyên lực từ thân thể cô phóng ra ngoại giới rồi hiển hóa thành thực thể, trở thành một luồng gió lốc thổi tung mọi thứ xung quanh!
Thấy vậy trung niên nhân nói nhẹ: “Phong sư muội bớt giận, có lẽ Nhược Ngu sư điệt gặp phải biến cố khó giải quết nào đó, nên mới biến mất một thời gian thôi. Chắc chắn là chưa gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng đâu, nếu không người trong gia tộc sư muội cũng phải biết rồi.”
“Phù... sư huynh nói cũng có lí, là do sư muội đã quá nóng giận...” Nghe lời khuyên nhủ, nữ tử này mới dần lấy lại bình tĩnh, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có một tấm truyền tin phù từ phương xa bay tới, lơ lửng trước mặt cô ta.
“Là thư từ huynh trưởng trong tộc.” Nữ tử họ Phong vội thu lấy tấm phù rồi dán lên trán, bắt đầu đọc thông tin được ghi trong đó. Còn trung niên nhân thì lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi, sắc mặt cũng không khỏi hiện lên vẻ tò mò.
Chỉ thấy sau khi nhìn qua tin tức trong tấm truyền tin phù, thì nữ tử này đứng im bất động, sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi. Nam tử họ Đằng không nhịn được liền hỏi: “Sao vậy Phong sư muội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ta thẫn thờ đáp: “Nhược Ngu hiền chất đã chết rồi, lệnh bài theo dõi sinh mệnh của hắn trong tộc đường đã bị vỡ vụn! Huynh trưởng trong tộc gửi tin hỏi muội rốt cuộc có chuyện gì, khiến cho cháu nội của huynh ấy lại mất mạng.”
Trước đó khi biết tin gã Nhược Ngu mất tích, cô ta đã không truyền tin này về gia tộc, vì lúc đó chưa biết rõ hắn ta còn sống hãy đã chết, nên cô ta tính tự mình điều tra, giải quyết. Nào ngờ sau ba ngày thì hắn ta đã mất mạng thật, người trong tộc phát hiện liền nhôn nhao cả lên, rồi huynh trưởng mới gửi tin hỏi cô rốt cuộc có sự tình gì.
Trung niên nhân nhìn lại vào bản ghi chép trên tay, lên tiếng: “Qua một buổi điều tra thì chúng ta có thể biết rằng, hung thủ là một kẻ có tu vi cao cường, am hiểu pháp trận. Mà có thể diệt sát nhiều người trong khoảng thời gian ngắn, thì khả năng cao hắn là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh như chúng ta!”
“Thế thì sao chứ? Ta nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp đó rồi khiến hắn sống không bằng chết!” Nữ tử họ Phong phẫn nộ gầm lên, toàn thân bộc phát ra cỗ khí tức mạnh mẽ. Cuồng phong nổi lên, cây cối trong toàn bộ phạm vi vài chục trượng xung quanh bị bật rễ rồi thổi bay đi.
Trung niên nhân lùi ra xa một khoảng, biết cô ta đang giận dữ nên thức thời không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó đợi cô ta phát tiết. Khi phụ nữ đang trong cơn tức giận, tốt nhất không nên đến gần họ.
Lúc này, trong một sơn động cách nơi hai người kia rất xa, có một tên thanh niên với thân hình mảnh mai, bị vô số cây trận kỳ nhỏ cắm trên người, vừa trở thành cỗ thi thể cách đây chưa lâu.
Cách đó một khoảng xa, sâu tận cùng bên trong hang động, một tên thanh niên đang đau đớn lăn lộn trên mặt nền, hai tay cào xé thân thể của bản thân. Đôi mắt hắn đỏ ké chứa đầy tia máu, trên người có đầy rẫy gân nổi rõ lên, chúng có màu đen rõ rệt, như thể có thứ gì đó cực kì nguy hiểm đang lưu thông trong từng mạch máu vậy!
“Aaaaa...” Diệt Chúng Sinh đau đớn gào lên, trông bộ dáng hắn lúc này như một tên ma vật, không giống với một người bình thường nữa. Hai tay đấm mạnh xuống nền không ngừng, Trường Băng kiếm lướt qua lướt lại, chém ra nhiều vết thương nhẹ trên người hắn, khiến hàn khí xâm nhập, giúp làm tê liệt vùng da đó nhưng hắn chỉ cảm thấy đỡ đau hơn chút.
Chừng thời gian một bữa cơm sau, A Diệt đã bình tĩnh mà lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, điều tức thân thể. Trông bộ dáng hắn chật vật, mồ hôi nhễ nhại, nhưng có vẻ như lúc này đã ổn, không còn bị cơn đau hành hạ nữa.
Mí mắt dần mở ra, hắn thở ra một hơi dài, miệng lẩm bẩm: “Độc tính lợi hại thật đấy, không thể dùng nguyên lực ép ra được, chỉ có cách điều chế thuốc giải độc mà điều trị dần thôi.”
Hắn nhớ lại lúc đó, cái thời điểm hắn kích nổ tấm phù bạo cao cấp thứ hai, khiến cả hắn lẫn đối thủ đều trở nên thoi thóp.
Hai nhân ảnh huyết đỏ như tắm trong bể máu mà ra, y phục cả hai đều rách rưới, da thịt không ngừng chảy ra máu tươi, hơi thở đứng ngay bờ hấp hối. Nhưng nhờ có nhục thân mạnh mẽ, nên A Diệt trông khá hơn đối thủ không ít, hắn cố nhét vài viên đan dược vào miệng, rồi gắng gượng ngồi xếp bằng, bắt đầu trị thương.
Còn gã họ Phong thì chắc chắn không thể sống tiếp được nữa, bản nguyên sinh mệnh đã vỡ nát, sắp đi trầu ông bà rồi. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, gã ta có một loại kịch độc ẩn trong máu của bản thân! Chỉ cần gã kích phát, thì toàn bộ máu huyết của gã sẽ nhiễm độc, đồng thời kẻ nào dính trên người máu của gã cũng sẽ bị như vậy.
Biết rõ bản thân phải chết, gã ta dùng chút hơi thở cuối cùng để kích phát huyết độc, sau đó căm phẫn nhìn A Diệt mà cười lạnh: “Tên súc sinh, nếu ta phải chết thì ngươi cũng không được phép sống yên ổn!”
Khi mới nhiễm độc, A Diệt chưa cảm thấy có gì khác thường. Sau khi hồi phục được chút thương thế, hắn còn có thời gian để tạo ra vài cây trận kỳ đặc biệt, rồi cắm lên khắp người gã họ Phong đang thoi thóp kia. Chúng có tác dụng giúp gã giữ lại chút hơi tàn, có thể sống thêm chừng 3 ngày nữa, và còn có tác dụng che đậy khí tức trên người gã ta phát tán ra.
A Diệt làm như vậy để tránh việc kẻ khác phát hiện gã họ Phong này đã chết, mà phái người đến nơi này điều tra ngay đêm nay. Hắn muốn câu giờ cho bản thân có đủ thời gian lau sạch dấu vết, rồi cao chạy xa bay. Nhờ vào khoảng thời gian đó, hắn đã dùng trận kỳ đặc biệt để xóa dấu vết, tránh được những biện pháp truy tung, chẳng hạn như truy tung phù!
Hắn tính đợi qua một quãng thời gian, nghĩ ra lí do gì đó thích hợp để bản thân thoái thác, sau đó trở về bên trong nội môn. Nào ngờ không lâu sau độc tính trong máu bắt đầu phát tác, khiến hắn phải chịu nỗi đau đớn không thể nào tả xiết. Cơn đau kéo dài chừng thời gian nửa nén nhang, và ngày càng đau đớn hơn!
Từ đó, cứ cách chừng 6 canh giờ thì cơn đau sẽ tái phát một lần, khiến hắn sống không bằng chết! Bất đắc dĩ phải ẩn náu tại một sơn động, tìm cách chống lại được chất độc quỷ quái trong người này.
Bình luận facebook